Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ Tập 1
|
|
☼ Chương 38 ☼
Tôi không biết phải nói gì.
Hình như anh cũng thế.
Trong tâm trạng đang hỗn loạn, anh đưa tôi về ký túc xá công ty, trên đường đi, chúng tôi không nói câu nào, thậm chí lúc tôi xuống xe, anh cũng chỉ gật đầu.
Tôi nhìn xe anh lướt đi, đến khi biến mất.
Sáng hôm sau, lẽ đương nhiên tôi lại có hai quầng mắt gấu trúc.
Trước khi tiếng nhạc vào làm vang lên, tôi vô thức nhìn về văn phòng trống trải của anh mấy lần, thế nhưng đến giờ rồi mà văn phòng vẫn không một bóng người.
Rất nhanh, tổng giám đốc Trương gọi tôi vào văn phòng ông, “Tiểu Nhiếp à, phó tổng Lâm có liên lạc với cô không?”
Tôi lắc đầu.
“Tôi gọi điện cho cậu ta nhưng tắt máy”, tổng giám đốc Trương có vẻ cuống, nhưng nhìn tôi xong ông cũng không hỏi nữa, mà quay sang nhắc đến bố tôi, nói vài câu khách sáo rồi tiễn tôi ra ngoài.
Cả buổi sáng tôi nhìn điện thoại tới mấy lần, nhưng rốt cuộc vẫn không gọi điện.
Buổi chiều tổng giám đốc Trương gọi phòng chúng tôi vào họp khẩn, nói gần đây công việc cứ báo cáo trực tiếp cho ông, phó tổng Lâm nghỉ phép đi du lịch rồi.
Chỉ là đi du lịch thôi ư…
Tôi thầm thở phào, nhưng bỗng dưng lại thấy lồng ngực nặng nề.
Tôi gọi điện cho bố, bằng một giọng vô cảm kể lại toàn bộ câu chuyện, vốn nghĩ sẽ không để bất kỳ cảm xúc cá nhân nào xen vào, nhưng cuối vẫn không kìm được mỉa mai một câu.
“Bố, vậy có xem là mẹ nào con nấy không?”
Mẹ của Mã Niệm Viên năm đó chê nhà bố tôi nghèo, nên trèo một “cành cao”, còn Mã Niệm Viên vừa nghe Lâm Tự Sâm bị tai nạn xe thì ngay cả đi thăm cũng không chịu. Cô ta lại chủ động kể cho bố nghe, có lẽ cũng muốn giả bộ đáng thương với bố tôi. Thật là, lẽ nào Lâm Tự Sâm còn bám dính cô ta, đòi cô ta chịu trách nhiệm ư?
Thật vừa tức vừa nực cười, đáng hận vô cùng.
Mấy hôm sau nữa, Lâm Tự Sâm vẫn không xuất hiện, tôi bắt đầu suy nghĩ xem liệu anh đã đi đâu? Đi một mình, hay cùng bạn?
Liệu anh có đi quá xa, để không còn nhớ tới tôi?
Không đúng không đúng… tôi đang nghĩ gì thế này.
Nhưng tôi vẫn không thể kìm được, bắt đầu lên mạng xem một số thông tin về du lịch.
Chớp mắt đã tới thứ Sáu, buổi trưa tôi và bọn Ân Khiết cùng đến nhà ăn dùng cơm, lúc sắp ra khỏi văn phòng thì bị cô tiếp tân gọi lại.
“Nhiếp Hy Quang, có thư của cô.”
Từ khi email phổ biến, tôi không còn nhận được thư tay nữa. Một phong bì thư dày cộp cầm trong tay, có cảm giác thật kỳ lạ.
Ân Khiết tò mò chồm lại: “Thư gì thế, thư tình à?”
Tôi vô thức nhét vào trong túi, nói bừa: “Hóa đơn đối chiếu của ngân hàng.”
Ân Khiết lập tức mất hứng, đoán mò xem hôn nay nhà ăn nấu món gì. Tôi vừa lơ đãng đáp lời, tay vừa nắm chặt phong thư trong túi.
Lúc xếp hàng ở nhà ăn, tôi len lén lôi một góc phong thư ra…
Hàng chữ lưu loát rắn rỏi.
Là chữ của Lâm Tự Sâm.
Tôi cố gắng kìm nén đến tận lúc tan sở mà chưa xem.
Hôm nay cuối tuần, tôi đã hẹn với mẹ sẽ về nhà, thế là tan sở xong mang theo đồ, ra thẳng bến xe.
Tôi bắt xe khách về nhà.
Trên đường cao tốc từ Tô Châu đến Vô Tích, tôi nhìn con đường dài dằng dặc bên ngoài cửa sổ, thầm nghĩ, có phải Lâm Tự Sâm đã xảy ra chuyện trên con đường cao tốc này? Thế thì lần trước anh lái xe đưa tôi về, lúc đi qua đây trong lòng anh sẽ nghĩ gì?
Lúc đó anh ngỡ người đang ngồi cạnh anh, là kẻ mời anh tới, rồi lại bỏ mặc không ngó ngàng gì đến anh, hại anh không thể nào cầm dao mổ được nữa.
Nghĩ đến đó, tôi không chịu nổi nữa, lôi phong thư đã sờ mấy lần trong túi ra, cẩn thận mở xem.
Thư rất dày, nhưng đa phần là bưu ảnh, thư chỉ có một tờ.
Hy Quang, lần đầu anh nhìn thấy em, là ở trong buổi tiệc của cô Vu. Đó là một buổi tiệc anh không hề muốn tham gia, tất cả đều chán ngắt vô vị, còn kém xa việc ở nhà một mình đọc tạp chí ý học. Đến khi phát hiện ra em.
Lúc đó em đang nổi giận với một cô gái, mọi người ở đó đều bị thu hút. Anh vốn nên thương hại cô gái bị em chỉ trích đến mức phát khóc như những người xung quanh, nhưng anh lại hoàn toàn bị em thu hút, chỉ cảm thấy dáng vẻ em lúc đó thật tuyệt vời, rực rỡ.
