Chuyện Tình Hoàng Gia
|
|
Chương 148: Tôi yêu Dương Tử không thua gì Ân Di. Vì câu nói tối qua của Ân Di làm cả đêm Hạ Đồng không ngủ được, cứ mở to mắt nhìn trần nhà, bên tai vẫn nghe câu nói đó. Như thế có được xem là tuyên chiến không? Ân Di sẽ giành lại Dương Tử từ tay cô, nói sao thì trong lòng Hạ Đồng cũng rất lo sợ. Hạ Đồng bước dọc trên hành lang, thất thần bước từng bước nặng trịch, trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói đó. Đột nhiên bước chân cô dừng lại, nhìn ra cửa kính thấy trước cổng có rất nhiều học viên bu lại. Hạ Đồng nhìn chiếc Ferrari dừng trước cổng, nhìn hai người bước từ trong xe ra, trong lòng càng thêm co thắt. Dương Tử cùng Ân Di từ trong xe đi ra, khuôn mặt Ân Di lúc nào cũng rạng rỡ nụ cười, Dương Tử khuôn mặt vẫn đẹp say lòng người như thế. Sáng nay đáng lẽ cô đã cùng Dương Tử đến trường, chỉ vì... chỉ vì Ân Di. Không lẽ lời Ân Di nói tối qua là thật? Aiss... mày thật ngốc mà, có ai lại nói những lời đó mà là đùa giỡn chứ? -Haiz... mình nên làm sao đây? Hạ Đồng vẫn nhìn cả hai bên dưới, Ân Di khoác tay Dương Tử bước đi trong lời nói xôn xao của những học viên. -Ân Di vừa quay về đã quên cậu, đúng là kẻ bạc tình. Từ xa, Thi cùng Bạch Mai đi lại phía cô, lời nói mỉa mai. -Hạ Đồng đừng trách mình, nói thật Dương Tử và Ân Di dù sao hai người họ cũng từng... người ta nói tình cũ không rủ cũng tới... Bạch Mai có chút ngập ngừng, dù sao nói ba lời này cũng chỉ là Hạ Đồng buồn thêm nhưng mà không nói thì không được. -Bạch Mai nói phải, nếu cậu không biết cách nắm giữ Dương Tử, sớm muộn Ân Di cũng giành lại cho xem.-Thi tiếp lời Là người bạn của cô, cả hai đều không muốn nhìn cô phải đau khổ, nhưng mà cái câu "Tình cũ không rủ cũng tới" bao giờ cũng đúng. Ân Di từng là người yêu cũ của Dương Tử, cho nên nói Ân Di quay lại muốn nối tiếp tình xưa cũng là hợp lí, vả lại Dương Tử từng yêu Ân Di sâu đậm... bọn họ chỉ sợ Hạ Đồng lại bị bỏ rơi. Đối với lời của Thi và Bạch Mai, Hạ Đồng hoàn toàn không có gì để nói, lời của Thi và Bạch Mai không phải là không có lí, với lại tối qua Ân Di tuyên chiến với cô, nói không lo bị giành mất Dương Tử thì là gạt người, gạt bản thân. -Về lớp thôi, không thôi bị cô la đó.-Hạ Đồng buồn bả trong lòng, nói -Hạ Đồng, tiết đầu là tiết tự học. Bây giờ cậu chạy khắp trường chẳng ai la cậu. -Vậy sao? Tớ đi xuống thư viện, cậu đi không?-Hạ Đồng cười trừ -Không lên phòng hội trưởng sao?-Bạch Mai bâng quơ hỏi -Bây giờ chắc anh ấy đã vào tiết, mình không muốn làm phiền. Hai cậu có đi cùng không?-Hạ Đồng đối với lời châm chọc của Bạch Mai không để ý tới -Vậy sao? Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Haiz... đừng nói tớ... -Thi... cậu ấy đi rồi. Thi đang nói thì Hạ Đồng đã quay người đi, không muốn nghe tiếp nữa, cô biết cả hai đều muốn tốt cho cô, nhưng mà lời nói thật bao giờ cũng khó nghe. -Cũng may cả Khiết Đạt cùng Đình Hiên không có người yêu cũ.-Thi nhìn Bạch Mai, cười tươi -Thi, cái này cậu sai rồi. Phải là Khiết Đạt có rất nhiều người yêu cũ, chỉ sợ cậu... -Bạch Mai... giờ phút này còn nói xỉa tớ được sao? -Đó là thật mà. -Cậu... không thèm nói với cậu, tớ đi tìm Khiết Đạt.-Thi không đếm xỉa tới Bạch Mai, quay người bỏ đi Bạch Mai nhìn Hạ Đồng cô độc bước đi, khẽ thở dài sau đó quay người bước đi. . Hạ Đồng đứng dựa vào giá sách cao ngất trong thư viện, cầm quyển sách trên tay chăm chú xem. Lật qua lật lại xem, nhưng mà không chú tâm được, cứ nghĩ đến Ân Di học cùng lớp với Dương Tử, trong lòng lại khó chịu. -Đã không muốn xem thì đừng xem. Một giọng nói vang lên, nhưng mà toàn chứa ưu phiền. Hạ Đồng ngẩng đầu nhìn, sau đó không kìm được mà cong môi cười. -Sao anh biết em ở đây?-Hạ Đồng nghiêng đầu nhìn Dương Tử -Anh gặp Thi và Bạch Mai trên hành lang, hai người họ bảo anh nên đi tìm em.-Dương Tử đứng cạnh cô, dựa người vào giá sách -Hai cậu ấy đúng là... -Hoàng tử ếch? Lúc nhỏ anh từng thích nó, về sao lại không còn thích, cũng không xem nữa.-Dương Tử xem quyển sách cô đang cầm, nói -Vì sao? -Vì cuộc sống thực tế hơn nhiều. Đúng vậy, cuộc sống không như trong những cuốn tiểu thuyết, nam chính nữ chính dù vượt qua muôn ngàn khó khăn, dù cách xa rất nhiều năm cuối cùng vẫn thành đôi, mà cuộc sống thì rất thực tế, đã mất thì rất khó tìm kiếm lại. -Sao anh không về lớp học?-Hạ Đồng hỏi sang chuyện khác -Tiết này là tiết thể dục. Lâu nay tập thể dục lâu rồi, muốn thay đổi một tí.-Dương Tử cong môi cười Hạ Đồng muốn hỏi anh, vì sao không ở cùng Ân Di lại muốn tìm cô, nhưng mà không thể mở lời, một từ cũng không. Cả hai im lặng, không nói lời gì với nhau. Trong lòng mỗi người mang một dòng suy nghĩ khác nhau, nhưng chắc chắn cả hai đang suy nghĩ đến đối phương. -Anh xin lỗi. Dương Tử trầm giọng lên tiếng, lời nói chất chứa bao nhiêu là cảm xúc. Hạ Đồng ngây người nhìn Dương Tử, vì sao lại xin lỗi cô? -Có thể sau này em sẽ thường xuyên như thế này. Thì ra là vậy. Thường xuyên như thế này? Cũng đúng, Ân Di quay về, Lăng Hạo cũng nói trách nhiệm quá lớn, đến cả Lăng Hạo cũng phải có trách nhiệm huống chi là Dương Tử, trách nhiệm lẫn tình yêu cả hai đều khó chọn được. -Em là một cô gái, em cũng cần có người bên em lúc em yếu đuối, sẽ ôm lấy em và nói: "Có anh ở đây rồi.", em cũng muốn có người mỗi ngày nắm tay em đi qua những con đường dài, có người cho em làm nũng, có người cùng em ăn bữa cơm. Hình như những thứ trên đều rất khó.
