Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng
|
|
Chương 62: Nàng là ai “Nàng là ai!” Ở bên trong màu mắt vạn năm không thay đổi của Trường Minh rốt cục nổi gợn sóng khổng lồ, hắn nắm chặt cánh tay Khuynh Anh, đem toàn bộ người nàng xách lên, trong giọng tràn đầy xúc động: “Nói! Nàng rốt cuộc là ai!!!”
“Khụ khụ..” Đau nhức làm cho Khuynh Anh thanh tỉnh. Hai chân và hai cánh tay của nàng gần như trật khớp.
“Nàng mới nói cái gì? Nàng đến tột cùng là ai?!” Trường Minh nắm cằm nàng, bức bách nàng nhìn mình, thanh âm xen lẫn một chút run run, “Nàng đến tột cùng là ai?”
Khuynh Anh đau nói không ra lời, mới vừa rồi bị Lê Thiên Thường nắm đầu vai, giờ lại bị tra tấn, khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái giống như tời giấy trắng.
“Ta… ta không biết, ta không biết ngài đang nói cái gì!” Nàng cố hết sức nói, trên môi truyền đến một chỗ ướt mặn, đúng là vừa khóc, nhưng nàng cũng không hiểu tại sao mình khóc.
Sắc mặt Trường Minh lại càng thâm trầm.
Trong lòng hắn dâng lên một trận bất an. Vô cùng bất an.
“Yên Tự”
Hắn gần như đã dùng hết sức lực toàn thân mới nói ra cái tên này.
Ngay sau đó!!!
Một đạo ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên bắn thẳng đến!
Trường Minh hơi lui, tay mới vừa buông, Khuynh Anh liền rớt xuống.
“Ca ca tại sao có thể như vậy đối với một nữ tử trói gà không chặt?” Lam Tranh cao lớn vững chãi, dáng người có vẻ sáng quắc loá mắt, Khuynh Anh bị ôm vào trong lòng hắn, khóe môi tà tứ cười, nhưng con ngươi yêu dị màu vàng mang theo sát ý lạnh lẽo thấu xương.
Trường Minh mím môi, công kích vừa rồi không làm thương hắn bị thương chút xíu nào.
“Ta có việc muốn hỏi nàng.”
“Nàng không muốn trả lời ca.” Lam Tranh ôm Khuynh Anh sát hơn, nhẹ xoa mái tóc đen của nàng, cười yêu nghiệt: “Hơn nữa không phải ca có bệnh yêu sạch sẽ sao? Chẳng lẽ người bị ta chạm qua ca cũng muốn?”
Trường Minh chợt căng thẳng.
Nắm chặt nắm tay, có vẻ hết sức tái nhợt.
Hắn chỉ bình tĩnh nhìn về phía Khuynh Anh, thời gian dường cả một thế kỷ.
“Các người muốn đánh nhau, muốn cướp nữ nhân cũng phải nhìn xem hoàn cảnh chung quanh.” Đột nhiên một giọng nữ đột ngột chen vào, Toàn Cơ khoanh tay, mắt híp lại.
Vừa rồi một tiếng vang thật lớn kia gần như kinh động mọi người trong đại sảnh, may mắn ở trong nháy mắt đó, nàng tung một cái kết giới che hai người ngu ngốc này lại, bằng không mất mặt cả thành Đông Phương.
“Ca, phụ hoàng đang tìm ca.” Toàn Cơ nhìn nhìn Trường Minh, lại nhìn Lam Tranh: “Còn đệ nữa, các thục nữ đã xếp hàng chờ đệ tiếp kiến, đêm nay đệ muốn bao nhiêu nữ nhân liền có bấy nhiêu nữ nhân.” Dừng một chút nàng vươn tay về phía trước: “Trả đồ đệ của ta lại cho ta.”
|
Chương 63: Đệ bá chiếm Khuynh Anh Ánh sáng thần điện từ từ dâng lên, mái tóc đen, chiếc váy đỏ, nàng đẹp như thời gian, trọn đời bất diệt.
Kỷ nguyên Thịnh thế, năm một trăm lẻ một.
**********************************************
“Trường Minh, ngày đông chí, thần đô phương Bắc phái đội ngũ đón đâu tới, đến lúc đó mười dặm hoa, vạn dặm mây lành, cũng phải cần đi chuẩn bị, đệ đệ con làm cho người ta không yên lòng, cho nên, việc này đều do con bố trí.”
Thần vương bệ hạ ngồi thật cao ở phía trên, nhắc nhở công việc cho người kế thừa vương vị tương lai của mình.
