Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc
|
|
Chương 105: TÌNH YÊU HÈN MỌN
Ads “Cho nên anh sẽ bỏ qua cho em!” Nhâm Dịch Tuấn rất nhanh khôi phục lại thể lực, xoay người liếm ngực trước đẫy đà của cô, hô hấp nóng rực như như ngọn lửa đốt cháy da thịt cô.
Nóng rực chôn sâu trong thân thể trở nên cứng rắn, giống như gậy sắt được nung nóng trong hỏa lò, nóng bỏng nóng bỏng, cấp bách cần nước dập tắt.
“Dịch Tuấn, chúng ta không cần tập đoàn Nhâm thị gì cả, cái gì cũng không cần, cứ như vậy trải qua cuộc sống đơn giản được không?”. Tiếng nói của Lương Tử Ngưng buồn buồn, dường như cô đang cầu xin.
Con ngươi đen của Nhâm Dịch Tuấn căng thẳng, cùng với một tiếng yêu kiều của Lương Tử Ngưng, phân thân của hắn vội rút ra. Sau đó ngồi trên đầu giường, vén lên màn giường như tấm lụa mỏng. Cầm lấy thuốc lá trên tủ đầu giường, châm.
Ánh lửa hồng cô tịch hòa với ngọn đèn màu cam mờ ảo, mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng với hơi thở mập mờ hợp lại.
Thân thể chợt nhẹ, đột nhiên có cảm giác trống rỗng khiến Lương Tử Ngưng sửng sốt, sau đó, cô cũng ngồi dậy, dựa vào đầu vai hắn, vội vàng nói xin lỗi, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . . Dịch Tuấn, em không nên nói điều này. . . . . . Là em hồ đồ, anh tha thứ cho em được không. . . . . .” Lương Tử Ngưng nhỏ giọng mềm mại cầu xin sự tha thứ của hắn.
Tình yêu là hai đầu cân bằng, nhưng đây cũng chỉ là ước vọng. Trong tình yêu, Lương Tử Ngưng luôn đóng vai một nhân vật nhỏ bé, đáng thương. Cô biết rất rõ đối với Nhâm Dịch Tuấn mà nói, cô chỉ là vật thay thế của chị gái, hơn nữa còn là công cụ để hắn lợi dụng, nhưng những sự thật tàn nhẫn này thì có là gì? Cô yêu hắn, chỉ cần một lý do này, đã có thể khiến cho Lương Tử Ngưng cam tâm tình nguyện vì hắn mà bán đi thân thể của chính mình, đi câu dẫn người khác. Như con thiêu thân oanh liệt lao đầu vào lửa, biết rất rõ mình sẽ bị nghiền thành tro, hóa thành vụn phấn, cũng không chùn bước.
Tất cả những điều này đều là vì tình yêu mà nảy sinh, đủ sâu để chôn vùi oán trách.
Cô nhớ rõ lần đầu tiên gặp hắn, lúc đó hắn vẫn còn là một thiếu niên chưa dứt sữa, vừa tốt nghiệp đại học, mới bước chân vào xã hội. Trên người nhìn không ra một chút ngượng ngùng, lại lộ ra sự thành thục lão luyện, cũng có một khí chất ngạo nghễ trời sinh của con nhà giàu. Hắn tìm thấy hai chị em cô ở cô nhi viện, chị đã mười tám tuổi, mà cô mới mười tuổi. Hắn là người giám hộ của hai người bọn họ, khi đó cô còn nhỏ không hiểu được cái gì là yêu, nhưng trái tim cũng đã giao cho hắn rồi.
Cô vẫn cho là địa vị của cô cùng với chị gái ở trong lòng Nhâm Dịch Tuấn là bình đẳng như nhau, kết quả...? Có một ngày giật mình tỉnh dậy, hơi khát nước, cô xuống lầu rót nước uống..., khi đi qua phòng bệnh của chị gái, nghe được tiếng động rất lớn bên trong.
Chẳng lẽ chị không ngủ sao? Cô lặng lẽ đến gần ——
Giật mình mở ra khe cửa, ánh sáng bên trong phản chiếu trên sàn nhà thành một đường hẹp dài, cô vươn bàn tay cứng ngắc đẩy ra ——
Trên sàn nhà đều là quần áo hỗn độn, hai thân thể không mặc quần áo quấn nhau cùng một chỗ, “Ba, ba ——” Truyền đến từng tiếng thân thể chạm vào nhau.
“A... Tuấn, nhanh một chút, em còn muốn...” Từng tiếng rên rỉ của chị gái cô, từng tiếng từng tiếng càng lớn hơn.
Lập tức, bọn họ đổi tư thế tiếp tục triền miên.
Lương Tử Ngưng đứng ngây ngốc ở cửa, lòng bàn chân giống như đang bị buộc chì, nặng đến độ không thể di chuyển một bước. Đêm đó, cô cứ như vậy ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng ở cửa, mặc cho nước mắt tràn ra, từng giọt từng giọt vô thanh vô tức rơi xuống ——
Lúc đó cô cảm giác thật oan ức, tại sao hắn lựa chọn chị gái mà không phải là cô? Là vì tuổi tác sao? Hắn có thể đợi cô lớn lên mà, tất cả của cô đều có thể cho hắn, chị có thể cho, cô cũng có thể.
Không biết qua bao lâu, Lương Tử Ngưng cảm giác hai chân đông cứng của mình đã tê rần. Nghe được tiếng gầm nhẹ của Nhâm Dịch Tuấn, mọi thứ gần như đều yên ổn. Hắn ôm chặt thân thể chị gái, “Tử Oánh, anh yêu em...”
‘Tử Oánh, anh yêu em.” Năm chữ này giống như dao đâm vào tim cô, trong khoảnh khắc máu tươi đầm đìa.
Cô nghĩ tất cả đều đã muộn rồi.
Nhưng thật không ngờ, năm năm sau, Nhâm Dịch Tuấn vì muốn có Tập đoàn Nhâm thị nên để cho chị gái đi câu dẫn Nhâm Mục Diệu. Cô cho là cơ hội của mình đã tới, thừa dịp chị gái không có ở đây, mặc nội y gợi cảm lén bò lên giường của hắn, kết quả ngay cả mắt của hắn cũng không thèm nâng lên một lần, còn bị đau thương một trận.
