Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang
|
|
Chương 115: Ngoại Truyện 6: Có Dã Thú Ẩn Hiện
"Thình thình thình………" Đúng lúc này, một hồi tiếng đập cửa dồn dập truyền đến. Người đập cửa dùng lực rất lớn, khiến cho người ta không nhịn được nghi ngờ, cửa sẽ bị người đó đập cho nát vụn. Lăng Húc bị người ta phá hỏng chuyện tốt, vô cùng khó chịu. Anh rất không cam lòng buông bờ môi mềm mại, đỏ mọng của Phong Khuynh Lam ra, cởi quần lót đã ướt đẫm của mình xuống, tiện tay lấy chiếc khăn tắm vây quanh vùng hông gầy gò, mặt đen lại đi tới cửa phòng ngủ, chưa cần nhìn anh cũng đã biết người đập cửa là ai. "Có chuyện gì?!" Kéo cửa ra, nhìn người trước mắt vẫn anh tuấn đẹp trai như cũ, bực mình hỏi. Lăng Diệp quét mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, trong đôi mắt hẹp dài thoáng qua nụ cười xảo trá gian kế đã thành công, lạnh giọng nói: "Mẹ con muốn ăn cơm con làm." "Cha khẳng định là không phải cha đang trả thù con?" Lăng Húc vẻ mặt xanh đen, cắn răng nghiến lợi hỏi. Lăng Diệp nhíu mày, hỏi: "Cha trả thù con chuyện gì?" "Trả thù con đã phá hỏng chuyện tốt của cha hết lần này đến lần khác." Lăng Húc đáp. "Đi ra ngoài làm bậy, sớm muộn cũng phải trả giá." Lăng Diệp ngoắc ngoắc khóe môi, nói xa xăm. Nói xong, anh xoay người rời đi, để lại cho Lăng Húc một bóng lưng cao lớn. ". . . . . " Đến khi Lăng Húc đóng cửa xoay người lại, không hề bất ngờ khi phát hiện ra cửa phòng tắm đã bị đóng chặt. Anh thở dài một cái, lẩm bẩm: "Ra quân thất bại…….." Một lúc sau, Phong Khuynh Lam quấn khăn tắm đi ra, chạy thẳng đến tủ treo quần áo không chút e dè. Cô vốn định lấy chiếc áo sơ mi nam ra mặc, rất ngạc nhiên khi thấy trong đó có gần một nửa là đồ của phụ nữ. Không đợi cô kịp suy nghĩ lung tung, Lăng Húc ngồi ở mép giường liền giải thích: "Trước lúc anh đi đón em, đã cho người mang đến." Phong Khuynh Lam liếc nhìn size trên một chiếc áo lót, đúng là size của cô. Lòng cô lại giãn ra lần nữa, người đàn ông này thật tỉ mỉ. "Anh đi tắm, em chán thì lên mạng chơi." Lăng Húc đặt máy tính bảng lên trên giường, đứng dậy đi vào phòng tắm. Nghĩ trong biệt thự còn người khác nữa, Phong Khuynh Lam chọn cho mình một bộ mặc ở nhà tương đối bảo thủ. Cô nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, đoán chừng một thời gian ngắn Lăng Húc mới đi ra, cô tới kéo chiếc rèm chỗ cửa sổ sát đất lại, đứng đó mặc quần áo. Khi cô mặc quần áo tử tế xong, thấy Lăng Húc vẫn chưa ra ngoài, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô quyết định tin tưởng tình cảm của anh đối với mình là thật, nhưng vẫn chưa có ý định nhanh như vậy đã giao bản