Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
|
|
Chương 120: Sự thương xót của anh
Uất Noãn Tâm chân trần một mạch chạy xuống núi, nước mắt trong cơn điên cuồng của mưa gió bão bùng, không thể nhìn phân biệt đó là nước mắt hay nước mưa. Cô không biết bản thân muốn đi đâu, có thể đi đâu, chỉ một mạch cắm đầu chạy về trước, muốn thoát khỏi cơn ác mộng này thật xa.
Khi mưa gió bão bùng qua đi, tất cả có thể trở lại bình thường sao? Cô tình nguyện bản thân không biết được sự thật, sẽ không đau khổ như vậy.
Những cái cây trong cơn bão điên cuồng lắc qua lắc lại, một tia sét chớp trên bầu trời, đánh thẳng xuống một cái cây, chẻ đôi làm cái cây ngã xuống, đổ về phía Uất Noãn Tâm, nhưng cô vốn không thèm để ý đến. Mắt nhìn thấy nó đổ xuống thân mình, đột nhiên có người từ phía sau ôm lấy cô kéo ra, liên tục lăn vài vòng trên mặt đất, mới may mắn thoát nạn.
Cứ vậy ôm cô bảo vệ trong lòng mình, bản thân bị không ít ma sát trên mặt đường. Khi dừng lăn lại, giây đầu tiên Ngũ Liên vẫn nghĩ đến cô, vội vàng hỏi: “Em không sao chứ?”
“Buông tôi ra……..buông tôi ra………..”Uất Noãn Tâm gào khóc đánh vào lồng ngực của anh. “Để cho tôi chết đi!”
“Đừng có khùng! Thôi ngay!” Ngũ Liên dùng một tay ngăn cản cú đánh của cô, một tay đỡ cô đứng dậy, Uất Noãn Tâm vẫn liều mạng giãy dụa lại. “Đừng lo cho tôi, buông ra…..”
“Tại sao anh ấy phải đối xử tôi như vậy? Tại sao?”
“Anh ta không đáng để em như vậy! Em đừng có ngu ngốc như vậy được không?” Ngũ Liên cũng tức giận, hung hăn lau khuôn mặt dính nước mưa, lộp bộp lộp bộp, bắn vào mặt anh đến nổi không thể mở mắt ra. Nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm Uất Noãn Tâm, sợ cô bất thình lình nghĩ không thông, xảy ra chuyện ngoài ý muồn.
“Đúng….tôi ngu…tôi ngu mới tin anh ta….anh cũng có chổ nào tốt chứ? Anh cũng gạt tôi!”Uất Noãn Tâm điên cuồng làm loạn . “Anh đến chế nhạo tôi phải không? Xem tôi có bao nhiêu thê thảm? Vẫn chưa vừa lòng sao?”
“Em điên rồi….”
“Nếu như anh cảm thấy vẫn chưa đủ, lúc nãy nên để tôi chết….chết còn tốt hơn sống, không cần chịu đựng những lừa dối và đau khổ như thế này! Cầm thú…..các người đều là cầm thú….cầm thú……”
“Bốp….”
Vung tay lên tát một cái tát vào mặt của Uất Noãn Tâm, một dòng máu tươi từa khóe miệng chạy xuống, cô dừng gào thét điên cuồng, ánh mắt chết lặng đau đớn.
“Em tỉnh lại đi! Vì một người đàn ông biến mình thành bộ dạng giống quỷ, có đáng không!” Ngũ Liên tức không cãi lại được, đồng thời cũng rất đau lòng vì cô. Bởi vì phát hiện cô động lòng với Nam Cung Nghiêu, anh mới phơi bày sự thật. Nhưng tình cảm của cô đối với anh ta, còn sâu hơn những gì anh tưởng tượng. Cô đã rơi xuống quá sâu rồi, nếu không lúc này lòng sẽ không đau đớn như vậy.
Anh giữ vấy bả vai của cô. “Nhìn anh đi! Nhìn anh!”
“Đau khổ của em, chỉ càng khiến cho anh ta đắc ý, bản thân càng thê thảm. Em phải tỉnh táo đứng dậy, phải sống tốt hơn trước, đây mới là sự phản kích mạnh mẽ nhất đối với anh ta!”
“Nhưng tôi rất khó chịu….tim rất đau….tôi cũng không biết tại sao lại trở nên như vậy…..”Uất Noãn Tâm nức nở nói. “Tôi biết, anh ấy vẫn nhất mực lợi dụng tôi, nhưng tôi vẫn thích anh ấy, là tôi tự làm tự chịu….”
“Đừng nghĩ nữa, theo anh về nhà!” Ngũ Liên ôm cô dậy, cơ thể gầy yếu của cô ở trong lòng anh run rẩy, giống như một con vật nhỏ bị thương, đau đớn trong lòng cô, khiến anh thương xót. Nếu như người cô yêu là anh, anh nhất định không để cô chịu tổn thương này.
Cẩn thận để cô ngồi vào ghế phụ, giống như đối với một thứ trân quý. Anh ngồi vào phía bên kia xe, lấy khăn giấy lau mặt cho cô, cất tiếng an ủi. “Không có chuyện gì rồi….không sao hết….đừng nghĩ nữa….” Cởi áo vest ra bao chặt người cô, hôn nhẹ lên trán cô. “Ngoan ngoãn ngủ một giấc, chúng ta về nhà!”
Uất Noãn Tâm sức cùng lực kiệt nhắm hai đôi mắt lại.
…………………
Từ sau khi Uất Noãn Tâm xông ra khỏi phòng, Nam Cung Nghiêu vẫn đứng ở cửa sổ, vỏn vẹn đứng ba tiếng đồng hồ, không ngừng hút thuốc. Trong gạt tàn chứa đầy tàn thuốc.
Hà quản gia thỉnh thoảng đẩy cửa vào xem, thấy Nam Cung Nghiêu buồn lòng, cũng không dám nói cái gì. Đại thiếu gia bắt đầu quan tâm thiếu phu nhân rồi sao? Nhưng tại sao còn làm tổn thương cô ấy?
“Đại thiếu gia, chú Trương đã ra ngoài tìm, không nhìn thấy thiếu phu nhân!”
“Ai cho phép các người tự tiện vậy hả!” Nam Cung Nghiêu lãnh đạm hỏi. Bởi vì tìm không được cô, càng thêm khó chịu.
