Duy Ngã Độc Tôn
|
|
Chương 55: Phương Hạo Nam ra tay
Phương Hạo Nam thiếu chút nữa lập tức cười ra tiếng, thầm nghĩ Tần Lập này thật sự là một người lắm trò! Bị làm nhục mặt không đổi sắc không nói mà chọn thủ đoạn phản kích cũng mạnh mẽ như vậy. Còn có sự khinh miệt nào có thể mạnh hơn so với không thèm đếm xỉa này chứ?
Quả nhiên, cô gái tuổi thanh xuân vẻ mặt tự đắc phía sau Phương Hạo Nam đối mặt với Tần Lập lập tức biến sắc trừng đôi mắt lạnh như băng nhìn Tần Lập trông thật khó coi. Không riêng gì nàng, ngay cả mấy người trẻ tuổi bên cạnh nàng cũng đểu lộ vẻ mặt căm tức phẫn nộ nhìn Tần Lập.
Cô gái này không phải ai khác chính là Mạc Phỉ Phỉ con gái thành chủ Mạc Thiên Hùng của thành Hoàng Sa!
Nói đến Mạc Phỉ Phỉ này, nếu nói về thân phận thì có dính líu họ hàng với Tần gia. Người vợ Mạc Lan của Tần Vĩnh Chí là cô ruột của Mạc Phỉ Phỉ, nên Mạc Phỉ Phỉ là em họ của Tần Phong!
Tuy nhiên, vì đây cũng chỉ là một đám hỏi chính trị cho nên Mạc gia cùng Tần gia cũng không thân cận như tưởng tượng. Nhưng Mạc Phỉ Phỉ từ nhỏ thích người anh họ Tần Phong, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Từ sau lần ám sát Tần Lập thất bại, lại bị phụ thân quở mắng một hồi cũng cưỡng chế nàng về sau không được phép đi trêu chọc Tần Lập. Lần này bọn Tần Phong, Tần Hổ trước tiên xin phép trở về, Mạc Phỉ Phỉ tự nhiên cũng theo về.
Bầu không khí Học Viện Đế Quốc có vẻ thoải mái, chỉ cần môn văn hóa có thể vượt qua kiểm tra, vũ kĩ đạt được tiêu chuẩn nhất định là có thể thăng cấp hoặc tốt nghiệp. Cho nên bình thường chơi bời thế nào đều không quan hệ, không vượt qua kiểm tra vậy thì phải ở lại lớp nhỏ tuổi. Truyện "Duy Ngã Độc Tôn "
Tần Lập thậm chí không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết cô gái này đúng là người ám sát mình ngày trước. Đối với nàng xuất hiện tại đây, Tần Lập một chút cũng không bất ngờ. Đã sớm đoán được nàng là con gái thành chủ, hơn nữa lúc trước cũng từ Tần Tuyết mà biết được quan hệ của Thành chủ và Tần gia, đối với cô gái tính tình điêu ngoa, ra tay tàn nhẫn này Tần Lập không có chút hảo cảm nào. Nếu không phải ở trong này, Tần Lập có thể hung hăng tát nàng mấy cái sau đó đi khỏi.
Tuy nhiên trường hợp trước mắt, tốt nhất là không đếm xỉa đến nàng.
Hơn nữa những lời này của Tần Lập hết sức ác độc. Không riêng gì không đếm xỉa đến Mạc Phỉ Phỉ mà còn thuận tiện đả kích nàng một chút. Trước mặt con gái thành chủ nói Thượng Quan gia tộc là gia tộc đứng đầu thành Hoàng Sa, tuy rằng đây là lời nói thật nhưng hết sức đả thương lòng tự ái của người. Mặt cười Mạc Phỉ Phỉ khẽ lạnh, lạnh lùng nhìn Tần Lập, không nghĩ tới lá gan thằng con hoang này lớn như vậy, rõ ràng hắn nhận ra mình, chẳng những mặt không đổi sắc mà lại còn không đếm xỉa gì, nói lời trào phúng!
-Phương huynh! Huynh nói có phải hay không vậy?
Tần Lập vẻ mặt thản nhiên cười, nhìn Phương Hạo Nam nói.
-Ồ? Tần lão đệ còn nghiên cứu về cái này? Ta chỉ là một người thô lỗ, để ta múa đao chơi thương hay gì khác còn được, bảo ta đi phẩm trà, vậy thì còn kém xa!
Phương Hạo Nam thấy Tần Lập hoàn toàn không sợ Mạc Phỉ Phỉ, hắn tự nhiên càng không sợ hãi. Ba gia tộc lớn mạnh hơn so với Mạc gia của thành chủ, điểm ấy đã không cần đi chứng thực.
-Ha ha! Ta cũng chỉ là có chút tâm đắc nhỏ, nếu Phương huynh thích hôm nào ta mời huynh uống trà, xem tay nghề của ta thế nào?
Tần Lập ngồi ở đó, cười cười nói.
-Ồ, vậy thì hay lắm!
Phương Hạo Nam sảng khoái trả lời, hắn cũng không giống như chỉ nói ngoài miệng. Con cháu nhà giàu có khác, làm gì có chuyện không biết chút gì về chuyện này, chỉ là khác nhau thích hay không thích thôi. Theo động tác Tần Lập mà xem, Phương Hạo Nam biết Tần Lập tuyệt đối không phải khoác lác.
-Hừ! Học đòi văn vẻ! Một thằng con hoang ngay cả phụ thân là ai cũng không biết có tư cách gì ở đây mà khoe khoang khoác lác!
Một thanh niên hơn hai mươi tuổi bên cạnh Mạc Phỉ Phỉ bị thái độ này của Tần Lập chọc giận, cười lạnh nói.
Lời này vừa nói ra chẳng những Phương Hạo Nam, ngay cả Mạc Phỉ Phỉ cũng không kìm nổi nhíu mày. Nàng không phải không ủng hộ lời nói của đồng bạn mình, mà là cảm thấy ở hoàn cảnh này nói lời đó là một biểu hiện làm hạ thấp thân phận mình.
Tần Lập chậm rãi đứng lên, ý cười trên mặt thu lại. Hai mắt hắn bắn ra hai đạo hào quang lạnh lùng, nhìn thanh niên này nói:
-Quỳ xuống dập đầu xin lỗi!
-Quỳ xuống dập đầu xin lỗi? Ha ha ha!
Thanh niên này mặt căng lên đỏ bừng, thanh âm không kìm được lớn lên, lấy tay chỉ vào mũi Tần Lập nói:
-Ngươi tính là cái gì? Một thằng con hoang không có thân phận, con hoang mà thôi! Ngươi biết thân phận của ta thế nào cũng dám kêu ta dập đầu xin lổi ngươi? Mắt chó của ngươi mù à?
Nguyên vốn góc này cũng không làm người ta chú ý lắm, nhưng thanh âm người thanh niên này nói chuyện rất lớn, lập tức khiến không ít ánh mắt người khác nhìn về nơi này. Tần Phong cùng Tần Hổ kì thật đã sớm thấy Tần Lập nhưng hai người họ đều hết sức thông minh chưa từng đến gây sự. Bởi vì họ đều bị Tần Vĩnh Chí cảnh cáo, nói tạm thời không nên trêu chọc Tần Lập bởi vì Tần Thập Tam mất tích đã lâu khiến Tần Vĩnh Chí rốt cục cảm thấy không bình thường, bắt đầu nghi ngờ Thượng Quan gia. Bởi vì có thể khiến cho Tần Thập Tam im lặng biến mất cũng chỉ có Thượng Quan gia mới có năng lực này. Trước khi chưa tra xét rõ ràng chuyện này, cho dù hận thù Tần Lập thế nào cũng không nên chính diện xung đột với hắn. Truyện "Duy Ngã Độc Tôn "
Hiện tại có người chủ động gây sự với Tần Lập, khiến cho hai huynh đệ nhà này rất cao hứng. Tần Hổ lộ vẻ mặt mờ ám nhìn Tần Phong, nói:
-Hắc! Tiểu Phong thấy không, nha đầu Phỉ Phỉ kia đối với ngươi tình thâm, ngươi không nên cô phụ người ta!
Phía sâu trong mắt Tần Phong hiện lên một tia chán ghét, lắc đầu nói:
-Ta không thích loại con gái như nàng, cả ngày điên điên khùng khùng, không thận trọng!
-Ồ! Lời này của ngươi đừng để nàng nghe thấy, nếu không biểu muội của chúng ta sẽ đau lòng!
Tần Hổ cười hắc hắc nói.
Bên kia mấy người Thượng Quan gia nghe thấy lời nói của thanh niên kia, không kìm nổi nhíu mày. Mặc kệ thế nào, Tần Lập hiện tại cũng là con rể của Thượng Quan gia, đây là chuyện mọi người đều biết. Hắn nói như vậy không phải là mắng cả Thượng Quan gia hay sao?
Tần Lập khe khẽ thở dài một tiếng, nhìn thanh niên này, nói:
-Xin hỏi, ngươi là ai?
Thanh niên này thấy thái độ Tần Lập dường như có chút yếu dần, lập tức vẻ mặt đắc ý nói:
-Coi như ngươi biết điều, ta là Vương Thành, Tam thiếu gia của Vương gia!