thân cho anh. "Sau đây anh sẽ đi nấu cơm, em định làm gì?" Lăng Húc thân thể trần truồng đi tới trước tủ treo quần áo, vừa cầm quần áo, vừa nói. ". . . . . . Đồ điên." Khóe mắt Phong Khuynh Lam giật giật, bực mình mắng. Cô nói chưa dứt lời, Lăng Húc đã xoay luôn người đối diện với cô, cười mị hoặc nói: "Vậy cứ để anh ngồi vững trên cái từ ‘đồ điên’ này đi." Phong Khuynh Lam không nói hai lời, liền nhắm chặt mắt lại. "Cha là người không có việc gì cũng thích phóng ra khí lạnh, em không cần để ý đến ông ấy. Còn về mẹ, ừmh, là một người dễ chung sống, em nhất định sẽ thích bà." Lăng Húc hồi báo tình hình. Phong Khuynh Lam thông qua những âm thanh khe khẽ để phán đoán tiến độ mặc quần áo của anh, thấy anh còn chưa mặc, nhất định không mở mắt ra. "Bọn họ biết anh đưa tôi về không?" Nhắc tới chuyện này, Lăng Húc liền nôn ra máu, khuôn mặt lập tức đen lại: "Cha hẳn đã nhìn thấy rồi, nếu không đã không tới đập cửa." "Giữa hai chuyện này có liên quan gì sao?" Phong Khuynh Lam mở mắt ra, quả nhiên thấy anh đã mặc quần áo chỉnh tề. "Liên quan lớn! Ông ấy muốn phá hỏng chuyện tốt của anh! Nếu vừa rồi không phải là ông ấy, anh và em bây giờ đang cuộn trong chăn rồi!" Lăng Húc vẻ mặt chưa thỏa mãn dục vọng, nói. Trong đại não Phong Khuynh Lam tự loại bỏ câu hỏi kế tiếp, cô nói có chút hâm mộ: "Tình cảm của hai người thật tốt." "Ai có tình cảm tốt với ông ấy!" Lăng Húc kích động nói. Phong Khuynh Lam thấy bộ dáng xù lông của anh, bất giác khóe môi cong lên. "Tôi giúp anh." Cô thấy anh đi, liền theo sau, nói. "Thật biết nghe lời, phu xướng phụ tùy." Lăng Húc ôm eo cô, cúi xuống hôn lên cái trán sáng bóng của cô, khen ngợi. ". . . . . . Tôi không đi nữa." Phong Khuynh Lam dừng bước, nói giọng kiên quyết. Lăng Húc mạnh mẽ ôm cô đi xuống tầng dưới, nói: "Không do em quyết định nữa rồi." Sau khi Úc Hàn Yên tỉnh dậy, nghe nói người mình quan tâm đã đến, liền cấp tốc thay quần áo chạy xuống tầng. Nhìn bóng lưng đã mất hút của cô, Lăng Diệp im lặng hoàn toàn, không phải là con dâu thôi sao, có nhất thiết phải giống như gặp người tình thế không? "Sao vậy?" Lăng Húc đang xào rau, phát hiện ra quần áo của mình đang bị người ta kéo kéo, liền quay đầu nhìn về phía người khởi xướng, hỏi. Phong Khuynh Lam vẻ mặt mất tự nhiên, nhìn người phụ nữ đang đứng dựa ở cửa phòng bếp. Lăng Húc nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cửa phòng bếp, chợt phát hiện ra mẹ mình đang lười biếng dựa vào nơi đó, trong tròng mắt xinh đẹp mang theo nụ cười. "Mẹ!" Anh lập tức cong môi lên, gọi. Phong Khuynh Lam nghe xong, khẽ trừng lớn hai mắt, miệng vô thức há ra, đây cũng quá trẻ đi….. Nên gọi bà ấy là “bác gái” hay là “dì” đây?! "Gọi mẹ." Lăng Húc dùng cùi chỏ chọc Phong Khuynh Lam một cái, nhỏ giọng nói. Phong Khuynh Lam khẽ cắn răng, đỏ mặt cúi đầu, ra dáng một cô dâu nhỏ, gọi: "Mẹ." "Thật biết nghe lời, đến đây, chúng ta ra phòng khách ngồi trước." Úc Hàn Yên cười đến vô cùng rạng rỡ, phô ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề, niềm nở chào hỏi. Ngay trước mặt Úc Hàn Yên, Lăng Húc cúi đầu hôn một cái lên trán Phong Khuynh Lam, dịu dàng nói: "Đi đi." Phong Khuynh Lam trừng mắt nhìn anh, nhân lúc Úc Hàn Yên không để ý nhéo anh một cái. Úc Hàn Yên nhíu mày, xem ra con trai cô nghiêm túc đây, chẳng thế mà, ngay cả hoa tai cũng đem tặng. "Mẹ, người giao cho mẹ đấy, đừng để cha dọa cô ấy nha." Lăng Húc đẩy đẩy Phong Khuynh Lam, cười nói. Úc Hàn Yên nói giọng thánh thót: "Con cứ yên tâm, mẹ không bảo vệ con dâu của mẹ, thì bảo vệ ai!" Khuôn mặt Lăng Húc đột nhiên trở nên rất kì quái, ra sức nháy mắt với Úc Hàn Yên. "Tiểu Húc, mắt của con co rút?" Úc Hàn Yên trợn mắt lên nhìn, nghi ngờ hỏi. Lăng Húc thở dài một cái, đi lên đối diện với Phong Khuynh Lam nói: "Gọi cha." Phong Khuynh Lam cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình nhanh chóng giảm xuống, không khỏi âm thầm cảm thán: "Không hổ một đời là bá chủ, khí thế hùng mạnh đến không thể tưởng tượng nổi………." Úc Hàn Yên cười híp mắt với cô, cô dám gọi mẹ, nhưng nhất định không dám gọi Lăng Diệp là "cha"! Úc Hàn Yên như bị sét đánh, cứ bảo sao cô có cảm giác sau lưng có luồng gió lạnh………. "Hắc hắc, anh đến rồi hả." Cô quay đầu cười nịnh bợ nói. "Em không bảo vệ con dâu của em, thì bảo vệ cho ai? Hả?" Ánh mắt Lăng Diệp sâu thẳm nhìn cô, nhăn mày nói.
|
"Dĩ nhiên bảo vệ cho anh rồi!" Úc Hàn Yên lập tức đáp. Lăng Diệp "Hừ" một tiếng, thu khí lạnh về. "Bên cạnh mẹ thường có dã thú ẩn hiện." Lăng Húc ghé vào tai Phong Khuynh Lam, nói giọng chỉ để một người nghe thấy. Khóe miệng Phong Khuynh Lam giật giật, dã thú……… Giải quyết xong sự ghen tuông của Lăng Diệp, Úc Hàn Yên liền nhìn anh chằm chằm, trách cứ: "Anh dọa đến con dâu của em!" Lăng Diệp quét mắt nhìn Phong Khuynh Lam một cái, nói giọng khẳng định: "Cô ấy không phải người bình thường." Phong Khuynh Lam có chút kinh ngạc, không hổ là người dùng người, chỉ liếc mắt một cái đã có thể đoán được thân phận của cô. "Tại sao mọi người lại ở đây mà nói chuyện?" Lăng Húc vừa dùng muôi múc thức ăn đã nấu chín ra đĩa, vừa không nhịn được hỏi. Úc Hàn Yên vẫy vẫy tay với Phong Khuynh Lam, nói: "Chúng ta ra phòng khách." Lăng Diệp ôm cô, xoay người rời đi. "Trong nhà, mẹ là lớn nhất. Em đừng nhìn cái bộ dáng đó của cha, chỉ cần mẹ làm mặt lạnh, cha liền không dám làm gì nữa." Lăng Húc tiếp tục mật báo tình hình. Phong Khuynh Lam gật gật đầu, ra khỏi phòng bếp. "Con ở trong tổ chức nào?" Úc Hàn Yên vừa dùng mắt ra hiệu bảo Lăng Diệp pha trà, vừa hỏi với sự tò mò đầy trong mắt. Phong Khuynh Lam thấy Lăng Diệp ngoan ngoãn pha trà theo lời Úc Hàn Yên, không khỏi nhớ tới kĩ thuật pha trà thuần thục của Lăng Húc. Cô thu hồi suy nghĩ của mình, nói không chút giấu giếm: "Con từng là đặc công của nước M." "Đã từng?" Úc Hàn Yên nhíu mày, lặp lại. "Vâng, hiện tại không thuộc bất kỳ tổ chức nào nữa." Phong Khuynh Lam cung kính đáp. "Ai đã chọc con, cứ để cho Tiểu Húc đi giết hắn." Úc Hàn Yên không tiếp tục tra hỏi nữa, mà nói có chút ngạo mạn. Phong Khuynh Lam có cảm giác một dòng nước ấm vây quanh trong lòng mình, trong mắt tràn đầy dịu dàng. "Hoa tai rất hợp với con, nếu đã đeo rồi, không cần phải tháo ra nữa." Úc Hàn Yên nhìn chằm chằm vào chiếc hoa tai rũ xuống trên tai phải cô, nói. Khóe môi Phong Khuynh Lam cong lên, dịu dàng đáp: "Dạ." Cô còn không muốn bị Lăng Húc trói chặt……..
|
Chương 116: Ngoại Truyện 6: Có Dã Thú Ẩn Hiện 2
"Cảm ơn." Phong Khuynh Lam thấy Lăng Diệp đặt một ly trà xuống trước mặt mình, vội nói. "Gọi cha." Úc Hàn Yên cười nói. "Ông ấy không nói ra miệng thôi, chứ trong lòng cũng rất muốn nghe con gọi ‘cha’ đó." Cô hòa hoãn, nói. "Ông ấy đang khó chịu." Qua một giây, cô lại bổ sung. Khóe miệng Lăng Diệp co rút. Anh ngồi xuống bên cạnh Úc Hàn Yên, khoác tay lên vai cô, chậm rãi nói: "Mặc dù thấy cô vẫn chưa thích nó là bao, nhưng đã là người nó nhìn trúng, thì chỉ có thể thuộc về nó, cho nên cái từ ‘cha’ này, cô nhất định phải gọi. Gọi muộn không bằng gọi sớm, còn có thể luyện tập nhiều hơn." Phong Khuynh Lam có chút nói không lên lời, cách nói chuyện của hai cha con bọn họ thật giống……. Nói cũng đã nói đến thế rồi, cô đành phải nhỏ giọng gọi: "Cha." "Quà đâu?" Úc Hàn Yên lấy cùi chỏ chọc Lăng Diệp một cái, hỏi. Lăng Diệp hào phóng: "Con muốn gì? Cứ việc nói." Phong Khuynh Lam vội vàng từ chối: "Con không cần quà." Lăng Diệp im lặng một hồi, nói: "Con muốn đánh thắng nó không? Ta nói nhược điểm của nó cho con biết." "Cha, cha không được thâm độc như vậy!" Lăng Húc đi từ phòng bếp ra, đúng lúc nghe thấy câu này, mặt không khỏi đen lại. "Nếu như cô ấy đánh thật, con nhất định không có khả năng thắng nổi cô ấy đâu." Anh nói với vẻ mặt kiêu hãnh. Thật ra, những lời này anh nói khuếch đại, bởi vì anh biết rõ cách ngăn cản Phong Khuynh Lam sử dụng khả năng đặc biệt, mà cô không sử dụng khả năng đặc biệt, thì còn lâu mới là đối thủ của