Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng
|
|
Chương 67: Làm sao ở trên một cái giường Khuynh Anh tỉnh lại, mắt còn mơ mơ màng màng mở không ra. Đầu có chút đau, mắt cũng sưng.
Hơn nửa ngày, nàng mới nhớ tới ngày hôm qua tham gia yến hội chuẩn bị cho công chúa Toàn Cơ, uống hơi nhiều, hơn nữa quan trọng nhất là, hẹn với công chúa hôm nay sẽ tham gia huấn luyện, hậu quả trễ nãi sẽ có bao nhiêu nghiêm trọng —— Khuynh Anh chợt mở mắt ra, một cỗ mồ hôi lạnh toát ra trên trán, vội vã xuống giường mặc quần áo.
Nhưng ngay một khắc kia, một tay đột nhiên vòng qua hông của nàng, lại ôm nàng vào ổ chăn.
Cái giường này giống đám mây, cũng rộng lớn thái quá —— đó cũng không phải giường của nàng! Khuynh Anh không kịp nghĩ nhiều, trong nháy mắt phía sau lưng nàng đã chạm vào một lồng ngực ấm áp, không có bất kỳ cách trở nào, làm cho nàng lập tức hóa đá thành một bức tượng, sau đó cảm nhận được hô hấp của đối phương, từng chút từng chút vỡ vụn.
“Nàng đã tỉnh?” Giọng nói mang chút buồn ngủ, biếng nhác.
Mà chủ nhân của cái giọng này cho dù cho hóa thành hơi Khuynh Anh cũng nhất định nhận ra, ngón tay của nàng cứng ngắc sờ sờ mình, không có một bộ y phục, đến che đậy đơn giản nhất cũng không có!!!
“Nàng sao nóng quá.” Cái giọng kia tựa hồ hơi chút thanh tỉnh, sau đó tay hắn chậm rãi nắm lên bả vai của nàng, xoay nàng qua, cực kỳ tự nhiên dùng trán của mình để lên trán nàng: “Chẳng lẽ lại phát sốt?”
Không khí ngưng kết mấy giây.
Gào khóc gào khóc gào khóc —— Khuynh Anh đẩy hắn ra, cả người dựng lên, chụp chăn bao lấy mình, liền nhảy xuống giường.
Thế nhưng, chăn nệm vướng víu, nàng chạy được mấy bước liền vấp ngã. Tương phản, nam nhân kia vẫn để lộ ngực trần lõa lồ ung dung chống đầu nhìn nàng.
“Ngươi… ngươi…” Khuynh Anh nói lắp.
“Nàng như vậy liền muốn chạy trốn? Vậy chuyện tối ngày hôm qua nàng phụ trách thế nào?” Khóe môi Lam Tranh hơi cong lên, tỏa ra yêu khí như hoa anh túc.
Khuynh Anh lại chỉ vào mình: “Hôm qua, tối hôm qua… phụ… phụ…”
“Đúng vậy, tối hôm qua nàng ói đầy thân ta.” Lam Tranh nói tiếp.
“Ói?”
“Nàng biết nàng uống bao nhiêu rượu sao? Trở lại cung Thiên Xu, nàng liền bắt đầu vừa khóc vừa náo, còn bẻ chết thật nhiều giỏ hoa lan bạc trân quý của ta, bất quá, cũng đã ghi vào sổ nợ của nàng.”
“…”
Khuynh Anh ngây ra chỉ chốc lát, lại đột nhiên nhớ tới cái này không phải trọng điểm, nàng nắm chăn thật chặt, “Nhưng… nhưng ta thế nào…” Thế nào một bộ y phục cũng không mặc, còn có thể nằm ở trên giường của hắn a!
“Nàng đều quên sao?” Lam Tranh tựa ở trên gối.
Tóc màu hoàng kim rủ xuống, tán loạn ở nên nệm giường, bởi vì vừa mới rời giường, môi hắn hiện ra một màu hồng nhạt, ngũ quan xinh xắn, toàn thân được bao phủ bởi một loại kinh diễm khắc cốt ghi xương.
Trong đầu Khuynh Anh là một mảnh trống không.
“Ta mang nàng về tẩm cung, nàng liền bắt đầu ói trên người ta, sau đó phát điên cởi quần áo.”
“… Sao… sao có thể…”
“Không chỉ như vậy, nàng cởi đến phân nửa, lại bắt ta đi tắm.”
“…” Khuynh Anh đã hoàn toàn hỗn loạn.
“Nàng ép buộc ta tắm cùng nàng, ta không muốn, nàng liền vừa khóc vừa kêu loạn, còn đập đầu vào tường.” Lam Tranh chậm rãi nói: “Khuynh Anh, kỳ thực đây mới là bản tính của nàng sao?”
“…” Nàng quả thực muốn ngất đi.
Đầu của nàng đích xác rất đau, vậy hắn nói đều là thật sao? Mà nếu đều là thật, nàng liền thực sự, thực sự muốn đi chết a…
Nhìn nàng đã bị dọa sắp điên rồi, khóe môi Lam Tranh cong càng sâu, lúc này mới thong thả phun ra ba chữ: “Lừa nàng thôi.”