Vương gia trong thành Hoàng Sa xem như là một gia tộc hạng vừa, chuyên môn buôn bán ngành dược liệu, ở thành Hoàng Sa cũng có uy tín nhất định. Nhà giàu có nhiều tinh anh, nhưng bại hoại cũng không ít, Vương Thành này chính là một điển hình ăn chơi trác táng, vẫn thích Mạc Phỉ Phỉ, được xem như là hộ hoa sứ giả trung thành của Mạc Phỉ Phỉ.
-Ồ! Ta đã biết, hiện tại ngươi có thể cút!
Tần Lập nói xong không nhìn hắn, ngồi xuống.
-Ngươi muốn chết!
Sắc mặt Vương Thành lập tức trở nên xanh mét, ngực nhấp nhô dữ dội. Châm chọc người khác hắn tự nhiên sẽ không có cảm giác gì, mà khi người khác dùng thái độ như vậy với hắn, hắn lại không thể chịu đựng được.
Mạc Phỉ Phỉ nhíu mày, nhẹ giọng nói:
-Quên đi! Tranh chấp với người như thế không có ý nghĩa. Chúng ta đi thôi.
Chung quy là nhà có danh tiếng, Mạc Phỉ Phỉ tuy bình thường điêu ngoa dữ dội nhưng vẫn có thể nhận rõ tình cảnh hiện tại. Nàng lập tức trừng mắt liếc Tần Lập một cái, ý nói chuyện này vẫn còn chưa xong!
Nhưng không nghĩ tới những lời này lại làm bùng nổ cơn giận của Vương Thành. Không chấp nhặt với hắn, dựa vào cái gì? Tần Lập kia tính là cái gì? Con rể của Thượng Quan gia?
Ai chẳng biết Thượng Quan gia đã tung lời đồn nói Tần Lập không xứng với Thượng Quan Thi Vũ. Hơn nữa Thượng Quan Thi Vũ đã được cường giả siêu cấp của môn phái ẩn thế thu làm đồ đệ, về sau có trở về hay không cũng chưa biết. Hiện tại Tần Lập này cũng chỉ là một người bị Tần gia và Thượng Quan gia bỏ đi mà thôi!
Một tên vô dụng rác rưởi như vậy còn dám kiêu ngạo như thế?
Vương Thành bước hai bước đến trước mặt Tần Lập, vẻ mặt cười độc ác, nói:
-Lão tử hôm này làm kẻ ác một lần. Tên con hoang Tần Lập ngươi, hôm nay đại gia sẽ dạy cho ngươi nên làm như thế nào!
Bốp!
Một tiếng giòn tan vang lên, Vương Thành ôm mặt, ngây ngốc đứng đó, hai mắt lộ ra vẻ không thể tin. Bởi vì ra tay đánh hắn cũng không phải Tần Lập mà là...Phương Hạo Nam vẫn ngồi ở một chỗ quay lưng về phía hắn!
-Đồ không có giáo dục! Vương gia các ngươi chính là dạy con cháu như vậy ư?
Vẻ mặt Phương Hạo Nam âm trầm, lạnh lùng nhìn Vương Thành:
-Mất mặt xấu hổ, cút ra ngoài cho ta!
|
Chương 56: Gây sự!
Vương Thành vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ. Hắn thế nào cũng không ngờ, giờ khắc này, ở nơi này Phương Hạo Nam không ngờ lại ra tay với hắn!
Nói về thực lực, hắn xa xa không phải đối thủ của Phương Hạo Nam. Nói về gia thế càng không thể so sánh với Phương gia. Cái tát này của Phương Hạo Nam trên mặt hắn so với giết hắn còn khó chịu hơn. Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, Vương Thành càng thêm xấu hổ vô cùng, hận không thể độn thổ biến mất. Hắn chỉ có thể dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm Tần Lập, giọng căm hận:
-Tần Lập! Lão tử thề không đội trời chung với ngươi!
Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài.
-Chậm đã!
Tần Lập vẫn ngồi ở đó, vẻ mặt bình tĩnh nói:
-Vừa rồi cho ngươi một lần cơ hội, không nghĩ tới ngươi vẫn còn u mê không tỉnh như vậy. Ngươi làm nhục cha mẹ người khác, chết chưa hết tội. Cho ngươi quỳ xuống xin lổi cũng là tiện nghi cho ngươi rồi. Ta lại cho ngươi thêm một cơ hội. Quỳ xuống!
Câu nói sau cùng của Tần Lập bỗng nâng cao giọng, một tiếng quát nhẹ áp chế toàn bộ tiếng ồn ào náo động trong đại sảnh xuống. Trong lúc nhất thời, mấy trăm người trong đại sảnh đều hướng áng mắt nhìn về góc này.
Mạc Phỉ Phỉ cảm thấy mặt mình cũng nóng rát, hận không thể đá chết con lợn ngốc bên cạnh mình. Đồng thời đối với loại hành vi không buông tha người của Tần Lập này cảm thấy phẫn nộ, nàng thấp giọng quát:
-Tần Lập! Món nợ giữa chúng ta về sau tính toán. Hôm này dừng lại ở đây, thế nào?
-Dừng tay? Tiểu nha đầu, đầu có ngươi có vấn đề à? Ta không truy cứu chuyện ngươi lần trước ám sát ta, không ngờ ngươi còn muốn về sau tính sổ với ta?
Tần Lập đứng dậy, lạnh lùng nhìn thoáng qua Mạc Phỉ Phỉ. Một cái liếc mắt này Tần Lập tập trung toàn bộ lực lượng tinh thần vào hai mắt, lạnh lùng khẽ quát:
-Không thèm chấp nhặt cùng loại con gái không biết gì như ngươi. Cút ngay!
Ầm!
Mạc Phỉ Phỉ cảm giác đại não của mình đột nhiên trống không, một bóng ma chết chóc thật lớn trong nháy mắt bao phủ nàng. Hai mắt Tần Lập giống như hai mũi kiếm nhọn, hung hăng đâm thẳng vào tim nàng.
-Á!
Mạc Phỉ Phỉ phát ra một tiếng thét chói tai đến cực điểm, đồng thời trên váy của nàng xuất hiện vết nước. Một cảm giác nóng ẩm làm Mạc Phỉ Phỉ bừng tỉnh, dĩ nhiên nàng bị Tần Lập liếc mắt một cái sợ tới mức tiểu tiện không khống chế được. Điều này đối với một cô gái mà nói quả thực còn trọng yếu hơn so với giết nàng.
Thân hình Mạc Phỉ Phỉ hóa thành một làn bóng mờ, “xoạt” một cái đã biến mất khỏi đại sảnh. Chỉ có một số ít người nhìn thấy vệt nước rõ ràng trên váy nàng
-Quỳ xuống!
Tần Lập bước vài bước đến trước mặt Vương Thành đang ngây ngốc, lại một lần nữa vận tinh thần lực lên hai mắt, nhìn chằm chằm hai mắt đối phương hét lớn một tiếng.
Phốc!
Tất cả mọi người há to miệng, đại sảnh yến hội im lặng như tờ. Mọi người giống như đều biến thành tượng đá, khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt.
Con trai đích tôn của Vương gia không ngờ quỳ gối trước mặt Tần Lập!
Giọng điệu Tần Lập âm u nói:
-Sỉ nhục cha mẹ người vốn nên một đao kết liễu ngươi. Nể mặt Thượng Quan gia hôm nay tha cái mạng chó cho ngươi. Đừng ỷ vào có vài phần gia thế thì muốn làm gì cũng được. Có bản lĩnh đứng trước mặt ta, quang minh chính đại khiêu chiến. Không dám ứng chiến là hèn nhát! Cút đi cho ta! Truyện "Duy Ngã Độc Tôn "
Nói xong hắn nhấc chân, một cước đá trên mặt Vương Thành. Một cước này cũng không dùng lực nhưng mùi vị làm nhục lại càng hơn so với tát người ta vài cái!
Vương Thành bỗng như nổi điên, thân hình bật dậy. Từ thắt lưng rút ra một thanh bảo kiếm dùng làm trang sức, nhảy lên thật cao, hung hăng đâm về phía Tần Lập.
-Không được!
Cách đó không xa có người hét lớn một tiếng.
Bởi vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh thậm chí làm cho người ta không kịp có thời gian phản ứng. Đợi cho người ta kịp phản ứng lại, Vương Thành đã nổi giận lôi đình chìm vào điên cuồng.
Tần Lập đứng yên tại chỗ, thò tay vơ một cái ghế bằng gỗ quý bên cạnh, mang theo một cỗ kình phong gào thét, đập về hướng Vương Thành!
Rầm!
Chiếc ghế gỗ quý vô cùng rắn chắc kia bị vỡ thành mấy mảnh, lại nhìn Vương Thành đã nằm ở trên mặt đất ngoài mấy thước quay cuồng kêu thảm thiết.
-Một tên ngu xuẩn ngay cả Huyền cấp cũng chưa tới, cũng dám kiêu ngạo như thế!
Tần Lập nem mảnh vụn chiếc ghế gỗ quý trong tay, phủi phủi tay vẻ mặt khinh thường nói. Sau đó hướng về phía Phương Hạo Nam đang trợn mắt há mồm, ngại ngùng cười: Truyện "Duy Ngã Độc Tôn "
-À...Phương huynh! Huynh chắc là biết việc ta tu luyện chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn chứ?
