Duy Ngã Độc Tôn
|
|
CHƯƠNG 576: OAI LỰC DUY NGÃ CỬU KIẾM.
- Bảo khí... Trong mắt lão già hiện lên một tia tham lam. Trong tay bọn chẳng qua cũng chỉ là một số Linh khí mà thôi! Bảo khí là thứ mà cũng chỉ có Hoàng tộc và nhóm người Đại nhân vật mới có thể nắm giữ! - Tiểu tiện nhân! Ngươi chết chắc rồi! Ngươi cho rằng có trong tay một kiện Bảo khí là có thể vô địch sao? Lão già này vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn thoáng qua hai lão già khác nói: - Cùng lên, bắt con tiện nhân này báo thù cho sư điệt! Hai lão già còn lại cũng liếc mắt nhìn nhau, đều nhận ra một chút độc ác trong mắt nhau. Dù sao loại nữ tử cấp bậc như thế này, bọn họ cũng không thể chà đạp trong tay được. Đã như thế...tâm ngoan thủ lạt là một lựa chọn không sai! Hai lão già kia cũng cười khàn một tiếng, thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã ở ngay trước mặt Cơ Ngữ Yên, trong tay mỗi người đều là một kiện Linh khí, hung hăng đánh thẳng về phía Cơ Ngữ Yên. Đây là sự quyết đoán của võ giả. Nếu đã quyết định, sẽ xuống tay giết nữ nhân này thì quyết không thủ hạ lưu tình! Ba võ giả cảnh giới Lôi Kiếp vây công Cơ Ngữ Yên nhưng trên người Cơ Ngữ Yên lại có tới hai kiện Bảo khí cũng không phải không có lực hoàn thủ. Một kiện Bảo khí phòng ngự nháy mắt kích phát một cỗ lam quang. Lam quang bắn ra bổn phía, trong thời tiết đầy mây đen áp đầu này thì đẹp tới quỷ dị. - Mẹ ơi, con tiểu tiện nhân này không ngờ có tới hai kiện Bảo khí! Chủ nhân, cùng tiến lên, bắt được nàng là chúng ta phát tài rồi! Lão già phát sinh xung đột đầu tiên với Cơ Ngữ Yên điên cuồng hô lên! Đám người Âu Dương Hải đều trốn ở rất xa lo lắng không thôi. Âu Dương Hải đi tới đi lui trong phòng. Loại chiến đấu ở cấp bậc này, hắn căn bản không thể tưởng tượng nổi. Đừng nói nhúng tay, dù là thân ảnh đối phương, hắn cũng không nhìn thấy được! Nghĩ tới nghĩ lui, Âu Dương Hải rốt cuộc quyết định mạo hiểm một lần. Hắn thấp giọng phân phó: - Lấy ra ba miếng đạn tín hiệu, phát đi! Một tên tâm phúc bên cạnh hắn thấp giọng nói: - Lão gia, chúng ta phát cho ai xem? Trên đại dương mênh mông này...Lại nói, sau khi phát ra đạn tín hiệu, khẳng định những người này sẽ tìm tới chúng ta... - Câm miệng! Sắc mặt Âu Dương Hải xanh mét quát: - Ngươi thì biết gì? Ngươi thực sự nghĩ rằng những người kia sẽ cho chúng ta được phú quý sao? Nằm mơ đi! Tới địa bàn của bọn chúng rồi thì không phải là để bọn chúng làm nhục sao? Cũng chỉ khi ân sư trở về thì chúng ta mới được cứu! Lần này, nếu thuận lợi trở về thì ta hứa sẽ cho các ngươi một hồi đại giàu sang! Thực lực những người đó dù vô cùng mạnh mẽ nhưng trong mắt người thường nhân này, lại không thực tế bằng Âu Dương Hải. Những người này đã theo Âu Dương Hải nhiều năm, tự nhiên biết lời hứa của lão đáng giá ngàn vàng! Bởi vậy tất cả đều câm miệng, có người trực tiếp lao ra, leo tới cột buồm cao nhất rồi bắn ra ba miếng đạn tín hiệu màu đỏ tươi. Đạn tín hiệu vọt cao vào tầng mây dày, trực tiếp nổ tung, ở ngoài vài trăm dặm đều có thể thấy được. - Khốn kiếp! Bọn họ phát đạn tín hiệu! Người tuổi trẻ bên cạnh người trung niên kia giận dữ nói: - Ta đi giết bọn họ! - Chậm đã, những người này đều là nhân tài quý báu! Hừ, đợi khi tới địa bàn chúng ta rồi thì dù cho họ đôi cánh cũng không thể thoát được! Loại thời tiết quỷ quái này thì phát đạn tín hiệu có ích gì chứ? Người trung niên ngăn lại. Cũng không sai! Cách đó không xa đã là tâm bão. Cho dù cường giả Lôi Kiếp như hắn đi vào cũng khó có thể toàn thân trở ra, lại có người có thể tuỳ ý qua lại sao? Bọn họ phóng đạn tín hiệu cũng chỉ lãng phí mà thôi! - Chủ nhân, nhanh chút đi! Con tiểu tiện nhân này quá lợi hại, ba người chúng ta không địch lại được! Lão già kia điên cuồng hô lên! Người trung niên này thở dài một hơi, nhìn về phía Cơ Ngữ Yên thản nhiên nói: - Cô nương, đắc tội! Nói xong, trên người hắn đột nhiên bộc phát ra một đoàn hào quang chói mắt! Ánh sáng này khiến cho cảnh tượng hôn ám lúc này cũng bị chiếu sáng rực rỡ. Hào quang này khiến cho những người nhìn vào, hai mắt đều lập tức trở nên tối đen, không còn nhìn được gì nữa! Người trung niên này quát lớn một tiếng: - Liệt Nhật Chiến Kỹ Thập Tam Thức! Thức thứ nhất, Quang mang vạn trượng! Khi lên tiếng, hào quang khiến người ta phải chói mắt này lập tức ập thẳng về phía Cơ Ngữ Yên! Tốc độ của ánh sáng nhanh như thế nào hẳn ai cũng đã biết! Cơ Ngữ Yên căn bản không kịp né tránh, bị cột sáng này bắn trúng. Nhưng bản thân màn hào quang này lại không có tính công kích, chỉ khiến người ta khó có thể mở hai mắt ra được mà thôi! Cơ Ngữ Yên theo bản năng khép mắt lại, chợt nghe người trung niên này lại quát lớn: - Thức thứ hai, Nhất kiếm quang hàn cửu vạn lý! Hào quang này nháy mắt đã ngưng kết thành một đạo kiếm khí toả ra sát khí lẫm liệt, hung hăng chém về phía Cơ Ngữ Yên. Ầm! Kiếm khí đánh vào Bảo khí phòng hộ trên người Cơ Ngữ Yên, khiến cho màn hào quang bảo hộ này phát ra dao động kịch liệt. Ba lão già kia cũng vung Linh khí, nhằm về phía Cơ Ngữ Yên! Xem ra, bọn người này bình thường cũng vẫn dùng loại biện pháp này, phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý. Bốn người trực tiếp bức Cơ Ngữ Yên lao ra khỏi boong thuyền, thối lui lên giữa không trung. Bởi vì đám người này cũng sợ làm hỏng chiếc thuyền cho nên đều khống chế chiêu thức của mình. Nhưng khi tới không trung rồi thì hiển nhiên không phải băn khoăn về điểm này nữa. Cả đám đều phát huy hết sở trường của mình. Nhất là người trung niên sử dụng chiến kỹ Liệt Nhật Thập Tam Thức cực kỳ cường đại, quả thực có thể so sánh với chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn của Tần Lập! Một khi dùng tới chiến kỹ này lập tức khiến người ta cảm giác được một loại kiêu ngạo, bá đạo, làm cho người ta chổng đỡ rất vất vả! Trên thực tế, uy lực của nó so với chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn thì còn kém xa lắm, nhưng hiệu quả cũng rất kinh người! Dù sao chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn cũng là chiến kỹ độc nhất vô nhị! Tối trọng yếu chính là những người này phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, khiến cho Cơ Ngữ Yên có cảm giác được chỗ này mất chỗ kia. Bảo khí Thúy Trúc Trượng quả thật rất cường đại nhưng nếu không có khối Bảo khí phòng ngự Hắc thiết kia thì Cơ Ngữ Yên đã sớm bị bắt sống rồi! Ngay cả cơ hội chạy trốn hay tự bạo cũng không có! Cũng nhờ hai kiện Bảo khí này mà khiến Cơ Ngữ Yên tuy rằng lâm vào hạ phong nhưng khí thế vẫn lấy một địch bốn nên khí thế của nàng vẫn không kém hơn! Nháy mắt khi hào quang do đạn tín hiệu nổ tung mở ra thì Tần Lập đã nhìn thấy. Hắn nhớ tới mũi tên cảnh báo của Đại Thanh Bang lần ấy, tuy không dám xác định đây là do bọn người Âu Dương Hải phát ra nhưng trực giác cho Tần Lập biết nhất định có chuyện xảy ra. Nghĩ tới Cơ Ngữ Yên có thể gặp nguy hiểm khiến trong cơ thể Tần Lập nháy mắt nổi lên một cỗ sát khí nồng đậm! Thân hình hắn chợt loé lên trực tiếp lao vào tầng mây! Tần Lập đưa tay ra chụp một cái vào hư không, bàn tay hắn lập tức xé mở ra một mảng không gian lớn. Thân mình Tần Lập loé lên rồi biển mất, nháy mắt đã xuất hiện ở ngoài mấy chục dặm. Ngay sau đó hắn lại chụp một cái, lại xé mở một mảnh không gian! Nháy mắt, Tần Lập đã đi ra hơn một trăm năm mươi dặm. Lúc này với thần thức cường đại, hắn đã nắm giữ được việc hơn trăm dặm bên ngoài, bởi vì dao động kịch liệt của cuộc chiến. Lửa giận hừng hực từ trong lồng ngực Tần Lập dâng lên, nhìn bầu trời cuồn cuộn mây đen, tối thui như mực, Tần Lập gầm lên một tiếng: - Duy Ngã Cửu Kiếm. Đệ nhất kiếm - Liệu Nguyên! Ẩm Huyết Kiếm trong tay Tần Lập phát ra một tiếng rồng ngâm, mũi chếch lên cao. Trên trời cao, một đoàn hoả cầu vô cùng lớn nháy mắt hình thành. Ầm ầm...! Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, át đi hết thảy thanh âm khác trong thiên địa! Sấm chớp ầm ầm lập loè, mưa lớn tầm tã, giờ khắc này toàn bộ đều trở nên ảm đạm thất sắc.Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com Tiếng nổ lớn này, trực tiếp khiến cho những người đang đánh nhau cũng phải kinh hãi sửng sốt! Không ngờ đều đồng thời dừng tay, há hốc mồm mắt nhìn về cảnh tượng rung động lòng người cách xa trăm dặm kia. Một đoàn hoả cầu khủng bố ầm ầm bạo liệt, dường như khiến toàn bộ bầu trời cũng phải sụp đổ! Mây đen trong khuôn viên mấy trăm dặm bị cỗ lực lượng đáng sợ này chấn cho tiêu tan! Trong bầu trời mênh mông trên biển cả này, thiên địa hôn ám đột nhiên xảy ra một cảnh tượng quỷ dị khiến người ta suốt đời cũng khó có thể quên được! Bầu trời bị mây đen che kín giống như bị người ta khoét ra một lỗ thủng vô cùng lớn. Mâv đen trong phương viên mấy trăm dặm đột nhiên biến mất, lộ ra bầu trời xanh thẳm! Một đạo ánh sáng rộng cả trăm dặm nhất thời hạ xuống! Thiên địa chỉ còn một đạo ánh sáng quang mang rộng tới trăm dặm này, một nam nhân, đang ở giữa không trung, tắm rửa ở trong quang mang này, giống như một pho chiến thần không thể kháng cự. Hắn như một tia chớp, lao thẳng về phía Cơ Ngữ Yên! Bốn người đang vây công Cơ Ngữ Yên bị một màn này khiến sắc mặt đại biến, tràn đầy kinh sợ. Khi chúng liếc mắt nhìn nhau, đều nhận ra sự hoảng sợ trong mắt đối phương! - Địa Tiên! Một lão già run rẩy nói: - Ngoại trừ Địa Tiên thì ai có thể cải biến thiên không? - Hắn dường như...Đang hướng về phía chúng ta? Lão già này cũng mất đi sự trấn định lúc nãy, thanh âm trở nên run run. Người trung niên mắt to mày rậm cũng hoảng sợ nói: - Đây chính là người bọn họ đang chờ, mau chạy! Nói xong thân hình chợt loé lên, cấp tổc bỏ chạy về phía xa xa! Ba lão già kia cũng chỉ chậm nửa nhịp, không nói gì nữa mà nhanh chóng đi theo người trung niên, điên cuồng chạy trốn! Người như thế ai dám tranh phong? - Muốn chạy? Tần Lập nhìn về phía Cơ Ngữ Yên ở giữa không trung, tưởng tượng ra sự kinh hiểm của một địch bốn, lửa giận trong lòng càng tăng, trong miệng như gầm lên hai chữ! - Cụ Phong! Một kiếm chỉ về phía người trung niên và ba lão già kia chạy trốn. Khoảng cách hai phe lúc này chừng bảy tám mươi dặm nhưng một cỗ kiếm khí thoát ra khỏi Ẩm Huyết Kiếm, hoá thành một phong long! Phong long mang theo lực lượng khổng lồ, giương nanh múa vuốt, cực kỳ khủng bổ. Với một tốc độ cực kỳ kinh khủng, đã đánh thẳng vào lưng một lão già trong đó. Lão già này ngay cả kêu thảm cũng không thể, lập tức bị diệt sát, ngay cả cặn bã cũng không sót lại! Hai lão già kia cũng bị cỗ lực lượng này lan tới, nhưng chỉ bị thương nhẹ. Chúng chỉ hận cha mẹ chỉ sinh ra hai cái đùi, càng cố chạy nhanh hơn nữa, nháy mắt đã biến mất trong không trung. Tần Lập lạnh lùng nhìn thoáng qua phương hướng bọn chúng biến mất, sau đó dừng lại bên người Cơ Ngữ Yên, sắc mặt hơi tái nhợt. Dù sao, Tần Lập đã tiêu hao không ít tinh lực khi ở trong biển, lại còn bị thương nhẹ. Vừa rồi, hai kiếm kia đã gần như dùng hết toàn bộ lực lượng của Tần Lập, cho dù muốn đuổi theo đối phương cũng hữu tâm vô lực. Tuy nhiên, người trung niên và hai lão già may mắn sống sót kia đều bị doạ cho vỡ mật, làm sao có gan mà quay đầu nhìn lại Tần Lập?
|
CHƯƠNG 577: QUYỂN TRỤC THẦN BÍ!
Ngữ Yên, nàng không sao chứ? Tần Lập đứng bên người Cơ Ngữ Yên, vẻ mặt tự trách nói. Kỳ thật, khi hắn từ đáy biển đi ra, bởi vì trên người có chút thương thế và mệt mỏi nên đã tìm chỗ nghỉ ngơi một lát, chờ cho bão táp lắng xuống chút. Hắn quả thực không ngờ có người ở thời điểm này lại uy hiếp tới bọn người Cơ Ngữ Yên. Nếu hắn từ trong biển đi ra, lập tức đi tìm bọn Cơ Ngữ Yên thì cũng có thể tìm được! - Muội không sao, huynh bị thương à? Cơ Ngữ Yên chỉ có hơi chật vật, cũng tiêu hao quá nhiều. Nhưng khi thấy biểu tình khẩn trương của Tần Lập như thế thì trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, sau đó phát hiện thấy sắc mặt Tần Lập quá mức tái nhợt, dù đang dịch dung nhưng vẻ tiều tụy trong mắt vẫn khiến Cơ Ngữ Yên nhận ra. - Chút thương thế nhỏ mà thôi, chỉ là hơi thoát lực, chúng ta trở lại thuyền đi! Vẻ mặt Tần Lập rất mệt mỏi nói. - Được! Cơ Ngữ Yên nắm lấy tay Tần Lập, hai người hạ xuống trên boong thuyền. Trên bầu trời, ánh sáng vẫn bị mây đen bao phủ nhưng mưa đã ngớt. Sau một màn kia, người trẻ tuổi ở trên thuyền đã bị đồng bọn bỏ lại, đang nửa sống nửa chết! Sau khi nhìn thấy thần uy của Tần Lập thì bọn người kia căn bản không có dũng khí đổi mặt với hắn, sớm bị dọa cho vỡ mật! Tần Lập hạ xuống thuyền, thoáng nhìn qua người thanh niên bị Cơ Ngữ Yên đánh cho trọng thương kia, thấy rằng người này đang thoát khí, thấy đồng bọn bỏ chạy cũng chỉ biết trơ mắt ra nhìn mà thôi! Hắn nằm ở trên boong tàu, hai mắt vô thần, thấy Tần Lập đi tới, yết hầu hắn giật giật, khó khăn lắm mới nói được: - Cho ta...một cái...Thống khoái... Tần Lập nhìn hắn hỏi: - Các ngươi là ai, vì sao phải đánh cướp thuyền của chúng ta? Ham muốn nữ nhân của ta sao? Có lẽ biết mình đã sắp chết, trong mắt người trẻ tuổi này toát ra một chút hối ý. Dường như đang nhớ tới một chút những điều đẹp đẽ trước đây. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: - Chúng ta là người của...Lăng Phong Thương đoàn...Đại Chu Quốc, đang tìm kiếm...một bảo tàng...Phát sinh xung đột...Tiểu Công chúa Hạ Văn Đình của Đại Hạ Quốc...Khụ khụ. Người trẻ tuổi này nói xong, bắt đầu ho khan kịch liệt, máu tươi không ngừng bị hắn ho ra. Tần Lập lấy ra một viên đan dược, đút cho người thanh niên này rồi nói: - Ăn đi, nó có thể cho ngươi đỡ thống khổ! - Cảm ơn... Trong mắt người trẻ tuổi này hiện lên chút cảm kích, không do dự nuốt viên đan dược này vào. Bởi vì đối phương nếu muốn hại hắn thì căn bản cũng không cần phiền toái như thế, chỉ cẩn ném hắn xuống biển thì chắc chắn cũng phải chết rồi! Đan dược vừa vào miệng lập tức hòa tan, một cỗ hương thơm thấm lòng người lan ra. Người thanh niên này cảm giác được toàn thân mình đã không còn đau đớn nữa. Không kim nổi phải cười khổ một tiếng, hắn chậm rãi nói tiếp: - Nếu để ta được lựa chọn lần nữa thì ta...tuyệt đối không chọn kết thù oán với các ngươi! Thật sự là ngu ngốc! Thậm chí ta cũng sẽ không phát sinh xung đột với Tiểu Công chúa của Đại Hạ Quốc. Hiện tại nói gì cũng muộn rồi! Bảo tàng không tới tay, lại rơi vào kết cục thuyền hủy nhân vong! Bằng hữu, ngươi rất mạnh! Nhìn qua cũng không phải người độc ác nhưng phải hết sức cẩn thận! Lăng Phong Thương đoàn nếu biết tung tích của các ngươi thì chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua đâu. Những người chúng ta cũng chỉ là một tiểu đội của Thương đoàn mà thôi...Thế lực Lăng Phong thương đoàn...cực kỳ cường đại! Tần Lập lặng lẽ gật đầu, trầm mặc một chút rồi nói: - Ngươi có tâm nguyện gì nữa không? Trong mắt người trẻ tuổi này đột nhiên phát ra hào quang, hơi há mồm dường như muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài rất khẽ, lắc đầu nói: - Bỏ đi, nguyên vốn là...là chuyện ta tự nguyện. Không chừng ta đã chết thì ngay cả ánh mắt nàng cũng không thèm nhìn ta một chút...Không cần gì nữa. Để ta đi đi...Chỉ cần ném ta xuống biển là được. Ha ha ha...Ta thích biển, hãy cho ta...về với biển đi... Tần Lập khẽ gật đầu, vừa muốn ra tay thì người trẻ tuổi bỗng nhiên nói: - Chờ một chút...Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com Nói xong, hắn dường như cố hết sức từ trong ngực áo lấy ra một quyển trục nói: - Thứ này ta có được từ nhiều năm rồi nhưng vẫn chưa từng lấy ra. Ta cảm thấy nó là thứ rất thần bí của thời Thái cổ. Ta sắp chết, thứ này cũng không có tác dụng gì nữa, tặng cho ngươi! Tần Lập nhận lấy, vừa mở ra thì sắc mặt lập tức nhăn lên. Chất liệu của thứ này không ngờ giống như đúc với bản đổ Thái cổ trong tay hắn. Nhưng đây cũng không phải là phần thứ tám của tấm bản đồ Thái cổ. Bởi vì trên mặt nó có một đồ án trận pháp rất phức tạp! Tần Lập đưa tinh thần lực tiến vào, phát hiện trận pháp này rất cao thâm khó hiểu, hơn nữa còn phức tạp tới độ đủ cho người ta phát điên lên! Tần Lập lập tức nhanh chóng rút tinh thần lực ra. Chỉ nửa khắc ngắn ngủi thế mà tinh thần lực vốn vô cùng mạnh mẽ của hắn không ngờ bị tiêu hóa mất một phần mười! Sắc mặt Tần Lập có chút trắng bệch, thầm nghĩ thứ này rất tà dị, với tinh thần lực hiện tại của hắn thì nếu muốn biết trên đó là thứ gì đúng là si tâm mộng tưởng. Tuy nhiên, Tần Lập cũng biết đây chính là thứ tốt! Tần Lập nhìn người thanh niên này, hơi lắc lắc đầu, vung tay lên. Một cỗ kình lực trực tiếp chặt đứt tâm mạch của người này, để hắn chết đi, không còn thống khổ nữa! Người thanh niên này vẫn mở to hai mắt nhưng trong đó đã chứa đầy vẻ giải thoát. Tần Lập đưa tay lên vuốt mắt người này khép lại. Sau đó làm theo nguyện vọng của người này, thả xác của hắn xuống biển. Chỉ qua vài con sóng, xác của người này đã biến mất không thấy. Cơ Ngữ Yên vẫn đứng bên cạnh Tần Lập. Nàng khẽ cắn môi dưới, trầm mặc không nói gì. Tần Lập quay đầu nhìn sang nàng, bỗng nhiên mỉm cười nói: - Sao thế, cảm thấy đau lòng vì cho rằng mình đã giết lầm người sao? Cơ Ngữ Yên khẽ gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Tần Lập nhẹ giọng nói: - Chuyện trên giang hồ làm sao có thể phân rõ đúng sai? Loại chuyện rối rắm này không bằng nghỉ ngơi cho tốt, ngủ đi một giấc. Ngày mai thức dậy sẽ quên đi! Nàng lúc ấy mà không giết hắn thì hắn phải giết nàng. Đối mặt với sự uy hiếp bằng vũ lực thì biện pháp hữu hiệu nhất chính là sử dụng vũ lực còn mạnh hơn nữa để đánh trả! Trông cậy vào lương tâm người khác sao? Đó quả là một ý tưởng quá thánh thiện! Hơn nữa, nàng cho rằng hắn tặng ta thứ đồ này chính là hảo tâm sao? - Ah? Có gì sao? Cơ Ngữ Yên có chút không hiểu nhìn Tần Lập. Tần Lập cười lạnh nói. Mặt trên thứ này có khắc một trận đồ vô cùng thần bí phức tạp, khiến người ta nhìn vào không kìm nổi phải cẩn thận nghiên cứu. Mà khi tập trung tinh thần nghiên cứu nó thì trận đồ sẽ vô cùng vô tận hấp thu tinh thần lực của đối phương. Lúc nãy ta vừa nhìn thoáng qua mà đã bị hút mất một phần mười! Chẳng lẽ người thanh niên này không biết sao? Quả thật Tần Lập cũng không thể xác định được người thanh niên này có biết hay không? Nhưng người này có được thực lực Đan Nguyên Anh Hóa, hẳn là không thể có chuyện chưa từng nghiên cứu qua thứ này. Tần Lập nói thế chủ yếu vì thấy Cơ Ngữ Yên hơi thương cảm, sợ rằng tinh thần nàng sẽ vì thế mà sa sút. Đây cũng hoàn toàn không phải là chuyện tốt! Trên thế giới mà thực lực quyết định hết thảy, ở loại pháp tắc cá lớn nuốt cá bé thì suy luận này hoàn toàn hợp lý. Nếu lúc nãy Tần Lập không kịp thời rút lại thì không biết sẽ tạo ra hậu quả như thế nào? Kết quả may mắn nhất chính là Cơ Ngữ Yên chạy trốn, đám người Âu Dương Hải bị bắt về Đông Hoang, sau này có về được hay không cũng là một vấn đề lớn. Kết quả tồi tệ nhất chính là Cơ Ngữ Yên bị bắt giữ. Loại nữ nhân phong hoa tuyệt đại như thế nếu bị bắt đi thì sẽ gặp phải những chuyện gì? Cũng không cần nhiều lời, hẳn ai cũng hiểu được! Nếu như thế thì đối phương liệu có mở cho Cơ Ngữ Yên một con đường không? Hiển nhiên, Cơ Ngữ Yên sẽ không theo bọn họ lên thuyền. Cũng từ đó, một hồi chiến tranh ngươi chết ta sống sẽ bắt đầu. Không có khoan dung, không có hòa giải! Trong mắt những người của Lăng Phong thương đoàn, những người thực lực không bằng bọn họ đều là con kiến. Ngay cả Tiểu Công chúa của Đại Hạ Quốc mà bọn chúng cũng dám trêu chọc thì có ai mà bọn hắn không dám đắc tội? Cơ Ngữ Yên cũng là người thông minh nhạy bén. Chỉ bởi vì biểu hiện trước khi chết của tên thanh niên kia mà trong lòng nàng có chút thương cảm, cảm thấy việc chém giết trong giang hồ thật sự không có ý tứ gì? Nhưng được Tần Lập khai đạo như thế Cơ Ngữ Yên cũng nhanh chóng thông suốt. Đừng nói những người này, Hạt Tử Bang kia đã giằng co với Băng Tuyết Môn tới mấy chục năm qua, nếu thật sự vây hãm Băng Tuyết Môn thì bọn họ sẽ hạ thủ lưu tình sao? Bỏ qua cho mình sao? Đáp án hiển nhiên là không! Cho nên, lúc ấy Tần Lập trọng thương, trong lồng ngực Cơ Ngữ Yên nghẹn một cỗ tức giận, vọt tới Hạt Tử Bang, giết sạch cả đám trộm cướp kia không còn một mống. Sau khi Cơ Ngữ Yên suy nghĩ cẩn thận lại hướng về Tần Lập cười cười nói: - Bên ngoài gió lớn, chúng ta về nghỉ ngơi chút đi! Tần Lập khẽ gật đầu. Trải qua nhiều chuyện như thế, hắn cũng thấy rất mệt mỏi. Hắn phân phó Âu Dương Hải trở về rồi trực tiếp vào lại trong phòng, bế quan tĩnh dưỡng. Ba loại dược liệu quan trọng nhất là Huyết San Hô, Thiên Huyền thảo, Thụ Liên hoa đã tìm được. Còn một số dược liệu phụ trợ thì có thể dễ dàng thu thập được. Do đó, khi trở về hẳn là có thể nhanh chóng luyện chế ra Càn Khôn Tái Sinh Tạo Hóa Đan, vấn đề của Tây Qua cuối cùng đã có thể giải quyết triệt để. Cơ Ngữ Yên cũng thở phào một hơi, cảm giác áp lực lên người mình chợt giảm nhẹ rất nhiều. Mấy tháng sau, đoàn người bọn rốt cuộc hữu kinh vô hiểm trở về hải cảng. Tần Lập cũng không keo kiệt, cấp cho mỗi người mười viên các loại đan dược. Đối với bọn họ mà nói, những đan dược này đều là thần đan, bởi vì mỗi viên đan dược có thể giúp họ kéo dài tuổi thọ ra ít nhất mười năm. Đây chính là những thứ vạn kim khó cầu! Sau đó, Tần Lập lại cho Âu Dương Hải thêm một lọ chứa cả trăm viên đan dược giúp gia tăng nguyên lực. Loại đan dược này, hiện tại Tần gia đã có thể sản xuất. Con cháu Tần gia đều sử dụng nó để gia tăng nguyên lực của bản thân. Tần Lập còn lấy ra mấy bản công pháp và chiến kỹ đưa cho Âu Dương Hải. Những chiến kỹ, công pháp này đều là thứ lấy được của Thôi gia năm đó, cho dù trong mắt những người ở Thần bí chi địa cũng đều thuộc hàng tinh phẩm, càng không nói tại thế tục này. Việc Âu Dương gia quật khởi đã không thể ngăn cản được. Mặc kệ thế nào, Âu Dương Hải cũng có thể coi như là đệ tử ký danh của Tần Lập. Hắn cũng không thể quá mức keo kiệt. Hắn lại cho Âu Dương Hải một tín vật, để hắn nếu gặp phải kiếp nạn thì có thể tới một số Hoàng thất quốc gia để xin trợ giúp. Bởi vì những quốc gia kia đều là do Tần gia khống chế. Âu Dương Hải tự nhiên ngàn vạn tạ ơn Tần Lập, sau đó lưu luyến nhìn thân ảnh của Tần Lập và Cơ Ngữ Yên biến mất trước mắt.
|
CHƯƠNG 578: THÁI CỔ THÁNH LONG QUẢ!
