Nam Tình Tuyệt Quốc
|
|
Nam Tình Tuyệt Quốc
TÁC GIẢ : BÙI THỊ THÚY VÂN Thể loại truyện : xuyên không,18 t . Số chương: 15 Chu vũ linh ở thế kỷ 21 hiện đại do nghịch một cỗ máy thời gian đang ở trong qúa trình thử nghiệm của ba mẹ cô vốn là những nhà khoa học nổi danh . Nên cỗ máy đưa cô Xuyên qua tới một cái thời đại không lịch sử nào nghi chép cả đó là ở tại quốc gia mà chỉ có duy nhất mỗi nam nhân . Địa danh đích tên : Nam Tình Tuyệt Quốc . :\
|
Giới thiệu : nữ chính : Chu Vũ Linh sau xuyên không nam chính : Huyền Tuyết Y . Cha của Huyền Tuyết Y là Vương gia : Huyền Vân Y . Mẹ , ở thời đại này được gọi là mẫu phụ , và cũng là nam nhân sinh đẹp tên : Phương Thái Sinh vương phi . Mới thoạt đầu thì Huyền Tuyết Y ở cùng với mẫu phụ ở trong một khu rừng vốn không có người qua lại , đó chính là tại Biệt Uyển Sơn Cốc . Nhân vật phụ : Hoàng đế : Chu Vân Long , Tướng quân : Ngạo Kỳ , Giang nam công tử : Ứng Thiên Hồng , tiểu Quế tử , Lan Anh nha hoàn , Tô qúy phi ! Hoàng hậu : Sở Vân cơ , Thái tử : Nam Long ... Và nhiều nhân vật phát sinh phụ khác ..
Chương 000 : TIẾT TỬ [ Chu Vũ Linh ] Chu vũ linh , năm nay 22 tuổi , cô vốn là một cô con gái của hai nhà khoa học gia vĩ đại ở thế kỷ 21 . Dung mạo : xinh xắn , tóc dài tới eo đen mượt , chiều cao 1 m 70 , thân hình nhỏ nhắn mảnh mai , tính cách tò mò , thuần khiết , tinh quái ... Ba cô là Chu Tuấn Du ! Mẹ là : Nhạc Mẫn Nhu ! Hai người đang ở tại gian phòng thí nghiệm ở trên tầng 3 để đang nghiên cứu phát minh ra được một cỗ máy gọi là cỗ máy xuyên thời gian . Chu Vũ Linh bản tính vốn ghịch ngợm , lại còn có chút tò mò thấy ba và mẹ đang làm gì đó ở trong phòng thí nghiệm nên cô rình ngoài cửa để biết rằng nó tên là cỗ máy xuyên thời gian , cô thầm nghĩ : nha , thật là thú vị a , ta đợi lát nữa ba và mẹ ra ngoài thì lén vào trong phòng thí nghiệm coi một chút a . Nhưng chính vì một chút đó nó khiến Vũ Linh nhìn thấy cỗ máy nên tò mò : không biết nếu mình vận hành thử cho nó chạy thì không biết như thế nào không a ? Và thế là cô khởi hành cho cỗ máy chạy . " Ầm " " Ầm " " Ầm " . Cỗ máy khởi động , động cơ vang lên những tiếng nổ va chạm , và sau đó một dòng tia điện lực phát ra từ cỗ máy , nó thật là tê , và tay của cô vô tình chạm vào dòng nhiệt điện lưu đó , nó hút mạnh mẽ làm cho cô khuỵa xuống , và linh hồn của cô đã cuốn vào trong cỗ máy . " A " A " A " . Trước lúc linh hồn cô bị mất đi tri giác thì chỉ thấy chính bản thân mình bị cuốn vào trong một hố đen sâu thăm thẳm như lốc soáy . Cô bị va chạm rất mạnh nên bất tỉnh nhân sự . Và sau đó cô chỉ còn chìm vào trong bóng tối , không hề có cảm giác gì hết , mà trí nhớ cũng bị hoàn toàn trống rỗng.
TẠI NAM TÌNH TUYẾT QUỐC , có một mĩ nam xinh đẹp đang thì nằm ở trên giường bệnh ! Ở bên cạnh một chiếc giường lớn , có một nam tử xinh đẹp như thiên tiên , trông rất giống với tiểu mĩ nam đang nằm ở trên giường và mái tóc của nam tử đó cũng có màu trắng như là của Tuyết Y ( tiểu mĩ nam , Tuyết Y tức cũng là chu vũ linh đã xuất hiện ) . Nhưng nam tử kia có dáng dấp là người trưởng thành vì năm nay đã được 25 tuổi ! Nam nhân dung mạo giống Tuyết Y đang nhăn lại dung mạo xinh đẹp của mình mà ánh mắt đầy lo lắng đến mức khóc ra những giọt lệ đang nhìn về phía đứa con thân yêu của mình đang bị bệnh . Thanh âm âm trầm , nghe rất êm tai của nam nhân lạ nói . " Huyền Tuyết Y , đứa hài tử này , con không được phép có mệnh hệ gì a ? Con phải tỉnh lại không được làm cho mẫu phụ ( mẹ ) lo lắng a . Nếu như mà con mà không cố gắng gượng thì cả phụ thân và mẫu phụ đều sẽ là theo con mà ra đi a ..ô..ô..ô..". Chu Vũ Linh dần dần tỉnh lại , cảm thấy mí mắt mình tự hồ nặng trĩu ! Thanh âm đang thì khóc than kia là của ai đó a ? Chu Vũ linh từ từ mở mắt ra , cô bỗng giật mình vì nơi này địa phương vốn kỳ quái , trông rất giống với ở thời cổ đại nào đó mà mình chưa được rõ a . " Đây , đây là ở đâu a ". Tiếng nói còn mệt mỏi nghe cũng kỳ quái giống như là của một hài tử vang lên .
[ Chương 001 : Xuyên không ] Chu Vũ Linh có cảm giác tiếng nói kia từ chính mình có cảm giác kỳ quái rất giống với của một tiểu hài tử a , có lẽ là vì do mình có thể là mới bị choáng a , nên giọng có thể là bị lạc một chút nên cô chưa biết là mình đã bị xuyên qua a . Chu Vũ Linh mở mắt ra thấy mình là ở một nơi xa lạ , một khung cảnh cổ trang giống như là ở trong phim truyền hình ! Từ mọi cảnh nhà , cửa và cách bày trí ở xung quanh là giống y hệt . Cô liền theo bản năng đưa ánh mắt nhìn về chỗ có giọng nói mềm mại rất là rễ nghe đang phát ra . " Hài nhi , con , con của ta tỉnh lại rồi a , giờ thì con thấy trong người cảm giác như thế nào rồi a , có khỏe không a ". Chu Vũ Linh hoàn toàn kinh ngạc , trước mắt cô không biết đây là người hay là ma hoặc qủy đây a , vì người này là tóc một màu tóc trắng , chính thế đã dọa Chu Vũ Linh một hồi kinh hách , cô lắp bắp , có chút sợ hãi ... " Qủy a , qủy a , đừng lại gần ta " . Vũ linh vừa tỉnh lại , lại bị ngất đi lần nữa ... Nam tử đang khóc lóc lo lắng kia chính là Phương Thái Sinh , mẫu phụ ( mẹ ) của thân thể Huyền Tuyết Y . Lúc này Phương Thái Sinh vừa vui mừng khi hài tử của mình đã tỉnh lại , nhưng người lại bị lo lắng vì đứa trẻ này vừa nhìn thấy mẫu phụ của mình thì liền bị kinh hách mà ngất đi , hơn nữa hài tử còn lắp bắp sợ hãi thanh âm nói : qủy gì đó và rồi lại ngất đi nên Phương Thái Sinh lo lắng lay gọi hài tử . " Hài nhi , con bị làm sao thế a ? Ta là mẫu phụ của ( mẹ ) của con đây mà , không có qủy nào ở đây hết a , con mau tỉnh lại đừng dọa mẫu phụ a " . Phương Thái Sinh ló lắng lay lay con mình , nhưng lúc này linh hồn của hài nhi Phương Thái Sinh lại là Chu Vũ Linh nên cô không cảm nhận được mà chỉ có cảm giác bị làm phiền đến mức bắt buộc phải tỉnh lại . Chu Vũ Linh ngơ ngác nhìn người ở trước mắt mới cảm thấy người ở trước mắt mình này là người chứ không phải là qủy a , vì người trước mắt làn da hồng hào , Vũ linh còn cảm giác được hơi ấm của người kia , chu Vũ Linh vẫn không tin vào chính mình nên theo bản năng đưa tay sờ thử vào người ở trước mắt kia xem là người hay là ma : Ân , cảm giác rất là ấm a , là người chứ không phải là ma qủy gì hết a . Chu Vũ Linh ngắm nhìn dung mạo người trước mắt thầm đánh giá hắn một phen : Người này chừng 25 tuổi , có gương mặt đẹp tựa như hoa như nguyệt , dáng người mảnh mai e lệ , toàn thân mặc một bộ y phục áo váy kiểu cổ trang màu trắng , ngay cả mái tóc trên đầu rất là dài cũng là màu trắng như tuyết , mái tóc được buộc bổng một nửa ở trên đỉnh đầu và gim lại bằng một sợi dây lụa có đính gọc ở trên đỉnh đầu , toàn thân người này toát lên một nét đẹp đầy hoa mĩ , hoàn hảo , giống tiên nhân giáng trần , nhìn dáng người này tuy mảnh mai nhìn qua chiều cao đoán là 1 m 80 . Vũ linh nhìn kỹ đây kiểu tóc đơn giản của nam nhân thời cổ đại a . Cô nhớ tới mọi thứ ở đây là cảnh tượng về cổ đại , mà lúc này cũng nhớ ra lần cuối cùng mà mình bị mất đi tri giác , đó chính là lần cuối ở nhà , là mình có lén vào phòng thí nghiệm của ba và mẹ nghịch cỗ máy thời gian , lần cuối là mình bị hôn mê và dường như còn có vật gì đó hút mình vào một chỗ quái lạ , và vũ linh ta hôn mê , đến khi tỉnh lại là ta đã ở đây rồi ... Lúc nãy mới nghĩ kĩ lại vấn đề ! Lẽ nào là ta bị xuyên qua thời không rồi a , nên đây cảnh tượng trước mắt , hiển nhiên là ở cổ đại , mà cái người mà ta lại không biết là nam nhân hay nữ nhân này là ai a ? " Ngươi ngươi là ai a ?". " Mà ta đang ở cái nơi nào địa danh a ?". " Làm ơn , ngươi có thể cho ta biết a .". Nam tử kia bỗng giật mình khi nghe được tiếng nói quen thuộc của hài tử , nhưng những câu hỏi kia đã dọa cho hắn phải hoảng sợ , một mối lo lắng khác đang dồn dập vào dung mạo xinh đẹp của nam nhân ở bên cạnh .
