Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang
|
|
Úc Hàn Yên liếc mắt, người ta vui thì anh sẽ thế nào hả! Dĩ nhiên, lời như thế này cô cũng chỉ có thể nói trong lòng cho mình nghe mà thôi. Nếu để cho anh nghe được, chắc chắn cô sẽ không thể rời khỏi giường.
Một lát sau, Lăng Diệp lại nói:
"Ngày mai anh sẽ phái mấy người đi cùng với em."
Úc Hàn Yên nhìn về phía Lăng Diệp, nhấn mạnh từng chữ chữ một:
"Anh đã quên mất em làm gì rồi sao?"
Nhưng mà, quên cũng chẳng có gì là kỳ quái, bây giờ cô thật xứng đáng với cái biệt danh con sâu gạo. . . . . .
Lăng Diệp không chút nhường nhịn, đáp:
"Nếu em không mang theo mấy người kia, thì cũng đừng nghĩ tới việc đến chỗ hẹn."
". . . . . ." Ông vua bá đạo của Lăng Thị lại xuất hiện rồi.
Bọn họ đi được không lâu, Bạch Triết Nhã lại xuất hiện trong phòng bệnh của Dany. Cô ta đã xuất viện, nên hiện tại trên người là chiếc váy công chúa chứ không phải là bộ đồng phục của bệnh nhân.
Dany nhìn thấy đối phương, trong mắt thoáng qua một tia chán ghét thật nhanh. Cô rất ghét bị lợi dụng.
"Chị, hôm nay chị đã đỡ hơn chưa?" Đầu tiên Bạch Triết Nhã hỏi quan tâm.
Dany nhìn khuôn mặt tươi cười của cô ta, từ từ lên tiếng:
"Cô gọi tôi là Dany đi. Tôi cũng không lớn hơn cô là bao."
Bạch Triết Nhã nghe xong, vô cùng bi thương nói:
"Chị, chị làm sao vậy?"
Chẳng biết tại sao, càng tiếp xúc với cô ta, Dany càng cảm thấy cô ta dối trá. Dany nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:
"Tôi đã hẹn gặp Hàn Yên 2h chiều mai tại quán cà phê Thiên Hải."
Trong đôi mắt xanh biếc của Bạch Triết Nhã lộ rõ vẻ háo hức, nhưng rất nhanh đã được cô ta đè xuống. Cô ta vui mừng nói:
"Cảm ơn chị! Em cũng sẽ thực hiện lời hứa của mình."
Dany nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn cô ta hỏi:
"Lời hứa gì?"
Bạch Triết Nhã ngây người lại. Chẳng lẽ cô ta giúp mình gặp người phụ nữ kia không phải vì lời hứa hẹn của mình? Bạch Triết Nhã thu hồi sự kinh ngạc của mình lại, nhắc nhở:
"Thuyết phục anh trai đính hôn với chị đó."
Dany nhếch miệng giễu cợt, lạnh nhạt đáp:
"Chuyện của tôi và anh ta không cô cần bận tâm đâu."
Cô nhắm mắt lại, hạ lệnh đuổi khách:
"Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."
Bạch Triết Nhã nhìn về phía Dany, đột nhiên trong ánh mắt xen lẫn cả dao găm, ngày mai tôi sẽ cho cô biết như thế nào mới là địa ngục!
…………
Sáng ngày hôm sau, Lăng Diệp đã đi ra ngoài từ sớm, hơn nữa điều hiếm có là, anh không có ‘làm đi làm lại’ Úc Hàn Yên.
10h sáng Úc Hàn Yên mới từ từ tỉnh dậy. Sau khi cô ngồi dậy, theo bản năng dùng giọng mũi gọi:
"Diệp."
Im lặng, không có bất kỳ lời nào đáp lại cô.
Cô nhíu nhíu mày, đưa tay cầm chiếc điện thoại di động bên cạnh lên, đang định gọi cho Lăng Diệp lại nhìn thấy tin nhắn của Dany gửi đến - 2h chiều hôm nay tại quán cà phê Thiên Hải, không gặp không về.
Trong mắt cô thoáng qua một tia nghi ngờ. Dany đã xuất viện rồi sao? Hình như hôm qua mình mới vừa tới bệnh viện thăm cô ấy. . . . . .
Úc Hàn Yên thoát ra khỏi mục tin nhắn, bấm số điện thoại của Lăng Diệp.
Trước hàng trăm con người, Lăng Diệp đang ngồi trên chiếc ghế gỗ to lớn, nghe thấy tiếng ‘grừ grừ’ của điện thoại, anh chuyển tầm mắt sang chiếc điện thoại di động, sau đó không chút chậm trễ ấn nút trả lời. Anh áp điện thoại vào tai, xem như dịu dàng hỏi:
"Đã tỉnh rồi sao?"
Tề Ngôn và Mạc Vũ đứng bên cạnh anh, thấy anh trong thời khắc này mà vẫn nhận điện thoại thì không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài. Đúng là Diệp đã sụp đổ hoàn toàn rồi!
Hàng trăm con người không tự chủ được cũng trợn tròn mắt lên, há hốc mồm nhìn về phía Bang chủ của bọn họ - đang thời điểm mấu chốt thì nghe điện thoại.
