Bỉ Ngạn Hoa
|
|
Tên truyện : Bỉ Ngạn Hoa Tác giả: Thương Nguyệt Thể loại: huyền huyễn, kiếm hiệp Người dịch: Ngô Minh Vân Tình trạng : đã xuất bản Độ dài: 12 chương
Văn án: Bỉ ngạn hoa là câu chuyện thê lương kể về hồn ma của một giáo chủ nhỏ tuổi trước kia đã nhập vào cô gái ngây thơ trong sáng là Thần Triệt. Cũng từ đây, các biến cố liên tiếp diễn ra trong cuộc sống của cô gái trẻ Thần Triệt, của chàng trai trượng nghĩa Phù Nam, của cả Phiêu Bích đam mê thuật pháp và Lưu Quang đầy tham vọng… Liệu rằng Thần Triệt có thoát khỏi được hồn ma đó không khi mà Yểm quỷ luôn tồn tại với sức mạnh thật dữ dội, đáng sợ và khi ma quỷ chiếm ngự tâm hồn, thì không một sức mạnh nào có thể ngăn cản nổi?
Với những chi tiết kỳ ảo được minh họa khá tinh tế, câu chuyện vẽn lên một không gian đầy ma quái trong chốn Hồng Liên U Ngục, thể hiện rõ sở trường của Thương Nguyệt là năng lực kể chuyện và sức tưởng tượng thiên phú. Không đi theo bố cục truyền thống, Bỉ ngạn hoa gần với kiểu kết cấu điện ảnh nhiều luồng nhiều tuyến, của các tình huống đan xen tưởng chừng như rời rạc mà người ta chỉ có thể xâu thành chuỗi khi đọc đến dòng cuối. Bằng lối kết thúc mở, cuốn truyện sẽ giúp bạn đọc cảm nhận thật rõ chất bi thương và cái tình tận sâu thẳm trái mỗi con người.
|
Chương 1 – Bạch Cốt Chi Vũ Một năm trước, nàng phải mất 39 bước mới đi hết một bức tường đá, 47 bước mới đi hết từ góc này đến góc đối diện của căn phòng.
Năm năm trước, khi mới đặt chân đến đây, nàng đã mất nhiều bước hơn nữa mới đo được hết căn mật thất này.
Lúc 8 tuổi, khi mới bị nhốt trong căn mật thất này, nàng chẳng thể nhìn thấy gì, chỉ biết loạng choạng bám theo mép tường mà dò dẫm từng bước một, thường xuyên bị vấp ngã bởi những vật cản dưới chân. Nàng đã dùng bước chân để đo nơi ở mới của mình – dù là đi từ bên nào chăng nữa, cả thảy đều là 51 bước.
Đi hết một bức vách, trước mặt nàng là một bức tường đá lạnh lẽo chắn ngang, trên tường le lói một chút ánh sáng mơ hồ.
Nàng cứ thế mò mẫm trong bóng tối, các bức tường đều giống nhau: ẩm thấp và lạnh buốt, trên tường có chạm khắc những hoa văn, và lốm đốm những giọt nước toát ra rồi ngưng tụ. Còn cái chỗ mà có chút ánh sáng le lói kia, sờ vào trơn nhẵn, có lẽ cũng cùng chất liệu với mái trần, là một loại ngọc lưu ly hay thủy tinh gì đó, phát ra ánh sáng màu xanh u ám.
Nàng đứng thần người hồi lâu, rồi khe khẽ gõ lên bức tường, chờ đợi một cánh cửa nào đó mở ra, những mong có thể dẫn đến một thế giới hoàn toàn khác.
Thế nhưng, bức tường vẫn không hề động đậy.
Nàng nghiêng đầu, áp má vào tấm kính trên tường, chợt nghe thấy tiếng nước vỗ về dâu đây, dường như có hàng trằm ngàn con cá lớn đang bơi lội ngoài kia, làm dậy lên từng cơn sóng… Để có thể nghe kỹ hơn, vô tình nàng đã đặt tay lên bức tường đá, và khi từ từ áp vào, bỗng nhiên, có cái gì đó bỏng rẫy khiến nàng giật nảy người rồi ngã lăn ra đất.
Có kết giới! Bốn mặt của căn mật thất này vốn đã có những kết giới bất khả xâm phạm!
Những hồn ma bên ngoài biển nước rộng lớn kia còn chẳng thể vào đây, đương nhiên nàng làm sao mà thoát ra ngoài được!
Ở bên trên, thứ ánh sáng xanh u ám và sâu thẳm, phát ra những tia sáng yếu ớt, le lói, chỉ đủ để cho nàng biết lúc này mình đang đứng ở đâu. Rất lâu sau, cô bé tám tuổi là nàng ngồi xuống, gục đầu lên đầu gối, đôi vai gầy so lại, và khóc, khóc không thành tiếng.
Là Hồng Liên U Ngọc! Đây đúng là Hồng Liên U Ngục ở sâu thẳm dưới đáy Thánh hồ!
Nàng… nàng thực sự đã bị nhốt vào căn ngục tối này rồi!
Tế Tư đại nhân đã không còn cần nàng nữa, các trưởng lão cũng không thương tình mà cầu xin giúp nàng lấy nửa câu. Còn cha nàng ư? Từ khi mới lên ba, nàng đã bị cha bỏ lại ở nghĩa địa nơi loài sen nhỏ mài đỏ Mạn Châu Sa nở rộ, rồi sau đó nàng đã từng được mang tước hiệu thật hiển hách: “Giáo Chủ Bái Nguyệt!”
Tế Tư đại nhân nuôi nàng năm năm, nhưng từ khi đại nhân bắt một con bé cũng bằng tuổi nàng từ Thí Kiếm sơn trang về nuôi, ngài đã chỉ còn quan tâm đến con bé tính tình quái gở đó. Ngài còn gọi con bé đó là “Tiểu Diệp Tử”, hết lòng yêu chiều và sẵn sàng cho nó mọi thứ, kể cả là vị trí Giáo Chủ Bái Nguyệt của nàng.
Thế nhưng, một đứa trẻ như nàng lúc đó làm sao ngờ được vận hạn lại đến với mình quá nhanh như thế!
Sau khi bị phế danh vị Giáo Chủ, thậm chí đến cung Chu Tước nàng cũng không còn được ở nữa, mà bị nhốt vào trong căn mật thất ngầm dưới lòng hồ này – nơi chuyên lưu đày những Giáo chủ đã bị phế truất.
Hồi đó nàng còn nhỏ, cứ tưởng rằng đó chỉ là một sự trừng phạt trong chốc lát do nàng vô tình làm Tế Tư đại nhân phật ý mà thôi. Nàng không hề hay biết rằng, từ bao đời này, nơi tăm tối này chỉ có đường vào mà vĩnh viễn không có đường ra.
Cho đến khi đã quen dần với bóng tối, nhờ vào thứ ánh sáng le lói từ trên cao, nàng đã có thể nhìn thấy hàng đống hai cốt trắng dã xung quanh mình, đó là hài cốt của hàng bao
cô gái trẻ không biết đã qua đời tự bao giờ. Trên tấm thân của mỗi chiếc đầu lâu ấy, vẫn còn đó những bộ váy Khổng tước đẹp đẽ đã cũ nát cùng những đồ trang sức quý báu đã xỉn màu. Rõ ràng họ đều là những Giáo chủ bị giam cầm sau khi bị phế truất.
Và nàng đã hiểu ra, mình cũng sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi nơi này.
Những ngày tháng sau đó ra sao, nàng không còn nhớ rõ nữa.
Nàng chỉ còn nhớ rằng ngày thứ bảy kể từ khi bị nhốt vào đây, nàng chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn, cơn đói hành hạ, giày xéo khiến nàng như muốn phát cuồng. Thế nhưng khát vọng sống mạnh mẽ đã giúp nàng bình tĩnh lại, rồi nàng hét lên trong hư không, cầu mong Nguyệt thần đến bảo hộ.