anh. Anh nói như thế, chính là đang muốn khoe khoang người phụ nữ của mình có bao nhiêu lợi hại. "Anh ấy nói đùa thôi." Phong Khuynh Lam nói vào. Lúc ở trong phòng tắm, rõ ràng anh không hề cử động hay nhúch nhích gì, nhưng cho dù là như vậy, tốc độ và sức mạnh của anh thật sự đã khiến người ta phải sợ hãi. "Mẹ hiểu rõ con mẹ, có khoa trương thì cũng chẳng khoa trương mấy đâu." Úc Hàn Yên hứng thú dồi dào nhìn chằm chằm Phong Khuynh Lam. "Con thật khiến người ta bất ngờ!" Cô hưng phấn nói. "Từng nghe người ta nói, đặc công có biệt danh 001 của nước M có thể hoàn thành tất cả những nhiệm vụ khó khăn." Lăng Diệp nhìn Phong Khuynh Lam, trầm giọng nói. "Nhưng mà, người ấy đã biến mất từ ba năm trước. 001 bây giờ, năng lực chẳng ra gì." Anh dừng một lúc, lại nói. Úc Hàn Yên trợn tròn mắt nhìn, tò mò hỏi: "Tại sao anh lại biết rõ như vậy?" "Anh đã từng muốn nhận người đó làm thủ hạ cho mình." Lăng Diệp nhàn nhạt đáp. "Hắc hắc, bây giờ xem ra, người đã trực tiếp đưa đến cửa rồi." Úc Hàn Yên vui rạo rực nói. "Đúng là con đã từng có biệt danh 001." Phong Khuynh Lam nói không chút giấu giếm. "Hình như mẹ còn chưa biết tên của con." Úc Hàn Yên đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng. "Con không có tên, nhưng Lăng Húc đã chọn cho con một cái tên." Phong Khuynh Lam phát hiện, trước mặt Lăng Húc, cô không có cách nào nói ra cái tên Lăng Húc đã chọn cho mình. Lăng Húc nhìn cô, dụ dỗ: "Ngoan, phải gọi Húc." Sau đó anh cười nói với Úc Hàn Yên: "Mẹ, cô ấy tên là Phong Khuynh Lam." "Phong Khuynh Lam? Nghe thật hay!" Úc Hàn Yên không tiếc lời khen. "Nhưng mà, tại sao là họ Phong?" Cô nhìn con trai mình, trong mắt tràn đầy nghi ngờ. Lăng Húc nhìn Phong Khuynh Lam, dường như muốn nói: "Nói hay không do em quyết định." Phong Khuynh Lam nhếch nhếch khóe môi, tay phải nắm chặt thành quyền, nếu bọn họ đã coi mình là người nhà, vậy mình cũng chẳng cần phải giấu diếm, huống hồ Lăng Húc đã biết, thêm hai người biết nữa cũng chẳng sao. Lăng Diệp và Úc Hàn Yên sửng sốt khi phát hiện ra từng trận gió êm ái phất qua gò má mình. "Ở đây sao có thể có gió được?" Úc Hàn Yên cau mày hỏi. "Tiểu Lam, đến thẳng mặt đi." Trong lòng Lăng Húc cảm thấy rất vui mừng, Phong Khuynh Lam đã nguyện ý tin tưởng cha mẹ mình, trong giọng nói của anh không che giấu được sự vui sướng. Phong Khuynh Lam đứng dậy, đi tới một nơi tương đối rộng, hai tay nắm chặt thành quyền. Lăng Húc vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cô, rất kinh ngạc khi phát hiện ra lúc cô sử dụng khả năng đặc biệt, tròng mắt thế nhưng biến thành màu xám bạc. Tầm mắt của Lăng Diệp và Úc Hàn Yên khóa