Kế Hoạch Bắt Cừu
|
|
KẾ HOẠCH BẮT CỪU Tác giả: Mạc Thiểu Niên Chương 53: Vọng Tưởng Của Tống Tâm Di Ads Đến nơi tổ chức buổi tiệc, Tống Thanh mặc chiếc áo đuôi tôm màu trắng đang đứng ở cửa, các vị tiểu thư đi qua đi lại đều lộ ra vẻ thẹn thùng không ngừng nhìn về phía anh ta, nhưng anh ta chỉ khẽ cười đáp lễ theo phép lịch sự.
Tô Y Thược bước ra khỏi xe, Lâm Mạc Tang tự nhiên đưa tay ra làm động tác mời.
Cô hơi do dự một chút, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh. Vừa nhìn thấy bóng Tô Y Thược, ban đầu Tống Thanh bị cách ăn mặc của Tô Y Thược ngày hôm nay làm cho choáng ngợp, cứ ngẩn người nhìn cô quên cả thu hồi ánh mắt của mình, cho đến tận khi vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Mạc Tang chắn trước Tô Y Thược ngăn chặn tầm mắt của Tống Thanh, anh ta mới giật mình, cười gượng gạo.
“Em đến rồi à.” Tống Thanh nhìn Tô Y Thược khác với thường ngày, dịu dàng nói. Trong mắt anh ta đầy vẻ say đắm, cô bé này rõ ràng là do anh phát hiện ra trước tiên, vậy mà hôm nay tay cô ấy lại khoác vào tay một người đàn ông khác.
Bị Tống Thanh nhìn như vậy Tô Y Thược cũng rất mất tự nhiên, bàn tay khoác tay Lâm Mạc Tang siết chặt lại. Lâm Mạc Tang kín đáo vỗ nhẹ vào tay cô để trấn an.
“Chắc cậu Tống còn nhiều việc bận rộn phải làm, chúng tôi không tiện quấy rầy. Tôi và Y Thược vào trước.” Giọng nói của Lâm Mạc Tang không có chút cảm xúc nào, nói xong liền đưa Tô Y Thược đi ngang qua Tống Thanh, không thèm nhìn anh ta lấy một cái.
Tống Thanh đứng sững người tại chỗ nhìn hai người rời đi nhưng không có lý do gì để lên tiếng ngăn cản.
Vào bên trong Tô Y Thược mới phát hiện hôm nay là vũ hội hóa trang, mọi người tham dự vũ hội đều đeo mặt nạ. Lâm Mạc Tang thuận tay lấy một đôi mặt ra từ trong đống mặt nạ trước mặt ra, cầm chiếc mặt nạ màu hồng đeo lên mặt Tô Y Thược. Nhìn dáng vẻ vô cùng chú tâm của anh, trong lòng Tô Y Thược bỗng dâng lên một cảm giác trước giờ chưa từng có. Trong mắt Lâm Mạc Tang hiện lên vẻ hài lòng, anh tự nhiên đeo mặt nạ cho Tô Y Thược giống như mọi chuyện vốn nên là như thế, sau đó mới đeo lên mặt mình chiếc mặt nạ màu đen.
Cảm nhận được ngón tay thon dài của anh xẹt qua mặt mình, trên đầu ngón tay còn có lớp chai thô ráp, đột nhiên Tô Y Thược lại nhớ tới chuyện vừa rồi trong phòng thử đồ, khiến mặt cô thoáng đỏ lên, ánh mắt mất tự nhiên nhìn về hướng khác.
Vì có mặt nạ che đi nên Lâm Mạc Tang không nhìn thấy rõ cảm xúc của Tô Y Thược lúc này, chỉ cho rằng cô lo lắng trong trường hợp này thôi, vì vậy, anh xòe bàn tay của mình ra, đan vào bàn tay của cô.
Chợt thấy hơi ấm từ lòng bàn tay truyền lên, Tô Y Thược quay sang nhìn người thanh niên bên cạnh, lần đầu tiên trong mắt cô xuất hiện vẻ nhu hòa, trong lòng bỗng cảm thấy an toàn đến khó hiểu.
Lúc này Tống Thanh cũng đã bước vào, bên cạnh anh ta có một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, trang phục cũng rất đẹp, váy ngắn màu hồng kết hợp với tất da chân màu đen, ánh mắt còn cố ý tỏ ra yểu điệu. Tuy đối phương đeo mặt nạ nhưng chỉ liếc mắt Tô Y Thược cũng nhận ra đó là Tống Tâm Di. Bọn họ đang đi về phía Tô Y Thược.
Trên mặt Lâm Mạc Tang xuất hiện vẻ không vui, bàn tay nắm tay Tô Y Thược siết chặt lại.
“Y Thược ~” Tống Thanh kéo Tống Tâm Di đến trước mặt họ.
Đối với việc Tống Thanh liên tục tìm cô, ngoài bất đắc dĩ ra, Tô Y Thược chỉ thấy nghi hoặc, rốt cuộc anh ta có chuyện gì?!
Đi tới trước mặt Tô Y Thược, Tống Tâm Di mới phát hiện bên cạnh cô có một người bạn trai, cô ta lập tức thu ngay ánh mắt sắp toát ra vẻ chán ghét lại, tuy không nhìn thấy mặt người thanh niên kia, nhưng toàn thân anh lộ ra vẻ lạnh lùng. Đôi mắt sâu đen láy, chiếc mặt nạ màu đen vương giả như càng tôn lên sắc quyến rũ mê hoặc người khác, hình dáng đôi môi tuyệt mỹ, dáng người cao gầy, không có một điểm nào không toát lên vẻ cao quý, tao nhã. Tống Tâm Di ngây ngẩn nhìn Lâm Mạc Tang, mắt đầy vẻ ái mộ.
Lâm Mạc Tang lạnh lùng nhìn Tống Tâm Di, loại con gái giả dối này mà cũng xứng đáng làm chị Y Thược sao? Đúng là nực cười!