Chính là, Trường Minh lại xuất thần, hồi lâu cũng không có động tĩnh, thậm chí Thần vương nhẹ nhàng vươn ra ngón tay quơ quơ ở trước mặt hắn, hắn hơi giật mình, mới lấy lại tinh thần, “… Phụ hoàng? Có cái gì phân phó sao?”
“Trường Minh.”
Thần vương cười cười hiền lành, ánh mắt như biển lớn rơi vào trên người một thiếu nữ đang hoảng sợ trong góc sảnh: “Là vì nàng sao?”
Trường Minh sửng sốt, nhìn theo, liền phát hiện Khuynh Anh.
Nàng đang tựa vào cột đá trong thần điện, ngẩn người, tóc đen như nhung tơ bao quanh nàng, nổi bật lên da thịt tuyết trắng trong sáng, hai mắt to có vẻ vô tội cùng mờ mịt, như là nai con chấn kinh, làm cho người ta nhịn không được thương tiếc. Nàng có vẻ như thật nhàm chán, cũng thật bất lực, đang cầm một cái chén rượu so với mặt nàng còn to hơn, uống từng chút từng chút.
“Tên của nàng là gì?” Thần vương chậm rãi hỏi. Ông dường như có năng lực thấy rõ hết thảy.
“Khuynh Anh.” Trường Minh thành thật trả lời.
Hai chữ đơn giản, hiện thời lại có thể khiến thân xác hắn như đóng băng. Trong lòng có vô số loại suy đoán, khiến hắn vô pháp bảo trì trầm tĩnh như ngày xưa.
“Chính là cô gái người phàm sao?”
Thần vương lại nhìn Khuynh Anh một cái, ánh mắt chậm rãi theo màu tóc tối đen của nàng thu hồi lại, mới tiếp tục nói: “Kỷ nguyên kế tiếp sắp bắt đầu, con cũng cần phải một vị hoàng phi, nhưng con là thái tử, hoàng phi của con là vị thần hậu kế tiếp, không chỉ có được khí chất của nữ thần, còn phải có lòng dạ biển chứa trăm sông, con hẳn là biết ý của ta.”
Trường Minh trầm mặc thật lâu, hạ mắt, “Vâng, phụ hoàng.”
“Huống hồ, nàng chỉ là người phàm tục bình thường, ở thế gian, cô gái tóc đen quá nhiều… cảm tình của huynh đệ, quan trọng hơn nhiều so với một cô gái.”
“…”
Vừa rồi cho dù Toàn Cơ hạ kết giới, chuyện Lam Tranh tấn công lại dấu không được chủ nhân tòa thành Đông Phương này – – phụ thân bọn họ.
Ông vĩnh viễn dùng ánh mắt yêu thương nhìn bọn họ, lại vĩnh viễn là người hiểu bọn họ nhất.
Có một số việc không nói, cũng không có nghĩa là ông không biết.
“Đưa nàng rời đi a… Miễn trừ tội nàng xông lên thần giới, xóa đi ký ức của nàng, loại bỏ cốt tiên của nàng, vĩnh viễn không có tiên duyên.” Thần vương dừng một chút, ngôn ngữ cũng không nghiêm khắc, lại tản ra uy nghiêm quyết đoán của vương giả, “Trường Minh, ngày ấy ở hội trưởng lão, con lựa chọn giữ nàng lại, muốn cho nàng tu hành, thẳng đến có thể ăn quả thần thụ… Đó là xuất phát từ ý nguyện riêng của con, còn quyết định chính xác nhất, con phải hiểu.”
“… Vâng, phụ hoàng.” Lông mi hắn nhẹ nhàng rung động.
Thần vương vỗ vỗ bờ vai của hắn, như một người cha bình thường, “Đứa con ngoan, ta đã già đi, Điện Trường Sinh chỉ có thể giao cho con.”
Trong Thần điện, một mảnh phồn hoa.
Đã hơi có chút bừng sáng, cũng dần dần bị vùi vào bóng tối.
**********************************
“Khuynh Anh.” Toàn Cơ rốt cục thoát khỏi mẫu hậu đang lải nhải, đem Lê Thiên Thường một lòng muốn nịnh bợ ‘mẹ chồng tương lai’ ném ra xa.
Khuynh Anh lên tiếng “Điện hạ”, sau đó chóng mặt gục đầu xuống, tiếp tục uể oải không phấn chấn.
Nàng nghĩ nàng nhất định là bị sợ đến điên dại, mới có thể hoảng sợ đến nông nỗi rơi lệ. Vừa nhớ đến gương mặt Trường Minh, lông toàn thân nàng sẽ dựng đứng, chuông báo động mãnh liệt, không đồng ý tới gần nửa phần.
Toàn Cơ híp mắt nhìn nàng vài giây, lại nhìn ly không trong tay nàng, nói: “Kết quả nàng uống bao nhiêu?”
