Thiếu Nữ Toàn Phong
|
|
Nghe tiếng bước chân, Sơ Nguyên ngoái đầu lại, nhìn thấy cô, anh không đứng dậy mà vỗ vỗ tay lên đảm cỏ bên cạnh ra hiệu cô ngồi xuống.
“Em... em vừa tập ở đằng kia.”
Ngồi xuống bên anh, Bách Thảo bối rối, giơ tay chỉ về phía đó với vẻ thiếu tự nhiên.
“Thấy rồi “, Sơ nguyên cười.
Ngây người nhìn nụ cười của anh, Bạch Thảo hơi hoảng hốt nhưng không biết nên nói gì.
Trước mặt anh, cô luôn cảm thấy mình quá đỗi vụng về.
“Em đang tập liên hoàn song phi của Kim Mẫn Châu? “, Sơ Nguyên phá vỡ không khí yên lặng.
“... Vâng”, cô khẽ đá. “Nhưng không thành”.
“Em tập mọt giờ rồi phải không?”
“...”
“Có lẽ Kim Mẫn Châu đã tập rất lâu, thậm chí nửa năm hoặc một năm mới làm được.”
Dựa vào gốc cây, ánh mắt Sơ Nguyên rời mặt hồ trở về nhìn Bách Thảo. “Còn một số túc pháp của em, trong một thời gian ngắn cô ta sao có thể tập được.
Bách Thảo sững người một lát sau...
“Vang, em hiểu rồi, “cô nói.
Mỗi người đều có đặc điểm về kỹ thuật và túc pháp riêng, không nhất thiết những gì người khác làm được thì mình cũng nhất định làm bằng được. Phát huy ưu điểm, khắc phục nhược điểm, phát huy cao nhất ưu thế của mình là được rồi.”
Sơ Nguyên cười xoa đầu cô.
Cô ngồi bên cạnh anh.
Gió đêm mát lạnh.
Không hiểu sao Bách Thảo bỗng nghĩ tới buổi tối ba năm trước.
Lá đa rì rào, ánh sao xuyên qua kẽ lá. Cô và anh ngồi bên nhau trên một cành đa. Cành cây oằn xuống như sắp gãy, như tim cô lúc đó.
“Thịch... thịch... thịch...”.
Trái tim nhảy loạn nhịp, cô hoẳng hốt cúi đầu, không dám nhìn anh, bốn bề yên tình có thể nghe tháy hơi thở êm nhẹ của anh.
Sơ Nguyên sư huynh...”
Rất lâu sau, tim Bách Thảo mới bình ổn trở lại. Cô nghiêng đầu nhìn Sơ Nguyên, anh vẫn thẫn thờ nhìn về phía bên kia hò, máy ngày nay, cô nhận thấy anh luôn trong trạng thái như thế, hình như có tâm tư.
“... Anh có tâm sự gì phải không?”
Cô đắn đo hỏi tồi lại sợ Sơ Nguyên sư huynh không thích bị hỏi quá nhiều.
“Lộ rõ lắm sao?”
Sơ Nguyên thoáng ngây ra, cười xoa mặt mình.
“Vâng”, Bách Thảo gật đầu.
“Cũng chẳng phải là không vui. “Nghĩ một lát, khóa miệng anh thoáng cười: “Chỉ là không xua đi được nỗi lòng của mình”.
“Sao “?
Cô chăm chú lẵng nghe.
“Vừa muốn gặp người đó lại vừa không muồn”. Nụ cười của ánh thoáng sầu muộn. “Vừa muốn cho người đó biết lại vừa không muồn”.
Bách Thảo ngây người.
“Bé ngốc”, Sơ Nguyên thở dài vò đầu cô, “không hiểu gì chữ? Có điều, nói với em thế này, lòng anh cũng vơi đi rất nhiều.”
“Không, em hiểu mà.”
Sao cô có thể không hiểu.
Hồi Sơ Nguyên sư huynh mới về nước, mỗi lần xuất hiện hầu như đều có Đình Nghi. Cô muốn gặp ánh, dù chỉ hninf giây lát, nhưng lại sợ anh không còn nhớ mình nữa. Cô vừa muốn anh biết cô luôn nhớ tới anh, dẫu ba năm không liên lạc, cô vẫn luôn nhớ đến anh nhưng lại cũng cảm thấy sợ.
“Sơ Nguyên sư huynh, huynh thích cô ấy ư?”
“Là vì cô ấy sao? Mai Linh nói người con gái tối qua chính là thiếu nữ tông sư Lý Ân Tú, mặc dù chỉ nhìn thấy bóng nhưng cũng có thể nhận ra khí chất hơn người. Lòng se thắt nhưng cô vẫn cố mỉm cười với anh.
“...”
Sơ Nguyên nhìn cô không nói.
“Cô gái... cô gái tên Lý Ân Tú ấy...” Hơi né tránh ánh mắt anh, Bách Thảo nói: “Anh thích cô ấy, nhưng... nhưng lại sợ Đình Nghi tiền bối buồn nên... huynh rất mâu thuẫn, đúng không?”.
“Tối qua có người nhìn thấy Lý Ân Tú phải không?” Sơ Nguyên cười cười, lắc đầu. “Có điều, bé ngốc, em có biết thế nào là thích không?”
“Em...”
Cô đỏ mặt nhìn mặt hồ trong đêm, gió muộn làm dấy lên những con sóng lòng. Mặc dù cô chưa yêu, nhưng đã thấy Hiểu Huỳnh có bạn trai, lại bị Hiểu Huỳnh kéo đi xem phim tình yêu.
“... Em biết...”
“... Thích, có lẽ là... sẽ muốn ở bên anh ấy... gặp anh ấy sẽ vui... không gặp sẽ nhớ... nhìn thấy anh ấy đi với cô gái khác sẽ buồn...”
Mặt đỏ ửng, tim đập loạn xạ, cô nói ra những điều Hiểu Huỳnh đã nói.
Sơ Nguyên nhìn cô, có gì rất sâu lay động nơi đáy mắt.
“Bách Thảo, em đã lớn.”
Cô không dám nhìn anh, mặt đỏ như quả cà chua chín.
“Đúng thế, đó chính là thích. Cảm giác thích một người là như vậy”. Sơ Nguyên mỉm cười vò đầu cô, nhưng ánh mắt anh dừng lại trên chiếc kẹp tóc dâu tây long lanh đỏ ối, bàn tay anh khựng lại. “Cho nên Bách Thảo cũng có người để thích rồi đúng không?”
...
...
Hoàng hôn trong căn nhà gỗ nhỏ.
