Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc
|
|
Chương 140: LẦN ĐẦU GẶP MẶT
Ads Các cô giúp việc làm bộ như không nghe thấy gì, cầm khăn tiếp tục lau nhà, và đổ thủy tinh. Còn tài xế, đang đứng trước cửa, thì ngửa đầu nhìn về phía chân trời, dù bầu trời hiện giờ đang cực kì âm u, không biết hắn ta đang nhìn cái gì nhỉ.
“Được rồi, được rồi! Em sẽ mang cơm tới cho anh. Anh muốn ăn gì?”
“Em. . . . . .” Nhâm Mục Diệu đến gần lỗ tai cô, nói nhỏ.
“Nhâm Mục Diệu!” Kiều Tâm Du tức giận, dậm chân, hắn lại trêu cô.
Đôi tay Nhâm Mục Diệu mạnh mẽ vòng qua chiếc eo thon của cô, “Được rồi, được rồi, anh sẽ không trêu chọc em nữa. Món gì cũng được, bảo đầu bếp chuẩn bị, không cho phép em động chân, động tay.”
“Sao? Anh ghét món em làm, rất khó ăn sao?”
“Anh chỉ sợ em mệt thôi.” Nhâm Mục Diệu cúi người muốn hôn cô.
Kiều Tâm Du cố ý tránh né, “Đừng, bên cạnh còn có người đó?”
“Yên tâm, bọn họ không thấy đâu.” Khẽ hôn đôi môi hồng.
Kiều Tâm Du buồn bực, mọi người không điếc cũng không mù, làm sao lại không nghe, không thấy gì được đây? Cái tên Nhâm Mục Diệu này, lại đem cô xem như con nít ba tuổi tha hồ mà đùa bỡn nữa rồi.
————
Trong căn phòng hội nghị to lớn, một hàng người đại diện cho tập đoàn đang ngồi ngay thẳng, lúc nhìn thấy một bóng người cao to đi tới, đều đồng loạt đứng lên, “Chào ngài, Nhâm tổng giám đốc.”
“Mọi người ngồi đi!” Khóe miệng Nhâm Mục Diệu cong thành một nụ cười nhạt, vẻ vui sướng trên mặt không chút che giấu, dù muốn cũng không giấu được.
Hắn ngồi vào vị trí lãnh đạo, thư ký lập tức đưa lên một xấp tài liệu, “Tổng giám đốc, đây là tư liệu của những người dự phỏng vấn hôm nay.”
Hôm nay Tổng giám đốc thật kỳ quái, thường ngày tổng giám đốc luôn chỉ có một bộ mặt lãnh đạm và cứng đơ, hôm nay, khóe miệng lại luôn mỉm cười.
Nhâm Mục Diệu nhận lấy tài liệu, tiện tay lật xem một chút, rồi nhìn vào đồng hồ đeo tay, “Trễ vậy rồi à, mau bắt đầu đi.”
Nhân tài mà chính tay Nhâm Mục Diệu tuyển dụng, dĩ nhiên không phải là những người tâm thường, càng không thể là sinh viên mời tốt nghiệp, còn chập chững bước vào xã hội. Tập đoàn Nhâm Thị đang trên đà phát triển, lại vừa đem tập đoàn ‘Vạn Hồng’ xáp nhập vào, biến nó trở thành công ty dưới trướng của hắn, vậy nên nhu cầu cần tới những vị quản lý và nhân viên càng ngày càng cao. Cho nên mới phải thông báo ra tin tức, tập đoàn Nhâm Thị cần tuyển dụng nhân tài, với mức lương hậu hĩnh. Mục tiêu rất rõ ràng, chính là vì muốn khai thác tài nguyên.
Đưa ra câu hỏi với mấy thí sinh xong, hứng thú cùng với sự hăng hái của Nhâm Mục Diệu ngày càng vơi đi, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Kiều Tâm Du.
Hắn đang muốn để lại công việc cho cấp dưới, trở lại phòng làm việc chat webcam với Kiều Tâm Du.
Vừa định đứng dậy đi ra ngoài, đột nhiên, một hình bóng quen thuộc xuất hiện, ánh mắt Nhâm Mục Diệu ngưng trệ, vẻ mặt cứng đơ, hắn không nhịn được, hỏi: “Cô là ai?”
Trang điểm nhẹ nhàng, gương mặt nhỏ xinh đáng yêu, bộ đồ công sở mộc mạc, Lương Tử Ngưng nhớ rõ lời khuyên của Nhâm Dịch Tuấn, bắt chước tỉ mỉ đến từng động tác của Lương Tử Oánh, nhưng cô ghét loại cảm giác không phải chính mình này.
Cô là cô, chị ta là chị ta, tại sao cô phải dùng hết sức đi bắt chước chị ta chứ, chẳng lẽ giá trị tồn tại của cô chỉ có thể là thế thân của Lương Tử Oánh sao? Tại sao chị ta dù đã chết, lại vẫn còn ảnh hưởng tới cuộc sống của cô.
“Xin chào, Nhâm tổng giám đốc, tôi là Lương Tử Ngưng, tốt nghiệp ở. . . . . .” Lương Tử Ngưng cứng đờ nói lời Nhâm Dịch Tuấn đã thay cô chuẩn bị.
Lời giới thiệu của cô, khiến hắn hoảng hốt, nghe gì cũng không rõ, ánh mắt sáng quắc ngưng trệ nhìn mặt của cô, trong miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại: “Lương Tử Ngưng, Lương Tử Ngưng. . . . . .”
“Tổng giám đốc, ngài có cái gì muốn hỏi không?” . Phụ tá bên cạnh hỏi hắn.
“Nói! Cô và Lương Tử Oánh có quan hệ gì?” Ánh mắt lạnh nhìn thẳng vào cô.
Lương Tử Ngưng đã dự đoán trước được phản ứng của hắn, gương mặt vốn đã biến mất trên đời, giờ lại xuất hiện trước mặt, nếu nói không kinh ngạc mới là lạ đó.
“Lương Tử Oánh là chị của tôi.” Nhiều thêm một câu, “Là chị ruột.”
“Cô ấy chưa bao giờ nói qua, mình còn có một người em.”
Nụ cười tiêu chuẩn trên mặt Lương Tử Ngưng dần dần trở nên cứng ngắc, vẻ ác độc chợt lóe lên, “Chị ấy phải nói à, anh quen thuộc với chị tôi đến mức chị ấy có thể nói tất cả mọi thứ về mình cho anh biết sao.”
