Sam Sam, Đến Đây Ăn Nào
|
|
Ngoại truyện4
Chuyện kể rằng, rất lâu rất lâu trước đó, tên trên mạng của Sam Sam là gì cũng chẳng nhớ nổi nữa, nhưng từ khi vào Phong Đằng, nick QQ, ID game online, tên đăng nhập trên mạng của Sam Sam …vân vân và vân vân…, thống nhất đổi thành “Đánh boss xong mới ngủ ngon” oai phong lẫm liệt. Tên này bản thân nó chẳng có vấn đề gì, thậm chí ở mỗi thời kỳ còn giúp cả thể chất lẫn tinh thần của Sam Sam khỏe ra rất nhiều, nhưng mà sau khi kết hôn, Sam Sam lại vẫn không ý thức được nguy hiểm mà đổi tên. Thế là…… Tối đầu tiên sau tuần trăng mật trở về, Sam Sam vừa tắm xong, bê laptop lên giường chat QQ với Song Nghi. Nghi gia nghi thất nghi điệu hô: “Gửi nhiều ảnh qua đi, phải là ảnh không có người đấy, như thế mới YY tốt, ta muốn là tài liệu sống…” Đánh boss xong mới ngủ ngon: “ừ, hầu hết đều chưa sửa, gửi cho ngươi vài cái trước.” Nghi gia nghi thất nghi điệu hô: “được, đúng rồi, ảnh mà không phải của ngươi chụp ý, kỹ thuật chụp ảnh của ngươi quá chán.” Đánh boss xong mới ngủ ngon: “~~~ nhưng chẳng phải ngươi chỉ muốn những bức ảnh không có người sao?” Nghi gia nghi thất nghi điệu hô: “ừ, chỉ có phong cảnh thôi.” Đánh boss xong mới ngủ ngon: “ những bức anh ấy chụp đều có ta = =” …… …… Đánh boss xong mới ngủ ngon: “Đâu rồi? lượn rồi à?” Nghi gia nghi thất nghi điệu hô: “Đây đây…. Vừa nãy toàn thân ta đột nhiên ngứa ngáy, ngón tay bị chuột rút, không thể type chữ được. Đánh boss xong mới ngủ ngon: “… Chưa từng yêu đương thì sức đề kháng kém thế đấy.” Nghi gia nghi thất nghi điệu hô: “Ngươi ngươi ngươi, sau khi ngươi tiếp xúc “khoảng cách âm” với boss quả nhiên trở nên đen tối rồi.” Sam Sam bị ba chữ “khoảng cách âm” khiến cho giật mình, trong đầu không tránh được hiện lên hình tượng với nội dung sâu sắc, đúng lúc đó, phòng cửa nhà tắm mở ra, trong hơi nước mịt mờ, Boss đại nhân cùng 1 tấc bước ra, tay cầm khăn lông trắng vừa lau tóc vừa đi về phía cô, thân hình săn chắc cường tráng còn vương vài giọt nước, lại có giọt rớt xuống, vô cùng mờ ám, vô cùng chậm chạp trượt qua yết hầu, ngực, bụng, cuối cùng chảy xuống vị trí 1 tấc đó. Sam Sam chỉ liếc một cái mà tim đập dồn dập, huyết áp như bão, mặt ửng lên như ráng mây chiều. Tuy đã từng nhìn qua vài lần hình dáng boss đại nhân không mặc quần áo, nhưng, nhưng…… Sam Sam vội vàng thu lại ánh nhìn, càng cố cùng Song Nghi nghiêm chỉnh nói chuyện-ing. Không biết nói những gì mà gõ ra vài chữ, bên cạnh giường lún xuống một chút, ngay sau đó cô liền bị kéo qua, bị một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy, má chạm vào vòm ngực cứng rắn, Sam Sam chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, như thể bị đốt lên trong cơ thể, đầu óc bị choáng váng ngay lập tức. “Giúp anh sấy tóc.” Giọng nói trầm trầm, dường như mang theo cả hơi nước, có công lực mê hoặc thần trí người khác, thế mà Sam Sam vừa nghe thì những suy nghĩ đẹp đẽ lại biến mất hoàn toàn, ngọ nguậy thoát ra khỏi vòng tay của anh, nghiêm túc nói: “Em không muốn sấy tóc giúp anh!!!” Phong Đằng nhướn mày. Sam Sam đỏ mặt lặp lại: “Dù sao cũng không muốn!” Sam Sam phản ứng thái quá như vậy đối với việc sấy tóc, hoàn toàn là do sảy một li vào tuần trăng mật, đi một dặm vào ngày hôm nay. Trong tuần trăng mật, Sam Sam từng có lúc vui vẻ chủ động yêu cầu giúp boss sấy tóc, ti vi cũng chiếu như vậy mà, nhân vật nam chính hoặc nhân vật nữ chính đứng đằng sau đối phương, bức tranh đó xem ra thật lãng mạn biết bao, đáng yêu biết bao. Thế mà bản thân cũng đã làm qua một lần, mới phát hiện, ở cái thời đại “cua đồng” này, sự thuần khiết của phim truyền hình thật không đáng tin = = Nam diễn viên chính trong ti vi không nhân cơ hội nữ chính giúp anh ta sấy tóc mà cởi cúc áo rồi nhấm nhấm vào vai cô ấy, cuối cùng cũng không biến thành tư thế —— cô bị ôm ngồi trên đùi anh mặt đối mặt. “Anh như thế thì em không thể nào thuận tiện sấy cho anh được, tay giơ cao, rất mệt.” Sam Sam tự giác kháng nghị, nào ngờ đâu trong tai người đàn ông đó lại hiểu thành làm nũng, Phong Đằng cười khẽ nói: “Vậy anh thấp hơn một chút.” Anh cúi thấp đầu, hóa ra tay thấp xuống lại tiện cho việc nâng cô cao hơn, anh tự nhủ như kiểu thức ăn ngon dâng tận miệng, sau cùng vẫn không quên quan tâm hỏi: “Như thế này tiện rồi chứ?” …… …… …… Ối giời ơi! Sam Sam cảm thấy, làm không tốt thì cả đời này cô nhìn thấy mái tóc ẩm ướt của boss cũng đều nghĩ tới hình ảnh đó. Nghĩ tới đây, Sam Sam đột nhiên nhớ ra đang nói “khoảng cách âm” với Song Nghi, nhỡ bị boss nhìn thấy …… Sam Sam vội vàng nói 88 (bye bye: tạm biệt) với