Kế Hoạch Bắt Cừu
|
|
KẾ HOẠCH BẮT CỪU Tác giả: Mạc Thiểu Niên Chương 45: Tâm Tình Trong Ánh Chiều Tà Ads Thì ra, ông thực sự đã già rồi.
Khi phát hiện ra điểm này, Lâm Mạc Tang lại cảm thấy không nỡ.
Anh vẫn còn nhớ khi người đàn ông này đưa anh ra khỏi cô nhi viện, lúc đó ông còn chưa quá năm mươi tuổi, hoàn toàn giống như một vị chúa tể, thâu tóm cả thế giới, dường như không có bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì có thể hạ gục được ông.
Nhưng hôm nay, dưới sự mài mòn của thời gian, trên trán ông đã bớt đi vẻ tàn nhẫn năm nào.
Nhìn bóng Lâm Mạc Tang đi ra ngoài cửa, mắt Lâm Hoằng đầy vẻ hiền từ, hiện tại, anh là niềm hy vọng duy nhất của ông, ông sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương anh và người mà anh yêu. Trước đây, đều là do ông và bố của anh lựa chọn sai lầm, lần này, ông sẽ không tái phạm nữa.
“Cảm ơn ông.” Lâm Mạc Tang dừng chân ngay cửa ngưỡng cửa, giọng nói không lớn, nhưng Lâm Hoằng lại nghe thấy.
Gương mặt đầy nếp nhăn kia thoáng lộ vẻ kinh ngạc, sau đó khẽ cười, mắt như lóe sáng.
Khi Tô Y Thược tỉnh lại thì đã là hoàng hôn, bầu trời nhuộm bởi ánh hoàng hôn đỏ rực càng làm nổi bật màu xanh thẳm của biển khơi khiến cô thực sự bị rung động vì cảnh sắc trước mặt. Trong mắt cô chỉ thấy toàn những áng mây đỏ, thậm chí còn không phát hiện ra có người ở bên cạnh mình.
“Có gì đẹp mà nhìn chăm chú vậy?” Khi giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên bên tai Tô Y Thược, thì cô mới phát hiện bên cạnh mình có người.
“A, anh đến rồi à!” Tô Y Thược không hề ngạc nhiên vì Lâm Mạc Tang đến đây. Dường như mọi chuyện vốn nên như vậy, nên cô vẫn lẳng lặng ngắm chân trời như trước.
“Ừ.” Lâm Mạc Tang đi tới bãi cát bên cạnh, nằm xuống.
Ánh chiều tà nhuộm đỏ nửa phần chân trời, sóng biển dập dờn bãi cát, một vài con cua biển ra sức đào bới, lúc ẩn lúc hiện. Gió đêm nhè nhẹ thổi qua.
Không gian thoáng tĩnh lặng hẳn, chỉ có tiếng hải âu kêu và tiếng sóng biển vỗ, thời gian dường như cũng dừng lại.
“Ông ấy… là ông nội anh.” Lâm Mạc Tang nhìn bầy hải âu đang vui đùa trên bãi cát ở đằng xa, không biết là đang tự nói với mình hay đang nói cho Y Thược nghe.
Cô vẫn luôn ngủ mơ màng, nên khi Lâm Mạc Tang bị Lâm Hoằng gọi vào trong nhà, thì Tô Y Thược đã tỉnh rồi. Nhìn thấy bóng lưng hai người hơi giống nhau, cô cũng đã hiểu hết.
Y Thược quay sang nhìn Lâm Mạc Tang, lúc này trời đã hơi tối, ánh trăng chiếu vào mặt anh, đôi con ngươi đen láy như tỏa sáng, dưới ánh trăng, bóng người mơ mơ hồ hồ dường như cũng trở nên mờ ảo.
Cô vẫn luôn biết anh không phải là một nhân viên quèn của một công ty nhỏ, nhưng hiện giờ lại phát hiện ra, bọn họ căn bản không ở cùng một thế giới.
Đột nhiên cô cảm thấy anh cách cô thật xa, tuy rằng ở ngay cạnh bên người, nhưng lại như xa tận chân trời, giống như chỉ cần chạm nhẹ, cũng sẽ biến mất theo ánh trăng vậy.
“Trời lạnh rồi.” Tô Y Thược lãnh đạm nói rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lâm Mạc Tang lại không động đậy, chỉ ngắm nhìn bầu trời có lác đác vài ngôi sao, không biết đang nghĩ gì.
“Nếu như anh nói tất cả mọi chuyện cho em, em có ở lại bên cạnh anh không?” Bóng lưng đang rời đi của Tô Y Thược thoáng khựng lại một chút. Giọng nói của Lâm Mạc Tang chất chứa chút do dự.
Cô quay lại, lẳng lặng nhìn anh đang nằm.
Lâm Mạc Tang cũng nhìn cô, đôi mắt đen láy dường như muốn hút cả Tô Y Thược vào trong.
