Phượng Ẩn Thiên Hạ
|
|
Chương 101: Nụ hôn áp đảo Hoa Trứ Vũ đứng yên tại chỗ đưa mắt nhìn Tiêu Dận. Chỉ thấy tà áo màu tím bay phần phật trong gió, vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên cười đón nhận ánh mắt của Hoa Trứ Vũ. “Tiểu tử, chúng ta còn gặp nhau trên chiến trường, sẽ có một ngày, bản đế bắt được ngươi lần nữa. Hoa Trứ Vũ cười chua chát, mơ hồ xoay người đi theo Cơ Phượng Ly và Đường Ngọc ra ngoài. Tiêu Dận nói rất đúng, bọn họ sẽ còn gặp nhau trên chiến trường. Trên chiến trường, không có huynh muội, không có bằng hữu, không có tình người, mà chỉ có kẻ địch ta sống ngươi chết. Nói nàng không bi thương là nói dối, dù sao, hắn cũng đã từng yêu thương nàng, bảo vệ nàng. Nàng còn từng nghĩ, Nam Bắc Triều có thể chung sống hòa thuận, bọn họ có thể trở thành bằng hữu. Nhưng tất cả mọi thứ đều đã vỡ tan như bong bóng xà phòng. Ba người vừa ra khỏi phủ liền có mấy chục hắc y nhân tiếp ứng, tối nay Cơ Phượng Ly có mang theo người. Tất cả bọn họ đều cưỡi ngựa, nhanh chóng rời khỏi vị trí ẩn nấp. Một con ngựa chạy về phía Cơ Phượng Ly, trong màn đêm u ám, Hoa Trứ Vũ nhìn thấy một con ngựa toàn thân tuyền màu đỏ, ngay cả đôi mắt cũng thoáng hiện lên ánh lửa đỏ, đây đúng là một con Hỏa câu thuần chủng, là một giống ngựa quý. Không có ai rõ hơn Hoa Trứ Vũ một con ngựa tốt quan trọng thế nào với tướng sĩ trên chiến trường, Hoa Trứ Vũ vừa nhìn đã cảm thấy yêu thích. Trước kia, nàng hay cưỡi một con ngựa tên là Truy Điện, là một giống ngựa trắng có nhúm lông màu đỏ trước ngực, nhìn qua trông rất giống hình tia chớp. Từ khi nàng quay về Vũ Đô đã giao con ngựa kia lại cho Khang Tiểu Tứ. Tối nay, khi vừa nhìn thấy con Thất Hỏa câu này, Hoa Trứ Vũ lại nhớ tới con Truy Điện của mình. Thất Hỏa câu này rất hiểu ý người, khi chạy tới trước mặt Cơ Phượng Ly, tựa như biết Cơ Phượng Ly bị thương nó liền quỳ hai vó trước xuống. Cơ Phượng Ly xé một mảnh áo băng qua miệng vết thương, chậm rãi trèo lên ngựa. Con ngựa hí lên hai tiếng rồi đứng thẳng dậy. Không có ngựa dư, lúc bọn họ tới đây đều cưỡi một người một ngựa. Hoa Trứ Vũ đang băn khoăn không biết nên tìm ngựa ở đâu. Chợt nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa vang lên, một giọng nói từ trên cao truyền xuống. “Đưa tay cho ta!” Giọng nói nhẹ nhàng như gió, thuần khiết như rượu. Tiếng gió thổi vù vù, trong không trung có mấy mũi hỏa tiễn lướt gió lao tới, những đồ tẩm dầu đặt trên mái hiên phủ bắt lửa bùng cháy. Trong ánh lửa tranh sáng tranh tối, Hoa Trứ Vũ quay đầu nhìn lại. Ánh sáng ảm đạm chiếu sáng dáng người cao gầy của Cơ Phượng Ly, một đôi mắt đặc biệt đen lấp lánh trên gương mặt đang tái nhợt, thâm thúy nhìn nàng. Một tay hắn ghìm dây cương, một tay kia đang đưa về phía nàng. Gió đêm cuồn cuộn thổi tung cánh tay áo hắn, giống như một đóa mây trắng không ngừng nhảy nhót trước mặt Hoa trứ Vũ. Ngay cả khi giữa hai bọn họ có mối thù sâu như biển. Nhưng khi nghe thấy Cơ Phượng Ly nói một câu: Đưa tay cho ta, vẫn khiến Hoa Trứ Vũ chấn động. Nàng chậm rãi vươn tay, lúc sắp chạm tới tay hắn, nàng đột nhiên ngừng lại. Nàng nhìn thấy mảnh vải băng dưới xương sườn hắn đã nhuốm đầy màu đỏ của máu. Một kiếm kia của Tiêu Dận không nhẹ chút nào, nương theo ánh lửa, nàng có thể nhận ra vẻ mặt hắn trắng bệch không còn chút máu, nếu còn cố cưỡi ngựa, chỉ sợ vết thương mất nhiều máu càng thêm nghiêm trọng. Tuy nàng hận hắn, nhưng nàng cũng hiểu, Cơ Phượng Ly tuyệt đối không được chết vào lúc này! Hoa Trứ Vũ nhíu mày, nàng không cầm lấy tay Cơ Phượng Ly mà nhún người nhảy lên. Nàng nhẹ nhàng ngồi trước hắn, giằng lấy dây cương trong tay hắn, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa hí lên một tiếng lao về phía trước. Hoa Trứ Vũ cảm giác được thân hình Cơ Phượng Ly khẽ chạm vào lưng mình, người nàng khẽ run lên. Vừa rồi nàng đã quá xúc động mà quên mất, hai người cưỡi chung một con ngựa khó tránh được việc tiếp xúc cơ thể, nàng bắt đầu cảm thấy hối hận, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đừng có lộn xộn, nếu không ta sẽ đá ngươi xuống ngựa!” Giọng của nàng vô cùng sắc bén, lạnh lẽo. Nàng có thể cảm nhận được thân hình sau lưng cứng đờ, sau đó, hắn hơi nhích người ra sau. Con ngựa dưới chân bắt đầu cảm thấy bất mãn, sau khi hí lên một tiếng liền chạy chậm lại. Lúc này Hoa Trứ Vũ mới nhận ra giọng điệu của mình có phần ngang ngược, Cơ Phượng Ly không phải thuộc hạ của nàng, còn đây chính là ngựa của hắn! Nhưng dường như người ngồi phía sau không hề để ý, chỉ thấy hắn tao nhã cười rồi đưa tay vỗ nhẹ vào bụng ngựa, dịu dàng nói nhỏ: “Toại Dương, nghe lời đi!” Lúc này Hoa Trứ Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, kéo dây cương bắt con ngựa tăng tốc. Toại Dương không hổ là ngựa quý, tốc độ nhanh như chớp giật chở Hoa Trứ Vũ và Cơ Phượng Ly băng qua đường phố Dương Quan. Đại quân Nam Triều vẫn đang công thành thoáng nghe thấy những tiếng động lớn ở cửa thành, tiếng kèn, tiếng trống trận, tiếng hò hét, tiếng đánh, tiếng kim loại va đập vào nhau rung chuyển trời đất. Đợi đến khi bọn họ chạy tới cửa thành, liền nhìn đại quân Nam Triều đông nghịt đứng cách đó không xa, ánh sáng từ những ngọn đuốc bừng sáng cả chân trời. Vừa ra khỏi thành, Hoa Trứ Vũ liền giục ngựa chạy về hướng Nam. Bỗng phía sau truyền tới tiếng mũi tên xé gió nhắm vào đầu ngựa, một trận mưa tên rơi lả tả từ trên không xuống, dày đặc như mưa. Xuyên qua màn mưa tên dày đặc nhìn về phía tường thành Dương Quan. Chỉ thấy rất đông cung thủ Bắc Triều căng dây cung, lạnh lùng bắn về phía bọn họ. Còn Tiêu Dận chắp tay đứng trên đó, bộ quần áo giáp màu tím tôn lên thân hình cao lớn của hắn. Trong lúc hỗn loạn, không có ai nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Tiêu Dận không hổ là hoàng đế Bắc Triều, nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh, hắn