Hài tử , con , con bị sao thế , vì sao con lại quên mất mẫu phụ của con a , để ta cho truyền Thái y tới để bắc mạch cho con a ". A , chu vũ linh ta phải làm như thế nào đây a ? Chả nhẽ là nói ra sự thật ta vốn không phải là hài tử ( giờ mới nghĩ tới , bản thân mình từ khi xuyên tới , mà chỉ gặp được những truyện lạ , nam nhân ở đây lại được xưng mình luôn là mẫu phụ gì đó , mà từ lúc tỉnh lại mẫu phụ của thân thể này từ lúc nãy là dùng từ hài tử chỉ đối với mình mà hài tử là con trai , ( nữ nhi là con gái a ! ) . Chu vũ linh vội nắm lấy đôi tay của mẫu phụ thanh âm mềm nhỏ nói , lúc này cô đành phải già vờ bị mất trí nhớ , chứ nếu mà nói ra với họ ! Ta không phải là con của họ mà là nghịch cỗ máy thời gian nên cái linh hồn xuyên qua nha . Thôi thì nói thật thì không có thể đành giả vờ mất trí nhớ vậy , nếu không thì chắc là tai họa xuống với ta a ! Vì ở đây dân chúng mà biết được ta là cái linh hồn nhưng bị gọi là yêu nghiệt thì chắc chắn là ta sẽ bị họ trói lại mà cho lên giàn hỏa thiêu mà thiêu sống mất . Mà ta vừa mới tới cái nơi này , vốn dĩ là nghe nói đâu , cổ đại nam nhân nhiều soái ca , tha hồ cho chu vũ linh ta sơi nha , ngậm ngùi bộ dáng , ta thanh âm nhỏ nhẹ trẻ con nói .. " Người người là mẫu phụ của ta a , nhưng , ủa , mẫu phụ nghĩa là gì nhỉ , ta không nhớ gì hết a " . Chu vũ linh nói . " Hài nhi , con nói gì , con vừa nói không nhớ gì mà mẫu phụ , con không nhớ gì , lẽ nào là mất trí nhớ rồi a , con đừng dọa ta a " . Phương Thái Sinh dung mạo xinh đẹp đang lo lắng nhìn đứa con yêu qúy của mình đã hôn mê hơn một tháng vì bị bệnh hen suyễn đến gần mất mạng mà giờ mới tỉnh lại , nhưng niềm vui ở trước mắt bỗng nhiên bị dập tắt vì con mình bỗng nhiên bị mất trí nhớ . " A , nhưng con chỉ là tạm thời bị mệt mà không nhớ ra được gì lúc này , nhưng nếu như mẫu phụ giúp hài nhi lại một chút ký ức qua loa thì biết đâu hài nhi sẽ tự mình cố nhớ lại a " . Chu Vũ Linh đành phải giả vờ là người bị suy yếu nên trí nhớ có tạm thời bị lãng quên . Phương Thái Sinh nhìn hài nhi sau đó gật đầu nói . " Ân , có lẽ là hài nhi của mẫu phụ là do lúc này còn suy yếu nên có lẽ là tạm thời bị quên thật , ừ để ta nói một chút ký ức cho con là được thôi a , hài nhi , con có gì thì cứ hỏi mẫu phụ a " . Phương Thái Sinh nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn lại mềm mại của thân thể này , nhưng Chu Vũ Linh vẫn có cảm giác người này đích thực là rất hảo yêu thương thân thể này a . " Ân " mẫu phụ , người là nữ nhân hay là nam nhân a ? " vũ linh bắt đầu đặt ra câu hỏi đầu tiên . " Cái , cái gì , điều này mà con cũng phải hỏi a , ta đương nhiên là nam nhân , và cũng là mẫu phụ ruột thịt của con a , nhưng sao con lại hỏi ta như thế ? " . Thái Sinh kinh ngạc khi thấy hài nhi của mình khi không lại hỏi cái vấn đề này . Chu vũ linh ở trong thân thể của hài nhi của Phương Thái Sinh đang thì có chút bối rối nói . " À , ý của hài nhi là mẫu phụ tức ở nơi này được gọi là cha , mẹ , hay gì đó ạ " . Chu vũ linh nói .
Phương Thái Sinh bỗng nhiên nghe hài nhi vừa hỏi xong tự dưng có cảm giác gì đó kỳ quái lại ngượng ngùng nhưng dù gì thì hắn đúng là mẫu phi ( mẹ ) của hài nhi này , chỉ là giải thích cho hài nhi cách để xưng hô thôi mà a , thôi được ta đành giảng giải một chút cho đứa nhỏ rõ vậy , một thanh giọng nghe rất là trong trẻo mà lại còn hay nữa chứ vang lên nói . " Được rồi , để mẫu phụ giải thích một chút cho hài nhi của ta nhớ lại a " . Vũ linh gật đầu , dùng thanh giọng của thân thể thì một giọng nói nghe lại lần này cũng rất là hay , nhưng tựa hồ thân thể , hắn vẫn là một tiểu hài tử a . " Ân " . Chu vũ linh đáp . " Hảo , được rồi , mẫu phụ y như là điều mà hài nhi vừa hỏi vấn đề , ở đây cách xưng hô này được dùng cho từ nương , hay mẫu thân , hoặc mẹ như là ở những nơi khác , nơi này tuy nhiên lại chỉ dùng có mỗi mẫu phụ để xưng hô thay thế , vì ở đây là một quốc gia thuộc giữa tiên giới thuộc dạng của những tinh linh tộc , mà nơi này cũng chỉ là có toàn là nam nhân mà thôi ". " Người nói cái gì mà toàn là nam nhân , thế ở đây không có nữ nhân a , ( mà vấn đề tới nữ nhân nên ta phải hỏi vấn đề này cho rõ mới được , ngập ngừng nói tiếp ) mẫu phụ người nói ở tinh linh giới này chỉ có mỗi nam nhân thôi a , vậy hài nhi là cái nam nhân hay là nữ nhân ạ ! " . Vũ linh sau khi nghe thấy mẫu phụ nói tới một câu rõ ràng rành mạch , ở đây chỉ có mỗi một giới tính là nam nhân , nhưng ta là cái linh hồn của nữ nhân nha , sao có thể thân thể lại là một cái nam nhân vậy , cầu trời khấn phật là vũ linh ta nghe nhầm a , ta là nữ nhi chân chính thân phận , hơn nữa còn là đại mĩ nữ thì như thế ở cổ đại này mới có thể đi ngắm soái ca được a .. " Hài nhi , đương nhiên là con của mẫu phụ cũng là nam nhi a , hơn nữa thân thế cũng không phải vừa vì con chính là Tam Tiểu Vương Tử Huyền Tuyết Y con trai thứ ba của Tam Vương Gia Huyền Vân Y của tinh linh tiên giới này ! Và đây vốn là ở giữa tam giới danh gọi là Nam Tình Tuyệt Quốc " . Phương Thái Sinh nói . " Còn ta , ta là Phương Thái Sinh là là mẫu phụ ( mẹ ) của hài nhi, và đồng thời cũng là Vương phi của Huyền Vân Y vương gia , năm nay 25 tuổi ".
