Cô Vợ Trẻ Con Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 30
Ads "Ngạo, khi nào thì trở về?"
"Bây giờ mình đang ở trên xe, tầm khoảng. . . . . ." Người đàn ông bên kia điện thoại nhìn đồng hồ một chút."Mười phút sau sẽ đến."
"Ừ, đã trở lại thì đến chỗ mình một chuyến, chúng ta đã lâu không gặp mặt ."
"Đương nhiên."
Ân Dập Diễm để điện thoại xuống, chắp tay, lưng dựng ở bàn làm việc, nhìn nhân viên ở dưới tòa nhà Ân thị, đỉnh đầu đen nhánh của mọi người, trong văn phòng Tổng giám đốc cao tới vài chục tầng, nhìn xuống, giống như những đàn kiến.
Anh thích loại cảm giác này, cảm giác đứng ở ngọn núi cao nhất. Giống như tất cả mọi người bị anh dẫm nát dưới lòng bàn chân, bên ngoài xã hội thường nói anh lãnh khốc, vô tình, tàn bạo, âm tàn, cũng không phải là giả.
Tính mạng của mình, giống như con kiến.
Mà phụ nữ, càng phải như vậy.
Từ khi nào thì, anh bắt đầu thay đổi cách nhìn về phụ nữ? A, chính anh cũng nhớ không rõ.
Là từ khi cô bé kia xuất hiện sao?
Đôi mắt đen lóe sáng.
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động kêu lên, đó nhạc chuông của riêng cô bé kia.
Ánh mắt của anh ôn nhu."Oa Oa?"
"Diễm, em muốn đi ra ngoài một chút, sẽ ăn trưa trước không đi qua chỗ anh đó!"
"Được. Mang đủ tiền chưa? Nếu như không đủ, anh đưa cho em thẻ vàng nhất định cần dùng tới, thích gì thì mua, không cần quan tâm đến tiền." Anh như mẹ già dài dòng nói.
"Vậy làm sao có thể? !" Cô kinh hô, mặc dù biết anh có rất nhiều tiền nhưng không thể phung phí như vậy!
Anh dịu dàng cười."Không sao, chỉ cần là em, tốn nhiều tiền cũng không sao."
". . . . . . Được rồi được rồi, em đi đây."
Cô vội vội vàng vàng cúp điện thoại, che sự xấu hổ.
. . . . . .
"Không sao, chỉ cần là em, tốn nhiều tiền cũng không sao."
. . . . . .
Nghĩ tới câu này, trong lòng rung động, cô cảm thấy thật hạnh phúc.
Oa Oa hân hoan đem điện thoại bỏ vào bao trong túi, muốn đi tìm "Liều mạng hữu" của cô, một cỗ xe BMW hồng chói sáng bỗng nhiên chạy qua trước mặt cô!
Cô sợ ngây người, vẫn không nhúc nhích sững sờ ở tại chỗ, hai giây sau, lửa giận bùng lên! Phải biết rằng, chiếc xe này lại chạy sát vào cô mà qua a!
Cô chỉ cần bước thêm một centimet, sẽ biến thành " oan hồn dưới xe " a!
"Khinh người quá đáng. . . . . ."
Cô nhỏ giọng nguyền rủa , không để ý đến hậu quả, nhặt lên một cục đá lớn, dung sức, tảng bay tới chiếc xe BMW chói mắt.
Hừ, chọc tới cô thì phải trả giá rất lớn!
Xe yêu bị nện, dù là ai, đều giận tím mặt, như chủ nhân xe BMW.
Một người con đàn ông từ trên xe BMW đi xuống, nhìn trái nhìn phải, trừ bỏ bị một cục đá đập bên ngoài, chỗ còn lại đều còn tốt.
Nhưng một cục đá đá cũng đủ làm anh không chịu được.
Người đàn ông ngẩng đầu, trong hai mắt tà mị như muốn gây hấn, anh cũng muốn nhìn xem, là ai to gan như vậy, dám ném đá vào chiếc xe yêu quý của anh? !
Mẹ nó chứ, thật xui xẻo! Máy bay hạ cánh, còn chưa tới một giờ, liền gặp chuyện đen đủi.
Người đàn ông cố gắng giữ tỉnh táo, khí chất tốt đẹp, nhưng mà không đến vài giây, anh ta gầm nhẹ một tiếng: "Mẹ nó, phải bình tĩnh!"
Nổi giận chuẩn bị bắt nghi phạm đang muốn chạy trốn.
"Cô còn muốn chạy đi đâu? !" Anh giận quá thành cười.
Oa Oa bị anh nắm chặt cổ áo, nhất thời thở không nổi, một lúc sau mới biết cần hít thở.
"Anh muốn làm gì?"
"Tôi muốn làm gì?" Người đàn ông tà chớp mắt mấy cái, nụ cười tà ác."Tôi lại muốn hỏi cô, tại sao cô vô duyên vô cớ ném đá vào xe tôi! ?"
"Cái gì, tôi vô duyên vô cớ? ! Nực cười, là xe của anh đụng vào tôi trước, kỹ thuật lái xe không thấp kém, cũng đừng có đi ra ngoài đường maf dọa người!"
Oa Oa không cam lòng yếu thế, nói lớn.
|
Chương 31
Ads Người đàn ông như đã kiềm chế lắm rồi, gân xanh lờ mờ trên trán có thể thấy được.
Cho tới bây giờ, chưa từng có một người chạm vào xe yêu của anh, chớ nói đạp phá! Nhưng bây giờ xảy ra chuyện gì vậy? Cô gái đáng chết này không chỉ có phá xe của anh, còn hùng hồn mà phản bác anh như vậy? !
"Con đàn bà chết tiệt, cô lặp lại lần nữa thử xem!"
"Nói một trăm lần cũng vậy, là xe của anh đụng vào tôi trước, kỹ thuật lái xe thấp kém, cũng đừng có đi ra ngoài đường mà dọa người!" Cô biết rõ cô không cao hơn anh, cho nên cũng chỉ có thể dựa trên khí thế của mình mà giành chiến thắng.
Người thấp trí không thấp! Cô thấy lời này rất đúng .
Anh nghiến răng nghiến lợi."Đồ đàn bà chết tiệt. . . . . ."
"Anh mới đáng chết ! Cho bổn tiểu thư xin lỗi, tôi có thể không tố cáo ông có ý định đánh người!" Cô nghếch đầu lên, phô trương thanh thế nói.
Người đàn ông tà nịnh rồi nheo mắt, chậm rãi cười."Muốn tôi nói xin lỗi sao?"
Anh đem khuôn mặt tuấn mỹ sát vào cô.
Quả nhiên, gò má của cô ửng đỏ, vội vàng tránh anh.
"Ê , lão xử - nam! Anh thả tôi ra! Chỉ biết lợi dụng sắc đẹp để hấp dẫn người khác, có bản lĩnh gì chứ? !"
Oa Oa thở phì phì nhìn thẳng đôi mắt của anh, trong mắt là hình ảnh phản chiếu khuôn mặt không phục của cô.
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp khác thường.
Bất ngờ túm lấy Oa Oa, anh ôm lấy eo của cô, đi về hướng xe màu hồng đỏ.
Oa Oa không ngờ đến hành động của anh ta, không khỏi hét ầm lên: "Tên đàn ông đáng ghét, muốn đưa tôi đi đâu . . . . ."
Cô vung hai bàn tay nhỏ bé, không ngừng đánh lên lưng của người đàn ông, hai chân nhỏ cũng thỉnh thoảng đạp hai cái, nhưng hiển nhiên, là không có đạp được.
Bận rộn một hồi, xe BMW của người đàn ông dừng lại, anh sao lại không mệt, cô đến lúc đó đã thở hồng hộc rồi!
Oa , thật không công bằng!
"Anh dai, anh dai, anh thả tôi xuống được không?"
Nguy hiểm trước mặt, vẫn là cúi đầu xuống trước a.
"Hừ, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy?"
Anh mở cửa xe, hai tay dùng sức một chút, cô liền ngã vào trên chỗ ngồi phía sau xe BMW.
"Đau quá!" Oa Oa bụm lấy mông lại bị thương một lần nữa, kêu đau không thôi.
Hôm qua mới bị Bắc Xuyên người mù kia làm cho sợ đến mức ngã, mông đau nhức, không nghĩ hôm nay, lại một lần nữa, bi kịch tái diễn. . . . . .
