Phượng Ẩn Thiên Hạ
|
|
Chương 65 Một đóa bay về phía Lí đại nhân – người nói nàng giống hoa hải đường, một đóa bay về phía Trương đại nhân vừa say mê nói hải đường giống nàng, còn một đóa khác, lại bay về phía Cơ Phượng Ly. “Hoa nhi, nô tài đã tung hộ điện hạ, các vị đại nhân biểu diễn cho tốt.” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói, nói xong, nàng chậm rãi lui về phía sau Hoàng Phủ Vô Song, ẩn mình vào vùng ánh sáng u ám, bóng đêm phủ kín lên người nàng, giống như nàng chưa bao giờ xuất hiện vậy. Màn múa kiếm vừa rồi, nàng chỉ dùng hai thành nội lực, trong mắt mọi người, cũng không thấy được võ công nàng cao bao nhiêu, bọn họ chỉ cảm thấy nàng múa rất đẹp mắt mà thôi. Bởi vì ở Vũ Đô, người có công lực như vậy cũng không ít. Hiển nhiên, mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong màn múa kiếm của Hoa Trứ Vũ, cảm thấy kinh hãi không thôi, điệu múa vừa huyền ảo, uyển chuyển lại mang theo hơi thở tiêu sái, tự nhiên, bọn họ chưa từng gặp, thậm chí còn chưa từng nghe nói qua! Lúc này, ai nấy đều đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, không có ai chú ý tới hoa trong tay Hoa Trứ Vũ đã tung ra. Lúc đóa hải đường đầu tiên ném ra, thì Lý đại nhân mỉm cười giơ tay ra đón lấy, nhưng không ngờ Hoa nhi mang theo khí thế lạnh thấu xương, khiến ngón tay hắn đau đớn tê dại, khớp ngón tay đột nhiên buông lỏng, hoa hải đường rơi xuống mặt đất. Còn cơ mặt hắn run lên một hồi, nhưng nhẫn nhịn không phát ra âm thanh đau đớn. Lúc đóa hải đường thứ hai bay tới chỗ vị Trương đại nhân kia, hắn đang nhập tâm suy nghĩ về màn múa kiếm kia, vậy mà đóa hoa rơi xuống chiếc trâm trên đầu Trương đại nhân, cánh hoa trắng nổi bật trên nền tóc đen, thật tươi đẹp, nhưng sắc mặt hắn không tốt chút nào, bởi vì nhìn qua đóa hoa này không chạm tới da đầu hắn, nhưng khi chạm vào cây trâm trên đầu, lại làm hắn có cảm giác vừa bị người ta dùng một vật nặng đập vào đầu kêu ong ong. Đóa thứ ba được Cơ Phượng Ly tiếp được, hải đường trắng kiều diễm hạ giữa những ngón tay hắn, cánh hoa chồng chất lên nhau, thấm đẫm hương thơm mát lạnh. Hoa như nhân kiều, nhân bỉ hoa kiều! (Hoa kiều diễm như người, người so với hoa còn muốn kiều diễm hơn) “Tích hữu giai nhân Công Tôn thị. Nhất vũ kiếm khí động tứ phương. Quan giả như sơn sắc trở táng, Thiên địa vi chi cửu đê ngang. Quắc như Nghệ xạ cửu nhật lạc, Kiểu như quần đế tham long tường. Lai như lôi đình thu chấn nộ, Bãi như giang hải ngưng thanh quang. Dịch thơ: Xưa người đẹp Công Tôn múa kiếm Khí tung hoành rung chuyển bốn phương. Người xem khiếp đảm lạ thường Điệu cao nhịp thấp tựa nương đất trời. Rực như Nghệ bắn rơi chín quạ Vững như rồng tiên chúa cưỡi chơi. Tan cơn giận dữ thiên lôi “Hảo kiếm pháp, hảo vũ!” Cơ Phượng Ly cầm đóa hoa trong tay mỉm cười, trông đôi mắt thâm sâu như thủy mặc, không hề che giấu vẻ tán thưởng. Hắn cũng có phần kinh hãi, nếu bỏ qua những chuyện khác, tiểu thái giám này, thật đúng là nhân tài hiếm có. “Hảo cầm, hảo kiếm pháp, hảo vũ!” Có người sực tỉnh lại, vỗ bàn nói, âm lượng rất lớn. Mọi người lập tức phụ họa theo, những tiếng cảm thán liên tục nối tiếp nhau, càng lúc càng nhiều. Nhưng cũng không ít hạng người tự cho mình là thanh cao, chỉ cảm thán trong lòng: Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt, người như vậy hầu hạ bên cạnh Thái Tử, sớm muộn gì cũng gây ra họa. “Tướng gia, ngài và Trương đại nhân đều nhận được hải đường, vậy ai là người xướng tửu lệnh đây?” Cuối cùng cũng có người nhận ra trong tay Cơ Phượng Ly và vị Trương đại nhân kia đều có hoa, liền mỉm cười hỏi. Vừa dứt lời, đóa hải đường trong tay Cơ Phượng Ly đột ngột bung ra, từng cánh hoa tản ra bốn phía, phiêu lãng bay xuống bàn tiệc, tựa như tuyết rơi, như ngọc điệp, trong không khí có mùi hương lưu luyến. Một đóa hoa xinh đẹp, trong nháy mắt đã rơi rụng điêu linh. Trong lòng Cơ Phượng Ly kinh hãi, đóa hoa này, trong lúc tung ra ngoài, đã được truyền nội lực vào, nên đến giờ phút này, mới bung ra như vậy. Nhưng người ở ngoài nhìn vào, thì chỉ thấy tự tay hắn phá hủy Hoa nhi, trong khi kẻ đầu sỏ chính là tên tiểu thái giám kia. Mà những cánh hoa kia bay đi, có hai cánh lướt qua má hắn, mang theo một mùi hương ngát kèm theo sự sắc bén lạnh thấu xương, nếu không phải hắn phản ứng kịp thời, hơi nghiêng đầu qua một bên, chỉ sợ, hai má sẽ bị thương tổn. Hàng mi dài khẽ nhíu lại, trong mắt thoáng hiện qua một kia sắc bén, đến khi hắn ngẩng đầu lên, trên gương mặt tuấn mỹ, chỉ có một nụ cười hờ hững. Hắn nhìn về bóng người đứng phía sau Hoàng Phủ Vô Song, vạt áo đỏ bay bay trong gió, có một tiểu thái giám mảnh khảnh, mờ nhạt ẩn mình trong bóng đêm, bộ dạng hoàn toàn thản nhiên. Xem ra, hai người cùng nhận được hoa, Trương đại nhân và Lý đại nhân cũng không dễ chịu gì, vừa rồi hắn có thể nhận ra vẻ mặt Lý đại nhân run rẩy không ngừng. Không thể tưởng tượng được, tiểu thái giám đúng là rất thanh cao, không cho phép người khác tùy ý dèm pha. Hắn mới chỉ nói một câu “Hải đường vô tội mà”, liền bị người ta phản kích như vậy. Tính cách này, tâm cơ này, thật khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Hoa Trứ Vũ ẩn phía sau Hoàng Phủ Vô Song, khi nhìn thấy Cơ Phượng Ly thoáng nghiêng đầu, tránh được mấy cánh hoa hải đường kia, nàng có thể khẳng định, Tả tướng quyền khuynh thiên hạ, tài hoa nổi tiếng này là người biết võ công. Nàng chỉ muốn thăm dò võ công của hắn một chút. Vì vậy, nàng mới ném hải đường về phía hai viên quan ăn nói lỗ màng kia, thứ nhất là để cảnh cáo, thứ hai để che đậy dấu vết. Mọi người nhìn thấy đóa hải đường trong tay Cơ Phượng Ly tan nát, có vài viên quan quen biết với hắn, cười đùa: “Không ngờ tướng gia lại là người không biết thương hoa tiếc ngọc, ha ha ha.” Ôn Uyển ngồi trên bàn tiệc, thần sắc vẫn thản nhiên, mãi đến khi Hoa Trứ Vũ bắt đầu múa kiếm, trên gương mặt như hoa như ngọc lộ ra vẻ khủng hoảng. Nàng nhận ra, người này chính là nhạc công ở Túy Tiên phường ngày đó, cầm kỹ của hắn, nàng đã được nhận thức qua. Nhưng nàng không ngờ, nhạc công này còn biết múa kiếm, một điệu múa vừa uyển chuyển vừa tiêu sái như vậy, cho dù khổ luyện một đời, chỉ sợ cũng không múa nổi. Trong lúc kinh dị, nàng lại cảm thấy một phần may mắn, may mắn, hắn chỉ là một thái giám, chỉ là một thái giám mà thôi. Hoa Trứ Vũ tung ra ba đóa hải đường, chỉ có Hoa nhi của Trương đại nhân vẫn còn hoàn hảo rơi trên búi tóc, hắn đứng dậy, trong lòng kích động ngâm một bài thơ, rồi gỡ đóa hải đường trên tóc xuống, tung ra ngoài. Lúc này, người nhận hải đường, là một võ tướng hơn ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, hình thể vạm vỡ, gương mặt ngăm đen giống như đã dầm mưa dãi nắng nhiều năm. Hắn nhặt đóa hải đường lên, mắt hổ nhíu lại, gập ghềnh nói: “Bản tướng không biết ngâm thơ, đành xướng một khúc góp vui vậy!”