Anh đang chờ, chờ một câu trả lời.
“Không biết.”
Cô cũng đang chờ, chờ một câu trả lời, một câu trả lời mà hiện nay chính cô cũng không nói rõ ràng được. Ít ra là hiện tại, cô cũng không biết.
Trong mắt Lâm Mạc Tang thoáng có vẻ tổn thương, có điều, chí ít cô cũng không cự tuyệt anh quyết liệt như cự tuyệt Tống Thanh. Chỉ là, cô cần thời gian để suy nghĩ rõ ràng, có lẽ, trong lòng cô cũng thích anh, chẳng qua cô chưa phát hiện ra thôi.
Hiểu rõ điểm này, ánh mắt Lâm Mạc Tang lại sáng lên, anh đứng dậy, chậm rãi bước về phía Tô Y Thược.
“Đêm lạnh rồi, vào nhà thôi.” Lâm Mạc Tang nắm tay Tô Y Thược dắt đi, Tô Y Thược do dự một chút nhưng không né tránh.
Khóe miệng Lâm Mạc Tang khẽ cong lên. Bọn họ sẽ ở bên nhau, không phải sao?
Hai cái bóng quấn vào nhau dưới ánh trăng, chậm rãi bước về phía trước, dường như sẽ cứ tiếp tục đi bên nhau mãi như thế cho đến khi tuổi cùng sức tận vậy.
Công tác “phát triển nghiệp vụ” do Quan Thanh sắp đặt biến thành “Trương Hoa báo thù” sau đó biến thành “Tiếp đón khách hàng” rồi lại chuyển biến thành “Vụ án bắt cóc”, cứ như thế mà kết thúc không hề giống như kế hoạch.
Khi Quan Thanh ở thành phố A biết Tô Y Thược bị bắt, suýt nữa thì cô ấy chạy đi tự sát, đây đúng là muốn lấy cái mạng già của cô mà, cô tự sát rồi ít ra còn tốt hơn so với việc bị Lâm thiếu hành hạ! May mà Âu Dương Mộc lại cập nhật tin tức kịp thời cho cô, nếu không thì cô đã chuẩn bị đào tẩu thật xa rồi.
Vì lòng hiếu kỳ của ba tên Mộ Dung Ngữ Yên, Quan Thanh và Âu Dương Mộc, cùng với màn “tác hợp” hoàn toàn không đạt được hiệu quả mong muốn, sau đó còn luôn luôn gây hậu quả nghiêm trọng kia, bọn họ đã triệt để bỏ qua kế hoạch tác hợp Tô Y Thược và Lâm Mạc Tang. Mạng sống dù sao cũng quan trọng hơn xem kịch hay.
Có điều, từ sau ngày đó trở về, bầu không khí giữa Lâm Mạc Tang và Tô Y Thược trở nên rất kỳ diệu. Hai người cùng đi làm, cùng tan tầm, trên cơ bản thì mọi đồng nghiệp đều coi bọn họ là một đôi, chẳng qua, hai người này vẫn mang cái bộ mặt than đó.
Sau khi tan tầm về nhà, Tô Y Thược lập tức bật máy vi tính.
Mấy hôm nay không vào game, trong Vân Du Tứ Hải đã có sự thay đổi đến nghiêng trời lật đất, khi Tô Y Thược đang điều khiển Nhất Thược chế tạo vũ khí ở Phù Dung cốc, trên kênh thế giới đang bị spam tin nhắn liên tục. Nội dung spam chỉ là cùng một câu nói.
[Thế giới] Phong Lăng Tuyết: 6h ngày mai tôi và Nhược Thủy Tam Thiên sẽ kết hôn ở Quỳnh Sơn Yên Vũ, hoan nghênh các vị đến dự lễ!
[Thế giới] Thái Giám Tổng Quản Pháp Công Công: Chuyện gì thế?
[Thế giới] Để Tao Làm Phát: Chuyện gì thế?
[Thế giới] Biển Xanh Một Tiếng Cười: Anh, có chuyện gì vậy?
Khắp nơi đều vang lên nhưng câu hỏi, có người hỏi sao Biển Xanh Một Tiếng Cười lại là em trai của Nhược Thủy Tam Thiên, cũng có người hỏi có phải Đại thần thực sự sẽ kết hôn không, nhưng tuyệt đối không hề có câu trả lời của Nhược Thủy Tam Thiên.
Nhìn hình biểu tượng sáng lên trong bảng hảo hữu, Tô Y Thược lại click chuột đóng lại, ẩn cửa sổ đi.
Không liên quan gì tới cô.
Cô lại tiếp tục chế tạo Huyền Băng Thiên Khí trong tay. Vốn cô làm thứ này để coi như món quà cảm ơn anh đã giúp cô, hiện giờ coi như tặng quà kết hôn cho anh cũng được. Trong lòng nghĩ không thèm bận tâm, nhưng trong mắt cô lại lộ ra vẻ ưu thương khó giấu nổi.
