Nương Tử Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo!
|
|
Q.1 - Chương 23: Đạo Kinh Thương Ads
Lăng Nhược Tâm nghe nàng nói thế, con ngươi càng thêm sâu. Thời khắc này, rốt cuộc hắn cũng biết được cái gì gọi là "có lòng tốt mà bị hiểu thành lòng lang dạ thú". Trước giờ hắn bày mưu tính kế rất nhiều, còn hiếm khi nào lại nhắc nhở ai đó. Không ngờ lần đầu tiên hắn có lòng tốt nhắc nhở, thì ai đó kia lại chẳng hề cảm động. Hắn thản nhiên cười nói: "Ta chỉ là có lòng tốt nhắc nhở cô vậy thôi, tránh cho việc sau này cô hối hận lại oán trách ta."
Thanh Hạm không kìm được, cười ha hả, hắn có lòng tốt như thế từ bao giờ vậy? Hối hận à? Cả đời này, cho đến bây giờ, điều khiến nàng hối hận nhất là ngày đó đã đùa giỡn hắn, nàng thì chịu khổ, còn hắn được lợi lớn như vậy rồi, còn chỉnh nàng thê thảm như thế, cái thói đời gì đây??? Giờ hắn lại nhắc nàng rằng Tần Phong Dương kia không phải người tốt, nàng thật sự không thể tin được hắn có lòng tốt như vậy.
Có lẽ tiếng cười của Thanh Hạm quá lớn, cũng quá tùy tiện, khiến Lăng Nhược Tâm không nhịn được bèn hỏi: "Cô cười cái gì?"
Một lúc sau Thanh Hạm mới ngừng cười, nói: "Ta cười người ác thì ra cũng biết sợ ai đó, Lăng Đại tiểu thư hung ác vô tình mà cũng có lúc cúi đầu, ta còn tưởng huynh rất cao ngạo cơ! Thì ra cũng chỉ dám bắt nạt những người không quyền không thế như chúng ta!" Nàng vốn cũng không định trêu chọc tên Tần Phong Dương gì gì kia, nhưng lời nói của hắn lại khiến nàng không khỏi tò mò, tên Tần Phong Dương kia rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Lăng Nhược Tâm bực bội, nếu biết trước nàng ta sẽ phản ứng thế này thì hắn đã không thèm nhắc nhở nàng rồi. Hắn ngồi trong xe ngựa, hừ một tiếng rồi không để ý đến nàng nữa. Thanh Hạm thấy hắn không nói lời nào, không kìm được lại ghé sát vào xe hỏi: "Rốt cuộc tên Tần Phong Dương đó là ai mà cả huynh cũng sợ hắn?"
Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: "Cô quan tâm hắn là ai làm gì, chỉ cần cô nghe lời ta là được rồi. Không phải ta sợ hắn, chỉ là không muốn có quan hệ gì với hắn thôi. Hắn cũng không phải người lương thiện, cô tự mà giải quyết cho tốt." Nhưng hắn dám khẳng định, nàng chắc chắn không phải là một người biết ngoan ngoãn nghe lời, thế nào cũng có ngày gây chuyện.
Thanh Hạm làm mặt xấu, bĩu môi, vốn còn có chuyện muốn hỏi hắn, nhưng thấy có người khác ở đây, liền cố nhịn xuống, sau này có cơ hội sẽ hỏi hắn sau vậy.
Xe ngựa dừng lại trước cửa một công xưởng, Thanh Hạm nhìn thấy mấy chữ 'Xưởng thêu Cẩm Chức'. Nàng còn đang thầm thắc mắc Lăng Nhược Tâm đến phường thêu làm gì, thì đã thấy hắn đưa một bàn tay nhỏ trắng nõn ra vén rèm xe, Võ Ấn vô cùng nịnh bợ, vội vàng chạy đến định đỡ hắn xuống xe, nhưng bị hắn trừng mắt, rồi liếc Thanh Hạm một cái, thản nhiên nói: "Võ thị vệ, ta đã nói rồi, từ nay về sau, Đoàn thị vệ sẽ đỡ ta xuống xe, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi."
Võ Ấn nghe hắn nói vậy, bỗng thấy xấu hổ, hung hăng trừng mắt lườm Thanh Hạm một cái, trong ánh mắt đầy vẻ ghen ghét, nhưng vẫn nghe lời, lùi sang một bên.
Thanh Hạm vừa nghe hắn nói vậy, lập tức giật mình, không phải hắn lại muốn đâm nàng đấy chứ?! Nàng buột miệng nói: "Cô là đồ biến thái, có người muốn đỡ cô, cô không cần, lại cố tình muốn ta đỡ là sao!"
Lần này Lăng Nhược Tâm không hề cười, gương mặt tuyệt mỹ lạnh như băng, hừ một tiếng nói: "Ở Huyến Thải sơn trang, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, ngươi cũng không ngoại lệ!" Dứt lời, hắn lạnh lùng nhìn nàng.
Không biết vì sao, Thanh Hạm nhìn khuôn mặt lạnh như băng kia của hắn, bỗng thấy hoảng sợ, toàn thân hắn tản ra một khí chất khiến người ta không biết vì sao mà sợ hãi, không kìm được mình phải nghe theo lời hắn. Nàng không tự chủ bước tới, dìu hắn xuống xe ngựa, đến lúc vừa chạm vào bàn tay lạnh lẽo của hắn, nàng mới chợt bừng tỉnh, trong lòng lại sinh ra sự đề phòng, sợ hắn sẽ lấy kim thêu đâm nàng. Nhưng lúc này, hắn lại không có động tĩnh gì cả, chỉ để nàng đỡ hắn xuống xe thôi.