chặt trên người Phong Khuynh Lam, lúc mới bắt đầu còn không hiểu cô đang làm gì, nhưng cảm thấy không khí xung quanh tựa như bị cái gì đó làm cho sự lưu động gia tăng, không lâu sau, bọn họ liền phát hiện ra Phong Khuynh Lam đang bị một luồng gió quấn quanh với tốc độ cao, gió tập trung quá nhiều tại một nơi, khiến cho luồng không khí thoạt nhìn có màu xám trắng . Hai người cũng không tự chủ được mắt trợn to lên, vẻ mặt kinh hãi. "Cái này……." Úc Hàn Yên đã không tìm được từ nào để miêu tả sự chấn động trong lòng mình. Phong Khuynh Lam đạt tới hiệu quả mình muốn, từ từ buông lỏng hai tay. Theo đó, bóng dáng của cô dần dần rõ ràng, Lăng Húc thấy đôi mắt của cô lại biến thành màu xanh xám. "Sau này trước mặt người khác không được sử dụng loại năng lực này nữa, trừ phi con dự định giết chết bọn họ." Lăng Diệp quyết định thật nhanh nói. "Ừ, làm cho đám người đó chú ý sẽ không tốt lắm. Nhưng mà cũng chẳng sao, có chúng ta ở đây, không ai động vào con được." Úc Hàn Yên trầm giọng nói. Hốc mắt Phong Khuynh Lam có chút ướt ướt, không ngờ sau khi bọn họ thấy được khả năng của mình, phản ứng đầu tiên lại là bảo vệ mình……… "Cô ấy đã bị người ta nghiên cứu ba năm." Lăng Húc đi tới phía sau cô, vòng qua chiếc eo thon của cô, trong đôi mắt hẹp dài thoáng qua tia máu, nói. "Ngày con gặp cô ấy, cũng chính là ngày cô ấy vừa trốn ra khỏi sở nghiên cứu." Tâm trạng anh nặng trĩu, nói. Trong mắt Úc Hàn Yên tràn đầy căm phẫn, cô lạnh lùng nói: “Kết liễu nó!" "Em đừng kích động." Lăng Diệp đưa tay dọc theo lưng của cô, dịu dàng khuyên. "Chỉ là một sở nghiên cứu thôi mà, hủy đi là được. Ngay cả cái đất nước chọc cho con không vui, ta cũng sẽ phá hủy nó." Anh hòa hoãn, tiếp tục nói. Giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cho không một ai có thể nghi ngờ về độ chân thật trong câu nói đó. Đột nhiên một hồi âm thanh chợt phát ra từ trong bụng Úc Hàn Yên. Cô sờ bụng một cái, điềm nhiên nói: "Ăn cơm thôi." "Mẹ ăn rất nhiều, đặc biệt là sau khi lăn lộn trên giường với cha." Lăng Húc cắn tai Phong Khuynh Lam, nói nhỏ.
|
Khuôn mặt Phong Khuynh Lam hơi phiếm hồng, không dám nhìn Lăng Diệp và Úc Hàn Yên. "Trong nhà không có phòng dành cho khách, con ngủ chung với Húc đi." Ngồi ở bên cạnh bàn ăn, Úc Hàn Yên vừa mở khăn ăn, vừa nói mặt không biến sắc. ". . . . . ." Khóe miệng Phong Khuynh Lam giật giật, biệt thự lớn như thế, không có phòng dành cho khách, nói ra ai sẽ tin đây? Lăng Húc rất hài lòng, nói: "Mẹ, mẹ hôm nay đặc biệt xinh đẹp." Úc Hàn Yên ra hiệu bằng mắt với Lăng Húc, dường như muốn nói: "Kế tiếp phải xem con thôi." "Lăng Húc, lát nữa con dẫn cô ấy