Song Nghi, chột dạ gấp máy tính lại, sau đó nói “em ngủ đây.” Rồi nhanh chóng chui vào trong chăn ngủ ing~~~ Dù sao tóc cô khô là có thể ngủ rồi, người đó tóc chưa khô ngủ thế nào cô cũng không quan tâm. Chuyện kể rằng, boss đại nhân chắc không nhìn thấy, nếu không anh ấy đã chẳng có chút phản ứng nào như thế này, Sam Sam tự mình thôi miên, dần dần chìm vào giấc ngủ. Trong khi mơ mơ màng màng hình như nghe thấy âm thanh lật giấy, hừ, boss chắc đang xem giấy tờ, xong việc anh ấy sẽ bắt đầu bận đây…… Tự nhiên chú ý âm thanh lật giấy, một trang, hai trang …… “Ngủ rồi à?” Á? Sam Sam nhắm chặt mắt, thở đều đều, giả vờ đang ngủ say. Lại lật qua một trang. “Vừa nãy anh thấy rồi.” Aaaaa, quả nhiên anh ấy đã nhìn thấy 3 từ “khoảng cách âm” ư? Sam Sam phí công rồi, lật người dậy nhìn anh: “Cái đó không phải là em nói.” Vì thế trong đầu cô không nghĩ tới những việc này, vì thế anh ấy đừng có hiểu lầm cô muốn gì làm gì. “Đúng không?” Phong Đằng nhẹ nhàng hỏi lại, sau đó dùng ngữ điệu cực kỳ dịu dàng hỏi: “Đánh boss xong mới ngủ ngon, cái đó không phải là em ư?” Tiêu rồi, làm sao mà cô quên là vẫn còn vấn đề này, Sam Sam vội vàng thật thà để được khoan hồng, lúng ta lúng túng nói: “Là em, em đặt chơi thôi mà, anh không để bụng chứ.” “Đương nhiên không.” Ánh mắt Phong Đằng từ trong đống giấy tờ ngước lên, hết sức vô hại dừng trên người cô, sau đó động tác thanh nhã đặt đống giấy tờ trong tay sang một bên, hỏi cô: “Nhưng mà Sam Sam hôm nay còn chưa có đánh, sao đã đi ngủ rồi?” Á? Sam Sam không hiểu hàm ý của anh, liền bị anh nghiêng người ôm lên, giây sau cô đã ngồi trên người anh, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn anh nắm lấy ngón tay cô cho vào miệng mút cắn, đôi mắt mờ ám của anh di chuyển trên người cô: “Sam Sam định “đánh” anh kiểu gì? Này à?” ——Tôi là sợi dây ngăn cách của ca đêm—— ——Tôi là sợi dây ngăn cách của ca đêm bị nhà tư bản áp bức cả buổi tối —— Một đêm đánh mấy trận, hơn nữa bị bắt làm người chủ động, ngày thứ hai, Sam Sam ngượng ngùng lẫn phẫn nộ đổi tên trên mạng “Boss đại nhân giở trò lưu manh!” Nhưng thật không may, vài ngày sau, tên trên mạng này lại bị boss đại nhân nhìn thấy lần nữa. Boss đại nhân xứng đáng là boss cấp BT thủ lĩnh của rất nhiều nhân tài, nhanh chóng hiểu “hàm ý thâm ẩn dụ” sau tên trên mạng, bừng tỉnh cười khẽ nói: “Hóa ra Sam Sam thích anh chủ động.” Thích anh chủ động? Anh , anh rốt cục làm sao lại đưa ra kết luận này! Giở trò lưu manh …… Chủ động …… Giở trò lưu manh …… Chủ động …… Theo thời gian, Sam Sam không ngừng tìm kiếm quan hệ logic giữa hai thứ, đồng thời, tiện thể, cuối cùng bị chủ động rồi. Sam Sam chỉ còn cách tiếp tục đổi tên trên mạng, để thể hiện sự phẫn nộ của bản thân, tên trên mạng lần này đổi thành —— “boss đại nhân không phải người.” Bởi vì có cơ sở của tên trước “boss đại nhân giở trò lưu manh”, tên trên mạng vừa mới ra, Song Nghi liền liên tưởng phong phú, thở dài nói: “Oài, có phải trong tiểu thuyết Ông chồng một đêm bảy lần không phải người không?” Sam Sam suýt khóc, Song Nghi nghĩ gì mà BT thế, boss đại nhân lại càng BT hơn, nói không chừng thực sự sẽ kéo cô vào cuộc chiến giới hạn “không thuộc về mình”. Có lẽ từ bỏ vậy, cô không muốn “ngày nối tiếp đêm, bền gan vững chí” lần nữa đâu. Phải thay đổi, phải thay đổi, nhất định phải thay đổi, nhưng mà thay đổi cái gì đây? Sam Sam nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy vẫn là an toàn đầu tiên, thế là xóa sạch sự tồn tại của boss đại nhân trong tên trên mạng của cô. Tên mạng mới là “33 là 6”, vừa đơn giản dễ nhớ vừa đặc biệt, Sam Sam nghĩ bụng, lần này boss đại nhân không nắm được cái gì để mà ẩn dụ. Đổi tên đêm đó, Sam Sam đặc biệt cố ý nói chuyện với Song Nghi trước mặt boss, boss đại nhân nhìn thấy, quả nhiên chẳng phản ứng gì, Sam Sam vẫn không yên tâm, truy hỏi: “Nick mới của em hay chứ?” Boss đại nhân thờ ơ nói: “Không có anh nữa à?” Sam Sam vội vàng gật đầu: “Lần này không có boss nhà anh nữa.” Phong Đằng “ừ” một tiếng, rồi vùi đầu vào công việc của mình. Sam Sam cuối cùng thở phào mốt cái, trót lọt rồi, trót lọt rồi, ha ha ha. Thế nhưng sự thật chứng minh, trong cuộc chiến với nhà tư bản, Sam Sam vẫn là chưa đủ kinh nghiệm. Đêm vẫn chưa qua, sao đã nói tới chuyện trót lọt. Lại là trước khi ngủ, một câu nói của boss đại nhân: “Chúng ta nghiên cứu vấn đề tồn tại đi”, khiến cho Sam Sam mất cả đêm, kiệt sức lĩnh hội cái gì gọi là —- “tồn tại”. Sam Sam rút ra kinh nghiệp xương máu, chịu thua trước khi bị rớt xuống. Chẳng phải sớm đã biết rồi ư, đối đầu với boss là rất dại