Người Tình Bá Đạo
|
|
Chương 64: Sự cứng đầu khi đó Thực ra trong lòng tôi vẫn luôn để ý mình là một đứa bé mô côi cha, cũng rất ghét từ “mồ côi cha” này. Lúc mới vào tiểu học, vẫn chưa hiểu nhiều chuyện, có một lần phát sinh xung đột với bạn cùng học, nó cười nhạo tôi không có cha, nói tôi là đứa con hoang. Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng tôi không khống chế nổi sự khó chịu của mình, xông vào đánh con ả đó một trận. Hậu quả là bị phạt ở lại, bởi vì tôi đánh nó đến khóc, nên thầy giáo biết. Ông bắt chúng tôi vào văn phòng ngồi và hỏi tôi tại sao lại đánh nhau, con nhỏ cùng học kia nói tôi đánh nó, thầy hỏi tôi, tôi im lặng không lên tiếng. Bởi vì tôi nói không nổi câu “ không có cha, là đồ con hoang”, tôi sợ mình không thể nói hết lời, sẽ khóc lớn ra tiếng. Mẹ thường nói với tôi, bé ngoan thì không được khóc, càng không được khóc ở trước mặt người ngoài. Sự im lặng của tôi khiến thầy nghĩ người có lỗi là tôi, con nhóc kia được về nhà trước, còn tôi phải đợi cha mẹ đến mới được về. Đó chuyện mười mấy năm trước, không có di động, bình thường đều dùng điện thoại cố định. Thầy giáo gọi điện tới nơi mẹ đang làm việc, bảo bà tới đón tôi. Tử Kiềm ngó vào cửa sổ văn phòng giáo viên, khuôn mặt nho nhỏ rất tức giận, may mắn là lúc tôi đánh nhau không có hắn ở đó, bằng không hắn nhất định cũng sẽ tham dự. Mẹ đưa tôi đi, về đến nhà, mẹ đánh tôi, đó là lần duy nhất bà đánh tôi, cửa bị khóa, chú Từ ở bên ngoài khuyên mẹ đừng đánh, nhưng mẹ dừng lại, có lẽ là vì khi đó tôi quá cứng đầu, không chịu nhận sai, cũng không có khóc. Mẹ dừng tay lại, nói, rất thất vọng về tôi. Đột nhiên cảm thấy rất rất oan ức, tôi không nhịn được khóc lớn ra tiếng, đem nguyên nhân sự tình nói lại cho bà nghe, còn hờn giận truy vấn tại sao tôi không có cha. Mẹ ôm tôi, cùng nhau khóc. Bắt đầu từ khi đó tôi không hỏi mẹ về chuyện của cha nữa. Lần đó bị mẹ đánh, ban đêm tôi liền phát sốt suốt một ngày một đêm, mẹ cũng một ngày một đêm không chợp mắt. Chú Từ không nói hai lời, trực tiếp đến phòng giáo vụ làm thủ tục chuyển trường cho tôi và Tử Kiềm, tuy còn nhỏ, nhưng tôi vẫn hiểu được chú Từ làm như vậy đối với tôi và Tử Kiềm chính là một loại bảo hộ, ông lo tôi và Tử Kiềm vì là trẻ mồ côi mà bị các bạn học kì thị. Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng:” Thiển Thiển đã về rồi à, mấy ngày nay đi chơi có vui không?” Tôi lập tức nhảy xuống giường, mở cửa phòng:” Chú Từ, chú đã về rồi.” “ Sao lại trông xanh xao như thế này? Cả người cháu gầy hẳn đi rồi đó.” Chú Từ nhăn mặt nhíu mày. “ Mấy ngày nay đi chơi mệt quá, không có nghỉ ngơi.” Chú Từ vừa lòng gật đầu:” Nền đất lạnh lắm, mau đi giày vào.” Khi tôi đi ra, thấy chú Từ cầm trên tay hai cái sim, đưa cho tôi:” Thiển Thiển, về sau cháu hãy dùng cái sim này đi, tám số cuối là ngày sinh của cháu đó.” Sinh nhật của tôi? Vừa cầm đã thấy, trên thẻ sim có dán một cái nhãn, số 1190317, tám số mặt sau đúng là ngày sinh nhật của tôi, vui sướng nhìn chú Từ:” Chú à, sao chú lại có cái sim này?” Sinh nhật hằng năm của tôi chú Từ luôn chuẩn bị quà, có khi còn nấu cơm cho tôi ăn. Chú Từ dị thường cao hứng, vẻ mặt hòa ái cười cười,” Chú có một người bạn làm ở công ty viễn thông, tháng trước đi làm số mới, con ông ấy chắc cũng tầm tuổi hai đứa, nên lưu ý một chút.” “ Cám ơn chú Từ.”