Phương Hạo Nam ngây ngốc gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tần Lập đầy vẻ khâm phục.
Nguyên nhân không có gì khác. Ở trên địa bàn Thượng Quan gia, dám gây sự như thế, trước đây chưa từng có. Tần Lập...là người đầu tiên!
Người khác nghe thấy lời nói của Tần Lập cũng đều không kìm nổi có một loại cảm giác như muốn hôn mê. Dám ở trong hội yến quan trọng của Thượng Quan gia đánh nhau, đánh xong còn làm như không có việc gì khoe khoang chiến kĩ mình học. Tần Lập này coi như là trước đây không có, sau này cũng không có!
Tuy nhiên lời này lọt vào tai mấy người có ý lại không kìm nổi có chút suy tư nhìn Tần Lập vài lần. Trong lòng bọn họ đều suy nghĩ một vấn đề, dựa theo thời gian Tần Lập tu luyện chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn này mà tính thì hiện tại hẳn là thời kì Niết bản của hắn...
Gia chủ hiện giờ của Thượng Quan gia là Thượng Quan Bất Hối, năm nay hơn năm mươi tuổi, cùng người cha Thượng Quan Thiết có bảy phần giống nhau. Chỉ là cặp mắt làm cho người ta có một cảm giác thâm trầm, không chính trực như Thượng Quan Thiết.
Xảy ra chuyện lớn như vậy khiến cho Thượng Quan Bất Hối đang nói chuyện với mấy nhân vật cao tầng của các đại gia tộc hết sức áy náy. Hắn nhíu mày, nhìn Tần Vĩnh Chí. Tần Vĩnh Chí ảm đạm cười, nói:
-Kẻ này đã tự rời khỏi Tần gia, không còn bất kì liên quan gì tới Tần gia. Hắn là con rể Thượng Quan gia các ngươi, xử trí thế nào là chuyện của Thượng Quan gia!
Tần Vĩnh Chí trong lòng mừng rỡ muốn chết, thầm nghĩ: cho Thượng Quan gia các ngươi lật lọng, đáng đời!
Tần Phong, Tần Hổ cùng đám con cháu Tần gia hôm nay đến đây, từng người trong mắt đều mang theo vẻ vui sướng khi người gặp họa, sau đó giải thích với người bên cạnh về chuyện Tần Lập đã không còn là người của Tần gia.
Thượng Quan Bất Hối lạnh lùng cười, nhấc chân hướng Tần Lập đi tới. Hắn vừa động, không ít người đều xúm lại về bên này.
-Tần Lập! Ngươi quá vô lí! Đây là chỗ nào mà ngươi dám làm càn như thế? Ngươi đi ra ngoài cho ta!
Cũng coi như là nể mặt mũi người cha đang bế quan, Thượng Quan Bất Hối cũng không nói ra từ “cút” kia, tuy nhiên, vẻ không kiên nhẫn trong mắt lại nói rõ tâm tình ác liệt của hắn lúc này.
Lúc này Phương Hạo Nam đứng dậy, hướng về Thượng Quan Bất Hối khẽ thi lễ, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
-Thượng Quan thúc thúc! Ta có lời công bằng muốn nói. Việc ngày hôm nay không trách Tần Lập. Ai có thể chịu được cha mẹ bị người làm nhục? Hơn nữa cái gọi là anh hùng không hỏi xuất thân. Xin hỏi mọi người ở đây đánh giá như thế nào về tổ tiên Triệu Long Đằng của Thanh Long hoàng thất chúng ta?
-Tiểu súc sinh! Đừng nói hươu nói vượn!
Trong đám người có một người mắng khẽ một câu, Phương Hạo Nam rụt cổ tuy nhiên vẫn gắng đứng tại chỗ. Người mắng hắn chính là cha hắn, gia chủ Phương gia Phương Chính Đông!
Tuy nhiên lời nói của Phương Hạo Nam khiến trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ quái dị. Nhắc tới Hoàng đế khai quốc Thanh Long quốc, còn ai dám nói hươu nói vượn? Mọi người đối với loại đại nhân vật toàn thân tỏa hào quang này trong lòng bao giờ cũng có kính sợ, theo bản năng bỏ qua một ít thiếu hụt trên người bọn họ. Truyện "Duy Ngã Độc Tôn "
Hoàng đế khai quốc Triệu Long Đằng của Thanh Long quốc, thân phận là một người con hoang! Chuyện này, thiên hạ đều biết!
Nhưng ai dám đem Hoàng đế khai quốc Thanh Long liên hệ cùng với Tần Lập? Phương Hạo Nam dám, hôm nay trước mặt bao nhiêu người như vậy, hắn thản nhiên nói ra.
Thượng Quan Bất Hối cũng bị một câu nói này của Phương Hạo Nam làm nghẹn họn, vẻ mặt xấu hổ đứng yên.
Lúc này Tần Lập hướng về Phương Hạo Nam thi lễ thật sâu, nói:
-Cảm ơn Phương huynh hôm nay bênh vực lẽ phải, ơn lớn không thể nói lời cảm ơn là xong!
Tần Lập lại ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Thượng Quan Bất Hối, nhẹ giọng nói:
-Ta biết Thượng Quan gia các ngươi không thích ta. Tuy nhiên, điều này cũng không là gì, ta cũng không thích các ngươi. Ta chỉ quan tâm có một mình Thượng Quan Thi Vũ. Các ngươi không cần sợ ta làm mất mặt Thượng Quan gia các ngươi. Tần Lập ta, hôm nay ở đây, trước mặt tất cả những nhân vật thượng lưu thành Hoàng Sa nói rõ: Từ hôm nay trở đi, Tần Lập ta không còn liên quan gì với Thượng Quan gia nữa! Tần Phong, Tần Hồ, ta biết các ngươi hận ta, nếu muốn trả thù thì cứ việc tìm đến. Đúng vậy, ta tu luyện chính là chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn. Hắc hắc! Các ngươi có thể thử xem thừa dịp ta niết bản đến hung hăng trả thù ta! Tuy nhiên trộm gà không được còn mất nắm thóc vậy cũng đừng trách! Các ngươi đều là thiên tài, đều là đại nhân vật toàn thân chói sáng nếu thua trong tay tiểu nhân vật như ta, vậy xem các ngươi kết thúc như nào!
Tần Lập cả khuôn mặt lạnh lẽo cười, nói xong quay người bước đi để lại một đám người trợn mắt há mồm lại đằng sau.
Cho đến khi thân hình có chút gầy yếu của Tần Lập biến mất ở cửa, toàn bộ phòng yến hội như đột nhiên sống lại, tất cả mọi người vẻ mặt hưng phấn ồn ào bàn luận.
-Tiểu tử này thật sự có khí thế! Dám nói như vậy trước mặt gia chủ Thượng Quan gia. Mẹ nó! Ta nghe mà cũng cảm thấy thực sảng khoái!
-Sảng khoái con khỉ! Tiểu tử này là thằng ngốc, có chỗ dựa cường đại vững chắc như vậy không cần, còn đoạn tuyệt quan hệ với người ta. Tần Phong cùng Tần Hổ nếu muốn trả thù hắn, quả thực rất đơn giản. Có rất nhiều biện pháp có thể làm cho hắn biến mất trên thế giới này!
-Hừ! Các ngươi đều bị lời nói của tiểu tử kia lừa! Đừng thấy hắn nói vậy, Thượng Quan gia dù có chán ghét hắn thế nào cũng phải che chở cho hắn. Ai cũng biết Thượng Quan tiểu thư học nghệ với cao nhân, mặc kệ thế nào Tần Lập cũng là vị hôn phu của nàng. Cho dù là vì mặt mũi, Thượng Quan gia có thể để hắn gặp chuyện không may sao? Trừ khi Thượng Quan lão gia tử có thể ra mặt giải trừ hôn ước này. Hơn nữa hai tên thiếu gia Tần Phong, Tần Hồ càng không thể âm thầm ra tay với Tần Lập, truyền ra ngoài cũng đủ mất mặt!
-Chẳng lẽ hai võ giả thiên tài còn có thể bị Tần Lập dọa sợ hay sao? Tuy nhiên, chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn của hắn là chuyện gì? Nghe nói hắn sắp tới thời kì Niết bàn hay sao?
Không phải nói người tu luyện chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn vào thời kì Niết bàn không bằng người thường sao?
….......
Nghe mọi người trong đại sảnh bàn luận, sắc mặt Tần Phong, Tần Hổ lúc thì trằng lúc thì xanh, bị tức tới gần như sắp hộc máu. Không nghĩ tới tên tiểu tử Tần Lập kia giảo hoạt như vậy, ngay trước mặt mọi người nói ra thù hận giữa bọn họ. Như vậy nếu hắn xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ khảng định không tránh khỏi bị nghi ngờ!
Đều nói tiểu tử này là phế vật, hiện tại xem ra còn giảo hoạt như hồ ly!
