Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc
|
|
Chương 155: MƯU ĐỒ
Ads “Con à, con phải khỏe mạnh lớn lên có biết không, có như vậy ba của con mới có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh mẹ. . . . . .” Sau mấy ngày điều dưỡng, khuôn mặt vốn tái nhợt của cô đã có chút hồng hào, khỏe mạnh. Tay cô nhẹ nhàng xoa xoa phần bụng còn bằng phẳng của mình, miệng khẽ lẩm bẩm một lần rồi lại một lần.
Bỗng dưng, có một bóng người nhanh chóng đi vào gian phòng của cô hệt như một tia chớp, tay hắn kéo ngược rèm cửa, “Xoạt ——” rèm cửa sổ bị vén ra hoàn toàn.
“Tử Ngưng . . . . .” Giọng nói trầm thấp có chút mơ hồ, giống như từ một khu rừng rậm tối tăm xa xăm bay tới.
Lương Tử Ngưng khi nghe được giọng nói này, phản ứng đầu tiên là hơi sững sờ, mắt cô bỗng trợn to, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, “Dịch Tuấn, là anh sao? Thật sự là anh sao, anh đã đến gặp em thật sao? Không! Không thể nào. . . . . .” Cô dùng sức lắc đầu, “Anh ấy sẽ không trở lại, mình đã không còn giá trị lợi dụng, anh ấy đã vứt bỏ mình rồi!”
“Tử Ngưng!” Chân mày Nhâm Dịch Tuấn dần dần khóa chặt, hắn tiến lên ôm cô vào trong ngực, “Anh đã đến gặp em rồi, em có biết anh cố kìm chế để mình không đến thăm em khó khăn đến mức nào không, nhưng vì không thể khiến cho kế hoạch của chúng ta thất bại trong gang tấc, anh chỉ có thể làm như vậy.”
Lương Tử Ngưng cảm nhận được lồng ngực ấm áp của hắn, ngửi thấy được mùi vị trên người của hắn, cô cuối cùng cũng tin tưởng Nhâm Dịch Tuấn đang ‘chân chân, thật thật’ xuất hiện trước mặt cô, tất cả đều là thật.
“Dịch Tuấn, chúng ta đã có con rồi, anh sờ thử một cái xem, bé con đang ở trong bụng em đấy.” Lương Tử Ngưng như đang vội vàng tranh công, nắm lại bàn tay của hắn, để nó lên bụng của cô, trên mặt lộ ra một nụ cười sáng lạn, “Đây là con của chúng ta, anh cảm nhận được sự tồn tại của con không?”
Gương mặt tuấn tú của Nhâm Dịch Tuấn trầm xuống, thật ra thì hắn đã sớm biết tin cô mang thai, nhưng lại cảm thấy thắc mắc, vì sao cô lại chậm chạp không chịu ra chiêu bắt Nhâm Mục Diệu phải chịu trách nhiệm với mình, nếu làm như vậy, theo lẽ thường, Kiều Tâm Du sẽ lập tức rời xa hắn ta.
Nhưng, hắn đợi một ngày, rồi lại một ngày, Lương Tử Ngưng vẫn không có bất kì hành động nào, Nhâm Mục Diệu vẫn mỗi ngày đi làm, mà Kiều Tâm Du vẫn mỗi ngày nấu ‘cao lương mỹ vị’ cho hắn ta, rồi lại tự mình đưa đến công ty cho hắn. Nhìn bọn họ gắn bó như keo như sơn, Nhâm Dịch Tuấn càng ngày càng trở nên nóng nảy và bất an, hắn vì đợi không nổi nữa, nên mới tới đây gặp Lương Tử Ngưng, nếu cô không chịu hành động, vậy thì hắn chỉ còn cách phải ép cô.
Nhâm Dịch Tuấn bỗng chốc rút tay về, lạnh lùng hỏi “Em xác định nó là con của anh, mà không phải là của Nhâm Mục Diệu sao? Anh không chấp nhận làm một người cha hào phóng đâu.”
“Là của anh, nó nhất định là của anh!” Lương Tử Ngưng biết Nhâm Dịch Tuấn đang hoài nghi cô, cô hết sức nghĩ cách chứng minh đứa bé này là của hắn, xem ra chỉ còn cách thành thật khai báo, “Thật ra thì. . . . . . Em chưa từng cùng Nhâm Mục Diệu lên giường. Đêm đó, thuốc anh cho em, em đã lén đổi thành thuốc ngủ. Về phần. . . . . . màng trinh, là em tự mình đâm thủng nó. Bởi vì em không thể dễ dàng để cho người đàn ông khác ngoài anh chạm vào thân thể mình. Em chỉ một lòng một dạ với anh thôi, Dịch Tuấn, hãy tin em có được không. Anh ta không hề chạm vào em, đứa bé này chỉ có thể là con của anh.”
“Chát ——” Nhâm Dịch Tuấn vung tay lên, một cái tát rơi vào gương mặt mềm mại của cô.
Theo quán tính, Lương Tử Ngưng ngã xuống trên giường, một vệt máu lập tức xuất hiện trên khóe miệng, mặt cô vừa đỏ vừa sưng. Cô lấy tay che phần gò má nóng bỏng của mình, hốc mắt bỗng hiện lên một màng nước, “Anh đánh em! Là vì em không chịu cùng người đàn ông khác lên giường, hay vì anh vẫn nghi ngờ đứa bé này không phải con anh!”
“Miệng em nói yêu anh, chấp nhận hy sinh tất cả vì anh. Nhưng sự thật là gì? Em không nghe lời anh, thế thì sao anh có thể tin tưởng em. Mỗi lần, anh đều dùng bao mà, em hãy thành thật nói cho anh biết đứa bé này là từ đâu mà có!” Nhâm Dịch Tuấn giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hắn căm giận hướng cô rống to.
Lương Tử Ngưng lặng lẽ cúi đầu, “Là em, là vì em ra tay, dùng kim đâm thủng một lỗ nhỏ ở phía trên. Đứa bé đầu tiên đã không còn, em lại nghĩ nếu có một đứa trẻ khác phải chăng em cũng có thể trì hoãn một thời gian, để anh không tặng em cho người ngoài. . . . .” Giọng nói của cô cực kì yếu ớt, nhỏ bé hệt như tiếng muỗi kêu.
