Kế Hoạch Bắt Cừu
|
|
KẾ HOẠCH BẮT CỪU Tác giả: Mạc Thiểu Niên Chương 48: Quyết Đấu Không Công Bằng Ads Nhìn hành động của Tô Y Thược, Phong Lăng Tuyết hiểu ngay ý cô, cô gái này lại muốn dùng trang bị cấp thấp nhất để đánh cô ta, đúng là không biết trời cao đất dày ra sao. Hôm nay cô ta nhất định phải trừng trị Tô Y Thược một trận ra trò mới được, hơn nữa, cô ta nghĩ, hiện giờ cũng là cơ hội tốt để đánh bại Y Thược.
[Thế giới] Phong Lăng Tuyết: Đã vậy, tôi sẽ cho cô một bài học thích đáng, đến lúc đó, đừng có rêu rao rằng tôi ức hiếp cô trước mặt mọi người.
Mấy lời này rõ ràng có ý cảnh cáo Nhất Thược đừng có mách lẻo với Nhược Thủy Tam Thiên, cũng đừng để Nhược Thủy Tam Thiên nhúng tay vào trả thù.
Tô Y Thược cười giễu cợt, cô ả này thật quá giả dối.
[Thế giới] Hình Phong: Như vậy hình như không được công bằng.
[Thế giới] Tự Trần Khuynh Điềm: Như vậy hình như không được công bằng.
Hai hàng chữ đột ngột xuất hiện cùng lúc trên kênh thế giới.
Không ai ngờ Hình Phong và Tự Trần Khuynh Điềm lại bất ngờ lên tiếng như vậy, hơn nữa, rõ ràng còn đang tạo chỗ dựa cho Tô Y Thược, xem ra, sự tình càng lúc càng phát triển theo hướng kỳ quái.
Không người chơi nào nói gì nữa, càng ngày càng hiếu kỳ mối quan hệ giữa mấy người này. Đương nhiên, sự hiếu kỳ chỉ giới hạn trong một bộ phần người chơi nam, còn các người chơi nữ thì đều khóc không ra nước mắt, làm oán phụ khuê phòng… họ làm sao dám động vào đệ nhất dược sư chứ…
Nhìn hai người đàn ông đều mang khí chất phi phàm, trong mắt Lâm Mạc Tang như hiện lên những tia sắc nhọn.
[Thế giới] Phong Lăng Tuyết: Đây là do chính cô đề nghị, đừng tưởng rằng cô là đệ nhất dược sư thì muốn làm gì cũng được, cô đừng có nuốt lời.
Đương nhiên Phong Lăng Tuyết sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo này, cô ta chỉ sợ Y Thược đổi ý nên mới cố tình khích bác.
[Thế giới] Nhất Thược: Được.
[Thế giới] Phong Lăng Tuyết: Hay là cứ dứt khoát ký kết giấy sinh tử đi.
Trong mắt Âu Dương Tuyết hiện lên vẻ hung ác.
Giấy sinh tử là thứ mà hệ thống thiết lập để người chơi pk với nhau, sau khi hai bên quyết đấu ký kết giấy sinh tử, người thắng sẽ không bị mang chữ đỏ, hơn nữa, người thua sẽ hạ cấp, mất trang bị theo bình thường, chỉ cần có một bên không ngừng chiến đấu thì cuộc chiến cũng sẽ không ngừng lại, không cho phép bên thứ ba xen vào trận chiến. Rõ ràng là Phong Lăng Tuyết muốn chặt đứt ý niệm muốn cứu Nhất Thược của người nào đó.
[Mật] Nhược Thủy Tam Thiên: Đừng miễn cưỡng.
Anh tin tưởng vào kỹ thuật của cô, nhưng không có nghĩa là anh không lo lắng cho cô, anh không muốn cô phải chịu một chút tổn thương nho nhỏ nào cả, chưa nói đến chuyện toàn thân cô bây giờ đều là trang phục tân thủ, lực phòng ngự quá thấp.
[Mật] Nhất Thược: Không sao.
[Thế giới] Nhất Thược: Được!