Đột nhiên cô hơi ghét chính mình, hình như dạo này cô hơi lăng nhăng thì phải. Dường như cô đã biến thành loại người mà trước đây cô căm ghét nhất.
Hai chữ “không biết” mà Tô Y Thược nói trên bãi biển, là vì cô thực sự không rõ rốt cuộc mình thích người thanh niên phong hoa tuyệt đại trong game kia hay là Lâm Mạc Tang. Trong đầu cô luôn cảm thấy hai người đó trùng khớp với nhau.
Tô Y Thược bất an gõ gõ con chuột.
“Cốc cốc… cốc cốc…” Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Tô Y Thược buông bàn phím trong tay xuống, ra mở cửa, chỉ thấy Tân Việt Trạch túm Lưu Kỳ bực bội đứng ngoài cửa.
Mắt Lưu Kỳ hơi sưng đỏ lên, trên người Tân Việt Trạch lại dính nước.
Nhìn thấy vẻ mặt chăm chú quan sát của Tô Y Thược, Tân Việt Trạch hơi xấu hổ đẩy Lưu Kỳ vào người Tô Y Thược, nói: “Cô chăm sóc cô ấy giúp tôi với!” Tuy giọng nói chứa đựng sự tức giận, nhưng không giấu được vẻ quan tâm trong mắt.
Nói xong, Tân Việt Trạch lập tức đi vào căn phòng đối diện.
Tô Y Thược cúi đầu nhìn Lưu Kỳ đang run rẩy hai vai, nhíu mày rồi kéo cô ấy vào trong phòng.
Vừa vào phòng, Lưu Kỳ đã ôm cô khóc ầm lên.
Tô Y Thược vẫn luôn nghĩ Lưu Kỳ là một cô bé lạc quan, hiện giờ không biết chuyện gì mà khiến cô ấy khổ sở đến như vậy, trong mắt cũng thoáng có vẻ không nỡ lòng.
Lưu Kỳ khóc một lúc lâu cũng ngừng lại, nhưng sắc mặt vẫn chưa thoải mái chút nào.
“Sao thế?” Tô Y Thược vỗ nhẹ vào vai cô ấy, hỏi.
“Chị…” Lưu Kỳ thổn thức, “Chị… có người… có người muốn hại em trai em, đổi bình dưỡng khí của nó… may mà… may mà…” Lưu Kỳ vừa nói vừa run lên, một cảm giác sợ hãi nồng đậm vây lấy cô ấy, khiến cô ấy co rúm người lại…
|
KẾ HOẠCH BẮT CỪU Tác giả: Mạc Thiểu Niên Chương 46: Tự Dưng Bị Đồ Sát Ads Tô Y Thược không thể ngờ được có người lại xuống tay với một đứa trẻ như vậy, rốt cuộc bọn họ có thâm thù đại hận gì chứ?!
“Biết là ai không?” Tô Y Thược hỏi
Lưu Kỳ ở trong lòng cô thoáng run lên: “Bọn họ là ác ma! Ác ma! Đều phải xuống địa ngục!” Đột nhiên Lưu Kỳ hung dữ nói, trong giọng nói đầy vẻ oán hận, cơ thể càng run rẩy mạnh hơn.
Xem ra, Lưu Kỳ biết người muốn hại bọn họ là ai. Tô Y Thược khẽ nhíu mày: “Nói cho chị biết, bọn họ là ai?” Tô Y Thược chậm rãi nâng mặt Lưu Kỳ lên, nhìn vào đôi mắt đơn thuần của cô ấy, nhẹ giọng hỏi.
Lưu Kỳ nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Tô Y Thược, đột nhiên hơi mơ hồ, môi như không thể khống chế được: “Lưu Tây.” Sau đó từ từ nhắm mắt lại ngủ.
Tô Y Thược lau khô nước mắt ở khóe mắt Lưu Kỳ, nhẹ nhàng đặt cô ấy lên giường. Cô vừa dùng thuật thôi miên, vì muốn để Lưu Kỳ nghỉ ngơi một chút, dù sao tâm trạng của cô ấy hiện giờ dường như hơi suy sụp.
Lưu Tây, cái tên này cũng không xa lạ gì, tên công tử lăng nhăng ở buổi tiệc của Tống Cao Tường ấy, buổi tối hôm đó cũng chính hắn phái người bắt cô. Đã vậy, thù cũ hận mới, mọi người cùng tính luôn một thể đi.
Tô Y Thược sắp xếp ổn thỏa cho Lưu Kỳ xong mới chợt nhớ ra đi đến trước máy vi tính. Đáng ngạc nhiên là, cô gái váy hồng đã nằm sõng xoài trên mặt đất.
Lúc này, ở bên cạnh cô không chỉ có mình cô, còn có cả Nhược Thủy Tam Thiên cùng với Phong Lăng Tuyết, người vừa spam trên kênh thế giới mà cô căn bản không hề biết kia.
