Ông Chủ Kiêu Ngạo
|
|
Chương 5.2 Sưu tầm Vì muốn bản thân được nổi trội, nàng liền thể hiện bằng cách "Đi từ phòng lớn, tiến vào phòng bếp". An Khả Lâm sáng sớm hôm nay đã tự mình đi chợ mua thức ăn, sau đó trở về nấu nướng, chuẩn bị những món điểm tâm sở trường nóng hôi hổi, nào là tôm hỏa tiễn, nào là xíu mại, nào là bánh bao hấp.
"Hôm nay mọi người có có lộc ăn nha"
An Khả Kì nói ngắn gọn cắt ngang câu chuyện của mọi người, vừa ngẩng đầu lên đã thấy nàng cùng An Khả Lâm bưng 1 xửng bánh nghi ngút khói đi vào phòng khách. "Điểm tâm mùi vị thơm ngon này đều là do ‘nữ Dịch Nha’* Tiểu Lâm tiểu thư hôm nay tự tay làm ra đó nha. Từ sáng sớm cho đến trưa đều là cắm đầu ở trong bếp để có được những thành quả này đấy. Mùi vị ngon đến mức làm cho người ta ngay cả đầu lưỡi cũng đều muốn nuốt luôn vào, người nào muốn ăn thì phải nhanh tay, nếu mà chậm một chút sẽ không kịp đâu nha."
An Khả Kì vừa khoe, vừa đem món điểm tâm – bánh bao kiểu Trung Quốc đặt trên bàn.
"Chị!" An Khả Lâm khẽ gọi nàng một cái, ngượng ngùng đỏ mặt hướng về phía mọi người nói lớn: "Đừng nghe chị của tôi lão vương bán qua**, nói hưu nói vượn, tôi đối với nấu nướng chỉ có chút hứng thú mà thôi, làm sao mà dám nhận với danh xưng "nữ Dịch Nha" chứ! Đến đây, mọi người nếm thử đi, xem có hợp khẩu vị không!"
"Aizz..." Nhìn đủ các loại bánh bao tươi ngon hiện ra, khẽ nhìn An Khả Kì một cái, Viên Trấn Nam chợt thở dài nhớ lại ngày xưa, mang theo sự sầu não sâu sắc. "Trước kia, bà xã thân ái khi rảnh rỗi cũng thường làm đủ loại điểm tâm để an ủi hai cha con chúng ta..."
"Anh rể..." An Khả Lâm đồng cảm nhìn anh rể hồi tưởng lại ngày xưa.
Năm đó rất tin tưởng vào chuyện "Muốn nắm được trái tim của ông xã, trước tiên phải nắm được dạ dày của hắn" cho nên An Khả Kì mỗi lần đều dùng hết tâm tư, hao tổn không biết bao nhiêu công sức để mà chuẩn bị đủ các loại điểm tâm mùi vị khác nhau. Nhưng mà lúc đó Viên Trấn Nam lại luôn luôn vội vội vàng vàng làm việc, không có thời gian ăn, sau đó lại chìm đắm trong hoa thơm cỏ lạ làm cho An Khả Kì rất rất tức giận. Cho đến khi Viên Trấn Nam kịp thời tỉnh ngộ, muốn cứu lại hôn nhân, An Khả Kì đã thương tâm muốn chết, còn thề không bao giờ chấp nhận làm Hoàng kiểm bà***
Tuy rằng vì tỏ vẻ hối cải quyết tâm sửa sai, Viên Trấn Nam cũng đã từ chối làm việc trong thành phố, mang theo cả một nhà lớn nhỏ đến ở nông thôn để giúp Tề Ngạo Vũ kinh doanh nông trường, nhưng An Khả Kì luôn nhớ kỹ bài học kinh nghiệm đó, cho nên cũng không hề ham thích nấu nướng nữa.
"Muốn ăn thì ăn, đừng có ở nơi này khóc lóc mếu máo, ồn chết người!" An Khả Kì tức giận trừng anh một cái, nhanh tay nhét cái bánh bao vào trong miệng anh.
Viên Trấn Nam đành phải ảm đạm buồn thương chấp nhận bị gạt sang một bên, từ từ thưởng thức cảm nhận điểm tâm có "Hương vị bà xã".