|
Lời nói của hắn có phần mơ hồ, chắc đã uống không ít. Hắn run rẩy đứng dậy, nhặt lấy một đôi đũa tre trên bàn, gõ gõ lên bàn, bắt đầu hát vang. “Minh Nguyệt xuất Thiên Sơn, thương mang vân hải gian, trường phong kỷ vạn lý, xuy độ Ngọc Môn quan. Hán hạ bạch đăng đạo, hồ khuy thanh hải loan. Do lai chinh chiến địa, bất kiến hữu nhân hoàn. Tuất khách vọng biên ấp, tư về đa khổ nhan. Cao lầu đương thử dạ, thán tức vị ứng nhàn.” Giọng ca thô kệch, mang theo một chút hào hùng, một tia bi thương, một phần dũng cảm. Đây là khúc ca mà các binh sĩ trấn thủ biên quan ai ai cũng biết. Những lúc rảnh rỗi, không có thứ gì tiêu khiển, nếu không luận võ, thì là ca hát. Những bài như “Quan Sơn Nguyệt”, “Tòng quân hành”……đều đã nằm lòng, chỉ cần mở miệng là có thể hát. Trong khung cảnh ngày hôm nay mà hát khúc này, thật không phù hợp. Nhưng hắn đang say, nên mọi người cũng lười so đo, chỉ có vài viên quan chỉ vào hắn, nói: “Lưu Mặc à Lưu Mặc, ngươi say thật rồi.” “Do lai chinh chiến địa, bất kiến hữu nhân hoàn.” Người được gọi là Lưu Mặc tung cánh hoa hải đường đi, vừa lẩm bẩm nói, ánh mắt say mê lướt qua mặt hồ, nhìn về phía đổ nát, thê lương bên kia hồ. Đó là sương phòng của bà nội Hoa Trứ Vũ và những người khác trong hậu trạch, lần này Khang vương dọn tới quá vội vàng, nên vẫn chưa được dọn dẹp sạch sẽ. Trong lòng Hoa Trứ Vũ rung động, tuy nàng không biết người này, nhưng trực giác mách bảo nàng, người này quen biết với cha. Có lẽ, hắn ta cũng từng tới Lương Châu trấn thủ. Đêm càng lúc càng khuya, tiệc rượu cũng đến lúc tàn, từng nhóm người dần dần đứng lên cáo từ. Hoa Trứ Vũ và Cát Tường nâng Hoàng Phủ Vô Song dậy uống chén rượu kết thúc yến tiệc. Trước khi rời đi, Hoa Trứ Vũ làm như vô tình nhìn về phía Cơ Phượng Ly, chỉ thấy hắn đang nằm ở trên ghế, đôi mắt nheo lại, chăm chú ngắm những đóa hải đường đang nở rộ trong đêm. Có vài sợi tóc rơi lạc trên trán, phiêu đãng theo làn gió, làm cả người hắn có khí chất thanh thản khó nói nên lời. Hoàng Phủ Vô Song hoàn toàn say, Hoa Trứ Vũ và Cát Tường hợp sức nâng Hoàng Phủ Vô Song lên xe ngựa. Hắn say không nhẹ chút nào, khuôn mặt tuấn mỹ đỏ bừng lên. Đôi mắt đen nhánh trong suốt, vì hơi rượu mà có phần mờ mịt. Hơn nữa, tửu phẩm của tiểu sát tinh cũng không tốt, cứ uống rượu say là khóc. Hoàn toàn tương phản với Tiêu Dận, Tiêu Dận khi say chỉ cười, cười toe toét. Nhớ tới Tiêu Dận, trái tim Hoa Trứ Vũ thắt lại, người kia, chắc vẫn còn nghĩ nàng chính là muội muội của hắn. Dựa vào sự sủng ái của hắn với Trác Nhã, trên đường xuất giá đột nhiên mất tích, không biết, hắn sẽ tìm nàng điên cuồng thế nào? “Ha ha ha, thoải mái, thoải mái quá. Rượu ngon, rượu ngon!” Hoàng Phủ Vô Song nằm trong xe ngựa, say khướt kêu lên, mùi rượu phả vào không khí khiến Hoa Trứ Vũ ngạt thở. “Uyển nhi, Uyển nhi, vì sao nàng không thèm nhìn ta lấy một lần?” Hoàng Phủ Vô Song đột nhiên đứng dậy, vừa khóc lóc vừa đấm vào thân giường, những tiếng thùng thùng vang lên, giống như tiếng lòng người đầy bi thương. Hoa Trứ Vũ không nghĩ tới, chỉ đơn giản tham gia một bữa yến tiệc, mà hắn có thể uống say tới mức này. Hắn chính là Thái tử, vậy mà không biết phân nặng nhẹ, nếu có người nhìn thấy vẻ say khướt của hắn, thì thật mất mặt. Hơn nữa, lúc say rượu còn hồ ngôn loạn ngữ, đem những uất ức trong lòng nói ra. Nhưng, trước nay, Hoàng Phủ Vô Song có bao giờ để ý tới thân phận của mình? Xe ngựa đi thẳng một mạnh, xuyên qua hai con phố, chỉ một lát sau đã về tới Đông cung. Hoàng Phủ Vô Song làm loạn trên xe ngựa một hồi, khi về tới Đông cung, hắn liền vùi mình lên giường, chìm vào giấc ngủ. Theo lịch tối nay Hoa Trứ Vũ không phải trực, nên nói một tiếng cáo lui, trở về phòng mình. Hoa Trứ Vũ ở cùng phòng với Cát Tường, tối nay là Cát Tường trực bên ngoài, trong phòng không có người, yên lặng vô cùng. Hoa Trứ Vũ ngồi trên giường một lát, rồi mới từ từ rời khỏi phòng, xoay người nhảy lên nóc nhà. Đêm đầu hạ tuy không quá lạnh, nhưng khi Hoa Trứ Vũ đứng trên nóc nhà, lại cảm giác được gió đêm nay thật lạnh, từ từ thấm vào cơ thể nàng. Tiếng trống canh ba vang lên, nàng đưa mắt nhìn về phía xa xa, chỉ thấy bóng đêm dày đặc, sao trời lấp lánh, dưới bóng đêm, những mái ngói tường đỏ nguy nga, đèn đuốc trong cung hòa với ánh sao trên trời, kéo một đường rất dài đến chín tầng mây, lạnh lùng mà trang nghiêm. Nàng nhìn khắp xung quanh, xác định không có ai, mới thả người nhảy xuống, không ngừng lướt qua những mái hiên. Vị trí những lầu các trong cung, thậm chí cả khu trạm gác ngầm, nàng đã thăm dò qua một lượt, khắc sâu trong lòng. Lần này ra ngoài, hoàn toàn không bị ai phát hiện. Ra khỏi hoàng cung, Hoa Trứ Vũ đề khí, thong dong lướt qua mấy tòa nhà, qua từng ngõ hẻm. Thân ảnh tung bay, lưu loát, nhanh như dòng nước chảy. Nàng đã thuê một nhà dân ở gần hoàng cung. Căn phòng rất cũ, trên tường đá bám đầy rêu xanh. Nàng nhảy qua một bức tường thấp, chạy vào trong phòng, khi bước ra ngoài, trên người đã thay một bộ đồ màu trắng, trên mặt có thêm một chiếc mặt nạ màu bạc tinh xảo. Nàng biết người đàn ông hát trong bữa tiệc tên là Lưu Mặc, là một quan viên trong triều, muốn tìm ra phủ đệ của ông ta cũng không khó. Khoảng cách từ đây tới đó cũng không quá xa, dựa vào thân pháp của Hoa