“Tâm Di, đây là… bạn trai của Y Thược.” Thấy Tống Tâm Di thất thần, Tống Thanh liền lên tiếng để cô ta hồi hồn lại. Khi nói những lời này, trong mắt anh ta cũng chợt lóe vẻ đau đớn. Tống Tâm Di không thể tin nổi nhìn Tô Y Thược và Lâm Mạc Tang, người thanh niên mà cô ta chỉ liếc một cái đã vừa ý lại là bạn trai của con điếm Tô Y Thược này sao?!
Vì ngại có mặt Lâm Mạc Tang ở đây, nên cô ta cũng không dám bộc lộc ánh mắt ghen ghét ra.
Nhìn ánh mắt si mê của cô ta dành cho Lâm Mạc Tang, trong lòng Tô Y Thược đột nhiên hơi bất an, từ nhỏ Tống Tâm Di đã thích tranh cướp với cô, chỉ cần cô có thứ gì đó thì cô ta nhất định phải có, nhưng dù như vậy cô cũng đều không so đo tính toán gì, vì cô không cần những thứ đó.
Nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm lần này của cô ta lại khiến cô không thể tùy tiện được nữa. Không phải cô không có tự tin, mà vì cảm giác không an toàn tích lũy lâu ngày khiến cho cô không dám chắc chắn người đàn ông này sẽ vẫn ở lại bên cô.
Thấy Tô Y Thược hơi buông lỏng tay, Lâm Mạc Tang thoáng giận dữ vì cô thiếu tin tưởng anh, liền siết hơi chặt tay lại như muốn trừng phạt.
Cảm giác đau đớn từ tay truyền tới đã dời đi sự chú ý của Tô Y Thược.
Nhìn vẻ tức giận không giấu được trong mắt Tô Y Thược khi nhìn mình, Lâm Mạc Tang khẽ cười hài lòng sau mặt nạ.
Tống Tâm Di thấy hai người trước mặt hoàn toàn không thèm để ý đến cô ta, chỉ lo liếc mắt đưa tình, khiến cho một người luôn luôn được mọi người chú ý ở trong trường như cô ta càng thấy oán hận Tô Y Thược hơn, trong lòng cô ta cũng thầm hạ quyết tâm, cô ta nhất định phải có được người đàn ông này.
Lâm Mạc Tang sao có thể không nhận ra tâm địa của cô ta. Đối với loại phụ nữ giả dối này, từ trước đến giờ anh không hề biết nương tay, đặc biệt là những người đã có ý đồ làm tổn thương Y Thược, anh sẽ không bỏ qua một kẻ nào hết, tốt nhất là cô ta đừng tự vác xác đến trêu chọc anh.
“Chào anh.” Thấy Tống Thanh giới thiệu mình mà người thanh niên này còn không chủ động chào hỏi, Tống Tâm Di buồn bực nhưng cũng cảm thấy hứng thú với đối với kiểu đàn ông rất có tính khiêu chiến này, mắt lóe lên tia hiếu thắng, tự chủ động chào anh.
Lâm Mạc Tang không đáp lời Tống Tâm Di, thậm chí nhìn còn không thèm nhìn cô ta.
Bàn tay đưa ra giữa không trung của Tống Tâm Di như cứng lại, vô cùng xấu hổ, đưa tới cũng không được, mà rụt lại cũng chẳng xong, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ trở nên cực kỳ dữ tợn.
Dù sao Tống Tâm Di cũng là em gái ruột của mình, Tống Thanh không đành lòng liền nói với Tô Y Thược và Lâm Mạc Tang là họ còn có việc rồi định kéo Tống Tâm Di rời đi, tránh để quan hệ của anh ta và Y Thược thêm ngại ngùng.
Tống Tâm Di sao có thể cam tâm rời đi như vậy, cô ta giận dữ nhìn Tống Thanh một cái, vùng ra khỏi tay anh ta, định tiếp tục tiếp cận Lâm Mạc Tang.
Lúc này, bóng người quen thuộc lọt vào mắt cô ta, Tống Tâm Di lập tức dừng bước, mắt đầy vẻ tính toán.
Lúc này Lưu Tây đang đứng tiếp đón khách khứa ở ngay giữa sân khấu, vừa nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Thấy mấy người Tống Tâm Di, hắn vội vàng đi về phía họ, khóe môi nhếch lên nụ cười nho nhã lễ phép.
“Cô Tống, rất hân hạnh được đón tiếp cô!” Nhìn Tô Y Thược mặc váy trắng dài, trên mặt Lưu Tây không giấu nổi sự tham lam khiến vẻ hào hoa phong nhã của hắn nhìn rất giả tạo.
Hắn vốn bị khí chất lạnh lùng cao ngạo của cô hấp dẫn, nhưng vẻ đẹp của cô ngày hôm nay lại càng có vẻ quyến rũ mê hoặc lòng người hơn, khiến Lưu Tây chỉ mong được đặt cô dưới thân mà yêu thương một phen.
Ánh mắt hổ sói khiến Tô Y Thược rất mất tự nhiên, cô cố kiềm chế, cô vẫn còn có việc phải làm, chờ một chút nữa hắn ta muốn cười cũng không nổi.
“Anh Lưu, xin chào!” Lâm Mạc Tang kéo Tô Y Thược ra phía sau, né tránh bàn tay đang đưa ra của Lưu Tây, giọng nói thâm trầm khiến người ta không đoán ra được suy nghĩ của anh.
Lúc này Lưu Tây mới nhận ra bên cạnh Tô Y Thược có một người thanh niên khác. Người thanh niên này đeo mặt nạ màu đen làm cho hắn không thấy được tướng mạo của anh ấy, nhưng toàn thân tỏa ra luồng khí rất thần bí khiến hắn sợ hãi. Hắn cứ cảm thấy người thanh niên này hơi quen quen, nhưng lại không nghĩ ra.
|
KẾ HOẠCH BẮT CỪU Tác giả: Mạc Thiểu Niên Chương 54: Giăng Lưới Ads “Đây là bạn trai của Tô Y Thược…” Tống Thanh nghi hoặc nhìn về phía Lâm Mạc Tang. Anh ta không biết tên Lâm Mạc Tang.
