Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc
|
|
Chương 130: TẠI SAO TÔI KHÔNG CHẾT!?
Ads Nhâm Mục Diệu căng thẳng chỉ ngón trỏ về phía Kiều Tâm Du đang nằm lẳng lặng trên giường.
“Phải! Tôi thừa nhận, tôi có ý với cô ấy, tôi thích cô ấy, thì sao!”. Con ngươi Đinh Hạo Hiên sáng ngời lóe ra thứ ánh sáng lấp lánh, “Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã có ý với cô ấy rồi, nhưng ‘vợ bạn không thể lấn’, cho nên tôi nhẫn nhịn! Nhưng bây giờ, cậu căn bản không hề xem cô ấy như vợ của cậu, đã vậy tôi cũng không cần phải nhẫn nhịn tiếp nữa. Tôi muốn theo đuổi cô ấy!” Đinh Hạo Hiên trực tiếp biểu đạt nội tâm của mình.
“Cậu. . . . . .” Nhâm Mục Diệu giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, “Tôi không cho phép! Cô ấy chỉ thuộc về một mình tôi thôi, ai cũng không thể giành!”
“Đã vậy, sao chúng ta không ‘thử’ một chút?” Đinh Hạo Hiên khiêu khích.
“Ồn quá. . . . . .” Trong lúc hai người đang ‘giương kiếm ra trận’, một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên.
Bởi vì công dụng của thuốc tê dần dần biến mất, Kiều Tâm Du cảm giác toàn thân mình giống như bị xé tan, đau đớn kịch liệt giống như những đợt sóng biển liên tục đánh vào người cô, khi lý chí của cô hồi phục, lập tức nức nở nghẹn ngào nói: “Đau. . . . . .”
“Tâm Du, em tỉnh rồi?” Nhâm Mục Diệu kích động chạy đến bên giường của Kiều Tâm Du, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của cô.
Con ngươi trong suốt bỗng chốc trợn to, thoáng qua một tia sáng sợ hãi, cô hít vào một hơi lạnh, hết sức há mồm, hỏi: “Sao anh lại ở chỗ này? Đây là đâu?” Giọng nói yếu ớt hệt như tiếng vo ve của ruồi muỗi, hơi thở khẩn trương có chút rối loạn.
“Ở đây là bệnh viện. . . . . .” Đinh Hạo Hiên đi tới bên cô, “Sau khi em bị tai nạn đã được đưa tới nơi này.”
Bỗng dưng, con ngươi sáng ngời của cô lập tức trở nên ảm đạm, giống như một mảnh mây đen che đậy bầu trời đầy sao sáng, Kiều Tâm Du vươn tay, cánh tay mảnh khảnh mềm mại không nhịn được mà run rẩy, bình thản đặt lên phần bụng của mình, ánh mắt hơi chậm lại, hệt như một vũng nước, cô ngây ngô nhìn trần nhà, “Đứa nhỏ đã không còn, Đứa nhỏ cứ như vậy mà đi rồi. . . . . .”
“Tâm Du, em đừng như vậy, sau này chúng ta sẽ lại có những đứa con khác.” Nhâm Mục Diệu biết cô không chấp nhận được loại sự thực này, hắn vội vàng khuyên cô.
Đôi tay Kiều Tâm Du chặt chẽ níu lấy ống tay áo của Nhâm Mục Diệu, xương ngón tay trắng bệch, gân xanh xuyên thấu qua lớp da trong suốt, “Bây giờ, mọi thứ đều đúng như anh mong muốn, Đứa nhỏ không còn nữa, anh hài lòng rồi chứ?” Kiều Tâm Du điên cuồng gào lên, giọng nói giống như tấm kính thủy tinh vỡ nát thành những mảnh vụn, chấn động như thế, đau nhói nhẫn tâm như thế.
Từng giọt nước mắt trong suốt, giống như những hạt trân châu trên xâu chuỗi bị đứt dây, rối rít lăn xuống.
“Tại sao, tại sao tôi không chết. . . . . . Tại sao không để cho tôi chết cùng với Đứa nhỏ . . . . . . Tôi van anh, bỏ qua cho tôi đi có được không, giải thoát cho tôi có được không. . . . . . Tại sao anh phải cứu tôi, cứ để cho tôi chết đi, thì tốt hơn. . . . . . Tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy, ngay cả cái quyền được chết cũng không cho tôi, tại sao. . . . . .” Giọng nói thê lương giống như con dao găm, từng dao từng dao mà ‘lăng trì’ lấy lòng của Nhâm Mục Diệu.
“Tâm Du, thật xin lỗi. . . . . . em căm hận anh cũng được, nhưng em đừng lấy chính bản thân mình ra mà hả giận. . . . . .” Nhâm Mục Diệu ôm lấy thân thể thon gầy đang run rẩy không dứt của cô.
“Tôi hận anh, nhưng tôi càng hận chính tôi hơn. . . . . .” . Giọng của Kiều Tâm Du càng ngày càng yếu, một loại cảm giác hít thở không thông bỗng chốc đánh tới, khung cảnh trước mặt cô bỗng tối sầm, rồi cô té xỉu trong lồng ngực Nhâm Mục Diệu.
“Bác sĩ! Bác sĩ!” Nhâm Mục Diệu vội vàng nhấn nút gọi nơi đầu giường.
————
Trong phòng bệnh, hoa bách hợp nở rộ, tỏa ra thứ mùi thơm nhàn nhạt, dần hòa tan vào mùi thuốc tẩy trùng trong căn phòng.
Con ngươi trong như nước của Kiều Tâm Du đã sớm mất đi ánh sáng, đôi mắt của cô như được phủ lên một lớp màng, mờ mờ hỗn độn không rõ. Thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, một bầu trời sáng trong như đã được gột rửa từ khi nào, một màu lam sạch sẽ, không chứa lấy một tia tạp chất.
“Tâm Du, em có đói không? Có khát không?” Hôm nay Nhâm Mục Diệu vẫn không đi làm, vẫn ở lại bệnh viện, một tấc cũng không rời cô.
Trước kia Kiều Tâm Du ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng lần này, cô lên tiếng, “Tôi muốn gặp con tôi.”
“Tâm Du, em. . . . . .” Hàng chân mày đen nhíu lại càng thêm chặt.
Nhâm Mục Diệu hiểu cô muốn nhìn thấy thứ gì, nhưng quả thật thứ đó quá ư là “huyết tinh*”.