Trứ Vũ, chỉ một lát đã tới. Lưu phủ cũng nằm trong Kim Ngọc phường, nhưng phủ đệ không lớn lắm, cũng không phải diện nhà cao cửa rộng, trông rất bình thường. Hoa Trứ Vũ đi thẳng tới hậu viện, chạy dọc theo mấy bức tường vào trong. Ánh trăng ngập tràn, trong không khí ẩm ướt, chỉ có hương hoa nhài thoang thoảng trong đình viện. Hoa Trứ Vũ chạy dọc theo hành lang đến trước sân viện, nhìn thấy trong viện có một cây đại thụ, nàng nhún người bay lên trên cây, nhìn xuyên qua những chạc cây sum suê và cánh cửa sổ khép hờ. Vừa nhìn thấy, trong lòng cảm thấy kinh hãi. Mũi chân nhún xuống chạc cây, giống như chim sơn ca bay vào bên trong phòng. Lưu Mặc hào hùng hát trên bữa tiệc tối này giờ đang ghé vào mặt bàn, máu chảy ướt đẫm loang cả xuống sàn, trên lưng hắn, cắm một con dao sắc bén. Bên cạnh Lưu Mặc có thêm xác hai tên thị vệ, vẻ mặt khi chết trông rất thê thảm. Đao pháp của thủ phạm quá ngoan độc, không đầy một chiêu đã giết chết bọn họ. Lưu Mặc vẫn chưa đứt hơi, khi hắn thấy Hoa Trứ Vũ tiến vào, còn nhìn thấy chiếc mặt nạ trên mặt Hoa Trứ Vũ, hắn mở to mắt, thì thào nói: “Thiếu tướng quân, là ngài sao, thiếu tướng quân……” Hoa Trứ Vũ ngồi xuống trước mặt hắn, nheo mắt nói: “Không sai, ta hỏi ngươi, ngươi là tướng sĩ dưới trướng Bình Tây hầu, đúng không?” Lưu Mặc phun ra một ngụm máu, cúi đầu nói: “Hầu gia bảo ta tiềm phục trong Hổ quân…… Tận tay giao thứ này cho thiếu tướng quân!” Hắn vừa nói, vừa đưa một mảnh lụa trắng ướt sũng máu đã vò thành cục vào trong tay Hoa Trứ Vũ. Hoa Trứ Vũ thu vật kia lại, thấp giọng nói: “Là ai giết ngươi? Ngươi có biết không?” Nhưng, Lưu Mặc không thể trả lời, ánh mắt của hắn bắt đầu tan rã, trong nháy mắt đã ngừng thở. Bên ngoài viện có tiếng bước chân truyền tới, Hoa Trứ Vũ trầm mặt xuống, tung người thoát ra bằng đường cửa sổ, nhảy lên chạc cây đại thụ. Chỉ thấy có một tên nô bộc thấp giọng báo: “Tướng quân, Tả tướng tới chơi!”
|
Chương 66: Cánh quạt mở ra, mây đen che kín Tên nô bộc đứng trước cửa thông báo hai lần, một lúc lâu sau không nghe thấy tiếng người trả lời nên mới nghi ngờ đẩy cửa ra, khi vừa nhìn thấy tình huống bên trong liền không kiềm chế nổi hô vang thành tiếng. Đến lúc này, Hoa Trứ Vũ có muốn cũng không thể rời đi, nếu nàng đi ra ngoài lúc này chắc chắn sẽ bị phát hiện, huống hồ nàng cũng không định rời đi, nàng rất muốn nhìn xem, chuyện này có quan hệ gì với Cơ Phượng Ly hay không. Trên yến hội, nàng thấy Lưu Mặc nhìn về những vách tường đổ nát bên trong Hoa phủ, từ ánh mắt thê lương của hắn có thể nhận ra hắn có quen biết với phụ thân, vì vậy nàng mới chạy tới đây tìm hiểu. Nhưng còn Cơ Phượng Ly thì sao, hắn vì chuyện gì mà tới đây? Lúc này, Hoa Trứ Vũ thu liễm hơi thở, trốn phía trên chạc cây không hề nhúc nhích, những cành cây sum suê, rậm rạp kia cũng góp phần che kín chỗ ẩn thân của nàng. Chỉ một lát sau, hành lang phía trước vang lên một loạt tiếng bước chân, có mấy bóng người băng băng lướt qua ánh trăng vội vã đi tới nơi này. Người dẫn đầu đúng là đương triều Tả tướng Cơ Phượng Ly, vẫn chiếc trường sam kia phiêu lãng bay theo làn gió, mang theo cả vẻ mị hoặc khó nói nên lời. Theo sau hắn có dăm ba thị vệ, trong đó có một người đàn ông dáng người vạm vỡ, Hoa Trứ Vũ nhận ra người này chính là người đêm đó dùng mấy nén bạc thử võ công của nàng, một trong những thuộc hạ tâm phúc của Cơ Phượng Ly — Đồng Thủ. Hoa Trứ Vũ biết võ công người này rất cao, nàng ẩn nấp ngay trên đầu hắn nên càng không dám khinh thường. Trong thư phòng Lưu Mặc lúc này có rất đông người, toàn bộ nến bên trong đã được thắp lên, còn có tiếng khóc đứt quãng từ trong phòng truyền ra rất thê thảm. Hoa Trứ Vũ nheo mắt lại, trên môi khẽ nở nụ cười lạnh. “Chúng ta đến trễ rồi!” Cơ Phượng Ly nghe thấy tiếng khóc liền dừng bước, vỗ nhẹ chiết phiến trong lòng bàn tay, tiếc nuối nói. “Tướng gia, bên trong đầy mùi máu tanh, ngài nên ở ngoài này, để thuộc hạ vào trong nhìn xem!” Đồng Thủ thấp giọng nói, nói xong liền bước nhanh vào trong phòng. Đêm càng lúc càng khuya, ánh trăng liên tục rót xuống đổ đầy ánh sáng rực rỡ. Cơ Phượng Ly chắp tay phía sau lưng, cách gốc cây đại thụ Hoa Trứ Vũ ẩn mình không xa, thân ảnh tao nhã đổ thành một chiếc bóng cao lớn. Lúc này, thuộc hạ có võ công cao nhất bên cạnh hắn là Đồng Thủ đang ở phòng trong, đôi tay Hoa Trứ Vũ run lên không thể kiềm chế được. Mỗi lần nhìn thấy Cơ Phượng Ly, nàng luôn cảm thấy khí huyết sôi trào, không thể kìm nén được. Dù sao, thân phận hiện tại của nàng chính là Ngân diện Tu la, trên người đã mang tội danh tạo phản, có thêm tội ám sát Tả tướng, thì cũng không đáng là bao. Nghĩ đến đây, trường kiếm trong tay Hoa Trứ Vũ giống như cảm nhận được tâm tình của nàng, phát ra một tiếng vù vù, Hoa Trứ Vũ thả lỏng người nhảy xuống, kiếm quang sắc bén bay từ trên xuống dưới, đâm về phía Cơ Phượng Ly. Một kiếm này bất ngờ khiến người ta khó phòng, lại còn tập kích từ trên xuống với tốc độ rất nhanh. Mà trong tay Cơ Phượng Ly cũng không mang theo vũ khí gì, nếu hắn được người đời nhận định là không có võ công, tất nhiên sẽ không thể mang theo vũ khí. Nếu không, sẽ khiến người khác nghi ngờ. Nhưng Hoa Trứ Vũ đã tính sai rồi, Cơ Phượng Ly không chỉ có vũ khí, hơn nữa, thứ đó còn luôn nằm trong tay