Độc Nữ PK Thầy Giáo Lưu Manh
|
|
CHƯƠNG 39 Đúng hẹn Cổ Dĩ Tiêu cuối tuần đi đến thành phố F. Trong tay cô cầm cái hộp giữ ấm. Đứng ở cửa phòng bệnh, Cổ Dĩ Tiêu trong lòng một chút chủ ý cũng không có,có ý đồ xấu muốn chỉnh người nhưng gặp được tình huống như vậy cô cũng rất mờ mịt.Chỉ vì yêu mà chỉ số thông minh của cô giảm xuống.
Vừa muốn đẩy cửa đi vào chợt nghe thanh âm Dịch Thừa, hắn giống như đang nói điện thoại với ai đó,chỉ nghe hắn nói:"Điều kiện bên đó tốt lắm, hoàn cảnh nghiên cứu không tệ, nhưng mà tớ cho rằng muốn làm nghiên cứu ở nơi nào cũng giống nhau...... Nếu như đi,tương lai rất khó tìm chổ định cư...... Tớ biết ý của cậu nhưng áp lực đến từ cha mẹ làm cho tớ thực mâu thuẫn...... Tớ không nghĩ giống cậu, có thể dứt khoát đi Hà Lan...... Tớ biết tính cách Dĩ Tiêu, cho nên đến bây giờ cũng chưa nói cho cô ấy biết,cũng không biết nên như thế nào mở miệng......"
Cổ Dĩ Tiêu đoán được hắn đang nói chuyện điện thoại với anh Thiểu Hiên.Cô xoay người rời đi hâm lại món súp,sau đó mới trở về gõ cửa, đẩy cửa đi vào. Phía sau, Dịch Thừa đã nói chuyện điện thoại xong đang tựa đầu vào gối đọc sách.
Nhìn thấy Cổ Dĩ Tiêu,Dịch Thừa có điểm kinh ngạc,hắn không biết cô sẽ đến.
"Thơm không nha?" Cổ Dĩ Tiêu dường như không có khoe món canh của mình,múc một chén đưa đến Dịch Thừa.
"Em bảo sao??" Dịch Thừa uống xong một chén,sau đó gật đầu cười.
"Đương nhiên." Cổ Dĩ Tiêu nhướng mày, đắc ý dào dạt.
Một bác sĩ thực tập đi vào cửa làm kiểm tra thường quy,Cổ Dĩ Tiêu vừa thấy người nọ, nháy mắt nhìn lại sau đó thử dò hỏi:"Anh...... Anh có phải là Sử Hoài Triết?"
"Cổ Dĩ Tiêu?!" Sử Hoài Triết lộ ra nụ cười nhạt,"Không nghĩ tới em còn nhớ rõ anh."
"Em làm sao có thể quên một người đẹp trai như anh nha?" Cổ Dĩ Tiêu đứng đối diện Sử Hoài Triết, tinh tế đánh giá hắn hồi lâu,"Anh cao như vậy khó trách em nhận không ra anh."
"Không cao lên sao được, năm đó tâm linh ta còn nhỏ đã bị một câu của em'Bởi vì anh quá thấp cho nên em không thích anh' làm tổn thương ." Sử Hoài Triết làm bộ nghiêm tức nhớ lại chuyện cũ, còn giả bộ dáng vẻ rất đau lòng,"Ta còn không kịp biểu hiện em liền chuyển trường đi rồi."
"Ha ha......" Cổ Dĩ Tiêu cười rộ lên.
Dịch Thừa không nghĩ tới tên bác sĩ mới đến thực tập vài ngày là người quen cũ của Cổ Dĩ Tiêu, hơn nữa xem ra quan hệ còn rất không bình thường ?Hắn không khỏi dùng sức ho khan một tiếng để cô chú ý.
"A, đúng rồi!" Cổ Dĩ Tiêu nhìn thoáng qua Dịch Thừa.
Dịch Thừa khiêu khích liếc mắt nhìn Sử Hoài Triết, giống như đang nói,xem đi,ngươi chính là diễn viên quần chúng ngẫu nhiên xuất hiện,mà hắn mới là chân chính nam diễn viên chính~ hắn đang muốn chờ Cổ Dĩ Tiêu giới thiệu hắn với Sử Hoài Triết,liền thấy Cổ Dĩ Tiêu lại cầm một chén canh, nhìn Sử Hoài Triết nói:"Đây là món súp hôm nay em nấu,anh uống một chút đi."
"Sao,có thể không?" Sử Hoài Triết nhìn thoáng qua Dịch Thừa,trong đôi mắt đẹp lộ ra một tia nghiền ngẫm.
Dịch Thừa mỉm cười, cố ý đọc sai họ hắn,"Bác sĩ Tử không cần khách khí."
Cổ Dĩ Tiêu lập tức sữa đúng hắn:"Là lịch sử chữ Sử,không cần đọc bình lưỡi ."
"Tôi không chú ý, thật có lỗi." Dịch Thừa vuốt cằm, nho nhã lễ độ nói xin lỗi, kỳ thật trong lòng đã sớm tạo ra một đồ đánh tiểu nhân trên đó viết ngày sanh tháng đẻ của Cổ Dĩ Tiêu và Sử Hoài Triết,còn hắn thì đang cầm kim dùng sức đâm.
"Vị này chính là?" Sử Hoài Triết dò hỏi.
Cổ Dĩ Tiêu trả lời:"Của em......"
Dịch Thừa chờ mong đáp án kia,cũng tốt quảng cáo rùm beng một chút Cổ Dĩ Tiêu là vật sở hữu của hắn.
"Thầy giáo của em." Cổ Dĩ Tiêu muốn chết nên trả lời như thế.
"Vậy sao." Sử Hoài Triết giống như có chút cao hứng,cúi đầu uống một ngụm súp, lập tức cười tươi nói:"Thật không tệ, không hổ là cháu gái đầu bếp!"
Cháu gái đầu bếp? Cổ Dĩ Tiêu? Dịch Thừa sửng sốt một chút,trách không được cô muốn gì thì làm ấy, thời điểm phối hợp cũng có vài phần hợp ý. Xem ra hắn cũng không có đặc biệt hiểu Cổ Dĩ Tiêu lắm, chẳng qua– hắn không biết thì thôi,tại sao cái tên bác sĩ Tử này lại biết thứ hắn không biết?! Dịch Thừa oán hận có ý nghĩ muốn giết người,nhưng hắn lại chỉ có thể nhìn Sử Hoài Triết vừa uống súp vốn là của hắn, vừa dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Cổ Dĩ Tiêu, mà Cổ Dĩ Tiêu đáng ghét này lại bị tên bác sĩ Tử kia khen đến vui mừng muốn chết. TMD, Bác sĩ Tử anh mù sao? Tại sao không nhìn ra quan hệ của hắn và Cổ Dĩ Tiêu là như thế nào! Dịch Thừa nghiến răng nghiến lợi, giận giữ trừng mắt Sử Hoài Triết giống như đối phương là người bên địch không bằng.
"Không bằng như vậy đi, sau khi tan việc tối này cũng không có ca nào, có thể để anh hãnh diện mời em ăn tối được không?" Sử Hoài Triết để chén xuống, đưa ra một đề nghị đủ để cho Dịch Thừa nhảy dựng lên giết người.
"Được!" Cổ Dĩ Tiêu gật đầu,"Hôm nay nhất định ăn gấp đôi a!"
Dịch Thừa giận giữ trong lòng không ,hắn vừa muốn giết người vừa muốn gào thét lớn ngăn cản Cổ Dĩ Tiêu, chỉ thấy Cổ Dĩ Tiêu đã cầm cái túi kia,nhìn hắn nói:"Dịch giáo sư,em cáo từ trước,súp còn trong hộp giữ phiền thầy uống xong rồi thuận tay rửa sạch nha,tạm biệt!"
Sử Hoài Triết có chút áy náy nhìn Dịch Thừa,Dịch Thừa cứng ngắc nhìn hắn cười một tiếng,rồi trơ mắt nhìn hắn cùng Cổ Dĩ Tiêu sóng vai đi ra phòng bệnh, hắn là bạn trai hợp quy cách của Cổ Dĩ Tiêu,vốn là nam diễn viên chính trong truyện này lại bị bọn họ gạt sang một bên trên giường bệnh, chỉ có thể uống một chút súp còn lại, mặt khác còn phải "Thuận tiện" Rửa chén.
......................
Dịch Thừa dựa vào trước cửa sổ, bức màn theo gió khẽ động, gió đêm từ từ thổi vào tóc hắn. Trong đôi mắt thâm thúy hiện lên từng đợt từng đợt ưu sầu,hai hàng lông mày nhíu lại,cho thấy hắn lúc này bất mãn và phẫn nộ. Quay đầu lại nhìn đồng hồ tròn treo trên tường hiện rõ thời gian hiện tại—Hai mươi ba giờ năm mươi chín giây.