“Thực xin lỗi, đại thiếu gia! Nhưng tôi biết, cậu cũng rất lo lắng cho thiếu phu nhân! Một khi đã vậy, tại sao không ra ngoài tìm cô ấy trở về chứ? Tổn thương cô ấy, cậu vui lắm sao?”
“Hà quản gia, bà là người làm lâu năm, tôi tôn trọng bà, nhưng không có nghĩa bà có thể vượt quá bổn phận của mình.”
“Vâng! Vậy tôi quấy rầy cậu rồi!” Hà quản gia thầm than một tiếng, ra ngoài đóng cửa lại.
Nam Cung Nghiêu nhìn bầu trời như bị xé rách, trong lòng càng ngày càng lo lắng nhiều hơn.
Mưa lớn như vậy, cô sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
…………………
Chiếc xe ôtô tiến vào, dừng ở trước cửa biệt thự. Ngũ Liên cởi dây an toàn, tính gọi Uất Noãn Tâm, quay đầu lại nhìn thấy Uất Noãn Tâm đã ngủ say, kuôn mặt nhỏ nhắn ẩn hiện dưới làn tóc, trắng như tờ giấy, nhìn rất đáng thương. Thực không hiểu nổi, ngay cả động vật máu lạnh như anh cũng không đành lòng, Nam Cung Nghiêu làm sao lại có thể nhẫn tâm tổn thương cô chứ?
Xem xong đoạn phim, anh cho rằng cô sẽ khóc thét lên, ngược lại cô không nói lời nào rồi đi ra ngoài, càng khiến anh lo lắng. Cho nên, anh theo đuổi cô về nhà. Nhìn thấy cô bước vào biệt thự, vẫn không yên tâm, đổ xe ở bên đường đợi, kết quả đợi không được bao lâu đã nhìn thấy cô khóc nức nở chạy ra.
Nếu như lúc nãy anh không kịp thời đẩy cô ra, rất có thể cô đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi.
Cái đồ ngốc này, vì một người đàn ông ngay cả mạng sống cũng không cần, khiến người khác vừa đau lòng vừa thương xót.
Anh định vén những sợi tóc vương vãi trên mặt cô, lại phát hiện cô đang sốt, trán nóng như muốn thiêu cháy, vội vàng ôm cô ra khỏi xe.
“Thiếu gia, cậu trở về rồi!” Quản gia vội vàng lấy dù, che chắn cho hai người đi vào biệt thự.
Ngũ Liên ôm lấy Uất Noãn Tâm, vội vàng xông vào phòng. “Gọi bác sĩ!”
“Vâng!” Quản gia mỉm cười. Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy thiếu gia căng thẳng vì một người phụ nữ, xem ra đã động lòng rồi, Ngũ gia rất nhanh sẽ có thêm một cậu chủ nhỏ rồi. Một tin tức lớn như vậy, ông phải mau mau báo cho lão gia biết.
……………….
Bởi vì mưa quá to, đường núi bị chặn lại, bác sĩ không có cách nào đến nhanh. Ngũ Liên đành phải nghe theo lời dạy của quan gia, dùng khăn lạnh đắp lên trán của cô, nhưng nhiệt độ cơ thể cô quá cao, cả người nóng khủng khiếp, đôi nôi nóng đến khô khốc, cứ thì thào: “thật khó chịu, thật khó chịu….”
“Đừng sợ, rất nhanh sẽ không còn khó chịu nữa….nhanh thôi mà….ngoan….”
|
Chương 121: Anh cái đồ tình thú
Chú thích: Tình thú có thể hiểu là có cảm xúc giống như một mãnh thú, có chút quái lạ so với người khác.
_________________________
Nhìn thấy cả người Uất Noãn Tâm nóng hổi, bởi vì khó chịu nên không ngừng rên rỉ, lòng Ngũ Liên như bị một con dao cứa vào. “Đem thêm mấy cái chăn đến đây đi!”
“Vâng, thiếu gia!”
“Rất khó chịu….rất lạnh….rất nóng….lạnh….” Hơi thở của Uất Noãn Tâm nóng bỏng, cơ thể lúc thì lạnh lúc lại nóng, chịu dày vò bởi hai luồng nóng lạnh bên trong.
Ngũ Liên cởi áo khoát ra lên giường, kéo cả người cô vào trong lòng mình, chà sát cánh tay của cô từ trên xuống dưới. “Không lạnh nữa, có anh ở đây, không lạnh nữa đây….ngoan một chút….” Anh hôn nhẹ lên trán cô, như đang đối xử với một đứa trẻ.
Quản gia ôm mấy cái chăn chạy vào, nhìn thấy Ngũ Liên ôm chặt Uất Noãn Tâm, vội vàng khuyên ngăn. “Thiếu gia, như vậy không được, cậu cũng sẽ bị cảm đó! Cậu mau buông vị tiểu thư này ra…..”
“Có cái gì không được chứ, đừng cằn nhằn nữa, mau mang chăn đắp lên đi!”
“Nhưng mà….”
“Mau lên!”
Nhìn thấy anh quả quyết, quản gia không dám tiếp tục khuyên ngăn, đắp từng tấm chăn một lên, ép đến người khác gần như thở không nổi, vậy mà Uất Noãn Tâm vẫn cứ than lạnh, giống như chìm trong băng tuyết của trời đất, run rẩy khắp người.
“Ở đây không cần ông đâu, ông ra ngoài gọi điện thoại, tiếp tục liên hệ với bác sĩ đi!”
Quản gia ra ngoài khóa cửa lại, Ngũ Liêm càng ôm Uất Noãn Tâm chặt hơn, hai người dán vào nhau rất thân mật, kín khôn có một khe hở. Nhưng cô vẫn lạnh đến mức chui rút vào trong lòng anh, anh bất đắc dĩ nói: “Bây giờ biết bị bệnh khó chịu rồi phải không? Lúc nãy còn kiêu ngạo, anh còn tưởng em là sắt thép đó!”
“Lạnh….ôm tôi….ôm tôi….”