|
Hạ Đồng cười chát đắng. -Chỉ một thời gian, anh sẽ nói rõ với Ân Di, tin anh có được không?-Dương Tử quay qua ghì chặt cô vào lòng -Em luôn tin anh, nhưng mà em sợ... em không thể đợi được.-Hạ Đồng nói xong sau đó đẩy người anh ra -Anh chỉ vì trách nhiệm... -Em biết, nhưng mà trách nhiệm quá lớn, hơn cả tình yêu của chúng ta. Em tin anh thật lòng yêu em, em cũng sẽ đợi anh nói rõ với chị Ân Di. Yêu một người không phải nhất thiết phải mỗi ngày bên cạnh nhau, chỉ cần lúc cô cần anh nhất anh sẽ bên cạnh cô, trong tim anh luôn có cô. -Cô bé ngốc. Anh sẽ không bao giờ rời xa em. -Em phải về lớp rồi, anh cũng về lớp đi, à còn nữa, tập thể dục sẽ tốt cho sức khỏe của anh đừng lười biếng nữa.-Hạ Đồng chua đáo căn dặn anh Dương Tử nhìn Hạ Đồng bỏ đi, hai tay siết chặt rất muốn níu cô lại nhưng mà không thể. Giữa trách nhiệm và tình yêu, cả hai thứ đều mâu thuẫn, cho dù có làm thế nào chắc chắn cũng có người đau khổ, nhưng mà anh yêu Hạ Đồng, hình bóng cô đã khắc sâu vào tim anh, khắc sâu vào tận xương cốt. Hạ Đồng quay lưng về phía anh, ai mà biết những lời nói đó khi phát ra đều như những kim nhọn đâm vào tận tâm can cô, đôi mắt xinh đẹp giăng một màn sương dày đặt. Tim, như có vật nhọn đâm vào!!! Hạ Đồng vừa ra tới cửa thư viện thì bắt gặp Ân Di đứng đó, không khỏi sững sờ, một lúc sau mới bình tĩnh lại. Ân Di, đã đứng bao lâu rồi? -Chị Ân Di... em... -Dương Tử, thầy kêu em lên tìm anh. Ân Di không đoái hoài tới Hạ Đồng đã nói to bước qua người cô. Hạ Đồng cụp mi mắt, lẳng lặng bỏ đi. Cứ như, cô mới là người sai, đáng lí không nên xuất hiện. - - - Giờ giải lao, Hạ Đồng cùng Thi và Bạch Mai xuống căn tin, sau khi chọn thức ăn xong liền lựa một bàn gần cửa sổ ngồi xuống. Thi nhìn Hạ Đồng ăn, vẫn như bình thường không ít tí nào, nhìn qua chẳng thấy cô là người hồi sáng vừa buồn xong. -Này, cậu không buồn sao?-Bạch Mai nhìn cô hỏi -Vì sao lại buồn?-Hạ Đồng vừa ăn vừa nói -Thường thì người thất tình sẽ không muốn ăn... -Này, tớ không có thất tình, Dương Tử chưa bỏ tớ nha.-Hạ Đồng chặn lời Thi lại -Ờ, ờ đúng... Thi, ăn đi. Bạch Mai gật đầu lia lịa, sau đó khuề Thi. Thường thì những người có tình trạng như Hạ Đồng không nên chạm tới nỗi buồn. Thật sự hai người bọn họ rất lo cho cô, nhìn cô như không có chuyện gì xảy ra càng làm bọn họ không yên lòng. -Đúng là cuộc đời... mới hôm qua còn đi học chung, ăn chung, tối ngày lẽo đẽo theo Dương Tử, bây giờ lại ngồi đây một mình. Từ xa vang lên tiếng cười đầy hả hê. Hạ Đồng ngẩng đầu nhìn Nguyên Nhã, sau đó tiếp tục ăn. -Để xem còn vênh váo được hay không? Ân Di đã quay về, sớm muộn cũng bị Dương Tử bỏ bê.-Nguyên Nhã lại tiếp tục khiêu khích -Mới sáng sớm sao lại có tiếng chó sủa nhỉ?-Thi liếc Nguyên Nhã, cười cợt nói -Mày... mày đừng ỷ có anh Khiết Đạt là bạn trai mày thì mày lên mặt. Sớm muộn cũng như bạn mày thôi.