“Không biết.” Khuynh Anh cúi đầu, trên mặt có một chút đỏ ửng.
Toàn Cơ dừng một chút, xoay người sang chỗ khác, rót đầy chén cho nàng: “Tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ tiếp tục huấn luyện.”
Khuynh Anh mơ hồ gật gật đầu.
Rượu làm cho người ta choáng váng hoa mắt, trí nhớ thống khổ dần dần nhạt đi, trước mắt nàng bắt đầu xuất hiện cha, mẹ, còn có ông nội, bà nội.
Toàn Cơ lẳng lặng đứng ở một bên, ánh mắt nhu hòa dừng ở trên đầu Khuynh Anh, nhưng trong ánh mắt lại mang theo thương hại, bị nàng nhanh chóng giấu đi.
“Tóc đỏ, tỷ không phải là thích nữ nhân chứ?” Lam Tranh cau mày đi tới.
Hắn bị các nữ nhân líu ríu phiền sắp chết rồi, nhưng sự chú ý của hắn luôn luôn về cái phương hướng này, Toàn Cơ như nam nhân cũng trở nên ôn nhu, thật sự khiến hắn cảm thấy rất không bình thường.
Thời điểm trong đầu bị cái ý niệm này tràn ngập, hắn không thể kiềm được, ném nhóm thần nữ quý tộc ra, đi thẳng đến đây.
Toàn Cơ châm biếm: “Đệ cũng không phải sẽ thật sự quan tâm Khuynh Anh, trở thành vại dấm đi?”
“Làm sao có thể!”
“Tốt lắm, từ nay tháng sau đến lúc ta rời đi, Khuynh Anh đi theo ta.” Toàn Cơ nói.
“Không được.” Lam Tranh nghiêm mặt lại.
“Vì sao?” Toàn Cơ cười.
“Không có vì cái gì!”
Toàn Cơ trề môi ra: “Đệ cho là đệ có thể ngăn cản được ta à?”
“Vậy tỷ thử xem?” Lam Tranh híp mắt, con ngươi màu vàng toát khí thế bức người.
Toàn Cơ mím môi, nhìn em trai mình thật lâu, mới chậm rãi nói: “Đệ bá chiếm Khuynh Anh, chẳng lẽ không có mục đích khác?”
Lam Tranh sửng sốt, cứng rắn nói: “Không có.”
“Ồ?” Toàn Cơ dừng một chút, nhìn nhìn Khuynh Anh bên cạnh đã mơ mơ màng màng, nàng đã hoàn toàn nghe không được bọn họ nói chuyện, một đôi ánh mắt như nước trong veo mờ mịt nhìn một điểm, trống rỗng mà thất thần.
|
Chương 64: Hậu quả cắn ngón tay Dạ yến sắp chấm dứt.
Thời điểm Thần vương thần hậu lôi kéo Toàn Cơ cùng Trường Minh đọc diễn văn, Lam Tranh lặng yên kéo Khuynh Anh rời đi.
Tình huống như vậy hắn chưa bao giờ thích, điện Trường Sinh có Trường Minh là đủ rồi, sự hiện hữu của hắn, có cũng được mà không có cũng không sao.
Rời đi chốn phồn hoa, bầu trời đêm lấm tấm nhiều sao, thật yên tĩnh.
Khuynh Anh uống say không còn biết gì.
Nhìn Lam Tranh cầm lấy cánh tay của nàng kéo đi về phía trước, nàng nhướng mày, liền vươn ngón tay ra đẩy mặt hắn: “Buông ta ra, ngươi tên hỗn đản này.”
“Gây nữa ta liền phi lễ nàng.” Hắn nhét nàng vào xe ngựa. Nhưng ngay sau đó, nàng lập tức ăn miếng trả miếng duỗi móng vuốt, lôi cổ áo của hắn, kéo hắn đi lên.
Hoàng tử điện hạ không kịp phòng bị, tư thế chật vật.
Già Diệp đành thở dài, thành kiến đối với Khuynh Anh vẫn không có biến mất. Nhưng hắn nhưng không cách nào ngăn cản điện hạ ở cùng nàng, thậm chí ngay cả công chúa Toàn Cơ cũng không bài xích sự tồn tại của nàng.
Nữ nhân này tâm cơ quả nhiên không đơn giản, việc hắn có thể làm chỉ là thủ hộ bên cạnh điện hạ, phòng bị nàng nhiều hơn.
Nhẹ nhàng kéo dây cương, con ngựa trắng hí to một tiếng, đạp đám mây chạy đi.
Mà trong xe.
Tay Khuynh Anh gắt gao cầm lấy tóc Lam Tranh, đem mấy sợi tóc màu vàng vò rối.