Đứng trước gương, cô thận trọng cài chiếc kẹp tóc lên mái bờm.
“Có đẹp không?”, cô hơi căng thẳng, hỏi
“Em... em rất thích nó.”
Mắt long lanh, cô đỏ mặt nói.
...
Mái tóc đen nhánh.
Nổi bật chiếc kẹp dâu tây lóng lánh, đỏ rực, lấp lánh. Má cô nóng ran, hơi bẽn lẽn, hơi ngượng ngùng.
...
Anh nhận ra chiếc cặp tóc đó. Hôm đầu tiên trở về nước, trên đường phố ban đêm, cô và Nhược Bạch đứng trước quầy bán đồ trang sức, thứ hai người đang xem chính là chiếc kẹp tóc này.
...
...
“Chiếc kẹp tóc này là quà tặng của người đó...”
Nhẹ nhàng vuốt chiếc kẹp dâu tây trên mái tóc đen nhánh, nụ cười nơi khóe miệng Sơ Nguyên hơi gượng gạo.”... Cho nên Bách Thảo mới thích, ngày nào cũng cài nó đúng không?”
Má cô đột nhiên nóng ran.
Chân tay thừa thãi, tim đập rộn ràng, cô có thể cảm nhận hơi ấm của những ngón tay anh trên tóc mình, tai cô ù đi.
“... Vâng!”
Giọng cô e ấp như giọt sương đêm trên ngọn cỏ, khẽ chạm là vỡ tan.
Tay Sơ Nguyên dừng lại trên chiếc cặp đó.
Cuối cùng, anh từ từ buông tay.
“Anh cũng có một cô gái mà anh thích”. Trong màn đêm sẫm dần, Sơ Nguyên nhìn mặt hồ khỏi phủ. “Nhưng cô ấy đã có người cô ấy thích rồi.”
Bách Thảo sững người, mặt ửng đỏ. Quả nhiên, Sơ Nguyên sư huynh cũng có người con gái mà huynh ấy thích.
“Cô ấy không thích Sơ Nguyên sư huynh ư?”
Giọng Bách Thảo khàn khàn.
“... Có lẽ cũng từng thích.” Khóe miệng Sơ Nguyên khẽ nhếch lên nhưng lại đượm vẻ xót xa. “Chỉ là lâu quá rồi anh không ở bên cô ấy... đến khi anh hiểu tình cảm của mình đối với cô ấy thì đã quá muộn.”
“Vậy...” trực cảm được nỗi buồn trong giọng nói của anh, tim Bách Thảo cũng đau thắt, do dự một lúc, cô hỏi: “... Anh buồn phải không?”.
“Ừ, đúng.” Sơ Nguyên mỉm cười rồi lại lắc đầu: “Có điều, người đàn ông mà cô ấy thích vô cùng xuất sắc, có lẽ hợp với cô ấy hơn anh”.
Ngồi rất lâu,
Lòng Bách Thảo rối ren, hoang hoải, buồn bã, nghèn nghẹn, không nói nên lời. Đột nhiên, cô kinh ngạc nhìn anh!
“Lẽ nào không phải Đình Nghi tiền bối?”
Đình Nghi thích Sơ Nguyên sư huynh, mọi người đều biết nhưng vừa rồi Sơ Nguyên sư huynh lại nói người mà anh ấy thích lại thích người đàn ông khác.
“Là... là Ân Tú phải không?”
Nên vừa đến Hàn Quốc, Sơ Nguyên sư huynh đã cảm thấy nạng trĩu. Anh ấy thích Ân Tú nhưng Ân Tú lại thích người đàn ông khác? Nhưng Mai Linh nói, Lý Ân Tú đã ôm Sơ Nguyên sư huynh rất chặt, sao có thể...
|
“Bách Thảo!”
Tiếng Hiểu Huỳnh từ xa vọng lại.
Bách Thảo ngồi dưới gốc cây bỗng sững người, ngoái đầu thấy Hiểu Huỳnh vừa gọi vừa thở hổn hển chạy đến.
Hiểu Huỳnh thở dốc, trợn mắt nhìn Sơ Nguyên và Bách Thảo: “A, Sơ Nguyên sư huynh. Bách Thảo, cậu làm mình tìm hết hơi... Sao cậu lại... sao lại ở cùng với Sơ Nguyên sư huynh? Gặp nhau... thật không?”
Giọng Hiểu Huỳnh đượm buồn:
“Mình còn lo tâm trạng cậu không tốt nên vội chạy đi tìm, hóa ra cậu chẳng làm sao, lại còn ngồi với Sơ Nguyên sư huynh... Thôi, thôi, Xương Hải võ quán có xe đưa các trại viên đi chơi chợ đêm, lát nữa sẽ khởi hành, cậu nhanh lên, mình cùng đi!”
“Mình...”
Bách Thảo vừa mở miệng, Hiểu Huỳnh đã trợn mắt quát:
“Nếu còn nói nữa, mình sẽ đoạn tuyệt! Mình tìm cậu lâu như vậy, người đẫm mồ hôi, nếu cậu không cùng mình đi chợ đêm, mình sẽ ức đến chết!”
* * *
Đêm.
Trên đường phố người đông như mắc cửi, các cô gái ăn bánh rán, ăn kem, mua rất nhiều bánh mỳ làm bữa sáng. Bách Thảo thấy bánh rán năm mới của Hàn Quốc cũng giống như bánh rán trong nước, chỉ cứng hơn chút ít, không ngọt, hơn nữa chiên với tương ớt đo đỏ nhìn rất hấp dẫn nhưng ăn lại thấy bình thường.
Cái khác lớn nhất của các quầy hàng ở chợ đêm Hàn Quốc so với Ngạn Dương có lẽ là mỗi quầy đều trang hoàng rất cầu kỳ, đẹp mắt. Ví dụ quầy bán đồ mỹ phẩm được bài trí như cung điện của công chúa trong truyện cổ tích, bên trong mỗi thứ đồ đều màu hồng, nhìn rất đáng yêu. Hơn nữa, điều đáng ngạc nhiên là trên mỗi sản phẩm đều có tên bằng chữ Trung Quốc, còn có cả nhiều người bán hàng biết tiếng Trung Quốc rất nhiệt tình phục vụ.
Mai Linh, Hiểu Huỳnh vui như tết, ngắm nghía, lựa chọn, miệng không ngớt xuýt xoa:
“Trời ơi những cái hộp đáng yêu quá!”
“Ừ, phấn má này vỏ hộp bằng nhung, lại còn thắt nơ, yêu quá.”