“Lâm Mạc Tang!” Lâm Mạc Tang tiếp lời.
“Chào anh Lâm.” Lưu Tây lập tức cười chào Lâm Mạc Tang, trong đầu lại nghĩ nên làm cách nào để kéo người thanh niên này rời khỏi Tô Y Thược.
Tống Tâm Di liên tiếp bị bỏ qua. Thấy mọi người chỉ nhìn về phía Tô Y Thược, sự ghen ghét đối với cô càng lúc càng sâu.
Cô ta đang định nói gì đó thu hút sự chú ý của mọi người, thì phòng bên kia đột nhiên vang lên tiếng kêu: “Có người ngất xỉu rồi!”
Lưu Tây khẽ nhíu mày, sao đúng lúc này lại xảy ra chuyện? Trong lòng hắn có chút bực bội, chỉ áy náy gật đầu với mọi người rồi đi về phía vừa phát ra tiếng kêu.
Nhìn theo bóng lưng Lưu Tây, trong mắt Tô Y Thược thoáng hiện lên vẻ giảo hoạt, nhanh đến mức không ai phát hiện ra.
“Có chuyện gì vậy?” Xa khỏi tầm mắt của mọi người, Lưu Tây lập tức lộ bản tính của mình, nhìn quản gia bằng ánh mắt nham hiểm, thâm độc.
“Có vị tiểu thư vừa ngất xỉu, có lẽ là uống say ạ.” Quản gia sợ hãi đáp. Ông đã chứng kiến sự tàn bạo thâm hiểm của người thanh niên này rồi.
Lưu Tây đi tới trước mặt người ngã trên mặt đất, trong mắt thoáng xuất hiện sự kinh hỉ, đây không phải cô em gái ngoan Lưu Kỳ của hắn sao? Nhìn gương mặt ửng hồng của cô ấy, hắn vội vội vàng vàng đi tới bên cạnh cô, bế cô lên, quay đầu phân phó quản gia chú ý tốt bên này, có tình hình gì thì báo cáo với hắn. Nói xong hắn ta bế Lưu Kỳ khẩn cấp chạy lên tầng.
Tô Y Thược thu hết nhất cử nhất động của hắn vào trong mắt, sự tình phát triển rất thuận lợi, chỉ chờ Lưu Tây sa lưới!
Lưu Tây bế Lưu Kỳ vào phòng mình xong, liền vội vàng đặt cô lên giường. Tân Việt Trạch trốn trong phòng nhìn thấy tất cả những hình ảnh này, thầm siết chặt nắm đấm.
Trước đây Lưu Tây vẫn muốn tiếp cận Lưu Kỳ. Lưu Kỳ và hắn là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng từ nhỏ hắn đã ôm suy nghĩ dâm tà với Lưu Kỳ, chỉ là không tìm được cơ hội tiếp cận cô. Hôm nay không chỉ Tô Y Thược tới đây, mà ngay cả Lưu Kỳ cũng xuất hiện ở buổi tiệc này, sự hưng phấn trong lòng Lưu Tây thật không có từ nào tả nổi.
Nhìn khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng của Lưu Kỳ, Lưu Tây không kìm được chỉ muốn âu yếm.
Ngay khi cái miệng bẩn thỉu của Lưu Tây sắp hôn đến mặt Lưu Kỳ, cô đột nhiên quát to: “Cút!” sau đó vô thức đạp một cước về phía Lưu Tây. Vì hắn không phòng bị gì, nên bị đạp suýt lăn xuống giường, tức giận muốn phát hỏa.
“Lưu Tây, Lưu Tây…” Người đang say rượu lại vô thức gọi tên hắn, bàn tay quờ quạng trên không trung như đang tìm gì đó.
Trong lòng Lưu Tây vui hẳn lên, quên cả đau đớn giận dữ, chẳng lẽ cô cũng thích hắn?
“Anh ở đây. Anh ở đây.” Hắn vội vã cầm lấy bàn tay đang tìm kiếm của Lưu Kỳ.
Cô như tìm được thứ để dựa dẫm, sắc mặt dần dịu đi, động tác ngừng lại, giống như đã ngủ say.
Lưu Tây thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng chịu yên rồi.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhu mì của Lưu Kỳ, dục vọng của hắn lại gào thét, tiếc là người trên giường lại bắt đầu nỉ non: “Lưu Tây ca ca có bạn gái…” Giọng nói như đang khóc, chứa đầy sự tủi thân, nghẹn ngào.
Lưu Tây vội dỗ dành: “Lưu Tây ca ca là của mình em, làm sao có bạn gái được!”
“Không đúng, hôm đó em nhìn thấy rõ ràng cái cô… cô Lý kia, đúng rồi cô gái tên Lý Phượng Na hôn anh ở phòng làm việc, anh cút đi!” Vừa nói Lưu Kỳ vừa giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay của Lưu Tây.
Lưu Tây làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy để chiếm lấy Lưu Kỳ: “Lưu Tây ca ca làm sao thích loại phụ nữ dối trá như vậy được, chẳng qua vì cô ta cứ quấn lấy anh thôi, Kỳ Kỳ đừng tức giận mà ~ ngoan ~” Lưu Tây ra vẻ dịu dàng vuốt tóc Lưu Kỳ.
“Vậy… Vậy… còn cái cô Thi Ninh Nhi…” Đầu lưỡi Lưu Kỳ có vẻ nói không rõ ràng nữa.
Thấy cô say đến không còn biết gì, Lưu Tây chỉ muốn mau mau hoàn thành việc tốt của mình, để Lưu Kỳ nhanh chóng kết thúc màn tra hỏi này, hắn trả lời cũng ngắn gọn hơn.
