Người Tình Nguy Hiểm
|
|
"Không được!" Cô kiên quyết lắc đầu. "Tôi làm không được, làm người đàn bà của hắn, điều này thật sự rất —"
"Tôi biết làm như vậy đối với cô mà nói là điều không thể, nhưng nếu cô có biết nguyên nhân cái chết của cha cô, có lẽ sẽ thay đổi ý nghĩ."
"Ý của ông là . . . Cha tôi là chết oan chết uổng?" Cô kinh ngạc.
Vẻ mặt cục trưởng chuyển thành bi ai, đau thương nói: "Phá tổ chức trùm thuốc phiện vẫn là tâm nguyện của cha cô, trải qua thời gian dài ông ấy đối với vụ án này mất rất nhiều tâm huyết, trong một lần làm nhiệm vụ bị trúng đạn bỏ mình."
Tương Bình ngạc nhiên không thôi, lúng ta lúng túng nhớ lại. "Cha là bị trùm thuốc phiện hại chết?"
"Lúc ấy cô thương tâm thề phải báo thù cho cha, bởi vậy tự nguyện đảm nhiệm nhiệm vụ nằm vùng, đảm đương vũ nữ quán rượu cũng thành công tiếp cận người trong tổ chức trùm thuốc phiện, lại còn trộm được con chip, chỉ tiếc. . ." Cục trưởng bất đắc dĩ lắc đầu.
"Sau đó cô liền mất tích, cho tới bây giờ chúng tôi mới tìm được cô."
Nghe đến đó, nội tâm Tương Bình lâm vào cực kỳ giãy dụa, thì ra. . . . chuyện là như vậy.
Cục trưởng tiếp tục nói: "Nếu phải giúp cha cô báo thù cũng là hoàn thành chí hướng của ông ấy, đây là biện pháp duy nhất, nhưng quyền quyết định ở cô, tôi không miễn cưỡng, dù sao cô vừa mới vượt nạn trở về, hơn nữa lại mất đi trí nhớ, tuy rằng chỉ có cô mới có thể tiếp cận Lôi Đình Lạc lấy lại con chip, nhưng — bắt cô như vậy cũng xác thực quá phận."
Cô nhắm chặt hai mắt, hít một hơi thật sâu, lại nhìn vào ảnh chụp trong tay một lần nữa, do dự thật lâu sau, cuối cùng rốt cục hạ quyết tâm. "Tôi đáp ứng."
Cục trưởng lòng vui vẻ nói: "Thật sự? Thật tốt quá! Cha cô ở dưới suối vàng biết được nhất định tự hào về cô, sau khi kết thúc nhiệm vụ, cô muốn xin từ chức nghỉ ngơi bao lâu tôi đều đáp ứng. Nhớ kỹ, chuyện này tuyệt không thể để cho bất luận kẻ nào biết, nhất là Đinh Húc Nhâm, muốn thành đại sự thì phải không để ý đến tình cảm nữ nhi."
"Tôi biết."
Cô rốt cục hiểu rõ mình là ai, cũng hiểu vì sao có năm bản hộ chiếu, một cây súng, cùng với thân thủ bất phàm của mình. Bởi vì cô là hình cảnh nằm vùng, hơn nữa, nhiệm vụ của cô chưa hoàn thành. Chính nghĩa ở sâu trong nội tâm khiến cô không thể bỏ mặc, cô có tính cách kiên nghị thủy chung không chịu thua.
|
"Không được!" Cô kiên quyết lắc đầu. "Tôi làm không được, làm người đàn bà của hắn, điều này thật sự rất —"
"Tôi biết làm như vậy đối với cô mà nói là điều không thể, nhưng nếu cô có biết nguyên nhân cái chết của cha cô, có lẽ sẽ thay đổi ý nghĩ."
"Ý của ông là . . . Cha tôi là chết oan chết uổng?" Cô kinh ngạc.
Vẻ mặt cục trưởng chuyển thành bi ai, đau thương nói: "Phá tổ chức trùm thuốc phiện vẫn là tâm nguyện của cha cô, trải qua thời gian dài ông ấy đối với vụ án này mất rất nhiều tâm huyết, trong một lần làm nhiệm vụ bị trúng đạn bỏ mình."
Tương Bình ngạc nhiên không thôi, lúng ta lúng túng nhớ lại. "Cha là bị trùm thuốc phiện hại chết?"
"Lúc ấy cô thương tâm thề phải báo thù cho cha, bởi vậy tự nguyện đảm nhiệm nhiệm vụ nằm vùng, đảm đương vũ nữ quán rượu cũng thành công tiếp cận người trong tổ chức trùm thuốc phiện, lại còn trộm được con chip, chỉ tiếc. . ." Cục trưởng bất đắc dĩ lắc đầu.