Quả thật, thần linh đã đáp lại lời khấn cầu của nàng, mang Anh nhi đến bên nàng. Anh nhi bước ra từ một bức tường, đưa cho nàng một cành Linh chi.
Và nàng đã không chết. Cũng không phát điên. Nàng âm thầm lớn lên trong lòng nước, tựa như một đóa sen lặng lẽ nở hoa giữa hồ nước u tịch. Hằng ngày, nàng thẫn thờ ngước mắt lên nhìn về phía ánh sáng xanh u ám từ trên caom thấy nó yếu ớt, rồi sáng rõ dần lên, rồi lại yếu dần đi, và nàng biết, một ngày nữa lại vừa tàn.
Một ngày, rồi lại một ngày; một năm, rồi lại một năm. Cứ thế, đã năm năm trôi qua…
Trong căn mật thất dưới nước này, thời gian như ngừng lại, chỉ có thân thể nàng là vẫn không ngừng lớn dần, lớn dần lên.
Trong bóng tối, nàng cười lên và lắc lắc cái đầu, trên mặt thoáng nét hân hoan: “Anh nhi, nhìn xem, ta lại cao lên nữa này! Chỉ có ăn nấm thôi mà ta có thể cao như thế này! Ta nghĩ, Phiêu Bích ở bên ngoài chưa chắc đã cao bằng ta đâu!”
Người bạn nhỏ trong bộ y phục trắng muốt vẫn ngồi nguyên trong góc phòng, mái tóc dài rủ xuống che gần nửa mặt, lặng lẽ mỉm cười.
“Anh nhi, hôm nay chúng ta chơi nhảy lò cò nhé!”
Ánh sáng xanh u ám từ trên cao lờ mờ chiếu xuống căn phòng. Bên dưới những ô nhảy được xếp bằng những tấm xương trắng dã.
Không chút sợ hãi, nàng nhấc những tấm xương trên hài cốt của các Giáo chủ Bái Nguyệt trước kia để xếp thành từng ô từng ô một, rồi vui vẻ chơi đùa. Nàng co một chân lên, nhanh nhẹn, khéo léo nhảy qua từng tấm xương trắng dã đó – đây là một trong số rất ít các trò chơi mà nàng học được kể từ khi bị nhốt vào nơi này, và cũng là thú vui duy nhất trong cảnh sống thiếu thốn, buồn bã của đời nàng.
Nàng càng nhảy càng nhanh, và cười thật vui. Dưới ánh sáng xanh lờ mờ u ám, chỉ thấy những tấm xương trắng dã dựng đứng lên, nhảy nhót theo bước chân của cô gái mười ba tuổi.
“Anh nhi, sao không nhảy cùng ta?”
Nàng đã thấm mệt, quay đầu lại hỏi và đưa tay lên lau những giọt mồ hôi lăn trên trán. Mắt nhìn người bạn nhỏ ngồi trong góc căn mật thất, nàng nói: “Tiếp đến như thế nào, ta không biết, Anh nhi dạy ta được không?”
Khi nàng dừng bước, hàng loạt tấm xương trắng theo sau nàng cũng đột ngột dừng lại, đồng loạt rơi đồm độp xuống đất.
Anh nhi vẫn ngồi yên lặng, không nói một câu, chỉ khẽ mỉm cười.
Nàng không nhảy nữa mà đi về phía Anh nhi, chìa tay ra: “Anh nhi, ta muốn ăn nấm!”
Người bạn nhỏ cười tươi, giơ tay đưa nàng một vật gì đó sáng óng ánh.
Thực ra, đó không phải là nấm, mà là một cành cỏ Linh chi có bảy lá, tỏa ra thứ ánh sáng lóng lánh diệu kỳ giữa căn phòng u tối.
Và trong suốt những năm qua, cứ hai ngày một lần, mỗi khi nàng cảm thấy đói, Anh nhi lại hóa phép ra thứ mà nàng tưởng là nấm để cho nàng ăn. Nhờ có Anh nhi, nàng đã không chết đói trong năm năm bị giam giữ.
Anh nhi mỉm cười với nàng, từ con mắt duy nhất tỏa ra cái nhìn thần bí, rồi chợt đứng dậy, nhảy một bước về phía nàng. Anh nhi cũng chỉ có một chân!
Bộ y phục màu trắng rộng lùng thùng, chùng xuống trên tấm thân gầy gò của Anh nhi. Anh nhi nhảy bằng cái chân duy nhất của mình, quay đầu lại nhìn nàng, mỉm cười, dùng ánh mắt ra hiệu rủ nàng cùng chơi. Nàng vui vẻ nhảy theo.
Sau khi ăn nắm, nàng thấy cơ thể mình nhẹ nhõm làm sao, những bước nhảy thật linh hoạt, uyển chuyển. Cứ thế, nàng không ngừng theo bước Anh nhi, và dần dần nắm được cách nhảy.
“Mười bảy!” Nàng dừng lại và vui mừng reo lên: “Ta học được rồi!”
Cùng với tiếng hoan hô của nàng, những tấm xương trắng vỡ vụn và rơi xuống.
Anh nhi nhìn nàng mỉm cười, nhảy về phía góc tường rồi lại ngồi xuống.
“Anh nhi, sao cứ ngồi mãi ở đó?” Nàng không khỏi tò mò, lại gần và đặt tay lên bức tường đá cạnh đó: “Ở bên kia là gì vậy? Anh nhi từ đâu tới?”
Trên mỗi bức tường đều đó một tấm kính, nàng ghé đầu lại nhìn, cố gắng tìm câu trả lời. Thế nhưng ngoài kia chỉ là một mảnh màu xanh mơ hồ, chỉ lờ mờ trông thấy những hòn đá to màu trắng nằm rải rác dưới đáy hồ. Đúng lúc đó, căn mật thất rung chuyển mãnh liệt.
Nàng ngẩng đầu lên, một tia sáng chói lòa khiến mắt nàng đau nhức, trong thoáng chốc dường như không còn nhìn thấy gì nữa.
Căn mật thất hé mở! Căn mật thất bỗng nhiên hé mở!
Nàng vui mừng khôn xiết, giơ tay mình về phía tia sáng ở trên cao. Thế nhưng, không có ai kéo nàng lên cả. Tia sáng ấy chỉ hiện lên trong thoáng chốc, rồi lại nhanh chóng vụt tắt.
Có một vật gì vừa được ném xuống, phát ra tiếng cọ xát chói tai của kim loại. Tiếng ầm ầm nhỏ dần, cánh cửa mật thất đóng sầm lại trên đầu nàng, cách biệt với tất cả.
Mắt nàng vẫn mờ đi từ khi nhìn thấy tia sáng ấy, cánh tay vẫn giơ lên trong vô thức, chỉ có nét mặt vui mừng hân hoan ban nãy thì dần dần lắng xuống đượm buồn.
Lẽ nào… giam giữ suốt năm năm còn chưa đủa hay sao? Còn muốn nhốt nàng đến bao giờ?
Nàng chực khóc, nhưng nước mắt còn chưa kịp chảy ra, nàng bỗng thấy có cái gì đó rơi lên mặt mình, từng giọt, từng giọt ấm nóng, tanh nồng. Không phải nước mắt… là máu! Ai, là máu của ai đang lăn trên gương mặt của nàng?
Nàng ngước đầu lên nhìn.
Giữa luồng sáng xanh u ám, một sợi dây kim loại khổng lồ thõng xuống. Sợi dây đó xuyên qua một cơ thể người.
Không, đúng hơn là sợi dây kim loại xuyên qua một hài cốt!