Đúng! Lương Tử Ngưng đã sớm biết ở trong mắt chị ta, cô chỉ là một vật thừa thãi, có cũng được mà không có cũng không sao. Hồi còn ở cô nhi viện, vì cô còn quá nhỏ, nên được viện trưởng chăm sóc tương đối nhiều, vậy nên cô thường có được những đồ ăn vặt ngoài ý muốn, nhưng mỗi lần đều sẽ bị Lương Tử Oánh cướp đi. Mà Nhâm Dịch Tuấn, cũng bị chị ta cướp mất. Cho nên đối với cái xưng hô ‘chị’ này, một chút tình cảm cô dành cho ‘chị ta’ cũng không có
Người đàn ông trước mắt này rất giống Nhâm Dịch Tuấn, trên người toát ra hơi thở kinh người, nhưng khi chất vương giả, tôn quý lại có phần hơn. Một người đàn ông xuất chúng như thế, lại toàn tâm toàn ý sủng ái ‘chị ta’, một kẻ đã chết, lòng Lương Tử Ngưng sinh ra một loại cảm giác ghen tỵ.
“Cô có ý gì?” Nhâm Mục Diệu thoáng chốc cảm thấy cô gái này thật không đơn thuần. Mặc dù gương mặt cô ta giống Lương Tử Oánh như đúc, nhưng trong đôi mắt lại có quá nhiều tạp chất.
“Anh không biết gì về chị ấy sao? Quá khứ của chị ấy? Chị ấy lớn lên ở cô nhi viện, cha mẹ vì tai nạn xe cộ mà qua đời, trước khi biết anh còn bị ép tới quầy bán rượu. . . . . .”
“Đúng! Tôi không biết hết về cô ấy, những điều cô vừa nói, một chút tôi cũng không biết.” Nhâm Mục Diệu đe dọa nhìn cô, “Nhưng, thế thì sao? Thứ tôi yêu, chính là con người của cô ấy, tôi không quan tâm tới quá khứ của cô ấy.”
Lương Tử Ngưng môi run run, đáy mắt thoáng qua vẻ bi thương. Tại sao hắn lại si tình với Lương Tử Oánh như vậy, chị ta cho tới bây giờ cũng chưa từng thật lòng với hắn, Lương Tử Oánh căn bản không xứng với hắn.
“Tôi cảm thấy, kiếp này, chị tôi được anh yêu như vậy, thật là hạnh phúc.” Lương Tử Ngưng vừa nắm chặt tay thành hai quả đấm, vừa nói lời trái lương tâm.
“Cô muốn đến làm việc ở ngành nào?” Nhâm Mục Diệu không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, gọn gàng dứt khoát hỏi.
Lương Tử Oánh đã sớm dự liệu được, khi cô nói về chị, thì việc nhận vào làm sẽ rất dễ dàng. Bởi vì hắn ta cảm thấy đã để cho chị cô thua thiệt, nên sẽ cố đền bù cho chị ấy thông qua cô. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của Nhâm Dịch Tuấn, vì để sớm hoàn thành nguyện vọng của hắn, cô cũng không cần thiết giả vờ từ chối, “Tôi muốn làm thư ký của anh.”
“Được.” Nhâm Mục Diệu sảng khoái đồng ý, chăm sóc tốt cho em của Lương Tử Oánh, cảm giác áy này trong lòng hắn sẽ giảm bớt đi phần nào, “Ngày mai, cô có thể tới làm.”
“Được, tôi rất mong đến ngày mai.” Lương Tử Ngưng mỉm cười thắng lợi, xoay người rời đi.
Những người thuộc ban quản trị kế bên không nhịn được, mở miệng: “Tổng giám đốc. . . . . .”
|
Chương 141: GẶP THOÁNG QUA
Ads Kiều Tâm Du đi vào tòa cao ốc Nhâm Thị, sàn nhà trơn bóng sạch sẽ phản chiếu nên nụ cười dịu dàng, xinh đẹp của cô. Nhưng, đôi mắt trong suốt của cô bỗng dưng ngưng trệ, thái độ dần dần trở nên cứng đơ, cô trố mắt nhìn người kia đến nỗi quên mất hô hấp.
Lương Tử Ngưng đang đi thẳng về phía cô ta, lúc cô nhìn thấy Kiều Tâm Du, tầm mắt không kìm lại được, ngước nhìn Kiều Tâm Du, quan sát con người cô. Gương mặt này là gương mặt cô đã nhìn thấy trên màn hình máy tính của Nhâm Dịch Tuấn, chỉ cần là chuyện về Nhâm Dịch Tuấn, cô đều nhớ kĩ
Lúc hai ánh mắt giao nhau, Kiều Tâm Du giật mình, cô quan sát người ta như vậy, thật không phải phép rồi, nhanh chóng dời đi tầm mắt, cô cúi đầu đi qua. Cô ấy tại sao lại giống Lương Tử Oánh đến thế? Vì sao cô ấy lại xuất hiện ở nơi này?. Lòng Kiều Tâm Du bị vây chặt bởi những dấu chấm hỏi liên tiếp.
Lương Tử Ngưng đã đi ra khỏi tòa nhà, nhưng cô vẫn suy nghĩ mãi về lần gặp gỡ kia. Cô ta chính là người phụ nữ hiện nay của Nhâm Mục Diệu ư? Hắn không phải rất yêu chị cô sao, làm sao lại dễ dàng đón nhận cô gái khác như vậy? Có lẽ mình phải điều tra thật kĩ về cô ta
————
“Thưa cô, tổng giám đốc đã thông báo, khi nào cô tới, cứ trực tiếp đến văn phòng làm việc của tổng giám đốc, ở đó chờ ngài ấy, ngài ấy sẽ lập tức đến ngay.” Giọng nói của thư ký thật cung kính, hăng hái dẫn Kiều Tâm Du đến phòng làm việc.
Kiều Tâm Du ngồi trên ghế sa lon, trong đầu đều là hình ảnh của cô gái kia, cô gái kia sao lại giống Lương Tử Oánh như vậy. Vì sao cô ấy lại xuất hiện ở nơi này đây?
Một loại cảm giác bất an không ngừng khuấy động trong lòng Kiều Tâm Du, khiến tâm trí cô không chút yên ổn.