Di động vô cùng yên tĩnh bị ném lên chăn,rốt cục bị chủ nhân nó nhìn lên. Đợi hồi lâu điện thoại rốt cục bị Cổ Dĩ Tiêu tiếp,Dịch Thừa nghiêm mặt đen, hỏi:"Em ở nơi nào?"
"Ở trong nhà Sử Hoài Triết." Giọng của Cổ Dĩ Tiêu vô cùng thoải mái giống như bản thân đang ở nhà chứ không phải ở nhà Sử Hoài Triết.
"Em ở nhà hắn làm cái gì?!" Dịch Thừa đề cao âm điệu, bắt đầu dùng ngữ khí chất vấn.
"Hôm nay chúng em ăn cơm nước xong tiếp theo đi dạo phố, sau đó lại đi ăn bữa ăn khuya sau đó thì trễ, vừa vặn nhà Hoài Triết ở ngay lân cận, cha mẹ hắn gần đây đi du lịch hắn nói có thể cho em ở nhờ một đêm." Cổ Dĩ Tiêu vẫn thờ ơ,rồi nói lời an ủi Dịch Thừa:"Anh yên tâm,em và Hoài Triết rất quen thuộc,lúc hắn học sơ trung rất thích em ,cho nên em ở nhà anh ấy anh không cần lo lắng."
Dịch Thừa nghe xong lời an ủi của cô càng thêm nôn nóng, giống như trong tay đang cầm trong tay một đại pháo đã đốt,ước gì lập tức đem di động ném xuống mặt đất,hung hăng giẫm lên vài cái.Xú nha đầu này thật sự là không biết trời cao đất rộng,chán sống cũng không cần đi tìm đường chết, cư nhiên dám đến ở trong nhà đàn ông từng có ý đồ với mình. Còn dám lớn tiếng bảo hắn yên tâm? Dịch Thừa giống như có thể thấy tên bác sĩ Tử kia nhe răng cười nhào về phía Cổ Dĩ Tiêu,hắn dùng giọng thúc đẩy ra mệnh lệnh với Cổ Dĩ Tiêu:"Em lập tức đến đây cho anh!"
"A? Đã trễ thế này làm gì còn xe bus đi bệnh viện......" Cổ Dĩ Tiêu vô cùng không đồng ý.
"Vậy ngồi xe Taxi đến đây! Tiền anh trả !" Dịch Thừa thở hổn hển.
Cổ Dĩ Tiêu lập tức nói:"Em là con gái nếu một mình đi Taxi rất nguy hiểm ...... Lỡ như gặp phải một tên tài xế biến thái,kéo em đến vùng ngoại ô không biết tên trước dâm sau giết thì sao, anh chịu trách nhiệm sao? Nói nửa là,lúc này bệnh viện cũng không người thân vào ?"
Dịch Thừa nghiến răng nghiến lợi,nghĩ thầm rằng, trước dâm sau giết còn tiện nghi cho em, nếu là anh trước giết sau dâm!
"Anh không có chuyện gì khác phải không? Tiền di động rất đắt đấy cứ như vậy đi, chào ~" Cổ Dĩ Tiêu cười rồi cúp điện thoại.
Dịch Thừa tức giậ,trong lòng không thăng bằng thật muốn giết người ,hắn phát điên thật muốn lập tức vọt nhà bác sĩ Tử,kéo Cổ Dĩ Tiêu ra vùng ngoại ô trước đâm sau giết,giết giết giết. Hắn chán nản nằm ở trên giường, nhìn ánh trăng cô độc ngoài cửa sổ.
Không biết Cổ Dĩ Tiêu có giống như hắn đang ngắm ánh trăng không?
Dịch Thừa ngủ không yên,trong đầu chỉ có Cổ Dĩ Tiêu,hiện tại còn như thế, tương lai nếu hắn đến Hongkong thì sao? Mỗi đêm đều phải bất an như thế sao? Sự nghiệp cùng tình yêu không thể lưỡng toàn, khoảng cách xa chung quy là một đả thương.Lúc hắn học đại học,hắn từng gặp qua nhiều cặp tình nhân sau khi tốt nghiệp liền chia tay,đường ai nấy đi. Tuy rằng ở bên Mỹ tính cách hắn hướng ngoại nhưng về phần ý chí thì sắt đá,thống khổ luôn có, tựa như hắn năm đó chi tay với Deborah. Hiện tại hắn lại gặp phải lựa chọn giống như năm đó, bất đồng chính là năm đó Deborah là người thích ăn chơi,không chịu chung thủy với một người đàn ông, hắn mới lựa chọn chia tay. Mà hiện tại Cổ Dĩ Tiêu không có làm sai chuyện gì cho nên hắn do dự.
Tưởng tượng đến tương lai Cổ Dĩ Tiêu không ở chung với hắn, có lẽ sẽ thành đôi thành cặp với người đàn ông khác,Dịch Thừa liền nghiến răng nghiến lợi,khổ không nói nổi. Áp lực cha mẹ, tiền đồ kêu gọi, còn có chính hắn quyến luyến Cổ Dĩ Tiêu,Dịch Thừa nhìn như bình tĩnh nhưng nội tâm lại giãy dụa thành một đoàn.
Một đêm không ngủ.
Cổ Dĩ Tiêu đồng dạng ngủ không yên, cái tên biến thái Sử Hoài Triết! Thừa dịp cha mẹ không ở nhà liền đưa bạn gái về,hiện tại đang ở cách vách phòng làm loạn! Một tiếng rên rĩ truyền đến lổ tai Cổ Dĩ Tiêu,Cổ Dĩ Tiêu liên tiếp mắt trợn trắng,thật muốn hô to một câu "Các ngươi tiết chế một chút cho ta!". Sử Hoài Triết là một bác sĩ, tại sao không biết yêu quý thân thể như vậy !
Nếu không phải vì kích thích Dịch Thừa,cô mới không chịu nghe tiếng rên rĩ của bọn họ ở cách vách! Cô thật muốn mạo hiểm đi xe taxi nguy hiểm đến bệnh viện ......
Không biết kích thích như vậy đối với Dịch Thừa là tốt hay xấu hoặc có lẽ hoàn toàn ngược lại. Cổ Dĩ Tiêu vừa nghĩ tâm trạng bỗng nhiên chùn xuống.
|
CHƯƠNG 40 - HẾT Mẹ Dịch đã sớm tới bệnh viện,Dịch Thừa không sai biệt lắm cũng sắp xuất viện,bà đến giúp đỡ con trai thu thập vài món quần áo.Thấy trước cửa giường bệnh biên có đặt một đồ giữ ấm,cũng không phải bà mang tới,vì thế hỏi:"Ai vậy ?"
"Dĩ Tiêu ngày hôm qua lại đây,cô ấy ở lại ." Dịch Thừa lộ hai đôi mắt thâm quần.
"Con bé đến đây......" Mẹ Dịch bỗng nhiên trầm mặc trong chốc lát, sau đó hắng cổ họng một cái,"Cô ấy...... có nói cái gì với con không?"
Dịch Thừa nghi hoặc không có lập tức trả lời mẹ,"Cô ấy nên nói với con cái gì?"
Mẹ Dịch sửng sốt nói sang chuyện khác:"Cô ấy về rồi sao?"
"Không có." Dịch Thừa nhắc tới chuyện này hơi tức, rầu rĩ trả lời:"Ở tại nhà bạn cô ấy."
"Thừa dịp mấy ngày nay cô ấy đến thăm con,con có cái gì cần nói cũng nên nói với cô ấy đi." Mẹ Dịch nhắc nhở hắn, ánh mắt rất là kiên quyết đối diện với hắn.
"Đúng vậy." Dịch Thừa trả lời không e dè ánh mắt mẹ mình,"Hôm nay con sẽ nói quyết định của mình với cô ấy, chân thành giải thích với cô ấy hy vọng cô ấy có thể tha thứ con."
"Như vậy là được rồi." Mẹ Dịch gật gật đầu,"Nghĩ thông suốt là tốt rồi, đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng."
Ngoài cửa,tay Cổ Dĩ Tiêu đặt trên cánh cửa từ từ rơi xuống,mắt tiệp cụp xuống, ở đáy mắt chiếu ra một mảnh nhỏ bóng râm hình quạt.Cô cắn môi dưới chạy vào toilet, trừng to mắt nhìn chính mình trong gương, nước mắt không chịu khống chế rơi xuống, hai tay của cô nắm thành quyền để ở trên bồn rửa tay hơi hơi phát run.
Chuyện cũ hết lần này đến lần khác nổi lên trong lòng.