đã tuân thủ lời hứa của mình. Đúng trong chớp mắt bọn họ vừa ra khỏi thành, hắn liền lập tức ra tay. Nhanh như vậy, đã gặp lại nhau. Hoa Trứ Vũ không có binh khí trong tay, tuy đã có không ít hộ vệ đi sau đánh bật hơn một nửa số tên, nhưng vẫn có không ít mũi tên bắn về phía nàng và Cơ Phượng Ly. Thế tên nhanh như chẻ tre. Một tiếng “xoát” nhỏ vang lên phía sau lưng, cánh quạt trong tay Cơ Phượng Ly bay ra ngoài xoay tròn mấy vòng trong không trung, sau khi đánh rơi một loạt mũi tên lại trở về tay hắn. Hoa Trứ Vũ không dám do dự, chỉ một chút nữa thôi là tới chỗ đại quân Nam Triều, một chút nữa thôi là chạy khỏi tầm bắn của Tiêu Dận. Đã có thêm mấy binh sĩ tới nghênh đón. Vai nàng đột nhiên có cảm giác nặng, thân người Cơ Phượng Ly vừa nặng nề áp sát vào nàng, có thứ gì đó ấm áp thấm qua quân phục của nàng. Hoa Trứ Vũ trầm mặc, nàng biết Cơ Phượng Ly vừa sử dụng nội lực, khiến miệng vết thương bị vỡ. Cơ Phượng Ly tựa đầu vào vai Hoa Trứ Vũ, hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng khiến nàng Hoa Trứ Vũ cực kỳ khó chịu, nàng khẽ đẩy vai khiến Cơ Phượng Ly ngã về phía sau. Lam Băng cũng vừa chạy tới nghênh đón, nhìn thấy thế liền phi thân qua đưa tay đỡ lấy Cơ Phượng Ly. Hoa Trứ Vũ ngồi trên lưng ngựa, dưới ánh sáng ảm đạm, nàng vẫn nhìn thấy rất rõ chiếc áo màu trắng của hắn đã bị nhiễm đỏ một mảng lớn. Mặc dù đã quen nhìn máu tươi trên chiến trường, nhưng giây phút này, trái tim Hoa Trứ Vũ như bị ai đó bóp chặt. Có lẽ nền áo trắng khiến màu đỏ của máu càng thêm nổi bật, càng thêm rợn người. Có lẽ do gương mặt Cơ Phượng Ly tái nhợt quá mức. Cũng có lẽ vì nàng mà hắn mới bị thương. Tóm lại, Hoa Trứ Vũ cảm thấy nặng nề vô cùng! Toại Dương nhìn thấy chủ nhân ngã ngựa liền hí lên một tiếng, nâng cao chân trước đẩy Hoa Trứ Vũ ngã xuống. Vừa nhảy xuống ngựa đã nghe thấy tiếng Lam Băng kêu lớn. “Tướng gia, sao lại bị thương thế này?” Hai hàng lông mi rậm rạp che khuất ánh mắt Cơ Phượng Ly, khi nghe thấy tiếng Lam Băng, hai hàng mi hắn chỉ khẽ run chứ không hề mở mắt ra, trên môi còn đọng lại một nụ cười bất đắc dĩ. Đường Ngọc cũng hoảng hốt bước tới, xử lý qua miệng vết thương cho Cơ Phượng Ly, kinh hãi nói: “Mau phái người mang cáng đến đây!” Đường Ngọc quay lại ra lệnh cho một binh sĩ, giọng nói trầm thấp, còn có phần run rẩy. Tuy Đường Ngọc không nói gì thêm, nhưng Hoa Trứ Vũ lại cảm thấy tình hình không được khả quan lắm. Hai binh sĩ lập tức mang cáng tới, Lam Băng dìu Cơ Phượng Ly nằm lên đó, rồi cùng Đường Ngọc khiêng về. Trước khi rời đi, Lam Băng còn không quên đưa mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, trong ánh mắt lạnh lùng không che giấu được cảm xúc phức tạp. Đường Ngọc cũng nhìn nàng lạnh lùng nói: “Tướng gia vì ngươi nên mới bị thương, ngươi còn đẩy Tướng gia ngã ngựa.” Hoa Trứ Vũ bị ánh mắt đầy thâm ý của Lam Băng làm cho sợ hãi, giờ còn nghe mấy lời trách móc của Đường Ngọc, nàng chỉ đành đi theo bọn họ. Phía sau chiến trường có mấy chiếc trại vừa dựng lên, Cơ Phượng Ly được đưa thẳng vào trong, quân y cũng đã sớm được gọi tới. Hoa Trứ Vũ không theo vào, nàng đứng bên ngoài trại, nhìn quân y không ngừng ra vào.
|
Hoa Trứ Vũ cũng bị bọn họ làm cho khẩn trương, thầm nghĩ không biết Cơ Phượng Ly bây giờ ra sao. Trước mắt, nếu Cơ Phượng Ly bỏ mình, Nam Triều sẽ gặp bất lợi. Nàng rất muốn biết tình hình bên trong, nhưng lại không có ai dám ra ngoài nói linh tinh. Tuy Cơ Phượng Ly chỉ là giám quân không phải chủ soái, nhưng ai cũng biết tầm quan trọng của hắn. Ở trên chiến trường, bệnh tình của nhân vật mấu chốt không thể lan truyền tùy tiện, điều này Hoa Trứ Vũ cũng hiểu được. Nhưng nàng vẫn muốn biết. Nếu hắn không có việc gì, nàng cũng không cần ở đây phơi gió. Gió đêm ở phương Bắc thật sự rất lạnh. Nửa canh giờ sau, Hoa Trứ Vũ cũng nhìn thấy hai vị quân y bước ra. Hoa Trứ Vũ đợi thêm lát nữa cũng không có động tĩnh gì, nàng có thể khẳng định Cơ Phượng Ly không có việc gì, nếu không hai vị quân y kia cũng không ly khai. Nàng vừa định quay người rời đi thì nghe thấy có người gọi tên mình: “Nguyên Bảo, ngươi lại đây! Tướng gia cho gọi ngươi!” Hoa Trứ Vũ nhíu mày chậm rãi bước vào trong. Nàng thầm tự trách động tác của mình quá chậm, rời khỏi đây sớm hơn một chút có phải hơn không. Bây giờ, không biết Cơ Phượng Ly cho gọi nàng có chuyện gì. Lam Băng nhìn Hoa Trứ Vũ chậm rì rì đi tới, hắn nheo mắt cúi đầu nói với nàng: “Một kiếm kia đã chạm tới phổi, nếu sâu thêm chút nữa cái mạng của Tướng gia cũng không giữ được nữa. Ngươi cũng biết đấy, tất cả chuyện này là vì ngươi, Nguyên Bảo!” Hoa Trứ Vũ dừng bước, sống lưng cứng đờ. Tất cả là vì nàng! Vừa rồi Đường Ngọc đã nói như vậy, bây giờ Lam Băng cũng nói như vậy! Nàng thừa nhận đó là sự thật, vốn nàng cũng rất cảm kích Cơ Phượng Ly. Nhưng qua miệng người khác, khiến nàng cảm thấy nàng nợ hắn một nhân tình! Nàng nợ hắn sao? Nàng cũng từng dùng máu của nàng cứu thoát Cơ Phượng Ly khỏi tay Diêm vương, bây giờ hắn cứu nàng, chỉ có thể coi là hòa nhau. Cho nên, nàng không hề nợ hắn! Ngược lại, hắn vẫn còn nợ nàng, những thứ khác chưa nói, hắn đã nợ nàng mạng sống của Cẩm Sắc! Ánh đèn sáng rõ, trong trại có một chiếc bếp lò nhỏ, phía trên có một ấm đất sắc thuốc, khói thuốc lượn lờ, mùi thuốc nồng đậm tràn ngập trong trại. Trên chiếc thảm thủ công Ba Tư, tấm màn mỏng được treo gọn trên cao, Cơ Phượng Ly đang nằm trên đó, nghe thấy tiếng bước chân hắn liền mở mắt nhìn lại, một đôi mắt phượng sâu thẳm, âm trầm như màn đêm. Giống như chỉ cần một phút thất thần, nàng sẽ trầm luân vào đó. Hoa Trứ Vũ trấn định tinh thần, đưa mắt nhìn lên người Cơ Phượng Ly, chiếc áo màu trắng dính máu đã được thay ra, miệng vết thương đã được băng bó, không còn máu chảy ra nữa. Hoa Trứ Vũ chậm rãi đi đến trước giường, cười nói: “Tướng gia, ngài làm Nguyên Bảo