“Nhìn kìa, kem dưỡng, đáng yêu quá đi!”
Câu nào cũng có hai chữ “đáng yêu”, thấy họ vui như thế Bách Thảo cũng vui lây, tâm trạng nặng nề lúc chập tối khi biết Sơ Nguyên tiền bối có thể thích Ân Tú dần dần bị lãng quên.
Cô vừa chờ bọn họ vừa hiếu kỳ nhìn ngắm các loại mỹ phẩm. Phấn, kem lót, phấn má, kem môi, chì kẻ mắt, kẹp mi, mi giả, kem dưỡng da, dầu móng tay, nước tẩy móng tay, sữa tắm... la liệt.
Bao nhiêu loại.
Thì ra trang điểm cũng cần nhiều đồ đến thế, vậy cần bao nhiêu ngăn kéo mới đựng hết những thứ này? Bách Thảo cầm một hộp kem nền không hiểu cái này dùng để làm gì, là muốn làm nền gì?
“Cô muốn mua gì?”
Cô bán hàng tươi cười đi đến bên Bách Thảo.
“Không... Không!”
Bách Thảo đỏ mặt, vội đặt cái hộp xuống: “Em chỉ đứng chờ bạn”.
Cô bán hàng mỉm cười nhìn cô.
“Cô rất đẹp, làn da cũng đẹp, kem nền không nên quá dày, loại kem này vừa mỏng vừa trong rất hợp với cô, nào lại đây tôi thử cho.”
Bách Thảo luống cuống.
“Em không trang điểm... Em không trang điểm...”
“Con gái sao có thể không trang điểm?”, cô bán hàng ngạc nhiên, “Nhất định phải trang điểm thật đẹp mới có chàng trai thích chứ”.
Giọng khẳng định của cô bán hàng khiến Bách Thảo ngẩn người. Còn chưa kịp phản ứng thì cô ta đã dùng miếng xốp bắt đầu xoa lên mặt cô.
“Ngồi yên!” Cô bán hàng vừa chăm chú vào công việc vừa nói: “Xong ngay đây, da cô vốn rất đẹp, mịn màng lại trắng hồng, không khô, không dầu. Nếu sợ mất thời gian, không cần dùng kem lót, dùng phấn này xoa thẳng lên là được. Ờ, cho thêm chút phấn má, loại phấn má này rất hợp với cô, mịn màng, tự nhiên”.
“Đứng yên, thêm chút son môi nữa.”
Cô bán hàng lại cầm lên tuýt nhỏ giống như kẹo hoa quả, bóp một chút ra tay rồi bôi lên môi cô.
“Òa!”
Lúc đó, Hiểu Huỳnh và Mai Linh từ đâu chạy đến, kinh ngạc nhìn Bách Thảo đang được cô bán hàng xoa kem môi, hai người tròn mắt hồi lâu không nói được gì.
“Bách Thảo, đây là cậu sao?”, Hiểu Huỳnh sững người.
Nhìn đi nhìn lại, Mai Linh không tin vào mắt mình, ngơ ngẩn nhìn cô bán hàng: “Cô ấy đã dùng loại kem gì, đưa hết cho tôi xem”.
Cô bán hàng hài lòng cất tuýt kem môi, đưa cho Bách Thảo chiếc gương có cán dài rồi nói với Mai Linh:
“Cô gái này có làn da rất đẹp, chỉ cần trang điểm một chút là đẹp lên rất nhiều. Da cô không giống da cô ấy, vừa rồi tôi đã giới thiệu loại kem phù hợp với cô”.
Bách Thảo nhìn mình trong gương.
Cô gái trong gương có làn da tươi thắm, căng mọng, môi cũng ướt mọng, phớt hồng ngọt ngào giống búp bê trong tủ kính.
“Bách Thảo... thì ra cậu là mỹ nữ...”
Hiểu Huỳnh há miệng, tiếp tục ngắm Bách Thảo, mắt như sắp rơi ra ngoài.
“Hơn nữa, kiểu trang điểm này nhìn rất tự nhiên, trông như không trang điểm vậy, da cậu quá đẹp, nhìn chỉ muốn cắn một miếng...”
Nhưng Bách Thảo không thích cô gái trong gương, trông yểu điệu giống như sắp bị đối thủ đá bay.
Cần phải có sức mạnh.
Sư phụ và Nhược Bạch sư huynh đã nói vậy. Nếu nhìn thấy cô thế này, nhất định họ sẽ cau mày.
“Đừng lau, đừng lau! Rất đẹp mà!” Thấy không ngăn được Bách Thảo, Hiểu Huỳnh phát cáu: “Xin cậu, nếu muốn lau cũng nên dùng nước tẩy trang chứ. Cậu xem, cậu sắp biến khuôn mặt thành mặt hề rồi, lại còn làm hỏng da, biết không!”
Khi thanh toán.
Cô chủ hàng đưa cho Bách Thảo một cái túi nhỏ, mỉm cười.
“Tặng cô, bên trong có ít đồ trang điểm miễn phí. Con gái phải biết trang điểm mới đẹp”.
Từ hiệu mỹ phẩm đi ra, mặc dù vẫn tiếc vì Bách Thảo đã lau hết phấn son, nhưng thấy Bách Thảo được tặng đồ khuyến mại thì vẫn còn cơ hội trang điểm nên Hiểu Huỳnh rất vui. Hơn nữa cô mua được rất nhiều đồ mỹ phẩm, những thứ này nếu mua trong nước, giá ít nhất cũng phải gấp đôi, bây giờ tiền Hàn Quốc đang mất giá, mua đồ ở đây sẽ rất hời.
Họ tiếp tục mua sắm.
Các quầy hàng hai bên đường san sát nhau, bán đủ loại mặt hàng từ quần áo, giày dép, ô đến văn phòng phẩm... tất cả đều tinh xảo, đáng yêu khiến Hiểu Huỳnh, Mai Linh không muốn rời. Còn có vô số quầy hàng bán đồ trang sức khác. Không giống chợ đêm ở Ngạn Dương, các loại đồ trang sức khuyên tai, vòng tay, dây chuyền ở đây đều do người bán tự làm ra, rất sáng tạo, các quầy không giống nhau, kiểu dáng vửa đẹp vừa lãng mạn.
“Thảo nào khuyên tai của các nữ diễn viên Hàn Quốc trong phim lại đẹp đến thế!” Hiểu Huỳnh lưu luyến đứng trước các quầy trang sức. “Thì ra đâu đâu cũng là những đôi khuyên tai siêu đẹp!” Đáng tiếc cô không xỏ lỗ tai nên không thể mua sắm cả nắm như Mai Linh.
