(12 Chòm Sao) Hoàng Đạo Vương Triều
|
|
Long Ngâm điện. “Hoàng thượng. Hoàng thượng” -Hỉ công công gọi. Thiên Yết như không nghe thấy. Khuôn mặt vẫn nghĩ ngợi xa xôi. Khóe môi lâu lâu lại cong lên. Kì lạ! Không lẽ dạo một vòng Ngự hoa viên nhiễm bệnh rồi. Hỉ công công nghĩ thầm. “HOÀNG THƯỢNG” “Hả ???? Có chuyện gì?”- Thiên Yết giật mình, túm hồn mình về lại xác, khi không lại nghĩ tới nữ nhân ngốc ấy, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới 'xuất hồn'. “Thỉnh Hoàng thượng dùng bữa.”- Hỉ công công cung kính nói. “Ừ” -Thiên Yết đáp một tiếng, cầm bát đũa lên dùng bữa. Không nhịn được lâu lâu lại khẽ cười. ................ “Ngưu tiểu thư, đừng ăn nữa a~” “Ứ . . . ta đói mà” -Kim Ngưu nhõng nhẽo nói. “Không được. Mới vừa dùng bữa xong mà. Nhanh như vậy đã đói rồi sao???”- Nha hoàn giựt lấy bánh trong tay Kim Ngưu, bất mãn nói. “Viên Viên, thực sự ta còn đói mà.”- Kim Ngưu mè nheo nói. “Tiểu thư, người xem, người ăn riết trở nên mập hơn trước rồi nha” -Viên Viên kiên quyết nói. Nhìn xem hai cái má phúng phính của tiểu thư, như vậy đủ để chứng minh tiểu thư đang lên cân. Phải kiêng ăn gấp. Kết thúc một ngày. Ba ngày sau sẽ bắt đầu tuyển tú. Rồi vận mệnh của hai người Song Ngư và Cự Giải sẽ thế nào? Và cả nhân duyên của các nàng sao khác??
|
Trong khoảng thời gian học quy củ hoàng thất. Đám tú nữ ai ai đều cũng cố gắng không để vi phạm gì. Có những kẻ lại lợi dụng tiền bạc để đút lót, mong các mama nới lỏng ra cho họ. Cự Giải hiền lương, thục đức, lại chăm chỉ, chẳng mấy chốc đã nắm rõ mọi quy củ trong cung, nhưng có vẻ nàng thích nghi với nơi ở mới khá chậm, mỗi đêm nàng phải mất hơn một canh giờ mới có thể chợp mắt. *Một canh = Hai tiếng đồng hồ. Song Ngư thì có vẻ thích nghi khá nhanh, đêm nàng không mất ngủ vì lạ chỗ, thay vào đó là do mơ mộng lung tung nên thành ra cũng mất xấp xỉ một canh giờ mới chịu chợp mắt. Nhờ vậy mà sáng nào nàng cũng bị phạt vì tội dậy trễ.
|
“Ta không thích học. . . ta còn muốn ngủ.”-Song Ngư dụi mắt nói. “Tiểu thư, đừng ham ngủ nữa, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, cố gắng nốt hôm nay thôi.”- Tử Liên dỗ dành nàng. “Phải, nốt hôm nay!”-Nói rồi, Song Ngư bật dậy, rời khỏi giường, rửa mặt và thay y phục ............................................ “Tiểu thư, người dậy thực sớm.”- Thúy Vân từ bên ngoài vào, tay bê chậu rửa mặt. “Ừm . . . hôm này là kết thúc rồi.”- Cự Giải tươi cười nói, thật lòng nàng cũng khá chán việc ngày nào cũng phải nghe 'ca' như thế này. Thúy Vân đặt chậu rửa mặt xuống, lấy chiếc khăn đang treo trên giá, vò nước rồi đưa cho Cự Giải. Xong xuôi công đoạn rửa mặt, nàng thay Cự Giải chải tóc và thay y phục. “Tiểu thư, người thật xinh đẹp!”- Thúy Vân nhìn Cự Giải trong gương đồng,cảm thán khen ngợi. “Muội đang trêu ta sao?”- Cự Giải đỏ mặt, cười cười. “Muội nói thật lòng mà. Ngôi vị Hoàng hậu sẽ thuộc về tiểu thư a”- Thúy Vân ngay thẳng nói. “Ách, muội đừng nói vậy, không khéo người ta sẽ hiểu sai ý”- Cự Giải lúng túng nói. “Vâng. Muội biết rồi.”- Thúy Vân cười nói.