Chị gái đã khiến Nhâm Mục Diệu say mê đến tinh thần mê muội, nhưng chị ấy vẫn lén cùng Nhâm Dịch Tuấn kín đáo gặp nhau, hơn nữa còn mang thai đứa nhỏ của hắn.
Lương Tử Ngưng biết một khi đứa bé này được sinh ra, cô sẽ vĩnh viễn không có cơ hội. Cho nên một buổi tối nhân ngày sinh nhật kia, Lương Tử Ngưng biết chị gái sẽ rời khỏi Nhâm Mục Diệu cùng với Nhâm Dịch Tuấn hẹn hò, cô đã động tay chân trên xe chị gái —— rất thành công, đứa nhỏ không còn, chị gái cũng qua đời, cả hai chướng ngại đều không còn tồn tại.
Nói như vậy, Nhâm Dịch Tuấn hoàn toàn thuộc về một mình cô.
Chị gái chết đi cũng không gây cho Nhâm Dịch Tuấn ảnh hưởng gì, hắn cứ theo lẽ thường lưu luyến chỗ các cô gái bán hoa. Có lúc cô thật hoài nghi, trong lòng của hắn rốt cuộc có chị gái hay không, hắn không phải là quá máu lạnh vô tình chứ?
Nhưng, không có cách nào, cô chính là thích hắn máu lạnh vô tình như thế.
Lương Tử Ngưng tuyệt đối không hối hận đã tự tay giết chết chị gái cùng với cháu gái của mình, sau cái chết của chị, Nhâm Dịch Tuấn thật sự đưa mắt nhìn về phía cô, đến khi cô mười sáu tuổi, cô đã được như nguyện đem lần đầu tiên của mình cho hắn.
Nhưng, thế nhưng hắn lại muốn Lương Tử Ngưng chấp nhận giải phẫu chỉnh hình, biến dáng vẻ của cô thành chị gái. Cô chấp nhận, mỗi nhát dao lướt qua trên mặt cô, cô cảm giác mình ở trong lòng hắn càng có thêm một phần sức nặng.
Cho tới nay, cô đều hèn mọn như vậy mà yêu hắn, có thể nói không hề có chút tự tôn nào.
“Tử Ngưng, chẳng lẽ em không muốn báo thù cho chị em sao? Là Nhâm Mục Diệu tự tay đẩy chị em vào chỗ chết!” Nhâm Dịch Tuấn vẫn lấy lý do này, thôi miên hận ý của Lương Tử Ngưng với Nhâm Mục Diệu.
Lương Tử Ngưng, đoạt lấy điếu thuốc ở ngón giữa của hắn, hít một hơi, nhẹ nhàng phun ra vài vòng khói, “Chỉ cần là anh muốn, em sẽ vì anh thực hiện.Chỉ cần anh muốn em làm, em sẽ làm tất cả.” Cô lại hít một hơi, hướng đến mặt của hắn nhẹ nhàng phun ra.
“Tập đoàn Nhâm thị vốn là của anh! Bọn anh đều là người nhà họ Nhâm, là anh em cùng cha khác mẹ, mẹ của nó năm xưa lợi dụng thế lực gia tộc cướp đi ba anh, lão già kia không ngờ lại cảm thấy mắc nợ nó, lập di chúc, đem toàn bộ cổ phần tập đoàn Nhâm thị để lại cho nó. Dựa vào cái gì chứ? Thật không công bằng!” Oán hận trong đôi mắt bùng lên, hừng hực lửa cháy.
|
Chương 106: LÊN XE TRƯỚC MUA VÉ BỔ SUNG SAU
Ads “Dịch Tuấn, chỉ cần anh muốn, em đều sẽ đoạt về cho anh.” Lương Tử Ngưng vươn hai cánh tay ôm chặt lấy thân thể cứng ngắc của hắn.
“Tử Ngưng... Hiện giờ chỉ còn em và anh kề vai chiến đấu rồi.” Đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia xảo quyệt, hỏi: “Em sẽ không phản bội anh chứ?”
Lương Tử Ngưng không đáp lại hắn, giữ lấy bàn tay to của hắn đặt ở ngực của cô, “Ở nơi này đều là anh.”
“Tử Ngưng!” Hai tay Nhâm Dịch Tuấn giữ chặt, vuốt ve thân thể mềm mại của cô, dường như hắn đối với đáp án này rất hài lòng.
Nhâm Dịch Tuấn như biết thuật thôi miên, đem trái tim cô giữ chặt trong bàn tay mình, không cho cô có một chút sai lầm.
“Ưm...” Lương Tử Ngưng lập tức đáp lời nhiệt tình của hắn.
————
Không biết là do mang thai, hay là vì tâm tình không tốt, mà trong khoảng thời gian Kiều Tâm Du ở Hy Lạp cả người đều có vẻ lười biếng, mọi lúc mọi chỗ đều có thể ngủ một giấc.
Nhâm Mục Diệu lo lắng cho sức khỏe của cô, đã cho chậm lại hành trình du lịch, cơ bản là đi tham quan một ngày, lập tức nghỉ ngơi hai ngày. Còn lo lắng Kiều Tâm Du có phản ứng thai nghén nghiêm trọng còn bị say tàu, cho nên cũng không ngồi thuyền đi thăm các đảo nhỏ nữa, ngay cả đảo Mick Nors nổi danh cũng không đi, dù sao sau này vẫn còn cơ hội mà.
Cho nên, bọn họ ở lại Vệ thành tham quan nhà hát ngoài trời Adikarl, cửa chùa, thần miếu Athena, thần điện Pantheno, thần điện Rick, viện bảo tàng Vệ thành, nhà hát Dionysos, thần điện Olympic Zeus...
Người bình thường mất hai ba ngày là có thể tham quan xong bản địa, bọn họ thế nhưng lại mất tận nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, Kiều Tâm Du cảm giác như được người nâng niu trong lòng bàn tay. Cô đối với Nhâm Mục Diệu rất lãnh đạm, đoán chừng oán khí trong lòng kia vẫn còn chưa nguôi, nên còn giận hờn với hắn một chút. Nhưng, tính khí Nhâm Mục Diệu dường như dần dần trở nên mềm hoá đi, mặc kệ Kiều Tâm Du lạnh nhạt đến thế nào, hắn cũng không cáu kỉnh với cô.
