Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc
|
|
Chương 35: CÔ TA CHẲNG LÀ GÌ CẢ
Ads Sau khi hội nghị thường kỳ kết thúc, Nhâm Mục Diệu kéo chiếc cravat màu xanh trên cổ xuống, vẻ mặt bực bội, ấn nút điện thoại nội bộ “Một ly cà phê Lam Sơn.”
Bên kia điện thoại lập tức truyền tới một tiếng nói mềm mại “Không đường, không sữa, đúng không, em lập tức mang tới.”
Nhâm Mục Diệu luôn uống cà phê nguyên chất, cà phê này mỗi ngày đều được sao mới, đưa tới, sau đó nghiền nhỏ rồi pha. Không được sai sót, khẩu vị của hắn chính là kén chọn như vậy.
Trầm Trạm Vân vì biết điểm đặc biệt này mà đi học pha cà phê, mục đích chính là để lấy được chút chú ý của Nhâm tổng giám đốc. Cô nhờ vào một ly cà phê ngon, thành công bò lên giường của hắn, trở thành người đàn bà của hắn.
Lo lắng của Nhâm Mục Diệu đều viết ở trên mặt, mày kiếm đen nhíu chặt, ngón tay xoa xoa mi tâm.
“Cốc cốc” Trầm Trạm Vân gõ hai cái vào cửa, sau đó đẩy cửa bước vào.
Một mùi hương nồng đậm bay vào phòng làm việc, mùi nước hoa nồng nặc đã lấn át hết mùi cà phê đậm đà.
Trầm Trạm Vân mặc bộ đồ màu đỏ bó sát vào cơ thể, bên trong chỉ mặc một chiếc áo mỏng, nhìn thấy áo ngực màu đen như ẩn như hiện. Bước vào phòng làm việc, cô cố ý cúi người thật thấp, để rãnh ngực thật sâu lộ ra. Cố ý nghiêng người khiến bộ ngực rất tròn nhảy đánh ra một nửa, “Diệu, cà phê của anh.”
Nhâm Mục Diệu nhắm mắt suy nghĩ, cau mày, không nhìn cô ta, tùy ý nói: “Được rồi, cô có thể ra ngoài.”
Gương mặt xinh đẹp dày phấn trang điểm của Trầm Trạm Vân thoáng qua một tia thất vọng lập tức được ý cười che giấu đi, săn sóc hỏi: “Diệu, có phải vì thu mua mảnh đất Đông Giao Ngân Nguyệt hồ kia mà phiền não không? Anh yên tâm đi, với thực lực của tập đoàn Vạn Hồng sẽ không thể cạnh tranh với chúng ta đâu.”
Cô ta lặng lẽ đi vòng ra phía sau Nhâm Mục Diệu, ngón tay sơn đỏ đẹp đẽ vuốt qua gương mặt tuấn dật của hắn, dừng lại ở thái dương hắn, nhẹ nhàng ấn.
“Một thư ký như cô đối với quyết định của công ty có phải biết quá nhiều rồi không?” Tiếng nói trầm ổn mang theo hơi rượu khiến người ta mê say.
Trầm Trạm Vân hơi sửng sờ, dừng tay lại, nũng nịu nói: “Người ta chỉ là quan tâm tới anh thôi!”
“Được rồi.” Nhâm Mục Diệu phất tay một cái: “Bây giờ cô có thể ra ngoài.”
“Anh đi Las Vegas nửa tháng, mỗi ngày em đều nhớ tới anh, thực như sống một ngày bằng một năm, chẳng lẽ anh không nhớ em sao?” Trầm Trạm Vân ở bên tai hắn nhẹ nhàng thổi khí, sau đó lớn mật, ngồi vào trên người hắn, cầm tay hắn nhét vào trong ngực mình “Em rất nhớ anh, cho em được không?” Vẻ mặt cô mơ màng, xuất ra tất cả vốn liếng của mình với hắn.
Trong con ngươi tối tăm của Nhâm mục Diệu không có một tia dao động. Tiếng nói lạnh nhạt.
“Diệu, chẳng lẽ anh không có cảm giác với em sao?” Nói xong, cô vội cởi áo khoác của mình, kéo áo ngực xuống, hai luồng trắng mịn lộ ra trong không khí. Cô rất biết lợi dụng điều kiện thân thể của mình.