Úc Hàn Yên nghe thấy giọng nói của Lăng Diệp, trong lòng giống như bị con mèo cào ngứa, cô nâng khóe môi, nhẹ nhàng đáp:
"Ừm."
Lăng Diệp không để ý đến ánh mắt của mọi người, tiếp tục dùng giọng từ tính:
"Có bữa sáng ở trên bàn đó."
Hình như Úc Hàn Yên không được vui, cô buồn bực hỏi:
"Anh đang ở đâu? Sao không ở nhà?"
Chân mày Lăng Diệp hơi nhíu lại, không phải tối hôm qua trước lúc đi ngủ mình đã nói với cô là cả ngày hôm nay mình sẽ ở trụ sở của bang Liệt Diễm sao? Anh không khỏi có chút lo lắng hỏi:
"Tiểu Yên, có phải em thấy khó chịu ở đâu không?"
Úc Hàn Yên hơi sững sờ, nói vào điện thoại:
"Không có a."
Tiếp đó, cô nói giống như làm nũng:
"Anh còn chưa nói cho em biết, giờ anh đang ở đâu nha!"
Lông mày Lăng Diệp nhíu lại càng sâu, anh đáp:
"Cả ngày hôm nay anh sẽ ở trụ sở của Liệt Diễm."
Úc Hàn Yên "Oh" một tiếng, dùng giọng hơi nhầy nhầy nói:
"Vậy buổi chiều một mình em đi gặp Dany."
Lăng Diệp vừa nghe xong liền nổi giận, hung hăng nói:
"Nếu em dám hất sáu người vệ sĩ kia ra, anh sẽ làm cho em ba ngày ba đêm không ra khỏi giường được!"
Úc Hàn Yên giống như bị người ta dội cho một gáo nước lạnh, trong nháy mắt liền tỉnh táo. Cô trợn mắt lên hỏi:
"Vệ sĩ ở đâu?"
"Cửa biệt thự."
Úc Hàn Yên mím mím môi, để một mình cô đi thì sao nào! Cô bất đắc dĩ lên tiếng:
"Em biết rồi!"
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Diệp nhìn điện thoại di động, chân mày vẫn nhăn tít như cũ, miệng cũng mím chặt lại.
Tề Ngôn thấy vậy, cúi đầu nhắc nhở:
"Diệp, tất cả mọi người đều đang chờ cậu nói."
…………
1h30 chiều, Úc Hàn Yên vừa đi ra khỏi cửa biệt thự liền nhìn thấy sáu người vệ sĩ như lời Lăng Diệp đã nói.
Bọn họ mặc vest đen, đứng ngay ngắn trước cửa, khắp người đều tản ra hơi thở người lạ chớ tới gần.
"Chào phu nhân." Nhìn thấy Úc Hàn Yên, bọn họ không hẹn mà cùng cúi người xuống trước 90 độ chào cô.
Khóe miệng Úc Hàn Yên giật giật, dẫn theo bọn họ đi ra ngoài, quay đầu nhìn lại nhất định là vô cùng phô trương. Nghĩ đến lời uy hiếp của Lăng Diệp, cô thở dài một cái, nhàn nhạt nói:
|
"Quán cà phê Thiên Hải."
Sáu người nghe xong lập tức hành động. Bốn người trong đó ngồi vào trong chiếc xe BMW màu đen phía trước, hai người còn lại đi tới bên cạnh chiếc xe Lamborghini màu trắng phía sau, cúi người mở cửa xe sau ra, chờ Úc Hàn Yên ngồi vào bên trong xe mới đóng cửa lại, sau đó chia nhau ngồi lên hàng ghế đầu, chỗ tay lái và kế bên tay lái.
Xe dừng ở bên ngoài quán cà phê Thiên Hải, bốn người ngồi trong chiếc BMW cùng hai người ngồi trong chiếc xe Lamborghini liền mở cửa ra khỏi xe, đi tới đứng ngay ngắn bên cạnh chỗ băng ghế sau của xe Lamborghini, một người trong số đó cúi người mở cửa xe bên cạnh cho Úc Hàn Yên.
Khóe miệng Úc Hàn Yên lại kéo ra lần nữa, làm như cô là Tổng thống của đất nước đi ra ngoài vậy…….
Chống lại ánh mắt nhòm ngó của mọi người, cô chìa chân phải ra ngoài, đi xuống xe.
Ở phía xa xa, Dany nhìn thấy Úc Hàn Yên đang được sáu người vệ sĩ hộ tống đi về phía mình liền hết ý kiến. Lăng Diệp có cần không yên lòng về Hàn Yên đến như vậy không? Anh không ở bên cạnh cô thì liền đổi thành sáu người vệ sĩ. Cần phải khoa trương đến như vậy sao?
Úc Hàn Yên đi đến trước bàn của Dany, chỉ vào cái bàn cách đó tầm mười mét, nhàn nhạt nói:
"Các anh đến đó ngồi đi."
"Dạ, phu nhân."
Sau khi bọn họ rời đi, Úc Hàn Yên ngồi xuống chỗ đối diện với Dany, cô dựa lưng vào ghế than thở:
"Cũng may là trong quán cà phê không có ai, nếu không nhất định tôi sẽ bị nhìn chằm chằm mất?"