Phong Lăng Tuyết chỉ mong Nhất Thược đồng ý nhanh một chút, nên vội vàng giao dịch giấy sinh tử và yêu cầu mời quyết đấu sang.
Tô Y Thược nhìn hai tờ giấy kia, cô ả này thật vội vàng, sẵn sàng bỏ ngay 100 lượng để mua giấy sinh tử.
Ấn xác nhận xong, dưới chân Nhất Thược và Phong Lăng Tuyết lập tức xuất hiện một sân quyết đấu hình tròn rất lớn, những người chơi có mặt đều bị ngăn ở bên ngoài, nhưng lại có thể nhìn rõ ràng tình hình bên trong.
[Thế giới] Phong Lăng Tuyết: Vậy bắt đầu thôi.
Phong Lăng Tuyết là một kiếm khách, chờ trận đấu bắt đầu, cô ta lập tức phóng một kỹ năng tấn công “Kiếm Hồn Thất Thánh” về phía Tô Y Thược, khi sử dụng kỹ năng này sẽ xuất hiện bảy luồng kiếm quang, nhưng chỉ có một cái là thật sự, mấy cái kia chủ yếu chỉ để gây nhiễu loạn đối phương.
Trong khoảnh khắc này, mọi người đều đang chờ Tô Y Thược xuất thủ, khi bảy luồng kiếm quang kia bay tới trước mặt Tô Y Thược, cô đột nhiên biến mất trước mặt mọi người.
Cả Phong Lăng Tuyết và cả những người đứng đây đều ngẩn ra, thậm chí còn không ai nhìn thấy được cô biến mất như thế nào.
Giây tiếp theo, Tô Y Thược lại đột ngột xuất hiện sau lưng Phong Lăng Tuyết, cô lẳng lặng nhìn cô ta chằm chằm, giống như đang nhìn một con mồi ngon miệng khiến Phong Lăng Tuyết hơi sợ hãi quay lại tìm kiếm Nhất Thược. Nhưng Nhất Thược không hề có ý định đánh lén, chẳng qua cô chỉ muốn trêu chọc cô ta chút thôi.
Thấy mình tung một chưởng toàn lực mà chỉ khiến cô bị mất một giọt máu, Phong Lăng Tuyết phẫn nộ, chỉ muốn băm vằm Tô Y Thược ra thành trăm nghìn mảnh.
Có một số người tinh mắt cũng phát hiện ra điều này, đều đang đứng bàn tán với nhau, cảm thán đệ nhất dược sư Nhất Thược mặc trang bị tân thủ mà đối đầu với chiêu tấn công toàn lực của một kiếm khách cấp 59 lại chỉ mất có 1 giọt máu. Phong Lăng Tuyết nghe mọi người nói, thẹn quá hóa giận, lại tiếp tục tung một chiêu “Kiếm Hồn Thất Thánh” nữa, cô ta không tin lần này vẫn đánh không trúng.
Sau khi mây mù tan đi, Nhất Thược vẫn đứng tại chỗ, y phục không dính một hạt bụi nhỏ nào.
Đánh trúng, nhưng khiến Phong Lăng Tuyết càng điên tiết hơn là lần này chỉ mất 1 giọt máu, cô ta chưa hết giận liên tục phóng kỹ năng về phía Nhất Thược, nhưng cơ thể Nhất Thược như bị giữ lại, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cho đến tận khi mất đến giọt máu thứ 46.
|
Trên kênh thế giới hoàn toàn yên tĩnh, dương như đều nín thở quan sát hai người.
Phong Lăng Tuyết muốn sụp đổ, cô ta cứ nghĩ rằng chỉ cần một chiêu là có thể giết chết Nhất Thược, nhưng sự tình hiện giờ hoàn toàn không phát triển theo hướng cô ta dự tính, nước đi quỷ dị của Nhất Thược khiến trong lòng cô ta càng lúc càng bất an, cái cách cô không thèm phản kích giống như đang trêu đùa cô ta vậy.
Đột nhiên Tô Y Thược cử động, dùng cây kiếm trong tay đánh cách không về phía Phong Lăng Tuyết, chỉ dùng một chiêu nhưng cô gái váy đỏ trước mặt lập tức ngã xuống đất, áo cưới đỏ tươi như nhuốm máu.