(*): đẫm máu, nồng nặc mùi máu, tanh nồng
“Tôi muốn nhìn thấy con tôi.” Trong nháy mắt, nước mắt từ trong khóe mắt của cô lẳng lặng chảy xuống, “Anh biết không? Tôi vỗn nghĩ Đứa nhỏ vẫn còn đang nằm trong bụng tôi, có lúc tôi còn có thể cảm thấy nhịp tim đập của bé con, xin anh. . . . . . hãy để cho tôi gặp mặt nó, để tôi có thể xác định một điều, để tôi có thể tiếp nhận loại sự thật này, có được không?”
“Cái đó. . . . . .” Nhâm Mục Diệu hít sâu một hơi, “Huyết tinh như vậy, em cũng muốn xem ư?”
“Ừ!” Kiều Tâm Du gật đầu, “Nó là con tôi, nó đã nằm trong bụng tôi hơn bốn tháng, làm bạn với tôi cũng chừng ấy thời gian. Thanh kim loại lạnh như băng ấy đã từng chút từng chút một chia rẽ hai người bọn tôi, ép nó phải rời xa tôi, anh có biết điều ấy tàn nhẫn cỡ nào không. . . . . .” Kiều Tâm Du nghĩ tới đây, nước mắt đã rơi như mưa, khóc không thành tiếng.
“Được!” Nhâm Mục Diệu đã không cho phép các y bác sĩ tự xử lý, hắn yêu cầu họ ướp lạnh đứa nhỏ.
Hắn nợ đứa bé này quá nhiều, hắn không thể tuyệt tình đến mức không lướt nhìn bé con một lần.
Lúc bác sĩ cầm lấy hộp sắt tiến vào phòng bệnh, khi ấy Kiều Tâm Du còn đang lẳng lặng nằm trong ngực Nhâm Mục Diệu mà rơi lệ, sau đó lập tức ngồi thẳng lên, ngước cổ mà nhìn.
“Cô à, xin chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.” Bác sĩ cảm thấy rất kỳ quái, lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người yêu cầu bệnh viện bảo quản xác thai nhi, lại còn yêu cầu chủ động được nhìn thấy nó. Hầu hết, các cặp cha mẹ vì cảm thấy quá áy náy với đứa trẻ, hận không thể nhanh một chút mà quên mất chuyện này.
Hắn đem hộp sắt mở ra ——
Bên trong là huyết dịch* màu đỏ giờ đã biến thành màu đen, cùng từng khối thịt nhỏ được ngâm với máu . . . . . .
(*): máu
Phần nào là tay của Đứa nhỏ, phần nào là chân của Đứa nhỏ đây?
Kiều Tâm Du che miệng, không nhịn được mà khóc nghẹn ngào.
“Đây là một bé trai.” Bác sĩ công thức hóa nói, vẫn không quên an ủi một câu, “Tiên sinh và cô đều còn trẻ, sau này rồi sẽ có đứa bé khác. Lần mang thai sau cả hai nhớ chú ý và điều dưỡng thật tốt, như vậy sẽ giảm bớt tỷ lệ đứa trẻ mắc chứng Đường Thị Tổng Hợp.”
“Cái gì Đường Thị Tổng Tợp? Đứa nhỏ của tôi vốn rất khỏe mạnh, sao lại có thể mắc phải căn bệnh này”
Nhâm Mục Diệu hung hăng trừng mắt liếc nhìn bác sĩ, hắn nói quá nhiều rồi.
Bác sĩ nhận được ánh mắt lạnh như băng, cùng sắc bén như thanh kiếm của Nhâm Mục Diệu, bèn khúm núm nói: “Không có gì, không có gì! Tôi phải đi kiểm tra các phòng bệnh rồi, xin phép.” Nói xong, hắn lập tức lách người, rời đi.
“Nhâm Mục Diệu! Anh giải thích rõ ràng cho tôi, chứng Đường Thị Tổng Hợp là sao, anh nói rõ cho tôi, đừng coi tôi như đứa trẻ ba tuổi, tha hồ mà đùa bỡn như vậy!”
|
Chương 131: LỜI CAM KẾT TÙY TIỆN
Ads Kiều Tâm Du kéo kéo áo của Nhâm Mục Diệu, con ngươi nhấp nháy, bên trong chứa đầy nghi vấn.
“Tâm Du, đừng kích động!” Nhâm Mục Diệu ôm lấy thân thể của cô, “Không nên suy nghĩ quá nhiều, là bác sĩ đó lầm lẫn thôi.”
“Con chúng ta bị hội chứng Đường Thị Tổng Hợp, đúng không?” Kiều Tâm Du tiếp tục phỏng đoán, “Vậy nên anh mới ép tôi lấy đứa trẻ ra, bởi vì anh không thể dễ dàng buông tha cho một đứa trẻ thiếu sót như vậy!”
“. . . . . .” Con ngươi đen tĩnh mịch trầm xuống, Nhâm Mục Diệu không biết nói gì.
“Hung thủ là tôi, là tôi bức tử nó . . . . . .” Nước mắt tuôn rơi, cô nức nức nở nở nói: “Là tôi không bảo vệ tốt Đứa nhỏ, là tôi không thể làm một người mẹ tốt, cho nên con mới mắc bệnh ấy . . . . . . Là tôi ích kỷ, chỉ muốn giải thoát chính mình mới để cho con, để cho con. . . . . .” Cô bắt đầu gào khóc, đem tất cả tất cả bi thương hóa thành những giọt lệ chua xót . . . . . .
Nhâm Mục Diệu khẽ vuốt ve lưng cô, “Không phải lỗi của em, là anh, là anh không tốt.” Hắn cảm thấy những giọt nước mắt lạnh băng của cô đang dần dần thấm ướt áo của hắn, đầu vai càng ngày càng ươn ướt, như đang thấm vào thân thể của hắn, thấm ướt tim của hắn.
“Tại sao tôi vẫn còn sống? Đáng lẽ, tôi nên cùng Đứa nhỏ đi đến nơi đó . . . . . . hức. . . . . . Mẹ đã rời bỏ tôi rồi, ngay cả Đứa nhỏ cũng không muốn ở bên tôi. . . . . .”
“Tâm Du, khóc nhiều không tốt.” Nhâm Mục Diệu dùng khăn lông lau chùi nơi khóe mắt đang không ngừng chảy xuống những giọt lệ, “Anh sẽ không bao giờ không cần em cả, anh vĩnh viễn sẽ ở đây, ở bên cạnh em. . . . . .”