“Con đàn bà chết tiệt!” Nhâm Dịch Tuấn tiến lên, bóp chặt cổ họng của cô, hắn vẫn cho là người phụ nữ này là con rối ngoan ngoãn nghe lời nhất, có thể mặc hắn khống chế tất cả, không nghĩ tới, ả ta lại âm thầm điều khiển, khống chế hắn.
“Ặc, khụ. . . . . . Dịch Tuấn, anh thật muốn giết em sao?” Lương Tử Ngưng cảm thấy chỗ cổ họng bị hắn nắm truyền tới một loại đau đớn tan nát cõi lòng, không khí không thể thuận lợi chảy vào, lời nói không cách nào rành mạch, “Có thể, có thể, chết ở trong tay anh, em thật hạnh phúc. . . . . .” Cô chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi không khí bị rút hết.
Giống như con báo săn mồi, đôi mắt hắn bắn ra ánh sáng khát máu sắc bén, tay của hắn đột nhiên buông lỏng, rồi lại nắm chặt lại thành hình quả đấm, gân xanh nổi rõ, “Cô có chết, cục diện bây giờ cũng không thể thay đổi được!”
“Khụ, khụ. . . . . .” Không khí trở lại, Lương Tử Ngưng ho khan sặc sụa, cô nhào qua bắt được cánh tay Nhâm Dịch Tuấn, “Dịch Tuấn, lần này em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh muốn em làm gì, em nhất định sẽ làm nấy, anh phải tin em.” Lương Tử Ngưng giống như người chết chìm, gắt gao bắt lấy bè gỗ cứu lấy tính mạng mình trước hắn.
“Được, anh sẽ cho em một cơ hội! Lần này nếu em hoàn thành tốt, tương lai chúng ta, ‘một nhà ba người’ sẽ có thể vĩnh viễn hạnh phúc, mãi mãi bên nhau.” Hắn vươn tay, vuốt ve gò má sưng đỏ của cô, “Vừa rồi anh giận quá, có đau không?”
Mặt Lương Tử Ngưng dính vào lòng bàn tay lạnh như băng của hắn, rồi lại bị đôi mắt đen như ngọc của hắn đầu độc, bèn lắc đầu một cái,
“Không đau!”
————
Trên con đường yên tĩnh, dọc hai bên đường chính là cây ngô đồng của Pháp, trên cành cây nhẵn nhụi lấp ló một màu xanh biếc tươi mới. Cuối con đường, có một tòa biệt thự theo phong cách Châu Âu, với vườn hoa kiểu cách tinh xảo, ngoài hồ bơi sóng nước mênh mông. Kiến trúc duy chỉ một màu trắng, đang đắm chìm, hấp thu, phản xạ ánh sáng giống như chính bản thân nó đang phát sáng, rồi tỏa ra những quầng sáng êm dịu xung quanh
“Anh uống sữa tươi đi!” Kiều Tâm Du tranh thủ nói.
“Đó là thức uống chỉ dành cho phụ nữ.” Nhâm Mục Diệu đẩy ly sữa nóng về lại phía Kiều Tâm Du. Giơ tay lên, cầm lấy ly cà phê, tiếp tục xem tờ báo trong tay.
“Uống cà phê không tốt! Trong cà phê có hàm lượng càfêin cao, gây ra bệnh tim. . . . . .” Kiều Tâm Du giống như một chú vẹt, líu ríu bên cạnh hắn không ngừng, liên tục liệt kê những điều không tốt khi uống cà phê.
Dù sao, Kiều Tâm Du mỗi ngày đều nói những lời này, Nhâm Mục Diệu đã sớm thành thói quen, cô một mình mở buổi toạ đàm ‘kiến thức nên biết để có một sức khỏe tốt’, còn hắn thì tiếp tục chăm chú đọc những tin tức nóng về kinh tế hiện nay trên tờ báo.
|
Chương 156: KHÔNG THỂ KHÔNG ĐỂ Ý
Ads Đợi đến khi hắn uống sạch ly cà phê, cô cũng càu nhàu xong rồi.
Một tay Nhâm Mục Diệu cầm lấy tờ báo, tay kia lấy ly sữa tươi còn ấm đưa cho Kiều Tâm Du, “Em nói lâu như vậy, chắc khát nước rồi hả!! Thấm giọng chút đi rồi hãy tiếp.”
Kiều Tâm Du nhận lấy ly sữa, uống một hớp, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ khi ở vườn trẻ, thầy giáo không dạy cho anh biết là không thể vừa đọc sách vừa ăn sao. . . . . .”
“Thứ anh xem không phải là sách, mà là báo. Anh không có ăn, mà là uống” Nhâm Mục Diệu nghiêm túc nói.
“Báo cũng là sách, ăn chính là uống, về tính chất nó đều như nhau mà, anh đừng có nguỵ biện, anh rõ ràng là đang làm hai việc cùng lúc!”
Nhâm Mục Diệu tiếp tục bới móc lời của cô, “Anh không có ‘làm hai việc cùng lúc’, anh dùng mắt nhìn, dùng miệng ăn, còn phải dùng lỗ tai nghe. Cho nên là ‘làm ba việc cùng lúc’.”
“Được, anh ‘da dụng một lúc’, vậy còn không nhanh để tờ báo xuống, cầm lấy cái sandwich phô mai này giải quyết nhanh đi.”
“Nếu em có thể im lặng một chút, được như thế, anh lập tức có thể từ bỏ ‘làm ba việc cùng lúc’, thành một lòng một việc rồi.”
“Anh ghét em nói nhiều!?.” Kiều Tâm Du bĩu môi, tỏ vẻ uất ức nói: “Em chỉ lo lắng cho sức khỏe của anh thôi, em chỉ vì anh mà suy nghĩ. . . . . .”
“Ai ~” Nhâm Mục Diệu than thở một tiếng, đứng lên, ôm eo nhỏ của cô, sau đó hôn lên cánh môi mềm mại, phương pháp này luôn là phương pháp hữu hiệu nhất khiến cô im miệng.