Một chuyến đi biển này, hành trình trước sau gần nửa năm. Đã trải qua một sổ chuyện, cũng mở mang kiến thức biết võ giả đến từ Đông Hoang, tầm nhìn của Tần Lập so với trước kia tăng lên không ít. Rất nhiều quan điểm ở kiếp trước về địa cầu về vũ trụ, trong chuyến đi biển lần này hoàn toàn bị đảo lộn. Nhưng cũng giúp Tần Lập thực sự hiểu biết về thế giới khổng lồ này, so với trong tưởng tượng của mình còn lớn hơn nhiều lần. Hai người Tần Lập và Cơ Ngữ Yên đang trên đường trở về Tần gia bảo, dọc theo đường đi, gần như không có trì hoãn chút nào, cũng không có dùng xe ngựa, nếu một đường dùng xe ngựa, không có hai năm sợ là không về đến nhà được. Hai người mỗi khi đi ngang qua một thành trấn nào, đều ngừng lại bổ sung một chút cấp dưỡng, đồng thời còn có thể nghe được một sổ tin tức các loại. Trong đó khiến cho Cơ Ngữ Yên phẫn nộ chính là gần như trong các tiểu quốc, trên tường thành thành trấn lớn nhỏ, đều dán họa hình truy nã Tần Lập, đương nhiên cũng có Cơ Ngữ Yên. Trình độ của họa sư cũng không tệ, gần như là thần vận dung mạo của hai người bày ra hết trên bức họa. Phía trên treo giải thưởng, so với trước khi Tần Lập và Cơ Ngữ Yên ra khơi, cũng không có thay đổi nhiều lắm, nhưng treo giải thưởng cho kẻ cung cấp manh mối thì tăng cao rất nhiều. Dễ hiểu, người nào muốn tróc nã vây công Tần Lập có lẽ cũng hiểu, nếu muốn bắt được Tần Lập không phải là chuyện dễ dàng. Hai người mỗi khi đi ngang qua thành trấn, tùy tiện tìm một tiệm cơm ăn cơm, lúc nào cũng nghe được tin tức liên quan tới mình. Làm Tần Lập có chút dở khóc dở cười là rất nhiều người rõ ràng chỉ là kẻ mạo hiểm bình thường, cũng ngồi ở chỗ đó hung hăng khoa trương khoác lác, công bố chính mình đã gặp qua Tần Lập, thậm chí còn nói đã từng đánh bại Tần Lập. Trên thực tế, những người này căn bản cũng không biết Tần Lập là người thế nào, càng không rõ ràng lắm treo giải thưởng kia là ai phát ra. Nhưng bọn họ cũng đều biết, người phát ra treo giải thưởng có lai lịch rất lớn, bởi vì mỗi một người quản lý thành trấn, đều nhận được lời cam đoan chắc chắn, chỉ cần có người cung cấp manh mối, thì nhất định sẽ có người đem tới phần thưởng kinh người cho bọn họ. Chỉ tiếc Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên, giống như là tan biến trong không khí, hoàn toàn không có chút tin tức gì. Địa phương bị người chú ý nhiều nhất, tự nhiên chính là tân thành Hoàng Sa ở Thanh Long Quốc. Phủ đệ của Thân vương A Hô Binh Mã Đại Nguyên Soái của Thanh Long Quốc, thường xuyên bị người không rõ thân phận giám thị, bởi vì rất nhiều người đều có thể nghe được mối giao tình giữa A Hổ và Tần Lập. Bao gồm thành tựu của A Hổ hôm nay, cùng địa vị của A Hổ hiện tại, tất cả đều nhờ có Tần Lập mà được ban cho. Nhưng sau khi trải qua Tần Lập vài lần tàn sát nhẳm vào những người có gan quấy rầy A Hổ, thì không còn có người nào dám trực tiếp tìm đến A Hổ gây phiền toái nữa. Kỳ thật đây cũng đã là một tiến bộ rất lớn rồi! Không bao lâu trước đây, người trong thế tục như A Hổ này, cho dù có được địa vị cao tới đâu, nhưng ở trong mắt những người địa phương thần bí và địa phương cực Tây, chẳng qua cũng chỉ là một con kiến mà thôi. Nếu muốn bóp chết, tùy thời đều có thể! Nhưng hiện tại bọn họ cũng không có cái lá gan đó! Đơn giản là Tần Lập từng phóng ra câu nói: - Ai còn dám đụng tới A Hổ, ta giết người đó! Đúng vậy, bọn họ hiện tại đã bắt đầu sợ hãi Tần Lập này, là thật sự sợ hãi, sợ hãi phát ra từ nội tâm! Thực lực của Tần Lập cho tới nay, xem ra cũng không phải là cường đại nhất nhưng mặc kệ là quần hùng Huyền Đảo năm đó, hay là Thánh nữ Hàn Mai Nguyệt Diêu Tiên Cung sau này, hoặc là Hải Kim Tôn tuyệt thế thiên tài của Hải gia, bao gồm bộ tộc con ngươi màu tím Lãnh Thu Cung tất cả đều đã từng nếm qua đau khổ dưới tay Tần Lập. Còn có rất nhiều rất nhiều người, mỗi khi nhắc tới Tần Lập, mặt sẽ biến sắc thật khó coi. Phần lớn những người này đều không ít thì nhiều chịu thiệt thòi trong tay Tần Lập. Những người này đều muốn giết Tần Lập, còn có một số người căn bản là không biết Tần Lập, cũng muốn giết Tần Lập! Đương nhiên, bọn họ...là vì ích lợi. Theo người chú ý tới Tần Lập càng ngày càng nhiều, một sổ sự tích của Tần gia, cũng dần dần truyền lưu ra ngoài: đan dược của Tần gia, công pháp cùng chiến kỹ tu luyện của Tần Lập, bản đồ Thái cổ trong tay Tần Lập, tài hoa của Tần gia...không một võ giả tự nhận là thực lực rất mạnh nào là không bị hấp dẫn. Cho nên, khi Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên đi ngang qua thành Thanh Long đế đô Thanh Long, phố lớn ngõ nhỏ, đều nhung nhúc võ giả đang đàm luận về Tần Lập. Rất nhiều người vừa thấy đích thật là thực lực không tầm thường, nhưng những người này thật đúng là không được Tần Lập đặt ở trong mắt. Thực lực của bọn họ ở trong mắt người khác có lẽ là rất cường đại, võ giả Chí Tôn, võ giả Phá Toái Hư Không...nhưng ở trong mắt Tần Lập thì hoàn toàn không đủ để vào mắt. Bọn họ hô to gọi nhỏ tìm kiếm Tần Lập khắp thế giới, nhưng không biết rằng không gặp Tần Lập, mới là may mắn lớn nhất của bọn họ! Cơ Ngữ Yên đối với loại tình huống này có chút tức giận, nàng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần Lập nói: - Những người Thánh Hoàng nhất mạch cùng địa phương cực Tây đó quả thực hơi quá đáng, bọn họ rõ ràng là muốn biến huynh thành công địch của mọi người! Bức cho huynh phải ra mặt! Tần Lập cười cười, thản nhiên nói: - Tùy bọn họ đi thôi! Chúng ta trở về Tần gia bảo, bế quan tu luyện đi! Tần Lập định trở về Hoàng Kim Cung tiếp tục bế quan tu luyện một thời gian, tìm hiểu thêm một chút Duy Ngã Cửu Kiếm, tu luyện một chút Tử Khí Quyết. Những người bên ngoài đó, thời gian dài tìm không được mình, tự nhiên sẽ buông bỏ, về phần địa phương thần bí Tần gia bảo kia, Tần Lập không cho rằng có người có thể ở trong thời gian ngắn tìm được. Mấy năm nav địa phương đó đã càng ngày càng nhìn không ra có dấu hiệu có người sinh sống. Cho nên dù có người cường đại mấy đi nữa, cũng rất khó tìm đến được. Đương nhiên, trừ phi bọn họ có bản đồ Thái cổ của địa phương này. Tuy nhiên điều đó là không có khả năng, bởi vi bản đồ Thái cổ địa phương này đang ở trong tay Tần Lập.Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com Xuyên qua ảo trận do Tần Lập tự tay bày ra, hai người rốt cục trở lại Tần gia bảo. Toàn bộ Tần gia bảo bởi vì hai người trở về, lại chấn động. Nhất là đám đệ tử của Băng Tuyết Môn, gặp lại Cơ Ngữ Yên tất cả đều phi thường hưng phấn. Bởi vì nhiều năm qua, Cơ Ngữ Yên chưa bao giờ cách rời bọn họ thời gian quá lâu như vậy. Thượng Quan Thi Vũ, lão vượn Bạch Trung Sơn và các võ giả cảnh giới Đan Nguvên Anh Hóa, đều ở trong Hoàng Kim Cung bế quan tu luyện. Chỉ có Lãnh Dao ở Tần gia bảo, mọi người hàn huyên một phen, sau đó Tần Lập kêu một mình Lãnh Dao đi vào trong phòng của mình. Lãnh Dao nhào vào trong lòng Tần Lập, ôm chặt Tần Lập, thật lâu sau, mới ngẩng đầu, nói: - Thật lo lắng cho huynh! Hiện tại bên ngoài hầu như người của khắp thế giới đang tìm huynh. Trước đây Tần Tỏa có nói với muội, ở Huyền Đảo bên đó Trầm Nhạc và Lâm Hằng đều bị người ta bắt đi, mục đích chính là bức hỏi tung tích của huynh, đến hiện tại còn không biết hai người đang ở đâu nữa. - Cái gì? Lại có chuyện này? Huyền Đảo...ôi! Tần Lập thở dài, khẽ lắc lắc đầu. Lãnh Dao cũng thở dài một tiếng, dù sao nàng cùng Trầm Nhạc và Lâm Hằng cũng coi như quen biết, lúc ấy khi nghe tin này, tâm tình nàng cũng rất suy sụp. - Lúc ấy tộc nhân chúng ta còn ở lại Huyền Đảo còn sống sót đến giờ phần lớn còn nhờ Thiên Cơ Môn chiếu cổ. Các sản nghiệp của Tần gia năm đó, hiện tại đa sổ đều đã bị người ta chia cắt. Trầm Nhạc và Lâm Hằng coi như là bị vạ lây, hi vọng bọn họ đều có thể không có việc gì. Lãnh Dao thở dài nói. Tần Lập híp mắt, ánh mắt lóe sáng, Lãnh Dao thấy thế, nói: - Thiên Cơ Môn cùng Lâm gia đều đã tra xét thời gian rất lâu, nhưng cũng không có manh mối gì, hai người cứ như vậy biến mất. Nhưng hai gia tộc đều thu được thư uy hiếp của đối phương, nói là chỉ cần nói ra tung tích của Tần Lập hoặc là Tần gia ở đâu, thì hai người sẽ bình yên vô sự, bằng không hai người sẽ chết! - Đối phương cũng không nói bọn họ là ai sao? Tần Lập hỏi. - Còn có thể có ai, hiện tại cố truy bắt huynh, không ai khác chính là Thánh Hoàng nhất mạch, Lãnh Thu Cung cùng Hải gia, mà loại phong cách hành sự này, có khả năng nhất chính là Hải gia! So sánh lại, muội thấy rằng Hải gia là gia tộc muốn huynh chết nhất, bởi vì huynh từng tuyên bố sẽ tiêu diệt toàn bộ Hải gia. Lãnh Dao nhíu mày, rồi phân tích: - Về phần Lãnh Thu Cung, bọn họ nhiều lắm là không muốn chấp nhận thân phận Vương giả bộ tộc tử đồng của huynh mà thôi; còn Thánh Hoàng nhất mạch, tuy rằng cũng muốn đuổi giết huynh, nhưng chỉ sợ bọn họ còn không biết Huyền Đảo ở đâu! Tần Lập ngẫm lại cũng đúng, đích thật là như vậy. Hơn nữa đến hiện tại, Tần Lập còn không biết hành động vô tình của hắn ở lĩnh vực Thánh Hoàng lần đó, đã mang đến đã kích cho Thánh Hoàng nhất mạch nghiêm trọng đển cỡ nào. Tần Lập than nhẹ một tiếng, nói: - Chuyện này trước để qua một bên, nhìn xem tình hình rồi tính sau. Ta trước giao cho muội tài liệu luyện chế Càn Khôn Tái Sinh Tạo Hóa Đan. Loại đan dược này quá mức nghịch thiên, có thể trực tiếp biến thân thể người thường trở thành gần như thể chất Tiên Thiên linh thể. Cho nên, khi muội luyện chế nhất định phải thận trọng. Hơn nữa không nên để lộ tin tức ra ngoài. Lãnh Dao nghiêm túc gật gật đầu, nói: - Muội hiểu rồi, huynh yên tâm đi! Thụ Liên Hoa và Thiên Huyền Thảo. Tần Lập sớm đã giao cho Lãnh Dao, hiện tại chỉ cần giao Huyết San Hô cho Lãnh Dao là đủ. Tần Lập ngẫm nghĩ một lúc, rôi lấy ra hai cây Huyết San Hô, sau đó nói với Lãnh Dao một chút về lai lịch đặc biệt của cây Huyết San Hô chỉ có một thước cao, trong suốt, bên trong giống như có máu tươi chảy trong đó. Ánh mắt của Lãnh Dao lập tức sáng rực lên, kinh hô: - Lại còn có chuyện này? Trời ạ! Cái này...là Thánh dược cực phẩm đây! Trừ càn Khôn Tái Sinh Tạo Hóa Đan, nó còn có thể luyện chế đan dược khác, một cây lớn như vậy, thật tốt quá, cũng đủ luyện chế rất nhiều đan dược! - Nó có công dụng rất lớn à? Mặc dù Tần Lập cũng hiểu biết đại khái đối với các loại tài liệu trên Thái cổ đan phương, nhưng hắn chung quy không am hiểu luyện đan, cho nên cũng không hiểu biết thâm sâu lắm đối với các loại đan phương. - Đương nhiên rất lớn, huynh không biết sao! Cho dù là tài liệu trên Thái cổ đan phương, cũng có rất nhiều thứ trong đó đều có thể dùng tài liệu khác để thay thế! Lãnh Dao hưng phấn nói: - Mà cây Huyết San Hô cực phẩm này, thậm chí từng có được linh tính, chính là tài liệu vạn năng tốt nhất! Chỉ đáng tiếc là, nếu như nó hiện tại còn có linh tính, tác dụng sẽ càng lớn hơn, thậm chí muội có thể thử luyện chế những loại đan dược mạnh hơn nữa! Tần Lập âm thầm cười khổ trong lòng, thầm nghĩ lúc ấy thu phục cây Huyết San Hô này chỉ có một cách duy nhất đó là hủy diệt thần thức tà ác của đối phương... Lúc này. Tần Lập đột nhiên nhớ lại trước khi mình rời đáy biển từng thấy cây thần dược kia, vì thế liền tả sơ hình dáng cây thần dược đó cho Lãnh Dao. Không đợi Tần Lập nói xong, Lãnh Dao liền cả kinh mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt khó tin nhìn Tần Lập, lẩm bẩm nói: - Thái cổ Thánh Long Quả, thứ này...không ngờ là thực sự tồn tại!
|
CHƯƠNG 579: UY HIẾP TRỰC DIỆN!