thấy thật sợ hãi, thương thế của ngài không sao chứ?” Thật ra, trong lòng Hoa Trứ Vũ rất hỗn loạn, nàng không rõ, vì sao Cơ Phượng Ly phải cứu nàng. Lúc còn ở trong địa lao Dương Quan, nàng còn từng nghĩ không biết khi nàng quay về, Cơ Phượng Ly sẽ trừng phạt một thám tử Bắc Triều như thế nào. Không ngờ sự việc biến chuyển khôn lương, hắn đi cứu nàng, còn bởi vậy mà bị thương. Cho dù là ai cũng không thể hiểu nổi! Cơ Phượng Ly nhíu mày, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện lên một tia sáng: “Dọa ngươi sợ hãi, chắc vì thế nên Bảo nhi mới đẩy bản tướng ngã ngựa!” “Đúng vậy, đúng vậy!” Hoa Trứ Vũ cảm thấy xấu hổ nói. Cơ Phượng Ly thản nhiên đưa mắt đánh giá Hoa Trứ Vũ, ánh mắt trong trẻo, lạnh lùng mà thâm thúy như đang phủ kín một tầng sương mù thật dày, khiến nàng không thể nhận ra hắn đang suy nghĩ điều gì. “Lam Băng, truyền lệnh xuống, bây giờ bắt đầu lui binh!” Hắn bỗng nhiên mở miệng, vừa để nói với Hoa Trứ Vũ vừa để nói với Lam Băng đang đứng bên cạnh cửa. “Vâng!” Lam Băng đáp lời, khom người lui ra ngoài. Hoa Trứ Vũ thầm nghĩ, Dương Quan một mặt tựa núi, địa hình hiểm ác, hơn nữa còn là một thành trì vững chãi, lúc trước Tiêu Dận công phá Dương Quan đã tốn không ít thời gian. Nếu giờ bọn họ muốn đoạt lại Dương Quan cũng không phải là việc một sớm một chiều. Bây giờ Cơ Phượng Ly cho lui binh, chứng minh hắn cũng biết đây là một thành khó công phá. Đã vậy, vì sao tối nay hắn lại công thành, chẳng lẽ vì cứu nàng thật sao? “Tướng gia, không biết vì sao tối nay Tướng gia phải cứu thuộc hạ? Không phải Tướng gia luôn nghĩ thuộc hạ là thám tử Bắc Triều sao?” Hoa Trứ Vũ hỏi. Nếu không hỏi, nàng sẽ không thể yên lòng. Cơ Phượng Ly nghe vậy đưa mắt nhìn nàng, cười tự giễu: “Bản tướng thấy đó là một trò chơi rất vui! Chỉ thế thôi!” Chơi rất vui? Có lẽ điều hắn nói là thật, vì ngoài lý do này ra, nàng cũng không nghĩ ra được lý do gì khác. “Tướng gia còn có việc gì không? Nếu không, thuộc hạ xin được cáo lui!” Hoa Trứ Vũ cười nói. “Thuốc sắc xong rồi!” Cơ Phượng Ly không trả lời nàng, mà nằm nghiêng trên giường, tiện tay cầm lấy một quyển sách lên đọc. Hoa Trứ Vũ cau mày, lúc này nàng mới phát hiện ra trong này không còn bất kỳ thị vệ nào. Ấm thuốc trên bếp lò đã sôi ùng ục. Nàng đành phải đi qua, bắc ấm thuốc xuống. “Trên bàn có bát.” Giọng nói nhàn nhạt từ trên giường truyền tới. Đúng là thân thị vệ để người ta sai bảo, Hoa Trứ Vũ đành phải bưng thuốc lên đổ vào chiếc bát đặt trên bàn: “Tướng gia, thuốc để ở đây, thuộc hạ xin được cáo lui! “Bưng lại đây!” Cơ Phượng Ly vẫn chăm chú nhìn vào quyển sách, lãnh đạm nói. Hoa Trứ Vũ thấy bực mình, không tự chủ được cau mày lại. Sao Tiêu Dận không đâm kiếm sâu thêm chút nữa, để hắn hôn mê bất tỉnh mấy ngày nữa thì thật tốt. Nhưng dù gì hắn cũng đã cứu nàng rời khỏi Bắc Triều, coi như nàng nhường nhịn hắn lần này. Nàng bưng lên chén thuốc đi đến trước mặt Cơ Phượng Ly, ý định đưa bát vào tay hắn. Nhưng chỉ thấy hắn nằm yên không nhúc nhích, càng không có ý định đưa tay ra nhận lấy. Hoa Trứ Vũ nheo mắt. Hắn không động, nàng cũng không động! Hắn không nói, nàng cũng im lặng! Hắn chăm chú đọc sách, nàng chăm chú nhìn vào chén thuốc. Cũng không biết là ai muốn khảo nghiệm tính nhẫn nại của ai, may mà nàng đã dùng khăn gấm lót tay, có cầm lâu hơn nữa cũng không nóng. Cứ giằng co như vậy, không khí trong trại bắt đầu có mùi vị khác thường. Rất lâu sau, Cơ Phượng Ly không nhịn được nữa bỏ quyển sách xuống, ngước mắt nhìn nàng. Hoa Trứ Vũ đón nhận ánh mắt của hắn, khẽ nhếch môi cười. Có câu nói: “Hồi bạn nhất tiếu, bách mị hoành sinh.” (Quay về cười bên bờ ruộng, trăm cảnh tươi đẹp hồi sinh). Khi Hoa Trứ Vũ cười đúng là mắt ngọc mày ngài, rạng rỡ như hoa mùa xuân, quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành, khiến trái tim Cơ Phượng Ly đập mạnh. “Nguyên Bảo, ngươi không biết hầu hạ người bệnh thế nào sao?” Hắn nhìn nàng chăm chú, trong đôi mắt lạnh băng như đang có ngọn lửa thiêu đốt. Thì ra là muốn nàng hầu hạ hắn uống thuốc! Nhưng không phải ai cũng chịu được sự hầu hạ của nàng đâu. “Sao Tướng gia không nói sớm!” Hoa Trứ Vũ nửa ngồi nửa quỳ trên thảm, múc một thìa thuốc đưa đến bên môi hắn. Cơ Phượng Ly há miệng nuốt xuống, hai hàng mi hơi cau lại, chỉ cần vừa ngửi qua hương vị đã biết thuốc này rất đắng. Hơn nữa, thuốc vẫn còn nóng, chỉ là số lượng nhỏ thế này hắn vẫn có thể chịu đưng được. Còn Hoa Trứ Vũ mặc kệ thuốc đắng tới mức nào, cứ nối tiếp từng thìa bón cho hắn. Vậy mà Cơ Phượng Ly không hề từ chối, nuốt một thìa lại một thìa. Chén thuốc nhanh chóng cạn sạch. Nàng không biết Cơ Phượng Ly lại có sở thích uống thuốc biến thái như vậy! Hoa Trứ Vũ vừa ngửi mùi thuốc đã thấy buồn nôn, chứ chưa nói tới việc uống vào miệng. Hoa Trứ Vũ đứng dậy, đang muốn đặt bát lên trên bàn thì chợt có thứ gì đó bám chặt lấy búi tóc trên đầu nàng, nàng lập tức cứng đờ người không dám động đậy. Khi nàng cải trang nam thì luôn búi tóc củ hành, dùng trâm gỗ cố định. Hoa Trứ Vũ đưa tay lên thăm dò, thì ra là do móc sắt của chiếc màn che bị vướng vào đó. Hoa Trứ Vũ một tay cầm bát, một tay mò mẫm tìm cách gỡ chiếc móc sắt kia ra, nhưng loay hoay một hồi vẫn chưa giải quyết được vấn đề. Cơ Phượng Ly nhìn thấy, trong mắt hiện lên ý cười, hắn xốc chăn lên chống vào giường, chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt Hoa Trứ Vũ. “Để ta!” Giọng nói của hắn điềm đạm như gió xuân, đưa tay giúp nàng tháo chiếc móc sắt ra. Hắn đang ở rất gần Hoa Trứ Vũ, gần tới mức nàng có thể cảm nhận được hơi thở mang theo mùi thuốc đắng. Hoa Trứ Vũ khẽ ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ. Còn có đôi mắt hắn, vừa dịu dàng vừa chuyên chú. Hoa Trứ Vũ cảm thấy lo lắng, nàng sợ hắn tiện tay rút trâm gỗ của nàng ra, nếu để tóc rơi xuống, nàng sợ hắn sẽ nhận ra nàng là nữ tử.