Dany cười vô lương đáp:
"Người đàn ông của cô đối với cô cũng đủ khẩn trương đi."
Ngày đó ở trên bãi biển, cô đã cảm nhận được sâu sắc sự lợi hại của Hàn Yên. Cô ấy lợi hại như vậy nhưng Lăng Diệp lại vẫn không an tâm.
Úc Hàn Yên nhếch nhếch miệng bất đắc dĩ. Cô nhìn quét một lượt quanh quán cà phê hỏi:
"Cô đã bao cả quán cà phê này sao?"
Dany lắc đầu lên tiếng:
"Tay tôi không đủ lớn đến như vậy, người bao nó không phải tôi mà là Bạch Triết Nhã."
Bạch Triết Nhã? Trong mắt Úc Hàn Yên thoáng qua tia bất ngờ, hỏi:
"Cô ta cũng tới đây?"
Dany nhíu nhíu mày, lẩm bẩm:
"Không phải là cô kêu tôi hẹn cô ta sao?"
Tôi? Úc Hàn Yên cố gắng suy nghĩ lại, nhưng không hề có chút ấn tượng nào. Cô cười cười đáp:
"Gần đây trí nhớ giảm quá."
Trong mắt Dany lộ ra vẻ lo lắng hỏi:
"Cô không sao chứ?"
"Vậy Bạch Triết Nhã đâu?" Úc Hàn Yên lắc lắc đầu, lên tiếng hỏi.
Dany vừa định mở miệng thì thấy Bạch Triết Nhã bưng một chiếc khay đặt ba ly cà phê đi ra, trên môi cô ta là nụ cười không rõ ý vị:
"Tới rồi."
Không đợi Úc Hàn Yên quay đầu lại, Bạch Triết Nhã liền đặt chiếc khay lên trên bàn. Cô ta tươi cười lấy một ly cà phê đặt xuống trước mặt Dany, sau đó lại lấy một ly khác đặt xuống trước mặt Úc Hàn Yên, cuối cùng đưa tay phải lấy ly cà phê còn lại trên khay đặt xuống chỗ bên cạnh Dany, rồi tay tái cầm chiếc khay đặt lên trên chiếc bàn cạnh đó, còn mình ngồi xuống chỗ cạnh Dany.
"Đây là Cappuccino tự tay tôi pha chế, các cô nếm thử đi."
Bạch Triết Nhã thấy hai người vẫn không động đậy gì, liền nói với Dany:
"Chị Dany, ly Cappuccino này xem như là em mời chị để cảm ơn. Cảm ơn chị đã đưa em tới gặp Úc tiểu thư."
Cô ta nói xong, mamg theo vẻ áy náy nhìn Úc Hàn Yên nói:
"Úc tiểu thư, trước đây tôi đã có chỗ hiểu lầm cô, hôm nay tôi tới đây để tạ lỗi, hy vọng có thể nhận được sự tha thứ của cô."
Úc Hàn Yên nhíu mày, khẽ cười hỏi:
"Cô hiểu lầm tôi chuyện gì?"
Bạch Triết Nhã cười ngượng ngùng:
"Tôi hiểu lầm cô không chung thủy với tổng giám đốc Lăng."
Trong mắt Dany thoáng qua tia kinh ngạc, cô im lặng tiếp tục lắng nghe.
Môi Úc Hàn Yên cong lên châm chọc, hỏi sâu xa:
"Làm sao cô biết là do cô hiểu lầm tôi? Không phải ngày đó cô nhìn thấy tôi và một người đàn ông khác rất thân mật sao?"
Đôi mắt đẹp của Dany trợn tròn lên, cô không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng, đây là chuyện gì vậy hả? Thông tin này quá nóng đi. . . . . .
Rõ ràng là Bạch Triết Nhã không ngờ Úc Hàn Yên sẽ nói thẳng toẹt ra như vậy, cô ta sững sờ một lúc, sau cười nói:
"Người kia chắc là người thân của cô thôi."
Dù sao thì sau khi nhìn tấm hình đó, Lăng Diệp cũng không tức giận chút nào.
Úc Hàn Yên lắc đầu, cười ha ha nói:
"Cô lầm rồi, anh ta là người đàn ông của tôi."
Dany nghe hai người nói chuyện, đột nhiên thấy khát nước. Cô bưng ly cà phê trước mặt lên uống một ngụm nhỏ, có vẻ như cảm thấy mùi vị cũng không tệ, cô lại uống thêm một ngụm nữa.
Bạch Triết Nhã hơi lúng túng, khóe miệng cô ta hơi giật giật. Cô ta nhấp một ngụm cà phê của mình nói:
"Cho dù là như vậy thì tôi cũng không nên xen vào chuyện của người khác."
Cô ta dừng một lúc, nhìn ly Cappuccino đang đặt trước mặt Úc Hàn Yên, nói mang theo vẻ chờ đợi:
"Tôi hy vọng cô có thể nếm thử ly Cappuccino tự tay tôi pha chế, đây cũng xem như là cô đã chịu tha thứ cho tôi."
Úc Hàn Yên vẫn không nhúc nhích như cũ. Cô nhìn Bạch Triết Nhã sâu xa, hỏi chậm rãi:
"Đây chính là toàn bộ những điều cô muốn nói với tôi?"