Tôi cũng có lúc ngang ngược ghê gớm thế ứ? Chắc vì quá nổi giận nên mới bùng nổ như vậy? Lần ấy thấy bố dẫn Mã Niệm Viên đến tiệc sinh nhật của mẹ nuôi, tôi thật sự giận điên lên. Dẫn đứa con gái của người đàn bà kia đến tiệc sinh nhật của bạn thân, mẹ tôi làm sao chịu đựng nổi. Đặc biệt cô ả kia còn thích tỏ ra đáng thương, tôi chưa nói gì mà đã giả bộ bị bắt nạt, nên tôi thà nổi giận còn hơn.
Anh nghĩ anh nhất định sẽ nghĩ ra cách làm quen với cô gái đó, đúng lúc ấy Gia Kỳ muốn giới thiệu anh cho bạn bè của cậu ta, trong đó cũng có em. Hiện giờ anh đã chắc chắn một điều rằng, lúc đó em không hề chú ý đến anh, đến nỗi không có chút ấn tượng nào về anh. Anh định lặng lẽ tiếp cận em, nhưng em lại nhanh chóng biến mất khỏi bữa tiệc. Anh nghĩ có lẽ cũng không cần gấp như vậy, anh có thể thực hiện một cách hoàn thiện hơn.
Nên mấy hôm sau, khi anh nhận được lời mời thưởng mai của em, anh đã vui sướng điên cuồng.
Hôm đó anh đã thực hiện ca mổ cực kỳ thành công, sau khi rời bàn mổ, anh bắt đầu đi Vô Tích. Anh tuyệt không nghĩ ra, đó là lần cuối cùng anh có thể cầm dao mổ.
Trên đường cao tốc, anh đã gặp tai nạn xe.
Anh không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại không bao giờ trở thành một bác sĩ khoa ngoại giỏi nhất được nữa. Vì ngoài tay ra, còn có đôi mắt, quãng thời gian đó anh phải băng mắt nằm trên giường, thầm nghĩ đây phải chăng chính là cái giá anh phải trả vì muốn gặp được cô gái đó? Anh không hận cô ấy không oán cô ấy, thậm chí anh không muốn nói cho bất cứ ai biết anh vì đi gặp cô ấy mới xảy ra chuyện, nhưng tại sao cô ấy không đến thăm anh?
Trong quãng thời gian tối tăm đó, em đã trở thành lời nguyền của anh.
Chưa bao giờ được giải trừ.
Nên khi nghe người ta nói và biết em đang thực tập ở công ty này, anh đã rời tổng bộ Thịnh Viễn đến tới Tô Châu. Không ngờ em lại hoàn toàn không biết anh.
Phải rồi, sao em lại quen anh được, người mời anh đi Vô Tích vốn không phải em.
Nhưng Hy Quang, trước nay anh đều vì em mà đến.
—Em đã trở thành lời nguyền của anh.
Tôi thẫn thờ nhìn bức thư.
Thực ra từ đầu tới cuối, người hại anh thê thảm như vậy là Mã Niệm Viên, thế thì lời nguyền của anh chẳng phải là Mã Niệm Viên hay sao.
Không không không, suy nghĩ này mới xuất hiện, tôi đã lập tức xóa sạch.
Làm sao lại là người khác chứ, trong lòng và trong đôi mắt Lâm Tự Sâm, người anh nhớ xưa nay…
…
Là tôi!
“Trước nay anh đều vì em mà đến.”
Rõ ràng là một câu trên giấy, trong đầu tôi đã tự tưởng tượng ra dáng vẻ và giọng nói của Lâm Tự Sâm, giọng nói dịu dàng và trầm ấm ấy…
Tôi bất giác áp mặt lên cửa kính xe lạnh ngắt, một cảm xúc kỳ quặc chưa từng có dâng lên trong lòng, không nói rõ được là vui sướng, phẫn nộ, tim đập mạnh, hay là gì khác.
Bỗng, tôi bỗng “lên cơn” manh động, lấy điện thoại ra, lật đến số anh, khi chưa kịp suy nghĩ xong thì ngón tay đã bấm xuống rồi. Bên kia cũng không cho tôi cơ hội hối hận, rất nhanh đã nghe máy.
Nhưng chúng tôi đều không nói gì, vẫn là tôi lên tiếng.
“Lâm Tự Sâm.”
Dường như lúc này anh mới chắc chắn là tôi gọi vậy, “Hy Quang.”
“Em nhận được thư của anh rồi.”
“Ừ.”
“Bưu thiếp rất đẹp.”
“Em thích thì tốt rồi.”
“Anh vẫn đang đi du lịch sao… Khoảng bao giờ thì về?”
Bên kia khựng lại: “Bây giờ anh đã ở ga tàu, sáng mai tới Tô Châu.”
“Ưm… Về Tô Châu, thông thường sẽ đi ngang Vô Tích phải không… Hay là, anh xuống tàu ở Vô Tích nhé.”
Tôi không biết vì sao lại nói câu đó, nhưng lúc nói ra, tôi im lặng, bên kia cũng im lặng. Mãi sau mới nghe thấy anh khẽ nói: “Hy Quang, em chắc chứ?”
“… Vâng, khoảng mấy giờ anh tới Vô Tích, em sẽ đi đón anh.”
|
☼ Chương 39 ☼
Thế là, sáng sớm sáu giờ trong cái rét mùa đông cắt da cắt thịt, tôi đứng ở ga tàu tốc hành Vô Tích, tay xách món bánh bao nhân thịt ngon lành nổi tiếng nhất của Vô Tích, đã ngược đãi vô số du khách tới đây.
Còn mười mấy ngày nữa là Tết, ga tàu rất đông, trên sân ga ồn ào tấp nập, tôi đứng giữa dòng người kiễng chân lên nhìn hướng tàu tới, trong lòng hơi mắc cỡ.
Lát sau Lâm Tự Sâm thấy tôi đứng ở đây đợi, liệu anh có thấy kỳ quặc không? Nếu đón ai đó thì thông thường sẽ đứng ở cửa ra, nhưng tôi lại chạy ra tận sân ga, như thế liệu có quá trịnh trọng?
Hay là bây giờ tôi chạy ra cửa?
Đang do dự thì đầu tàu đã vào ga, đoàn tàu màu trắng xình xịch lao qua người tôi, rồi từ từ giảm tốc độ, dần dần, tôi đã có thể nhìn thấy hành khách trong khoang tàu qua cửa kính.