"Sau đó cô liền mất tích, cho tới bây giờ chúng tôi mới tìm được cô."
Nghe đến đó, nội tâm Tương Bình lâm vào cực kỳ giãy dụa, thì ra. . . . chuyện là như vậy.
Cục trưởng tiếp tục nói: "Nếu phải giúp cha cô báo thù cũng là hoàn thành chí hướng của ông ấy, đây là biện pháp duy nhất, nhưng quyền quyết định ở cô, tôi không miễn cưỡng, dù sao cô vừa mới vượt nạn trở về, hơn nữa lại mất đi trí nhớ, tuy rằng chỉ có cô mới có thể tiếp cận Lôi Đình Lạc lấy lại con chip, nhưng — bắt cô như vậy cũng xác thực quá phận."
Cô nhắm chặt hai mắt, hít một hơi thật sâu, lại nhìn vào ảnh chụp trong tay một lần nữa, do dự thật lâu sau, cuối cùng rốt cục hạ quyết tâm. "Tôi đáp ứng."
Cục trưởng lòng vui vẻ nói: "Thật sự? Thật tốt quá! Cha cô ở dưới suối vàng biết được nhất định tự hào về cô, sau khi kết thúc nhiệm vụ, cô muốn xin từ chức nghỉ ngơi bao lâu tôi đều đáp ứng. Nhớ kỹ, chuyện này tuyệt không thể để cho bất luận kẻ nào biết, nhất là Đinh Húc Nhâm, muốn thành đại sự thì phải không để ý đến tình cảm nữ nhi."
"Tôi biết."
Cô rốt cục hiểu rõ mình là ai, cũng hiểu vì sao có năm bản hộ chiếu, một cây súng, cùng với thân thủ bất phàm của mình. Bởi vì cô là hình cảnh nằm vùng, hơn nữa, nhiệm vụ của cô chưa hoàn thành. Chính nghĩa ở sâu trong nội tâm khiến cô không thể bỏ mặc, cô có tính cách kiên nghị thủy chung không chịu thua.
|
Ít nhất, đây là điều duy nhất mà trước mắt cô có thể làm .
"Cô ấy ở nơi nào?"
Lôi Đình Lạc vừa xuống máy bay, lập tức hỏi thủ hạ đến đón máy bay.
"Ở bệnh viện Thành Nhân, nghe nói là một gã người qua đường phát hiện cô té xỉu ở trên đường nên đưa cô đến bệnh viện ."
"Đưa chút tiền thưởng cho tên người qua đường kia, lái xe lập tức chạy đến bệnh viện." Hắn mệnh lệnh nói, bước chân dưới chân không trì hoãn một chút. Trong nửa tháng mất đi tin tức của cô, hắn không có một ngày ngừng tìm kiếm manh mối về cô, vừa có tin tức, tại Hongkong hắn lập tức bay trở về Đài Loan, chạy xe nhanh đến bệnh viện.
Vừa tiến vào phòng bệnh, Lôi Đình Lạc khẩn cấp ôm cô vào lòng.
"Em chạy tới chỗ nào rồi, tôi tìm em thật lâu." Nóng bỏng ôm lấy cô, may mắn cô bình yên vô sự.
"Đừng như vậy, tất cả mọi người đang nhìn." Nhẹ nhàng đẩy hắn ra, cúi đầu lảng tránh ánh mắt của hắn, nói thực ra cô còn chưa thể làm như không có việc gì cùng hắn ở chung.
Lần gặp gỡ này đã khác với lúc trước, hắn là tội phạm trùm thuốc phiện tội ác tày trời, cô thì khắc sâu trong lòng tinh thần trọng nghĩa đả kích tội phạm, trở lại bên cạnh Lôi Đình Lạc lần nữa không phải do cô mong muốn, chỉ là vì chính nghĩa, chỉ có tiếp cận hắn mới có cơ hội đánh cắp cơ mật cùng con chip của tổ chức trùm thuốc phiện. Nhưng đối mặt với hắn - sâu sắc khó dò, cô không biết phần thắng của mình có bao nhiêu?
Lôi Đình Lạc nâng mặt của cô lên xem kỹ, mắt sáng như đuốc, nhìn đến cô kinh hồn bạt vía.
"Sắc mặt của em rất tái, là vì té xỉu?"
"Sở tiểu thư chỉ là thiếu máu, hơn nữa thể xác và tinh thần mệt mỏi mới có thể té xỉu, chúng tôi đã tiêm chất bổ cho cô ấy, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, vài ngày sẽ không có việc gì." Bác sĩ bên cạnh giải thích.