Nhưng cô có thể mua dây chuyền, cặp tóc.
Cô còn có thể mặc cả giá với các chủ quầy, dù ngôn ngữ bất đồng nhưng dùng máy tính của chủ hàng là có thể giao dịch được!
Đường phố vẫn đông nghịt.
Khách xúm đông trước mỗi quầy hàng, Bách Thảo đứng vòng ngoài, theo sát hai người bên trong. Mai Linh vừa mua một bọc to tướng, quay đầu nhìn Bách Thảo tay cầm túi lớn túi nhỏ vẫn đứng chỗ cũ, ngần ngại nói:
“Bách Thảo không mua ít đồ trang sức à?”
“Không!”, Bách Thảo lắc đầu.
“Đều rất đẹp, cũng không đắt”. Mai Linh kéo cô vào, nếu Bách Thảo không mua gì, chỉ mang giúp đồ thì họ sẽ cảm thấy áy náy. “Mình không xỏ lỗ tai, cũng không đeo dây chuyền, tóc lại ngắn nên cũng không cần mua bờm, cậu thích kẹp tóc phải không, thấy cậu hay cài chiếc kẹp trái dâu tây, nên thay cái khác, ở đây có rất nhiều cặp đẹp, cậu xem chiếc nào cũng rất đáng yêu đúng không?”
“Đừng phí công”, Hiểu Huỳnh không ngẩng đầu, nói, “Bách Thảo thường xuyên cài chiếc kẹp dâu tây là bởi vì đó là của người cậu ấy thích tặng”.
Mai Linh kinh ngạc tròn mắt.
“Người cô ấy thích? Bách Thảo, cậu có người để thích rồi sao? Là ai vậy, tôi có biết không?”
Mặt Bách Thảo bỗng đỏ ửng.
“Chắc là thật...”
Mai Linh càng ngạc nhiên, dùng khuỷu tay huých Hiểu Huỳnh: “Nhìn kìa, Bách Thảo đỏ mặt rồi! Đúng là đã thích ai đó!”
“Đương nhiên, tôi chẳng đã nói đấy thôi!”
Hiểu Huỳnh đắc ý liếc nhìn mặt Bách Thảo đỏ như quả cà chua chín. Đừng tưởng đây không biết, chiếc kẹp tóc dâu tây chắc chắn là Nhược Bạch tặng, tính theo ngày lần đầu tiên Bách Thảo cài nó thì có thể khẳng định đây là quà sinh nhật Nhược Bạch tặng nên Bách Thảo mới thích như vậy. Ý nghĩa lắm mà!
“Là ai? Bách Thảo, cô thích ai vậy?” Không xem đồ trang sức nữa, Mai Linh tò mò, háo hức hỏi: “Người đó tặng cô cặp tóc thì chắc chắn cũng thích cô! Ôi, lãng mạn quá đi!”
“Mình... mình ra ngoài...”
|
Mặt đỏ rần rần, Bách Thảo vùng khỏi tay Mai Linh.
Bách Thảo vội ôm túi đồ chạy ra ngoài, đường phố người vẫn đông như mắc cửi, tim cô đập loạn xạ, tai ù ù nhưng vẫn văng vẳng tiếng nói của Mai Linh...
“Người đó tặng cô cặp tóc thì chắc chắn cũng thích cô!”
Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể, Bách Thảo hít một hơi, Sơ Nguyên sư huynh đã có người con gái mình thích rồi.
Trước quầy trang sức.
“Không sai chứ!” Hiểu Huỳnh cười khúc khích, cầm sợi dây chuyền có những tua rua ướm thử. “Với tính cách Bách Thảo, cậu ấy không phủ nhận tức là thừa nhận”.
Mai Linh vẫn không hiểu.
“Bách Thảo yêu rồi sao, cô cứ tưởng trong đầu nó chỉ có Taekwondo sao?”
“Xin cậu, Bách Thảo cũng là cô gái bình thường, đã mười bảy tuổi, sao có thể không có bạn trai?”, Hiểu Huỳnh lườm, “cô đã có mấy bạn trai đấy thôi? Đừng coi thường Bách Thảo, vừa rồi cô nhìn thấy rồi đấy, Bách Thảo trang điểm một chút là đẹp đến thế nên có người thích cũng là chuyện bình thường”.
“Cô cũng yêu mấy lần!” Mai Linh lẩm bẩm, có vẻ hiểu khá rõ nội tình.
Hiểu Huỳnh bỗng thở dài:
“Tôi không như cậu. Từ nhỏ, tôi đã yêu một người nhưng trong mắt anh ấy không hề có tôi nên tôi liên tục thay bạn trai, cố thử quên anh ấy.”
“...”, Mai Linh há miệng.
“Ha ha ha, vậy mà cô cũng tin!”, Hiểu Huỳnh cười suýt ngã.
Nghe tiếng cười của Mai Linh và Hiểu Huỳnh từ quầy trang sức, Bách Thảo mới dần dần hết ngượng. Nhìn những túi đồ của Hiểu Huỳnh và Mai Linh đang cầm trên tay, cô cũng muốn mua cho sư phụ chút quà nào đó.
Nghe nói sâm Cao Ly của Hàn Quốc rất nổi tiếng, có lẽ rất tốt cho sức khỏe của sư phụ, không biết loại sâm đó bao nhiêu tiền? Cô cắn môi, tiền học phí học kỳ một lớp Mười hai đã chuẩn bị đủ, còn thiếu ít tiền trả Nhược Bạch, nếu... nếu...
Nếu có thể đoạt danh hiệu tuyển thủ ưu tú nhất khóa tập huấn này, một vạn đô la Mỹ tiền thưởng, không những đủ tiền học đại học mà sau này nếu sư phụ ốm đau cũng không quá lo tiền thuốc thang.
Chỗ nào bán sâm Cao Ly?
Hay là nên hỏi giá cả trước. Ánh mắt Bách Thảo tìm kiếm trên con phố dài dằng dặc. Các quầy hàng rất nhiều nhưng hình như đều bán đồ mỹ phẩm, đồ trang sức, giày, quần áo, khách bộ hành cũng rất đông, có một quầy bánh mỳ bên cạnh bán rất chạy, người xúm đông lại.
Lại còn...
Viên nêm.