Có lẽ người đó mới bị vứt xuống đáy hồ này, và hẳn là trước lúc xuống đây đã chết tự bao giờ. Và dường như khi rơi xuống nước đã bị những hồn mà ngoài kia gặm nhấm, cắn xé đến nỗi khấp người nham nhở, lộ ra những đầu xương trắng dã. Sợi dây kim loại thít chặt lấy hài cốt và thả xuống tận cùng đáy hồ – chốn Hồng Liên U Ngục này.
Thật đáng thương… Nàng khẽ thở dài, ngẩng đầu lên nhìn hài cốt treo trên dây kim loại, định gỡ xuống.
Thế nhưng khi nàng vừa chạm nhẹ vào sợi dây kim loại, một chùm lửa màu xanh chợt lóe lên.
“Á…” Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đẩy nàng bật trở lại sát tường, khiến nàng gần như nghẹt thở. Là Anh nhi trong giờ khắc hiểm nghèo đó đã đẩy mạnh nàng ra, rồi nhìn chằm chằm vào hài cốt trên sợi dây kim loại. Trong ánh mắt Anh nhi lộ rõ vẻ kinh hoàng, ra hiệu cho nàng đừng bước tới.
“Ác… ác quỷ!” Lần đầu tiên nàng nghe thấy Anh nhi nói, tiếng nói khe khẽ, mơ hồ và nhuốm đầy sợ hãi.
Thế là thế nào? Nàng định hỏi, nhưng trong chốc lát, Anh nhi đã biến mất vào trong góc tường.
Chuyện gì vậy nhỉ? Lẽ nào sợi dây kim loại đó là điềm báo? Nàng sợ hãi nhìn hài cốt đó từ trên xuống dưới, rồi không kìm được, nàng lại giơ tay định chạm thử vào xem sao.
“Đừng… đừng động vào!” Một giọng nói mơ hồ cất lên, “Có… huyết… huyết chú!”
Giọng nói khe khẽ sát bên tai nàng, cùng với những giọt máu đang lạnh dần đi trên mặt, khiến nàng thoáng chốc rùng mình. Nàng nhảy lùi lại một bước, tất cả những tấm xương trắng trên sàn cũng đồng loạt nhảy theo. Nhìn hài cốt đang treo lơ lửng trên sợi dây kim loại, nàng khiếp sợ đến nỗi không thể thốt nên lời.
Hài cốt thôi không nói nữa, dường như là để dành sức lực. Những giọt máu dần thôi không chảy. Dưới ánh sáng màu xanh u ám, nàng bỗng thấy hài cốt đang biến đổi một cách kinh ngạc.
Trên những tấm xương, cơ thị dần dần được tái tạo, rồi từng mảng da mọc lên, ngực bụng bắt đầu được phục hồi, rồi đến tay, chân… Chỉ trong chốc lát, bộ xương kia đã trở lại thành người!
Nàng chỉ biết sững sờ nhìn cái cảnh chết đi sống lại kinh ngạc ấy diễn ra trước mắt.
“Ơ!” Khi hài cốt hoàn toàn hồi phục, nàng lặng người trong chốc lát. Nhìn thấy chiếc vòng ngọc trên trán người đó, nàng không khỏi kêu lên thất thanh khiến cho đám xương cũng run rẩy theo – “Vân Tức đại nhân! Sao lại là ngài?”
|
Chương 2 – Hoa Đầu Lâu Thần trí Vân Tức đại nhân dần dần tỉnh táo cùng với sự phục sinh của thân thể. Cảnh tượng khi ông bị rơi xuống đây như hiện lên rõ nét, cánh cửa U Ngục dưới đáy hồ đột ngột mở ra, hồng y nữ đồng thét lên một tiếng chói tai, rồi bỗng nhiên đẩy ông xuống.
“Hãy chết đi! Vân Tức, ông hãy chết đi!”
Dường như bị ma quỷ nhập hồn, nữ đồng cười lạnh, trên gương mặt còn non trẻ ấy toát lên một vẻ điên cuồng, hiểm ác.
Trong cái giây phút rơi xuống, ông giơ tay ra định ôm lấy nó để kéo xuống cùng, nhưng, khi vừa chạm vào vạt váy đỏ kia, ông lại buông ra, bởi câu nói ấy lại văng vẳng bên tai:
“Vân Tức, ông hãy chết đi!”
Ông rơi xuống cái hồ đầy hồn ma này, bị truy cản, bị chìm xuống dưới đáy sâu. Khi đến Hồng Liên U Ngục, ông không ngờ lại được gặp một người – người con gái đang ngẩng đầu lên nhìn ông rơi xuống.
Cô gái ấy xem chừng không quá mười ba tuổi. Với ánh mắt sắc sảo của mình, dù là trong bóng tối, ông vẫn nhận ra sắc mặt cô gái trắng bệch đến lạ thường, chứng tỏ rằng đã bị nhốt ở đây từ lâu lắm.
Điều làm ông kinh ngạc là vừa nhìn thấy, cô gái đã nhận ra ông.
“Cô là ai?” Khi các cơ và mạch máu ở họng đã hoàn toàn khôi phục, ông thở một hơi rồi yếu ớt cất tiếng: “Tại sao lại ở đây?”
“Vân Tức đại nhân, ngài không nhận ra tôi nữa hay sao? Tôi là A Triệt đây mà!” Nàng trả lời với vẻ ngây thơ và nhiệt thành, giơ đôi tay nhỏ bé chạm vào người ông, nhưng lại sợ cái sợi dây kim loại có lời nguyền huyết chú kia, nàng ngẩng đầu nhìn lên kinh sợ: “Vân Tức dại nhân, ngài… sao ngài lại bị nhốt vào đây? Ai cả gan khiến ngài trở nên nông nỗi này?”
“A Triệt…” Viên Tế Tư chợt nhắm mắt lại.
Sau khi sư phụ Phong Nha qua đời, ông đã sống quãng đời rất dài, và cho đến tận ngày hôm này, nếu không nhờ vào việc dùng những suy nghĩ để che lấp đi cảnh tượng ở chốn nước mênh mông này, nếu cứ để cho những ký ức chồng chất lên nhau, thì chắc đầu ông sẽ nổ tung!
Nhưng, nhìn cái vết mờ mờ hình trăng khuyết màu vàng trên má cô gái, trong thoáng chốc ọng đã nhớ ra đang đứng trước mặt ông là ai, đó là vị Giáo chủ Bái Nguyệt thứ bảy do chính ông đã từng sắc lập.
Từ khi được Đỉnh Kiếm Hầu ở Trung Nguyên phong làm Đại Lý Vương, hợp nhất chính giáo, cả vùng Nam Cương này là thiên hạ của ông. Là một Tế Tư có quyền lực nhất từ trước đến giờ, ông đồng thời cũng là một Tế Tư bất tuân giáo lý nhất trong lịch sử hàng mấy trăm năm của Bái Nguyệt giáo.
Dưới sự lãnh đạo của ông, Bái Nguyệt giáo từ chỗ cách ly thoát tục trần gian, đã dần dần trở thành một đạo giáo cầm quyền thống trị. Sau đó, tình thể của Trung Nguyên lại có thay đổi lớn, khi vương triều Đại Tịnhh bị thay thế, Bái Nguyệt giáo bị chư hầu của Trung Nguyên là Nam Hạ chinh phạt, cuối cùng không thể không giao lại chính quyền, nơi đây trở lại là vùng cỏ hoang dã.
Đó là khó khăn lớn nhất mà Bái Nguyệt giáo phải trải qua kể từ khi đối mặt với Thính Tuyết Lâu hàng trăm năm trước.
Ông biết rằng các trưởng lão đã tỏ ý không hài lòng, nhưng không buồn bận tâm.