Người đàn ông khóe miệng luôn có một nụ cười tà ý, hai mắt thâm thúy, như đang tính toán cái gì.
Cổ áo sơ mi trắng hơi mở rộng, tay áo sơmi xắn lên đến giữa tay, làn da lộ ra mạch máu nhỏ, thật sự là cùng không kém Diễm đâu, chỉ tiếc. . . . . .
Oa Oa theo dõi anh ta, chậc chậc: "Đáng tiếc, đáng tiếc a! Không nghĩ tới người như vậy lại có lòng dạ lang sói, thật sự là mặt người dạ thú a!"
Cuối cùng, vẫn không quên lắc đầu thở dài, để chứng minh lời cô nói.
Nhưng mà, người đàn ông như nghe được lời của cô, lại như không nghe thấy, hoàn toàn không có hành động gì.
"Hai phút sau, tiện thể. . . . . ." Ánh mắt tà mị dò xét cô, "Cô sẽ trở thành một món đồ chơi."
Món đồ chơi? !
Đúng là không gặp được người quen, lại gặp phải một người đàn ông tàn ác như vậy!
Oa. . . . . . Diễm, mau tới cứu em. . . . . .
Oa Oa trong lòng kêu rên.
Trên đường đi, Oa Oa luôn lấy phương châm ‘Im lặng là vàng’, đợi lúc cửa xe mở ra thì cô lập tức nhìn thấy thời cơ, nhanh chóng chạy trốn. . . . . .
Nhưng, không đợi chân thứ hai của cô bước ra, người đàn ông sớm đã ngờ tới ý tưởng của cô, một tay níu lấy cổ áo của cô.
"Đồ chơi thú vị thật, để cho anh chơi một chút, chơi xong rồi sẽ đưa cô về nhà. Ngoan ngoãn, anh mua kẹo cho cô ăn."
Oa. . . . . . Cô thật thê thảm! Diễm, mau tới cứu em a. . . . .
|
Chương 32
Ads Người đàn ông như đã kiềm chế lắm rồi, gân xanh lờ mờ trên trán có thể thấy được.
Cho tới bây giờ, chưa từng có một người chạm vào xe yêu của anh, chớ nói đạp phá! Nhưng bây giờ xảy ra chuyện gì vậy? Cô gái đáng chết này không chỉ có phá xe của anh, còn hùng hồn mà phản bác anh như vậy? !
"Con đàn bà chết tiệt, cô lặp lại lần nữa thử xem!"
"Nói một trăm lần cũng vậy, là xe của anh đụng vào tôi trước, kỹ thuật lái xe thấp kém, cũng đừng có đi ra ngoài đường mà dọa người!" Cô biết rõ cô không cao hơn anh, cho nên cũng chỉ có thể dựa trên khí thế của mình mà giành chiến thắng.
Người thấp trí không thấp! Cô thấy lời này rất đúng .
Anh nghiến răng nghiến lợi."Đồ đàn bà chết tiệt. . . . . ."
"Anh mới đáng chết ! Cho bổn tiểu thư xin lỗi, tôi có thể không tố cáo ông có ý định đánh người!" Cô nghếch đầu lên, phô trương thanh thế nói.
Người đàn ông tà nịnh rồi nheo mắt, chậm rãi cười."Muốn tôi nói xin lỗi sao?"
Anh đem khuôn mặt tuấn mỹ sát vào cô.
Quả nhiên, gò má của cô ửng đỏ, vội vàng tránh anh.
"Ê , lão xử - nam! Anh thả tôi ra! Chỉ biết lợi dụng sắc đẹp để hấp dẫn người khác, có bản lĩnh gì chứ? !"
Oa Oa thở phì phì nhìn thẳng đôi mắt của anh, trong mắt là hình ảnh phản chiếu khuôn mặt không phục của cô.
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp khác thường.
Bất ngờ túm lấy Oa Oa, anh ôm lấy eo của cô, đi về hướng xe màu hồng đỏ.
Oa Oa không ngờ đến hành động của anh ta, không khỏi hét ầm lên: "Tên đàn ông đáng ghét, muốn đưa tôi đi đâu . . . . ."
Cô vung hai bàn tay nhỏ bé, không ngừng đánh lên lưng của người đàn ông, hai chân nhỏ cũng thỉnh thoảng đạp hai cái, nhưng hiển nhiên, là không có đạp được.