Kiều Tâm Du chợt đẩy hắn ra, “Anh gạt tôi, anh cứ một lần lại một lần lừa gạt tôi, anh rốt cuộc muốn lừa gạt tôi bao nhiêu lần nữa, anh muốn biến tôi thành cái gì? Là một đứa ngốc tùy thời đùa bỡn, là một con bò tha hồ trêu cợt sao? Tôi sẽ không ngây ngốc tin tưởng anh đâu, sẽ không bao giờ tin anh. . . . . .”
“Tâm Du, lần này anh nghiêm túc!” Ở trên thương trường Nhâm Mục Diệu luôn thành thạo, nhưng trong phương diện tình cảm, hắn quả thật chỉ là một đứa trẻ con một tuổi còn ngây ngô, căn bản cũng không biết xử lý thế nào, chỉ ngây ngốc cho một cam kết.
Kiều Tâm Du bình tĩnh lại, lặng lẽ trần thuật: “Nếu tôi nhớ không lầm, vào ngày đầu tiên tại Thánh Thác Rini, anh đã từng đáp ứng sẽ không buông tay tôi ra, kết quả là gì? Còn chưa tới một ngày, ở trên đỉnh núi anh cứ như vậy, dễ dàng buông tay tôi ra, sau đó tôi lập tức gặp phải. . . . . . Hừ! Cam kết của anh quá mức tùy tiện, không chút trọng lượng, giống như những bọt nước hư ảo, nhẹ nhàng chạm một cái đã vỡ tan, hệt như chỉ cần bóng lưng Lương Tử Oánh xuất hiện, cái gì anh hứa cũng biến thành ảo ảnh, tất cả cam kết cũng tùy thời mà tan biến.”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . .” Nhâm Mục Diệu ôm chặt cô, chỉ có như vậy hắn mới có thể cảm thấy Kiều Tâm Du tồn tại, có thể cảm nhận được từng nhịp tim của cô.
Nhâm Mục Diệu chỉ cần nghĩ tới chuyện Kiều Tâm Du gặp phải đêm hôm đó, nhịp tim không lý do mà gia tốc, cảm giác sợ hãi lan tràn. Bắt được bóng lưng của Lương Tử Oánh đối với hắn thật quan trọng như vậy sao? Phải chăng loại cảm giác tiếc nuối không giữ được cô ấy lúc trước, đã khiến Lương Tử Oánh trở thành một vết sẹo trong lòng hắn.
Có lẽ, nếu cô ấy không rời đi, cảm giác trong lòng hắn cũng sẽ không khắc sâu như vậy. Cái chết của cô ấy, sự rời đi của cô ấy đã hóa thành một loại nuối tiếc chiếm cứ lấy lòng hắn.
————
Sau khi khóc đủ, tâm tình của Kiều Tâm Du buông lỏng không ít, nhưng khi cô đối diện với Nhâm Mục Diệu, sắc mặt vẫn chẳng tốt hơn chút nào.
Tại thời khắc mấu chốt này, khi cả người Kiều Tâm Du chịu đủ thương tích, tâm tình cô khẳng định vô cùng yếu ớt. Đinh Hạo Hiên quyết định thi thố tài năng, tranh thủ sớm ngày mà ‘công thành đoạt đất’.
“Tiểu Du Du, anh lại tới nè!” Đinh Hạo Hiên lộ lộ đầu ra sau cửa, hướng cô nháy mắt một cái, liên tiếp giở trò quỷ.
Kiều Tâm Du nhìn hắn, tâm tình không khỏi tốt hơn, hỏi: “Tại sao mỗi lần anh đến đều thần thần bí bí như vậy?”
Cô nhìn hắn đang cẩn thận từng li từng tí đi tới, đề phòng Nhâm Mục Diệu, giống như hắn là một tên trộm, hết nhìn đông rồi lại quan sát tây.
Đinh Hạo Hiên sau khi điều tra tất cả, mới an tâm, thoải mái lớn tiếng nói, “Em không biết đâu, Nhâm Mục Diệu cậu ta rất hẹp hòi, cậu ta nghiêm túc ra lệnh cấm anh tới thăm em. Không cho anh vào đây, anh không có cách nào, chỉ có thể lợi dụng lúc cậu ta đi làm việc len lén tới thăm em thôi.”
Khó trách! Miệng Kiều Tâm Du cong lên, tức giận nói: “Cứ coi lời của anh ta là cái rắm đi, người anh đến thăm là em, không phải là anh ta. Hừ! Chắc chắn anh ta ghen tỵ đấy.”
Người ta không phải ghen tỵ, mà là ‘ghen’. Dĩ nhiên, Đinh Hạo Hiên còn lâu mới nói cho cô biết, “Tiểu Du Du, em đoán xem hôm nay anh mang tới cho em cái gì?”
“Cái gì thế?” Giọng Kiều Tâm Du không chút chờ mong, ngược lại, lại có một ít sợ hãi (e ngại).
Đinh Hạo Hiên vì muốn có được lòng của Kiều Tâm Du, mà biến đổi đa dạng cách lấy lòng.
. . . . . .
Có một lần tặng hoa, người ta thường đều tặng một bó hoa, kết quả hắn thích chơi lập dị, tặng cho cô một sự bất ngờ. Để khi Kiều Tâm Du mở mắt tỉnh dậy, đã phát hiện mình đang nằm trong một bụi hoa hồng.
Đinh Hạo Hiên đột ngột nhảy ra ngoài, dang tay ra, “Tiểu Du Du, thích không?”
“Đây là thứ gì!” Có mùi hoa nhàn nhạt, cô tức giận quát: “Anh muốn biến giường em thành nhà tang lễ, còn em chính là linh cữu à”
Linh cữu? Trán Đinh Hạo Hiên đầy hắc tuyến. Đoán chừng, đến đời sau hắn cũng không dám tặng hoa cho con gái nữa.
. . . . . .
Đinh Hạo Hiên lấy tinh thần Tiểu Cường (gián) đánh mãi không chết, hắn xuất kích lần nữa. Hắn cảm thấy Kiều Tâm Du, một mình ở trong phòng bệnh, khẳng định sẽ rất buồn bực, nên muốn từ điểm này đột phá, tiến công.
“Gâu, gâu, gâu. . . . . .” Một con Chihuahua đáng yêu từ ngoài cửa chạy vào, theo sát phía sau chân Đinh Hạo Hiên.
Kiều Tâm Du liếc chú chó một cái, lại liếc nhìn Đinh Hạo Hiên một cái, “Anh mang theo con của anh đi tản bộ à?”