[Hệ Thống] Bạn đã bị người chơi Phong Lăng Tuyết đồ sát.
Phong Lăng Tuyết, là phó bang chủ bang hội đứng thứ ba thiên hạ trong Vân Du Tứ Hải, cũng là người chơi gần đây mới xuất hiện. Đối với việc cô ta muốn kết hôn với Nhược Thủy Tam Thiên, có rất nhiều người đều nghi ngờ đây là acc mới của Hàn Ngữ Yên. Chỉ Tô Y Thược biết cô ta không phải!
Tô Y Thược lẳng lặng nhìn người con gái mặc Kim lũ ngọc y kia, cũng không ấn nút hồi sinh.
Ba người cứ yên lặng đứng ở đó, không ai cử động.
[Phụ cận] Phong Lăng Tuyết: Tang, chúng ta đi thôi.
Tang? Có ý gì?! Dường như Phong Lăng Tuyết và Nhược Thủy Tam Thiên có quen biết nhau ở ngoài đời thực, từ “Tang” này hẳn là gọi Nhược Thủy Tam Thiên, trong đầu Tô Y Thược thầm phân tích, nhưng không hề tức giận vì mình tự dưng bị đồ sát chút nào, vì cô sẽ khiến cô ta phải trả cái giá thật đắt.
Phong Lăng Tuyết đi tới trước mặt Nhược Thủy Tam Thiên, nhưng Nhược Thủy Tam Thiên lại như không nghe thấy cô ta nói, chỉ đứng yên trước mặt Tô Y Thược không động đậy gì.
Một lát sau, Lâm Mạc Tang vẫn đi ra khỏi Phù dung cốc. Nhìn đôi nam nữ đang quay lưng về phía cô, đi ra phía cửa ra vào, trong lòng Tô Y Thược hơi nhói lên, tim như nhuốm chút vẻ chua xót khổ sở.
Tô Y Thược chậm rãi nhắm mắt lại, làm như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh ấn nút hồi sinh, tiếp tục làm việc của mình.
Phong Lăng Tuyết, tôi nhớ rõ cô!!!
Tuy cô không thích chuyện phiền phức, nhưng tôn chỉ của cô là người không phạm ta ta không phạm người. Nếu người khác dám bứt lông cô, thì cô sẽ hủy hoại người đó đến khi họ hỏng hẳn mới dừng tay. Đây là một bộ mặt mà Tô Y Thược không muốn để người khác biết nhất.
Nếu người đã phạm ta, ta ắt sẽ phải đáp trả một… hai… ba… bốn lần!!!
Nói cách khác, cô đã quyết định sẽ tặng “Huyền Băng Thiên Khí” đi rồi, có điều, không phải là quà cưới, mà là… sính lễ. Khóe môi Tô Y Thược thoáng lộ ra nụ cười quỷ dị.
Lâm Mạc Tang không nhìn đến Tân Việt Trạch thảm hại bước vào nhà. Anh còn đang mải nhìn cô gái váy hồng ngã trên mặt đất ở trên màn hình máy tính, trong mắt như cuồn cuộn sóng, chỉ muốn lôi Phong Lăng Tuyết ra mà chém thành trăm nghìn mảnh.
[Mật] Phong Lăng Tuyết: Đừng quên ước hẹn của chúng ta.
Không hiểu cô ta làm thế nào mà biết được thân phận của Tô Y Thược, còn uy hiếp anh nếu không phối hợp với cô ta, cô ta sẽ nói cho mọi người biết thân thế của anh. Người con gái này không thẳng tính như Mộ Dung Ngữ Yên, trong đầu cô ta chỉ chứa đầy những âm mưu toan tính.
Hiện giờ Lâm Mạc Tang còn chưa thể làm gì cô ta, mấy lão cáo già nhà cô ta vẫn rất cẩn thận, một ngày nào đó không giấu nổi đuôi cáo nữa, thì anh nhất định sẽ tự tay hủy diệt bọn họ, báo thù cho Y Thược.
Quan trọng nhất là… cô hẳn cũng không thèm quan tâm anh ở bên ai phải không? Lâm Mạc Tang giấu đi vẻ thống khổ trong mắt, có điều, anh cũng sẽ không để cô bị ức hiếp vô ích như vậy.
Chung quy lại, tình hình thực tế gần đây là: vô cùng rối loạn.
Ngày hôm sau, khi Tô Y Thược và Lâm Mạc Tang trên đường đi làm, sắc mặt Lâm Mạc Tang hơi kỳ quái, dường như muốn nói lại thôi. Trong lòng Tô Y Thược lại hơi buồn bực, sắc mặt mệt mỏi nên cũng chẳng muốn nói gì.