Sau khi xuống khỏi xe ngựa, Lăng Nhược Tâm nói: "Đoàn thị vệ, hôm nay ngươi theo ta kiểm tra phường thêu." Dứt lời, cũng để nàng có cơ hội cự tuyệt, hắn quay người, chậm rãi đi vào trong.
Thanh Hạm quay sang làm mặt quỷ với hắn, hơi không tình nguyện, nhưng cũng thấy ngạc nhiên, nàng chưa bao giờ đến phường thêu, không biết nó thế nào, nên nhanh chân bước theo Lăng Nhược Tâm. Vừa đi vào, nàng đã bị dọa đến hoảng hồn. Bên trong là một căn phòng rất lớn, có hơn mười cô gái ngồi đó, đều đang tập trung thêu đồ của mình. Những bàn tay trắng nõn, thon dài thoăn thoắt trên vải thêu, đúng là một hình ảnh tuyệt mỹ!
Người quản sự vừa nhìn thấy Lăng Nhược Tâm đến, vội vàng đứng dậy hành lễ với hắn, dẫn hắn vào một căn phòng tao nhã lịch sự, nói: "Đại tiểu thư tới kiểm tra sổ sách hay tới kiểm tra tiến độ công việc ạ?" Quản sự kia là một người phụ nhân trung niên tầm bốn mươi tuổi, trên mặt đã có vài nếp nhăn, hai mắt sáng ngời, nhìn rất khôn khéo.
Lăng Nhược Tâm thản nhiên nói: "Hôm nay ta tới đây, thứ nhất…… là không kiểm tra sổ sách, thứ hai cũng không phải kiểm tra tiến độ công việc. Ta chỉ muốn hỏi bà một chút, tháng trước vì sao khoản chi tiêu lại tăng đột biến như thế?" Giọng nói tuy không lớn nhưng rất uy nghiêm.
Từ đại nương nao nao, sắc mặt hơi tái đáp: "Đó là khoản bà hai dùng để mua một súc tơ lụa thượng đẳng, nói là dùng để tặng cho sinh thần của Tri phủ đại nhân." Bà hai chính là Trình Ngọc Nghiên, muội muội của Lăng Ngọc Song, cũng là dì của Lăng Nhược Tâm.
Lăng Nhược Tâm hỏi: "Ta đã từng nói gì với bà?"
|
Sắc mặt Từ đại nương càng tệ hơn: "Đại tiểu thư đã từng nói, mỗi một khoản chi ra đều phải có dấu ấn của Đại tiểu thư, phải được sự cho phép của Đại tiểu thư mới được mua. Nhưng mà, do bà Hai phân phó, nên ta cũng không dám không nghe theo."
Lăng Nhược Tâm hừ lạnh: "Được lắm, các người nghe lời bà Hai, coi lời của ta như gió thoảng bên tai phải không? Bà Hai là đương gia hay ta là đương gia?" Tiếng hừ lạnh chứng tỏ hắn đang tức giận, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh. Từ đại nương bị dọa đến run rẩy cả hai chân.
Từ đại nương nói: "Đương nhiên Đại tiểu thư là đương gia, nhưng……"
Lăng Nhược Tâm trừng mắt nhìn bà, khiến bà không nói nốt được câu sau nữa, chỉ đành nhận lỗi: "Là lỗi của ta, xin Đại tiểu thư trách phạt!"
Lăng Nhược Tâm không để ý đến bà, lại hỏi tiếp: "Những đồ thêu để tiến cống lên Hoàng gia thế nào rồi?"
Sắc mặt Từ đại nương lại thay đổi lần nữa: "Vì chất lượng của những sợi tơ chọn mua lần trước không phù hợp để làm đồ thêu Hoàng gia, nên ta đã đặt mua lại, hôm nay vừa chuyển đến, ta đã sắp xếp các cô nương làm rồi, chắc là cuối tháng này có thể hoàn thành."
Lăng Nhược Tâm nhìn bà chằm chằm nói: "Cái gì gọi là không phù hợp? Chẳng lẽ ta không chi bạc cho các người đi mua hay sao? Tại sao không báo lại cho ta sớm? Chắc là? Cái gì mà chắc là? Bà có thể chậm trễ thời gian giao đồ cho Hoàng gia hay sao?" Dứt lời, tay hắn nhẹ nhàng gõ lên bàn.
Một động tác nhỏ lại dọa Từ đại nương kia sợ hãi quỳ sụp xuống: "Đại tiểu thư, ta biết sai rồi, không phải là ta không muốn báo lại, mà Bà Hai nói phải tiết kiệm một chút, bên phía Hoàng cung đã có sắp xếp rồi, chất lượng có kém một chút cũng không sao. Nhưng ta thấy sợi tơ kia thật sự không thể dùng được, nên mấy ngày trước mới cấp tốc đặt mua lại sợi tơ bên xưởng tơ Kim Ti, không ngờ bọn họ lại thiếu mất vài màu, nên hôm nay hàng mới được chuyển đến. Hàng vừa đến, ta đã lập tức sai người làm lại rồi, mong Đại tiểu thư nương tay!"
Lông mày Lăng Nhược Tâm nhíu chặt lại, gõ bàn vài cái rồi nói: "Bà Hai, lại là bà Hai, ta nhắc bà lần cuối, nếu sau này còn giấu ta chuyện gì, thì bà cứ về thẳng nhà mà ôm cháu đi!"