-Nguyên Nhã khinh bỉ nói -Mày... Thi tức đến đỏ mặt, định đứng lên thì đã bị Hạ Đồng ngăn lại. -Ăn đi, cứ kệ cô ta. -Ây, có người sợ rồi kìa. Cái gì Ân Di cũng tốt, còn mày cái gì cũng không hơn được người ta, Dương Tử đã bỏ rơi mày rồi.-Nguyên Nhã thấy cô không cãi lại thừa thế nói tiếp -... -Đúng là tội nghiệp, cứ tưởng một bước thành phượng hoàng không ngờ Ân Di lại trở về, nói sao thì tao cũng rất tội cho mày, thôi vầy đi, tao có món quà cho mày, mày ăn từ từ. Nguyên Nhã khinh khỉnh nói, sau đó cầm lon coca trên tay đổ vào phần cơm của Hạ Đồng. -Nguyên Nhã, mày đừng có quá đáng.-Bạch Mai nhịn không được nữa -Ôi, làm sao đây, tao định rót vào ly nước cho mày lại rót nhầm vào phần cơm, xin lỗi nha.-Nguyên Nhã bày ra bộ mặt không cố ý, sau đó cười hả hê Đám học viên xung quanh cũng cười khúc khích, tâm trạng vẻ hài lòng. -Đã xong chưa?-Hạ Đồng ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ, nhìn Nguyên Nhã -À, còn cái này, tao tốt bụng nhắc mày, Ân Di quay về rồi mày chẳng còn là gì cả, đừng có suốt ngày lẽo đẽo theo Dương Tử. Nếu không tự mày rước nhục nhã.-Nguyên Nhã làm như có lòng tốt nhắc nhở cô -Cảm ơn, tôi cũng có quà cho cô. Hạ Đồng khách sáo đáp, sau đó đứng lên cầm phần cơm của mình bị Nguyên Nhã đổ coca vào không buồn hất vào người cô ta. -Aaa, con khốn... mày làm gì thế? Không đề phòng cô ta bị cô hất trúng cả người dơ bẩn, hét lên, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô. -Hay lắm, Hạ Đồng. Cả Thi và Bạch Mai đều khoái chí ủng hộ khi Hạ Đồng làm như thế. -Lâm Hạ Đồng tôi cái gì cũng không hơn Huỳnh Ân Di nhưng tôi dám đứng trước mặt cô nói rằng, tôi yêu Dương Tử không thua gì Ân Di.
|
Chương 149: Ngay cả anh cũng không tin cô. -Từ trước đến giờ, em chưa hề yêu tôi, thì lấy lí do gì tôi lại ngoan cố yêu em. *** -Lâm Hạ Đồng tôi cái gì cũng không hơn Huỳnh Ân Di nhưng tôi dám đứng trước mặt cô nói rằng, tôi yêu Dương Tử không thua gì Ân Di. Hạ Đồng không do dự nói ra câu này, lời nói là thật tâm, còn là câu trả lời cho lời tuyên chiến của Ân Di. Ân Di nói sẽ giành Dương Tử vì Ân Di tình yêu của Ân Di giành cho Dương Tử còn hơn cả cô, vậy thì cô nói cô yêu anh không thua kém Ân Di, nếu Ân Di muốn giành lại Dương Tử cô cũng không buồn gì, quyết định yêu ai đều do Dương Tử chọn cả. -Mày nói vậy tưởng sẽ có người tin sao? Dù mày cố gắng cũng không có được tình yêu của Dương Tử, mày chỉ là kẻ thay thế thôi. _Bốp Nguyên Nhã vừa dứt câu thì liền ôm trọn cái tát của Hạ Đồng. Nguyên Nhã trợn mắt nhìn Hạ Đồng, không nói được gì. Nói cô thế nào cũng được, nhưng đừng nói cô là kẻ thế thân, kẻ giúp Dương Tử mua vui trong những ngày thiếu vắng Ân Di, vì như thế cô rất sợ, sợ Dương Tử chỉ xem mình là kẻ thay thế, anh không yêu cô. -Sao? Bị tao nói trúng rồi hả? Mày chỉ là kẻ thay thế vị trí Ân Di mà thôi, bây giờ Ân Di quay về rồi mày còn không tự động biến mất.