Tôi đã thấy Lâm Tự Sâm.
Tôi cũng không biết vì sao mình lại chắc chắn là anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, thực ra chỉ là một cái bóng nghiêng nghiêng lướt qua mà thôi.
Nhưng tôi đã không tự chủ được mà chạy theo khoang tàu đó.
Tốc độ đoàn tàu đã rất chậm rồi, nên bóng dáng đó luôn trong tầm nhìn của tôi. Tôi thấy anh đứng lên, lấy một cái vali màu đen từ giá đặt hành lý trên đầu, sau đó một cô gái mặc áo khoác, xanh da trời như đang nói gì đó với anh, anh gật đầu rồi lại lấy một cái vali đỏ từ trên giá xuống.
Đoàn tàu đã ngừng hẳn.
Cửa khoang mở ra, hành khách lục tục bước xuống. Khi bóng dáng cao lớn đó bước ra từ khoang tàu, tôi vô thức nấp sau cây cột = =
Khi tôi ý thức được hướng cửa ra không phải chỗ tôi đứng, Lâm Tự Sâm đã đi khá xa, tôi vội vàng len lén theo sau anh…
Phải nói là, tôi đang tự dằn vặt cái gì chứ = =
Rất nhanh, tôi phát hiện ra người đi theo anh không chỉ có mình tôi, cô gái mặc áo xanh kia cũng đuổi theo, tôi loáng thoáng nghe cô ta cảm ơn Lâm Tự Sâm.
“Ban nãy cảm ơn anh đã lấy vali xuống giúp tôi, nếu không thì nặng như thế, tôi không lấy nổi.”
Lâm Tự Sâm gật nhẹ đầu, không nói gì.
Tôi nghe loáng thoáng từ xa, không biết vì sao mà trong lòng bỗng thấy có chút kiêu ngạo – anh vì tôi mà đến đây, nếu không anh căn bản sẽ không ngừng lại chốn này, cũng sẽ không giúp cô ấy lấy hành lý đâu.
Nhưng sau đó tôi lại thấy thẹn thùng vì sự kiêu ngạo lạ lùng đó.
Cô gái áo xanh hình như còn muốn nói gì đó, nhưng thái độ xa cách của Lâm Tự Sâm lại khiến cô ta chùn bước, hơi ngượng ngập đi sang phía khác.
Tôi đi sau anh, nhìn anh chẳng nói chẳng rằng “đuổi” cô gái nhiệt tình kia đi, bất giác cảm thấy rất vui, bước chân cũng nhanh hơn.
Tôi bỗng phát hiện, lén lút theo sau anh, thích thú quan sát bóng dáng cao ráo của anh cũng là một chuyện rất thú vị, thế là quyết tâm không gọi, cứ đi theo rồi tính sau. Thế nhưng mới quyết định xong thì người phía trước bỗng khựng lại.
Anh đột ngột quay người, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi.
Mãi sau, anh mới sải bước đến chỗ tôi, như phải xác định gì đó, anh nhìn chăm chú gương mặt tôi, “Nhiếp Hy Quang?”
…
Rốt cuộc là sao anh lại phát hiện ra tôi…
Tôi ngước lên nhìn anh: “Vâng ạ.”
“Sao em lại ở đây?”
Tôi cố ý nhìn quanh quất, không chịu nhìn anh, “Haizzz, anh không biết đứng ở cửa ra lạnh thế nào đâu, em mặc áo dày mà chết cóng đấy, nên thôi mua vé vào phòng đợi, có máy sưởi, sau đó đã kiếm vé rồi thì em cũng xuống đây luôn, nếu không soát thiếu một vé, tàu không thể xuất phát thì phải làm sao?”
Tôi tưởng anh sẽ nói là đâu phải máy bay, tàu sẽ không đợi ai kiểu thế, không ngờ anh lại tỏ ra tán thành: “Cũng đúng, vé của Nhiếp tiểu thư quan trọng như vậy, không soát thì tàu làm sao dám chạy.”
“…Này!”
Anh cười tủm tỉm: “Anh chẳng phải đã nói với em là tám giờ sao?”
Tôi “hừ hừ” mấy tiếng, anh còn dám chủ động nhắc à.
“Anh nói với em là tám giờ, nhưng em đã tra lịch tàu chạy, tàu từ bên đó tới, một chuyến là sáu giờ sáng, chuyến kia mười giờ, không hề có chuyến tám giờ. Sao anh lại gạt em?”
Thực ra trước khi hỏi câu này, trong đầu tôi đã nghĩ sẵn đáp án, chẳng hạn như… sợ bắt em dậy quá sớm sẽ vất vả…
Ngờ đâu anh lại thở dài: “Anh sợ em nói, ‘Lâm Tự Sâm, thôi vậy, sớm quá em dậy không nổi, anh cứ tự về Tô Châu đi’.”
Tôi vừa tức vừa buồn cười: “Em không có vậy đâu nhé!”
“Ừ, bây giờ anh biết rồi”, anh nghiêm túc nhìn tôi, nói.
Tôi cứ tưởng lúc gặp lại anh sẽ thấy mất tự nhiên, ngờ đâu hoàn toàn không, vẫn thoải mái dễ chịu như lúc trước. Thế nhưng lúc này dưới ánh mắt anh, tôi lại thấy lúng túng tay chân không biết phải đặt đâu nữa.
Tôi hơi né tránh ánh mắt anh, cố ý đùa: “Đúng rồi, rất lợi hại đó.”
“Gì cơ?”
“Lúc nãy em thấy rồi nhé, cô gái mặc áo xanh.”
Anh cười: “Thế thêm điểm hay trừ điểm?”
Tôi ngớ ra rồi mới hiểu ý anh, bỗng thấy lúng túng. “Gì mà thêm điểm trừ điểm, em dở số học lắm.”
Không đợi anh nói gì, tôi đã lấy cái hộp ra nhét vào tay anh: “Cho anh này, bánh bao em mua cho anh đó.”
Bánh bao nóng hổi bây giờ dã biến thành bánh bao lạnh rồi. Thực ra mùa đông lạnh lẽo mà mua bánh bao mang về thì rất ngốc, nhưng… dù sao tôi cũng nhất thời lên cơn mà.