Không giống như những Tế Tư trước đó, ông không muốn chọn những người con gái ở trong trại làm thần nữa đãi nguyệt, mà thường thu nhận những đứa trẻ lưu lạc ở bên ngoài, dù là chúng có xuất thân hèn mọn đến đâu. Sau đó, nếu thấy bé gái nào thông minh lanh lợi, có thể lĩnh hội và nắm được pháp thuật của Bái Nguyệt giáo, ông sẽ phong làm Giáo chủ, đưa lên ngồi trên chiếc ghế ngọc cao quý, rồi vui sướng quan sát nhất cử nhất động của những cô búp bê xinh đẹp đó trước sự quỳ bái của muôn người.
Thế nhưng lòng kiên nhẫn của ông cũng có hạn, khi thấy không còn hứng thú, bất cứ lúc nào ông cũng có thể phế truất ngay mà không báo trước cho những vị Giáo chủ xinh đẹo đang lớn lên từng ngày đó, rồi tìm một bé gái khác thay thế.
Trong thời gian gần 100 năm, ông đã phế truất rất nhiều vị Giáo chủ.
Và trước mặt ông là một trong những Giáo chủ đó. Thần Triệt được ông nhặt về lúc ba tuổi, rồi được học pháp thuật của đạo giáo từ khi còn ngày chưa hiểu chuyện, và sau đó, giữa hai thần nữa đãi nguyệt là Thần Triệt và Phiêu Bích, ông đã chọn cô bé có đôi mắt to tròn, trong sáng này đưa lên ngồi chiếc ghế cao quý của Giáo chủ.
Cô bé không có họ, nhưng có đôi mắt sáng và trong vắt, vì thế ông đặt tên Triệt.
Khi bị ông phế truất, cô bé mới tám tuổi – lúc đó ông đã gặp Tiểu Diệp Tử, và phong nó lên làm Giáo chủ mới mà không mảy may do dự. Từ cái ngày mà ơng6 hạ lệnh phế truất ngôi vị Giáo chủ Bái Nguyệt cho đến nay, năm năm đã trôi qua, một đứa con gái bé nhỏ bị nhốt trong mật thất dưới đáy hồ, làm sao có thể vẫn còn sống sót?
“Trước đây, cô có hận ta không?” Bất giác có một cảm xúc kỳ lạ chợt ùa đến, khiến ông buột miệng hỏi.
“Dạ không… chỉ buồn một chút thôi. Tôi nghĩ, hẳn là mình có chỗ nào không phải, đã làm cho đại nhân giận…” Thần Triệt thoáng chút ngơ ngác, trong mắt vẫn còn ngập tràn nỗi đau.” Nhưng giờ tôi đã hiểu ra, ở đây không có lý do tại sao cả, chỉ đơn giản là đại nhân không còn cần tôi nữa – cũng giống như cha tôi năm đó…”
“Vậy thì, hiện giờ, cô bắt đầu hận ta rồi phải không?” Ông hạ giọng hỏi tiếp.
Đứng giữa gian phòng đã giam cầm mình suốt năm năm trời, Thần Triệt ngẩng đầu về phía người đàn ông bị treo trên dây kim loại, nhìn người đã từng vứt bỏ mình – ánh mắt trong veo, trầm mặc hồi lâu – rồi khẽ lắc đầu.
Sau hôm đó, lại một khoảng thời gian rất dài trôi qua.
Hai năm, hay là ba năm?
Trong Hồng Liên U Ngục chỉ có hai người họ, hằng ngày ân thầm, lặng lẽ đối diện nhau. Tế Tư Vân Tức vốn không phải là người ưa nói nhiều, sau khi bị nhốt trong căn mật thất này lại càng ít cất tiếng hơn, dù rằng hằng ngày vẫn bị những hồn ma xông đến cắn xé da thịt, nhưng ông hầu như vẫn lặng im.
Mỗi lần như thế, Thần Triệt ngồi co mình lại ở một góc, sợ đến run lên, nhắm chặt mắt lại không dám nhìn.
Đó là lời huyết chú nào mà độc địa như vậy? Để cho người ta mỗi ngày đều phải chết một lần, rồi lại sống lại một lần?
Bất đắc dĩ, nàng trở thành người quan sát duy nhất cảnh tượng ấy, và với nàng, đó quả là một cực hình dã man. Thế nhưng, nàng vẫn cứ phải âm thầm chịu đựng. Và vì thế, ngày qua ngày, người sụp đổ trước chính là nàng.
“Cút đi, hay mau cút đi! Đứng có ăn thịt người nữa, không được ăn thịt người nữa!” Lúc này, nàng không thể chịu đựng nổi, chạy tới khua tay tứ phía, miệng gào thét, những mong có thể đuổi được lũ hồn ma ấy. Nàng cố hết sức lay động sợi dây kim loại, mặc cho trên đó tóe lên ánh lửa xanh làm cháy bỏng tay mình.
Mặc dù hằng ngày vẫn ra vào căn mật thất, song không biết vì lý do gì, những hồn ma đó ấy không bao giờ đụng đến nàng. Nhưng bây giờ thấy nàng có ý gây hấn trước, chúng lập tức xông đến, nhe những hàm răng hung hãn ra định cắn nàng! Đối mặt với gương mặt trắng dã của một hồn ma lao tới, nàng bỗng nhiên có một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.
Nhưng không còn thời gian để nghĩ, nàng liền tay không chống lại lũ hồn mà độc ác kia!
Nàng nhanh chóng cảm thấy không còn khả năng chống đỡ được nữa. Trước mắt nàng, tất cả chỉ là một đám khói trắng xám mờ mịt. Những hồn ma kéo đến đông nghịt, chúng kêu gào, la hét, từng con một bay đến nhe những bộ răng trắng dã cắn vào vai nàng.
Nàng muốn vùng vẫy chống lại, nhưng chân tay sao không chịu nghe theo.
“Mau nhảy đi!” Bỗng nhiên nàng nghe có giọng nói khe khẽ bên tai, nhắc nàng: “Hãy nhãy lên là sẽ không sợ nữa!”
Anh nhi? Có phải là Anh nhi không? Nhưng nhảy thế nào đây? Nàng chỉ biết mỗi trò nhảy lò cò mà thôi.
“Nhảy đi!” Tiếng nói ấy lại vang lên, “Khi hoa đầu lâu nở, tất cả cõi âm sẽ cùng nhảy theo nàng!”
Nàng nhảy. Và rồi, không hiểu vì sao đám hỗn loạn ấy đã kết thúc.
Nàng chỉ còn nhớ rằng, có âm thanh răng rắc vang lên thật mau, tất cả những chiếc xương trắng trên đất bắt đầu nhảy theo nàng, tạo thành một thanh kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào lũ hồn ma. Đám khói trắng xám kia nhạt dần, tan dần và rồi hoàn toàn biến mất.
“Bạch cốt chi vũ?” Vị Tế Tư từ trên chiếc dây kim loại chứng kiến toàn bộ cảnh tượng những hồn ma bị bi tiêu diệt hết với ánh mắt lạ kỳ và bí hiểm, một ý nghĩ chợt lóe lên, ông không khỏi ngạc nhiên trước người con gái bé nhỏ đó, miệng lẩm bẩm: “Hoa đầu lâu… cô ta biết cách chi phối hoa đầu lâu!”
Cùng với “Phệ hồn thuật” và “Phân huyết đại pháp”, đây là một trong ba tà pháp của giáo, đã bị thất truyền từ khi Trầm Anh Giáo chủ qua đời. Trong ba tà pháp này, Phệ hồn là thuật để cướp đoạt sinh khí của người khác, Phân huyết là đại pháp để kêu gọi những hồn ma, chỉ duy có Hoa đâu lâu là thuật pháp tấn công, với sức hủy diệt có thể làm kinh động thế gian.
“Tôi chẳng biết hoa đầu lâu là gì cả…” Nàng mệt mỏi ngồi xuống đất, vứt thanh xương trắng khỏi tay, và cảm thấy mắt mình mờ đi, trắng xóa. “Tôi chỉ biết mỗi trò nhày lò cò, Anh nhi bảo tôi nhảy, thế là tôi nhảy…”
“Anh nhi?” Ánh mắt Vân Tức thoáng chốc dừng lại, sắc nhọn: “Cô nói ‘Anh nhi’? Cô ta đang ở đâu?”