Không ai nhìn thấy rõ Tô Y Thược ra tay thế nào, chỉ thấy một tia sáng trắng hiện lên, Phong Lăng Tuyết đã hương tiêu ngọc vẫn.
[Thế giới] Thêm Phát Nữa: Có phải máy tính của tôi bị hỏng không? Sao không thấy đại thần ra tay mà Phong Lăng Tuyết đã chết rồi?!
Người chơi khác cũng nghĩ rằng máy tính có vấn đề hoặc là trò chơi có vấn đề. Cho đến khi tất cả mọi người đều thắc mắc điều này thì mọi người mới hiểu căn bản không phải máy tính của họ có vấn đề mà là tốc độ ra tay của Nhất Thược quá nhanh.
Phát hiện này khiến mọi người vô cùng chấn động, bao gồm cả ba người thanh niên kia.
Lúc này, hình tượng của cô dược sư mặc trang bị tân thủ lẳng lặng đứng trong sân quyết đấu bỗng trở nên vô cùng to lớn trong cảm nhận của mọi người.
Có lẽ, cô sinh ra là để được người ta sùng bái.
[Thế giới] Phong Lăng Tuyết: Cô… cô… cô giở trò ma quỷ gì thế?!
Có đánh chết cô ta cũng không tin được rằng Nhất Thược chỉ dựa vào trang bị tân thủ mà giết chết được cô ta bằng một chiêu, hơn nữa, khi cô ta tấn công Nhất Thược, lại như đánh vào một túi bông vậy.
Phong Lăng Tuyết tức đến ngu người, quên hẳn chuyện hai người hoàn toàn quyết đấu trước mặt mọi người, cô ta hỏi câu đó, là nghi ngờ ánh mắt của mọi người, hay nghĩ rằng bọn họ bao che cho Nhất Thược?
Tô Y Thược nhìn Phong Lăng Tuyết nằm sõng xoài trên màn hình, tiện tay dùng một chiêu “Thăng Nguyên Hỗn Huyết” hồi sinh Phong Lăng Tuyết. Hành động của Nhất Thược khiến mọi người không giải thích được, nhưng khi Phong Lăng Tuyết ngã xuống lần nữa thì bọn họ hoàn toàn hiểu hết.
Lần này Nhất Thược thực sự không ra tay.
Mỗi lần Phong Lăng Tuyết ngã xuống đất, tất cả mọi người lại chăm chú nhìn Nhất Thược. Máu của Phong Lăng Tuyết liên tục tụt xuống 0 nhưng căn bản không thấy Nhất Thược cử động gì.
Cô chỉ lạnh lùng đứng nhìn Phong Lăng Tuyết, giống như cô cũng chỉ là một người xem vậy.
Âu Dương Tuyết nhìn kiếm khách váy đỏ liên tục hiển thị trạng thái tử vong mà không biết làm sao. Cô ta tức giận đến mức đập vỡ nát hết tất cả mọi thứ bên cạnh mình.
Khi Phong Lăng Tuyết chết đến lần thứ 46, tình huống kỳ quái này mới ngừng lại. Lúc này, Phong Lăng Tuyết về cấp 11, áo cưới đỏ đã tự động biến mất, chỉ mặc được trang bị tân thủ đầu tiên.
Trên mặt đấy rơi đầy trang bị.
Lâm Mạc Tang nhếch miệng cười bất đắc dĩ, trong mắt đầy vẻ cưng chiều. Xem ra, lần trước Phong Lăng Tuyết lợi dụng lúc cô không ngồi ở máy để đồ sát cô đã triệt để khơi dậy tiềm năng xấu xa trong Nhất Thược.
Hình Phong lại nghĩ, người con gái này quả thật không hề giống những người con gái hắn đã từng gặp một chút nào, hắn nhất định phải có được cô! Hắn sẽ loại trừ người đàn ông bên cạnh cô!
Khi sự việc kết thúc, tất cả mọi người không nói gì, họ đều bị trận quyết đấu kỳ lạ này làm cho mơ hồ.