Nga , vậy ra người này là Phương Thái Sinh vương phi nha , thân phận liền là tôn qúy đi . " Trên hài nhi còn hai vị ca ca là Huyền Lãng Y và Huyền Thanh Y nữa , bất qúa lúc này phụ vương ( cha ) và hai ca ca không có mặt ở đây vì họ đã có việc bận phải vào trong cung ở tinh linh tiên giới rồi , nên khi hài nhi tỉnh lại mới không gặp được a "... Phương Thái Sinh nói tiếp . " Năm nay hài nhi được 14 tuổi , hài nhi vốn bản chất thân thể yếu đuối nên phụ vương đã đưa hài nhi và cả mẫu phụ đến ở ẩn trong một sơn cốc Biệt Uyển để cho hài nhi được ở với thiên nhiên vì như thế thiên nhiên sẽ giúp hài nhi điều hòa linh khí trong cơ thể để bổ sung thêm a " .
|
Chương 002 : [ Thân thể mới , đổi giới tính ] " A ! Mẫu phụ nói sao , hài nhi cũng là là nam nhân cả a ". Ta kinh hoàng khi nghe nói về cái thân phận này , ta là nam nhi , trời ơi , linh hồn ta vốn là một nữ tử hiện đại , bất qúa chỉ vì cô đã lén lút trốn vào trong phòng thí nghiệm của ba mẹ , và đi nghịch cỗ máy kỳ quái trong phòng thí nghiệm thôi a . Chính mình đã khởi động cỗ máy chạy , mình nghĩ đơn giản đây chỉ là một cỗ máy gì đó nên mới nghịch một chút . Nhưng chính cái nghịch chút kia của mình đã đem mình cái linh hồn nhập vào thân thể yếu ớt này ư ... Nếu như ba và mẹ phát hiện ra mình không có ở trong phòng liệu bọn họ có lo lắng đi tìm mình không a ? Nếu như mà ba mẹ phát hiện ra con gái của họ đã biến mất , thì họ có nghĩ ra là do cỗ máy kia không a ? Liệu có thể tìm cách nào để đưa mình về được không , thôi mặc kệ , dù gì thì mình cũng đã tới cái nơi cổ đại vốn dĩ là không có ở trong lịch sử này rồi . Linh hồn cũng đã nhập vào thân thể của người ta , nên chính mình đành chấp nhận . Đành phải ở lại thời đại này vui vẻ một chút mới được . " Mẫu phụ , người nói thế hài nhi cũng là nam nhân a " . Chu Vũ Linh hỏi . " Ân " phải a " Nhưng như mẫu phụ đã nói nam nhân ở đây vẫn không giống như là nam nhân ở những nơi khác , khác là vì các cấu kết của chúng ta vẫn là khác loài người , trong người chúng ta vẫn có hai thể trạng của hai giới tính đó là Dương Tinh và Âm Tinh a " . " Mỗi khi thiếu niên phàm là đến tuổi trưởng thành , người đó đều được người nhà làm cho một cái lễ gọi là lễ trưởng thành và sau đó thì thiếu niên đó khi nghi lễ kết thúc thì sẽ được tộc trưởng ở từng nơi đó cho uống nước thần ở dòng sông mẫu tử , nên chúng ta tuy là nam nhân vẫn có thể giống như ở nơi khác , nữ nhân sinh cái hài tử được a " . Mẫu phụ nói . [ Hóa ra là thế nha , vậy là Chu Vũ Linh ta vẫn còn hời được đi , nam nhân mà vẫn sinh được hài tử do uống nước thần , không biết là bản thân của thân thể này đã được uống chưa nha , lại tò mò nên hỏi mẫu phụ ... À mà biết Chu Vũ Linh đã xuyên qua thân thể của tiểu nam nhân Huyền Tuyết Y rồi thì mình cũng thay đổi cách xưng hô gọi thẳng tên của nhân vật chính a ]... " Mẫu phụ , vậy hài nhi đã 14 tuổi rồi , đã được coi như là trưởng thành chưa vậy ? " . Tuyết Y tò mò hỏi . " À , hài nhi giờ mới 14 tuổi chưa được tuổi trưởng thành nên vẫn chưa được dùng thứ nước thần đó a , hài nhi ít nhất là phải đợi tới 2 năm nữa , lúc 16 tuổi mới được a " . Mẫu phụ nhìn Tuyết Y rồi mỉm cười trả lời . " Ui , sao lại lâu như vậy a , sớm một chút không được a mẫu phụ , như thế thì hài nhi phải đợi tới những hai năm nữa a ". Tuyết Y thở dài nói . " Ân , đúng vậy , hài nhi , giờ mẫu phụ cũng đã nói hết mọi truyện rồi , con có nhớ ra chút nào không a " . Mẫu phụ nói . Tuyết Y lắc lắc đầu . " Hài nhi chưa nhớ được gì a , đúng là hài nhi rất vô dụng mà " . Mẫu phụ thấy Tuyết Y có phần sốt ruột , ánh mắt của hắn đượm buồn nên nói lời an ủi . " Hài nhi , đừng buồn a , bây giờ con tỉnh lại vốn đã là một kì tích cho mẫu phụ rồi , còn trí nhớ dần rồi con cũng từ nhớ ra a , mà lúc này con mới tỉnh lại để mẫu phụ đi lấy chút đồ cho hài nhi ăn a ". [ SỐ MỆNH " HUYỀN TUYẾY Y " BẮT ĐẦU ] Chu Vũ Linh đã đến cái thân thể 14 tuổi này ! Thế là số mệnh mới đã đến với cô , từ giờ mình đã chính thức là Huyền Tuyết Y rồi a ! Tuy rằng là nam nhi nhưng ở đây vẫn thể sinh được hài tử , chính vì thế mẫu phụ mới có được thân thể của tiểu hài tử này a ! Không biết dung mạo của hắn như thế nào a . " Mẫu phụ , khoan đã , hài nhi chưa ăn a , người có gương dùng để soi không a ? Hài nhi muốn coi lại dung mạo của mình , vì ngay dung mạo mình như thế nào , hài nhi không nhớ được ngay đến gương mặt của mình hiện giờ cũng chẳng nhớ a , mẫu phụ người mang gương lại cho hài nhi coi chút a " . Tuyết Y đưa cánh tay nhỏ bé của mình hơi chút vô lực lên để gọi mẫu phụ đang định ra ngoài . " Ân , được rồi , hài nhi , con nằm ở đây một lát , mẫu phụ qua bàn trang điểm ở bển lấy cho con chiếc gương đồng " . Mẫu phụ nói rồi người qua mé bên phải , ở đó có một chỗ để kê một bộ bàn nghế hai ngăn , người lấy một chiếc gương đồng để ở trên bàn mang lại cạnh giường chỗ Tuyết Y đang nằm . " Mẫu phụ , người đỡ hài nhi dậy a , hài nhi muốn ngồi dậy ". Bây giờ thân thể của tiểu hài tử này vừa mới tỉnh lại cho nên thể lực còn yếu , mà ngay cả khi linh hồn của Linh Nhi nhập vào cũng chưa kịp hòa nhập với thân thể nên vẫn chưa có thể tự cử động được . " Ân " được rồi , để mẫu phụ dìu con dậy a ". Mẫu phụ nói xong , người tiến lại gần đỡ Tuyết Y từ từ gồi dậy , khéo léo để hài tử tựa ở thành giường , sau đó thì đưa cho Tuyết Y cái gương đồng , cẩn thận đưa vào trong tay của Tuyết Y . Tuyết Y cầm lấy chiếc gương đồng của cổ đại , nó được làm bằng một chất liệt đặc biệt bằng đồng , tuy rằng không được rõ nét trong suốt như gương bằng kính ở hiện đại , nhưng dùng để soi mặt thì vẫn thấy được rất là rõ ràng . Đập vào trước mắt của chu vũ linh tức Tuyết Y là một dung mạo trông rất là xinh đẹp . Thân thể này có một bộ lông mi vừa dài lại vừa cong trông rất đẹp , đôi mắt mở to màu hổ phách trông thật là đặc biệt , cái mũi dọc dừa , răng trắng , đôi môi đỏ thắm trông thật gợi cảm , nhìn vào mái tóc của thân thể liền phát hiện ra mái tóc có một màu trắng bạch kim tinh khiết dài chảy xuống tới tận eo , thân hình nhỏ nhắn tuy rằng đây là thời cổ đại áo quần phải mặc trông giống như là váy đó trông vừa rộng lại vừa vướng víu , nhưng cũng không thể che được nổi những đường eo cong tuyệt đẹp của thân thể