“Không phải.” Đinh Hạo Hiên ý vị sâu xa nói, lắc đầu một cái, “Anh dẫn nó đi tìm mẹ.”
“Nhâm Mục Diệu - anh ta nghĩ gì vậy, sao lại nuôi thú cưng ở bệnh viện chứ.” Kiều Tâm Du thở phì phò nói.
“Gì cơ?” Đinh Hạo Hiên có chút không hiểu.
Kiều Tâm Du nháy mắt, hỏi: “ Anh không phải nói Chihuahua đang tìm mẹ sao? Đây không phải là bệnh viện của nhà họ Nhâm sao?”
Đinh Hạo Hiên nghĩ xong mắt trợn trắng, nổi đóa nói: “Anh là ba của nó đó!”
“A ~~~ thì ra là không phải Chihuahua tìm mẹ, nguyên lai là anh phải tìm vợ à?” Kiều Tâm Du dường có chút hiểu rõ rồi.
Đinh Hạo Hiên còn chưa kịp hỏi cô có nguyện ý làm mẹ của Chihuahua hay không, thì bên ngoài lập tức truyền đến giọng nói kêu la thúc giục, “Tiên sinh, anh không được phép mang theo thú cưng tới bệnh viện, xin anh mau ra ngoài đi. . . . . .”
|
Chương 132: QUẪN BÁCH
Ads Một đoàn y tá được huy động đến bắt lại chú chó Chihuahua, khung cảnh thật hỗn loạn.
Kiều Tâm Du bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thầm cầu nguyện trong lòng là Đinh Hạo Hiên sẽ không tiếp tục bày ra trò quái quỷ gì nữa.
Đáng tiếc, cầu nguyện của cô không có tác dụng, Đinh Hạo Hiên đối với chuyện tán gái luôn tuyệt đối bất khuất. Và thế là, hắn lại xuất hiện.
“Tiểu Du Du, em đoán thử xem, hôm nay anh mang tới cho em cái gì?”
Kiều Tâm Du lắc đầu một cái, ý của cô không phải là không biết, mà là không cần nữa, đồ của anh mang tới cho cô đủ loại phiền toái rồi.
“Anh biết em không đoán được mà!” Đinh Hạo Hiên từ phía sau lấy ra một bình thuỷ, “Anh vừa nấu cho em một nồi cháo, em nhất định phải nếm thử đấy nhé!”
“Đinh Hạo Hiên, sao cậu lại ở đây?” Nhâm Mục Diệu đột nhiên xuất hiện ở cửa. Hắn quên cầm theo một phần giấy tờ, nên mới trở về, không ngờ tới hắn lại bắt gặp được cảnh tượng Đinh Hạo Hiên đang cố lấy lòng vợ của mình.
Hắn vốn cho là lời Đinh Hạo Hiên nói hôm đó chỉ là lời nói lẫy, vì đồng tình nên mới có thể nói mình có ý với Kiều Tâm Du, nhưng, bây giờ nhìn lại, hắn ta là nghiêm túc.
Nhâm Mục Diệu lập tức đề cao cảnh giác, “Bây giờ không phải là giờ làm việc sao, đáng lẽ cậu phải ở phòng làm việc mới đúng, tới nơi này làm gì!?”.Giọng nói lạnh băng lộ ra mấy phần chất vấn, còn có mấy phần là khinh thường.
Dù gì cũng không phải ‘vụng trộm bị bắt quả tang’, hắn vốn quang minh chính đại theo đuổi Kiều Tâm Du, cho nên Đinh Hạo Hiên thẳng tính, hùng hồn đưa lên chiếc bình thủy, “Tôi mang bữa sáng tới cho Tiểu Du Du, thế nào?” Bày ra dáng vẻ khiêu khích.
Gân xanh trên trán Nhâm Mục Diệu nổi lên hai cái, hắn đi lên, bất ngờ đoạt lấy bình thủy trong tay Đinh Hạo Hiên, “Không nghĩ tới, cậu đường đường là chủ của tập đoàn Đinh Đạt, thế nhưng lại chịu làm nhân viên giao thực phẩm.Vừa đúng lúc, tôi còn chưa kịp dùng bữa sáng, đang đói đây!”
Xoáy mở nắp, một mùi hương là lạ lập tức xông vào mũi.
“Này! Cậu làm gì đấy, đây là thức ăn tôi đặc biệt chuẩn bị cho Tiểu Du Du mà.”
“Sức khỏe của cô ấy còn chưa kịp khôi phục, không thể ăn lung tung.” . Con ngươi đen sáng trong liếc nhìn Kiều Tâm Du một cái, “Em không cần để ý, để anh uống cái này cho”
Kiều Tâm Du cầu cũng không được, vội vàng gật đầu, “Không cần khách sáo!”
Nhâm Mục Diệu hít sâu một hơi, mở to miệng, đổ xuống ——
“Nhâm Mục Diệu, sao cậu có thể làm vậy!” Đinh Hạo Hiên căm giận.
Nhớ lại chuyện đã qua, hắn cảm thấy sao lấy lòng Kiều Tâm Du lại khó khăn đến thế? Lần thứ nhất không được, coi như là ngẫu nhiên; lần thứ hai không được, coi như là không khéo; lần thứ ba không được, vậy chỉ có thể coi như vận khí của hắn không tốt.
Nhâm Mục Diệu uống một hơi hết sạch, chân mày khẽ nhảy lên, “Mùi vị sao có vẻ là lạ.”
“Làm sao có thể chứ? Đây chính là thịt bò thượng đẳng đó, còn có bạch hoa cúc, Bạch Cương tàm, Bạch Thược, hạt ý dĩ, hạnh nhân, hải tảo, đậu phộng, rễ sắn, táo đỏ, đậu đỏ. . . . . . Cuối cùng còn cho thêm Quế Hoa Mật Đề Hương nữa.” Ánh mắt đào hoa của hắn đột nhiên thoáng qua một tia sáng lấp lánh, “Nói cho cậu biết nha, cháo này có công dụng điều lý nội tiết tố của phái nữ, hợp cho việc dưỡng dung, còn có công hiệu mang tới cho phụ nữ một bộ ngực lớn tuyệt đẹp.”
“Hì hì ——” Kiều Tâm Du không nhịn được cười trộm ra tiếng. May mắn may mắn, cô không ăn chén cháo ‘Đa Chức Năng’ này.