Bận rộn một hồi, xe BMW của người đàn ông dừng lại, anh sao lại không mệt, cô đến lúc đó đã thở hồng hộc rồi!
Oa , thật không công bằng!
"Anh dai, anh dai, anh thả tôi xuống được không?"
Nguy hiểm trước mặt, vẫn là cúi đầu xuống trước a.
"Hừ, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy?"
Anh mở cửa xe, hai tay dùng sức một chút, cô liền ngã vào trên chỗ ngồi phía sau xe BMW.
"Đau quá!" Oa Oa bụm lấy mông lại bị thương một lần nữa, kêu đau không thôi.
Hôm qua mới bị Bắc Xuyên người mù kia làm cho sợ đến mức ngã, mông đau nhức, không nghĩ hôm nay, lại một lần nữa, bi kịch tái diễn. . . . . .
Người đàn ông khóe miệng luôn có một nụ cười tà ý, hai mắt thâm thúy, như đang tính toán cái gì.
Cổ áo sơ mi trắng hơi mở rộng, tay áo sơmi xắn lên đến giữa tay, làn da lộ ra mạch máu nhỏ, thật sự là cùng không kém Diễm đâu, chỉ tiếc. . . . . .
Oa Oa theo dõi anh ta, chậc chậc: "Đáng tiếc, đáng tiếc a! Không nghĩ tới người như vậy lại có lòng dạ lang sói, thật sự là mặt người dạ thú a!"
Cuối cùng, vẫn không quên lắc đầu thở dài, để chứng minh lời cô nói.
Nhưng mà, người đàn ông như nghe được lời của cô, lại như không nghe thấy, hoàn toàn không có hành động gì.
"Hai phút sau, tiện thể. . . . . ." Ánh mắt tà mị dò xét cô, "Cô sẽ trở thành một món đồ chơi."
Món đồ chơi? !
Đúng là không gặp được người quen, lại gặp phải một người đàn ông tàn ác như vậy!
Oa. . . . . . Diễm, mau tới cứu em. . . . . .
Oa Oa trong lòng kêu rên.
Trên đường đi, Oa Oa luôn lấy phương châm ‘Im lặng là vàng’, đợi lúc cửa xe mở ra thì cô lập tức nhìn thấy thời cơ, nhanh chóng chạy trốn. . . . . .
Nhưng, không đợi chân thứ hai của cô bước ra, người đàn ông sớm đã ngờ tới ý tưởng của cô, một tay níu lấy cổ áo của cô.
"Đồ chơi thú vị thật, để cho anh chơi một chút, chơi xong rồi sẽ đưa cô về nhà. Ngoan ngoãn, anh mua kẹo cho cô ăn."
Oa. . . . . . Cô thật thê thảm! Diễm, mau tới cứu em a. . . . .
|
Chương 33
Ads Ban đêm, đèn rực rỡ mới lên.
Ở bên trong Ân trạch to như vậy, người hầu bận rộn chuẩn bị đồ ăn, vừa rồi, chủ nhân Ân trạch —— Ân Dập Diễm gọi điện thoại tới nói, Nam Cung Ngạo thế giao (mấy đời thân nhau) của anh đêm nay tới chơi. Bởi vậy, cũng bảo người hầu chuẩn bị chút đồ ăn.
Thật ra mà nói Oa Oa không thích, Nam Cung Ngạo hiển nhiên rất thích đến nơi đây.
Hắc, hắc, hắc!
Thật vất vả tìm được món đồ chơi thú vị, sao cơ hội này có thể bỏ qua? Chỉ là. . . . . . món đồ chơi của anh đã có chủ .
Nghĩ tới điều này, Nam Cung Ngạo không khỏi có chút phiền muộn, anh cũng không phủ nhận, món đồ chơi kia rất thú vị , nhất là khi bị anh chọc thì khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, đôi mắt xinh đẹp phẫn nộ trừng, quả thực rất vui vẻ.
"Tới đây, Ngạo. Là bạn tốt của anh, vì chúc mừng lần này cậu lập được một công lớn, xin mời." Nói xong, Ân Dập Diễm nhấc ly lên, uống một hơi cạn sạch rượu trong cốc.
Nam Cung Ngạo mỉm cười, nể tình cũng uống cạn .