“Tâm Du.” Nghe thư ký thông báo Kiều Tâm Du đã tới, hắn lập tức đem công việc phỏng vấn giao cho cấp dưới, vội vã chạy tới phòng làm việc, rồi lại thấy cô ngồi trên ghế sa lon ngẩn người.
Phải mất mấy giây sau, Kiều Tâm Du mới phản ứng được, hướng về phía Nhâm Mục Diệu cười nhạt, “Em mang bữa trưa đến cho anh, còn có một chút bánh ngọt nữa.”
Nhâm Mục Diệu bước tới bên cạnh cô, vòng tay qua, đem cô ôm vào lòng, “Lúc nãy, em đang suy nghĩ gì vậy, ngay cả anh gọi em cũng không nghe?”
“Không có, không có gì! Anh đói bụng không?” Kiều Tâm Du lập tức nói sang chuyện khác. Ba chữ ‘Lương Tử Oánh’ là cấm kỵ giữa hai người, bọn họ đã rất vất vả mới có thể đánh vỡ rào chắn tâm lí để tiếp nhận đối phương, cô không muốn vì một chuyện nhỏ như vậy mà ảnh hưởng tới mối quan hệ này.
“Không đói, chỉ nhớ em thôi.” . Hắn vừa nói, vừa hôn lên gương mặt cô, “Làm sao đây, anh bây giờ rất mê muội em, chỉ cần không nhìn thấy em, anh sẽ thất hồn lạc phách. . . . . .”
“Thật dẻo miệng!” Kiều Tâm Du đỏ mặt, thật có chút không chịu nổi hắn.
“Anh đã nợ em một thứ?” Nhâm Mục Diệu đột nhiên nghiêm nghị nói.
Cô khẽ cau mày, thắc mắc hỏi: “Thứ gì?”
“Một hôn lễ. Lần trước vì Vạn Khải Phong và Trầm Trạm Vân bắt cóc em, làm cho hôn lễ của chúng ta không thể thuận lợi cử hành. . . . . .”
Đôi tay Kiều Tâm Du ôm eo của hắn, lắc đầu một cái, “Em không quan tâm, không có hôn lễ cũng không sao.” Có tim của hắn là đủ rồi, hôn lễ chỉ là hình thức, Kiều Tâm Du thật không để ý.
“Không được! Người con gái của Nhâm Mục Diệu anh sao lại không có một hôn lễ long trọng được! Mọi chuyện em hãy giao cho anh, anh sẽ bảo vệ em thật tốt, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện như lần trước.”
Kiều Tâm Du khép mắt, dựa đầu vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của hắn, quanh quẩn bên chóp mũi cô là mùi hương đặc trưng của phái nam. Đột nhiên cô cảm thấy chỉ cần có lồng ngực to lớn ấm áp này, cũng tương đương với có toàn thế giới.
“Tâm Du, anh muốn em làm cô dâu hạnh phúc nhất thế giới.” Nhâm Mục Diệu chống cằm lên đầu cô, năm ngón tay của hắn vuốt nhẹ mái tóc tơ dài mềm mại.
Kiều Tâm Du hít sâu một hơi, “Em đã là cô gái hạnh phúc nhất rồi.”
————
Vịện diều dưỡng* Nhâm Thị, tọa lạc tại nơi có khung cảnh xinh đẹp nhất Đông Giao, là viện điều dưỡng được xếp vào hạng nhất nhì nơi đây, phong cảnh tươi đẹp thuận hòa, có vườn hoa. Quan trọng nhất là cách quản lý tại nơi này cực kì tốt và đầm ấm, khiến mỗi vị khách tới đây đều có cảm giác như ở nhà.
(*): trong convert ghi là liệu dưỡng viện, QT dịch viện điều dưỡng, theo mình nghĩ chắc là viện dưỡng lão, nhưng do mình sợ có thể hai thứ không giống nhau, nên quyết định để theo QT
Bà nội Nhâm thích náo nhiệt, cho nên, mặc dù Nhâm Mục Diệu đã mua cho bà một tòa biệt thự, với khung cảnh hấp dẫn động lòng người, bà vẫn thích ở tại viện điều dưỡng này hơn.
Một cái hòn non bộ, một con đường mòn nhỏ, đình đài cho khách nghỉ chân, cầu nhỏ nước chảy, khung cảnh đất Giang Nam vốn chỉ nằm trên giấy, giờ lại được tái hiện sinh động tại đây. Ở trong đình, còn có bảy tám ông già bà lão đang ngồi vây quanh tâm tình, với từng tràng tiếng cười đã thành công phá vỡ sự yên tĩnh trong đình viện.
“Bà nội!” Nhâm Dịch Tuấn sải bước đi tới.
Bà nội Nhâm vừa nghe được giọng nói này, lập tức kích động, bà đứng lên, “Tiểu Tuấn, cái thằng này, rong chơi ở bên ngoài đã bao lâu rồi, giờ mới biết trở lại gặp bà à!” Bà nội Nhâm nhón chân lên, vỗ vỗ sau lưng hắn.
“Bà nội, cháu rất nhớ bà.” Hắn cúi người xuống, ôm lấy Bà nội Nhâm.
Bà nội Nhâm lập tức đẩy hắn ra, sắc mặt ngưng trệ, nghiêm túc ép hỏi: “Ra ngoài nhiều năm như vậy, đã lấy vợ chưa? Sinh con chưa?”
Nhâm Dịch Tuấn cũng biết, khi gặp bà, hắn sẽ bị oanh tạc như thế, bèn cười lắc lắc đầu.
“Cái thằng hư, sao lại như vậy! Cháu xem em cháu kìa, nó đã cưới một người vợ hiền thục, thông thạo, xinh đẹp, rộng lượng, nếu không phải thể chất con bé quá yếu, bị sảy thai, mấy tháng nữa em cháu đã làm cha rồi.”
Vì không để cho Bà nội Nhâm lo lắng, Nhâm Mục Diệu cùng Kiều Tâm Du đã thương lượng với nhau, là sẽ không đem sự thật về chuyện sinh non nói cho bà nội biết, chỉ nói là vì sức khỏe Kiều Tâm Du quá yếu ớt, nên mới sảy thai.
Vừa nghe Bà nội Nhâm đề cập đến Nhâm Mục Diệu, vẻ mặt Nhâm Dịch Tuấn trở nên đông cứng, đôi mắt ấm áp khi nãy giờ đã kết lên một tầng băng lạnh.