này . Thân thể hắn có một làn da trắng như tuyết không một vết tì xước nào , khi đặt tay lên hai bên má để cảm nhận làn da vừa trắng đã thế lại còn vừa non vừa mịn càng sờ càng thích thú . Vũ Linh đưa tay lên cảm nhận mái tóc trắng tinh khiết kia , những sợi tóc thật là tơ mướt và mềm mại . Qủa nhiên thân thể này là một cực phẩm nam nhân a , điệu bộ mê hoặc chúng sinh này của thân thể mới chỉ 14 tuổi này chỉ có thể không tả hết nói tóm gọn lại là xinh đẹp như là một tiểu búp bê vậy . Không biết khi lớn lên thì sẽ như thế nào đây a , Chu Vũ Linh thấy dung mạo thì đã là hài lòng vì thân thể này có dung mạo khuynh đảo chúng sinh , nhưng hắn lại gầy qúa , chính là sau này ta phải hảo bồi dưỡng cho thân thể này mập lên một chút thì mới được a , bất giác đã hài lòng vô tình gật gật đầu , phun ra hai chữ . " Hảo đẹp a ". Mẫu phụ nhìn thấy hài nhi như thế hắn mỉm cười rồi nói . " Đương nhiên là hài nhi của mẫu phụ là rất xinh đẹp rồi a , nhưng mà giờ cũng đã đến giờ dùng điểm tâm rồi , để mẫu phụ kêu kẻ dưới mang điểm tâm lên a " . Ân , vâng a " . Tuyết Y trả lời . Mẫu phụ người ra ngoài cửa nói với hai người kẻ dưới . " Hai ngươi qua nhà bếp mang điểm tâm ta chuẩn bị cho tiểu vương tử lên đây , vương tử đã tỉnh lại " . Phân phó cho kẻ dưới xong thì người quay lại vào chăm sóc cho hài nhi vừa mới tỉnh lại . " Hài nhi , con để mẫu phụ chải tóc cho con , sau đó thì con súc miệng thong thả điểm tâm tới ta uy con ăn a " . Tuyết Y gật đầu , mẫu phụ lấy ở bên cạnh bàn để đồ ra một cái cốc bằng ngọc lưu ly trong có chứa nước ấm ra bưng tới rồi nói . " Hài nhi , con hãy xúc miệng đi cho đỡ đắng miệng đã a " . Tuyết Y dùng hai tay đón lấy cốc nước từ mẫu phụ xúc miệng . Và sau đó tự tay mẫu phụ lấy chiếc khăn mặt ở trong cái chậu bằng gọc chứa nước ấm giặt cho sạch và tới lau mặt cho Tuyết Y , hơi nước vẫn còn ấm đọng lại từ chiếc khăn mặt khi mẫu phụ đưa lên gương mặt của mình để lau rửa cảm giác thật rễ chịu a . Xong rồi người lấy ra một chiếc lược bằng mạn đá qúy , xem ra ở đây toàn là dùng những đồ dùng đắt tiền thôi a . Khi mẫu phụ chạm lược vào trong mái tóc của Tuyết Y . Tuyết Y có cảm giác màu tóc của mình và mẫu phụ đều là rất giống nhau , đều là có cảm giác rất đặc biệt mà ngay chính mình cũmg không hiểu được , thôi thì cứ mặc kệ đi !! Một lát sau có hai kẻ người dưới mang đồ điểm tâm đến . Đồ ăn được mang đến mẫu phụ dùng một chén để đựng đồ ăn múc một chén cháo để uy cho hài nhi của mình dùng . Khi đã ăn xong mẫu phụ lại đỡ Tuyết Y nằm xuống rồi đắp chăn lên người Tuyết Y rồi nhẹ nhàng nói . " Hài nhi , ăn xong rồi thì nằm xuống nghỉ ngơi cho khỏe nha , bây giờ con vẫn còn yếu nên hảo hảo nghỉ ngơi cho tốt a , mẫu phụ ra ngoài cho người đi thông báo cho phụ vương của con biết tin con đã tỉnh rồi a " . Mẫu phụ nói xong liền đi ra ngoài rồi đóng cửa lại . Từ khi chu vũ linh ở trong thân thể này thoáng một cái cũng đã được bốn ngày lận rồi .
Thời gian trôi qua thế mà cũng đã được bốn ngày , cơ thể đã dần ổn định và cả linh hồn nhập thể cũng đã hòa nhập . Tuyết Y cảm thấy trong người lúc này rất là khoan khoái rễ chịu ! Tự cảm thấy ở mãi trong phòng là rất tẻ nhạt , suốt ngày mẫu phụ hết bắt ăn rồi lại nằm , không được phép đặt chân xuống đất , ngay cả truyện giải lao tại chỗ cá nhân cũng là ở trong phòng . Đương nhiên là lúc nào cũng có bọn kẻ dưới dọn dẹp 24 / 24 giờ , nên phòng rất là sạch sẽ không có mùi vị gì đặc biệt khác nữa . Suốt 4 ngày liền chỉ ăn mấy ngủ nhưng mình thấy bản thân mình chẳng béo lên chút nào nhỉ , tuy rằng cũng đã là đỡ gầy một chút rồi ! Nhưng mà là có chút vấn đề với ta : Chán qúa a , ở mãi trong này khiến cho ta thật là bức bối mà , vì mẫu phụ không cho ta rời giường vì dường như là mẫu phụ sợ ta xuống đất là lại sảy ra truyện gì . Vừa lúc đó mẫu phụ đi vào , người thấy ta đang định đi xuống người vội lại đỡ lấy eo ta , nhìn ta rồi nói . " Hài nhi , con chưa được khỏe a , giờ lại muốn đi đâu cho mệt ". Đúng là mẫu tử tình thân a , người cũng chỉ vì lo lắng cho đứa hài tử mới thoát khỏi lưỡi hái của tử thần , mới phục hồi được 4 ngày thôi mà đã lại muốn chạy nhảy rồi , Phương Thái Sinh cảm thấy từ khi hài nhi tỉnh lại thấy tính cách của hắn có phần thay đổi rất lớn . " Không đâu a , hài nhi thấy mình đã ổn rồi mà mẫu phụ , hài nhi có thể đi lại chạy nhảy được người coi nè ". Nói đến đây để chứng minh cho mẫu phụ là mình đã khỏe liền bỏ vòng tay đang đỡ của mẫu phụ ở eo của mình ra , rồi vừa bước đi lại lại ở trong phòng , nhưng rồi , bỗng : " PHỊCH " một phát , Tuyết Y bị trật mắt chân cá nên bị rơi bịch một phát xuống nền nha . " Ui , da " . Tuyết Y bị đau đang định chống đỡ bằng tay để đỡ cả người rơi xuống nền nhà . Phương Thái Sinh bị bất ngờ khi hài nhi tự nhiên lại gạt đi vòng tay bảo vệ của mẫu phụ ( mẹ ) chưa kịp định thần vì phương thái sinh sợ là hài nhi đã không muốn sự bảo vệ của người nam nhân làm mẹ nữa . Kinh hoàng khi thấy Tuyết Y bị ngã một cú rơi hoành tráng xuống nền nhà , phương thái sinh vội vã chạy tới đỡ hài nhi ( con ) dậy , người vừa lo lắng nói . " Hài nhi , cái đứa nhỏ này , mẫu phụ đã nói là con không được đi lung tung , người con còn yếu , vậy mà vẫn không nghe lời mẫu phụ ". " Con có việc gì , cứ nói ra a , mẫu phụ sẽ đáp ứng cho con mà " . Phương Thái Sinh vừa luống cuống tay chân nâng Tuyết Y lên rồi nói . Tuyết Y không hiểu vì sao lúc này mình tự nhiên lại bị trượt khớp cá chân kia chứ , mẫu phụ chắc hẳn sẽ cho là sức khỏe của mình còn yếu , và sẽ không cho mình xuống giường a , mà cứ như thế này chu vũ linh ta không chán chết nhưng Huyền Tuyết Y kia thì chán chết nha , nghĩ thế nên ta ánh mắt rướm buồn , thanh âm nói . " Mẫu phụ a , hài nhi ở trong này chán qúa a , hài nhi muốn đi ra ngoài dạo chơi cho khuây khỏa a " . " Hài nhi , thì ra là vậy a , mẫu phụ biết , nên có mang tới một người đầy tớ nhỏ tới để hầu hạ con nè , hắn đang chờ ở bên ngoài kia a " . Mẫu phụ đã biết trước là Tuyết Y từ khi tỉnh lại , bản tính hắn vốn đã thay đổi , trở nên hiếu động tò mò hơn rất nhiều , nên đương nhiên là đứa hài tử này cũng sẽ không chịu yên ở trong phòng một mình , nên đã đưa tới đây một tiểu thư đồng 12 tuổi tới để hầu hạ , làm bạn với hài tử .