Ngây người, Bách Thảo nghĩ đến lúc trước khi lên máy bay, Đình Hạo tiền bối bảo cô mang viên nêm về. Nghe tên, viên nêm có lẽ dùng để nấu canh, ở Xương Hải võ quán, trong bữa sáng của họ đều có canh này. Có lẽ siêu thị có bán viên nêm... nên đi siêu thị mua thì hơn, quên hỏi Đình Hạo tiền bối thích loại nào, hay là các loại viên nêm đều giống nhau.
Bách Thảo tần ngần ngẫm nghĩ.
Một gã trai ngang qua trước mặt cô, đi về phía quầy bánh mỳ, cô vô tình nhìn gã, bỗng có cảm giác nào đó nhưng không nói ra được. Gã trai chen vào bên trong, đến từng sát sau lưng một phụ nữ trung niên, chắn lấy chiếc túi đeo bên người chị ta...
“Có trộm!”
Đầu vẫn chưa kịp phản ứng, tiếng nói đã phát ra từ cổ họng Bách Thảo. Trong chợ đêm náo nhiệt, khách xung quanh bỗng chốc đổ dồn mắt nhìn về phía cô, trong khi chính lúc cô hô lên...
Bàn tay phải của gã trai đã thò vào túi người phụ nữ kia!
“Có trộm!”
Bách Thảo nhìn tay gã rút ví tiền ra nhưng khách hàng xung quanh lại chỉ nhìn cô, vẻ lạ lùng, thậm chí, cả người phụ nữ kia cũng ngoái nhin, không biết mình đã bị mất đồ. Bách Thảo cuống lên, không nghĩ nhiều, co cẳng đuổi theo tên trộm đã bắt đầu chuồn mất, vừa chạy vừa hô.
“Đứng lại! Có trộm!”
Chợ đêm ồn ào, đến khi Mai Linh và Hiểu Huỳnh đang ở quầy trang sức nghe tiếng hô của Bách Thảo vội chen từ bên trong ra thì đã thấy Bách Thảo tay cầm túi lớn túi nhỏ, chạy vụt theo tên trộm như một cơn lốc, trong nháy mắt đã mất hút ở cuối con phố!
“Bách Thảo!”
Hiểu Huỳnh và Mai Linh gọi to, chạy đuổi theo nhưng bóng dáng Bách Thảo đã mất tăm! Khu chợ đêm đâu đâu cũng là người, đâu đâu cũng là quầy hàng, Bách Thảo hình như đã bốc hơi! Họ biết đi đâu mà tìm!
Lúc đó, người phụ nữ trung niên hét lên, sờ vào túi của mình, lắp bắp nói tiếng Hàn, khách xung quanh vây lại, mấy người đàn ông lập tức chạy về phía Bách Thảo vừa biến mất!
Vòng qua con phố chính khu chợ đêm, phía trước đột nhiên xuất hiện con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo như mê cung, hai bên có vô số ngách, hẻm, mỗi lần Bách Thảo sắp đuổi kịp tên trộm, gã lại ngoặt vào con hẻm khác.
“Đứng lại!”
Trong tay vẫn cầm mấy túi đồ của Mai Linh và Hiểu Huỳnh, Bách Thảo một lần nữa để tuột mất tên trộm, cô cau mày, hít mạnh một hơi rồi đuổi theo, tiếng hô vang vọng trong con ngõ.
Trong đêm yên tĩnh.
Tên trộm vừa chạy vừa dáo dác ngoái lại.
Như cảnh rượt đuổi trong phim trinh thám, trong tiếng chân gấp gáp, đột nhiên Bách Thảo hốt hoảng nhận ra, đằng sau mình có tiếng chân đuổi theo! Tiếng chân đó rất nhẹ, không nhanh không chậm theo sau gần như bám sát cô.
“Cô đuổi theo hắn, tôi vòng đón đầu!”
Chính lúc Bách Thảo không nén nổi ngoái đầu lại, muốn nhìn xem ai đang đuổi theo mình thì tiếng cười trong trẻo của một cô gái truyền đến, cái bóng vút đi, cô chưa nhìn rõ, người đó đã mất hút. Chỉ trong tích tắc đó, gã trộm đã bỏ cách khoảng một mét, không kịp nghĩ ngợi, Bách Thảo hô to:
“Đứng lại!”
Tung người vọt về phía đó.
Không để gã có thời gian, cô chạy hết tốc lực, như một con hươu lồng, trong chớp mắt đã rút ngắn khoảng cách với gã. Tên trộm càng hoảng hốt, lại dở trò cũ, rẽ vào con hẻm khác, trong lúc chạy thục mạng, gã ngẩng đầu, thất kinh phát hiện phía cuối con ngõ có bóng người đứng chắn, bịt chặt đường thoát thân của gã!
“Hây!”
Hai tay xách đồ, Bách Thảo hét lên, vọt người lên cao, chân phải tung ra, đá trúng tên trộm đang bắt đầu vượt tường, hất gã trở lại!
“Oạch!”
Tên trộm ngã nhào trên nền ngõ lát đá xanh, la toáng lên vì đau, không đứng dậy được. Đặt mấy túi đồ xuống một góc, Bách Thảo nhanh tay vặn chéo tay gã ra phía sau, vừa ép chặt tên trộm đang giãy giụa vừa nhìn về phía bóng người cuối con ngõ...
Đó là một cô gái khoảng mười tám, mười chín tuổi.
Trong màn đêm, cô gái dáng cao thon thả, khuôn mặt thanh tú, mắt một mí cong cong, thoạt nhìn rất bình thường nhưng lại có cảm giác thân thiện đặc biệt khiến Bách Thảo bất ngác nhìn lại lần nữa.
“Cô tung người vọt lên giỏi quá!”
Cô gái đi đến, tiếng cười của cô trong trẻo, lảnh lót như đã quen Bách Thảo từ lâu, giữa hai người không chút xa lạ.
“Hơn nữa cô lại rất cừ!” Cô gái ngồi xổm cạnh cô, nhanh nhẹn sục tay vào túi tên trộm. “Gã còn chưa kịp hành sự đã bị cô phát hiện”.
Bách Thảo kinh ngạc, ngoài chiếc ví của người phụ nữ nọ, cô gái còn tìm được ba chiếc ví nữa trong người tên trộm.
“Thế nào mà cô lại làm được!”
Sợi dây thừng xuất hiện trong tay cô gái như có phép thuật, cô trói tay tên trộm, buộc vào cột điện bên cạnh rồi để tay vào miệng huýt sáo, lúc đó mới có thời gian nhìn Bách Thảo.
“Ô” Bách Thảo ngây người.