Vừa mới đánh nhau lúc nãy, nàng hoàn toàn chiếm thế thượng phong, bởi vì Lam Tranh thoáng đụng nàng, nàng sẽ khổ sở kêu đau, bộ dáng đáng thương tội nghiệp làm cho người ta không có biện pháp xuống tay. Nhưng nàng sẽ không ngừng cố gắng cào cấu, còn dùng chân đạp miệng của hắn.
“Nàng nổi điên làm gì, uống nhiều như vậy!” Lam Tranh không thể nhịn được nữa, ngăn chặn nàng, giữ hai cái tay nàng ở trên đầu nàng.
Mặc dù như thế, Khuynh Anh cũng không nhàn rỗi, nàng nói rất nhiều, phần lớn đều là oán trách Lam Tranh đè nàng thở không nổi, hoặc là đụng phải hông của nàng, làm cho nàng khó chịu.
Nàng có một đôi mắt đẹp, gò má phần trắng, tuy khắp người là mùi rượu, nhưng cũng không lấn át được mùi thơm mê người của cơ thể nàng, từng trận ấm áp tỏa khắp da thịt.
Lam Tranh rũ mắt, lẳng lặng nhìn nàng.
Môi đỏ bừng khi đóng khi mở, mang theo mùi rượu, phun ở trên khuôn mặt của hắn. Hắn nhịn không được vươn tay ra vuốt ve môi nàng, lại bị nàng tưởng lầm là công kích, cắn ngón tay hắn một cái, hàm răng trắng tinh, nhưng cũng không đau, chẳng qua là cảm thấy hơi ngứa, hơn nữa men say, giống như con mèo làm biếng, đang làm càn đùa nghịch.
Mắt Lam Tranh tối sầm đi.
Hắn cũng không vội lấy ngón tay ra, ngược lại càng vươn vào sâu, dính sát cái lưỡi mềm dẻo của nàng, bắt buộc nàng ngậm chặt.
“Khụ khụ khụ…” Khuynh Anh sặc, nước mắt đều chảy ra. Bị phủ nước mắt, con ngươi càng thêm mông lung, giùng giằng muốn phun thứ gì đó trong miệng ra.
Màn đêm nặng nề, rời xa huyên náo, an tĩnh đến có thể nghe được hô hấp của nhau.
Mà đối phương hô hấp có chút trầm, còn có chút thô, phả vào mặt, nóng bỏng đến có thể nung đỏ mặt nàng.
“Điện hạ, đã đến cung điện.”
Già Diệp đứng ở ngoài xe nói, lại bổ sung một câu: “Vừa rồi có hai linh điểu bay tới đưa thư, một cái là của điện hạ Toàn Cơ, một cái là của điện hạ Trường Minh…”
Trong xe vẫn không có trả lời hắn, Già Diệp đành phải bảo linh điểu mở miệng.
“Tử tiểu tử, Khuynh Anh uống say, đệ đừng nhịn không được làm ra hành động kỳ quái… Cho dù có, cũng phải cẩn thận một chút cho ta, sức của đệ… Thôi, ta không quản được đệ, nhớ kỹ lời của đệ, ta giao Khuynh Anh cho đệ, ngày sau ta rời đi, đệ phải đối tốt với nàng. Nàng là cô gái tốt.” Linh điểu màu đỏ nói hết lời của Toàn Cơ, ngữ khí giống nhau âm điệu giống nhau, có thể nhìn ra được con chim này nói xong lời của Toàn Cơ đã hổn hển tới cỡ nào.
Trong xe ngựa truyền đến một chút cười khẽ.
Già Diệp lại bị nghẹn, hơn nửa ngày, mới nhớ tới một con chim khác. Chim màu xanh, trên chân còn mang theo một quả Ngọc Hoàn nho nhỏ.
“Lam Tranh, ta muốn cùng đệ nói chút chuyện.”
Một câu nói vô cùng đơn giản, mang theo độ lạnh thấu xương.
Tiếng nói trầm ổn mà từ tính, như phá sông băng.
Chim tạm dừng một lát, mới tiếp tục nói: “… Là về Khuynh Anh… Cũng là về Yên…”
Nói được một nửa, đột nhiên, một luồng ánh sáng đâm tới, con chim nhất thời chấn kinh giương cánh, lưu lại ở trên cành cây một lát, cuối cùng bay đi.
Nửa ngày, trong xe mới truyền ra giọng của Lam Tranh: “Tất cả lui ra.”
“… Nhưng điện hạ, công chúa và đại hoàng tử…”
“Lui ra.”
Sắc mặt Già Diệp tái nhợt, mím môi rời đi.
Tất cả người hầu cũng biến mất. Cung Thiên Xu to như vậy, giờ như chỗ không người.