“Ư. . . . . .” Kiều Tâm Du không thể lên tiếng phản kháng, chỉ có thể đánh vào bả vai của hắn, cô lại bị hắn sỗ sàng rồi. Xem ra hắn siêu cấp thích ăn đậu hũ, vậy hôm nay cô sẽ chuẩn bị một bữa tiệc toàn đậu hũ cho hắn, đậu hũ Ma Bà, rau trộn đậu hũ, canh đậu hũ, đậu hũ dồn thịt, cả món chao đậu hũ tiếng tăm lừng lẫy nữa.
Trong lúc ôm hôn triền miên, Kiều Tâm Du vẫn còn có thể tiếp tục chìm đắm trong suy nghĩ về thực đơn hôm nay.
Nhâm Mục Diệu đột nhiên buông lỏng cô ra, khẽ nhấp môi, “Em uống sữa tươi?”
“Đúng vậy!” Vẫn còn đang ở trong trạng thái hoảng hốt, Kiều Tâm Du vô thức đáp: “Là anh bảo em uống để nhấp giọng mà!”
Khuôn mặt Nhâm Mục Diệu tối đen, đi vào phòng tắm, vội vàng dùng nước súc miệng.
Từ nhỏ hắn đã rất ghét uống sữa tươi, giống như người ta ghét ớt xanh vậy, vừa ngửi tới mùi vị này, hắn đã cảm thấy ghê tởm.
“Anh dị ứng với sữa tươi sao?” Thấy hắn lập tức nhíu chặt chân mày, sắc mặt xanh xao, Kiều Tâm Du lo lắng, nên mới theo hắn vào đây.
Cô đã từng nghe qua dị ứng phấn hoa, đậu phộng, hải sản. . . . . . nhưng dị ứng sữa tươi thì... chưa từng
Nhâm Mục Diệu súc miệng xong, lại tiếp tục bóp kem lên bàn chải, một lần rồi lại một lần chải sạch hàm răng, không xóa sạch cái vị sữa kia, hắn sẽ không cam lòng.
“Anh có muốn em gọi cấp cứu không?” Kiều Tâm Du tự trách nhìn hắn, vội xoay người rời đi.
Vì hôn, mà lây dính một chút xíu sữa tươi, rồi phải vào bệnh viện, không trở thành chuyện cười của thế kỷ mới là lạ. Nhâm Mục Diệu vội vàng túm lại tay cô, trong miệng vẫn còn bọt, nói: “Anh rất rất rất ghét sữa tươi, mùi vị ghê tởm của nó khiến anh muốn nôn, biết chưa?”
“Em đã biết anh kiêng ăn giống như trẻ con rồi, đã vậy sao anh không nói sớm.”
“Anh nói rồi, thì em sẽ không càm ràm mỗi ngày bên tai anh nữa, cũng sẽ không nhìn thấy được biểu hiện quan tâm này của em nữa.”
Con ngươi Kiều Tâm Du khẽ nhíu lại, “Thì ra anh mỗi ngày đều xem lời em nói thành một vở diễn? Anh thật xấu xa!” Những quả đấm nhỏ giống như hạt mưa liên tục rơi vào người của hắn.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động bỗng từ trong phòng khách truyền đến.
“Anh nghe điện thoại chút, chờ lát nữa anh sẽ để cho em đánh đủ.” Đánh gì cơ chứ, so với gãi ngứa cho hắn thì chẳng khác mấy.
Nhâm Mục Diệu cầm điện thoại di động lên, sau khi điện thoại được tiếp thông, chân mày hắn khẽ siết chặt, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm trọng.
“Sao vậy?”
“Công ty có chuyện.” Hắn nhặt lấy chùm chìa khóa trên khay trà thủy tinh, rồi vội vã đi ra ngoài.
Kiều Tâm Du quay đầu liếc mắt nhìn cặp sandwich vẫn chưa được hắn nuốt trôi kia, thì thầm một câu, “Chuyện quan trọng tới mức nào mà ngay cả ăn chút đồ ăn sáng cũng không được.”
Thở dài một hơi, cô cúi đầu, nhìn thấy túi giấy tờ màu vàng trên khay trà, “Sao anh ấy lại quên đem túi giấy tờ quan trọng như vậy?”
Kiều Tâm Du lập tức lấy bọc gói lại sandwich, rồi cầm lên túi giấy đuổi theo hắn. Nhưng Nhâm Mục Diệu đã lái xe đi, cô lập tức gọi điện thoại di động cho hắn, mà đường dây lại bận. Cho nên Kiều Tâm Du vội bảo tài xế đưa cô đi.
“Cậu Vương, có thể lái nhanh hơn một chút không?.” Kiều Tâm Du không ngừng thúc giục.
“Cô chủ, không phải lỗi của tôi, mà là vì cậu chủ lái xe quá nhanh, tốc độ lái xe của cậu ấy đã đến mức siêu tốc, vì lý do an toàn, tôi không thể tăng tốc độ hơn nữa.”
Nhâm Mục Diệu lái xe gấp thế kia, là vì công ty xảy ra chuyện vô cùng nghiêm trọng à?
Kiều Tâm Du không khỏi lo lắng thay cho hắn.
Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng bay vọt qua, chiếc xe thể thao Lamborghini màu vàng của Nhâm Mục Diệu thì lại giống như một tia sáng, lướt cực nhanh, Kiều Tâm Du chỉ có thể nhìn nó đi càng lúc càng xa, mơ hồ biến thành một cái bóng màu vàng.
“Không đúng, nếu đến công ty thì phải quẹo phải chỗ ngã tư chứ, nhưng xe cậu chủ lại quẹo trái.” Tài xế hướng về Kiều Tâm Du báo cáo.
“Vậy chúng ta cũng quẹo trái đi!” Đây không phải là đường đến bệnh viện sao, lòng Kiều Tâm Du khẽ run, một bầu không khí lạnh lẽo ập vào lòng cô, “Chúng ta đến bệnh viện đi!”