|
TUYẾT Y vừa nghe thấy mẫu phụ nói là đưa một tiểu nam đồng tới a , vậy là ta có bạn để đỡ bị buồn chán rồi a , ta nhịn đau hỏi mẫu phụ . " Mẫu Phụ , thế người đó , hắn ở đâu rồi a ? ". Mẫu phụ nhìn Tuyết Y rồi nói . " À , đứa nhỏ đó hiện giờ đang thì ở chỗ của Trần quản gia , lát nữa là tiểu tử đó sẽ tới ngay đây thôi a " . Đúng là ngay một lúc sau Trần quản gia gõ cửa phòng của Tuyết Y ngọi . " Vương phi , lão nô đã dẫn Tiểu Quế Tử tới , giờ xin được ra mắt với vương phi và tiểu vương tử a " . Một thanh âm nghe đã già nua của Trần lão bá , quản gia vang lên ở ngoài cửa phòng . " Được rồi hắn đến , mẫu phụ ra mở cửa cho hắn vào nha " . Mẫu phụ nói . Tuyết Y gật đầu ... Mẫu phụ quay ra một lát mở cửa thì có tiếng nhỏ nhẹ của một tiểu nam đồng chào kính cẩn . " Nô tài là Tiểu Quế Tử sin chào vương phi chủ nhân a " . Một giọng trẻ con của nam hài vang lên . " Ngươi là Tiểu Quế Tử vào đi " . Phương Thái sinh quay lại nói với Trần Quản Gia . " Trần quản gia , đã không còn việc gì nữa của lão bá ở đây nữa , lão cứ việc lui về lo những truyện khác đi ". Phương Thái Sinh cho Trần Quản gia lui ra . Xong người người quay lại trong phòng giao phó việc cho Tiểu Quế Tử . Tuyết Y được mẫu thân dìu lên giường nằm , từ khi mà bị trượt khớp mắt cá chân té nhào xuống đất . Trong khi mẫu phụ đang chuẩn bị chất vấn hắn một chút câu hỏi kiểu như là tuyển người làm đó thì Tuyết Y cũng tranh thủ đánh giá tiểu nam hài trước mắt một phen : Tiểu nam hài trước mắt này với một thân hình dăng dẳng , ở với cái lứa tuổi 12 thì chiều cao cũng chưa phát triển bao nhiêu , mái tóc của hắn dài đến lưng là màu đen , đôi cặp mắt mở to tròn đen láy trông như là vô bờ bến nhưng nhìn sâu vào ánh mắt đen láy như cườm kia hình như là hắn có điều gì ủy khuất mà chưa dám nói ra . Cái mũi dọc dừa nho nhỏ hơi hếch lên phía trước , đôi môi đỏ nhỏ nhắn đang thì mím chặt , hắn có đôi lúm má đồng tiền trông thật là đáng yêu , nếu như mà hắn cười thì chắc cũng là một tiểu mĩ nam thật là đáng yêu . Hắn mặc trên người một loại quần áo phục trang cho kẻ hầu màu xám nhạt đơn giản , chân thì đi hài vải trông thật là ngộ ngộ ... " Này tiểu nam hài , năm nay ngươi mấy tuổi rồi ? " . Tiếng của mẫu phụ vang lên trong yên lặng . " khởi bẩm vương phi , nô tài năm nay 12 tuổi ". Thanh âm trẻ con của tiểu hài tử trả lời . " 12 tuổi , vậy là ngươi vẫn ít hơn tiểu chủ nhân của ngươi 2 tuổi , cư nhiên vẫn là một cái hài tử " . Phương Thái Sinh nheo đôi mắt hổ phách toát lên một vẻ đầy quyền uy , nhìn tiểu nam hài này thấy hắn vẫn là một cái hài tử , còn nhỏ như thế này mà lại phải đi hầu hạ cho chủ nhân thì liệu hắn có đảm đương được nổi không a ? Phương Thái Sinh đang thì phân vân thì thanh âm trẻ con của hắn nói . " Vương phi đại chủ nhân , người là đương ngại tiểu nô còn nhỏ , không đủ đảm đương để chăm sóc được cho tiểu chủ nhân a ". " Vương phi , người hãy yên tâm giao tiểu chủ nhân cho nô tài chăm sóc , cho tiểu nô thời gian là 3 ngày thử việc đi , lúc đó nếu như mà tiểu nô không hoàn thành nhiệm vụ thì lúc đó vương phi cứ việc trách phạt tiểu nô a " .
[ TIỂU QUẾ TỬ ] Mẫu phụ nghe thấy tiể hài tử này nói mà thật là nghi ngờ , dù gì hắn cũng là một cái hài tử , nhưng cái hài tử này sao lại có thể dám qủa quyết như thế a ! Nhưng người còn đang thì ngần ngại thì nghe Tuyết Y từ nãy đang im lặng nhìn cái tiểu nam hài tự nhiên nói . " Mẫu phụ a , nếu như hắn nói hắn qủa quyết là làm được thì người cứ để cho hắn thử đi a , như hắn nói thời gian là 3 ngày , trong thời gian đó hài nhi sẽ quản lý hắn , nếu như mà hắn không làm được như điều mà hắn vừa nói thì đến lúc đó sẽ tính tiếp sau a " . Tuyết Y nói . " Dù gì thì công việc của hắn chỉ là đi theo hài nhi mà thôi a , mẫu phụ , người cứ để hắn tạm thời ở cạnh hài nhi đi " . Tuyết Y tay kéo kéo vạt áo của mẫu phụ làm nũng trước mắt của Tiểu Quế Tử , làm cho hắn tròn xoe đôi cặp mắt đen láy lên mà nhìn . " Mẫu phụ , người đồng ý đi nha " . Tuyết Y nũng nịu nói . " Ân " thôi được rồi , nếu như mà hài nhi muốn , thì mẫu phụ sẽ để lại hắn ở bên cạnh con là được a " . Mẫu phụ nói . " Mà giờ cũng đã tối rồi , mẫu phụ lấy đồ điểm tâm cho con dùng a " . " Lại phải ăn nữa sao hả mẫu phụ , hài nhi mới dùng điểm tâm từ lúc chiều bây giờ chưa đói đâu a ? Mà bây giờ đã có ". Tuyết Y định nói tên của Tiểu Quế Tử , nhưng lại bị quên nên đành nói đứt quãng quay lại hỏi tên hắn . " Này ngươi nói là ngươi tên là gì ? " . Tuyết Y hỏi tên tiểu nô tài vừa mới đến . " Dạ thưa , nô tài tên gọi là Tiểu Quế Tử a " . Tiểu Quế Tử đáp lời . " Mẫu phụ , giờ đã có Tiểu Quế Tử rồi a , nếu như có việc gì thì hài nhi sẽ sai hắn làm , cũng là tiện để thăm dò xem hắn có khả năng làm được những việc gì a " . Tuyết Y nói tiếp . " Mẫu phụ , bây giờ hài nhi cũng đã không việc gì nữa rồi , giờ lại có thêm hắn tiện để sai vặt , người suốt thời gian hài nhi hôn mê đã lo lắng , tận tình chăm sóc hài nhi đã rất là mệt rồi , bây giờ cũng là lúc người nên nghỉ ngơi a , kẻo người lo lắng cho hài nhi mà sinh bệnh thì sẽ khiến cho hài nhi tội bất hiếu a " . Tuyết Y nói . " Ừ , mẫu phụ về phòng nghỉ ngơi a , hai đứa ở lại , có gì thì cho người báo tin với mẫu phụ a " . Phương Thái Sinh nói xong liền rời khỏi phòng , để Tiểu Quế Tử và Tuyết Y để lại với nhau . TRONG PHÒNG hai đứa trẻ mới thoạt đầu còn xa lạ nhau , chưa thân thiết với nhau lắm , nhưng chỉ sau một chút tiếp súc hỏi han truyện của nhau liền cảm thấy hiện giờ không còn xa cách . Dần dần trở nên thân thiết như là bạn bè .