|
Chương 65: Chúng ta tiếp tục đi!
Mặc dù có số mới, nhưng số cũ của tôi vẫn còn một ít tiền, chuẩn bị dùng nốt số tiền trong tài khoản. Soạn một mẩu tin nhắn, đem dãy số mới kia nói cho Nhiễm Nhiễm, Hiên nhi, Già Minh. Cố nghĩ xem còn ai nữa không, Hoa Thần không nhất thiết phải thông báo, anh mỗi lần tới biệt thự đều gọi vào điện thoại cố định, số điện thoại mới của tôi có cho anh biết cũng không để làm gì. Bảy giờ tối, Hoa Thần gọi điện thoại bảo tôi đến Duy Đô, tôi nói với mẹ hôm nay phải đi làm, mẹ muốn tôi phải nghỉ ngơi tốt, tôi tìm được một lý do chính đáng, bà lo lắng nhìn tôi. Khi chưa tới Duy Đô, trong lòng tôi rất bất an, sợ Hạ Mộc Lạo đang ở đấy, tôi sợ trong lúc vô ý cảm xúc nơi đáy mắt bị Hoa Thần phát hiện ra. Trước kia mỗi lần tới Duy Đô, Hạ Mộc Lạo đã ở đó rồi, trước kia nhìn thấy hắn, nhiều nhất là bị hắn bắt nạt, nhưng lần này tôi thực sự không biết nên đối mặt với hắn như thế nào nữa. Đến Duy Đô, vừa nhìn đã thấy Già Minh đang ngồi cạnh Hiên nhi, tôi cúi đầu đi vào box ghế số 1, nơi Hoa Thần chuyên sử dụng, anh không nói tôi cũng biết là ở nơi đó. Vào box, đóng cửa lại, bên trong chỉ có một mình Hoa Thần, không kìm được nhẹ nhàng thở ra, may mắn không phải gặp Hạ Mộc Lạo. Hoa Thần nhắm mắt tựa trên ghế sofa, tôi dựa người vào cửa, kinh ngạc nhìn anh. Hình như biết là tôi đang nhìn, thản nhiên nói:” Muốn nhìn thì cứ đến đây nhìn, đứng xa như vậy không thấy rõ đâu.” Hơi sửng sốt, trên mặt nóng bừng, chậm rãi đi đến, ngồi ở bên cạnh anh. Dưới sự không phòng bị của tôi, anh ôm lấy cổ tôi, ghé sát vào tai tôi nhẹ giọng nói:” Đừng nhúc nhích, cũng đừng nói, để cho anh ôm một lúc, một lúc là được rồi.” Tôi không nói gì, cũng không cử động, lẳng lặng quay lại ôm lấy anh. Chưa từng gặp một Hoa Thần chân thật như vậy, anh bây giờ chắc là mệt, rất mệt, khiến tôi không đành lòng mà cãi nhau với anh. Trong lòng lại có một chút sung sướng, anh trước mắt chân thật như vậy, e là ngay cả Tô Ngưng cũng chưa bao giờ được thấy anh như vậy. Hoa Thần, mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi tốt, tỉnh dậy tất cả mọi thứ sẽ đẹp lại như ban đầu thôi. Qua một lúc lâu, Hoa Thần mới buông ra:” Tại sao lại đến chậm như vậy?” Tôi cũng muốn đi nhanh lắm chứ, nhận được điện thoại của anh tôi đã bật người đứng dậy luôn rồi, nhưng mà khu Dụ Vi nhỏ bé có rất ít xe taxi qua lại :” Em về nhà của em, từ đó tới đây hơi xa.” “ Không được giảm béo, quá gầy anh sẽ ôm người khác.” Im lặng cúi đầu, tôi chắc chắn sẽ không giảm béo, thể chất tôi vốn như vậy, cho dù có ăn nhiều đến mấy cũng không thể cao hơn hay béo lên được, trách tôi thì có tác dụng chắc,” Em không giảm béo mà.” Anh nhéo lên vai tôi một chút, đưa tay xuống, dừng lại ở trên lưng tôi:” Sau này ăn nhiều một chút, dáng người của em bây giờ chắc khiến người khác nghĩ là anh đã ngược đãi em mất.” Đầu vội cúi xuống trước ngực “ Anh không ngược đãi em, sau này