“Không phải đang ôm em sao? Vật nhỏ, anh thực sự rất muốn đem em nhập vào người đó!” Ngũ Liên nói không thương tiếc. Lúc trước anh từng nghe qua một câu, nói rằng yêu một ai đó đến giây phút cuối cùng, thực sự không biết nên đưa cho nhau cái gì, chỉ muốn đem đối phương dung nạp vào cơ thể mình. Anh nghĩ rằng điều này quá ghê tởm, khinh miệt. Nhưng ở giây phút này, anh lại có khát vọng này.
Mặc dù anh đối với Uất Noãn Tâm không coi là yêu, nhưng thực sự rất thương xót. Nhìn thấy cô khó chịu vì bệnh, thậm chí anh hy vọng chính mình có thể thay cô chịu đựng tất cả.
Anh không biết bản thân nhập phải cái quỷ gì, một chút lý trí cũng không có.
Không lẽ cô chính là khắc tinh trong truyền thuyết nói đến sao? Ngày trước anh bội bạc phụ nữ nhiều như vậy, bây giờ phái cô đến tính sổ với anh sao?
Muốn phái cũng nên phái người xinh đẹp một chút, thông minh một tí chứ, thua trong tay kẻ ngu ngốc nhất thế giới này, mặt mũi của Ngũ thiếu anh biết để ở đâu.
Cơ thể của Uất Noãn Tâm không vì thế mà ấm lên được, Ngũ Liên đơn giản cởi sạch hết, sau đó cởi áo ngoài của cô, chỉ để lại nội y trên người, dính sát nhau không có cái gì ngăn cách, da thịt dính vào da thịt, có thể cảm nhận được dòng máu của nhau.
Anh thừa nhận bản thân đối với cơ thể mềm mại này tràn đầy khát vọng, song hiện tại một ý nghĩ xấu trong đầu cũng không có, chỉ muốn làm cho cô ấm lên.
Uất Noãn Tâm cảm nhận được nhiệt độ của anh, từ từ ôm chặt anh, giống như một con bạch tuộc tám tua, siết chặt đến mức anh không thở được.
Tuy nhiên Ngũ Liên vẫn không kéo tay của cô ra, cứ mặc cô dán chặt vào người mình như vậy. Rút một cánh tay ra, lau mồ hôi giúp cô. Không biết trôi qua bao lâu, anh cũng mệt mỏi, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
…………….
Trải qua một đêm dày vò, buổi sáng bình minh của ngày hôm sau, Uất Noãn Tâm tỉnh dậy. Đầu rất nặng, rất đau, cứ như vừa đánh một trận chiến vậy, cả người vô cùng ê ẩm. Cô mở mí nặng ngàn cân, chuyển động hai con ngươi. Đây là đâu? Mặc dù rất xa hoa, nhưng không phải phòng của cô.
Tại sao thắt lưng của cô lại nặng như vậy?
Cô kéo một lúc mới phát hiện trên eo có một cánh tay lớn, quay đầu nhìn, thấy Ngũ Liên đang ngủ bên cạnh cô.
Bọn họ tại sao lại ngủ cùng với nhau?
Cô nơm nớp lo sợ sờ soạn trong chăn, trên người anh….trần trụi….bên dưới….cũng không mặc quần lót!
Còn cô….trên người chỉ còn lại một bộ nội y!
Ngay lập tức máu từ trong người xông thẳng lên não, đầu không đau nữa, bởi vì đã bị dọa đến sợ hãi. Hai mắt của Uất Noãn Tâm mở to, không lẽ đêm qua bọn họ….xảy ra chuyện gì sao?
Ngũ Liên bị cảm giác ngưa ngứa trên người làm cho thức tỉnh, mở một con mắt, lẩm bẩm. “Em tỉnh rồi….”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng thét chói tai muốn thủng màng nhĩ. “A….cầm thú!”
Tiếp theo đó bị ăn một bạt tai trên mặt. Lực rất mạnh, suýt chút nữa đẩy cả người anh xuống giường, một lát sau anh mới phản ứng lại, tức giận. “Chết tiệt! Em phát điên gì vậy!”
“Anh là đồ cầm thú, lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn! Đê tiện vô lại!” Uất Noãn Tâm vừa mắng vừa dùng tay chân đánh đấm loạn xạ. “Cút ra….”
“Chết tiệt! Dừng lại! Dừng lại! Em điên rồi sao?” Ngũ Liên khó khăn mới từ trong những nấm đấm tới tấp như mưa rơi giữ chặt hay tay của cô lại, ép cô xuống dười. “Anh bảo em dừng lại, có nghe không!”
“Đồ khốn, buông tôi ra!”
“Em cái người đàn bà điên này, anh khốn khiếp như vậy đó!”
“Anh….anh…..” Mặt của Uất Noãn Tâm đỏ lên, ghét bỏ nên không nói tiếp.
Nhìn dáng vẻ của cô, Ngũ Liên đã đoán ra được chút ít, cực kỳ im lặng. “Hẳn em sẽ không cho rằng, tối hôm qua anh làm gì với em chứ? Bổn thiếu đói khát đến vậy sao?”
“Chẳng lẽ không phải vậy sao?” Anh không đói khát, đàn ông trên cả thế giới này đều là hòa thượng, nhân loại không còn cách nào sinh sản duy trì nòi giống rồi!
“Đúng cái đầu em! Em muốn anh cũng không muốn đâu! Tối hôm qua không biết ai sốt đến ba mươi chín độ, lạnh đến run lập cập, anh miễn cưỡng ôm lấy em, còn đánh anh, đồ không có lương tâm!”
Hả…..là vậy sao? Mơ màng nhớ hình như có chuyện như vậy.
Nhưng mà……
“Tôi bệnh phải nên gọi bác sĩ chứ, như vậy không phải chiếm tiện nghi là gì?”
“Mưa to gió lớn, em muốn bác sĩ lên núi mới chịu!”
“……….”
Nhìn thấy cô như vậy, không có ý định xin lỗi rồi, Ngũ Liên cũng không tính toán. Mặc dù, đây đã là lần thứ hai cô đẩy tay anh ra. Dự theo tính cách của anh, sẽ có án mạng từ sớm rồi!
Cái mạng nhỏ này, giữ lại đã, sau này sẽ tính sổ với cô.
Anh sờ trán cô. “Bớt sốt rồi!” Lúc này mới yên tâm, buông tay cô ra xuống giường, dày vò cả một đêm, anh mệt đến xương cốt rã rời.