Tuy rằng đáy lòng, đối với Viên Trấn Nam luôn rất rất đồng tình, chỉ là...
A Uy nhanh tay lẹ mắt, cầm lấy điểm tâm liều mạng nhét vào miệng, ăn như hổ đói.
"Tôi thấy cô Tiểu Lâm thực sự nhìn không ra là một thục nữ đó nha. Ở thời đại này, thục nữ luôn cố gắng tránh xa phòng bếp, thế mà kỹ thuật nấu ăn của cô quả thực là kỳ tích hạng nhất. Ăn rất ngon, điểm tâm này thật sự thật sự rất ngon"
"Vậy sao? Anh Uy nếu thích thì cứ tự nhiên mà dùng, đừng khách khí" An Khả Lâm cười típ mắt.
Mọi người khen không dứt lời, Tề Ngạo Vũ lại vẫn thản nhiên đứng nhìn, đến ngón tay cũng chả buồn nhúc nhích.
"Mau ăn đi, Tề thiếu gia, mấy thứ này mà để nguội thì mất ngon" An Khả Lâm quan tâm, dịu dàng lại ân cần cầm lấy một cái bánh đưa cho hắn, thay hắn phục vụ.
"Không cần, ta không thấy đói bụng" Tề Ngạo Vũ thản nhiên cự tuyệt, lại đảo mắt nhìn về hướng A Uy trừng mắt.
A Uy bị trừng mắt chẳng biết vì sao, cúi đầu nhìn điểm tâm trong tay, bánh bao nhân tôm làm ngon lắm, mùi vị...... A, tôm?
|
"Xin lỗi, cậu chủ. Lúc tôi vừa đến nông trường cũng đã báo cho phòng bếp bỏ đi tất cả các gia vị nấu ăn có liên quan đến tôm. Tôi cũng không biết vì cái gì bây giờ lại có tôm trứng xuất hiện"
"Hả, tôm trứng không thể ăn sao? Xin lỗi..." Nàng bắt đầu hoảng, "Tôi... Tôi không biết anh không ăn được tôm, tôi... là ở chợ thấy tôm trứng tươi ngon nên muốn cho mọi người nếm thử..." Chị Lưu có việc nên xin nghỉ phép cho nên nàng tự nguyện sẽ đảm đương chuyện nấu ăn một ngày. Vốn là định biểu hiện một chút nhưng cũng không nghĩ tới biểu hiện lần đầu thì đã có vấn đề.
"Không thể ăn được?" Viên Trấn Nam nghi hoặc, "Lão đại, ta nhớ rõ ngươi trước kia thích ăn nhất là các loại hải sản tôm cua"
"Ối..." A Uy trộm ngắm vẻ mặt bình thản của Tề Ngạo Vũ, giải thích: "Bởi vì Y Y dị ứng không thể ăn, vì sợ ngộ độc, vì sợ ai đó lại lỡ tay nêm nếm chút xíu vào cho nên cậu chủ trực tiếp cấm toàn bộ"
"A..." An Khả Lâm trừng lớn mắt thực sự không cam lòng, chỉ bởi vì một người là Vân Nhu Y không thể ăn, lại có thể hại nàng một ngày vội vàng vất vả và khổ cực biến thành bọt nước, thảm nhất là, có thể còn rất vô ích!
"Tề thiếu gia, người dị ứng cũng không phải anh, anh cũng không nhất thiết là phải không ăn. Lại thêm hiện tại Y Y không có ở đây, anh ăn một ít thì có liên quan gì?"
"Không ăn được tôm thì đã làm sao!" Hắn không thèm để ý đến lời nói của nàng, nhanh chóng bảo A Uy dặn dò thím Lưu đem đồ làm bếp có những thứ mùi này tẩy rửa sạch sẽ.
"Con đã về!"
Cùng lúc đó có thét của trẻ con, Tiểu Đồng chưa kịp chạy về phía mẹ nó đã líu ríu nói thứ nó mới phát hiện: "Mẹ, con nói cho mẹ nhé, dì Vân Nhu Y rất ngốc, dì ấy lớn như vậy mà lại không biết khoai sọ là được trồng ở trong đất..."