“Ơ, ông cũng biết Anh nhi ư?” Thần Triệt bỗng nhiên hứng thú trở lại, ngó nhìn xung quanh để tìm người bạn nhỏ hay ngồi trong góc tối của mình, nhưng không thấy, bèn ngạc nhiên, “Ban nãy còn ở đây mà, ngày nào cọ ấy cũng đến cho tôi ăn nấm – chẳng lẽ ông không nhìn thấy hay sao?”
Tế Tư khẽ lướt nhìn quanh, rồi im lặng.
Nếu là xuất hiện ngay tại đây, mà suốt thời gian qua ông không nhìn thấy, chứng tỏ rằng, chỉ có một cách giải thích, đó là pháp thuật của người đó cao siêu hơn ông!
Thế nhưng, cô ta lại không chịu ra mặt.
Trong Bái Nguyệt giáo này, có cao thủ bí ẩn nào mà lợi hại như thế? Trầm mặc hồi lâu, một vẻ gì khác thường ánh lên trong mắt Vân Tức, ông ta quay sang phía nàng, khẽ mỉm cười, và nhẹ nhàng nói: “A Triệt, lần sau khi Anh nhi đến, cô âm thầm ra hiệu chỉ cho ta nhé, được không?”
“Vâng!” Nàng vô tư gật đầu đồng ý, và vẫn còn thấy vui thích: “Vân Tức đại nhân cũng muốn gặp cô ấy ư?”
Vân Tức cười không thành tiếng. Đôi mắt màu xanh ánh lên đầy bí ẩn.
Vân Tức lại trầm tư, nhìn ngắm cô gái đang lớn lên trong bóng tối này, hồi lâu sau mới cất tiếng nói: “Cô rất giống ngày ấy… Một tâm hồn thật thuần khiết. Một ánh sáng thật dịu dàng.”
“Giống ai cơ?” Lần đầu tiên trong đời nàng được nhận một lời khen, hơi ngượng ngùng, nhưng không thể kìm nổi tò mò.
“Đó là Giáo chủ thứ nhất, tên là Sa Mạn Hoa.” Với ánh mắt sâu thẳm như vô tận, Vân Tức nhìn cô gái trước mặt như nhìn vào một khoảng không mênh mang rộng lớn, “Nhưng ta đã mất người con gái đó mãi mãi, từ rất lâu rồi.”
Sau câu nói ấy, căn phòng tiếp tục chìm vào im lặng.
Trong không khí nặng nề ấy, Vân Tức cảm thấy thấp thỏm không yên, không biết phải làm sao trước thái độ bỗng mềm yếu của vị Tế Tư.
“Ngày trước sư phụ nói với ta, người trong lòng trống rỗng như ta, khó lòng mà kế tục được… cho đến 55 sau khi sư phụ qua đời, ta mới nhận ra là sư phụ nói đúng.” Trong căn mật thất u tối, tiếng nói của vị Tế Tư tỏa lan, mang theo chút gì đó hư vô, xa thẳm, “Sư phụ đã qua đời bởi sự hoang vắng trong cõi lòng. Ta rất sợ mình cũng sẽ biến thành như thế… Vì thế bao nhiêu năm qua, ta đã không ngừng tìm kiếm – tìm kiếm người con gái giống như Sa Mạn Hoa… hoặc là giống như Tiểu Diệp Tử.”
Thần Triệt quả thực không hiểu hết những gì Tế Tư đang nói, chỉ biết lắng nghe và nhìn một cách mơ hồ, đôi mắt vẫn thật sáng trong.
|
Chương 3 – Anh Nhi Thần Triệt đã không hề để ý rằng, từ khi Tết Tư đại nhân lọt xuống căn ngục này, Anh nhi rất hiếm khi xuất hiện.
Không những không dạy nàng nhảy lò cò nữa, thậm chí Anh nhi cũng càng ngày càng ít đến đưa nấm cho nàng ăn. Và thỉnh thoảng có xuất hiện, thì cũng chỉ ngồi ở góc tường ấy, cúi gằm mặt xuống, đặt nấm trên đất rồi lập tức lùi bước, biến mất vào trong góc tường bí ẩn.
“Kỳ lạ thật, ông không nhìn thấy sao?” Thần Triệt hỏi, và Tế Tư lắc đầu.
“Tại sao thế nhỉ? Cô ấy vừa đến, ngồi ở đây này!” Thần Triệt chỉ vào góc tường, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên. Dù rằng ánh sáng ở dưới này rất yếu ớt, nhưng Tế Tư dại nhân đâu phải người thường, lẽ ra phải nhìn thấy người trong bóng tối chứ?
“Anh nhi là cô gái chỉ có một mắt và một chân, mặc bộ y phục trắng muốt. Cô ấy hay xấu hổ lắm, nên thường chỉ thích cúi đầu ngồi ở góc tường, không dám nhìn người khác.”
“Một mắt, một chân… y phục trắng.” Vân Tức lẩm bẩm nhắc lại từng chi tiết, dường như đang cố nhớ lại điều gì, rồi chợt hỏi: “Trên mặt cô ta có dấu hiệu của Bái Nguyệt Giáo chủ không?”
“Ông nói hình trăng khuyết này phải không?” Thần Triệt bất giác giơ tay lên sờ vào dấu hiệu đã mờ trên má mình, “Không biết… tôi không nhìn thấy. Cô ấy luôn cúi đầu, mái tóc luôn rủ xuống che kín nửa mặt bên trái.”
“Ra thế… ta hiểu rồi.” Vân Tức thở dài, và không nói thêm gì nữa.
Thế nhưng tính hiếu kỳ của Thần Triệt như bị kích thích, “Thế là thế nào, Tế Tư đại nhân nghĩ cô ấy cũng đã từng là một Bái Nguyệt Giáo chủ?”
“Cô ta dạy cô Bạch cốt chi vũ, đó là một pháp thuật tuyệt đỉnh đã thất truyền từ lâu.” Vân Tức nhìn về phía góc tường u ám, nhưng không thấy gì, biết rằng cô gái kia cố ý không muốn gặp mình, “Người cuối cùng biết cách dùng Bạch cốt chi vũ để thao túng hoa đầu lâu chỉ có thể là Giáo chủ cách đây hơn 100 năm – Trầm Anh. Từ khi Trầm Anh rơi xuống hồ, pháp thuật này đã bị thất truyền.”
Tế Tư liếc mắt nhìn cô gái đang đứng lặng yên thẫn thờ, mỉm cười: “Thứ mà hằng ngày cô ăn, có phải là có Linh chi bảy lá? Thảo nào mà cô đã không chết trong mấy năm qua, không những thế, thuật pháp còn tiến bộ rõ rệt.”
“Cỏ Linh chi bảy lá?” Thần Triệt cầm cây “nấm” trên tay, khẽ đếm, quả nhiên đúng là có bảy lá thật, “Thật ra đây là cái gì? Tỏi chỉ biết là Anh nhi thường đưa nó cho tôi, tôi còn cứ nghĩ là trên người Anh nhi mọc nấm cơ!”
“Ở chốn âm cực này, những vầng sáng quanh mặt trăng ngưng tụ lại tạo thành cỏ Linh chi.” Vân Tức thản nhiên nói, khẽ nhướn đầu lông mày – “Giống như viên xích hàn ngọc được biến hóa từ máu của rồng hàng vạn năm trước kia, đây là thứ bảo bối mà bất cứ ai luyện pháp thuật cũng đều mơ ước. Vậy mà cô lại tưởng đó là đồ ăn hằng ngày.” Vân Tức cười, “Thật thú vị, rõ ràng cô ta yêu quý cô. Xem ra, cô ta đã quá cô đơn trong suốt trăm năm qua…”
“Tế Tư đại nhân, sao ngài không nói sớm? Ngài ăn nó đi, sẽ khỏi ngay thôi!” Thần Triệt cười mừng rỡ.