Màn xe bị nhấc lên, nhảy xuống đầu tiên là Khuynh Anh.
Khóe môi nàng còn dính tơ máu, nhưng mà cũng không phải là của nàng, môi của nàng hơi sưng, có vẻ như mới bị tàn sát bừa bãi một phen.
Nàng chạy về phía trước, thân hình lắc lư lợi hại, như là xuất phát từ bản năng muốn sống, trong đầu nhắc nhở phía sau mình có một con quái thú muốn ăn thịt người, không thể dừng lại.
“Khuynh Anh…” Lam Tranh chậm rãi xuống xe ngựa, xem bóng lưng nàng nghiêng ngả chao đảo, khóe môi hơi hơi cong lên, dùng lưỡi liếm đi vết máu trên khóe môi bị cắn, chậm rãi đi theo.
Khuynh Anh vừa quay đầu lại, liền thấy bóng dáng hắn không xa không gần theo ở phía sau, trong lòng hoảng hốt, chạy nhanh hơn chút.
Mà nàng không phát hiện hoàn cảnh chung quanh đang dần dần biến hóa. Nàng chạy qua thềm cầu nhỏ, chạy qua hành lang gấp khúc mọc đầy hoa cỏ, chạy chạy, đến tại sao mình muốn chạy nàng đều không rõ. Không cẩn thận, nàng té ngã trên đất.
Lam Tranh chậm rãi đi qua, sợi tóc màu vàng bay múa ở trong gió, hắn lập tức di động đến trước mặt nàng, kéo tay nàng, hôn mu bàn tay nàng một chút, “Nàng muốn trốn đi nơi nào?”
“… Về nhà…” Khuynh Anh nhìn hắn, rượu khiến nàng không thanh tỉnh, dường như nàng đã không rõ đây là hiện thực hay là cảnh trong mơ, nàng buồn rầu rủ con ngươi: “Ta muốn về nhà.”
|
Chương 65: Ta mang nàng về nhà “Nếu ta để cho nàng trở về một lần, nàng báo đáp ta thế nào?” Lam Tranh nheo mắt, yêu mị giống con hồ ly.
Khuynh Anh nấc cục, năm ngón tay theo phản xạ chụp lên khuôn mặt tuấn tú tiến đến gần kia, “Ngươi con hồ ly tinh này, xem ta đập chết ngươi!!”
“…”
Lam Tranh yên lặng đem bàn tay của nàng dời khỏi mặt mình, sau đó môi mấp máy đọc vài đạo chú thuật, chung quanh chậm rãi bốc lên một mảnh sương khói, sau đó cảnh vật tán loạn, lại tụ tập lần nữa – -
Khuynh Anh bỗng dưng khiếp sợ!!
Xung quanh mình là nhà cao tầng hiện đại, xe cộ tấp nập. Hai bên đường trồng tùng bách mà nàng quen thuộc, bảng hiệu của các cửa hàng buôn bán lóe ra rực rỡ, ở chỗ quẹo trái của con đường, còn có quán lẩu nàng quá quen thuộc.
- – đây là quê nhà của nàng.
Nàng kinh ngạc nhìn tất cả những thứ này, bàn tay ở trong tay Lam Tranh bắt đầu run run.
Nàng không cách nào mở miệng, thậm chí không có sức lực đứng lên xác nhận tất cả những thứ này là chân thực – – sợ vừa động, chúng nó sẽ tiêu tán, sẽ không còn được gặp lại.
“Đây là thế giới của nàng?” Lam Tranh thú vị nhìn bốn phía.
Nơi này so với tưởng tượng của hắn còn thú vị hơn, phàm giới cùng Thần giới là hai thế giới bất đồng song song, không cùng niên kỷ, không cùng năng lượng vận chuyển, thậm chí không cùng quỹ đạo thời không. Mà đường ray thời gian nối hai thế giới cũng không nhất định, mở ra đường nối như vậy, cần năng lượng thật lớn, cho nên, việc Khuynh Anh có thể xuất hiện tại Thần giới, vốn là không thể.
Kỳ thực, đây cũng không phải phàm giới chân chính, đây chỉ là thế giới tồn tại trong trí nhớ của Khuynh Anh, tưởng niệm của nàng, nguyện vọng của nàng, hắn có thể thực thể hóa chúng nó, xuất hiện ở trước mặt nàng. Giống như điện Thiên Xu, có thể theo sức lực của hắn mà khuếch trương, biến hóa vô hạn.
Tuy rằng khác với thật sự được về nhà, nhưng mà như thế này có thể khiến nàng cảm động đến khóc đi.
“Nếu nàng muốn cảm tạ ta, có rất nhiều phương pháp, tỷ như…”
Đúng lúc này, Khuynh Anh lại đột nhiên đứng lên, bắt đầu chạy như điên về một phương hướng.