Chờ đến năm giờ chiều, Tô Y Thược log in đúng giờ, cầm theo dược phẩm mà cô đã chuẩn bị đầy đủ, nhìn Huyền Thiên Băng Khí lóe lên tia sáng màu bạc ở trong hành trang. Đây là một cây cung thuộc hệ Băng, lực tấn công và phòng thủ đều cao đến mức biến thái, là món binh khí mà cô chế tạo thành công nhất từ trước đến giờ, phải nói là thứ vũ khí biến thái nhất của của Vân Du Tứ Hải.
Hiện giờ, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ gió đông nữa thôi.
6h đúng.
Nhất Thược mặc áo cưới đỏ tươi đi qua đi lại giữa đám khách mời. Có một vài người kỳ quái nhìn cô rồi lại chuyển tầm mắt, có quá nhiều người nên không ai chủ động bắt chuyện với cô. Chỉ một lát Nhất Thược đã đi lên trên cùng, nơi vốn là vị trí của Nguyệt lão.
Nguyệt lão trong Vân Du Tứ Hải phải dùng tiền mời đến địa điểm chỉ định để chủ trì hôn lễ, cũng thỏa mãn yêu cầu của cô dâu chú rể, lại vừa kiếm được tiền. Có điều, chi phí rất cao, phải cần 500 lượng, vì thế rất ít người chơi mời Nguyệt lão tới chủ trì hôn lễ, đại đa số người chơi đều đến thẳng miếu Nguyệt lão.
“Quỳnh Sơn Yên Vũ” là một khách sạn hạng nhất ở thành Thương Lam, một bàn tiệc tốn 50 lượng, đồ ăn trong đó đều có giá trị như dược phẩm. Ngày hôm nay, Thần Long, Thiên Hạ, Phong Vân, ba bang phái lớn nhất nước Tuân đều tụ tập ở đây, không biết tốn biết bao nhiêu bàn. Xem ra, lần này Phong Lăng Tuyết thật sự hao tâm tổn trí, ánh sáng trong mắt Tô Y Thược càng trở nên hưng phấn hơn.
|
Đợt một lúc sau, nhân vật chính của hôn lễ hôm nay cũng xuất hiện.
Phong Lăng Tuyết mặc một bộ áo cưới đỏ rực, nhưng Nhược Thủy Tam Thiên lại vẫn khoác bộ áo choàng xám trắng, nhìn tình hình hơi có chút quái dị, cả khách sạn thoáng yên tĩnh hẳn, bầu không khí trở nên hơi ngượng ngùng.
[Thế giới] Phong Lăng Tuyết: Hôm nay là ngày đại hỉ của tôi và Nhược Thủy, hy vọng mọi người sẽ có một buổi tối vui vẻ. Hôn lẽ sẽ lập tức bắt đầu.
Nhược Thủy Tam Thiên lẳng lặng đứng bên cạnh Phong Lăng Tuyết, dường như đang tìm ai đó.
[Thế giới] Phong Lăng Nguyệt: Chúc chị và anh rể trăm năm hạnh phúc ~~~
[Thế giới] Bà Tám Không Log Out: Bông hoa đại thần rơi vào nhà ai?! Những người khi xưa cuối cùng cũng không phải là nhân duyên. Rốt cuộc đâu mới là tình yêu đích thực? Xin mời quý vị chú ý trên diễn đàn ngày mai, yêu hận tình thù đầy rối rắm của đại thần và cô ấy, cô ấy, anh ấy, cô ấy!
[Thế giới] Phong Lăng Hoa: Chúc chị và anh rể trăm năm hạnh phúc ~
Những lời chúc mừng trên kênh thế giới đều là của người trong hai bang hội Phong Vân và Thiên Hạ phát ra, kỳ lạ là bang Thần Long lại chẳng có ai nói năng gì.
À, trăm năm hạnh phúc cơ à?! Khóe miệng Tô Y Thược khẽ nhếch lên nụ cười lạnh.
Khi bóng người mặc áo cưới đỏ tươi xuất hiện bên cạnh Nguyệt lão trong lễ đường, mọi khách mời đều nhìn về phía cô. Lâm Mạc Tang cũng nhìn cô gái mặc áo cưới đỏ đứng ở chỗ khác trên màn hình, còn nghĩ rằng mình bị hoa mắt, cô ấy mặc như vậy đến đây làm gì?
Phong Lăng Tuyết là một người con gái thông minh, cô ta cũng không hề phản ứng gì, chỉ nắm một đầu lụa đỏ cùng Lâm Mạc Tang chậm rãi đi về phía Nguyệt lão, cũng là phía Nhất Thược đang đứng.
[Thế giới] Phong Lăng Tuyết: Hôn lễ bắt đầu.
Nhưng cô ta vừa nói xong, thì toàn bộ khung cảnh đều là những cánh hoa phù dung bay lả tả, cánh hoa màu hồng nhạt lẳng lặng phiêu dạt trên không trung, đẹp đến mức khiến mọi người đều ngẩn ngơ.
Nhược Thủy Tam Thiên nhìn hoa phù dung bay lượn trên không trung, đưa tay ra đón lấy một bông rồi giữ chặt trong lòng bàn tay mình.
