Người Tình Nguy Hiểm
|
|
Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào, chiếu rọi hai cỗ thân mình dây dưa, cô thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh trăng, hình ảnh nguyên bản rõ ràng dần dần trở nên mơ hồ, cô muốn cho mình chuyên chú vào cảnh sắc ngoài cửa sổ, không bị bóng đen kia thổi quét trầm luân. Nhưng hắn tựa hồ xem thấu ý tưởng của đôi tròng mắt trong sáng, cho nên vươn tay cầm mặt của cô nhìn thẳng vào chính mình, tiện đà thả xuống khí phách hôn sâu, coi như đang tuyên cáo lòng của cô và suy nghĩ của cô, vĩnh viễn chỉ có thể là một mình hắn.
Phân không ra là mồ hôi hay là nước, hắn cố chấp ở trong này muốn cô, chung quy cô chỉ có thể nhắm mắt lại, vô lực nằm ở trong lòng Lôi Đình Lạc.
………………………..
Đinh Húc Nhâm kích động chạy tới phòng cục trưởng, trong tay cầm lấy thư Tương Bình để lại cho hắn trước khi rời đi, việc không nói mà đi của cô hắn không thể chấp nhận, hắn biết đây nhất định liên quan cục trưởng.
"Vì sao lại giao nhiệm vụ cho Tương Bình? Ông biết rõ cô ấy bị mất trí nhớ, theo quy định hẳn là cô ấy phải rời khỏi nhiệm vụ để đi trị liệu!" Hắn chất vấn cục trưởng, tức giận đóng cửa lại.
Cục trưởng ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, buông công văn, đơn giản dựa vào lưng ghế, lạnh nhạt nói: "Đây là chuyện cô ấy tự nguyện, tôi cũng không có bức cô ấy, chẳng qua tôi chỉ nói cho cô ấy ngọn nguồn sự tình thôi."
"Tôi không tin!" Hắn kích động đánh lên cái bàn.
Cục trưởng trầm mặt xuống. "Đừng quên tôi là cấp trên của cậu, chú ý thái độ của cậu."
"Tôi vô tình mạo phạm, nhưng ấy cô chỉ để lại một phong thơ cho tôi liền đi mất, Tương Bình sẽ không làm như vậy."
"Cô ấy mất đi trí nhớ, chúng ta bất luận là ai đối với cô ấy mà nói cũng vì thế mà thành người mới gặp mặt, cậu tưởng cô ấy đối người mới gặp mặt sẽ có cảm tình sâu đậm sao?"
Đinh Húc Nhâm không nói gì phản bác, nhưng hắn vẫn không thể chấp nhận Tương Bình đi mà không nói lời nào như thế, chỉ đơn giản lưu lại thư giải thích lý do.
Cục trưởng trấn an nói: "Tôi có thể hiểu tâm tình của cậu, bạn gái lại biến mất, hơn nữa lại đầu nhập vào bên trong nhiệm vụ, nếu tôi là cậu nhất định không thể yên tâm, bất quá cá tính của Tương Bình cậu cũng hiểu, cho dù bị mất trí nhớ, cô ấy vẫn là cô ấy, bản tính tuyệt không thay đổi, cũng sẽ không vì tôi nói mấy câu mà bị thuyết phục, tôi tin trong thư cô ấy có giải thích qua với cậu ý nghĩ của cô ấy."
"Rốt cuộc. . . . Cô ấy đi làm nhiệm vụ gì?"
"Tôi nói rồi đây là cơ mật, thật xin lỗi, tôi không thể tiết lộ."
Đinh Húc Nhâm nắm chặt tay, không khí cứ giằng co như vậy, nếu không có được lời giải thích rõ ràng thì hắn sẽ không chịu.
|
Cục trưởng hiểu tính hắn, nên trước tiên dịu đi sắc mặt nói ngọt khuyên bảo. "Tương Bình cũng là cấp dưới của tôi, tôi với cậu đều lo lắng cho an nguy của cô ấy, nếu không phải cô ấy kiên trì, tôi cũng sẽ không đáp ứng. Yên tâm đi, cô ấy sẽ bình an, tuy rằng không thể lộ ra cơ mật, nhưng nếu có tin tức, tôi sẽ cho cậu biết tình hình của cô ấy ngay."