|
“Tướng gia, không cần đâu, để ta tự làm được rồi!” Nàng cúi đầu lấy tay đẩy hắn ra. Nhưng không ngờ, nàng lại đẩy trúng miệng vết thương mới băng bó. Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hít sâu, Cơ Phượng Ly lập tức không đứng vững, thân mình đổ về phía sau. Hoa Trứ Vũ sợ hãi vội vàng đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn, hành động này khiến thân hình Cơ Phượng Ly cứng đờ. Dường như hắn không muốn Hoa Trứ Vũ chạm vào mình liền đưa tay đẩy nàng, chỉ không ngờ việc làm này lại giúp hắn tiếp đất nhanh hơn. Hoa Trứ Vũ bị hắn đẩy một cái, cả hai người cùng lảo đảo ngã xuống đất. Đồng thời còn có những âm thanh loảng xoảng vang lên. Đó là tiếng bát thuốc trong tay Hoa Trứ Vũ, là tiếng khung màn bị kéo sập. Chiếc móc trên đầu Hoa Trứ Vũ vẫn chưa tháo ra ngoài đã kéo mọi thứ đổ ầm xuống đất, trong nháy mắt, cả hai đều bị tầng tầng lớp lớp màn che bao quanh người. Hoa Trứ Vũ nằm đè trước ngực Cơ Phượng Ly, môi nàng như đang chạm vào thứ gì đó, mềm mại, ôn nhu. Cảm giác mềm mại kia giống như một đôi môi khác. Nàng như bị sét đánh, ông trời, sao không cho nàng chết luôn đi! Nàng không chỉ đè lên người hắn mà môi của hai người còn đang tiếp xúc thân mật với nhau. Nàng cuống quít giãy dụa, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của Cơ Phượng Ly truyền tới: “Đừng nhúc nhích!” Hoa Trứ Vũ cứng người, lúc này nàng mới nhận ra nàng đang nằm đè trên miệng vết thương của hắn. Dưới tay nàng, là trái tim hắn đang đập thình thịch. Mặt nàng nóng bừng lên. May mà màn che đủ dày nên không bị Cơ Phượng Ly nhìn thấy. Nàng chống tay xuống đất, vừa định cẩn thận đứng dậy thì bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, có người đang đi tới. “Tướng gia...... Làm sao vậy?” Người kia nhanh chóng đi về phía này, dùng tay xốc tấm màn che đang bao phủ hai người. Rồi một tiếng hét quỷ khốc thần sầu vang lên, Hoa Trứ Vũ bị dọa tới giật bắn mình, nàng quay đầu nhìn lại thì thấy người mới đến là Đồng Thủ, biểu tình trợn mắt há hốc miệng của hắn trông rất tức cười, giống như hắn đang cố gắng tiêu hóa cảnh tượng vừa nhìn thấy. Hoa Trứ Vũ cũng biết, tư thế giữa nàng và Cơ Phượng Ly có bao nhiêu ái muội. Cơ Phượng Ly vừa mới băng thuốc, áo ngoài buộc không chặt, cú ngã vừa rồi đã làm vạt áo hắn mở rộng ra hai bên lộ ra vòm ngực rắn chắc, còn một tay nàng đang mơn trớn trên đó. Hoa Trứ Vũ chậm rãi rời khỏi người Cơ Phượng Ly, đưa tay lên tháo móc sắt không được, liền đưa tay dứt đứt mấy cọng tóc. Tuy búi tóc trở nên hỗn loạn, nhưng cũng không bị tung ra. “Tướng gia, thuộc hạ cáo lui.” Nàng vội vàng cúi đầu che đi cảm giác bối rối, nói. Cơ Phượng Ly vẫn nằm yên trên thảm như cũ, hắn nheo mắt nhìn nàng, ngọn lửa trong mắt dường như đã lặn sâu xuống, âm thầm thiêu đốt lòng hắn. Hoa Trứ Vũ bị ánh mắt của hắn dọa cho giật mình, nàng không đợi hắn nói thêm gì liền vội vàng chạy ra ngoài. Lúc lướt qua người Đồng Thủ, nàng vô tình nhìn thấy sắc mặt hắn đã chuyển thành màu gan heo. “Đoạn...... Đoạn...... Đoạn......” Đồng Thủ đưa tay chỉ vào Hoa Trứ Vũ, không biết do Cơ Phượng Ly vẫn còn ở đây khiến hắn không dám nói ra, hay bởi vì hắn vẫn còn đang thấy sợ hãi. “Đoạn tụ đúng không?” Hoa Trứ Vũ tức giận, đưa mắt nhìn Đồng Thủ, “Ta mà đoạn, thì ngươi cũng không tránh được! Nhìn cơ thể của ngươi cao lớn khôi ngô tới mức nào, thật là uy vũ! ” Đồng Thủ tái mặt lùi dần về phía sau. Mẹ ơi! Hắn bị dọa tới câm, hắn vẫn còn có vợ con ở nhà đợi hắn! Mấy ngày tiếp đó, mỗi khi Đồng Thủ nhìn thấy Hoa Trứ Vũ đều đi đường vòng, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn thẳng. Bên ngoài trại, bóng đêm thâm trầm. Lam Băng đứng ngoài đó, khi nhìn thấy Hoa Trứ Vũ bước ra liền ngước mắt nhìn nàng. Ánh mắt hắn nhìn nàng giống hệt như cái hôm nàng rời khỏi phòng Cơ Phượng Ly, Hoa Trứ Vũ biết, có lẽ Lam Băng nghĩ nàng và Cơ Phượng Ly đã đoạn tụ từ ngày đó. Hoa Trứ Vũ cũng lười giải thích với hắn, vội vàng đi về phía trước. “Ngươi chạy đi đâu, Tướng gia đã có lệnh, sau này ngươi lo chăm sóc cho Tướng gia!” Lam Băng lạnh lùng nói. Thật ra, hắn không muốn cho nàng tới chăm sóc Cơ Phượng Ly