Uất Noãn Tâm cảm thấy mình hơi sai, nhưng không có thói quen chịu thua thiệt ở trước mặt anh, vẫn bày ra bộ mặt thối đó. “Quần áo của tôi đâu?”
“Vứt rồi!” Ngũ Liên trả lời một cách rõ ráng dứt khoát, xốc chăn lên xuống giường.
Như một bức tượng điên khắc ở Hy Lạp không che chắn gì bại lộ trong không khí, tắm rửa dưới ánh mặt trời, hào quang kiêu ngạo, không ngừng tỏa sáng, đường cong cơ bắp trẻ trung mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.
Nhưng đối tượng ‘thưởng thức’ là Uất Noãn Tâm, ngược lại biến thành…
|
Chương 122: Giả ngây thơ gì chứ?
Một cái gối bay qua, sau đó là tiếng quỷ la thét không ngừng. “Mau mặc quần áo vào, đồ cuồng khỏa thân….sắc lang…..”
Anh làm như vậy là muốn chọc mù mắt cô sao? Mù rồi! Mù rồi!
“Này, tiểu thư, tôi sắc chỗ nào của em hả?” Ngũ Liên không còn sức lực phỉ nhổ, cô bị động kinh hay tinh thần quá kích động, mỗi lần nhìn thấy anh không đánh thì cũng đá. “Bổn thiếu ở trong nhà mình đi lại, trước giờ không mặc quần áo!”
Những người phụ nữ khác nhìn thấy dáng người của anh, lúc nào cũng say mê, hận không thể ăn sạch anh. Còn cô thì la ó lên, giống như anh là một ông chú ục ịch khốn khổ, chán ghét và xa lánh đến chết.
Dáng người của anh rõ ràng đẹp không chê vào mà? Vận động viên thể hình nào đó ở trước mặt anh còn phải đứng một bên.
“Anh mau mặc đồ vào!” Uất Noãn Tâm thúc giục, vừa xấu hổ vừa tức giận. Cởi sạch ở phía trên cũng không sao, nhưng ngay cả bộ phận quan trọng cũng không che chắn dù chỉ một chút.
Ngũ Liên nhận thức được cái gì đó, nở nụ cười du côn, quay ngược lại dán sát vào cô. “Giả bộ ngây thơ gì chứ? Cây gậy sinh mạng của đàn ông, em cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy sao? Bổn thiếu đủ tuyệt vời chứ! Có muốn….
“Muốn cái đầu heo anh! Mau mặc quần áo vào!” Uất Noãn Tâm lấy chăn che mắt mình lại, một chút cũng không dám nhìn anh.
Ngũ Liên không chọc cô nữa, dùng khăn tắm quấn quanh eo mình. “Có thể mở mắt ra rồi!”
Uất Noãn Tâm liếc trộm một chút, nhìn thấy anh đã che rồi, mới dừng những phản ứng gay gắt lại, bĩu môi. “Đồ khốn!” Ức hiếp cô vẫn còn chưa đủ nghiện sao?
Ngũ Liên lấy một chiếc áo sơmi từ trong tủ áo ra, ném cho Uất Noãn Tâm. “Mặc vào!”
Cô bĩu môi. “Tôi không cần mặc quần áo của anh!”
“Tùy em thôi! Em thích trên người chỉ mặc nội y, tôi cũng không để ý đâu!”
“…………”Uất Noãn Tâm đành phải mặc cái áo sơmi anh ném cho, chất liệu rất tốt, còn có mùi hương cực kỳ mê hoặc trên người anh, mùi hương nam tính và quyến rũ, vô cùng dễ ngửi.
Quản gia gõ cửa. “Thiếu gia, bác sĩ đã đến, có cần mời ông ấy vào không?”
Ngũ Liên liếc Uất Noãn Tâm, ý nói, tôi không gạt em chứ?
Cô trưng cái mặt quỷ xấu xí ra với anh.
“Để ông ấy vào!”
“Đê ông ấy xem bệnh cho em trước, tôi đi chuẩn bị bữa sáng!” Ngũ Liên xoa xoa đầu cô, nở nụ cười đẹp, nhàn nhã đi ra ngoài. Đi đến bếp, quản gia vội vàng bước vào. “Thiếu gia, cậu cần chuẩn bị bữa sáng sao? Tôi bảo đầu bếp qua đây nha!”
“Không cần đâu, tôi tự tay chuẩn bị!” Ngũ Liên cười hỏi: “Chú Đạt, có phải chú có lời muốn hỏi phải không! Thái độ khá bát quát nha!”
“…………Vị tiểu thư đó, là bạn gái của cậu sao?”
“Không phải!”
“Nhưng đây là lần đầu tiên cậu đưa phụ nữ về nhà, còn quan tâm cô ấy như vậy!”
“Tôi thấy cô ấy rất đáng thương!”
“Chuyện tình cảm này, rất kỳ diệu, có lẽ đã động đến trái tim cậu rồi, bản thân không biết đó thôi!”
Ngũ Liên cười ha ha đứng lên, ôm lấy chú Đạt, vỗ vài bả vai của ông. “Nhìn không ra chú có thể nói những lời này, rất giàu kinh nghiệm đó nha!”
“Tôi, tôi chỉ tùy tiện nói thôi….” Chú Đạt bị ‘khen’ đến xấu hổ. “Thiếu gia, tôi đang nghiêm túc đó, cậu nghĩ kỹ một chút đi! Nếu thực sự thích, thì không nên bỏ qua!”
“Tôi và cô ấy không thể! Ngũ gia không thể tiếp nhận một người phụ nữ đã từng kết hôn, hơn nữa tôi cũng không muốn để cô ấy chịu uất ức làm một người tình.”
“Người phụ nữ đã từng kết hôn sao?” Mặt chú Đạt bị dọa đến trắng bệch.”Cô ấy không phải là thiên kim của ngài thị trưởng chứ? Thế thì nguy rồi, buổi sáng tôi đã gọi điện thoại nói cho lão thái gia, ông ấy vui vẻ lắm đó….”
Ngũ Liên đau đầu. “Chú Đạt, chú làm vậy không phải tìm phiền phức cho tôi sao?”
“Thực xin lỗi, thiếu gia, tôi….”
