Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
|
|
Chương 115: Dám chiếm tiện nghi của chú 8. "Đầu chó cái gì, tôi là đầu người!" Ngũ Y Y không thể gật đầu nhận bừa, từ trên giường nâng đầu nhỏ lên, vừa đúng thấy bóng lưng của Hoắc Phi Đoạt đi tới phía bên kia.
Cô không nhịn được nhìn về phía bóng lưng của Hoắc Phi Đoạt, mạnh mẽ nuốt từng ngụm nước bọt lớn.
Hấp dẫn, quá!
Hoắc Phi Đoạt giống như có một ánh mắt sau lưng, "Nha đầu, em nhìn lén tôi phải không?"
"Mới không có!" Ngũ Y Y vội vàng xoay lưng, hấp tấp nói.
Hoắc Phi Đoạt cất xong cao dược, xoay người, đi về phía Ngũ Y Y, vỗ cái mông mình, cố ý hỏi, "Mông tôi như thế nào?"
Nôn!
Ngũ Y Y cố làm cái vẻ mặt nôn mửa, làm ra dáng vẻ khinh thường, "Thôi đi, thật bình thường."
"Thực sự nhìn lén tôi."Hoắc Phi Đoạt cười nham hiểm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y đỏ lên.
Thật đáng chết, tại sao lúc cô đối mặt với Hoắc Phi Đoạt, chỉ số thông minh lại thấp giống đứa ngốc?
"Chú có thể mặc quần áo vào hay không? Chú đam mê phô bày thân thể à?"
Ngũ Y Y ôm hận nhìn tấm khăn tắm lỏng lẻo phía dưới eo của Hoắc Phi Đoạt một cái.
Thiệt là, lấy một tấm khăn vải bao quanh là được rồi sao? Ngộ nhỡ, một trận gió thổi qua, tấm vài kia rơi xuống thì biết là sao bây giờ?
Nếu để cho cô nhìn thấy nơi đó của hắn, cô thật muốn chảy máu mũi.
Hoắc Phi Đoạt tới ngồi trên ghế salon, giũ khăn tắm, "Cái này không được sao? Khăn tắm này rất dày, đôi mắt nho nhỏ kia của em không thể nhìn xuyên qua nó."
"Ai muốn nhìn chứ, thiệt là. Này, đi tìm bộ quần áo mặc vào nhanh lên."
Ngũ Y Y cảm thấy mình muốn điên mất rồi.
Cuối cùng, Ngũ Y Y sắp phát điên, Hoắc Phi Đoạt cũng mặc xong phần bên dưới.
Hoắc Phi Đoạt từ phòng quần áo đi ra, liền nhìn thấy Ngũ Y Y cong mông tròn vo lên, đi tìm dưới mặt giường.
"Em ở đây tìm cái gì?"
Hoắc Phi Đoạt không kìm được vỗ xuống cái mông mập mạp của cô.
Cảm giác, vô cung tốt.
Một vỗ, một miếng thịt béo.
"A?" Ngũ Y Y nhíu lại chân mày đứng lên, bóp bóp eo, "Tìm người!"
"Tìm người? Em ở trên giường của tôi, phía dưới còn có thể có người nào?"
"Phụ nữ đó! Chú đem cô ta giấu đi đâu?"
"Cái gì? Phụ nữ? Phụ nữ cái gì?"
"Chú đừng giả ngu với tôi, tôi nghe được chú Cố ở dưới nói, có một người phụ nữ ở trong này, cô ta đâu? Bị chú giấu đi đâu rồi?"
Hoắc Phi Đoạt đến đó mới hiểu, bỗng nhiên hiểu ra, cười như không cười ngồi xuống, trong tay bưng một ly rượu brandy, "À, em nửa đêm không về nhà, quay trở lại chỗ tôi, chính là vì chuyện này?"
Ngũ Y Y há to miệng, hít vào.
Người này, là thái độ gì! Cô từ xa chạy tới, cứu vớt hắn từ trong biển lửa, hắn không cảm ơn cũng thôi đi, còn bày ra giọng điệu cười nói này?