“… Ai… Ai?!”
“Lời nói vừa rồi, đều là chọc nàng chơi.”
Ở trong nháy mắt, sắc mặt Khuynh Anh biến hóa.
“Ngươi… ngươi tên hỗn đản này!” Nàng bi phẫn xông lên muốn giẫm nát mặt chó của hắn, Lam Tranh khẽ nhúc nhích ngón tay, chăn tựa như rắn quấn vào chân nàng, rục rịch một chút, nàng té vào trong ngực của hắn.
“Thế nhưng, nàng làm cũng không khác mấy lời ta kể bao nhiêu.” Hắn giữ hông của nàng, làm cho nàng dán trên người của hắn, không thể động đậy, sau đó chậm rì rì kéo chăn qua, đắp kín hai người bọn họ: “Bằng không, nàng nghĩ ta làm sao sẽ làm cho một con quỷ mê rượu ngủ trên giường của ta?”
“…”
Khuynh Anh giãy giụa mấy cái, không giãy ra nổi.
Hoàn hảo chính là, hung thần này chỉ là không có mặc áo, còn quần đã mặc rồi, cảm giác chạm vào lụa mềm làm cho trong lòng nàng hơi bình tĩnh một chút, chí ít, sự tình xấu nhất còn chưa có xảy ra.
“Nàng tựa hồ là thở dài một hơi?” Lam Tranh nhìn nàng, ngón tay từ trên mái tóc đen của nàng trượt xuống lưng của nàng.
“Không, không thể nào…”
“Đêm qua nàng thật sự vừa khóc vừa náo, giày xéo hoa viên của ta, nôn mửa đầy thân ta, còn không muốn ngủ ở trên giường mình, mà muốn ôm ta ngủ.” Lam Tranh cười tỏa nắng: “Ta chê nàng bẩn, cho nên muốn tắm rửa cho nàng, bất quá, nàng kiên trì muốn tự mình tắm, y phục cũng là chính nàng cởi, ta không chạm qua nàng. Thế nhưng nàng biết không, nàng uống say như vậy, chỉ có thể bò đi, tìm không được cửa liền đâm vào tường, nàng muốn xuyên tường sao? Cuối cùng, nàng bò thẳng vào hồ nước, lại vẫn ngủ, nàng là ngu ngốc sao?”
“…”
“Ta gọi tới thị nữ thay quần áo cho nàng, bất quá vừa mới đụng nàng một chút, nàng cư nhiên nhắm mắt lại liền đánh ngất xỉu thị nữ.” Lam Tranh dừng một chút, tựa hồ còn ngại sắc mặt Khuynh Anh không đủ tái nhợt, bổ sung: “Còn không tính, nàng ôm cái thị nữ kia học mèo kêu, thiếu chút nữa còn hôn lên… Nàng đây là rượu say loạn tính sao?”
“…”
“Nếu như không phải ta xóa đi ký ức thị nữ kia, hôm nay toàn bộ thành Dao Quang sẽ biết đức hạnh của nàng.”
“…”
Khuynh Anh ra một thân mồ hôi lạnh, học mèo kêu là gì… Nhà nàng từng nuôi một con mèo cái, tên là Meo Meo, nàng và nó tình cảm rất tốt, thường xuyên đùa giỡn hôn nó, chỉ con mèo đó ba năm trước đã chết già.
Mấy chuyện này nàng chưa bao giờ nói với Lam Tranh, vì thế, lời hắn nói coi như chân thật rồi.
Nghĩ tới đây, nàng lại càng muốn chết.
“Nàng hành hạ ta cả đêm, nàng nói, nàng nên phụ trách thế nào?” Cuối cùng, Lam Tranh nâng cằm của nàng lên, ép buộc nàng nhìn hắn.
|
Chương 68: Trừng phạt Khuynh Anh nghẹn, bị hắn nhìn đến sợ hãi, ký ức đêm qua sớm đã mơ hồ không rõ, chỉ là nhớ mang máng, mơ thấy về nhà, bất quá trong giấc mơ này, vẫn còn có bóng dáng Lam Tranh.
Về phần sau đó đánh người gì gì đó…
Nàng thực sự cái gì cũng không biết…
“Nàng muốn quỵt nợ sao?” Mắt Lam Tranh mị lại.
A… Lại muốn trừ tiền lương sao? Trừ đi, trừ đi, tài sản của nàng cho tới bây giờ tựa hồ sẽ không có số dương. Tâm tình của Khuynh Anh rơi xuống thấp, hiện tại chỉ nghĩ sửa chữa cái tư thế ái muội này: “… Điện… điện hạ, ta nguyện ý bị trừng phạt, bất quá, xin cho ta đứng lên trước…”
Lam Tranh nhìn chằm chằm nàng, cũng buông lỏng tay ra.