-Nguyên Nhã cười một tràng hả hê tiếp tục công kích Hạ Đồng giơ cao tay định tiếp tục tát Nguyên Nhã thì từ xa đã có giọng nói ngăn cô lại: "Dừng tay." Mọi thứ như ngưng đọng, Hạ Đồng nhìn Ân Di khoác tay Dương Tử đi vào, rồi Ân Di bỏ tay ra chạy tới chỗ cô, Dương Tử cũng đi lại. Nhìn vào, chẳng ai nói là Lâm Hạ Đồng cô bị ăn hiếp cả, mà Nguyên Nhã mới là người bị ăn hiếp. -Em không sao chứ? Cô cứ tưởng Ân Di sẽ hỏi mình nào ngờ câu hỏi ấy lại dành cho Nguyên Nhã. Trong mắt Ân Di, không thể xem cô là kẻ tốt sao? Hay là chị ấy chỉ tin vào bằng chứng trước mặt? -Hạ Đồng cô ta rất quá quắc, em thấy chị trở về sợ cô ta sẽ buồn chuyện Dương Tử một ngày nào đỏ bỏ rơi cô ta, nên em lại hỏi han. Nào ngờ cô ta lại hất cả phần cơm vào người em, còn nói chị trong mắt cô ta chẳng là gì cả, Dương Tử chỉ yêu một mình cô ta. Đúng là trắng trợn!!! Chuyện đen cũng bị Nguyên Nhã nói lại thành trắng. Cô từ người tốt cũng bị cô ta nói thành kẻ có lòng dạ hẹp hòi... -Không đúng, không đúng... cô ta rõ ràng nói sai sự thật... -Đúng vậy, Nguyên Nhã là kẻ gây sự trước... chúng tôi có thể làm chứng. Thi cùng Bạch Mai bất bình phản ánh, lại tức thay cho Hạ Đồng. -Hai cô là bạn Hạ Đồng, đương nhiên là bênh cô ta.-Nguyên Nhã vẻ mặt uất ức -Cô... Đúng là có lí cũng nói không lại!!! -Anh xem, đây là hậu quả khi anh nuông chiều Hạ Đồng đó.-Ân Di quay sang trách Dương Tử Dương Tử vẫn im lặng không nói gì, ánh mắt dán chặt vào người Hạ Đồng. Khó biết anh đang suy nghĩ gì. Hậu quả? Nuông chiều? Đúng là nực cười. Cô mới là kẻ bị hại, lại trước mặt mọi người trở thành kẻ gây sự, nhỏ nhen. Đúng là rất buồn cười. -Hạ Đồng... em, có làm không?-Dương Tử cuối cùng cũng lên tiếng Hạ Đồng nãy giờ vẫn chờ anh mở miệng nói một câu tin cô không làm, nào ngờ câu đầu tiên lại là câu này. Nói trắng ra anh cũng không tin cô. Hạ Đồng cười chát đắng, đứng trước mặt Dương Tử, không kiêng dè nhìn vào mắt anh. -Anh có tin em không? -Anh tin em, nhưng... Vì sao lại có từ nhưng? -Có cần xem camera không? Ở căn tin có camera mà? À mà thôi, dù sao anh cũng không thể tin tưởng em hoàn toàn thì xem làm gì. Hạ Đồng nói ra câu đó, không có gì gọi là buồn bã thất vọng, ngược lại rất bình thản, xem như không có gì to tát. -Hạ... -Hội trưởng, tôi về lớp đây, nếu muốn trừng phạt tôi thì cứ nói hình phạt với cô giáo, tôi sẽ chấp nhận hết. Nói xong, Hạ Đồng bước qua người anh, không quay đầu, không dừng lại, nhưng mỗi bước đi đều là những bước giẫm lên tim cô, giẫm đến đầy thương tích. Lần thứ hai trong ngày, tim cô, đau đớn tưởng như không thể đập nổi. -Hạ Đồng... Dương Tử quay người đuổi theo cô nhưng chỉ vừa cất bước bàn tay đã bị níu lại. Hai từ "hội trưởng" xa lạ biết nhường nào!?? -Cứ như là em sai chẳng bằng?