"Viên Tiểu Đồng, giễu cợt người khác không phải hành vi của nam tử hán!" Vân Nhu Y thở hồng hộc chạy vào, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn bộ đều ửng hồng.
"Cháu nói đều là sự thật nha!" Tiểu Đồng khuôn mặt tươi cười nói.
"Tiểu Đồng, không được bất lịch sự" An Khả Kì nhẹ nhàng khiển trách, đưa tay lấy bát chè đậu xanh đưa cho con.
"Lại đây!" Tề Ngạo Vũ gọi Vân Nhu Y đến bên cạnh, đưa tay sờ sờ hai má đỏ bừng đến mức nóng bừng lên của nàng, "Nàng đúng là khờ, nắng lớn như vậy, đi ra ngoài vì sao lại không mang theo mũ che nắng? Vạn nhất bị cảm nắng thì làm sao bây giờ?"
"Người ta buổi sáng khi đi ra ngoài thì nắng cũng không có lớn như vậy!" Vân Nhu Y khoan dung cười. Ở trước mặt nhiều người lại bị mắng, rất mất mặt nha! Ngượng ngùng quét mắt nhìn lướt qua mọi người một cái, khi tầm mắt dừng lại ở chỗ An Khả Lâm, nàng ta đột nhiên hừ một tiếng, cau cau có có mà chuyển tầm mắt đi sang hướng khác.
Chuyện gì vậy nhỉ? Nàng nhớ rõ là không đắc tội nàng ta mà!
"Vân Nhu Y, đang mơ ngủ sao?" Tề Ngạo Vũ không khách khí nhanh chóng phủi đi phiền muộn của nàng, lệnh cho nàng đem tất cả sự chú ý tập trung lên người hắn, sau đó đem nàng kéo ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy tách trà hoa quả nhét vào trong tay nàng, "Uống!"
"A, cám ơn!" Vân Nhu Y ngoan ngoãn uống, đã thấy Viên Tiểu Đồng đang uống chè đậu xanh lạnh, nàng liếc trà hoa quả trong tay, đột nhiên cảm thấy cả người khô nóng, "Ta muốn uống chè đậu xanh"
"Được, chỗ này còn rất nhiều! Loại thời tiết nắng nóng thế này uống chè đậu xanh ướp lạnh là rất thoải mái..."
An Khả Kì lập tức bắt đầu múc một chén, Vân Nhu Y vừa mới đưa tay chưa kịp nhận.
"Không được!" Tề Ngạo Vũ quát lạnh một tiếng. Tay bưng bát chè của An Khả Kì nhất thời cứng tại chỗ. "Nàng chỉ có thể uống trà hoa quả, không được uống chè đậu xanh!"
"Vì sao không được?" Vân Nhu Y không phục.
"Bởi vì ta nói không được!" Hắn không cho phép phản bác.
"Ngươi... Ngươi rất bá đạo!"
"Cám ơn!" Hắn chẳng những không thèm để ý, còn cho là nàng đang ca ngợi. (BB: anh bệnh tự sướng quá nặng nha >"<)
Nàng còn có làm gì được nữa chứ? Đương nhiên chỉ còn cách không cam tâm nhắm mắt uống hết trà hoa quả. Đem cái tách đặt lại trên bàn, sau đó liền hướng về phía Tề Ngạo Vũ làm mặt quỷ, sau đó giống như một cơn gió, nàng bỏ lên lầu đi tắm rửa.
|
"Không được tắm nước lạnh!" Tề Ngạo Vũ ra lệnh trực tiếp sau đó đuổi theo bóng dáng của nàng. (Yu: ha ha ha, như mẹ chăm con vậy ^^; BB: ta tình nguyện được chăm như vậy nha *mơ màng*)
"Ai cần ngươi lo!" Nàng kiên quyết muốn phản kháng, từ trên lầu nói vọng xuống.
Muốn phản kháng? Nha đầu kia đã lâu không bị "thịt", ngược lại lá gan càng ngày càng lớn! (BB: roài, chị chuẩn bị lên thớt, em cầu cho chị bình an *chắp tay nam mô*)
"Cơm trưa các người cứ dùng trước, không cần chờ chúng ta!" Khóe môi Tề Ngạo Vũ hiện lên nụ cười gian tà, bước chầm chậm lên lầu.