Sắc mặt Nhâm Mục Diệu càng ngày càng tối, giống như được điêu khắc bởi những đường cong sắc bén từ đá cẩm thạch, hắn nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ nói: “Đinh Hạo Hiên!”
Đinh Hạo Hiên vẫn không nhịn được tiếp tục trêu ghẹo: “Sắc mặt của cậu sao đột nhiên tệ vậy, không phải là ngộ độc thức ăn chứ? Đúng là tôi có kêu đầu bếp kết hợp ba loại cháo thành một, để đạt tới ba loại công hiệu, nhưng sẽ không ngẫu nhiên biến nó thành thuốc độc chứ?”
“Chắc không phải đâu! Cậu vốn thường như vậy mà, đoán chừng là do khí nóng trong người cộng với nổi giận thái quá mà nên, sau này nếu có nấu cháo cho cậu ta ăn em nên bỏ thêm một chút cây Kim Ngân nhé.”
Kiều Tâm Du cố đè nén không để mình cười to, bấu chặt miệng, cười trộm.
Nhâm Mục Diệu lạnh lùng liếc nhìn hai người kia, sau đó mang chiếc bình thủy trống không tới cho Đinh Hạo Hiên, hướng phía hắn rống to: “Bây giờ cậu có thể cút đi rồi!”
Đinh Hạo Hiên linh hoạt, nghiêng người xoay chuyển một cái, tránh thoát khỏi cơn tập kích của Nhâm Mục Diệu, hắn ve vẩy tay với Kiều Tâm Du, “Tiểu Du Du, Bye bye, ngày mai gặp.” Nháy mắt đã chạy trốn mất.
Kiều Tâm Du lễ phép cũng đưa tay ra, hướng về hắn ta vẫy vẫy. Nhưng khi cảm thấy một ánh mắt sắc bén đang đâm về phía mình, Kiều Tâm Du vội len lén liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó cứng đơ để tay xuống.
“Cậu ta đã tới mấy lần rồi?” Giọng nói nghiêm túc lạnh băng, hệt như đang thẩm vấn phạm nhân là cô.
Chân mày Kiều Tâm Du rũ xuống, nhàn nhạt hồi đáp: “Ba lần.”
“Ba lần?” Chân mày rậm sắc bén dường như kiếm của hắn nhíu chặt, “Nói vậy, cậu ta mỗi ngày đều tới? Cậu ta tới đây làm gì?”
Khả năng của Đinh Hạo Hiên thật tốt, dám che mắt hắn, đi ‘thăm’ vợ của hắn. Nhâm Mục Diệu không khỏi phải suy nghĩ lại, sao hắn lại làm bạn với tên này.
“Anh ấy đến thăm bệnh.” Kiều Tâm Du ghét giọng nói chất vấn của Nhâm Mục Diệu, hệt như đang coi cô là vợ nhỏ có đàn ông bên ngoài vậy. Lòng cô có chút tức giận, một chuỗi lửa nhỏ đang hừng hực thiêu đốt.
“Anh hỏi cậu ta tới nơi này làm gì! Không phải mỗi ngày đều mang bữa ăn sáng tới cho em đấy chứ?” Giọng nói đề cao mấy dexiben, trong giọng nói truyền ra mùi thuốc nổ.
Kiều Tâm Du lặng lẽ nói: “Lần đầu tiên, tặng hoa; lần thứ 2, mang tới cún con; lần thứ ba, anh thấy rồi đó.” Cô giống như đang trả lời câu hỏi của thấy giáo, cứng ngắc máy móc mà trả lời hắn?
“Hoa cùng với chó đâu?” Nhắm mắt làm ngơ, những thứ đồ này tuyệt không thể lưu lại.
“Hoa đưa cho bệnh nhân phòng khác rồi, cún con thì bị y tá đuổi ra ngoài.”
Nhâm Mục Diệu nghe câu trả lời này, chân mày đang khóa chặt đầy mưu kế của hắn lập tức giãn ra, “Hoa nên để dưới đất mà chà đạp, về phần chó, cứ đưa tới phòng bếp, làm thịt, rồi đưa lên bàn cơm.”
“Anh thật tàn nhẫn. Chó Chihuahua chỉ lớn bằng lòng bàn tay, thịt còn chưa tới hai miếng, vậy mà anh còn hung ác muốn xuống tay. . . . . .” Bởi vì ngồi hơi lâu, nên cô cảm thấy phần eo có chút đau nhức, sắc mặt cô lập tức hiện vẻ đau đớn.
Nhâm Mục Diệu đi tới, không nói gì, đôi tay của hắn lập tức mò vào bên trong áo của cô, giúp cô xoa bóp.
Bàn tay ấm áp, êm ái xoa xoa phần eo của cô, tay của hắn giống như có chứa ma lực, phần đau nhức nơi thắt lưng dần dần tiêu biến.
Nhâm Mục Diệu cảm thấy dưới bàn tay hắn là lớp da thịt nhẵn nhụi trơn mềm, vòng eo mảnh khảnh không đầy hết nắm tay của hắn, bèn bật thốt lên, “Gầy quá.”
Kiều Tâm Du buồn buồn nói: “Vậy anh đi tìm những cô gái xinh đẹp đẫy đà đi, Trầm Trạm Vân cũng không tồi đâu, thịt trên người cô ta khá nhiều, lại còn lớn nữa. . . . . .”
“Kiều Tâm Du!” Vừa nhắc tới Trầm Trạm Vân, sắc mặt Nhâm Mục Diệu lập tức rét lạnh, tiếp theo bắn tới bên cô một luồng ánh sáng băng giá.
|
Chương 133: BỊ NGƯỜI KHÁC BẮT GẶP
Ads Kiều Tâm Du bĩu môi, đôi con ngươi trong vắt vụt sáng, một dáng vẻ vẻ rất vô tội, nhẹ giọng thầm nói: “Bộ tôi nói sai sao? Hừ, đàn ông đúng không ai tốt cả.”
“Này! Tay anh đang sờ vào đâu thế!” Kiều Tâm Du không nhịn được, sợ hãi kêu ra tiếng, cô không biết tay của hắn từ khi nào đã chạy tới ngực của mình.
Con ngươi tĩnh mịch của Nhâm Mục Diệu khẽ nhếch lên, ẩn chứa bên trong là nụ cười giảo hoạt, “Đang thăm dò lượng thịt trên người em?” Nói xong, bàn tay của hắn phủ lên phần đẫy đà trắng nõn của cô, khẽ vuốt ve, “Đừng tự ti thế chứ, size ‘thịt’ của em cũng không nhỏ, nếu không sao anh dám công bố ‘kết quả giám định’ chứ?”