sẽ ăn nhiều cơm hơn một chút.” “ Ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh.” Ngữ khí chân thật đáng tin. Bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh. Hai người nhìn nhau chưa đến một phút tôi đã không chịu nổi, dưới ánh mắt của anh tôi cảm thấy có áp lực rất mạnh, nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của anh. “ Tô Thiển Thiển, nếu bây giờ chúng ta kết thúc, em sẽ làm gì?” Sợ hãi, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào anh, không hiểu những lời này là có ý gì. Nếu đã quyết định chấm dứt, thì còn quan tâm tới tôi làm gì? Kết thúc rồi, chúng tôi không còn liên quan gì đến nhau nữa, anh quản tôi làm gì? Không tin hỏi một câu:” Hoa tiên sinh, bây giờ anh muốn kết thúc sao?” Anh lắc đầu, đáy mắt nhìn không ra cảm xúc:” Nếu năm phút nữa em vẫn chưa đến, anh sẽ đi, chúng ta cũng kết thúc luôn, nhưng mà, em lại không làm anh phải thất vọng.” Không thể tin trừng lớn mắt, anh cho tôi thời gian hạn định, khó trách anh không nhìn mà cũng biết tôi đến, nhìn anh nói:” Hoa tiên sinh, vậy ý của anh là…” “ Em vẫn tới trong thời gian hạn định của anh, cho nên chúng ta vẫn sẽ tiếp tục. Sau này nếu thấy Tô Ngưng, phải cố gắng tránh đi. Nếu không tránh được, cứ nói rằng đã chia tay với Mộc Lạo, cô ấy sẽ không tìm em nữa.”
|
Chương 66: Bắt kẻ thông dâm trong ngực Tôi chỗ hiểu chỗ không gật đầu:” Em biết rồi.” Nếu mẹ nói thêm vài câu với tôi, tôi cũng phải mất thêm mấy phút nữa mới ra khỏi cửa được, khi đó không có xe taxi, lúc tôi tới thì anh đã đi rồi, kiếp sống tình nhân của tôi sẽ chấm dứt, cuộc sống sa đọa cũng sẽ chấm dứt. Trong lòng không khỏi ảo não tại sao mình lại có thể nghe lời đến vậy, tại sao lại đến đây nhanh đến vậy. Hoa Thần hình như biết tôi đang suy nghĩ cái gì, khẽ nhướn mày, khóe miệng hiện lên một nụ cười như có như không:” Em đang hối hận tại sao mình lại đến nhanh như vậy có phải không?” Nhất thời nghẹn lời, trố mắt nhìn anh. Ai ngờ lại khiến anh tức giận:” Đưng có dùng loại ánh mắt vô tội này nhìn anh, anh từ trước đến nay vốn không hiểu thương hoa tiếc ngọc là cái gì đâu.” Cúi đầu, rụt rè nói một câu:” Em không có nói như vậy, là tự anh nghĩ thế, chẳng lẽ em có thể khống chế được suy nghĩ của anh sao?” Anh hung dữ nhìn tôi trừng mắt một cái:” Em vẫn còn giảo biện à? Đừng có nói với anh là em không nghĩ như thế? Tất cả hành động của em đã thể hiện rõ hết rồi.” “ Không phải, em đang nghĩ là nếu biết anh tìm em mà không có chuyện gì quan trọng, em đã ăn cơm chiều rồi mới đi.” Tôi nghĩ đó là một lời giải thích vừa lòng anh, ai ngờ lại vô tình đổ thêm dầu vào lửa. Anh nắm lấy cằm của tôi, hai mắt híp lại:” Kết thúc quan hệ không quan trọng bằng chuyện em ăn cơm chiều? Tô Thiển Thiển, khó trách Hạ Mộc Lạo nói em rất có tiềm lực, hôm nay anh xem như đã được lĩnh giáo. Nhưng mà, anh chưa vứt hợp đồng đi, cho dù có phải vứt cũng là anh vứt bỏ em, không đến lượt em