Ghi chú:
* Dịch Nha là một đầu bếp rất nổi tiếng thời Xuân Thu chiến quốc. Nữ Dịch Nha ý chỉ là một nữ đầu bếp danh tiếng.
** lão Vương bán qua là một điển tích của TQ, tóm tắt như sau:
Lão Vương, họ Vương tên Pha, là người đời Tống. Lão làm nghề bán dưa, dưa ha-mi (BB: mọi người ai không biết dưa ha-mi có thể lên google search nha. Các siêu thị ở Sài Gòn có bán á, cơ mà phải đến mùa mới có)
Vương Pha vốn là người Tây hạ, vì chiến tranh loạn lạc mà đến nước Tống lánh nạn. Vương Pha tìm mãi cũng không tìm được công việc thích hợp, đành quay về nghề cũ là trồng dưa.
Qua vài năm, lão Vương dần dần tìm ra được cách trồng dưa ở vùng Trung Nguyên này, cho nên dưa của lão rất ngọt và thơm, duy chỉ có điều loại dưa này bề ngoài xấu xí, nên người mua không ai để mắt đến. Thế là tuy dưa rất thơm ngọt nhưng cả ngày lão cũng không bán nổi một quả.
Tận mắt thấy cuộc sống của mình ngày càng bị đe dọa, Vương Pha rất lo lắng, liền cắt vài quả ra ngay bên đường, mời người qua đường nếm thử. "Loại dưa này rất ngọt, dưa này rất ngọt, mới ngài nếm thử, mời thím nếm thử..." Cũng từ đó cuộc sống của lão Vương khởi sắc hơn, lão luôn khoe khoang với người đi đường về dưa của lão. Cho đến một hôm khi vua Tống đi qua.
Nhà vua nghe thấy tiếng rao bên đường liền hô lính dừng kiệu. "Là ai đang bán dưa? Tự bán tự khoe vậy!"
Vương Pha nhìn thấy hoàng thượng đại giá quang lâm, lập tức cắt một miếng dưa dâng lên nhà vua. Nhà vua ăn một miếng, cảm thấy dưa này rất thanh rất ngọt, liền nói "Đây là loại dưa gì vậy, rất ngon! Khoa trương như vậy cũng có lí, đúng sự thật." Sau khi nhà vua nói xong, dưa của Vương Pha nổi tiếng khắp vùng, người người đến mua.
Điển tích Lão Vương bán qua ban đầu có ý chỉ những lời quảng cáo đúng sự thật nhưng về sau này, nó lại dần dần được chuyển thành nghĩa mèo khen mèo dài đuôi. Túm lại là còn nhiều nghĩa nữa cơ mà BB hết hơi để mò rồi. >"<
***Hoàng Kiểm bà: Chỉ phụ nữ trung niên có chồng, chỉ cắm cúi lo cho cuộc sống gia đình. Sống vì gia đình cho đến già.
|
Chương 5.3 Sưu tầm "Vì sao lúc nào cũng họp?" Nhìn tầng trên trống vắng, An Khả Lâm chán nản nói: "Thật đáng ghét, suốt ngày họp họp..." Đang ngồi than vãn thì có một vài tiếng động ở tầng trên vang lên, An Khả Lâm lập tức lấy tinh thần, tươi cười vẫy hai tay.
"Anh rể, hai người làm sao mỗi ngày đều phải họp vậy chứ?". Rõ ràng tay là đang nắm lấy cánh tay Viên Trấn Nam nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tề Ngạo Vũ.
Viên Trấn Nam nắm lấy tay nàng, "Tiểu Lâm, em cũng lớn rồi, bề ngoài thoạt nhìn cũng đã là một thiếu nữ xinh đẹp, thế mà tính tình lại trẻ con như vậy, tương lai làm sao lấy chồng đây!"
"Anh rể!" An Khả Lâm khẽ nói, thẹn thùng đỏ mặt, chà chà hai chân vào nhau vụng trộm liếc Tề Ngạo Vũ một cái, thấy hắn dường như căn bản là không hề chú ý lắng nghe, thật không khỏi có chút thất vọng.
Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể khiến cho hắn chú ý tới mình chứ?
