Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc
|
|
Chương 40: Vi phu có phải rất rộng rãi không?
Ads Kiều Tâm Du bị Trầm Trạm Vân đưa đến trước thẩm mỹ viện, được nhân viên làm sạch da sau đó là đi thay đổi kiểu tóc, tiếp theo ra phố mua sắm quần áo. Mặc dù Trầm Trạm Vân tâm không cam tình không muốn, luôn chua ngoa hạ thấp giá trị của cô nhưng nhiệm vụ Nhâm Mục Diệu giao phó vẫn là phải hoàn thành, chỉ có thể nghẹn một bụng khí.
Sau khi trở lại Nhà họ Nhâm, Trầm Trạm Vân trở về công ty. Ứng phó xong Trầm Trạm Vân, Kiều Tâm Du cảm giác thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, chân mày nhíu chặt.
Hắn thật hận cô như vậy sao? Hận đến mức muốn cho một người ngoài tới nhục nhã cô?
Cô đang muốn rửa đi lớp phấn dày cộm trên mặt cùng đống trang sức nặng nề, kết quả cửa trước truyền đến tiếng cửa mở.
“Cô...” Trên mặt Nhâm Mục Diệu thoáng qua một tia kinh diễm, gương mặt xinh xắn, trang sức tinh xảo cùng lớp trang điểm nguyên bản đem đôi mắt long lanh so với vẻ bề ngoài khác xa, càng thêm trong veo bức người. Màu sắc của chiếc váy bao trùm thân thể uyển chuyển của cô, thân hình lộ ở bên ngoài non mềm dường như chỉ chạm tay vào là tan ra. Cô mỉm cười, xoay người, những nếp gấp bồng bềnh như sóng gợn trên mặt sông Lạc, luôn tươi mát thoát tục.
“Sao anh về sớm vậy?” Kiều Tâm Du đứng tại chỗ, tay mất tự nhiên cũng không biết đặt ở nơi nào.
Trên khóe miệng Nhâm Mục Diệu giương lên ý cười tà mị, “Tôi không về sao có thể nhìn thấy một màn kinh diễm như thế.” Bàn tay thô dày của hắn vuốt ve tấm lưng mịn màng lộ ra bên ngoài của cô, “Không ngờ cho cô ra ngoài thay đổi vẫn là rất tuyệt. Xem ra kết hôn với cô không phải là cuộc mua bán lỗ vốn.”
Cả người Kiều Tâm Du run lên, nhảy ra khỏi phạm vi của hắn, phòng bị nhìn hắn, “Bộ váy này rất vướng, tôi đi thay ngay.”
Nhâm Mục Diệu vươn tay kéo cô ôm chặt vào trong ngực “Cô sợ tôi sao?”
Hơi thở ấm áp phả vào tai Kiều Tâm Du, tim cô đập càng nhanh, “Không, không có.” Cô muốn đẩy ra nhưng hắn lại càng ôm chặt người cô.
Hôn vào phấn môi của cô mang theo hơi thở bá đạo. Nụ hôn sâu, triền miên, dùng lực gặm cắn, hô hấp cô hỗn loạn. Lưỡi mở ra hàm răng của cô, dây dưa cùng cái lưỡi thơm tho, càng không ngừng trêu chọc, càn quấy, hắn mặc sức châm ngòi khát vọng trong đáy lòng Kiều Tâm Du.
Toàn thân như nhũn ra, Kiều Tâm Du ôm chặt hắn, nhắm lại đôi mắt trong suốt, cùng nhau trầm luân, trúc trắc đáp lại hắn.
Trong phòng khách dần dần tản ra mùi vị ái muội mà ấm áp, bị một tiếng chuông cửa phá vỡ.
“Có người!?” Kiều Tâm Du hoàn hồn đẩy hắn ra.
“Không vội!”. Con ngươi đen sắc bén của Nhâm Mục Diệu liếc nhìn cửa thủy tinh, lời chưa nói hết, liếm đôi môi đỏ mọng, “Đoán xem là ai?”
Từ trong túi, Nhâm Mục Diệu lấy ra một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, kim cương to như vậy, phát ra tia sáng lấp lánh, hào nhoáng, đeo lên ngón tay mảnh khảnh của cô.
“Đây là...” . Ngón tay Kiều Tâm Du cứng đờ.