Từ đại nương gật đầu lia lịa nói 'vâng', Lăng Nhược Tâm nhìn bà rồi nói tiếp: "Ảnh hưởng của dì đúng là vượt qua dự đoán của ta, việc này cũng không thể hoàn toàn trách bà được, nhưng bà biết rõ mọi chuyện mà lại không báo lên, cũng là bà sai. Nếu thật sự làm chậm trễ hàng tiến cống lên Hoàng gia, thì bà cũng không thể gánh nổi. Như vậy đi, tạm thời trừ lương tháng này của bà, nếu trước cuối tháng có thể làm xong, thì bà hãy tới gặp ta lĩnh tiền lương. Từ đại nương, bà làm ở Huyến Thải sơn trang cũng vài chục năm rồi, không dễ dàng gì, lần sau đừng hồ đồ như thế nữa, đứng lên đi!"
Thanh Hạm nhìn Từ đại nương đứng dậy, vẻ mặt vô cùng biết ơn, khiến nàng không khỏi có chút cảm thán, Lăng Nhược Tâm này đúng là hồ ly. Lúc xử lý người khác cũng vừa như ban ân, vừa nghiêm phạt, hợp tình hợp lý khiến người ta phải khâm phục khẩu phục.
|
Q.1 - Chương 24: Gian Tế Phường Thêu Ads
Lăng Nhược Tâm yêu cầu Từ đại nương mang sổ sách tháng này tới, lật qua lật lại xem lấy lệ vài trang rồi nói: "Sau này, cứ nửa tháng bà cho người đưa sổ sách tới sơn trang một lần." Dứt lời, hắn cũng không nói xem tình hình kiểm tra thế nào, chỉ đứng dậy đi ra phòng ngoài, thấy những cô gái ở đó đúng là đều đã nhận phần thêu của mình, liền nhìn xung quanh. Thanh Hạm thấy hắn khẽ cau mày, đi đến trước mặt một cô gái nói: "Cô là người mới tới à?"
Cô gái kia hơi căng thẳng, dáng vẻ ngoan ngoãn nói: "Vâng ạ."
Lăng Nhược Tâm cầm tay cô gái kia nhìn nhìn, Thanh Hạm thấy cô gái đó mi thanh mục tú, làn da trắng mịn, lông mày nàng liền nhíu lại như dính chặt vào nhau, trong lòng thầm khinh thường, tên Lăng Nhược Tâm này đúng là tên quỷ háo sắc, tới kiểm tra còn không quên đùa giỡn người ta. Với cái chiêu bài giả gái của hắn, không biết đã ăn bao nhiêu đậu hũ của người khác rồi, may mà nàng sớm phát hiện ra giới tính thật của hắn, nếu không thì đúng là thiệt thòi lớn. Nàng cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy có gì đó không đúng, dường như nàng cũng bị hắn sàm sỡ không ít lần, trong lòng Thanh Hạm lại dâng lên sự căm tức.
Lăng Nhược Tâm hỏi: "Từ đại nương, cô gái này là người bà tuyển vào sao?"
Trong phút chốc, Từ đại nương chưa kịp hiểu ý tứ của hắn, chỉ đáp: "Đúng vậy, thời gian trước có một vài cô nương ở phường thêu thành thân, nên ta phải tuyển một số người mới. Không biết có gì không ổn không?"
Lăng Nhược Tâm hừ một tiếng còn chưa nói gì, thì Thanh Hạm ở bên cạnh, nhìn thấy hắn cứ sờ tay cô gái kia mãi, lại còn đưa lên mắt nhìn chăm chú, bèn không nhịn được, khẽ đập tay hắn nói: "Tuy Đại tiểu thư là nữ nhân, nhưng cũng phải có sự tôn trọng tối thiểu giữa người với người. Người ta còn là hoàng hoa khuê nữ, lại bị tiểu thư xăm xoi dò xét như vậy, làm sao có thể không xấu hổ!" Trong đôi mắt to tròn tràn ngập ý cảnh cáo, nàng ngầm muốn nói với hắn, sàm sỡ người ta thế là đủ rồi đấy, nàng nhìn chướng mắt lắm rồi!
Thanh Hạm vừa nói xong, những người trong phường thêu đều kinh sợ đến trợn mắt há mồm, chưa từng có ai dám nói chuyện với Đại tiểu thư như vậy. Chưa kể đến khí chất của Đại tiểu thư, mà chỉ cần những thủ đoạn sấm rền gió cuốn của nàng đã khiến mọi người tâm phục khẩu phục rồi. Giờ nhìn thấy hành động của Thanh Hạm, mọi người không khỏi toát mồ hôi lạnh thay nàng.
Lớp sương lạnh trên mặt Lăng Nhược Tâm dường như càng dày đặc, hắn khẽ cười, nhưng trong mắt tràn ngập băng tuyết. Hắn liếc Thanh Hạm một cái, rồi nói với cô gái kia: "Giờ cô đến phòng thu chi, lĩnh tiền lương mấy ngày vừa rồi, ngày mai không cần tới đây nữa!"
Hắn vừa nói xong, Thanh Hạm giật mình vừa hoảng sợ vừa bất bình thay cô gái kia, hắn thật đúng là, vừa sàm sỡ người ta xong đã không thèm nhận người ta nữa rồi. Cô gái kia bị dọa đến khóc ròng nói: "Đại tiểu thư, không biết ta đã làm gì sai? Bên trên ta có mẹ già, dưới có tiểu đệ phải nuôi, người đuổi ta như vậy cũng phải cho ta biết lý do chứ!"
Mặt Lăng Nhược Tâm tươi tỉnh hẳn, nhưng con ngươi càng lạnh lẽo, liếc nhìn cô gái kia rồi thản nhiên nói: "Dù đã diễn thì phải diễn cho trót, nhưng người của Tô gia đúng là càng lúc càng to gan." Cô gái kia không nói gì nữa, vẻ mặt thể hiện rõ sự thất bại, thu thập đồ đạc định rời đi.