- Thái cổ Thánh Long Quả? Tần Lập hơi nhíu mày, cố nhớ lại xem trên Thái cổ đan phương có đề cập qua thứ này hay không? Tuy nhiên trên Thái cổ đan phương tổng cộng hơn hai trăm loại phối phương, trong lúc nhất thời, cũng rất khó mà nhớ được hết. Bây giờ nghĩ đến, Ô Quận Vương quả không hồ là cường giả thời đại thượng cổ, lão trực tiếp trích ra hơn một trăm bảy mươi loại phối phương Thái cổ đan phương võ giả Thiên cấp có thể luyện chế, ba mươi sáu loại trên cảnh giới Phá Thiên mới có thể luyện chế. Đích xác, luyện chế những đan dược này, cũng không cần người thực lực rất cao thâm, nhưng tài liệu của những phối phương đan dược này, đừng nói cảnh giới Phá Thiên, cho dù là cường giả cảnh giới Lôi Kiếp như Tần Lập trước mắt này, cũng không dám nói toàn bộ đều có thể kiếm được! Bỗng nhiên Tần Lập lại sinh ra một mối hoài nghi, vốn trước đây hắn cho rằng Ô Quận Vương chỉ là một võ giả cảnh giới Chí Tôn mà thôi, hiện tại nghĩ đến, Ô Quận Vương không hẵn chỉ có cảnh giới Chí Tôn. Lãnh Dao cười nói: - Thái cổ Thánh Long Quả, cũng không phải là tài liệu trên bản đồ Thái cổ đan phương kia. Trên thực tế, bởi vì nó quá hi hữu, truyền thuyết về nó cũng rất hư vô mờ mịt, hơn nữa đều không thể khảo chứng. Cho nên, từ thời đại Thái cổ đã có rất nhiều tiên hiền đại năng đều từng nghi ngờ, loại này là không thực sự tồn tại.Nguồn: http://truyenyy.com Lãnh Dao đứng dậy, kích động đi tới đi lui, nói: - Trong truyền thuyết, Thái cổ Thánh Long Quả là cự long sau khi chết đi, một thân long khí biến hóa mà thành, có thể sống lâu đến mấy trăm ngàn năm! Hơn nữa, Thái cổ Thánh Long Quả, cả đời cũng chỉ kết quả một lần, quả của nó cần trải qua bảy giai đoạn, phân biệt là bảy màu đỏ, cam, vàng, xanh, đen, lam, tím. Mỗi một loại màu sắc, cần phải kéo dài một trăm năm. Quả mà huynh nhìn thấy, có lẽ ở giữa giai đoạn màu xanh và đen, vậy ít nhất còn tới ba trăm năm, nó mới có thể thực sự chín muồi! Hơn nữa phu quân này! Huynh có biết Thái cổ Thánh Long Quả vì sao bị người ta truy lùng như thế không? Tần Lập lắc đầu, hắn quả thật không biết, phương diện này, hắn so với Lãnh Dao kém không phải một chút nửa điểm. Lãnh Dao nói: - Theo truyền thuyết ăn vào Thái cổ Thánh Long Quả chín muồi, có thể đột phá cảnh giới Địa Tiên! Trở thành Chân Thần! Lãnh Dao nói xong, đôi mắt xinh đẹp dừng ở trên người Tần Lập, cười nói: - Cho nên nói, vận khí của phu quân ta thật sự không biết nên nói như thế nào. Xem ra những người đó nói không sai, huynh quả nhiên chính là người kia người ứng với vận mệnh vì thế giới này mà sinh ra. Dường như vận khí tốt này, vĩnh viễn đều thuộc về huynh! - Cái gì? Đột phá Địa Tiên? Tần Lập thất thanh nói, cũng là vẻ mặt khiếp sợ. - Đúng vậy, trong truyền thuyết là nói như thế, tuy nhiên có phải là thật hay không, cũng không ai biết. Dù sao, bên trong những điển tịch Thái cổ, cũng chỉ ghi lại hình dáng của Thái cổ Thánh Long Quả. Truyền thuyết nói từng có người ăn vào Thái cổ Thánh Long Quả vừa lúc thành thục, trực tiếp phi thăng mà đi...Nhưng sự thật chân chính thì bất cứ một điển tịch Thái cổ nghiêm túc nào, cũng không có văn tự ghi lại có người đột phá qua Địa Tiên, đạt tới một tầng rất cao. Nói cách khác, dựa theo văn tự lịch sử truyền lưu đến nay, Địa Tiên, chính là tồn tại cường đại nhất trên thế giới này! Đương nhiên, có phải sự thực là vậy hay không, không ai biết. Lãnh Dao khẽ cười nói, lập tức lại nhìn Tần Lặp hỏi: - Phu quân! Muội nghe Ngữ Yên nói các người gặp người của đại lục bên kia biển rộng phải không? Là Đông Hoang gì đó? Tàu thuyền của bọn họ còn tiên tiến hơn chúng ta rất nhiều lần phải không? Tần Lập mỉm cười gật gật đầu, thầm nghĩ xem ra người biết Đông Hoang, Nam Cương, Tây Vực, Bắc Vực, cũng không nhiều. Vì thế liền kể lại một lần chuyện trải qua trên biển cho Lãnh Dao nghe. Lãnh Dao lắng nghe rất mê say, nghe xong nàng nhìn Tần Lập nói: - Phu quân! Muội cảm thấy trên bí tịch Thái cổ đan phương trong tay chúng ta, rất nhiều loại tài liệu đan dược cần thiết rất có khả năng có thể tìm được ở những địa phương đó! Ôi! Muội còn là lần đầu tiên nghe nói, còn có những địa phương đó. Xem ra trước kia quả thật là kiến thức nông cạn mà! Lãnh Dao cảm thán, cũng không khác gì Tần Lập cảm thán! Hơn nữa Tần Lập còn dựa vào quan điểm ở kiếp trước đối với thế giới địa cầu này, cho rằng tất cả địa cầu đều là hình tròn, cho rằng chỉ có hành tinh mới có thể có người ở, cho rằng địa cầu là chuyển động quanh hằng tinh...Hiện tại xem ra những quan điểm này, ở thế giới này hiển nhiên là không hiện thực. - Nếu có cơ hội, phu quân nhất định phải mang theo chúng ta đi tới bên kia tự mình nhìn một cái! Nghe huynh vừa nói như vậy, bên kia hẳn đều là lưu truyền từ thời đại Thái cổ tới nay, có hơn trăm vạn năm lịch sử, thật sự là hâm mộ. Không giống như Thiên Nguyên Đại Lục chúng ta từ thời đại Thái cổ đến nay, có rất nhiều gia tộc tuyệt tự, cũng để lại vô tận câu đố chưa giải thích được. Lãnh Dao có chút tiếc nuối nói. Tần Lập gật gật đầu, nói: - Có cơ hội, ta nhất định mang theo mọi người du lịch khắp mọi ngõ ngách của thế giới này! Nói xong, Tần Lập mỉm cười, khẽ vuốt gương mặt mềm mại yêu kiều của Lãnh Dao, nhẹ giọng nói: - Bằng không, sinh mệnh lâu dài của chúng ta đây chẳng phải nhàm chán lắm sao! Lúc này, bên ngoài từ rất xa truyền đến tiếng của Tần Tỏa: - Huynh đệ! Không có quấy phá ngươi chứ? Ha ha ha ha! Lãnh Dao sắc mặt hơi đỏ lên, than thở một câu: - Đáng ghét! Tần Lập cười ha hả, nói: - Huynh trưởng đến đây rồi! Mời mau vào trong! Tần Tỏa ở trước mặt Tần Lập, thật không có nửa điểm dáng vẻ của huynh trưởng, chỉ vì ở trước mặt tên như yêu nghiệt này không dậy nổi cái gì là kẻ bề trên. Tần Tỏa bước vào nhà, cũng không có nhiều khách sáo, lộ vẻ mặt u sầu nói với Tần Lập: - Huynh đệ! Không biết đã nghe nói về chuvện xảy ra ở Huyền Đảo chưa? Tần Lập nhìn thoáng qua Lãnh Dao, nói: - Có phải chuyện Trầm Nhạc và Lâm Hằng bị bắt cóc không? Tần Tỏa gật gật đầu, sau đó cười khổ nói: - Chuyện xảy ra có hơi bất ngờ, tuy nhiên cũng không có gì ngạc nhiên. Hải gia một trong ba thế lực lớn Địa phương cực Tây, ở tân thành Hoàng Sa công nhiên thả ra tin tức: nói là Lâm Hằng và Trầm Nhạc đang ở trong tay bọn họ, nếu muốn bọn họ còn sống, trước cuối năm nay ngươi phải xuất hiện, bằng không, chẳng những Lâm Hằng và Trầm Nhạc sẽ mất mạng, bọn họ...còn nói... - Còn nói cái gì? Tần Lập nheo mắt nhìn Tần Tỏa. Tần Tỏa cắn răng một cái, nói: - Còn nói nếu ngươi không đếm xỉa tới chỉ làm rùa đen rút đầu, bọn họ không ngại lần nữa giết hại cả nhà A Hổ đại ca! - Vô sỉ! Thật đê tiện! Đám súc sinh này, không ngờ lấy một nhóm người thế tục bình thường để uy hiếp phu quân! Quả thực quá vô sỉ! Lãnh Dao tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nói. Tần Tỏa cười khổ nói: - Vô sỉ thì thế nào? Hiện tại tân thành Hoàng Sa nơi đó, gần như mọi người đều muốn tìm bắt Tần Lập. Những thế lực phát ra giải thưởng đó đều phái rất nhiều cao thủ tới, trường kỳ ở lại nơi đó. Nói đến, ta thực không muốn nói tới chuyện này, nhưng lại sợ ngươi trách ta. Tần Tỏa nhìn Tần Lập nói tiếp: - Nếu đứng ở độ cao gia tộc Tần gia hiện nay mà nói, ngươi không nên để chuyện này kéo dài, hôm nay bọn họ có thể lấy cớ này để uy hiếp ngươi, ngày mai có thể lấy cớ khác để uy hiếp ngươi. Nếu cứ để bọn họ uy hiếp tới uy hiếp lui như vậy, chúng ta còn yên tâm sống được hay sao? Hơn nữa đây rõ ràng là một cái bẫy cho ngươi nhảy vào. Dựa vào cái gì chứ! Tuy nhiên dựa theo quan điểm của cá nhân ta, ngươi hẳn là nên giết bọn chúng một trận. Con mẹ nó! Đến một tên giết một tên, giết cho máu chảy thành sông, để cho bọn trứng thúi này biết đá biết vàng, để cho bọn chúng biết, người nào có thể uy hiếp, người nào thì không thể uy hiếp! Tần