hắn. Ánh lửa điện lóe lên, cùng với một tiếng “xoát” nhỏ, chiết phiến trong tay Cơ Phượng Ly đột ngột mở ra, giống như đóa hoa quỳnh đột ngột nở rộ trong đêm – trong một khoảnh khác, như có hương thơm phả vào mặt. Mà trên cánh quạt thuần một màu trắng kia, họa tiết trang trí ngẫu nhiên chính là những đóa quỳnh hoa như mộng như ảo, mang theo vẻ kiều diễm và mị hoặc khó nói nên lời. Kiếm của Hoa Trứ Vũ đâm vào bề mặt chiết phiến, trường kiếm cong lên, không thể đi sâu được hơn nữa. Hoa Trứ Vũ biến chiêu dồn thêm sức lực, thế kiếm còn nhanh hơn trước, chiếc áo choàng màu trắng bị chân khí dồn nén, phần phật bay lên trong màn đêm, chiếc mặt nạ màu bạc che trên mặt tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, thật giống như thị huyết Tu la. Thân hình nàng thay đổi trong chớp mắt, cả người giống như một đám mây trắng bay tới, còn có không ít lôi đình thiểm điện (sấm vang chớp giật) liên tục lóe lên, đánh về phía Cơ Phượng Ly. Chiết phiến trong tay Cơ Phượng Ly, khi gập lại thì trở thành một thanh đoản kiếm, khi mở ra lại giống như một tấm khiên dễ dàng ngăn cảm kiếm chiêu của Hoa Trứ Vũ. Hai người tới tới lui lui, trong nháy mắt đã trao đổi được hơn năm mươi chiêu. Đồng Thủ nghe thấy tiếng gió, đã sớm chạy ra bên ngoài, tìm ra sơ hở, ánh đao lấp lánh trong tay đâm về phía Hoa Trứ Vũ. “Dừng tay!” Cơ Phượng Ly quát lạnh một tiếng. Hoa Trứ Vũ biết Đồng Thủ đã xuất hiện, còn có thêm một Cơ Phượng Ly nàng không có cơ hội đắc thủ, trong chớp mắt đã nhảy lên chạc cây, rồi như làn khói nhẹ rơi về phía mái hiên, thoáng chốc đã biến mất trong màn đêm. Có thể nói đêm nay nàng có thu hoạch, nàng đã biết được vũ khí trong tay Cơ Phượng Ly là một thanh chiết phiến. Đồng Thủ định đuổi theo thì bị Cơ Phượng Ly ngăn lại: “Để hắn đi đi! Ngươi không phải là đối thủ của hắn!” “Tướng gia…… Ngài không sao chứ!?” Đồng Thủ khàn giọng hỏi, người có thể ép tướng gia ra tay, đây là lần đầu tiên. Cơ Phượng Ly nổi bật đứng trong gió, bộ quần áo trắng dập dềnh như nước tỏa sáng dưới ánh trăng, khiến thân ảnh hắn thêm phần mông lung. Chiết phiến trong tay hắn khẽ lay động, trên khóe môi lộ ra nụ cười nhợt nhạt. Sự sắc lạnh khi giao đấu vừa này đã hoàn toàn biến mất, thứ còn lại chính là một quý công tử nho nhã. Đôi mắt đen thâm trầm của hắn nheo lại, nhìn lên vầng trăng tròn trong đêm kia. Lúc Hoa Trứ Vũ trở lại hoàng cung đã qua canh bốn, trời vẫn còn chưa sáng, nàng cởi áo ngoài ra, nằm trên giường nghỉ ngơi một lát. Nhưng không cách nào ngủ được. Nàng không nghĩ ra được, là ai, là ai đã giết chết Lưu Mặc, mà tốc độ còn nhanh như thế! Nàng bỏ khối lụa trắng Lưu Mặc đưa cho nàng ra xem, nội dung bên trong ngoài tên những người tâm phúc của phụ thân tiềm phục trong Hổ quân, còn có vài tên ‘ám kì’ trong cung. Sau khi nàng xem xong, liền âm thầm khắc tên những người này trong lòng, rồi đem đốt tấm lụa kia dưới ánh nến. Nàng không ngờ, phụ thân cũng cài ‘ám kì’ trong cung. Cứ nghĩ phụ thân là một người ngu trung, không có tâm cơ, thì nàng đã sai rồi. Cứ trằn trọc như vậy, một lát sau đã tới canh năm, Hoa Trứ Vũ đứng lên chải đầu, rửa mặt, rồi đến bên ngoài tẩm điện Hoàng Phủ Vô Song. Chỉ một lát sau đã nhìn thấy Cát Tường cầm phất trần rời khỏi phòng, khi nhìn thấy Hoa Trứ Vũ chỉ mỉm cười nói: “Nguyên Bảo, điện hạ cho gọi ngươi vào hầu!” Hoa Trứ Vũ đáp lời, rồi vén rèm đi vào trong. Sắc trời vẫn còn sớm, ánh mặt trời rất nhạt, trong phòng vô cùng mát mẻ. Nàng đi vòng qua cửu khúc bình phong quý giá, chậm rãi đi vào phòng ngủ của Hoàng Phủ Vô Song, chiếc màn che trên giương treo cao, nhưng không thấy bóng dáng Hoàng Phủ Vô Song đâu. “Là Tiểu Bảo Nhi sao? Bản điện hạ ở trong này!” Một giọng thiếu niên khàn đục truyền ra từ cánh cửa bên phải. Hoa Trứ Vũ ngừng bước, nàng biết căn phòng bên phải là nơi Hoàng Phủ Vô Song tắm rửa, nàng chưa bao giờ vào đó. Trước đây, Hoàng Phủ Vô Song luôn cảnh giác với nàng, những việc này chưa bao giờ để nàng hầu hạ qua. Bây giờ hắn muốn nàng vào đó, liệu có phải hắn đã tín nhiệm nàng, nếu đúng vậy thì đây chính là chuyện tốt. Hoa Trứ Vũ do dự một lát, rồi mới chậm rãi đi tới phòng tắm. Chính giữa căn phòng là một bể nước trong suốt, ở vách tường phía nam có một chiếc cửa sổ nhỏ, ánh sáng mặt trời đi theo cửa sổ vào trong, khiến nước trong bể lấp lánh như vẩy cá. Bên thành bể có một người đang đứng. Hoa Trứ Vũ cúi đầu không nhìn thẳng, đi đến bên thành bể, nói: “Điện hạ, không biết ngài gọi Nguyên Bảo đến có chuyện gì?” Ánh mắt trong suốt quét một vòng, nhưng không thấy một cung nữ hay thái giám nào khác hầu hạ, trong lòng nàng cảm thấy không ổn. Quả nhiên, giọng nói lười nhác của Hoàng Phủ Vô Song truyền qua làn nước đầy thỏa mãn: “Tiểu Bảo Nhi, sao hôm nay lại ngu ngốc như vậy, bản điện hạ gọi ngươi đến đây, đương nhiên là muốn ngươi hầu hạ bản điện hạ tắm rửa, ngươi nghĩ là có chuyện gì?” Hoa Trứ Vũ khẽ nhíu mày, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Hoàng Phủ Vô Song, nói: “Vâng!” Người đứng bên thành bể, đưa lưng về phía nàng, chính là Hoàng Phủ Vô Song không một mảnh vải che thân. Hoa Trứ Vũ vẫn nghĩ Hoàng Phủ Vô Song chỉ là một tên tiểu hài tử, nhưng đúng lúc này, nàng lại bác bỏ suy nghĩ của mình. Thân hình gầy yếu trước mắt, nhìn kỹ cũng