Duy Ngã Độc Tôn
|
|
CHƯƠNG 30: TÂY QUA
Tần Lập nằm trên mặt đất bùn lạnh như băng, từng cơn đau đớn truyền đến như xé tâm can, giờ phút này ngay cả khí lực đứng lên đều đã biến mất sạch. Tiên Thiên Tử Khí Quyết trong cơ thể đang chạy rất nhanh ở trong kinh mạch thông thoáng, chữa trị thân thể bị thương của hắn. Nếu để Tần Thập Tam nhìn thấy, có lẽ sẽ kinh sợ đến tròng mắt lọt ra ngoài, phản ứng kế tiếp chính là không chút do dự giết chết Tần Lập. Dù cho có vì vậy mà dẫn tới phân tranh giữa Tần gia cùng Thượng Quan gia, hắn cũng tuyệt đối sẽ không cho phép một thiên tài siêu cấp như yêu nghiệt như vậy sống trên đời. Chuyện phân tranh giữa Tần gia cùng Thượng Quan gia, suy cho cùng chẳng có liên quan tới hắn một phân tiền nào. Nhưng nếu để mặc cho thiếu niên này trưởng thành lớn lên, chờ đợi hắn nhất định là ngập đầu tai ương! Giờ phút này Tần Lập có cảm giác như trời đất quay cuồng, thầm nghĩ: - Quả thực là báo ứng nhãn tiền! Mình vừa mới đánh một quyền đập bể mũi người khác, không quá nửa canh giờ, liền bị người ta hoàn vốn lại. Hồi lâu sau, từ xa xa chạy tới một thằng nhỏ lớn xác, trên mặt còn mang theo vài phần hoảng sợ. Đầu tiên nó nhặt quyển sách của Tần Lập nhét vào thắt lưng, sau đó khó khăn ôm Tần Lập lên, trong miệng lẩm bẩm nói: - Nặng chết được! Hừ! Vừa thấy là biết con nhà giàu rồi! Sớm biết vậy không thèm quản tới ngươi. Lên...Nặng thiệt! ... Tiên Thiên Tử Khí Quyết không ngừng tự vận hành, không ngừng tự tu bổ thương thế của Tần Lập. Khi hắn tỉnh lại lần nữa, mở to mắt ra, lại thấy hai gương mặt đầy nước mắt. - Mẫu thân, Tần Tuyết, ta...ta không sao. Tần Lập vừa hơi nhúc nhích, cảm giác toàn thân vô cùng đau đớn, dường như so với thời điểm bị đánh đá còn đau hơn. - Còn nói không sao! Bị người đánh thành như vậy, con cũng thật là, không trở về sớm một chút, đợi tối như vậy mới về nhà! Con không biết hiện tại có bao nhiêu người hận con sao? Tần Hàn Nguyệt đau lòng vừa rơi lệ, vừa nói. Tần Tuyết bên kia cũng lộ vẻ tự trách mình, chỗ Tần Lập gặp chuyện không may chỉ cách nhà có vài trăm thước, nếu không nhờ có Tây Qua phát hiện Tần Lập bị đánh, dìu mang trở về, chỉ sợ Tần Lập sẽ càng thêm nguy hiểm. Nghĩ vậy, Tần Tuyết khóc nói: - Đều do ta không tốt, ta hẳn là nên đi theo thiếu gia mới đúng! - Hai người...Ai dà! Được rồi! Không nói chuyện này! Mẫu thân, người yên tâm đi! Sau này, nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa! Tần Lập chậm rãi nói xong, sau đó nói: - Ta có chút mệt mỏi, các người cũng đi nghỉ đi thôi! - Ừ! Vậy con nghỉ cho khỏe đi! Hôm nay quá muộn, ngày mai mẫu thân tìm đại phu cho con. Tần Hàn Nguyệt nói xong, tắt đèn, cùng Tần Tuyết hai người mắt đỏ bừng rời khỏi phòng Tần Lập. Đợi hai người ra ngoài, trong phòng tối mờ, Tần Lập cực kỳ bình tĩnh. Trước đó hắn đích xác không dự đoán được, Tần Vĩnh Chí thật sự dám làm như thế, hơn nữa làm mà không kiêng nể gì. Hiện tại nghĩ đến: Cũng là do hắn nghĩ thật đơn giản. Đích xác vào lúc này ở Tần gia không ai dám giết hắn, nhưng không giết không có nghĩa là không có biện pháp trừng trị! Tựa như Tần Thập Tam này, cứ chờ hắn khỏe lại một chút, liền tiếp tục đánh cho hắn nằm liệt trên giường không dậy nổi. Không cần nhiều, chỉ cần ba lần như vậy, cũng coi như cuộc đời này của Tần Lập hoàn toàn đi dứt rồi! Nhớ tới câu Tần Thập Tam nói trước khi rời đi, Tần Lập trong lòng cười lạnh: - Chuyện này ta sẽ không để yên? Tần Vĩnh Chí, Tần Thập Tam, cho dù các ngươi muốn kết thúc, ta cũng không đồng ý nữa! Trong bóng đêm, cặp mắt của Tần Lập sáng ngời, bắn ra hai tia sáng lạnh đầy sát khí. Tần Lập cắn răng, ngồi dậy trên giường, toàn thân hắn lập tức truyền đến cơn đau đớn tựa như kim châm, thân hình hắn nghiêng ngả như con thuyền dưới từng cơn sóng biển. Mất một hồi lâu, Tần Lập mới khoanh chân ngồi vững, hắn bắt đầu có ý thức vận hành Tiên Thiên Tử Khí Quyết. Bởi vì vừa rồi lúc bị đánh đập, Tần Lập cũng đã cảm nhận được Tiên Thiên Tử Khí Quyết không ngừng tự vận hành, chữa trị thân thể hắn. Mà nếu không nhờ có bộ công pháp này, hắn cũng không có khả năng trực tiếp đả thông hai mạch Nhâm Đốc. Hiện tại nghĩ đến mới thấy bộ công pháp của sư phụ, rõ ràng là loại cực tốt! Nhưng không biết vì sao ở thế giới kiếp trước không thể tu luyện, mà tới thế giới này lại có thể. Trong khi vận hành, Tần Lập kinh ngạc phát hiện, khối khí hỗn độn mầu trắng ngà trong đan điền trong cơ thể mình, không ngờ lại tăng lớn lên gấp mấy lần so với trước đây! Đã mơ hồ xuất hiện đột phá nguyên lực nhị trọng, có dấu hiệu tiến đến tam trọng! Phát hiện này khiến Tần Lập ít nhiều có hơi kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ bị đánh còn có thể rất nhanh tăng thực lực lên hay sao? Tiên Thiên Tử Khí Quyết không ngừng vận hành trong cơ thể Tần Lập, mà thương thế của Tần Lập không ngờ cũng khôi phục với một tốc độ thần kỳ. Tới sáng sớm ngày hôm sau, khi Tần Hàn Nguyệt mở cửa phòng ra thấy Tần Lập khoanh chân ngồi trên giường, không kìm nổi phát ra một tiếng kêu kinh ngạc. Đêm qua mặt Tần Lập còn sưng phù, đã hoàn toàn nhìn không ra chút vết thương nào. Ngoại trừ làn da còn thấy hơi bầm chút đỉnh, làm sao có thể nhìn ra mặt của hắn sưng phù như ổ bánh mỳ tối hôm qua? Tần Tuyết theo sau tới cũng bị biến hóa của Tần Lập làm cho kinh ngạc đến ngây người. Đôi mắt xinh đẹp của nàng, tràn đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm vào mặt Tần Lập, thậm chí có ảo giác không biết có phải mình mơ chưa tỉnh hay không. Lúc này, Tần Lập mở hai mắt, hướng về phía hai người khẽ nở nụ cười, nói: - Buổi sáng tốt lành. - Ừ! Buổi sáng tốt lành! Thiếu gia... Tần Tuyết khẽ hé cái miệng nhỏ nhắn, biểu tình thập phần đáng yêu. Tần Lập nhìn Tần Hàn Nguyệt hỏi: - Mẫu thân! Tối hôm qua là Tây Qua đưa con về phải không? Tần Hàn Nguyệt khẽ gật đầu, than nhẹ một tiếng, nói: - Kẻ lang bạc kỳ hồ thường có nhiều nghĩa khí! Trước đây mẫu thân đối với chuyện này thường không cho là đúng! Đám tôi tớ Tần gia cũng không thấy người nào trượng nghĩa như thế, mỗi lần gặp là cười nhạo chế giễu. Tới nơi này, mẫu thân mới chính thức biết rõ hàm nghĩa của câu nói kia. Tây Qua là một đứa nhỏ tốt, về sau chớ quên báo đáp người ta. Tần Lập vốn muốn hỏi Tần Hàn Nguyệt có thấy bản chiến kỹ Thần cấp kia hay không, tuy nhiên Tần Hàn Nguyệt không nhắc tới. Vậy xem ra hoặc là Tây Qua không có nhìn thấy, hoặc chính là...Tây Qua không trả lại cho mình! Tần Lập mang theo vài phần nghi hoặc trong lòng: - Tên tiểu tử Tây Qua kia, hắn biết chữ hay sao? Buổi trưa, thân thể Tần Lập gần như hoàn toàn không còn đáng ngại. Sau khi ăn cơm trưa xong, Tần Lập không quan tâm tới Tần Tuyết và mẫu thân ngăn cản, đi ra bên ngoài bổ củi. Trí nhớ người kia trong đầu Tần Lập, đối với cuộc sống này cũng không xa lạ vì từ nhỏ Tần Lập cũng không được nuông chiều từ bé. Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Tuyết tuy rằng hai người cảm thấy kinh ngạc với tốc độ khôi phục vô cùng thần kỳ của Tần Lập, nhưng cũng không nói thêm gì, hai người đều cho rằng tố chất thân thể của Tần Lập vốn là tốt rồi, dù sao những đòn đánh nặng nề của Tần thập tam, theo bề ngoài hoàn toàn không nhìn ra được. Ngoài cửa lớn bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng bước chân chạy bộ. Cách hàng rào gỗ cũ nát, Tần Lập thấy Tây Qua thần sắc hưng phấn chạy vào. Trông thấy Tần Lập, hắn ngây người một chút, kinh ngạc nói: - Ngươi vậy mà quá mau có thể đi được rồi? - Đúng rồi, ngày hôm qua cảm ơn ngươi. Tần Lập mỉm cười nói một câu. "Bốp" một tiếng, lại bổ một khúc củi lớn ra làm đôi, hai miếng gần như bằng nhau. Tây Qua trông thấy ngẩn ngơ, hắn không kìm nổi nói: - Thiếu gia ngươi da thịt mềm mại, cũng làm được việc này ư? Lập tức hắn lại tùy tiện khoát tay chặn lại: - Ngày hôm qua cứu ngươi, là nể mặt Tần Tuyết tỷ tỷ còn... Tần Lập cười lắc đầu: - Mặc kệ như thế nào, cũng cảm ơn người. Bỗng nhiên Tây Qua lộ thần sắc nhăn nhó, lắp bắp nói: - Kỳ thật...Kỳ thật ngươi cũng không cần cảm ơn ta, ngày hôm qua, ta...Ta nhặt một quyển sách, hẳn là của ngươi thì phải? Ta không nhịn được đã dựa theo thứ trên đó tu luyện! Tây Qua càng nói càng hưng phấn, nói chuyện cũng trở nên trơn tru hơn, hắn vui mừng khoa tay múa chân: - Không nghĩ tới, thật sự là chiến kỹ Thần cấp mà! Con bà nó! Ha ha! Đám người Văn lão lục kia hôm nay bị ta đánh cho một trận bò lê bò càng. Mẹ nó! Thật hả giận! Thật hả giận! Tây Qua nói xong, lấy ra bản chiến kỹ đưa cho Tần Lập, ngượng ngùng cười nói: - Hà hà! Ta sao một bản, bản này...trả lại cho ngươi đây. - Ngươi...ngươi biết chữ? Tần Lập giương mắt nhìn, nói tiếp: - Còn nữa ngươi luyện thứ viết trên này? Tây Qua vốn cũng hiểu mình làm như vậy có phần không đúng đạo lý, nên vẻ mặt lập tức đỏ lên. Hắn chỉ nghe phụ thân nói qua thứ chiến kỹ này rất đáng giá, về phần giá trị cụ thể có bao nhiêu, Tây Qua nghĩ không ra. Cha của hắn là một người bán dưa hấu, cũng không nói với hắn. Tây Qua có chút thẹn quá thành giận nói: - Ta như thế nào không có thể biết chữ? Còn nữa...Ta dù nói thế nào cũng cứu ngươi, cũng không thể nhìn qua chiến kỹ của ngươi vài lần được sao? Có gì đặc biệt hơn người! Nói xong xoay người định đi. - Ngươi chờ một chút! Tần Lập bỗng nhiên nghiêm nét mặt, hướng về phía Tây Qua gọi lại. - Như thế nào? Muốn đánh nhau ư? Đến đây! Tây Qua tính tình quá sĩ diện, vẫn không chịu được kích động. Vừa mới học tuyệt kỹ, giờ phút này hắn càng tăng thêm niềm tin, cho rằng mình chỉ dùng một ngón tay là có thể đánh bại Tần Lập. - Ái dà! Quên đi! Ngươi muốn làm gì thì làm đi. Tần Lập có chút mệt mỏi khoát tay. Hắn biết hiện tại có nói cái gì Tây Qua cũng sẽ không tin, ngược lại sẽ càng hiểu lầm sâu thêm, để hôm nào giải thích rõ với hắn là được: dù sao chiến kỹ này cũng không phải là thứ bí truyền gì. Trong lòng nghĩ, Tần Lập quay sang nói với Tây Qua vẫn còn lộ vẻ nghi hoặc: - Ngươi còn không có tâm pháp nguyên lực phải không? Chờ có thời gian rỗi, ta đi kiếm cho ngươi một quyển, tu luyện cho tốt đi. Tây Qua dù sao cũng là một đứa nhỏ choai choai, vừa nói Tần Lập như vậy, hắn ngược lại thẹn thùng, thấp giọng nói: - Cái kia...ta...ta thực ngại! Hà! Quên đi! Về sau nhà các ngươi ta che chở cho! Đến lúc đó, ngươi cứ theo ta lăn lộn đi! Nói xong xoay người chạy ra ngoài. Lúc này Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Tuyết từ trong phòng đi ra, Tần Tuyết nghi hoặc hỏi: - Vừa có chuyện gì vậy? Tần Lập tiện tay cất bản chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn, cười nói: - Không có việc gì, Tây Qua đùa giỡn với ta thôi.Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com Trong lòng lại suy nghĩ: - Dù sao Tây Qua còn nhỏ, cho dù là niết bàn tu luyện lại cũng không có gì đáng lo. Mình sớm muộn gì phải đi hồ Phượng Hoàng một chuyến, tuy nhiên, không phải bây giờ. Trở lại phòng, Tần Lập mở quyển sách ra xem, trên bìa ố vàng, còn có thể thấy dấu vết dấu chân bùn đất, tựa như một gương mặt đầy khôi hài. Tần Lập không hề do dự, lật ngay sách ra, chỉ thấy trên trang thứ nhất viết tám chữ rồng bay phượng múa mười phần khí phách: Thiên Thượng Địa Hạ, Duy Ngã Độc Tôn! Phía dưới là một hàng chữ nhỏ: - Tu luyện chiến kỹ này, phải lấy Thiên Huyền đan làm phụ! Nếu không có Thiên Huyền đan, chớ tu luyện! Tần Lập nhìn lướt qua, xong lật qua tờ thứ hai...