Vẻ mặt khẩn trương lúc sáng của Nhâm Mục Diệu là vì vậy ư, nói vậy hắn rất quan tâm Lương Tử Ngưng. Kiều Tâm Du biết Lương Tử Ngưng bây giờ là bệnh nhân, hơn nữa cô ấy hiện giờ rất lẻ loi, cô ấy không có lấy một người thân để giúp đỡ hay chăm sóc cho cô ấy, cô không nên so đo chuyện này mới phải. Nhưng khi nghĩ tới lý do Nhâm Mục Diệu khẩn trương là vì cô, lòng của cô giống như bị một tảng đá đè lên, thật nặng nề, ngột ngạt.
————
“Chuyện gì xảy ra?” Ánh mắt nghiêm túc của Nhâm Mục Diệu nhìn chằm chằm vào bác sĩ.
Dưới ánh nhìn soi mói, sắc bén của Nhâm Mục Diệu, bác sĩ run rẩy nói: “Là.. . . . . vì khi chúng tôi báo cho Lương tiểu thư chuyện thai nhi bị dị dạng, phải làm giải phẫu sinh non, thì cô ấy bắt đầu chửi bới, không chịu phối hợp thực hiện các bước chuẩn bị trước giải phẫu.”
“Đồ vô dụng!” Gương mặt tuấn tú của hắn lập tức bị một tầng khí đen, mịt mù bao phủ “Chút chuyện nhỏ mà làm cũng không xong.”
|
Chương 157: LƯƠNG TỬ NGƯNG TRẢ THÙ
Ads Lương Tử Ngưng thuận tay cầm lên bình hoa thủy tinh nơi đầu giường, giây tiếp theo, các đóa hoa hồng lập tức bay tới bên cửa.
“Xoảng——” Nhâm Mục Diệu mới vừa đi tới cửa, thì một bình hoa đã ập tới bên gương mặt lạnh lùng của hắn, gặp nguy không loạn, người hắn khẽ né sang bên cạnh, tránh được đợt tập kích của bình hoa.
Bình hoa thủy tinh ngay bên chân của hắn bể tan tành thành những mảnh vụn, những mảnh vụn trong suốt dưới sự khúc xạ của ánh mặt trời, lóe ra những tia sáng lấp lánh. Những đóa hồng mềm mại kiều diễm được ngâm trong nước, bể tan thành những cánh hoa vụn, khẽ rơi.
Đôi mắt lạnh lùng quét nhìn phòng bệnh cực kì bừa bộn, khóe miệng khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười lãnh khốc tuyệt tình, “Không tệ! Xem ra sức khỏe của cô khôi phục rất tốt.”
Nhâm Mục Diệu giơ chân lên, đôi giày da thủ công lóe lên ánh sáng lạnh như băng, bước qua chiếc bình hoa vỡ, đi tới bên cô.
“Anh, anh tới đây nhất định là để giết hại con tôi, van xin anh đừng qua đây!” Lương Tử Ngưng như gặp phải Quỷ La Sát, cô hốt hoảng nhảy xuống giường, cuộn mình trốn trong góc tường, cô co người lại thành một khối, thân thể không nhịn được mà run lẩy bẩy.
“Với tình huống bây giờ, đứa bé này không thể không lấy ra!” Lời Nhâm Mục Diệu nói ra cực kì lãnh khốc, nhưng trên mặt lại không hề có một chút cảm xúc không đành lòng.
“Đứa bé này là hi vọng của tôi, không thể lấy ra, không thể lấy ra. . . . . .” Lương Tử Ngưng như một đứa trẻ bị mất đi linh hồn, đầu tóc cô rối bời mà phủ lên đôi gò má trắng bệch, cô bất lực lắc đầu, động tác như cái máy, không ngừng lắc đầu, trong miệng vẫn nhắc đi nhắc lại câu nói trên .
Cô chỉ biết, nếu đứa bé này không còn, thì đối với Nhâm Dịch Tuấn mà nói, một chút giá trị lợi dụng cô cũng không có. Vậy thì, cô sẽ thật sự hoàn toàn mất đi Nhâm Dịch Tuấn.
Nhâm Mục Diệu thấy cô có chút bình tĩnh lại, lập tức báo cho y tá bên cạnh, “Đánh thuốc mê cô ta, rồi trói đến phòng giải phẫu là được.”
“Không!” Lương Tử Ngưng nhào tới, quỳ gối trước mặt Nhâm Mục Diệu, ôm lấy hai chân của hắn, “Van xin anh, đừng làm hại tới đứa bé này, nó là con của chúng ta . . . . . .”
“Bộp——” ngoài cửa, một bóng người mềm mại mảnh khảnh, đôi mắt to sáng ngời, khuôn mặt trắng bệch, cô đứng ở nơi đó, hai bàn tay mềm mại không xương của cô vẫn đang run run.
Nhâm Mục Diệu quay đầu lại, lúc nhìn thấy Kiều Tâm Du, lòng hắn hốt hoảng, hỗn loạn, “Tâm Du!”
Hắn muốn đi tới bên cô, nhưng khi chân hắn khẽ nâng lên, lập tức bị Lương Tử Ngưng ôm chặt vào trong ngực.
“Chẳng lẽ anh quên đêm hôm đó rồi sao? Em biết anh chỉ vì uống rượu say, mà nhìn lầm em là chị, nhưng đoạn tình cảm kia thật sự đã xảy ra. Anh xem, trời cao cuối cùng đã chiếu cố tới em, cho em mang thai con của anh, để em thay chị mà ở bên cạnh anh, chăm sóc anh? Em không quan tâm dù mình có trở thành kẻ thế thân.” Lương Tử Ngưng len lén nhìn về phía cửa, xem phản ứng của Kiều Tâm Du, ai bảo người đàn bà này lại muốn tranh giành Nhâm Dịch Tuấn với cô, cô muốn cô ta phải trả một cái giá thật lớn.
Nếu Kiều Tâm Du đoạt đi người đàn ông của cô, vậy cô sẽ để cho cô ta nếm thử một chút mùi vị khi người đàn ông của mình bị người phụ nữ khác cướp đoạt.