“Đạo cụ!”. Nhâm Mục Diệu lạnh lùng nói, lập tức chiếc nhẫn lạnh lẽo được đeo lên ngón áp út của cô.
Trong con ngươi đen vụt qua một tia sắc bén, “Lát nữa, hãy biểu diễn thật tốt cho tôi.”
Kiều Tâm Du ngẩng lên, vừa vặn thoáng nhìn thấy ở ngoài cửa có một bóng dáng quen thuộc, trong lòng cả kinh. Tại sao Phương Đình lại ở chỗ này?
“Mời tình nhân của cô tới đây, người chồng như tôi có phải rất rộng rãi không?”
|
Chương 41: Kế hoạch ly biệt
Ads “Sao anh phải làm vậy?” Vừa nãy hắn cố ý hôn môi Kiều Tâm Du chính là vì biểu diễn cho Phương Đình xem. Vì sao hắn tra tấn cô còn chưa đủ, còn muốn thương tổn đến một người không liên quan?
“Thế nào, sợ tình nhân của cô biết sự thật sao?” Nhâm Mục Diệu góc cạnh rõ ràng, môi mỏng hơi giơ lên, bật ra lời châm biếm, “Hôm nay tôi sẽ để anh ta thấy rõ cô là người như thế nào.”
Nói xong, hắn bước về phía cửa, mở cửa cho Phương Đình, trên mặt hiện lên một tia cười đắc ý, “Không ngờ anh tới sớm vậy.”
Hai người đánh giá lẫn nhau, trong một thoáng bầu không khí gượng gạo quanh quẩn.
Sắc mặt Phương Đình hơi đen lại, mắt lén vòng qua hắn, liếc về phía Kiều Tâm Du, sau đó hít sâu một hơi vươn tay ra, “Xin chào!”
Nhâm Mục Diệu đưa tay phải ra đáp lại đơn giản, hơi lạnh lùng nói: “Vào đi! Tâm dù chờ anh đã lâu.”
Cả người Kiều Tâm Du cứng ngắc, đứng im tại chỗ, ánh mắt mơ hồ không dám nhìn Phương Đình. Vừa nghĩ tới cảnh tượng kịch liệt ôm hôn khi nãy để hắn thấy được, trên mặt lại hiện lên một mảng ửng hồng.
Phương Đình làm bộ như không có việc gì, cầm trong tay một bó hóa bách hợp tươi đẹp đưa cho Kiều Tâm Du, “Em thích nhất là hoa bách hợp, đúng không?”
Kiều Tâm Du đưa hai tay ra nhận “Cám ơn. Em lập tức mang đi cắm.” Cô giống như chạy trốn, tìm một cái cớ rồi vội vàng chạy đi.
Giờ phút này, cô tức giận và buồn bực đến sắp hít thở không thông. Đối mặt Nhâm Mục Diệu, thô bạo trên người hắn làm cô sợ hãi mà đối mặt với Phương Đình lại là một cảm giác áy náy làm lòng cô chua xót.
Đột nhiên Phương Đình thoáng nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay cô, thử hỏi, “Em kết hôn?”
Kiều Tâm Du ngây ngốc nhìn hắn, cổ họng dường như nghẹn lại, không biết nói gì.
“Đúng! Bây giờ Tâm Du là vợ của tôi.” Nhâm Mục Diệu một tay ôm Kiều Tâm Du, giống như đang tuyên bố quyền sở hữu của hắn.
“Khi nào?” Phương Đình cố gắng che giấu kinh ngạc.
“Tâm Du em thật thất lễ! Chúng ta kết hôn sao không nói cho người khác biết? Khiến chúng ta giống như đang lén lút sống chung vậy, còn để cho người khác ôm ảo tưởng với em.”
Kiều Tâm Du sợ hắn nói ra lời vũ nhục châm chọc Phương Đình. Kịp thời chen vào nói: “Anh Phương Đình, chính thức giới thiệu với anh, anh ấy là chồng em Nhâm Mục Diệu. Lần trước vội vàng từ biệt cũng không kịp cho các anh quen biết nhau.”
“Vậy hẳn là nên chúc hai người răng long đầu bạc.” Phương Đình dùng tươi cười ấm áp che giấu mất mát đau lòng phía sau.