Lăng Nhược Tâm trừng mắt nhìn cô gái kia, tay nhẹ nhàng đưa ra kéo túi đồ của cô, không biết trên tay hắn có vũ khí gì, mà chỉ kéo một cái, đồ trong túi tiền rơi ra hết, hóa ra là một bọc tơ vàng! Mọi người nhìn thấy đều vô cùng kinh hãi. Vốn dĩ Thanh Hạm còn định lên tiếng bênh vực cô gái kia, nhưng tình hình này khiến mọi lời muốn nói đều nghẹn lại ở cổ họng.
Cô gái kia thở dài một hơi nói: "Lăng Đại tiểu thư quả nhiên là danh bất hư truyền, có thể nhìn thấu thân phận của ta nhanh như vậy, ta không còn gì để nói." Dứt lời, cô liền xoay người muốn đi.
Lăng Nhược Tâm đưa tay giữ cô lại: "Cô cho rằng Huyến Thải sơn trang của ta là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Hay vì lão gia nhà các người nói đương gia của Huyến Thải sơn trang chỉ là một nữ tử, dễ dàng đối phó?"
Cô gái kia nhướng mày hỏi: "Cô muốn thế nào?" Sự việc bại lộ bị người ta bắt được, tình hình này cực kỳ bất lợi với cô.
Lăng Nhược Tâm cười cực kỳ dịu dàng nói: "Vốn dĩ ta cứ nghĩ cô chỉ là người bị Tô gia sai khiến, nên cũng không muốn làm khó cho cô, không ngờ cô lại được một tấc muốn tiến thêm một thước, muốn lấy trộm tơ vàng bí truyền của Lăng gia ta. Trong thiên hạ này, ngoài người Tô gia ra, không có ai hiểu được tác dụng của tơ vàng. Chuyện này quá nghiêm trọng, có lẽ phải mời Tô nhị tiểu thư tới nha môn một chuyến vậy!"
Cô gái kia ngạc nhiên nói: "Sao cô biết ta là Tô nhị tiểu thư?"
Lăng Nhược Tâm cười bí hiểm nói: "Tô nhị tiểu thư đừng hỏi vì sao ta biết, giờ thì phải bắt tiểu thư chịu ấm ức rồi!" Dứt lời, hắn liếc ánh mắt sắc bén về phía Thanh Hạm, ý bảo nàng bắt cô gái kia lại.
Thanh Hạm đứng bên cạnh chỉ nghe thôi cũng thấy ù ù cạc cạc, nàng không rõ mối quan hệ giữa Lăng gia và Tô gia, nhưng vì nàng vẫn có thành kiến với Lăng Nhược Tâm, lại thấy hắn sàm sỡ cô gái kia, tuy biết thân phận cô ấy cũng hơi kỳ lạ, nhưng nàng đã bị Lăng Nhược Tâm trêu đùa vài lần, nhiều lần bị hắn sàm sỡ, làm sao ngoan ngoãn nghe lời hắn được? Đôi mắt tròn khẽ đảo quanh, làm ra vẻ không nhìn thấy ánh mắt sai khiến của hắn.
Tô nhị tiểu thư vừa nghe thấy Lăng Nhược Tâm nói vậy, bộ dạng ngoan ngoãn lúc đầu liền biến mất, xoay ngược người muốn tông cửa xông ra. Trong lòng Lăng Nhược Tâm tức muốn bốc lửa, Đoàn Thanh Hạm này muốn đối đầu với hắn hay sao, vất vả lắm mới có cơ hội bắt được Tô nhị tiểu thư, làm sao hắn có thể bỏ qua như thế? Hắn vội ra tay nhanh như điện, mấy chiếc kim thêu bắn vụt ra từ tay áo hắn, điểm vào mấy đại huyệt trên người Tô nhị tiểu thư. Tô nhị tiểu thư không ngờ hắn còn có tuyệt kỹ này, nhất thời không tránh kịp, chỉ cảm thấy người tê rần rồi không nhúc nhích được nữa.
Thanh Hạm thấy tốc độ xuất chiêu của hắn cũng cực kỳ kinh hãi, tuy nói nam nhân mà dùng kim thêu làm vũ khí thì có hơi cổ quái, nhưng nàng không thể không thừa nhận, hắn ra tay thực sự rất kỳ diệu. Nhớ tới mấy lần nàng giao đấu với hắn đều thất thủ, trước giờ nàng vẫn tưởng là do mình sơ suất khinh địch, nhưng lúc này, nàng buộc phải đánh giá lại thực lực của hắn lần nữa.
Tô nhị tiểu thư thấy hắn ra tay cũng giật mình, cô không biết Lăng Đại tiểu thư còn có võ công, xem ra, toàn bộ Tô gia đều đã đánh giá thấp nàng ta rồi! Đã bị phát hiện lại còn bị Lăng Nhược Tâm bắt được, lần này đúng là rắc rối to, cô liền xuống giọng cầu xin: "Đại tiểu thư, ta biết hai nhà chúng ta vẫn có chút hiềm khích, nhưng ta và cô đều là nữ tử, nếu bị áp lên công đường, thực sự rất thiếu lễ độ, xin tiểu thư hạ thủ lưu tình, chuyện này âm thầm chấm dứt được không?"