Nhất Thược cất cây kiếm đã bỏ đi vẻ ngoài gỉ sét, tỏa ra luồng sáng hồng nhạt đi, thay chiếc áo cưới đỏ tươi vào, quay người bước ra khỏi sân quyết đâu, nhìn cũng không thèm nhìn Phong Lăng Tuyết lấy một cái, đi thẳng về phía người thanh niên mặc áo xám trắng đang đứng.
|
KẾ HOẠCH BẮT CỪU Tác giả: Mạc Thiểu Niên Chương 49: Thẳng Thắn Ads Vô số ánh mắt di động theo bóng người cô, dường như cô có cốt cách vương giả trời sinh, thoải mái đón nhận sự chú ý của mọi người mà không hề liếc ngang, cứ như cô không hề nhìn thấy, chỉ đi thẳng về phía trước.
Thế nhưng, sự thật lại không hề giống với những gì mọi người đang nghĩ. Thật ra, là Tô Y Thược đang chuẩn bị điều khiển Nhất Thược quay về Phù Dung cốc, nếu như thù của cô đã trả được rồi, thì cũng không cần phải ở lại đây nữa.
Nhưng người khác thì lại cho rằng cô đang rất thâm tình, chân thành đi về phía Nhược Thủy Tam Thiên.
[Mật] Nhược Thủy Tam Thiên: Em muốn anh trở thành trò cười của mọi người sao?
Giọng nói của anh còn mang chút tủi thân. Anh có thể nhìn ra, với tính cách của Nhất Thược, thù đã báo xong rồi thì sẽ không quản mấy chuyện khác nữa. Anh sao có thể bỏ qua cơ hội thế này được chứ, để cô chạy trốn, mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, vuột mất cô mới là chuyện lớn.
[Mật] Nhất Thược: Ặc.
Nhưng cơ thể của cô cũng dừng hẳn lại, nếu là người khác thì cô sẽ rất tùy tiện quăng lại một câu: liên quan gì tới tôi. Có điều… lần này cô lại không nói nên lời được, chỉ là, nhớ tới hình ảnh anh và Phong Lăng Tuyết sánh vai nhau rời đi lần đó, trong lòng cô hơi nhoi nhói đau.
[Mật] Nhất Thược: Không liên quan gì tới tôi.
Nói xong, cô gọi Bích Lạc ra, cơ thể màu đỏ lửa lượn vòng trên không trung như đang sung sướng gọi chủ nhân.
[Mật] Nhược Thủy Tam Thiên: Cô ta biết thân phận thực sự của em, đe dọa tôi.
Thấy cô gọi Bích Lạc ra, Nhược Thủy Tam Thiên sợ cô sẽ cứ thế mà đi thật. Anh không sợ bị mọi người giễu cợt, anh chỉ sợ cô rời đi, rồi… không bao giờ gặp anh nữa.
Tô Y Thược không ngờ chính vì mình nên Nhược Thủy Tam Thiên mới bị ép kết hôn với Phong Lăng Tuyết, cô gái đó lại biết cả thân phận của cô, thủ đoạn cũng không tệ!!!
Thấy Tô Y Thược mãi mà không trả lời, Nhược Thủy Tam Thiên nghĩ cô vẫn còn tức giận chuyện lần trước, nên không biết phải làm sao.
[Mật] Nhược Thủy Tam Thiên: Em vẫn còn giận sao?!
Anh cẩn thận dò hỏi.
[Mật] Nhất Thược: Tôi có chồng nuôi từ bé rồi.
Câu nói này khiến Lâm Mạc Tang ngồi trước máy tính không biết phải phản ứng thế nào nữa, anh quên mất Nhược Thiên! Ban đầu vì mục đích tiếp cận cô nên mới tạo ra acc đó, không ngờ hôm nay lại thành tự bê đá đập vào chân mình!
Tô Y Thược thừa lúc anh còn đang ngẩn người lập tức trốn mất, đuôi phượng mềm mại kéo dài càng lúc càng xa trên bầu trời quạnh quẽ…
Tiếp đó, khi mọi người còn đang mải nhìn theo bóng Nhất Thược, một bóng người xám vội vàng chạy vọt qua họ, cưỡi “Linh Vân” bay về phía Nhất Thược biến mất, hai bóng sáng dần dần bay xa.