Miễn cưỡng xem như thuyết phục Đinh Húc Nhâm, sau khi phái hắn rời đi, nụ cười trên mặt cục trưởng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt thâm trầm. Tuyệt không thể để cho Đinh Húc Nhâm biết nhiệm vụ hiện tại của Sở Tương Bình, nếu để hắn biết chỉ có chuyện xấu mà thôi, trừ bỏ Sở Tương Bình không người nào có thể hoàn thành nhiệm vụ này, vô luận như thế nào không thể không tìm được con chip.
Vẻ mặt Đinh Húc Nhâm sa sầm bước ra khỏi phòng cục trưởng, hắn quyết định, nếu cục trưởng không chịu nói cho hắn tin tức của Tương Bình, như vậy hắn sẽ dùng cách thức của mình đi điều tra, hắn không thể lại mạo hiểm phiêu lưu mất đi người yêu, tuy rằng làm như vậy sẽ phạm kỷ luật, nhưng lần này, cho dù sau đó bị xử phạt giáng chức, hắn cũng muốn đem hết toàn lực bảo hộ cô.
Biệt thự họ Lôi
Tương Bình chậm rãi mở mắt ra, rèm cửa sổ lý lộ ra mấy phần ánh sáng rất nhỏ, cô không khỏi nghi vấn thời khắc hiện tại, nghĩ rằng hẳn là sắp giữa trưa!
Cô ngồi dậy, muốn xốc lên một ít vải mành rất nặng, nhưng mũi chân còn chưa chấm đất, liền bị một đôi cánh tay mạnh mẽ kéo quay về.
"Đi chỗ nào?" Lôi Đình Lạc ôm cô, dùng giọng điệu giữ lấy hỏi.
"Trời đã sáng."
"Thì tính sao, không được xuống giường." Quyến luyến hôn da thịt của cô, hắn vui với việc hưởng thụ cảm giác thân mật.
Hai ngày không cạo râu, râu của hắn chà xát cổ của cô, làm cô ngứa khó nhịn.
"Đừng như vậy." Cô nhẹ giọng kháng nghị, lại đổi lấy ý cười bên miệng hắn.
"Bộ dáng em vừa tỉnh ngủ thật mê người." Hắn mê luyến mùi thơm của cơ thể cô cùng sương mù xinh đẹp vừa tỉnh.
Tương Bình nhẹ nhíu mày, từ sau khi trở thành người phụ nữ của Lôi Đình Lạc, ngày ngày đêm đêm ôm cô mà ngủ, tựa hồ tinh lực dùng không hết, khiến cô căn bản không có cơ hội đi điều tra cái gì.
"Nên ngồi dậy, anh không thể luôn ở trong này."
"Em không thích?" Ánh mắt nhìn cô thực sắc bén.
"Anh là người bận rộn.. . ở cùng tôi sẽ chậm trễ chính sự." Cô giải thích, nhắc nhở chính mình không thể có vẻ mặt kháng cự, miễn cho hắn hoài nghi.
"Không có chuyện gì quan trọng hơn là cùng với người phụ nữ của tôi, đối với tôi mà nói đây mới là chính sự." Thân thể phụ nữ là ôn nhu hương làm người ta say mê nhất, tay không an phận lại đưa lên đùi của cô lần nữa, cố ý vô tình đùa, cô nhịn không được cầm chặt tay hắn.
Lôi Đình Lạc giương mắt ngóng nhìn cô, đột nhiên hiểu, khóe miệng vẽ ra đường cong. "Thì ra đùi là chỗ mẫn cảm của em."
Ánh mắt có chút tà khí của hắn khiến cô bất an, muốn bảo trì khoảng cách, nhưng Lôi Đình Lạc có dễ né như vậy sao? Hắn liên tục xấu xa sờ đùi của cô...
|
Chương 6.1:
"Không cần." Cô kháng nghị, không muốn cũng không nguyện bị hắn khiêu khích như thế, người đàn ông này đã sờ lần toàn thân cô, hiện tại lại vẫn được một tấc lại muốn tiến một thước thăm dò chỗ mẫn cảm của cô.