|
CHƯƠNG 31: BIẾN DỊ THẦN KỲ
Lật sang trang thứ hai, cũng không phải khẩu quyết công pháp, mà là ghi lại một trang văn chương thượng cổ, đọc lên ngữ pháp trúc trắc, ý nghĩa khó hiểu. Nếu không phải Tần Lập có được một người mẫu thân tài nghệ cực cao như Tần Hàn Nguyệt, trước mười tuổi hoàn thành chương trình học chữ, những năm từ tám đến mười hai tuổi hầu như đọc hết các loại thư tịch, hắn cũng không có khả năng xem hiểu được những thứ này. Sau khi Tần Lập xem xong, hít mạnh một hơi, sau lưng có cảm giác phát lạnh. Nên biết rằng, dù là ngày hôm qua bị Tần Thập Tam uy hiếp như thế, Tần Lập cũng chưa từng để ở trong lòng, mà bên trên chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn này nói, quả thật làm người ta kinh hãi. Thật quá không thể tưởng tượng nổi. Tần Lập không nhịn được cảm thấy nghi hoặc, theo lời văn chương thượng cổ này, dù là có khó khăn, nhưng cũng không phải ai xem cũng không hiểu. Cái này rõ ràng là lời cảnh cáo tử vong uy hiếp mà, vì sao vẫn có nhiều người như thế cứ liều lĩnh đi tu luyện chứ? Ôm ý nghĩ may mắn? Cũng không phải mà...Một hai người thì may mắn, nhưng khi tất cả mọi người đều thất bại trên chỗ này, sẽ còn có người ngu ngốc, hay bí quá hóa liều? Thực lực đương nhiên là quan trọng, nhưng mà quan trọng nhất...là phải còn mạng mới được! Theo đoạn văn chương này, đọc lên thì không lưu loát nhưng ý nghĩa rất rõ ràng không chút vòng vo, nói ra hết sức trực tiếp: nếu như không có Thiên Huyền đan, tu luyện chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn chính là hành vi tự sát. Mỗi sáu tháng sẽ niết bàn một lần, xét đến cùng, là chữa trị linh hồn bị hao tổn! Nếu như dùng Thiên Huyền đan, có thể trực tiếp tránh khỏi xuất hiện niết bàn! Nói cách khác, A Hổ nói đúng là sự thật. Tu luyện chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn, nhanh thì có nhanh, nhưng sẽ tổn thương lực lượng căn nguyên linh hồn của con người, mỗi nửa năm sẽ tán công niết bàn một lần, chính là cần chữa trị linh hồn bị hao tổn. Sau khi chữa trị xong, thực lực khôi phục đến trạng thái trước khi tu luyện chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn...À, là mạnh hơn trước kia một chút, căn bản là bỏ công vô dụng mà thôi! Ai còn dám tu luyện? Nói như thế, nếu như trong tay nắm giữ phương pháp bào chế Thiên Huyền đan, có thể bảo hộ linh hồn không bị tổn thương, càng có thể ngăn chặn hiện tượng niết bàn! Chỉ có nắm giữ Thiên Huyền đan, mới có thể chân chính trở thành tuyệt thế cường giả! Chiến kỹ này...thật là tà môn mà! Tần Lập không kìm được phát ra một tiếng than thở. Vốn theo hiểu biết của hắn, chiến kỹ trên Thiên Nguyên đại lục, giống như một loại công pháp có thể thi triển ra lực ngũ hành. Bất kể là Đao Phong chưởng pháp của Tần gia, hay là các công pháp Thượng Quan Thiết cất giữ trên xe ngựa, Tần Lập chỉ nhìn đến cái tên, là có thể biết đại khái sở trường đặc biệt của chiến kỹ này ở chỗ nào. Chiến kỹ uy lực to lớn, có thể tụ tập nguyên tố ngũ hành ở xung quanh, đạt được mức độ phá hoại càng mạnh! Công pháp cùng chiến kỹ là một chuyện, chiến kỹ cũng không phải là chiêu thức đơn thuần. Bất kể cấp thấp hay là cấp cao, đều sẽ có công pháp tương ứng làm phụ trợ, thúc đẩy thi triển chiến kỹ, nâng cao uy lực của chiến kỹ. Đây cũng là nguyên nhân cơ bản vì sao Tần Lập buông bỏ qua không dùng tới võ công kiếp trước, mà phải kiếm một quyển chiến kỹ tu luyện! Võ công kiếp trước, đối với người thường mà nói tuyệt đối là rất mạnh mẽ, nhưng đối với võ giả trên Thiên Nguyên đại lục, nếu một đánh một thì Hoàng cấp có lẽ còn có cơ hội. Đến Huyền cấp, Tần Lập gần như không có khả năng chiến thắng đối phương! Chuyện của Tần Phong, thuần túy là kết quả của dũng khí cùng vận may. Bởi vì Tần Phong đánh chết cũng không nghĩ đến Tần Lập chẳng những dám trả đòn, lại còn có thân thủ thần kỳ như vậy! Nhưng nếu để Tần Phong lại đánh với Tần Lập một lần nữa, Tần Lập căn bản là không có bất cứ một cơ hội nào! Tâm pháp nguyên lực, chỉ là những thứ đề cao nguyên lực đơn thuần, dựa theo phương thức nâng cao đẳng cấp Thiên Nguyên đại lục, ước chừng chia như thế này: 1 - 3 trọng nguyên lực, là Hoàng cấp; 4 - 6 trọng nguyên lực, là Huyền cấp; 7 - 8 trọng nguyên lực, là Địa cấp; 9 trọng nguyên lực...lại là Thiên cấp! Trong đó, dưới tình huống nguyên lực ngang hàng, võ giả tu luyện chiến kỹ cao cấp, so sánh tương đối, sẽ mạnh hơn một chút. Nhưng chuyện không có tuyệt đối, giống như Tần Phong là một cao thủ Huyền cấp lục giai chân chính, chỉ là bởi khinh địch cộng thêm kinh nghiệm lâm trận không đủ, liền thua trong tay một nhân vật nhỏ như Tần Lập. Còn đạt đến cảnh giới Địa cấp như Tần Thập Tam, dù là Tần Lập âm thầm đánh lén, có thể đánh vỡ cương khí hộ thể của Tần Thập Tam hay không còn khó nói, căn bản không có khả năng đánh lén thành công. Bởi vậy, khiêu chiến vượt cấp không phải không thể được, nhưng nếu chênh lệch giữa hai người quá lớn, thì đó chính là trò cười. Cái này giống như bảo một đứa trẻ mới tập đi đánh với một người trưởng thành vậy, thật sự là không có một cơ hội nào. Tần Lập nhìn bản công pháp trong tay, trong lòng hết sức rối rắm, có lẽ có người sẽ nói hắn ngốc, bằng vào thân phận ràng buộc hôm nay, cho dù là Tần gia hay là Thượng Quan gia, hắn muốn chiến kỹ cùng tâm pháp nguyên lực, cũng chỉ là chuyện nói một câu mà thôi. Nhưng tính tình Tần Lập lại cứ khăng khăng quật cường như thế! Hắn có thể bị người khác coi thường, nhưng không muốn tự coi thường chính mình! Đồ vật có tốt, thì cũng là của người ta, huống chi Tần Lập không muốn kéo nhiều quan hệ với hai cái hào môn này chút nào. Ăn của người ngắn miệng, lấy của người ngắn tay, đạo lý này đặt ở nơi nào cũng như nhau, trên đời này nào có bữa cơm miễn phí? Trong đầu Tần Lập, chậm rãi hiện lên sắc mặt Tần Phong Tần Hổ, hiện lên những hạ nhân Tần gia âm thầm cười nhạo mười mấy năm qua, rồi mỗi một lần mẫu thân mình tới phòng thu chi Tần gia lĩnh về tiền hàng tháng, thần sắc buồn bã...