Lăng Nhược Tâm vừa nghe thấy nàng nói vậy, hắn vốn cũng có ý như thế, nhưng vẫn lạnh nhạt nói: "Tục ngữ có câu, diệt cỏ phải diệt tận gốc. Giờ ta có đủ nhân chứng vật chứng, chuyện này nếu ta không xử lý cẩn thận, chỉ sợ mọi người đều không phục, cho nên, Tô nhị tiểu thư, đành phải để cô chịu ấm ức rồi!" Người Tô gia dám trà trộn vào phường thêu, đúng là nghĩ hắn dễ bắt nạt mà! Con ngươi hắn càng lạnh lẽo hơn. Thanh Hạm chỉ nhìn ánh mắt hắn thôi đã đổ mồ hôi thay Tô nhị tiểu thư rồi.
|
Q.1 - Chương 25: Thì Ra Là Thế Ads
Tô nhị tiểu thư kinh hãi nói: "Lăng đại tiểu thư, ta biết chuyện lần này là lỗi của ta, nhưng xin Đại tiểu thư đại nhân đại lượng, âm thầm chấm dứt chuyện này được không?" Lăng Nhược Tâm chỉ hừ lạnh một tiếng, tay ra dấu hiệu sai người đem cô đi. Cô cắn răng nói: "Không phải Đại tiểu thư vẫn luôn muốn biết cách chế tạo tơ mềm của Tô gia hay sao?! Ta tình nguyện lấy thứ đó ra để trao đổi!"
Động tác tay của Lăng Nhược Tâm thoáng dừng lại, thản nhiên liếc nhìn cô một cái rồi nói: "Tô nhị tiểu thư đừng đứng đây trêu đùa ta, mọi người đều biết, chỉ có đương gia của Tô gia mới biết cách chế tạo tơ mềm, chỉ e là Tô Đại công tử sẽ tiếc nuối không muốn lấy ra trao đổi với tiểu thư thôi!"
Tô nhị tiểu thư buồn bã nói: "Đại ca rất thương ta, nhất định sẽ không bỏ mặc ta, cho nên, chỉ cần ta viết một lá thư cho đại ca, chắc chắn đại ca sẽ đem cách chế tạo đến chuộc ta về." Dù trong lòng cô cũng biết chuyện này là không có khả năng, nhưng giờ không có cách nào khác. Nếu đại ca biết cô hành động như vậy, chỉ e sẽ lột da cô mất, có điều, lúc này, không gì quan trọng hơn tự do nữa.
Lăng Nhược Tâm khẽ cười: "Nếu Tô nhị tiểu thư có thể từ bỏ những thứ mình yêu thích như vậy, Nhược Tâm cũng không tiện từ chối. Võ Ấn, đưa Tô nhị tiểu thư về Huyến Thải sơn trang, hầu hạ cho tốt." Dứt lời, hắn không nhìn cô nữa, xoay người đi kiểm tra nơi khác. Võ Ấn vừa được lệnh, vội gọi vài thị vệ vào đưa Tô nhị tiểu thư về.
Lăng Nhược Tâm nhìn qua loa một chút rồi thoải mái bước ra khỏi phường thêu, Từ đại nương cùng các cô nương khác đều há mồm hít thật sâu. Mỗi lần Đại tiểu thư đến phường thêu, các nàng đều lo lắng sợ hãi vô cùng. Nhất là Từ đại nương, vốn dĩ bà đã rất lo lắng chuyện sợi tơ, giờ lại phát sinh thêm chuyện Tô nhị tiểu thư, không biết Đại tiểu thư sẽ trừng phạt bà thế nào nữa.
Lăng Nhược Tâm thấy Từ đại nương cũng đi theo ra ngoài, khẽ nhướng mày nói: "Lần này Tô gia dùng hết tâm tư mới trà trộn được vào đây, cũng không thể trách bà được, chuyện lần này, cứ coi như không có đi. Nhưng nếu lần sau còn để xảy ra những chuyện thế này, ta nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc!" Mấy chữ cuối cùng, hắn chậm rãi nói, khiến Từ đại nương hết hồn, vội gật đầu dạ vâng.
Sau khi trở lại Huyến Thải sơn trang, Thanh Hạm nghĩ mãi vẫn không biết Lăng Nhược Tâm làm thế nào mà nhận ra cô gái kia là gian tế, nàng đứng ngay cạnh hắn nhưng không phát hiện được chút manh mối nào cả. Lòng hiếu kỳ của nàng vốn rất mạnh mẽ, nếu đối phương không phải là Lăng Nhược Tâm, thì có lẽ nàng đã chạy tới hỏi từ lâu rồi. Nhưng giờ mà nàng chạy đi hỏi hắn, chắc chắn sẽ bị hắn cười nhạo mất.
Có điều, trong lòng băn khoăn một số việc, thật sự cũng không ngủ yên được. Lăng Nhược Tâm đi tắm còn chưa về phòng, nàng nghe loáng thoáng thấy tiếng nước truyền đến, trên mặt lại bất giác nóng bừng lên, nhớ đến chuyện hôm đó, nàng chỉ hận không thể tìm khối đậu hũ mà đâm đầu chết luôn cho rồi. Dù có nhắm mắt lại, nàng cũng chỉ nhớ tới cơ thể tưởng gầy gò nhưng dáng người lại rất đẹp, cân đối của hắn, khiến nàng muốn phát điên lên! Tiết trời tháng sáu vốn đã cực nóng, lúc này nàng càng thấy nóng không chịu nổi, vội đẩy cửa chạy ra ngoài, ngồi vắt vẻo trên một cành cây đại thụ bên ngoài Miên Dung cư hóng gió, nếu tiếp tục nghe tiếng nước kia, đầu nàng cũng hỏng mất thôi!
Vất vả lắm Thanh Hạm mới bình tĩnh được một chút, thì thấy một mùi hương thơm ngát vừa giống cây cỏ, vừa giống hoa lan bay tới, mùi hương rất dễ ngửi, cực kỳ quen thuộc, nàng quay lại, không biết Lăng Nhược Tâm đã ngồi bên cạnh nàng từ lúc nào. Thanh Hạm giật mình suýt ngã xuống khỏi cây, Lăng Nhược Tâm cũng chỉ thản nhiên nhìn nàng một cái, không có ý đỡ nàng.