Ngồi trên máy bay tư nhân, lên đường trở về.
Kiều Tâm Du có cảm giác thiêm thiếp, sau khi tỉnh lại cảm giác buồn ngủ biến mất, nhìn thấy đôi mắt Nhâm Mục Diệu nhìn chằm chằm vào Laptop không rời, có khi vì chăm chú nhìn, có lúc khóe miệng không tự chủ giơ lên, có lúc còn dán lại gần màn hình máy tính để nhìn rõ một chút. Kiều Tâm Du vẫn cho là hắn lãnh đạm vô tình, không tim không phổi, luôn bày ra bộ mặt như bài tú lơ khơ, lần đầu tiên thấy được vẻ mặt hắn phong phú như thế, Kiều Tâm Du không khỏi tò mò rốt cuộc hắn đang xem cái gì.
Cô rón rén bước tới, nhẹ nhàng vỗ một cái vào vai của hắn, “Nè! Anh đang len lén xem cái gì đó?”
Nhâm Mục Diệu lập tức đưa tay đóng Laptop lại, nói lấy lệ: “Không, không có gì.”
“Nếu không có gì, sao anh phải có tật giật mình?” Kiều Tâm Du đưa tay muốn đoạt lấy Laptop trong tay hắn.
“Anh đâu có tật giật mình.” Nhâm Mục Diệu tránh trái, tránh phải, phòng bị không có một chút lơi lỏng.
Kiều Tâm Du không chịu bỏ qua, tiếp tục tranh đoạt với hắn, “Nếu không có tật giật mình, vậy anh đưa Laptop cho em. Nhất định là bên trong có cái gì mờ ám.” Cô đem mấy sợi tóc vướng trên mặt vén qua sau tai, nghi ngờ hỏi: “Anh không phải đang xem web tình dục đấy chứ?” Nhìn thẳng vào mắt hắn thể hiện ra thái độ chắc chắn.
“Bộp!” Một tiếng, lời này rất có lực chấn động, Nhâm Mục Diệu nhẹ buông tay, Laptop đã nằm trên sàn nhà.
“Xem phản ứng của anh, cũng biết bị em nói trúng rồi.” Kiều Tâm Du có chút dương dương đắc ý, tay lanh lẹ nhặt Laptop lên, mở ra ——
“A? Laptop này chất lượng thật, rơi như vậy mà cũng không có vấn đề gì. . . .. .”. Tiếng Kiều Tâm Du càng ngày càng thấp. . . . . .
Sao trên màn hình máy tính đều là ảnh của cô? Cảnh này là lúc cô ở thần điện Olympic Zeus ngửa đầu nhìn cột đá.
Cô không ngừng bấm nút xem hình tiếp theo, trong đó đều là hình của cô, có lúc cô đang tham quan, có lúc cô đang ngủ . . . . . .
Kiều Tâm Du nhíu mày, hỏi: “Anh muốn đổi nghề làm chó săn sao?”
“Con hôm nay có ngoan không.” Nhâm Mục Diệu vừa ôm eo cô vừa kéo, tay đặt lên bụng ấm áp của cô, lấy cớ chuyển đề tài.
Kiều Tâm Du ngồi trên đùi của hắn, hai cánh tay ôm cổ hắn, “Rất ngoan, hôm nay em không có buồn nôn.” Bàn tay mảnh mai chạm vào lồng ngực của hắn, “Anh không cần hỏi lấy lệ vấn đề của em đâu! Anh chụp ảnh em như vậy, em muốn kiện anh xâm phạm quyền chân dung của em.”
“Anh sẽ bồi thường cho em thật nhiều.” Bàn tay to của Nhâm Mục Diệu nhẹ vuốt bụng cô, mặt mang theo ý cười, “Một nửa gia sản của anh thì thế nào?”
“A?” Kiều Tâm Du bị chuyện cười của hắn làm hoảng sợ, “Chuyện này đùa không vui chút nào.”
Kiều Tâm Du nhớ lại lúc cô ký vào cái gọi là ‘Hôn ước’ kia, trên đó viết rất rõ, lúc chấm dứt quan hệ hôn nhân, Kiều Tâm Du một phân tiền cũng đừng mong lấy được, nếu có con, cô cũng không có quyền nuôi dưỡng đứa trẻ. Thật giống như hắn đem cô thành đồ bỏ đi, không chút thương tiếc ném ra ngoài.
“Anh cảm thấy đã nợ em một hôn lễ.” Tiếng nói thâm trầm vang bên tai cô, chạm thẳng vào trái tim cô.
Hôn lễ? Cô chưa bao giờ hy vọng xa vời như thế.
“Anh cũng không nợ em gì cả” Mà là Kiều Tâm Du cảm giác mình rất hèn mọn, căn bản là không dám yêu cầu xa vời bất cứ điều gì. Cô sợ mình yêu cầu nhiều, sẽ càng mất nhiều.
Cô bây giờ chỉ cầu nguyện đứa nhỏ có thể bình an ra đời, có thể ở bên cạnh hắn nhiều thêm một ngày. Thời điểm hắn còn chưa chán ghét cô, chính cô cũng có được đoạn hạnh phúc ngắn ngủi này. Cho dù ngày nào đó mỗi người một nơi, cô cũng sẽ có một đoạn hồi ức tốt đẹp.
Không biết là bởi vì người đang ở nơi đất khách, hay là vì mang thai mà tâm tình trở nên có nhiều biến hóa kỳ lạ, Kiều Tâm Du luôn cảm thấy tâm trạng hoảng hốt, dường như sắp có chuyện gì đó không tốt xảy ra.
“Tâm Du, chúng ta trở về sẽ lập tức kết hôn.” Nhâm Mục Diệu làm việc luôn luôn độc đoán chuyên quyền, hắn không hỏi một chút ý kiến của Kiều Tâm Du, trực tiếp đưa ra quyết định.
Bàn tay Kiều Tâm Du bao phủ lấy hắn, mười ngón đan xen, “Có phải quá vội vàng không?” Lý do này dường như không có sức thuyết phục, “Người ta sẽ nói chúng ta là lên xe trước mua vé bổ sung sau.”