Bà nội Nhâm nhìn phản ứng của hắn, bèn thở dài một tiếng, sao bà nghĩ mãi mà không ra lý do hai anh em họ ‘Thủy Hỏa Bất Dung’ đây? Từ nhỏ đến lớn, bọn chúng đều biết đến sự tồn tại của đối phương, nhưng chưa từng gặp nhau lấy một lần. Cho dù là ở tang lễ của ba bọn chúng, cả hai đều lựa chọn không xuất hiện.
“Tiểu Tuấn! Ân ân oán oán đã là chuyện đời trước rồi, mẹ cháu cũng qua đời rồi, mà mẹ của thằng kia cũng đã không còn, nó là một đứa nhỏ đáng thương, những chuyện không vui kia cháu cũng nên buông xuống đi.”
“Để xuống?” Nhâm Dịch Tuấn nở một nụ cười hài hước, “Sao toàn thế giới này ai cũng cảm thấy thiếu nợ nó vậy?” Nhâm Dịch Tuấn không hiểu, đáng lẽ hắn đã có một gia đình hạnh phúc rồi, nếu không phải năm đó tập đoàn Nhâm Thị tài chính bất ổn, thì làm sao ba hắn sẽ cùng mẹ giả vờ ly hôn, cưới cô vợ thiên kim Dương Tâm Nguyệt chứ? Người đàn bà đó đã phá hư hạnh phúc của gia đình hắn, nhưng tại sao lão già đáng chết kia còn đần độn u mê đem tập đoàn Nhâm Thị giao cho con trai của Dương Tâm Nguyêt!?.
Hắn không cam lòng!
|
Chương 142: GẶP LẠI ÂN NHÂN CỨU MẠNG
Ads “Bà nội!” Giọng nói trong trẻo của Kiều Tâm Du truyền đến.
Bà nội Nhâm thấy Kiều Tâm Du thì vui vẻ ra mặt, nắm lên cổ tay Nhâm Dịch Tuấn “Kia là vợ của Nhâm Mục Diệu, cháu có nhìn thấy không, sau này cháu cũng phải tìm một người vợ như vậy về cho bà nghe chưa!?.”
Kiều Tâm Du sau khi rời khỏi công ty Nhâm Thị, vội tới nơi này, cô còn đem bánh ngọt tự mình làm mang đến cho bà nội nếm thử. Thấy người bên cạnh bà nội, cô bỗng cảm giác có chút quen thuộc, “Anh, anh. . . . . . Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?”
“Tiểu Tuấn, cháu đã từng gặp con bé à?” Bà nội kinh ngạc nhìn Nhâm Dịch Tuấn.
Đôi mắt Nhâm Dịch Tuấn hoàn toàn không có chút xoay chuyển, chỉ nhìn chằm chằm vào Kiều Tâm Du, hàm ý sâu xa nói, “Có lẽ vậy.”
“A!” Kiều Tâm Du bất ngờ, sợ sệt nói: “Tôi nhớ rồi, anh đã từng cứu tôi lúc ở Thánh Thác Rini. Thật không ngờ, chúng ta lại có duyên gặp nhau tại nơi này.”
“Anh chồng cứu em dâu? Rất khéo. . . . . .” Bà nội không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Nhâm Dịch Tuấn, “Không phải ư!?.”
“Anh chồng?” Kiều Tâm Du quay đầu nhìn hắn, “Anh là anh hai của Nhâm Mục Diệu? Sao tôi chưa từng nghe nói tới?” Không trách được, vì sao cô lại cảm thấy ánh mắt của hắn rất quen thuộc. Ánh mắt của anh em bọn họ giống nhau như đúc, đều đen nhánh và sắc bén.
Vẻ mặt Nhâm Dịch Tuấn trở nên âm trầm, hắn không nói một lời nào, nhưng tầm mắt vẫn dừng lại trên người Kiều Tâm Du.
“Chuyện chẳng có gì đâu, hai đứa tụi nó hễ gặp nhau là đối đầu, chẳng xem ai vừa mắt mình cả.” Bà nội thẳng thắn.
Kiều Tâm Du đột nhiên nhớ lại chuyện thân thế của Nhâm Mục Diệu mà bà từng nói với cô, “Hai người không phải là anh em ruột, đúng chứ?” Cùng cha khác mẹ, việc không cùng một dòng máu đã khiến cho mối quan hệ của hai người khó xử như thế.
Đề tài này dường như đánh trúng phải cấm kỵ của hai người (Bà nội Nhâm và Nhâm Dịch Tuấn), không ai mở miệng, chỉ yên lặng.
“Thật xin lỗi, tôi đã nhắc đến chuyện này. . . . . .” Kiều Tâm Du ấp úng nói.
“Không sao!” Vẻ mặt lạnh như băng của Nhâm Dịch Tuấn giờ mới có chút biểu cảm, “Cháu còn có chuyện phải làm, bà nội, lần sau cháu sẽ tới thăm bà.” Hắn dường như không muốn ở chỗ này thêm một giây nào nữa, nói xong, lập tức xoay người rời đi.
Kiều Tâm Du sững sờ nhìn bóng lưng hắn rời đi, hỏi: “Bà nội, tính anh ấy luôn như vậy sao?”
“Ừ! Con đừng nghĩ chi cho mệt. Hôm nay con tới thật đúng lúc, chúng ta cùng đi gặp bác sĩ Mã đi!” Bà nội lôi kéo tay Kiều Tâm Du.
Kiều Tâm Du lập tức nhớ tới chuyện lần trước, vội vàng lùi lại, “Bà nội, cháu không có bệnh gì, không cần khám đâu.”
“Ai nói nhất định phải có bệnh mới đi khám!” Bà nội vui vẻ nhìn cô, rồi dần dần di chuyển tầm mắt của mình xuống dưới, cuối cùng dừng ở trên bụng cô, “Cháu không muốn nhanh có em bé sao!”
————
Đôi tay Kiều Tâm Du cầm hai túi thuốc nặng trịch, cô mệt mỏi đi vào đại sảnh, thấy Nhâm Mục Diệu đang ngồi ở trên ghế sa lon đọc báo, lập tức vui mừng nói: “Hôm nay anh về sớm thế?”