Lập uy không nói, còn làm cho mình trở nên trong sạch, khiến cho Thượng Quan gia cùng Tần gia đều chen chúc nhau đến góc tường. Không cần phải nói, không đến ngày mai danh tiếng của Tần Lập khảng định sẽ lan truyền khắp toàn thành Hoàng Sa!
|
Chương 57: Thiếu nữ có vấn đề!
Quả nhiên, tới ngày hôm sau đủ loại tin tức về chuyện xảy ra trên yến hội Thượng Quan gia giống nhu mọc cánh truyền khắp toàn bộ thành Hoàng Sa. Từ nhà giàu có quý tộc cho tới những người dân tầng chót, gần nhu mọi người đều có vẻ mặt hưng phấn bàn luận về tin tức bọn họ nghe được. Khác với những yến hội từng được Thượng Quan gia tổ chức trong quá khứ, yến hội năm nay tất cả hào quang gần như đều chiếu lên một người!
Người này tự nhiên là Tần Lập.
Cho dù bản thân Tần Lập chỉ sợ cũng không ngờ có một ngày mình cũng có thể nổi tiếng như vậy. Kiếp trước, Tần Lập bởi vì nguyên nhân thân phận, đối với chuyện náo động như này luôn luôn tránh né. Bởi vì những người cùng đường khác, kết cục sau khi nổi danh phần lớn chỉ có một từ: Chết!
Tuy vậy hiện tại, khóe miệng Tần Lập hơi nhếch lên. Danh tiếng chính là thứ tốt nhất để bảo hộ chính mình!
Từng là lão Đại một bang hội oai phong một cõi, Tần Lập biết rõ khi nào thì nên khiêm tốn, khi nào thì nên ồn ào nổi tiếng, bao gồm đối mặt với Tần gia mà không khuất phục. Bởi vì Tần Lập đoán chắc Tần gia cũng không dám làm gì hắn. Tuy rằng hắn xảy ra một lần ngoài ý muốn là Tần Thập Tam, tuy hiện tại Tần Thập Tam đã chết, mà hắn vẫn còn sống tốt!
Lúc trước đánh bị thương Tần Phong, nguyên nhân càng đơn giản. Bởi vì nếu không phải Tần Phong bị thương vậy thì hẳn là bản thân Tần Lập. Hơn nữa nhìn mức độ tàn nhẫn Tần Phong ra tay lúc đó, thực sự ngay cả cái mạng nhỏ của mình có còn hay không cũng khó nói!
Đối với người muốn giết mình, Tần Lập cho tới bây giờ cũng không khách khí. Tuy rằng từ huyết thống, hắn cùng Tần Phong coi như là thân huynh đệ. Nhưng người ta không coi hắn là huynh đệ, như vậy làm sao hắn lại đi dán bộ mặt nóng vào cái mông lạnh của đối phương?
Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Tuyết đã ra ngoài từ sáng sớm. Hai mẹ con gần đây luôn thần thần bí bí, cũng không biết họ muốn làm gì. Tần Lập hỏi hai lần, hai người đều vẻ mặt thần bí, nên cũng không hỏi nữa, yên lòng ở nhà tu luyện.
Về phần Tây Qua, hiện tại trên cơ bản đã chỉnh hợp tất cả các thế lực thành Bắc. Có người đứng sau bảo hộ như Tần Lập, Tây Qua như cá gặp nước. Theo Tần Lập đánh giá, Tây Qua so với mình càng thích hợp làm nghề này! Nếu có nhiều thời gian nhất định hắn sẽ trở thành một nhân vật đứng đầu thế lực ngầm của thành Hoàng Sa. Nếu có cơ hội, Tần Lập nhất định đi hồ Phượng Hoàng, nếu có thể chiếm được phương thuốc Thiên Huyền đan liền giúp Tây Qua vĩnh viễn giải trừ mối lo Niết bàn. Nếu không, theo địa vị Tây Qua tăng lên, kết thù là không thể tránh. Nếu có người có ý biết được chiến kĩ hắn tu luyện khảng định sẽ lợi dụng thời gian Niết bản để đối phó hắn.
Tần Lập cũng không ngây ngô cho rằng mình tìm được phương thuốc Thiên Huyền đan là có thể vũ trang một cỗ thế lực khổng lổ. Trước không nói bồi dưỡng người khác xong có thể bị phản bội hay không, có thể khiến cho các thế lực lớn khác khủng hoảng hay không. Chỉ nói riêng phương thuốc và chiến kĩ siêu cấp này đã tồn tại từ thời thượng cổ, vì sao không ai thành lập được một thế lực siêu cấp mạnh mẽ? Nguyên nhân rất đơn giản, cho dù chiếm được phương thuốc đó, những dược liệu cần thiết chắc chắn là quý báu phi phàm, cấp bậc thiên tài địa bảo.
Vào lúc giữa trưa, Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Tuyết mới trở về, còn mang về cho Tần Lập món ăn nổi danh nhất trăm năm nay của quán “Thúy Tùng lâu” thành Hoàng Sa. Truyện "Duy Ngã Độc Tôn "
Nhìn nhi tử ăn to uống lớn, bộ dạng ăn rất ngon, Tần Hàn Nguyệt trong lòng rất vui vẻ. Sau khi ăn xong, thừa dịp Tần Tuyết thu dọn bàn, Tần Hàn Nguyệt gọi con vào trong phòng, cười mà như không cười nhìn Tần Lập:
-Nhi tử bảo bối! Hôm này ta đi ra ngoài mới nghe nói ngươi thật bản lĩnh. Ta cũng thực nở mặt nở mày!
Tần Lập nghe lời này như là lời nói mát. Đối mặt với nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp nhung quan tâm chăm sóc mình,Tần Lập vẫn có một loại tình cảm phức tạp.
Bởi vì linh hồn hắn là người trưởng thành, hơn nữa hắn có thể cảm giác được một trí nhớ khác trong thân thể đang có ảnh hưởng tới mình không ngừng yếu dần. Trừ phần không muốn xa rời đối với Tần Hàn Nguyệt, ở sâu trong linh hồn vẫn không có thay đổi.
Cho nên đôi khi Tần Lập mới cảm giác được có chút không tự nhiên. Loại cảm giác này thậm chí có xu thế càng ngày càng mãnh liệt!
Một phần khác nàng cũng không phải là mẫu thân thật sự của mình. Đời trước mình là trẻ mồ côi, căn bản không biết cha mẹ ruột là ai, vì sao vứt bỏ mình. Cho nên kiếp trước, Tần Lập vừa khát vọng tình thương cha mẹ, vừa thống hận phụ mẫu của mình. Về phần khác, sau khi dung hòa trí nhớ chủ nhân thân thể này, từ đáy lòng có một loại không muốn xa rời Tần Hàn Nguyệt. Đây đại khái chính là cốt nhục tình thân trong truyền thuyết! Đây là một loại cảm xúc bất kì người nào cũng không thể chống cự.
Đồng thời Tần Lập hết sức rõ ràng, Tần Hàn Nguyệt vì con mấy năm nay chịu biết bao chua xót, toàn bộ dựa vào một tình thương của người mẹ vô tư, trả giá không oán không hối hận.
Chỉ bằng điểm này, Tần Lập không dám cũng không có khả năng không hiếu thuận với Tần Hàn Nguyệt.
Kì thật Tần Lập cũng không biết rằng: Đây chính là ảnh hưởng tu luyện chiến kĩ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn mang tới.
Trên trời dưới đất, Duy Ngã Độc Tôn! Những thứ mà chiến kĩ này mang tới xa xa không chỉ là tăng lên về mặt vũ kĩ, mà còn có một loại khí thế chưa từng có từ trước tới nay, nắm hoàn toàn vận mệnh vào trong tay của chính mình. Cho dù có Thiên Huyền đan trợ giúp, chiến kĩ này không phải ai cũng có thể tu luyện. Càng đến tầng cao cấp loại cảm giác này càng rõ ràng.
Mà hiện tại Tần Lập ngay cả tầng thứ nhất cũng chưa đột phá! Chân chính Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn là có chín tầng!
Đương nhiên, chuyện này xa xa không phải trên bản phục chế vô số lần kia của Tần Lập có khả năng hiện ra. Bản gốc chân chính cho dù có chỗ thiếu hụt lớn thế nào cũng không có khả năng phân phát linh tinh như vậy.
Dù sao đây là chiến kĩ Thần cấp!
Người thần bí đứng ở đằng sau, mục đích phân phát chiến kĩ Thần cấp như vậy chỉ có một. Đó chính là xem ai có thể chiếm được phương thuốc Thiên Huyền đan, còn muốn xem trên đời này rốt cuộc có ai không cần Thiên Huyền đan cũng có thể tu luyện nó mà bình yên vô sự!
Việc này trước mắt Tần Lập không biết gì hết. Hiện tại hắn đang im lặng như một cục cưng ngoan ngoãn, ngồi tại chỗ nghe Tần Hàn Nguyệt quở trách không nhẹ không nặng, mang theo lòng yêu thương.
-Tiểu Lập! Mẹ vẫn cho rằng ngươi trưởng thành, là một người đàn ông. Nhưng ngươi xem, ngươi đã làm những cái gì? Giống như một người hồ đồ vậy!
Tần Hàn Nguyệt nhẹ nhàng nói, trên mặt cũng không có vẻ tức giận, mà càng nhiều là bất đắc dĩ.