dột, tuyệt chiêu nịnh hót mới là thuật cai trị. Thế là rốt cục nickname mới lại ra lò, “boss đại nhân thật vĩ đại”, vừa tồn tại vừa vĩ đại, lần này chắc được rồi. Buổi tối trình cho Boss đại nhân ngự lãm, boss đại nhân quả nhiên rất hài lòng. Sam Sam cũng rất thỏa mãn với sự hài lòng của boss, chỉ là tình tiết phát sinh sau đó có chút không chịu được …… Boss đại nhân lại hỏi: “Vậy thì, Sam Sam thấy chỗ nào vĩ đại?” Được thôi, hỏi như thế cũng coi như là bình thường, miễn là anh ấy không bắt lấy tay cô, ép buộc hướng về chỗ nào đó a a a . (Jini: biến thái quá đi, ha ha) Thế là…… Không tránh được lại là một hồi dây dưa qua đi. Sam Sam hụt hơi nói: “Em sẽ không bao giờ đổi nickname nữa.” Phong Đằng nhướn mày: “Thật không đổi?” Ngữ khí có phần nuối tiếc. “Không đổi nữa!” Sam Sam nằm trên người anh, kiệt sức nhưng nói như chém đinh chặt sắt. Cô đã nhận thức sâu sắc được, đối với boss mà nói, đổi nickname chính là đổi cách thức a….. “Cũng được.” Ngón tay như vô ý xoa xoa chỗ vừa tiếp nhận anh, Phong Đằng thong thả nói: “Em mà đổi, anh sẽ phản xạ có điều kiện, em đổi đi đổi lại, anh cũng rất khổ.” Sam Sam sắp khóc rồi: “…… Anh có thể không khổ mà.” Người nào đó ăn no thỏa mãn rồi cười, nhẹ nhàng hôn lên ánh mắt lấp lánh nước mắt. “Anh cam tâm tình nguyện mà.” Á? Sam Sam sững sờ nhìn anh. Từ khi kết hôn đến nay, mỗi một cái hôn của boss đại nhân đều tràn đầy hơi thở mãnh liệt, cái vừa nãy lại hình như không phải, dịu dàng đến thế, nhưng lại rung động sâu sắc hơn bất cứ nụ hôn nào trước kia… dường như còn mang theo sự hứng thú mà anh chưa bao giờ lộ ra… Thấy bộ dạng cô ngơ ngẩn nhìn, Phong Đằng lại cười: “ Sam Sam, sau này giúp anh sấy tóc, không được từ chối!” Thk ss jini. Note: “YY”: tự sướng “Khoảng cách âm”: khoảng cách lúc xxxooo Vị trí 1 tấc: = =, chị mạn ơi là chị mạn T_T, em còn chưa đủ 17 đấy “Cua đồng”: (từ này đồng âm với từ “yên ổn”, thường xuất hiện trên mạng của TQ. Do đảng cộng sản TQ thi hành chính sách “xã hội yên ổn”, đồng thời bắt buộc xóa hết các tin tức tiêu cực, báo cáo tiêu cực, hoặc những gì được cho rằng không tốt, bắt buộc xóa hết những tin tức liên quan tới bạo lực, tình dục, vì thế dân cư mạng TQ dùng từ “cua đồng” – chính là chỉ sự phong tỏa, che đậy tin tức xấu, không chế tin tức và hành vi tự do ngôn luận, đồng thời cũng có nghĩa như con cua, tức là ngang ngược hỗn láo)
|
Phiên Ngoại 5: Cây quất vàng
Khi bác Vương bước vào phòng khách, Sam Sam đang ngồi trước lò sưởi ở ngồi nhà cũ của Phong gia bưng laptop chơi game.
Mộng du giang hồ 2 mới ra đang được thử nội bộ, hình ảnh tuyệt đẹp, system mới tinh lập tức tạo nên một phong trào rầm rồ trong phạm vi game mạng, tài khoản chơi thử trên mạng rất khó đăng kí, có điều là vợ boss của bên đầu tư, Sam Sam đương nhiên không thể gặp khó khăn nào cả. Ngồi trên tấm thảm dày, dựa vào gối êm, bên tay trái đặt hộp ăn vặt, bên tay phải đặt trà bưởi nóng hổi, ngả về phía lò sưởi ấm áp, đánh boss, uống trà, trong ngày đông tuyết rơi này, thật mãn nguyện quá đi.
Bác Vương bước nhẹ đến báo: “Phu nhân, đại tiểu thư và cậu* (chồng Phong Nguyệt) đến rồi.” Mỗi lần Sam Sam nghe thấy bác Vương gọi hai tiếng “phu nhân” đều rất ngại 囧, đương nhiên Ngôn Thanh bị gọi là cậu còn ngại hơn cô, có điều bác Vương là bậc bô lão của Phong gia, tuổi tác cũng gần tương đương với căn nhà cổ này, mọi người đành phải tôn trọng thói quen của bác ấy.
“Đến sớm thế ạ?”
Bây giờ mới là buổi trưa, mọi năm đều 4,5 giờ mới tới. Sam Sam đặt laptop xuống, vui mừng đứng lên đón tiếp, đi tới cửa phòng khách, thấy cô em chồng cười hi hi bước tới, trong tay bế cậu ấm Ngôn Dự, Ngôn Thanh đi bên cạnh, trong tay cầm một chậu quất vàng xanh tốt.
“Chúc mừng năm mới, vàng ngọc đầy nhà.” “Oa, chậu quất này đẹp quá đi.” Sam Sam phấn khởi nhận chậu cây từ Ngôn Thanh. Đó thực sự là một cây quất vàng rất đẹp, rất nhiều quả quất vàng chen giữa những lá xanh, từng quả mượt mà đáng yêu, thể hiện việc vô cùng đáng mừng. Phong Nguyệt cười nói: “Chúng em lại đến ăn nhờ đây.” Bữa cơm đêm giao thừa hàng năm đều là Phong Nguyệt và anh trai ăn cùng nhau, cách ngày lại tới nhà Ngôn Thanh, mấy năm như vậy đều đã thành thông lệ. Ngôn Dự trắng nõn trắng nà nhìn thấy Sam Sam liền nhoài ra khỏi lòng mẹ, gào to lên: “Chào mẹ Sam Sam”, đã thế lại còn vừa gào vừa dang tay ra đòi bế. Hai mắt Sam Sam lập tức lộ vẻ vui mừng, đặt quất vàng xuống, đón bé cưng trắng nõn từ tay Phong Nguyệt, thơm lên đôi má mềm mềm, lấy đồ ăn ngon cho cậu bé.
Phong Nguyệt và Ngôn Thanh ngồi xuống, Phong Nguyệt nhìn tứ bề rồi nói: “Anh em đâu ạ?”