Giọng nói réo rắt của Lương Tử Ngưng, từng lời từng tiếng như sấm nổ bên tai đánh vào lòng cô, chấn động tới mức khiến đầu óc cô trống rỗng, sững sờ đứng yên tại chỗ
“Cô nói đủ chưa!” Nhâm Mục Diệu khom người hung hăng đẩy cô ta ra, vội vàng đi tới bên Kiều Tâm Du.
“Tâm Du, em đừng nghe cô ta nói bậy, em nghe anh giải thích có được không?.”
Khóe mắt cô thoáng hơi lạnh, Kiều Tâm Du dùng đôi mắt sáng trong nhìn hắn, cánh môi trắng bệch khẽ nâng lên, lộ ra nụ cười mỉm hư ảo, “Anh quên mang theo giấy tờ, nên em mang nó tới cho anh. . . . . .” Cô không muốn tiếp nhận sự thật này, cô lựa chọn tránh né nó, vờ như không nghe thấy gì cả, cô cúi đầu, nhìn vũng nước trên đất, giấy tờ đang ngâm trong nước, bên cạnh còn có đóa hoa hồng tươi đẹp đến mức chói mắt.
“Tâm Du. . . . . .” Phản ứng này của Kiều Tâm Du khiến Nhâm Mục Diệu càng thêm lo lắng.
“Anh xem, em thật đần! Chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không xong.” Cô ngồi chồm hổm xuống đem giấy tờ nhặt lên, nước dọc theo túi giấy tờ mà nhỏ giọt xuống, hệt như những giọt lệ, “Thật xin lỗi, nó lại thành ra như vậy. Em thật sự vô dụng, chuyện gì cũng làm không xong. . . . . .” Lẩm bẩm nói, giọng của cô dần dần nghẹn ngào, những giọt nước mắt thê lương lả tả rớt xuống, lặng lẽ chảy dọc theo gương mặt tái nhợt của cô. . . . . .
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . .” Từng giọt nước mắt của cô, giống như từng viên đá đập vào trái tim của hắn, hắn ôm chặt cô vào trong lòng, giống như chỉ có vậy, mới có thể cảm thấy cô đang chân thật tồn tại.
Lương Tử Ngưng đi tới, “Phịch” một tiếng, quỳ xuống bên Kiều Tâm Du. Mặc dù trong lòng, cô ngàn vạn lần không muốn, nhưng vì giữ được sinh mệnh của đứa bé này, cô không thể không hy sinh tôn nghiêm của mình, “Kiều Tâm Du, tôi biết rõ chị sẽ không thể tha cho đứa bé này, nhưng đứa bé này vô tội, đây là một sinh mạng mới được ra đời, tôi van xin chị có thể để cho nó một con đường sống không? Tôi chưa từng có ý nghĩ muốn can thiệp vào cuộc sống của hai anh chị, đứa bé này sẽ càng không ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người, chị có thể tiếp tục làm bà Nhâm, đứa bé này cũng sẽ không trở thành con riêng, tôi chỉ hi vọng chị có thể cho đứa bé này một con đường sống. . . . .”
Nước mắt nhanh chóng làm tầm mắt của cô mơ hồ, “Tôi không biết, cô đừng hỏi tôi, tôi thật sự không biết. . . . . .”
Làm hại tới đứa bé này, cô làm không được, cô cũng không thể trơ mắt nhìn Nhâm Mục Diệu làm như vậy. Nhưng, khi cô vừa nghĩ tới việc Nhâm Mục Diệu có con với cô gái khác, tim cô nhói đau đến mức sắp hít thở không thông.
“Cô câm miệng cho tôi! Cút ngay!” Nhâm Mục Diệu không muốn nhìn thấy Kiều Tâm Du bị bức tới mức phải thống khổ như thế, toàn bộ bức xúc lập tức đổ lên trên người Lương Tử Ngưng.
“Để em yên tĩnh một chút có được không!?.” Kiều Tâm Du đẩy Nhâm Mục Diệu ra, “Em cần yên tĩnh một chút.” . Đôi mắt trong veo như nước của cô dao động những bi thương.
Nhâm Mục Diệu chậm rãi buông lỏng tay, hắn lưu luyến, dường như chỉ cần hắn vừa buông lỏng, hắn vĩnh viễn sẽ không níu giữ được cô.
Trong nháy mắt, Kiều Tâm Du xoay người, lệ đã tràn đầy hốc mắt cô lập tức tuôn rơi, bàn tay cô nhè nhẹ xoa xoa tim mình, mở ra đôi chân cứng đơ của mình mà bước ra ngoài, bước tiến của cô càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gấp rút, như không thể chờ đợi mau chóng thoát khỏi nơi làm người ta hít thở không thông này.
Hoa viên sau bệnh viện rậm rạp cây cối, dưới một cây nhãn, trong một góc tối, Kiều Tâm Du đang ngồi trên băng đá lạnh như băng, người cô co lại, toàn thân không ngừng run rẩy.
|
Chương 158: ĐAU LÒNG
Ads Tại sao phải như vậy, tại sao?
Cô bây giờ giống như một kẻ dư thừa, Nhâm Mục Diệu có thể trở về thời điểm sáu năm trước rồi, hắn có cô gái thương yêu hắn, mà người kia lại giống Lương Tử Oánh như đúc, cô ấy còn có con với hắn nữa. Tất cả đều hoàn mỹ, thời gian như đang quay ngược lại. Điều bất đồng duy nhất, chỉ có cô mà thôi.
Thế giới của hắn có thể trở về như trước, nhưng thế giới của cô lại không cách nào trở lại. Kí ức đen tối trong nhà tù, vĩnh viễn tồn tại sâu trong trí nhớ của cô. Cô còn mất đi cả tim mình, đoán chừng cũng không thể tìm lại được.
“Kiều Tâm Du, sao cô lại ở đây?”
Đỉnh đầu truyền đến một giọng nói mạnh mẽ của đàn ông.
Kiều Tâm Du lập tức xoay người, lau lệ nơi khóe mắt, nụ cười tiêu chuẩn lần nữa xuất hiện trên mặt cô. Sau đó cô quay lại nhìn hắn, “Nhâm Dịch Tuấn, thật khéo! Sao anh lại tới bệnh viện?”