chút nào, nhưng hắn cũng không thể cãi lời Cơ Phượng Ly. Hoa Trứ Vũ dừng bước, nàng thật sự không hiểu, lúc Cơ Phượng Ly bị dịch bệnh ở Tuyên Châu đã từ chối sự chăm sóc của nàng. Sao bây giờ lại thay đổi như vậy. “Vì sao lại đòi ta chăm sóc?” Hoa Trứ Vũ nheo mắt hỏi. “Trong quân không có phụ nữ, mà ngươi...... Không phải đã có kinh nghiệm với mấy chuyện đó sao, chăm sóc người khác cũng dễ hơn.” Lam Băng nheo mắt nói. Hoa Trứ Vũ đứng yên tại chỗ: “Ta đã tòng quân thì chính là binh sĩ, không phải bảo mẫu.” “Trong quân thì đây chính là quân lệnh, chẳng lẽ ngươi muốn làm trái quân lệnh?” Lam Băng thản nhiên nói. Đương nhiên Hoa Trứ Vũ không dám làm trái quân lệnh, nàng đành bất đắc dĩ đi theo Lam Băng quay trở lại. Trong trại, Cơ Phượng Ly đang ngồi trên thảm, toàn thân tỏa ra khí lạnh bức người. “Đồng Thủ, trại này tặng cho ngươi ở, thế nào?” Cơ Phượng Ly nhấn mạnh từng tiếng, hờ hững nói. Sắc mặt Đồng Thủ trắng nhợt, không ngừng gãi đầu, thấp giọng nói: “Tướng gia, về sau trước khi vào Đồng Thủ sẽ thông báo trước. Nhưng...... Đồng Thủ có một câu không biết có nên nói hay không?” “Nói đi!” Cơ Phượng Ly thản nhiên nói. “Tướng gia, Nguyên Bảo là một nam nhân, ngài không thể......” Đồng Thủ lắp bắp, không biết nên nói thế nào cho phải. “Đi ra ngoài!” Trong mắt Cơ Phượng Ly toát lên vẻ lạnh lẽo, hắn nằm nghiêng trên thảm, chậm rãi nhắm mắt lại. “Đồng thủ đại nhân, ngài thật biết đùa. Vừa rồi chỉ là không cẩn thận bị ngã cùng một chỗ, ngài đừng có hiểu lầm.” Hoa Trứ Vũ chậm rãi bước vào, cười nói. Cơ Phượng Ly mở mắt nhìn chằm chằm vào Hoa Trứ Vũ, ánh mắt sắc bén như muốn đâm thủng lòng nàng xem nàng đang nghĩ gì. Vừa rời mắt đi, hắn liền cất tiếng nói: “Đồng Thủ, ngươi vào đây là có chuyện muốn bẩm báo sao?” Đồng Thủ không nghĩ tới Cơ Phượng Ly đột nhiên chuyển đề tài, đầu óc không kịp thích nghi. Lam Băng vội đi lên trước nói: “Tướng gia, thành Dương Quan rất vững chắc, lương thảo lại sung túc, cho dù chúng ta mang quân vây kín nơi này một năm rưỡi cũng không thể thu phục được. Nếu miễn cưỡng sẽ chỉ làm lòng quân suy sụp. nếu cứ ở lại nơi này giằng co, khi mùa đông đến, quân ta không thích ứng được sự lạnh giá ở nơi này, Tiêu Dận sẽ thừa cơ đánh về phía Nam, số thành bị chiếm đóng sẽ càng lúc càng nhiều.” Cơ Phượng Ly trầm ngâm nói: “Dương Quan nhất định phải thu phục, nhưng bây giờ bản tướng bị thương, nếu bọn họ không tấn công lại đây, chúng ta tạm thời án binh bất động. Về phần lương thảo, không vấn đề gì, chúng ta có thể phá hủy lương thực của bọn họ. “Nhưng Tướng gia, đã không phá được thành Dương Quan, sao có thể phá hủy lương thảo của bọn họ?” Đồng Thủ cảm thấy khó hiểu hỏi. “Bản tướng có nói phá hủy lương thực của bọn họ sao, ngoài lương thảo ra, vẫn có thể làm họ thiếu thốn những thứ khác.” Cơ Phượng Ly chậm rãi khép hờ mắt nói. Hoa Trứ Vũ trầm ngâm. Nàng rất quen thuộc với địa hình Tây cương, còn Bắc cương thì chỉ từng xem qua sách vở. Nàng nhớ có một quyển sách từng viết, phương Bắc khô hạn, Dương Quan một mặt dựa núi, trên núi có một dòng sông dẫn vào thành Dương Quan, và đó cũng là con sông duy nhất trong thành. Nếu như bọn họ chặt đứt dòng sông này, thì còn nghiêm trọng hơn việc hủy diệt lương thảo. Cơm có thể ba ngày không ăn, nhưng nước không thể ba ngày không uống. Đến lúc đó, nhất định Tiêu Dận phải chạy ra khỏi Dương Quan, như vậy không cần đánh cũng có thể thu phục Dương Quan. “Ngươi có thượng sách gì sao?” Hoa Trứ Vũ đang trầm tư thì nghe thấy tiếng Cơ Phượng Ly thản nhiên vang lên. Nàng đưa mắt nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra hắn đang chăm chú nhìn nàng. Hoa Trứ Vũ bình tĩnh nói: “Ta nghe nói, trong thành Dương Quan có một con sông, và cũng là con sông duy nhất.” Nếu như, muốn thu phục Dương Quan mà không dùng tới vũ lực, thì đây chính là cách tốt nhất. Lam Băng đập tay nói: “Sao ta lại quên mất điều này. Đúng là diệu kế! Tiêu Dận là người Bắc Triều, đương nhiên càng biết nước có tầm quan trọng tới mức nào, chúng ta hành động cũng dễ dàng hơn.” Cơ Phượng Ly không nói gì, khóe môi khẽ nhếch nhìn Hoa Trứ Vũ, trong mắt không ngừng dậy sóng.