đến phòng trước kia của Tiểu Mẫn đi." Lăng Diệp thản nhiên nói. Khuôn mặt Lăng Húc tối sầm lại, cứ bảo làm sao, những câu ông nói, thấy thế nào cũng không vừa mắt mà! Thì ra là có nguyên nhân! "Lăng Diệp! Tối nay anh ngủ trong thư phòng cho em!" Úc Hàn Yên lườm Lăng Diệp một cái, tức giận nói. Trong mắt Lăng Diệp thoáng qua tia ảo não, thất sách rồi, chỉ lo ngáng chân con trai, quên mất vợ……. Anh nịnh bợ: "Tiểu Yên, anh lớn tuổi rồi, ngủ trong thư phòng sẽ bị đau lưng." "Bọn chúng không ngủ một giường, sao em có thể có cháu nội được!" Úc Hàn Yên kích động nói. ". . . . . ." Khóe miệng Phong Khuynh Lam rút rút, nhiệt độ trên mặt tăng lên kịch liệt. "Chuyện đó, Tiểu Mẫn thường ở lại đây sao?" Cô nói sang chuyện khác. "Cũng khá thường xuyên." Úc Hàn Yên sững sờ một lúc, nói. "Con không phải bận tâm, từ trước đến nay Tiểu Húc đều xem nó như em gái." Cô bổ sung. "Đúng, đúng vậy." Lăng Húc gật đầu nói. Phong Khuynh Lam do dự một lúc, nói: "Con cảm thấy cô ấy sẽ không thích con." Thử hỏi, ai sẽ thích người đoạt người mình thích chứ? "Chuyện của bọn trẻ các con, ta mặc kệ. Con chỉ cần biết rằng, ở trong mắt ta, con mới chính là con dâu của ta là được." Úc Hàn Yên vừa nhét thức ăn vào trong miệng, vừa nói giọng không rõ lắm. Đúng là cô vui khi thấy Tiểu Húc và Tiểu Mẫn đến được với nhau, nhưng cô càng quan tâm đến suy nghĩ của Tiểu Húc hơn, huống hồ Phong Khuynh Lam cũng tốt. "Em chỉ cần quan tâm đến anh là đủ rồi." Lăng Húc quay đầu nhìn Phong Khuynh Lam, nói. Động tác ăn của Úc Hàn Yên dừng lại, những lời này giống như có chút quen quen. "Em chỉ cần quan tâm anh là đủ rồi." Lăng Diệp thấy Úc Hàn Yên hình như bởi vì câu này mà nghi ngờ, liền mở miệng nói. Úc Hàn Yên bừng tỉnh, hèn gì cô thấy quen quen, những lời này đã từng luôn luôn ở trên cửa miệng người đàn ông của cô.
|
Chương 117: Ngoại Truyện 7: Gió Nổi Lên
Trên chiếc giường to lớn, Lăng Húc nhìn người dưới thân tràn ngập **. (Hic, chả hiểu sao tác giả lại cứ ** nhỉ, viết toạc ra cho xong á). Trong cặp mắt xinh đẹp của Phong Khuynh Lam phủ lên một tầng hơi nước, đôi môi mềm mại đỏ tươi, giống như đã bị người ta giày vò một lần rồi. "Tiểu Lam……….." Giọng nói khêu gợi, mê người của Lăng Húc vang lên. Phong Khuynh Lam trừng mắt nhìn anh, không nhịn được nói: "Muốn làm thì làm nhanh lên! Không làm thì đừng đè nặng tôi!!" Tiếng cười trầm thấp từ lồng ngực Lăng Húc truyền ra, anh chậm rãi nói: "Làm, sao có thể không làm……….." Nói xong, anh lại hôn lên môi cô lần nữa. Trong phòng ngủ an tĩnh, tổ khúc trầm bổng, phập phồng dần dần được diễn tấu vang lên. Sáng ngày hôm sau, Úc Hàn Yên thấy Phong Khuynh