"Diễm, giữa chúng ta, còn cần khách khí như vậy sao?" Anh đặt cốc rượu xuống."Tận tâm vì bang, đây là chuyện phải làm, không phải sao?"
Oa Oa dừng việc khuấy cốc nước trái cây, sau vài giây sửng sốt, hỏi: "Vì bang?"
Tư thế rót rượu của Ân Dập Diễm cứng đờ, chết tiệt, anh lại quên, Oa Oa của anh còn đang bên cạnh.
" Bang phái nhỏ mà thôi, nhiều người, không có sử dụng." Anh khóe léo nói.
Chính xác, rất nhiều người. Nhiều lắm chỉ có hơn mười vạn người mà thôi, nhưng mà những người này toàn bộ đều là tinh anh, dù là đánh nhau bằng tay không, đấu súng, thần trộm, trùm buôn thuốc phiện, vân… vân…, bọn chúng đều là người giỏi.
Bọn họ chia ra phân bố ở các nơi thế giới, một khi có tình huống đặc biệt phát sinh, chỉ cần thông qua tuyến nội bộ, là biết được tình huống ngay lúc đó, như vậy mới có cách giải quyết.
Về phần hữu dụng hay không, anh nghĩ, chỉ có người trong bang mới có thể biết được. . . . . .
"Đã vô ích, vậy tại sao còn muốn mở buổi tiệc lớn như vậy? Hmmm. . . . . . Hình như có chút không đúng!" Oa Oa nghĩ không ra.
Ân Dập Diễm ho khan hai tiếng, lần đầu tiên chân tay luống cuống, anh thuận tay gắp trứng tôm mình đã bóc, đặt ở trong bát của cô.
"Nếm thử trứng tôm do Ngạo đặc biệt mang đến ."
"Em không ăn đồ anh ta mang đến."
Nghe được câu trả lời của cô, Nam Cung Ngạo bất đắc dĩ lắc đầu, cô gái này, thù rất dai a!
Tay đặt lên trên ghế dựa, tay phải trên đùi phải, nhẹ gõ tiết tấu. Bộ dạng anh ta lười biếng như con mèo.
"Thật là một món đồ chơi đáng yêu." Anh thấp giọng cười nhạo.
"Tôi không phải món đồ chơi!" Oa Oa tức giận.
"Rõ ràng như vậy, còn không thừa nhận sao? Giải thích chính là che dấu, em hẳn là nghe qua ."
"Lão xử - nam! Lớn như vậy rồi, còn thích đồ chơi, đúng là đồ trẻ con!"
"Đúng vậy a, tôi thích đồ chơi ." Anh nói một câu nhưng lại có hai nghĩa, ánh mắt bí hiểm nhìn về phía cô."Hơn nữa. . . . . . Em không phải luôn cầm tượng gỗ sao?"
Cô nghèn nghẹn, lắp bắp."Đó là bởi vì, bởi vì. . . . . ."
"Không phản đối a? Cho nên. . . . . ." Anh hạ quyết định kết luận. "Em so với tôi càng trẻ con hơn!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Oa Oa bỗng dưng đỏ lên, lắc lắc tượng gỗ trong tay, mắt thấy nước mắt như muốn rơi xuống .
"Ngạo, đủ rồi." Ân Dập Diễm mở miệng, không vui nhìn Nam Cung Ngạo.
Đón nhận tầm mắt của bạn tốt, Nam Cung Ngạo im lặng, mỉm cười không nói, nhìn cô ấy tức giận, thật sự là càng lúc càng thú vị.
|
Chương 34
Ads "Thật là một cái tên đáng ghét." Oa Oa sau khi trừng mắt thì mắt hơi khô khô, hung hăng nói một câu.
Ân Dập Diễm ôm Oa Oa, để đặt tại trên hai chân của mình, tự mình lấy tay từng miếng từng miếng trứng tôm uy cô ăn.
Hành động này cũng gián tiếo nói cho Nam Cung Ngạo biết cô gái này là của anh, không muốn đàn ông khác nhìn cô!
Hoang đường, Nam Cung Ngạo lại cảm thấy buồn cười, tôi xin cậu, tôi không phải " đạo tặc hái hoa " , đáng đề phòng như vậy sao?