rất có nét. Có đôi khi, ánh mặt trời cũng là một thứ kỳ diệu, khi chiếu trên cơ thể gầy yếu của hắn khiến da thịt trắng nõn lấp lánh như thủy tinh, tỏa ra thứ ánh sáng động lòng người. Ánh mặt trời hôn lên đầu vai hắn, những đường cong trên đầu vai mềm dẻo mà lưu loát, khi ánh mặt trời hôn lên tấm lưng hắn, tấm lưng không có lấy một vết sẹo lồi, trơn nhẵn như lụa. Không thể không thừa nhận, bức tranh tắm rửa này cũng rất đẹp mắt, Hoa Trứ Vũ cụp mắt xuống, thản nhiên đi ra phía sau Hoàng Phủ Vô Song, nhúng tay xuống nước. Nàng lấy một chiếc khăn gấm trên giá áo xuống, bắt đầu lau chùi cho Hoàng Phủ Vô Song. Hoàng Phủ Vô Song quay đầu, mái tóc đen ướt sũng vốn đang buộc chặt phía sau, lúc này có phần lỏng ra, có vài sợi tóc rơi xuống, dán vào hai gò má hắn. Tôn lên vẻ mặt có phần trẻ con, trên khóe môi còn sót lại mấy giọt nước lấp lánh, ánh mắt màu đen sâu thẳm, lúc này bị hơi nước che phủ ngạo nghễ nhìn về phía nàng. Tiểu sát tinh này, lúc tỉnh táo thì đúng là ma quỷ, nhưng khi mới ngủ dậy hay khi xuất thần, còn có lúc đang tắm rửa như bây giờ, lại có vẻ thuần khiết giống như thiên thần. Có phải, trong cơ thể con người luôn có hai linh hồn, một linh hồn ma quỷ, một linh hồn thiên thần? Bỗng nhiên Hoàng Phủ Vô Song mở to mắt, kỳ quái hỏi nàng, “Tiểu Bảo Nhi, sao mặt ngươi lại đỏ như vậy!” Hoa Trứ Vũ cũng cảm giác được hai má nóng lên, trên mặt có phần lúng túng, vội nheo mắt cười nói: “Chắc tại trời nóng quá!” Chiếc khăn gấm chậm rãi lau dọc sống lưng Hoàng Phủ Vô Song, thầm nghĩ, hắn ở trần còn không sợ sao nàng phải xấu hổ thay hắn? Hoàng Phủ Vô Song đã quen được người khác hầu hạ, thân thể này, cũng không biết đã bị bao nhiêu người nhìn thấy, nên cũng không có cảm giác gì. Tuy hắn không biết sao Hoa Trứ Vũ lại đỏ mặt, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của nàng lúc này, trong lòng hắn lại rất vui vẻ, khuôn mặt mê người này thật khiến hắn muốn hôn một cái, thử cảm nhận tư vị mất hồn như thế nào. Ý nghĩ vừa nảy lên, cả người Hoàng Phủ Vô Song đã run bần bật, vội vàng tự phỉ nhổ mình. Hắn làm sao vậy, tại sao lại có ý nghĩ không an phận với một tên thái giám. Hay là tới tuổi này, đã bắt đầu hoài xuân rồi? “Tiểu Bảo Nhi, màn múa kiếm của ngươi hôm qua thật sự rất đẹp, ngươi không thấy ánh mắt những người kia mở to cỡ nào đâu. Mà điệu múa kiếm này, ngươi học từ đâu vậy?” Hoàng Phủ Vô Song tự mình chuyển đề tài. “Từ nhỏ nô tài đã lang bạt tứ phương, đi tới chỗ nào, đều học mót ở đó một chút, cái gì cũng chỉ biết một chút, nên không có gì quá tinh thông, có thể vì những người kia chưa từng được nhìn thấy nên cảm thấy hứng thú, chứ người khác múa có khi còn đẹp hơn nô tài nhiều.” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói. “Sau này, lúc nào chỉ có ta với ngươi ở cũng một chỗ ngươi không cần tự xưng là nô tài, bản điện hạ biết người tài như người phải làm thân nô tài là chuyện vô cùng uất ức. Ngươi bị tịnh thân cũng là lỗi của ta. Bản điện hạ hứa với ngươi, nếu có một ngày đăng cơ làm hoàng đế, tuyệt đối không bao giờ bạc đãi ngươi!” Hoàng Phủ Vô Song đứng lên rời khỏi bể tắm, lấy một chiếc khăn trắng vây quanh mình, chậm rãi đi ra ngoài. Hoa Trứ Vũ cũng không vì lời hứa hẹn của hắn, chỉ bình tĩnh đi theo hắn ra ngoài. “Lát nữa bản điện hạ sẽ đi gặp phụ hoàng, ngươi giúp ta chọn một bộ quần áo đi!” Hoàng Phủ Vô Song nhíu mày nói. Hoa Trứ Vũ đành phải đi tới tủ quần áo chọn lựa giúp hắn, rồi hỏi: “Bộ này được không?” “Màu đen ấy hả?” Hoàng Phủ Vô Song chau mày. Hoa Trứ Vũ cười nói: “Điện hạ mặc vào thử xem!” Hoàng Phủ Vô Song mặc quần áo áo, Hoa Trứ Vũ còn giúp hắn thắt lưng, sau đó lui về phía sau đánh giá. Dáng người trẻ trung, màu da như ngọc, rất hợp với bộ y phục màu đen màu đen khảm kim tuyến, không quá đơn điệu nhàm chán, còn bộc lộ vẻ tôn quý của hắn, nhìn trông có vẻ trưởng thành hơn một chút. Hoàng Phủ Vô Song soi mình trước gương cũng cảm thấy hài lòng, lúc này hắn mới rời tẩm điện tới gặp hoàng đế. Lúc đi, còn không quên nói chuyện đã đồng ý với Hoa Trứ Vũ. Chỉ một lát sau, Hoàng Phủ Vô Song đã trở về, gương mặt tuấn mỹ âm trầm như có mây đen bao phủ. Trong lòng Hoa Trứ Vũ trầm xuống, còn nghĩ hắn vì tâu với hoàng đệ việc mở Tư Thuyền ở Kinh Lăng bị trách mắng, nhưng không ngờ việc này đã được Hoàng Thượng ân chuẩn. Trong lòng Hoa Trứ Vũ vui mừng không thôi, tiểu sát tinh này cũng rất biết giữ lời. Nhưng nếu đã được ân chuẩn, sao hắn lại bực bội như vậy. Hoa Trứ Vũ lén lút hỏi thăm Tiểu Phúc Tử đi cùng Hoàng Phủ Vô Song. Lúc này mới biết, Khang vương Hoàng Phủ Vô Thương đã thành niên, Thái Tử điện hạ cũng không còn nhỏ, nên Viêm Đế quyết định tháng sau sẽ tuyển phi cho hai vị hoàng tử này. “Đây là chuyện tốt, sao điện hạ lại mất hứng?” Hoa Trứ Vũ lặng lẽ hỏi. “Tâm tư của điện hạ ngươi còn không rõ sao, đáng tiếc là Ôn tiểu thư không tham gia dự tuyển.” Tiểu Phúc Tử khẽ nói. “Vì sao, không phải các tiểu thư của quan viên trong triều và các quan địa phương từ ngũ phẩm trở lên chỉ cần đủ tuổi và chưa có hôn ước……” Hoa Trứ Vũ lời còn chưa nói xong, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. “Không lẽ Ôn tiểu thư đã đính hôn rồi sao? “Không sai, nghe nói là mới nghị thân với Cơ tướng tháng trước.” Tiểu Phúc Tử cẩn thận nói.