“Đó là gái tiếp khách, nếu không vì ba thì anh làm sao để ý cô ta được!” Giọng nói của hắn đầy vẻ chán ghét.
Bàn tay cầm máy ghi âm của Lưu Kỳ siết chặt lại, tiếp tục mang vẻ mặt đỏ hồng vì say rượu ấm ức hỏi. Hầu như những cô gái trước đây đã từng gặp gỡ Lưu Tây đều bị cô lôi ra hỏi một lượt. Tuy Lưu Tây đều gạt tất cả sang một bên, nhưng giọng điệu đã có vẻ không kìm nén được. Nhìn dáng người mảnh mai xinh đẹp của Lưu Kỳ, hắn không nhịn thêm được nữa, cũng chẳng thèm bận tâm đến vấn đề của Lưu Kỳ, lao thẳng tới đặt Lưu Kỳ xuống giường.
Trong lòng Lưu Kỳ rất sợ hãi, sống chết muốn vùng ra khỏi Lưu Tây đang đè nặng lên cô.
“Cái gì đây?” Nhìn chằm chằm chiếc máy ghi âm mini giấu trong tay Lưu Kỳ, mắt Lưu Tây lạnh đi, “Mày mà cũng dám gài bẫy tao à?! Con đĩ!” Nói xong, Lưu Tây giật lấy chiếc máy ghi âm mini trong tay cô, vung tay định tát về phía Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ sợ hãi nhắm mắt lại, run rẩy chờ cái tát rơi xuống.
Sự đau đớn trong dự đoán không hề xảy ra, lại nghe ‘rầm’ một tiếng, tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Lông mi Lưu Kỳ run run, chậm rãi mở mắt ra, trước mắt đã không còn bản mặt dối trá của Lưu Tây từ lâu rồi.
Tân Việt Trạch xoa xoa tay, chán ghét đạp Lưu Tây ngất xỉu một cái khiến hắn lăn xuống đất. Nhìn mặt Lưu Kỳ đầy nước mắt ngồi trên giường, trong mắt anh đầy vẻ yêu thương, hơi cúi người ôm cô vào lòng.
Lưu Kỳ giật mình một chút, sau đó cảm nhận được vòng tay ấm áp của anh, sự lạnh lẽo trong lòng dần tan biến, yên tâm dựa vào ngực lắng nghe tiếng tim đập vững vàng của anh, cảm giác sợ hãi cũng trôi đi.
“Đừng sợ. Anh vẫn luôn ở đây!” Tân Việt Trạch không cố ý đấu võ mồm với Lưu Kỳ như thường ngày mà dịu dàng hứa hẹn với người trong lòng mình.
Người trong lòng dường như cảm nhận được sự chân thành của anh, khóe môi vương nước mắt hơi nhoẻn cười.
Chờ Lưu Kỳ và Tân Việt Trạch đi ra, hai người liền đưa tay ra dấu OK với Tô Y Thược, rồi đi về phía micro ở giữa phòng khách.
“Chào các quý ông, quý bà. Hoan nghênh mọi người đến đây hôm nay.” Giọng nói của Tân Việt Trạch vang lên từ micro, truyền rành mạnh vào tai mọi người.
Tất cả mọi người đều hơi nghi hoặc nhìn về phía Tân Việt Trạch và Lưu Kỳ.
Thấy mọi người đã chú ý về phía này, Tân Việt Trạch cầm chiếc máy ghi âm mini trong tay, tiếp tục cười nói: “Để chào mừng mọi người tới đây dự tiệc, cậu chủ Lưu của chúng tôi đã chuẩn bị sẵn một đoạn nhạc rất đặc biệt cho mọi người, coi như lời chào đón.” Giọng anh ta đầy vẻ trào phúng.
Quản gia đứng bên cạnh vốn muốn ngăn cản hành vi của Tân Việt Trạch, nhưng nghĩ một chút lại thấy thông báo cho Lưu Tây quan trọng hơn, vì vậy liền lén lén chạy lên tầng.
Trong micro vang lên đoạn đối thoại vừa rồi của Lưu Kỳ và Lưu Tây, Tân Việt Trạch sợ cô nghe lại mấy thứ này sẽ lại đau lòng, liền nhẹ nhàng ôm lấy cô, im lặng an ủi.
Khi mọi người nghe rành mạch tên của từng người từng người phụ nữ được xướng lên cùng với những tiếng phản bác không chút liêm sỉ của Lưu Tây, sắc mặt quan khách đều xanh xanh đỏ đỏ, trong phòng yên tĩnh hẳn, có vài người hiện giờ chắc hẳn đang muốn băm vằm Lưu Tây ra thành trăm nghìn mảnh.
Anh ta đã thay mặt Lưu Tây mời hết cả những người phụ nữ đã qua lại với hắn ta cùng cả những người ‘bạn tốt’ của hắn ta đến, đương nhiên cũng thuận miệng mời cả bố mẹ họ nữa. Trò vui phải để nhiều người thưởng thức mới đúng chứ, anh rất rộng rãi mà!
Tất cả đã xong, hiện giờ có thể để nam chính Lưu Tây lên sân khấu được rồi.
|
KẾ HOẠCH BẮT CỪU Tác giả: Mạc Thiểu Niên Chương 55: Thu Lưới. Ads Quản gia tìm thấy Lưu Tây ngay trong phòng hắn, nhìn hắn tư thế úp sấp xuống đất rất quái đản của hắn, ông ta đá vào người hắn mấy cái trước, sau đó đỡ hắn lên, để hắn tựa vào giường, gọi hai tiếng cũng không thấy hắn có phản ứng gì.
Nhìn bốn phía xung quanh căn phòng một chút, sau khi xác định không có ai, ông ta liền giơ tay lên, hung hăng tát vài cái vào mặt Lưu Tây.