Năm trước nghỉ đông,chỉ vì bài thi đó làm cho sinh mệnh hai người bọn họ có giao điểm,cô và Dịch Thừa lúc bắt đầu không thật lòng đến thận lòng, đến bây giờ đã đã hơn một năm.Cô đối với Dịch Thừa từ phản cảm biến thành thích,tiếp theo biến thành yêu,yêu hắn là kẻ hai mặt trước sau khác nhau,yêu hắn tiến vào thang máy quên mình chỉ muốn bảo vệ cô,yêu hắn đối với trò đùa của cô dung túng cưng chiều.
Hắn từ nhỏ là một đứa bé thích đọc sách, thể dục cũng không tốt giống mấy nam sinh khác,vận động ít có thể là tiếc nuối duy nhất trong cuộc đời hắn. Tuy rằng không có tế bào thể dục, thân thể của hắn cũng không tệ,quanh năm suốt tháng không có cảm mạo mấy lần, có đôi khi Cổ Dĩ Tiêu cảm mạo còn cố ý hôn hắn, hắn có thể lấy sức miễn dịch tránh bị lây bệnh.
Nuôi hắn tốt lắm,không kén ăn,mặc dù Cổ Dĩ Tiêu làm đồ ăn cũng không phải dễ ăn lắm,chẳng qua nếu cô có hứng thú với việc bếp núc hắn sẽ tận hết sức cổ vũ. Hắn luôn nói sẽ không nấu cơm người khác chỉ có người khác làm đồ ăn cho hắn ăn, vốn không có quyền chọn.
Lúc đối mặt với dáng vẻ Cổ Dĩ Tiêu hắn luôn như một đại sắc lang, kỳ thật hắn là người rất có nguyên tắc, nhất là đối mặt sự hấp dẫn của các phụ nữ khác,hắn ngay cả gặp dịp thì chơi cũng không đồng ý.
Cổ Dĩ Tiêu lắc đầu đem những thứ nhớ lại vứt đến sau ót, cũng giống như kinh nguyệt,mi có thể đem nó chậm lại nhưng mà tuyệt không thể tránh được.Cô dùng tay lau nước mắt đứng trước gương nở nụ cười thật lâu, mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phòng bệnh Dịch Thừa. Trên thế giới không có chuyện gì có thể đánh bại cô, vô luận như thế nào cô đều phải kiên cường.
Thật ra thời điểm Cổ Dĩ Tiêu chạy trốn,Dịch Thừa và mẹ hắn còn có một đoạn đối thoại:"Con sẽ ở lại đại học X, đây là nghề nghiệp của con."
"Cái gì?!" Lúc ấy mẹ Dịch vô cùng khó hiểu,"Con căn bản là không nghĩ thông,con vẫn là vì cô gái đó......"
"Phụ nữ có cái gì không tốt? Mẹ, mẹ cũng là phụ nữ." Dịch Thừa kiên định nhìn mẹ Dịch,"Mẹ hy vọng con của mẹ biến thành một người vì tiền tài cùng địa vị mà tùy tiện vứt bỏ cô gái mình yêu? Nếu lúc trước ba ba vì cái gọi là sự nghiệp mà vứt bỏ mẹ,mẹ sẽ suy nghĩ ra sao?Mẹ sẽ cảm thấy cha nên vì sự nghiệp rồi vứt bỏ mẹ sao? Phụ nữ tại sao nhất định là vật hi sinh để hoàn thành sự nghiệp cho đàn ông? Lúc sự nghiệp còn chưa thành công người phụ nữ đó ở cùng hắn,đợi đến khi sự nghiệp muốn thành công lại vứt bỏ cô gái đó đi tìm người yêu mới? Nếu là mẹ,mẹ nguyện ý dùng tuổi xuân của mình làm chuyện như vậy sao?Con biết,mẹ và ba đều muốn tốt cho con, hy vọng con có thể tiến thêm một bước,chẳng qua là Dĩ Tiêu cũng có cha mẹ,cô ấy cũng do mẹ mình mang thai mười tháng sinh ra.Có người mẹ nào mong muốn nhìn đứa con gái mình yêu thương chịu tổn thương?Mẹ lại nhẫn tâm muốn con làm tổn thương người con gái khác sao? Có đi HongKong hay không,sự nghiệp của con cũng đã thành công,con không đành lòng vứt bỏ Dĩ Tiêu, mẹ,con yêu cô ấy......"(TMN thíx đoạn này nhất)
Mẹ Dịch hoàn toàn bị lời nói của Dịch Thừa làm chấn động,im lặng không lên tiếng suy nghĩ thật lâu, mới thở một hơi nói:"Đúng là cha mẹ sai rồi, chúng ta không nghĩ qua cảm nhận các con,chỉ nghĩ đến chỉ cần sự nghiệp con thành công con sẽ nhất định cảm ơn cha mẹ. Ai ngờ! Dịch Thừa,con sẽ không trách mẹ chứ?
"Đương nhiên sẽ không,cám ơn mẹ." Dịch Thừa nhìn mẹ mình mở ra hai tay.
Mẹ Dịch ôm Dịch Thừa một cái, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
***
"Chào ~~" Cổ Dĩ Tiêu bước vào phòng bệnh,hướng về phía mẹ Dịch nở một nụ cười thật tươi,"Hôm nay thời tiết thật không tệ!"
Dịch Thừa nhìn thoáng qua ánh mặt trời sáng lạn ngoài cửa sổ, trầm mặc.
"Mẹ đi thăm ba con." Mẹ Dịch biết điều tránh đi nơi khác.
"Bác sĩ Tử đâu?" Dịch Thừa cau mày.
Cổ Dĩ Tiêu vừa định sữa đúng cách phát âm của hắn,bỗng dưng cảm giác Dịch Thừa có lẽ đang ghen,không lý do gì không trút giận một chút, tưởng tượng tiếp theo Dịch Thừa nói chuyện mình sẽ đi Hong Kong với cô,tâm tình lại chùn xuống.Cô ngồi vào bên người Dịch Thừa, dùng lời thật nhẹ nhàng nói:"Người ta còn phải đi làm đâu có rãnh theo em đi Mỹ dạo chơi."
"Anh không cho em bước vào nhà hắn nửa bước." Dịch Thừa cảnh cáo cô,nắm chặt tay cô.
Em cũng vậy cũng không muốn đến nhà hắn nha...... Cổ Dĩ Tiêu trong lòng âm thầm kêu khổ,cô mới không đi nghe âm thanh dâm mĩ đó nửa nha!Cô nhìn tay Dịch Thừa,không biết hắn còn định nắm tay cô bao lâu nửa."Không đi sẽ không đi ......" Cổ Dĩ Tiêu nhún vai.
"Dĩ Tiêu, anh......" Dịch Thừa chính thức mở miệng.
Muốn nói sao?Tim Cổ Dĩ Tiêu kịch liệt nhảy vài cái,cô vẫn sợ hãi ...... Cô bị nhiều người đàn ông quăng như vậy,chẳng qua không có lần nào giống như hiện tại vậy làm cho cô khổ sở đến hít thở không thông, hô hấp đối với cô mà nói là một loại thống khổ,nếu cô là người điếc thì hay biết mấy. Không nghĩ tới! Cổ Dĩ Tiêu,mi lại có ngày như vậy — cô tự chế giễu mình,bỗng nhiên nắm chặt tay Dịch Thừa.
Có lẽ là Cổ Dĩ Tiêu quá mức dùng sức nhất thời không phát hiện được Dịch Thừa nhìn cô một cách kỳ quái.
"Đừngdông dài có cái g nói mau!" Cổ Dĩ Tiêu xuất ra ngữ khí điêu ngoa, thầm nghĩ nhanh nghe lời tuyệt tình của Dịch Thừa.
"Xin lỗi." Dịch Thừa nhìn thẳng vào mắt của cô,"Anh trịnh trọng giải thích với em."
Ánh mắt Cổ Dĩ Tiêu tan rả một chút, hít sâu một hơi,cô ổn định chính mình lại ổn định không được giọng run rẩy của mình:"Anh...... anh tại sao xin lỗi em ......"
"Hãy nghe anh nói." Dịch Thừa giống như bắt gà con nắm chặt tay cô,để cho cô muốn chạy cũng chạy không thoát."Bởi vì luận văn của anh lấy được giải thưởng, cho nên khiến cho các đại học khác chú ý, đại học bên Hongkong có ý mời anh qua giảng dạy.Sau khi biết tin tức này anh do dự thật lâu,vẫn chưa có nói cho em biết."
Cổ Dĩ Tiêu khẽ hừ một tiếng,còn muốn lấy tay ra khỏi tay hắn.