Ở một góc khác, hai bóng người cũng lặng lẽ rời khỏi Quỳnh Sơn Yên Vũ.
Mọi người thấy hai người đều rời đi, liền quay lại tìm nhân vật duy nhất còn sót lại của hôn lễ này vừa bị lãng quên, Phong Lăng Tuyết, nhưng cũng không còn thấy bóng dáng cô ta đâu nữa.
Màn cướp rể này trở thành chủ đề nóng bỏng nhất của Vân Du Tứ Hải suốt một thời gian dài, mà ba nhân vật của hôn lễ đó, Phong Lăng Tuyết chưa từng xuất hiện lại, Nhất Thược chỉ chuyên tâm chế dược trong Phù Dung cốc, người còn lại thì bám theo cô như hình với bóng.
Nhìn Nhược Thủy Tam Thiên suốt ba ngày nay cứ online là không rời cô một tấc, quả thật Tô Y Thược không biết phải nói gì. Người thanh niên này không còn việc gì khác để làm sao? Vì sao ngày nào cũng bám lấy cô, hình tượng người thanh niên như tiên giáng trần mà cô biết đó, hiện giờ căn bản là tên vô lại.
[Mật] Nhược Thủy Tam Thiên: Anh nói với em một chuyện, em đừng giận anh…
Mấy lời này anh đã nói suốt ba ngày nay rồi, nhưng vấn đề là nói xong câu đó lại không có câu nào tiếp theo nữa, Tô Y Thược cũng lười đáp lời anh.
|
Tô Y Thược lườm anh một cái, tiếp tục chế dược, cô còn bận kiếm tiền, không có thời gian bận tâm đến anh.
Nhược Thủy Tam Thiên suốt ngày vô sỉ tỏ vẻ ngây thơ đáng thương, cực kỳ giống Nhược Thiên, nên cô đã miễn dịch rồi.
Nhắc tới Nhược Thiên, ba ngày nay chưa từng thấy cậu ta log in, khiến Tô Y Thược hơi kỳ quái.
Thấy Tô Y Thược không đáp lại, Lâm Mạc Tang càng do dự rốt cuộc có nên nói cho cô biết anh là người chồng nuôi từ bé kia của cô không? Anh cũng giống cô, thay đổi một thân phận khác thôi mà, cô thì thay đổi thuộc tính, còn anh đổi acc phụ… thế thôi mà…
Nhưng cô sợ nhất, ghét nhất là người khác lừa gạt cô. Lỡ như cô ấy biết chân tướng rồi không thèm để ý tới anh nữa thì làm sao bây giờ?
Có điều không nói cho cô, để hai tên đàn ông… già kia cứ nhìn cô chằm chằm thế thì… Lần trước khi anh đuổi theo Y Thược, cũng phát hiện hai người kia len lén đi theo sau anh, thế nên anh cố tình đổi hướng khác, dùng kế điệu hổ ly sơn. Bọn họ muốn biết Tô Y Thược đi đâu à?! Nằm mơ đi!!!
Tình yêu dễ khiến người ta lo được lo mất, trừ những chuyện có liên quan đến Tô Y Thược ra, có bao giờ Lâm Mạc Tang phải đắn đo không dám quyết định đâu.
Bởi vì, trong cuộc tình này, anh đã được định trước là người bị động rồi.
[Mật] Nhược Thủy Tam Thiên: Anh nói thật này…
Lại nữa.
Tô Y Thược nhìn tỉ lệ đặt nguyên liệu, phát hiện ra mình vừa cho hơi nhiều đại lam, liền ấn nút giảm số lượng đại lam đi, rồi ấn xác nhận.
[Chúc mừng bạn đã chế tạo thành công thảo dược Bổ Huyết Thảo]
Nhất Thược tiếp tục động tác của mình, cứ như không hề nghe thấy lời nói của Nhược Thủy Tam Thiên.
[Mật] Nhược Thủy Tam Thiên: Anh là Nhược Thiên.