Lưu Tây khẽ giật giật mắt trong mơ màng, quản gia lập tức thu tay lại đứng bên cạnh ra vẻ không biết gì cả.
Lưu Tây mở mắt, vẫn còn nhớ vừa rồi có người đánh hắn hôn mê, đang định hỏi xem có chuyện gì xảy ra, nhưng vừa động khẽ khóe miệng, trên mặt đã truyền đến cơn đau nhức tê buốt, rất nhiều vị trí trên người cũng vậy.
Có chuyện gì thế này? Hắn nghi hoặc nhìn quản gia đang cung kính đứng một bên.
“Cậu chủ, vừa rồi tiểu thư Lưu Kỳ hoảng hoảng hốt hốt lao xuống nhà.” Vừa nghe thấy Lưu Kỳ còn chưa đi xa, Lưu Tây liền bất chấp cơn đau trên mặt và trên người, vội vã đứng từ dưới đất lên, quần áo còn chưa chỉnh lại đã cuống quít chạy xuống dưới nhà, trong đầu chỉ muốn bắt được cô, rồi trừng trị cô gái đó một phen thích đáng.
Quản gia ở phía sau nhìn theo bóng Lưu Tây như có chút suy nghĩ nhưng cũng không ngăn hắn.
Lúc này, ở dưới nhà vô cùng yên tĩnh, tất cả đều rất ăn ý tìm kiếm bóng dáng Lưu Tây.
Lưu Tây đang từ trên lầu xuống vội vàng tìm Lưu Kỳ nên cũng không chú ý tới bầu không khí kỳ quặc ở dưới nhà.
Chợt nhìn thấy Lưu Kỳ đang cầm chiếc máy ghi âm mini trong tay đứng trước micro như đang ấn cái nút bật, Lưu Tây lập tức lao về phía cô, giật lấy chiếc máy ghi âm mini trong tay cô: “Hoan nghênh các vị tới dự buổi tiệc tối nay. Tôi và vị tiểu thư này còn có chút việc riêng, hy vọng mọi người chơi vui vẻ.” Sau đó hắn khẽ nở nụ cười mà hắn cho rằng rất nhã nhặn.
Tống Tâm Di đen mặt ra sức nháy mắt ra hiệu cho Lưu Tây, ánh mắt đầy vẻ trách cứ hắn không cẩn thận. Lưu Tây cho rằng cô ta muốn nói là chuyện lúc trước đã bàn bạc ổn thỏa rằng hôm nay sẽ tuyên bố kết hôn với Tô Y Thược, nhưng hiện giờ hắn còn có việc khác quan trọng hơn — phải ngăn cản Lưu Kỳ huy hoại danh dự của hắn.
Thấy mình tốt bụng nhắc nhở lại bị Lưu Tây phớt lờ, cô ta vô cùng tức giận, quay đầu đi.
Trong đầu Tống Thanh lúc này vẫn đang quay cuồng với những thứ vừa nghe được. Anh ta không ngờ Lưu Tây lại là một người như thế, anh ta cứ cho rằng kết hôn với Y Thược, hắn sẽ biết kiềm chế hơn, không ngờ ngay khi hắn đồng ý sẽ chăm sóc tốt cho Y Thược thì đã chạy ra ngoài tìm phụ nữ bừa bãi rồi!
Gần đây công ty nhà họ Tống gặp phải sự chống đối không xác định được, Diêu Vân biết Lưu Tây có hứng thú với Tô Y Thược, nên muốn lợi dụng Tô Y Thược để nhờ vả thế lực nhà họ Lưu, cứu vãn cục diện sắp phá sản của mình.
Tống Thanh vốn phản đối kịch liệt, nhưng trước sự tấn công bằng nước mắt của Diêu Vân, cùng với lời bảo đảm thề thốt son sắt của Lưu Tây, anh ta liền cố kìm nén cảm giác chua xót trong lòng mà buông tay, cũng bởi vì người đàn ông bên cạnh cô kia khiến anh ta muốn cách xa cô hơn nữa.
Vì vậy mới có chuyện mời tiệc ngày hôm nay, mục đích chủ yếu là muốn tuyên bố thẳng việc hôn nhân của Lưu Tây và Tô Y Thược.
Những khách mời có mặt ở đây làm như không nghe thấy Lưu Tây nói gì, chỉ đứng yên tĩnh tại chỗ. Cuối cùng Lưu Tây cũng phát hiện sự tình có gì đó không ổn.
Lúc này, một cô gái xinh đẹp mặc bộ váy dạ hội màu vàng rất quyến rũ, lắc lư thân mình như rắn nước chầm chậm đi về phía Lưu Tây, trong mắt cô ta có chút nổi sóng, giống như đang vô cùng ấm ức.
“Cô Thi, hoan nghênh hoan nghênh ~” Lưu Tây trừng mắt lườm Lưu Kỳ và Tân Việt Trạch một cái, lập tức đổi dáng vẻ công tử đón tiếp Thi Ninh Nhi.
Thi Ninh Nhi không thèm để ý đến hắn, mà quăng thẳng một cái tát vào mặt hắn. Trên mặt Lưu Tây in dấu năm ngón tay đỏ tươi, vừa vặn động vào nơi mà quản gia đánh lúc trước, khiến Lưu Tây đau suýt kêu thành tiếng. Cô nàng này nổi điên cái gì thế?! Lưu Tây tức giận đến mức muốn giết người, nhưng ở trước mặt mọi người hắn lại không dám nổi giận.
“Cô Thi, có phải có chỗ nào tôi đón tiếp chưa được chu toàn không? Mong cô thứ lỗi.” Lưu Tây vẫn tiếp tục cười giả dối với Thi Ninh Nhi. Hiện giờ, Thi Ninh Nhi chỉ cảm thấy đúng là mắt mình mù rồi nên lúc trước mới thích loại đàn ông thế này.