Chỉ là một chút cũng không kích thích hứng thú của Nhâm Mục Diệu “Cô gái này, tôi giữ cô ở lại bên cạnh bởi vì cô biết tiến lui, nên chú ý thân phận của cô một chút, hôm nay cô hơi quá rồi đó.” Miễn cưỡng liếc cô ta một cái.
Nước mắt Trầm Trạm Vân chảy xuống, tràn ngập uất ức mà bộc phát “Người ta là sợ anh không quan tâm tới em thôi, luật sư Chu vừa đưa tới một tờ giấy kết hôn, anh muốn kết hôn, em phải làm sao bây giờ? Em không cần danh phận gì nhưng em hi vọng trong lòng anh có vị trí cho em.”
“Một tờ giấy đăng kí kết hôn cũng không thể nói lên điều gì, yên tâm đi, cô ta chẳng là gì cả.”
|
Chương 36: Không khỏi tức giận
Ads Cô ấy thật sự không là gì cả sao?
Hắn chỉ là đang lừa mình dối người thôi, ba chữ Kiều Tâm Du đã dần dần vô tình chiếm cứ trái tim của hắn, chiếm giữ suy nghĩ của hắn.
Mi tâm Nhâm Mục Diệu dần giãn ra, khuôn mặt tuấn mĩ như đá cẩm thạch lạnh băng, nghiêm nghị, đôi mắt đen mơ hồ đột nhiên bừng lên lửa giận. Hắn căm ghét trốn chạy chính mình, cảm giác sao? Ai nói hắn có cảm giác với Kiều Tâm Du? Tuyệt đối không có!
Hắn gạt hết giấy tờ công việc trên bàn, ôm Trầm Trạm Vân lên trên bàn.
Nhâm Mục Diệu thật sự rất tốt, đầu tiên cho cô làm vị trí thư kí tổng giám đốc xí nghiệp Nhâm thị, là vị trí để cho cô dưới một người trên vạn người, ngay cả tổng giám đốc cũng phải nể mặt cô.
Nhâm Mục Diệu nhiều tiền không nói, lại có diện mạo đẹp hơn người khiến người ta chảy nước miếng ròng ròng, hơn nữa kỹ thuật hôn cùng công phu trên giường cũng rất cao.
Hắn là người trong mộng của bao nhiêu thiên kim danh viện. Thân là một trong nhiều người phụ nữ của hắn, Trầm Trạm Vân cũng rất thỏa mãn.
Trong phòng làm việc tràn ngập mùi vị hoan ái, dần tiêu tán ra.
Tiếng thở dốc nặng nề xen lẫn tiếng rên rỉ mềm mại như thanh phổ phát lên một khúc nhạc.
“Vì sao?” Bởi vì hoan ái, trên mặt Trầm Trạm Vân ửng hồng, nước mắt tràn ra. Nhâm Mục Diệu lười biếng liếc cô ta một cái, đứng lên, đi vào phòng tắm, lạnh lùng vứt lại một câu “Cô không xứng sinh đứa nhỏ của tôi.”
Lời nói lạnh lẽo lập tức đánh tan ấm áp của không gian ái muội.
|
Chương 37: LỆCH KHỎI QUỸ ĐẠO
Sắc trời dần tối, Kiều Tâm Du ngồi trong phòng khách, sàn nhà trơn bóng phản chiếu ánh sáng lạnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, trên mặt không có một tia biểu cảm, im lặng giống như búp bê sứ tinh xảo xinh đẹp.
“Tích tắc tích tắc” Chỉ có chiếc đồng hồ thạch anh quý giá treo trên tường chậm chạp phát ra tiếng, chỉ mười hai giờ đêm.
Đột nhiên cửa truyến đến tiếng mở khóa, Kiều Tâm Du chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa, đáy mắt thoáng qua một tia mong đợi.
Khuôn mặt Nhâm Mục Diệu mỏi mệt, thật ra hôm nay công việc không nhiều lắm nhưng hắn đột nhiên có loại e ngại nhìn thấy cô. Sau đó hắn ra lệnh tất cả mọi người trong công ty tăng ca, những nhân viên đáng thương kia cũng không biết tăng ca để làm gì, nhưng cấp trên ra lệnh bọn họ không thể không theo.
Khi hắn nhìn thấy Kiều Tâm Du trên sô pha, phút chốc trong lòng toát ra một loại cảm giác giống như lòng của mình đã phiêu bạt đi nơi nào.
Lẽ ra hắn đã sớm có thể có được gia đình đầm ấm nhưng lại bị cô gái này phá hủy.