Khuynh Anh che ngực, dùng một góc chăn che lại thân thể, động tác từ trên người hắn bò dậy hiển nhiên ái muội, nhưng da mặt của nàng lại mỏng, gặp tình trạng như vậy cũng không cách nào trấn định tự nhiên. Hơn nữa, cái này tựa hồ cũng chẳng trách đối phương, đa số đều là sai của mình đi…
Mặt như là đốt lên, cũng không dám nhìn tới vẻ mặt của Lam Tranh, cấp tốc tránh qua một bên, sau đó tìm kiếm y phục của mình.
“Nàng đêm qua làm dơ váy, ta đã sai người ta ném đi.” Lam Tranh chỉ chỉ cách đó không xa, đó là chỗ ở nhỏ thuộc về Khuynh Anh: “Ta nghĩ, nàng hẳn là còn có đồ dự bị.”
“…” Nói như thế không có sai, nhưng… nhưng đây là muốn nàng để bộ dáng này đi qua?
“Nán lại ở trên giường của ta một giây đồng hồ, nàng sẽ trả giá càng lớn, nàng có thể lựa chọn lập tức lăn xuống, hoặc là tự mình chạy về.” Giọng của Lam Tranh nhàn nhạt, lại tuyệt không như là nói đùa.
Khuynh Anh do dự một hồi, tính toán mở miệng mượn một thứ gì cho nàng che thân, nhưng sau một khắc, trước mặt bao phủ một bóng mờ, chợt áp nàng trở về trên giường.
“Cho nàng cơ hội, nàng lại không quý trọng.” Lam Tranh cầm tay nàng đè ở trên gối, khóe môi câu dẫn tràn ra đầy tà khí, “Vì thế, bây giờ đi nàng không được.”
“Chờ… chờ một chút!” Khuynh Anh bị dọa sởn tóc gáy, “Ta cũng đã nguyện ý bị trừng phạt, muốn khấu trừ bao nhiêu lương bổng cứ việc khấu, ta nhất định sẽ dùng sức kiếm lại! Hiện tại, xin…. xin cho ta rời khỏi!”
“Khuynh Anh, chẳng lẽ phương thức một nam nhân trừng phạt một nữ nhân cũng chỉ có một loại tiền tài này sao?” Lam Tranh khẽ cười, cúi đầu hôn lên môi cánh hoa của nàng một chút, “Nàng thật là người trì độn ngu ngốc không có thuốc chữa.”
Hắn nói xong, cũng không cho Khuynh Anh cơ hội phản kháng, liền dùng sức ngăn chặn môi cánh hoa của nàng, đầu lưỡi vươn ra xâm nhập, chăm chú dây dưa với nàng. Hắn chế trụ mười ngón tay của nàng, dùng tư thái còn bá đạo hơn trước đây, cắn nuốt lời nói của nàng hầu như không còn.
Khuynh Anh cảm giác cả người mình bắt đầu bị hắn cọ xát, môi phát run, vừa mới dứt ra, lại bị hắn cường ngạnh chen vào.
Nụ hôn của hắn dường như mang theo dòng điện cao thế, từ đầu lưỡi truyền khắp tứ chi nàng, khiến nàng vạn phần kinh hãi.
Đợi hắn rốt cuộc chịu buông môi nàng ra, Khuynh Anh mới tìm được giọng nói của mình: “Điện… điện hạ, ngài đang làm cái gì?! Ngài đã nói, sẽ không ép buộc ta——”
“Nhưng nàng đã nói qua, nàng nguyện ý bị trừng phạt.” Lam Tranh dời môi xuống, hôn cổ nàng.
Hương thơm thiếu nữ có một sức hấp dẫn làm cho người ta khó có thể chống cự, hắn vốn chỉ là muốn dọa nàng, nhưng một khi bắt đầu, cũng là dừng không được.
Ngón tay của hắn khẽ nhúc nhích, một cỗ niệm chú đã xiềng xích ở cổ tay Khuynh Anh, buộc vào đầu giường. Mà một đạo phong ấn khác bao trùm ngọc hoàn trên ngón tay út Khuynh Anh, hắn đương nhiên không quên, ca ca thân yêu của hắn đã động tay động chân với cái nhẫn này, Trường Minh đã dồn sức mạnh của mình vào trong ngọc hoàn, nếu trong lòng Khuynh Anh kích động, sức mạnh sẽ bùng phát ra —— hắn cũng không nguyện ý lại một lần nữa bị phá hư chuyện tốt.
Ở trên yến hội đêm qua, Trường Minh đã có hứng thú với Khuynh Anh.
Có lẽ bởi vì như vậy, hắn mới không thể chờ đợi được, nôn nóng thô bạo.
Đúng vậy.
Cực kỳ lâu trước đây, hắn liền biết.
Vô luận là mình thích đông thích tây bao nhiêu, bằng một câu nói của Trường Minh, phụ hoàng sẽ ban tặng cái đông cái tây đó cho hắn. Một ánh mắt của Trường Minh, những thứ tốt đẹp nhất thành Phương Đông đều sẽ đưa đến trước mặt của hắn.
Mà khi thiếu nữ tóc đen kia rơi vào xe ngựa của hắn, bắt đầu từ một khắc kia hắn hôn nàng, hắn nói với mình, hắn muốn nàng. Muốn giữ lấy nàng, làm cho nàng ở lại bên cạnh mình.