“Chẳng lẽ chúng ta không phải là lên xe trước mua vé bổ sung sau sao?” Trong con ngươi đen sáng như sao xen lẫn ý cười nhạo, “Quyết định vậy đi! Nhân lúc bụng em vẫn chưa rõ, miễn cưỡng còn có thể mặc được áo cưới.”
“Em mặc không nổi áo cưới?” Kiều Tâm Du chu miệng lên, bất mãn nói: “Tại anh hết, một ngày sắp xếp sáu bữa ăn, nên em mới mập.”
|
Chương 107: EM LÀ CỦA ANH
Ads Phụ nữ luôn để ý đến vóc người mình.
Trong khoảng thời gian ở Athen, chứng nôn buổi sáng của cô càng ngày càng giảm, khẩu vị cũng tốt hơn lên, một ngày sáu phần ăn, cô vẫn cảm thấy không no, đồ ăn vặt cũng không rời tay. Thật giống heo, không phải ăn thì là ngủ.Vậy nên, thể trọng tự nhiên có phần gia tăng.
“Không có không có, em không mập chút nào cả.” Nhâm Mục Diệu nhéo nhéo gương mặt trắng mềm như trứng gà của cô, “Nhiều lắm là châu tròn ngọc sáng thôi.”
“Nhâm Mục Diệu! Anh lại dám đùa cợt em!” Kiều Tâm Du giận đến quay đầu đi, tầm mắt vừa đúng rơi vào những đám mây ngoài cửa sổ, cảnh sắc ngoài cửa sổ vẫn là một màu trắng, mây khói lượn lờ như thế, cô không phải loại người lần đầu tiên thấy được thì hăng hái lần sau sẽ không. Càng xemnhiều, thì sẽ càng thấy hăng hái hơn. Mà người một khi có được nhiều, sẽ càng cảm thấy chưa đủ, hi vọng được nhiều hơn nhiều hơn nữa. Kiều Tâm Du cảm thấy mình bây giờ trở nên tham lam rồi.
“Em đang nghĩ gì thế?” Nhâm Mục Diệu phát hiện cô bây giờ càng ngày càng thích ngẩn người, hắn bắt đầu không hiểu rõ lòng của cô.
Kiều Tâm Du tỉnh táo lại, khóe miệng nâng lên một nụ cười giảo hoạt, “Thật muốn ném anh ra ngoài, tự do rơi xuống đất.”
“Độc nhất là lòng dạ đàn bà, câu nói này không sai chút nào! Xem ra, anh cần phải dạy dỗ em thật tốt.” Giọng nói vừa mới rơi xuống, môi mỏng của hắn lập tức chạm vào cánh môi hồng của cô, êm ái di chuyển, đầu lưỡi một vòng lại một vòng liếm quanh môi cô. Biết thân thể của cô đã mềm nhũn, mới triển khai bước kế tiếp.
Kiều Tâm Du cảm giác như dưỡng khí của mình đã bị hắn hút hết, hầu như không còn, toàn thân xụi lơ trong ngực hắn.
Hắn hôn tỉ mỉ, bí mật mang theo hơi thở nóng như lửa, rơi vào trên gương mặt của cô, bên tai, còn có chút trơn mềm trắng nõn, hắn nhẹ nhàng gặm nuốt, liếm láp... Kích khởi cảm giác tê dại bên trong thân thể Kiều Tâm Du.
Nhâm Mục Diệu không nhịn được đưa tay thăm dò vào quần áo của cô, vuốt ve lớp da thịt nõn nà, quanh co hướng lên trên, chạm được thứ tròn trĩnh mềm mại xong, hắn hướng về nút khóa sau lưng nhẹ nhàng gỡ chúng ra, sau khi thoát được, thứ đẫy đà bị trói buộc lập tức được giải thoát ra ngoài. Bàn tay nóng bỏng của hắn đặt lên, khẽ vuốt ve. Cô quả thật rất ‘châu tròn ngọc sáng’, thứ mềm mại dưới bàn tay của hắn càng thêm đầy đặn ngạo nghễ ưỡn lên.
“Không... Không được...” Kiều Tâm Du bất an giãy dụa thân thể, mong muốn bằng ý chí yếu ớt của mình cố tránh khỏi bàn tay ma quỷ của hắn, nhưng giọng nói oán trách của cô nghe vào cũng lại thành mềm mại cùng với mị hoặc, làm cho người ta máu nóng sục sôi.
“Anh sẽ rất cẩn thận... Sẽ không đả thương đến bé cưng...” Nói tới đây, bàn tay Nhâm Mục Diệu đã thăm dò vào quần của cô, trượt đến bụng cô, chậm rãi đi xuống địa phương thần bí...
Kiều Tâm Du nhịn không được run rẩy, “Chúng ta đang ở... Phi cơ... A...” Một tiếng yêu kiều phát ra, cô ngay sau đó cắn môi cố nhịn. Gò má lập tức bị nhuộm hồng hiện ra vẻ ngượng ngùng, mà Nhâm Mục Diệu cũng không bận tâm để ý đến nữa, tiếp tục ở trên người cô mà đốt lửa.
Đôi môi mỏng của Nhâm Mục Diệu giơ lên một đường cong, hiện ra nụ cười mỉm, thì ra cô căng thẳng vì điều này, “Trên xe, ca-nô còn có thể, phi cơ sao lại không được?”
Ngay sau đó, hắn cho lui những thứ quần áo cản trở kia, da thịt trắng mát như ngọc của cô sau khi được hắn vuốt ve đã hiện ra một màu hồng mê người.Tầm mắt rơi vào ‘MISS’ trên ngực cô, mặt hắn đã hiện lên một nụ cười mỉm đắc ý. Hắn đẩy bung chân của cô ra, để cho cô dạng chân quấn ở trên người hắn.
Toàn thân Kiều Tâm Du như nhũn ra chỉ có thể đưa hai cánh tay ôm lấy hắn thật chặt, giống như người sắp chết đuối bắt được chiếc bè gỗ, cũng là hi vọng duy nhất.
Nhâm Mục Diệu vùi đầu vào nơi đẫy đà của cô, ở trên người cô mà in đầy dấu vết minh chứng cô thuộc về hắn, chóp mũi quanh quẩn ngửi mùi thơm đặt biệt trên người cô, hoặc giả bởi vì cô có thai, trên người tản ra mùi sữa thơm, ngọt ngào, phơn phớt, như có như không.