Hắn có thể theo đuổi tình yêu với bất kì cô gái nào nhưng không thể tha thứ việc mình yêu cô ta.
“Còn chưa ngủ à”. Nhâm Mục Diệu lạnh lùng nói: “Ký đi!”
Tờ giấy kết hôn màu đỏ tươi như kim châm ném về phía cô, trong mắt Kiều Tâm Du hiện lên một tầng hơi nước. “Kỳ thật anh không cần hy sinh hôn nhân của mình để trả thù tôi như vậy”
“Đừng được tiện nghi còn khoe mẽ. Vị trí cô chủ nhà họ Nhâm hẳn sẽ giúp cho bộ mặt cô vinh quang không ít. Nhớ kĩ! Về sau đừng có làm ra chuyện gì mất mặt tôi, cô chỉ là vợ trên danh nghĩa của tôi thôi. Đừng hi vọng xa vời dựa dẫm vào tôi cái gì.” Nhâm Mục Diệu lấy từ trong túi tây trang một cái bút máy kim loại Montblanc “Ký đi!”
Trái tim Kiều Tâm Du như lớp da rạn nứt, từng mảng từng mảng bong ra. Bàn tay gầy trơ xương run rẩy cầm lấy cây bút nặng trịch chầm chậm ký ba chữ ‘Kiều Tâm Du’.
Nhâm Mục Diệu lấy lại tờ giấy kết hôn sau đó xoay người rời đi như không muốn lãng phí một giây nào với cô.
“Anh.” Kiều Tâm Du bỗng đứng lên vươn tay giữ lấy cánh tay hắn.
Con ngươi đen sâu thẳm hiện lên tia u ám, cúi đầu, ánh mắt sắc như dao quét về phía tay cô, “Thế nào? Mới đó đã muốn bày ra dáng vẻ vợ hiền sao?”
Kiều Tâm Du run rẩy, dần buông lỏng tay hắn “Anh muốn đi ra ngoài sao?” Thật sự là cô sợ cảm giác ở một mình trong căn phòng yên tĩnh thế này.
“Tôi ở lại hay không liên quan gì tới cô?”. Giọng nói sắc bén cùng con ngươi đen bén nhọn hiện lên một tia chế giễu “Thân thể không cho phép còn muốn tiếp khách? Thật không ngờ cô trăng hoa như vậy”.
Lời nói hắn trào phúng, như nước đá lập tức dội tỉnh Kiều Tâm Du, cúi đầu che giấu ẩm ướt đang dâng trào trong hốc mắt. “Thật xin lỗi! Thật sự xin lỗi.”
Ngoài nói xin lỗi, cô không biết còn có thể nói gì, tại sao hắn nhất định phải giẫm lên tự ái của cô? Làm cho cô thương tích khắp người chưa đủ, còn rắc thêm một lớp muối mới cam tâm.
Nhâm Mục Diệu thấy biểu tình cô thảm thiết, trong lòng như rơi vào nơi tăm tối. Con ngươi không có một tia lo lắng nhưng lại không thể bình tâm. Phiền loạn nặng nề mà đi tới bên ô tô, khởi động xe phóng đi, rời khỏi nơi làm tâm hắn lệch khỏi quỹ đạo. ——
|
Chương 38: Tôi sẽ khiến cho hắn hết hi vọng với cô
Ads Cả đêm Kiều Tâm Du khó ngủ giống như bị một khối đá lớn đè nặng đáy lòng. Sau đó đứng lên đến phòng sách xem tài liệu Anh ngữ vô vị khô khan. Những chữ cái tiếng Anh xác thực thôi miên rất nhanh, cô gục xuống bên bàn sách ngủ.
Sáng sớm Kiều Tâm Du cảm thấy cả người đau nhức nhất là cả cánh tay run lên không thể hoạt động.
Cô đứng lên làm chiếc áo khoác sau lưng cô rơi xuống đất. “Sao lại có áo khoác ở đây?”. Kiều Tâm Du xoa cái cổ đau nhức, nhặt áo lên rồi đi về phòng ngủ.
Đột nhiên bên trong truyền đến một tiếng chuông piano êm tai.
Kiều Tâm Du lấy di động trên tủ đầu giường, hơn hai trăm tin nhắn chưa đọc, còn có hơn trăm cuộc gọi nhỡ, cuộc gọi đều đến từ cùng một người —— Phương Đình.