“À! Một người bạn của tôi bị bệnh, tôi tới thăm.” Đôi con ngươi tối tăm của hắn dần bị một lớp khí lạnh phủ lên.
Mặc dù Kiều Tâm Du đang cực lực đè nén đau thương của cô, nhưng hành lông mi nhỏ dài bị thấm nước càng thêm đen, làn nước bập bềnh trong đôi con ngươi, đã làm lộ ra nỗi bi thương trong lòng cô.
“Tôi ngồi đây thì có sao không?” Nhâm Dịch Tuấn lễ phép hỏi một tiếng.
Kiều Tâm Du lắc đầu một cái, “Ngồi đi!” Cô dời người sang bên cạnh, chừa chỗ cho hắn.
“Cô đứng lên chút đi!” Nhâm Dịch Tuấn lấy khăn quàng cổ trên người xuống.
Kiều Tâm Du ngây ngốc đứng lên, sững sờ nhìn hắn phủ chiếc khăn quàng lên trên băng ghế đá, cô vội vã ngăn cản, “Này, vậy không tốt lắm đâu!”
“Băng ghế đá lạnh như vậy, sẽ làm cô ngã bệnh mất.” Nói xong, hắn ấn bả vai Kiều Tâm Du xuống, ép cô ngồi lên trên khăn quàng cổ của hắn.
Nhâm Dịch Tuấn chưa từng có hành vi tỉ mỉ, quan tâm người khác như thế, nhưng khi hắn nhìn thấy Kiều Tâm Du, hắn lại không nhịn được ý nghĩ muốn đem cô nâng niu trong lòng bàn tay, quan tâm cô, che chở cô.
“Cám ơn!” Kiều Tâm Du ngập ngừng nói.
“Cô gặp phải chuyện gì sao?” Hắn rất tự nhiên mở miệng, hỏi thăm cô mọi chuyện. Khẩu khí quen thuộc như đang hỏi thăm cuộc sống của một người bạn đã lâu không gặp.
“Không có, không có gì.” Kiều Tâm Du vẫn có chút đề phòng với hắn, cô không muốn đem tất cả mọi chuyện nói cho hắn biết.
“Sao, không muốn nói cho tôi biết à? Tôi đoán tám phần là do Nhâm Mục Diệu khi dễ cô rồi.” Nhâm Dịch Tuấn chắc chắn nói.
Vừa nhắc tới Nhâm Mục Diệu, nỗi đau bớt đi phần nào lúc nãy lại bắt đầu nhói lên, mũi cô bỗng đau xót, nước mắt lẳng lặng chảy xuôi xuống, “Anh đừng nhắc tới anh ấy có được không, tôi không muốn nghe . . . . . .”
Mặc dù đã cố gắng đè nén xuống, nhưng nước mắt vẫn giống như những hạt trân châu bị đứt dây, liên tục rơi xuống. Kiều Tâm Du dùng sức lau nước mắt, nhưng vừa lau xong một đợt, một đợt nước khác lại tuôn ra. Dù cô cố gắng cỡ nào, vẫn không thể lau hết chúng, như vết thương trong lòng, không thể nào kín miệng.
Nhâm Dịch Tuấn vỗ vỗ bả vai của mình, “Cho cô mượn dựa một chút!”
“Không cần!” Giọng nói nghẹn ngào mang nặng âm mũi.
“Ai ~~~” Nhâm Dịch Tuấn thở dài một tiếng. Cô rõ là mềm yếu, tại sao lại muốn giả bộ kiên cường chứ?
Nhâm Dịch Tuấn không để ý tới phản kháng của Kiều Tâm Du, ôm trọn cô vào trong ngực mình, khẽ vuốt nhẹ lưng cô, “Nếu muốn khóc thì cứ thỏai mái khóc đi, như thế lòng cô còn có thể dễ chịu hơn một chút, cứ khóc lớn lên!”
“Ư hức . . . . .” Đè ép nhiều bi thương trong lòng như vậy, hẳn cũng nên buông thả chúng một thoáng, nếu cứ tiếp tục đè nén, thì khi tích tụ nhiều cũng sẽ thành bệnh.
Kiều Tâm Du đầu tiên là nhỏ giọng khóc sụt sùi, nhưng đau thương cứ liên tục tràn ra từ sâu trong đáy lòng cô, rồi cô vứt đi sự e dè của mình, lên tiếng khóc lớn.
Vài tia ánh mặt trời xuyên thấu qua những cành cây dày đặc, rơi vào trên người của cô, phủ lên người cô một tầng sắc mê ly.
Vườn hoa vắng vẻ, thật lẳng lặng mà lặng lẽ.
Nhưng đáy lòng cô lại không cách nào yên bình như thế, những đợt sóng dữ cứ liên tục ập tới. . . . . .
————
Mọi thứ thật bừa bộn, như có một vụ cướp vừa diễn ra.
Ánh mắt Nhâm Mục Diệu nhìn chằm chằm vào phương hướng Kiều Tâm Du rời đi, khí giận phủ đầy lên đôi mắt u tối của hắn, lửa giận tán loạn.
Song Lương Tử Ngưng vẫn quỳ trên mặt đất, chân cô có chút tê dại, cô đưa tay lôi lôi ống tay áo của Nhâm Mục Diệu, “Van xin anh, tha cho con của chúng ta có được hay không?”
Nhâm Mục Diệu chợt vung tay lên, “Chỉ có đứa nhỏ do Tâm Du sinh ra mới là con của tôi, về phần đứa trẻ này, đó chỉ là một kết quả ngoài ý muốn.”
“Thế nhưng đứa bé đã chân thật tồn tại.”
“Tôi sẽ không để cho nó sống sót!” Nói xong câu đó, hắn hất tay rời đi.
Lương Tử Ngưng ngồi liệt trên mặt đất lạnh băng, hai tay cô chống trên đất, một giọt lệ lăn xuống, “Con ơi, mẹ phải làm gì để cứu con đây? Mẹ nên làm gì mới có thể giúp ba con đây?”