Ám sát đêm hôm qua, Tần Thập Tam cười lạnh...Từng cái hiện lên trong đầu Tần Lập. Thôi thôi thôi! Lão tử hai đời làm người, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi một cái mạng ti tiện! Lúc mình còn bé sư phụ từng nói qua, số mệnh của mình thật là cứng, phúc lớn mạng lớn vận số lớn! Hiện giờ xem ra, cũng là đạo lý này. Thân trúng bảy viên đạn, vốn tưởng là đèn tắt người chết, nhưng chẳng biết tại sao đi tới một thế giới thực lực làm đầu này, Tiên Thiên Tử Khí Quyết từ trước đến giờ chưa từng có phản ứng cũng có thể tu luyện được. Công pháp Duy Ngã Độc Tôn này, ngay cả thằng nhóc con Tây Qua cũng dám tu luyện, ta sợ cái quái gì chứ? Nghĩ vậy, Tần Lập cắn răng một cái, mở ra trang tiếp theo.Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com Bên trên viết: giữa trời và đất, vạn vật càn khôn, cửu thiên thập địa, duy ta độc tôn! Chương thứ nhất: binh khí. Binh khí thiên hạ, không ngoài đao thương kiếm kích búa rìu câu xoa...Chương thứ hai: quyền cước. Sau đó là một ít bức vẽ cùng khẩu quyết. Lật đến trang cuối cùng, còn là một chương về khẩu quyết công pháp. Tần Lập biết, chỗ trọng yếu nhất chính là cái thứ này! Ngưng thần nhìn kỹ, khắc từng chữ một vào trong đầu, đồng thời bắt đầu dựa theo khẩu quyết này bắt đầu luyện tập. Đột nhiên, trong nháy mắt một cổ cảm giác bài xích mạnh mẽ dâng lên từ đan điền, Tiên Thiên Tử Khí Quyết giống như gặp phải kẻ địch, tự động vận hành hộ chủ. Sau đó, bên trong kinh lạc Tần Lập tràn ngập năng lượng Tiên Thiên Tử Khí, phần năng lượng Tần Lập vừa tu luyện công pháp Duy Ngã Độc Tôn sinh ra, bị cắn nuốt không còn một mảnh! Trong lòng Tần Lập kinh ngạc không phải nhỏ, hắn không thể lập tức đi tìm Tây Qua hỏi thử có xuất hiện loại tình huống này hay không. Xem chừng không có nhiều khả năng, bởi vì tên Tây Qua kia ngay cả tâm pháp nguyên lực cũng không có! Mà lúc này, trong đầu Tần Lập, lại đột nhiên nhiều thêm một tia hiểu ra. Tia hiểu ra này, giống như nét bút thần! Loại cảm giác này, giống như không không học tự biết, đặc biệt thoải mái. Tần Lập không biết cái này có phải là loại cảm giác lĩnh ngộ thiên đạo trong truyền thuyết tu tiên hay không. Ngay trong nháy mắt vừa rồi, tất cả mọi chuyện trong thiên địa với hắn mà nói, giống như không có bất cứ khó khăn gì! Chỉ tiếc, một tia hiểu ra kia, chỉ như sao băng thoáng hiện, nháy mắt tắt ngấm. Tần Lập thật muốn đi hỏi sư phụ, Tiên Thiên Tử Khí Quyết này, thật sự là công pháp hắn nhàm chán sáng tạo ra? Bởi vì ngay trong nháy mắt vừa rồi, Tiên Thiên Tử Khí Quyết làm cho Tần Lập xuất hiện một tia hiểu ra, loại năng lượng tổn hại linh hồn bên trong công pháp Duy Ngã Độc Tôn, lại bị Tiên Thiên Tử Khí cắn nuốt hết! Không chỉ như thế, còn thu lấy cổ năng lượng kia cho mình dùng. Lúc này Tần Lập lại nội thị lần nữa, liền bị tình hình trong đan điền dọa hắn ngây người
|
CHƯƠNG 32: HUYỀN CẤP
Vốn khối khí màu trắng nhũ nhỏ bằng hạt đậu trong đan điền giờ biến mất không thấy, mà thay vào đó, lại là một viên mè màu tím. Màu sắc đó, giống như đúc một tia tử khí xuất hiện vờn quanh đường chân trời, trước khi mặt trời mọc mỗi ngày. Vừa nghĩ tới mình tu luyện là Tiên Thiên Tử Khí Quyết, dù là người đầu óc chậm chạp hơn, lúc này cũng có thể cảm nhận được chỗ quỷ dị rồi. Nếu nói không có quan hệ đến Tiên Thiên Tử Khí Quyết, Tần Lập tuyệt đối không tin. Càng làm cho Tần Lập kinh ngạc, chính là khi hắn vận hành Tiên Thiên Tử Khí Quyết một lần nữa, có thể hoàn toàn khống chế được phương thức vận hành, đưa toàn bộ hơi thở trên dưới bản thân thu rút lại, không tiết ra ngoài một chút nào! Nên biết rằng, đối với võ giả cao cấp mà nói, thậm chí có thể từ khí tức đối phương mà phán đoán ra thực lực. Giống như Tần Lập, có thể thu liễm khí tức lại, hoặc là thành siêu cấp cao thủ, hoặc là một người bình thường! Ít nhất, không có ai tin tưởng Tần Lập là siêu cấp cao thủ. Thử vận hành công pháp Duy Ngã Độc Tôn một chút, lần này trở nên thông suốt! Trong lòng Tần Lập mừng rỡ, tuy rằng không dám cam đoan bản thân tu luyện chiến kỹ thần cấp Duy Ngã Độc Tôn sẽ hoàn toàn vô hại, nhưng ít nhất có thể thử ra một chút, hắn tuyệt đối khác biệt so với những người khác từng thử tu luyện chiến kỹ này! Lúc này Tần Lập dứt khoát đặt công pháp Duy Ngã Độc Tôn một bên, bắt đầu chuyên tâm vận hành Tiên Thiên Tử Khí Quyết. Vận hành xong một đại chu thiên, chân trời đã sáng rõ, Tần Lập trực tiếp đi ra cửa phòng, thần thái sáng láng. Hắn phóng người, nhảy lên đỉnh phòng, khoanh chân ngồi xuống, mặt đối diện hướng Đông. Ngay trong nháy mắt trước khi mặt trời mọc lên, một tia tử khí chợt lóe xuất hiện, đẹp đến kinh người, đẹp làm cho người ta say lòng. Hai mắt Tần Lập mở to, trong cơ thể Tiên Thiên Tử Khí Quyết vận hành đến mức tận cùng, như muốn nuốt trọn nhật nguyệt. Một sợi tơ màu tím mảnh đến không thể tin nổi, bắn thẳng từ phía chân trời đến mi tâm Tần Lập! Ầm! Tần Lập có cảm giác như toàn bộ kinh mạch thân thể trong nháy mắt này, như đang sôi trào lên, nhưng không có một chút khó chịu, ngược lại có một loại cảm giác bay bổng trên mây! Tia tử khí từ bên ngoài kia chạy quanh kinh lạc Tần Lập một chu thiên, cuối cùng trở về đan điền, những nơi đi qua, vốn nơi đó không suông sẻ, trở nên thuận lợi rộng mở, còn hạt mè nhỏ xíu màu tím trong đan điền, dường như sáng bóng hơn trước vài phần. Tần Lập không nhịn được đứng ở nóc nhà, huýt sáo dài một tiếng, như sông ngòi đổi dòng, hơi nghẹn trong ngực, thoáng cái sạch trơn! Nhưng mà chỉ ngay sau đó hắn liền xấu hổ nấp xuống, một tiếng huýt này, chẳng những khiến không biết bao nhiêu chó hoang chó nhà thành Bắc sủa bậy điên cuồng, còn đánh thức vô số người còn đang say giấc. May là ở thành Bắc này cũng không có cao nhân gì, bằng không một tiếng huýt này của Tần Lập, làm sao không khiến cho người khác chú ý. Dù là như vậy, Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Tuyết cũng bị cùng nhau giật mình tỉnh giấc, đẩy cửa đi ra lại thấy Tần Lập đứng ở trong sân bổ củi. Vẻ mặt Tần Tuyết hồ nghi nhìn Tần Lập: - Thiếu gia làm sao lại dậy sớm như vậy? Tiếng động vừa rồi...là ngài phát ra? Làm một người võ giả Huyền cấp nhị giai, Tần Tuyết cũng gánh được hai chữ cao thủ, tự nhiên nghe ra được trong huýt sáo dài kia tràn đầy