Động tác của cô gái váy hồng dừng lại một chút, ba giây sau lại tiếp tục chế dược.
Không phản ứng sao? Nhược Thủy Tam Thiên nghi hoặc, phản ứng này đối với người khác mà nói thì rất không bình thường, nhưng đối với Nhất Thược mà nói thì lại rất bình thường, nhưng chính vì biểu hiện của cô quá bình thường, Nhược Thủy Tam Thiên mới càng lo lắng hơn.
[Mật] Nhược Thủy Tam Thiên: … Y Y?
Lần này thì cơ thể Nhất Thược còn không hề dừng lại chút nào. Không hề có phản ứng sao? Nhược Thủy Tam Thiên cuống quít, đi tới trước mặt bóng dáng bận rộn của Nhất Thược, chắn lối của cô.
Tô Y Thược nhìn Nhược Thủy Tam Thiên đang chặn trước lối đi của mình. Nếu nói trong lòng không có chút tức giận nào vì anh lừa dối mình thì là không thể, nhưng nghĩ đến trước đây mình cũng không nói thân phận thực sự cho anh, thì cũng không có lý do để tức giận nữa.
[Mật] Nhược Thủy Tam Thiên: Em không giận sao?
[Mật] Nhất Thược: Ừ.
Lâm Mạc Tang khẽ cười, Tân Việt Trạch ngồi bên cạnh xem TV nhìn khuôn mặt cười nghiêng nghiêng của Lâm Mạc Tang mà có cảm giác như ngày tận thế sắp tới. Ba ngày nay Tân Việt Trạch bận bịu sắp xếp phòng bệnh mới giúp em trai Lưu Kỳ, đồng thời phái người bảo vệ nên Lưu Kỳ mới thả lỏng được một chút, anh ta cũng nhờ thám tử tư điều tra chuyện này, rốt cuộc cũng tóm được kẻ kia.
Hiện giờ, chỉ thiếu người để giăng lưới thôi.
“Chà, tâm trạng không tệ nhỉ ~~~” Giọng nói trêu ghẹo đầy ý cười của Tân Việt Trạch vang lên bên tai Lâm Mạc Tang.
Lâm Mạc Tang khôi phục khuôn mặt lạnh như khối băng, hai mắt nhìn bóng người màu hồng nhạt kia, đầu cũng không thèm quay sang, giọng nói khàn khàn vang lên: “Cậu cũng vậy.”
Tân Việt Trạch mất tự nhiên. Quả nhiên không thể bắt anh chịu thiệt chút nào mà, anh chàng kia độc mồm độc miệng, đúng là chỉ có người con gái không bình thường như Tô Y Thược mới có thể tóm gọn được anh.
Vì thế, anh ta quyết đoán ngậm miệng lại.
[Mật] Nhược Thủy Tam Thiên: Vậy em vẫn cưới anh chứ?
Khi gõ những lời này, Lâm Mạc Tang còn nghe được tiếng tim của chính mình đập “thình thịch” gấp gáp, lúc đối mặt với trùm buôn thuốc phiện anh cũng không thấy khẩn trương như thế này.
Nhìn mấy chữ này, Tô Y Thược nghẹn lời…
Cô chọc vào ai thế này!!! Bám theo cô ba ngày, thẳng thắn nói ra thân phận của mình, mục đích cuối cùng chỉ là vì muốn cô không tìm được cớ nào khác để không cưới anh sao?!
Tô Y Thược cũng rất bối rối, về bản chất mà nói, anh vốn là “chồng nuôi từ bé” của cô, tuy cô không tình nguyện, nhưng lúc đó chính xác là cô cũng không phản đối. Về lý mà nói, mấy hôm trước chính cô là người quấy rối hôn lễ của anh, cầu hôn anh, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Về tình mà nói, vì bảo vệ thân phận của chính mình nên anh mới chấp nhận sự uy hiếp của Phong Lăng Tuyết. Mấu chốt nhất là… anh đã chặt đứt đường viện cớ của cô…
Nhưng mà…
Qua ba phút sau,
Lâm Mạc Tang bắt đầu chuyển từ chờ mong thành tuyệt vọng.