Trực giác của hắn luôn luôn chính xác, thiếu nữ này sẽ có tác dụng không thể bỏ qua.
Mà bây giờ, hắn tiên đoán ứng nghiệm, Trường Minh dao động, hắn rốt cuộc thấy trong tròng mắt đen bất biến của Trường Minh xuất hiện vết rách…
Nhưng hắn lại hối hận.
Hắn hẳn là nên giấu nàng thật kĩ, vùi thật sâu vào thế giới của hắn…
…
…
Bầu không khí một mực ấm lên.
Khuynh Anh bị một trận hôn bao phủ, nụ hôn của hắn như mưa rơi vào trên môi, gáy, xương quai xanh của nàng!! Ngón tay của hắn đâm vào da thịt nàng, dường như muốn cố ý làm nàng đau, làm cho nàng nhớ kỹ hắn!
Hắn giống mãnh thú, phải xé rách nàng nuốt vào trong bụng!!
“Ngươi điên rồi!!” Nàng dùng chân đá hắn, lại bị hắn cầm mắt cá chân, lần nữa đè ép xuống.
Không khí trong phổi tựa hồ cũng bị ép ra sạch, nàng hô hấp khó khăn, môi đỏ mọng bị hôn phát sưng, làn da bóng loáng, thân thể trắng nõn, tất cả như bị lửa hừng hực thiêu đốt!
Khuynh Anh bị cảm giác xa lạ kích thích làm cho nàng vô cùng sợ hãi!! Ngay trong nháy mắt! Nàng không khống chế được!!!
“Khuynh Anh, chúng ta sống chung đi.”
Đột nhiên ——
Một tiếng nói ám trầm mà khàn khàn từ trên đầu chậm rãi truyền đến.
Khuynh Anh ngơ ngẩn.
“Ta không ép nàng.” Một đôi ngón tay dò xét lên, lau đi nước mắt của nàng. Lam Tranh chống ở phía trên nàng, hô hấp còn chưa lắng lại, trong mắt còn có kích tình chưa tan.
Ở khoảnh khắc nhìn nàng khủng hoảng, hắn đột nhiên cảm giác mình sai rồi.
Hắn muốn nàng.
Lại không chỉ là thân thể.
Hắn không phải tranh cùng Trường Minh, không phải là vì trả thù ai, càng không phải là vì chứng minh mình có bao nhiêu năng lực.
Hắn đã mệt mỏi, mệt đến nguyện ý buông mọi thứ, vì nàng mở rộng cánh cừa lòng mình.
Mặc dù rất buồn cười, nhưng hắn tựa hồ là thực sự muốn thử đơn thuần thích một người.
“Tình yêu của người phàm tiến hành như thế nào?” Hắn cúi đầu, ôm lấy nàng: “Trước nắm tay? Sau đó hôn?… Nàng ngốc như vậy, khẳng định không có người muốn, ta cưới nàng là được.”
|
Chương 69: Thì ra thần giới cũng có loại vật này a Ngày ấy, Toàn Cơ gặp được một Khuynh Anh so với ngày thường còn ngốc hơn mấy lần.
Bởi vì nàng cúi đầu đứng ở trước một thân cây, không ngừng gãi ót, nói: “Công chúa điện hạ, ta không bao giờ đến muộn nữa.”
Mà động tác này Toàn Cơ quen thuộc.
Mỗi một lần niệm chú xảy ra chuyện không may, hoặc là không đạt yêu cầu của mình, nàng cũng sẽ làm động tác này, trong lòng càng hoảng, tay gãi ót càng nhanh. Mà bây giờ, suốt một phút đồng hồ, tay nàng cơ hồ vẫn dính ở trên đầu của nàng.
Toàn Cơ nhìn chằm chằm nàng mấy giây, trong lúc vô ý nói một câu: “Là Lam Tranh làm gì nàng hả?”
Khuynh Anh đột nhiên cứng còng, trên mặt còn nổi đỏ ửng khả nghi.
Toàn Cơ sửng sốt.
Hơn nửa ngày, nàng mới hỏi nói: “Thế nào, đệ đệ ta làm gì?”
“…” Sắc mặt Khuynh Anh bắt đầu không ngừng đổi tới đổi lui.
Toàn Cơ cười, tươi cười mang theo một chút ý vị.
Nàng thăm dò đúng rồi, tiền đặt cược ở trên người Tiểu Tranh, rốt cục chính xác.
“Nếu là mệt mỏi, huấn luyện hôm nay cũng có thể tạm dừng, đệ đệ ta tuổi trẻ khí thịnh, phương diện đó sợ rằng có chút bá đạo, còn có khả năng không biết tiết chế… Bất quá, qua nhiều lần, nàng sẽ quen.”
“Không, không phải.” Khuynh Anh rốt cuộc gian nan mở miệng: “Điện hạ Lam Tranh không có làm cái gì với ta, thực sự…”
“Khuynh Anh.” Toàn Cơ lại cắt ngang nàng, vỗ vỗ bả vai của nàng, ánh mắt nhu hòa: “Đó cũng không phải chuyện ghê gớm gì, nàng không cần cảm thấy có gì không đúng, cũng không cần giấu giếm ta, nàng là thiếp thân của Lam Tranh, đây cũng là chuyện sớm muộn.”
