Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp
|
|
Diệp Tề Mi mặc đồ thể thao… thật đúng là ngoài sức tưởng tượng, lần đầu tiên gặp người con gái đi hẹn hò lần đầu mà lại đi giày thể thao. “Em vừa đi chơi thể thao về à?”. Nhìn dáng vẻ cô ấy rất tươi tắn sảng khoái. “Không, chiều nay tôi có hẹn với bạn đi đánh bóng”. Diệp Tề Mi cười, “Anh gọi đồ xong chưa?” “Chưa, em chọn đi”. Diệp Tề Mi vui vẻ đón lấy menu, chọn đại vài món: “Sủi cảo nhân tôm, nem hải sản, sườn lợn hấp mơ”. Cô phục vụ đứng bên cạnh, nét mặt tươi cười “Được rồi”, anh bắt đầu miêu tả với cô ta, “Có một món chiên, vỏ ngoài rất giòn”. “Anh muốn nói tới món bánh bao chiên giòn phải không ạ?” Cô liếc nhìn anh rồi chỉ vào menu: “Món này phải không?” Anh cúi đầu nhìn: “Bên trong có sò và thịt”. “Vâng, đúng thế”. Cô gái gật đầu khẳng định, Diệp Tề Mi đánh dấu vào menu. “Còn có một loại bánh, rất xốp”. Anh tiếp tục chỉ: “Cái này là?” Anh liếc nhìn cô rồi lại quay sang nhìn cô phục vụ, cô gái hiểu ý rất nhanh: “Ý anh muốn nói tới bánh hành?” Nói xong lại bổ sung thêm: “Bên trên có rắc hành lá thái nhỏ.” Diệp Tề Mi nhanh chóng đánh dấu xong, vừa đánh dấu vừa mím môi cười, nhớ tới những dòng chữ được viết một cách vất vả trên tấm thiệp, menu này đối với anh mà nói chắc khó hơn gấp nhiều lần. Không sao, cô cũng là người hiểu biết, không làm khó anh nữa.
|
Đồ ăn được mang lên, bày đầy một bàn. Thứ bảy là ngày quán ăn kiểu Hồng Kông náo nhiệt đông đúc nhất trong tuần, đa số các bàn gia đình hoặc bạn bè tụ tập, thi thoảng lại có trẻ con chạy chơi trong quán, tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng cười vui vẻ. Không khí rất tốt, hai người nói chuyện với nhau cũng thoải mái hơn, tới khi Diệp Tề Mi nhớ ra đưa tay xem đồng hồ thì đã gần hai tiếng trôi qua. “Tôi phải đi rồi”. Giọng cô dứt khoát, “Anh Thành, hôm nay thực sự rất vui”. Giọng nói và nét mặt dứt khoát thẳng thắn, Thành Chí Đông không kịp suy nghĩ, lập tức mở miệng: “Đi đánh bóng à? Anh đi cùng có được không?” Cô nhìn lướt anh một lượt, người đàn ông này lúc nào cũng ăn mặc rất tùy tiện: “Anh đâu có đi giày thể thao”. Diệp Tề Mi không khách khí nói thẳng. “Trên xe anh có”. Anh đắc ý nói rồi giơ tay gọi thanh toán. Kết quả anh đi thẳng tới mở cửa chiếc Q7, Diệp Tề Mi đứng bên cạnh, liếc mắt nhìn anh một cái. “Chúng tôi đánh tennis, giày của anh chỉ dùng để chơi golf”. Cô lại tiếp tục không khách khí, Thành Chí Đông cứng họng.
|
Diệp Tề Mi quay đầu mở cửa xe của mình ngồi vào trong, đánh xe thuần thục, sau đó lại dừng lại, hạ kính xe xuống: “Anh Thành”, hất hất cằm vào chiếc xe của anh “Đây là 4.2” “Em thích không?”. Anh tỏ vẻ vui mừng. “Trái đất đang nóng lên, anh có biết không?”. Nói xong không nấn ná thêm phóng xe lao vụt đi. Trái đất nóng lên? Khó khăn lắm mới hiểu ra vấn đề, Thành Chí Đông ngất xỉu. Khi đến nơi hẹn Kế Lôi Lôi đã đợi cô ở đó, cô ấy mặc một chiếc váy tennis màu trắng ngồi dưới ô nói chuyện với huấn luyện viên, nhìn thấy cô liền trách: “Tề Mi, hôm nay cậu đến muộn quá.” “Xin lỗi, mình vừa đi ăn với một người.” Mắt Kế Lôi Lôi sáng bừng, phấn khích hỏi: “Ai? Cậu thường không làm việc vào cuối tuần. Có phải là bạn trai mới không?” Bạn trai mới? Lại nhớ đến bộ dạng cầm thực đơn mà như đang cầm danh tác thế giới của Thành Chí Đông, Diệp Tề Mi nhe răng cười: “Không phải, một người bạn mới quen thôi. Bắt đầu chưa? Hôm nay không được bỏ chạy giữa chừng đâu đấy”. Cũng phải gần một tháng sau Thành Chí Đông mới gặp lại cô, vừa biết chắc chắn giờ bay anh liền gọi điện cho cô: “Đi xem phim không? Hai tiếng nữa anh có mặt ở Thượng Hải”.
