Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp
|
|
Nữ Hoàng và Kẻ Cướp -Tác giả: Nhân Hải Trung -Thể loại: Truyện Teen
Tóm tắt truyện: Tác phẩm mở đầu bằng một vụ xử ly hôn tại tòa án – bối cảnh làm việc của nhân vật nữ chính. Diệp Tề Mi - Một nữ luật sư chuyên thụ lý những vụ án ly hôn, vì đã trông thấy quá nhiều cặp vợ chồng trở mặt thành thù nơi tòa án nên nảy sinh tâm lý bài xích hôn nhân, quyết định theo chủ nghĩa độc thân. Cô là người cực kỳ mạnh mẽ và cá tính, ham mê công việc, luôn cảm thấy nếu như cuộc sống của mình thiếu vắng đàn ông thì cũng chẳng ảnh hưởng gì. Còn nam chính Thành Chí Đông lại là một người đàn ông luôn tràn trề nhiệt huyết với công việc, thích chinh phục những điều mới mẻ, luôn sẵn sàng di chuyển từ nơi này đến nơi khác. Không có thời gian dành cho chuyện tình cảm và cũng chẳng mấy hứng thú với hôn nhân, anh chỉ cần một partner mà thôi. Chuyện gì sẽ xảy ra khi họ va phải đời nhau? Tình bạn? Tình dục? Tình yêu? Vẫn duy trì phong cách dung hòa giữa hiện thực và lãng mạn như từ trước đến nay, với “Nữ Hoàng và Kẻ Cướp", Nhân Hải Trung muốn khích lệ những ai đang ngại ngần trước ngưỡng cửa tình yêu hãy dũng cảm bước qua để đón nhận hạnh phúc, như lời đề từ ở trang mở đầu tác phẩm: "Có thể kết quả và mong muốn không giống nhau, nhưng khi tình yêu đến, vẫn nên thử. Có thể rất nhanh hoặc rất lâu sau đó sẽ hối hận, nhưng khi tình yêu đến, vẫn nên thử. Có thể chẳng ai là của ai mãi mãi, nhưng khi tình yêu đến, vẫn nên thử. Không phải là mưu cầu mọi sự hoàn mỹ không thiếu sót, chẳng qua là vì chúng ta chỉ có thể sống với hiện tại. Cuốn sách này trân trọng dành tặng cho những ai đang chùn bước trước tình yêu".
|
Dẫn truyện: Nữ hoàng chính là Nữ hoàng. Cô chính là Diệp Tề Mi, một luật sư thuộc đẳng cấp “Nữ hoàng” nổi tiếng cả nước. Sự xuất hiện của cô khiến tất cả những người có mặt trong phòng xử án đều phải giật mình, vẻ nho nhã và khí thế đó khiến người khác không thốt nên lời. Dưới hàng ghế dành cho người tới tham dự phiên tòa chỉ lác đác mười mấy người ăn mặc hết sức bình thường, luật sư của bị cáo đứng dậy sau bàn biện hộ trình ra trước mặt thẩm phán một cuốn sổ ghi chép màu đen. “Thưa tòa, đây là những chi phí được thân chủ tôi ghi chép lại sau khi quen biết với nguyên cáo, đủ để chứng minh thu nhập của nguyên cáochỉ đủ chi trả chi phí sinh hoạt hàng ngày của chính mình, vì vậy tất cả những tài sản cố định sau khi kết hôn của gia đình đều do thân chủ tôi bỏ tiền ra mua, nguyên cáo không có tư cách đòi thêm bất cứ một khoản bồi thường ngoài quy định nào nữa. Tất cả ghi chép đều kèm theo hóa đơn gốc, bên nguyên có thể tiến hành xác thực bằng chứng trước tòa". Cuốn sổ ghi chép màu đen đó còn chưa kịp được đưa tới tay của thư ký tòa thì đã bị nguyên cáo kích động giật lấy, một người phụ nữ đầu tóc rối bù, thoạt nhìn khoảng gần bốn mươi, khuôn mặt không còn lưu lại chút dấu vết nào của tuổi thanh xuân.