Kiều Tâm Du vòng qua cánh tay Nhâm Mục Diệu, nghiêng người dán trên cơ thể hắn giống như một đôi dính như keo, như vợ chồng gối đầu đêm tân hôn. Cô nhẹ nhàng cười thâm tình chân thành, nhìn về phía Nhâm Mục Diệu, cảm động nói: “Chúng em biết rồi.”
Cô sẽ diễn tốt đoạn hôn nhân này, tuy rằng nó chính là thủ đoạn trả thù trói buộc của hắn. Nhưng Kiều Tâm Du tin tưởng nếu có thể kí vào tờ thệ ngôn kia thì chính là một loại duyên phận. Ông trời cướp đi ngôi nhà của cô, bây giờ còn cho cô một vết thương lớn. Tâm của cô đều đã thật mệt mỏi.
Nhâm Mục Diệu nhíu chặt mày, dường như sự tình phát triển vượt ra khỏi các bước tính toán của bản thân. Hắn bỗng dưng rút tay về, “Nếu khách đã tới, em đi chuẩn bị bữa tối đi.”
Kiều Tâm Du tiếp tục diễn tốt vai cô vợ nhỏ hạnh phúc, “Anh Phương Đình tối nay ăn sủi cảo ba nhân được không?”
“Em nấu gì cũng ngon, anh đều thích.”. Phương Đình bị nụ cười vui vẻ thoải mái của Kiều Tâm Du cuốn hút, gạt bỏ đi sự gượng ép của mình.
Cô nháy mắt với Nhâm Mục Diệu, khẽ cười “Giúp em băm nhân bánh được không?”
“Em biết nấu ăn sao?” .Nhâm Mục Diệu khinh thường liếc nhìn cô một cái.
“Anh giúp em!” . Phương Đình muốn xắn tay áo lên, “Đừng quên em đã nói, anh động tới dao đều là hạng nhất.”
Kiều Tâm Du cười ra tiếng “Nếu bệnh nhân của anh biết anh vừa băm nhân bánh lại vừa nói linh tinh, xem còn ai dám tìm anh mổ.”
|
Chương 42: Một trận bực bội
Ads “Anh vừa nhớ tới lần trước lúc em còn là học sinh, em làm món sủi cảo rán, mới nghĩ tới thôi nước miếng đã muốn chảy ra rồi.” Phương Đình thành thạo băm nhỏ.
Kiều Tâm Du lấy một ít rau dưa đã sạch từ lâu.”Chuyện lâu như vậy anh còn nhớ rõ”?
Nhâm Mục Diệu mắt lạnh liếc về phòng bếp không ngừng truyền ra tiếng cười của bọn họ, cách nói chuyện như một đôi vợ chồng hòa thuận. Đột nhiên hắn cảm thấy đáy lòng nổi lên bực bội, từ trên ghế salon đứng dậy đi vào phòng bếp. Lần đầu tiên biết phòng bếp của hắn có hình dạng này. Lén đi tới phía sau Kiều Tâm Du, ôm lấy cô. Tay Kiều Tâm Du đầy bột mì khẽ run lên, thân thể cứng lại, “Đừng làm rộn.”
Nhìn mái tóc dài đen nhánh của Kiều Tâm Du tùy ý cuốn lên, lễ phục dạ hội danh quý bên ngoài bị chụp lên bởi một cái tạp dề không thích hợp. Chân đi đôi dép ở nhà như bà chủ gia đình, hình ảnh này rất tự nhiên vô cùng hấp dẫn Nhâm Mục Diệu, ánh mắt tình cảm ôm lấy cô.
“Có gì cần anh giúp không?”
“Em thấy ngứa trên lưng, anh giúp em gãi một lúc đi”. Khó có được Nhâm Mục Diệu hòa nhã như vậy, cô đương nhiên phải nắm chắc.
Trong con ngươi đen thâm trầm của Nhâm Mục Diệu hiện lên chút vui sướng.Việc hắn ưa thích, không phải là có thể quang minh chính đại ăn đậu hũ của cô sao. Hắn một tay ôm cô, một tay nhẹ gãi phía sau lưng, giờ phút này bọn họ thật giống như một đôi vợ chồng.
“Vẫn rất ngứa”. Hô hấp Kiều Tâm Du dần dần dồn dập, bởi vì hai tay dính đầy bột mì bản thân không thế gãi, đau khổ nhíu mày.