|
Chương 67: Thi hành tiểu kế, thắng “Thì ra là thế!” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nheo mắt, trong đôi mắt trong suốt hiện lên vài tia bén nhọn, giống như có dòng nước ngầm chảy qua, nhiếp phách đoạt hồn. Nhưng hình như có chỗ nào không đúng? Nếu đã nghị thân vào tháng trước, chẳng lẽ Hoàng Phủ Vô Song cũng không biết? Lúc nào hắn cũng chú ý tới Ôn Uyển mà. Huống hồ, việc đệ nhất công tử Nam Triều kết lương duyên với đệ nhất tài nữ, sao dân chúng trong thành Vũ Đô có thể yên tĩnh như vậy? Nếu họ biết chỉ sợ đã lật tung trời rồi! Nhớ lại ngày nàng gả cho Cơ Phượng Ly giống như một viên đá đáp xuống làm cả hồ dậy sóng, khắp nơi đều bàn luận về chuyện này. Mà bây giờ, cảnh tượng sóng êm biển lặng này, chỉ có thể minh chứng cho một chuyện. Đó là Cơ Phượng Ly không hề nghị thân với Ôn Uyển, hoặc sau khi Viêm Đế hạ thánh chỉ mới vội vàng nghị thân. Việc tuyển phi hàng năm, những cô nương nào không muốn vào cung đều vội vàng tìm người gả đi. Có thể chắc chắn Ôn Uyển không thích Hoàng Phủ Vô Song, chỉ cần nhìn vào đêm du thuyền nàng ta từ chối lời mời của Hoàng Phủ Vô Song là có thể nhận ra. Bây giờ có phải cũng đang tìm cớ? Không muốn làm phi tử của Hoàng Phủ Vô Song? Nếu đúng thật như vậy, Cơ Phượng Ly kia rất che chở, bảo vệ Ôn Uyển. Giống như lần trước, vì không muốn để Ôn Uyển tới Bắc Triều hòa thân, nên hắn đã để nàng làm một quân cờ đi chịu chết thay Ôn Uyển, còn bây giờ, vì không muốn để Ôn Uyển vào cung, hắn lại cùng Ôn Uyển nghị thân. Có lẽ Cơ Phượng Ly và Ôn Uyển thật sự có tình ý, nghị thân cũng có thể là thật, nhưng việc nghị thân này đã gợi lên thù mới hận cũ trong lòng Hoa Trứ Vũ. Không kể đến những tướng sĩ đã chết trên pháp trường, chỉ riêng Cẩm Sắc vì Ôn Uyển mà đánh mất sinh mệnh tươi đẹp như hoa của mình, hơn nữa, trước khi chết còn bị lăng nhục nặng nề. Tuy nàng bị vùi trong tuyết không chứng kiến tận mắt, nhưng tiếng hét thảm kia của Cẩm Sắc, đâm thẳng vào tai nàng, đau tới tận tim. Những vết thương đao kiếm không thể khiến Cẩm Sắc hoảng sợ tới mức đó, trừ khi…… Hoa Trứ Vũ không dám nghĩ tiếp, vội vàng đứng lên, cảm thấy trong lòng đau đớn khó thở. Chẳng lẽ tính mạng của đệ nhất tài nữ Nam Triều quý giá hơn tính mạng Cẩm Sắc và Hoa Trứ Vũ nàng hay sao? Cẩm Sắc đã chôn xương nơi đồng không mông quạnh, mà Cơ Phượng Ly lại thăng quan tiến chức, còn kết thân với Ôn gia! Hoa Trứ Vũ nhếch môi cười lạnh, dung nhan trắng trong mộc mạc, an tĩnh mà tái nhợt, trong mắt như có một ngọn lửa đang bùng cháy pha lẫn vài phần đau đớn. Nàng sẽ không cho Cơ Phượng Ly đắc ý thêm nữa! Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết tâm trạng Hoàng Phủ Vô Song lúc này rất không tốt, những tiểu thái giám ngày thường chuyên bị Hoàng Phủ Vô Song dọa tới mất mật đứng trước cửa điện đưa đẩy chén trà cho nhau, ai cũng không dám vào trong. Vừa nhìn thấy Hoa Trứ Vũ đi tới, một tiểu thái giám vội vàng nhét chén trà vào tay Hoa Trứ Vũ, cười lấy lòng nói: “Nguyên Bảo, điện hạ sủng ngươi nhất, ngươi vào là hợp nhất! Ta còn có chuyện, đi trước đây!” Nói xong, hai tiểu thái giám kia chạy nhanh chối chết. Từ lúc nào nàng là người được sủng nhất vậy? Hoa Trứ Vũ nhíu mày bưng chèn trà vào trong. Nàng cũng có việc muốn tìm Hoàng Phủ Vô Song, mà nàng cũng không sợ hắn tức giận! Nhưng mọi chuyện không hề giống như tưởng tượng. Khi vòng qua bình phong cửu khúc, nhìn thấy người ngồi co mình trên ghế dựa, Hoa Trứ Vũ giật mình sửng sốt. Hoàng Phủ Vô Song đang khóc. Điều này khiến Hoa Trứ Vũ bất ngờ, dựa vào tính cách của Hoàng Phủ Vô Song chắc đã đập phá mọi thứ tan nát, nàng còn nhớ lần du thuyền trước, khi biết Ôn Uyển cố ý từ chối mình hắn đã tức giận như thế nào, đem tất cả mọi người trên thuyền thành chỗ trút giận. Mà bây giờ, có lẽ hắn đã biết sức mình không thể xoay chuyển càn khôn, chỉ biết cách bật khóc. Rõ ràng hắn đang rất đau lòng, cô đơn ngồi ở nơi đó, quần áo hỗn loạn rơi xuống ghế, trên trán lòa xòa mấy sợi tóc đen, tinh thần sa sút. Hắn không phát ra tiếng mà chỉ có đôi vai hơi run rẩy, đôi mắt đen nhánh bị hàng lông mi dày rậm che khuất, từng giọt nước trào ra dày đặc như mưa, theo hai má chảy xuống thấm ướt vạt áo. Hoa Trứ Vũ chưa thấy người nào khóc như vậy, khóc tới nước mắt đầm đìa, giống hệt như tiểu hài tử. Nàng nhìn tới ngây người. Nếu nàng cũng có thể khóc thoải mái như vậy thì thật là tốt, trong lòng nàng lúc này, còn có phần hâm mộ hắn. Nàng khẽ thở dài trong lòng, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ được chiều chuộng phát hư mà thôi. Hoa Trứ Vũ nhìn quanh, phát hiện trong phòng không có người nào khác, chắc đã bị Hoàng Phủ Vô Song đuổi ngoài. Nàng không biết mình có nên đi ra, tìm một nơi trốn tạm, nếu Hoàng Phủ Vô Song biết nàng nhìn thấy hắn khóc lóc, không chừng tôn nghiêm của trẻ mới lớn bùng nổ, sẽ lôi nàng ra dạy dỗ. Nhưng Hoa Trứ Vũ vừa nhấc chân lên, đã bị Hoàng Phủ Vô Song phát hiện. Hắn nâng hàng mi ướt sũng lên lộ ra đôi mắt đen ngập nước, khàn giọng nói: “Là Tiểu Bảo Nhi à, mau lại đây!” Lại bị hắn bắt gặp, Hoa Trứ Vũ vội vàng cúi đầu làm như không nhìn thấy gì hết, chậm rãi đi qua đó đem chén trà đặt lên chiếc sập hóng gió, cười nói: “Trời nóng quá, điện hạ có muốn uống trà nhài ướp lạnh không!?” “Tiểu Bảo Nhi, Ôn Uyển đã nghị thân với Cơ tướng, ngươi nói xem, liệu có cách gì để nàng tiến cung tuyển phi?” Hoàng Phủ Vô Song không trả lời Hoa Trứ Vũ, chỉ lạnh lùng cất tiếng hỏi. Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy nước mắt trên mặt Hoàng Phủ Vô Song đã được lau chùi sạch sẽ, trên gương mặt xinh đẹp đầy vẻ nghiêm túc, trừ hai hàng lông mi ướt át, thì không có điểm nào chứng minh hắn vừa mới khóc. Quả nhiên là một tiểu hài tử đầy sĩ diện! Hoa Trứ Vũ thầm cười trong lòng, chậm rãi nói: “Sao điện hạ không tìm hoàng hậu nương nương, nếu hoàng hậu nương nương ra mặt, có thể có cách khiến Ôn Uyển từ hôn với Cơ tướng!” Hoàng Phủ Vô Song vừa nghe thấy câu trả lời của Hoa Trứ Vũ, vẻ mặt không có chút vui mừng nào, mày kiếm khẽ giật, hai mắt nhíu lại, đôi con ngươi đầy uể oải. “Không được nghĩ theo hướng này, người phụ nữ kia chưa bao giờ quan tâm tới chuyện của bản điện hạ, bản điện hạ hỏi ngươi, ngươi có cách gì không?” Hoàng Phủ Vô Song nghiêm mặt, sẵng giọng nhìn Hoa Trứ Vũ. Hoa Trứ Vũ bị ánh mắt rét lạnh căm căm của hắn nhìn chằm chằm, cảm thấy rất không thoải mải, quả nhiên chỉ có lúc khóc nhè, tiểu tử này mới có một chút đáng yêu. Thế nhưng, hắn dùng từ người phụ nữ kia để nói về mẫu hậu của mình, trong giọng nói cũng có phần bất mãn không hề che giấu. Điều này khiến Hoa Trứ Vũ cảm thấy khó hiểu. Hoàng hậu Nam Triều là em gái của Hữu tướng Nhiếp Viễn Kiều. Tuy Nhiếp gia không phải danh gia vọng tộc, mà sau khi Nhiếp hoàng hậu vào cung, Nhiếp Viễn Kiều mới vào triều làm quan. Nghe nói, Nhiếp hoàng hậu có tướng cát tường, vừa mới vào cung, đã được phong làm quý nhân, chưa đầy một năm ngắn ngủi, thì được phong làm quý phi, một mình độc sủng hậu cung. Sau đó hoàng hậu Tạ thị mắc bệnh qua đời, Nhiếp quý phi thuận lợi tiếp nhận ấn phượng, quyền thế khuynh đảo hậu cung. Đại ca Nhiếp hoàng hậu là Nhiếp Viễn Kiều am hiểu đạo làm quan, chỉ trong vài năm ngắn nhủi đã tạo được nền móng căn bản. Lần trước, Hoàng Phủ Vô Thương đến dự yến tiệc chỗ Khanh vương, Nhiếp Viễn Kiều lại không tới, do đó Hoa Trứ Vũ không có cơ hội gặp mặt ông ta. Dựa theo giọng điệu của Hoàng Phủ Vô Song, hình như Nhiếp hoàng hậu không hề sủng ái hắn, mà hoàn toàn thờ ơ. Phụ hoàng hắn là lão hoàng đế luôn kỳ vọng vào hắn quá nhiều, trách mắng quá nhiều, không thể nói là từ ái, cả mẫu hậu cũng thờ ơ với hắn –, chẳng lẽ tính cách bạo ngược của Hoàng Phủ Vô Song không phải do được sủng, mà bới vì khiếm khuyết tình thương của cha mẹ? Điều này cũng có khả năng! Làm con cháu hoàng thất, không thiếu vinh hoa phú quý, chỉ khát vọng một tình cảm chân thành. Nhưng Nhiếp hoàng hậu chỉ có một hoàng tử là hắn, sao lại thờ ơ, lãnh đạm với hắn như vậy, Hoa Trứ Vũ càng nghĩ càng thấy khó hiểu! “Việc Cơ Phượng Ly nghị thân với Ôn Uyển, mẫu hậu cũng không muốn đắc tội với hắn. Cho dù mẫu hậu muốn, cũng không thể dùng thánh chỉ ép hắn từ hôn. Bây giờ phải làm sao đây, Tiểu Bảo Nhi, ngươi là người thông minh nhất, mau giúp bản điện hạ nghĩ cách đi!” Hoàng Phủ Vô Song cảm giác mình càng ngày càng ỷ lại vào Hoa Trứ Vũ, tiểu thái giám này thông minh tuyệt đỉnh, còn hữu dụng hơn mấy tên mưu sĩ kia. Trong đầu Hoa Trứ Vũ xoay vòng, nếu đã như vậy, chỉ có thể nghĩ cách khiến Ôn Uyển hoặc Cơ Phượng Ly, một trong hai người chủ động từ hôn.
|
Để Ôn Uyển chủ động từ hôn là chuyện hoàn toàn không thể. Nhưng muốn Cơ Phượng Ly từ hôn, cũng không phải không có cách. Chỉ có điều…… Linh cơ Hoa Trứ Vũ vừa động, nói: “Nô tài có một cách, khiến Cơ Phượng Ly không dám thành thân với Ôn Uyển!” Hai mắt Hoàng Phủ Vô Song sáng ngời: “Ngươi nói đi!” Hoa Trứ Vũ nói ra kế hoạch của mình một lần, Hoàng Phủ Vô Song vô cùng sung sướng, ôm chầm lấy Hoa Trứ Vũ thật lâu, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Bảo Nhi, ngươi đúng là kho mưu trí của bản điện hạ, làm thế này, có tới mười Cơ Phượng Ly cũng không dám chạm tới Uyển nhi. Hoa Trứ Vũ đẩy Hoàng Phủ Vô Song ra, nói:“Điện hạ, ngài kích động quá rồi!” Nói xong, khom người lui ra ngoài. Quanh mũi có hương thơm phảng phất khiến Hoàng Phủ Vô Song có phần mê hoặc, nhưng hắn đang quá vui sướng không thể nghĩ thêm điều gì nữa. Từ khi hoàng đế hạ chỉ tuyển phi, trong kinh thành, các quan viên từ ngũ phẩm trở lên, chỉ cần có nữ nhi chưa xuất giá, thì không được tự ý xuất đầu lộ diện. Phong tục Nam Triều càng lúc càng cởi mở, trong mấy ngày này, thiếu hẳn những tốp mỹ nhân song hành trên đường phố. Nhưng Ôn Uyển không bị hạn chế như vậy, bởi vì nàng ta đã có hôn ước với Cơ Phượng Ly, cũng nghĩ dù cho lá gan Hoàng Phủ Vô Song lớn bằng trời cũng không thể bắt cóc nàng. Cứ cách ba ngày lại ra phủ dạo chơi một lần, có lúc thì tới Túy Tiên phường uống trà, có khi đến bờ sông ngoại thành Vũ Đô hóng mát, nhưng lần nào cũng mang theo đám thị vệ võ công cao cường theo. Ôn Uyển là một người vô cùng cẩn thận, thận trọng! Từ sáng sớm hôm nay, Hoa Trứ Vũ đã tới Túy Tiên phường chờ đợi, nàng ngồi ở chiếc bàn gần cửa sổ tầng hai, một thân áo xanh giản dị không nhiễm chút bụi trần, trên mặt đeo một chiếc khăn voan mỏng, mờ mờ ảo ảo, khiến người ta không nhìn thấy rõ vẻ mặt thật của nàng. “Đã có kết quả thăm dò, lát nữa Ôn tiểu thư sẽ tới Túy Tiên lầu uống trà, lúc đấy phải phiền đạo trưởng nhọc lòng rồi.” Hoa Trứ Vũ nhấp một chén rượu, nheo mắt cười nói với người ngồi phía trước. Người ngồi phía trước là một đạo sĩ trung niên mặc đạo bào màu xanh, lộ ra gương mặt trắng toát, một đôi mắt lim dim, vài sợi râu dài và một cây phất trần. Khi nghe thấy lời Hoa Trứ Vũ nói, hắn khẽ thở dài một hơi, nói: “Lão hủ chưa bao giờ làm qua những chuyện như vậy, nếu không phải ngươi là cố nhân của Hầu gia, mà Hầu gia từng có ân với lão hủ, bần đạo tuyệt đối không làm những chuyện như vậy!” Hoa Trứ Vũ khẽ vuốt vài sợi tóc rối tung trước mặt, mỉm cười nói: “Đây cũng không thể coi là lời nói dối, biết đâu chuyện này lại trở thành thật thì sao?” Đạo sĩ khẽ lắc đầu, đôi mắt đang nheo lại từ từ mở ra, nhìn Hoa Trứ Vũ, trong mắt lóe lên một tia sáng lạ thường, chậm rãi nói: “Chiêu bài mưu sinh quan trọng nhất của lão đã bị công tử đập vỡ rồi!” Hắn than thở không ngừng! Hoa Trứ Vũ uống một chén