"Vậy là tốt rồi." Hắn nhẹ nhàng thở ra, lệnh cho thủ hạ làm thủ tục xuất viện, trìu mến ôm lấy cô rời đi bệnh viện.
Lên xe, căn dặn lái xe thẳng khu nhà ở, mà hắn rốt cục có thể xem kỹ dung nhan của giai nhân, cô thực trầm mặc, có chút không bình thường.
"Vì sao chạy trốn?" Hắn hỏi nhẹ.
"Tôi không có chạy trốn, chỉ là. . . Muốn tìm một chỗ một mình mà tự hỏi."
Nâng mặt của cô lên, không cho phép ánh mắt của cô né tránh. "Tự hỏi cái gì?"
"Tự hỏi. . . . Tương lai mình nên đi nơi nào."
"Nếu là như thế, có cần thiết phải không từ mà biệt không?" Đối với ánh mắt dò xét khiến người ngứa mắt, cô cố gắng muốn dời đi lực chú ý của hắn.
"Lòng rất loạn, nửa tháng này tôi nghĩ rất nhiều, cũng nghĩ đến anh ..."
"Thật không?"
"Tôi nghĩ thông, cho dù không thể khôi phục trí nhớ, cũng có thể.. . Cùng anh bắt đầu một lần nữa."
Cánh tay ôm cô bỗng dưng co rút nhanh, hắn nóng cháy ngóng nhìn cô, hoài nghi mình hiểu sai. "Em cũng đã biết lời nói của em đại biểu cái gì?"
"Tôi biết." Cô gật đầu, có chút e sợ.
|
Lôi Đình Lạc ôm chặt cô khàn khàn nói: "Tôi tuyệt không cho em rời đi, đời này kiếp này em chỉ có thể là người của Lôi Đình Lạc tôi." In xuống nụ hôn thâm tình nóng cháy, tham lam hấp thu đôi môi của cô, hắn rõ ràng muốn chứng minh lòng của cô là của hắn.
Tương Bình không nói gì, trầm luân trong sự chiếm giữ của hắn, đem mình đưa vào trong ngực ác ma, không thể nghi ngờ là giày vò vĩnh viễn không thể trở mình, nhưng vì chính nghĩa, cô có thể chịu được, đi đến nơi này đã không có đường lui.
Lôi Đình Lạc mời nhà dinh dưỡng mỗi ngày chăm nom ba bữa của cô, cho che chở chiếu cố đầy đủ, hy vọng cô sớm ngày khôi phục thể lực.
Vì tránh cho người không cần thiết quấy rầy, lúc này đây hắn tăng cường phòng giữ, nghiêm khắc hạ lệnh cấm bất luận kẻ nào quấy rầy cô, bởi vì chuyện ở Hongkong chưa làm thỏa đáng, sau khi hắn an bài tốt tất cả liền chạy về Hongkong lần nữa. Đây là cho Tương Bình cơ hội tạm nghỉ, có thể thừa dịp hắn không ở đây lập kế hoạch bước đi kế tiếp.
Đầu tiên, cô dường như không có việc gì đi kiểm tra căn nhà này, xác định rõ số lượng cùng vị trí của máy quay phim.
"Sở tiểu thư, anh Lạc dặn dò trước khi anh ấy trở về thì cô không cần ra cửa." Một gã thủ vệ ở trước khi cô bước ra cửa cung kính tiếp đón.
"Không, tôi chỉ là muốn ở trong sân đi dạo một chút mà thôi." Cô quay đầu đánh giá người thủ hạ này, hắn là bảo vệ được Lôi Đình Lạc bổ nhiệm lưu lại, nhớ rõ tất cả mọi người gọi hắn tiểu Lưu. "Công việc bảo vệ hai mươi bốn giờ, nhất định rất vất vả!" Cô mỉm cười nói.
"Không, đây là nhiệm vụ của tôi."
"Lạc hình như bận rộn nhiều việc, anh có biết anh ấy đi Hongkong làm cái gì không?"
"Anh Lạc đi bàn việc kinh doanh, rất nhanh sẽ trở về."
"Anh có biết hắn bàn việc kinh doanh với ai không?"
"Tôi không rõ lắm."
"Anh ấy có nhắc tới lai lịch đối phương không?"
"Chuyện của anh Lạc chúng tôi làm công ở dưới chưa bao giờ hỏi đến, thật xin lỗi."
Tương Bình giả vờ thở dài nói: "Không sao, tôi chỉ là muốn hiểu anh ấy hơn, dù sao tôi cũng không nhớ được cái gì, thân là người phụ nữ của anh ấy mà không hiểu anh ấy đó là một chuyện rất buồn."