“Ta… ta không có…”
“Khuynh Anh, không có vấn đề gì, không cần cảm thấy ngượng ngùng, chỉ là Lam Tranh cũng quá dùng sức, nàng xem, mặt của nàng đều bị nó lăn qua lăn lại trắng bệch rồi.”
“…” Khuynh Anh đột nhiên thì có một loại xúc động lệ rơi đầy mặt. Ba anh em này đều có chung một tính tình, đó là hoàn toàn không nghe người khác nói chuyện.
Toàn Cơ thấy nàng cam chịu, lại cười lên: “Huống hồ, ít hôm nữa sau khi ta đi sứ thành Phương Bắc, có nó trông nom nàng, ta cũng tương đối yên tâm.”
Nàng chưa bao giờ cho rằng chuyện đi Phương Bắc là một hôn sự chân chính, nàng thậm chí chỉ coi mình là đặc phái viên đóng quân tại thành Phương Bắc, bất quá kỳ hạn này, có lẽ là cả đời.
Trước đó, phát hiện sự tồn tại của Khuynh Anh, có lẽ là một lo lắng cuối cùng của nàng.
Toàn Cơ dừng một chút, tay vẽ một vòng tròn trên không trung, sau đó từ bên trong lấy ra một cuốn sắch, bỏ vào trong tay Khuynh Anh: “Cuốn sách này viết khẩu quyết, nàng tất nhiên là trở về luyện tập, đây là cơ bản nhất, tùy thời tùy chỗ đều có thể vận dụng, không thể nóng lòng, tiến bộ của nàng đã rất nhanh, nếu đủ thời gian, nàng sẽ không thua Lê Thiên Thường kia… Về phần cuối…” Nàng vỗ vỗ mu bàn tay Khuynh Anh, có chút thần bí: “… Nàng lặng lẽ tìm hiểu là được rồi.”
Khuynh Anh nhìn qua quyển sách, khí ánh mắt của nàng rơi vào trang cuối cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng bệch trắng bệch lại nhất thời đỏ ửng.
Trên trang giấy, vẽ một cô gái cởi áo phân nửa, tư thế đặc biệt xinh đẹp, quả thực lóe sáng đến đâm mù mắt của nàng.
Thì ra, thì ra thần giới cũng có loại vật này a…
|
Chương 70: Tập kích Khuynh Anh kiên trì muốn tu cho hoàn thành, cho dù vô luận giải thích như thế nào Toàn Cơ cũng không tin lời của nàng, bất quá đổi lại là nàng, chỉ sợ cũng sẽ không tin tưởng một cái cổ ngu ngốc tràn đầy vết hôn đi.
Nhưng bởi vì chuyện buổi sáng, đầu óc nàng vẫn ở vào trạng thái vội vã, thậm chí niệm sai chú ẩn thân thành chú hỏa diễm, sau đó không hề hay biết, thiêu cháy cả y phục của mình!
Toàn Cơ thực sự nhìn không nổi nữa, bắt buộc nàng dừng huấn luyện, một cước đá nàng văng đi. Trùng hợp lúc này bầu trời vang lên tiếng chuông, là có sự kiện trọng đại khẩn cấp triệu gọi thiên thần! Hoàng tử hoàng nữ tất nhiên phải tham dự, Toàn Cơ muốn chạy trốn cũng không được, dặn dò Khuynh Anh đơn giản mấy câu, liền rời đi.
Khuynh Anh vừa đi trở về, vừa hồi tưởng lại sự tình buổi sáng.
Hôn mưa rền gió dữ, ở một khắc cuối cùng, hóa thành hồ nước mềm mại, bao vây toàn thân nàng lại.
Loại biến hóa này là thình lình xảy ra.
“… Khuynh Anh, nàng có thể suy nghĩ một chút lại nói cho ta biết.”
Lúc sáng sớm, từ ngữ kiều diễm kia từng chút từng chút rơi vào bên tai nàng.
Lam Tranh hạ xuống một cái hôn ở trên trán của nàng, môi lại nhẹ nhàng rơi vào trên môi của nàng.
“Ta chờ nàng.”
Ba chữ vô cùng đơn giản lại như thái sơn, vẫn khiến Khuynh Anh không cách nào hô hấp.
Tim đập gấp làm cho nàng không có cách nào tập trung tinh thần, giọng nói vang vọng bên tai thiếu chút nữa mờ ảo đi.
Càng nghĩ, y phục càng mặc lung tung, đội quần lên đầu không nói, còn nghĩ sao cái áo này không có tay, cuối cùng vẫn là đối phương giúp nàng mặc vào từng cái từng cái, mặc chỉnh tề, cuối cùng còn xoa xoa đầu của nàng, dùng giọng thập phần tà mị nói ở bên tai nàng: “Nếu như nàng nguyện ý, ta có thể mỗi ngày mặc quần áo cho nàng… Đương nhiên, ta càng cam tâm tình nguyện mỗi buổi tối giúp nàng cởi…” —— nàng liền đỏ mặt.