“Vừa lên nghỉ rồi.” Sam Sam vừa bón điểm tâm cho bé cưng vừa nói, “đợi chị lên gọi anh ấy xuống.” “Không cần đâu.” Phong Nguyệt vội vàng ngăn cô, “bọn em cũng chẳng phải người ngoài.”
Sam Sam cũng nghĩ như vậy, nên không gọi nữa. Boss đại nhân cũng tội lắm, năm nào cuối năm cũng đặc biệt bận rộn, ngoài việc của công ty, còn có chuyện xã giao phức tạp nữa, đều không dễ nghỉ ngơi, chỉ có hôm nay mới rảnh hơn chút. Ngôn Thanh nhìn thấy trò chơi trong máy tính của Sam Sam, không giấu được ngạc nhiên: “Đây là Mộng du giang hồ 2 mới ra mà?”
“Ừ, đúng rồi.” “Trò chơi này có vẻ nhận được phản ứng rất tốt, một khi chính thức ra mắt, chắc chắn sẽ thu được lợi nhuận lớn, chẳng qua là phải đưa thêm vài phần cho bên phát minh thôi” Ngôn Thanh lắc đầu hơi chút tiếc nuối. Theo anh thấy, Mộng du giang hồ hóa ra rất dễ kiếm tiền, nếu ra game mới, chỉ cần thay đổi dựa trên những cái cơ bản vốn có, năng lực nghiên cứu phát minh của Phong Đằng vốn đã đủ rồi, cần gì phải hợp tác với người khác, để người ta hưởng miếng bánh này. Phong Nguyệt không nhịn được: “Anh đón tết có thể vứt việc kinh doanh đi được không”
Ngôn Thanh cười hì hì, Sam Sam thấy bộ dạng nóng lòng muốn thử, bèn nói: “Cậu có muốn chơi không? Giúp chị tăng level đi, chị chơi mấy tiếng đồng hồ cũng mệt rồi.”
Ngôn Thanh không phụ trách mảng game mạng, chưa từng tiếp xúc qua trò này, trong lòng cũng muốn mở mang kiến thức cái gọi là trò chơi do thiên tài khai phá có gì khác nhau, không khách sao chơi luôn.
Phong Nguyệt nhìn anh ta mấy cái, tán gẫu với Sam Sam. Chủ đề nói chuyện lúc này không dời khỏi việc ăn tết, Phong tiểu thư từ chuyện trang sức, quần áo, lại nói tới bữa cơm đêm giao thừa có món gì, Sam Sam kể vài món đặc sản mà bố mẹ gửi từ quê lên, khiến cho Phong tiểu thư ngạc nhiên lắm, Sam Sam bèn bế Ngôn Dự, dẫn theo cô ấy vào nhà bếp xem. Mọi người trong phòng bếp đang rất bận rộn, Phong Nguyệt nhìn nhìn món đặc sản, lại nhìn món ăn tối nay, nhìn mấy lần món ăn mình thích, trong lòng rất mãn nguyện. Hai người cầm ít đồ điểm tâm rồi quay trở lại, trên đường đi, Phong Nguyệt đột nhiên hỏi: “Sam Sam, chị biết ý nghĩa cây quất vàng bọn em tặng không?”
Ý, Sam Sam thấy lạ, không phải là vàng ngọc đầy nhà sao?
Không lẽ còn có ý khác? Xem bộ dạng là biết cô không hiểu rồi, Phong Nguyệt nói “Thì quả đầy cây, con cháu đầy nhà.”
À ~~ Giờ thì Sam Sam đã hiểu. Phong Nguyệt véo véo má con trai nói: “Chị xem cục cưng đáng yêu thế, sao chị không nghĩ tới có con?” Đâu phải cô không muốn có! Sam Sam phiền não nói: “Chị bây giờ cũng muốn có, nhưng……”
Cô và Phong Đằng kết hôn cũng được hơn 3 năm rồi, nhưng đến bây giờ cũng chưa có sinh con, hai năm đầu vì việc đốt lưới nhà* trước khi kết hôn, cô chưa có suy nghĩ sinh con, nhưng nhìn tiểu Ngôn Dự càng ngày càng đáng yêu, gần đây bắt đầu có suy nghĩ đó, nhưng boss đại nhân rõ ràng chưa muốn, một mình cô làm sao mà sinh được. Phong Nguyệt tự nhiên hiểu ra cô phiền não chuyện gì, lần trước tham gia họp hội đồng quản trị, họp xong , cô liền hỏi anh trai mình vấn đề này, kết quả nhận được câu trả lời là —— Sam Sam còn trẻ, không vội.
Thật là, Sam Sam trẻ gì nữa, đều 25 tuổi rồi, không sinh ngay rồi muốn sinh cũng không được.!
Ây!
Cô rất thích người chị dâu này, vì thế lo lắng thay cho cô ấy, không có con, đứng thế nào ở Phong gia đây? Những lời nói khó nghe trong họ hàng rất nhiều, có điều sợ hãi trước địa vị của Phong Đằng, không ai dám nói trước mặt Sam Sam mà thôi. Anh trai mình rốt cục nghĩ gì đây, nếu chỉ sống trong thế giới hai người họ, 3 năm cũng đã đủ rồi.
Phong Nguyệt bình tĩnh nói: “Nhưng, nhưng cái gì! Anh ấy muốn hay không muốn có gì liên quan, sinh con là việc của phụ nữ, Sam Sam, em biết bình thường chị nghe lời anh, chẳng lẽ trên giường cũng nghe thế à?”
Phong đại tiểu thư nói năng dường như không kiêng nể, đương nhiên là khi anh trai cô không có mặt, nếu có cô đã chả dám nói vậy.
Có điều đều là phụ nữ đã kết hôn, Sam Sam liền bị những lời nói thẳng của Phong Nguyệt làm cho đỏ mặt tía tai. “Sao… sao mà không có liên quan… Anh, anh ấy, cái đó, biện pháp, tóm lại……” Phong tiểu thư hiểu ý: “Chị nói anh ấy dùng biện pháp?”
|
Sam Sam vội vàng gật đầu. Đầu óc Boss đại nhân giống như máy móc tinh vi, lúc nào cần dùng biện pháp phòng tránh, lúc nào không cần, chưa bao giờ sai cả.
Phong Nguyệt thật sự phẫn nộ. “Sam Sam à, chị không biết quyến rũ anh ấy, khiến cho đầu óc anh ấy mê muội quên hết cả những việc đó ư?”
“Quyến, quyến rũ á? Nhưng……” Sam Sam đỏ mặt, có nỗi khổ không nói ra được. “Sao vậy?” “…… chị, chị toàn bị anh ấy quyến rũ thôi.”
“……” Phong Nguyệt chịu thua rồi.