Lôi Đình Lạc đâu có thể nào buông tha cô như vậy, hai tay bắt đầu dò xét mỗi một tấc da thịt toàn thân cô, trừ bỏ đùi, còn phát hiện eo của cô cũng thực mẫn cảm, không để ý sự cự tuyệt của cô, lại bướng bỉnh gãi vào chỗ mẫn cảm của cô.
Không muốn bị hắn phát hiện nhược điểm này, Tương Bình ẩn nhẫn xúc động muốn cười, đồng thời ngăn cản hành vi bá đạo của hắn. Nhưng mà càng ngăn cản, liền càng kích khởi dục vọng khiêu chiến của hắn.
Đánh không lại sức mạnh của hắn, Sở Tương Bình đơn giản lạnh nhạt đáp lại, ít nhất cô còn có đủ sự chịu đựng để kiêu ngạo, chờ hắn cảm thấy tự tìm mất mặt sẽ dừng tay.
Nhưng không thể tưởng được hắn đáng giận đến cực điểm, đột nhiên ngưng động tác làm cho người ta nghĩ đến hắn buông tha cho, đợi cô mới buông lỏng, liền dùng tốc độ trở tay không kịp tấn công vào phần eo của cô.
"Dừng tay —" Cô bị hắn bức cười, phát ra kháng nghị.
"Em rốt cục nở nụ cười, tôi thích nhìn em cười."
"Muốn tôi cười nói một tiếng là được, không cần như vậy, tha tôi đi!"
"Cái đó không giống, em không có lòng phòng bị, cười rộ lên thập phần mê người."
Tương Bình vội vàng bắt lấy tay hắn, mười ngón giao nhau quấn quít lấy, làm như vậy ít nhất có thể ngăn cản hắn tiếp tục mãnh liệt, cô thở hổn hển, bị hắn lăn quan lăn lại như vậy, kế hoạch nghĩ kỹ ban đầu đều rối loạn. Vốn hy vọng hắn nhanh chóng rời đi để cho mình có cơ hội điều tra, kết quả lại thành tiết mục tán tỉnh.
Ngực cô kịch liệt phập phồng, vừa mới náo loạn, đem chăn đá xuống giường, lộ ra thân thể trần trụi, hai người mười ngón giao lấy nhau, cô ở dưới mà hắn ở trên, cảnh sắc này thực mê người. Con ngươi hắn dần dần biến thâm, cuối xuống hôn lên.
Ý đồ thực hiểu được, hắn vẫn còn chưa hết ý.
"Đợi chút — ô —" còn không kịp chống lại đòi hỏi của hắn, nụ hôn của hắn liền bá đạo hạ xuống môi của cô. Cô nhíu mày, không thể nào, tiếp tục như vậy chỉ sợ lại là mây mưa thất thường vô tận.
Ngoài cửa hợp thời vang lên tiếng đập cửa, khiến cho hắn đình chỉ đoạt lấy.
"Ai?" Lôi Đình Lạc thập phần không vui, là người nào không biết sống chết tới quấy rầy?
Ngoài cửa truyền đến tiếng báo cáo khiếp sợ của thủ hạ. "Anh Lạc, anh có điện thoại."
"Kêu đối phương một giờ sau lại gọi tới."
"Là điện thoại của Chu tiên sinh."
Thủ lĩnh tổ chức tự mình gọi đến, không ngừng cũng không được, tuy rằng không tình nguyện nhưng không có biện pháp. "Chờ tôi."
"Uh." Cô gật đầu, đợi Lôi Đình Lạc đi ra ngoài, cuối cùng có thể thở ra thật lớn. Chu tiên sinh thực rõ ràng là chỉ lão đại trùm thuốc phiện Chu Siêu, điều này chứng tỏ cô có chuyện có thể tra xét.
Khi Lôi Đình Lạc trở lại trong phòng cô đã mặc quần áo, ngồi ở trước kính làm bộ chải đầu, Lôi Đình Lạc thì thay tây trang, xem ra là muốn ra ngoài.