“Cạnh cửa ra có một quán cà phê rất được, đến đó ăn nhé.”
“Ừ.”
Thấy anh trả lời nhanh như vậy, tôi không kìm được nhắc anh: “Ngọt lắm đó.”
Anh cười: “Thế à? Vậy thì rất thích hợp để ăn bây giờ.”
Tôi bất giác cúi đầu, sợ rằng khóe môi cong lên trong vô thức sẽ tố cáo tâm trạng đang xao động của mình, “Đi thôi!”
Lần này tôi chạy lên phía trước.
Chắc vì còn quá sớm nên trong quán cà phê rất tĩnh lặng, không có mấy khách.
Phục vụ nhiệt tình giúp chúng tôi hâm nóng bánh bao, lại còn rất chu đáo mang giấm lên, khiến tôi rất sửng sốt. Ăn sáng xong, chúng tôi từ từ đi đến bãi đậu xe.
“Anh muốn đi đâu chơi không? Thực ra Vô Tích cũng chẳng có gì vui, Thái Hồ bây giờ cũng lạnh lắm”, tôi cố gắng nghĩ đến các danh thắng, “Hay là đi xem Linh Sơn Phạm Cung, chí ít thì nóc của nó rất đẹp, hoặc đi thành Tam Quốc, thành Thủy Hử? Hay là Ngoan Đầu Chử gì đó…”
|
Tôi thao thao bất tuyệt giới thiệu cho đến khi giọng anh vang lên.
“Anh luôn nghĩ rằng, em sẽ dẫn anh đi ngắm hoa mai.”
Tôi bỗng khựng lại.
Nhớ lại anh viết trong thư rằng khi nhận được lời mời đi thưởng mai của tôi, anh đã vui sướng điên cuồng ra sao, trong lòng bỗng thấy chua xót. Hít một hơi khí lạnh, tôi cố ý nói vui vẻ: “Được thôi, vậy chúng ta đi vườn mai, vé cửa ở đó rẻ nhất, anh giúp em tiết kiệm tiền đó.”
Tôi tự lái xe đến. Thực ra tôi cũng ngồi xe Lâm Tự Sâm rất nhiều lần rồi, nhưng từ khi đọc lá thư đó của anh xong, bỗng không muốn ngồi xe anh nữa, cứ thấy có chút không yên lòng. Thế là đến bãi đậu xe, tôi quả quyết giành ngồi ghế lái.
Quả nhiên Lâm Tự Sâm không ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ mà đứng bên ngoài cửa sổ bên ghế lái, cúi xuống lịch sự gõ gõ cửa xe.
Tôi mở cửa sổ.
“Bên ngoài có tuyết đọng trên đường, để anh lái cho.”
“Không phải em không tin tài lái xe của anh…”, vốn định tìm đại cái cớ nào đó để anh từ bỏ suy nghĩ, nhưng bỗng sực nhớ có lẽ sau này cơ hội chúng tôi đi cùng nhau là rất nhiều, không thể cứ lần nào cũng tìm cớ được, thế là tôi lập tức nghiêm túc sửa lại, “…Em thật sự không tin vào tài lái xe của anh lắm = =.”
Chắc vì làm tổn thương lòng tự trọng quá… nên anh nhất thời nghẹn lời, nhìn tôi, nửa muốn cười nửa không, sau đó thở dài.
Tôi giục: “Lên xe lên xe, nếu không hoa mai héo đó.”
Tôi rất tự tin lái chiếc xe đi qua những con đường quanh co khúc khuỷu ở Vô Tích, nghiêm túc lái qua từng con đường, nhưng bỗng cảm thấy không đúng… Mặt hồ lấp lánh phía trước là Thái Hồ chăng? Sao tôi lại lái đến Thái Hồ thế này?
Tôi từ từ cho xe đậu lại ven đường, móc điện thoại ra, vẫn chưa mở phần mềm bản đồ ra thì nghe người bên cạnh bình thản nói: “Phía trước là ngã tư, em chạy nhầm rồi.”
Tôi lặng lẽ quay sang nhìn anh.
“Theo bảng chỉ dẫn thì em nên đi con đường bên phải, em lại chạy vào giữa.”
“…Sao anh không nói sớm…”
“Ồ”, anh tỏ ra thật thà, “Anh tưởng người bị kỳ thị thì không có tư cách chỉ đường.”
Có vẻ như nét mặt của tôi rất kỳ quặc nên Lâm Tự Sâm nhìn tôi rồi không nén được, bật cười.
Tôi thẹn quá hóa giận, bực bội xoay vô lăng định quay đầu xe, nhưng bị Lâm Tự Sâm ngăn lại.
“Không cần quay lại, ở đây rất đẹp.”
“Gì cơ?”
Lâm Tự Sâm nói: “Em nhìn bên kia kìa.”
Tôi nhìn theo ánh mắt anh, phía xa một mảng đỏ hồng đập vào mắt, hình như chính là hoa mai đang nở rộ.
Tôi lái xe đến gần hơn, dừng trên một con đường nhỏ, vừa xuống xe, quả nhiên là rừng hoa mai.
Không biết từ bao giờ mà cạnh Thái Hồ lại trồng nhiều mai đến thế. Đang là mùa mai nở rộ, tuyết vừa rơi hết, tuyết đọng trên hoa mai, bên Thái Hồ người thưa thớt, chúng nở lặng lẽ mà rực rỡ.
Mặt nước Thái Hồ vẫn lăn tăn vỗ nhẹ vào bờ.
Tôi và Lâm Tự Sâm im lặng đi xuyên qua rừng mai, không ai nói gì, chỉ có tiếng giày đạp trên tuyết.
“Vậy, anh vẫn luôn nghĩ rằng hai năm trước, người mời anh đi ngắm hoa mai là em? Vậy ban đầu ở công ty, anh mới đối xử với em như vậy?”
Lâm Tự Sâm một lát sau mới trả lời tôi, “Ừ.”
“Vậy sau đó vì sao anh…”, tôi ngừng lại, “Rõ ràng trong lòng anh, em là người từng bỏ mặc không ngó ngàng anh mà.”