Bạch Triết Nhã gật đầu, nói có chút hèn kém:
"Tôi chỉ muốn cầu xin sự tha thứ của cô."
Úc Hàn Yên cười giễu cợt, hỏi nhàn nhạt:
"Có ý nghĩa sao?"
Không đợi đối phương trả lời, cô đứng dậy nhìn Dany nói:
"Chúng ta đi thôi."
Sáu hộ vệ thấy Úc Hàn Yên đứng lên, không hẹn mà cùng đứng dậy, đi tới bên cạnh cô.
Trong mắt Bạch Triết Nhã thoáng qua tia không cam lòng. Kế hoạch của cô ta là, chờ đến khi thần chí của Úc Hàn Yên và Dany không trở nên mơ hồ, cô ta sẽ ném bọn họ vào trong một căn phòng, sau đó sẽ sắp xếp mấy tên đàn ông đói khát đi vào trong đó, không ngờ Úc Hàn Yên lại không hề uống cà phê.
Nếu thần chí đối phương không còn tỉnh táo, cô ta còn thể đánh lừa mấy tên vệ sĩ kia đi chỗ khác, nhưng cô lại vẫn cố tình tỉnh! Nếu để đến khi Úc Hàn Yên phát hiện ra Dany có điểm gì đó không bình thường, chắc chắn cô sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Về phần ngay từ đầu cô ta đã không tính đến khả năng Lăng Diệp có mặt ở đây là vì, cô ta cảm thấy một đấng mày râu sẽ chẳng bao giờ tham dự vào những cuộc tụ tập của mấy chị em phụ nữ làm gì, huống hồ anh lại bận rộn đến như vậy.
Bạch Triết Nhã quyết định bình đã nứt thì không sợ bể. Cô ta đứng dậy, bưng ly Cappuccino còn chưa nguội hẳn hất thẳng vào mặt Úc Hàn Yên.
Ánh mắt Úc Hàn Yên lộ ra sự rét lạnh, cô né sang một bên tránh khỏi đòn tập kích của Bạch Triết Nhã. Không đợi Bạch Triết Nhã ra tay, một người vệ sĩ đứng gần Bạch Triết Nhã nhất đã tóm cô ta lại.
Hành động của Bạch Triết Nhã cũng khiến Dany bất ngờ. Cô đột ngột đứng dậy, lại cảm thấy huyệt thái dương truyền đến một hồi căng đau.
"Bụp"một tiếng, Úc Hàn Yên nhìn sang thấy Dany đang cúi đầu, hai tay chống ở trên mặt bàn, mà ly cà phê của cô đã đổ hết lên trên bàn.
Úc Hàn Yên nhăn mày, vội vàng đi tới bên cạnh Dany, đỡ người cô hỏi:
“cô sao vậy?”
Dany ngẩng đầu, khuôn mặt ửng hồng nhìn Úc Hàn Yên mấy giây, sau đó xoay người ôm chặt lấy Úc Hàn Yên, còn dùng mặt mình cọ cọ vào cổ của Úc Hàn Yên.
Trong đầu Úc Hàn Yên hiện lên một phán đoán, sắc mặt cô trở nên vô cùng khó coi. cô ôm ngang Dany, đi qua đám người áo đen ra bên ngoài, đồng thời giao phó:
“Đánh cho cô ta bất tỉnh rồi đem cô ta đi.”
“Dạ, phu nhân.”
Úc Hàn Yên ôm Dany ngồi vào hàng ghế sau của xe Lamborghini, ra lệnh:
“Nhanh đi tới bệnh viện.”
“Dạ, phu nhân.” Lời người ngồi trên chỗ tay lái vừa dứt, chiếc xe Lamborghini đã lao đi như một cơn gió.
Thuốc trong người Dany phát tán rất nhanh. Dường như cô đã cảm nhận được cả người nóng đến không thể chịu được. cô liều mạng kéo quần áo trên người ra.
Úc Hàn Yên giữ chặt hai tay cô, không để cho nó cử động.
Dany đưa mặt áp vào cổ Úc Hàn Yên, hình như cảm thấy đã mát hơn một chút nên cô vội hôn lên cổ Úc Hàn Yên. Nhân lúc không có ai ngăn cản, ra sức mút mát.
“.....” Ngàn vạn lần đừng có để lại dấu hôn đó! Nếu không cái mạng của mình sẽ toi mất! Úc Hàn Yên chợt đẩy Dany ra xa mình, dùng hai chân giam giữ hai chân đang muốn rục rịch của cô, hai tay giữ chặt lấy hai cổ tay cô.
Úc Hàn Yên nhìn thấy bộ dáng này của đối phương liền thay đổi chủ ý:
“đi tới trụ sở của Liệt Diễm.”
không thể để người ngoài nhìn thấy bộ dáng này của Dany được, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt cho cô ấy. Cũng may là y thuật của Tề Ngôn không tồi, có thể hy vọng trông chờ vào anh ta.
“Dạ, phu nhân.” Người ngồi chỗ tay lái cung kính đáp, lập tức vòng xe lại.
Úc Hàn Yên nhìn người ngồi kế bên tay lái, phân phó:
“Bật loa ngoài gọi điện cho bang chủ của các anh.”
“Dạ, phu nhân.”