vứt bỏ anh. Muốn bây giờ chấm dứt quan hệ, ba chữ: không thể nào.” Trước kia tôi cảm thấy anh là một người sống thiên về nội tâm, hiện tại lại thấy anh giống một ông già, một tí việc nhỏ cũng phải truy tới cùng. Tôi chưa bao giờ hy vọng xa vời mình có hy vọng vứt bỏ anh, tôi vẫn biết mình có một ngày sẽ bị anh vứt bỏ, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi, tôi nghĩ, không quá ba năm anh sẽ chán ghét, đến lúc đó tự nhiên sẽ vứt bỏ tôi, cái tôi chờ chính là ngày đó, tới ngày đó tôi có thể một lần nữa đối mặt với cuộc sống.” Em không có quyền vứt bỏ anh. Muốn vứt bỏ em hay không tất cả đều là ý của anh, em vốn không có quyền quyết định cái gì cả.” Mây đen trên mặt anh bay đi, khẽ cười ra tiếng:” Cằm càng ngày càng nhọn, thật giống một tiểu hồ ly giảo hoạt.” Tôi nhìn chằm chằm vào anh, vừa nãy còn tức giận, như thế nào lại thay đổi nhanh đến vậy, rất kì diệu nha:” Hoa tiên sinh, đã có ai nói với anh chưa, rằng bộ dáng cười xấu xa của anh rất giống một con sói già gian ác nha.” Ý cười trên miệng anh càng sâu:” Em hiểu được là tốt rồi, cáo vĩnh viễn đều bị sói ăn, trừ phi sói có một con mồi khác béo bở hơn.” Con mồi béo bở hơn cáo? Dê béo nhỏ xinh à, mau mau xuất hiện, nhanh tới cứu tiểu hồ ly đi! “ Đừng hy vọng dê béo sẽ xuất hiện, tiểu hồ ly ở trước mặt này, mới khiến anh cảm thấy hứng thú.” Vừa mới dứt lời, môi anh đã đặt lên môi tôi, ngoan ngoãn nhắm mắt , khó khăn đáp lại anh. Theo cái loại tình huống này, nếu tôi và Hạ Mộc Lạo đồng thời cùng xuất hiện trước mặt, anh nhất định sẽ phát hiện ra điều gì. Không biết là vì tôi che dấu tình cảm không tốt, hay là anh rất hiểu lòng người, tôi nghĩ cái gì anh cũng biết, cái này không phải là chuyện tốt, dựa theo tình hình này, tôi sợ trái tim mình sẽ đi lạc mất, sợ mình không thể quay về như ban đầu được. Không biết có phải là kinh nghiệm của tôi không đủ hay không, không khí trong miệng càng lúc càng loãng, khi tôi sắp không thở được nữa, Hoa Thần mới buông tôi ra. Xụi lơ ở trong ngực anh, vô lực thở dốc, Hoa Thần bỗng ôm chặt tôi vào lòng, cằm cọ cọ trên đầu tôi:” Hôm nay về sớm một chút đi.” Trong bóng tối bao trùm, mặt càng lúc càng nóng, tim đập cũng càng lúc càng nhanh, ngẩng đầu nhìn anh, mặt anh không chút thay đổi, nhưng mà đáy mắt lại ánh lên sự dịu dàng. Hít thật sâu, rời khỏi vòng ôm của anh, đứng thẳng người. Hoa Thần cũng khôi phục lại bộ dáng vốn có của mình, chỉ là không lạnh lùng như trước nữa. Anh thuận tay cầm lấy cốc rượu, trong lòng sợ hãi, vội chạy nhanh tới cầm chặt lấy tay anh. “ Dạ dày của anh không tốt, uống ít rượu thôi.” Anh im lặng không lên tiếng, lẳng lặng nhìn tôi. Tôi cũng không nói nữa, lẳng lặng nhìn thẳng vào anh. Lúc này tất cả đều yên lặng. Đột nhiên, một bàn tay thon dài tiến đến, trên mặt truyền tới cảm giác đau đớn, lệch sang một bên. Nhịn cảm giác đau đớn xuống, ngẩng đầu lên, thấy Tô Ngưng đang tức giận nhìn tôi.