|
Tại phủ của Tam Vương gia. “Sớm như vậy, huynh đã cho người gọi đệ đến là có việc gì?”- Song Tử ngáp dài nói, đêm qua vui chơi tới tận khuya, hiện tại vẫn còn buồn ngủ mà. “Đệ cũng biết lựa thời điểm thích hợp ghê. Sáng nay huynh đã phải bỏ huấn luyện cho đám 'lính' trong sơn trang mà xuống núi gặp đệ đấy.”- Sư Tử bất mãn nói, hắn hiện tại là Võ lâm minh chủ, rất bận rộn a. “Hai huynh thật là, sao có thể vô tâm như vậy, hôm nay Bạch huynh hồi thành nga” -Nhân Mã từ ngoài cửa bước vào nói. “Sao . . . nhanh như vậy đã tới nơi???”- Cả hai đồng thanh nói. “Khoan đã, đệ trở lại bình thường từ lúc nào vậy?”- Song Tử chợt nhớ ra điều gì bèn hỏi. “À . . . là do ta đã bày khá nhiều trò vui, mới khiến đệ ấy trở về trạng thái cũ, thật công hiệu.”- Ma Kết gật gù nói.“Đệ thật khâm phục tài trí của huynh nga”- Song Tử làm bộ chắp tay cúi đầu nói. “Không phải lúc để giỡn, giờ này chắc huynh ấy sắp tới cổng thành rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.”- Ma Kết cắt ngang. “Phải, nên đi rồi.”- Sư Tử đứng dậy, đi dẫn đầu, hắn rất háo hức được gặp Đại hoàng huynh. Từ nhỏ hai người họ rất thân thiết, cùng nhau luyện võ, cùng nhau nghiên cứu trận pháp, từ lúc huynh ấy tỏ ý muốn làm một tướng quân, đùng một cái huynh ấy đã ra tận biên ải đóng quân. Qua mấy năm không biết huynh ấy giờ như thế nào rồi?
|
Cách kinh thành không xa. “Vương gia, còn bao lâu nữa thì tới a~, A Tử ê mông quá.”- A Tử nhăn nhó nói, ngồi ngựa suốt mấy ngày trời, đi liên tục, chỉ nghỉ ngơi vào ban đêm, sao hắn chịu nổi. “Sắp rồi, ngươi rốt cuộc có phải là một đấng nam nhi hay không? Từ lúc xuất phát tới giờ ngươi than thở không biết bao nhiêu lần rồi ”- Bạch Dương liếc mắt nói, đúng là phải tập luyện thêm cho tên gia đinh này. “Nô tài bất quá cũng là con người bình thường a, người nói vậy thật xúc phạm”- A Tử khuôn mặt thê thảm nói. “Nhiều lời thật.”- Bạch Dương không thèm đếm xỉa tới hắn nữa, quay mặt tiếp tục nhìn phía trước. Chợt đồng tử giãn ra, từ phía xa, có bốn nam nhân đang cười ngựa đến, khói bay mù mịt. Trông thấy rõ bốn người đó, Bạch Dương vui mừng “Là nhị đệ, tam đệ, ngũ đệ cùng lục đệ.” “Hoàng huynh!!!”- Cả bốn người đồng thanh, ai nấy đều mang một khuôn mặt tươi cười.
|