Lam không xuống ăn sáng, thì biết con trai mình đã ăn sạch sành sanh người ta. "Mẹ cứ bảo tại sao hôm nay thấy con lại chói lọi khác thường, thì ra là thế." Cô nhìn Lăng Húc vừa ngồi xuống chỗ đối diện, trêu. Lăng Húc nhếch môi: "Mẹ, con sẽ làm cho cô ấy ngày nào cũng không mở mắt ra được." Khóe miệng Úc Hàn Yên giật giật, đứa con trai này giống ai đây? "Reng reng reng", một hồi tiếng chuông cửa vang lên, ba người trên bàn ăn bất giác đều nhíu mày, sáng sớm như vậy, ai đây? Lăng Húc chủ động đứng dậy đi mở cửa, khi nhìn thấy bóng dáng Tề Mẫn trên màn hình, chân mày nhíu chặt hơn mấy phần. "Ai vậy?" Úc Hàn Yên thấy con trai mình ngẩn người tại đó, không nhịn được hỏi. Lăng Húc cười cười: "Là Tiểu Mẫn." Tiếp theo, anh mở cửa. "Anh Húc, chào buổi sáng!" Tề Mẫn vừa nhìn thấy Lăng Húc, liền nhào tới. Lăng Húc đưa tay giữ được bả vai cô, ngăn cản hành động nhào vào mình của cô, nhỏ giọng hỏi: "Có phải em đã quên mất điều anh nói?" Tề Mẫn cúi đầu, nói hơi xin lỗi: "Anh Húc, xin lỗi, Tiểu Mẫn cứ quen." "Tiểu Mẫn à, sao sớm vậy?" Úc Hàn Yên nói thánh thót. Lăng Húc buông lỏng bả vai Tề Mẫn ra, nhỏ giọng cảnh cáo: "Không được có lần sau." "Bác trai, bác gái, chào buổi sáng!" Tề Mẫn giống như con chim non vui vẻ, tung tẩy chạy đến bên cạnh bàn ăn, nói. "Không phải Tiểu Mẫn sợ các người đi ra ngoài sao!" Cô nũng nịu nói với Úc Hàn Yên. Úc Hàn Yên cười cười, quan tâm: "Ăn sáng chưa?" "Tiểu Mẫn ăn rồi ạ! Mọi người ăn đi! Tiểu Mẫn vào phòng khách xem ti vi." Tề Mẫn khéo léo nói. "Đi đi." Úc Hàn Yên dịu dàng nói. "Oh, tại sao bữa sáng có bốn phần? Còn có ai ở đây sao ạ?" Tề Mẫn nhìn bàn ăn, tò mò hỏi. "Còn có người phụ nữ của anh." Lăng Húc ngồi ở vị trí của mình, nói đầy ẩn ý. Cơ thể Tề Mẫn cứng đờ, rất nhanh lại khôi phục bình thường, cười nói: "Anh Húc hành động thật nhanh." "Vậy chị ấy đâu rồi?" Cô hòa hoãn, hỏi. "Phong Khuynh Lam. Cô ấy đang ngủ." Lăng Húc vừa ưu nhã ăn sáng, vừa đáp. Tề Mẫn nghĩ một chút liền đoán ra được tại sao giờ này người kia vẫn còn đang ngủ. Vẻ mặt khờ khạo, cô nói: "Chị Lam thật lười à, giờ này vẫn còn ngủ. Em đi gọi chị ấy dậy!" "Chị ấy ở phòng nào ạ?" Nói xong câu trước, cô xoay người rời đi, chưa đi được hai bước, lại dừng lại, hồn nhiên hỏi. "Cô ấy đương nhiên ở phòng của anh. Em không được làm phiền cô ấy, cô ấy ngủ chưa được mấy tiếng." Lăng Húc lạnh nhạt nói. "Thế sao, aiz, em muốn thật nhanh nhìn thấy chị ấy." Tề Mẫn rất thất vọng. Úc Hàn Yên nhíu mày, hỏi: "Sao Tiểu Mẫn lại muốn nhanh nhìn thấy cô ấy?" "Vì Tiểu Mẫn muốn nhìn xem cô gái có thể làm cho anh Húc mê điên đảo là người như thế nào." Vẻ mặt Tề Mẫn tưởng tượng.
|