|
Chương 67: Mất đi rất nhiều Thấy cô lại giơ tay lên, tôi nhắm chặt hai mắt chờ đợi đau đớn sắp đến, nhưng bên tai lại không thấy luồng gió thuận theo tay cô đi xuống. Mở mắt ra, thấy Hoa Thần đang nắm chặt lấy cổ tay Tô Ngưng. Lửa giận cuả Tô Ngưng càng bùng cháy mạnh mẽ:” Tô Thiển Thiển, tôi thực sự rất khinh thường cô, bên ngoài có vẻ thanh thuần thiện lương, ai ngờ hóa ra lại là một con hồ ly tinh.” Tôi cắn chặt môi dưới, không cho nước mắt tủi nhục chảy xuống. Tô Ngưng xúc phạm tôi, tôi nguyện ý nhận, lời nói của cô càng khó nghe, cảm giác tội lỗi trong lòng tôi sẽ không còn mãnh liệt như trước nữa. Vì vậy, Tô Ngưng, xin chị hãy tiếp tục đi, đánh cho tôi mấy cái, hoặc là xúc phạm nặng nề hơn cũng được. Ánh mắt Tô Ngưng trở nên khinh thường, biến thành cười nhạo:” Tô Thiển Thiển, cô đã có Mộc Lạo, tại sao còn muốn câu dẫn Thần? Cô xứng đáng với Mộc Lạo sao? Đồ hồ ly tinh không biết liêm sỉ.” A, hôm nay có hai người nói tôi là hồ ly, Hoa Thần nói tôi là tiểu hồ ly giảo hoạt, rồi Tô Ngưng lại nói tôi là đồ hồ ly tinh không biết liêm sỉ, cô mắng tôi tuy rằng có thể khiến lòng tôi vơi đi vài phần cảm giác tội lỗi, nhưng vẫn cảm thấy vạn phần khó chịu. Không khí quá căng thẳng, khiến người ta có cảm giác khó thở, rất muốn chạy trốn, đi được càng xa càng tốt. “ Thế nào, sao không nói gì? Mộc Lạo tốt như thế, cô vẫn cảm thấy chưa đủ sao? Tại sao sau lưng Mộc Lạo còn đi câu dẫn Thần?” “ Xin lỗi…” “ Bây giờ mới nói xin lỗi liệu có tác dụng không? Cút ngay cho tôi!” Tôi chuẩn bị đứng dậy, Hoa Thần lại ôm chặt lấy eo tôi, khiến tôi không thể cử động. Anh gầm nhẹ ra tiếng:” Tô Ngưng, em làm ồn đủ chưa? Đủ rồi thì đi đi.” Tay Tô Ngưng giãy dụa trong sự kiềm chế của Hoa Thần, cô ngồi ở phía kia sofa, rất hiển nhiên là cô đang cực lực dồn nén lửa giận sắp bùng nổ:” Thần, anh bất mãn với những lời cha em nói chiều nay, nên mới để cho con hồ ly tinh kia thừa nước đục thả câu đúng không? Nếu anh thực sự bất mãn về chuyện trưa nay, em thay ba xin lỗi anh. Nhưng con hồ ly tinh này bây giờ phải đi ra, em không muốn phải nhìn thấy nó.” Hoa Thần không vui nói:” Tô Ngưng, có gì muốn nói thì nói đi, thời gian của anh rất vội.” Đáy mắt Tô Ngưng tràn ngập bi thương:” Thần, anh nhất định phải thế này? Em đã xin lỗi anh rồi mà vẫn không được sao?” “ Thời gian của anh rất vội, nếu không còn việc gì nữa thì em đi đi.” “ Anh muốn em đi để con hồ ly tinh kia tiếp tục câu dẫn anh chứ gì? Thần, anh là người đàn ông của em, anh ở bên ngoài có người đàn bà khác em có thể không quản, nhưng em sẽ không để yên cho nó câu dẫn anh đâu, nó đã có Mộc Lạo rồi, không đủ tư cách ở bên cạnh anh.” Tô Ngưng nghiến răng nghiến lợi nói. Dấu tay trên mặt vẫn nhói đau, đủ để thấy Tô Ngưng đã dùng lực mạnh đến thế nào. Tô Ngưng trái một câu hồ ly tinh, phải một