Hai người quay lại phòng khách ngồi, Phong Đằng từ trên lầu xuống. Mặc áo len xám, Phong Đằng vừa tỉnh ngủ, toát ra đầy vẻ manly, Phong Nguyệt những năm trước nhìn nhiều dáng vẻ thông minh lanh lợi, lúc này mới thấy dáng vẻ này, cảm thấy thật khác thường nha. Ngôn Dự vừa nhìn thấy anh, lập tức nhoài xuống khỏi vòng tay Sam Sam, chân chạy thình thịch, tay mũm mĩm ôm chân Phong Đằng. “Bế bế bế bế”
Phong tiểu thư cảm thấy thật mất mặt, con trai mình sao cứ nhìn thấy anh là lại có bộ dạng nịnh hót thế cơ chứ. Sam Sam lại cảm thấy bái phục, tiểu Ngôn Dự đúng là chẳng cần ai dạy, công lực nịnh hót lợi hại hơn cả cô năm đó.
Phong Đằng khom lưng ôm bé cưng lên, nói với Phong Nguyệt: “Đến khi nào thế?”
Phong Nguyệt trả lời: “Vừa thôi ạ, dự báo thời tiết nói tối có tuyết lớn, nên bọn em đi sớm.” Phong Đằng ôm bé ngồi cạnh Sam Sam, Sam Sam thuận tay đưa anh cốc trà nóng, Phong Đằng liền uống một ngụm từ tay cô, khó chịu: “Trà gì vậy?”
Vấn đề này lại chuyển sang Sam Sam rồi: “….. không biết.” Trên mặt của Phong Đằng lập tức viết rõ ràng: “Không biết mà em cũng đưa anh uống.”, Sam Sam ngại ngại 囧囧 đem cốc trà ra xa một chút. Phong Nguyệt thấy cảnh này chớp mắt, từ sau khi anh trai và Sam Sam kết hôn, bệnh kén ăn càng ngày càng trầm trọng, bây giờ đến trà cũng kén chọn. Sao ở ngoài chẳng bao giờ thấy anh ấy như thế!
Nói rốt cục là thích bắt nạt chị dâu nhỏ đây mà, người ta lấy khó chịu ra làm sở thích đã đành, anh ấy lấy việc bắt nạt ra làm sở thích. Có điều chỉ có anh ấy mới có quyền như vậy, chỉ cần cô dám sai khiến Sam Sam làm gì, ánh mắt muốn giết của anh cô chắc chắn lập tức chém qua.
Khi bác Vương bước vào phòng khách, Sam Sam đang ngồi trước lò sưởi ở ngồi nhà cũ của Phong gia bưng laptop chơi game.
Mộng du giang hồ 2 mới ra đang được thử nội bộ, hình ảnh tuyệt đẹp, system mới tinh lập tức tạo nên một phong trào rầm rồ trong phạm vi game mạng, tài khoản chơi thử trên mạng rất khó đăng kí, có điều là vợ boss của bên đầu tư, Sam Sam đương nhiên không thể gặp khó khăn nào cả. Ngồi trên tấm thảm dày, dựa vào gối êm, bên tay trái đặt hộp ăn vặt, bên tay phải đặt trà bưởi nóng hổi, ngả về phía lò sưởi ấm áp, đánh boss, uống trà, trong ngày đông tuyết rơi này, thật mãn nguyện quá đi.
Bác Vương bước nhẹ đến báo: “Phu nhân, đại tiểu thư và cậu* (chồng Phong Nguyệt) đến rồi.” Mỗi lần Sam Sam nghe thấy bác Vương gọi hai tiếng “phu nhân” đều rất ngại 囧, đương nhiên Ngôn Thanh bị gọi là cậu còn ngại hơn cô, có điều bác Vương là bậc bô lão của Phong gia, tuổi tác cũng gần tương đương với căn nhà cổ này, mọi người đành phải tôn trọng thói quen của bác ấy.
“Đến sớm thế ạ?”
Bây giờ mới là buổi trưa, mọi năm đều 4,5 giờ mới tới. Sam Sam đặt laptop xuống, vui mừng đứng lên đón tiếp, đi tới cửa phòng khách, thấy cô em chồng cười hi hi bước tới, trong tay bế cậu ấm Ngôn Dự, Ngôn Thanh đi bên cạnh, trong tay cầm một chậu quất vàng xanh tốt.
“Chúc mừng năm mới, vàng ngọc đầy nhà.” “Oa, chậu quất này đẹp quá đi.” Sam Sam phấn khởi nhận chậu cây từ Ngôn Thanh. Đó thực sự là một cây quất vàng rất đẹp, rất nhiều quả quất vàng chen giữa những lá xanh, từng quả mượt mà đáng yêu, thể hiện việc vô cùng đáng mừng. Phong Nguyệt cười nói: “Chúng em lại đến ăn nhờ đây.” Bữa cơm đêm giao thừa hàng năm đều là Phong Nguyệt và anh trai ăn cùng nhau, cách ngày lại tới nhà Ngôn Thanh, mấy năm như vậy đều đã thành thông lệ. Ngôn Dự trắng nõn trắng nà nhìn thấy Sam Sam liền nhoài ra khỏi lòng mẹ, gào to lên: “Chào mẹ Sam Sam”, đã thế lại còn vừa gào vừa dang tay ra đòi bế. Hai mắt Sam Sam lập tức lộ vẻ vui mừng, đặt quất vàng xuống, đón bé cưng trắng nõn từ tay Phong Nguyệt, thơm lên đôi má mềm mềm, lấy đồ ăn ngon cho cậu bé.
Phong Nguyệt và Ngôn Thanh ngồi xuống, Phong Nguyệt nhìn tứ bề rồi nói: “Anh em đâu ạ?”
“Vừa lên nghỉ rồi.” Sam Sam vừa bón điểm tâm cho bé cưng vừa nói, “đợi chị lên gọi anh ấy xuống.” “Không cần đâu.” Phong Nguyệt vội vàng ngăn cô, “bọn em cũng chẳng phải người ngoài.”
Sam Sam cũng nghĩ như vậy, nên không gọi nữa. Boss đại nhân cũng tội lắm, năm nào cuối năm cũng đặc biệt bận rộn, ngoài việc của công ty, còn có chuyện xã giao phức tạp nữa, đều không dễ nghỉ ngơi, chỉ có hôm nay mới rảnh hơn chút. Ngôn Thanh nhìn thấy trò chơi trong máy tính của Sam Sam, không giấu được ngạc nhiên: “Đây là Mộng du giang hồ 2 mới ra mà?”