“Tâm Du, gả cho anh có được hay không.” Hắn không ngừng dùng lửa nóng của mình liếm liếm nơi đã sớm ướt át mềm mại của cô, giống như đang trêu chọc cô, vẫn giữ vững thái độ như gần như xa.
Nào có ai ở ngay loại tình cảnh này mà cầu hôn? Có người nào lại đi dùng loại phương pháp này để bức hôn sao? Kiều Tâm Du cảm thấy vừa giận, vừa buồn cười.
Hành động cùng xử sự của ác ma này luôn ác liệt như thế, ngay cả cầu hôn cũng không ngoại lệ.
Kiều Tâm Du không muốn mình ở nơi này với ý thức mơ hồ lại trong tình huống như thế này mà bán đi chính mình, ngửa đầu thả ra một tiếng thở gấp, “Không muốn...” Nhưng cảm giác một lần lại một lần ngọn lửa ở trong người mình ngày càng không ngừng làm loạn, cô không nhịn được giãy dụa thân thể, tìm kiếm giải thoát...
“Khẩu thị tâm phi.” Giọng nói thô kệch tiết lộ Nhâm Mục Diệu hắn giờ phút này cũng đã chịu đựng tới cực hạn rồi.
Đôi mắt tối tăm tràn đầy dục hỏa, hắn nâng mông của cô lên, dùng lực của phần thân dưới xuyên qua thân thể cô.
“Em đồng ý cũng gả cho anh, không đồng ý cũng phải gả cho anh! Em là của anh!” Giống như hắn đang cho Kiều Tâm Du một lời tuyên bố, giọng nói cực kì kiên quyết, không cho phép nghi ngờ.
————
Vừa xuống máy bay, hai người họ ngay sau đó bước ra phi trường.
Kiều Tâm Du trợn tròn mắt, đụng đụng cánh tay Nhâm Mục Diệu, “Sao nhiều người đón quá vậy, có phải có Đại Minh Tinh tới không?”
Gương mặt Nhâm Mục Diệu tối đen, trở nên nghiêm túc, cảm giác có chuyện không hay sắp xảy ra, hắn dắt tay Kiều Tâm Du, “Chúng ta nhanh về nhà thôi.”
Nào ngờ vừa mới ra khỏi, hàng loạt ký giả từ phía trước hệt như từng ngọn pháo, súng ống, hướng về bọn họ mà xông tới ——
Trong chớp mắt, đèn flash nhanh chóng kết hợp thành một vầng sáng lóe.
“Nhâm tổng giám đốc, thương thế của ngài đã tốt rồi sao? Có để lại di chứng gì không...”
“Nhâm tổng giám đốc, căn cứ vào thông tin quý công ty đã thành công thu mua tập đoàn Vạn Hồng, không biết bước tiếp theo của quý công ty là gầy dựng lại tập đoàn Vạn Hồng, hay vẫn giữ nguyên hình thức cũ không thay đổi, ngài sẽ tổ chức lại tập đoàn cấp cao này như thế nào?”
“Nhâm tổng giám đốc, nghe nói tổng giám đốc trước của tập đoàn Vạn Hồng bởi vì phạm tội ngược đãi người mà bị phán năm năm tù, nhưng trước mắt anh ta vẫn còn lẩn trốn. Ngài đã thu mua tập đoàn Vạn Hồng, liệu có khi nào anh ta sẽ tìm ngài mà...”
...
Các ký giả đem tất cả vốn liếng ra, bằng mọi cách chen đến trước mặt hắn giành quyền trực tiếp thu tư liệu.
Cũng vì tránh né việc này mà một người thuộc về công chúng như hắn mới quyết định xuất ngoại, lúc đó hắn tuyên bố là ra nước ngoài tịnh dưỡng thương thế. Mặc dù Nhâm Mục Diệu người đang ở Athen, nhưng đối với công việc hắn cũng không lười biếng chút nào. Có mấy lần Kiều Tâm Du nửa đêm đói bụng tỉnh dậy, còn thấy hắn đang ở trong phòng làm việc mở thiết bị nghe nhìn mà tổ chức hội nghị.
“Nhiều ký giả đón anh như vậy, anh và họ chắc quan hệ thân thiết lắm ha?” Kiều Tâm Du trêu ghẹo hắn, kết quả cô ngay lúc đó bị ký giả bên cạnh đẩy ngã xuống, lảo đảo một cái, sắp ngã xuống đất, lập tức cô được Nhâm Mục Diệu kịp thời ôm ngang, giữ lại.
Đôi mắt đen nhánh của hắn bắn ánh sáng lạnh ra khắp bốn phía, hắn ngắm nhìn xung quanh một lượt, khí tức lạnh như băng của hắn lập tức tản mát ra, các ký giả đang líu ríu hỏi, từng người một ngay lập tức bị hắn uy hiếp giật mình sợ hãi, rối rít mà câm miệng lại.
|
Chương 108: MANG THAI NGOÀI Ý MUỐN
Ads “Bạn gái của tôi đã có thai, trên đường đi tàu xe mệt nhọc, giờ chúng tôi có thể trở về nghỉ ngơi không?” Ngữ điệu trầm thấp lộ ra vẻ rất ư là không vui.
Lời vừa nói ra, hiện trường hỗn loạn lúc nãy thoáng chốc trở nên an tĩnh lại. Người chung quanh thoáng chốc giật mình, giống như vừa bị đầu độc, họ lùi ra hai bên đường, tự động nhường một lối đi.
“Ký giả vừa rồi là ai thuộc tòa soạn nào?” Nhâm Mục Diệu vừa đi qua, bèn quay đầu lại hỏi quản lý thuộc bộ phận quan hệ xã hội của tòa soạn
Quản lý dĩ nhiên hiểu ‘ký giả vừa rồi’ trong miệng Nhâm tổng giám đốc là ai, chính là tên ký giả lúc nãy không cẩn thận đụng phải vợ hắn, “Là ký giả của《Nhất Kinh Tế 》.”
“Đừng để tôi nhìn thấy anh ta lần nữa.” Nhâm Mục Diệu nhàn nhạt nói tiếp một câu, giống như vừa bảo người làm quét dọn vệ sinh vậy, cực kì nhẹ nhõm.
“Tôi đã hiểu.” Quản lý lập tức tiếp thu lời của hắn.