Sắc mặt của Âu Dương Tuyết ở trước màn hình máy tính hơi phẫn nộ. Những bông hoa phù dung kia không phải do cô ta sắp đặt. Tô Y Thược này định làm gì? Cô ta không thể để cô phá hoại hôn lễ của cô ta và Lâm Mạc Tang được.
Lúc này, Phong Lăng Tuyết và Lâm Mạc Tang đã đi tới trước mặt Nguyệt lão, Tô Y Thược mặc áo cưới đỏ giống Phong Lăng Tuyết cũng đứng trước mặt bọn họ, quái dị đến khó tả, nhưng lại càng xứng đôi với Nhược Thủy Tam Thiên hơn.
[Thế giới] Phong Lăng Tuyết: Cô nương, nếu cô tới tham dự hôn lễ, có thể làm khách mời.
Tô Y Thược không trả lời, chỉ đứng cạnh Nguyệt Lão.
|
KẾ HOẠCH BẮT CỪU Tác giả: Mạc Thiểu Niên Chương 47: Một Mình Cướp Chú Rể Ads Ngay khi mọi người cũng không biết tình hình lúc này là thế nào, thì Nhất Thược đã lấy Huyền Thiên Băng Khí ra, trong nháy mắt, ánh sáng bạc phủ khắp cả Quỳnh Sơn Yên Vũ, quanh thân Huyền Thiên Băng Khí đều tỏa ra luồng khí lạnh cùng với khí phách từ chính bản thân nó tản ra.
[Thế giới] Phong Lăng Tuyết: Cô nương làm thế này có ý gì?
Tô Y Thược mở bảng thuộc tính nhân vật, bỏ dấu tích trong ô ‘ẩn dấu danh tính’ đi, ấn xác nhận. Ý gì à? Chờ một chút cô ta sẽ hiểu ý của cô ngay thôi.
Hai chữ ‘Nhất Thược’ lập tức được Huyền Thiên Băng Khí chiếu sáng rực xuất hiện trước mặt mọi người, hào quang rực rỡ, chói lóa ánh mắt mọi người.
[Thế giới] Làm Một Phát: Tôi không nhìn nhầm chứ? Đây là Nhất Thược sao? Là Thiên hạ đệ nhất dược sư Nhất Thược?!
[Thế giới] Người Hâm Mộ Dược Sư Nhất Thược Số 1: thần tượng, cuối cùng ngài cũng xuất hiện rồi!
[Thế giới] Người Hâm Mộ Dược Sư Nhất Thược Số 2: Lão đại, tôi muốn lấy thân báo đáp!
…
…
Tất cả mọi người đều đang bàn tán về sự xuất hiện của thiên hạ đệ nhất dược sư Nhất Thược, mà hoàn toàn quên mất nhân vật chính của ngày hôm nay.
[Thế giới] Phong Lăng Nguyệt: Chị, nếu còn không bắt đầu thì sẽ muộn mất.
Lời nhắc của Phong Lăng Nguyệt đã kéo lại chủ đề của các khách mời rất đúng lúc, mọi người đều yên tĩnh lại, ánh mắt dồn về phía cô dâu chú rể, nhưng thật ra mọi người đều ngầm ấn xin thêm hảo hữu với Nhất Thược, chỉ tiếc là không khác gì ném đá vào biển.
[Thế giới] Nhất Thược: Tôi dùng thanh danh của đệ nhất dược sư Nhất Thược để thề, lấy Huyền Thiên Băng Khí làm sính lễ, nay muốn cầu hôn với Nhược Thủy Tam Thiên, nếu đồng ý, từ nay về sau nhất định sẽ không xa không rời.
Nhất Thược mặc áo cưới đỏ đột nhiên quỳ một gối trước mặt Nhược Thủy Tam Thiên, dưới ánh sáng của Huyền Thiên Băng Khí, mái tóc đen dài xõa xuống đất, tung bay trên lụa đỏ, trong đôi mắt mang màu lưu ly giống như chứa đựng thâm tình vô tận. Thời khắc này, mọi người đều hít một hơi lạnh vì vẻ đẹp của cô.
Phong Lăng Tuyết thoáng trở nên kém hơn hẳn.
Lâm Mạc Tang nhìn Nhất Thược đang quỳ gối trước mặt Nhược Thủy Tam Thiên, nhất thời không thể tin nổi là cô lại đang cầu hôn anh. Thậm chí anh còn hơi nghi hoặc liệu có phải cô bị ăn cắp acc không. Tuy trong lòng hơi nghi ngờ, nhưng cảm giác vui mừng còn nhiều hơn, anh biết Tô Y Thược không phải người dễ kích động, lần này không chỉ công khai thân thế của mình, mà còn ngang nhiên cầu hôn anh, lẽ nào cô thực sự thích Nhược Thủy Tam Thiên sao? Nghĩ đến đây, Lâm Mạc Tang lại hơi ghen tuông, cô thích Nhược Thủy Tam Thiên vậy còn Lâm Mạc Tang thì sao? Lần đầu tiên anh có cảm giác hơi chán ghét cái thân phận Nhược Thủy Tam Thiên này.