Hôm nay, khi hắn nhìn thấy gương mặt giống Lương Tử Oánh như đúc. Cả người Nhâm Mục Diệu rất hoảng hốt, cùng với mờ mịt không dứt, hắn cảm giác có chút lo sợ bất an, vì muốn nhìn thấy Kiều Tâm Du, cho nên buông xuống tất cả công việc, tan ca sớm, kết quả cô lại đi ra ngoài.
“Em đi đâu vậy, sao về trễ thế?” Nhâm Mục Diệu không thả xuống tờ báo trong tay, hắn lười phải liếc nhìn cô, trong giọng nói cũng lộ ra nhàn nhạt khí giận cùng phiền muộn.
Kiều Tâm Du ném hai túi thuốc tới bên cạnh hắn, “Nhiệm vụ mới của bà nội, anh nên hoàn thành tốt đi.”
“Gì đây?” Nhâm Mục Diệu thấy những thứ thuốc này xong, chân mày lập tức nhíu chặt, “Sẽ không phải là mấy thứ Dâm Dương Hoắc, Dương Khởi Thạch, Tiên Mao, Rau Hẹ Tử, Dê Hồng Thiên. . . . . . đấy chứ”
Kiều Tâm Du bất đắc dĩ gật đầu, “Chắc cũng không sai bao nhiêu đâu. Em đã hết sức từ chối, nói không cần rồi, nhưng bà nội cứ cố chấp nhét vào tay em, bà còn nói . . . bà còn nói muốn. . . . . .” Lời kế tiếp cô xấu hổ quá, nên không thể mở miệng được, ‘à ờ’ cả nửa ngày vẫn không mở miệng được.
“Bà còn nói cái gì?”
“Bà còn nói, nếu em dám trả lại những thứ thuốc này, bà sẽ cử người tới, hạ xuân. . . . . . dược. . . . . .” Nói tới chỗ này, cổ Kiều Tâm Du ửng hồng cả rồi.
Đôi mắt Nhâm Mục Diệu nháy mắt lóe lên tia sáng, hắn ngưng mắt nhìn Kiều Tâm Du còn đang quẫn bách kia, “Bà nội thật là ‘ăn no rỗi việc’ không có chuyện làm, đâu cần dùng tới khoản chi phí lớn thế? Chỉ là một đứa cháu nội thôi mà, không phải sao, chúng ta tặng cho bà là được, mọi chuyện sẽ tốt ngay.”
“Hả?” Cái này có thể nói cho, là có thể cho sao?
Lúc Kiều Tâm Du còn đang trong trạng thái kinh ngạc, trời đất bỗng chốc quay cuồng, sau đó cô đã nằm trong ngực Nhâm Mục Diệu, “Này! Anh mau thả em ra!”
“Đây là nhiệm vụ quan trọng mà bà nội giao cho anh. . . . . .” Khóe miệng hắn bỗng cong lên thành một nụ cười lưu manh, rồi bế cô đi tới lầu hai.
Bàn tay nhỏ bé của Kiều Tâm Du đánh liên tục vào lồng ngực tinh tráng của hắn, “Bữa tối còn chưa ăn, anh mau buông em xuống!”
“Trước khi ăn cơm vận động một chút có lợi cho tiêu hóa. . . . . .”
————
Hoan ái đi qua, Kiều Tâm Du chảy mồ hôi đầm đề, cô vùi vào lồng ngực bền chắc của Nhâm Mục Diệu, “Mục Diệu, hôm nay em đi thăm bà nội, bỗng gặp được một người.” Kiều Tâm Du cứ do dự mãi, cô không biết có nên nói với hắn việc này không, nhưng cô nhớ hắn đã từng nói, cả hai nên thẳng thắn với nhau, không nên có bất kỳ bí mật nào, cho nên vẫn lên tiếng.
“Là ai? Anh có biết không?” Giọng nói Nhâm Mục Diệu khàn đục, mang theo cảm giác tình dục mê ly.
“Là người đã từng cứu em ở Thánh Thác Rini, thật khéo, anh ấy chính là Nhâm Dịch Tuấn.”
Nghe được ba chữ ‘Nhâm Dịch Tuấn’, toàn thân Nhâm Mục Diệu cứng đờ, lửa nóng trong mắt hắn lập tức đọng lại thành một tầng băng lạnh, “Em nói anh ta lúc ở Thánh Thác Rini đã từng cứu em?” Sâu kín trong giọng nói, có loại cảm giác giống như dã thú gặp phải kẻ địch, không khỏi đề cao cảnh giác.
“Đúng vậy! Nếu không có anh ấy, em có thể. . . . . .” Kiều Tâm Du hi vọng thông qua chuyện này, hiểu lầm mà Nhâm Mục Diệu đối với anh ta có thể giảm đi, chuyện giữa hai anh em họ cô cũng có chút bất đồng.
“Anh ta không phải người tốt, em không được đến gần anh ta biết không.” Nhâm Mục Diệu cắt đứt lời cô..., hiển nhiên hắn không muốn nghe tiếp, lập tức dán cái mác kẻ xấu lên người Nhâm Dịch Tuấn.
Kiều Tâm Du có chút bất mãn, cô uốn éo người, muốn cách xa hắn một chút, “Anh luôn ‘độc tài’ như vậy, đánh giá rất không công bằng. Huống chi anh ấy còn là người thân của anh. . . . . .”
“Anh ta không phải người thân của anh, anh không có người anh như thế, chưa từng có!” Đôi mắt Nhâm Mục Diệu lập tức hiện lên một tầng khí giận lạnh như băng, hắn hậm hực bước xuống giường, bước vào phòng thay quần áo, sau khi ăn mặc chỉnh tề, đã đi tới cửa ra vào.
“Mục Diệu, anh phải đi đâu à?” Kiều Tâm Du quấn chăn ngồi dậy.
“Hóng mát một chút!” Lạnh lùng nói ra ba chữ, sau đó hắn xoay người rời đi.
|
Chương 143: TRÚNG BẪY
Ads “...” Kiều Tâm Du cố hết sức nghĩ cách giữ hắn lại, nhưng từng câu từng chữ như được cắm chặt vào cổ họng, lời gì cũng không thể phát ra, chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn hắn rời đi, dần dần mất hẳn trong bóng tối.
Đôi mắt trong suốt của cô bỗng bị một màng nước phủ lên, hơi thở hoan ái nồng đậm khi nãy vẫn còn đang phiêu đãng trong không khí, tại sao chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Nhiệt độ trong căn phòng chợt giảm xuống cấp tốc, Kiều Tâm Du vẫn giữ nguyên tư thế, giống như một người bị điểm huyệt đạo, không cách nào nhúc nhích.