-Tam thiếu gia Vương Thành của Vương gia bị ngươi bức quỳ xuống xin lổi, nói hai câu độc ác bị ngươi đánh gãy xương tay, xương sườn cũng gãy hai cái. Ồ! Chuyện này ta rất vui mừng, Vương gia căn bản không phải sợ, chỉ là một đám nhãi nhép mà thôi không gợn lên được sóng gió. Tuy nhiên, con gái Mạc thành chủ vì sao ngươi lại đi trêu chọc? Ôi! Tiểu nha đầu đó thiếu giáo dục tuy nhiên nó làm mất mặt người Mạc gia thì có quan hệ gì với chúng ta, ngươi lại làm cho người ta xảy ra việc xấu hổ như vậy. Tiểu nha đầu nói muốn cùng Tần Lập không chết không ngừng. Nhi tử bảo bối của ta, ngươi làm cho người ta mất danh tiết, việc này tuy không thể hoàn toàn trách ngươi, nhưng ngươi phải có trách nhiệm trực tiếp. Nếu không xong ngươi...thu nàng làm thiếp là được! Truyện "Duy Ngã Độc Tôn "
Tần Hàn Nguyệt càng nói vẻ mặt càng phấn khởi, tươi cười hưng phấn. Truyện "Duy Ngã Độc Tôn "
Hai mắt Tần Lập càng mở lớn, miệng cũng há hốc, thật sự trợn mắt há mồm nhìn lão nương của mình. Đây...đây mà là mẫu thân tính tình dịu dàng hiền thục cao ngạo tài trí hơn người của mình sao? Không phải là kẻ thù đến giả mạo chứ?
Tần Hàn Nguyệt bị con trai nhìn có chút sợ, cố gắng nghiêm mặt muốn khôi phục sự nghiêm túc của người mẹ một chút. Nhưng nhìn vào trong mắt Tần Lập càng như một cô gái đầy linh động, giảo hoạt!
-Được rồi, được rồi! Ta biết tiểu nha đầu kia thích chính là Tần Phong, ngươi không muốn thì quên đi, đừng nhìn ta như vậy. Chúng ta nói một chút về chuyện ngươi đã làm.
Tần Lập ngây ngốc nhìn Tần Hàn Nguyệt, thật lâu sau mới cảm khái nói ra một câu:
-Nương! Thì ra năm xưa ngài cũng là một thiếu nữ có vấn đề. Khó trách...
|
Chương 58: Quyết định của Tần Hàn Nguyệt
-Hừ! Nói linh tinh gì thế. Học ở đâu ra, cái gì vấn đề...có ai nói chuyện với mẹ như ngươi không!
Tần Hàn Nguyệt trợn mắt liếc nhìn nhi tử một cái, bỗng nhiên trầm mặc, không đầu không đuôi cảm khái một câu:
-Nhi tử! Biết vì sao hôm nay mẫu thân nói với ngươi những chuyện này không? Biết vì sao mẫu thân dường như thay đổi thành một người khác không?
Tần Lập ngây ngốc lắc đầu, trong trí nhớ của hắn Tần Hàn Nguyệt cho tới bây giờ chưa từng như vậy. Làm cho người khác có cảm giác chính là cao quý, thanh cao nhưng lạnh lùng. Nói ít, có chuyện gì cũng chỉ một thân một mình yên lặng chịu đựng.
Tần Hàn Nguyệt khẽ thở dài, như là hoài niệm, rồi giống như nhớ tới cái gì đối mặt với Tần Lập chậm rãi nói:
-Bộ dạng hôm nay của mẫu thân mới là diện mạo vốn có! Nếu cuộc đời này của ngươi đều vẫn như trước, như vậy mẫu thân cũng vĩnh viễn không thay đổi giống như hôm nay, vĩnh viễn đều là một người mẹ hiền. Bởi vì ta không hi vọng con có bất kì không may này, chỉ muốn kiếp này con có cuộc sống hạnh phúc, sinh con cháu bảo bối cho mẫu thân, chính là hạnh phúc lớn nhất của mẫu thân. Tuy nhiên, là con thay đổi trước, chuyện về Tần Thập Tam...con làm không sai!
Lời nói này của Tần Hàn Nguyệt lập tức khiến Tần Lập giật mình cứng đờ người, hắn trợn mắt nhìn trân trối mẫu thân mình, vẻ khó tin nói:
-Người....người làm sao biết?
Tần Hàn Nguyệt mỉm cười, sau đó nói:
-Con xem, hiện tại mẹ con ta nói chuyện như vậy, Tiểu Tuyết lại không nghe thấy. Con đã hiểu chưa?
Tần Lập tức thì ngạc nhiên, vẻ mặt rung động nhìn Tần Hàn Nguyệt như là lần đầu tiên nhận biết mẫu thân của chính mình! Hắn từng nghe lão đạo sĩ nói rằng loại công phu truyền âm nhập mật là có thật! Mà càng cao hơn một tầng, chính là người có nội lực cao đến cảnh giới nhất định có thể tản mát ra nội lực tạo thành một khí tràng. Khí tràng này người bình thường không cảm giác được nhưng có thể ngăn cách mọi thanh âm xung quanh, giống như là...lĩnh vực!
Loại cảnh giới này, những cường giả siêu cấp trên Thiên Nguyên Đại Lục khảng định cũng sẽ có cùng loại. Nhưng ấn tượng về mẫu thân trong trí nhớ vẫn dịu dàng yếu đuối làm sao lại có thể có được thực lực như vậy?
Nhìn cái bộ dạng nhi tử khiếp sợ, Tần Hàn Nguyệt có chút đắc ý cười cười, nháy mắt với Tần Lập mấy cái, cười nói:
-Bảo bối nhi tử! Cho tới bây giờ nương chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày nói chuyện với ngươi thế này, thật sự rất vui vẻ! Hiện tại, ngươi hẳn biết là phụ thân ngươi năm xưa vì sao lại yêu mẫu thân chứ?
Nói đến người yêu, sắc mặt Tần Hàn Nguyệt hơi hơi đỏ, tuy nhiên càng nhiều là loại biểu tình ngọt ngào cùng hạnh phúc.
-Nhưng...nhưng vì sao cho tới giờ mẫu thân chưa từng thể hiện ra? Vì sao trước đâu con không có chiến kĩ để học mẫu thân cũng không dạy con? Vì sao lúc tên Ngô y sư chết tiệt kia đùa giỡn, người lại có thể yên lặng chịu đựng?
Còn có rất nhiều vấn đề Tần Lập không hỏi ra bởi vì hắn hoàn toàn bị những biến hóa xảy ra trên người mẫu thân dọa sợ ngây người.
-Thể hiện thực lực có lợi ích gì? Con có biết bản Yếu Quyết Cơ Sở con tu luyện kia căn bản không phải đồ ở thế tục! Hừ! Bọn họ không có kiến thức, cho rằng đó là rác rưởi. Nhưng sau khi con tu luyện Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn kia, còn cho rằng như vậy sao?
Khóe miệng Tần Hàn Nguyệt nổi lên nụ cười ngạo nghễ, lập tức có chút bất đắc dĩ nói:
-Ngô y sư? Hắn đúng thật là cặn bã. Nhưng mà con ngốc à, nương không biết y thuật. Người đó tuy là bạy hoại nhưng y thuật cũng không tồi, nếu nương đắc tội với hắn vậy ai chữa bệnh cho ngươi?
-Lấy thực lực của người tùy tiện bắt mấy con linh thu cũng đủ để không lo cơm áo cả đời, hoàn toàn có thể rời khỏi Tần gia, dạng y sư thế nào còn không tìm được? Truyện "Duy Ngã Độc Tôn "
Vẻ mặt Tần Lập khó hiểu, hỏi.
-Nhi tử bảo bối! Vần đề này của con, rất tốt...rất tốt!
Tần Hàn Nguyệt than nhẹ một tiếng, sau đó nói:
-Nương không phải không thể mà là không dám! Ngươi cho là nương hiện tại có thực lực thế nào?
Tần Lập nhìn Tần Hàn Nguyệt, đoán:
-Ít ra cũng là cảnh giới Thiên cấp? Tuy cho tới giờ con chưa từng thấy mẫu thân tu luyện...
-Thiên cấp? Đại khái như vậy!