"Anh muốn đi ra ngoài?" Cô hỏi.
"Lão đại tìm anh đi họp, rất nhanh sẽ trở lại."
"Mang em đi được không, em muốn đi theo anh." Cô mềm mại cầu xin, giống một cô bé.
"Em thật sự muốn đi?"
"Uh, em muốn đi theo bên cạnh anh."
|
Chăm chú nhìn cô thật lâu sau, Lôi Đình Lạc rốt cục đồng ý. "Được rồi, chỉ là nhớ kỹ, đi theo bên cạnh anh, trăm ngàn đừng rời khỏi anh."
"Được." Tương Bình cảm thấy mừng thầm, thừa dịp này có thể nhìn trộm tổng bộ của tổ chức trùm thuốc phiện, cơ hội này rất khó.
Nơi bọn họ đến là một công trình kiến trúc ở trên núi vùng ngoại thành, nơi hẻo lánh mà hoang vắng.
Chu Siêu triệu tập người đứng đầu các khu, mục đích của lần tụ hội này là muốn trưng cầu ý kiến của mọi người đối với việc tổ chức hợp tác cùng Nam Hàn.
"Bên Nam Hàn muốn tăng tiền, nhưng đối phương công phu sư tử ngoạm, nếu lần này đáp ứng yêu cầu của bọn họ, chỉ sợ về sau bọn họ sẽ càng ăn đến xương cốt, được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng nếu không đáp ứng, chúng ta sẽ mất đi cả khối bánh lớn, tôi muốn nghe ý kiến của các cậu một chút." Chu Siêu ngồi ở vị trí chủ tọa chậm rãi nói.
"Phân chia 6-4, đối phương cư nhiên muốn 6 phần, đương nhiên không thể đáp ứng." Một người đứng đầu trong đó đưa ra cái nhìn.
"Đúng vậy, lão đại, nếu chúng ta đáp ứng thì thật sự bị đối phương ăn chắc." Một người đứng đầu khác cũng phụ họa.
"Vấn đề là nếu mất đi khối bánh lớn này, trừ bỏ chúng ta, bên Philippines đối tuyến Nam Hàn này cũng rất có hứng thú, nếu để cho bọn họ đoạt tuyến này, muốn đưa quân vào Nhật Bản và đại lục sẽ dễ dàng, đối với chúng ta là một uy hiếp lớn!"
"Xác thực, kỳ thật chia 6-4 chúng ta cũng không phải không có lợi nhuận, chỉ sợ vì nhỏ mất lớn, mất nhiều hơn được."
Thảo luận lại lần nữa lâm vào cục diện bế tắc, mọi người ý kiến khác nhau, không cam lòng bị đối phương đi lên trên nhưng cũng không dám liều kết luận.
"Xem ra chúng ta phải cùng đối phương nói chuyện, nghĩ biện pháp thuyết phục bọn họ đồng ý điều kiện của chúng ta." Chu lão đại nói, vấn đề lại vòng trở lại điểm bắt đầu.
Lúc này Hùng Bưu đứng lên hăng hái thét to. "Lão đại, làm gì chịu thiệt đối phương? Thế lực của chúng ta ở Đông Nam Á bọn họ cũng không phải không biết, nếu không hợp tác với chúng ta, cũng là tổn thất của bọn họ, đối phương là đang cố ý làm chúng ta sợ!"
"Ý của cậu là —"
"Vẫn là chia 6- 4, đồ là chúng ta ra, đương nhiên kiên trì chia 6 phần, đồng thời lén chèn ép Philippines, để cho bọn họ biết ai mới là lão đại ở Đông Nam Á, bảo bọn hắn an phận chút!"
Chu lão đại trầm ngâm một lát, ánh mắt dời về phía Lôi Đình Lạc thủy chung trầm mặc. "Đình Lạc, ý tứ của cậu thì sao?" Ánh mắt của mọi người toàn bộ chuyển hướng hắn.