Hai chủ tớ cư như thế mà thân thiết như là bạn thân , không phân biệt rõ ai là chủ ai là tớ nữa . Đú chán rồi lại tâm sự , cuối cùng là cả hai cùng không phân biệt gì hết lại cùng lăn qua lăn lại ngủ chung luôn một giường cho tới tận trời sáng luôn . Tiểu Quế Tử giật mình tỉnh dậy sớm hơn , phát hiện mình đã ngủ say cùng với chủ nhân nên liền nhanh chóng bò dậy ra khỏi giường . " Là đêm qua mình cứ như thế mà ngủ với chủ nhân suốt đêm a " . Tỉnh dậy hắn nhòm qua chủ nhân của mình đang thì ngủ ngon lành , trông tiểu chủ nhân đẹp như là một bức họa thiên mĩ vậy a !.. Tuyết Y bất giác tỉnh lại phát hiện Tiểu Quế Tử đang thì ngây dại nhìn mình . " Tiểu Quế Tử , ngươi nhìn gì ta vậy a ? " . Tuyết Y phát hiện ra Tiểu Quế Tử đang thì nhìn mình hóa ngây ngẩn cả người , nghĩ chắc là tiểu tử này động tâm nên nhìn trộm ta , ta chính là muốn trêu nghẹo hắn một chút cho vui a . " Tiểu Quế Tử , ngươi nhìn ta bằng ánh mắt kia , không phải là có ý tứ gì với chủ của mình đấy chứ " . Tuyết Y chọc hắn , lười biếng vẫn nằm ở trên giường nói . " tiểu Chủ nhân , người đã tỉnh , người nói gì vậy a , Quế Tử chỉ thấy chủ nhân khi ngủ đều là rất đáng yêu , nên Quế Tử trong phút chốc hóa đá một chút a " . Hắn bị Tuyết Y nói chọc đến liền bị giật mình , hai má thoáng ửng đỏ nên , nhưng vì hắn chỉ là một hài tử 12 tuổi nên ngây ngô khai thật ra , nhưng tay chân thì luống cuống cứ gãi gãi cái đầu , Tuyết Y trông hắn luống cuống tạo ra một dáng vẻ rất là đáng yêu . " Hừ , ta chỉ trêu ngươi một chút thôi , nhìn xem cái bộ dáng của nhà ngươi kìa , cứ như là một chú mèo nhỏ bị mắc lỗi vậy a " . Tuyết Y nhìn cái bộ dáng của hắn , càng trọc thêm . " tiểu chủ nhân , người lại chọc quê nô tài rồi , nhưng mèo nhỏ mắc lỗi là gì vậy a " . Tiểu Quế Tử biết mình bị trêu hớ rồi , nhưng mèo mà cũng mắc lỗi a . " Hừ , ừ thì , đương nhiên là mèo thì mắc rất nhiều lỗi a , à mà Tiểu Quế Tử , từ giờ ngươi chỉ cần gặp ta là công tử , không cần phải xưng hô cái gì Tiểu chủ nhân , dài dòng , khó nhớ , thôi sáng rồi , hai ta thức dậy rồi ra ngoài dạo chơi a " . Chương 003 : [ Theo mẫu phụ tái kiến hoàng cung ] Tại trong biệt viện ở tại một nơi hẻo lánh không có dân cư đi lại . Nơi đây , được gọi là Biệt Uyển Sơn Trì , sơn cốc , có một thiếu niên xinh đẹp , dung mạo đẹp như tiểu thiên thần , hắn ngồi ở chiếc nghế đá tại hoa viên ở trong sơn cốc , nơi này vốn dĩ toàn là hoa đào , đây vốn là mùa mà hoa đào đang nở , cho nên một màu hồng nhạt của hoa đào và hương thơm ngào ngạt quyến rũ , hắn mặc một bộ y sam màu trắng như tuyết , chân đi giầy trắng , đai áo có thắt lưng buộc , ở giữa thắt lưng trước eo nhỏ là một viên ngọc đẹp sáng . thân hình cao ráo , mái tóc trắng phiêu dật theo từng làn gió thổi nhẹ bay , khiến cho tiểu mĩ nam 14 tuổi này trông càng xinh đẹp giống như một viên chân ngọc châu qúy hiếm nhất trên trần thế , có vài nhân là người hầu đầy tớ ở trong sơn cốc đang ngắm nhìn cậu , vị mĩ thiếu niên đó đưa tay lên ngắt một cành hoa đào hồng đẹp đưa lên mũi để ngửi hương vị thơm ngát của hoa đào , một tiểu hài tử 13 tuổi , trên người là ăn mặc y phục người hầu là chạy tới , miệng gọi tiểu mĩ nam . " Công tử Tuyết Y , người mau vào trong thính phòng ( phòng khách ) có Huyền Vân Y vương gia muốn gặp mặt cậu a ". Tiểu nam hài hớt ha hớt hải vừa chạy tới , hắn ta mồ hôi lấm tấm ở trên gương mặt còn non choẹt đó chính là Tiểu Quế Tử vốn là nô tài bên cạnh của Huyền Tuyết Y ta . " Vương gia , Huyền Vân Y , ông ta là ai , sao lại muốn gặp ta , mà ổng gặp ta có truyện gì sao ? ". Ta hỏi mà làm cho Tiểu Quế Tử gần á khẩu không thể trả lời hết được câu hỏi của ta , nhưng vẫn có thể tạm trả lời một chút . " Công tử , truyện gì thì nô tài không được biết a , nhưng mà nô tài chỉ biết vị vương gia kia chính là Tam vương gia của Nam Tình Tuyệt Quốc và người là phụ vương ( cha ) ruột của người a , người mau tới thính phòng thì sẽ biết được a ". Tiểu Quế Tử nói một hơi , chính là sắp không ra thành tiếng nữa , ta thấy thế cũng không muốn làm khó hắn nữa , chính mình tự đi tới thính phòng rồi sẽ rõ . Ta vừa bước đi vừa mới nhớ tới mẫu phụ nói , ta vốn vẫn còn một người cha là vương gia , nhưng từ khi tỉnh lại cho tới giờ ta chỉ mới biết được có mẫu phụ , và những người hầu kẻ hạ ở trong sơn cốc này , bất qúa , giờ mới xuất hiện vị tam vương gia , cha của thân thể này , bất qúa ta liền cứ tới thính phòng để tìm hiểu đích nhân là sẽ rõ a . Khi ta vừa bước tới trước cửa lớn trên biển có đề hai chữ là Thính Phòng rõ to ở trước cửa đã xuất hiện , ta vừa tới ở phía ngoài cửa có một số quân binh lạ mà ta chưa hề biết , họ đứng canh cửa , dàn hàng hai bên thẳng , nghiêm trang ! Khi ta nhìn chúng , một tên đứng đầu của tốp binh đang thì đưa mắt hướng về phía ta nhìn ngây ngốc , sau một lát nam tử kia mới tỉnh hồn lại và hắn đưa tay ra mời thanh âm âm trầm mà dõng dạc nói . " Mạc tướng thỉnh Tam tiểu vương gia vào trong , vương gia và Vương phi đang chờ người ". Ta đưa mắt đánh giá nam tử này một phen đảo nhanh : nam tử này dung mạo bình thường , dáng dấp cường tráng , thân hình cao ráo , trông không gầy mà cũng không béo , toàn thân mặc giáp phục màu xám bạc , chân đi giày đen , dung mạo bình thường nhưng nhìn sơ qua thì hắn là người đầy cương trực và thâm trầm ! Bỗng nhiên ta nghe tiếng của mẫu phụ gọi từ trong . " Tuyết Y , hài nhi này , đã tới rồi còn chưa chịu vô trong này a ". Ta đứng thẳng người , tiêu sái tiến vào bên trong , để mặc viên tướng gác ở bên ngoài kia vẫn đang nhìn ta với dáng vẻ tiếc nuối . Ta tiến vào trong thính phòng thì thấy mẫu phụ và một nam nhân chừng 30 tuổi , mái tóc của hắn dài tới eo thân và màu tóc là màu đỏ rực ( tưởng tượng giống với hỏa thần a ) . Hắn trông tướng phú qúy thanh cao uy nghi ngồi ở giữa vị trí nghế của chủ nhà . Ta đang nhìn về nam tử tóc đỏ thì nghe tiếng của mẫu phụ gọi . " Hài nhi , gặp phụ vương còn không mau thỉnh an người ". " Phụ , phụ vương " Ta lắp bắp kinh ngạc khi nghe mẫu phụ nói .