“Không làm chủ được mình.”
Tôi ngừng bước, nhìn anh.
“Anh tìm rất nhiều lý do để thuyết phục bản thân, có lẽ Gia Kỳ không nói rõ, hoặc lúc đó em còn quá nhỏ, không dám đối diện với một việc nặng nề như vậy, nên đã lãng quên mang tính chọn lựa, chuyện này ở y học cũng đã có. Hoặc có thể do em không biết tên tiếng Trung của anh, lúc đó Gia Kỳ giới thiệu tên anh là Vincent, trùng hợp là em lại quên mất vẻ ngoài của anh, nên em không thể liên hệ anh với người hai năm trước được… Anh đã tìm rất nhiều nguyên nhân, cái nào cũng có kẽ hở, nhưng cái nào cũng thuyết phục anh tin vào nó, nếu không, làm sao anh có thể buông thả mình theo đuổi em lần nữa?”
“Không cảm động chút nào!”, tôi thật muốn làm một trái cầu tuyết ném anh cho rồi, “Anh chẳng thèm hỏi em, đã gán cho em tội danh đó. Em là loại người đó hay sao?”
“Em không phải”, anh buồn bã thở ra một làn khói trắng, “Nhưng Hy Quang, ngoài em ra, anh chưa từng nghĩ sẽ là người nào khác. Từ đầu chí cuối, anh chưa từng nghĩ là không phải em.”
“Xin lỗi”, anh nói.
“Nếu không phải do bố em vô tình vạch trần chuyện này, có phải anh định cả đời cũng không cho em biết?”
Lâm Tự Sâm không đáp, tỏ ra đồng ý.
Tôi bất giác thấy tức tối, nhưng ngoài tức ra, lại cảm thấy chua xót nhiều hơn, có một người như thế, anh nguyện vì tôi mà gánh chịu nỗi đau một mình, vẫn chung tình như xưa kể cả sau khi anh tưởng bị tôi phụ bạc…
Một cơn gió thổi tới, tuyết trên hoa mai rơi xuống lả tả.
“Mấy hôn nay sao anh không nói câu nào mà đi xa thế?”
Hại em… lo lắng như vậy.
“Anh phải đối diện với em thế nào đây?”, giọng anh chua xót, “Anh cứ tưởng, anh vì em mới không thể cầm dao mổ, cuối cùng anh đã thuyết phục bản thân cam tâm tình nguyện, nhưng rốt cuộc lại phát hiện là vì một người chẳng liên quan, là một hiểu lầm?”
Anh cười giễu. “Anh thậm chí không biết phải nói mình thế nào nữa.”
“Cuộc đời anh quả thực đã biến thành một trò cười.”
Tôi thấy lòng quặn thắt.
Nhưng lại không nói nổi một câu an ủi, như thể ngôn ngữ bỗng mất tác dụng, tất cả đều trở nên bất lực.
“Nhiếp Hy Quang, em quen cậu ta khi nào?”
Tôi ngẩn ra, mới ý thức được người anh nói là Trang Tự, tôi không biết vì sao anh lại hỏi chuyện đó nhưng vẫn trả lời: “Mùa hè năm ba lên năm tư.”
“Một năm rưỡi”, khóe môi anh nhếch nụ cười đau khổ, “Mấy hôm nay anh thường nhớ tới câu em nói.”
“…Gì ạ?”
“Em nói ‘Nếu em biết anh trước thì tốt rồi’. Nhưng bây giờ anh thà rằng anh là người quen em muộn hơn, như thế anh sẽ không oán hận, sẽ không nghĩ rằng nếu không vì hiểu lầm thì chúng ta đã sớm ở bên nhau, nhưng”, anh nói, “Lại là anh quen em trước.”
Tôi không hiểu câu nói đó có ma lực thế nào, mà nó lại khiến tôi đau nhói, ngay cả câu “cuộc đời anh quả thực đã biến thành một trò cười” trước đó cũng làm tôi đau buồn đến cực điểm, và trong tích tắc tôi đã buột miệng.
“Sau này em và anh sẽ ở bên nhau.”
Anh sững sờ và thất thần trong khoảnh khắc, sau đó đôi mắt như được đốt cháy, nóng bỏng đến nỗi khiến tôi thẹn thùng, nhưng rất nhanh, ánh sáng đó đã vụt tắt, “Hy Quang, anh hy vọng chúng ta ở bên nhau, nhưng tuyệt đối không vì cơn xúc động nhất thời của em.”
Tôi cố ra vẻ mạnh mẽ: “Em nhất thời xúc động đấy, anh có cần không?”
Anh lặng lẽ nhìn tôi, cuối cùng như thể chịu thua, kéo tôi vào lòng, ôm chặt lấy tôi. Áo khoác của anh hơi lạnh, nhưng nhanh chóng, vòng tay anh đã sưởi ấm, tôi nghe tim mình đập cuồng loạn, nhưng không hề muốn giằng ra.
Một lát sau, tôi nghe anh kiên quyết nói bên tai mình: “Cần.”
Sau đó anh lặp lại, trong giọng nói như có chút mệt mỏi, “Anh cần.”
|
☼ Chương 40 ☼
Tôi đã ra một quyết định khó khăn!
— Tôi phải trở về phòng Tài vụ!
“Lý do?”
Phó tổng Lâm nhìn đơn xin chuyển phòng của tôi, không ngẩng đầu lên, hỏi.
“Trên đó đã viết hết rồi.”
“Không đúng chuyên ngành dẫn đến hiệu suất làm việc gần đây giảm sút?”, anh gật gù, nhanh chóng ký tên.
“…Anh không níu kéo à?”
“Trời phải đổ mưa, bạn gái phải chuyển phòng, anh có cách nào được”, anh bật cười khi bị tôi trừng mắt, đưa tờ đơn đã ký tên cho tôi, “Cầm đi, bàn giao công việc, ngày mai sẽ có hiệu lực.”
Tôi cầm tờ đơn định ra ngoài, sau lưng vẳng đến tiếng của anh, “Đúng rồi, phần thưởng cuối năm cho các phòng năm nay sẽ không còn thống nhất một tiêu chuẩn, mà sẽ phát theo thành tích từng phòng.”