"Anh Lạc đối Sở tiểu thư tình thâm nghĩa trọng, sẽ không để ý."
"Tôi hiểu được." Cô cười nhẹ, trong bụng nhìn ra những người này được huấn luyện nghiêm chỉnh, miệng thật chặt, không thể hỏi thăm ra cái gì, chỉ có nghĩ biện pháp khác.
|
Nghe cục trưởng nói, tổ chức trùm thuốc phiện khổng lồ nhất Đông Nam Á là sở hữu của Chu Siêu, hắn đem thế lực Đài Loan giao cho hai gã thủ hạ xử lý, một là Lôi Đình Lạc, một là Hùng Bưu, nhưng Hùng Bưu chỉ phụ trách một phần nhỏ thị trường, đại bộ phận thị trường chủ yếu là giao cho Lôi Đình Lạc, có thể nhìn ra Chu Siêu tin tưởng Lôi Đình Lạc, nếu muốn bắt được Chu Siêu phải xuống tay từ nơi Lôi Đình Lạc.
Mà con chip cũng có thể là ở trong tay Lôi Đình Lạc, vấn đề là vật quan trọng như vậy, hắn sẽ để ở nơi nào?
Ngâm mình ở trong bồn tắm thật to, vấn đề này đã khiến cô tự hỏi 20 phút. Lôi Đình Lạc là một người biết thưởng thức, nhìn gian phòng tắm to mười lăm mét vuông này là biết, phòng tắm được thiết kế ở lầu cao nhất, trừ bỏ ẩn mật, ngâm mình ở trong nước còn có thể thưởng thức ánh trăng ngoài cửa sổ.
Nước ấm thích hợp cùng gió lạnh ban đêm, thoải mái đến khiến cho tâm tình cô thả lỏng, chỉ muốn lẳng lặng nằm hưởng thụ.
Bởi vì quá mức đắm chìm vào ánh trăng ngoài cửa sổ, cô không phát hiện một bóng dáng cao ngất đang chậm rãi đến gần, thẳng đến hắn đã tới phía sau, hai mắt cô không thể tin được trừng mắt Lôi Đình Lạc - người hẳn là ngày mai mới trở về.
Từ trước đến nay cô bình tĩnh cũng không miễn hoảng tay chân, dùng khăn mặt che thân mình, muốn trấn định mở miệng, thanh âm cũng run rẩy.
"Không phải anh dự định ngày mai mới trở về sao?"
"Trước thời gian, tôi muốn được sớm nhìn thấy em."
"Anh không thể tiến vào... tôi... đang tắm."
"Tôi biết." Hắn quỳ xuống, con ngươi thâm thúy nhìn thẳng cô.
"Nhưng em là người phụ nữ của tôi, không phải sao?" Nâng tay cô, mắt chăm chú nhìn cô lộ ra ánh sáng lửa nóng dục vọng.
"Tôi còn không quen, xin anh —"
"Đừng lo lắng, em rất nhanh sẽ thích ứng." Hắn khàn khàn, nghiêng về trước vồ môi của cô, hai tay mạnh mẽ vây khốn cô, không cho cô cơ hội né tránh.
Ý đồ của hắn thực rõ ràng, khiến tim cô đập thật sự nhanh, tuy rằng sớm hiểu rõ, nhưng khi tiến đến, không khỏi có chút lùi bước, nếu ở trên giường cô có thể cắn răng chống đỡ đi qua, nhưng ở bồn tắm, rất dã man.
"Môi của em thật cứng ngắc, người phong tình vạn chủng vạn người mê ở nơi nào vậy?"
"Như vậy sẽ làm ướt y phục của anh, hay là — chờ tôi tắm rửa xong ──"
"Nếu ướt, không bằng cởi đi!" Lại đoạt lấy hai cánh môi lần nữa, Lôi Đình Lạc đi vào trong bồn tắm cùng cô dây dưa ở một khối, cởi áo khoác của mình, hai cỗ thân thể trần trụi dán vào nhau.
Sự đoạt lấy của hắn tới cuồng mãnh mà đột nhiên, khiến cô khiếp đảm lui lại, không khỏi kháng cự cầu yêu của hắn.
Phát hiện người trong lòng tựa hồ sợ hãi, Lôi Đình Lạc thả mềm lực đạo, sửa thành tiến hành theo chất lượng, nếu cô lấy tay chống đẩy, hắn liền hôn tay cô, gần hơn khoảng cách hai người, nếu cô nghiêng mặt, như vậy hắn liền hôn lên cổ của cô, không cho cô có không gian lảng tránh, chỉ muốn khơi mào nhiệt tình của cô.
|