“Vô ích thôi. Đây chỉ là thứ thuốc nâng cao ting thần và sinh lực, không thể giải được huyết chú.”
“A Triệt,” Vân Tức gọi, “hãy đưa tay cho ta.”
Thần Triệt bước tới, giơ tay trước mặt Vân Tức.
Vân Tức cắn một ngón tay mình, rồi dùng ngón tay lạnh ngắt ấy đưa đi đưa lại trên lòng bàn tay Thần Triệt, vẽ lên một bông Mạn Châu Sa. Dường như việc vẽ bông hoa này đã làm hao tổn quá nhiều sức lực, gương mặt ông bỗng chốc trở nên trắng bệch. Vân Tức nhắm mắt lại và khẽ nói: “Lần sau nếu thấy Trầm Anh, cô hãy lén ấn dấu hiệu này lên người cô ta!”
Thần Triệt ngạc nhiên, nhìn vết máu đang khô dần trên lòng bàn tay mình, trong lòng ẩn chứa nỗi niềm sợ hãi, ngước mắt nhìn Vân Tức và cất giọng run rẩy: “Đại nhân, cái này, cái này là…”
“Chỉ là một phù chú để giải thuật ẩn thân thôi mà,” Vân Tức cười an ủi cô gái, “bởi vì Anh nhi luôn trốn không chịu gặp ta.”
“Uhm…” Nàng hiểu ra, khẽ gật đầu.
Ngày hôm đó, khi nàng cảm thấy bụng mình đói sôi lên, Anh nhi xuất hiện.
Vẫn như thường lệ, Anh nhi ngồi ở góc tường, cúi đầu, không nói một lời, và đưa cho nàng một cành cỏ Linh chi màu trắng. Nhân cơ hội lúc đưa tay ra nhận cành cỏ Linh chi, nàng nhanh chóng ấn tay mình lên tay của Anh nhi.
Phù chú Mạn Châu Sa bỗng chốc nóng rực lên!
Trong giờ khắc ấy, nàng nhhìn thấy rõ toàn thân Anh nhi rung lên mãnh liệt, rồi chợt ngẩng đầu lên.
Đây là lần đầu tiên nàng để ý kỹ toàn bộ gương mặt Anh nhi – giờ chỉ còn một nửa: một con mắt, một hàng lông mày, một nửa cái miệng lệch lạc méo mó, và rất nhiều những vết thương. Gương mặt ấy đáng sợ như thể một con búp bê bị vứt bỏ lâu ngày, bị giày xéo đến thảm hại, chỉ tồn tại trong ác mộng! Phía dưới con mắt bên trái, quả thật có một hình trăng khuyết nho nhỏ màu vàng. Lúc này, toàn thân Anh nhi run rẩy, ngẩng đầu nhìn nàng với ánh mắt đáng sợ.
Trong giờ khắc đó, người cất tiếng hét lại là nàng!
Nàng muốn buông tay ra, muốn chạy xa khỏi gương mặt đáng sợ này, nhưng hình phù chú quái gở cứ dính chặt hai bàn tay lại với nhau, mặc cho nàng có cố vùng ra đến mức nào cũng không được.
“Vân Tức đại nhân! Vân Tức đại nhân!” Trong lúc hoảng loạn, nàng kêu gào xin sự giúp đỡ.
Thế nhưng, vị Tế Tư ở trên dây kim loại vẫn không nói một lời, chỉ khẽ mỉm cười chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Câu phù chú như bùng lên một đám lửa ở giữa hai người, Thần Triệt bỗng thấy bên trong có xao động mãnh liệt, dường như có gì đó tỏa lan khắp tay chân, mình mẩy, mang lại một cảm giác dễ chịu không thể diễn tả. Nàng từ bỏ ý định phản kháng, không muốn vùng vẫy thoát ra nữa, và từ lòng bàn tay có một luồng năng lượng kỳ lạ không ngừng chảy vào, tràn trề khắp thân thể nàng.
Đôi tay bé nhỏ của Anh nhi dính chặt vào tay nàng, gương mặt trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy, như đang cố chống chọi nhưng sức lực thì đã yếu ớt đến tội nghiệp. Anh nhi trừng mắt nhìn nàng đầy ngạc nhiên và nghi hoặc, mở to miệng định nói điều gì.
Thế nhưng, rốt cuộc, không thể cất lời.
Trong giờ khắc ngắn ngủi ấy, nàng mới phát hiện ra: Anh nhi không có lưỡi.
“Anh nhi, Anh nhi! Đừng sợ!” Nàng an ủi người bạn nhỏ, chỉ tay lên cao và nói: “Không sao đâu, Tế Tư đại nhân chỉ muốn gặp cô thôi mà… Không sao đâu, cô đừng sợ!”
Anh nhĩ đã không còn cố vùng vẫy nữa, cũng không cố chạy bằng chiếc chân gầy gò của mình nữa, và để mặc nàng kéo đi.
Con mắt độc nhất của Anh nhi nhìn chằm chằm vào nàng, rồi một hàng nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
“Anh nhi? Anh nhi?” Nhìn giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt của Anh nhi, nàng hoảng sợ và thôi không kéo Anh nhi đi nữa: “Cô không đồng ý ư? Không đồng ý thì thôi mà.”
Đúng lúc nàng thả lỏng tay ra, toàn thân Anh nhi bỗng nhiên uể oải, mệt nhọc. Bộ y phục màu trắng chùng xuống đất, cái chân duy nhất tàn lụi đi trong chốc lát, cơ thể co rúm lại nhỏ xíu.
“Cô sao vậy?” Thần Triệt hoảng sợ hỏi, và cảm thấy ánh mắt của Anh nhi như xuyên qua vai mình, chiếu thẳng về phía người đàn ông treo trên sợi dây kim loại ở phía đằng sau – ánh mắt bi ai, và ẩn chứa lòng căm phẫn! Không hiểu vì sao, nàng cảm thấy giật mình khi nhìn ánh mắt đó, dường như cảm nhận được có điều gì uẩn khúc.
“Vân Tức đại nhân, Anh nhi, cô ấy làm sao vậy?” Nàng nhìn theo ánh mắt của Anh nhi, vội vàng hỏi, cầu mong sự giúp đỡ.
Vị Tế Tư của Bái Nguyệt giáo nhếch mép cười lạnh, từng từ từng từ cất lên rành rọt: “Cô ta sắp chết rồi!”
Thần Triệt hoảng sợ hét lên: “Cái gì, tại sao lại thế?”
“Cô đã hút hết linh khí của cô ta rồi còn gì, cô ta ắt phải chết thôi.” Nhìn người con gái ngày càng bị thu nhỏ đi trong bộ pháp y, Vân Tức không nén nổi cười, “Ha ha… Trầm Anh, năm xưa khi tự mình nhảy xuống hồ, chẳng phải là ngươi đã thề sẽ có thể vượt qua tất cả lũ hồn ma dưới này hay sao? Thật là vô nghĩa! Chi bằng hãy truyền cho A Triệt tất cả những gì ngươi đã tu luyện được trong bao năm qua đi!”
Thần Triệt sợ hãi đến mức mặt chuyển màu trắng bệch, chân tay mềm nhũn, ngồi khuỵu xuống đất và không sao nói nên lời.
Thân thể nàng quả thật như đang có một dòng sinh khí kỳ diệu lan tỏa mang đến sự dễ chịu, sảng khoái đến khó tả. Nàng cúi đầu xuống nhìn lòng bàn tay mình, đóa Mạn Châu Sa đỏ tươi như máu, từng cánh, từng cánh xòe ra xung quanh. Bàn tay ban nãy còn trắng bệch, nhợt nhạ, thì giờ bỗng đỏ rực lên, như chiếc móng vuốt vừa nhấc lên từ bể máu!