“Thôi kệ, cũng không thể trách chú, tôi sẽ tự mình giải quyết!” Ngũ Liên chuẩn bị xong bữa sáng, ở hành lang gặp bác sĩ, hỏi thăm tình hình, xác định Uất Noãn Tâm không có sao, mới cho ông ấy đi.
Mở cửa bước vào. “Ra mồ hôi nguyên một đêm, cũng mất sức rồi, ăn chút gì để cho sức.”
Nhìn thấy cô hoài nghi nhìn mình, Ngũ Liên bất đắc dĩ giải thích. “Yên tâm! Bổn thiếu muốn mạng của em, cũng không cần dùng đến thủ đoạn này!”
Uất Noãn Tâm thấy ‘Bữa sáng cháo trắng’ trên bàn dành riêng cho mình, lúc này mới mở miệng nhỏ ăn, cô thực sự đói chết rồi.
“Mùi vị như thế nào?”
“Tay nghề của đầu bếp nhà anh không tệ nha!”
“Xin long trọng giới thiệu đầu bếp lớn của chúng ta…..bổn thiếu!” Anh vỗ ngực. Làm cho một ngụm cháo Uất Noãn Tâm vào bỏ vào miệng vào suýt chút phun ra. “Anh làm sao? Nói đùa gì chú?” Đại thiếu gia ăn chơi trác tán từ bé như anh, không giày vò người khác đã là ân đức rất lớn rồi, làm sao có thể bỏ thân phận cao quý của mình đi làm cơm chứ.
“Sao nào? Không giống sao? Có cần tôi quay phim lại lần nữa không?” Ngũ Liên có chút nghiêm túc nói. “Tôi đã nói với em, nhìn người khôg thể nhìn ở bên ngoài. Tôi còn rất nhiều chiêu, là em không biết đó thôi! Tôi có thể từ từ thể hiện ra hết!”
Thực ra Uất Noãn Tâm có chút bất ngờ, bao gồm cả việc anh biết sức lực của cô bị tiêu hao, đặc biệt chuẩn bị bữa sáng cho cô.
“Tiếp theo em định làm gì hử? Vẫn muốn trở về sao?”
Động tác của Uất Noãn Tâm có hơi khựng lại một chút, tốc độ xoay chuyển nhanh chóng, giả vờ không sao nở nụ cười. “Nếu không thì sao? Ly hôn với anh ta sao? Chức quan của ba tôi đang nằm trong tay của anh ta đó!”
Hôm qua cô có nói, muốn cắt đứt quan hệ giữa cô và anh, nhưng đó chỉ là lời nói khi tức giận. Nếu làm thật, nói dễ hơn làm sao? Cô không có sự lựa chọn nào khác!
“Nam Cung Nghiêu có thể làm, bổn thiếu cũng có thể làm gấp đôi!”
“Tôi đã nợ anh quá nhiều, không muốn nợ anh thêm! Tôi hiểu rõ Nam Cung Nghiêu, anh ta sẽ không đồng ý ly hôn. Nếu đã như vậy, tại sao không từ trên người anh ta tìm kiếm lợi ích nhiều hơn một chút chứ, dù sao chúng tôi chẳng qua chỉ có quan hệ lợi dụng thôi mà!”
Ngũ Liên cũng hiểu rõ điều này, chuyện này anh thực không tiện nhúng tay vào! Nhưng bắt anh trừng mắt nhìn cô trở về nơi tội ác đó, anh không làm được.
Anh nắm lấy tay cô. “Ở lại đi!”
Uất Noãn Tâm sững người, không thể không cảm động. “Tại sao phải đối xử tốt với tôi như vậy hả?”
“Có rất nhiều chuyện, đều không có lý do của nó. Nếu như tôi biết lý do, có lẽ sẽ không làm như vậy!”
“Nhưng tôi không xứng!” Anh đẩy tay anh ra, cười khổ. “Tôi đã sống trong địa ngục rồi, tôi không thể làm hại anh thêm!”
“Trải qua việc này, tôi mới biết bản thân ngu xuẩn biết bao. Tôi đối với Nam Cung Nghiêu, đã hoàn toàn mất hết hy vọng rồi. Bắt đầu từ hôm nay, giữa tôi và anh ta, chỉ có giao dịch, tôi không bao giờ yêu anh ta thêm lần nào!”
“Em có thể làm được sao?”
“Không làm được cũng phải làm được!” Cô cố tình tỏ ra thoải mái cười. “Đừng quên, tôi là luật sư. Lúc cần thiết, rất tàn nhẫn, lý trí rất đáng sợ!”
“Nếu em đã quyết định như vậy, tôi có nói thêm gì cũng vô dụng! Đừng để bị quật ngã là được, có chuyện gì, lập tức tìm tôi, tôi sẽ vô tư giúp em!”
“Cám ơn!” Số phận cứ như vậy trêu đùa con người, người cô hoàn toàn tin tưởng, từ đầu đến cuối lại phát hiện là kẻ lừa gạt. Người ghét nhất, ngược lại là người cô có thể dựa vào khi cần.
Cô và Nam Cung Nghiêu, vẫn còn một trận chiến rất dài cần phải đánh.
Lần này, cô tuyệt đối không thể thất bại!
|
Chương 123: Anh rất tức giận
Biệt thự Bán Sơn.
Nam Cung Nghiêu thức trắng cả đêm, đứng ở bên cửa sổ hút thuốc nguyên đêm, ánh mắt nhìn chăm chăm dưới lầu. Anh rất rõ bản thân đang căng thẳng cái gì, chờ đợi cái gì, nhưng, anh từ chối thừa nhận. Hai bên có má chút xanh xao, ánh mắt lãnh đạm nhìn xuyên qua bóng tối. Trên khuôn mặt luôn lạnh lùng khốc liệt đó, hiện rõ một sự mệt mỏi và tiều tụy, đầu nhức nhối
Đêm nay, trong ấn tượng của anh rất ngắn. Anh không biết bản thân làm sao, chỉ nghĩ đến Uất Noãn Tâm, nghĩ xem cô đã đi đâu, có xảy ra chuyện gì nguy hiểm không. Bởi vì anh chán ghét bản thân nghĩ như vậy, ngày càng mâu thuẫn, đau đớn không nguôi.