Ngũ Y Y đi tới, hung hăng cướp lấy ly rượu trong tay Hoắc Phi Đoạt, đặt mạnh ở trên bàn, hét, "Chú bị người ta tính toán còn không biết sao? Người khác chuốc rượu chú, muốn nhân lúc chú uống say chiếm tiện nghi của chú, vậy mà chú không hiểu à?"
Hoắc Phi Đoạt cười nhìn Ngũ Y Y, gác một chân lên, suy nghĩ, "Người khác chiếm tiện nghi của tôi, em cứ gấp gáp như vậy?"
"Có thể không gấp gáp sao! Cũng không thể trơ mắt nhìn người của mình bị khi dễ, còn tôi thì thờ ơ bỏ mặc?
"Tôi là người của em?"
"Cái này. . . . . ."Ngũ Y Y cà lăm.
Hình như là không phải. . . . . .
"Ừ?" Con ngươi của Hoắc Phi Đoạt hẹp dài, sâu thăm thẳm nhìn Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y bị ánh mắt của hắn làm cho tâm thần hoảng hốt, thấy thân thể tê tê, lắp bắp nói, "Cũng có thể coi như người mình, dù sao, chú Hoắc là chủ nợ của tôi, là tôi tôn trọng trưởng bối (bậc cha chú)."
Nghe được cái từ trưởng bối này, mặt Hoắc Phi Đoạt lập tức tối lại.
Mới không cần cô tôn trọng trưởng bối! !
Trưởng bối cái cầu!
|
Chương 116: Tắm xong mặc cái gì 1. Hoắc Phi Đoạt cùng Ngũ Y Y mặt đối mặt nhìn nhau, phân tích với cô, "Em nói, tôi so với em chỉ hơn có tám tuổi thôi, tôi làm sao lại là trưởng bối được?"
Ngũ Y Y suy nghĩ, quắt mặt lại, "Kia, chú với tôi có thể là ngang hàng à?"
"Làm sao không thể ngang hàng? Chẳng lẽ em không có anh trai hơn em bảy tám tuổi hay sao?"
Ngũ Y Y rất kiên định lắc đầu một cái, "Thật không có."
Cho đến chết cũng không có!
A a a a, muốn điên rồi, tại sao nha đầu này không có anh chị nào cùng thế hệ mà lớn tuổi đây?
Hoắc Phi Đoạt còn chưa nghĩ ra lý do thuyết phục Ngũ Y Y, Ngũ Y Y đã nói trước thuyết phục hắn, "Chú xem đi, chú Hoắc, tôi kêu chú bằng chú là rất đúng. Chú cùng Tiêu Lạc là bạn rất tốt đi? Hai người thuộc cùng một thế hệ đi? Tiêu lạc chính là trưởng bối của tôi, trên danh nghĩa hắn là cậu trẻ của tôi đấy. Vậy tôi không nên kêu bạn của cậu là chú sao?"
Đáng chết, lúc này, suy nghĩ nha đầu này lại rất nhanh.
Hoắc Phi Đoạt bóp chân mày, "Vậy ý của em là, Tiêu Lạc cũng là trưởng bối của em sao?"
Ngũ Y Y gật mạnh đầu, "Đó là đương nhiên, người ta là em trai của vợ mà lão ba tôi mới cưới về! Bàn về vai vế, tôi nên gọi hắn là cậu trẻ."
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên nhe răng cười, "Tốt, rất tốt!"
Ngũ Y Y cau mày.
Tốt cái gì thế.
Chú này thật là kì quái.
Cô gọi Tiêu Lạc là cậu, Chú Hoắc nói tốt?
Quả nhiên, lớn hơn tám tuổi, liền có sự khác biệt.
Hơn nữa, điều này còn vô cùng sâu sa đấy.
Hoắc Phi Đoạt vui vẻ một hồi, khiêu mi nhìn chằm chằm Ngũ Y Y, "Vậy, nếu Tiêu Lạc là trưởng bối của em, thì em không thể thích Tiêu Lạc được."
Ách. . . .Cái này cái này. . . ..
Ngũ Y Y nhíu mày.
Cái này cô cũng không có nghĩ đến.