Tôi bỗng có một dự cảm không lành, “Phòng Quản lý và phòng Tài vụ bên nào nhiều hơn?”
“Phòng mà em vừa rời khỏi.”
“…Vậy em là người phòng nào?”
“Ồ, đã không được tính là người của anh nữa”, phó tổng Lâm rất vô tình.
“…”
Tại sao ở bên nhau chưa tới một tuần, mà tôi đã có cảm giác thế nào là “không phải người” rồi chứ?
Ân Khiết vô cùng thắc mắc trước việc tôi lặng lẽ chuyển phòng, lúc ăn trưa suýt nữa đã cầm đũa gõ đầu tôi, “Đầu cậu thủng lỗ to thế nào hả, trước khi tặng thưởng cuối năm còn chuyển phòng. Haizzz, tớ nói này, có phải cậu đã bị phó tổng Lâm quấy rối gì đó không? Tuy rằng phó tổng Lâm rất đẹp trai, nhưng nếu cậu không thích cũng phiền lắm đó.”
Tôi “phì” một tiếng, phun hết cơm ra.
Ho một lúc sau, nhân lúc bọn Ân Khiết không chú ý, tôi móc di động ra gửi tin cho Lâm Tự Sâm, “Có người nói em bị anh quấy rối nên mới chuyển phòng đó.”
Rất nhanh, Lâm Tự Sâm trả lời: “Ân Khiết?”
Chết thật! Hình như tôi đã bán đứng bạn bè trong lúc vô ý? Tôi lúng túng nhìn Ân Khiết đang ăn cơm, vội nói: “Không phải… nghe ‘giang hồ’ đồn.”
Lát sau, Lâm Tự Sâm đáp: “Ồ.”
Hừm, trả lời kiểu gì thế này?
Lẽ nào anh không để tâm thật?
Tôi bỗng hơi khổ sở, lần đầu tiên nghiêm túc yêu một người, có lúc tôi thực sự không hiểu câu nào nên nói câu nào không nên.
Buổi chiều vào làm, tôi lén quan sát anh mấy bận – bạn thấy đấy, tôi đã nói hiệu suất công việc giảm sút mà, cùng với… ưm… bạn trai của mình làm việc, hình như phân tâm thật.
Tiếc rằng vẫn chưa thấy gì cho ra hồn, vì có khách đến nên cửa chớp văn phòng phó tổng đã buông xuống. Không thể quan sát tiếp, tôi đành nghiêm túc bàn giao công việc cho người mới.
Tưởng Á đi rồi, phòng chúng tôi có thêm hai người mới, đã bắt tay vào việc, hơn nữa dù sao tôi cũng chỉ chuyển phòng chứ không phải rời khỏi công ty, nên việc bàn giao không vất vả lắm.
Trước khi tan sở, cuối cùng tôi đã tìm ra cơ hội chạy vào văn phòng anh.
Lâm Tự Sâm đang đứng trước tủ sách lật tìm tư liệu.
“Chắc anh không giận đó chứ?”
“Giận gì?”
Lâm Tự Sâm ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, nhìn tôi lạ lẫm.
Tôi làm sao chủ động nhắc nên đánh đáp bừa: “Ồ, chính là chuyện em chuyển phòng đó.”
“Chuyển em đến vốn là do anh ích kỷ, anh có gì mà phải giận”, anh cười dịu dàng, ánh mắt quay về tập tài liệu, “Đến đây.”
“Hử?”, dáng vẻ anh cúi đầu đọc tài liệu khiến tôi không cảnh giác mà bước lại gần.
“Hôm nay là ngày cuối cùng em ở phòng Quản lý.”
“Vâng.”
Anh gật đầu, rồi không hề báo trước, một tay anh gấp tài liệu lại, hơi nghiêng người, cúi đầu, đặt lên môi tôi một nụ hôn.
Sự tiếp xúc ấm nóng chỉ thoáng qua, anh mỉm cười nhìn tôi, “Được rồi, cũng xem như anh không gánh phải cái danh hão.”
Tôi cảm thấy mình bị sét đánh rồi.
Ngô nghê đứng đó, lại còn hỏi anh, “Danh hão gì cơ?”
“Quấy rối.”
Lâm Tự Sâm cười tủm tỉm, đưa tay lên gạt mấy sợi tóc rối của tôi ra sau tai, dịu dàng nhắc, “Ngày mai đến phòng Tài vụ rồi, tối nay không cần làm thêm giờ nữa, nghỉ ngơi đi nhé.”
Khốn…kiếp…thật…
Trong đầu tôi chỉ xuất hiện ba chữ đó.
Tôi không thể ngờ rằng, nụ hôn đầu của mình, lại là trong văn phòng, và bị đánh mất bởi cách “quấy rối”.
Tôi nghĩ vẻ mặt mình nhìn anh chắc chắn rất phẫn nộ, nên anh không nén được cười, “Sao thế? Vẻ mặt em, cứ như… muốn đánh anh một trận?”
Tôi tức tối nói: “Nụ hôn đầu đánh mất trong văn phòng dưới danh nghĩa bị quấy rồi ai mà chẳng muốn đánh người, anh dù đẹp trai đến mấy cũng vô dụng!”
“Tuy không bất ngờ, nhưng vẫn rất vui”, ánh mắt anh chăm chú nhìn môi tôi, hình như không nắm bắt được trọng tâm, cánh tay vươn ra ôm chặt eo tôi, lại cúi đầu xuống.
Lần này cũng không còn nhẹ nhàng chạm vào rồi đi, bàn tay anh kéo tôi áp sát anh hơn, sức mạnh đàn ông khiến sự chống cự trong vô thức của tôi hoàn toàn không có tác dụng, anh quyến luyến di chuyển trên môi tôi, vô cùng nhẫn nại không gấp gáp, khiến tôi không thể thở nổi, để mặc anh tiến vào, khuấy đảo…
Lần trước thì tôi chưa kịp suy nghĩ, anh đã rời đi, lần này có một quãng thời gian dài để suy nghĩ như vậy mà trong đầu tôi hoàn toàn rối loạn, cả tay chân cũng không nghe lời nữa.