“Không… không!” Nhìn bàn tay của mình, nàng hét lên và cố sức xua tay, vùng vẫy, “Tôi không cần, tôi không cần! Vân Tức đại nhân, tôi không muốn như thế đâu! Tôi muốn Anh nhi sống lại… tôi muốn Anh nhi sống lại!”
“Đồ trẻ con. Đây là sức mạnh vô địch thiên hạ mà bao nhiêu người mơ ước, đủ để giúp cô có thể thống lĩnh bá tánh. Nay ta đem nó tặng cho cô, còn không cảm ơn ta hay sao?”
“Tôi không cần!” Thần Triệt ôm lấy Anh nhi, và cảm thấy cái thân thể nhỏ bé ấy đang nhỏ dần, nhỏ dần. Nàng sợ hãi, hoảng loạn đến hồn siêu phách lạc, chỉ biết lắc đầu hét lên: “Tôi không cần sức mạnh gì hết! Tôi chấp nhận cả đời bị nhốt trong ngục này! Chỉ xin ngài hãy làm cho Anh nhi sống lại… Tôi cầu xin ngài, đừng bắt Anh nhi phải chết!”
Thế nhưng, khi nàng vừa chạm vào tay trái của Anh nhi, toàn thân Anh nhi bỗng run lên cầm cập, mắt ánh lên vẻ thù hận, căm phẫn – “Cút!” Bằng tất cả sức lực của mình, Anh nhi đẩy nàng ra, và nói được một từ duy nhất.
Người bạn nhỏ cô đơn dưới đáy hồ suốt bao năm qua luôn giữ vẻ bình thản như nước, chưa bao giờ có chút biểu cảm mừng vui hay phẫn nộ, vậy mà giờ đây, trong giây phút này, con mắt lóe lên ánh nhìn đáng sợ! Phải chăng, sự tàn ác và căm hận đã bị kìm nén, chôn vùi suốt bao nhiêu năm, giờ mới bùng phát, trào dâng mãnh liệt?
Anh nhi, Anh nhi… hận tôi lắm phải không?
Thần Triệt buông người bạn nhỏ xuống, loạng choạng đi về phía sợi dây kim loại, ngẩng đầu lên nhìn vị Tế Tư, khẩn thiết và hoang mang, giơ cánh tay trái của mình lên: “Tế Tư đại nhân… Mau, mau trả lại sức lực cho Anh nhi, để Anh nhi sống lại, tôi cầu xin ngài!”
“Ta chính là mong cho cô ta chết đấy! Ta căm hận tất cả những kẻ mạnh hơn ta.” Nhìn gương mặt lo lắng đến tái nhợt của nàng, Vân Tức cười lạnh lùng và nói với giọng điệu tàn ác, “Thế nhưng, ta đã mượn tay cô để giết cô ta – Ngay từ đầu cô ta đã đề phòng ta, là vì nhìn thấy cái ‘ác’ trong con người ta, nhưng với cô thì không.”
Dưới đáy nước xanh u ám, từng lời của Vân Tức nói như mũi kiếm sắc nhọn đâm vào tim đau nhói.
Cả đời nàng chưa bao giờ nghe đến điều gì tàn khốc như thế.
Thần Triệt đứng lặng người, ngẩng đầu nhìn Vân Tức, ánh mắt biến đổi trong chốc lát. Từ kinh hoàng, mất lòng tin, bi thương, dần dần chuyển thành căm phẫn, cánh tay màu đỏ như máu từ từ hạ xuống, nắm lấy thanh Bạch Cốt.
“Ông lừa tôi! Ông lừa tôi!” Dường như đã bị dồn ép đến cùng cực, Thần Triệt gào khóc, bất chấp tất cả cầm Bạch Cốt lao đến, “Tôi hận ông!”
Thần Triệt không thể ngờ rằng, sức mạnh của nàng đã vô cùng lợi hại. Trong giờ khắc vung kiếm lên, nàng đã không còn là nàng ngày trước. MỖi nhịp chuyển động của thanh kiếm đều nhanh như sấm sét, mạnh như vũ bão, trong chớp mắt đã xuyên qua ngực Vân Tức, khiến vị Tế Tư của Bái Nguyệt giáo bị dính chặt lên trần căn ngục. Tấm trần kiên cố bằng đá lưu ly bỗng chốc xuất hiện vô số vết nứt dài, trông tựa như một đóa Mạn Châu Sa nở rộ – Sức mạnh thanh kiếm thậm chí có thể xuyên qua cánh cửa mật của chốn U Ngục!
Mọi căm phẫn của Thần Triệt như được kết tụ trong nhát kiếm đó.
|
Chết người rồi! Có phải nàng đã giết chết Vân Tức đại nhân? Thần Triệt lảo đảo lùi bước, hoảng sợ nhìn lên phía người đàn ông mặc áo trắng ở trên trần nhà. Mắt nàng giờ đây không còn trong veo như thuở nào nữa, mà thay vào đó là sự hoảng loạn, kinh sợ, trong phút chốc nàng không biết phải làm gì nữa.
Thế nhưng, ông ta vẫn mở mắt nhìn nàng, mỉm cười.
Đã phải chịu cảnh cô độc vì không có đối thủ trong cả trăm năm qua, sinh mạng của Vân Tức đạii nhân đâu có dễ dàng kết thúc như thế. Khi gặp Trầm Anh dưới đáy hồ này, ông đã vui mừng biết bao khi được gặp một người có sức mạnh hơn mình! Cũng giống như sư phụ Phong Nha đã chết dưới tay Hoắc Ân ở Đại Quang Minh cung, cuối cùng ông cũng tìm được người có thể kết thúc cuộc đời của mình.
“Làm tốt lắm! Ta chờ nhát kiếm này đã từ rất lâu rồi… hãy đừng bận tâm. A Triệt, là ta cố tình chọc tức cô đấy.” Ông giơ cánh tay về phía người con gái đang chết lặng vì hoang mang, đầu ngón tay chảy ra từng giọt máu, trên gương mặt nở nụ cười ấm áp hiếm thấy, “A Triệt, cô đã lớn rồi. Hãy nhớ lời ta, đừng bao giờ tin vào người khác… Trong cuộc đời này, mỗi người đều là một hòn đảo cô độc.”
Giọng điệu của Vân Tức như có sức mê hoặc kỳ lạ, Thần Triệt không lùi lại nữa, chỉ đứng lặng thinh nhìn ông, rồi đột nhiên cảm thấy sợ hãi và hối hận vô cùng. Nàng òa lên khóc.
“Đừng có khóc, đừng có khóc! Cô biết không, cô là tiểu tiên nữ thánh thiện giống như Sa Mạn Hoa, còn Tiểu Diệp Tử… là một con tiểu yêu tinh. Trước sau gì cô cũng sẽ lớn lên, trưởng thành… nhưng ta rất vui vì đã dạy được cô bài học này.”
Vân Tức nhẹ nhàng đưa tay vuốt lên má nàng, giọng nói ngày càng yếu đi. Ông đã từng yêu đôi mắt trong trẻo của cô bé này biết bao nhiêu, nhưng đến giờ thì nó không thể trở lại như trước được nữa… chính ông đã biến cô tiểu tiên nữ này thành một tiểu yêu tinh… giống như với Tiểu Diệp Tử…
Bằng chút sức lực cạm kiệt cuối cùng của mình, Vân Tức dùng ngón tay đẫm máu của mình từ từ xóa đi dấu hình mặt trăng trên má nàng, đồng thời lấy đi đoạn ký ức vừa qua của nàng.
Nàng đã cho ông cái chết và sự thanh thản, nên ông muốn trao trả cho nàng sức mạnh và sự tự do.