Cô không hiểu tại sao, cô chỉ nhắc tới ba chữ ‘Nhâm Dịch Tuấn’ thôi, sao hắn lại tỏ ý chán ghét như vậy. Bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện, khó khăn lắm mới có thể đến với nhau, cô tự cho là tình cảm giữa cả hai đã rất sâu đậm rồi, nhưng thật không ngờ, chỉ cần ba chữ ‘Nhâm Dịch Tuấn’ cũng đã đủ phá đi tình cảm giữa hai người, thì ra tình cảm giữa bọn họ nhìn bề ngoài thì rất chắc chắn, nhưng thật ra chỉ như một bức tượng rỗng, một khi bị đánh thẳng vào, lập tức sẽ vỡ tan.
————
Gió lạnh thổi ào ào qua quang cảnh thành phố xa hoa trụy lạc...
Cảnh tượng trong câu lạc bộ ‘Hoàng Đình’ thật náo nhiệt, ánh đèn lấp la lấp lánh khắp nơi, chiếu thẳng vào các cô gái với lớp trang điểm đậm, cùng với những người đàn ông tuấn tú.
Nồng nặc mùi rượu và mùi thơm của nước hoa, son môi.
“Thêm một ly!” Nhâm Mục Diệu cũng không biết mình đã uống mấy ly, hắn tâm phiền ý loạn muốn mượn rượu giải sầu.
Hôm nay sao lại có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, đầu tiên là gặp phải Lương Tử Ngưng, từ giờ sẽ mỗi ngày xuất hiện trước mặt hắn, thỉnh thoảng sẽ gián tiếp nhắc hắn nhớ sự tồn tại của chị cô ấy, mà hắn thì lại đang sống cùng với hung thủ giết hại Lương Tử Oánh, hơn nữa hắn còn yêu tên hung thủ này. Việc ngoài dự đoán nhất chính là, Nhâm Dịch Tuấn trở lại, Nhâm Mục Diệu hiểu rất rõ con người hắn ta, hắn ta trở lại khẳng định sẽ không có chuyện gì tốt đẹp. Hắn ta tại sao lại không gặp Nhâm Mục Diệu hắn trước, mà lại gặp Kiều Tâm Du?
Một ly rồi lại một ly Whisky xuống bụng hắn, thứ cồn cay này càng khiến lòng của hắn loạn hơn. . . . . .
Trong một góc u ám, có hai bóng người đang dựa sát vào nhau thật chặt.
“Nó đang ngồi ở đó, lát nữa em nhớ bỏ cái này vào ly rượu của nó, sau đó dẫn nó vào phòng.” Nhâm Dịch Tuấn bình tĩnh ra lệnh, rồi nhét một viên thuốc vào trong tay cô.
Lương Tử Ngưng giống như pho tượng gỗ, kinh ngạc mà nhìn sâu vào hai mắt của hắn, hi vọng từ trong đó nhìn ra được một chút quan tâm. Nhưng cho dù cô có nhìn chuyên chú đến cỡ nào, thì một chút cô cũng không bắt được.
“Mau đi đi!” Nhâm Dịch Tuấn đẩy cô về hướng Nhâm Mục Diệu.
Hắn cứ như vậy đem cô gái của mình mạnh mẽ đẩy cho người đàn ông khác, mặc cho hắn ta ôm vào trong ngực sao?
Đôi mắt Lương Tử Ngưng tràn đầy vẻ mất mát, hai tay cô nắm chặt thành quyền, hận không thể bóp nát viên thuốc ấy. Nhưng cô vẫn đi về phía Nhâm Mục Diệu.
“Sao chỉ có một mình anh ở đây uống rượu giải sầu? Có thể mời tôi uống một ly không?” Lương Tử Ngưng mặc kệ hắn có đồng ý hay không, cô ngồi xuống bên cạnh hắn, giơ cao đôi chân lên.
Bởi vì hắn chán ghét loại trang phục lòe loẹt, cho nên Lương Tử Ngưng chỉ có thể bắt chước chị cô, mặc những bộ quần áo trang nhã, ngọt ngào, cũng không lộ da thịt nhiều.
Nhâm Mục Diệu không để ý tới cô, tiếp tục uống rượu.
“Tửu lượng không tệ! Anh đối với chị Lương Tử Oánh cũng lãnh đạm như vậy sao?”
Lương Tử Ngưng biết ba chữ ‘Lương Tử Oánh’ sẽ có thể đưa tới sự chú ý của hắn.
Đôi mắt mang theo vẻ mê ly mông lung của người say, Nhâm Mục Diệu nhìn về phía cô, “Sao lại là cô?”
Lương Tử Ngưng vốn cho là hắn đã say đến không biết trời đất, sẽ đem cô trực tiếp trở thành Lương Tử Oánh. Nhưng xem ra, hiện giờ hắn vẫn còn rất tỉnh táo.
“Chẳng lẽ tôi không thể tới nơi này sao? Chị tôi chưa từng tới đây?”
Nhâm Mục Diệu lắc đầu một cái, “Tử Oánh sẽ không xuất hiện ở những nơi như thế này.”
Lương Tử Ngưng không nhịn được, cười khẽ một tiếng, “À, anh biết chị tôi là người như thế nào sao? Tôi đã xa cách chị mình lâu quá rồi, anh có thể nói cho tôi biết một chút về chị ấy không?”
“Cô ấy rất hiền lành, rất trong sáng, giống như một Thiên Sứ . . . . . .” Nhâm Mục Diệu ngửa đầu uống tiếp thêm một ly Whisky.
Hiền lành, trong sáng? Những lời này có thể dùng để miêu tả chị ta sao, thật rất buồn cười. Khóe miệng Lương Tử Ngưng khẽ nhếch khi nghe xong lời của hắn, đôi mắt cô liếc về một góc đang phát ra ánh sáng lạnh đằng kia, tỏ ý hiểu.
Lương Tử Ngưng thừa dịp Nhâm Mục Diệu sơ ý, bỏ thuốc vào trong ly rượu của hắn, lắc lắc hai cái, thuốc nhanh chóng hòa tan, hoàn toàn dung hợp vào rượu, cô đưa rượu lên, “Anh hiểu rõ chị ấy như vậy, xem ra, anh thật sự rất thích chị ấy. . . . . .”