May mà võ công của Thanh Hạm cực kỳ tốt, chỉ chớp mắt một cái, hai chân hơi loạng choạng rồi cũng giữ được thăng bằng, vững vàng ngồi xuống cành cây, nàng giận dữ nói: "Huynh nhàn rỗi lắm sao! Tự dưng lại nhẹ nhẹ nhàng nhàng chạy tới đây làm gì?"
Lăng Nhược Tâm nhìn ánh trăng tròn qua phiến lá cây, ánh trăng mờ ảo, bóng cây mờ ảo, mắt của hắn dường như cũng hơi mờ ảo, nhưng lời nói của hắn lại khiến Thanh Hạm tức muốn chết: "Huyến Thải sơn trang là của ta, ta muốn đi đâu thì đi đó. Chắc Đoàn tổng quản đã nói với cô rồi, cô là thiếp thân thị vệ của ta, mười hai canh giờ đều phải sát sát bên cạnh ta. Ta tắm cô lại không canh giữ ngoài cửa, chạy tới chỗ này là không làm tròn trách nhiệm. Mà rõ ràng là một chút cảnh giác cô cũng không có, ta xuất hiện ở ngay cạnh cô, cô còn không phát hiện. Nếu ta mà là sát thủ, thì chỉ e là cô chết nhiều lần rồi."
Thanh Hạm hừ lạnh một tiếng nói: "Huynh đừng nghĩ huynh là hoa thơm quả ngọt mà mọi người đều phải xoay quanh huynh. Đối với ta, ngay cả cái rắm huynh cũng không bằng! Huynh dựa vào cái gì mà hô to gọi nhỏ với ta!" Hắn không nhắc đến chuyện tắm rửa thì còn đỡ, vừa nói ra đã khiến nàng không kìm được sự buồn bực trong lòng. Mà vì buồn bực, nên nàng cũng nói thô tục hơn!
Ánh mắt Lăng Nhược Tâm như sâu hơn, trong trẻo nhưng lạnh lùng, thản nhiên nói: "Dù ta không phải hoa thơm quả ngọt, thì cũng là nữ nhân đẹp nhất Tầm Ẩn thành, cũng là đương gia Huyến Thải sơn trang, chủ nhân của cô!"
Thanh Hạm hừ một tiếng, tâm trạng vừa tốt lên một chút cũng biến mất sạch, nàng xoay người nhảy xuống, muốn quay về phòng. Giọng nói nhẹ nhàng lãnh đạm của Lăng Nhược Tâm lại truyền đến: "Nếu cô không muốn lấy ngọc bội của mẹ cô về, không muốn nhận cha cô nữa, thì có thể rời khỏi Huyến Thải sơn trang, không ai ngăn cô đâu."
Thanh Hạm vừa nghe xong, tức đến bốc hỏa, nhẹ nhàng nhảy lại lên thân cây, vừa nhảy vừa xuất ra chiêu Thiên Cân Trụy đánh mạnh vào cành cây nơi Lăng Nhược Tâm đang ngồi, khiến hắn ngã xuống. Cũng may hắn phản ứng nhanh nhạy, dù không đến mức ngã sấp xuống, nhưng cũng hơi chật vật, tấm áo trắng phau đã dính một chút bụi đất. Nàng ở trên cây, không nhịn được liền cười ha hả, cười đến cực kỳ không thục nữ.
Lăng Nhược Tâm hơi tức giận, cô nàng này, có chỗ nào giống con gái đâu chứ, nhưng mà, cách nàng cười sảng khoái như thế lại khiến hắn hơi hâm mộ. Vì hoàn cảnh của hắn, mà mỗi người đều yêu cầu hành động của hắn phải thật giống thục nữ, bản thân hắn thì càng không tình nguyện. Hắn vốn là một nam tử, nếu không cố đóng giả cho giống thật, chỉ e sẽ bị người ta vạch trần, vì thế, ngày qua ngày, năm qua năm, từ lúc lời nói dối đó phát ra, hắn đã định dùng cả đời này che giấu nó. Nên hắn không thể cười sảng khoái như Thanh Hạm, cũng không thể làm ra những hành vi bất nhã. Hắn phải tự mình gánh vác rất nhiều áp lực, nhưng lại chẳng có một ai để chia sẻ, trọng trách trên người càng ngày càng quan trọng hơn.
Lăng Nhược Tâm bỗng cảm thấy mệt mỏi, cũng buông tha cho mục đích tối nay hắn tìm Thanh Hạm, chỉ thản nhiên nói: "Chơi vui lắm sao? Nếu cô muốn chơi đùa như vậy, ta cũng không ngại hầu cô đâu!" Dứt lời, hắn xoay người quay về Miên Dung cư. Lúc trước, mỗi khi hai người giao đấu, hắn đều đối chọi gay gắt, hành động hôm nay của hắn tuy hơi khác thường, nhưng câu cảnh cáo cuối cùng lại khiến Thanh Hạm cảm thấy không vui vẻ gì nữa.
|
Tác giả: Dạ Sơ Q.1 - Chương 26: Giúp Hắn Thay Quần Áo Ads
Thanh Hạm nhìn theo, làm mặt quỷ với cái bóng của Lăng Nhược Tâm. Nàng vốn còn muốn thầm mắng hắn vài câu, nhưng không biết vì sao, nàng bỗng cảm thấy bóng lưng của hắn thật cô đơn. Trời sinh tính nàng bướng bỉnh, nhưng lại rất hiểu cách lựa sắc mặt của người khác, nên cũng thấy kỳ quái trong lòng, một người cao cao tại thượng như hắn mà cũng thấy cô đơn sao? Nhất định là nàng nhìn nhầm rồi. Hắn kiêu ngạo như một con chim công xòe đuôi, xinh đẹp như nhành U Lan trong thâm cốc, mỗi ngày đều sống một cuộc sống được mọi người vây quanh, xum xoe nịnh bợ, thì làm sao có thể cô đơn được?