Đã mười giờ rồi, mưa gió bên ngoài vẫn thổi. Ngày hôm qua lúc cô rời khỏi biệt thự, tâm trạng không ổn định như vậy, có thể té ngã ở trên núi không? Nếu như không có người phát hiện, cô rất có thể…
Trong lòng có một trận hoảng sợ, anh bắt lấy điện thoại, hạ mệnh lệnh cho một người ở bên đầu dây: “Trong vòng một tiếng, tìm ra Uất Noãn Tâm!”
Cô muốn chết, cũng phải chết trong tay anh, anh tuyệt không cho phép cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Ngay lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng của Hà quản gia: “Thiếu phu nhân, cô về rồi….hôm qua cô đã đi đâu….có xảy ra chuyện gì không?”
Cô cứ vậy trở về sao? Nam Cung Nghiêu không ý thức được bước chân của chính mình vội vàng như thế nào, một mạch đi ra ngoài. Nhưng đi đến cửa, anh ép mình bước đi ổn định, giả vờ vừa bước ra cửa, vẫn trưng bộ mặt lạnh lùng với cô, mở miệng chế giễu. “Hôm qua không phải nói muốn cắt đứt quan hệ với tôi sao? Còn trở về đây làm gì?”
Vừa nhìn thấy anh, những âm mưu lợi dụng đều hiện ra, cho dù Uất Noãn Tâm cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn lộ ra một tia phẫn nộ, quật cường ra mặt, thẳng người đi qua anh.
Anh chán ghét vẻ làm ngơ của cô!
Nam Cung Nghiêu giữ cô lại. “Tôi đang nói chuyện với em!” Anh đoán cô sẽ kịch liệt phản kháng, nhưng không hề, chỉ bình tĩnh quay đầu lại, thờ ơ nhìn anh. “Giao dịch giữa hai chúng ta, vẫn chưa xong sao.” Bình tĩnh đến mức dường như anhh là người không có liên quan.
“Không phải anh đã nói, quan hệ giữa hai chúng ta chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi sao? Tôi có chán ghét anh, cũng phải vì sự nghiệp của ba tôi mà lo lắng, có phải không?”
(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
Cô cứ vậy mà dùng thái độ đó nói chuyện với anh, còn mỉa mai anh!
Trong lòng Nam Cung Nghiêu có một làn sóng thù địch tăng lên đột ngột, sớm biết như vậy, hôm qua không cần lo lắng cho cô, sống chết mặc kệ cô! Lòng tự tôn từ trước đến giờ của anh rất mạnh mẽ, rõ ràng bản thân không nghĩ vậy, lại làm ra chuyện so với tưởng tượng của mình khác nhau một trời một vực, lạnh lùng hất tay cô ra.
“Em có thể nghĩ như vậy thì tốt! Đừng có đòi sống đòi chết, thật phiền phức!”
Uất Noãn Tâm cười lạnh. “Anh yên tâm, chuyện ngốc nghếch như hôm qua, sẽ không bao giờ xảy ra thêm lần nữa!”
Trước khi trở về đây, trong lòng cô đã suy nghĩ thật kỹ càng. Bắt đầu từ hôm nay, bọn họ chỉ có quan hệ lợi dụng. Một người không quan hệ với mình, có gì đáng cho mình tức giận chứ? Không quan tâm, không lo lắng, cũng không có cảm giác!
Cô không thèm nhìn anh, quay người vào phòng. Ở trước mặt anh,, đóng sầm cửa lại.
Nam Cung Nghiêu thực sự bị thái độ của cô làm cho tức giận, nắm chặt tay lại, huyệt thái dương đột nhiên thẳng lên, gân trên bàn tay đều co rút lại. Cô từ trước đến giờ chưa bao giờ dùng thái độ này nói chuyện với anh, ban đầu, cô rất sợ anh, đến sau này, anh đối xử với cô tốt một chút, cô liền đối với anh tràn đầy say mê. Nhìn thấy ánh mắt của anh cực lực che dấu tình ý, tựa như một mối tình đầu, như một cô gái nhỏ không muốn bị đối phương phát hiện.
Mặc kệ cô đang diễn kịch, hay nghiêm túc, anh không thể không thừa nhận, cái cảm giác thẹn thùng đó thực sự đã đá động đến anh. Cho nên anh mới không thể khống chế, hôn cô. Phải biết rằng, điều này đối với anh mà nói chẳng có ý nghĩa gì hết.
Diễn xuất trước đây của cô quá khéo, đến nỗi anh không cách nào chấp nhận được trong mắt không còn tràn đầy tình yêu, sự lạnh nhạt của cô càng khiến cho nổi trận lôi đình.
Anh hung hăn đẩy cửa phòng, tức giận đẩy đổ chiếc ghê da. Điện thoại di động đổ chuông, bên dầu kia của điện thoại đưa đến tin tức khiến cho lông mày của anh nhíu chặt lại.
“Cậu nói, cô ấy ở trong biệt thự của Ngũ Liên một đêm sao?”
“Vâng! Thiếu phu nhân khoảng chín giờ sáng hôm nay mới rời khỏi!”
“Bốp…” Nam Cung Nghiêu quăng chiếc di động lên bàn làm việc, ánh mắt tức giận như một con thú nguy hiển. Phản ứng tối hôm qua của cô kịch liệt như vậy, anh còn cho rằng cô thực sự rất đau lòng, kết quả vừa quay lưng một cái cô đã đi tìm Ngũ Liên. Bởi vì có Ngũ Liên làm lá chắn, cô mới không kiêng kỵ gì ở trước mặt anh diễu võ giương oai sao?
Cô quá coi thường anh rời, anh cũng có cách làm cho cô sống không bằng chết!
…………….
Những ngày sau đó hai người hoàn toàn bước vào kỷ nguyên băng hà, Uất Noãn Tâm cố ý tránh né Nam Cung Nghiêu, còn anh xem cô như là không khí. Căn nhà vốn không có bất kỳ tức giận gì, bây giờ hoàn toàn trở thành hầm băng. Uất Noãn Tâm còn mong như vậy, nếu đã chán ghét nhau như vậy, vậy thì cứ giày vò nhau đi!