Sau khi Kiều Tâm Du mang thai thì ngực của cô lại đột nhiên căng trướng, nhưng hắn cũng đâu cần phải trêu chọc cô như thế. Bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên ngực hắn, thử dò xét, xoa xoa ma sát hai cái, “Í? hình như cháo của Đinh Hạo Hiên có tác dụng rồi! Nó trở nên lớn hơn rồi nè.”
Nhâm Mục Diệu dưới hành động vuốt ve của cô bỗng dâng lên dục hỏa, nhưng khi nghe cô nói xong. Đôi mắt hắn bỗng trở nên tối mịt, “Em dám đùa cợt anh?”
“Ai bảo anh động tay đông chân!” Kiều Tâm Du bị gò bó bèn giãy dụa một chút, bàn tay nhỏ bé đẩy đẩy muốn thoát khỏi hắn, “Anh buông tôi ra đi!”
“Em cũng đã sờ anh rồi, giờ coi như là huề nhau!”
“Huề? Cái này cũng có thể coi như...”
Khóe miệng Nhâm Mục Diệu nâng lên, cong thành một nụ cười xấu xa. Nghiêng người, chộp lấy đôi môi anh đào đang lảm nhảm, đây luôn là phương pháp tốt nhất khiến cho cô im miệng.
Mùi vị quen thuộc, đã lâu không nếm thử, xúc cảm sâu lắng, trong nháy mắt đã thắp lên ngọn lửa sâu kín trong cơ thể Nhâm Mục Diệu. Hắn quên mình, chắm chú liếm láp, khẽ cắn, gặm nuốt... Triền miên xoay chuyển.
“Ư... Đừng như vậy..., Mục Diệu...” Kiều Tâm Du phản kháng, giọng đứt quãng lập tức bị Nhâm Mục Diệu nuốt vào trong bụng, thừa dịp cô mở miệng, chiếc lưỡi của hắn lập tức nhảy vào thưởng thức hơi thở mùi đàn hương từ trong miệng cô, lật khuấy nên hương vị ngọt ngào...
Kiều Tâm Du cảm thấy hô hấp mình càng ngày càng gấp rút, lòng cô cương quyết cự tuyệt, nhưng thân thể lại không tự chủ được, dường như đang bị hắn đầu độc, mặc cho hắn chi phối. Đầu lưỡi hắn truy đuổi chơi đùa, đùa bỡn cô, làm như nó chính là một cuộc quyết đấu giữa hai người.
“Kiều tiểu thư, thuốc của cô...”
Lúc bước vào, y tá nhìn thấy hai người đã ngã xuống giường kịch liệt hôn nhau nóng bỏng, “Xin lỗi, thật xin lỗi, hai người tiếp tục đi...” Gương mặt cô y tá bỗng chốc đỏ bừng, lập tức lui ra ngoài, nhưng ngay sau đó lại trở lại, “Thật xin lỗi, đã quấy rầy hai người, nhưng sau khi sinh non, hai người không thể... cái đó, phải đợi một tháng... Tiên sinh, xin anh chịu khó nhẫn nại, nếu không nhịn được có thể tự...”
“Rầm ——” một cái gối lập tức bay tới đầu của vị y tá cao quý, cô ta lập tức cong chân lên bỏ chạy.
Nhâm Mục Diệu bèn buông tha cho cánh môi tinh tế, căng mọng của cô, nhưng vẫn như cũ ôm cô, hô hấp thô trọng nóng bỏng của hắn nhào vào bên tai Kiều Tâm Du, khiến khuôn mặt vốn đã chuyển thành màu hồng của cô lại càng thêm đỏ.
Kiều Tâm Du đẩy đẩy hắn, “Anh thật không muốn suy nghĩ một chút về lời đề nghị vừa rồi của cô y tá sao?”
“Đề nghị gì?” Khuôn mặt Nhâm Mục Diệu tối đen, giọng nói khàn đục nặng nề, dường như phản ứng sinh lý còn chưa kịp thối lui.
“Tự... An ủi...” Kiều Tâm Du nhẹ giọng kéo dài giọng nói, khi thấy đôi mắt đen của Nhâm Mục Diệu phát ra ánh lửa giận dữ, lập tức nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không cười anh đâu.”
“Kiều Tâm Du!” Nhâm Mục Diệu giận dữ hét lên, đôi mắt chim ưng của hắn căng ra rõ rệt, môi mỏng cong lên thành một nụ cười xấu xa, “Em muốn giúp anh sao? Anh không ngại...” Nói xong, Nhâm Mục Diệu vì muốn trêu cợt cô, cố ý nắm lấy tay của cô, hướng tới bộ vị nóng bỏng của mình...
“Khụ, khụ...” Ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng ho khan.
Đầu Kiều Tâm Du chậm rãi ngước nhìn về phía cửa ——
Năm sáu bác sĩ, sau lưng còn có bảy tám y tá, một đội ngũ thật hùng dũng long trọng.
Kiều Tâm Du bỗng chốc rút tay về, rút đầu mình sâu vào trong chăn, ngượng chết được, sau này không còn mặt mũi gặp người rồi.
Đôi mắt Nhâm Mục Diệu lộ rõ vẻ vừa mất đi một khoản lợi tức, hắn liếc mắt về phía cửa, mặt âm trầm bò xuống giường, rất bình tĩnh tự nhiên, giống như không có chuyện gì xảy ra, “Có chuyện gì sao?”
Nhóm thầy thuốc này vốn do Nhâm Mục Diệu bảo viện trưởng tìm đến, họ toàn là danh y, vậy mà giờ hắn lại hỏi lý do mà họ tới đây ư.
“Chúng tôi đến khám bệnh cho vợ của anh.” Một người phụ nữ khoảng trung niên không sợ khí chất uy nghiêm của hắn nói.
Ánh mắt Nhâm Mục Diệu đảo quanh, “Anh, anh, cả anh nữa, có thể cút đi rồi.” Nói vài ba lời xong, hắn đã đem đuổi các bác sĩ nam đi, hắn còn lâu mới để cho mấy tên đàn ông kia nhìn thấy thân thể của Kiều Tâm Du, một cái nhìn cũng không được.
Bà bác sĩ kia đứng yên không nhúc nhích, cũng không vào phòng bệnh, càng không đi ra ngoài.
Nhâm Mục Diệu nóng nảy, quát: “Làm gì mà đứng yên thế!”