Nhìn gương mặt phủ đầy mây mù còn có cả sấm sét của Lâm Mạc Tang, Tân Việt Trạch thầm thắc mắc không hiểu Tô Y Thược lại làm gì anh rồi, sắc mặt thay đổi bất thường thế kia. Sao trước đây anh ta không phát hiện ra cái bản mặt cương thi kia cũng có thể biến đổi nhiều cảm xúc thế nhỉ.
[Mật] Nhất Thược: Em cưới anh.
Nhìn thấy ba chữ đó, đầu óc Lâm Mạc Tang thoáng trống rỗng, chỉ giây lát sau lại mừng như điên, hoàn toàn quên mất Tô Y Thược vừa dùng từ ‘cưới’. (Ý là không phải từ ‘gả’ như em gả cho anh, mà là từ ‘cưới’ thường chỉ con trai dùng nói với con gái.)
Thấy Nhược Thủy Tam Thiên đột nhiên không trả lời, Tô Y Thược hơi nghi hoặc.
[Mật] Nhất Thược: Anh sao vậy?
[Phụ cận] Tự Trần Khuynh Điềm: Xin chào!
Tin đột ngột xuất hiện trong khung chat phụ cận thu hút sự chú ý của hai người.
|
KẾ HOẠCH BẮT CỪU Tác giả: Mạc Thiểu Niên Chương 50: Ở Bên Nhau Ads Hắn chào ai?
Người này nhìn hơi quen quen… Tô Y Thược thầm tìm kiếm trong trí nhớ.
Đương nhiên Lâm Mạc Tang nhớ kỹ người này, hắn tới đây làm gì?
[Phụ cận] Nhất Thược: Anh là?
[Phụ cận] Tự Trần Khuynh Điềm: Chúng ta đã gặp nhau rồi.
Tô Y Thược nghĩ hắn nói là gặp trong game, liền suy nghĩ một chút, hình như khi cô dùng acc “Tôi Là Thương Nhân”, chính người này đã mua thuốc trường sinh bất lão của cô thì phải. Lẽ nào hắn biết mình chính là “Tôi Là Thương Nhân”?
Lâm Mạc Tang không nhớ ra trong cuộc sống hiện thực Tô Y Thược có tiếp xúc với người nam giới nào khác, người thanh niên này làm thế nào mà biết cô?
[Phụ cận] Tự Trần Khuynh Điềm: Sân trung tâm thương mại. Trốn người.
Trong đầu Tô Y Thược lập tức hiện ra khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, e rằng chỉ nhìn thấy khuôn mặt đó một lần, mọi người sẽ không quên được. Có điều, gặp một người cứ nghĩ sẽ không gặp lại nữa ở trong game đúng là chuyện rất kỳ lạ.
[Phụ cận] Nhất Thược: Tôi không nhận ra anh.
Cô chỉ gặp người đàn ông này có một lần thôi, không ngờ lại có thể đụng nhau trong game, mà hắn lại biết được thân phận thực sự của cô, chứng tỏ chắc chắn hắn đã tự tiến hành điều tra về cô, chỉ tiếc là cô không có hứng thú.
[Phụ cận] Tự Trần Khuynh Điềm: Em rất đặc biệt, tôi rất hiếu kỳ.
Một câu nói đã xác nhận việc hắn phái người điều tra về thân thế của cô, cũng biết chính xác cô là ai.
Diệp Tư Trần không tin hắn đã nói như thế mà cô vẫn từ chối sự tiếp cận của hắn. Hắn luôn rất tự tin với khuôn mặt của chính mình, chỉ tiếc là Tô Y Thược không phải loại con gái dễ bị vẻ ngoài mê hoặc, nếu không hắn cũng sẽ không thích cô như vậy.
Hiển nhiên Lâm Mạc Tang nhớ rõ người đàn ông chặn Y Thược ở góc tường ngày ấy, anh hơi căm ghét. Khuôn mặt của người đàn ông đó quá tai họa. Trực giác giữa đàn ông với nhau rất chính xác, anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng đó là một đối thủ có năng lực tương đương với mình.