————
Đầu hắn ngập đầy lửa giận, trong đầu Nhâm Mục Diệu không ngừng hiện lên vẻ mặt bi thương của Kiều Tâm Du, hắn hốt hoảng gọi điện thoại cho cô, nhưng chẳng có lần nào thông. Hắn giống như một con ruồi mất đầu, gặp người nào cũng kéo qua hỏi một chút, dường như, thế giới của hắn đã hỗn loạn rồi.
Khi hắn đi tới vườn hoa nhỏ phía sau bệnh viện, lập tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia thế nhưng lại đang rúc đầu vào trong ngực của người đàn ông khác, hắn tức giận, hừng hực khí thế bước tới, nắm chặt áo của tên đàn ông kia, rồi đấm mạnh vào mặt hắn ta.
“Nhâm Mục Diệu, anh làm gì ở đây!” Kiều Tâm Du hướng phía hắn rống to, mặt cô đầy nước.
Kéo Kiều Tâm Du qua, lấy thân mình chắn ngang người cô, tuyên rõ quyền sở hữu, hướng về phía Nhâm Dịch Tuấn căm giận nói: “Đáng đánh!”
Nhâm Dịch Tuấn ưu nhã lau vết máu nơi khóe miệng, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đe dọa nhìn Nhâm Mục Diệu, “Không ngờ chỉ có mấy năm không gặp, mày đã trở nên bạo lực như vậy!”
Trong nháy mắt, Nhâm Dịch Tuấn ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy của hắn ta cũng lập tức bắn ra tán loạn những tối tăm cùng với lạnh lẽo. Ánh mắt hai người giống nhau như đúc, Nhâm Mục Diệu lập tức ý thức được thân phận của hắn.
Cánh môi mỏng của Nhâm Mục Diệu khẽ nâng lên, tạo thành một nụ cười châm biếm, “Mày nói tao sao? Thích cám dỗ phụ nữ có chồng, quả không hổ danh là con của một bà mẹ ‘vụng trộm’ chuyên nghiệp!”
Đôi mắt lạnh như băng hừng hực lửa giận, Nhâm Dịch Tuấn không cách nào đè nén xuống lửa giận của mình, “Mẹ mày mới là đồ đàn bà hạ tiện, đi cướp chồng của người khác!” Hắn xông lên phía trước, lưu loát đưa qua một đấm ——
Nhâm Mục Diệu nhanh nhẹn xoay người, tránh được nắm đấm của hắn ta, ngay sau đó, hắn ra một cú đá vào ngay lồng ngực của Nhâm Dịch Tuấn . . . . . .
|
Chương 159: NÊN BUÔNG TAY
Ads Thấy hai người cứ liên tục đánh nhau, Kiều Tâm Du thật sự không chịu được, hướng về hai người bọn họ rống to: “Các anh đủ chưa! Đừng đánh nữa!”
Tình địch gặp mặt đã hết sức đỏ mắt, huống chi hai người bọn họ còn có mối thù sâu nặng như vậy, càng sẽ không bỏ qua cho đối phương. Hung hăng ra quyền, liên tục tung ra những cú đá đầy lực, một đấm rồi lại một đá càng lúc càng tàn nhẫn hơn.
Dĩ nhiên hai người cũng không ai buông tha cho ai, khóe miệng Nhâm Mục Diệu bật ra tia máu, mà trên gò má của Nhâm Dịch Tuấn cũng đã xuất hiện vết bầm tím.
Nhâm Mục Diệu thừa dịp Nhâm Dịch Tuấn tránh né, bay người tới, đấm thật mạnh thẳng vào mặt của hắn ta.
Kiều Tâm Du nhào tới trước mặt của Nhâm Dịch Tuấn, “Không được!”
Nhâm Mục Diệu nhìn thấy Kiều Tâm Du đột nhiên xuất hiện trước tầm mắt mình, hắn rất sửng sốt, quả đấm vừa đúng dừng lại ngay trước gương mặt thanh tú của cô, “Em lo cho tên đó?”
Cánh môi trắng bệch giương nhẹ, lãnh đạm cười một tiếng, “Đủ chưa, các anh là con nít lên ba sao?”
“Tâm Du, cô tránh ra!” Nhâm Dịch Tuấn lau chùi mồ hôi hột trên trán mình xong, đôi mắt khát máu của hắn lập tức bắn ra ánh nhìn bén nhọn hệt như mũi kiếm về phía Nhâm Mục Diệu.
“Tâm Du? Cách gọi thật thân thiết, hai người từ lúc nào lại có mối quan hệ tốt như vậy.” Một nụ cười khinh miệt lập tức xuất hiện trên gương mặt căng cứng của Nhâm Mục Diệu.
“Đây là chuyện giữa tao với Tâm Du, không mượn mày xen vào?” . Chân mày sắc bén của Nhâm Dịch Tuấn nhíu lên, tỏ ý khiêu khích, cùng với vẻ bất mãn.
“Cô ấy là vợ tao, tao có quyền biết mọi chuyện về cô ấy. Còn mày, chỉ là kẻ xa lạ trên đường mà thôi.”
“Nếu tao là người xa lạ, sao mày phải để ý đến mối quan hệ giữa tao và Tâm Du.”
. . . . . .
Tâm tình Kiều Tâm Du còn chưa thoát khỏi bi ai cùng với đau thương, giờ cô lại bị Nhâm Mục Diệu chất vấn, đầu cô sắp hỏng mất rồi.
“Đủ rồi!” Kiều Tâm Du tức giận hét lớn một tiếng, thấy hai người câm mồm nhìn mình, chân mày cô nhíu chặt, “Hai người cứ ở chỗ này mà tiếp tục tranh cãi đi!”
Kiều Tâm Du bỏ lại những lời này, sau đó lập tức xoay người rời đi.
“Tâm Du!”
“Tâm Du!”
Hai người trăm miệng một lời gọi tên của Kiều Tâm Du. Nhưng Nhâm Mục Diệu lại nhanh hơn một bước, hắn tiến lên, nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh, mềm mại của Kiều Tâm Du.
“Chúng ta cùng về nhà đi!” Nhâm Mục Diệu không cho Kiều Tâm Du có cơ hội cự tuyệt, trực tiếp lôi cô rời đi.