"Cho tới bây giờ đưa ra quyết định,anh mới tính nói cho em biết chuyện này." Vẻ mặt Dịch Thừa có chút áy náy nhìn cô,"Xin lỗi,là anh do dự quá lâu, sau đó mới đưa ra quyết định này."
"......" Cổ Dĩ Tiêu tránh ánh mắt của hắn,xoay đầu qua một bên.Nếu không phải Dịch Thừa ấn tay cô,cô đã sớm cho hắn một cái tát . Ai muốn hắn giải thích! Cổ Dĩ Tiêu trong lòng còn sót lại một chút hy vọng,nhưng theo một lần lại một lần giải thích của Dịch Thừa, một chút một chút biến mất.
"Thật ra anh nên sớm ra quyết định nhưng mà anh do dự như vậy quả thật đối với em mà nói rất không công bằng."
Sớm vài ngày chậm vài ngày đối với cô cũng không công bằng. Cổ Dĩ Tiêu chậm rãi cúi đầu xuống,nước mắt muốn chảy xuống.
"Anh ở lại." Dịch Thừa rốt cục nói ra quyết định của chính mình.
Đang chờ đáp án tuyệt tình của Dịch Thừa,Cổ Dĩ Tiêu ngược lại có điểm khó chấp nhận,cô đã sớm nổi lên máu đau khổ nữ chính đang muốn hướng khán giả tố cáo Dịch Thừa là Trần Thế Mỹ, ai biết Dịch Thừa không phải là Trần Thế Mỹ ngược lại là nam chính thâm tình??"Anh,anh nói cái gì?Anh lặp lại lần nữa!" Cổ Dĩ Tiêu xác nhận nói.
"Anh tiếp tục làm phó giáo sư ở đại học X."
Cổ Dĩ Tiêu không hiểu hỏi ,"Vậy anh vẫn nên giải thích gì chứ?"
"Phải giải thích sao?" Dịch Thừa xấu hổ gãi cái ót, thời điểm nói đến đoạn này lại có chút ngại ngùng,"Là anh đã quá do dự,đã nói lên anh chính mình không đủ kiên định,có chút ích kỷ.Người có đôi khi chính là kỳ quái như vậy, biết rõ làm một việc sau này nhất định sẽ khổ sở hối hận nhưng mà vẫn buộc chính mình đi làm,đây không phải sáng suốt, chuẩn xác nói thật là bị coi thường.Nếu anh bởi vì nguyên nhân công tác mà không thể không rời khỏi em,anh sẽ khổ sở, cho nên anh quyết không làm chuyện sẽ làm mình bị khổ sở...... Ngày hôm qua, ngày hôm qua......"
"Ngày hôm qua làm sao vậy?"
"Ngày hôm qua thấy em đi cùng bác sĩ Sử,anh hoàn toàn hiểu được tâm ý chính mình – Em là một cái tai họa,anh quyết không thể cho em đi độc hại đồng bào nam khác."
"Ngài thật đúng là vĩ đại nha." Cổ Dĩ Tiêu hư tình giả ý ca ngợi hắn,"Lại đây,em muốn ôm anh một cái."
"Những lời này nên để anh nói!" Dịch Thừa nhìn cô mở ra hai tay.
Cổ Dĩ Tiêu cười hì hì dựa vào trong lòng hắn cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Dịch Thừa ôm cô không đến vài giây lập tức cả kinh,hai tay theo bản năng bảo vệ bộ vị mấu chốt của mình,"Em, em sờ làm gì?!"
"Có phải bởi vì anh hỏng rồi mới đưa ra quyết định này hay không?" Cổ Dĩ Tiêu còn đang có nghi hoặc.
"Cổ Dĩ Tiêu, chờ anh xuất viện em đừng mong xuống giường!"
Cổ Dĩ Tiêu cười giống như lưu manh, chanh chua nói:"Trời mới biết anh có năng lực đó hay không."
"Nếu anh có thì em chịu gả cho anh sao?" Dịch Thừa lần thứ hai mở miệng cầu hôn.
"Ai muốn gả cho anh ?" Cổ Dĩ Tiêu là tiểu nhân đắc chí,đầu nâng lên thật cao,"Quan hệ của chúng ta phát triển không giống các cặp tình nhân bình thường,anh cũng chưa theo đuổi qua em, đã muốn em gả cho anh? Bất quá gả cho anh cũng được nhưng phải một lần nữa theo đuổi em, một ngày nọ theo đuổi được em,em sẽ chấp nhận lấy anh."
"Cái gì?" Dịch Thừa không giải thích nổi trừng mắt nhìn cô,"Một lần nửa theo đuổi em?"
"Đúng vậy!" Vẻ mặt của Cổ Dĩ Tiêu nghiêm túc, tính toán trên đầu ngón tay :"Tặng hoa,viết thư tình,đón em tan ca, mời em ăn cơm,trời mưa cằm dù,đi dạo phố với em...... vv..v..,thiếu một thứ cũng không được!"
Dịch Thừa nhắm mắt lại đã muốn bất tỉnh nhân sự.
"Đừng giả chết,mau dậy đi,anh đồng ý hay không đồng ý nha?!" Cổ Dĩ Tiêu lung lay mạnh hắn.
"Anh......" Dịch Thừa cảm thấy được bản thân chính là Bạch Mao Nữ, bị giai cấp địa chủ vô tình áp bách đến cùng đường,không ai có thể cứu hắn chỉ có thỏa hiệp lại thỏa hiệp,"Đồng ý."
Cổ Dĩ Tiêu thấy lời mình được đồng ý, xoa eo cất tiếng cười to.
Ánh mắt Dịch Thừa mơ hồ, hắn chỉ sợ còn sẽ rất dài rất dài......
|
Phiên Ngoại 1
★1
Cổ Dĩ Tiêu chống cằm dùng ánh mắt xoi mói nhìn Dịch Thừa viết thư tình .
Đã đọc vài tờ bị Cổ Dĩ Tiêu cho là “Rác rưởi” Đích tình thi_ Dịch Thừa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm biểu tình Cổ Dĩ Tiêu, sợ cô lại một lần nữa đem lá thư hắn vất vả suy nghĩ thật lâu, sao thiệt nhiều lời thoại ngôn tình Tiểu Bạch …phán là “Không hợp cách”. Nói thật,viết luận văn hắn rất giỏi,còn viết thư tình hắn thật sự là……
“Còn tác phẩm này……” Cổ Dĩ Tiêu đặt lá thư xuống nhìn Dịch Thừa.
Dịch Thừa vạn phần chờ mong.
“Lá thơ này có chút ít không giống trước kia, cũng không phải rác rưởi.” Cổ Dĩ Tiêu vỗ vỗ vai hắn.
Dịch Thừa vui mừng khôn xiết,cuối cùng có điểm tiến bộ .
“Bởi vì……” Cổ Dĩ Tiêu ngoài cười nhưng trong không cười,“Rác rưởi,còn có thể thu về.”
“……” Dịch Thừa.
★2
Một ngày nọ,Cổ Dĩ Tiêu nhàn rỗi nhìn lén đoạn tin ngắn trong di động Dịch thừa, ngạc nhiên phát hiện hắn dùng nick name “Dĩ Tiêu” không lãng mạng chút nào, nhất thời trong lòng cô không thăng bằng. Trời đất chứng giám,trong điện thoại của cô nickname Dịch Thừa là “Sắc hồ ly” .Đó,như vậy rất thân thiết nhaa!
Cô tìm một cơ hội ám chỉ Dịch Thừa:“Thừa ~~ trong điện thoại của em,nick name của anh là ‘Sắc hồ ly’ nha.”
“Vậy à.” Dịch Thừa cũng không để ý,chăm chú nhìn vào máy tính.
“Anh cũng nên đem điện thoại ra sửa chút nha?” Cổ Dĩ Tiêu làm nũng nói,“Anh xem người ta đều họi bạn gái là “vợ yêu” hay là‘Tiểu mật mật’‘Tiểu bảo bối’ và v..v..rất ấm áp nhaa. Anh không phải cũng nên sửa nick name của em thành ba chữ chứ ?”
“Có thể.” Dịch Thừa sảng khoái đồng ý, lấy điện thoại qua nhanh và gọn sửa lại.
Trong lòng Cổ Dĩ Tiêu nhảy nót,vội vàng gọi điện thoại đến di động Dịch Thừa, xem hắn đổi nick name của cô thành tên gì .
Chỉ thấy trên màn hình di động rõ ràng xuất hiện ba chữ to ——“Cổ Dĩ Tiêu”.
Cổ Dĩ Tiêu !!!!.
★3
Dịch Thừa theo đuổi Cổ Dĩ Tiêu một năm,mà cô chưa chịu gật đầu đồng ý trong lòng không biết bao nhiêu buồn bực.