"Người ta còn nhỏ xíu, anh lại lo lắng cái gì mà lấy chồng hay không chứ? Anh không phải là sợ bị em ăn cho sạt nghiệp, cho nên mới suốt ngày nhắc nhở em phải nhanh gả đi ra ngoài sao?" Nàng mạnh mẽ chấn khởi lấy lại tinh thần cười nói, tay chân nhanh nhẹn chuẩn bị trà cụ để trên bàn. (BB: trà cụ là dụng cụ pha trà như ấm, tách, muỗng.... chứ không phải là trà lâu năm đâu nhá ^^)
Viên Trấn Nam sau khi chào hỏi mọi người xong thì ngồi xuống pha trà một cách thành thạo, trả lời:"Chỉ nhiều hơn một đôi đũa thôi. Muốn ăn cho anh sạt nghiệp thì còn lâu lắm! Anh có gì phải sợ đây? Nhưng mà... quên đi, em sang năm mới tốt nghiệp, bây giờ nói việc này là quá sớm"
"Em nói đúng chứ bộ. Huống chi nếu bàn về dung mạo xinh đẹp, ai cũng không bì lại được với vẻ diễm lệ ôn nhu cùng khí chất xuất trần của Y Y tiểu thư. Nếu đem so sánh với nàng, em bất quá chỉ là vịt con xấu xí, nào có cái gì gọi là đẹp hay không đẹp chứ?" Nàng ta nửa thật nửa giả nói. (BB: ta ghét nhất mấy đứa thích nói mỉa >"<)
An Khả Lâm cũng không phải thật sự tự nhận bản thân là vịt con xấu xí, nàng ta hiểu được chính mình mặc dù không phải thiên tiên tuyệt sắc nhưng cũng có chút mị hoặc lòng người, một hàng dài người theo đuổi lúc ở trong trường học chính là bằng chứng. Nhưng sở dĩ lại tự hạ thấp mình như thế mục đích chẳng qua là muốn mọi người chú ý và an ủi.
Nàng ta cũng đương nhiên là không tin Tề Ngạo Vũ có thể không nghe thấy và vẫn đối với nàng ta bằng điệu bộ không để vào mắt!
Quả nhiên, Tề Ngạo Vũ thản nhiên liếc nàng một cái, nhưng mà cũng vẻn vẹn chỉ có một cái, lập tức không có hứng thú mà chuyển ánh mắt đi nơi khác.
Phản ứng lãnh đạm như thế. Làm cho nàng thất vọng và ảo não nhưng lại không biết làm cách nào.
"À thì..." Đề tài vừa chuyển hướng đến Vân Nhu Y, Viên Trấn Nam đột nhiên không dám nói nữa, hơn nữa nếu không cẩn thận mà nói đến vấn đề không phù hợp, nhất định sẽ làm Ngạo Vũ tâm sinh cảnh giác. Anh biết cô gái nhỏ này 99% là phải lòng Tề thiếu gia, nhưng mà, anh cũng vô cùng hiểu rõ rằng nàng căn bản không hề có chút hy vọng nào để có thể thay thế được YY trong tim Ngạo Vũ, mà dù có muốn cũng không thay thế được. Cho nên anh vội vàng nói qua loa hai câu sau đó lập tức nói sang chuyện khác. Khuôn mặt Khả Lâm tức giận đến đổi màu liên tục. (BB: giống đèn nhấp nháy đêm noel =]]] )
"Lại đây. Lúc trước tôi có người bạn đi đại lục về, tặng tôi một cân Hàng Châu – Thiết Quan Âm*. Tôi vẫn không nỡ uống. Hôm nay đặc biệt mang ra cho mọi người thưởng thức, xem có phải thật sự nổi danh như tiếng đồn hay không".
A Uy cũng khéo léo bưng chén trà nóng hầm hập lên nhẹ nhàng, hít một hơi, "Ha ha, trà ngon!"
Tề Ngạo Vũ thoải mái ngồi ở trên ghế gỗ được chạm trổ tinh xảo, mũi hít hít hương trà, hỏi: "Y Y đâu? Cả buổi sáng nay cũng không thấy bóng người, đi đâu mất rồi?"