Khi anh cuối cùng rời khỏi môi lưỡi tôi, tôi phát hiện ra không biết tự bao giờ, mình đã bị anh đè vào tủ sách, hai tay đang nắm chặt lấy ống tay áo vest của anh.
Tay anh ôm tôi vẫn chưa buông, vùi đầu vào hõm cổ tôi, mái tóc rơi trên má, ngứa ngáy khuấy đảo trí óc.
“Chết thật”, mãi lâu sau, anh thở đều lại, rất dịu dàng và rất không thành ý thì thầm bên tai tôi, “Lần thứ hai cũng ở trong văn phòng bị sếp quấy rối, làm sao đây?”
Đệ nhất cầm thú Học viện Y, bác sĩ Phương quả không lừa gạt tôi.
— Kết luận kia, là khi mất ngủ, sáng hôm sau tôi đã rút ra.
Do hai nguyên nhân lớn là bắt buộc phải chuyển đồ dùng cá nhân đến phòng Tài vụ trước khi Lâm Tự Sâm tới công ty, và lăn qua lộn lại trên giường mãi không ngủ được, bây giờ tôi đã lấy điện thoại quấy rối Ân Khiết, bắt cô nàng vào văn phòng giúp tôi chuyển đồ.
Ân Khiết thiếu ngủ làu bàu: “Cậu đúng là điên, còn mấy ngày nữa là Tết mà lại đi chuyển phòng.”
Tôi than vắn thở dài: “Thế giới nội tâm phức tạp của tớ, cậu không hiểu được đâu…”
“Tớ chỉ biết tiền thưởng của cậu ít đi cả ngàn tệ!”
Sẽ bù lại được, yên tâm đi!
Cô nàng bỗng sáng rực hai mắt: “Cậu mới đổi điện thoại từ bao giờ thế?”
Tôi ngừng lại, lát sau trả lời: “…Ồ, mấy hôm trước.”
“Tự dưng lại đi đổi điện thoại, cái cũ không dùng được nữa à?”
“Ừ, mất rồi.”
Ân Khiết bỗng nhìn tôi vẻ thương hại, thuận miệng hỏi: “Thế sao cậu còn có số của tớ?”
“…”
Có người phòng Tài vụ lục tục vào, tôi cũng không muốn lằng nhằng thêm nữa, đẩy cô nàng ra ngoài, “Được rồi được rồi, về văn phòng cậu làm việc đi, buổi trưa tớ mời.”
“Hoành tráng nhé?”
“Nhà ăn thôi.”
Tôi chuyển phòng có hơi đột ngột, nên các đồng nghiệp phòng Tài vụ nhìn thấy tôi đều tỏ ra sửng sốt, ít nhiều cũng dò đoán và tò mò, tôi cảm nhận sâu sắc rằng, chắc họ và Ân Khiết đều nghĩ đến chuyện đó rồi.
Quả nhiên, trong phòng trà, Kỳ Kỳ rất tử tế an ủi tôi: “Cậu về là tốt nhất rồi, bọn mình vốn thiếu người, cứ lặng lẽ làm việc là hay nhất.”
Tôi mỉm cười gật đầu tỏ ý tán thành.
Quay lưng đi, tôi lập tức trả thù, nhắn tin cho Lâm Tự Sâm: “Phó tổng, anh phải chú ý hình tượng nhé, mọi người đều nghĩ em vì trốn tránh móng vuốt của anh mới chuyển phòng đó!”
Sau đó tôi xóa sạch nỗi buồn bại trận (?!) hôm qua, vô cùng vui vẻ bắt tay vào công việc.
Một ngày bận rộn nhanh chóng qua đi, tiếng nhạc tan sở vang lên, tôi bỗng nhận ra hình như hôm nay đến tận bây giờ, Lâm Tự Sâm vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi.
Tôi cúi xuống tìm điện thoại trong túi.
Các đồng nghiệp xung quanh đã dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị ra về, đã đứng lên cả rồi, lúc này đột nhiên đồng loạt ngồi xuống, tất cả cùng tỏ vẻ chăm chút làm việc.
Chuyện gì thế?
Tôi cầm điện thoại ngước lên nhìn ra cửa, thấy phó tổng Lâm Tự Sâm đang một tay đút túi, sải chân bước vào văn phòng chúng tôi.
Hình như anh hoàn toàn không chú ý đến không khí kỳ dị trong phòng, vô cùng tự nhiên đến gần bàn làm việc của tôi, “Tan sở chưa? Hôm nay chúng ta đi ăn với anh Phương.”
Mười phút sau, tôi ngồi trên xe Lâm Tự Sâm, bắt đầu nghiêm khắc quở trách anh: “Anh chạy đến văn phòng em làm gì?”
“Lúc nãy anh ở trong văn phòng, thấy Tiểu Trương thuộc văn phòng khu xưởng không ở chỗ làm việc, đến văn phòng em làm gì?”
Giọng anh có vẻ tra hỏi của một lãnh đạo, tôi lập tức giải thích thay cho đồng nghiệp, “Cậu ta tới đón Kỳ Kỳ tan sở, đã hết giờ rồi mà, không sao chứ.”
“Đương nhiên”, Lâm Tự Sâm nói với vẻ bình thản, “Nên tại sao anh không được đón em về?”
Sau đó anh tỏ ra trầm ngâm, “Bây giờ chắc họ sẽ không nghĩ là em đang trốn tránh sự quấy rối của anh chứ nhỉ?”
…
Phải rồi, không nghĩ nữa.
Các hạ đã chính danh rồi…
Haizzz… loại sinh vật như bạn trai, đều khó xử lý như thế sao? Hay là người bên cạnh tôi đặc biệt hơn = =
Và cứ thế…
Trải qua một ngày thần thánh, những tháng ngày tôi ở phòng Tài vụ, rất thuận lợi, rất hòa bình, rất thân thiện…
Rất nhanh, tôi bi thương nhận ra, tuy đã chuyển phòng nhưng hiệu suất công việc hình như cũng không cao hơn là mấy – email công ty có thể làm chứng.
Về mặt này phó tổng Lâm đã làm một tấm gương xấu, một hôm nào đó tôi đến phòng Tài vụ, anh đã “nhét” vào email của tôi một thứ kỳ quặc.