“Ha ha.” Cô gái cười vang, khuôn mặt nhẽ nhõm thoắt biến đổi, sinh động như dòng suối chảy giữa khe núi. “Cái vẻ ngây người của cô rất thú vị, giống hệt chú gấu Teddy của tôi. Tôi nói, thế nào mà cô làm được là ý nói, trước khi tên trộm ra tay làm thế nào cô đã nhìn thấu? Lẽ nào cô từng là cảnh sát? Nhưng cô còn trẻ thế có lẽ chỉ khoảng mười bảy.”
|
Gấu Teddy...
Bách Thảo lại ngớ người, cô không biết gấu Teddy là gì, là một loại gấu ư?
“Tôi... tôi nhìn ra bởi vì... “Bách Thảo nhớ lại quá trình phát hiện tên trộm, nhiều lúc trực giác của cơ thể nhanh hơn vận hành của não, phải sắp xếp lại các tình tiết mới nói được”... Đầu tiên là ánh mắt gian gian... khi gã đi ngang qua là lúc mắt tôi chú ý đến ga... sau đó.. vẫn là ánh mắt gã... những người khác chỉ nhìn vào quầy bánh mỳ hoặc người bán hàng, chỉ ánh mắt của gã lại nhằm vào túi của mọi người... Còn nữa, nếu gã định mua bánh mỳ thì không nên chen đến bên người phụ nữ đó... nhưng gã lại đến rất gần... tay gã ở ngay bên cạnh túi của chị ta... cho nên bàn tay gã vừa động đậy...”
“Là cô đã hô lên.”
Cô gái nghe rất hào hứng, gật gật đầu như đang nghe kể chuyện trinh thám.
“Đúng!” Ngây ra một lát, Bách Thảo nói: “Nhưng khi tôi hô lên, mọi người lại chỉ nhìn vào tôi, không ngăn tên trộm”.
“Ha ha, bởi vì là Hàn Quốc. “Cô gái ngửa đầu cười ngất, hai mắt cong cong. “Cô hô bằng tiếng Hán, họ không hiểu.”
Bách Thảo vụt đỏ mặt!
Đúng... đúng, thảo nào nghe tiếng hô tên trộm không sợ, vẫn tiếp tụ hành sự.
“Có người đến kìa”, cô gái bỗng kêu lên.
Bách Thảo ngây người, chỉ nghe thấy tiếng hô nhưng không nghe rõ điều gì. Mấy giây sau, có rất nhiều tiếng chân từ phía xa chạy đến, cô ngạc nhiên nhìn về phía cô gái, còn chưa kịp nói gì, cô ta đã nhảy bật lên, cười nói:
“Tôi đi trước, gấu Teddy đáng yêu!!”
Trong nháy mắt, cô gái đã biến mất ở cuối con ngõ cùng lúc tiếng những bước chân hỗn loạn từ một đầu ngõ khác truyền đến, Bách Thảo ngoái đầu, nhận ra đó là những người vừa đứng ở quầy bánh mỳ lúc trước, lại còn có một viên cảnh sát, tất cả đang chạy về phía mình.
Có lẽ là tiếng huýt sáo của cô gái gọi họ đến.
Bách Thảo lại vô tình nhìn về hướng cô gái vừa biết mất nhưng chẳng thấy gì hết. Chỉ có ánh trăng dâng lên nơi cuối ngõ như một dòng suối ánh sáng từ khen núi tràn ra.
Đám người ồn áo chạy lại, ai nấy đều nhìn Bách Thảo với vẻ biết ơn, trước khi cảnh sát đưa tên trộm đ, anh ta hỏi Bách Thảo có cần đưa về võ quán không. Không thấy Hiếu Huynh và Mai Linh, sợ bỏ về trước lát nữa hai người họ lại sốt ruột đi tìm, lo lắng cho mình nên Bách Thảo cảm ơn viên cảnh sát, định tìm được Hiểu Huỳnh và Mai Linh rỗi sẽ tính.
Trở về quầy bánh mỳ.
Khách dạo trong chợ đêm vẫn tấp nập.
Nhưng không thấy bóng dáng Hiểu Huỳnh, Mai Linh, cô tìm xung quanh mấy lần vẫn không thấy. Với tính cách Hiểu Huỳnh, nhất định sẽ vô cùng lo lắng, sốt ruột, Bách Thảo hai tay linh kỉnh mấy cái túi cũng bắt đầu sốt ruột.
...
“Đến Hàn Quốc nếu bị lạc không liên hệ được... “Ở sân bay, Đình Hạo đã bỏ điện thoại di động và dụng cụ sạc điện thoại vào một cái túi nhỏ...
...
A, đúng rồi, trong ba lô có di động Đình Hạo đưa cho.
Cô vội lục tìm, quả nhiên tìm thấy. Nhớ lại cách Hiểu Huỳnh sử dụng di động, cô mò mẫm một lúc, nhanh chóng mở được máy. Nhung nhìn bàn phím lại ngớ người, sự nhớ mình hoàn toàn không biết số máy của Hiếu Huỳnh hoặc Mai Linh.
...
“Điện thoại đã nạp tiền, đã lưu số máy của anh, Sơ Nguyên và huấn luyện viên Thẩm..”
...
Vậy là phải gọi cho Sơ Nguyên sao? Nhìn dãy số điện thoại của Sơ Nguyên trên màn hình, đột nhiên cô lại do dự, điện thoại trong tay bỗng rung lên, phát ra tiếng nhạc khiến cô giật mình.
“Ánh trăng chiếu hai đầu vực thẳm
Ở trong lòng những không ở bên em
Không lau hết lệ em đã chảy.
Em là nỗi đau anh không nói nên lời.
Muốn quên hết lại càng nhớ...”
Trong tiếng nhạc rung ngân như ánh trăng, khôn mặt tươi cười của Đình Hạo tiến bối nhấp nháy trên màn hình, Bách Thảo ngây người đến mấy giây mới ấn nút nghe.
“A lô?”
...
Giọng Đình Hạo từ trong máy vọng ra, có vẻ lơ đãng, thân thiết giống như anh đang ở ngay bên cạnh cô.
“... Đình Hạo tiền bối!” Trong đêm, đứng trên một con phố xa lạ đầy người qua lại của đất nước Hàn Quốc xa xôi, Bách Thảo căng thẳng nắm chặt chiếc điện thoại.
“Cuối cùng, em cũng mở máy”, giọng Đình Hạo cười cười, “Từ lúc em xuống máy bay, anh đã gọi không biết bao nhiêu lần nhưng lần náo cũng tắt máy. Đang định nếu em vẫn không mở máy, anh sẽ gọi cho Sơ Nguyên, bảo anh ấy lệnh cho em mở máy”.