“Daddy, chúng ta về đi!” Thi Ninh Nhi tức giận nói với người đàn ông trung niên sau lưng, sau đó lườm Lưu Tây đầy oán hận rồi đi thẳng ra cửa không thèm quay đầu lại. Bố của Thi Ninh Nhi cũng giận dữ đến dựng râu trừng mắt, nhìn cũng chẳng nhìn Lưu Tây một cái.
Lưu Tây vẫn không hiểu rõ tình trạng hiện giờ là thế nào, quay lại nhìn Lưu Kỳ đang được Tân Việt Trạch bảo vệ trong ngực, bỗng nhiên hắn tỉnh ra, kinh ngạc nhìn chiếc máy ghi âm mini trong tay mình.
“Mày mà cũng dám gài bẫy tao?!” Lớp mặt nạ hào hoa phong nhã cuối cùng cũng rách toạc, hắn dữ tợn quát Lưu Kỳ khiến cô càng rụt sâu vào lòng Tân Việt Trạch hơn.
“Cậu chủ Lưu cần gì phải nói ra mấy lời ấy, suýt nữa bạn gái tôi đã bị hại bởi ý đồ bẩn thỉu của cậu rồi, giờ chỉ muốn vạch trần bộ mặt giả dối của cậu ra, để tránh cho nhiều người khác bị lừa mà thôi.” Tân Việt Trạch dùng giọng điệu nhàn nhạt để nói, nhưng trong cổ đang dâng trào sự tức giận, ánh mắt sắc bén nhìn Lưu Tây.
Bị ánh mắt đó của anh ta nhìn chằm chằm, Lưu Tây sao còn dám nhìn Lưu Kỳ trong lòng anh ta nữa.
“Mọi người đừng hiểu lầm, chắc chắn là bọn họ hãm hại tôi. Mấy lời đó không phải do tôi nói!” Lưu Tây thoáng bình tĩnh lại, hiện giờ không phải thời cơ tốt để báo thù, giải thích quan trọng hơn.
“À? Chúng tôi cũng đâu có nói là anh nói gì đâu, sao vừa rồi Lưu đại thiếu gia không ở đây mà vừa xuống đã biết bọn họ nói gì?” Đột nhiên trong góc phòng truyền đến giọng nói châm chọc, giọng nói này khiến Tô Y Thược thấy hơi quen.
Lưu Tây nhận ra mình bất cẩn lỡ miệng, nhất thời ngẩn người đứng đó, há mồm không biết phải nói gì.
“Rác rưởi!” Một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn cầm một ly rượu từ khay của người phục vụ, đi thẳng đến trước mặt Lưu Tây, hắt vào mặt hắn. Rượu đỏ tưới ướt cả người Lưu Tây, sắc mặt dối trá lúc nãy bị hủy hoại không còn một mảnh nào. Giống như một tín hiệu, các cô gái gầy béo, xinh đẹp hay xấu xí trong đại sảnh đều xông lên, người thì tát, người thì hắt rượu vào Lưu Tây…
Tô Y Thược đi tới chỗ bàn để đồ, cầm lọ gia vị lên, bước đến bên Lưu Kỳ.
“Có muốn thử không?” Giọng nói rất ngây thơ vô hại.
Nhìn cô gái bình tĩnh trước mặt, khóe miệng Tân Việt Trạch run lên. Nhìn bột ớt đỏ rực trong tay Tô Y Thược, Lưu Kỳ hoang mang nhìn cô.
Tô Y Thược cười gật đầu.
Lưu Kỳ liền nhận lấy bột ớt, chậm rãi đi về phía Lưu Tây.
Lúc này, quần áo Lưu Tây đã rất lộn xộn, trên tóc phủ đầy chất lỏng màu rượu đỏ, nhếch nhác không chịu nổi, dường như cũng chẳng còn sức phản kháng nữa.
Mọi người thấy Lưu Kỳ đi tới đều biết ý tránh ra.
Lưu Kỳ đến trước mặt Lưu Tây, nhìn cái tên mặt người dạ thú này, à không, hiện giờ chỉ còn hai từ ‘cầm thú’ mới có thể hình dung về hắn, trong mắt Lưu Tây đầy vẻ thất bại, nhìn Lưu Kỳ cũng chỉ có e ngại hơn.
Nhìn khuôn mặt bỉ ổi của hắn, Lưu Kỳ cầm ‘vũ khí’ trong tay ném thẳng vào mặt hắn! Làm xong chuyện này, cô ấy lập tức đi về phía mấy người Tô Y Thược, đầu cũng không quay lại.
Phía sau lưng truyền đến tiếng hắt xì hơi liên tục của Lưu Tây, mọi người chờ Lưu Kỳ đi rồi, lại rất ăn ý vây lấy hắn.
Sự đoàn kết của phụ nữ thật kinh khủng!
Lâm Mạc Tang và Tân Việt Trạch thừa lúc bọn họ hỗn loạn liền đi ra ngoài.
Trước khi ra ngoài, Tô Y Thược nhìn về phía góc phòng, lại thấy ở đó không có ai nữa, khiến cô hơi nghi hoặc.
Thấy cô thất thần nhìn về phía góc phòng, Lâm Mạc Tang đứng sững lại như để trừng phạt cô, ngay sau đó, Tô Y Thược đập ngay mặt vào lưng Lâm Mạc Tang. Cô day day cái mũi bị đập đau của mình, khó hiểu nhìn Lâm Mạc Tang, nhưng anh chỉ đi thẳng để lại bóng lưng cho cô. Tô Y Thược không biết phải nói gì, cũng chẳng biết làm gì khác hơn là yên lặng đi theo anh.
|
KẾ HOẠCH BẮT CỪU Tác giả: Mạc Thiểu Niên Chương 56: Lời Mời Ngoài Ý Muốn Ads Ngày hôm sau, cổ phiếu của Lưu thị sụt giảm mạnh, gần như lâm vào tình trạng phá sản. Cùng lúc đó, Tống thị cũng phải đối mặt với tình thế nguy hiểm vì nhân viên trong công ty bán tài liệu cơ mật cho công ty đối thủ để kiếm lợi.