Thân thể gầy nhỏ dường như bạo phát tất cả sức lực, như một trận gió, chạy như điên về phía cuối ngã tư đường.
Lam Tranh vội vàng đuổi theo, hắn vĩnh viễn đánh giá thấp nội tâm cùng sức mạnh của nàng.
Vòng qua một một con đường, Khuynh Anh đột nhiên thanh tỉnh đáng sợ. Ánh mắt của nàng hoảng loạn đảo qua từng cọng cây ngọn cỏ, sau đó vọt vào một cái hẻm nhỏ. Quẹo trái, lại quẹo phải.
Tiến lên là ba bậc thang, hồi bé nàng còn ngã sấp xuống ở nơi này, bởi vậy trên đầu gối còn một vết sẹo.
Khuynh Anh quẹo vào trong một ngôi nhà, con đường ở đây nàng đi qua vô số lần, dù cho nhắm mắt cũng có thể tìm được nhà. Hôm nay mỗi bước bước ra, cũng có thể làm máu của nàng sôi trào.
Cuối cùng ——
Nàng dừng ở một cánh cửa màu nâu.
Tim của nàng đập kịch liệt, mắt của nàng đen kịt, lông mi rung động, ngón tay dừng ở trên cửa, cũng không dám gõ.
“Đây là nhà của nàng?” Thanh âm đột nhiên xuất hiện làm cho nàng hoảng sợ. Quay đầu lại, mới phát hiện thì ra Lam Tranh vẫn luôn đi theo. Hắn mặc một thân hoa phục có vẻ không hợp với hoàn cảnh nơi đây, nàng ngẩn người, sau đó đột nhiên nhìn lại trên người mình.
Tóc nàng đã rất dài, mặt trên còn có châu báu xa xỉ. Y phục cũng là váy thật dài, tơ lụa hoa mỹ.
“Có thể… có thể biến ta trở về đồ người thường hay không? Ta… ta…” Nàng lo lắng tột đỉnh, nàng thậm chí lo lắng nếu gõ cửa, mẹ mở cửa ra nhìn thấy sẽ xem nàng như người điên.
Lam Tranh dừng một chút, sau đó đột nhiên kéo tay nàng đi vào bên trong.
Khuynh Anh kinh ngạc, lại nhìn thân thể Lam Tranh, hắn dắt nàng, cùng nhau xuyên tường.
Ánh mắt chạm đến đến sự vật quen thuộc, trong nháy mắt, Khuynh Anh suýt chút nữa rơi lệ.
Chỉ là.
Trong nhà.
Không ai.
Nàng vọt vào phòng khách, đi qua phòng ngủ, đến cầu tiêu, phòng bếp kiểm tra một lần.
Nhưng nàng không nhìn tới một người.
Nàng vọt tới ban công, nhìn xuống——
Dưới bầu trời xanh lam, tất cả cảnh vật đều là tươi mát tự nhiên như thế, nhà cao tầng phản xạ đám mây, trắng tinh mà mỹ lệ. Cảnh vật xung quanh đều giống trong trí nhớ như đúc, không có một chút thay đổi —— chỉ là, không có người.
Trong phố lớn ngõ nhỏ, không có một người đi lại. Nàng mới bất ngờ nhớ tới, ở thời gian mình chạy trốn, xung quanh căn bản không có ai… Nàng quá nóng ruột, vì thế cũng không có chú ý…
“Sinh mệnh không thể thực thể hóa được…” Lam Tranh nhìn thấy con ngươi nàng vốn sáng sủa lóng lánh, đột nhiên cứ như vậy ảm đạm đi. Trong lòng bỗng nhiên bị cái gì làm xúc động, ngực như bị ngăn chặn, không chỗ phát tiết. Hắn kéo nàng, mím môi hồi lâu, giống thiếu niên làm sai chuyện, chậm rãi nói: “… Xin lỗi.”
…
Khuynh Anh ở trong nhà ngây người thật lâu.
Nàng đi đến mỗi một cái phòng, nhìn kỹ từng cái bày biện quen thuộc trong phòng.
Lam Tranh đi ở bên cạnh, nhìn cô gái trầm mặc này, hắn muốn đụng vào nàng, nhưng nàng cực kỳ giống thủy tinh dễ vỡ, hắn đưa tay ra lại dừng ở không trung, cũng hóa thành trầm mặc.
Hắn nhìn nàng kéo ngăn tủ, từ bên trong lấy ra rất nhiều thứ.