Hắn nhất định là thầm cười nàng đồ ngốc.
… A a a a a… Thực sự là… Mắc cỡ chết người.
…
…
Khuynh Anh vẫn tự hỏi nên trả lời thế nào.
Mắt thấy sắp đến Cung Thiên Xu, nàng vội khẩn trương vòng vào một con đường khác xa hơn.
Trước hôm nay, nàng chưa từng nghĩ sẽ có qua lại với người thần giới, càng chưa từng nghĩ, sẽ bởi vì một câu nói của một người, mà làm kế hoạch về nhà trở nên rối loạn.
Khuynh Anh kỳ thực rất đẹp, dựa theo tiêu chuẩn của người phàm, dung mạo của nàng xem như là rất đẹp, tóc thẳng luôn mang một màu đen kịt, con ngươi đen linh động, vóc người đạt tiêu chuẩn, từ lúc lớn lên, số lần bị nhìn trộm cũng bắt đầu kịch liệt tăng lên, nhưng không có một người tỏ tình với nàng. Ba năm trước, đến cô bạn bốn mắt tướng mạo bình thường chung phòng với nàng cũng tìm được một nửa của mình, mà nàng thì vẫn độc thân.
Bạn thân nói một câu: “Khuynh Anh rõ ràng rất tốt rất đáng yêu, nhưng quanh thân lại tản mát ra một loại khí thế làm người bình thường không dám tới gần, nếu như không phải chúng ta quen đã lâu, mình nhất định không dám nói chuyện với bạn.”
Nàng vẫn cho nguyên nhân là mình luyện võ từ nhỏ, cũng không có nghĩ quá nhiều.
Thẳng đến lúc tới thần giới, liền không ai lại oán giận nàng ‘làm người ta không dám đến gần’, tương phản, một người đi đường tùy tiện ở thần giới đều lợi hại hơn nàng, nàng so với người qua đường càng là người qua đường, dung mạo xinh đẹp đã trở nên bình thường không có gì lạ ở trong một đống tiên nữ——
Về sau, bị Lam Tranh chúc phúc, bị Trường Minh triệu kiến, còn bị Toàn Cơ lựa chọn.
Một loạt sự tình đều làm cho nàng nghĩ không ra, vốn định mau luyện một chút cho có năng lực đi nuốt vào cái trái thần thụ kia, rửa sạch oan khuất trở về nhà.
Thế nhưng bây giờ…
Khuynh Anh phát điên vò vò mái tóc đen của mình, ngồi chồm hổm trên mặt đất tru lên.
“Làm sao đây làm sao đây…”
Đối với tâm tư rối loạn mà nói, nàng đã không biết phải làm sao mới tìm ra được đáp án.
Có lẽ là thái độ Lam Tranh tương phản quá lớn, có lẽ biểu tình buổi sáng của hắn quá nghiêm túc… Nói chung, ở một khắc kia, Khuynh Anh bị chấn động. Chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dáng hắn nói ‘Ta chờ nàng’, đầu nàng liền trống rỗng, tim đập như sấm.
Thậm chí ở một khắc kia, trong đầu của nàng đột nhiên hiện ra từ ngữ ‘Nai con đi loạn, lòng xuân dập dờn’…
Lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, Khuynh Anh vạn phần mê man, sắc trời cũng còn sớm, nàng quyết định đi tìm Phù Liên——nữ bá vương tình trường này, nhất định có thể chỉ cho nàng thấy chỗ sai lầm.
Đang nghĩ ngợi, bên tai lại truyền đến tiếng bước chân, sau đó dừng ở trước mặt nàng. Khuynh Anh ngẩng đầu, thấy bốn phía đều bị mấy người áo đen vây quanh.
“Chính là ả.”
Một người trong đó lạnh giọng nói, người còn lại liền lập tức đưa tay tới bắt.
“Các ngươi làm gì!” Khuynh Anh sửng sốt, trong tay đã tạo ra một ngọn lửa đỏ, hất tay mấy người kia ra.
Bọn họ tựa hồ không ngờ nàng biết pháp thuật, đều giật mình. Khuynh Anh liền phóng ra một con đường, rất nhanh chạy ra hướng ngõ nhỏ bên ngoài.
Nhưng thân hình mấy người áo đen chợt lóe, cơ hồ là trong nháy mắt di động tới trước mặt Khuynh Anh, “Ngươi chạy không được.”
Một đạo ánh đen từ giữa ngón tay bọn họ tràn ra, như hé ra tấm lưới lớn màu đen!!!
“Các ngươi là ai!!” Khuynh Anh xoay người lăn một vòng, né được, lại tung một quả cầu lửa về phía họ.
“Bắt ả!” Bọn họ chỉ lảo đảo một bước, liền lại rất nhanh vọt về phía nàng!
Khuynh Anh đảo lùi lại mấy bước, trong miệng niệm chú rất nhanh, đó là chú giải phóng linh lực, Toàn Cơ đã nói với nàng một câu: “Đây là phòng tình huống vạn bất đắc dĩ, không thể bại lộ, bất quá nếu như không có đường lui, như vậy, liền xông lên đánh cho đối phương tàn phế đi.”