Chuyện của Lưu Tây cùng với những điều bí ẩn không muốn người khác biết đều chiếm tiêu đề của các trang truyền thông cũng như internet.
Sáng sớm, Tô Y Thược vừa đến công ty đã thấy mọi người đều đang bàn tán chuyện của Lưu thị và Tống thị. Trên cơ bản là lật lại toàn bộ mọi chuyện của Lưu Tây từ nhỏ đến giờ, thậm chí có người còn nói thật ra Lưu Tây là phụ nữ, là một tên đồng tính luyến ái v.v… khiến cô chỉ biết cảm thán về sức mạnh của dư luận. Thế nhưng, quan hệ của hắn và Lưu Kỳ lại không bị vạch trần, chắc bị người ta cố tình phong tỏa.
Còn có người suy đoán liệu có phải chuyện của Tống thị và Lưu thị có liên quan gì đến nhau không.
Tô Y Thược tỏ vẻ không liên quan đến mình, cầm tài liệu kế hoạch để đọc, Mộ Dung Ngữ Yên lại thường xuyên dùng ánh mắt mờ ám để nhìn hết cô lại nhìn sang Lâm Mạc Tang.
Mấy hôm nay Tân Việt Trạch không đi làm, Lưu Kỳ cũng bị anh ta đón đi. Tất nhiên Tô Y Thược cũng cảm thấy kỳ quái đối với thái độ thoải mái vui vẻ sao cũng được của Quan Thanh.
Đối với lòng hiếu kỳ của Mộ Dung Ngữ Yên, Lâm Mạc Tang áp dụng chính sách phớt lờ, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta đừng có quấy rồi.
Tô Y Thược lại lý giải ánh mắt ra hiệu của bọn họ thành liếc mắt đưa tình. Từ sau khi biết Nhược Thủy Tam Thiên là Lâm Mạc Tang, cô càng nghĩ Mộ Dung Ngữ Yên thực sự rất thích Lâm Mạc Tang, dù sao, cũng vì anh nên cô ấy đã từng không ngại giết cô. Nghĩ vậy, Tô Y Thược lại không biết phải xử lý quan hệ của bọn họ thế nào.
Phòng làm việc yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, nghe tiếng chuông điện thoại quen thuộc của mình, Lâm Mạc Tang khẽ nhíu mày, số này rất ít khi có người gọi đến, trừ khi ở bên kia xảy ra chuyện gì.
Tô Y Thược ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Mạc Tang đang cầm điện thoại di động, không biết đang nghĩ gì nhưng cũng không nghe máy.
Trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ: “Mã Đăng”.
Từ sau lần trước trị thương giúp anh xong, Mã Đăng liền quay về tổng bộ, không hề liên hệ lại với anh, lần này gọi điện thoại tới, chỉ e bên kia có chuyện.
Lâm Mạc Tang cầm điện thoại đi ra ngoài cửa.
Ánh mắt Tô Y Thược bất giác nhìn theo bước chân anh.
Đột nhiên Lâm Mạc Tang ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Y Thược, cong khóe môi.
Tô Y Thược nhất thời có cảm giác như mình đang làm chuyện xấu thì bị bắt gặp, xấu hổ dời mắt đi, ra vẻ đang đọc sách rất nghiêm túc.
Nhìn bộ dạng đáng yêu của Tô Y Thược, ngực Lâm Mạc Tang như được lấp đầy.
“Thiếu gia.” Giọng nói nghiêm túc kính cẩn vang lên từ đầu dây bên kia.
“Gần đây ở bên đó có động tĩnh gì không?” Một ngón tay của Lâm Mạc Tang gõ nhẹ lên lan can theo tiết tấu, hỏi như không mấy quan tâm.
“Đêm qua, Koster và Lưu thị chạm trán nhau ở phố Yangon.” Mã Đăng nói với vẻ lo lắng.
Koster mà cũng tự mình ra trận! Từ trước đến giờ, bọn họ vẫn không xâm phạm lẫn nhau, lần này nếu như Koster thực sự muốn đụng chạm đến vạch giới hạn, sẽ phá vỡ cục diện hòa bình hiện nay. Cũng có khả năng hắn còn có mục đích khác, vậy thì chuyện này sẽ hơi phiền phức.
“Thiếu gia, từ trước đến giờ, giao dịch xã hội đen đều tiến hành dựa trên quy củ nhất định. Nếu lần này Koster thực sự muốn phá vỡ quy củ thì nên xử lý thế nào?” Giọng nói của Mã Đăng đột nhiên trầm xuống.
“Ừm, tiếp tục quan sát bọn họ đã.” Bố của Lưu Tây cũng là một kẻ máu mặt, không ngờ cũng dám âm thầm đến giao dịch một mình với người ta, một người bố như vậy chẳng trách lại có một thằng con không nên thân như thế.
Xem ra, anh cũng phải hành động.
Lâm Mạc Tang thu lại vẻ mặt suy nghĩ. Đối với anh mà nói, cái người tên Koster này đúng là kẻ thù trời sinh của anh.
Đấu qua vài chục năm mà không ai thắng ai. Ban đầu vốn là cuộc chiến của hai thiếu niên nghĩa khí, nhưng vừa vặn giữ gìn được sự cân đối trong giao dịch xã hội đen, mà sứ mệnh của Lâm Mạc Tang cũng là duy trì sự cân bằng này.
Lâm Mạc Tang nghĩ kỹ lại mấy lần giao thủ với hắn, đứng ngoài cửa sổ nghĩ ngợi một lúc lâu anh mới quay về phòng làm việc. Nhìn thấy Lâm Mạc Tang vừa vào phòng đã đi thẳng để bàn làm việc của Mộ Dung Ngữ Yên, không hiểu sao trong lòng Tô Y Thược bỗng thấy ủ rũ, càng kiên định hơn với suy nghĩ trong đầu.