khí thế, chí ít cũng là một cường giả Huyền cấp mới đúng. Hơn nữa tiếng động kia là ngay trên đỉnh nóc nhà mình, ngoại trừ thiếu gia, còn có người thứ hai sao? Nhưng thiếu gia không phải chỉ có Hoàng cấp nhất giai sao? Đối với người nhà mình, Tần Lập không muốn giấu diếm cái gì, gật đầu, vừa cười vừa nói: - Không sai, là ta. Tuy rằng trong lòng Tần Tuyết đã có suy đoán, nhưng đến khi chính miệng Tần Lập thừa nhận, vậy lại là một chuyện khác. Vẻ mặt nàng ngạc nhiên mừng rỡ, nhìn Tần Lập nói: - Là thật sao! Vậy...vậy thật tốt quá! Thật sự là quá tốt! Bởi vì quá mức hưng phấn, Tần Tuyết nói năng trở nên có chút lộn xộn. - Chuyện gì thật tốt quá? Tần Hàn Nguyệt đi ra từ phía sau Tần Tuyết, khoác một bộ áo ngoài, trên trán mang theo một chút lười nhác. Từ khi vào ở đây, loại cảm giác thư thái này làm Tần Hàn Nguyệt có một cảm giác như đang trong cảnh mơ, giống như nhớ lại những năm tháng sảng khoái không lo không nghĩ, sau khi từng trải các loại đau thương, cái loại hạnh phúc không đổi này, càng làm cho người ta quý trọng. Nếu không phải lo lắng chuyện con trai bị đả thương, hiện giờ Tần Hàn Nguyệt sẽ càng thêm hài lòng. - Thiếu gia hắn, hắn rốt cuộc khổ tận cam lai, có lẽ thực lực tiến vào Huyền cấp rồi! Tần Tuyết cố gắng để mình tỉnh táo lại. Nàng rất rõ ràng, một thiếu niên mười ba tuổi tiến vào đến cảnh giới Huyền cấp là có ý nghĩ như thế nào.Nguồn truyện: TruyệnYY.com Tuy rằng trong lòng cảm thấy khó mà tin nổi, nhưng sự thật bày ra trước mắt. Một cái võ giả Hoàng cấp, tuyệt đối không phát ra được loại huýt sáo dài như thế! - Hả, thật sao? Làm sao có thể như vậy? Tần Hàn Nguyệt cuối cùng vẫn thành thục hơn Tần Tuyết nhiều lắm, ngày hôm qua con trai mình bị đánh rất thảm, ngày hôm nay liền có thể thăng cấp rồi? Hơn nữa, Huyền cấp cùng Hoàng cấp, nó hơn kém tròn mười giai cơ mà! - Con cũng biết là khó tin nổi. Thiếu gia, lẽ nào ngài tu luyện công pháp gì đó hay sao? Tần Tuyết nhìn Tần Lập hỏi. - Ha ha, ngày hôm qua đi Nghiệp đoàn Thợ săn, có người tặng không một quyển chiến kỹ Thần cấp, ta cầm lấy tu luyện... Trong lòng Tần Lập do dự một chút, quyết định vẫn nên ăn ngay nói thật, hắn không muốn lừa dối mẫu thân của mình. - A! Hai nàng gần như đồng thời phát ra một tiếng thét kinh hãi, sắc mặt Tần Hàn Nguyệt càng tái nhợt, nói: - Không lẽ là công pháp Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn? Tần Tuyết lại che miệng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi, môi cũng có chút run run, trong lòng nói: lần này xong rồi, thảo nào thiếu gia chỉ trong một đêm có thể đột phá như vậy, lẽ nào không có người nói cho hắn, công pháp đó không học được sao? Tần Lập khẽ gật đầu, sau đó nói: - Mẫu thân, Tần Tuyết tỷ, hai người không cần lo lắng. Có một số việc, con không tiện nói ra, nhưng có thể khẳng định nói cho hai người: ta không giống với những người từng tu luyện chiến kỹ này, sẽ không chịu các tổn hại đó! Trong đầu Tần Hàn Nguyệt, bỗng nhiên hiện lên một bức họa năm đó, nàng ỷ ôi trong lòng người yêu, ngồi trên chỗ cao nhất khe Ưng Chủy, nhìn dãy núi mênh mông, nghe hắn nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng. Đó là một đoạn thời gian nàng hạnh phúc nhất cả cuộc đời. Lúc đó người yêu nói qua cái gì, nàng cũng không nghe tỉ mỉ, chỉ cảm thấy, ở bên người hắn, ở trong lòng hắn, chính là hạnh phúc nhất. Tuy nhiên sau khi biết được Tần Lập lại đi tu luyện công pháp này, dưới mẫu tính vĩ đại, để cho Tần Hàn Nguyệt thoáng cái nhớ lại được một đoạn lời nói lúc đó. - Vốn cứ tưởng rằng là thứ gì tốt, nhìn đến mới biết, cũng là truyền lưu từ Huyền Đảo ra, chẳng qua là có chút xa xưa, công pháp là công pháp tốt, đáng tiếc có thiếu hụt chí mạng. Hừ, không có gì thú vị! Cứ tưởng rằng lần này đi ra lịch lãm không có thu hoạch, không ngờ tới lại gặp được nàng, Hàn Nguyệt, nàng là thu hoạch lớn nhất của ta ở thế tục này, thật muốn mang theo nàng cùng nhau trở về... Mỗi khi Tần Hàn Nguyệt nghĩ đến đoạn đó, trong lòng đều tràn đầy cảm giác ngọt ngào, nhớ đến khi đó nàng còn ngây thơ hỏi một câu: - Nếu công pháp kia còn có chỗ thiếu hụt, vì sao còn có nhiều người tranh giành như vậy? - Tự nhiên là lợi ích thôi thúc, hơn nữa là tâm lý may mắn tác quái, nhưng mà cũng nói lại, ta đưa cho nàng bản Yếu Quyết Cơ Sở kia, nàng phải lưu giữ cho kỹ, tương lai để cho con chúng ta tu luyện nó. Có nó, tất cả công pháp trên thiên hạ, hết thảy đều có thể học được! Chỉ tiếc, trước khi nó thành niên, ta không có cơ hội nhìn thấy nó được. Nam nhân nói đến đây, thở dài một tiếng. Tần Hàn Nguyệt nhớ lúc đó khi nghe hắn nói đến đây, nàng chỉ lo đau buồn. Khi đó, nàng còn không biết mình đã mang thai, cho nên vốn cũng có cơ hội theo hắn cùng rời đi, nhưng khi nghe nói tình huống nơi hắn nói, Tần Hàn Nguyệt lại do dự, một đi không trở về...đối với bất cứ một người con gái trẻ tuổi nào mà nói, sẽ không còn được gặp lại cha mẹ của mình, đều là một chuyện tàn khốc. Nàng không bỏ được cha mẹ gia tộc của mình, mà hắn, một khi rời đi, ít nhất trong hai mươi năm không có cơ hội đi ra lần nữa. Cho nên dưới loại tình huống đó, Tần Hàn Nguyệt làm ra một quyết định làm cho mình hối hận tròn mười ba năm, thẳng đến lúc nàng phát hiện mình đã mang thai, khi muốn đi tìm người yêu, cũng đã chậm. Chỉ có thể khổ chờ hai mươi năm...Thời gian hai mươi năm, tuổi xuân đã sớm không còn, dù là dung nhan không mất, nhưng tâm tính đã già từ lâu. Đến lúc gặp lại, chỉ sợ không còn lời nào để nói. Nghĩ vậy, Tần Hàn Nguyệt tỉnh lại từ trong trầm tư, hẳn là con trai mình tu luyện Yếu Quyết Cơ Sở từ nhỏ phát huy tác dụng trọng yếu, cổ lo lắng trong lòng nháy mắt giảm đi rất nhiều. Trên đời này với nàng mà nói có hai nam nhân quan trọng nhất, một là người đứng trước mắt, một người chính là người kia. Lời hai nam nhân này nói, nàng đều lựa chọn tin tưởng vô điều kiện. Vành mắt Tần Hàn Nguyệt có chút ửng đỏ, giọng dịu dàng nói: - Muốn biết có phải thăng cấp đến Huyền cấp còn không đơn giản, dùng toàn lực đánh ra một chiêu, trên người sẽ có hào quang lưu chuyển. Nhìn màu sắc trong nháy mắt đó, chẳng phải sẽ biết hay sao?