Người ngồi chỗ kế bên tay lái lấy ra một chiếc điện thoại di động màu đen, bấm số điện thoại bang chủ của bọn hắn.
Lăng Diệp vẫn ngồi ở vị trí lúc sáng, phía dưới vẫn là hàng trăm người như trước. Anh nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, thấy là số của vệ sĩ đi theo Úc Hàn Yên gọi đến liền giơ tay lên, ngăn chặn người nào đó ở bên dưới định lên tiếng. Anh cầm điện thoại áp vào tai mình lên tiếng:
“đã xảy ra chuyện gì?”
Úc Hàn Yên nghe giọng nói của anh, vội vàng nói:
“hiện giờ em đang đưa Dany đến trụ sở của Liệt Diễm. Hình như cô ấy đã uống phải thuốc kích dục.”
Chân mày Lăng Diệp hơi nhíu lại, anh im lặng hai giây sau đó nói:
“Anh biết rồi.”
Lăng Diệp cúp điện thoại di động xong đứng dậy nhìn về phía Mạc Vũ, dùng giọng không cho kháng cự nói:
“Phần còn lại giao cho cậu.”
Mạc Vũ nhìn thấy bộ mặt nghiêm túc của anh, cũng không dám có ý kiến gì, nghiêm chỉnh gật đầu.
Lăng Diệp đi đến trước mặt của Tề Ngôn nói nhỏ:
“Dany xảy ra chuyện rồi, nhanh lên mới kịp.”
Anh nói xong sải bước đi ra ngoài, trong lòng Tề Ngôn thoáng qua một tia sốt ruột cùng lo lắng, cũng mau chóng đi theo Lăng Diệp.
Lúc hai người đi đến đại sảnh lầu một cũng là lúc Úc Hàn Yên ôm Dany đi tới.
Ngay lập tức khuôn mặt của Lăng Diệp đã đen như đáy nồi, anh đi tới bên cạnh Úc Hàn Yên, tay phải hất vai Dany đẩy cô ra khỏi người Úc Hàn Yên, sau đó quay đầu nhìn Tề Ngôn lạnh lùng nói:
“Đưa người đi.”
Tề Ngôn không nói hai lời, liền ôm Dany đi lên phòng y tế trên lầu hai.
Hắm cần lấy máu của cô để phân tích xem cô đã trúng thuốc kích dục gì.
Dany cũng chẳng quan tâm người đang ôm mình là ai, cọ cọ vào người kia, hai tay còn không ngừng sờ soạng khắp nơi.
Tề Ngôn đặt cô lên trên giường bệnh, định đứng dậy ra ngoài, liền bị Dany kéo lại.
hắn thở dài một cái, dùng sức gạt tay cô ra khỏi người mình, sau đó lao ra khỏi phòng y tế như một cơn gió lốc.
Lúc trở vào, chỉ thấy trên tay hắn là mấy sợi dây thừng và một hòm thuốc.
“cô ta đã hôn em?!”
Đôi mắt đã luyện thành thần của Lăng Diệp ngay tức khắc đã phát hiện ra dấu hôn trên cổ Úc Hàn Yên. Tối qua anh đã cố tình không để lại dấu hôn trên cổ cô, bởi vì anh biết hôm nay cô phải ra ngoài. Nhưng bây giờ trên chỗ đó lại xuất hiện một dấu hôn!
Thế mà cũng để lại dấu hôn rồi sao?! Úc Hàn Yên chớp chớp đôi mắt to ngập nước, hai tay vòng lên trên cổ của Lăng Diệp, mang theo vẻ nũng nịu vì mình đã phạm lỗi:
“Em đâu có ngờ cô ấy sẽ hôn em.”
Thấy đối phương vẫn như cũ không nói lời nào, cô tiếp tục nói:
“Dany là phụ nữ a, không tức giận ha.”
Sắc mặt Lăng Diệp càng đen hơn, anh nói cực nhanh:
“Phụ nữ cũng không được!” nói xong, ôm Úc Hàn Yên đi tới phòng tắm.
|
Truyện rất hay..mình rất thích truyện này..mà lâu lâu mới ra dc 1 chap ...đợi muốn dài cái cổ lun..haizzzz....
|
Chương 64: Đêm quá đẹp
Vào đến phòng tắm, "bốp" một tiếng, Lăng Diệp đưa chân đóng cửa lại. Anh nóng vội cởi hết quần áo trên người mình và Úc Hàn Yên ra, sau đó ôm cô đi tới dưới vòi hoa sen, mở vòi nước ấm lên. Trong nhất thời dòng nước ấm áp chảy ào ào xuống.
Nếu như chỉ có một mình anh, anh sẽ xối thẳng nước lạnh vào mà chẳng hề hấn gì cả, nhưng bây giờ Tiểu Yên cũng ở đây, dù anh biết rất rõ trước kia cô cũng đã từng trải qua huấn luyện, khổ cực gì cũng đã nếm đủ rồi, đối với cô nước lạnh chẳng qua cũng chỉ là một bữa ăn, nhưng anh vẫn không muốn để cô bị xối nước lạnh.