Chân mày thanh tú của Kiều Tâm Du nhíu lại, “Làm vậy không phải là quá mức tuyệt tình sao! Chỉ là. . . . . .” Nhưng mới nhìn đến ánh mắt lạnh băng của hắn trong giây lát, cô đành bất đắc dĩ bĩu môi, đem lời phải nói nuốt vào lại trong bụng.
Người ta nói sắc mặt trẻ nhỏ tựa như khí trời tháng sáu, nói gió thì có mưa.Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Nhâm Mục Diệu, cô nghĩ quả thật so với trẻ nhỏ còn có phần hơn.
“Hello! Tiểu Diệu Diệu, hoan nghênh cậu trở về nước.” Đinh Hạo Hiên đứng bên chiếc xe Maybach tươi rói bước đến bên cạnh hắn, vừa nhìn thấy Nhâm Mục Diệu lập tức kích động, dang rộng hai cánh tay, nhiệt tình chào đón hắn.
“Ghê tởm!” Nhâm Mục Diệu lập tức di chuyển, nghiêng người tránh ra.
Hành động này làm cho Đinh Hạo Hiên vồ hụt, kéo kéo sợi tóc trước trán để che dấu lúng túng, hắn buồn buồn nói: “Không hoan nghênh tôi sao, vậy tôi sẽ cùng với chị dâu. . . . . .”
Hắn vừa định xoay người, Nhâm Mục Diệu đã nhanh hơn hắn một bước, lấy cánh tay cản lại, đem Kiều Tâm Du ngăn ở phía sau mình, lạnh lùng hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
“Tôi tới để đón cậu chứ sao, nhưng thật đáng thương, không nghĩ tới tôi lại không được hoan nghênh.” Đinh Hạo Hiên giả vờ ra một dáng vẻ uất ức, hận không được như ‘Học Lâm muội muội’*, cầm cái khăn tay lau lau khóe mắt.
(*): Học Lâm muội muội hình như là một nhân vật nào đó trong tiểu thuyết ta sẽ tra cứu sau
Nơi này không phải chỗ để nói chuyện phiếm, bọn họ lập tức bước lên xe Maybach của Đinh Hạo Hiên, mà Đinh Hạo Hiên là tài xế.
“Nói đi!” Nhâm Mục Diệu chỉ chỉ những độc giả còn không ngừng chụp hình ở đằng sau xe, “Những thứ này là sao?”
“Ký giả à, đối với những người trong thương trường lại phong lưu như chúng ta, có một ít ký giả thích chạy tới đào bới mấy vụ tai tiếng tình dục là khó tránh khỏi chứ sao.” Đinh Hạo Hiên giả dối, cười khan hai tiếng.
Nhâm Mục Diệu đem Kiều Tâm Du kéo lại, ngước mắt nhìn Đinh Hạo Hiên trong kính chiếu hậu, “Không cần vòng vo với tôi đâu, thành thật khai báo đi!”
“Ngày hôm qua ở Hoàng Đình tôi uống rượu say, rồi sau đó... Sau đó không cẩn thận đem thời gian cậu trở về nước nói ra...”
“Tiếp!” Nhâm Mục Diệu buồn bực, âm giọng không khỏi lớn hơn.
Đinh Hạo Hiên giống như con hồ ly giảo hoạt, hắn làm bộ như mọi chuyện đều không phải do hắn, Nhâm Mục Diệu hỏi chen vào một chút, hắn mới trả lời một chút, “Còn đem cả tên chuyến bay với chuyện sau khi về nước, cậu sẽ lập tức tổ chức đại hội cổ đông.”
“Cậu thật sự là biết gì nói đó mà khai sạch!”
“Tôi đâu có ngờ đám người đẹp Châu Âu kia lại đem lời nói của tôi bán cho tòa soạn báo chí chứ!” Ánh mắt Đinh Hạo Hiên sáng lên, “Nói cho cậu biết nha, cô gái kia thật rất đoan trang, eo thon nhỏ mông đầy đặn, còn có cúp D nữa...”
“Câm miệng!” Nhâm Mục Diệu nhỏ giọng nói: “Tâm Du đã ngủ rồi.”
Có thể là do lúc trên máy bay hắn đã làm cô quá mệt mỏi, Nhâm Mục Diệu nhẹ nhàng đem cô đang dựa vào bả vai hắn chuyển qua hai chân của mình, vén lại sợi tóc đang bay trên trán cô, một lần lại một lần vuốt ve gò má trắng mịn.
Hô hấp của cô rất cạn rất cạn (ngắn), êm ái phả nhẹ lên mu bàn tay của hắn, mang theo chút hơi ấm, loại ấm áp này từ trong tim hóa thành một dòng nước ấm, lan ra khắp xung quanh.
————
Trong một gian phòng trọ nhỏ ở Vệ Thành. Mặc dù nhỏ, nhưng nội thất bên trong cực kì cầu toàn. Màu sắc ấm áp trang hoàng khắp nơi, lộ ra một cô gái nhỏ mềm mại, TV đặt trong phòng khách, tường trang trí bằng giấy dán tường màu hồng như tô vẽ thêm từng chút cho tình yêu.
Phòng ngủ đơn giản, theo tông màu trắng, rèm cửa sổ màu vàng nhạt đem ánh mặt trời hòa thuận vui vẻ ngoài cửa sổ ngăn lại, bên trong phòng ngủ chỉ còn là một khung cảnh mờ mờ cùng với một chiếc đèn ngủ màu da cam che khuất đi thứ ánh sáng chói mắt bên ngoài.
Trên sàn nhà quần áo tán loạn cùng với đồ lót, trên chiếc giường xốc xếch, đôi trai gái vẫn như cũ chồng lên nhau, giọng nói thở dốc, cùng với tiếng gầm nhẹ khàn đục trong căn phòng lẳng lặng vang vọng, giường phát ra âm thanh như tiếng nhạc đệm “lộc cộc, lệch kệch” không theo quy luật.
Trên vai Nhâm Dịch Tuấn đầy mồ hôi, bắp thịt nhô ra trên cánh tay kèm theo đó là những đường gân màu đỏ, ngang hông hắn được đôi chân ngọc thon dài của cô gái vòng quanh.