|
CHƯƠNG 33: MỘT LOẠI THIÊN TÀI KHÁC
Kỳ thật Tần Hàn Nguyệt sẽ không nghĩ tới, lão ba tiện nghi của Tần Lập lại càng sẽ không nghĩ tới, Tần Lập bây giờ đã sớm không phải Tần Lập trước kia, sau khi tu luyện Tiên Thiên Tử Khí Quyết, càng khiến tương lai tăng thêm vô số biến số mới. Học được Yếu Quyết Cơ Sở, đích thật có thể học hết công pháp trong thiên hạ, nhưng trên phương diện này, lại dung hợp thêm Tiên Thiên Tử Khí Quyết do Tần Lập mang đến. Cho nên đến cuối cùng Tần Lập sẽ đi xa bao nhiêu, cũng chỉ có trời mới biết.Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com Võ giả ở Thiên Nguyên đại lục, dấu hiệu sau khi thăng cấp rõ ràng nhất, có thể dùng bốn chữ giải thích: hồng, lam, thanh, hoàng! Hoàng chính là chỉ võ giả đạt được Hoàng cấp, lúc thi triển một kích toàn lực, trên người sẽ có một tầng vầng sáng màu vàng. Phẩm giai càng cao, màu sắc trong nháy mắt sẽ càng thêm dày đậm. Thanh là chỉ Huyền cấp, lam là Địa cấp, hồng là Thiên cấp! Đây cũng là phương thức đơn giản nhất phân biệt rõ đẳng cấp mạnh yếu của một võ giả, về phần phẩm giai chi tiết trong mỗi cấp, lại cần đến nơi chuyên môn giám định. Cái này cũng không khó, tùy tiện đi một học viện nào đó, cũng có nơi chuyên môn kiểm tra thực lực. Tần Tuyết cười giải thích cho Tần Lập còn không hiểu rõ đầu đuôi, sau đó nói: - Thiếu gia nhìn ta sẽ biết. Tần Tuyết nói rồi ngưng thần tĩnh khí, quát một tiếng, nhấc tay lên, bổ tới một khúc gỗ thô bề ngang bằng chén ăn cơm đặt bên dưới. Chỉ thấy trên người Tần Tuyết, nổi lên một tầng màu xanh nhàn nhạt, trong nháy mắt biến mất không thấy nữa. Còn khúc gỗ kia, lại bị cắt xuống giống như đậu hũ, bề mặt trơn nhẵn giống như dùng đao chém vậy! Tần Lập ồ to một tiếng, trong lòng nói chiến kỹ Tần gia, quả nhiên không phải bình thường! Chiến kỹ như vậy, trong lúc cận chiến, tạo thành thương tổn cực kỳ kinh khủng. Nghĩ vậy, Tần Lập không nhịn được âm thầm sợ hãi, nếu như lúc đầu không phải Tần Phong khinh địch như vậy, bị mình đánh lén thành công, sợ rằng cái mạng nhỏ của hắn đã đi tong từ khi nào rồi! Trong lòng nghĩ vậy, Tần Lập thử tập trung lực lượng toàn thân lại, cũng không sử dụng công pháp Duy Ngã Độc Tôn, mà theo tiềm thức sử dụng Bát Quái chưởng hắn thường dùng nhất lúc cận chiến kiếp trước, chưởng pháp này cũng là lão đạo sĩ dạy cho hắn. Tần Lập chân đạp phương vị bát quái, một chưởng hung hăng bổ xuống một khúc gỗ tròn khác! Hai người Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Tuyết mở to mắt nhìn, nhưng phát hiện thất vọng không thôi, vầng sáng trên người Tần Lập lóe ra, vẫn là màu vàng nhàn nhạt...Hai người còn chưa kịp thở dài, nhưng nhìn lại cây gỗ thô kia, dưới chưởng Tần Lập bị chia làm hai nửa như trở bàn tay, bề mặt kia thậm chí còn trơn nhẵn hơn cả cái Tần Tuyết chém ra! Hơn nữa, lấy thực lực của Tần Tuyết, nàng thấy rất rõ ràng: bàn tay Tần Lập còn chưa tiếp xúc đến khúc gỗ, khúc gỗ đã bắt đầu bị cắt ra! Nói cách khác, Tần Lập thi triển tuyệt đối là một chiến kỹ, một chưởng có thể bổ ra khúc gỗ, cũng không cần phải Huyền cấp mới được, Hoàng cấp cũng có thể làm được điều này. Nhưng vấn đề là, uy lực một chưởng này của Tần Lập, rõ ràng không kém hơn Đao Phong chưởng pháp của nàng! Đây mới là chuyện làm Tần Tuyết nghi hoặc nhất không giải thích được. - Không có tu luyện nguyên lực, rốt cuộc vẫn còn không được mà! Tần Hàn Nguyệt không nhịn được thở dài một tiếng có chút thất vọng, vốn cứ tưởng rằng con trai mình thật sự tiến vào Huyền cấp, không ngờ là một lần mừng hụt. - Không, phu nhân, ngài sai rồi! Tần Tuyết khẽ lắc đầu, hai mắt lóe sáng nhìn Tần Lập: - Thiếu gia, hắn là thiên tài chân chính! Tần Hàn Nguyệt đối với phương diện võ công, cũng không am hiểu lắm, nghe được Tần Tuyết nói vậy, không nhịn được hỏi: - Vì sao lại nói như thế? Lúc này, Tần Lập cũng từ trong khiếp sợ giật mình tỉnh lại. Một chưởng vừa rồi, chỉ là cử động tiềm thức của hắn. Bởi vì loại chuyện bổ củi này, kiếp trước trong lúc luyện võ, hắn cũng làm rất thường xuyên, thường dùng nhất, chính là Bát Quái chưởng. Thói quen nhiều năm đã ăn sâu vào xương tủy, cho nên vừa rồi hắn không kìm lòng được, liền sử dụng Bát Quái chưởng. Hắn không ngờ rằng, lại mang đến kinh hỉ như vậy! Tần Lập có thể xác định, trước khi tu luyện công pháp Duy Ngã Độc Tôn, Bát Quái chưởng tuyệt đối không có khả năng sản sinh uy lực như vậy. Bởi vì Tần Lập sử dụng dù là lúc chiến đấu với Tần Phong hay với mặt thẹo, kỳ thật đều là võ công kiếp trước. Khi đó, cũng không có loại hiện tượng này. Nghĩ lại đan điền của mình ngày hôm nay chợt biến dị, trong lòng hắn rõ ràng nhất, kỳ thật là nâng cao thực lực! Sau khi Tần Lập hấp thu xong một đoàn Tiên Thiên Tử Khí lúc sáng sớm, liền rõ ràng biết, nguyên lực trong cơ thể mình, một hơi vọt tới trọng thứ tư, tiến vào cảnh giới Huyền cấp! Bởi vậy, trong lòng Tần Lập xác nhận một điểm, công pháp Duy Ngã Độc Tôn, chẳng những bản thân bá đạo ngang tàng, lại còn có thể ảnh hưởng tới tốc độ nâng cao nguyên lực! Cũng không biết là chỉ một mình bản thân mới như vậy, đợi sau này, nhất định phải kéo tiểu tử Tây Qua hỏi kỹ một chút. Tần Tuyết nói tiếp: - Phu nhân hẳn cũng biết, kỳ thật Tần gia có cường giả Thiên cấp! Tần Hàn Nguyệt gật đầu, làm