Nhâm Mục Diệu nheo mắt lại, đẩy cô ra. Cô gái này càng ngày càng vô pháp vô thiên. Hắn gãi lưng cho cô lại còn chê không vừa ý mọi thứ của hắn!
Không nghĩ tới, Kiều Tâm Du cư nhiên ngã xuống, lúc này cả khuôn mặt cô đỏ bừng, ánh mắt rời rạc, hô hấp yếu ớt.
“Kiều Tâm Du em làm sao vậy?” Nhâm Mục Diệu khẩn trương ôm lấy cô.
“Thì ra đây là sắp xếp của anh” Cô khó khăn phun ra mấy chữ, khóe miệng hiện lên nụ cười thê lương.
Phương Đình ngay lập tức ngồi xuống, nhìn kĩ dấu hiệu dị ứng thuốc của Kiều Tâm Du, sau đó vén tay áo của cô lên, rất nhiều nốt đỏ to như hạt đậu lấm tấm trên làn da trắng của cô.
“Đáng chết!” Đôi mắt u ám của Nhâm Mục Diệu nhìn chằm chằm.
“Anh đừng ôm chặt như vậy, cô ấy sẽ khó thở.” Phương Đình lập tức lấy di động ra gọi xe cấp cứu.
Nhâm Mục Diêu đặt cô nằm trên sàn nhà bằng phẳng, sắc mặt Kiều Tâm Du đỏ lên, hô hấp vội vã cấp bách dường như không thở nổi.
Phương Đình một tay nâng đầu cô lên, một tay giữ lấy hàm dưới đang muốn cúi xuống.
Bên cạnh truyền đến một tiếng lạnh: “Anh muốn làm gì?”
“Hô hấp nhân tạo.”
Nhâm Mục Diệu đẩy hắn ra, “Tự tôi làm!”
————
Kiều Tâm Du được cấp cứu kịp thời nên nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm. Nhâm Mục Diệu không đợi cô tỉnh lại, lập tức lái xe như bão lốc đến phố trung tâm Nhâm uyển, là một khu địa ốc dưới trướng của tập đoàn Nhâm thị, nằm ở vị trí hoàng kim.
Nhâm Mục Diệu bấm mật mã, đi thằng vào phòng.
“Ai đó?” Vừa mới tắm rửa xong, Trầm Trạm Vân mặc một áo lụa mỏng trong suốt. Khi đôi mắt nhìn thấy Nhâm Mục Diệu lập tức tỏa ra hào quang, “Anh yêu, anh nhớ em sao?”
Nhâm Mục Diệu âm trầm, nhíu mày. “Cô làm tôi rất thất vọng” .
|
Chương 43: TỰ MÌNH ĐA TÌNH
Ads Trầm Trạm Vân chầm chậm thoát xuống chiếc áo mỏng manh trên người, xoay thân hình mảnh mai thoát khỏi ràng buộc cao ngất, theo bước chân nhẹ nhàng đung đưa. Cô làm bộ như không có việc gì, quyến rũ, khiêu mi, cười, “Diệu, em thật sự làm anh thất vọng sao?” Tiếng nói đầy ngọt ngào, cô nghiêng mình kề sát vào Nhâm Mục Diệu, ngón tay từ dưới bụng chậm rãi dò vào áo sơ mi của hắn, vuốt ve cơ bắp rắn chắc, đôi chân mảnh khảnh nâng lên mị hoặc, vòng bên eo của hắn, sóng mắt phát ra, “Diệu, em sẽ không làm anh thất vọng đâu.”
Mặt Nhâm Mục Diệu đen như vỏ gươm, mày kiếm nhíu lại bắn ra từng đợt mũi nhọn sắc bén “Cút ngay!” Hắn không chút do dự vung tay lên.
Trầm Trạm Vân theo thế ngã trên sàn nhà lạnh lẽo, toàn thân cô run nhẹ, giấu đi đau đớn làm vẻ mặt nhăn nhó, một lần nữa giương lên tươi cười mị hoặc, “Anh yêu, anh muốn ở chỗ này sao? Chúng ta đã thử qua ở bàn làm việc, phòng tắm, ghế sô pha. Nếu là trên sàn nhà lớn này cũng không tệ!”
Một tay cô chống đỡ, thẳng lưng lên, lộ rõ đỉnh núi kiêu ngạo, cao ngất ^ chân hơi rộng mở để nơi thần bí của mình như ẩn như hiện, khiến người mơ màng.