Dòng nước chảy liên tục không ngừng, men theo cái đầu đang ngửa lên của Úc Hàn Yên chảy xuống dưới cổ, cọ rửa dấu vết Dany để lại. Hơi thở mùi đàn hương từ trong miệng cô khẽ phả ra, cô định nói điều gì đó với Lăng Diệp nhưng lại bị đôi môi đối phương chặn lại.
Tay trái Lăng Diệp vòng qua hông Úc Hàn Yên, tay phải không nặng không nhẹ vuốt ve tấm lưng trơn bóng của cô, cuồng nhiệt hôn đôi môi của cô, giày xéo cái lưỡi thơm tho của cô.
Nhiệt độ từ đầu ngón tay Lăng Diệp truyền tới hình như còn nóng hơn cả nước ấm. Nó thiêu đốt thân thể Úc Hàn Yên. Cô nhắm mắt lại, hưởng thụ sự nồng nhiệt của anh, đưa hai tay vòng qua cổ anh, để mình có thể đón nhận những gì anh trao cho một cách tốt nhất.
. . . . .
Tề Ngôn đặt hòm thuốc lên trên bàn cạnh giường bệnh, cúi người xuống cầm lấy bàn tay của Dany, định buộc nó vào một góc giường.
Dany nhìn thấy Tề Ngôn liền nhào cả người tới, mặc kệ quần áo bây giờ đã rách rưới chẳng đủ che thân của mình, hai chân cô kẹp chặt vòng eo gầy gò của Tề Ngôn, cơ thể không ngừng cọ sát vào đối phương.
Tề Ngôn cảm nhận sâu sắc sự biến hóa của cơ thể mình. Trán hắn đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Hắn khó khăn chế trụ thân thể mình, đè Dany xuống dưới giường, giam cô ở dưới thân. Hai chân thon dài, chắc khỏe của hắn áp chế hai cái chân không an phận của Dany. Hắn đưa tay cầm sợi dây buộc tay trái của Dany vào một góc giường, tiếp đó lại làm như cũ, buộc nốt cái tay kia của cô lại.
Buộc xong hai tay của Dany, Tề Ngôn đứng dậy không chút chần chờ. Hắn đi đến phía cuối giường, hai tay đưa ra cột chân trái của Dany vào góc trái của cuối giường, sau đó lại cầm sợi dây cột nốt cái chân bên phải của cô vào góc giường bên kia. Xong xuôi, hắn rút chiếc chăn ở dưới người Dany ra, đắp lên người cho cô, che đi cảnh vật ướt át kia.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Tề Ngôn mởi thở sâu một hơi. Hắn mở hòm thuốc, tay phải lấy ra một cái ống tiêm sạch sẽ, cúi người xuống, tay trái nắm lấy phía trên khuỷu tay phải của Dany, đợt đến khi gân xanh của cô nổi rõ lên mới cắm chiếc kim tiêm vô cùng chuẩn xác vào đó. Lấy được 2/3 ống máu từ cánh tay của Dany xong, hắn đứng dậy, phụt hết chỗ máu bên trong ống tiêm vào trong cái ống nghiệm đang đặt thẳng đứng.
Chuẩn bị xong, hắn lại đưa tay phải cầm lấy một cái ống tiêm sạch sẽ khác trong hộp thuốc, tay trái lôi ra một cái chai hình trụ màu nâu, cắm kim tiêm vào giữa nắp chai, hút chất lỏng bên trong ra. Hút xong, ngón cái tay phải của hắn hơi đẩy đẩy ống tiêm, phun một ít chất lỏng từ trong đó ra, tiếp theo hắn cúi người xuống, tiêm chất lỏng vào tay Dany, để nó đi vào trong cơ thể cô.
Xong đâu đó, Tề Ngôn cầm ống nghiệm máu đi tới phòng thí nghiệm. Mũi tiêm vừa rồi hắn tiêm cho Dany, chỉ có thể khống chế thuốc, áp chế các tế bào xao động trong cơ thể cô trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi.
……
Lần này Lăng Diệp hôn nhiều ở cổ Úc Hàn Yên. Giống như muốn dùng dấu vết của mình che đậy đi dấu vết của người khác để lại.
Đối với hành động của anh, Úc Hàn Yên cảm nhận sâu sắc sự bất đắc dĩ. Đến lúc đó cô có thể gặp ai được nữa đây? Nhưng cô cũng không ngăn cản những nụ hôn không ngừng rơi trên cổ mình của Lăng Diệp, bởi vì cô biết tham muốn chiếm giữ của người này mãnh liệt đến mức nào.
……
Mạc Vũ thật vất vả mới kết thúc cuộc họp hôm nay. hắn vội vội vàng vàng chạy đến đại sảnh lầu một, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Lăng Diệp và Tề Ngôn đâu.
hắn nhăn mày đi lên lầu. Lúc đi qua phòng Lăng Diệp, hắn định gõ cửa, lại nghe thấy những âm thanh khiến người ta phải tai đỏ tim đập từ bên trong truyền ra.
“……” Khóe miệng Mạc Vũ không tự chủ được kéo ra. Đây chính là nguyên nhân cậu ta đã bỏ đi trước? hắn không dám nghe thêm nữa, nếu không lửa dục sẽ thiêu đốt hắn mất.