Lương Tử Ngưng nhắm chặt hai mắt, yêu kiều cực hạn, đón nhận thứ mạnh mẽ của hắn đánh thẳng vào. Tóc của cô từng sợi một tán loạn ở trên gối, toàn thân căng thẳng, bị hắn định đoạt tới mức thần chí không rõ.
“Em... A... A, Dịch Tuấn, không được, em không được ——” Tiếng nói duyên dáng kêu to liên tục từ trong miệng cô bật ra, đôi tay cùng với hai chân dây dưa ôm lấy hắn chặt hơn.
“Khẩu thị tâm phi! Đáng bị phạt...” Lời vừa ra, đôi mắt đen u mị lập tức như lóe lên thứ ánh sáng lạnh, hắn ra sức chạy nước rút, mồ hôi bắn ra bốn phía, rơi lên trên bộ ngực sữa của Lương Tử Ngưng, cảnh tượng cực kỳ tuyệt hảo mê người...
Nhâm Dịch Tuấn gầm nhẹ một tiếng, dục vọng của hắn căng đầy giữa hoa kính của cô, thoải mái buông thả tinh hoa đầy lửa nóng. Cô run giọng kêu lên, nhắm chặt đôi mắt lại.
Thân thể người đàn ông ướt đẫm mồ hôi, dần rút lui ra khỏi người của cô, xoay người nghiêng qua môt bên, lạnh lùng mà nói: “Kế hoạch nên bắt đầu rồi.”
Lương Tử Ngưng vốn vẫn còn đắm chìm trong làn sóng tình dục chưa lui, gò má màu hồng thoáng chốc trở nên tái nhợt, ngày này vẫn phải tới, mặc kệ cô cố gắng cầu nguyện cho ngày này vĩnh viễn đừng bao giờ tới, nhưng...
Cô trở mình một cái, rúc vào trong ngực hắn, gối đầu lên trái tim của hắn, có thể do thân thể mát mẻ của cô mà lòng hắn đột nhiên có lực nhảy mạnh, “Dịch Tuấn, không cần vội, chúng ta có thể chậm một chút nữa rồi hãy triển khai kế hoạch không?”
Đôi mắt hắn trở nên tà mị cùng với tức giận, hắn giận dữ lạnh lùng hỏi: “Sao em lại nói vậy? Chẳng phải chúng ta đã thương lượng với nhau rồi ư, lẽ nào bây giờ em chưa lâm trận đã muốn rút lui?”
“Không có... Em không có ý đó, chẳng qua là...” Cô đặt tay lên bụng của mình, cắn răng một cái, nói: “Em có thai.”
“Cái gì?!!” Nhâm Dịch Tuấn nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt hắn tức giận nhiều hơn là kinh ngạc, gân xanh trên trán nổi lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Có phải cô cố ý không? Cô cố ý mang thai đứa nhỏ của tôi, muốn phá hư kế hoạch của tôi?” Hắn dùng một tay bóp chặt chiếc cổ mảnh khảnh của Lương Tử Ngưng.
“Không... Khụ, khụ! Không phải vậy...”
...
|
Chương 109: BỊ BUỘC SINH NON
Ads Đôi mắt Nhâm Dịch Tuấn đọng lại một tầng sương lạnh, tay hắn dùng sức bấu chặt lại, xương ngón tay hắn trắng bệch, lạnh như băng hỏi: “Mỗi lần rõ ràng tôi đều dùng bao, cô đừng có đem lý do việc ngoài ý muốn đáng chết gì đó! Có phải là cô động tay động chân không?”
“Không... Không phải vậy! Khụ, khụ...” Lương Tử Ngưng cảm giác cổ họng có một luồng hơi nóng xông lên cay cay, một loại cảm giác hít thở không thông đánh tới, “Anh có nhớ lần đó đi đảo Mick Nors ở trên thuyền...” Hai tay của cô dùng sức nắm chặt lấy tay hắn, sức của hắn quá lớn, căn bản cô không thể làm nên chuyện gì.
Thì ra trong mắt hắn, tính mạng của cô giống như chuyện vặt, cô yêu hắn như thế, nhưng hoàn toàn không có ý nghĩa...
Trong đôi mắt đẫm lệ của cô phản xạ ra nhàn nhạt ánh mắt bi thương. Cô không giãy dụa nữa, chậm rãi nhắm hai mắt lại...
“Phịch ——” Nhâm Dịch Tuấn buông lỏng, tiện tay vung mạnh, giống như đang vứt đi một con búp bê. Cô thuận thế té lăn trên đất.
Toàn thân cô không còn chút sức, sàn nhà lạnh như băng truyền đến hơi lạnh thấu xương, “Khụ, khụ...” Một tràng ho sặc sụa, cô như đang muốn đem phổi ho ra ngoài luôn, cuối cùng hô hấp cũng có thể truyền đến bầu không khí trong sạch.
“Đứa bé này bao lớn?” Hắn lạnh lùng nhìn cô một cái.
Lương Tử Ngưng cảm thấy còn có hi vọng, kích động nói: “Đã hơn hai tháng, bác sĩ nói đứa nhỏ rất khỏe mạnh.”
“Cũng may, lấy ra rất dễ!” Đôi mắt đen của Nhâm Dịch Tuấn níu lại, lời nói lạnh lùng của hắn đánh tới bên tai cô.
Trong hốc mắt của Lương Tử Ngưng tràn đầy nước mắt, cô bò đến bên giường, nắm lấy chân của Nhâm Dịch Tuấn, cầu khẩn nói: “Dịch Tuấn, van xin anh đừng làm vậy, đây là con của ... Nó có sinh mạng... Chúng ta không cần Tập đoàn Nhâm thị đó cũng được mà, em sẽ sinh đứa bé, một nhà ba người vui vẻ cùng nhau sống có được hay không?”
“A ——” Lương Tử Ngưng kêu lên một tiếng sợ hãi, cô lập tức bị Nhâm Dịch Tuấn lôi dậy, ném vào trên giường, “Tập đoàn Nhâm thị vốn nên thuộc về tôi, là do tình thế bắt buộc!”
Chợt đặt mình đè lên trên người cô, đôi đồng tử trong mắt hắn thiêu đốt nên ngọn lửa khát máu, “Đứa bé này phải chết, bao nhiêu viên đá cản đường, tôi sẽ lấy xuống từng viên một.”