Sau khi đi đến bên cạnh Mộ Dung Ngữ Yên, Lâm Mạc Tang quay lưng về phía Tô Y Thược, nhỏ giọng nói với cô ấy chuyện bên Trung Đông, bảo cô ấy sang bên đó xem xét tình hình. Mộ Dung Ngữ Yên vừa nghe thấy hắn trong truyền thuyết xuất hiện, liền hưng phấn gật đầu.
Thấy Mộ Dung Ngữ Yên thỉnh thoảng lại nở nụ cười, Tô Y Thược lại cảm thấy trái tim của mình càng lúc càng không theo sự khống chế của chính mình nữa. Có thể gần đây cảm giác trong lòng cô quá rối loạn, cần phải cân nhắc suy xét rõ ràng, cứ tiếp tục thế này, thì chính cô cũng sẽ phát điên mất.
Đúng lúc này, điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên.
Nghe tiếng chuông điện thoại của Tô Y Thược, Lâm Mạc Tang quay lại nhìn về phía cô.
Tô Y Thược lúng túng cúi đầu, mở điện thoại ra, nhìn thấy một dãy số xa lạ. Cô nghĩ một chút, rồi ấn nút từ chối cuộc gọi.
Ngẩng đầu lên thấy Lâm Mạc Tang vẫn đang nhìn cô, đột nhiên cô lại không biết phải làm sao.
Đang lúc Tô Y Thược bị nhìn đến phát cáu thì điện thoại lại tiếp tục kêu. Đột nhiên cô nghĩ cuộc điện thoại này đến thật đúng lúc, nên vội vàng làm ra vẻ thoải mái cầm điện thoại lên.
Kỳ lạ là vẫn dãy số xa lạ ban nãy. Xem ra người này thực sự muốn tìm cô.
“Alo.” Tô Y Thược mất tự nhiên né tránh ánh mắt Lâm Mạc Tang, nhỏ giọng hỏi.
“Xin chào, Y Thược. Anh là Lục Thần Hi.” Giọng nói nhẹ nhàng như làn gió mát truyền tới từ đầu dây bên kia.
Tô Y Thược ngẩn người, không ngờ Lục Thần Hi sẽ gọi điện thoại cho cô. Cô cứ nghĩ họ sẽ không gặp lại nhau nữa, không phải Lục Hân nói anh ấy đã đi Mỹ rồi sao?
“Mấy hôm trước phải xử lý chuyện trong bang, nên vẫn chưa cảm ơn em đã chăm sóc Lục Hân, không biết dạo này em có rảnh không? Anh muốn mời em một bữa cơm, gọi là thay lời cảm ơn.” Lục Thần Hi nói vô cùng hợp lý khiến Tô Y Thược nhất thời không tìm được cách nào để từ chối.
|
Ánh mắt liếc thấy Lâm Mạc Tang đứng bên cạnh Mộ Dung Ngữ Yên, cô lại không tự chủ được đáp: “Vâng.”
“Vậy tan tầm anh sẽ đến đón em.” Thấy Tô Y Thược đồng ý nhanh như vậy, Lục Thần Hi hơi ngạc nhiên, trong lòng tràn ngập sự vui sướng.
Tô Y Thược chợt giật mình, hối hận vì mình quyết định mà không kịp suy nghĩ. Nhưng đã đồng ý rồi, cô cũng không thể đổi ý được, không thể làm gì khác, đành phải kiên trì đến cùng, đáp lại: “Vâng.”
Nhận được đáp án cực kỳ thỏa mãn xong, sợ Tô Y Thược đổi ý, Lục Thần Hi lập tức ngắt điện thoại.
Tô Y Thược lại buồn bực ỉu xìu.
Thấy sắc mặt vui vẻ của Lục Thần Hi, Lục Hân hơi nghi hoặc: “Anh, không phải anh bị Tô Y Thược từ chối nên phát điên đấy chứ?” Nói rồi cô đưa tay lên sờ trán anh ấy.
Lục Thần Hi né tránh bàn tay ma của Lục Hân, chăm chú nhìn cô nói: “Cô ấy đồng ý rồi!” Biểu cảm của anh trai khiến Lục Hân nghi hoặc, một lát sau mới kịp tiêu hóa…
Cái gì?! Y Thược mà lại đồng ý á?! Lục Hân kinh ngạc, đây không giống phong cách bình thường của Y Thược. Nhìn vẻ mặt mừng rỡ của anh trai, trong lòng Lục Hân càng khó hiểu hơn.
Lâm Mạc Tang giao nhiệm vụ cho Mộ Dung Ngữ Yên xong liền đi về phía Tô Y Thược.
Tô Y Thược vẫn đang chìm đắm trong cảm giác chán nản, không chú ý Lâm Mạc Tang đang tới gần.
“Nghĩ gì vậy?” Cho đến khi Lâm Mạc Tang đánh thức cô, Tô Y Thược mới nhận ra không biết Lâm Mạc Tang đã đứng bên cạnh mình từ bao giờ, không phải vừa rồi anh còn đang nói chuyện với Mộ Dung Ngữ Yên sao?
Nghĩ vậy, Tô Y Thược lại vô thức lùi lại giữ khoảng cách với Lâm Mạc Tang. Lâm Mạc Tang cũng nhạy bén nhận ra ngay hành động của cô, hôm qua vẫn còn tốt lắm mà, có chuyện gì vậy?!
“À… em còn có việc, anh đi trước đi.” Tô Y Thược nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
“Ờ.” Lâm Mạc Tang đáp rồi quay về bàn làm việc của mình, mở tài liệu ra xem.
Câu trả lời ngắn gọn đó khiến trong lòng Tô Y Thược hơi mất mát, nhìn bóng người cao ráo của Lâm Mạc Tang, Tô Y Thược ép mình phải dời mắt đi.
|