-Ân Di nhìn anh, ánh mắt trong veo như mặt nước biển -Đồ tồi. -Đồ phụ bạc. Ném xong hai câu đó, cả Thi cùng Bạch Mai bước ngang qua Dương Tử, lại cố tình đụng người Ân Di. Bọn họ đúng là tức chết mà. Dương Tử lấy tay mình ra khỏi tay Ân Di, tim rất đau, từng hồi từng hồi một, có phải đây là cảm giác của cô lúc này? À không phải là hơn ấy chứ, cô chỉ mong anh tin tưởng cô, nào ngờ chính anh lại đạp đỗ. Nhưng mà không có lựa chọn khác, Ân Di đã muốn anh ra mặt cho Nguyên Nhã. -Em không hiểu Hạ Đồng đâu. Anh chưa từng nuông chiều cô ấy, cô ấy cũng không muốn anh làm bất cứ điều gì, chỉ cần anh ở bên cạnh cô ấy lúc cô ấy yếu đuối nhất, cũng tin tưởng cô ấy. Từ trước đến giờ anh vẫn chưa làm gì được cho cô ấy cảm thấy thực sự hạnh phúc.-Dương Tử nói xong câu đó cũng quay người sảy bước đi Tấm lưng rộng lớn của anh lại cô đơn, ưu thương đến nhường nào!!! -Thật sự không còn yêu em nữa sao? Dương Tử... anh yêu em mà... ... Lăng Hạo đứng dựa người vào thành lan can trên sân thượng, ánh mắt sắc bén nhìn người con gái đang quỳ trên nền đất. Không lưu tình cúi người vươn tay ra siết chặt cằm Nguyên Nhã. -Có nói sự thật không? -Anh Lăng Hạo... em... em đã nói sự thật rồi... không tin, anh hỏi mọi người đi.-Nguyên Nhã sợ hãi, sắc mặt tái mét -Lại ngoan cố? Lăng Hạo nhếch môi, sau đó nhanh thoăn thoắt kéo Nguyên Nhã ngồi dậy, ép cô ta ra lan can, sau đó đẩy người cô ta ra ngoài. -Aaa... cho em vào đi... anh Lăng Hạo, sẽ chết người đó... Nguyên Nhã vốn sợ độ cao bị Lăng Hạo đẩy ra ngoài lan can, nửa người ở ngoài nửa người bên trong sân thượng, không sợ mới là lạ. -Có nói không? Lúc Lăng Hạo nghe chuyện "náo nhiệt" Nguyên Nhã làm ra cho Hạ Đồng đã rất tức giận, liền đi tìm cô ta lôi lên đầy. Có chết anh cũng không tin Hạ Đồng lại là kẻ như lời Nguyên Nhã nói. -Em, em nói... anh cho em vào đi... em nói mà...-Nguyên Nhã gật đầu lia lịa, tay nắm chặt tay áo Lăng Hạo sợ anh bỏ tay ra Lăng Hạo không nương tình lôi cô ta vào quẳng vào trong. Nguyên Nhã chưa lấy lại hồn phách, sắc mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc. -Nói đi. Lăng Hạo rút trong túi áo ra một điếu thuốc thượng hạng, châm lửa hút. -Thật ra, thật ta là em gây sự trước. Em, em nói Hạ Đồng chỉ là kẻ thay thế nên Hạ Đồng mới hất phần cơm vào người em, Hạ Đồng cũng không có nói không xem Ân Di là gì cả, Hạ Đồng chỉ nói cô ta yêu Dương Tử không thua gì Ân Di. Nguyên Nhã định thần lại, run rẩy nói ra hết.
|
-Còn gì nữa?-Lăng Hạo nhả khói ra, khuôn mặt sau làn khói mờ càng thêm huyền ảo khó đoán -Không còn nữa... em đã nói hết rồi... anh tin em đi...-Nguyên Nhã lắc đầu lia lịa -Bây giờ đã tin chưa? Lăng Hạo nói, nhìn ra cánh cửa trên sân thượng. Ân Di từ bên trong bước ra, biểu lộ không mấy ngạc nhiên. Cứ như không phải chuyện quan trọng. -Cút đi.-Lăng Hạo đánh ánh mắt lạnh lẽo sang Nguyên nhã -Vâng, vâng. Được ân xá, Nguyên Nhã liền liều mạng chạy khỏi sân thượng. -Đây là kết quả cậu muốn tôi lên đây?-Ân Di đi đến đứng cạnh Lăng Hạo -Phải. Tôi đã nói Hạ Đồng rất lương thiện. -Cậu còn yêu tôi không?-Ân Di nghiêm túc hỏi -Câu này từ lúc em tỉnh lại đã hỏi tôi ba lần.