“Sao anh còn không cút đi?” Bà bác sĩ bày ra dáng vẻ ‘nếu anh không đi, tôi sẽ không vào khám chữa bệnh cho vợ anh’.
“Nhâm tiên sinh, lúc bác sĩ khám cho bệnh nhân, người ngoài không được phép vào.” Cô y tá bên cạnh giải thích.
Chân mày tuấn mĩ của Nhâm Mục Diệu hếch lên, “Tôi là người ngoài sao? Cô ấy là vợ của tôi!”
“Cô ấy là vợ của anh thì sao, hiện giờ cô ấy là bệnh nhân của tôi? Bệnh nhân đang ở bệnh viện, đương nhiên phải để cho tôi chăm nom, cô ấy bị sinh non mới được một tuần, vậy mà anh còn muốn. . . . . . Là một người chồng tốt, đáng lẽ anh phải dịu dàng săn sóc cho cô ấy mới đúng, không phải sao? Vậy nên, mời anh nhanh chóng cút ra ngoài đi, tôi còn phải thay băng, đổi thuốc cho cô ấy nữa. . . . . .”
Lần đầu tiên Nhâm Mục Diệu biết được mùi vị của kinh ngạc là gì, hắn hậm hực ra khỏi phòng bệnh, mắt hung tợn trừng trừng nhìn bà bác sĩ kia.
“Rầm!” Bác sĩ không chút lưu tình đóng sầm cửa, còn kéo rèm cửa sổ lại, chặn tất cả tầm nhìn theo dõi của hắn.
————
Lúc Nhâm Mục Diệu trở lại phòng bệnh, bà bác sĩ kia đã đi rồi, Kiều Tâm Du vẫn như cũ rút đầu trốn ở trong chăn.
Nhâm Mục Diệu kéo kéo chăn của cô, “Em vốn ngốc nghếch rồi, giờ nếu khiến cho bản thân mình bị ngộp đến mức não thiếu dưỡng khí sẽ càng thêm ngốc, đến lúc đó phải làm sao đây?”
“Hức, hức, tôi không còn mặt mũi gặp ai nữa rồi. . . . . .” Bị một người bắt gặp cũng thôi đi, ngay sau đó còn bị một đám người bắt gặp, bây giờ chắc chắn tin này đã lan truyền khắp bệnh viện rồi, ai cũng biết hết rồi, “Tại anh hết! thói háo sắc không đổi!” Giọng nói ấm ức của Kiều Tâm Du từ trong chăn truyền ra.
“Tâm Du, ngày mai chúng ta sẽ xuất viện về nhà nghỉ ngơi có được không? Anh đã bàn với viện trưởng. . . . . .” Lúc nãy Nhâm Mục Diệu đã đến phòng làm việc của viện trưởng thương lượng chuyện này rồi.
Kiều Tâm Du bỗng dưng xốc chăn lên, lộ ra gương mặt bị ngộp đến mức đỏ rực, “Tôi... tôi không muốn... trở về... nơi đó.” Giọng âm trầm lộ ra mấy phần bất an, nhưng rất kiên quyết.
|
Chương 134: ĐỘT NHIÊN TỎ TÌNH
Ads Chân mày đen nhảy lên, biểu hiện tâm tình không vui lập tức bộc lộ lên trên mặt hắn, rất dễ nhận thấy hắn không hài lòng với phản ứng này của Kiều Tâm Du. Hắn đã quen với việc tự mình quyết định mọi chuyện, dĩ nhiên không thể tha thứ cho việc người khác phản đối mình. Hắn nắm lấy cổ tay Kiều Tâm Du, ép hỏi: “Em nói cái gì?”
“Tôi không muốn về.” Chân mày thanh tú của cô nhíu lại.
“Tại sao không muốn về nhà?” Nhâm Mục Diệu không hiểu lòng của cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
“Nhà? Ha ha...” Khóe miệng Kiều Tâm Du nâng thành một nụ cười khổ sở, “Đó mà là nhà sao? Đó chẳng qua là nhà tù dùng để giam cầm tôi mà thôi.Tôi không muốn trở lại cái nhà tù kia, anh nên biết, tôi đã chịu đựng đủ rồi, nếu anh cảm thấy không thoải mái, còn chưa giỡn đủ, vậy anh còn chiêu gì thì nhanh nhanh mà dùng đi! Rồi sau đó hãy đáp lễ cho tôi bằng một sự giải thoát...” Kiều Tâm Du chậm rãi nhắm hai mắt lại, cô dùng sự thần phục của mình bức bách Nhâm Mục Diệu khó khăn buông tay.
Tay Nhâm Mục Diệu không nhịn được bóp mạnh, hắn muốn bóp vỡ xương của cô gái nhỏ này ra xem thử bên trong là loại đá cứng đến mức nào. Hắn cố hết sức đè nén xuống cơn tức giận tột cùng của mình, “Được! Nếu nhà họ Nhâm đã để lại cho em những hồi ức không tốt, vậy chúng ta dọn sang chỗ khác. Anh còn một căn biệt thự ở Hoa viên An Cảnh, chúng ta dọn đến đó ở có được không?”
“Tôi không đùa đâu!” Trên gương mặt trắng nõn của Kiều Tâm Du hiện lên vẻ nghiêm túc, thận trọng “Tôi xin anh, bỏ qua cho tôi đi có được không? Tôi biết anh đã trả cho cậu tôi năm ngàn vạn, tiền đó coi như tôi nợ anh, từ từ tôi sẽ trả hết cho anh... Tôi chỉ muốn có sự tự do của mình, tôi muốn mình có thể thoải mái hít thở không khí...”
“Xoảng——” Nhâm Mục Diệu giận dữ phất tay, khiến ly thủy tinh bên cạnh rớt xuống sàn nhà, “Chẳng lẽ ở cùng tôi em không có tự do sao? Ở cùng tôi em không thể thoải mái hít thở không khí ư? Ở cùng tôi khiến em khó chịu tới mức muốn chết, không thể chấp nhận được ư!”
“Phải!” Kiều Tâm Du ngẩng đầu lên, không sợ ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt trong đôi mắt đen của hắn, “Tôi ở chung nhà với anh như thế có thể gọi là lẽ tự nhiên à? Ngay cả gặp mặt anh Phương Đình cũng không thể, chúng tôi vốn là quan hệ bạn bè bình thường, nhưng anh lại không chấp nhận. Phải! Anh đã trói buộc tôi như thế, đối mặt với tính tình muốn gió có mưa thô bạo của anh, tôi thật sự khổng thở nổi. Đối mặt với anh, tôi phải từng giây từng phút cẩn thận, sợ lỡ như mình bước sai bước, đặt chân nhầm vào khoảng đất ‘địa lôi’ của anh. Sống chung với anh thật sự khiến tôi có cảm giác hít thở không thông.”