“Ừ, đúng rồi.” “Trò chơi này có vẻ nhận được phản ứng rất tốt, một khi chính thức ra mắt, chắc chắn sẽ thu được lợi nhuận lớn, chẳng qua là phải đưa thêm vài phần cho bên phát minh thôi” Ngôn Thanh lắc đầu hơi chút tiếc nuối. Theo anh thấy, Mộng du giang hồ hóa ra rất dễ kiếm tiền, nếu ra game mới, chỉ cần thay đổi dựa trên những cái cơ bản vốn có, năng lực nghiên cứu phát minh của Phong Đằng vốn đã đủ rồi, cần gì phải hợp tác với người khác, để người ta hưởng miếng bánh này. Phong Nguyệt không nhịn được: “Anh đón tết có thể vứt việc kinh doanh đi được không”
Ngôn Thanh cười hì hì, Sam Sam thấy bộ dạng nóng lòng muốn thử, bèn nói: “Cậu có muốn chơi không? Giúp chị tăng level đi, chị chơi mấy tiếng đồng hồ cũng mệt rồi.”
Ngôn Thanh không phụ trách mảng game mạng, chưa từng tiếp xúc qua trò này, trong lòng cũng muốn mở mang kiến thức cái gọi là trò chơi do thiên tài khai phá có gì khác nhau, không khách sao chơi luôn.
Phong Nguyệt nhìn anh ta mấy cái, tán gẫu với Sam Sam. Chủ đề nói chuyện lúc này không dời khỏi việc ăn tết, Phong tiểu thư từ chuyện trang sức, quần áo, lại nói tới bữa cơm đêm giao thừa có món gì, Sam Sam kể vài món đặc sản mà bố mẹ gửi từ quê lên, khiến cho Phong tiểu thư ngạc nhiên lắm, Sam Sam bèn bế Ngôn Dự, dẫn theo cô ấy vào nhà bếp xem. Mọi người trong phòng bếp đang rất bận rộn, Phong Nguyệt nhìn nhìn món đặc sản, lại nhìn món ăn tối nay, nhìn mấy lần món ăn mình thích, trong lòng rất mãn nguyện. Hai người cầm ít đồ điểm tâm rồi quay trở lại, trên đường đi, Phong Nguyệt đột nhiên hỏi: “Sam Sam, chị biết ý nghĩa cây quất vàng bọn em tặng không?”
Ý, Sam Sam thấy lạ, không phải là vàng ngọc đầy nhà sao?
Không lẽ còn có ý khác? Xem bộ dạng là biết cô không hiểu rồi, Phong Nguyệt nói “Thì quả đầy cây, con cháu đầy nhà.”
À ~~ Giờ thì Sam Sam đã hiểu. Phong Nguyệt véo véo má con trai nói: “Chị xem cục cưng đáng yêu thế, sao chị không nghĩ tới có con?” Đâu phải cô không muốn có! Sam Sam phiền não nói: “Chị bây giờ cũng muốn có, nhưng……”
Cô và Phong Đằng kết hôn cũng được hơn 3 năm rồi, nhưng đến bây giờ cũng chưa có sinh con, hai năm đầu vì việc đốt lưới nhà* trước khi kết hôn, cô chưa có suy nghĩ sinh con, nhưng nhìn tiểu Ngôn Dự càng ngày càng đáng yêu, gần đây bắt đầu có suy nghĩ đó, nhưng boss đại nhân rõ ràng chưa muốn, một mình cô làm sao mà sinh được. Phong Nguyệt tự nhiên hiểu ra cô phiền não chuyện gì, lần trước tham gia họp hội đồng quản trị, họp xong , cô liền hỏi anh trai mình vấn đề này, kết quả nhận được câu trả lời là —— Sam Sam còn trẻ, không vội.
Thật là, Sam Sam trẻ gì nữa, đều 25 tuổi rồi, không sinh ngay rồi muốn sinh cũng không được.!
Ây!
Cô rất thích người chị dâu này, vì thế lo lắng thay cho cô ấy, không có con, đứng thế nào ở Phong gia đây? Những lời nói khó nghe trong họ hàng rất nhiều, có điều sợ hãi trước địa vị của Phong Đằng, không ai dám nói trước mặt Sam Sam mà thôi. Anh trai mình rốt cục nghĩ gì đây, nếu chỉ sống trong thế giới hai người họ, 3 năm cũng đã đủ rồi.
Phong Nguyệt bình tĩnh nói: “Nhưng, nhưng cái gì! Anh ấy muốn hay không muốn có gì liên quan, sinh con là việc của phụ nữ, Sam Sam, em biết bình thường chị nghe lời anh, chẳng lẽ trên giường cũng nghe thế à?”
Phong đại tiểu thư nói năng dường như không kiêng nể, đương nhiên là khi anh trai cô không có mặt, nếu có cô đã chả dám nói vậy.
Có điều đều là phụ nữ đã kết hôn, Sam Sam liền bị những lời nói thẳng của Phong Nguyệt làm cho đỏ mặt tía tai. “Sao… sao mà không có liên quan… Anh, anh ấy, cái đó, biện pháp, tóm lại……” Phong tiểu thư hiểu ý: “Chị nói anh ấy dùng biện pháp?”
Sam Sam vội vàng gật đầu. Đầu óc Boss đại nhân giống như máy móc tinh vi, lúc nào cần dùng biện pháp phòng tránh, lúc nào không cần, chưa bao giờ sai cả.
Phong Nguyệt thật sự phẫn nộ. “Sam Sam à, chị không biết quyến rũ anh ấy, khiến cho đầu óc anh ấy mê muội quên hết cả những việc đó ư?”
“Quyến, quyến rũ á? Nhưng……” Sam Sam đỏ mặt, có nỗi khổ không nói ra được. “Sao vậy?” “…… chị, chị toàn bị anh ấy quyến rũ thôi.”
“……” Phong Nguyệt chịu thua rồi.
Hai người quay lại phòng khách ngồi, Phong Đằng từ trên lầu xuống. Mặc áo len xám, Phong Đằng vừa tỉnh ngủ, toát ra đầy vẻ manly, Phong Nguyệt những năm trước nhìn nhiều dáng vẻ thông minh lanh lợi, lúc này mới thấy dáng vẻ này, cảm thấy thật khác thường nha. Ngôn Dự vừa nhìn thấy anh, lập tức nhoài xuống khỏi vòng tay Sam Sam, chân chạy thình thịch, tay mũm mĩm ôm chân Phong Đằng. “Bế bế bế bế”
Phong tiểu thư cảm thấy thật mất mặt, con trai mình sao cứ nhìn thấy anh là lại có bộ dạng nịnh hót thế cơ chứ. Sam Sam lại cảm thấy bái phục, tiểu Ngôn Dự đúng là chẳng cần ai dạy, công lực nịnh hót lợi hại hơn cả cô năm đó.