Người nên thấy cô đơn phải là nàng mới đúng! Trong Huyến Thải sơn trang chết tiệt này, cha cũng đứng về phía hắn, mà hắn thì suốt ngày chỉ biết bắt nạt nàng, nàng sờ sờ tay phải, lỗ kim bị hắn đâm lúc sáng vẫn còn hơi hồng hồng. Nhìn vết hồng mờ mờ đó, nàng lại thấy đau lòng, nhớ vô cùng những tháng ngày ở Thương Tố môn. Rốt cuộc Thanh Hạm cũng hiểu, không phải nàng có thể xưng vương xưng bá, mà là sư phụ và các sư huynh đều nhường nhịn nàng thôi. Tâm trạng nàng lại chùng xuống, nhẹ vuốt tay mình rồi thi triển khinh công quay về phòng.
Lúc Thanh Hạm bước vào, Lăng Nhược Tâm đang ngồi bên bàn, tao nhã uống trà. Hương thơm của trà bay khắp nơi, bầu trời đêm mùa hạ cũng tràn ngập mùi hương tươi mát, ấm trà tử sa tỏa khói nhàn nhạt, ánh đèn mờ mờ, hắn mặc một chiếc áo trắng, ngồi đó, giống như tiên giáng trần không dính chút khỏi lửa nhân gian nào.
Nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, Thanh Hạm lại sửng sốt, sự hờn dỗi bỗng dâng lên. Người đẹp như vậy, mà tấm lòng thì nhỏ xíu, lại xấu xa nữa. Mùi hương của bình trà này có vẻ không tồi, nàng cầm chén trà, rót cho mình một ly, rồi uống vội uống vàng. Bị nóng bất ngờ khiến nàng kêu ầm lên, cũng không biết nàng cố tình hay vô tình, mà nước trà hắt hết lên người Lăng Nhược Tâm. Hắn không kịp đề phòng nên bị văng đầy mặt‼!
Gương mặt mỹ nhân vừa được làn khói nhẹ bao phủ cũng bắt đầu biến sắc. Hắn chưa từng bị người ta phun trà vào người bao giờ, đừng nói là ly trà nóng rẫy như vừa rồi! Đôi mắt sâu như hồ nước càng thêm thâm trầm, giọng điệu vẫn lãnh đạm như trước, lãnh đạm như tiên thoát trần: "Đoàn Thanh Hạm, ta không tính toán chuyện cô ngang nhiên uống trà của ta thì thôi, thế mà cô còn dám phun lên mặt ta nữa!"
Thanh Hạm lại nghe ra sự tức giận đến nghiến răng nghiến lợi trong giọng nói lãnh đạm ấy, nàng quay sang, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt thảm hại của hắn, giống như con chim công đang xòe đuôi bỗng bị hắt cho một xô nước lớn vậy, tâm tình của nàng tốt hẳn lên. Dù sao hắn cũng không dám giết nàng, muốn đánh thì nàng cũng có thể hầu được ngay. Vì thế, nàng quyết định không thèm để ý đến hắn nữa, tự mình đi tìm một chén nước mát để uống cho đỡ rát họng. Sau khi thoải mái mát mẻ, nàng mới cười hì hì nói với hắn: "Ta nói này, huynh đúng là nhiều thói xấu thật đấy, ngày nóng thế này mà uống trà nóng, huynh không sợ bị cảm à! Ta thấy, từ đầu huynh đã không có ý đồ tốt rồi, thấy ta uống trà cũng không hề ngăn cản ta, cho nên, bị ta phun vào mặt cũng là do huynh tự chuốc lấy thôi!" Nàng cảm thấy vô cùng sung sướng, cuối cùng cũng có thể báo mối thù bị kim đâm, mặc dù mình cũng bị nóng, nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn tức giận là nàng đã thấy vui vẻ hẳn rồi!
Lăng Nhược Tâm nhìn bộ dạng của nàng là biết ngay nàng cố ý, lạnh lùng nói: "Ta thấy người có nhiều thói xấu là cô mới đúng, làm gì có ai uống trà như cô! Vừa rồi bỏng chết cô rồi đúng không?!" Dứt lời, hắn rút một chiếc khăn ra lau nước trên mặt, nghĩ nghĩ vẫn không thấy thoải mái, lại đi rửa mặt kỹ càng, thấy Thanh Hạm vẫn cười vui vẻ, hắn liền lạnh lùng nói: "Giúp ta thay quần áo!"
Nhìn bộ dạng đi qua đi lại của hắn, Thanh Hạm vui vẻ tự ngân nga một tiểu khúc không biết tên nào đó, sau khi nghe thấy câu hắn vừa nói, nàng không khỏi sửng sốt, trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường, bĩu môi nói: "Huynh lớn thế này còn không tự biết thay quần áo hay sao? Ta là thị vệ không phải tỳ nữ của huynh! Hơn nữa, giờ đã muộn lắm rồi, đến giờ đi ngủ rồi, huynh còn ăn mặc trang điểm đẹp đẽ để đi câu dẫn ai?!"
Khóe miệng Lăng Nhược Tâm khẽ nhếch lên, híp mắt lại cười tà nói: "Chẳng lẽ Đoàn tổng quản chưa nói cho cô biết là cô phải ở bên cạnh ta suốt mười hai canh giờ sao? Nếu đã ở cạnh ta, thì chuyện ta thay quần áo cũng phải do cô làm, đúng thế, từ giờ trở đi sẽ do cô lo liệu."