…
Mười phút sau.
Mấy người áo đen nằm la liệt. Khuynh Anh híp mắt xoa nắm tay: “Bà cô đây cũng không phải dễ đối phó như vậy.”
Trên người của nàng cũng bị thương một chút, bất quá không nghiêm trọng lắm, nếu nhân số bọn họ nhiều hơn một chút, nàng cũng không chắc có thể thắng.
“Các ngươi đến tột cùng là ai? Tại sao muốn bắt ta?” Khuynh Anh đi lên phía trước, từ trên cao nhìn xuống bọn họ. Bọn họ bị hạ chú định thân, bộ dáng ngã trái ngã phải thập phần buồn cười.
Nhưng bọn họ ngậm chặt miệng, không nói câu nào.
“Tốt lắm, ta liền mang bọn ngươi đi gặp Công chúa Toàn Cơ, nàng nhất định sẽ có biện pháp cho các ngươi nói ra.” Khuynh Anh hừ lạnh, từ trong túi lấy ra mấy cây roi tiên, đang lúc trói bọn họ lại mang đi ——
“Xoẹt —— “
Là tiếng vật gì bị đâm thủng!
Khuynh Anh sửng sốt, hai mắt chợt biến thành màu đen, té trên mặt đất. Sau gáy đau nhức vô cùng, ý thức cũng bởi vậy biến mất ——
“Chỉ có nữ nhân đê tiện này cũng khiến các ngươi mất nhiều sức như vậy? Thật vô dụng. Hiện tại quăng ả vào vực sâu U Minh, động tác nhanh nhẹn một chút, đừng làm cho ta gặp lại ả.”
—— đó lại là giọng của Lê Thiên Thường.
Cái giọng tràn đầy sát ý kia, còn có băng lạnh, “Kết quả của việc đắc tội ta, chỉ có sống không bằng chết.”
|
Chương 71: Vực sâu U Minh Nếu như nói rừng rậm mây mù là biên giới giữa Thần tộc và Tu La, như vậy vực sâu U Minh chính là cửa vào giới Tu La, thiên thần cùng Tu La ở đầu thế kỷ đã ra hiệp nghị, không quấy nhiễu lẫn nhau. Vì phòng ngừa khế ước mất đi hiệu lực, bọn họ liền sáng lập một chỗ như thế ở hai giới——vực sâu tử vong vô tận, cho dù là thần tộc đi tới nơi này cũng chỉ có một kết cục —— bị quái linh ở đây ùn ùn kéo đến dằn vặt đến chết, mà sau khi thân thể diệt vong, linh hồn sẽ tiếp tục bị gông cùm xiềng xích cắn nuốt, cho đến khi trở thành ác linh.
Khu vực này tràn đầy hắc ám, thống khổ, tuyệt vọng bao trùm! Như mê cung, hơi lạc lối, đều vạn kiếp bất phục!
Lê Thiên Thường nhìn mấy người áo đen đem Khuynh Anh đặt ở trên một trận pháp màu đen, ánh mắt tràn đầy ác độc cười nhạo.
Ở trên yến hội, thiếu nữ này đã xúc phạm nàng, không ai có thể đối nghịch với nàng, càng không ai có thể cướp nam nhân của nàng—— đêm hôm đó, khi điện hạ Trường Minh đuổi theo Khuynh Anh đi ra chính điện, đố kị cùng lửa giận của nàng cũng đã ngập trời!
… Không, có lẽ mồi lửa đố kị kia đã nổi lên ở thời gian sớm hơn.
Ở cung Ngọc Hành, trong đại điện, vào lúc Khuynh Anh kéo cổ áo Trường Minh, hung hăng khóc.
Mà hắn, không có đẩy Khuynh Anh ra. Hắn yên tĩnh như một bức họa, con ngươi màu đen tĩnh lặng đem thiếu nữ nhìn vào đáy mắt, thậm chí mang theo nhiệt lượng, mềm mại đáng sợ!
Lê Thiên Thường chán ghét con ngươi như vậy! Chán ghét hình ảnh như vậy!
Bởi vì nàng vẫn nhìn chăm chú vào hắn! Nàng chưa từng bỏ qua bất luận cái biểu tình gì xuất hiện qua trên mặt hắn, nàng để ý tất cả màu sắc trong con ngươi của hắn, thậm chí hiểu hắn còn hơn cả hiểu mình!! Cho nên nàng biết, mấy trăm năm này, Trường Minh cũng không cho nữ nhân đụng vào hắn, cho dù là một góc y phục, cũng không thể——
Ngoại trừ một nữ nhân.
Yên Tự…
Yên Tự.
Cái nữ nhân xinh đẹp làm đau lòng người kia.
Thế nhưng, ả vĩnh viễn cũng không về được.
Lê Thiên Thường mỉm cười, tươi cười giống hoa hồng dính máu tươi: “Vĩnh biệt, Khuynh Anh.”
…
…
Khuynh Anh giãy giụa tỉnh lại từ trong đau đớn kịch liệt.