|
Sau vụ trái đất nóng lên, anh chàng này thỉnh thoảng gọi điện cho cô chỉ để nói vu vơ vài ba câu, gì mà ở Việt Nam rất nóng, Hàn Quốc trời lúc nào cũng âm u, Nhật Bản lại đang tắc đường, người nhặt bóng ở Philippines hăng hái quên mình nhảy cả xuống nước để nhặt bóng… khiến cô nhớ tới hồi nhỏ xem series chương trình “Thế giới thật kì diệu”, không, phải là châu Á thật kì diệu mới đúng. Mỗi lần gọi chỉ nói vài ba phút, cô cũng không thấy phiền. Hôm nay đột ngột hỏi một câu như thế, Diệp Tề Mi nhíu mày nhìn đồng hồ, mới thứ năm, cũng sắp hết giờ làm rồi. “Không nói gì có nghĩa là ngầm đồng ý, ok?” Lại là câu đó? Thú vị, Diệp Tề Mi cười, trả lời dứt khoát: “Được, khi nào đến thì gọi điện cho tôi”. Lần này Thành Chí Đông trực tiếp lái thẳng xe tới nơi hẹn để đón cô, khi phía tây thành phố rất yên tĩnh, hai bên đường râm mát, người qua lại ít, xe của cô đỗ ở đầu ngõ. Q7 khá cao, từ cửa xe có thể nhìn thấy cô đang bộn rộn thao tác trên máy tính, mái tóc mềm mại vén sau tai, để lộ vành tai trắng xinh. Diệp Tề Mi vừa nghe điện thoại vừa sửa đơn khởi tố, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên thấy anh, cô nói: “Hi”
|
Làm thế nào đây? Tim anh đập nhanh hơn, ngoài ba mươi tuổi anh lại một lần nữa được cảm nhận sự rung động ngờ nghệch tuổi mới lớn. Anh vừa mừng vừa lo. Rạp chiếu phim rất gần, trên cùng một con đường, dù khá yên tĩnh nhưng đèn sáng trưng từ trong ra ngoài. Đỗ xe xong, anh vòng qua mở cửa, hai chân cô nhẹ nhàng tiếp đất, đôi tất da mỏng để lộ đường cong hoàn mỹ của đôi chân. Thành Chí Đông lại húng hắng ho. Đã khá muộn nên quầy bán vé không đông. Anh đứng trước quầy nhìn tờ poster lớn được dán ở đó: “Nam Kinh? Nam Kinh?” “Anh biết à?” Cô tỏ vẻ hoài nghi Anh cảm thấy hơi bị sỉ nhục, chỉ vào tấm ảnh đen trắng trên poster: “Thảm sát.” “Hay đấy.” Diệp Tề Mi tán dương. Cô bán vé không nhịn được cười: “Đây là bộ phim tham gia liên hoan phim, chỉ có ở rạp chúng ta, hai người có muốn xem không?” Cuối cùng hai người xem Thảm sát Nam Kinh thật, làm lại dưới góc nhìn của người Mỹ, càng xem về sau họ càng lòng đầy căm phẫn, một người nhíu mày một người nắm chặt tay, bắt đầu thảo luận về việc nước yếu bị kẻ khác ức hiếp. Khi nói cô hơi nghiêng người về phía anh, vài sợi tóc rơi xuống, vương mùi nước hoa thanh dịu, mặc dù đang nhíu mày, nhưng khuôn mặt trắng hồng trong bóng tối vẫn mang lại cảm giác dịu dàng cho người khác. Trên màn ảnh người người hoảng sợ, bên tai ầm ầm tiếng súng lẫn tiếng la hét, nhưng lúc này đột nhiên Thành Chí Đông chẳng nghe thấy nhìn thấy gì hết, trái tim anh bắt đầu nóng lên, hơi thở cũng nặng nhọc lên. Đến đoạn đặc tả một đứa trẻ kêu khóc thảm thiết gọi mẹ, Diệp Tề Mi lắc đầu: “Chiến tranh, chết nhiều nhất là đàn ông, tổn thương nhất là phụ nữ.” “Về nhà anh nhé?”. Anh buột miệng.
|