"Vậy chú à, thích trong lời nói của chú là thích nào?"
"Là loại thích giữa phụ nữ và đàn ông."
"Tại sao không thể có?"
"Tiêu Lạc là trưởng bối của em, em cũng có thể thích sao?"
Ngũ Y Y nhức đầu, vô thức nói thầm, "Cũng không phải là thân thích, không có liên hệ máu mủ, cũng không sao cả."
Mặt Hoắc Phi Đoạt, thoáng cái đen sì.
Nga, Tiêu Lạc là trưởng bối của cô, trên danh nghĩa còn là cậu của cô, cô cũng không chê chênh lệch vai vế, vẫn thích hắn như cũ.
Mà Hoắc Phi Đoạt hắn cùng nha đầu này không quen không biết, chỉ là lớn hơn cô tám tuổi, cô liền khăng khăng cho rằng, hắn là trưởng bối?
Hoắc Phi Đoạt không vui mím môi, "Không phải đã nói rồi sao, sau này không cho gọi tôi là chú, phải là. . . . ."
"Phi Đoạt, Phi Đoạt! Tôi nhớ, hì hì. Chú không nên tức giận."
Ngũ Y Y chớp mắt cười cười nịnh nọt, gương mặt kia giống như hồ ly xảo quyệt, chọc cho đáy lòng Hoắc Phi Đoạt nhộn nhạo.
Nha đầu này, sao lại cười như vậy? Cười đến mức làm cho người ta sinh ra dục vọng dã thú.
"Tôi tức giận khi nào."
Hoắc Phi Đoạt lại bưng ly rượu muốn uống, che giấu cảm xúc của hắn.
Nhưng không nghĩ, Ngũ Y Y cướp lại từ trên miệng, "Chú có tức giận mà, thời điểm chú tức giận, hai hàng lông mày sẽ hơi nhíu lại, tôi đã quan sát cẩn thận! Nói cho chú biết, không thể luôn tức giận, như vậy rất chóng già. Nhất là nơi lông mày, một khi đã để lại nếp nhăn, sẽ rất khó biến mất. Bây giờ chú không muốn tôi gọi chú là chú, nhưng chú cứ luôn cau mày, đoán chừng mấy năm sau, tôi gọi chú là chú, người khác cũng cảm thấy gọi như vậy là còn trẻ đấy. Nhớ đấy, không thể cau mày như vậy."
Ngụy biện xằng bậy một phen, lại trực tiếp làm cho Hoắc Phi Đoạt ngay ngẩn cả người.
|
Chương 117: Tắm xong mặc cái gì 2. Ly rượu, cứ ngơ ngẩn bưng trong tay như vậy, một hớp cũng không uống.
Có thật không?
Lông mày của mình thật sự có nếp nhăn sao?
Không phải đâu, tại sao hắn lại không chú ý tới.
Tưởng tượng theo lời nha đầu Ngũ Y Y nói một chút, Hoắc Phi Đoạt cũng sợ đến run cả người. Hắn đã già đi như vậy, còn nha đầu này vẫn dồi dào sức sống, vẫn có dáng vẻ trẻ trung xinh đẹp, ngây thơ chân chất. . . .
Nếu đúng như vậy, sẽ thật dọa người.
Quyết định, ngày mai, hắn sẽ để cho A Trung đi gọi mấy người sửa chữa diện mạo của đàn ông đến đây, nhất định phải chặn lại nếp nhăn sinh ra.
Mẹ nó, hơn nha đầu này tám tuổi, cũng làm cho hắn cảm thấy thật áp lực, suốt ngày bị nha đầu này đi theo gọi bằng chú, gọi đến mức hắn muốn phát điên. Nếu như thêm mấy nếp nhăn dài nữa. . . .. Vậy hắn còn không điên lên mới lạ?
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng để ly rượu xuống, vô ý thức lấy ngón tay chạm tới giữa trán.
Ngũ Y Y len lén liếc dáng vẻ của Hoắc Phi Đoạt, cười xấu xa.
Hì hì, không ngờ, lần này dùng mấy lời bịa đặt cũng có thể hù dọa Thủ lĩnh Hắc bang, có ý nghĩa, ha ha.