Tần Hàn Nguyệt thản nhiên cười, sâu kín nói:
-Nương tu luyện cũng không phải cái gọi là công pháp cao cấp của Tần gia. Tất cả bản lĩnh của nương đều là phụ thân ngươi dạy. Vào lúc sinh ra ngươi, nương cũng chỉ mới mười tám tuổi, vẫn là thiếu nữ khờ dại. Ngươi cho rằng những người của Tần gia cùng ngoại công ngươi chưa từng hoài nghi nương sao? Bọn họ chẳng những hoài nghi, hơn nữa vẫn chưa từng buông lỏng giám thị. Bởi vì ra là một tiểu thư giàu có, coi trọng...thậm chí...thậm chí đối tượng chung thân làm sao là người bình thường? Mà ngay cả bản Yếu Quyết Cơ Sở con tu luyện kia, mọi người Tần gia đều từng cầm đi nghiên cứu, cho đến sau này cho rằng đó là một quyển công pháp rác rưởi mới trả lại cho nương. Trong tình huống như vậy, ta nếu chỉ lộ ra bất kì dấu vết nào vậy con sẽ lập tức bị bọn họ khống chế, uy hiếp nương giao ra những công pháp học được. Đừng tưởng rằng bọn họ không làm được chuyện này, thân tình...chỉ là loại xa xỉ trong đại gia tộc chân chính! Truyện "Duy Ngã Độc Tôn "
Tần Hàn Nguyệt nói tới đây, đôi mắt ửng đỏ, bình ổn tâm tình của mình mới nói tiếp:
-Phụ thân ngươi từng noi, công pháp này một khi truyền ra ngoài sẽ mang cho hắn nguy hại rất lớn. Bởi vì gia tộc của hắn không cho phép võ học gia tộc truyền ra ngoài, đều là bí mật không thể lộ! Mà phụ thân ngươi đều dạy cho nương, con à, con nói nương có thể khiến phụ thân ngươi bị lâm vào cảnh nguy hiểm sao? Cho nên, cho dù cuộc đời này hắn không tới đón chúng ta, ta cũng không làm chuyện hại đến hắn! Nếu con vẫn chỉ là một người thường, vậy nương cũng bình thường cả đời, tuyệt không cho phép bất kì người nào làm chuyện gì xúc phạm tới con. Con biết không, ngày đó nếu con thật sự không tỉnh, nương, sẽ chính tay giết chết Tần Hổ! Cho dù nó là cháu ruột của ta, ta cũng không bỏ qua!
Trên người Tần Hàn Nguyệt bỗng nhiên phát ra một cỗ sát khí mạnh mẽ, rồi lập tức phản ứng lại, lại thu trở về. Có chút thân thiết nhìn thoáng qua Tần Lập, vẻ mặt nàng xin lổi nói:
-Thật có lổi, nương không kiềm chế được.
-Không, nương, người là mẫu thân tốt nhất trên thế giới này!
Tần Lập nói, lập tức nhớ lại trong đầu, nhớ tới những cử chỉ trong mấy năm qua của Tần Hàn Nguyệt, đích thật là không lộ ra một chút võ công. Nhưng mặc dù đối mặt với bất kì nguy cơ gì, cũng chưa bao giờ biểu lộ ra một chút sợ hãi! Đây kì thật đã là sơ hở lớn nhất, một người con gái yếu đuối, đối mặt với việc binh đao làm sao có thể bình tĩnh như thế? Cho dù bảo hộ con mình cũng không có khả năng một chút cũng không sợ hãi chứ?
-Con à! Con cũng biết, ở trong Tần gia có hai lão tổ tông, hơn một trăm năm trước đã đạt tới Thiên cấp! Nhiều năm qua đi như vậy, tuy rằng chưa đột phá Thiên cấp nhưng bọn họ đều vẫn còn sống. Nương ở Tần gia như là miếng băng mỏng, may mắn ông trời có mặt khiến cho con trai Tần Hàn Nguyệt ta rốt cục có tương lai!
Tần Hàn Nguyệt nói tới đây, nước mắt rơi đầy mặt.
Trong lòng Tần Lập cũng trào dâng cuồn cuộn. Hắn biết đây chính là cảm xúc trong đầu của đứa con chân chính của Tần Hàn Nguyệt tác quái. Tuy nhiên hắn đột nhiên nghe chuyện bí ẩn nhiều năm như vậy, tâm tình cũng không thể bình tĩnh, không thể tưởng tượng được trên người Tần Hàn Nguyệt cũng có một mặt truyền kì như thế.
Tần Hàn Nguyệt bình tĩnh lại, sau đó mới nói:
-Con à, con có oán hận nương không?
-Không! Con làm sao dám oán hận nương. Tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ rất đáng thương, chỉ có đứa con không hề hiếu thuận, chứ không có cha mẹ không thương yêu con!
Tần Lập nói lời từ đáy lòng, đồng thời khúc mắc làm phức tạp hắn nhiều năm cũng được cởi bỏ vào giờ phút này. Có lẽ năm xưa mình cũng không bị cha mẹ vứt bỏ, có lẽ bịn họ cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ...tóm lại, tới lúc này Tần Lập rốt cục hoàn toàn tin tưởng, trên đời này không có cha mẹ nào không thương con! Truyện "Duy Ngã Độc Tôn "
-Tấm lòng cha mẹ đáng thương. Lời này thật hay. Nhi tử bảo bối của ta quả nhiên là người đàn ông ưu tú nhất trên đời!
Tần Hàn Nguyệt vẻ mặt kiêu ngạo nói, lại tiếp:
-Chuyện con làm ngày hôm qua, kì thật không sai, chỉ là có chút nóng vội. Tuy rằng thực lực của con không kém, nhưng trong mắt Thượng Quan gia cùng Tần gia cũng không chịu nổi một kích! Thậm chí ngay cả Vương gia có Tam công tử kia bị ngươi đánh gãy một tay cũng cho rằng tiêu diệt ngươi thực dễ dàng...tuy nhiên, từ khi nương nhìn thấy khoảnh khắc ngươi giết chết Tần Thập Tam kia, cũng rõ ràng ngươi đã thật sự trưởng thành, hơn nữa có đủ năng lực tự bảo vệ mình! Tần gia...bọn họ sớm muộn cũng có một ngày phải hối hận!
Vướng mắc lớn nhất của Tần Lập vốn là mẫu thân Tần Hàn Nguyệt, sợ những người đó đối phó với mình không được liền chuyển hướng sang Tần Hàn Nguyệt. Hiện tại xem ra mình hoàn toàn không cần lo lắng, trước mắt dường như là một con đường rộng mở phía trước, không còn bất kì lo âu buồn phiền gì!
Tần Hàn Nguyệt bỗng nhiên lộ vẻ không muốn nhìn Tần Lập, nhẹ giọng nói:
-Con à. Nếu...nương nói là nếu...nếu nương rời đi, con có đồng ý không?
Tần Lập đầu tiên sửng sốt, lập tức ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp:
-Nương! Người đi đi, con ủng hộ người! Tìm được ông ấy, hỏi xem mấy năm nay không đến gặp người là do nguyên nhân gì?
Sắc mặt Tần Hàn Nguyệt bỗng nhiên ửng đỏ, có vài phần thiếu tự nhiên. Không nghĩ tới đứa con thông minh như vậy, lại hiểu ý người khác. Nàng bặm môi, cố nhịn không cho nước mắt rơi xuống, gật gật đầu.
-Nương mang theo Tần Tuyết cùng đi, con cũng không phải ở lại thành Hoàng Sa. Nơi này không có bất kì giá trị gì cho con lưu luyến. Con là con Tần Hàn Nguyệt này, cũng là người đàn ông ưu tú nhất trên đời! Thiên Nguyên Đại Lục lớn đến mức con không thể tưởng tượng được, nơi có thể cho con thi triển, có thể cho con vung cánh bay cao còn rất nhiều!
Tần Lập gật đầu:
-Nương, con biết rõ người không cần phải lo lắng. Chờ con tới Thiên cấp, con sẽ đi Huyền Đảo tìm người!
Tần Lập nói xong , bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện đáng sợ, lập tức nói:
-Ông bố kia của ta, có thể sẽ...
Tần Hàn Nguyệt bật cười, lập tức nói:
-Đó là không có khả năng, điều này con cứ yên tâm! Nương lại thật hi vọng con tìm mấy người vợ, sinh nhiều thâm vài đứa cháu. Hừ, để đám người bảo thủ bên trong Huyền Đảo kia mở to mắt ra nhìn xem đứa con mà nữ tế thế tục như ta sinh ra, mạnh hơn rất nhiều so với những người được gọi là tuấn kiệt trẻ tuổi trên đảo bọn họ!
Tần Hàn Nguyệt nói xong, lại nghĩ đến một chuyện:
-Nghe nói tiểu Thi Vũ của con đã bị mang tới Huyền Đảo? Hừ! Ta thật muốn nhìn là ai mang nàng đi. Nếu có người dám khi dễ nàng, ta sẽ kêu phụ thân ngươi đi thu thập hắn!
Tần Lập đầu đầy hắc tuyến, cũng không nói gì. Trong lòng hắn cảm thấy được lão nương tự tin có chút mù quáng nhưng không đành lòng đả kích nàng, chỉ có thể chúc phúc cho lão nương của mình.
Kì thật có chuyện Tần Hàn Nguyệt không nói cùng con. Năm xưa phụ thân Tần Lập chính là đào hôn mà chạy ra. Gia tộc của hắn có một quy củ cổ quái đến cực điểm. Đó chính là: con cháu gia tộc nếu không đồng ý việc hôn nhân gia tộc định sẵn có thể vào lúc này nói ra, sau đó vượt ải đào hôn. Nếu có thể vượt ải thành công, trong hai mươi năm sẽ được tự do! Nếu không vượt qua vậy thì sẽ ngoan ngoãn nhận mệnh. Quy củ này thoạt nhìn buồn cười và kì quái nhưng trên thực tế làm sao không phải là một loại rèn luyện!
Hơn nữa hai mươi năm trong nháy mắt người thường hết sức lâu còn ở trong mắt người ở đó củng chỉ là loáng một cái mà thôi.