[Thế giới] Cười Mi Đê Tiện: Ông xã, có phải em nhìn nhầm không? Đại thần Nhất Thược đang cầu hôn đại thần Nhược Thủy đó ~~~
[Thế giới] Đê Tiện Còn Cười À: Bà xã, anh có thể nói chắc chắn với em rằng đây là sự thật!
[Thế giới] Biển Xanh Một Tiếng Cười: Ở bên nhau, ở bên nhau, ở bên nhau đi ~~~
[Thế giới] Tam Sinh Tam Thế: Ở bên nhau, ở bên nhau, ở bên nhau đi ~~~
…
…
Bang Thần Long vừa giữ mãi trạng thái im lặng, dưới sự dẫn dắt của Biển Xanh Một Tiếng Cười lập tức spam liên tục, tất cả đều hô đúng một câu.
Thật ra, đây là sự sắp xếp riêng của Biển Xanh Một Tiếng Cười. Hôm qua khi nói chuyện với Quan Thanh, Quan Thanh đã nói cho cậu biết Tô Y Thược định làm gì, nên cậu lập tức sắp xếp tất cả mấy chuyện này, tin rằng anh cả mà biết chắc chắn sẽ khen cậu, ha ha ha ha…
Âu Dương Tuyết tức đến trắng bệch mặt mũi, nhìn hai người đang thâm tình nhìn nhau trên màn hình, sự ghen tức trong lòng cô ta càng lúc càng lớn, trong mắt lóe ra những tia sáng độc ác, móng tay dài thật dài đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn.
[Thế giới] Nhược Thủy Tam Thiên: Ừ.
Câu trả lời của Nhược Thủy Tam Thiên khiến người tham dự hôn lễ đều điên cuồng.
Tô Y Thược ngẩn người, cô không ngờ anh lại đồng ý đơn giản như thế, hôm nay không phải là ngày vui của anh và Phong Lăng Tuyết sao? Cô tới quấy rối hôn lễ mà anh lại còn phối hợp với cô, người đàn ông này điên rồi à?!
Hơn nữa, ngày hôm đó Phong Lăng Tuyết giết cô, không phải là anh không có phản ứng gì lập tức rời đi theo cô ta sao? Sao ngày hôm nay cũng không đứng ra giúp Phong Lăng Tuyết? Chẳng lẽ họ cãi nhau? Dù thế nào thì tình huống hiện giờ cũng rất kỳ quái.
Tuy có nghi hoặc, nhưng hiện giờ Tô Y Thược có việc quan trọng hơn.
Mục đích chính của cô hôm nay, là báo thù!
Nhược Thủy Tam Thiên nhận Huyền Thiên Băng Khí, ánh sáng quanh thân nó lập tức tắt đi, lẳng lặng nằm trong tay anh khiến người ta hoàn toàn không thể nhận ra sự lợi hại của nó.
Sau đó, mái tóc đen của anh cũng xõa xuống quỳ xuống đất giống cô, đỡ cô gái váy đỏ đang quỳ một gối lên, sánh vai nhau đứng dậy. Màu xám trắng kết hợp với đỏ tươi như đánh sâu vào thị giác của mọi người.
Nếu cô đã công khai thân phận với thiên hạ, thì anh cũng không cần phải dây dưa lằng nhằng với cô nàng Phong Lăng Tuyết này nữa.
[Thế giới] Phong Lăng Tuyết: Anh có ý gì?!
|
Âu Dương Tuyết cảm thấy mình thật sự đã xem thường người con gái tên Tô Y Thược này. Ngày hôm qua cô ta vốn đến để tung một đòn dằn mặt thị uy với cô, lúc đó thấy cô không phản kháng gì, cô ta còn tưởng cô là người sợ phiền phức, không ngờ cô ta đã hiểu lầm.
Đúng là Tô Y Thược sợ phiền phức, nhưng là sợ mình gây ra phiền phức, chứ không có nghĩa là cô sẽ ngồi yên đón nhận sự tấn công ác ý của người khác.
[Thế giới] Phong Lăng Nguyệt: Đúng là đồ đàn bà đê tiện, chuyên đi cướp đàn ông của người khác, cô có còn biết xấu hổ không?!
Giọng điệu này thật ra hơi giống giọng điệu của Điệp Vũ Trời Quang, nhìn thấy Làm Một Phát nhàn hạ đứng bên cạnh cô ta, Tô Y Thược càng xác thực được suy đoán của mình, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
[Thế giới] Nhất Thược: Điệp Vũ Trời Quang, cô lẩn vào Phong Vân cũng không tồi nhỉ.
Câu nói thản nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.