Cũng đúng, hôm đó Kiều Tâm Du gặp hắn, rồi đột nhiên bị một người đàn ông lôi đi, hắn không khẩn trương mới là lạ.
Ấn phím trò chuyện, “Anh Phương Đình.” Kiều Tâm Du nhẹ gọi truyền đến bên tai hắn, tiếng hít thở hỗn loạn, trong lúc nhất thời làm cô không biết nói gì?
“Anh tìm em đã lâu, còn để lại tin nhắn cho em nhưng em không trả lời, gọi điện thoại cho em em cũng không nghe.”
“Thật xin lỗi”. Cô để điện thoại trong túi không có lấy ra.
“Em gặp chuyện gì sao?” Hắn hỏi cô. Giọng cô muốn nói lại thôi làm Phương Đình càng thêm sốt ruột, “Tin ở anh, dù bất cứ chuyện gì anh cũng có thể giúp em.”.
Kiều Tâm Du không biết mở miệng như thế nào, hôm qua cô vẫn còn độc thân, hiện giờ cô đã là phụ nữ có chồng hơn nữa vì không để Nhâm Mục Diệu bới móc, sau này cô cũng không thể gặp hắn.
Chuyện như vầy bảo cô nên mở miệng thế nào.
Đối với người thật lòng quan tâm cô, cô làm sao nhẫn tâm thương tổn.
“Hôm nay có thể cùng ăn tối không?” Phương Đình thật giống như lấy hết dũng khí nói ra những lời này.
Kiều Tâm Du có cảm giác cổ họng như nghẹn lại, không nói được tiếng nào.Cô không đành lòng dập tắt mong đợi của hắn.
Đột nhiên Nhâm Mục Diệu từ phòng tắm đi ra, mái tóc ướt sũng, bọt nước dính trên mặt, người khoác một chiếc áo ngủ màu trắng, môi mỏng hơi nhếch lên tà mị lạnh lùng, lông mày đẹp khẽ nhíu, trong mắt phát ra vài tia lạnh, trầm thấp nói: “Đồng ý với anh ta đi”. Kiều Tâm Du kinh ngạc nhìn hắn, không nghe trong điện thoại tiếp tục truyền tới tiếng nói, “Anh biết em gần đây rất bận rộn nhưng khó được một lần, anh hi vọng em có thể.”
“Tôi muốn cô đồng ý với tên đó” . Nhâm Mục Diệu lạnh lẽo, hung tợn gằn từng chữ, lặp lại mệnh lệnh một lần nữa.
Vừa nãy cho rằng là tai mình nghe nhầm, nhưng lần này là thật. Tại sao hắn muốn cô đồng ý lời mời của Phương Đình? Trong lòng Kiều Tâm Du buồn bực không thôi, nhìn sắc mặt của hắn càng ngày càng khẩn trương căng thẳng, lập tức đáp lại: “Mấy giờ? Vâng, em sẽ tới đúng giờ, hẹn gặp lại, bye bye.” Vội vàng ngắt điện thoại, “Anh không phải ra ngoài ư? Sao lại ở đây?” Kiều Tâm Du hỏi.
“Nhà này của tôi, tôi không có quyền trở về sao.” Hắn siết chặt khăn lông trắng lau những giọt nước trên sợi tóc ngắn “Tên đàn ông bên ngoài của cô rất để ý tới cô nhỉ.”
“Anh ấy không phải! Anh có thể sỉ nhục tôi nhưng xin anh đừng sỉ nhục anh ấy.” Giọng nói Kiều Tâm Du nóng giận lặp lại.
“Xem ra, cô thật sự rất để ý tới tên đó.” Hắn đột nhiên ghé sát vào Kiều Tâm Du, khóe miệng giương lên nụ cười lạnh nhạt “Tôi sẽ khiến cho tên đó hết hi vọng với cô, được không?”. Đáy mắt thâm trầm mờ mịt nổi lên ý cười nồng đậm.
|
Chương 39: Hai người phụ nữ
Ads Nhâm Mục Diệu thay một bộ đồ tây hiệu GUCCI phẳng phiu, kiểu dáng thu đông mới nhất, tràn trề như trời sinh, dễ dàng đem toàn bộ thế giới giữ lại trong lòng bàn tay.
“Tôi sẽ tìm một người giúp cô trang điểm và ăn mặc”. Hắn chán ghét liếc nhìn Kiều Tâm Du một cái.