-Lăng Hạo lại không trả lời câu hỏi của Ân Di -Trả lời tôi. -Từ trước đến giờ, em chưa hề yêu tôi, thì lấy lí do gì tôi lại ngoan cố yêu em. Lăng Hạo bình thản nói hết câu, lại rít một hồi hơi dài. -Anh... Từ trước đến giờ, chưa bao giờ Lăng Hạo có cách trả lời như bây giờ, anh thay đổi như thế chỉ có một nguyên nhân, là Hạ Đồng. Thật sự Hạ Đồng có sức ảnh hưởng đến vậy sao? Ngay cả hai anh từng vì Ân Di trở mặt lại yêu Hạ Đồng sâu đậm quên mất Ân Di. -Thật là khâm phục Hạ Đồng!!!-Ân Di không muốn nói ra câu này nhưng vẫn phải nói -Ân Di, khi em nói là do Dương Tử nuông chiều Hạ Đồng thì em có biết cô ấy rất đau lòng không? -Em nghĩ sao thì nói vậy? Lúc đó nhân chứng vật chứng đều có đủ. -Em nên tin anh, Hạ Đồng và em đều rất lương thiện, nhưng cô ấy không thông minh bằng em, không thể thắng nổi em đâu. -Lăng Hạo... anh đã không còn như trước. -Bởi vì Hạ Đồng dạy cho anh cách bao dung. Yêu một người không nhất thiết phải có, chỉ cần nhìn người đó hạnh phúc, thì mình cũng sẽ hạnh phúc thôi. Lăng Hạo quăng điếu thuốc xuống giẫm lên nát, lời nói là thật tâm. -Anh từng yêu em, vậy mà... anh không nghĩ đến cảm giác của em, thẳng thừng làm em đau lòng. -So với những lời nói này của anh, thì Dương Tử đã cho Hạ Đồng rất nhiều lời nói làm Hạ Đồng đau lòng hơn cả em. Em có biết, có lần Dương Tử nói cậu ta không hề yêu Hạ Đồng, là đùa giỡn với Hạ Đồng, Hạ Đồng rất đau khổ, nhờ anh giúp cô ấy hủy hợp đồng với tập đoàn Thiên Tử, nhưng mà lại bị Dương Tử ngăn lại. Nếu là em, em cũng biết câu nói đó làm em đau lòng chừng nào rồi. -Bởi vì trong lòng Dương Tử còn có em. Hạ Đồng chỉ là người đến sau.-Ân Di vẫn bướng bỉnh -Em sai rồi. Không thể phân biệt ai đến trước đến sau, chỉ có yêu và không yêu. Dương Tử không thể quên em, ba năm sống trong thế giới riêng của mình, cả anh cũng thế, nhưng mà từ khi Hạ Đồng xuất hiện thì mọi thứ xung quanh của anh cả Dương Tử từ một màu đen xám xịt bỗng có đủ màu sắc. -... -Hạ Đồng dạy anh và Dương Tử cách vui vẻ để sống, cách bao dung rộng lượng, biết tha thứ, cả tâm tư tình cảm, đặc biệt là cảm giác hạnh phúc, đau đớn khi yêu. Ba năm nay, bọn anh đã sống tách biệt với thế giới, trong tim chôn vùi những mảnh kí ức buồn kia, là Hạ Đồng đến xoa dịu nỗi đau của cả hai, mang nụ cười đến cho cả hai. Ân Di, đáng lý em phải vui khi thấy bọn anh vui vẻ hạnh phúc chứ? Ân Di nghiêng đầu nhìn Lăng Hạo, mím chặt môi. Vui vẻ hạnh phúc sao? Làm sao có thể khi người làm cả hai vui vẻ hạnh phúc không phải là cô, mà là người con gái khác. Cho dù Ân Di rộng lượng đến đâu, thì cô cũng là con gái. Cũng ghen tuông đố kị, không thể nhìn người con trai của mình hạnh phúc bên người khác. -Em không thể, em sống đến bây giờ chỉ vì Dương Tử. Em sẽ không bỏ cuộc, sẽ giành lại anh ấy. Nói xong, Ân Di quay đầu bỏ đi. Lăng Hạo không kéo Ân Di lại, cũng không nói gì thêm, im lặng nhìn Ân Di bỏ đi, ánh mắt lại thêm ưu buồn.
|
Chương 150: Mạch Huân.