|
Đôi tay run rẩy lật cuốn sổ dày cộp được ghim kèm từng xấp hóa đơn, mới xem trang đầu tiên, giọng chị ta như vỡ òa ra: “Tháng hai năm 1998, hoa hồng đỏ bốn mươi sáu tệ, taxi hai mươi mốt tệ, vé xem film…, Trần Đại Phương, đây là cái gì?”. Người đàn ông ngồi đối diện khuôn mặt vô cảm, ông ta mặc một bộ vest màu đen thẳng thớm, đầu tóc cắt tỉa gọn gàng, lạnh nhạt nhìn người phụ nữ nói: “Trí nhớ của cô có vấn đề à?”. Diễn biến trở lên kì lạ lý thú, những người tới tham dự phiên tòa đều sửng sốt, trong phòng xử án chỉ có tiếng trang giấy bị lật giở bởi đôi bàn tay run rẩy, cuối cùng một tờ hóa đơn trông còn khá mới rơi xuống, có tiếng khóc rống lên: “Đây là cái gì! Đến quà sinh nhật anh mua cho con gái cũng mang ra tính toán với tôi sao?”. “Đã nói là cùng nhau nuôi dưỡng, cô đừng nhầm lẫn”. Giọng nói hết sức lạnh lùng. Một bóng người nhỏ bé ở hàng ghế dưới vùng đứng dậy giằng khỏi tay bà ngoại chạy lên phía trước ôm chặt lấy người phụ nữ: “Mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ ơi, mình về nhà đi mẹ”. “Đợi một chút”.
|
Giữa lúc ồn ào hỗn loạn ấy một giọng nữ trong trẻo và rất dễ nghe cất lên, giọng nói rõ ràng, đầy uy lực nhưng lại rất ngọt ngào, khiến người ta nghĩ ngay tới món nước mía mát ngọt giữa ngày hè. Cô cầm cuốn sổ ghi chép màu đen, lật nhanh vài trang, sau đó nắm chặttrong tay. Cô mặc một chiếc áo vestmàu đen bó sát, đôi chân dài, thẳng lộ ra dưới chân váy, vòng hai nhỏ gọn, những bước chân tiến về phía trước uyển chuyển, dứt khoát. Chỉ vài bước cô đã đứng trước mặtthẩm phán, khuôn mặt trái xoan hơi hất lên, đôi lông mày nhướn lên đầykhiêu khích khiến người ta liên tưởng tới hình ảnh phượng hoàng sải cánh. Cô chính là Diệp Tề Mi, một nữ luật sư thuộc đẳng cấp “Nữ hoàng” nổi tiếng trong nước. Sự xuất hiện của cô khiến tất cả nhữngngười có mặt trong phòng xử án đều phải giật mình, vẻ nho nhã và khí thế đó khiến người khác không thốt lên lời. Ngài thẩm phán đáng thương cả đời chỉ ru rú trong tòa ánnhỏ ở thành phố bé xíu này đã bao giờ gặp tình huống như vậy đâu, ông ta sợ quá vội lùi lại phía sau một chút. Cô về quê tế Tổ, ngẫu nhiên gặp hai mẹ con đáng thương này, nghe nói họ còn có họ hàng xa với mẹ. Thối nát y như vụ án Trần Thế Mỹ, có thể cùng chung hoạn nạn nhưng không thể cùng hưởng phúc, người đàn ông phụ bạc đã vui với niềm vui mới mà vứt bỏ người vợ tào khang, chuyển toàn bộ tài sản sang tên mình, giờ tới chút tiền bồi thường cũng định quỵt nốt.
|
Cô là người chuyên thụ lý những vụ li hôn, gặp nhiều rồi, người khác thì cho rằng đúng là thảm kịch nhân gian, nhưng với cô thì dễ như trở bàn tay, không ngờ kẻ vô lại kia còngiấu một cuốn sổ ghi chép mà người khác nghe nói thôi cũng phải sởn da gà. Bao nhiêu năm như vậy, cũng phải, loại người ki bo chỉ biết tư lợi cho bản thân như thế có thể không giàu được sao? Loại đàn ông không giống người côgặp nhiều rồi, nhưng bỉ ổi tới mức này thì đúng là lần đầu tiên, liếc mắt về phía hai mẹ con người phụ nữ đang ôm nhau khóc lóc, kẻ đầu gối tay ấp mười năm giờ đột nhiên biến thành một tên quái vật xa lạ, cú sốc ấy khó có thể vượt qua ngay được. “Thưa tòa, thứ này tôi đã xem qua rồi”. Cô quay đầu lại nói tiếp. “Vậy sao, vậy luật sư Diệp thấy…”. Các án dân sự trong thành phố này,vụ nào chẳng có kết luận từ sớm? Vài tuần trước khi phiên tòa được mở Trần Đại Phương đã tới gặp và có lời với chánh án, hôm nay cũng chỉ là xét xử cho có lệ, sao đột nhiên lại chui ở đâu ra cô Diệp Tề Minày chứ? Viên thẩm phán đổ mồ hôi ròng ròng, sớm biết thế này thì đã cáo bệnh nghỉ phép từ trước. “Đều là hoá đơn gốc, tất cả đều làthật”. Cô gật đầu, khẳng định.
|