Sau đó nàng ngồi ở trong phòng của nàng, giường màu lam nhạt, không lớn, hai bên còn vẽ mây trắng. Đều là bày biện đơn giản, lại có yên tĩnh cùng nhu hòa của khuê phòng thiếu nữ, không khoa trương, rất gọn gàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, lại không khóc cũng không náo, mắt nhìn đến thứ mình thích, còn có thể mỉm cười… Mặc dù nụ cười kia, so với khóc còn khó nhìn hơn.
“Khuynh Anh.” Hắn nhẹ nhàng gọi nàng.
Nàng rõ ràng run lên.
Hắn ngồi vào bên cạnh nàng, nhìn thấy nàng đang lật xem gì đó —— đó là một album ảnh, mở ra một trang, một bé gái cười xán lạn, thắt hai bím tóc thoạt nhìn rất ngốc. Nhưng chung quanh người nàng, đều giống như là tỏa sáng, mỗi một tấm ảnh đều ghi lại một sự kiện liên quan.
Nhìn nhìn.
Một giọt lệ bất ngờ rơi xuống.
|
Chương 66: Hắn cúi đầu hôn nàng Nhưng cũng chỉ có một giọt như vậy, dừng lại hồi lâu, lại cứng rắn nhịn lại.
Lam Tranh nhíu nhíu mày, môi mím chặt hơn.
“… Này…” Khuynh Anh chỉ chỉ tấm hình rực rỡ màu sắc, nuốt yết hầu khô khốc một cái: “Sao không thấy rõ mấy người khác?”
Trong hình không thấy những người khác. Giống như bị giấu đi.
“Không gian này chỉ là dùng của ta thần lực biến ảo ra, ta có thể đọc tất cả sự vật trong đầu nàng, lại không thể biến ra người thật, vì thế, chỉ có nàng tồn tại ở đây.”
Lam Tranh với tay cầm album ảnh trong tay nàng, sau đó cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng: “Đừng xem, đi thôi.”
Dứt lời, hắn liền muốn ra tay xóa tất cả ở đây, chúng nó xuất hiện cũng không có đạt được kết quả như hắn dự đoán, lại làm cho bầu không khí bết bát hơn.
“Có thể chờ một chút không…” Khuynh Anh đột nhiên nói, nàng hơi có chút suy yếu, giống cánh hoa bị gió bẻ gãy, nhưng lại kiên định. “Ta muốn đi xung quanh nhìn ngắm… Có thể không?”
Nàng như vậy làm cho người ta không cách nào cự tuyệt.
Lam Tranh ngầm đồng ý.
Khuynh Anh mỉm cười, đứng lên, nhưng đi chưa được hai bước, đã ngã ngồi trên mặt đất.
“Khuynh Anh?” Lam Tranh bước nhanh qua, đỡ nàng lên.
Khuynh Anh cúi đầu, thanh âm nho nhỏ đến tận trong xương cốt: “Xin lỗi… Ta… ta không có sức.”
Lam Tranh sửng sốt, sau đó đột nhiên bế nàng lên, “Nàng muốn đi đâu?”
Khuynh có chút bối rối: “Ta… ta có thể tự đi…”
Lam Tranh liếc nàng một cái, “Nàng có thể chọn lựa tiếp tục giữ cái tư thế này, hoặc là ở trên giường.” Dừng một chút, “Kỳ thực, ta thích cái thứ hai hơn.”
Khuynh Anh nhất thời trầm mặc.
“Ôm chặt ta.”
Lam Tranh đem hai tay nàng vòng qua cổ của mình, sau đó từ trên ban công nhảy xuống, độ cao như vậy làm cho Khuynh Anh suýt chút nữa hét lên, tay không tự chủ ôm chặt. Gió thổi loạn tóc của nàng và hắn, sau đó vững vàng rơi xuống đất.
Không có người đi lại cho nên rất trống trải, cửa hàng đều mở ra, biển quảng cáo cũng lóe ra ánh sáng.
“Đây là cái gì?” Lam Tranh vừa đi vừa nhìn.
“… Thùng rác…”
“Còn cái này?”
“… Tiệm trà sữa…”
“Trà sữa?”
“Một loại thức uống.”
“Nàng có thể làm hay không?”
“… Gì?”
“Trà sữa.”
“… Biết một chút…”
“Trở lại làm cho ta uống.”
“Nhưng thần tộc không phải là không ăn uống sao…”
Lam Tranh lại liếc nhìn nàng một cái: “Cũng có thể ăn nàng.”
“…”
Đi một đoạn đường, hắn lại nhìn chằm chằm một tòa kiến trúc, nói: “Cái kia để làm gì?”
“… Đó là trường học.”
“Sao nhỏ như vậy?”
“…”
Đúng vậy, đối với một người có tẩm điện tương đương một cái trường học mà nói, đích thực là quá nhỏ.