|
Chương102: Mưu kế chiến trường, lộ ra tài năng sắc sảo CơPhượng Ly không nói gì, khóe môi mỏng hơi nhếch, hắn nhìnHoa TrứVũ rất lâu,sóng ngầm nơi đáy mắt không ngừng daođộng. Hoa Trứ Vũkhông đoán được CơPhượng Ly đang nghĩgì, nhưng vẻ mặt của hắn lại khiến nàng thấy hoảng hốt, giống nhưhắn đang nhìn thấu lòng nàng. Hoa TrứVũbối rối, có khi nàoCơPhượng Lybắtđầu hoài nghi thân thếcủa nàng? Ngày đó nàng ra khỏi thành gặp Tiêu Dận, vốn không nghĩ sẽ phải giao chiến. Nhưng ai ngờ được Tiêu Dận lại quên nàng, nàng chỉ đành bấtđắc dĩdùng võ công tự bảo vệ mình. Màkhiđó, chắc chắn CơPhượng Ly đứng trên tường thành đã nhìn thấy tất cả. Lúc đó nàng còn dùngtrường thương, người giang hồcó ai mà không biết chỉcóngười từng ở trên chiến trường mới biết dùng loại binh khí này. Nhưng số người ra chiến trường mỗi năm không nhỏ,cũng không phải chỉ cóDoanh SơTàbiết sử dụng, còn nữa, lúc trướcThái Tiểu Tứtừng giả mạo Doanh SơTà, hắn không thể có lý do nghi ngờ nàng. Mà cho dù CơPhượng Ly từng nghe nói qua về Doanh SơTà, nhưng cũng chưa lần nào được chứng kiến tận mắt. Hoa TrứVũ tự trấn định tinh thần, có lẽ nàng đã quá đa nghi. Doanh SơTàbây giờchính là tội phạm truy nã, nếu CơPhượng Ly nghi ngờ thì đã sớm bắtnàng lại. Sao còn cóthể đến Bắc Triều cứu nàng? Dù nói thế nào cũng không thuận! “Nguyên Bảo, ngươiđọc cũng không ít sách nhỉ,còn quen thuộc với địa hình nơi này như vậy!”Lam Băng đưa mắt nhìn Hoa TrứVũ, trong mắt hiện vẻ kinh ngạc không thể che giấu. “Đọc nhiều sách màthôi.”Hoa TrứVũtrầm tĩnh nhìn lại Lam Băng. “Nguyên Bảo, ngươi từng rachiến trườngrồi à? Nhìn cách ngươi sử dụng trường thương rất hoàn hảo, khiến người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng bất ngờ!”Lam Băng thản nhiên nói. Hoa TrứVũkhẽ rùng mình quan sát Lam Băng, nhưng tên này cũng là một cao thủ giỏi che giấu cảm xúc, nàng không nhận ra được hắn đang nghĩ điều gì. CònĐồng Thủ đứng sau hắn, nghe thấy vậy chỉ nhíu mày, nhìn Hoa TrứVũ với vẻ tò mò, còn có vẻnghi ngờ, nếu nhưbọn họhoài nghi nàng làDoanh SơTà,Đồng Thủ sẽ không thể có vẻ mặt đó. Hoa TrứVũ trộm nhìn CơPhượng Ly,chỉ thấy hắn gối đầu lên cánh tay giống như đang ngủ,cũng giống như không để ý tới câu chuyện giữa nàng là Lam Băng. Hoa TrứVũbình tĩnh ngước mắt nhìn Lam Băng, trên môi hiện lên nụ cười chua xót, còn cóphần buồn bã nói:“Đúng vậy, đúng là ta từng ra chiến trường, những giang hồlãng tử như ta có chuyện gì mà chưa từng làm.Đáng tiếc vẫn chưa kịp tận trung cho đất nước thì đã bị dòng đời xô đẩy vào cung làm thái giám, còn tưởng sẽ có dịp thi triển tài hoa, ai ngờ vạn sự không thành!” Đồng Thủkhẽ thở dài, trênđời này cóai muốn cam tâm tình nguyện làm thái giám đây. Lam Băng cũng thởdài:“Người tài như ngươi làm thái giám thật đúng làđáng tiếc. Tối nay ngươi không cần chăm sócTướng gia, ta đã sai ngườidựng một trại nhỏ bên cạnh, mệt thì về đó nghỉngơi.” Hoa TrứVũcầu còn khôngđược, liền mỉm cười rời khỏi trại củaCơ Phượng Ly. Bên ngoài trời tối đen,ánh sáng ấmáp từ những câyđuốc chiếu sáng cả doanhtrại. Phóng mắt ra xa, khắp nơi đều làtrại của các tướng sĩ sắp xếp chỉnh tề, quy mô lớn. Các binh sĩthay phiên nghỉngơi, những binh sĩ đứng nghiêm canh gác trong gió,tay nắm chắc đao, áo giáp chỉnh tề. Nam Triềuđã ngừngcông thành, phía Bắc quân cũng không có động tĩnh, trên chiến trường hoàn toàn imắng, ngoài tiếng bước chân của những binh sĩtuần tra thì chỉ có tiếng cờ xí bay phần phật trong gió. Bên cạnh trại CơPhượng Ly quảnhiên đã có thêm một chiếc trại nhỏ, Hoa TrứVũđi vào trong. Chiếc trại này khá giản dị,nhưng cũng có đủ vật dụng thường ngày. Từ Nam Triềuđến Túc châu. Đi suốt hơn ngàn dặm Hoa TrứVũ luôn phải sống chen chúc với những binh sĩ khác trong cùng một trại. Tối nay, là tối đầu tiênnàng có một trại nhỏ thuộc về riêng mình.Cởi giầy ra, nàng chậm rãinằm xuống giường. Tuy cơ thể mệt mỏi nhưng trong lòng lại mang theo nhiềutâm sựphức tạp, nhất thời nàng cũng ngủkhôngđược. Sau ngày tuyển võ nàng vẫn luôn cẩn thận che giấu bản thân. Nhưng nếu giờ vẫn còn cố ý che giấu, chỉ sợ sẽ khiến người khác cảm thấy nghi ngờ. Không bằng nhân cơ hội này, tự biến mình thành một lãng tử giang hồtận trung với đất nước, gặp được cơ hội bộc lộ tài hoa. Trong trại Giám quân. CơPhượng Ly chậm rãi mởđôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn Lam Băng vàĐồng Thủ. “Tướng gia, Nguyên Bảo đó đúng là một nhân tài hiếm có, Tướng gia mạo hiểmcứu hắn khỏi tay Bắc quân, chắc làmuốn trọng dụng hắn rồi!”Lam Băngcười hỏi. “Gần đây có tin tức củaDoanh SơTàkhông?”CơPhượng Ly xoay người hỏi. Lam Băng khẽcười nói:“Có,đây làtin tức mới nhất truyền từ kinh thành tới.”Hắnđi tới trước, lấy ra một tờ giấy đưa cho Cơ Phượng Ly. CơPhượng Ly nhận lấy, sau khi xem xong ánh mắt hiện hiện lên vẻ phức tạp: “Doanh SơTàlạixuất hiện ởVũ Đô?” Lam Băng vuốt cằm cẩn thận ngẫm nghĩ hỏi:“Tướng gia, Doanh SơTà xuất hiện ởVũ Đô, liệu hắn có ý định vào cung ám sát Hoàng thượng không?” “Sẽkhông!”CơPhượng Ly lắcđầu, đọc kỹ lại nội dung trong tờ giấy một lần nữa, sau đó thả tờ giấy vào bếp lò sắc thuốc, ngọn lửa bốc lên, đốt tờ giấy kia thành tàn tro. “Ngân diện, ngân thương, thiên nhai Minh Nguyệtđao, ngựa TruyĐiện màu trắng......”CơPhượng Ly ngồi dậy, một tay chống xuống thảm, khẽ nhếch môi cười. Có đôi khi, giảdạng càng giống càng không phải thật,mà giống như đang che giấu một thứ gì đó! Có thể nào là Doanh SơTàchân chính ---- CơPhượng Ly nheo mắt lại, xem ra hắnđoán không sai! Doanh SơTàà Doanh SơTà, ngươi lừa ta một lần lại nghĩ ta có thể mắc mưu lần hai sao? “Tướng gia......” Đồng Thủ khó hiểu nhìn CơPhượng Ly. “Lam Băng, lúc trước ta từng phái ngươiđiđiều