Nhâm Mục Diệu hơi nheo mắt lại, ánh mắt khinh bỉ như đang nhìn thằng hề biểu diễn, không kiên nhẫn hỏi: “Xong chưa? Tôi vốn nghĩ rằng cô là một phụ nữ thông minh, thật không ngờ.” Hắn lắc đầu, “Ngực lớn mà không có não.”
Nụ cười Trầm Trạm Vân lập tức cứng đờ, đôi mắt sâu đen của cô mơ hồ, vẻ mặt uất ức hỏi: “Tại sao?”
“Tại sao? Nhâm Mục Diệu châm biếm một tiếng. “Một phụ nữ thông minh hẳn là phải biết rõ thân phận và địa vị của mình. Đáng tiếc cô không phải một người như vậy. Chẳng lẽ cô không hiểu có một số việc là không thể làm sao?”
“Anh đang thử em?” Toàn thân Trầm Trạm Vân nằm trên sàn ngọc lạnh lẽo trắng bóng, đèn thủy tinh tỏa ra thứ ánh sáng lung linh rõ ràng.
Con ngươi đen hung dữ như chim ưng của Nhâm Mục Diệu đảo qua một ý cười tà nịnh, “Bây giờ cô có thông minh cũng không kịp nữa rồi.” Hắn lấy ra một tờ chi phiếu một trăm ngàn “Cái giá này cô hẳn là hài lòng chứ! Còn nữa căn hộ này đã đứng tên của cô.”
“Cho tới bây giờ anh cũng không hề yêu em sao? Không, anh có động tâm với em không?” Trong đôi mắt đen của Trầm Trạm Vân hiện lên tia mong đợi.
Nhâm Mục Diệu nhàn nhạt liếc mắt một cái, giống như cô chỉ là một món đồ bị chơi đùa đến chán ghét, “Một con búp bê, cô cảm thấy thế nào?”
“Ha ha ha...” . Trầm Trạm Vân cất tiếng cười to, vẻ mặt đều vặn vẹo, nước mắt từ khóe mắt lã chã rơi xuống, “Thì ra từ đầu tới cuối, anh đều không có một chút tình cảm với em, là em tự mình đa tình, cho rằng em không giống với những cô gái khác trong lòng anh. Xin anh, cho em tiếp tục ở lại bên cạnh anh đi. Van xin anh, lần này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Cô vứt bỏ tất cả tự tôn của mình, ôm lấy chân Nhâm Mục Diệu hết lời cầu xin.
“Tôi không bao giờ để một người phụ nữ ngu ngốc ở bên người.” Nhâm Mục Diệu một cước đá văng cô. “Ngày mai không cần tới làm nữa” .
“Anh yêu Kiều Tâm Du nên mới đối xử với em như vậy! Rốt cuộc em kém cô ta ở chỗ nào.” Trầm Trạm Vân than thở khóc lóc.
“Yêu Kiều Tâm Du?” Nhâm Mục Diệu lắc đầu. Cô ta chỉ là kẻ thủ của hắn, hắn làm sao có thể yêu cô ta? Hiện giờ chỉ là đang đùa bỡn cô ta, hưởng thụ khoái ý báo thù mà thôi.
“Rầm!” Nhâm Mục Diệu không chút lưu tình nào đóng sầm cánh cửa, không muốn nhìn cô thêm lần nào nữa.
Trầm Trạm Vân khàn giọng kiệt lực, nước mắt trong suốt rơi xuống, khuôn mặt lộ ra vẻ thực hung ác. Trong con ngươi hiện lên một tia nguy hiểm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Kiều Tâm Du! Tôi sẽ không cho cô sống yên đâu!”
|
Chương 44: HIỂU LẦM
Trong phòng bệnh xa hoa, đèn hoa nhẹ chiếu vào trước mặt Kiều Tâm Du xinh đẹp, hàng lông mi dài như cánh ve gắn trên mí mắt cô đang chìm vào trong bóng tối. Nhẹ nhàng hít thở như một mỹ nhân đang ngủ.
Chai nước truyền nhẹ chảy như thời gian cũng cùng thả chậm cước bộ.
Phương Đình ngồi lặng im bên cạnh giường bệnh, tầm mắt vẫn dừng lại trên người cô, sóng mắt chớp động. Nhẫn kim cương trên tay cô lấp lánh sáng, làm đau nhói ánh mắt hắn.