“...”
“Sao thế?” Hình như cảm nhận được tâm trạng bất thường của Bách Thảo, Đình Hạo đùa:
“Chẳng lẽ em bị lạc lên mới mở máy cầu cứu?”
“Em... em bị lạc mất Hiểu Huỳnh và Mai Linh...”
“Ở đâu?”, giọng Đình Hạo nghiêm túc hẳn lên.
“Trong một khu chợ đêm, là cái chợ bên cạnh trường Đại học nữ thục Lê Hoa”. Cô nói vẻ áy náy, “Vừa rồi em đi bắt một tên trộm, chạy xa quá, khi quay trở lại không tìm thấy bọn họ...”
“Đã bắt được tên trộm chưa?”, Đình Hạo bật cười.
“Bắt được rồi...” Bách Thảo khổ não, nhưng đó không phải là vấn đề chính, vấn đề chính là cô bị lạc mất Hiểu Huỳnh và mọi người.
“Được, anh biết rồi, bây giờ em vẫn ở đó phải không?” Sau khi hỏi rõ vị trí cụ thể của Bách Thảo, Đình Hạo nói:
“Đừng lo, anh sẽ gọi lại ngay.”
Nói xong, điện thoại ngắt.
Đúng là rất nhanh...
Không đầy năm phút sau, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ở đầu đường, một cô gái trẻ nhanh nhẹn đi đến bên Bách Thảo, tự giới thiệu là người của công ty Phương Thị thường trú tại Seoul Hàn Quốc, Tổng giám đốc cử cô đến giúp đỡ Bách Thảo.
Lúc đó, di động trong tay Bách Thảo lại rung lên.
Đình Hạo bảo cô, anh đã liên hệ được với Hiểu Huỳnh, bọn họ đang đi đến chỗ cô, đợi mọi người gặp nhau, trợ lý của công ty sẽ đưa mọi người về Xương Hải võ quán.
“Bách Thảo, cậu biến đi đâu thế?”
Hiểu Huỳnh người thấm mồ hôi, chen từ đám đông ra, thấy Bách Thảo vừa tức vừa mừng, nước mắt trào ra, lao đến bên cô đấm đá lia lịa rồi òa khóc:
“Hu hu! Làm mình lo muốn chết! Cậu chạy đi đâu vậy? Chúng mình chạy theo cậu nhưng cái ngõ đó chằng chịt như mê cung nên không sao thấy được! Hu hu hu! Sợ muốn chết! Mình đã tưởng lạc mất cậu, từ nay không bao giờ nhìn thấy cậu nữa!”
“Đã bảo rồi, Bách Thảo không phải trẻ con, nếu bị lạc thật cũng có thể tự tìm về võ quán”, Mai Linh nói một cách bất lực.
Cô cảm thấy Hiểu Huỳnh rất trẻ con, rõ ràng bình thường luôn nhanh nhẹn sắc sảo, nhưng vừa không thấy Bách Thảo đã bật khóc hu hu, lại còn tưởng tượng ra đủ mọi chuyện, nào là ngộ nhỡ Bách Thảo bị bọn bắt cóc lừa gạt đưa đi mất, nào là Bách Thảo lưu lạc nơi nào, từ nay chia lìa, trí tưởng tượng còn ly kỳ hơn cả phim truyền hình.
* * *
Trong chiếc xe màu đen.
Trố mắt quan sát những trang bị sang trọng xung quanh, đưa tay sờ chiếc nệm ghế bằng da thật mềm mại bên dưới, lại nhìn người lái xe vận trang phục lịch sự có vẻ rất chuyên nghiệp và trợ lý Đặng xinh đẹp, tác phong nhanh nhẹn, lịch thiệp, Hiểu Huỳnh ghé tai Bách Thảo tò mò hỏi nhỏ:
“Cậu với Đình Hạo hẹn hò từ bao giờ vậy?”
“Đúng đấy!” Mai Linh cũng tò mò không kém, hạ thấp giọng hào hứng nói: “Òa, chưa bao giờ mình được ngồi cái xe sang như thế này, vẫn biết nhà Đình Hạo tiền bối rất giàu nhưng không ngờ lại giàu đến thế!”.
Bách Thảo luống cuống.
Đang không biết giải thích thế nào thì nhạc chuông di động lại vang lên, trên màn hình vẫn nhấp nháy khuôn mặt sáng ngời tươi rói của Đinh Hạo tiền bối.
“Tìm được nhau chưa?”
Đầu bên kia thấp thoáng có tiếng gõ bàn phím, hình như Đình Hạo vừa làm việc vừa nói chuyện.
“Tìm được rồi, chúng em đang trên đường về võ quán” Bách Thảo cảm kích nói, “Đình Hạo tiền bối, cảm ơn anh”.
|
Hiểu Huỳnh, Mai Linh bên cạnh nín thở yên lặng, không bỏ qua một động tĩnh nào từ di động phát ra.
Hình như Đình Hạo mỉm cười, sau đó nói:
“Con bé Kim Mẫn Châu này từ nhỏ tính tình đã ngang ngạnh, không chịu kém ai bao giờ, hơn nữa...” Đình Hạo đang đắn đo lựa chọn từ ngữ, tiếng gõ chữ cũng chậm lại. “Cha Kim Mẫn Châu là Kim Nhất Sơn đại sư, mười bảy năm trước từng tham dự Cup Taekwondo thế giới...”
Bách Thảo sững người.
Cô không hiểu tại sao Đình Hạo tiền bối lại nói với mình về quá khứ của cha Kim Mẫn Châu.
“... Sư phụ Khúc Hướng Nam của em...” Trên đường đến sân bay New York, trong chiếc xe màu đen, Đình Hạo trầm ngâm nhìn màn hình laptop, trong đó hiện lên những thông tin cũ vừa tra được. “... Cũng tham gia Cup thế giới lần đó, hơn nữa...”
“Người tập Taekwondo phải tuân thủ tinh thần cơ bản nhất, hiểu lễ nghĩa, biết liêm sỉ, nhẫn nại, kìm chế, kiên cường, vững vàng, không dao động!”
Trên võ đài cao trong thung lũng.
Kim Nhất Sơn, đại võ sư của Xương Hải võ quán, ngồi xếp bằng.
Tuổi chừng ngoài năm mươi, mái tóc ngắn màu hung như một khóm nấm nở xòe, mặt nhẵn nhụi, đỏ tía, thân người chắc nịch, giọng trầm vang như chuông, mắt to, cái nhìn trừng trừng trân trối như mặt tượng Nộ thần trong miếu khiến người nhìn run sợ.