Truyền thông đưa tin, vụ án Ngũ Liên cường bạo là bị vu oan, Lâm Lâm cũng ra mặt làm chứng, là cô bị uy hiếp, Uất Noãn Tâm không biết Ngũ Liêm đã làm như thế nào, nhưng điều này làm cho cô có chút yên tâm. Bản thân là một luật sư, cô không muốn nhìn thấy có người khác bị hãm hại. Vì điều đó, thậm chí cô cũng không tiếc ra mặt làm chứng Nam Cung Nghiêu mới là kẻ giật dây ở đằng sau.
Vết thương của Lương Cảnh Đường không có gì đáng ngại, đã xuất viện mất ngày, Uất Noãn Tâm đi đón anh. Anh phải ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, mời y tá có chuyên môn về chăm sóc, không cần cô thường xuyên đến thăm. Trải qua những chuyện vừa rồi, cô cũng rất mệt. Hầu hết thời gian. đều ở trong nhà nghỉ ngời, người duy nhất có thể làm bạn với cô, là Nam Cung Thiếu Khiêm, quan hệ giữa hai người vẫn giống như ngày trước vậy vô cùng thân thiết.
“Cốc cốc….
Uất Noãn Tâm mở cửa, rất ngạc nhiên khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Nam Cung Thiếu Khiêm, bình thường hai người đều ở trong phòng anh hoặc vườn hoa nói chuyện, anh trước giờ chưa từng chủ động đến tìm cô.
Nam Cung Thiếu Khiêm mỉm cười, dịu dàng như làn gió, nhìn ánh mắt quan tâm và ôn áp của cô. “Canh Hà quản gia hầm, anh chỉ uống một chén, còn rất nhiều, mang qua cho em!”
Uất Noãn Tâm sững người, vội vàng nói. “Qua phòng anh đi!”
“Không cần phiền phức vậy đâu, ở đây đi!”
“Vậy anh đợi em một chút….”Uất Noãn Tâm đóng cửa lại, tỉ mỉ dò xét nguyên căn phòng một lần, sợ có bất kỳ đồ vật nào ‘bán đứng’ quan hệ giữa cô và Nam cung Nghiêu. Xem đến lần thứ ba chắc chắn không có gì, mới mở cửa. “Đi vào đi!”
Nam Cung Thiếu Khiêm bỏ chung canh xuống, đổ ra cho cô. “Thì ra em ở căn phòng này!”
“Ưm!”
Nam Cung Thiếu Khiêm nghĩ một lúc, nghi ngờ mở miệng. “Thực ra….anh vẫn muốn hỏi em, em và gia đình Nam Cung có quan hệ gì. Lúc đầu anh nghĩ em là người làm, sau này mới biết không phải.” Sợ cô không vui, lại vội vàng nói thêm. “Anh chỉ tùy tiện hỏi thôi, nếu em thấy ngại, cũng không cần trả lời.
|
Chương 124: Tại sao lừa dối tôi?
Uất Noãn Tâm vẫn không muốn trả lời, nhưng nếu không cho anh một lý do hợp lý, nhất định anh sẽ nghĩ ngợi lung tung trong đầu! Quan hệ giữa cô và Nam Cung Nghiêu không thể phơi bày, đành phải gạt anh thêm một lần. “Ba của em cùng anh trai anh là đối tác làm ăn với nhau, gần đây ông ấy không ở trong nước, sợ em buồn chán, mới bảo em đến đây ở nhờ một thời gian.”
“…..Vậy ba em muốn giới thiệu em với anh trai anh phải không?”
“Ưm!” Tại sao có thể đi đến cái kết luận này chứ? Uất Noãn Tâm vội vàng xua tay. “Không phải không phải! Chỉ ở nhờ thôi mà!”
“Như vậy à….vậy….em có bạn trai chưa?” Mặt của chính Nam Cung Nghiêu đỏ lên trước, không dám nhìn cô, nhưng lại chời đợi câu trả lời của cô.
“Không có!”
Anh kìm nén vui sướng. “Ba của em không giới thiệu cho em sao?”
“Thôi đi mà! Chẳng qua bây giờ em không muốn nói chuyện yêu đương!”
“Tại sao chứ?”
“……….” Hiếm khi anh truy hỏi, cảm thấy có chút vấn đề nha! Uất Noãn Tâm đành phải trả lời. “Chưa gặp được người em thích!”
“Ò….” Một chút vui sướng của Nam Cung Thiếu Khiêm nhanh chóng thay vào đó là thất vọng, đồng thời chế giễu bản thân, có gì đáng phải thất vọng chứ. Ngay cả anh trai cô còn không thích, làm sao có thể thích một kẻ tàn phế như anh chứ? Nhưng anh thực sự rất muốn cùng cô ở bên nhau mãi mãi.
“Anh sao vậy? Dường như không được vui cho lắm!”
“Không có đâu! Em uống canh đi!”
“Ưm! Cám ơn!” Uất Noãn Tâm uống vài ngụm, mới nghĩ đến một chuyện. “Đúng rồi, không phải anh nói anh muốn mua tập tranh của họa sĩ Vickie sao? Vừa hay hôm qua em có ghé qua nhà sách, mua cho anh hai quyển. Ở trong ngăn kéo bên kia đó, anh tự mình qua lấy đi!”
“Cái này hả?” Nam Cung Thiếu Kiêu mở ngăn kéo ra, lấy hai tập tranh dày cộm từ bên trong ra. Vừa định đóng tủ lại, đột nhiên bị một màu đỏ tươi khiến ánh mắt anh đau đớn.
Chứng nhận kết hôn.
Sắc mặt của anh trở nên trắng bệch, cô kết hôn rồi?
Không thể nào! Có lẽ của người khác.
Anh lấy hết dũng khí, run rẩy mở ra, bên phía nhà gái, in rõ ràng tên của cô, còn nhà bên kia, là…..
Đầu óc của Nam Cung Thiếu Khiêm trống rỗng, không biết nên phản ứng như thế nào, hoàn toàn ngây dại. Anh không dám tin vào những gì mắt mình nhìn thấy, hận không thể chọc mù hai con mắt.
“Làm sao vậy? Không tìm thấy sao?” Uất Noãn Tâm nhìn thấy sắc mặt của anh rất kém, liền nhìn theo ánh mắt của anh, cũng bị dọa đến mức suýt chút làm rơi cái chén, vội vàng đóng ngăn kéo lại. Nhưng không còn kịp nữa rồi, anh đã nhìn thấy hết.