Tần Hàn Nguyệt tuy rằng không muốn rời đi vào lúc này, bởi vì con trai qua năm mới được mười bốn tuổi. Ở trong mắt mẫu thân, đừng nói mười bốn tuổi, cho dù là bốn mươi tuổi cũng chỉ là một đứa nhỏ!
Nhưng Tần Hàn Nguyệt càng hiểu được, con mình giống như là ưng non, không trải qua mưa gió rèn luyện vĩnh viễn không nghĩ tới có ngày tự do bay lượn trên chín tầng trời! Cho nên tuy luyến tiếc, tuy sẽ đau lòng nhưng buông tay...cũng chỉ là lựa chọn lí trí nhất của nàng.
Bởi vì hiện tại, con trai của nàng không hề bình thường!
|
Chương 59: Gợn sóng
Mấy ngày sau, trước khi năm mới tới, Tần Hàn Nguyệt mang theo Tần Tuyết lặng lẽ rời đi.
Nhìn căn nhà có chút trống vắng, Tần Lập trong lòng nhất thời có chút mờ mịt, lập tức lại cười tự giễu. Xem ra mình đã có chút quen thuộc thân phận hiện tại, không biết từ lúc nào Tần Lập hắn cũng cần phải có người chiếu cố mới sinh tồn được?
Tần Hàn Nguyệt đi nhìn có chút đột ngột, nhưng nghĩ lại cẩn thận, cũng có lí do.
Một nữ nhân tài hoa hơn người, ngậm đắng nuốt cay nuôi con nhỏ hơn mười ba năm. Mười ba năm! Không phải một hai ngày! Huống chi, năm đó Tần Hàn Nguyệt vẫn là Đại tiểu thư Tần gia, thân phận cao quý đều là người khác hầu hạ nàng, nàng làm sao hầu hạ người khác?
Thời gian mười ba năm thiếu chút nữa liền giày vò một thiên chi kiêu nữ thành bà nội trợ bình thường!
May mắn Tần Lập rốt cục quật khởi, trưởng thành!
Tần Hàn Nguyệt mắt thấy con trai trong thời gian ngắn trưởng thành như bùng nổ! Tâm cơ, thủ đoạn, chỉ số thông minh không kém, rốt cục nàng yên lòng. Ngay sau đó, tưởng niệm dâng lên như thủy triều, áp lực ròng rã mười ba năm rồi!
Gần năm nghìn ngày đêm!
Cái gọi là một ngày không thấy như ba thu, mười ba năm này lại bao nhiêu cái thu qua?
Cái loại cảm giác này khiến Tần Hàn Nguyệt thậm chí có lúc không thể khống chế, muốn lập tức chạy tới Huyền Đảo. Nhưng Tần Hàn Nguyệt vẫn nhịn xuống, nàng vẫn không hoàn toàn yên tâm để con sống một mình.
Mãi cho đến khi con trai tham gia xong yến tiệc ở Thượng Quan gia, sau khi Tần Hàn Nguyệt biết rõ mọi chuyện xảy ra, rốt cục hoàn toàn yên lòng. Nàng vốn vẫn cho rằng, đời này trừ khi hắn trở lại, vốn không có kết quả khác!
Không nghĩ tới ông trời không tệ với nàng, sau khi trải qua một hồi đau khổ, con trai rốt cục từ một con chim nhỏ ngây thơ chỉ dam đứng ở trong tổ nhìn ra xung quanh bên dưới đã trở thành một con chim ưng non dám tranh đấu với trời xanh. Nếu đã như vậy, vì sao không hoàn toàn buông tay để hắn biến thành hùng ưng chân chính bay lượn trời cao?
Mang theo ý không muốn nồng đậm, Tần Hàn Nguyệt dứt khoát kiên quyết rời khỏi thành Hoàng Sa. Rời khỏi thành thị đã khiến nàng hoàn toàn chán ghét, bước trên một con đường khác...con đường thuộc về nàng.
----------------
Vẫn đóng vai trò đứa nhỏ mười mấy tuổi, nói thật đối với Tần Lập thật sự có chút khó khăn. Bởi vì phải tùy thời tùy nơi không cho mình lộ ra dấu vết, còn phải ứng phó với các tình huống bất ngờ bên ngoài. Nếu không có trí nhớ của một người khác trong linh hồn, Tần Lập thật sự có loại cảm giác không biết theo ai. Một đứa nhỏ giả thành thục nhìn buồn cười, nhưng một người trưởng thành giả ngây thơ càng buồn cười hơn!
Tuy nhiên chỗ không tốt do trí nhớ trong đầu mang tới cũng thật rõ ràng. Rất nhiều lúc khiến Tần Lập thậm chí có loại cảm giác hoảng hốt làm như chính mình thật sự là Tần Lập mười ba tuổi!
May mắn loại cảm giác này theo thực lực Tần Lập không ngừng tăng lên thì càng ngày càng ít đi.
Mà buổi nói chuyện trước khi Tần Hàn Nguyệt rời đi cũng khiến Tần Lập hiểu được, ngụy trang của mình trước mặt Tần Hàn Nguyệt dường như có chút dư thừa. Điều này cũng không trách được Tần Lập, hắn chưa từng được cảm thụ tình thương của mẹ, nghe nói tình thương của mạ là tình yêu vĩ đại nhất trên đời cùng với tự thân cảm thụ là hai việc khác nhau.
Cho nên mãi đến khi Tần Hàn Nguyệt rời đi, Tần Lập mới đột nhiên hiểu rõ đạo lí đó. Đối với một người mẹ mà nói, đứa con củ mình bất kể có trở nên thành thục, ưu tú cỡ nào thì người mẹ cũng đều chỉ có vui vẻ, đều chỉ có vui mừng mà không có bất kì hoài nghi gì!
Trên đời này tình yêu không oán không hối hận là tình thương của mẹ. Điều này không thể nghi ngờ!
Mặt trăng vằng vặc, sao trời long lanh. Tần Lập đứng trên nóc phòng tại khu dân cư bình thường, yên tĩnh nhìn trời cao xa xa. Ánh mắt hắn như xuyên qua màn đêm vô tận rời vào người nữ nhân kia.
-Nương! Người đi đường cẩn thận!
------------------
Khu dân nghèo ở đây thật sự có ít người chú ý, cho nên Tần Hàn Nguyệt và Tần Tuyết rời đi cũng không bị những người theo dõi Tần Lập biết được. Chờ tới khi bọn họ biết thì đã là hai ngày sau.
Vương gia, thành Hoàng Sa.
Từ mấy ngày trước con thứ ba Vương Thành của gia chủ Vương Quang Huy bị Tần Lập đả thương trước mặt mọi người ở Thượng Quan gia, toàn bộ Vương gia đều chìm trong một bầu không khí phẫn nộ.
Ở trong thành Hoàng Sa này, một tiểu gia tộc muốn sinh tồn, muốn nỗ lực phấn đấu phát triển thành một gia tộc cỡ trung như vậy, chẳng những cần phải cố gắng không thể tưởng tượng mà càng cần một loại ngưng tụ, một tinh thần đoàn kết!
Vương gia là một gia tộc trẻ tuổi, bọn họ không thiếu lực ngưng tự lại càng không thiếu tinh thần đoàn kết. Tuy nói tính cách Vương Thành ngày thường tất cả mọi người đều biết, nhưng biết thi biết cũng không có nghĩa là bọn họ có thể nén giận. Chỉ là một thằng con hoang của Tần gia, bám vào nhà giàu có Thượng Quan gia, chẳng lẽ như vậy là có thể coi thường mọi người?
Hơn nữa, trước mặt mọi người bắt Vương Thành quỳ xuống xin lổi, cùng với chuyện làm con gái thành chủ sợ tới mức không thể khống chế sau đó đã có người chỉ ra đó là thủ đoạn tinh thần công kích chỉ có công pháp Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn mới có!
Một thằng nhóc nghèo hèn đã bị Tần gia nói vứt bỏ, không có bất kì căn cơ gì lại không biết sống chết cắt đứt quan hệ với Thượng Quan gia. Một người như vậy nếu Vương gia không thể gỡ lại mặt mũi vậy về sau trong thành Hoàng Sa này cũng không còn chỗ đứng!
Huống chi, sau buổi tiệc hôm đó Thượng Quan gia đã nói ra từ nay về sau bất kì hành vi gì của Tần Lập đều không có quan hệ gì với Thượng Quan gia!
Trước đó rất nhiều người đều đoán Thượng Quan gia có thể làm tuyệt tình đến vậy hay không. Bởi vì đều có lời đồn Thượng Quan tiểu thư bị siêu cấp cường giả thần bí mang đi, như vậy hôn ước của Thượng Quan tiểu thư với Tần Lập kì thật cũng chỉ là lời nói đùa mà thôi! Nếu Thượng Quan gia nhân nghĩa một ít còn có thể bảo đảm Tần Lập một đời không lo. Nhưng vấn đề hiện tại là không phải Thượng Quan gia không thấu tình đạt lí mà là bản thân Tần Lập muốn chết!