tra thân phận của Nguyên Bảo, ngươi mau nói lại kết quả cho ta nghe.”CơPhượng Ly thản nhiên nói. “Đầu tiên Nguyên Bảo xuất hiệnởTúy Tiên phường,ởđó làm nhạc công một thời gian, cómột ngày bịHoàng PhủVô Song theo dõi, bắt hắn vào cung làm thái giám. Bởi vìhắn đột nhiên xuất hiệnở Đế đô, cho nên không điều tra thêm được gì!”Lam Băng cũng cảm thấy kỳ lạ, lúchắn cầm bức họa Nguyên Bảo đi dò hỏi khắp nơi.Kết quả ai cũng không biết, ai cũng chưa từng nhìn thấy người này. “Cũng không có gì lạ, cólẽtrước đây hắn chưa từng lộ mặt ra ngoài!”CơPhượng Ly nhếch môi cười. Đồng Thủkhó hiểu gãiđầu:“Tướng gia, vìsao lại chưa từnglộmặt ra ngoài?” CơPhượng Ly liếcnhìn Đồng Thủ,miễn cưỡng nói:“Có khả năng hắn học nghệ trong thâm sơn cùng cốc!” “Bảo sao!” Đồng Thủlập tức tin ngay. Chỉ có Lam Băng không tin CơPhượng Ly, hắn mơhồcảm thấy Tướng gia đãbiếtchuyện gì đó, nhưng lại không muốn nói ra. Đồng Thủnghe bọn họ nhắc tới Nguyên Bảo, sắc mặt hết đen lại đỏ. Một lúc sau hắn mới chen miệng vào nói: “Nguyên Bảo cũng thậtđáng thương, đáng lẽ hắn có thể trở thành một nam tử phong hoa tuyệt đại, vậy mà giờ lại trở thành kẻ bất nam bất nữ. Ngày đó, thuộc hạphái ngườiđến âm thầmđiều tra Nguyên Bảo, nghethị vệ Đông cung nói, làCát công công tựmìnhra tay, Cát công công là cao thủ nổi danh về khoản đó trong cung, gần như cả đời chuyên làm những chuyện này. Nghe nói, lúc đó Nguyên Bảo mất rất nhiều máu......” Ánh đèn u ám chiếu lên gương mặt CơPhượng Ly, cólẽdo bị mất máu, cũng cólẽdo tâm trạng bất ổn, sắc mặt của hắn vô cùng tái nhợt, ngay cảmôi cũng chuyển thành màu trắng bệch. Đầu ngón tay chống vào thảm hơi run rẩy, trong mắt thoáng hiện lên vẻ bi ai, buồn bã. Lam Băng cũng thoáng trầm mặc, đúng thật làđáng thương. Huống chi, Nguyên Bảo còn là người kiêu ngạo như vậy! Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không thể dây dưa với Tướng gia chứ. Lam Băng đưa mắt nhìnĐồng Thủ, ý bảo Đồng Thủ im miệng. “Tướng gia, trận này chúng ta phải đánh nhưthếnào? Có cần gọi Vương Dụcđến bàn bạc?”Lam Băng chuyểnđềtài. “Không cần,hôm nay bọn họ cũng đủ mệt rồi! Lam Băng, ngươi mau cho người truyền tin bảo Tây Giang Nguyệt âm thầm chuẩn bịlương thảo và quầnáo mùađông, sẵn sàng sử dụng trong bát kỳ tình huống nào.”CơPhượng Ly mệt mỏi nhắm mắt lại, “Các ngươi lui ra ngoài trước đi!” Lam Băng thổi tắt ánh nến trong trại, bước ra ngoài cùngĐồng Thủ. “Lam Băng, lương thảo của chúng ta khôngđủdùng sao?” Đồng Thủnhíu mày hỏi. Lam Băng thởdài:“Tướng gia đề phòng trước, chuyện bên triềuđình rất khódựđoán.” Quân Nam Triều và Bắc Triều lấy Dương Quan làm mốc, hình thành thế giằng co.
|
CơPhượng Ly làm theo kế sách của Hoa Trứ Vũ, phái một đội tinh binh chặt đứt nguồn nước chảy vào Dương Quan. Ba ngày sau, quân Tiêu Dận rời khỏi thành Dương Quan, lui vềphía bắc sông Thanh Minh thuộc địa phận Bắc Triều. Nam Triều không tốn một binh một tốt đã thu phục được Dương Quan, điều này làm cho sĩ khí Nam Triều dâng cao. Nhưng trong lòng Hoa Trứ Vũ không vui được, nàng chỉ cảm thấy người như Tiêu Dận sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định của mình. Quân Nam Triều tạm trú trongDương Quan,đồng thời xây dựng cơ sởtạm thời cách phía Bắc Dương Quan mười dặm. Thương thế của CơPhượng Ly đã khởi sắc hơn nhiều, có thể đi lại một cách bình thường. Mấy ngày nay, Hoa TrứVũtrở thành hộvệ bên người hắn, lo việc uống thuốc, băng bó vết thương cho hắn. Nhưng chưa yên bình được bao lâu, có mật báo của thám tử gửi tới nói phía Tây Lương có hành động bất thường. Trong nháy mắt, không khí khẩn trương, căng thẳng bao phủ cả doanh trại. Hoa TrứVũ sớm biết Tiêu Dận sẽ không dễdàng từbỏýđịnh, quảnhiên hắn đangđợi quân Tây Lương. Trước đây, nàng từng dẫn quân đánh bại Tây Lương, khiếnTây Lương tổn hao nguyên khí nặng nề phải ký hiệp ước bất lợi với Nam Triều, bị Nam Triều áp chế, từ lâu đã nảy sinh lòng bất mãn. Cólẽ, Tây Lương đã sớm muốn liên minh với Bắc Triều, khi nàng vẫn còn là công chúa Trác Nhã, quốc vương Tây Lương từng tới cầu thân, chỉ lànàng đã lựa chọn Đấu Thiên Kim. Bây giờ Tây Lương liên minh với Bắc Triều, Nam Triều rơi vào thế hai mặt giáp địch. Tuy có quân canh giữ ở Lương Châu - Tây Cương, nhưng không có thực lực mạnh nhưHoa gia quân, hơn nữa, từ khi Tây Lươngthần phục Nam Triều, số quân canh giữ Lương Châu chỉcóhai vạn, hoàn toàn không đủ sức ngăn cản quân Tây Lương tấncông. Tuy ởVũ Đô cònmười vạn quân, nhưngnướcởxa không cứu được lửa gần, hoàn toàn không thể cứu viện. Khoảng cách từ Bắc cương tới Lương Châu gần nhất, nhưng nếu bọn họdẫnđại quân tới tiếp viện, Dương Quan sẽbịBắc Triều công phá, cổng chính canh giữ Trung Nguyên bị phá, Bắc Triều hoàn toàn có thể thừa thắng đánh một đường tới Nam Triều. Nguy cơ chồng chất.Tương tự, nếu làkhôngcứu việnLương Châu, để Lương Châu bị quânTây Lương công phá, Nam Triều cũng sẽ gặp nguy hiểm.