Nhược Thủy Tam Thiên lẳng lặng đứng cạnh Nhất Thược, hiện giờ anh để cô có thể tự do thể hiện mình, trừ khi có người ức hiếp cô, anh mới động thủ.
[Thế giới] Phong Lăng Nguyệt: Cô… cô… tôi không biết cô đang nói gì.
Không biết à? Mấy lời này không phải là cô ta chưa đánh đã khai sao? Tô Y Thược cười giễu cợt, “Phong Lăng Nguyệt” hẳn là “Điệp Vũ Trời Quang” kia.
Lúc trước cô còn hơi tội nghiệp cho cô ta vì bị đuổi ra khỏi Thiên Hạ, nhưng lúc này, cô thực sự cảm thấy cô ta đáng bị như thế.
Tô Y Thược mỉm cười, cô nàng Điệp Vũ Trời Quang này đúng là ngu ngốc, nhưng người con gái tên Phong Lăng Tuyết kia lại có vẻ rất trầm tĩnh, có điều, hy vọng lát nữa cô ta vẫn có thể duy trì được thần sắc bình tĩnh như vậy.
[Thế giới] Nhất Thược: Tôi tới để cướp chú rể, tiện tay giết cô báo thù luôn.
Mọi người không biết hai người họ có thù oán gì, có điều, lời nói của Nhất Thược thực sự rất phong cách, không hổ là đệ nhất dược sư, mọi người đều nhìn cô đầy sùng bái.
Hình Phong, Tự Trần Khuynh Điềm cũng đã ở trong đám khách mời, từ sau khi cô gái kia xuất hiện, hai người đều quan sát nhất cử nhất động của cô, mà hiện giờ người đàn ông đứng cạnh cô kia cũng khiến họ cảm thấy rất chướng mắt, lời cô nói, làm trái tim họ bị tổn thương sâu sắc.
Từ sau khi Phong Lăng Nguyệt câm miệng, không có ai nói giúp Phong Lăng Tuyết nữa, có vẻ trong bang Phong Vân cô ta cũng không được lòng mọi người lắm, chỉ là có một vài kẻ uy hiếp bọn họ khiến bọn họ không thể phản kháng cô ta thôi. Hôm nay có người tới xử lý cô ta, đương nhiên bọn họ đều nhắm mắt làm ngơ.
[Thế giới] Người Hâm Mộ Dược Sư Nhất Thược Số 3: Em là người con gái khí phách nhất, xinh đẹp nhất trong lòng anh! Anh thích em!!!
[Thế giới] Người Hâm Mộ Dược Sư Nhất Thược Số 4: AAAAAA, không chịu nổi mà. Có cần phải khí phách như thế không…
[Thế giới] Hân Duyệt Thành Phục: Chuyện gì đó? Có phải tôi đến muộn không?
[Thế giới] Thiên Sứ Tình Yêu Hoa Hướng Dương: Đến rồi à!
Thế giới lại yên tĩnh 3 giây vì đoạn đối thoại của hai người này, giờ ngay cả phó bang chủ bang Thần Long cũng có gian tình sao?! Những người chơi nữ đều rơi lệ. Mấy người đàn ông tốt trong game sao đều có đối tượng hết cả thế, bọn họ thì phải làm sao bây giờ?
Hình Phong và Tự Trần Khuynh Điềm đứng trong đám khách mời thoáng chốc đều cảm nhận được ánh mắt như phóng điện của đám con gái từ bốn phương tám hướng phóng đến, toàn thân đều nổi da gà.
Lục Hân và Thiên Sứ Tình Yêu Hoa Hướng Dương có quan hệ gì? Lần trước khi hai người cùng xuất hiện, cô đã cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ hơi kỳ quái. Cô biết gần đây cô ấy có quen bạn trai, cô còn nghĩ người đó là Lâm Văn Cảng lần trước gặp mặt, không ngờ lại là người này khiến Tô Y Thược hơi suy tư.
[Thế giới] Phong Lăng Tuyết: Cô phá hoại hôn lễ của tôi, còn muốn giết tôi sao?!
Đương nhiên Âu Dương Tuyết không ngốc đến mức một mình đấu với Tô Y Thược, rõ ràng cô ta không phải đối thủ của cô, vì thế, cô ta cố tình nói một vài câu khiến mọi người đồng tình, chỉ tiếc là Tô Y Thược không cho cô ta cơ hội đó.
Nhất Thược đổi trang bị, cầm trên tay cây kiếm gỉ sét, trên người cũng mặc bộ đồ trắng sơ cấp, chỉ còn lại cây trâm hồng vẫn cài trên tóc như trước.
[Thế giới] Nhất Thược: Thế này được chưa?
Tuy Tô Y Thược là dược sư max level, nhưng Phong Lăng Tuyết cũng không yếu. Trong mắt người khác, thì Tô Y Thược căn bản không phải là nhường nhịn mà là đi chịu chết. Chính Lâm Mạc Tang cũng hơi lo lắng.
|