Lam Tranh suốt một đường luôn hỏi này nọ, cũng không cho nàng thời gian đơn độc. Trong lúc bất tri bất giác, cảm xúc buộc chặt của nàng đã chậm rãi giảm bớt. Mệt mỏi đến như thủy triều tập kích, ánh mắt rời rạc rơi ở phương xa, giọng nam tử bên tai cũng mờ ảo mông lung, chẳng phải chân thực.
… Cái này chẳng lẽ chỉ là nằm mơ sao?
Nàng uống quá nhiều rượu, vì thế tất cả ở đây cũng chỉ là ảo giác sao?
“Ngu ngốc, nàng còn muốn đi nơi nào?” Lam Tranh lại một lần nữa đi tới một cái ngõ cụt, theo thói quen cúi đầu nhìn lại Khuynh Anh.
Nàng đã nhắm hai mắt lại, lông mi hơi rung động ở trong gió.
Nàng quá mệt mỏi, mệt đến mí mắt muốn dính lại.
Nhưng trong mắt lại rơi nước mắt, nhiều đến nàng khống chế không được, giống như nước vỡ đê mãnh liệt tràn ra. Ở trong bóng tối, thế giới của nàng dường như đổ mưa, âm thanh của mưa lọt vào tai, nhưng cũng không chạm vào da. Xung quanh bị một cỗ nhiệt ấm áp bao quanh, xua đuổi lạnh lẽo cùng sợ hãi.
Có lẽ, nàng gặp một giấc mộng đẹp.
Lam Tranh lại nhìn nàng thật lâu.
Đáy mắt màu vàng kim như lăn lộn cực nóng, ánh mắt như vậy cơ hồ bao phủ toàn bộ cô gái trong lòng.
Cảnh vật xung quanh dần dần tan đi, nhà cao biến mất, bầu trời xanh lam cũng bởi vậy khôi phục ánh trăng tươi đẹp, dưới ánh trăng, hoa cỏ đình các, đèn tinh linh màu u lam phiêu tán trên không trung, như là đom đóm, chợt lóe chợt lóe.
Có ít thứ, đang lặng yên thay đổi.
Hắn cúi đầu hôn nàng.
********************************
“Điện hạ, ngài không tiến vào sao?” Nam Huân thật vất vả đuổi theo chủ tử nhà mình, nhưng nhìn bóng lưng hắn đứng không nhúc nhích ở phía trên cung Thiên Xu, không khỏi có chút lo lắng.
Sau khi linh điểu truyền lời bị dọa đến chấn kinh đã bay trở lại, điện hạ Trường Minh liền lập tức đáp mây bay đến nơi ở của điện hạ Lam Tranh.
Nhiều năm như vậy, Nam Huân chưa từng thấy qua hắn có biểu tình như vậy, cũng chưa từng nghe qua hắn nhắc tới cái tên cơ hồ được coi là cấm kỵ—— Yên Tự.
Vì thế, khi điện hạ dùng linh điểu truyền lời, đồng thời đem tên Khuynh Anh cùng Yên Tự liên hệ cùng một chỗ, hắn bị kinh hãi.
“Điện hạ?” Nam Huân thấy Trường Minh bất động, lại nhẹ kêu một tiếng.
Trả lời hắn là tiếng gió vô tận.
Trước đó.
Trường Minh chạy tới nơi này, nhìn thấy một hình ảnh duy nhất, đó là Khuynh Anh yên tĩnh tựa ở trong lòng Lam Tranh, mà Lam Tranh đang cúi đầu hôn nàng.
Hắn không cách nào bình tĩnh trở lại, khi thấy Khuynh Anh bắt đầu nói ra một câu kia, hắn cũng không cách nào biến thành vị thần tên Trường Minh vốn bình tĩnh, không có bất kỳ nhược điểm kia.
Hắn đợi bảy trăm năm, hắn rõ ràng đã buông tha, đã tuyệt vọng.
Nhưng ngay khi cơ hồ đem toàn bộ lòng mình đóng băng, ông trời lại cho hắn một tia sáng, mà tia sáng này làm hắn đau nhói, làm vết thương mới khép miệng của hắn lại bị xé rách.
Trường Minh nhắm mắt lại, mệt mỏi rã rời.
Từ lúc bắt đầu nhìn thấy Khuynh Anh, hắn tự nói với mình, nàng không phải nàng ấy. Nàng chỉ là một người phàm bình thường, chỉ là một người phàm vô tình tiến vào thần giới.
Hắn tìm không được một tia cảm giác quen thuộc ở trên người của nàng.
—— ngoại trừ mái tóc đen chói mắt kia.
Là hắn sai rồi sao… Hay là trời cao cố ý muốn trừng phạt hắn?
|