Mà lại là toàn bộ lý lịch cá nhân của anh, ồ, không đúng, có lẽ nói là tự bạch thì sát nghĩa hơn, sinh nhật này thói quen này, đủ mọi hồ sơ việc làm, còn có cả hình ảnh qua từng giai đoạn.
Tôi thích thú xem hết tự bạch đặc sắc của anh, cầm điện thoại lên gọi số phòng anh, thì thầm: “Anh đưa em cái gì thế? Sao lại đưa em xem?”
“Ừ, sách hướng dẫn sử dụng sản phẩm? Để em hiểu hơn về đặc điểm chức năng của bạn trai em.”
“…Nhưng anh không cần viết cả chuyện anh biết sửa bóng đèn vào chứ.”
“Ồ, đó là chức năng gia dụng mang tính đại diện đấy. Đúng rồi, anh may vá cũng nghề lắm nhé.”
“…Vậy anh viết trải nghiệm tình cảm của anh là để báo em biết anh cũng đã từng bị trả lại hàng rồi à?”
“Nhiếp tiểu thư, khả năng lý giải tiếng Trung của em có vấn đề phải không? Đó mà là trải nghiệm tình cảm à?”
Ai bảo anh viết cả chuyện bị thầy lôi đi xem mắt vào làm chi.
Tôi nhịn cười, nghiêm túc nói: “Đương nhiên là tính chứ.”
“Đó là do khách hàng mục tiêu không chuẩn xác, bổn sản phẩm này chủ động rút ra khỏi thị trường. Ngoài ra xin nhắc quý khách hàng, trước kia chức năng của bổn sản phẩm chưa được bộc lộ hoàn toàn, Nhiếp tiểu thư, hy vọng em có thể phát huy tối đa, tích cực sử dụng.”
Là ảo giác của tôi sao?! Sao tôi cứ thấy cái câu “tích cực sử dụng” của anh cứ… sặc mùi đùa cợt thế nào = =, tôi vội chuyển chủ đề, cố hỏi vẻ nghiêm túc, “Anh không cần chọc em, mau khai thật đoạn lịch sử đen tối đó của anh đi.”
Anh có vẻ dở khóc dở cười: “Lịch sử đem tối gì, trong sáng thế còn gì, đợi một chút.”
Bên kia ống nghe vẳng đến tiếng gõ cửa, chắc là có người tìm anh, tôi cũng không vội, anh không cúp máy thì tôi cũng chẳng cúp, thế là kẹp ống nghe làm nhanh một hóa đơn thanh toán.
Trong ống nghe vẳng đến tiếng trao đổi của anh với đối phương, rồi giọng anh lại rõ trở lại: “Lúc ở Mỹ học ở Học Viện Y, có lần một giáo sư Hoa kiều khá thân bỗng gọi anh đi ăn cơm.”
Anh chỉ nói đến đó.
Tôi nhớ ra trước kia anh nói bận đến nỗi không có thời gian yêu đương, nên có phần tò mò: “Học viện Y các anh bận thế sao?”
Lâm Tự Sâm cười khẽ: “Không bận như bây giờ.”
Hừm… người ta nói yêu đương thì trí thông minh sẽ giảm sút, tôi lại thấy IQ của tôi tăng vọt, chẳng hạn như bây giờ, từ những câu nói vòng vo quanh co của Lâm Tự Sâm, tôi bỗng hiểu ra ý mà anh muốn diễn tả.
Nhưng tôi quả quyết giả vờ không hiểu, “Haizzz, anh bận đến thế thì em không nói chuyện với anh nữa.”
Nhanh chóng cúp máy rồi, tôi nghĩ ngợi, cười híp mắt tìm ra hồ sơ xin việc của mình trong USB mang theo rồi gửi cho anh. Kết quả anh đáp lại một câu: “Xem ra Nhiếp tiểu thư không chăm chỉ học hành?”
“…”, học giỏi ghê gớm lắm hả?!
Tôi thẹn quá hóa giận: “Chỉ là để anh hiểu thêm về đặc điểm khách hàng mục tiêu của anh thôi.”
“Cảm ơn ý tốt, nhưng không cần đâu. Khả năng hiểu biết của anh về khách hàng mục tiêu nhiều hơn so với em tưởng tượng.”
“Thế à? Ví dụ?”
“Ví dụ, anh biết khách hàng mục tiêu của anh tối nay muốn đi ăn món Đông Bắc.”
…
Lâm Tự Sâm, anh có thể đi mua vé số được đấy, thật!
Hừm, từ sau khi tôi và Lâm Tự Sâm cùng trao đổi “hồ sơ xin việc”, hộp mail của công ty bị chúng tôi lạm dụng hoàn toàn, chức năng chủ yếu là – nói nhảm.
Ngày cuối cùng đi làm trước khi nghỉ Tết, mọi người đều không có hứng làm việc, tôi cũng uể oải làm hóa đơn, bỗng nhìn thấy bên dưới một khoản tiền xuất ra, có chữ ký của Lâm Tự Sâm.
Thế là tôi rất không chuyên nghiệp mà ngừng lại, mở email ra gửi cho anh.
“Lâm Tự Sâm, em phát hiện ra trong chữ ký của anh có rất nhiều ‘mộc’, lẽ nào anh ngũ hành thiếu mộc?”
Lát sau tôi nhận được email trả lời.
“Cây nhiều quá chỉ thiếu ánh sáng.”
Tôi không nhịn được, khóe môi cong lên, nghĩ ngợi rồi đáp lời: “Bao nhiêu cây như vậy chỉ dựa vào mặt trời mới mọc, ánh nắng sẽ không đủ đâu…”
Hy Quang, chính là ánh nắng ban mai, chắc chắn là rất yếu ớt.
Lần này mãi lâu sau cũng không thấy trả lời, tôi đợi một lát rồi tìm cớ chạy đến văn phòng anh, sau cửa kính, anh đang bàn việc với vài khách hàng.
Yên tâm quay về chỗ ngồi, vùi đầu vào làm vài việc, không biết sao mà bỗng thấy như có linh cảm, lại mở email ra, quả nhiên câu trả lời của anh đã lặng lẽ nằm đó.
Tôi mở ra, nhìn thấy anh nói: Anh đợi em tặng anh một vầng dương rạng rỡ.
|
|