|
Mẫu phụ uy mắt nhìn về phía ta , ta cúi đầu xuống hướng về phía nam tử tóc đỏ mà thỉnh an , thanh âm trẻ con vang lên . " Huyền Tuyết Y thỉnh an vương gia a ". Nam tử tướng mạo uy phong lẫm liệt dung mạo cũng là thực tuấn tú , tuy 30 rồi nhưng trông vẫn còn rất phong lưu lãng tử . Khi ta vừa thỉnh an xong , khi không lại thấy mẫu phụ và lẫn vương gia gương mặt không mấy vui vẻ , mẫu phụ thấy vậy bèn sửa lại người mỉm cười nói . " Con còn gọi là vương gia sao ? Phải gọi là phụ vương mới đúng ". Ta mím môi , mím lợi nhìn nam nhân tóc đỏ kia ! Người này sau này ta sẽ phải gọi là phụ vương ( cha ) a ! Rốt cuộc thanh âm cũng phải phát ra một tiếng . " Phụ vương a , hài nhi thỉnh an người ". Thanh âm nói nhưng trong lòng vẫn không chịu khuất phục nhưng ta đảo mắt nhìn về phía nam tử thấy hắn mỉm cười hắn thanh âm . " Thôi ! Vương phi , nàng làm cho thằng bé sợ rồi a , chúng ta vào việc chính đi , kìa hoàng nhi , con ngồi xuống ". Ta vẫn còn đứng im , nhưng vẫn là gật đầu , cúi đầu trả lời . " Vâng ạ ... "... Ta quay về phía chiếc ghế còn trống ở phía tay phải chỗ bên cạnh mẫu phụ , kéo vạt áo dài ở mé sau ra rồi ngồi xuống nghế lắng nghe . Và nam nhân tóc đỏ kia chính là tam vương gia Huyền Vân Y phụ vương của Tuyết Y nói . " Ta bắt đầu vào chủ đề chính a ". Mẫu phụ nói . " Vâng ! Tướng công , chàng cứ nói đi , thiếp và hoàng nhi đang nghe ". " Lần này ta tới sơn cốc là để đón hai nàng và hoàng nhi cùng hồi kinh , về trong vương phủ để ở , Thái hoàng Thái phụ ( như là ở những quốc gia khác thì danh từ này để chỉ vào Thái hoàng Thái hậu tức là bà nội ) hiện đang rất nhớ tới đứa cháu Tam vương tử Huyền Y này , nên ngay ngày mai , nàng phải thu xếp mọi việc ở trong uyển cốc này để hồi cung , Thái hoàng Thái Phụ người đang lâm bệnh nặng , e sợ là sẽ không qua khỏi mà người nói sau khi chế phải gặp được đại vương phi Thái Sinh nàng và đứa cháu Huyền Tuyết Y mà người ngày đêm vẫn mong nhớ , người nói phải nhanh " chỉ e là người sẽ không còn được bao nhiêu thời gian nữa a ". Ta tuy rằng không hề biết được người bà nội cũng là nam nhân kia nên không có được hảo tình cảm còn nhìn về phía của mẫu phụ , thấy người tự dưng lại đang khóc sưng cả mắt , thanh âm nức nở nói .
" Thái hoàng thái phụ , người cố gắng chờ Sinh nhi a , sinh nhi sẽ mau đưa Huyền Tuyết Y , cháu của người tới nhanh thôi nha ". Người chính là bị động tâm hồn dao động , hơi chút xao xuyến ... Mẫu phụ quay sang nhìn ta rồi nói . " Tuyết Y , con mau về phòng cho Tiểu Thuận Tử thu dọn chút đồ đạc chúng ta sẽ lên đường vào luôn ngày hôm nay a ". Ta chính là ngạc nhiên vì sao mẫu phụ và phụ vương lại phải nhanh rời khỏi sơn cốc bình yên này a , vì ta không thích cuộc sống ở trong hoàng cung a , bởi vì ta nghe nói đâu cuộc sống ở trong hoàng cung đâu được an nhàn như là ở trong sơn cốc biệt uyển này , nơi đó nếu không là tranh quyền đoạt vị liễu thì chắc chắn cũng là âm mưu thủ lạt dùng để hãm hại nhau . Nên ta không muốn đến kinh thành mà muốn ở lại đây vẫn là tốt hơn nhiều so với chu vũ linh ta ! Ánh mắt ta nhìn xang mẫu phụ và lén lút nhìn phụ vương một cái , nhưng rồi vẫn là cúi đầu một cái thanh âm nhỏ . " Mẫu phụ , ngay tối nay chúng ta bắt buộc phải lên đường về kinh ngay a . ". Mẫu phụ lườm yêu ta một cái , còn phụ vương Vân Y thấy thế bèn nói . " Ta biết , hai mẫu tử tử đã ở lại ở trong sơn cốc biệt uyển này đã rất lâu rồi , nên có tình cảm gắn bó với nơi này , nhưng dù gì Tuyết Y nhi dù sao cũng là tam vương tử của Nam Tình Tuyệt quốc , dù gì thì cũng phải quay trở về kinh thành , nên là vẫn không ở mãi đây được a ". Ta nhìn hai người , rồi thì cũng phải xin lui để quay lại phòng mình để thay dọn đồ đạc . " Hài nhi , xin cáo lui a ". Huyền Vân vương gia nói . " Thôi được , con hãy mau quay trở về phòng để thu dọn hành lý , xong rồi thì sẽ lên xe ngựa , xe ngựa đang đón chúng ta , chúng ta nên lên đường gấp rút luôn , cành nhanh về tới kinh thành , càng tốt a " Ta gật gật đầu . " Ưm , vâng , hài nhi xin cáo từ , về phòng kêu Tiểu Thuận Tử dọn dẹp a ".
Chương 004 : [ Tiến Kinh ] Rốt cuộc cũng phải theo mẫu phụ và phụ vương đi lên kinh thành . Khi dọn dẹp một ít đồ dùng cá nhân đã xong xuôi ta mang theo Tiểu Quế Tử cùng đi . Và đương nhiên tất cả nha hoàn , đầy tớ ở trong sơn cốc cũng phải chuẩn bị để đi theo chủ tử . Khi ra tới cổng bí mật của sơn cốc , ta nhìn thấy có một đoàn xa xe người ngựa binh lính đã chuẩn bị để chỉ cần nhận được lệnh của vương gia là đi . Một tên tướng quân tuổi còn trẻ , nhưng trông tướng vẻ rất khí khái , dung nhan tuấn tú khi thấy phụ vương dẫn theo mẫu phụ và ta ra đến nơi hắn khom lưng cúi xuống thỉnh an . " Mạc tướng là Ngạo Kỳ tham kiến Tam Vương gia điện hạ " hắn là một mãnh tướng trẻ tuổi năm nay 22 tuổi ,thân hình điển trai , dáng dấp cao áng chừng 1m70 , mái tóc dài đen xõa ra hai bên vai và trên đầu là chiếc mũ tướng bằng giáp sắt , ở trên đỉnh mũ có một sợi tua kiểu gần như lông vũ tua ra trên đỉnh giáp mũ, thân thì mặc giáp màu trắng . Hắn nhìn về mẫu phụ và ta rồi nói . " Vương gia , hay chăng đây là đại vương phi và tam tiểu vương tử , qủa nhiên tai nghe không bằng mắt thấy , đại vương phi thật là xinh đẹp tựa tiên nhân a ". " Giờ trời đã chuẩn bị tới tối rồi , chúng ta lên đường cho kịp a , thỉnh các vị chủ nhân lên xe ngựa ". Phụ vương ta , quay xang bên mẫu phụ và ta rồi nói . " Thái Sinh và hoàng nhi , mau lên xe ngựa thôi ". Tên tướng nhanh nhẹn đưa tay vén rèm ở trong cỗ xe ngựa lớn rộng sang trọng nhất , mẫu phụ bước lên trước , tiếp theo là phụ vương , ta còn đang chưa muốn lên thì bị Vương gia Vân Y gọi . " Hoàng nhi , còn không mau lên xe ".