Nhâm Mục Diệu không chút phòng bị, cầm ly rượu lên, uống sạch.
“Nghe nói, anh đã có vợ rồi, cô ấy là một người như thế nào?” Lương Tử Ngưng nhìn hắn uống xong, khóe miệng không khỏi cong lên thành một nụ cười mỉm.
“Là một cô gái khiến cho người khác phải đau lòng, là một cô gái khiến cho người ta muốn bảo vệ. . . . . .” Trán Nhâm Mục Diệu đột nhiên như bị xé rách, rất đau, hắn vuốt vuốt vị trí mi tâm ở giữa hai mắt nhưng không có tác dụng.
Tác dụng của thuốc phát tác cực kì nhanh, Lương Tử Ngưng tiến lên trước, “Anh làm sao vậy?”
“Không sao, không có gì.” Nhưng sự đau đớn kịch liệt khiến giọng nói của hắn hoàn toàn vô lực, mí mắt càng ngày càng nặng nề, ý thức dần dần mất đi.. . . . .
Bên tai không ngừng truyền đến giọng nói của một cô gái, “Này! Anh làm sao vậy, tỉnh dậy đi . . . .”
————
Bởi vì Nhâm Mục Diệu say đến không biết trời trăng gì, mà Lương Tử Ngưng lại không đỡ nổi hắn nên Nhâm Dịch Tuấn đành ra tay, đưa hắn lên trên giường.
Sắc mặt của hắn tối đen, tức giận nói: “Thuốc sẽ không khiến nó ngất như vậy đâu, mà sao bây giờ nó lại có dáng vẻ này?”
“Chắc tại em mời anh ta uống nhiều rượu quá!” Lương Tử Ngưng đã sớm nghĩ ra cái cớ tốt này, khiến Nhâm Dịch Tuấn an tâm.
“Bộp!” Một gói thuốc được ném lên khay trà, “Đây là thuốc giải rượu, pha với nước, rồi cho nó uống..., không được làm hư chuyện! Hiểu rõ chưa!”
“Vâng!”
“Rầm!” một tiếng, lòng của Lương Tử Ngưng run rẩy không dứt.
Cửa phòng bị hắn vô tình mà đóng lại.
Cô nắm thật chặt gói thuốc kia, xương ngón tay trắng bệch, cả người không kìm lại được mà run rẩy, một giọt lệ lập tức rơi xuống.
Nhâm Mục Diệu căn bản không phải vì say rượu mà bất tỉnh, mà là do cô đổi thuốc thành thuốc ngủ.
Hắn có thể vô tình bức bách cô lên giường với một người xa lạ, nhưng cô thật không thể chấp nhận được để người đàn ông khác đụng chạm vào người cô.
Tại sao, cô đã bỏ ra tất cả, nhưng vẫn không đổi được lòng của hắn, dù là một chút xíu cũng không.
Dù biết hai đầu cán cân của tình yêu vĩnh viễn không cách nào có được sự thăng bằng, nhưng, Lương Tử Ngưng muốn dùng thật lòng của mình khiến hắn rung động, làm tan đi tảng băng cứng trong lòng hắn.
|
Chương 144: GIẢ TẠO
Ads Nhưng, cô bây giờ giống một kẻ ngốc vậy. Chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, cô sẽ ngay lập tức phấn đấu quên mình, xông về phía trước, cam tâm làm con cờ trong tay hắn. Quay đầu lại, cô không có gì cả, cho dù là một lời hứa hư ảo cũng không có.
Lương Tử Ngưng nhìn Nhâm Mục Diệu đang ngủ say trên giường, bàn tay sờ sờ vào gương mặt tuấn tú của hắn, “Tôi thật đố kỵ với Lương Tử Oánh khi chị ta có được một người yêu mình sâu nặng như thế... Nếu tôi có thể gặp anh sớm một chút, nếu tôi có thể yêu anh thì tốt biết mấy, lúc đó... tôi sẽ không ‘bi ai’ như thế này!”
Tiếng nói dần dần nghẹn ngào, cô chậm rãi cởi váy và quần lót ra. Mí mắt run rẩy không dứt, khiến những giọt nước trong hốc mắt không ngừng chảy xuống dọc theo khuôn mặt tái nhợt...
Bàn tay cô run rẩy chậm rãi dò xuống hạ thân mình, cắn môi thật chặt, ngón tay dần dần thăm dò vào... lọt sâu vào trong thân thể của cô, chạm tới tầng màng trinh giả dối.
Cắn răng một cái, ngón tay dùng lực —— trong nháy mắt, một cảm giác đau đớn tê liệt lan ra khắp toàn thân, cánh môi bị cắn tới mức chảy máu, ngón tay cô bỗng nóng lên, một chất lỏng ấm áp dọc theo ngón tay lập tức chảy xuống, rơi trên chiếc giường đơn, một vũng máu màu đỏ thẩm, thật chói mắt, khiến ánh mắt của cô bỗng trở nên nhức nhối.
“A, ư, hức...” Lương Tử Ngưng khóc rống lên thành tiếng.
————
Áo quần vương vãi trên sàn nhà, chăn giường xốc xếch, khiến người ta vừa nhìn vào là có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua, một sự chuẩn bị rất tỉ mỉ.
“Ư. . . . . .” Nhâm Mục Diệu hừ nhẹ một tiếng, trán truyền đến cảm giác tê nhức, theo thói quen hắn khẽ vuốt ve cô gái trong ngực mình, nhưng hôm nay lại cảm giác có gì đó là lạ, nhưng sự mát mẻ cùng với mùi thơm này là của phụ nữ. Nhâm Mục Diệu bỗng dưng mở mắt, đẩy cô gái trong ngực mình ra, “Sao lại là cô?”
Bởi vì động tác của Nhâm Mục Diệu quá đột ngột, Lương Tử Ngưng lại không có chút phòng bị, lập tức bị rơi ra khỏi chăn, chạm xuống sàn nhà lạnh như băng. Cả người cô trần trụi, trực tiếp tiếp xúc với sàn nhà lạnh cóng, thoáng chốc tỉnh táo ngay.
“Nói! Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Chân mày kiếm màu đen của hắn nhíu chặt, đôi mắt hiện lên vẻ khát máu.