Cầm chặt lấy bàn tay cô, cảm nhận được nhiệt độ lạnh như băng, cái lạnh như được xuyên thấu vào tâm, như thể chết lặng, như thể tràn ra từ trong trái tim của chính cô.
Một đôi mắt ảm đạm, gắt gao nhìn bóng lưng đang tay trong tay rời đi của hai người họ, đáy mắt mờ mịt cùng với tối đen, hắn mong muốn đến cỡ nào người đang ở bên cạnh Kiều Tâm Du kia là hắn.
Một trận gió lạnh thổi qua, cuốn theo từng đợt lá rụng của cây nhãn, thì ra cũng có cây vào lúc đầu xuân lại bắt đầu rụng lá . . . . . .
Nhâm Dịch Tuấn vẫn cô độc, trong góc tối đó chỉ có một mình hắn. Nhưng kể từ lần đầu nhìn thấy Kiều Tâm Du, hắn đã bị nụ cười nhạt của cô chinh phục, ác ma đột nhiên muốn rời bỏ thế giới Hắc Ám, vì như vậy sẽ gần cô hơn một chút.
————
Kiều Tâm Du cùng với Nhâm Mục Diệu rời đi là vì không muốn nhìn thấy hai người bọn họ đánh nhau, gây gổ thêm nữa.
Bầu không khí buồn bã tràn ngập trong xe, hàng ghế ngồi bọc da thật sự tỏa ra một loại mùi nồng nặc khó ngửi, điều này càng khiến cho bầu không khí bên trong xe càng thêm phần bức bối.
Trầm mặc yên tĩnh, hai tay Nhâm Mục Diệu nắm chặt lấy tay lái, đôi con ngươi nhìn chằm chằm phía trước. Kiều Tâm Du nhắm mắt lại, chịu đựng một trận rồi lại một trận cảm giác đảo lộn trong lồng ngực.
“Em không có gì muốn hỏi anh sao?” Nhâm Mục Diệu muốn giải thích với cô chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, nhưng Kiều Tâm Du lại chần chừ mãi không hỏi hắn, hắn chỉ còn cách mở miệng, bắt đầu trước.
“Không có.” Giọng Kiều Tâm Du lạnh nhạt, như đang nói chuyện với một người xa lạ.
“Chẳng lẽ em hoàn toàn không muốn biết chuyện xảy ra giữa anh và Lương Tử Ngưng sao?”
“Vậy anh muốn em làm sao!” Đôi mắt Kiều Tâm Du bỗng dưng mở ra, trong vắt và lấp lánh ánh sáng, “Anh muốn em cãi nhau với anh như loại đàn bà chanh chua, sau đó quăng chậu nước lạnh vào người anh, ném vật dụng, đồ đạc trong nhà? Hay anh muốn em tới bắt gian tại trận anh đang ở cùng một chỗ với cô ta, sau đó đem tội ác của anh lan truyền khắp nơi? Hay là muốn em. . . . . . cũng ra ngoài ngoại tình giống như anh, cởi mở một chút, vui đùa cùng tất cả mọi người hay sao?”
Nhâm Mục Diệu tức giận đạp mạnh chân ga, cây kim chỉ đồng hồ càng lúc càng hướng nhanh về phía vạch bên phải, tốc độ ngày càng mau, “Kiều Tâm Du!” Hắn nghe không nổi nữa, hừ mạnh một tiếng.
“Hay anh muốn em yếu đuối, mỏng manh một chút, biểu diễn tiết mục nổi tiếng một khóc, hai náo, ba treo cổ, mặt dày mày dạn cầu xin anh, vạch rõ giới tuyến với vợ nhỏ.” Khóe miệng Kiều Tâm Du nâng lên thành một nụ cười tự giễu, “Người ta ưu tú như thế, lại có tiền có thế, nuôi một hai phụ nữ là chuyện rất đỗi bình thường, em có thể kiêu ngạo vì đây thật là một ân huệ lớn mà trời ban cho em, sao em lại có thể chỉ trích, trói buộc cấm cản anh đi ngoại tình chứ? Vợ hiền gương mẫu phải làm như thế mới đúng! Em hẳn là nên tự trách chính mình, phải chăng vì mị lực của em không đủ, nên không thể giữ được chồng. . . . . .”
“Đừng nói nữa!”
“Không phải anh bảo em nói sao?” Mặt Kiều Tâm Du tái nhợt không có lấy một tia biểu tình, cô cắn môi, đau xót, cắn đến rách lớp da ngoài, đâm vào trong thịt, mùi máu tươi tràn khắp khoang miệng, thở dài một tiếng, “Có lẽ. . . . . . Chúng ta nên kết thúc đi.”
Cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo khiến lòng cô không ngừng rối rắm, khi nói ra những lời này, lòng của của cô như bị đập tan thành những mảnh vụn, nhưng thực tế tàn khốc, ép cô không thể không đưa ra loại lựa chọn này.
“Em nói cái gì?!!” Gân xanh nổi đầy lên trán Nhâm Mục Diệu, hắn hướng cô rống to.
“Két——” hắn chợt đạp mạnh thắng xe, bánh xe cùng với mặt đất ma sát vào nhau tạo ra những âm thanh chói tai.
Chiếc Lamborghini vững vàng dừng ngay trước cửa nhà họ Nhâm.
Kiều Tâm Du lập tức mở cửa xe, bước xuống, hít sâu vào một hơi không khí trong sạch, cổ tay cô bỗng bị ai đó nắm chặt lại.
Đôi mắt tối tăm của Nhâm Mục Diệu toát ra một ngọn lửa đen, ép hỏi: “Em! em mới vừa nói gì?”
Kiều Tâm Du dùng hết sức muốn tránh thoát mở tay của hắn ra, “Chúng ta nên . . . nên kết thúc đi! Em nên buông tay thôi! Em thật sự quá mệt mỏi, yêu anh thật sự rất mệt mỏi, rất mệt. . . . . .”
“A ——” Kiều Tâm Du hoảng sợ kêu to, sau đó cô bị Nhâm Mục Diệu bế lên.
“Cái gì gọi là kết thúc? Trong từ điển của Nhâm Mục Diệu anh không có hai chữ này!” Nhâm Mục Diệu ôm cô đi lên lầu.
|