Thanh Hạm nghe xong, trong lòng tức muốn bốc lửa, nhưng cũng cười tà nói: "Lẽ nào Đại tiểu thư không để ý đến danh tiết của mình hay sao? Ta là một đại nam nhân lại đi giúp huynh thay quần áo, nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ tổn hại tới danh dự của huynh thôi!"
Lăng Nhược Tâm cười hớn hở nói: "Dù sao cả đời ta cũng rất khó "gả" ra ngoài, lần trước tắm đã bị cô nhìn thấy hết rồi, có nhìn thêm vài lần nữa thì có làm sao? Hơn nữa, nếu thật sự có người dám nói xằng bậy, cùng lắm thì ta "gả" cho cô là được!" Thành thân ư? Hắn đúng là người có bi kịch thảm hại nhất nhân gian. Nam nhân lại gả cho nữ nhân, một thảm kịch chưa từng có trên đời. Vấn đề là hình như ai đó cũng không muốn cưới hắn, một chủ ý chợt lóe lên trong đầu Lăng Nhược Tâm, có lẽ hắn có thể dùng nàng để đối phó với người mẹ không chịu nói đạo lý, cả ngày lải nhải thúc giục Đoàn thúc thúc kia.
Hắn vừa nói, vừa chậm rãi bước lại gần Thanh Hạm, Thanh Hạm giật mình lui về phía sau, ngập ngừng hỏi: "Huynh muốn làm gì?"
Lăng Nhược Tâm thấy bộ dạng của nàng, lại vỗ vỗ tay nói: "Hay lắm, cách này rất hay! Quyết định vậy đi, lại đây, giúp ta thay quần áo, ai mà nói linh tinh, ta sẽ "gả" cho cô!" Dứt lời, hắn còn quay sang, nháy mắt đưa tình với nàng một cái, khiến tim nàng đập thình thịch.
Sau khi đón nhận ánh mắt 'tình cảm' của hắn, Thanh Hạm chấn động toàn thân, giật mình tỉnh táo lại, giận dữ nói: "Gả cái rắm, tên yêu tinh như huynh cả đời cũng sẽ không gả đi được đâu! Có quỷ mới muốn cưới tên yêu tinh bất nam bất nữ như huynh!" Thấy hắn không nói lời nào, nụ cười bí hiểm trên mặt càng đậm thêm, còn nàng thì bị hắn dồn đến góc tường không thể động đậy, trong lòng nàng cũng hơi sợ hãi, cuối cùng đành quát lên: "Huynh còn dám lại gần nữa, ta sẽ nói cho cha ta biết! Ta không bao giờ… làm thị vệ của huynh nữa!" Thật sự là nàng không thể nghĩ ra lời nào để đe dọa hắn, hơn nữa, mách cha mẹ không phải là một hành động thông minh cho lắm.
Ánh mắt Lăng Nhược Tâm càng thêm sâu, ý cười trên khóe miệng càng đậm thêm: "Như thế thì càng tốt! Có khi ta còn tiết kiệm được cả sính lễ ấy chứ. Chi bằng như vậy đi, chúng ta trực tiếp gạo nấu thành cơm, rồi cô đi nói với nhạc phụ đại nhân, ta cũng bớt được nhiều phiền toái. Thế nào?" Dứt lời, môi hắn cũng nhẹ nhàng xáp lại gần.
Vừa nghe thấy câu gạo nấu thành cơm, mặt Thanh Hạm đã đỏ bừng giận dữ, thấy môi hắn càng ngày càng tiến lại gần, trong lòng nàng vừa giận vừa sợ nói: "Gạo nấu thành cơm cái quỷ gì chứ, huynh đúng là tên điên cuồng biến thái!"
Trong mắt Lăng Nhược Tâm đầy vẻ đùa cợt: "Nếu cô đã không muốn ở cùng với ta như vậy, vì sao lại tối qua lại nhận khối Tử hư ngọc bội của nhà ta? Tại sao lại nói với mẹ ta và cha cô như vậy?"
Thanh Hạm giận dữ: "Còn không phải tại huynh sao. Nếu huynh không đứng đó nói hươu nói vượn, thì ai đi nói những lời đó làm gì chứ. Ta cho huynh biết, với bộ dạng này của huynh, ta không muốn đứng cạnh huynh dù chỉ một khắc!" Nàng không biết vì sao tim lại đập mạnh như vậy, khi hắn tiến lại gần, nàng chỉ cảm thấy một luồng áp lực rất lớn phát ra từ người hắn khiến nàng không thể tránh né, cũng quên mất mình có thể phản kháng.
Lăng Nhược Tâm cười tít mắt: "Nếu đã vậy, thì cô mau đi nói cho cha cô biết suy nghĩ của mình đi! Nếu không, sự tình sẽ khó mà nói trước được. Biết đâu một ngày nào đó, ta nhịn không được lại gạo nấu thành cơm với cô thì sao! Lại đây, thay quần áo giúp ta trước đã!" Điều kiện tiên quyết là cha nàng phải giúp nàng mới được.
Thanh Hạm nghe xong, tức muốn nổ phổi, tên nam nhân này thật quá biến thái! Tốt nhất là làm cho hắn tuyệt đường con cái luôn đi! Câu mắng này vừa xuất hiện trong đầu, thì môi của hắn cũng chuẩn bị hạ xuống môi nàng, nàng liền không nghĩ ngợi nữa, nhấc chân đá vào bụng hắn. Vì bất ngờ, hắn không kịp đề phòng nên bị nàng đá trúng vào bụng!
|