Ngũ Y Y gợi lại chuyện chính, "Cái đó, phụ nữ thối kia ở đâu?"
Cái đồ phụ nữ thối dám nhân lúc chú say mà vấy bẩn chú, cô nhất định phải giáo huấn ả thật tốt.
Hừ, chuyện nhỏ, Ngũ Y Y cô mặc dù đánh không lại cao thủ lão luyện như Hoắc Phi Đoạt, nhưng đối phó với một ả đàn bà tay chói gà không chặt cũng không phải là không được. Cười thầm trong lòng.
Hoắc Phi Đoạt không nhịn được liếc nhìn ngực của Ngũ Y Y, vật nhỏ, mới lớn như vậy, nơi đó cứ chắc nịch như vậy, "Em là người làm của tôi, cũng không phải là bà quản gia, em có thể quản được cô gái nào tốt cô nào xấu sao?"
"Hắc! Vậy không được!" Ngũ Y Y mạnh mẽ ngẩng đầu lên, mở to mắt, "Tôi không thể để cho ông chủ của tôi bị mắc lừa chịu thiệt!"
Hoắc Phi Đoạt không nhịn được vẫn muốn thăm dò Ngũ Y Y, cười như không cười nói, "Vậy, sao em không quản Cố Tại Viễn trước? Hắn đem nhà của tôi là cho chướng khí mù mịt. Em đi quản hắn trước đi."
Ngũ Y Y khả ái mở to mắt, "Tại sao tôi lại phải đi quản cái tên ăn chơi trác táng đó? Tôi cũng không thèm quản hắn! Hắn là cái gì chứ?"
Mấy câu đó, lập tức làm cho Hoắc Phi Đoạt vui vẻ.
Xem ý này, ở trong suy nghĩ của nha đầu này, mình vẫn tương đối gần gũi.
Vậy là đủ. . . . ..
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên mỉm cười mê người, cười đến làm cho Ngũ Y Y có chút ngây ngốc.
Mẹ nó, tại sao chú Hoắc lại có dáng người tuấn tú như vậy? Cười lên làm cho người ta sinh ra ý nghĩ bậy bạ.
Bàn tay của Hoắc Phi Đoạt xoa xoa gương mặt bầu bĩnh của Ngũ Y Y, hướng đến chóp mũi của cô thổi khí, động tác mập mờ lại thân mật, "Nha đầu, trời không còn sớm, nhanh đi tắm rửa đi. Tôi xuống lầu dọn sạch những thứ ngổn ngang kia đuổi mọi người đi."
Ngũ Y Y gật đầu một cái, đề ra ý kiến, "Sau này không nên xoa mặt tôi như vậy, tôi cũng không phải đứa trẻ ba tuổi."
Hoắc Phi Đoạt nhe răng cười cười, một lần nữa xoa mặt cô, Ngũ Y Y giận đến nỗi ngũ quan nhăn lại một chỗ, Hoắc Phi Đoạt không nhịn được vui vẻ, nhẹ nhàng cắn chóp mũi của Ngũ Y Y.
Một đoạn khí nóng, chợt đập vào mặt.
Đem tất cả ý chí của Ngũ Y Y tách ra.
Hoắc Phi Đoạt khẽ cười ha hả đi ra khỏi phòng ngủ, Ngũ Y Y còn đang trong trạng thái ngơ ngác.
Chú Hoắc.. . . . .. Giống như là con chó, cắn chóp mũi của cô. . . . .
Thình thịch thình thịch thình thịch. . . . .. Bàn tay nhỏ của Ngũ Y Y đè lại trái tim, bật hơi, "Không phải đâu, mình đã vậy còn quá bối rối? Người ta đùa cợt mình một cái, mình lại lúng ta lúng túng như vậy sao? Rất mất mặt nha Ngũ Y Y! Người lớn cùng trẻ nhỏ đùa giỡn, mày lại tưởng là thật? Mất mặt!"
Bàn tay nho sờ sờ mặt mình, vậy mà lại nóng hầm hập.