Máu cứ thể chảy tràn khắp căn ngục tối, Thần Triệt cảm thấy như có một ngọn lửa nóng rực đang thiêu đốt tâm can, khiến nàng đau đớn, như muốn nổ tung.
Rồi, điều kỳ lạ đã xảy ra, thân thể yếu ớt của Anh nhi bỗng nhiên hồi sinh. Trên gương mặt ấy bộc lộ vẻ đáng sợ, không còn co giật khổ sở nữa, mà cố gắng cúi người xuống, nhúng mặt vào trong máu, và bắt đầu hút thật chặt chỗ máu trên mặt đất.
Lúc bấy giờ, thần khí của Vân Tức đã bắt đầu tiêu tan, nhìn cảnh tượng ấy, ông bất chợt giật mình, định giơ tay lên làm gì đó nhưng không còn đủ sức lực.
“Tại sao… tại sao lại còn sống? Đã mất đi tất cả pháp thuật tu luyện được tại sao con quỷ này vẫn có thể sống sót?”
Vân Tức lợi dụng Thần Triệtm rồi mượn tay nàng để kết thúc cuộc đời vô định không bờ bến của mình. Thế nhưng ông không thể ngờ rằng, cách làm ấy đã gây ra hậu quả tai hại như thế!
Ông đã giải thoát một linh hồn ác quỷ đã bị giam giữ cầm tù suốt bao năm qua!
Máu từ cơ thể ông không ngừng chảy ra, tràn lan trên mặt đất.
Yểm quỷ đã hồi sinh! Một khi ý chí của Trầm Anh sụp đổ, thì ác quỷ ẩn sâu bên trong cơ thể đó sẽ sống lại!
Vân Tức cảm thấy như có một dòng hàn lưu chảy qua tim, trước khi linh hồn hoàn toàn tiêu tán, ông cố gom tất cả chút hơi tàn để rút thanh Bạch Cốt cắm trước ngực mình ra, dùng hết sức lực định đâm về phía tên nữ đồng đang uống máu kia. Nhất định ông phải khiến con quỷ đã sống hàng trăm năm ấy ngủ một giấc dài vĩnh viễn như mình, ở dưới chốn đáy sâu không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng mặt trời này.
“Rắc… rắc…” Thanh kiếm vừa được rút ra thì trần nhà của căn ngục đã lập tức vỡ thành trăm ngàn mảnh.
Vô số những hồn ma ùa vào cùng dòng nước, tràn ngập khắp cả không gian.
“Chạy mau… chạy mau…” ông vứt thanh kiếm xuống, đẩy Thần Triệt đi khỏi, còn mình thì tuyệt vọng chống chọi giữa biển máu.
Nhìn thấy ánh sáng thiên nhiên từ trên cao chiếu xuống, ông cảm thấy mình đang dần dần tan ra trong đó, biến thành một bóng nước màu trắng, từ từ nổi lên trên mặt nước, hướng tới ánh sáng mặt trời… Đó có phải là giấc mơ?
Suốt trăm năm sống cuộc đời ảm đạm và dài lê thê, ông chỉ biết mượn thơ văn giải sầu cho qua đêm dài, làm bạn với sự phản bội, cái chết và bóng tối. Chỉ có trong giấc mơ, ông mới thấy mình được tự do bay lên trong không trung rộng lớn, đến với nơi có ánh sáng.
Đó là điều mà turớc kia chưa bao giờ ông chịu thừa nhận – tính hướng sáng thiên bẩm.
Ông bay cao dần lên như một bọt nước, cảm thấy bóng tối xung quanh càng ngày càng nhạt đi, càng lúc càng sáng hơn, từ màu xành đen chuyển sang xanh thẫm, rồi xanh nhạt. Ánh sáng bao trùm, chiếu vào bọt nước…
Cuối cùng, trong cái giây phút bọt nước thoát ra khỏi bóng tối, nó nỗng dưng vỡ tan trên mặt nước.
Cũng vào lúc ông mất đi tri giác, một ánh sáng trắng vụt lướt qua – không biết đã được tiếp thêm nguồn sức mạnh từ đâu, Trầm Anh đột nhiên ngẩng đầu, chỉ cần một thao tác chống tay dưới đất là lập tức có thể lao vút lên, lướt qua hàng ngàn mảnh vỡ để thoát ra ngoài.
Thế nhưng sự sụp đổ của Hồng Liên U Ngục chỉ diễn ra trong chốc lát, bởi nhờ vào hàng bao nhiêu phù chú được yểm chi chít ở khắp mọi nơi, căn ngục dưới đáy nước sâu này có một sức mạnh đáng sợ, có thể nhanh chóng tự khôi phục lại sau khi bị tổn hại.
Trầm Anh vừa nhô được đầu qua vết nức trên trần nhà thì căn ngục khép lại như cũ.
Các hồn ma lao đến, còn thân thể bé nhỏ của Trầm Anh thì bị kẹt lại, chỉ biết giơ tay ra cầu cứu Thần Triệt đang ở bên ngoài. Gương mặt ấy méo mó, ánh mắt pha trộn sự phẫn nỗ lẫn tuyệt vọng, trông thật kỳ dị và đáng sợ.
“Cứu, cứu tôi với… A Triệt!” Một tiếng kêu vang lên, rồi tiếng vỡ răng rắc… nghe như không phải tiếng người.
Lúc này Thần Triệt đã thoát khỏi U Ngục và đang men theo khe nước, nghe thấy thế bỗng giật mình, quay lại – là tiếng của Anh nhi! Đây là lần đầu tiên trong suốt tám năm qua Anh nhi mở miệng cần cứu nàng!
Nàng làm sao có thể bỏ mặc Anh nhi cho được?
Để có thể bù đắp lại những tổn thương mà mình đã vô tình gây ra với Anh nhi trước đó, giữa ngưỡng cửa của sự sống và cái chết, Thần Triệt đã quay trở lại không chút do dự, nắm lấy đôi tay nhỏ bé trắng toát của Anh nhi. Bằng toàn bộ sức lực của mình, cuối cùng nàng đã kéo được Anh nhi ra khỏi ngục tối! Nhưng cũng chính vì hành động bất chấp tất cả ấy, nàng đã phải dốc chút hơi sức cuối cùng, và bắt đầu chìm vào hôn mê, thần khí dần dần miên man mơ hồ…
“A… a… Cô thật là tốt bụng!” Theo quán tính, cơ thể Trầm Anh lao về phía trước. Khi đã thoát thân, Trầm Anh quay đầu lại, nở nụ cười. Trong mơ màng Thần Triệt đột nhiên giật mình, dường như có một dòng điện vụt qua, khiến nàng toàn thân lạnh toát.
Nự cười ấy, rõ ràng không giống với Anh nhi!
Sự tàn ác kỳ lạ ấy, cùng với tà khí lạnh lẽo và ham muốn tàn sát, là của một ác quỷ vừa thoát khỏi chốn địa ngục!
“Rất tiếc, Anh nhi của cô đã chết rồi, chính bởi âm mưu của cô đó thôi.” Tên nữ đồng với nụ cười ma quái tóm lấy Thần Triệt – những đầu ngón tay lạnh toát, ” Cảm ơn cô nhé! Ta đã bị Trầm Anh giam cầm trong cơ thể ả suốt hàng trăm năm qua. Nếu không nhờ có cô, làm sao ta thoát ra được?”
“Ngươi… ngươi là ai…?”
Đúng lúc đó, ngón tay lạnh toát kia đụng vào sau gáy nàng, rồi cười, “Cô đã nghe đến ‘Yểm quỷ’ bao giớ chưa?”
Trước khi chìm sâu vào hôn mê, nàng nghe thấy câu nói ấy cất lên bên tai.
Sau đó, “rắc” một tiếng, bàn tay lạnh toát kia đã xuyên thẳng vào xuơng cột sống sau gáy nàng.
|