Ta chính là cúi người xuống bước nốt vào phía trong xe . Vào tới trong xe , cảm thấy ở bên trong này rộng hơn là ta nhìn thấy từ phía bên ngoài nha . " Đi thôi nào ". Tướng quân ngạo kỳ ở phía bên ngoài thanh chỉ huy đoàn xe lăn bánh tiếp tục đi . Ta vén rèm cửa xe ngựa nhìn về phía sau , ở đằng sau cũng phải có tới 5 cỗ xe ngựa nữa là dùng để chở đồ độ , còn lại đầy tớ và nha hoàn thì đi bộ cùng với binh lính ở đằng sau . Ngoại trừ tướng quân Ngạo Kỳ là người điều khiển quân đi ngựa ở phía trước dẫn đường . " Hoàng nhi , sức khỏe của con không được tốt , con buông rèm xuống vào trong này ngồi xuống đây cùng phụ vương ( cha ) và mẫu phụ ( mẹ ) nói truyện chút , gia đình 3 người chúng ta đã lâu rồi chưa có cơ hội để được đoàn tụ cùng nhau ". Ta bỏ rèm cửa xuống , nhìn quay lại nơi mà đã phát thanh âm kia ! Đó chính là ông bố ở kiếp này mà Chu vũ linh ta mới được biết mặt sau khi tới nơi này thì thời gian đã một tháng , ta chỉ được nghe mẫu phụ kể qua , chứ chưa hề biết mặt . " Ân " vâng ạ ". Ta ngoan ngoãn , dạ , vâng , rồi sau đó bước 3 bước chân đang định ngồi xuống bên cạnh mẫu phụ thì đã bị phụ vương kéo tay ta và kéo vào trong lòng ngài ngồi . Do phụ vương đột ngột kéo ta vào lòng ông , làm cho ta chưa kịp định hồn , thần xác vẫn còn hơi rung , quay lại phía của mẫu phụ , ánh mắt long lanh cầu cứu . Tuy rằng ở trong lòng của ông , cái cảm giác qủa thật là không tệ đi . Nó êm ái , ấm áp và rất là rễ chịu , nhưng ta vẫn là hơi hơi run , sờ sợ ngồi im không dám nháo nhào , phụ vương cảm thấy ta có chút run rẩy nên người nói . " Hoàng nhi , con sợ ta sao ? Vì sao lại run tới mức như thế này ". " Con yên tâm , ta là cha ruột của con , con không phải sợ ". Ta không sợ mới là lạ , từ trước khi xuyên tới nơi này cái địa phương kỳ quái toàn là nam nhân , đã thế ở nơi này lại còn chuyện nam nhân có thể sinh con , mẫu phụ đã dặn dò ta không để nam nhân mạnh khỏe khác khi rễ thì mình sẽ phải chịu thiệt thòi , tuy nhiên đã thế từ khi ta tỉnh lại ngoài những người ở trong sơn cốc ra thì ta đâu có gặp mặt người ngoài , tuy rằng người này là phụ thân của ta , nha , nhầm , phụ vương của thân thể này đi nữa thì ta cũng đâu có gặp mặt mấy , nên bị kéo xuống bất ngờ như thế này thì sự sợ hãi kia vốn là linh hồn của chu vũ linh . Tiếng mẫu phụ nói . " Hài nhi , chắc là đứa nhỏ này ít khi được gặp phụ vương nên nó còn ngại ngùng a " " Thì ra là thế ? " Vân Y vương gia nói . " Vậy thì từ nay gia đình ta 3 người sẽ đoàn tụ với nhau tại trong vương phủ , từ giờ phụ vương cũng như mẫu phụ của con , sẽ gần gũi với con và chăm lo con a ". Nói tới đâu thì người dùng bàn tay ấm áp của mình để vuốt lên mái tóc trắng còn tơ mềm mại của ta để vỗ về . Ta dần dần cũng thích nghi được với nhiệt độ ấm áp của người cha này và dần dần cũng không còn thấy run sợ nữa mà lại còn cảm thấy rất là an toàn khi ở cùng cha mẹ . Ta mỉm cười nhìn họ , trò truyện cùng với phụ vương và mẫu phụ thật lâu , rất là vui vẻ , tiếng cười , tiếng nói làm đoàn người đi phía sau cũng không còn mệt mỏi . Sau một hồi đã tối muộn ta chính là ngáp dài muốn ngủ , bèn đưa cái đầu nhỏ của mình để dựa vào lòng của mẫu phụ , cha thấy thế người cũng xích lại gần ở chỗ hai mẹ con hơn và kéo ở trong cái bọc nhỏ ở bên cạnh lấy ra đắp vào cho vợ con và cùng nằm xuống ngủ . Sáng sớm hôm sau tỉnh lại thì đoàn người đã đi ra khỏi khu rừng ( đường ở trong sơn cốc vốn là khu rừng núi ) Tới một địa danh có tên là Thị Trấn Quế Châu tỉnh Nam Hải . Ta ngủ một mạch từ tối qua tới giờ mới tỉnh lại thấy mình vẫn ở trong xe ngựa còn phụ vương và mẫu phụ đã đi ra ngoài . Ta bèn ngồi dậy , lom khom bước tới phía trước vén rèm che phía cửa chính xe ra thì thấy phụ vương và mẫu phụ hai người đang dạo bộ ở bên ngoài , ta thấy họ một giọng thanh trẻ con niên thiếu cất tiếng gọi . " Mẫu phụ , phụ vương , hài nhi cũng muốn tản bộ a ". Cả hai người cùng quay lại phía ta , thấy ta ló cái đầu ra , mẫu phụ nói . " Xuỵt , hài nhi , đây là ở nơi đông người , mà cũng không phải là ở trong quốc gia của ta , con không được gọi chúng ta như vậy nữa , đó chỉ là cách để xưng hô ở Nam Tình Tuyệt Quốc nước của chúng ta dành cho hoàng thân quốc thích thôi a ". Ta nghe lời , nhìn ở xung quanh , có nhiên dân cư là rất nhiều , và khi ta lớn tiếng gọi như thế có một vài người đi đường quay lại nhìn bọn ta .... Ta không dám hét nữa , xe ngựa đã dừng lại và ta nhảy xuống xe , chạy nhanh lại chỗ họ . Vừa đi cùng hai người giờ mới để ý đến đoàn quân binh kia ! Tự lúc nào , mà quân binh , và đầy tớ đã biến thành dân thường đi lẫn cùng những người đi đường đông đúc rồi .
Khi Tuyết Y nhìn lại đoàn quân binh hộ tống , thì tất cả bọn họ đều đã hóa trang thành những người áp tải thương buôn từ bao giờ , và đương nhiên phụ vương cũng thay đổi phục trang của ông chủ buôn nhân , mẫu phụ cũng thế , Tuyết Y nhìn tất cả bọn họ đều đã biến thành những thương nhân từ bao giờ mà không báo cho mình lấy một tiếng từ trước để mình cũng phải hóa trang theo họ một chút chứ . " Mẫu phụ , phụ vương , cùng Ngạo Kỳ ca ca , Tiểu Quế Tử , mọi người đã hóa trang từ bao giờ a , sao không gọi hài nhi sớm để hài nhi cũng chuẩn bị hóa trang theo mọi người a " . Tuyết Y nói . " Hài nhi , mẫu phụ và phụ vương thấy con vẫn còn ngủ rất ngon , nên không dám đánh thức , nhưng mẫu phụ thấy con cứ giữ dáng mạo hình tượng thật của mình thì tốt hơn a , vì con cho dù có hóa trang đi chăng nữa thì cũng chỉ là công tử , con của hai đại thương buôn chúng ta thôi a , nên có hóa trang hay không cũng như nhau thôi mà , mà thấy con ngủ say vậy , đánh thức thì không nỡ , nên không bảo a " . Phương Thái Sinh nói . " Là như thế a , nhưng phụ vương , hài nhi thấy ở trước mắt có một cái cổng thành lớn , nó có bảng chữ lớn kia , bất qúa hài nhi quên luôn cả chữ viết nên không biết ở bảng trên cao kia mấy chữ kia được ghi là gì a ? " .
|