Phong Đằng khom lưng ôm bé cưng lên, nói với Phong Nguyệt: “Đến khi nào thế?”
Phong Nguyệt trả lời: “Vừa thôi ạ, dự báo thời tiết nói tối có tuyết lớn, nên bọn em đi sớm.” Phong Đằng ôm bé ngồi cạnh Sam Sam, Sam Sam thuận tay đưa anh cốc trà nóng, Phong Đằng liền uống một ngụm từ tay cô, khó chịu: “Trà gì vậy?”
Vấn đề này lại chuyển sang Sam Sam rồi: “….. không biết.” Trên mặt của Phong Đằng lập tức viết rõ ràng: “Không biết mà em cũng đưa anh uống.”, Sam Sam ngại ngại 囧囧 đem cốc trà ra xa một chút. Phong Nguyệt thấy cảnh này chớp mắt, từ sau khi anh trai và Sam Sam kết hôn, bệnh kén ăn càng ngày càng trầm trọng, bây giờ đến trà cũng kén chọn. Sao ở ngoài chẳng bao giờ thấy anh ấy như thế!
|
Nói rốt cục là thích bắt nạt chị dâu nhỏ đây mà, người ta lấy khó chịu ra làm sở thích đã đành, anh ấy lấy việc bắt nạt ra làm sở thích. Có điều chỉ có anh ấy mới có quyền như vậy, chỉ cần cô dám sai khiến Sam Sam làm gì, ánh mắt muốn giết của anh cô chắc chắn lập tức chém qua.
Ngôn Thanh thấy anh vợ xuống rồi, cũng bỏ trò chơi qua ngồi, uống trà nói: “Mộng du giang hồ 2 thực sự khác với những trò em chơi qua, xem ra đáng để đưa cho Tiêu Nại vài phần.” Phong Nguyệt nói: “Anh lúc nào gặp anh trai em cũng đều nói chuyện làm ăn.” Phong Đằng cười cười: “Sao lại không, ai thấy lỗ đều không làm mà.” Sam Sam cầm tay bé cưng từ lòng Phong Đằng đùa nghịch, đột nhiên nhớ ra: “Chị mua một tập giấy điệp*( giấy đỏ dán cửa) chưa dán cửa, Phong Nguyệt có muốn làm không.” “Được chứ ạ.” Hai người đứng lên đi dán giấy, Sam Sam rất tích cực, tết mà, làm những việc này mới hạnh phúc, Phong Nguyệt không hăng hái bằng, nhưng…… Nhìn hai người đàn ông trong phòng khách…… chỉ nghe họ nói chuyện cũng vui. Thực ra, cũng cảm thấy rất hạnh phúc, Phong Nguyệt mỉm cười với bóng mình từ cửa sổ kính.
Sinh ra trong một gia đình như vậy, gặp biết bao việc vì lợi mà quay lưng lại với người thân, cũng từng lo có một chị dâu “lợi hại”, khiến cho anh em xa cách.
May mà là Sam Sam!
Sam Sam từ sau khi gả vào nhà họ Phong, cô và anh trai cảm giác ngày càng gần hơn. Anh trai trước kia không thân thiện như thế, không đúng, bây giờ cũng không gọi là thân thiện, chỉ tốt hơn trước một chút thôi. Xem Phim hoat hinh anime online Phong Nguyệt nghĩ, quay đầu nhìn vào phòng khách, tiểu Ngôn Dự đang hành hạ hai người đàn ông, trèo từ người này sang người kia, Phong Nguyệt bất giác mỉm cười, trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc, và bình yên. Có điều… Phong Nguyệt nhìn Sam Sam đang chạy ra ngoài dán giấy lên cửa, lại chợt buồn phiền.
Anh trai mình từ sau khi kết hôn càng ngày càng có sức hấp dẫn, sức sát thương mà đàn ông kiểu này gây ra cho phụ nữ rất lớn, chị dâu nhỏ sao chẳng có ý thức chút nào về nguy cơ đó gì cả! Nhân phẩm anh trai mình chắc chắn không có vấn đề, nhưng có con càng bảo đảm hơn chứ. Cô hiếm khi đến tòa nhà Phong Đằng, nhưng với sự phỏng đoán thì ở công ty, cô rất rõ, vẫn có người muốn thay thế chị dâu nhỏ. Cô em chồng Phong Nguyệt tự xưng “mình tốt nhất” chuyển động nhãn cầu, đã có chủ ý rồi.
Thế là… Bữa cơm đêm giao thừa buổi tối, Phong Nguyệt hăng hái rót rượu cho Sam Sam, Phong Đằng liếc cô mấy lần, Phong Nguyệt vờ như không biết.
Khà khà khà, năm đó nghe Sam Sam kể chuyện tình của chị ấy với anh trai, Phong Nguyệt đã phát hiện ra, tửu lượng Sam Sam rất kém, hơn nữa sau khi say thì hết sức to gan, nghe nói năm đó uống say rồi còn dám cự tuyệt lời tỏ tình của anh trai! (Sam Sam: ….. em nghe thế nào vậy, cái đó có gọi là tỏ tỉnh ư……) Có thể thấy, những việc khi tỉnh không dám làm, say rồi thì lại chưa chắc ~~
Mười giờ, vốn dĩ Phong Nguyệt định ở lại thấy Sam Sam hai má đỏ ửng, mắt lơ mơ, sau khi rót vào tai cô ấy 1 câu, đắc ý công lao đã thuộc về mình. Cùng nhau đón giao thừa tuy rất hay, nhưng cũng có việc còn quan trọng hơn cả đón giao thừa.
Ha ha, làm bóng đèn điện không tốt.
——tôi là sợi dây ngăn cách thuần khiết mà mọi người cần—— ———— tôi là sợi dây ngăn cách của bình minh ————
10 giờ sáng mùng một, nửa đêm giao thừa, Song Nghi vui vẻ gọi điện cho Sam Sam, định hỏi mùng mấy về quê. Gọi một lúc lâu nhưng không ai nghe máy, liền gọi sang số máy nhà, cũng vẫn không người nhấc, Song Nghi nhớ ra, hình như Sam Sam qua nhà cũ của Phong gia ăn tết. Ây ~ Người giàu thật phiền phức! Song Nghi tìm trong danh bạ điện thoại lúc lâu mới tìm thấy số, gọi đi, lần này quả nhiên có người nhấc máy, là một ông lão giọng điệu khách sáo, sau đó điện thoại lại được chuyển lần nữa, lần này người nghe là boss của Sam Sam.
“Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới, chúc mừng phát tài.” Song Nghi nói xong câu chúc liền hỏi: “Sam Sam có đó không ạ?”
Chỉ thấy bên kia trả lời: “Cô ấy đang ngủ.”
Ngủ?!!!
Song Nghi thấy hơi giật mình, bây giờ đã 10 giờ rồi, Sam Sam không lẽ là heo sao mà vẫn còn ngủ. Hơn nữa mùng 1 đầu năm sao lại ngủ nướng chứ, ngày trước cô ấy còn than phiền mùng một tết rất nhiều người đến chơi… vân vân và vân vân… Ách ~~~
Đúng rồi, nếu nhiều người đến nhà thế, chắc chắn rất bận, hôm qua còn có tiệc gì gì đó… Trong đầu Song Nghi tràn đầy trí tưởng tượng, liền phác họa ra bức tranh yến tiệc linh đình của nhà quyền thế .
À, rõ rồi, tối qua Sam Sam chắc là mệt quá, nên đến bây giờ vẫn chưa dậy.
Ây, thế mới nói gả vào nhà giàu sang chả có chút gì hay cả, chỉ
có thường thường là tốt!
10h30’, Sam Sam dần mở mắt, hai má liền bị cắn nhẹ một cái, giọng trầm ấm vang lên bên tai: “Ngủ đã chưa?” Sam Sam chậm chạp đảo mắt, rõ ràng vẫn chưa tỉnh hẳn, một lúc sau, nhìn về phía người đàn ông đứng cạnh giường, Sam
Sam rút tay trong chăn giơ ra: “Tiền mừng tuổi!”
Phong Đằng mỉm cười: “Năm nay không có.” Đồ gian thương! Sam Sam phẫn nộ nói: “Anh bảo sẽ mừng tới tận 60 tuổi mà.” Về việc tiền mừng tuổi, là có điển cố. Phong tục quê Sam Sam, người con gái chưa lấy chồng, dù đã đi làm, cũng vẫn được nhận tiền mừng tuổi, nhưng năm đó Sam Sam tốt nghiệp chưa được bao lâu thì bị cuỗm đi lấy chồng, đương nhiên mỗi năm sẽ bị hụt đi một khoản thu nhập, thế là boss đại nhân “việc nhân đức không nhường ai” liền gánh trách nhiệm mừng tuổi cho vợ, còn hứa sẽ mừng tới năm 60 tuổi. Phong Đằng nhìn vẻ mặt phẫn nộ của cô, trong lòng buồn cười lắm, cố ý giả vờ khó khăn, than thở: “Không phải không muốn đưa, chỉ là tối qua anh đã bội chi.”
Anh nói hai từ “bội chi” vừa khàn nhỏ vừa mờ ám, Sam Sam muốn giả vờ không hiểu cũng không được, mặt ửng hồng! Tối qua…… Cô cô cô thật, thật là ……. “Phu nhân nhiệt tình đến thế, rất vui được vì phu nhân, có điều buông thả dục vọng sau khi uống rượu có hại cho sức khỏe, sau này không được như vậy nữa.”
Đã hời lại còn khoe mẽ ư?
Đã ăn no rượu say lại còn ra vẻ đạo mạo ư? Chính là thế! Sam Sam không thèm phản ứng, mắt bắt đầu tìm kiếm, hôm qua say quá không biết anh ấy có dùng biện pháp phòng ngừa an toàn không…… Phong Đằng đương nhiên hiểu cô đang nghĩ gì, cũng không vạch trần, chỉ hỏi: “Sam Sam, còn nhớ hôm qua là ngày bao nhiêu không?” “Ngày 25, thế cũng hỏi.” Đêm ngày tết.
Phong Đằng mỉm cười không nói nhìn cô, Sam Sam nổi cáu nhìn anh, mỗi lần boss đại nhân cười như vậy đều không có việc gì tốt đẹp, lẽ nào ngày đó rất đặc biệt ư? Ngày 25? Ngày 25?
Aaaaa, Sam Sam đột nhiên nhớ ra! Hôm qua, hôm qua là ngày an toàn nhất của cô, tuy thời kỳ an toàn của người khác không chuẩn, nhưng thời kỳ an toàn của cô rất rất chuẩn!
Cũng có thể nói…. Cô công toi rồi!
Sam sam khóc không ra nước mắt, em chồng ơi là em chồng. Rượu có thể tăng thêm lòng dũng cảm là quá chuẩn!
Nhưng, rượu càng có thể làm hỏng việc mà! Note: Đốt lưới nhà: hay còn gọi là ăn cơm trước kẻng đó, he he.
|
Phiên Ngoại 6: Sam Sam đến ăn nè, anh yêu em
BOSS từ phòng đọc sách đi ra, thấy Sam Sam đang mê mẩn vì người đàn ông trong bộ phim Hàn Quốc, trong lòng rất không vui, cố tình ho khan một tiếng. Sam Sam vừa buồn xong, cố ý giả vờ không nghe thấy tiếp tục nhai lát khoai tây. BOSS vốn dĩ định đi thẳng đến tủ lạnh lấy nước , nhưng thấy Sam Sam không thèm để ý đến anh, liền vào nhà bếp, đi qua trước mặt Sam Sam. Sam Sam không thèm quan tâm, BOSS không chịu được, dứt khoát ngồi bên cạnh Sam Sam “Phim gì mà khiến em say mê thế?”. Sam Sam nhìn vào màn hình trả lời: “Anh không thấy Hyun Bin đẹp trai ư?” Thấy BOSS không nói gì, Sam Sam tiếp lời, “Anh xem anh ấy rất tốt với bạn gái nhé.”. Giọng BOSS trầm xuống: “Tiết Sam Sam!” Sam Sam mở to đôi mắt vô tội quay lại nhìn, “Sao ạ?” Sam Sam lại nói, “vừa nãy xảy ra chuyện gì rồi, hai người bọn họ sao đột nhiên lại làm lành thế?” BOSS dở khóc dở cười, “Người đàn ông đó nói với người phụ nữ rằng Anh Yêu Em, bọn họ liền làm lành.” Sam Sam như không nghe thấy, “Hyun Bin nói gì ạ?” “Anh Yêu Em!” BOSS gào lên. Sam Sam lúc này mới mãn nguyện cười với BOSS, “cuối cùng cũng cảm nhận được”. BOSS lúc này mới phát hiện ra bị lừa, mặt ửng hồng. Sam Sam cuối cùng cũng giành lợi thế một lần rồi.
|