Một ngày nọ,Dịch Thừa ôm Cổ Dĩ Tiêu xem TV,đó là một tiết mục pháp chế,trong đó nói có một cái nam sinh bởi vì theo đuổi được bạn học nữ cùng lớp,trong lúc thí nghiệm đem a- xít sunfulric hất đến trên mặt nữ sinh kia để cho cô bị hủy dung. Dịch Thừa nhân cơ hội ám chỉ Cổ Dĩ Tiêu:“Nam nhân không chiếm được đồ mình muốn có, sẽ trở nên rất cực đoan.”
“Thật không, ……” Cổ Dĩ Tiêu tiếc nuối lắc đầu, đối với ám chỉ của Dịch Thừa thờ ơ.
Dịch Thừa tiếp tục ám chỉ:“Em nhìn cô gái kia xem, bởi vì không có đồng ý quen nam sinh kia mà bị tạt axit sunfulric.”
“Cô gái đó thật ngu ngốc.” Cổ Dĩ Tiêu chỉ vào TV.
Trong lòng Dịch Thừa vui vẻ, nghĩ đến Cổ Dĩ Tiêu thông suốt .
Cổ Dĩ Tiêu ngồi thẳng thân mình,nghiêm mặt nói:“Trên mặt bị dính axit sunfulric,hẳn là lập tức cầm lấy ô-xy hoá đổ thêm lên mặt,để trung hoà một chút.”
Dịch Thừa không nói gì.
Qua nửa ngày,Cổ Dĩ Tiêu mới hỏi:“ Oxy hoá hình như cũng có tính ăn mòn phải không anh?”
Dịch Thừa >_<.
★4
Đêm thất tịch,Cổ Dĩ Tiêu thấy người qua đường mặc áo tình nhân trong lòng rất hâm mộ.
Dịch Thừa biết nên hỏi:“Em muốn hai chúng ta mặc áo tình nhân sao?”
Cổ Dĩ Tiêu ngượng ngùng gật đầu, dùng ánh mắt chờ mong nhìn Dịch Thừa.
“Anh cũng muốn cùng em mặc áo tình nhân,nhãn hiệu Hoàng đế .” Dịch Thừa hé miệng cười, ôm eo của cô.
“Nhãn hiệu Hoàng đế?” Cổ Dĩ Tiêu khó hiểu,cô chưa từng nghe qua có nhãn hiệu này nha,cô vốn muốn chờ DịchThừa đồng ý sau đó cùng nhau đi shoping.
“Nhãn hiệu Hoàng đế rất không tệ,anh muốn mặc cùng em.” Dịch Thừa thần bí hề hề.
“Thật sao?” Cổ Dĩ Tiêu nghĩ thầm rằng, mặc kệ nó,nhãn hiệu gì cũng được,“Ở nơi nào? Chúng ta đi mua đi!”
“Anh đã mua rồi.” Dịch Thừa đưa tay ra.
Cổ Dĩ Tiêu chớp mắt mấy cái.
“Hoàng đế tân trang.” Dịch Thừa giống như đại sắc lang đẩy Cổ Dĩ Tiêu ngã xuống giường,miệng nhắc tới cô mặc áo tình nhân.
Cổ Dĩ Tiêu giống như chú nai con bị Dịch Thừa cắn xé,vô cùng đau đớn >o<.
★5
Dịch Thừa hẹn ăn cơm với Cổ Dĩ Tiêu.Rạng rỡ O_O
Cổ Dĩ Tiêu vạn phần hoài nghi nhìn hắn,hạ quyết tâm gọi những món đắt nhất,nhưng mà Dịch Thừa vẫn rạng rỡ như cũ,hơn nữa mặt không đổi sắc, mặt khác còn gọi món sữa chua đắt tiền nhất cho cô uống. Cổ Dĩ Tiêu hỏi:“Chuyện gì cao hứng như vậy nha?”
“Hôm nay,có người tỏ tình với anh.” Dịch Thừa ngẩng mặt lên,đắt ý vô cùng.
“Nam ?” Cổ Dĩ Tiêu chẳng hề để ý.
“Nữ .” Ngọn lửa kiêu ngạo của Dịch Thừa bị chọc tức vài phần.
“Dáng vẻ xinh đẹp không?” Cổ Dĩ Tiêu giương mắt trừng hắn, hừ, vừa thấy hắn như vậythì biết đối phương nhất định tốt.
Dịch Thừa nhướng cao mày,“So với em thì đẹp hơn.”
Cổ Dĩ Tiêu không cho là đúng lắc lắc tay,“Không tồn tại cô gái như vậy.”
Dịch Thừa khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Cổ Dĩ Tiêu đá Dịch Thừa một cước,“Anh trả lời cô ấy ra sao?”
“Anh nói,anh đã kết hôn .” Dịch Thừa giữ chặt tay Cổ Dĩ Tiêu,ngón tay cái không an phận ở trên mu bàn cô vuốt ve qua lại, muốn mượn ám chỉ này để Cổ Dĩ Tiêu đáp ứng gả cho hắn,chấm dứt lịch sử cầu hôn này nha.
“Cô ta chịu bỏ qua sao ?”
“Cô ấy……” Dịch Thừa thở dài,“Cô ấy nói không ngại làm tình nhân của anh.”
“Thật to gan!” Cổ Dĩ Tiêu rốt cục bạo phát,mạnh mẽ vỗ một cái lên bàn,“Dám đoạt đàn ông của em?! Còn muốn làm tình nhân?! Tiện nhân ?! Anh trả lời cô ta ra sao?!”
“Anh trả lời cô ấy hai chữ –” Dịch Thừa vươn hai đầu ngón tay, vẻ mặt chính nghĩa nói:“Cút cho ta!”
Cổ Dĩ Tiêu sửng sốt, nghiêng đầu suy nghĩ,“Đó là ba chữ nha……”
Dịch Thừa sặc. TT_TT
|
Phiên ngoại 2 Dành riêng cho Dịch Thừa .
Hắn lại một lần đứng ở trên bục giảng đối mặt với các học sinh năm ba. Các nữ sinh lớp này rất chân thành mỗi lần học khóa của hắn đều ngồi hàng thứ nhất, chuyên tâm nghe giảng bài ghi bút ký. Khó tránh khỏi có mấy người học sinh ở lớp khác lén vào học,cũng thường thường ngồi hàng thứ nhất,hắn làm sao không biết tâm tư các cô ấy? Chẳng qua không biểu hiện mà thôi.
Hắn còn rất trẻ chưa đến ba mươi tuổi liền được danh hiệu phó giáo sư,cho nên hắn làm việc gì đều phải cẩn thận từng li từng tí,hắn biết– không đến ba mươi mà làm phó giáo sư sẽ có rất nhiều người không phục,rất nhiều người xem thường, đại đa số bọn họ đều là bậc thầy,nên càng khó lộ ra tâm tư.
Hắn từng là người rất tự nhiên,cùng bạn bè ở chug một chỗ rất ồn ào,chẳng qua là từ khi vào trường này học,hắn đã nhiều năm chưa từng lộ nụ cười,tất cả đều là dối trá như vậy. Cười, chững trạc nhưng là dối trá; Dạy,đứng đắn,nhưng là dối trá.
Xem bài thi chỉ viết năm chữ kia đã khiến cho linh hồn của hắn như động đất. Thật ra đây mới là đáp án một người học triết học viết ra,ngay cả hắn cũng không thể cho ra đáp án chính xác. Lúc ấy hắn nghĩ,nếu Scorates còn sống nhất định cũng sẽ viết ra mấy chữ này.Người này so với hắn càng dũng cảm hơn,nhưng người này thật sự là học sinh của hắn sao? Chờ đến khi hắn già rồi,nhớ tới chính mình đã dạy được một học sinh như vậy sẽ cảm thấy tự hào biết nhường nào.Hắn thật muốn trông thấy cô — Cổ Dĩ Tiêu.
Tết âm lịch có một cú điện thoại gọi đến,hắn dự cảm là cô, thật sự chính là cô.Giọng của cô nghe rất ngoan,rất biết điều tuyệt đối không phải là người viết ra đáp án như vậy.
Hắn chưa từng mong chờ đi dạy học như vậy,hắn nhìn chung quanh phòng học,các cô gái ngồi bàn học thứ nhất đều dùng vẻ mặt hòa nhã nhìn hắn, là một trong các cô ấy sao? Có lẽ chỉ muốn dùng cái này để hấp dẫn sự chú ý của hắn? Nghĩ đến đây hắn bỗng nhiên cảm thấy mất mác một chút.