Lập nhìn thoáng qua Lãnh Dao, cười hỏi: - Lãnh Dao! Muội thấy chuyện này thế nào? Lãnh Dao nghiến răng nghiến lợi nói: - Phu quân! Lần này muội cùng đi với huynh! Muội muốn dùng Linh Bạo Đan nổ chết đám cặn bã này! Một lũ khốn kiếp! Tần Tỏa trợn mắt há hốc mồm nhìn Lãnh Dao, biết nàng nhiều năm như vậy, còn là lần đầu tiên thấy nữ nhân tuyệt sắc nhưng lạnh lùng này phẫn nộ như thế, thậm chí mắng chửi người ta để phát tiết cơn giận. Tần Lập cười gật gật đầu, nói: - Muội đã muốn đi, như vậy gọi Thi Vũ các người cùng đi! Chúng ta sẽ đi gặp các lộ cao thủ muốn bắt ta, muốn giết chết ta! Thời điểm Tần Lập nói những lời này, khóe miệng hắn nhếch lên một chút hiện ra vẻ khinh thường. Không có Bảo Khí, không có Địa Tiên, chỉ dựa vào đám ô hợp các ngươi cũng muốn tới giết ta? Cho dù là kẻ địch của khắp thiên hạ thì có sao? Thực tưởng ta sợ các ngươi ư? Hải gia cho dù có phái ra cao thủ mấy đi nữa, Tần Lập cũng rất rõ ràng, bọn họ tuyệt đổi không thể phái ra hết tất cả cao thủ đến Đông Phương bên này. Dù sao địa phương cực Tây bên kia còn có một Nguyệt Diêu Tiên Cung, còn có thành Thông Thiên, Hải gia nếu như bỏ trống hậu phương, thì có trời biết thành Thông Thiên cùng Nguyệt Diêu Tiên Cung bên kia, có thể lợi dụng cơ hội hành động gì hay không. Hơn nữa, Hải gia dù có cừu thị Tần Lập, Tần Lập cũng chỉ là một người tuổi còn trẻ, chuyện của người trẻ tuổi, nên để thế hệ trẻ giải quyết. Nếu mấy lão già bế quan nhiều năm xuất hiện vậy chẳng khác nào phá hư quy củ! Một mặt không có chỗ tốt gì gọi là bồi dưỡng cho lớp trẻ trong gia tộc, sẽ làm cho bọn họ sinh ra tính ỷ lại; mặt khác, nếu trên giang hồ xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi liền bị bóp chết, thì về sau còn có ai dám đầu nhập vào Hải gia? Điều này cũng rất bất lợi với thanh danh của Hải gia! Cho nên, ngay cả Hải gia treo giải thưởng truy nã tập nã Tần Lập, đều là dùng cái cớ Tần Lập nguy hại đển giang hồ, tạt rất nhiều nước bẩn lên trên người Tần Lập, sau đó mới dựa vào những cớ đó treo giải thưởng đuổi giết Tần Lập. Hiện tại khoảng cách cuối năm, còn chừng ba tháng, Tần Lập rảnh răng, liền mang theo Cơ Ngữ Yên tiến vào Hoàng Kim Cung, gặp mặt với mấy người Thượng Quan Thi Vũ, sau đó kể lại đủ loại chuyện trải qua, tự nhiên vui giận đều có. Nghe nói Tần Lập muốn dẫn người chính diện đối phó với Hải gia, Thánh Hoàng nhất mạch, các lão tổ đế vương tử đồng Lãnh Thu Cung, cùng với những gia tộc lớn nhỏ muốn chiếm tiện nghi trên người Tần Lập. Mọi người, đều hưng phẩn đứng lên, hoa tay múa chân khí thế dâng trào! Làm võ giả không ai không muốn nổi danh, không ai nguyện ý ẩn cư một đời sau đó sống quãng đời còn lại trong cô độc. Đối mặt với vô số kể kẻ khiêu khích đó, đám người bọn họ cũng đều đã nhẫn nhịn đến không còn chịu đựng được nữa. Thậm chí phải thông qua tu luyện điên cuồng để phát tiết lửa giận. Mà hôm nay rốt cục Tần Lập muốn trực diện đổi phó với đám địch nhân kia, bọn họ không có sợ hãi, có chăng chỉ là hưng phấn! Cách ngày năm mới còn có mười ba ngày. Binh Mã Đại Nguyên Soái đế quốc Thanh Long, Thân vương A Hổ đã về tới tân thành Hoàng Sa, hắn thập phần bình tĩnh ngồi ở trên chủ vị, có chút khinh thường nhìn những người trong phòng khách. - Các ngươi chính là một đám rác rưởi...là một đám rác rưởi! A Hô há to miệng, vẻ mặt đùa cợt nói: - Tiếp tục giết hại cả nhà lão tử một lần nữa? Tốt? Tàn sát đi! Nếu có một câu cầu xin tha thứ, ta sẽ là con cháu đám rác rưởi các ngươi! A Hổ nói xong, bộc phát ra một thân sát khí từng trải trên chiến trường, nhưng lại khiến những người trong phòng khách đó đều biển sắc, bọn họ không thể tin được, trên người võ giả thế tục bình thường như hắn, không ngờ cũng có thể ngưng tụ ra sát khí khủng bổ như thế.
|
CHƯƠNG 580: TẦN LẬP MẠNH BAO NHIÊU?
Sát khí này đều là dùng máu huyết trong chiến đấu ngưng tụ mà thành! Không có nửa điểm thủ đoạn nào khác. Một cường giả không có nghĩa là sát khí của hắn cũng rất mạnh, giống như Hải Kim Tôn thiên tài tuyệt thế của Hải gia, hắn tu luyện một hơi dễ dàng đạt đến cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, nhưng sát khí trên người hắn ngược lại không có bao nhiêu, chỉ vì hắn rất ít tham gia chiến đấu, rất ít giết người. Cho nên trừ trường hợp ngoại lệ sát khí của hắn mới có thể rất mạnh. Tỷ như nói Hải Kim Tôn rất thống hận Tần Lập bởi vậy ở thời điểm đối mặt với Tần Lập, hắn có thể sinh ra sát khí rất mãnh liệt. Nhưng trên người hắn, lại ngưng tụ không ra sát khí bao nhiêu. Còn A Hổ, năm xưa làm một đội trưởng tiểu đội mạo hiểm, săn giết vô số kể các loại dã thú linh thú. Các loại thú này có lẽ không là tồn tại cường đại gì, nhưng chúng nó cũng chính xác là sinh linh! Chỉ cần giết sinh linh thì sẽ tích lũy sát khí! Giống như là một tên đồ tể, cho dù hắn không có giết người, nhưng trên người hắn cũng đồng dạng sẽ có sát khí rất nồng đậm! Loại sát khí này chẳng những động vật sợ hãi, ngay cả người cũng cảm thấy sợ hãi! Mà chân chính làm cho sát khí A Hổ trên người ngưng luyện được gần như thành hình, đó chính là mấy năm sống trong quân đội, vốn A Hổ chỉ muốn làm một Vương gia an nhàn để người nhà có cuộc sống yên ổn thanh nhàn phú quý. Nhưng trước đây mấy năm trong nhà bị người ta tàn sát hầu như không còn, mặc dù A Hổ gây dựng lại một gia đình mới, có được vợ con đầy đàn, mà Tần Lập còn vì hắn trả thù cực kỳ ngoan độc, nhưng trong lòng hán tử thiết huyết như hắn thủy chung vẫn ôm mối uất nghẹn căm thù không chỗ phát tiết. Cho nên, khi Hoàng đế Triệu Tinh Hải ngỏ lời mời, A Hổ lại rời núi! A Hổ đã tu luyện đến cảnh giới Phá Thiên, ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, địch nhân gần như nghe tin đã sợ mất mật. Cho dù những người sau lưng có các thế lực địa phương thần bí cũng không dám ngay mặt trêu chọc tới A Hổ. Bởi vì ai nấy đều biết, A Hổ có một huynh đệ rất là bao che bênh vực người thân của mình, đó là Tần Lập! Mà thực lực của Tần Lập mấy năm gần đây đã truyền khắp toàn bộ Đông Phương: Có người nói Tần Lập đã tu luyện đến Đan Nguyên Anh Hóa gần như là Thần, có người nói Tần Lập còn mạnh hơn so với Đan Nguyên Anh Hóa, đã là thân thể của bán thần... Dù sao, nói cái gì đi nữa cũng không có người nào dám nói Tần Lập là kẻ yếu! Nhìn trước mắt những chuyện Tần Lập đã làm mấy năm nay, bầu trời hắn cũng đánh ra một cái lỗ thủng, ai dám nói hắn yếu? Sợ liên lụy nên cũng không ai dám động tới A Hổ! Thời điểm A Hổ ở trên chiến trường, cũng không vận dụng lực lượng cao hơn Thiên cấp của mình, nhưng vẫn đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, giết người như rạ ngoài đồng! Cho nên, một thân sát khí của A Hổ là sau khi giết chết ngàn vạn người ngưng tụ mà thành! Cho dù giờ phút này trong phòng khách của hắn, tùy tiện một cao thủ Hải gia nào ra tay cũng có thể đánh chết hắn...Nhưng giờ này khắc này, bị A Hô mắng như tát nước vào mặt đều không ai nói nên lời, còn đều bị một thân sát khí khủng bố của A Hổ này dọa cho kinh sợ! Thật lâu sau, một người Hải gia nhìn qua rất trẻ tuổi mới hồi phục tinh thần lại, có lẽ là cảm thấy quá mất mặt mũi, nên cực kỳ giận dữ, đứng bật dậy đi tới gần A Hổ, nhìn A Hổ đang ngồi ở chủ vị từ trên cao nhìn xuống, hắn làm mặt tỉnh, lạnh lùng nói: - A Hổ! Chẳng lẽ ngươi cho là chúng ta không dám giết ngươi hay sao? Kẻ yếu đuối như ngươi này...ta chỉ dùng một ngón tay, là có thể nghiền chết ngươi! - Ha ha ha ha! Không ngờ A Hổ phát ra một tràng tiếng cười sằng sặc, rồi đột nhiên hướng về phía cửa vẫy vẫy tay. Một đứa nhỏ mập mạp kháu khỉnh chừng năm sáu tuổi chạy vào, tới bên cạnh A Hổ, tròn xoe đôi mắt to như hạt nhân nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi kia, dùng giọng trọ trẹ non nớt nói: - Ngươi là người xấu! - Ha ha ha! Nói