"Tiểu thư hả? Tôi sáng sớm đã đi ra ngoài, lúc trở về thì chạy ngay vào văn phòng họp... Chị Khả Kì?" A Uy hấp tấp đến độ đưa tay lên gãi đầu, vội vàng hướng ánh mắt đến An Khả Kì cầu cứu.
"Nàng ấy......"
Lại là Vân Nhu Y? Đại mỹ nhân tràn đầy sinh lực, hoạt bát vui tươi đang ở ngay trước mắt, hắn đến nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, vậy mà lại luôn nhớ mong mỹ nhân bệnh tật da dẻ tái nhợt kia. Trong bụng thật sự ngập tràn chua xót, An Khả Lâm ngẩng đầu giễu cợt, "Y Y cũng không phải trẻ con, làm sao cứ phải để ý tỉ mỉ như vậy? Đã đến cái nơi nhỏ bé này còn sợ có người bắt cóc..." (BB: trình tự sướng còn kinh hơn BB ta....đáng nể nha >"<)
"Tiểu Lâm!" Viên Trấn Nam hận không thể bịt ngay cái miệng ăn nói bừa bãi của nàng, anh không biết nàng đang bị chạm dây thần kinh nào, tại sao đột nhiên lại khác thường như vậy. Nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của Tề Ngạo Vũ, anh tự nhiên ứa ra mồ hôi lạnh ,"Xin... xin lỗi, Ngạo Vũ, Tiểu Lâm không có ác ý, em ấy... em ấy không biết..."
Ánh mắt lãnh liệt của Tề Ngạo Vũ trừng lên khiến người khác phải run sợ, sự ấm áp bên trong phòng cũng giảm xuống ít nhất mười độ. An Khả Kì cùng An Khả Lâm bị dọa cho tái mặt, cổ họng khô ran, không dám nói lấy một tiếng.
Các nàng biết Tề Ngạo Vũ luôn luôn uy nghiêm khí phái, mỗi khi mở miệng nói đều tỏa ra một khí thế oai nghiêm mãnh liệt mà khiến người nể sợ.
|
Nhưng cũng không thể tưởng tượng ra một khi hắn tức giận, sẽ là dọa người đến như vậy!
"Ngạo Vũ, mọi người đã họp xong!"
Tiếng nói dễ nghe ấy thật đúng lúc giải cứu mọi người, Vân Nhu Y dường như có chút phấn khích từ phòng bếp chạy ra, ngẩng khuôn mặt đáng yêu lên nhìn hắn. Tuy rằng trên mặt nàng bỗng nhiên xuất hiện vài "chòm râu trắng", nhưng lại càng tôn lên hai gò má mềm mại trắng hồng đáng yêu của nàng. (BB: em càng ngày càng ngưỡng mộ chị. Chị cứ như con mèo nhỏ ý. Yêu chết được)
Tề Ngạo Vũ vừa nhìn thấy nàng, vẻ mặt lạnh lùng trong nháy mắt giảm xuống bằng 0, mọi người tim đập liên hồi cuối cùng cũng thoáng bình ổn trở lại.
"Xem nàng nè, biến thành khuôn mặt mèo con rồi. Có phải lại chạy đến phòng bếp phá phách cái gì hay không?" Ngón tay chạm lên chiếc cằm mềm mại, bàn tay ấm áp tinh tế lau đi bột mì trên mặt nàng.
"Không có mà, đừng có dùng một phần nhỏ tấm lòng tiểu nhân của ngươi đi đo với tấm lòng quân tử của ta nha" Nàng trừng lớn đôi mắt to trong suốt, không cam lòng đấm ngực hắn một cái, lại nhịn không được thở phù một cái, khẽ cười, vô cùng đắc ý nói: "Là thím Lưu hảo tâm dạy ta làm bánh ngọt, rất ngon miệng nha, chứ không phải ta đến phòng bếp muốn phá phách cái gì đâu!" (Yu: Ài, lắm tục ngữ quá, ta thà làm cảnh H còn hơn *đỏ mặt – ing*; BB: Yu BT có thừa cần chi phải đỏ mặt giả nai...hắc hắc)
"Thật không?" Hắn cố ý kéo dài âm thanh, "Nàng đã không muốn phá phách, vậy hiện tại phòng bếp nhất định là vô cùng chỉnh tề và sạch sẽ nhỉ!"