con gái Tần gia, nàng đương nhiên biết chuyện này. Cường giả Thiên cấp kia, hẳn là bối phận cụ tổ Tần Hàn Nguyệt, hầu như bế quan quanh năm, rất ít có người gặp qua ông ta. Ngoại trừ dòng chính Tần gia, những người khác thậm chí cũng không biết có ông ta tồn tại. Làm một gia tộc tồn tại mấy trăm năm, làm sao có khả năng một cao thủ thực lực cường đại cũng không có được chứ? Trên cơ bản các đại gia tộc đều có tổ huấn không khác nhau lắm: Trên Địa cấp, một lòng tu luyện, không được đảm nhiệm gia chủ! Không được tùy tiện can thiệp sự vụ gia tộc! Điều này đảm bảo bên trong gia tộc có được cường giả chí cao làm hậu thuẫn, cũng đảm bảo cho gia tộc phát triển. Một cái võ giả thực lực mạnh mẽ, chưa chắc hiểu được kinh doanh phát triển. Tần Tuyết nói tiếp: - Lúc con còn nhỏ, cụ tổ Thiên cấp kia, từng giảng một buổi cho chúng con. Ông ấy từng nói qua, trên đời này có đủ loại thiên tài, trong đó có một loại đặc thù nhất, chính là dưới cơ duyên xảo hợp, đan điền phát sinh biến dị, làm cho phương thức trưởng thành của hắn, hoàn toàn bất đồng với những người khác. Người khác không cảm giác được dao động hơi thở trên người hắn, cũng không cách nào phát hiện được tượng trưng thực lực trên người hắn. Trừ khi hắn đồng ý đi nơi kiểm tra tiến hành thử nghiệm, còn bằng không, sẽ không có ai biết được cuối cùng thực lực của hắn sẽ đến cảnh giới nào! Tần Hàn Nguyệt kinh ngạc nói: - Con nói là, Tiểu Lập là người như thế? Tần Tuyết gật gật đầu, thành thật nói: - Con không biết. Nhìn Tần Hàn Nguyệt suýt nữa muốn nổi điên, Tần Tuyết vội nói nhanh: - Bởi vì cụ tổ Thiên cấp kia cũng chưa từng gặp qua, chỉ là nói có tồn tại loại tình huống này. Con thấy thực lực của thiếu gia, cơ bản đã tiến vào Huyền cấp... Tần Hàn Nguyệt còn muốn nói cái gì, Tần Lập cười nói tiếp lời: - Mẫu thân, ngài đừng làm khó Tần Tuyết nữa. Ngài không phải có mối quan hệ sao, chúng ta tìm một chỗ kiểm tra thử một chút, không phải là được rồi? Tần Hàn Nguyệt nghĩ lại đúng là có chuyện này, không nhịn được có chút hưng phấn, còn có cái gì, có thể làm nàng hài lòng hơn con trai mình càng có tiền đồ đây chứ? - Trong thành Hoàng Sa mẫu thân có một người bạn ở học viện Thiên Kiêu, chúng ta đi tìm nàng thôi! Lúc này Tần Hàn Nguyệt có một loại cảm giác khổ tận cam lai. Nàng gần như đưa tất cả hy vọng, đều gửi gắm trên người con trai mình, ngày Tần Lập hộc máu nằm trên giường, Tần Hàn Nguyệt cảm thấy như bầu trời của mình sập xuống. Nếu Tần Lập có mệnh hệ nào, nàng quả thật không có cách nào sống tiếp được nữa. Hiện giờ thời gian còn sớm, Tần Tuyết cùng Tần Hàn Nguyệt cùng nhau làm điểm tâm sáng. Sau khi ăn xong, lại thấy một đứa trẻ nhỏ lúc trước cứ chạy theo sau mông Tây Qua lảo đảo chạy tới, vừa khóc vừa nói: - Tần Tuyết tỷ tỷ, nhanh đi cứu Tây Qua ca, hắn sắp không được rồi!
|
CHƯƠNG 34: TÂY QUA BÁI SƯ
- Cái gì? Mấy người cùng lúc kinh hô một tiếng, đối với cái tiểu tử thường nói nghĩa khí kia, ba người Tần gia đều rất ưa thích. Tần Lập hỏi: - Ở đâu? Đứa bé con kia chỉ tay về hướng Đông: - Ở hướng bên kiam cách ba bốn con phố... Thằng bé này còn chưa dứt lời, hai chân Tần Lập khẽ nhún, nhanh chóng bay vút về phía bên kia như một làn khói nhẹ, Tần Tuyết phản ứng cũng chỉ chậm nửa nhịp, theo sát sau đó cũng biến mất không thấy. Cái này dọa cho thằng bé con mặt còn đầy nước mắt kia sợ đến nỗi đặt mông xuống đất, hồi lâu sau mới nói: - Hai người bọn họ là thần tiên sao? Vào lúc này, Tần Hàn Nguyệt mới hoàn toàn tin con trai mình thực lực đại tăng, Tần Tuyết là Huyền cấp bậc hai hàng thật giá thật, nhưng so với nàng thì Tần Lập còn nhanh hơn vài phần! - Bọn họ sao, cũng chỉ là người thường thôi! Vào lúc Tần Hàn Nguyệt trả lời, vẻ mặt đầy kiêu ngạo. ... Sau khi Tây Qua học trộm công pháp Duy Ngã Độc Tôn, hành hung một đám côn đồ lúc trước từng có xích mích với hắn, tự tin bành trướng. Không ngờ tới gặp phải lão đại phía sau đám côn đồ kia, trời vừa mới sáng đã bị người ta chặn ngay cửa nhà. Lão đại tên côn đồ kìa là Hoàng cấp bậc hai, cũng coi như là đạt được thứ hạng. Ở trong mắt cao nhân đúng thật không tính là gì, nhưng ở trong mắt đám đầu đường xó chợ này, đó là cao thủ hàng thật giá thật! Tây Qua vốn không thầy tự thông, nhưng cuối cung vẫn không có nhiều kinh nghiệm lắm, mấy chiêu bị người ta đánh ngã. Hắn bị một đám người quần ẩu, mắt thấy đám người kia căn bản không có ý muốn dừng tay, nếu đánh tiếp, rất có thể sẽ bị đánh tới chết. Cha mẹ Tây Qua cũng bị người ta kéo chặt lại, làm mọi cách cầu xin cũng không có tác dụng, vẫn là một đứa nhỏ trong nhóm Tây Qua, đứng từ xa nhìn thấy, thừa dịp người khác không để ý, liều mạng chạy sang bên này xin giúp đỡ, trong cảm nhận của nó, Tần Tuyết tỉ tỉ là đại nhân vật cao cấp hơn vô số lần đám lưu manh kia, đám lưu manh đương nhiên phải sợ đại nhân vật rồi. Ngày hôm qua Vân Lão Lục bị đám người Tây Qua chà đạp dưới chân bị đánh cho một trận tơi ta, cực kì phiền muộn. Hắn cũng không biết nhóc con Tây Qua kia lúc này có thân thủ tốt như vậy, mười mấy người bọn họ, đều bị một mình Tây Qua đánh ngã. Sau đó đạp lên mặt của hắn, vô cùng kiêu ngạo nói cho hắn, địa bàn của ngươi thuộc về ta rồi! Văn Lão Lục sao có thể nuốt xuống cục tức này, lập tức tìm tới lão