“Bạn học Cổ Dĩ Tiêu.” Hắn điểm danh của cô nhưng không thấy có người đứng lên. Nói thật hắn có chút xấu hổ, chẳng lẽ cô không có tới đi học? Một lát sau mới có một nữ sinh ngẩng đầu lên, bỗng nhiên kinh hoảng hắn gần như tham lam nhìn cô, lại chỉ nhìn thấy một cô gái bình thường,vừa sửa sang lại tóc mình vừa đi đến phía hắn.Cô ấy không phải mỹ nhân,tuyệt đối không phải,các cô gái ngồi ở hàng trên so với cô còn đẹp hơn.Chẳng qua hắn không thể dời mắt đi, bởi vì ánh mắt của cô làm cho hắn có cảm giác khiêu chiến.
Cô thắng.
Hắn đối với chuyện thắng thua không quan tâm lắm, sau lại hắn mới biết được cô chính là vì muốn chiến thắng hắn mà đến .
Có người nói nếu một cô gái không đẹp thì cô nhất định làm chính mình thật đáng yêu, nếu cũng không đáng yêu nhất định làm chính mình có khí chất. Mỹ mạo, đáng yêu, khí chất,cô đều không có,chẳng qua dáng vẻ cô thông minh hoàn toàn không đặt hắn vào mắt, cùng với thỉnh thoảng lộ ra nụ cười tà ác, giống như đặt một cái lưới mà hắn là côn trùng yếu đuối.Hắn cũng không nghĩ tới phải chinh phục cô, càng không tính toán phục tùng cô,hắn nghĩ hắn có cần háo hức xem ai ăn trước không…chuyện đó không cần thiết.
Từ đó về sau,hắn không tự giác đi dạo nhiều lần ở bên ngoài phòng học,muốn cùng cô được một lần “trùng hợp gặp”,nhưng mà có đôi khi hắn thấy cô,còn cô không phát hiện hắn, giống như hắn là người trong suốt cứ bình thường vào phòng học,bất đắc dĩ,thực bất đắc dĩ.Ánh mắt của hắn bắt đầu theo bản năng tìm kiếm cô nhưng cô vẫn không để ý đến hắn. Khi hắn không cẩn thận đem cà phê đổ vào trên người cô,hắn nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của cô,lòng hắn lại sảng khoái thêm một chút, sau đó làm chuyện càng khó lý giải – hắn lấy cớ lau quần áo cho cô,liền đưa tay đặt lên ngực của cô. Các bạn phải tin tưởng hắn,hắn thực không phải cố ý, chờ hắn nhận rõ vị trí tay mình mới phát hiện nơi đó là nơi không thể đụng bậy! Vốn nên lập tức rút tay ra,chẳng qua ý trêu cợt đè nén quá lâu giờ bắt đầu ló ra,vì thế không có dời tay đi. Điều này làm cho cô càng thêm tức giận, có lẽ cô đã bắt đầu chú ý đến hắn ?
Hắn không hiểu cô nhiều lắm,vẻn vẹn dạy trên lớp vài ngày, cảm giác hắn đối với cô không thể nói nên lời, hy vọng thấy cô mặc dù cô sẽ không cho hắn bất kỳ ánh mắt cùng biểu tình gì.
Lần đụng nhau ở cao ốc đó chỉ là ngoài ý muốn.Hắn đi vào đại sảnh liền thấy một nữ sinh đứng trước thang máy, thang máy tới rồi cũng không đi vào,hắn nghĩ cô đang đợi người nào. Gần mới phát hiện lại là Cổ Dĩ Tiêu. Một loại hưng phấn không hiểu làm cho hắn nghĩ cũng không nghĩ đã gọi tên của cô.Lúc hắn đi vào thang máy cô vẫn không có đi vào,cô đến tột cùng đang đợi ai? Bạn trai? Lòng hắn đột nhiên có chút phiền muộn, liền hỏi cô tại sao không đi vào,cô vì thế lập tức theo vào thang máy.Trong thang máy chỉ có hai người,hắn âm thầm nhìn cô vài lần,cô lộ ra chút ngây ngốc hoàn toàn không giống bình thường,lúc nói chuyện với hắn còn lắp bắp, khẩn trương? Hắn có loại xúc động muốn ôm nàng,vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt đến làm cho hắn đối với nhân phẩm mình sinh ra hoài nghi. Hắn thật sự khát khao như vậy à ?
Khi thang máy lại thêm một người tiến vào,cô ôm lấy hắn,hắn sửng sốt một chút lập tức cũng ôm lấy cô,kế tiếp hắn đã nghĩ hôn cô,muốn nhìn dáng vẻ cô ý loạn tình mê, muốn nhìn vẻ mặt hoang mang khi rơi vào quan hệ cấm kỵ thầy trò luyến. Thẳng đến hắn phát hiện cô không bình thường,hắn mới đột nhiên phát hiện cô có lẽ bị chứng giam cầm sợ hãi. Vốn nên ra thang máy nhưng hắn lại luyến tiếc cô,cho nên liền kéo cô ra khỏi thang máy,đưa cô lên tầng cao nhất.Lúc cô nói cho hắn biết, cô chính là người bỏ thuốc xổ,hắn nhất thời khó có thể ứng đối,cô rất giỏi cưỡng từ đoạt lý nhưng không làm cho người ta chán ghét. Tự cho mình là xú nha đầu khi dễ hắn! Lòng hắn nghĩ như vậy,rốt cục hôn lên môi cô, muốn nhìn dáng vẻ vừa thẹn vừa giận của cô, nhưng mà cô……
Rất phối hợp.
Cô đạm bạc giống như hắn không phải đang hônmà chỉ đang bắt tay. Theo một khắc kia hắn biết,cô không phải là một sinh vật bình thường, không thể dùng logic bình thường để lý giải.
Kỳ diệu, rất kỳ diệu ,hứng thú của hắn càng không thể vãn hồi.
Đó là một lần đi du lịch ra biển, làm phó giáo sư vốn không có lý do gì chơi đùa với đám học sinh, nếu không phải cô cũng đi thì hắn lập tức cự tuyệt. Tuy rằng có một nữ sinh mặc Bikini khêu gợi lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt hắn, nhưng mà hắn đặc biệt chờ mong dáng vẻ cô mặc Bikini vào sẽ như thế nào, vì thế hắn chờ mong . Hắn cảm thấy cô mặc Bikini xinh đẹp nhất, có lẽ là trong mắt tình nhân ra Tây Thi? Vì thế hắn lại hôn cô, hôn đến chính mình cũng không biết đang làm cái gì.
Trong biệt thự cạnh bờ biển đã xảy chuyện mà hắn không nghĩ tới, hắn vốn chỉ muốn sửa điều hòa,đúng vậy hắn chỉ muốn sửa. Chẳng qua cô lại thốt ra trái một câu “Anh không được” phải một câu “Anh không được”, làm cho hắn vội vàng muốn chứng minh năng lực của hắn với cô.Hắn rõ ràng biết cô không phải có ý kia…… Chủ yếu bởi vì hắn muốn cô cho nên bịa ra một cái cớ mà thôi.
Hắn thậm chí làm tốt chuẩn bị sẽ ăn cô, khi hắn đẩy ngã cô xuống,cô chỉ tượng trưng đẩy hắn hai cái,cuối cùng lại đáp lại hắn, còn dùng chân quấn lấy eo của hắn.Hắn có thể ngửi thấy trên người cô có mùi rượu,cô nhất định đã uống rượu cho nên đầu mơ hồ,nhưng mà hình như cô giống như cũng không có say, bởi vì khi hắn hỏi cô,có biết hắn là ai không,cô rất bất mãn rất khinh thường trả lời:“Anh không phải là Dịch Thừa sao,ngốc quá.”
Dám mắng hắn?!Hắn nhẹ nhàng cắn nàng một chút,cô liền mạnh mẽ cắn lại hắn! Sau đó cô giận giữa trách hắn cắn cô,nhưng mà hắn bị oan nha,hắn cắn cô chẳng qua chỉ là âu yếm,còn cô cắn hắn quả thực chính là chiếm đoạt.
Khi đến trước cửa hang động hắn ngừng lại, bởi vì hắn phát hiện,hắn không mang đồ tránh thai.Hắn thấy chính mình làm chuyện tốt,cô đã trần trụi,hai chân công khai quàng lên eo hắn. Quên đi,hắn nghĩ,hắn không phải loại người vì ham mê mà đưa phụ nữ vào phòng giải phẫu.Sau khi quay đầu… không nhìn cô, muốn bình phục tâm tình của mình, sau đó cách xa cô. Nhưng mà –“Anh quả nhiên không được.” Cô liếc mắt nhìn hắn một cái.