Đến lúcđóthiên hạ đại loạn,chiến tranh bùng nổ trong đấtNam Triều, dân chúng chính là người chịu khổ sở nhất. CơPhượng Ly bất chấp thương thế trên người, cho triệu tập toàn bộ tướng lĩnh tới soái trại nghịsự. Tuy Hoa TrứVũchỉ làmột thịvệ, nhưng CơPhượng Ly lạiân chuẩn cho nàng vào trong cùng hắn. Trong trại, CơPhượng Ly và Vương Dục ngồitrên ghế chủ, nhìn nhóm tướng sĩ bàn luận, khíthếngất trời. “Phảiđi cứu viện, nếu không Tây Lương sẽ chiếm đượcLương Châu!” “Nhưng binh lực của chúng ta ở đây chỉ tương đương với quân Bắc Triều, nếu rút bớt quân qua đó, phía này sẽ lập tức thất thủ!” “Chúng ta cóthể khai chiến với Bắc quân,đợi sau khi đánh bại bọn họ sẽ tới chi viện choLương Châu.” “Ngươi nói hay thật, chúng ta cóthểđánh bại Bắc quân dễ như thế, thì còn ngồi ở đây tranh cãi làm gì! “Bây giờ chỉe không giữ được cùng lúc cả hai thànhLương Châu và Dương Quan!” Dù là cứu hay không cứu viện, điều duy nhất bọn họ lo lắng chính là binh lực không đủ. Cuối cùng, kết quả bàn luận vẫn là cứu viện, nhưng lấy binh lực ở đâu ra, vấn đề này lại tiếp tục phải tranh cãi. Nam Triều cóhai mươi vạn quân, Bắc Triều cóhai mươi vạn quân, Tây Lương cómười vạn quân. Nếu muốn đánh bại quân Tây Lương,ít nhất cũng phải điều mười vạn quân qua Tây Cương. Như vậy quân đội đóng ở Dương Quanchỉcòn lại mười vạn để đối kháng với hai mươi vạn đại quân của Tiêu Dận, thắng bại khó nói. Còn nếu điều quân không đủ, phía Tây Cương cũng sẽ gặp nguy hiểm. Đây đúng là bài toán khó. Nhìn bầu không khí căng thẳng trước mặt, CơPhượng Ly vẫn chưa tỏ bất kỳ thái độ gì. Một tay chống cằm, vẻ mặt thản nhiên, điềm tĩnh. Chỉ cần đưa ra một quyết sách sai lầm, toàn quân Nam Triều thất bại, Nam Triều cũng sẽ bị diệt vong, vậy mà CơPhượng Ly còn có thể bình tĩnh tới mức này,điều này làm cho Hoa TrứVũcảm thấy khó hiểu. Hay là, hắnđã cóthượng sách gì? Hoa TrứVũtrầm mặc, bỗng nhiên, nàng cảm thấy chuyện này có chút cổ quái. Tây Lương thật sựcómười vạn binh mã sao? Dựa vào kinh nghiệm trấn thủTây Cương nhiều năm, Tây Lương đã từng giao chiến với quân Hoa gia, tổn thất binh lực vô cùng nặng nề, nhất làtrận chiến năm ngoái, số binh lực tổn thất là hơn một nửa. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, sao có thể đạt được tới con số mười vạn. Mà nếu có, thì đại bộ phận cũng làtân binh, tân binh lànhững binh sĩ chưa từng ra chiến trường, cho dù có đông thì cũng chỉ là những đứa trẻ chưa từng nhìn thấy máu tươi. Nếu vậy, Tây Lương đã không có khả năng đe dọa, quân Lương Châu hoàn toàn đủ khả năng ngăn cản, không cần phải gấp rút tiếp viện. Nhưng vì sao Tây Lương lại tung tin có mười vạn binh lực tập kích Lương Châu? Hay là? Hoa TrứVũđột nhiên rùng mình. Trongđầu lóe lên ý nghĩ, trên chiến trường, mưu kếlàquan trọng nhất, dựa vào kinh nghiệm chỉ huy mấy năm qua, Hoa TrứVũkết luận, mục tiêu của Bắc Triều là muốn nhân cơ hội này chia tách thực lực của hai mươi vạn đại quân Nam Triều. “Các ngươilui hết xuống, Vương tướng quân ở lại!”CơPhượng Ly bỗng nhiên nói. Các vịtướng lĩnh nghe vậy liền lui xuống, Hoa TrứVũthấy thế, cũng nhanh chóng bước ra ngoài. “Nguyên Bảo, ngươi ở lại!”CơPhượng Ly đưa mắt nhìnHoa TrứVũ, chậm rãinói. Hoa TrứVũđành phải dừng bước, quay trở lại. Vương Dục thấy CơPhượng Lycho một thịvệ ở lại, đang cảm thấy kinh ngạc thì nghe CơPhượng Ly hỏi: “Vương tướng quân, ngài cảm thấyđiềuđộng bao nhiêu binh mãđến Tây Cương thì thích hợp?” “Tướng gia, chuyện này rất khó nói. ChỉsợLương Châu và Dương Quan không thể vẹn toàn cả hai, bản tướng cảm thấy không bằngđiềutám vạn binh lực, nhưthếLương Châu và Dương Quan có thể cầm cự một thời gian, sau đó dùng bồcâuđưa tin xin Thánh Thượng cho quân ở Vũ Đô tới cứu viện!”Vương Dục hùng hồnnói. CơPhượng Ly nheo mắt lại, thản nhiên nói:“Thánh Thượng sẽkhông phát binh, kinh thành không thể không người trấn thủ. Cho dùphát binh,thì tới Bắc cương cũng là chuyện củamột tháng sau, chúng ta không thể hy vọng vào bọn họ. “Nguyên Bảo, ngươi nói xem phảiđiềuđộng bao nhiêu binh lực?”CơPhượng Lychuyển tầm mắt nhìn về phíaHoa TrứVũ, nhàn nhạt cười. Hoa TrứVũ nhăn mày ngẫm nghĩmột lát nói:“Nếu Tướng gia đã hỏi, thuộc hạ xin nói qua cách nghĩ của mình. Thuộc hạcho rằng, nênđiềumười tám vạn binh lực sang viện trợLương Châu!” Trong trại vang lên lên tiếng Vương Dục cười lớn:“Tiểu thịvệ này chỉ biết ăn nói lung tung, thành Lương Châu hiện giờ đang cóhai vạn binh lực, điềuđộng thêm mười tám vạn là thànhhai mươi vạn, dùng hai mươi vạn binh lựcđiđối kháng với mười vạn binh lực Tây Lương chẳng phải rấtlãng phí sao. MàDương Quan, dùng hai vạn binh lựcchống đỡ với hai mươi vạn binh lực Bắc Triều, chẳng khác gì mở cửa chào đón Bắc Triều tấn công xuống phía Nam. Hay ngươi là ngườiBắc Triều?” Đối mặt với vẻ cười nhạo và châm chọc của Vương Dục, Hoa TrứVũchỉthản nhiên cười. Chỉ có CơPhượng Ly không hềcười, ánh mắt u ám nhìn Hoa TrứVũđầy vẻ khó hiểu:“Nguyên Bảo, ngươi nói xem, sao lại phảiđiềuđộng tới mười tám vạn binh mã?” Hoa TrứVũcòn nghĩ CơPhượng Ly sẽtrào phúng nàng, nhưng không ngờ hắn lại nghiêm túc đến thế, nàng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói:“Binh sĩ Bắc Triều giỏi vềdã chiến, nên yếu về phương diện công thànhđoạtđất, cho nên, bọn họ không thể công phá được thành trì trong một thời gian ngắn. Lúc này, rõ ràng Bắc Triều đangmuốn phát huy ưu thế đánh dã chiến trên đồng. Thửnghĩ, nếu nhưta điềuđộng mười vạnđại quân đến tiếp viện Lương Châu, Tiêu Dận lại mang đại quân mai phục trên đường tới Lương Châu, phục kích mười vạnđại quân này. Khiđó, mười vạn binh sĩ của tasẽ phải giao chiến với Bắc quân ở cánh đồng, dựa vào thiết kỵ và sức chiến đầu của Bắc quân, chúng ta hoàn toàn không thể so sánh.Đây làlúc sức quân ngắn nghênh địch dài, xin hỏi tướng quân, binh sĩ đang mệt mỏi gặp phải mai phục, kết quả sẽ như thế nào?” Vương Dục nghiêm mặt, một lúc sau mới chậm rãiđáp:“Toàn quân chắc chắn sẽ bị tiêu diệt!” Hoa TrứVũlãnhđạm nói:“Thửhỏi, nếutoàn quân bịdiệt, vậy lấy binh sĩ ở đâu ra cứu thành lần nữa?” Vương Dục ngây người, khẽ gậtđầu rồi lại lắcđầu, nói:“Nhưng nếuphái mười tám vạn binh mã đi,đến lúcđóBắc Triềutấn công Dương Quan thì phải làm sao?” “Đại tướng quân vẫn chưa hiểu, Bắc quân không hề tính đến chuyện công thành, thực lực của Tây Lương cũng không thể có tới mười vạn, mục tiêu lần này của Bắc quân là hai mươi vạn binh mã của chúng ta, cái bọn họ muốn là sự suy yếu của hai mươi vạn binh mã này.”Hoa TrứVũthản nhiên nói.
|