câu hồ ly tinh, nghe thấy trong lòng tôi vạn phần khó chịu, gỡ tay Hoa Thần, chạy ra khỏi box. Đi khỏi Duy Đô, tôi không biết phương hướng thế nào nữa, nhẹ nhàng bước đi, trong đầu tất cả đều là tủi hờn. Hoa Thần bởi vì xảy ra chuyện không vui với cha Tô Ngưng nên mới gọi tôi đến Duy Đô, nụ hôn triền miên kia cũng chỉ là sự phát tiết bất mãn của anh, tôi lại vì nó mà suýt chút nữa đánh mất trái tim, thì ra vốn chỉ có tôi thực lòng thôi. Cười tự giễu mình, tôi chỉ là tình nhân của anh, anh phát tiết tôi có tư cách gì oán hận? Càng không có tư cách nói? Chỉ là phát tiết, không hơn. Nhưng mà, như vậy cũng tốt, nếu Tô Ngưng đã phát hiện ra mối quan hệ giữa tôi với Hoa Thần, nói vậy ngày chúng tôi chấm dứt sẽ không còn xa nữa rồi. Hoa Thần, như vậy là xong, thật tốt, sau này sẽ không còn bị các người thay phiên nhau xúc phạm nữa, rốt cục cũng có thể quay lại làm chính mình, cuối cùng có thể quay về bên cạnh mẹ, có thể lấy lại lòng tự tôn, mỗi ngày sống không cần đề phòng lo lắng. Chỉ là không biết tại sao trong lòng tôi lại dấy lên một tia khổ sở, hai tay xoa má, trên đầu ngón tay dính đầy nước mắt, ngồi xổm trên mặt đất ôm chặt đầu gối thất thanh khóc òa, khóc vì sự thuần khiết đã mất của mình, khóc vì sự tự tôn đã mất nửa năm.
|
Chương 68: Sự ỷ lại cuối cùng Cơ thể đột nhiên bị nhấc bổng lên không trung, mở to đôi mắt đẫm lệ, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Hoa Thần:” Tiểu hồ ly, đừng khóc, chúng ta về nhà.” Là ảo giác đúng không? Anh nói dịu dàng với tôi? Anh nói đưa tôi về nhà? Nhà là ngôi biệt thự kia sao? Gật gật đầu, dựa vào trước ngực anh. Khoảnh khắc ôn nhu này, chắc là dấu hiệu trước khi kết thúc, có kết thúc cũng phải đưa tôi về nơi bắt đầu mọi chuyện mới có thể mở mồm. Hoa Thần, bây giờ cho em dựa vào anh một lúc, đây là lần ỷ lại đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng. Có lẽ không bao lâu sau anh sẽ quên em, nhưng em vẫn nhớ rõ về anh, chắc chắn nhớ rõ, vì anh là người đàn ông đầu tiên của em. Cho dù là mười năm sau, hay mấy chục năm sau, em sẽ vẫn nhớ người đàn ông tên là Hoa Thần từng thức trắng đêm ân ái với em. Anh đặt tôi lên đùi, đóng cửa xe. Tôi ôm eo của anh, lặng lặng tựa vào trước ngực anh. Đột nhiên phát hiện ra tôi rất có tiềm chất làm bạch tuộc, thầm nghĩ, vậy lúc này, phóng túng luôn đi. Tới biệt thự, Hoa Thần lái xe đến gara, rồi ôm tôi xuống xe đi vào trong biệt thự. Trước khi lên lầu, anh không quay đầu nói với bảo mẫu:” Lấy một túi đá để vào phòng ngủ.” Tôi nhìn thấy trong mắt bảo mẫu rõ ràng có điểm nghi hoặc, tôi biết bà đang nghĩ cái gì, ngoài lần kí hợp đồng, đây là lần đầu tiên tôi và Hoa Thần về cùng nhau. Dùng túi đá chườm lên mắt, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều. Trong phòng tắm, khí nóng bốc lên, hình ảnh tôi trong