rượu, cười nói: “Vậy sao? Sau chuyện này, ta mong đạo trưởng sẽ lập tức rời khỏi Vũ Đô, ta sẽ phái người bảo vệ ngài rời khỏi đây, từ nay về sau, ngài không nên xuất hiện ở đây nữa, được chứ? Đạo sĩ thở dài nói: “Điều đó là đương nhiên, bần đạo cũng không còn mặt mũi ở lại nơi này.” Chừng nửa canh giờ sau, Hoa Trứ Vũ nhìn xuống dưới lầu thì thấy Ôn Uyển mang theo tỳ nữ Oanh nhi và vài tên hộ vệ bước vào Túy Tiên phường. Nàng nheo mắt cười nói: “Đạo trưởng, làm phiền ngài!” Đạo sĩ nhìn theo tầm mắt của Hoa Trứ Vũ xuống dưới tầng, cầm lấy phất trần, chậm rãi bước ra ngoài. Hôm nay Ôn Uyển mặc một chiếc váy trắng bằng lụa mỏng, kiểu tóc Vân Vụ, cài một cây trâm bạch ngọc, dưới ánh nắng chiếu hạ lấp lánh vầng sáng nhàn nhạt, càng tôn lên vẻ đoan trang dịu dàng, trong mát như ánh trăng. Nàng ta vừa bước vào Túy Tiên phường đã thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác, nhưng nàng ta chỉ đi thẳng một đường, không để ý đến những ánh mắt kinh ngạc hay đầy hâm mộ kia, vô cùng thản nhiên. Nàng ta vừa định bước lên cầu thang lầu hai, thì bị một đạo sĩ áo xanh ngăn cản. “Cho hỏi, lão đạo có chuyện gì?” Thị nữ tên Oanh nhi lạnh lùng hỏi. Đạo sĩ nheo mắt lại, đánh giá Ôn Uyển một lượt. “Tên đạo sĩ háo sắc, còn không mau tránh ra! Đừng để chúng ta gọi người lôi ngươi ra ngoài đánh!” Oanh nhi buông lời trách mắng. Đạo sĩ vuốt ve chòm râu, thở dài: “Cô nương đừng vội đánh ta. Bần đạo cố ý cản bước các vị, là vì thấy vị tiểu thư này có dung mạo xinh đẹp phú quý nên mới mạo muội chặn đường đánh giá. Vị tiểu thư này long tư phượng dung (tư thái của rồng, dung nhan của phượng), sau này chính là mẫu nghi thiên hạ, là người mang Phượng cách! Số mệnh cao quý khác thường…… Ha ha ha……” Giọng nói của đạo sĩ rất cao, còn lộ ra vài phần nội lực, nên mọi người ngồi trong Túy Tiên phường đều nghe thấy. Nói xong, lão đạo vung phất trần lên, cười lớn bước ra ngoài Túy Tiên phường. Lời nói của hắn không khác gì viên đá đáp vào mặt sông, toàn bộ Túy Tiên phường sôi động hẳn lên. Vẻ mặt Ôn Uyển lúc trắng lúc đỏ, không biết vì cảm thấy giận dữ hay là đang thẹn thùng khó xử. Thật ra, trong thiên hạ có người con gái nào không có khát vọng theo đuổi vinh hoa phú quý, có người nào không muốn mang Phượng cách trong mình, dĩ nhiên nàng ta không muốn gả cho Hoàng Phủ Vô Song, còn đang nghị thân với Cơ tướng. Vậy mà được lão đạo kia nói là người mang Phượng cách trong người. Chuyện này……Chuyện này…….Nếu những lời này rơi vào tai Hoàng thượng, thì chính là tai họa. Ôn Uyển nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói: “Đạo sĩ gì chứ, ngoài mấy chuyện linh tinh như chuyện ma quỷ thì còn biết chuyện gì khác, trước nay, bản tiểu thư chưa bao giờ để ý.” “Ôn tiểu thư, người vừa rồi chính là thiên hạ đệ nhất bói toán, những quẻ hắn từng bói không có quẻ nào không thiêng! Ôn tiểu thư, có phải cô cũng vào cung tuyển phi hay không, thật đáng chúc mừng, chúc mừng……” trong lầu một có người cao giọng nói. Ôn Uyển nhíu mày, nâng tà váy lên chậm rãi bước lên lầu hai. Hoa Trứ Vũ ngồi phía bên trong, xuyên qua bức rèm che nhìn thấy cả lầu hai cũng trở nên nhộn nhịp, trong đôi mắt trong suốt hiện lên một tia sắc bén. Nàng xoay tròn chén rượu trong tay, ngửa đầu uống cạn, mùi hương thơm mát kia trong nháy mắt đã đốt cháy cổ họng. Có lẽ vì ở chiến trường quá lâu, nàng không giống với những cô nương khác, chỉ thích tự rót rượu uống một mình. Cảm giác cô độc uống rượu cũng được coi là một cách tiêu khiển, nhưng từ sau khi bị Cơ Phượng Ly hạ độc, nàng lại có bản năng bài xích rượu. Mọi lần đều cố tránh không uống, nhưng không hiểu sao chén rượu hôm nay lại khiến nàng có cảm giác sảng khoái. Nhưng ngay cả lúc uống rượu, nàng vẫn phải duy trì sự tỉnh táo của mình. Giống như số mệnh vậy, cho dù là người không tin vào số mệnh, nhưng những người khác lại thà tin là có chứ không thể không tin. Nghĩ lại cũng thấy phong thái của Ôn Uyển cũng không khác Hoàng hậu tương lai là mấy, không lẽ lại gả cho Cơ Phượng Ly? Nếu gả đi như vậy, chẳng phải dân chúng sẽ cho rằng Nam Triều sớm muộn cũng bị Cơ Phượng Ly lật đổ, bọn họ sẽ là Hoàng đế và Hoàng hậu tương lại của tất cả mọi người. Cho nên Viêm Đế sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, mà Cơ Phượng Ly, cho dù hắn là Tả tướng thì sao, hắn cũng chỉ người dưới một người trên vạn người, hắn dám cưới Ôn Uyển sao? Ôn Uyển ngồi ở Túy Tiên phường không lâu, liền vội vã rời khỏi lầu hai đi ra ngoài. Hoa Trứ Vũ rót đầy chén rượu, uống cạn một ly cuối cùng, mọi chuyện đã xử lý xong, nàng cũng nên quay về, Hoàng Phủ Vô Song còn đang chờ tin tức của nàng. Hoa Trứ Vũ tháo khăn che mặt xuống, đổi lại bộ quần áo xanh thành trang phục thái giám, rồi mới mở cửa phòng ra. Ngoài cửa là mấy tên thị vệ đi theo nàng tới đây. Nàng dẫn theo mấy tên thị vệ, đi xuống dưới lầu. Nhưng nàng không ngờ, dưới tầng lầu lại đụng phải Ôn Uyển vừa quay lại, đi cùng với nàng ta, còn có Cơ Phượng Ly. Oan gia ngõ hẹp! Có lẽ hôm nay Ôn Uyển có hẹn với Cơ Phượng Ly ở đây, hoặc cũng có thể Cơ Phượng Ly nhận được tin tức của Ôn Uyển, nên vội chạy tới đây. Cho dù thế nào, bọn họ cũng đã nhìn thấy nhau. “Ngươi không phải là…… Ngươi không phải là người đoán được câu đố đèn của tướng gia sao?” Thị nữ Oanh nhi mở to mắt chỉ vào Hoa Trứ Vũ nói, đêm yến hội ở phủ Khang vương, Oanh nhi không được đi theo, nên không biết Hoa Trứ Vũ là thái giám. Nàng ta chỉ nhận ra Hoa Trứ Vũ là người đoán được câu đố đèn của Cơ Phượng Ly, lúc này thấy nàng mặc trang phục thái giám, tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng. “Ái chà! Đây không phải là Tướng gia và Ôn tiểu thư sao? Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến
|