“Anh vẫn chậm một bước”. Tiếng nói nhẹ nhàng như một tiếng thở dài từ miệng hắn bật ra.
“Ư...” . Kiều Tâm Du như nghe được tiếng nói ngập ngừng này, từ từ mở mắt, thoáng chốc bị một mảng trắng làm sửng sốt.
“Đây là đâu?”
“Bệnh viện”. Phương Đình lập tức thu hồi ánh mắt nóng rực khi nhìn cô, “Trên người còn ngứa không? Có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?”
Kiều Tâm Du lắc đầu, đôi mắt đánh giá chung quanh một lượt, không tìm được bóng dáng kia, đáy mắt cô hiện lên chút thất vọng.
Phương Đình đem động tác nhỏ này thu vào đáy mắt, “Em rất yêu anh ta đúng không?” Vẫn là nhịn không được hỏi ra lời, có lẽ hắn cần một câu trả lời chắc chắn mới khiến trái tim hắn không còn hi vọng.
Kiều Tâm Du nhìn thẳng vào đôi mắt sáng chói như sao của hắn, kỳ thật Phương Đình đối tốt với cô, cô đã sớm hiểu được, nhưng đồng thời cô cũng hiểu rõ một người có tiền đồ vô lượng như hắn, có quyền uy nhất khoa não, là một bác sĩ giỏi, lại có được gia đình tốt đẹp theo ngành y. Còn một người là cô nhi không cha không mẹ, hơn nữa đã từng ngồi tù, cuộc đời có vết nhơ.Khoảng cách hai người thật giống như chim bay cá lặn, không thể vượt qua. Điều này sao có thể có tương lai? Cô không nên làm chậm trễ hắn.
“Em yêu anh ấy, rất yêu. Nếu cả đời chỉ có thể yêu một người, toàn bộ trái tim em đều cho anh ấy. Mặc dù anh ấy có khi bá đạo, có khi tùy ý, có lúc sai bảo nhưng em có thể nhìn thấy trong lòng anh ấy rất chân thành.”
Phương Đình cười khổ một tiếng, “Em hiểu được tâm ý của anh không?”
Con ngươi trong suốt của cô lóng lánh, trên mặt lộ vài phần bất đắc dĩ, “Thật xin lỗi, em không thể.”
“Cô bé ngốc, đã nói với em đừng bao giờ nói ba chữ 'thật xin lỗi' với anh” Phương Đình ôm cô vào lòng. “Anh chỉ muốn em hạnh phúc thôi, em nhất định phải hạnh phúc đó.” Ôm cô như một người anh trai, cho cô ấm áp của gia đình, “Anh Phương Đình, em sẽ cố gắng.”
Cô không biết mình có thể xua tan đi lo lắng trong lòng không. Một khi đã yêu cho dù như thiêu thân lao vào lửa cũng không được chùn bước.
“Hai người đang làm gì vậy!” Một tiếng quát lớn mạnh mẽ giống như mũi tên chọc thủng không khí yên tĩnh. Nhâm Mục Diệu một phen túm lấy ngực Phương Đình, sau đó vung tay đánh một quyền.
Phương Đình không kịp né tránh, lau tia máu chảy ra ở khóe miệng.
“Nhâm Mục Diệu anh đang làm gì vậy! Mau buông anh Phương Đình ra”. Kiều Tâm Du hết sức hô.
“ ‘Anh Phương Đình’, gọi thật thân thiết, trách tôi làm hỏng chuyện tốt của hai người sao?” Đôi mắt Nhâm Mục Diệu bỗng bắn ra tia lạnh. Hắn vì lo lắng thương thế của cô, rời khỏi chỗ ở của Trầm Trạm Vân là vội vã nhấn chân ga nhanh nhất, thậm chí vượt qua mười cột đèn đỏ chạy tới đây, lại thấy hai người đang tình nghĩa ôm nhau.
Kiều Tâm Du lập tức nhảy xuống, không chú ý tới mu bàn tay đang truyền dịch, kim đâm vào tay máu từ từ chảy ra. Cô bắt lấy cánh tay Nhâm Mục Diệu, “Anh thật sự hiểu lầm rồi, em và anh Phương Đình thật không có gì hết.Em vẫn luôn coi anh ấy như anh trai thôi.”
|