Lâm Mạc Tang nhìn Tự Trần Khuynh Điềm trên màn hình, dường như đang cân nhắc đánh giá gì đó.
[Phụ cận] Nhất Thược: Ờ.
Tô Y Thược lại bắt đầu bận rộn chế dược, mà tự động quên đi hai người đàn ông rất thu hút sự chú ý của người khác ở trước mặt mình.
Dù Nhược Thủy Tam Thiên và Tự Trần Khuynh Điềm đã quen với việc bị Nhất Thược ngó lơ, nhưng dù sao trong đời thực họ cũng là những người đàn ông luôn trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, cô gái này thật sự khiến lòng tự trọng của đấng nam nhi bọn họ bị tổn thương sâu sắc…
Vì vậy, hai người đàn ông đồng thời bắt đầu cuộc đối thoại không muốn người khác biết.
[Mật] Nhược Thủy Tam Thiên: Nói chuyện riêng.
[Mật] Tự Trần Khuynh Điềm: Nói chuyện riêng.
Hai người cùng gửi tin cho nhau.
[Mật] Nhược Thủy Tam Thiên: Anh thích cô ấy.
[Mật] Tự Trần Khuynh Điềm: Anh thích cô ấy.
Ba giây sau.
[Mật] Nhược Thủy Tam Thiên: Cô ấy là bà xã của tôi.
[Mật] Tự Trần Khuynh Điềm: Hiện giờ vẫn chưa phải. Hơn nữa, tôi đã gặp cô ấy ngoài đời, ít ra tôi cũng gần gũi với cô ấy hơn anh, không phải sao?
Diệp Tư Trần cho rằng Lâm Mạc Tang chưa gặp Tô Y Thược ở ngoài đời thực, hoặc có thể họ quen nhau nhưng không biết đó là cô.
[Phụ cận] Nhược Thủy Tam Thiên: Bà xã.
Tô Y Thược không biết anh nổi cơn điên gì, tay run lên, không đáp lại cũng không phủ nhận.
[Mật] Nhược Thủy Tam Thiên: Hơn nữa, chúng tôi sống cùng nhau.
Nhược Thủy Tam Thiên vừa nói câu này, không khí lặng hẳn xuống. Lâm Mạc Tang nheo mắt y như một con cáo già, anh cũng đâu có lừa hắn, rõ ràng là bọn họ sống cùng với nhau, cùng một nhà trọ mà…
[Mật] Tự Trần Khuynh Điềm: Anh là Lâm Mạc Tang.
Đây không phải câu hỏi mà là câu khẳng định. Xem ra tuy Diệp Tư Trần chỉ vừa bước chân vào đống bùn lầy này, nhưng về thái độ và cách xử lý công việc vẫn rất tinh tế, gọn ghẽ, hắn cũng dám phái người điều tra anh. Như vậy cũng có thể thấy hắn rất để tâm tới Y Thược.
[Mật] Nhược Thủy Tam Thiên: Cậu là Diệp Tư Trần.
Giờ phút này, cả hai người đàn ông đều đã xác nhận được thân phận của đối phương, dường như đều xuyên qua máy tính để đánh giá đối phương, giống như… giống như một con sói và một con sư tử đang cắn xé nhau, khiến người khác sợ đến run người.
[Mật] Tự Trần Khuynh Điềm: Tôi sẽ không buông tay.
Sẽ khuông bỏ qua Tô Y Thược, càng không bỏ qua cơ hội đánh bại nhà họ Lâm.
[Mật] Nhược Thủy Tam Thiên: Chết tâm đi. Lo mà học hỏi anh trai cậu cho tốt vào.
Từ trước đến giờ Lâm Mạc Tang vốn rất am hiểu thuật giết người không dao, chỉ cần nói vài câu cũng có thể đâm thẳng vào nỗi đau của người khác, làm kích động sự tức giận của họ. Diệp Tư Trần bỏ nhà đi cũng được một thời gian rồi, đã không còn non nớt như trước kia nữa, đương nhiên cũng biết vui giận không lộ rõ.
[Mật] Tự Trần Khuynh Điềm: Vậy cứ chờ mà xem.
|