Phòng nghị sự Vương gia xa xa không xa hoa đại khí bằng Tần gia. Trong một gian phòng lớn, mười mấy người ngồi xung quanh một cái bàn hình bầu dục. Vương Quang Huy ngồi ở vì trí thủ tọa, khẽ nhíu mày nói:
-Mặt mũi nhất định phải tìm về nhưng làm như thế nào? Cá nhân ta cho rằng không nên quá mức công khai trắng trợn. Đừng nhìn Thượng Quan gia nói hay như vậy, nhưng ngộ nhỡ lúc đó bọn họ trở mặt, nhược điểm của chúng ta sẽ lọt vào tay người ta!
-Đại ca! Tiểu Thành chính là con ruột của huynh, bị người ta đánh như vậy lại còn bị bắt quỳ trước mặt đông người, quá mất mặt Vương gia chúng ta! Không thể quang minh chính đại thu thập tiểu tử kia, chúng ra còn mặt mũi gì đứng vững ở thành Hoàng Sa này?
Một người trung niên tuổi khoảng bốn mươi vẻ mặt phẫn nộ lớn tiếng nói:
-Cho nên ý tứ của ta là, trực tiếp phái người ba đội tinh anh bắt tiểu tử kia. Cũng không giết hắn, bắt hắn quỳ trước cửa lớn Vương gia chúng ta, vừa vả miệng mình vừa nói: “Ta sai lầm rồi!” Sau ba ngày thì bỏ qua cho hắn, còn nói lên chúng ta rộng lượng...
Những người khác của Vương gia nghe xong, đều trợn mặt khinh thường. Ngươi nói ngươi làm như vậy còn rộng lượng? Không bằng một đao giết người ta cho xong!
Vương Quang Huy khoát tay áo, nhìn thoáng qua người trung niên, nhẹ giọng nói:
-Không được! Ta không thể vì con mình mà mạo hiểm toàn gia tộc! Lại nói ngày đó chịu nhục không phải chỉ có Vương gia chúng ta, các ngươi chẳng lẽ đã quên Thành chủ? Hiện tại, con gái Tần gia mất tích, cùng biến mất còn có một thị nữ tuyệt sắc Tần gia bồi dưỡng ra. Hừ! Mặt ngoài thì Tần gia đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, nhưng các ngươi dám khảng định như vậy sao? Ai biết có gì mờ ám hay không? Tần gia cũng tốt, Thượng Quan gia cũng tốt, đều cường đại hơn chúng ta nhiều lắm. Tần Hoành Viễn cùng Thượng Quan Thiết là hai lão quỷ cáo già, giảo hoạt như hồ ly! Đừng thấy chúng ta hiện tại mạnh hơn so với quá khứ nhưng mỗi một bước đều như miếng băng mỏng! Chuyện này còn cần phải bàn bạc cho kỹ! Hừ! Chỉ cần tiểu tử kia không rời khỏi thành Hoàng Sa, chúng ta còn nhiều cơ hội! Cho nên, hiện tại chúng ta phải làm là...chờ!
Mọi người Vương gia thấy gia chủ làm ra quyết định cuối cùng cũng đều không phản bác gì. Một mặt là tôn trọng quyết định của gia chủ, mặt khác còn không phải người bị đánh trọng thương chính là con của gia chủ sao? Đau lòng nhất cũng chỉ có thể là bản thân Vương Quang Huy! Hắn bỏ được, bọn họ vì sao không bỏ được?
Cũng không nói có thể làm đến trình độ như Vương Quang Huy: đối mặt với một tiểu tử không có bất kì thế lực, căn cơ gì còn phải nhẫn nhục, thật sự không nhiều lắm. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao Vương gia trong mấy chục năm ngắn ngủi từ một tiểu gia tộc nhảy một phát thành một gia tộc tầng lớp trung trung!
Nhẫn được những thứ người thường không thể nhẫn, làm được những việc người thường không thể làm!
Tần Hàn Nguyệt rời đi, ở Thượng Quan gia cũng không gây nên gợn sóng quá lớn. Đương nhiên nếu lúc này Thượng Quan Thiết xuất quan, nhất định không thể không hung hăng tát đứa con thứ hai Thượng Quan Bất Hối của mình vài cái. Nguyên nhân rất đơn giản, trước khi bế quan lão đã một lần nữa cường điệu phải đối xử tốt với Tần Lập, ngàn vạn lần không nên vì Thi Vũ đi học nghệ với đại nhân vật mà xem nhẹ Tần Lập. Lão lại không nghĩ rằng Thượng Quan Bất Hối chẳng những hoàn toàn không nghe mà những gì đã làm còn hoàn toàn đi ngược lại ý tứ của lão!
Mà Tần gia thì ngược lại, Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Tuyết biến mất khiến Tần Hoành Viễn có chút đứng ngồi không yên. Mười mấy năm qua, lão vẫn một mực hoài nghi đó chính là đứa con Tần Hàn Nguyệt của mình rốt cục biết vũ kĩ hay không? Hắn thậm chí cố ý dung túng đám hạ nhân đi trào phúng con gái mình chính là muốn bức người đằng sau con gái mình hiện thân. Nếu không, bằng vào đám hạ nhân kia, cho dù Tần Hàn Nguyệt làm ra chuyện bại hoại thế nào, bọn họ có mấy là gan dám đi cười nhạo?
Nhoáng một cái mười ba năm trôi qua, Tần Hàn Nguyệt đều yên lặng chịu đựng, không phản kháng cũng không oán giận khiến cho Tần Hoành Viễn thực sự có loại ảo giác, đó chính là: mình hiểu lầm con gái!
Thế cho nên lúc trước lão mới để mẹ con bọn họ chuyển về Tử Thần Viên, nguyên nhân kì thật là ít nhiều có chút áy náy trong lòng.
Khiến lão không nghĩ tới là, từ khi mẹ con Tần Lập chuyển ra ngoài, trên người bọn họ xảy ra biến hóa thật lớn. Thoạt nhìn Tần gia thờ ơ với mẹ con Tần Lập nhưng trên thực tế, mọi cử động của Tần Lập sau khi rời khỏi Tần gia gần như nằm trong sự khống chế của Tần gia. Đương nhiên chuyện giết Tần Thập Tam thì Tần gia tuyệt đối không biết.
Công pháp Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn không phải không có ai trong Tần gia từng tu luyện. Uy lực bản chiến kĩ đó hết sức bá đạo, dùng để bồi dưỡng một út tử sĩ là không tồi. Nhưng không có bất kì người nào có thể sống sót sau ba lần niết bàn!
Nói cách khác, sau mười tám tháng hắn phải chết không ngờ!
Cái giá phải trả này có chút lớn. Cho dù là có tâm làm tử sĩ nhưng cũng không thể chết như vậy chứ? Chuyện này Tần Hoành Viễn không tin con gái mình không biết, nhưng không ngờ nàng dám để cho Tần Lập tu luyện. Hơn nữa hiện tại thời gian nửa năm đã đến, không ngờ Tần Lập không có bất kì dấu hiệu Niết bàn!
Đây...mới là chuyện Tần Hoành Viễn quan tâm nhất! Nếu là có thể tìm được phương pháp khắc chế Niết bàn thương tổn linh hồn của chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn, như vậy Tần gia không mất bao nhiêu năm sẽ trở thành gia tộc đứng đầu toàn bộ Thanh Long quốc...không, là toàn bộ Thiên Nguyên Đại Lục.
Tần gia sẽ...vô địch khắp thiên hạ!
Không nên nói là bỗng nhiên có dã tâm, lại càng không nên nói là thời cổ đại vì sao không ai thành công. Khi đó không ai thành công không có nghĩa là hiện tại cũng không thể thành công!
Ngay khi Tần Hoành Viễn chuẩn bị tìm cơ hội kêu Tần Hàn Nguyệt trở về, thành thật nói chuyện với nhau thì con gái bảo bối của mình, tính cả thị nữ Tần Tuyết đưa hai mẹ con họ không ngờ bỗng dưng...biến mất!
Điều này làm cho Tần Hoành Viễn vẫn nghi ngờ con gái nổi giận lôi đình, phạt nặng mấy cơ sở ngầm phụ trách theo dõi Tần Lập. Lão gần như không suy nghĩ nhiều, con gái rời đi tất nhiên có liên quan trực tiếp với phụ thân Tần Lập!
Nhưng hiện tại nói gì cũng vô dụng, vẫn là bản thân lão nhìn lầm. Lúc này lão mới triệu tập cao tầng Tần gia, nhất là dặn dò huynh đệ Tần Phong, Tần Hổ trong thời gian ngắn tuyệt đối không được đi gây sự với Tần Lập, nếu không sẽ phạt nặng!
Tần Hàn Nguyệt rời đi giống như một hòn đá nhỏ bị ném vào trong hồ nước yên lặng, chỉ nổi lên một gợn sóng nhẹ nhàng nhưng dẫn ra một loạt phản ứng dây chuyền phía sau!
Điều này khi Tần Lập đi trên đường lớn thành Hoàng Sa, cảm thụ thấy không có người theo dõi, hắn có thể biết được một phần.
Lần này Tần Lập đi ra là muốn mua một thanh bảo kiếm. Mẫu thân rời đi để lại cho hắn tám ngàn lượng bạc. Tần Lập tự tin cho rằng nhiều bạc như vậy cũng đủ mua một thanh binh khí rất tốt!
|