"Diễm, " Anh dở khóc dở cười."Chúng ta sao lại trở nên lạnh nhạt như vậy rồi?"
Trước kia bọn họ không như thế, có cái chuyện thú vị gì, bí mật, bọn họ sẽ nói với nhau. Nhưng bây giờ, tình cảnh lại thế này?
"Chúng ta vẫn rất tốt, không phải sao?"
"Là như thế này không sai, nhưng mấu chốt là một việc"
Ân Dập Diễm cắt đứt lời của anh ta: "Ngạo, thức ăn nguội rồi."
"Ừ, được."
Anh ngẩn ngơ mà cầm lấy đũa, gắp thức ăn bỏ vào trong miệng của mình.
"Oa, Diễm, trứng tôm này ăn ngon thật!"
Oa Oa bên cạnh vừa nhai vừa nuốt vừa nói, ăn rất tích cực.
"Vậy ăn nhiều một chút, cẩn thận nghẹn." Ân Dập Diễm nhận khăn tay của người giúp việc, nhẹ nhàng lau nước canh ở khóe miệng cô.
Động tác dịu dàng làm Nam Cung Ngạo trừng mắt —— bây giờ lại có chuyện gì thế này?
Tổng giám đốc tập đoàn Ân thị từ trước đến nay đều xem phụ nữ như cỏ rác, sao động tác lại có thể dịu dàng như thế? ! Mặc dù nhìn Ân Dập Diễm bên người con gái này cũng đã đoán được bảy tám phần, nhưng lại cho rằng, chỉ là tạm thời mà thôi, tùy ý chơi chơi đùa, nhưng tận mắt nhìn thấy cậu ta dịu dàng, cũng không rõ lắm.
Tình yêu quả nhiên thật vĩ đại!
Trách không được thái độ đối với anh lại khác như vậy, hóa ra là bởi vì "Trọng sắc khinh bạn" rồi!
Có phụ nữ, liền quên huynh đệ tốt sống chết có nhau? !
Anh lúng túng nói: "Ông trời, trời ạ, không thể suy nghĩ được. . . . . . Tình yêu lại có thể thay đổi cậu ta nhiều như vậy. . . . . . Trời ạ. . . . . ."
Oa Oa nhân cơ hội ném trứng tôm vào anh ta, trứng tôm chấm nước sốt bay đến khuôn mặt tuấn tú của anh, chậm rãi trượt xuống. Vì vậy, trên mặt một người đàn ông hoàn mỹ không tỳ vết, liền xuất hiện ra một vệt nước sốt .
"Ha ha! Diễm, bộ dạng lão xử - nam mắc cười thật!"
Người hầu xung quanh cũng không nhịn cười được.
Nam Cung Ngạo sắc mặt đen lại, trầm xuống, nhịn không được nhếch miệng: "Món đồ chơi chết tiệt. . . . . ."
"Tôi nói tôi không phải đồ chơi!"
Rốt cuộc anh ta có để vào tai không vậy? !
"Ngạo, ăn no chưa?"
Ân Dập Diễm không chịu được hình ảnh hai người nói chuyện vui vẻ, đứng dậy, đi về hướng phòng ngủ, lạnh lùng nói: "Ăn nó rồi, bây giờ buồn ngủ quá."
Hử? Xảy ra chuyện gì vậy? Oa Oa ngạc nhiên.
Ân Dập Diễm không có đi vào phòng của anh, mà rẽ vào chỗ ngoặc, đi vào phòng tập thể thao.
Đeo bao tay quyền anh, anh nện túi, thể hiện sự tức giận trong lòng.
Đáng chết, đáng chết, chết tiệt!
Anh không muốn nhìn thấy Oa Oa của anh cùng người đàn ông khác cười cười nói nói, làm sao vậy? ! Có người quy định anh không thể nghĩ như vậy sao? !
Đáng ghét ——
Sớm biết như thế, sẽ không cho Nam Cung Ngạo trở về sớm như vậy, ít nhất cũng phải đợi đến sau khi cô dâu nhỏ tự mở miệng nói với anh ba chữ.
"Nam Cung Ngạo, cậu thật là không nên trở về. . . . . . Thật không nên. . . . . ." Nói một câu liền đấm xuống.
"Đáng, ghét. . . . . ." Anh gằn từng chữ, biểu lộ âm tàn.
|