Mặc dù Kiều Tâm Du không có một chút phấn trang điểm nhưng ngũ quan xinh xắn làn da mềm mại như hoa sen tươi mát, thoát tục, T-shirt màu trắng đơn giản cô mặc trên người vừa vặn che kín đôi chân xinh đẹp lộ ra của cô. Không cần quá nhiều phục sức, cô tự nhiên tỏa ra khí chất riêng của mình.
“Tôi không cần trang điểm”. Cô trực tiếp cự tuyệt, từ đáy lòng cô chán ghét mùi son phấn hơn nữa hiện giờ cũng chuẩn bị thi, không có thời gian rảnh rỗi đi trang điểm.
“Nhưng tôi không muốn mất mặt” Lạnh lùng bỏ lại mấy chữ này rồi xoay người rời đi.
Kiều Tâm Du cứng ngắc tại chỗ, trên khuôn mặt thanh tú lộ vẻ thê lương muốn khóc.
Tại sao mỗi câu nói đều như gai đâm? Luôn phải đâm cô một nhát mới hả giận sao?
————
Reng reng reng reng, tiếng chuông cửa vang lên.
Kiều Tâm Du mở cửa lập tức nhìn thấy một cô gái diêm dúa, mặc áo da ngắn tay màu đen, bên trong mặc áo hoa, bên dưới là váy ngắn hoa văn báo và tất chân màu đen dài.
Trên mặt cô ta bôi một lớp trang điểm dày, mấy tầng phấn son đã sớm che đi bộ mặt thật, dường như là một lớp mặt nạ. Những đường kẻ mắt đen đậm vòng quanh đôi mắt sắc, thái độ lộ rõ khinh thường đánh giá Kiều Tâm Du, khóe môi nhếch lên cười lạnh: “Kiều tiểu thư đúng không?”
Chân mày Kiều Tâm Du hơi nhíu lại, “Cô tìm ai?”
“Đương nhiên là cô!” Cô ta đẩy Kiều Tâm Du ra, tự mình đi vào phòng đánh giá gian phòng xa hoa của biệt thự này, “Chúng ta đều cùng hầu hạ một người đàn ông, ít nhất cũng nên biết nhau.”
Mùi nước hoa nồng đậm trên người cô ta lan ra trong không khí, làm vẩn đục không gian trong sạch.
Cô ta nói thế như muốn lên mặt, trong lòng Kiều Tâm Du hơi hiểu ra, bên ngoài Nhâm Mục Diệu hoa danh có không ít phụ nữ, hôm nay thấy được một người thật là cực phẩm nhân gian.
“Tôi là thư kí Trầm Trạm Vân.” Cô ta đưa tay ra, khóe môi nhếch lên nụ cười giả dối.
“Cô không cần giới thiệu mình, tôi cũng không cần biết cô.” Kiều Tâm Du không nhìn bàn tay cô ta giơ lên, lạnh nhạt nói: “Cô đang thị uy đó sao? Xin lỗi, cô không cần phải làm vậy đâu. Nhâm Mục Diệu giữ một cô gái ở bên cạnh mình chứng minh thân thể của cô còn hữu dụng với anh ta mà tôi chỉ là người để anh ta hả giận. Cho nên cô không cần lo lắng vị trí của mình bởi vì tôi không lấy của cô cái gì.”
Trầm Trạm Vân thật không ngờ cô đã phá vỡ tính toán của mình, nói hai ba câu đã khiến cho cô ta líu lưỡi không biết đáp trả lại cái gì.
“Thật kinh ngạc!” Trầm Trạm Vân liếc cô một cái, hai tay khoanh trước ngực, “Diệu bảo tôi tới giúp cô trang điểm và ăn mặc, đừng để dáng vẻ quê mùa như vậy làm ảnh hưởng thị giác.”
‘Cô mới là ảnh hưởng khứu giác đấy!’ Kiều Tâm Du trong lòng nén cười.
“Tôi không cần.”
Nhâm Mục Diệu cho cô ta tới trang điểm cho mình là có dụng ý gì?
“Nhìn cô xem, muốn ngực không có ngực, chính là trước sau đều như sân bay, da xanh xao vàng vọt, khô ráp, cô còn là một cô gái sao?” Trầm Trạm Vân ban đầu nhận nhiệm vụ này là vì muốn nhân tiện dạy một bài học cho cô chứ không hòa nhã hầu hạ cô chủ nhà họ Nhâm trên danh nghĩa này! Bắt lấy cánh tay của cô đi về phía xe BMW Riese của mình
|