Lôi Đình Lạc rướn thân thể lười biếng, lạnh nhạt nói : "Giao dịch mua bán, ích lợi phải chú ý, nhưng cái tình cũng không thể đắc tội, mua bán phải làm tất cả vui mừng sau này mới có thể đàm phán tiếp, đối phương công phu sư tử ngoạm, chưa hẳn hoàn toàn vì tiền, theo tôi thấy bọn họ chủ yếu là muốn thí nghiệm hạn độ của chúng ta ở đâu, dù sao đây là lần đầu tiên mua bán, cả hai cũng không hiểu biết đối phương."
"Cậu có kế hoạch gì?"
"Còn chưa có kế hoạch."
"Không kế hoạch nói cái rắm!" Hùng Bưu cười nhạo. "Nói nửa ngày mày đang nói vô nghĩa!"
Lôi Đình Lạc không giận ngược lại cười. "So với có người dùng não heo tự hỏi, không để ý hậu quả thì tốt hơn."
"Mày nói cái gì!" Hùng Bưu không cam lòng bị sỉ nhục nhảy dựng lên, tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, ngay cả những người khác cũng cười ra theo.
Chu lão đại nghiêm khắc quát Hùng Bưu, không cho phép hắn lỗ mãng, quay đầu nói với Lôi Đình Lạc : "Cậu tiếp tục nói, tôi muốn nghe một chút xem."
"Là người luôn luôn có nhược điểm, tôi nghe nói thủ lĩnh đối phương háo sắc thành tánh."
|
"Dùng phụ nữ?" Chu lão đại nhíu mày.
"Ở bên gối nói nhỏ có khi so với đàm phán còn hữu hiệu hơn, chỉ cần sự kiên trì của đối phương buông lỏng, chúng ta lại dành nhiều ngon ngọt cho đối phương hơn một chút, muốn thỏa thuận điều kiện hẳn là không thành vấn đề."
Chu lão đại gật đầu, phương thức này thực có thể làm. "Vấn đề là làm sao tìm được một người phụ nữ ngoài việc xinh đẹp còn phải có mưu lược, nhưng người phụ nữ xinh đẹp lại thông minh cũng không nhiều."
Hùng Bưu thừa cơ xen mồm nói: "Bên cạnh mày không phải vừa vặn có người thượng đẳng để chọn, đem người phụ nữ của mày cống hiến ra không phải được sao.
Ánh mắt Lôi Đình Lạc nháy mắt thả ra khí xơ xác tiêu điều. Hùng Bưu cười đến cuồng vọng, cuối cùng hòa nhau một phần, dù sao trước mặt mọi người Lôi Đình Lạc cũng không dám làm gì hắn.
Hùng Bưu chỉ lo há mồm cười to, không chú ý tới ánh mắt Lôi Đình Lạc nháy mắt thả ra khí xơ xác tiêu điều, đột nhiên, cổ họng Hùng Bưu cảm thấy một vật lạ bắn vào, vội ôm lấy cổ ho khan. "Cái gì. . . Cái gì vậy?"
"Miệng của mày rất thối, tặng mày một hạt cứt chuột, lấy độc trị độc có thể tiêu trừ miệng thối." Lôi Đình Lạc cười lạnh nói, cứt chuột kia đương nhiên là hắn đưa tặng.
"Họ Lôi kia! Mày không muốn sống nữa hả!" Hùng Bưu nổi trận lôi đình, làm bộ hướng hắn tiến lên, lão đại khác vội vàng ngăn cản hắn miễn cho làm càn.
"Không thích cứt chuột? Cứt gián như thế nào?"
Hùng Bưu giống như một con chó điên, hận không thể cắn chết hắn, lập tức hướng Chu Siêu kháng nghị: "Lão đại! Họ Lôi hơi quá đáng, tôi muốn quyết đấu với hắn, món nợ của tôi và hắn hôm nay không thể không tính!"
"Là cậu chọc hắn trước, tự mình chuốc lấy cực khổ, lui ra ngoài!"
"Không có nghe đến mệnh lệnh của tôi?" Vẻ mặt Chu Siêu âm trầm, đó là điềm báo hắn bực mình.
Hùng Bưu cắn răng, tức giận đến sắc mặt xanh mét, bỏ tay những người khác ra, căm giận xoay người rời đi.
|