Đây là lần đầu tiến Kiều Tâm Du lớn mật như vậy, cô đem suy nghĩ thật trong lòng mình, không chút che giấu mà nói ra, cô đang vì tự do của mình mà cố gắng đấu tranh lần cuối cùng.
Từng chữ từng câu giống như từng cây kim châm bén nhọn sắc lạnh đâm vào lòng Nhâm Mục Diệu, khiến lồng ngực đang đè nén lửa giận của hắn trào ra ngoài, “Đúng! Anh vốn không muốn cho em tự do, bởi vì anh muốn em hoàn toàn thuộc về một mình anh thôi. Mỗi lần nhìn thấy em có thể thoải mái cười to với Phương Đình, trong lòng anh lập tức cảm thấy khó chịu, bởi vì em chưa từng cười với anh như thế, anh ganh tỵ với anh ta. Phải! Anh muốn hung dữ với em, muốn quản thúc em. Từng tiếng nói cử động của em, đều có thể dễ dàng khơi lên lửa giận trong lòng anh, làm chấn động đến tâm tình của anh, khiến anh không cách nào khống chế được tâm tình của mình. Có lẽ, là vì anh quá để ý đến em... Bởi vì, anh yêu em...”
Kiều Tâm Du nghe được lời hắn nói xong lập tức choáng váng, cả người giống như bị người ta điểm huyệt, không nhúc nhích được. Mắt mở to, ngây ngô trừng trừng nhìn hắn, thật vất vả mở miệng của mình, giọng nói một lần nữa bật ra, “Anh mới vừa nói cái gì?” Giọng nói run rẩy, căn bản cũng không giống như từ trong cổ họng cô phát ra.
“Anh muốn nói cho em biết...” Nhâm Mục Diệu đưa ra hai cánh tay, đem thân thể gầy yếu của cô ôm chặt vào lòng, môi mỏng dán chặt vào lỗ tai của cô, “Bởi vì yêu em, nên anh mới uống phải dấm chua của Phương Đình, mới có thể để ý đến từng thái độ của em như vậy...”
“Anh yêu tôi?” Kiều Tâm Du nháy mắt hai cái, con ngươi trong suốt tràn đầy vẻ không tin, “Anh đang đùa với tôi sao? Chuyện này căn bản là không thể nào, anh đang đùa cợt tôi phải không, chẳng lẽ anh đã quên Lương Tử Oánh rồi sao? Tôi là kẻ thù của anh, làm sao anh có thể yêu tôi...” Dần dần khôi phục lý trí, Kiều Tâm Du đối với lời hắn nói xì mũi coi thường, hoàn toàn không tin.
Nhâm Mục Diệu vịn hai vai của cô, buộc cô nhìn vào mắt hắn, “Lương Tử Oánh là quá khứ của anh, nhưng cô ấy đã qua đời, đây là sự thật, dù là ai cũng không thể thay đổi được, nếu tất cả đều đã qua, vậy tại sao anh phải dây dưa với quá khứ chứ. Bây giờ, anh còn phải cám ơn cô ấy, cám ơn cô ấy đã đưa em đến bên cạnh anh. Anh vẫn luôn lấy Lương Tử Oánh làm cái cớ, dùng nó để trả thù em, nhưng dần dần lý do này đã biến đổi, anh lại vẫn cố dùng nó để ép em ở bên anh. Là anh ích kỷ, luôn đem Lương Tử Oánh ra làm lá chắn, vì anh không thể tự nói với mình là anh yêu em, nhưng thật sự anh đã không còn cách nào khống chế mình...”
“Tôi, tôi có thể tin tưởng anh sao? Tôi còn có thể tin tưởng anh sao?” Bị thương, đau đớn thấu tâm can, đã khiến cô mất đi năng lực phán đoán, phân biệt thật giả.
Kiều Tâm Du tựa lên đầu vai hắn, nước mắt lẳng lặng chảy xuống, lần này không phải bởi vì tâm cô đau, mà là luống cuống. Cô chỉ muốn mình có thể lặng lẽ yêu hắn là đủ rồi, chưa từng hy vọng xa vời là có thể được hắn yêu, một chút cũng không. Chuyện lần này, đã khiến lòng cô hoàn toàn chết tâm, sao hắn cố tình ngay lúc này trêu chọc cô đây?
Cô thật sợ mình sẽ dao động lần nữa, đã Vạn Kiếp Bất Phục một lần, còn phải trình diễn thêm một lần nữa sao?
“Có lẽ, anh đã nhầm rồi, đây không phải là yêu, mà là vì tôi ở chung với anh đã lâu, nên anh đối với tôi tương đối quen thuộc thôi. Anh không phải luôn coi tôi là con búp bê sao, con người một khi đã có sự quen thuộc với ai đó thì dù là một con búp bê cũng sẽ thấy có tình cảm.” Kiều Tâm Du không tin ác ma với trái tim lạnh như băng kia, còn có tình cảm.
“Sao em không tin anh?” Chân mày đen của Nhâm Mục Diệu vặn thành một đường, cô gái bướng bỉnh này thật khó trị.
“Bởi vì lời nói của anh không có độ tin cậy!” Giọng Kiều Tâm Du có chút nghẹn ngào.
Nhâm Mục Diệu dường như lần đầu tiên gặp phải vấn đề khó giải quyết, đôi tay hắn gãi gãi mái tóc ngắn củn của mình, buồn rầu nói: “Phụ nữ thật phiền phức.”
“Mới một khắc trước anh còn nói yêu tôi, một khắc sau đã chê tôi phiền phức, thì ra anh thật sự đang đùa cợt tôi.” Kiều Tâm Du cố ý khiêu khích châm chọc hắn.
Nhâm Mục Diệu giận đến sắp phát điên lên rồi, lập tức vén chăn của cô ra, đem Kiều Tâm Du bế lên.
“Này! Anh muốn làm gì? Muốn ‘bắt cóc’ tôi hả?” Kiều Tâm Du khẩn trương nói.
“Chúng ta về nhà! Bồi dưỡng tình cảm thật tốt!”
“Không cần, tôi không muốn về nhà, anh mau buông tôi ra”
|