Cô không nên kích thích hắn như vậy? Hắn như cô rất mong muốn,cô tê rần bắt đầu la to, bị hắn nói một câu “Em muốn cho người khác đến xem chúng ta phải không?” Cô nhanh chóng đè nén xuống, cắn môi chịu đựng, trên gương mặt lộ sắc thái phấn hồng,xinh đẹp, không ai có thể xinh đẹp hơn cô…… Hắn không đành lòng làm cô đau nửa liền làm qua loa, đứng dậy dọn dẹp quần áo bị kéo đến rối tinh rối mù. Sửa sang lại thật tốt,cô liền giữ chặt cánh tay của hắn,hắn đùa giỡn với cô nói:“Còn chưa đủ thích nửa sao?”
Cô cư nhiên gật đầu, nói:“Em còn muốn.”
Trời!Hắn như bị ma xui quỷ khiến lại lên chiến trường,sau đó ôm thân thể run rẩy của cô nghe cô ở bên tai hắn thở dốc,hắn thỏa mãn không có gì sánh kịp, thật muốn vĩnh viễn ôm cô như vậy.
Hắn không thể ngăn chặn bản thân yêu Cổ Dĩ Tiêu,đây tất nhiên không phải là một chuyện tốt.Cô là làn khí mới mẻ thổi đến cuộc sống của hắn, một loại mị lực không thể nói rõ hấp dẫn hắn.Hắn yêu cô như chính nghĩa không thể chùn bước, về sau vô luận xảy ra chuyện gì hắn đều muốn nắm tay cô cùng nhau đi qua.
Dáng vẻ cô như là không sao cả, trong lòng còn đặc biệt bướng bỉnh động một chút liền chỉnh hắn.Hắn mỗi lần nhắc nhở chính mình ngàn vạn lần không lên làm, chỉ là mỗi lần đều gặp hạn.Hắn không phải là người ngốc,cô mỗi lần lộ ra ánh mắt vô tội dường như không có việc gì thì hắn biết cô muốn chỉnh hắn.Chỉ là có đôi khi hắn nghĩ coi như hết,nhìn bộ dáng đắc ý của cô còn không biết người ngốc là ai đây.Hắn cố ý rơi vào bẫy của cô trong lòng không biết đã cười nhạo cô bao lần .
Bất quá hắn cũng đã trải qua kinh nghiệm đau thương do hắn bất ngờ không kịp phòng . Có đôi khi hắn thật muốn cởi hết quần áo cô treo ngược lên, dùng roi da quất. Bất quá cuối cùng hắn không làm vậy với cô,hắn là Dịch Thừa không làm chuyện đặc biệt như vậy.
Ngoại trừ hắn còn có ai có thể dung túng cô như thế? Cô lỡ như gặp phải một người tính tình không tốt, bị cô chỉnh nhiều quá tính tình thay đổi ngược lại thương tổn cô thì làm sao bây giờ? Đừng nhìn dáng vẻ điêu ngoa của cô mà lầm,nếu thực gặp tên côn đồ cô nhất định đấu không lại bọn họ. Mỗi lần cô đùa giỡn với hắn, nếu không phải hắn cố ý nhường cô,cô làm sao có cơ hội thắng?
Có thể là thích hoặc yêu một người chính là như vậy nha.
Ở chung một nơi với cô quả thật rất vui vẻ, rất vui vẻ,rất vui vẻ.
Cô sinh ra ở trong gia đình điều kiện khá tốt, hoàn cảnh rất nhẹ nhàng, vật chất cuộc sống cũng rất ưu việt,mọi người trong nhà cũng rất nuông chiều cô, nhất là cha và anh trai của cô.Hắn đã thấy anh trai cô một lần,anh trai cô không hài lòng với hắn,hắn có thể nhìn ra. Ai ai biết chuyện lại trùng hợp như vậy,gặp hắn ở trước khoa phụ sản…… Hy vọng hắn sau này có thể từ từ thay đổi cách nhìn với họ.
Nghe nói cô trước kia thầm mến Bạch Thiểu Hiên,hắn ngoại trừ không nói gì thì có chút ghen tị, nếu hắn từ nhỏ cùng lớn lên cùng cô thì tốt biết mấy, có lẽ cô sẽ thầm mếnhắn ? Lúc hắn yêu cô luôn ảo não chính mình biết cô thật sự quá muộn ,so với thanh mai trúc mã thì hắn và cô có càng có nhiều thời gian ở chung một chỗ hơn, có thể chia xẻ càng nhiều tâm tình,như vậy sẽ hiểu đối phương thêm một chút,như vậy sẽ ít ngờ vực vô căn cứ.
Thời điểm hắn nghĩ cô gặp tai nạn,tới gần chiếc xe biến dạng kia hắn chỉ hy vọng có thể chết cùng cô.Dưới tình huống như vậy, ai sẽ nghĩ đến chuyện gia đình,hắn chỉ muốn nắm tay cô,nhưng nhân viên cứu hộ cố tình không để cho hắn cơ hội này. Biết không? Lúc cô gọi điện thoại cho hắn, trong đầu hắn trống rỗng thì ra cô còn sống,lúc hắn chạy vội đi tìm taxicòn nghĩ thầm rằng, chỉ cần cô còn sống ai chết cũng không liên quan.Hắn ích kỷ cho nên xảy ra tai nạn xe cộ.
Bọn họ gặp một khảo nghiệm cuối cùng, chính là thư mời đến từ Hongkong,hắn có lẽ sẽ tách ra với cô.Hắn nghĩ rất nhiều,bản thân lúc trước không nói lời thề với cô,cô càng không có nhưng cô rất yêu hắn,hắn biết.Hắn thử nghĩ cô có thể sẽ yêu một người đàn ông khác hắn liền hận đến khó có thể khống chế.Hắn quả thực đang tra tấn bản thân, tra tấn cô, cự tuyệt cái đại học kia không phải là được rồi sao?
Dĩ Tiêu,để cho chúng ta ở cùng một chỗ đi.Em có thể lại bá đạo thêm một chút,lại điêu ngoa thêm một chút,lại tà ác thêm một chút,vô luận như thế nào anh đều nguyện ý cùng em dây dưa cả đời.
|
Phiên ngoại 3 Vô đề
Lúc Cổ Dĩ Tiêu nói một câu “Được rồi, em gả cho anh là được” Sau đó Dịch thừa rốt cục phải nghênh đón kích động đồng thời cũng tương đối ác liệt — khảo nghiệm cha mẹ.
Lần ngày Dịch Thừa cũng mặc áo tây giày da,cằm theo bao lớn bao nhỏ chính thức đến nhà Cổ Dĩ Tiêu bái phỏng,bấm chuông cửa,Cổ Dĩ Tiêu ngáp một cái mở cửa ra,trên người còn mặc áo ngủ bằng lông. Dịch Thừa không nói gì, nha đầu chết tiệt kia hư muốn chết a,lúc ở chung với hắn áo ngủ kia dụ người phạm tội cỡ nào,nhưng lúc này áo ngủ nhất thời làm cho người ta bất lực.
“Đúng giờ như vậy.” Cổ Dĩ Tiêu kéo hắn tiến vào, nhìn dáng vẻ Dịch Thừa như lâm đại địch cô âm thầm thấy buồn cười.
Phía sau truyền đến giọng nói bất mãn của mẹ Cổ:“Dĩ Tiêu,dáng vẻ con như vậy là sao,tại sao mặc áo ngủ đi mở cửa?”
“A?” Cổ Dĩ Tiêu kinh hãi, bảo vệ ngực,“Chẳng lẽ bảo con cởi áo ngủ?”
Cổ Dĩ Sênh xoay người xem thường,nghĩ thầm rằng người đàn ông kia tại sao coi trọng em gái hắn quả thực là thích ăn khổ. Lăng Thiên nhìn ra tâm tư Cổ Dĩ Tiêu, lại nghĩ nếu Cổ Dĩ Tiêu xuyên không đến một thế giới nữ tôn thì sao ta.
Dịch Thừa thấy Cổ Dĩ Sênh ngồi giữa ghế sô pha,không khỏi sửng sốt một chút. Hắn phỏng chừng chính mình đã để lại ấn tượng không tốt trong lòng Cổ Dĩ Sênh, lần trước ở cửa bệnh viện khoa phụ sản,Cổ Dĩ Sênh một bộ như muốn kéo hắn ra ngoài chém đầu hại hắn hiện tại có chướng ngại tâm lý.
Cổ Dĩ Tiêu ôm lấy cánh tay Dịch Thừa, mềm mại dán trên người hắn, áo ngủ lông cùng với tây trang của Dịch Thừa thật sự có nhiều không xứng.“Ngồi đi.” Cô kéo Dịch Thừa đến vị trí bên cạnh Cổ Dĩ Sênh,nói.
“Chào.” Cổ Dĩ Sênh rốt cục chính thức chào hỏi Dịch Thừa.
“Chào.” Dịch Thừa như ngồi trên đống lửa,vô cùng cung kính.
“Uống nước không!” Cổ Dĩ Tiêu cũng biết điều rót một ly trà đưa đến trước mặt Dịch Thừa.