đi qua phòng thí nghiệm, Mạc Vũ thấy bên trong có ánh sáng, hắn liền đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy Tề Ngôn đang đứng trước một đống ống nghiệm, hình như là đang chế thuốc, hắn không nhịn được lên tiếng hỏi:
“Ngôn, đã có người nào xảy ra chuyện gì sao?”
Tề Ngôn không ngẩng đầu, đáp:
“Dany uống phải nước ngọc nữ.” Đây là thuốc kích dục mới được nghiên cứu gần đây nhất, ngay cả nơi này của hắn cũng chưa có thuốc giải……
Mạc Vũ nhíu mày, chậm rãi hỏi:
“Tại sao lại phải phiền phức như vậy?”
Tề Ngôn nhíu nhíu mày, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phản ứng của chất lỏng bên trong ống nghiệm, hỏi:
“Có ý gì?”
“Đây không phải là một cơ hội tuyệt vời sao? Trực tiếp a…!” Mạc Vũ tựa người vào tường, hai tay cắm hờ hững trong túi quần, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc Tề Ngôn, lơ đễnh nói.
“Quẹo trái, đi về phía trước 5 mét, đóng cửa, cảm ơn.” Tề Ngôn chán chẳng muốn nghe hắn nói nhảm, thấp giọng nói.
“……” Mạc Vũ sờ sờ chóp mũi đầy vô tội, quẹo trái, đi về phía trước 5 mét, đóng cửa, rời khỏi phòng thí nghiệm.
Trở lại phòng ngủ của mình, rất nhanh hắn đã nhìn thấy người nào đó đang ngồi thao tác trước bàn máy tính. Vào đêm đầu tiên ở Đỉnh Vô Danh, hắn đã thành công được ngủ trên cùng một chiếc giường lớn với Thiên Nhất. Điều này cũng là nhờ Diệp đã ân cần dạy bảo -- mạnh mạnh sẽ thành quen.
Nghĩ đến âm thanh nghe được lúc đi qua phòng Lăng Diệp, Mạc Vũ không nhịn được chộn rộn cả lên. hắn đi tới sau lưng Thiên Nhất, cúi đầu nhìn vào màn hình máy tính, một loạt các mật mã…… Mạc Vũ thấy vậy, da đầu bất giác ngứa ran lên, hắn đưa tay gập máy tính lại.
Thiên Nhất quay đầu, vô cùng tức giận nhìn hắn hỏi:
“Anh làm gì vậy?!”
Mạc Vũ cười cười rất đáng bị ăn đòn, dùng giọng êm tai nói:
“Như em thấy đó, gập máy tính vào.”
Thiên Nhất rất tức giận, chỉ còn chưa đến một hai câu nữa hắn sẽ viết xong chỗ mật mã đó, thế nhưng người này lại gập luôn máy tính của hắn vào!
“Chẳng lẽ anh không biết, máy tính của tôi bị gập vào thì những vấn đề trọng yếu cũng bị đóng vào theo sao?!”
Mạc Vũ nhún nhún vai, lơ đễnh đáp:
“Đúng là anh không biết, em cũng đâu có nói với anh.”
Vẻ mặt Thiên Nhất rất buồn bực. Lúc ở trung tâm nghiên cứu, vì đề phòng trường hợp mình có việc đi ra ngoài gấp, sợ người ngoài sẽ nhìn trộm mật mã của mình, hắn đã thiết lập chế độ này. Lúc đi, có vội vàng thì hắn cũng sẽ nhớ gập máy tính vào.
Mạc Vũ thấy sắc mặt của hắn không được tốt lắm, dỗ dành:
“không phải viết lại là được sao?”
Thiên Nhất trừng mắt lừ hắn một cái, quay đầu lại, giơ tay định kéo màn hình máy tính lên để bật máy, lại thấy bên trên máy tính có một bàn tay không phải là của mình phủ lên, cản trở hành động của hắn. hắn quay đầu lại định chất vấn Mạc Vũ, lại vừa vặn bị hôn.
Lúc Thiên Nhất trừng mắt, trong lòng Mạc Vũ đã thấy ngứa ngáy rồi. Lửa dục đã sớm rục rịch, chộn rộn trong hắn càng thêm sôi trào. một tay hắn chống đỡ ở bên cạnh bàn, một tay luồn qua mái tóc mềm mại của Thiên Nhất, giữ chặt cái ót của hắn, để làm cho nụ hôn của mình thêm sâu hơn.
Đêm, quá đẹp, quá mê người.
|
Sáng ngày hôm sau, Lăng Diệp với tinh thần sảng khoái từ phòng ngủ của mình đi ra. Anh nhìn thấy Mạc Vũ, dường như tâm trạng cũng không tệ đang đi về phía mình, liền đứng lại chờ hắn.
"Chào buổi sáng Diệp." Mạc Vũ đi tới bên cạnh Lăng Diệp, dùng giọng nhẹ nhàng nói.
Lăng Diệp nhíu mày, mở ra bước chân, vừa đi vừa hỏi:
"Cậu đã làm gì Thiên Nhất rồi hả?"
không thể trách anh hỏi như thế được. Sáng sớm đã hưng phấn như vậy, ngoài việc ban đêm có chuyện này ra, thì còn có thể là chuyện gì được nữa?
Mạc Vũ sững sờ một lúc, nhiệt độ trên mặt đã tăng cao, Diệp cũng noi thẳng quá đi! hắn lắc đầu, thành thực nói:
"không có."