Xem nàng mặt xám mày tro, đầy người bột mì cùng bọt nước, hắn thật sự có đánh chết cũng không tin phòng bếp có thể may mắn tránh được một tai kiếp...
"Ừ thì..." Nghĩ đến việc phòng bếp chịu khổ như đại chiến thế giới lần thứ ba, nàng chột dạ nói quanh co, sau đó lại hiên ngang hùng dũng nói: "Việc này không thể trách ta, tại phòng bếp không có máy đánh trứng, ta làm bánh ngọt cần phải đánh rất nhiều trứng và rất nhiều bột mì, sau đó... Ta... chỉ là sơ ý.... trượt tay thôi... Đây là ngoài ý muốn... Ta không phải cố ý đánh đổ chậu..."
Nhìn bộ dạng nàng càng ngày càng chột dạ lấm lét và ngữ khí càng ngày càng thấp, mọi người hai mắt nhìn nhau, thật sự không khó để tưởng tượng hiện tại phòng bếp nhất định là vô cùng thê thảm. (BB: =]]] chị trực tiếp gây hậu quả nghiêm trọng...)
"Nhưng mà.... người ta cũng không phải cố ý. Mọi người làm sao lại nhìn ta như vậy? Cứ ngồi đó chờ bánh ngọt ‘Tuyết nương tử’ ta làm ra lò, nhất định không khác so với thứ bánh được ăn hàng ngày là mấy đâu." Nàng thẹn quá thành giận hét lớn.
Phì một tiếng, mọi người nhất thời cười ha ha. (BB: ôi, xấu hổ chưa, chị ơi là chị ="=)
Bỗng nhiên nhận được thông báo từ bên ngoài, A Uy ở bên tai hắn thấp giọng vài câu.
"Nàng ta? Hiện tại tới làm gì?" Đôi mày rậm của Tề Ngạo Vũ nhíu lại, hiển nhiên đối với tin tức này thật sự không có hứng thú.
"Sao vậy, Ngạo Vũ, ngươi vì sao lại tức giận?" Vân Nhu Y nghi hoặc nhìn Tề Ngạo Vũ.
Tề Ngạo Vũ nhìn nàng tâm tư hơi thay đổi, không đáp mà hỏi: "Y Y, nàng rốt cuộc là đang làm cái gì vậy? Xem nàng vội vàng mất nguyên một buổi sáng, lại biến chính mình thành mặt xám mày tro. Vậy có muốn đi xem thử xem bánh ngọt của nàng hiện như thế nào hay không? Có phải là sắp ra lò rồi hay không? Nhưng hiện tại đừng có nói trước cho ta biết là nàng đang nướng "tuyết nương tử" nha, ta chờ xem đến khi nàng mang ra nó có biến thành hắc sâm lâm hay không!" (Yu: Rừng rậm đen kịt – cháy đó bà con ^^, xấu hổ quá Y Y ơi; BB: ta cũng thấy xấu hổ nữa nha >"<)
"Nói thế là có ý gì? Tuyết nương tử là tuyết nương tử, hắc sâm lâm là hắc sâm lâm, hai cái khác biệt như vậy, sao..."
"Sao nào? Nàng đem bánh ngọt nướng hỏng, nướng cháy. Thế không gọi là hắc sâm lâm sao?"
Tề Ngạo Vũ trêu chọc như vậy, nhất thời lại khiến một trận cười lớn vang lên, Vân Nhu Y nhất quyết không phục .
"Tề Ngạo Vũ!" Nàng tức đến dậm chân, nói: "Ngươi... Ngươi rất xem thường người ta, thím Lưu khen người ta đầu óc thông minh tay lại khéo léo, ta chắc chắn sẽ không đem bánh ngọt nướng cho cháy đâu".
"Người ta tùy tiện nói thì nàng cũng tin à" Hắn dùng ánh mắt đồng cảm nhìn nàng, thở dài rồi lại lắc đầu, "Nàng là khách đó nha, tay chân nếu không linh hoạt thì thím Lưu cũng không nữ nói nàng vụng về!"
"Tề Ngạo Vũ!" Nàng lần đầu xuống bếp, đã bị ép cho thành như vậy, thật sự rất... đáng giận, mất mặt gấp đôi bị người khác xem thường nha.
|