“Em….em và anh hai….” Cả người Nam Cung Thiếu Khiêm lạnh run, sắc mặt trắng như tờ giấy, môi cũng trắng bệch, dường như cả thế giới đều sụp đổ. “Hai người là….vợ chồng?”
Uất Noãn Tâm hoảng loạn đến nổi không biết nên giải thích như thế nào. “Thực xin lỗi….thực xin lỗi….em….em không cố ý lừa gạt anh đâu….”
“Em lại có thể giấu tôi lâu đến vậy!” Nam Cung Thiếu Khiêm không khống chế mà gào thét lên. “Em không cố ý gạt tôi, nhưng lúc nãy lại còn nói dối tôi! Nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy, em định gạt tôi đến khi nào hử? Cả đời sao?”
Nam Cung Thiếu Khiêm đẩy mạnh Uất Noãn Tâm ngã ở trên bàn, mạch máu ở trên người đều vỡ tung ra, trên cổ nổi đầy gân xanh. “Tại sao chứ, tại sao em có thể đối với tôi như vậy….tại sao hả….”
Tình trạng của anh càng ngày càng kích động, hai mắt đỏ bừng, cổ họng phát ra âm thanh bi thương như một con mãnh thú đang gầm thét. “Em đã gạt tôi…..em đã lừa dối tôi….”
Hà quản gia bị kinh động, vừa chạy vào, liền phát hiện Nam Cung Thiếu Khiêm đang điên cuồng gào thét, mười ngón tay nắm chặt xe lăn, móng tay và kim loại cà sát nhau phát ra âm thanh nghe chói tai, móng tay của ngón út đều bị gãy, cả bàn tay đều là máu. Vội vàng đi đến ngăn cản anh ‘tự ngược’, nhưng một khi anh đã phát điên lên, sức lực vô cùng to lớn, bà vốn không thể khống chế được. “Thiếu phu nhân, mau đến đây giúp một tay đi!”
Uất Noãn Tâm vừa bị dọa đến ngây ngốc, lúc này mới phản ứng lại, vừa vội vàng giữ chặt tay của Nam Cung Thiếm Khiêm, vừa gọi to. “Người đâu mau tới đây, gọi bác sĩ Tần…….người đâu mau đến đây…..”
“Em đã gạt tôi…..tôi hận em…..” Nam Cung Thiếu Khiêm trừng mắt nhìn chằm chằm Uất Noãn Tâm, ánh mắt độc ác hung bạo, cứ như muốn rút gân lột da cô.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi……em không phải…..” Nước mắt tuôn chảy xuống, Uất Noãn Tâm vô cùng hối hận. Tất cả đều là lỗi của cô, nếu cô nói cho anh biết từ sớm, nếu không anh cũng không trở nên như vậy……..là cô làm hại anh!
Bác sĩ tần vội vàng chãy đến, hợp sức với bọn họ đưa Nam Cung Thiếu Khiêm lên giường, bọn họ sống chết giữ chặt lấy tay chân của anh. Nam Cung Thiếu Khiêm liều mạng giãy dụa. “Buông tôi ra….buông tôi ta…..tôi không muốn tiêm….”
“Đè chặt, đừng để cậu ấy động đậy!” Bác sĩ Tần từ trước đến nay chưa bao giờ thấy Nam Cung Thiếu Khiêm mất khống chế như vậy, tay cầm kim run rẫy, khó khăn lắm mới xác định đúng mạch máu của anh, nhanh chóng tiêm vào.
Ngay giây phút đó, Uất Noãn Tâm xoay mặt nhắm hai mắt lại. Cô không dám nhìn cảnh tượng tàn nhẫn này, càng không dám nhìn ánh mắt tức giận của Nam Cung Thiếu Khiêm. Tiếng gào thét của anh bên tai cô, đã trở thành sự giày vò đối với cô.
Không bao lâu, thuốc an thần đã phát huy tác dụng, tốc độ giãy dụa của Nam Cung Thiếu Khiêm ngày cảng giảm dần, cuối cùng chìm vào trong giấc ngủ.
Mọi người nhẹ nhàng thở ra một hơi, mồ hôi chảy ròng ròng.
Hà quản gia bảo mọi người lui xuống, bất đắc dĩ nhìn Uất Noãn Tâm. “Nhị thiếu gia không phải vẫn tốt sao? Làm sao đột nhiên có thể….
Uất Noãn Tâm nức nở nói: “Thực xin lỗi, là lỗi của tôi….”
Nhìn thấy cô đau buồn rơi nước mắt, Hà quản gia cũng không nhẫn tâm chỉ trích cô. “Tôi sẽ thông báo cho đại thiếu gia!” Lắc đầu đi ra ngoài.
Uất Noãn Tâm nắm lấy tay của Nam Cung Thiếu Khiêm, nói không thành tiếng. Trong cái nhà này, anh là người đối xử với cô tốt nhất chân thành nhất, người cô không muốn tổn thương nhất chính là anh, lại làm cho anh tổn thương thêm lần nữa, cô thật đáng chết! Nếu có thể làm lại từ đầu, cô thực sự không muốn gạt anh, nhưng không có nếu như…..”
……………
Chưa đến nửa tiếng, Nam Cung Nghiêu vội vàng trở về nhà. Nhìn thấy Nam Cung Thiếu Khiêm ngủ say, lại quét về phía Uất Noãn Tâm đang nằm trên người cậu ấy. Lửa giận xông thẳng lên trời, hung hăn túm lấy cô, đẩy lên tường. “Đáng chết! Cô đã làm gì với em ấy hả?”
Đây đã là lần thứ hai Thiếu Khiêm vì cô phát bệnh, anh ngay cả lòng muốn giết chết cô cũng có!
Anh cố gắng khống chế bản thân không cho cô một cái bạt tay, bởi vì quá nhẫn nhịn, cả người đều run lên. Sức mạnh ở trên tay không khống chế được, xương của cô phát ra tiếng răng rắc.
Trên mặt của Uất Noãn Tâm còn đọng lại những giọt nước mắt đã khô, cả người gần như sụp đổ, ánh mắt không có sinh lực, chỉ biết thì thào nói. “Xin lỗi….thực xin lỗi….!
|