Lăng Diệp chậm rãi hỏi:
"Vậy sáng sớm cậu đã hưng phấn cái gì hả?"
"........." Dù sao tôi cũng đâu có thể nói, Thiên Nhất đã dùng tay làm cái kia cho tôi chứ. Ặc, cho dù hắn là do bị ép buộc.
Hai người đang đi, đúng lúc cũng nhìn thấy Tề Ngôn đi từ phòng bệnh ra. Đối lập tới tinh thần phấn chấn của bọn họ, có thể nói Tề Ngôn vô cùng tiều tụy
Mạc Vũ vỗ vỗ bả vai Tề Ngôn, nhạo báng:
"Chậc chậc, đây là bao nhiêu buổi tối không ngủ mới có thể đày đọa cậu ra thành cái dạng này đây?"
Tề Ngôn hung dữ lườm hắn một cái. Người này là nhân vật điển hình đáng cho ăn đòn mà.
Mạc Vũ là người không sợ chết, hắn lại cười nói:
"Tôi đã nói cậu nên trực tiếp nha....Cậu lại không chịu nghe."
Lần này Tề Ngôn cũng không thèm để ý đến lời đá đểu của hắn, nhìn về phía Lăng Diệp, dùng giọng đã nguội lạnh hẳn, hỏi:
"Diệp, ai là người bỏ thuốc?"
Cơ thể Dany vốn chưa khôi phục hẳn, sau khi bị hạ thuốc mạnh như vậy, hệ thống nội tiết của cô đã bị rối loạn.
Ngay cả hắn cũng không ý thức được, chính mình hình như hơi để ý tới Dany. Chỉ có điều, cho dù hắn có ý thức được thì hắn cũng sẽ cho rằng, đây chẳng qua chỉ là tâm lý báo ân đang tác quái trong lòng mà thôi.
Trong mắt Lăng Diệp phủ lên mộ tầng giá lạnh. Nếu không phải là con đàn bà không biết tốt xấu kia hạ thuốc Dany, thì sao Tiểu Yên sẽ bị hôn đây! Anh lạnh lùng lên tiếng:
"Ở nhà tra tấn."
Tề Ngôn nghe xong, xoay người đi đến nhà tra tấn.
Lăng Diệp đưa tay kéo hắn lại, nói:
"Cậu chưa ăn gì từ tối hôm qua đến giờ, thậm chí ngay cả nước mắt cũng không buồn uống đi."
Anh dùng giọng không cho cự tuyệt nói:
"Ăn sáng trước đã."
Tề Ngôn gật đầu, đi theo Lăng Diệp tới chỗ bàn ăn. hắn nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Úc Hàn Yên đâu, không khỏi tò mò hỏi:
"Chị dâu đâu?"
Lăng Diệp còn chưa kịp lên tiếng, Mạc Vũ đã cười hắc hắc rất bỉ ổi nói:
"Chị dâu bị cho ăn no quá, không có cách nào nhúc nhích được nữa rồi."
Lăng Diệp quay đầu liếc Mạc Vũ một cái, đối phương lập tức im lặng.
Tề Ngôn nhíu nhíu mày, chậm rãi hỏi:
"Chẳng lẽ chị dâu cũng uống phải nước ngọc nữ?" Nhưng chiều qua mình thấy chị dâu có điểm gì khác thường đâu.
Mạc Vũ không nhịn được lại lên tiếng.
"Ngôn, cả buổi tối cậu không ngủ nên đại não bị ngưng trệ đúng không? Chẳng lẽ cậu không biết, nhu cầu của người vừa mới được 'khai trai' tràn trề đến thế nào sao?"
Lăng Diệp dừng bước, đi tới trước mặt Mạc Vũ, dùng con mắt sâu không thấy đáy nhìn hắn đầy áp bức, sâu xa hỏi:
"Những ngày gần đây cậu đã quá nhàn hạ rồi phải không?"
Mạc Vũ chợt lắc đầu, thân thể co rút lại, ra sức làm cho sự tồn tại của mình bị lu mờ đi, nói nịnh bợ:
"không nhàn, không nhàn."
Dường như hắn đã hưng phấn hơi quá rồi. Ngay cả râu hừm cũng dám vuốt.....
Tề Ngôn quay đầu nhìn mạc Vũ bên cạnh, cười như không cười hỏi:
"Thiên Nhất cũng không có cách nào nhúc nhích đi?"
hắn dừng một chút, tiếp tục nói:
"Loại người đã lịch tân thiên phàm (trải qua nhiều lần) như cậu, sao nhu cầu lại cũng tràn trề như thế đây?? Uống thuốc tráng dương đi!"
Mạc Vũ nghe xong liền xù lông. Cái này liên quan đến uy nghiêm đàn ông của hắn nha!
"Sao tôi cần phải uống thứ đó! Trời sinh tôi đã kim thương bất đảo rồi nha!" (Kim thương bất đảo, ý chỉ cái kiếm của anh ý như kim loại, không bao giờ bị đổ gục đó ^^)
Tề Ngôn nhíu mày, chậc chậc nói:
"Đây đúng là thiên phú dị bẩm đi!" (Trời phú khác thường)
|