rất đúng...con cũng nhìn thấy sao? Bọn chúng đều là người xấu, sau này con lớn lên...hãy giết đám người xấu như vậy trừ hại cho dân! A Hổ vẻ mặt từ ái vỗ vỗ đầu đứa nhỏ nói, chẳng hề quan tâm tới ai. Không ai biết giờ phút này trong lòng A Hổ ngập đầy lửa giận; càng không ai biết, năm đó khi người thân cả nhà bị tàn sát...rất nhiều đứa nhỏ bị giết. A Hổ đã từng thức liên tiếp mấy tháng không thể ngủ được, chuyện hắn mong muốn nhất chính là mau mau chết đi, như vậy có thể không liên lụy tới Tần huynh đệ, cũng có thể sớm gặp lại người thân của mình. Từ năm đó trong lòng A Hổ đã chết một lần rồi! Hiện tại lại tái diễn chuyện lúc trước, A Hổ căn bản là không quan tâm, cũng không sợ hãi gì nữa...chẳng qua cũng chỉ là một cái chết! Lọ sành va vào thành giếng khó mà không vỡ, Tướng quân khó tránh bị tử trận sa trường, những cái này đều là số mệnh! Đứa nhỏ vô cùng kiên định gật gật đầu, lớn tiếng nói: - Phụ thân! Con không sợ bọn họ! Hiện tại con đã có được thực lực Hoàng cấp! Tiểu Hổ lớn lên nhất định phải giống như Tần thúc thúc, đánh cho những người này chạy tóe khói...! Lúc này người trẻ tuổi kia đã là vẻ mặt rất nổi giận...lập tức sắp bộc phát ra, nhưng khi nghe thấy ba chữ "Tần thúc thúc" kia, thoáng một cái hắn giống như bong bóng xì hơi, rốt cuộc không sinh ra được chút sát khí nào. Tần Lập! Cái tên này như là một mũi châm đâm vào trong lòng mỗi người Hải gia. Tần Lập này một ngày không trừ, đám con cháu Hải gia bọn họ sẽ một ngày không được ăn ngon ngủ yên! Người trẻ tuổi ngẫm nghĩ một chút, trên mặt lộ ra vẻ cười lạnh nhe cả hàm răng...hướng về phía đứa nhỏ lành lạnh nói: - Ngươi gọi là Tiểu Hổ phải không? Vị thúc thúc của ngươi, là con rùa đen rút đầu, hắn không dám ra đây! - Ngươi nói bậy! Thúc thúc của ta mới không phải là rùa đen rút đầu! Ông ấy là đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, mạnh hơn nhiều so với đám súc sinh các ngươi! Hừ! Các ngươi cũng dám đến uy hiếp phụ thân ta, uy hiếp người nhà của ta, Tần thúc thúc ta nếu xuất hiện, khẳng định các ngươi đều bị dọa cho vỡ mật! Giọng nói non nớt quanh quẩn bên trong phòng khách, mười mấy võ giả Hải gia trong phòng, cả một đám đều xấu hổ đỏ mặt, ở địa phương cực Tây bọn họ đều được xưng là danh túc là kỳ tài. Cho dù người trẻ tuổi này tranh cãi cùng đứa con của A Hổ, cũng chỉ là xấu mặt một mình hắn, nhưng trên thực tế cũng đã xấu lây tới các lão già rất nhiều năm tuổi này. Hôm nay, bị một đứa nhỏ nói cho nhục nhã như thế, nhưng vẫn cứ không có lời nào để phản bác, bởi vì người ta nói, trên cơ bản chính là tình hình thực tế! - Ha ha ha! Tốt, tốt, tốt! A Hổ cất tiếng cười ha hả, liên tiếp nói ba tiếng "tốt", sau đó kéo Tiểu Hổ ôm trong lòng, lớn tiếng nói: - Đây mới là đứa con tuyệt vời của A Hổ ta! Lão tử hổ phụ không có con là tiểu miêu! Đám hỗn tạp các ngươi trông thấy chưa? Dọa chết các ngươi! Ha ha ha! - Tam thúc! Thật quá đáng! Ta không nhịn nổi, ta muốn giết tên ti tiện này! Một lão già Hải gia đầu bạc trắng, giờ phút này mắt trợn trừng, sắc mặt đỏ bừng, bị người ta nhục mạ như vậy, từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên. Mặc dù trong lòng lão rất rõ ràng đối phương chỉ là một người binh thường, nhưng vẫn không kìm chế được lửa giận trong người.Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com - Đúng vậy Tam thúc! Chúng ta giết sạch cả nhà đám nhiều lời này cho xong! Dù sao trên tay chúng ta còn có hai tên của Huyền Đảo kia. Nếu Tần Lập không ra mặt, toàn bộ thanh danh của hắn ở Đông Phương chắc chắn phải rơi xuống vực sâu ngàn truợng! Hiện tại giết cả nhà người này, vừa lúc hả giận, đồng thời bôi đen một chút tên chết tiệt Tần Lập kia! Một lão già người khô gầy, mặt đầy nếp nhăn lớn tiếng nói, hoàn toàn không xem cha con A Hổ ở trong mắt. Trên một cái ghế trong phòng khách, một người trung niên mặc áo choàng màu vàng đất, nhìn qua chừng 40 tuổi, từ đầu đến cuối vẫn ngồi im lặng, nhắm mắt dưỡng thẩn, dường như hết thảy những chuyện phát sinh vừa rồi không hề có liên quan với hắn. Lúc này, hắn mới chậm rãi mở to mắt, nhẹ giọng nói: - Hồ đồ! Các ngươi muốn giết cả nhà người ta, còn không cho người ta mắng hai ba câu cho thống khoái cái miệng hay sao? Giết bọn chúng ư? Giết bọn chúng có chỗ lợi gì? Ngoại trừ chỉ trêu chọc cho Tần Lập càng tăng thêm lửa giận. Ta nói cho các ngươi biết, khẳng định Tần Lập sẽ xuất hiện, lúc này không phải chỉ còn có mười ba ngày thôi sao? Lão già khô gầy mặt đầy nếp nhăn, không phục nói: - Tam thúc! Vậy ý của ngài thế nào, Tần Lập kia thật đúng là Thần hay sao? Hải gia ta nhiều danh túc như vậy, chẳng lẽ còn phải cố kỵ một tên Tần Lập hắn sao? Lão già đầu bạc trắng kia cũng hùa theo nói: - Đúng vậy! Ta cũng không tin Tần Lập kia có thực lực cường đại như vậy! Kim Tôn tuy rằng bại dưới tay hắn, nhưng chúng ta ai nấy đều biết, đó là vì Kim Tôn sơ suất khinh địch mới thua. Tên Tần Lập này, ta xem ra là đã được người ta Thần hóa. Các ngươi suy nghĩ lại cẩn thận xem, trừ một trận chiến với Kim Tôn, hắn thực sự đối mặt với bao nhiêu cường giả chứ? Hơn nữa, lúc ở Nguyệt Diêu Tiên Cung nơi đó, là Vĩnh Xuân thượng nhân cố sức bảo vệ hắn! Cũng không phải Tần Lập chính mình mạnh bao nhiêu đâu! Cho nên, theo ta thấy, Tần Lập chẳng qua cũng chỉ là nhận được cơ duyên gì đó, tăng vọt tới cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa đỉnh, không phải sao? Hắn năm nay bao nhiêu tuổi, còn có thể trở thành cao thủ Lôi Kiếp hay sao? Đó chỉ là đại xảo trá để thống trị mà thôi! Lời nói của lão già này, dẫn lên rất nhiều người đồng ý, tận đáy lòng bọn họ đều không tin thực lực của Tần Lập lại mạnh như vậy, cường đại tới mức làm cho cả Hải gia đều cảm thấy kiêng kị. Người trung niên được xưng là Tam thúc, mở hai mắt ra, thản nhiên nhìn lướt qua những người này, sau đó hỏi: - Về Thánh Hoàng nhất mạch, các ngươi biết nhiều ít? - Thánh Hoàng nhất mạch là thế lực mạnh nhất phương bắc. Từ thời đại Thái cổ truyền lưu đến nay, hẳn là không kém so với Hải gia ta! Một người Hải gia trầm giọng nói. Mọi người khác đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đối với thế lực lớn mạnh ở phương bắc kia, bọn họ vẫn là nhiều ít có một chút hiểu biết, nhưng bởi vì từ trước đến nay không có qua lại với nhau, cho nên hiểu biết cũng không sâu sắc lắm. Trên mặt người trung niên, hiện lên một chút vẻ tự giễu: - Không kém so với Hải gia ư? Các ngươi thật đúng là dám dán vàng lên mặt mình đấy! Các ngươi có biết cao thủ Lôi Kiếp bên trong Thánh Hoàng nhất mạch kia, không có một trăm cũng có tám mươi! Còn có lão tổ tông cảnh giới Địa Tiên hay không, cũng không ai biết! Còn Hải gia chúng ta? Võ giả Lôi Kiếp của Hải gia chúng ta có tới ba mươi không? - Phù! Những người này đều không kìm nổi hít ngược một hơi khí lạnh. Lão danh túc Hải gia râu tóc bạc trắng có vẻ không tin, nghi ngờ nói: - Cái này...cái này không có khả năng? Bọn họ như thế nào có thể có hơn một trăm cao thủ Lôi Kiếp được? Hải gia ta tổng cộng cũng mới không tới ba mươi người. Thất thúc Hải Ngự Kiếm...còn ở Thiết Huyết Đường nơi đó mất... Nhắc tới Hải Ngự Kiếm mất tích, những người Hải gia này đều không kìm nổi trầm mặc lại, mặc dù trong lòng bọn họ đều có vô số phỏng đoán, không có bất cứ chứng cớ gì, nhưng gần như mọi người đều cho rằng: bàn tay gây ra chuyện đó nhất định là Tần Lập làm ra! Tại Thiên Nguyên Đại Lục này, trừ Tần Lập tên to gan lớn mật đó, dường như không ai dám chà đạp lên tôn nghiêm của Hải gia như thế, không ai dám xuống tay với thế lực Hải gia như thế. Người trung niên thở ra một hơi thật dài, nói: - Ngự Kiếm! Ôi! Không đề cập tới hắn nữa! Hiện tại, các ngươi hẳn đều biết Tần Lập kia mạnh đến cỡ nào rồi chứng ngờ cũng có thể ngưng tụ ra sát khí khủng bổ như thế?
|