Bốn phía tràn ngập sương mù, trên cao lộ một vòng trăng tròn yêu dị, to thái quá, thậm chí cho người ta một loại ảo giác mọi lúc có thể bị mặt trăng đè dẹp.
Khuynh Anh rùng mình một cái, nàng nhìn nhìn xung quanh, phát hiện mình nằm ở một trên tảng đá thật lớn, nơi được ánh trăng rọi sáng xa xa, đều là một mảnh núi đá hoang vu, đến một cọng cỏ cũng không có mọc ra.
Nàng muốn đứng lên, lại phát hiện chân mình căn bản là bất động, mà bởi vì động tác của nàng, làm một trận đau đớn tập kích đại não, suýt chút nữa làm cho nàng đau ngất đi.
Nhìn kỹ, mới phát hiện trên giầy đã nhiễm máu đỏ một mảnh, từ bàn chân lan tràn xuống, làm lớp nham thạch cũng nhiễm đỏ.
Nàng cắn răng cởi giầy, chợt thấy rõ ràng ở trên đế giày có tia ánh sáng mang theo tơ máu như đinh sắt bén nhọn, đâm xuyên qua lòng bàn chân nàng, quá trình rút ra đã làm cho sắc mặt của nàng trắng bệch, đại não càng ngày càng thanh tỉnh.
Khuynh Anh hít một hơi thật sâu, ném đôi giày đi rất xa, sau đó từ ngón tay giữa tụ tập chút ánh sáng yếu ớt tiến hành điều trị.
“Lê Thiên Thường, đồ nữ nhân biến thái… Chờ bà cô đây khỏe lên, nhất định dằn vặt ngươi, dằn vặt ngươi, dằn vặt chết ngươi. Vô sỉ!” Nàng tính toán dùng lời lẻ mắng mỏ để giảm bớt đau đơn, nhưng giọng nói yếu ớt của nàng vang vọng ra, hòa trong tiếng gió lạnh lẽo như quỷ khóc sói gào, làm cho người ta sởn tóc gáy.
Nàng quay đầu lại, liền mấy nghìn ánh mắt xanh mượt nhìn chằm chằm cái phương hướng này.
…
Khuynh Anh rất nhanh tạo ra một kết giới nho nhỏ, sau đó co rúm lại trong kết giới chữa trị chân của mình.
Mặt ngoài vết thương đã cầm máu, thế nhưng đau đớn vẫn còn. Tu vi của nàng không cao, pháp thuật học phần lớn cũng là mang tính công kích, chú thuật cơ bản nhất này cũng chỉ có thể làm được trình độ như vậy.
Ở đây không có ánh sáng mặt trời, nên ánh trăng có vẻ tăng thêm yêu dị.
“Vực sâu U Minh…” Nàng thì thầm cái từ này, ở một khắc cuối cùng trước khi hôn mê nàng nghe thấy Lê Thiên Thường nói qua lời như vậy.
Khuynh Anh nghe qua cái chỗ này, bị Toàn Cơ miêu tả là một chỗ cực kỳ kinh khủng, ngay phía dưới rừng rậm mây mù, nhưng lại kinh khủng hơn rừng rậm mây mù vô số lần, nghe nói, ngay cả quái vật cũng kinh khủng hơn.
Vừa nghĩ tới lại thấy vô số cặp mắt, Khuynh Anh không có dũng khí lại ngẩng đầu.
Nàng lấy mọi thứ trên người ra, có một túi bách bảo, bên trong có ba quyển sách Toàn Cơ cho nàng, ngọc bài thông hành trong cung điện của Lam Tranh, còn có một chủy thủ nhỏ màu hoàng kim.
Thế nhưng, một ít thuốc bổ sung thể lực cũng đã bị cướp đoạt đi.
Lê Thiên Thường quả thật là cái nữ nhân kinh khủng, ả bảo lưu lại pháp lực của nàng, cho nàng một phần hi vọng. Nhưng lại đả thương chân nàng, làm cho nàng giãy chết trong phần hy vọng mỏng manh này.
Khuynh Anh nhắm mắt lại, hít thở thật sâu một hơi không khí lạnh như băng.
Khuynh Anh mở ra cuốn sách Toàn Cơ cho nàng, âm thầm đọc từng cái khẩu quyết, hiện nay cách làm an toàn nhất đó là bất động tại chỗ, chờ đợi cứu viện… Nhưng nếu cứu viện không đến, nàng cũng chỉ có thể dựa vào mình.
Trong đầu óc của nàng đột nhiên hiện lên một khuôn mặt tuấn mỹ, con ngươi màu vàng yêu nghiệt lại tà khí.
Khóe miệng không khỏi ngoéo ngoéo, nếu Lam Tranh cho là mình là chạy trốn, mà không phải mất tích, hắn có thể giận dữ hay không?… Nhất định, hắn nhất định sẽ đập phá giường của nàng, xé y phục của nàng, sau đó nguyền rủa nàng.
Khuynh Anh tươi cười xong lại ủ rủ, chờ gặp lúc lại nói cho hắn biết là được rồi.
|