đại Mạc Khiếu của hắn, Mạc Khiếu là ác bá thành Bắc, bản thân có thực lực Hoàng cấp bậc hai, thủ hạ lâu la chừng mấy trăm người. Hắn thấy tiểu đệ của mình bị thiệt, tự nhiên phải xuất đầu. - Nhóc con khốn kiếp, ngươi còn dám kiêu ngạo nữa! Còn dám lớn tiếng với ta nữa! Ta đá chết ngươi! Một người thanh niên trên đầu băng bó vải trắng, mặt sưng phù như là đầu heo, đang cố sống cố chết đá vào người Tây Qua. Còn Tây Qua té lăn trên mặt đất, hai tay bảo vệ đầu, thân thể cuộn thành một cục, không nói một lời, tùy ý để người đấm đá. - Được rồi, tiểu tử này cũng coi như có gan, cho hắn một cái thoải mái rồi thôi đi! Bên cạnh là một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, vẻ mặt dữ tợn nói một cách thờ ơ. - Đại gia, van cầu các ngài, bỏ qua cho thằng nhỏ nhà con đi. Nó không hiểu chuyện, nó không phải là người, các ngài bỏ qua cho nó đi mà... Một phụ nữ trung niên, bị mấy tên lưu manh kia kẹp ở một bên, khóc rống rơi nước mắt hò hét. Tên lưu manh kẹp giữ nàng bị khóc hô đến phiền, hung hăng tát nữ nhân này mấy bạt tai, uy hiếp: - Còn kêu loạn nữa ngay cả ngươi cũng làm thịt chung luôn! Văn Lão Lục thở dốc mấy hơi, lấy tay lau máu trên khóe miệng. Đây là một vết thương mới vừa rồi Tây Qua phản kháng gây ra, thuận tay rút sau lưng ra một thanh đao nhọn sắc bén, nhe răng cười nói: - Nếu lão đại lên tiếng, lão tử liền cho ngươi một cái dứt khoát. Tiểu súc sinh, kiếp sau nhớ kĩ, đừng trêu chọc người ngươi không đắc tội nổi! Văn Lão Lục này vừa nhìn đã biết đã từng giết người, tay cầm đao rất vững vàng, ánh mắt không nhìn ra một chút dao động. Hắn vung đao, liền đâm về phía trên cổ Tây Qua. - Dừng tay! Trong không khí đột nhiên truyền tới một tiếng quát lớn. Ngay sau đó, một cỗ kình phong hung hăng quét về phía đầu Văn Lão Lục. Ầm! Mạc Khiếu bên kia hai mắt bắn mạnh hai tia sáng, miệng khẽ nhếch, bị chấn động đứng sững ở đó. Chỗ thành Bắc nghèo mạt này, làm sao xuất hiện cao thủ như thế? Không đợi hắn phản ứng trở lại, Văn Lão Lục bên kia đã bị người ta đá một cước vào đầu, đá văng ra vài chục thước, ngay cả kêu thét một tiếng cũng không có, liền té trên mặt đất. Hai chân hắn co giật, mắt thấy không sống nổi nữa! Ngay sau đó, chợt nghe tiếng quyền cước giao nhau va chạm bùm bụp. Đám côn đồ đang vây quanh hành hung Tây Qua, tất cả đều bị đánh bay ra ngoài.Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com Tất cả những điều này diễn ra nhanh như tia chớp, đợi đến lúc Tần Tuyết tới nơi, thì Tần Lập đã nhàn nhã đứng nơi đó. Trải qua một lượt thì nghiệm vừa rồi, do Tần Lập còn nương tay, đã hoàn toàn kết luận: toàn bộ võ công kiếp trước mình học được, lúc này tất cả đều biến thành chiến kĩ! Ngoại trừ Văn Lão Lục kia, những người khác Tần Lập vẫn còn nương tay. Bằng không sẽ không phải là lưu manh nằm đó rên rỉ, mà là một đám lưu manh đã chết! Tần Tuyết ngồi xổm xuống, từ trong lòng móc ra một cái bình sứ nhỏ, đổ ra một viên thuốc chữa thương, nhanh đút vào miệng Tây Qua. Nhìn Tây Qua đã bắt đầu rơi vào trạng thái hôn mê, trong mắt Tần Tuyết cũng tràn ngập phẫn nộ. - Bằng hữu, các...các người là ai? Mạc Khiếu lăn lộn thành Bắc nhiều năm, làm sao không nhìn ra được một nam một nữ trẻ tuổi trước mặt hắn này đều là hạng cứng rắn. Tuy rằng hắn không biết mục đích của bọn nhúng tay, nhưng rất hiển nhiên, ngày hôm nay có khả năng mình sẽ gặp hạn rồi! - Chuyện này, có thể là một hiểu lầm. Ha ha! Tại hạ là người Tần gia... Trên thực tế, Mạc Khiếu đích thực là cung cấp cho Tần gia một ít tình báo, nhưng mà hắn tiếp xúc qua nhân vật cao cấp nhất của Tần gia, cũng chỉ là cấp bậc quản sự như Tần Vĩnh mà thôi. Tuy nhiên giờ phút này, hắn cũng bất chấp mọi chuyện, trước tiên cứ giữ lại được cái mạng mình rồi nói. - Tần gia? Tần Tuyết cùng Tần Lập liếc nhìn nhau. Mạc Khiều cho rằng có cửa, không nhịn được khôi phục một chút dũng khí, lớn tiếng nói: - Đúng vậy, trong thành Hoàng Sa này, còn có thể không biết Tần gia sao? Ta là làm việc cho Tần gia! Bởi vậy, chuyện ngày hôm nay... - Chuyện ngày hôm nay, phải xem ý của Tây Qua. Tần Lập cắt đứt lời Mạc Khiếu, một đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi nói: - Bớt kéo lá cờ Tần gia làm da hổ đi, chúng ta căn bản không quan tâm! Lúc này, Tây Qua yếu ớt tỉnh lại, nhìn ánh mắt thân thiết của Tần Tuyết, hắn muốn cười, nhưng cười không ra được, nói: - Ta, ta chết rồi sao? - Ngươi không có việc gì cả, Tây Qua, không cần lo! Tần Tuyết ôn nhu nói. Tây Qua khó khăn ngẩng đầu một chút, thấy Tần Lập, nói: - Cái này...huề nhau, ngươi không nợ của ta...Tần Tuyết tỉ tỉ, thả bọn họ đi, được không? Tần Lập cùng Tần Tuyết nao nao. Tần Lập liền lập tức thấy được sau trong đôi mắt Tây Qua một đoàn cừu hận nồng đậm, trong lòng rõ ràng, tiểu tử này, có lẽ muốn tự tay báo thù. Hắn lập tức gật đầu, quay sang phía Mạc Khiếu cùng với đám côn đồ kia nói: - Các ngươi cút đi, đừng để cho ta thấy các ngươi nữa! Mạc Khiếu thở dài một hơi, một đám người vác theo Văn Lão Lục không biết sống chết, chật vật rời đi. Tây Qua chậm rãi nói: - Cám ơn... Sau đó giãy dụa muốn đứng ley6n. - Tây Qua, ngươi đừng cử động! Tần Tuyết quan tâm nói. Tây Qua đứng lên, quay về phía Tần Tuyết quỳ xuống: - Tỉ tỉ, ta muốn bái tỉ làm thầy!
|