“Cám ơn.” Đón lấy ly trà lại là Cổ Dĩ Sênh, hắn cứng rắn cắt đứt nơi đưa đến ly trà,liếc mắt nhìn Dịch Thừa một chút, công khai uống ly trà vốn thuộc về Dịch Thừa.
Lăng Thiên ôm cổ ấn một chút nhìn Dịch Thừa nở nụ cười áy náy. Cổ Dĩ Sênh bởi vì em gái rốt cục lập gia đình không được tự nhiên vài ngày, không có cách làm anh hai thấy em gái ruột của mình cùng người đàn ông khác kết hôn, khó tránh khỏi có chút khó chịu,chỉ là Cổ Dĩ Sênh đặc biệt khó chịu mà thôi.
Cổ Dĩ Tiêu biết tâm tư anh trai,đặt mông ngồi vào ở giữa Dịch Thừa và Cổ Dĩ Sênh,một tay khoác tay một người,“Anh trai,Dịch Thừa,sau này chung đụng thật tốt nha. Thấy không Dịch Thừa, anh sau này dám ức hiếp em,anh trai em sẽ không bỏ qua cho anh,anh ấy mở ngực mổ bụng, mắt cũng không chớp cái nào .”
Dịch Thừa nở nụ cười khó coi nhìn thoáng qua vẻ mặt cứng ngắc của Cổ Dĩ Sênh.
“Dịch Thừa.” Cổ Dĩ Sênh mở miệng .
Cổ Dĩ Tiêu trong lòng ha ha cuồng tiếu,nghĩ thầm rằng, anh trai cuối cùng cũng mở miệng vì cô ! Có anh trai thật tốt!
Dịch Thừa cùng Cổ Dĩ Sênh đối diện,nghĩ thầm rằng,anh cứ việc uy hiếp tôi đi, ai bảo tôi đoạt em gái bảo bối của anh.
Cổ Dĩ Sênh nghiêm túc nói:“Về sau,Dĩ Tiêu nếu dám làm khó dễ cậu,cứ việc nói cho tôi biết,tôi nhất định sẽ giáo huấn con bé.”
Cổ Dĩ Tiêu ầm ầm ngã xuống,đi đến bên chân Lăng Thiên, run rẩy ôm chân Lăng Thiên, chảy nước mắt máu câu dưới lên án:“Anh trai em…… Anh ấy làm phản rồi …… Hắn đẩy em ra ngoài, ngay cả em gái của mình cũng đẩy vào hố lửa……”
“Đáng tiếc hố lửa này là em chính mình nhảy vào .” Lăng Thiên chẳng những không giúp cô, còn hết sức nói mát.
“Ba…… Ôm……” Cổ Điểm Điểm ở trong tay Lăng Thiên rất không thành thật, hai tay nhỏ bé hướng về phía Cổ Dĩ Sênh đong đưa. Cổ Dĩ Sênh ôm Cổ Điểm Điểm, ôm lên trên đùi trêu đùa cho dù Tiểu Điểm chảy nước miếng xuống quần.
Cổ Điểm Điểm thấy Dịch Thừa,hai tròng mắt đen bóng vẫn chăm chú nhìn vào trên người hắn, tựa hồ đối với người xa lạ này rất ngạc nhiên. Dịch Thừa cùng hắn mắt to trừng đôi mắt nhỏ, âm thầm làm mặt quỷ.
“Kêu dượng đi.” Cổ Dĩ Sênh chỉ vào Dịch Thừa,“Cô – Trượng –”
“Ngoan.” Dịch Thừa nhịn không được trả lời.
Bị chiếm tiện nghi Cổ Dĩ Sênh trừng mắt nhìn Dịch Thừa liếc mắt một cái, người trong nhà nhịn không được cười rộ lên.
“Cô — Trượng.” Cổ Điểm Điểm phát âm hết sức tiêu chuẩn.
Dịch Thừa mở tay ra ôm Cổ Điểm Điểm vào trong lòng,thoáng chốc cảm thấy đứa bé này rất đáng yêu , nếu bản thân cũng có một đứa con trai như vậy thì tốt rồi. Xem ra, bước tiếp theo sau khi kết hôn chính là làm cho Cổ Dĩ Tiêu sinh một đứa bé.
Cổ Điểm Điểm hưng phấn ở trên đùi Dịch Thừa khiêu tới khiêu lui,nắm tóc Dịch Thừa, kéo cà- vạt Dịch Thừa,Dịch Thừa từ chối hắn nhưng rất thích thú. Bỗng nhiên,hắn kêu lên một tiếng đau đớn,mặt biến sắc tự giác đem Cổ Điểm Điểm trả lại cho Cổ Dĩ Sênh, cười dối trá .
Tất cả mọi người không để ý Dịch Thừa thay đổi, chỉ có Cổ Dĩ Tiêu phát hiện — Dịch Thừa giả cười, người khác nhìn không ra cô làm sao có thể nào nhìn không ra?“Dịch Thừa, em đưa anh đi xem phòng của em!” Nói xong cô đưa tay kéo hắn đi lên lầu.
Ở trong phòng Cổ Dĩ Tiêu,Dịch Thừa cuối cùng xé đi mặt nạ như không có việc gì, xoay người cúi đầu rên rỉ .
“Anh bị tiêu chảy ?” Cổ Dĩ Tiêu không hiểu hỏi,“Có phải anh trai luyến tiếc em, cho nên bỏ thuốc xổ vào?”
“Không, là Điểm Điểm……” Dịch Thừa phun một hơi,có vẻ tốt hơn một chút,“Hắn giẫm lên của anh……” Dịch Thừa ủy khuất nhìn nửa người dưới của mình một chút.
“Ha ha ha –” Cổ Dĩ Tiêu cuồng tiếu, ngửa tới ngửa lui, cuối cùng ngã vào trên giường quay cuồng không ngừng, bỗng nhiên cô thu lại nụ cười, hướng Dịch Thừa vươn tay hữu nghị:“Không đau, nô tỳ xoa bóp cho này……”
Dịch Thừa nghiêng người tránh thoát Cổ Dĩ Tiêu,nghĩ thầm rằng,Cổ Điểm Điểm, ngươi chờ đấy, tương lai để cho con trai hay con gái báo thù cho hắn.
☆★
Vì thế sau này,con gái của Dịch Thừa xuất thế, tên là Dịch Khinh Thuyên, nhủ danh Yêu Yêu.
Năm ấy Yêu Yêu ba tuổi,Điểm Điểm sáu tuổi. Hai người cùng nhau chơi ở công viên.
“Chúng ta đến chơi ‘trò chơi đoán số làm ngựa’!” Yêu Yêu quấn quít lấy Điểm Điểm.
“Được.” Điểm Điểm một câu đáp ứng, hắn chơi đoán số khá lợi hại, cho tới bây giờ còn chưa có thua qua.
Mấy tràng xuống dưới, Điểm Điểm quả nhiên thắng. Yêu Yêu lại cười to,“Mau nằm úp sấp làm ngựa cho em cưỡi!”
Điểm Điểm mất hứng ,“Rõ ràng là anh thắng !”
“Người thắng làm ngựa~” Yêu Yêu hiên ngang lẫm liệt đối diện với Điểm Điểm, còn một bộ thiên kinh địa nghĩa .
“Cho tới bây giờ đều là người thua làm ngựa.” Điểm Điểm nói.
“Được,em hỏi anh.” Yêu yêu xoa eo,“Người và ngựa cùng chạy, ai thắng?”
Điểm Điểm suy nghĩ hồi lâu rồi nói,“…… Ngựa.”
“Ngựa lợi hại hơn người phải không?”
“…… Phải” Điểm Điểm có loại cảm giác bị lừa.
“Cho nên người thắng phải làm ngựa, người thua phải làm người đúng không.” Yêu Yêu vui cười .
Điểm Điểm kinh ngạc nhìn Yêu Yêu,trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia có đôi môi mỏng vung lên độ cong giống Dịch Thừa như đúc, cùng ánh mắt nửa nheo lại rất giống Cổ Dĩ Tiêu,bên trong lộ ánh sáng giảo hoạt. Kế thừa tính tình hiền lành của ba ba Cổ Dĩ Sênh _ Cổ Điểm Điểm bỗng nhiên cảm thấy cãi nhau với con gái của một triết học gia thật nhàm chán, vì thế ngoan ngoãn quỳ xuống làm ngựa.
Cổ Điểm Điểm tuyệt đối không nghĩ tới lúc trước lơ đãng đá một cước, lại khiến cho Dịch Thừa hạ quyết tâm sinh ra tiểu nữ vương xuất thế, xinh đẹp đúng là rất xinh đẹp,nhưng mà thật đáng sợ a……
|