Lương Tử Ngưng không coi ai ra gì, đứng lên, nhặt lại từng phần quần áo rơi trên sàn nhà, “Ngày hôm qua, anh uống rất nhiều, nhìn tôi thành ra chị, sau đó...” Trước mặt Nhâm Mục Diệu cô thản nhiên mặc quần áo.
Đôi con ngươi tĩnh mịch bỗng dưng hơi khựng lại, tầm mắt hắn rơi vào bên trong bắp đùi cô, vệt máu đỏ thẫm như đang vạch trần rõ tội lỗi của hắn, Nhâm Mục Diệu lập tức vén chăn lên, trên ga trải giường màu tuyết trắng quả nhiên có mấy đóa mai đỏ.
“Xin lỗi!” Nhâm Mục Diệu lấy từ trong túi quần trên đầu giường ra một quyển chi phiếu, “Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền?”
“Đối với phụ nữ sau khi lên giường với anh, anh luôn dùng tiền đuổi họ đi sao? Vậy còn chị của tôi? Chị ấy đáng giá bao nhiêu con ngựa*, giá của tôi bằng với chị ấy là được.” Lương Tử Ngưng bước tới bên cạnh hắn, nhặt kẹp tóc rớt ở phía dưới lên, “Hi vọng ngày hôm qua, mùi vị của tôi không khác biệt lắm so với chị ấy.”
(*): tiền Nhân Dân Tệ
“Thật xin lỗi, tôi chỉ có thể dùng tiền để đền bù cho cô.” Nhâm Mục Diệu sau khi nhận thức được mọi chuyện, lập tức khôi phục vẻ bình thường kiêu ngạo như mọi ngày, dường như chuyện này chẳng qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn nhưng đã nằm trong dự liệu của hắn.
Hắn ký nhanh một tờ chi phiếu, ném về phía cô, “Tôi không muốn có người thứ ba biết chuyện này.”
Lương Tử Ngưng nhặt tờ chi phiếu dưới đất lên, “Một trăm ngàn? Đây là phí bịt miệng? Hay phí phục vụ?”
“Tùy cô!” Nhâm Mục Diệu giơ tay lên, liếc mắt nhìn đồng hồ, “Cô có thể đi rồi, hôm nay tôi cho cô nghỉ một ngày.”
“Hi vọng anh vĩnh viễn nhớ rõ ngày hôm nay.” Lương Tử Ngưng vẫy vẫy tờ chi phiếu trong tay rồi đi ra.
Nhâm Mục Diệu nhìn bóng lưng cô rời đi, đôi mắt âm trầm của hắn thoáng hiện lên ánh sáng sắc bén như kiếm.
————
“Két ——” mở cửa phòng nhà trọ ra, Lương Tử Ngưng lê thân thể mệt mỏi của mình vào.
“Về rồi à.” Xa xăm, giọng của một người đàn ông lập tức truyền tới, Nhâm Dịch Tuấn đang nằm trên ghế sa lon, trên người chỉ đắp vẻn vẹn một cái chăn.
Hắn thức trắng cả đêm ngồi đây đợi cô sao? Hắn vẫn còn để ý cô sao?
Lương Tử Ngưng cảm thấy trái tim mình đột nhiên được một dòng nước ấm bao phủ, cô ném túi xách trong tay, đá bay đôi giầy trên chân ra, chạy như bay đến bên người Nhâm Dịch Tuấn, lập tức nhào vào ngực của hắn, “Anh chờ em sao?”
“Em nói xem?” Hắn vén tóc cô lên, “Mọi chuyện tiến triển thuận lợi chứ?”
Câu trả lời này khiến Lương Tử Ngưng lập tức ngã vào hầm băng, điều hắn quan tâm là ‘đại sự’, không phải cô.
Lương Tử Ngưng ngồi im, vẻ mừng rỡ ban nãy giờ đã trở thành hư không, đôi mắt cô rũ xuống, thất vọng, như đang trả lời cấp trên, cô máy móc nói: “Tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh, anh ta cho em một trăm ngàn.” Cô bước tới, nhặt túi xách lên, lấy ra tờ chi phiếu đưa cho hắn.
Thật châm chọc, hắn giống như má mì, dẫn khách tới giới thiệu cho cô, sau đó cô đưa tiền kiếm được đưa cho hắn.
“Em giữ đi!” Loại đồng tiền dơ bẩn, sỉ nhục người dùng nó như vậy, Nhâm Dịch Tuấn tất nhiên sẽ không lấy.
Bén nhạy, Nhâm Dịch Tuấn đã nhận ra phản ứng lãnh đạm của Lương Tử Ngưng, hắn tiến lên, ôm cô vào lòng, “Thật xin lỗi, đã làm em uất ức...”
Lời an ủi đơn giản, nhưng cũng đủ cho Lương Tử Ngưng cảm thấy thỏa mãn.
Nước mắt uất ức của cô rơi tán loạn, “Anh không ghét bỏ em chứ? Ghét bỏ em vì đã dơ bẩn?”
“Không đâu, vĩnh viễn cũng sẽ không.” Nhâm Dịch Tuấn cúi đầu, lau đi dòng lệ nóng, “Em vĩnh viễn là của anh.”
Nói xong, hắn bế Lương Tử Ngưng, đi về phía phòng tắm...
————
Nhâm Mục Diệu đột nhiên rất nhớ Kiều Tâm Du, hắn cấp tốc lái xe trở lại biệt thự.
Ánh mặt trời nhàn nhạt, rải vào gian phòng, ở trong không khí tạo thành từng làn ánh sáng.
Kiều Tâm Du nằm nghiêng trên giường, hai cánh tay lộ ra ngoài chăn, gấp khúc đặt ở đầu giường bên cạnh. Gò má cô trắng nõn mềm mại lại loáng thoáng vết khô của nước mắt.
Nhâm Mục Diệu cảm thấy như có một con dao đang đâm vào tim hắn, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
“Ư... Đừng làm rộn!” Cô phất tay nói.
Không nghĩ tới tay của cô vừa đúng vung mạnh vào mặt Nhâm Mục Diệu, “Chát ——” Một âm thanh giòn giã vang lên.
Kiều Tâm Du hít sâu một hơi, mở mắt, thấy gương mặt tuấn tú của hắn thật gần mình, nháy mắt hai cái, “Mục Diệu, anh dậy rồi à?” Không đúng, hắn tối hôm qua đi ra ngoài mà, cô chu môi lẩm bẩm nói: “Anh về hồi nào vậy?”
|