“Cái gọi là lễ nghĩa chính là điều mà đệ tử tập luyện Taekwondo nhất thiết phải...”
Trên võ đài, Kim Nhất Sơn thần thái uy nghiêm, giọng trầm hùng như tiếng chuông đồng vang vọng khắp thung lũng, bên dưới, tuyển thủ các nước ngồi xếp bằng, nín thở ngưỡng nhìn, tập trung lắng nghe.
Mặc dù đối với tinh thần Taekwondo, ngay khi mới nhập môn đã được các sư phụ hoặc huấn luyện viên truyền giảng nhưng lúc này tại Xương Hải võ quán, biểu tượng quyền lực của Taekwondo, giữa những ngọn gió trong lành nơi thung lũng, được phát ra từ chính miệng Kim Nhất Sơn đại sư lừng danh, những lời giáo huấn này lại hàm ẩn vẻ uy nghiêm, thiêng liêng đặc biệt.
Đương nhiên Hiểu Huỳnh cũng từng nghe đại danh Kim Nhất Sơn đại sư.
Kim Nhất Sơn là đại đệ tử dưới võ môn của nhân vật truyền kỳ, vốn là quán chủ của Xương Hải võ quán thế hệ trước, lãnh tụ giới Taekwondo thế hệ cũ của Hàn Quốc, Lý Phong Hách tông sư. Kim Nhất Sơn trở thành đại đệ tử của Lý Phong Hách tông sư không phải do ông là người đầu tiên bái Lý tông sư làm thầy mà trên thực tế, trước khi ông ta nhập môn, Lý tông sư đã chính thức thu nạp năm đệ tử.
Nghe nói mùa đông năm đó, Xương Hải võ quán gặp đại nạn, Phong Hách tông sư thân mang trọng bênh, một mình lưu lạc đến một thôn sơn hẻo lánh, trên đường đói rét cơ hàn, thoi thóp sắp chết. Trời đông giá lạnh, sói hoang gầm rú đi tìm thức ăn, Phong Hách tông sư suýt chút nữa đã làm mồi cho bầy sói đói thì một gia đình đi lấy củi từ trên núi qua chỗ đó trông thấy.
Để cứu Phong Hách tông sư, cha của Kim Nhất Sơn đã phải mất đi tính mạng, Kim Nhất Sơn lúc đó mới năm tuổi cũng bị bầy sói tấn công, thương tích đầy mình. Cảm tạ đại ân, Phong Hách tông sư đã thu nạp Kim Nhất Sơn làm đệ tử. Do Kim tính cách bạo liệt, bộ dạng hung mãnh nên giới Taekwondo Hàn Quốc tặng ông danh hiệu “Nộ hóa sơn thần”.
Tuy nhiên ngôi vị quán chủ Xương Hải võ quán của Phong Hách tông sư cuối cùng không do Kim Nhất Sơn thừa kế mà được truyền cho một người đàn ông có lai lịch khá bí hiểm đột nhiên xuất hiện, đó chính là Vân Nhạc tông sư, người sau này được thế nhân tôn sùng là nhân vật số một của làng Taekwondo thế giới.
Hiểu Huỳnh vốn rất có thiện cảm với Kim Nhất Sơn đại sư.
Nghe nói, năm xưa trước khi qua đời, Phong Hách tông sư truyền ngôi vị quán chủ võ quán cho Vân Nhạc tông sư, một người còn chưa có tiếng tăm gì, giới Taekwondo Hàn Quốc cực lực phản đối, nội bộ Xương Hải võ quán cũng có dư luận khác nhau, suýt gây ra đại loạn trong võ quán.
Kim Nhất Sơn mà mọi người vốn cho rằng sẽ thừa kế ngôi vị quán chủ Xương Hải võ quán không những không tức giận mà còn tỏ ra ủng hộ Vân Nhạc một cách bất ngờ, và ra sức dẹp sự phản đối của các sư đệ trong võ quán, đặt nền móng vững chắc cho Vân Nhạc tông sư nắm quyền lãnh đạo Xương Hải võ quán.
Nhưng Kim Nhất Sơn lại là cha của Kim Mẫn Châu!
Mới nghĩ đến đây, Hiểu Huỳnh lại mất đi thiện cảm đối với ông ta. Chẳng trách Kim Mẫn Châu kiêu ngạo như vậy, thì ra có chỗ dựa vững chắc như thế! Nhìn khuôn mặt Kim Nhất Sơn đại sư rất giống Kim Mẫn Châu, nhất là ánh mắt hung mãnh như mắt báo gấm, Hiểu Huỳnh lập tức hình dung ra khuôn mặt Kim Mẫn Châu mấy chục năm sau.
Cứ coi như tối qua không nghe lỏm được thông tin về quan hệ giữa Kim Nhất Sơn và Kim Mẫn Châu qua di động của Bách Thảo thì hôm nay nhìn thấy Kim Nhất Sơn cũng chắc chắn đoán ra. Hai cha con họ quá giống nhau. Ấy, nhưng vì sao Kim Nhất Sơn lại già như vậy, Kim Mẫn Châu mới có mười bốn tuổi mà, mắt Hiểu Huỳnh đảo lia lịa, lại trầm ngâm nghĩ tiếp.
“... Nếu không biết lễ nghĩa và liêm sỉ thì không xứng đáng luyện Taekwondo và là nỗi nhục của giới Taekwondo!” Âm thanh như chuông đồng lại vang vọng khắp thung lũng, Kim Nhất Sơn nghiêm giọng giáo huấn trại viên các nước, mỗi lời nói của ông lại có người dịch ra tiếng Anh.
“Mười bảy năm trước, giới Taekwondo từng xảy ra một vụ bê bối!”
Mắt trợn tròn, Kim Nhất Sơn nhìn chòng chọc những gương mặt thiếu niên non nớt dưới võ đài. Đây là ví dụ ông ta thường dẫn ra để giáo huấn các đệ tử, mỗi lần nhắc đến đều với vẻ bừng bừng nộ khí.
“Cup Taekwondo thế giới mười bảy năm trước, có một tuyển thủ người Trung Quốc...”
Âm thanh vừa cất lên bỗng bùng nổ như sét đánh, Bách Thảo ngồi bên dưới từ từ ngẩng đầu, mặc dù chưa nghe thấy Kim Nhất Sơn nói ra tên tuyển thủ Trung Quốc đó nhưng cơ thể cô đột nhiên như có luồng khí lạnh lọt ra, mặt biến sắc tái nhợt.
|