Tối đến, Hạ Đồng ngồi trên giường, co ro ôm đôi chân của mình, đầu gác lên đầu gối. Hôm nay đúng là chẳng ra gì mà. "Cạch" một tiếng, cánh cửa phòng cô được mở ra, Hạ Đồng không ngước nhìn là ai vào, trong lòng cô cũng biết chỉ có anh mà thôi. Tiếng bước chân chậm rãi vang lên đều đều, xung quanh cô liền bị hơi ấm của người con trai bao quanh. Bên giường bị lún xuống, Dương Tử khẽ thở dài, than nhẹ: -Sao không qua phòng anh? Vẫn còn giận anh sao? Hạ Đồng nâng đầu lên ngước mắt nhìn anh, nhàn nhạt mở miệng: -Hôm nay em mệt, không muốn học. -Sắp đến kì thi rồi. -Em mệt lắm, anh ra ngoài đi. Hạ Đồng tâm tình ngoài không vui vẻ ra thì là rất rất không vui vẻ. Cô thật sự không hiểu, vì sao hết lần này đến lần khác anh luôn làm cô nuôi hi vọng, có được niềm hi vọng rồi lại lấy nó đi mất, làm cô trở tay không kịp cuối cùng chỉ mang nhiều thương tích đau đớn. -Chuyện lúc sáng, anh tin em. Dương Tử trầm ổn lên tiếng, lời này là anh thật lòng nói, lúc sáng là vì không có chứng cứ xác minh là Nguyên Nhã gây sự, vả lại Hạ Đồng đánh người trước, nhìn vào ai có thể tin là Nguyên Nhã kiếm chuyện. Cho dù anh nói anh tin cô thì chắc chắn sẽ có người cho rằng anh thiên vị, vả lại là Ân Di muốn anh lấy lại công bằng, Hạ Đồng trong thế bị động, dù làm thế nào vẫn không giúp được cô, chỉ sợ làm cô bị mọi người khinh bỉ nói cô dựa thế vào anh. -Có quá muộn không? Lúc sáng, em chờ anh nói ba từ này, cuối cùng em chờ được nhưng mà anh lại thêm từ nhưng. Nói trắng ra là anh cũng không thể tin em. Lòng cô bây giờ rất lạnh, cả người tê dại không còn cảm giác nào. Phải chi cô mạnh mẽ một chút, thông minh một chút, thì đối với lời tuyên chiến của Ân Di cô không cần phải lo sợ, đối với sự thân bất do kỷ của Dương Tử thì cô không phải đau lòng. -Xin lỗi, là anh không tốt, anh nói sẽ không làm em đau lòng nhưng ngược lại làm em đau lòng nhiều nhất lại là anh. Lúc sáng anh có đuổi theo em nhưng mà... anh cũng có xem lại camera, chứng minh em vô tội. Lời nói của Dương Tử như nhát dao đâm thẳng vào tim cô, Hạ Đồng hé răng cười lạnh, sau đó cười thành tiếng. -Hóa ra, anh có đuổi theo em nhưng vì chị Ân Di nên không đuổi theo. Hóa ra, anh phải xem camera mới tin em. Cô còn muốn nói: "Hóa ra, từ trước đến giờ đều là cô ngộ nhận!!!" nhưng mà lại không thể nói. Dương Tử giật mình, anh không ngờ câu nói của anh lại làm cô tổn thương, trong lòng không ngừng tự trách bản thân mình, sau đó vươn tay ra ôm lấy cô vào lòng. -Không phải, không phải... anh... thật ra... Dương Tử câu nói không hoàn chỉnh, lòng anh đã phiền muộn lắm rồi, bây giờ càng thêm rối ren. Hạ Đồng không đẩy anh ra, im lặng để anh ôm mình, cũng im lặng tận hưởng hơi ấm từ người anh, cảm giác an toàn của anh mang lại. Cho cô tham lam một chút đi, một chút thôi cũng được... -Vì sao? Vì sao? Hạ Đồng liên tục uất ức nói, nước mắt cũng rơi ra khỏi hốc mắt, hai tay phía sau như trút giận đánh liên tục vào tấm lưng rộng lớn của anh. Dương Tử biết cô rất tủi thân cùng đau lòng, hai tay càng gắt gao ôm chặt cô vào lòng, bản thân cũng không làm gì cứ để cô đánh mình, có lẽ như thế cô sẽ bình tĩnh và trút hết nổi thống khổ trong lòng. Ân Di đứng bên ngoài nhìn vào cánh cửa mở hờ, đôi mắt xinh đẹp hiện lên nỗi bi ai, đôi môi anh đào run bần bật mím chặt lại. Thật sự Ân Di đã thua sao? Thật sự là Dương Tử không còn yêu Ân Di nữa sao? -Hạ Đồng, em đã dùng cách gì để cả Dương Tử và Lăng Hạo không yêu chị nữa? . . . "Bài hát Niệm Khuê vừa mới được đưa ra thì trường đã thu hút hàng triệu lượt nghe, bài hát này do nam ca sĩ nổi tiếng đương đại Mạch Huân trình bày, bài hát Niệm Khuê vừa sâu lắng làm cảm động người nghe, vừa làm mọi người ngộ ra nên trân trọng thứ mình đang có, cũng giống như từ Niệm trong Niệm Khuê được nhạc sĩ sáng tác giải thích, Niệm là hoài nhớ, mà Khuê vẫn chưa được lí giải."
|