gương càng lúc càng mơ hồ. Cái tát kia của Tô Ngưng quả thực rất mạnh, chườm đá lâu như vậy mà vẫn còn sưng đỏ, năm ngón tay hằn vết rõ ràng vào một bên má. Hoa Thần vẫn chưa mở miệng đề nghị kết thúc, sau khi chúng tôi trở về, anh không nói lấy một câu, tôi cũng thế. Tắm xong, hai người ngồi trên giường không nói gì. Tôi không muốn giống một kẻ tử tù chỉ biết chờ đợi tòa tuyên án, bèn lên tiếng;” Hoa tiên sinh, nếu anh cho rằng chuyện lần này…cũng là do em cố ý, vậy anh…cứ đuổi em đi.” Một câu nói vốn rất đơn giản, nhưng khi đối mặt với anh phải tạm dừng vài lần mới nói xong. Cứ tưởng có thể dễ dàng mở miệng, ai ngờ lại khó khăn đến vậy. Hoa Thần, dù sao anh cũng cho rằng tôi là một người phụ nữ âm hiểm khó đoán, vậy thuận theo ý của anh đi, lần này tôi đã hiểu rõ, sẽ không giải thích giống như lần trước nữa, nếu không anh lại nói tôi cãi bướng. Anh ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về mặt tôi:” Tiểu hồ ly, mặt, còn đau không?” Không hiểu anh không muốn trả lời hay là như thế nào:” Hoa tiên sinh, Tô Ngưng đã phát hiện ra rồi, anh có thể cho rằng là tôi cố ý xuất hiện ở trước mặt cô ấy.” Anh vẫn như cũ không trả lời tôi, nhẹ giọng hỏi:” Tiểu hồ ly, còn đau không?” Đau thì làm sao? Tôi có thể đánh lại ư? Bạn gái của anh đánh tôi, anh lại còn hỏi tôi có đau hay không. Hoa Thần, tôi đang muốn biết có phải anh muốn đuổi tôi đi không, vì sao không trả lời? Vì sao phải loằng ngoằng chuyện có đau hay không.” Không còn đau nữa rồi. Hoa tiên sinh, Tô Ngưng đã phát hiện ra, nếu quyết định kết thúc, vậy cứ nói đi, em đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi.” Tay anh nắm chặt lại:” Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai sẽ đỡ hơn.” Trong lòng bỗng nhiên chùng xuống, ý anh là muốn tiếp tục sao?” Nhưng mà, Tô Ngưng đã phát hiện, nếu tiếp tục…” Lời nói còn chưa dứt, liền bị anh chặn lại:” Sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra, huống chi cô ấy đã sớm biết anh có người phụ nữ khác, chỉ là không thể chấp nhận người đó là em thôi. Lần sau gặp cứ nói đã chia tay với Mộc Lạo, cô ấy sẽ không đối xử với em như vậy nữa.” “ Nhưng mà Tô Ngưng đã phát hiện ra quan hệ của chúng ta…” “ Đừng suy nghĩ nhiều, đi ngủ sớm một chút đi.” Trong lòng càng lúc càng cảm thấy bất an, anh không muốn chấm dứt với tôi. Nhưng mà Hoa Thần, nếu không kết thúc, về sau gặp Tô Ngưng, tôi nên đối mặt như thế nào đây? Hoa Thần, anh làm thế nào với các câu hỏi của cô ấy đây? Nếu Tô Ngưng đã biết mối quan hệ giữa tôi và Hoa Thần, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua, bởi vì cô rất hy vọng Hạ Mộc Lạo được hạnh phúc. Bây giờ tôi dùng thân phận bạn gái Hạ Mộc Lạo và Hoa Thần cùng xuất hiện trước mặt cô, Tô Ngưng không tức mới là lạ, mà chuyện này Hạ Mộc Lạo hẳn cũng đã biết rồi.
|