Lương Tử Ngưng liều mạng giãy giụa, khốn khổ cầu khẩn, nước mắt như thác nước mà trút xuống, “Đừng như vậy... Đây là con của anh mà, em muốn đứa con này...”
Vẻ mặt của Nhâm Dịch Tuấn cứng đờ mang theo ánh mắt lạnh lẽo gian tà, hắn dùng chân đẩy ra hai chân của cô, khiến cho hoa kính trắng mịn của cô hiện ra ở trước mặt hắn, đem hai chân cô gác ở bên hông. Đôi mắt đen nhánh thoáng qua một tia tuyệt tình, ôm lấy eo nhỏ của cô kéo nhanh tới thứ to lớn của hắn —— hoàn toàn vùi vào thân thể của cô, không có một chút dịu dàng.
“A...” Lương Tử Ngưng thống khổ kêu lên thảm thiết, giống như đang có một cây dao sắc đem thân thể cô mạnh bạo mà rạch ra.
Thống khổ vẫn chưa dừng lại, cô còn chưa kịp thích ứng với thứ khổng lồ của hắn, hắn bắt đầu điên cuồng tiến lên, mãnh liệt giống như hận không thể đem cô đâm xuyên qua.
“Đau, Dịch Tuấn... Xin anh đừng làm vậy... A...” Kèm theo từng tiếng thê lương là tiếng thét, hắn thẳng mạnh vùi sâu vào chỗ sâu nhất, sâu nhất trong thân thể cô ——
Lương Tử Ngưng đau đến sắc mặt tái nhợt, không một chút máu. Giống như một con búp bê sứ, ánh mắt cô tan rã nhìn trần nhà. Đau đớn tới mức như gai đâm thấu xương một trận lại một trận đánh tới, khiến cô phải hôn mê.
Hơi thở kiều mị, ấm áp vui vẻ dần dần tiêu tán, tất cả đều bị màn đêm u ám nặng nề thế chỗ, bao bọc chặt chẽ không thể thối lui.
————
Kiều Tâm Du cũng không biết mình làm thế nào mà bước xuống xe, vừa có cảm giác tỉnh lại, đã đến bình minh.
“Ục, ục...” Bụng đã hát lên rồi. ‘vườn không nhà trống’, đứa nhỏ đói bụng sẽ không tốt?
Cô vừa định bò dậy, lại phát hiện ngang hông đã bị một cánh tay bền chắc khóa chặt. Cô nhẹ nhàng xoay người qua bên cạnh, Kiều Tâm Du trừng mắt nhìn Nhâm mục Diệu ngủ say như một con heo chết. Sau đó ngồi dậy, mở ngăn kéo tủ đầu giường, từ trong bọc lớn lấy ra một loại đồ ăn vặt, cô chọn một bọc khoai tây chiên có vị chanh.
“Crốp, crốp, crốp, ...” tiếng thức ăn thanh thúy phát ra.
“Ăn ngon không?” Bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp.
Kiều Tâm Du chỉnh tiếng vang thấp xuống, đem khoai tây chiên ở bên khóe miệng để xuống trước mặt hắn, “Anh muốn ăn sao?” Tròng mắt trong suốt dí dỏm hướng về phía hắn chớp chớp.
“Đồ ăn này không tốt cho sức khỏe.” Đôi mắt Nhâm Mục Diệu lộ rõ vẻ buồn ngủ, hắn lạnh lùng mở miệng nói, nhưng vẫn há to miệng muốn đến gần ăn khoai tây chiên.
Kết quả là lúc miệng chạm đến miếng khoai tây kia, Kiều Tâm Du bèn thu tay lại, ném vào trong miệng chính mình, “Crốp crốp! Crốp crốp!” Cố ý làm cho kêu lớn tiếng, “Đồ ăn không tốt cho sức khỏe anh đừng ăn. Tiếp tục ngủ đi!”
“Em ăn lớn tiếng như vậy, cứ như có xe máy ủi ở bên tai anh, em nói anh có thể ngủ được sao?” Nhâm Mục Diệu soi mói.
“Cái này mà anh cũng nói được, lòng dạ quá hẹp hòi.” Kiều Tâm Du nhanh chóng lấy ra một bọc khoai tây chiên nhét vào trong ngực của hắn, “Vị nguyên chất đó, cho anh”
Chính sách ‘Hối lộ’ rất hữu dụng, Nhâm Mục Diệu cũng ngồi xếp bằng, xé túi khoai ra, “Anh cảm thấy hình như còn thiếu thiếu cái gì đó?”
“Ừ! Nếu có phim thì . . . . . .”
Lời Kiều Tâm Du vẫn chưa nói hết, Nhâm Mục Diệu đã nhấn xuống một cái nút, ngay sau đó mở ra TV 64 inch LCD.
“Cái này có thể sử dụng được à?” Kiều Tâm Du kinh ngạc hỏi: “Em còn tưởng đây chỉ là đồ trang trí, để căn phòng này có chút hơi hướm khoa học kĩ thuật thôi.”
“Trang trí?” Nhâm Mục Diệu khẽ cau mày, thật bội phục trí tưởng tượng của cô “Em muốn xem phim gì?”
“Ở Nhà Một Mình?”
“Cũ rích”
“Kế hoạch bảo bối.”
“Ngây thơ.”
“Thiên tài bảo bối!”
“Nhàm chán.”
“Ngủ!”
“À. . . . . . Hình như không có phim này.”
Kiều Tâm Du đem khoai tây chiên trong tay mình nhét vào trong ngực hắn, chui vào trong chăn, xoay người không để ý tới hắn nữa.
“Sao vậy?” Nhâm Mục Diệu nhẹ nhàng lôi kéo cô ra.
“Anh chuyên chế! Bá đạo! Chuyên quyền!” Kiều Tâm Du bực mình nói.
“Được rồi, em nói đi! Rốt cuộc muốn xem phim gì?”
Kiều Tâm Du bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Thám tử lừng danh Conan. Ai ~ anh nhất định sẽ nói phim này ngây thơ, nhàm chán. . . . . .”
“Đúng là đủ ngây thơ đủ nhàm chán!” Nhâm Mục Diệu ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn tìm tòi, lục lọi trong danh mục phim, cuối cùng chọn ra thám tử lừng danh Conan.
|