Mình tại sao? Tại sao lại có thể bối rối như vậy?
|
Chương 118: Tắm xong mặc cái gì 3. Ngũ Y Y vỗ vỗ đầu, quyết định cái gì cũng không nghĩ nhiều, lăn qua lăn lại từ sáng tới giờ, quả thật rất mệt mỏi.
Phải tắm một cái thật tốt, nghỉ ngơi một chút.
Ngũ Y Y ngáp, đi vào phòng tắm.
Ngô, cái mũi nhỏ dựng lên.
Hoắc Phi Đoạt dùng loại sữa tắm gì, mùi thật là thơm.
Phân tích theo trình độ nhiều tiền của Hoắc Phi Đoạt, người này dùng đồ khằng định là vô cùng sang trọng.
Hừ hừ, thân là người làm của kẻ có tiền, cô dĩ nhiên không thể bỏ qua cho cơ hội này.
Ya ya!
Cái ý nghĩ này rất rất sáng tạo, nên lãng phí nhiều hơn sữa tắm đắt tiền của Hoắc Phi Đoạt.
Ngũ Y Y vui sướng khoái trá cười xấu xa, đóng cửa phòng tắm, cởi quần áo vù vù.
"Dáng người của mình cũng được xem là tốt, chỉ là có chút lùn, nhưng mà dáng dấp cũng thon dài a, Hàn Giang Đình đáng chết còn dám mắng mình giống hạt đậu mình sẽ đá xương đầu gối của cậu ta! Hừ!"
Thân thể Ngũ Y Y tròn trịa, hướng về phía gương làm dáng vẻ nắm quyền cơ bắp.
Lại ngáp một cái, quả thật có chút mệt nhọc.
Ngũ Y Y đến bây giờ cũng không có nghĩ đến một vấn đề vô cùng quan trọng - Chẳng lẽ cô muốn nghỉ ngơi tại nhà của Hoắc Phi Đoạt sao?
Cô đưa ra cái vấn đề này, đần độn u mê lại quên mất.
Mơ hồ như trong trứng.
Bồn tắm mở nước không sai biệt lắm, Ngũ Y Y dùng bàn tay khuấy nước, thử nhiệt độ, tạo ra một đống bong bóng lớn, cười hắc hắc nhảy vào trong bồn tắm.
"Oa. . . . .Hoắc lão đại không hổ danh là Thủ lĩnh Hắc bang, bồn tắm cũng không giống nhà người khác, nằm thật là thoải mái."
Ngũ Y Y vừa lòng thở ra, bướng bỉnh đem chân gác lên, chơi rất vui vẻ.
Cộc cộc!
Có người gõ cửa phòng tắm.
"A?" Ngũ Y Y trợn to hai mắt, cả cơ thể vèo một cái chìm vào trong nước, run giọng kêu lên, "Không cho đi vào! Tôi đang tắm đấy!"
Phần phật. . . .. .
Cửa phòng tắm còn bị đẩy ra.
Hoắc Phi Đoạt hé ra gương mặt tuấn tú chui vào, liếc mắt nhìn Ngũ Y Y, huýt gió một tiếng, "Ơ, tốc độ không chậm a!"
"Ai, không phải đã nói không thể vào sao? Da mặt chú sao lại dầy như vậy? Lúc người khác tắm, tại sao chú có thể tùy tiện đi vào phòng tắm? Tôi kháng, nghị!"
"Kháng nghị dĩ nhiên không có hiệu quả?" Con người Hoắc Phi Đoạt hẹp dài nhanh chóng, "Bởi vì em đang dùng bồn tắm của tôi, sữa tắm của tôi, khăn tắm của tôi, lát nữa còn phải dùng máy sấy tóc của tôi."
Ngũ Y Y chỉ có một cái đầu nhỏ nhô lên mặt nước, chớp chớp mắt, có chút trố ra, mấy giây sau, cô mới kêu lên, "Theo như chú nói, hễ mà người khác dùng nhứng thứ đồ này của, cũng đều bị chú nhìn thấy hết à! Lý luận chó má!"
Hoắc Phi Đoạt cúi đầu, đem quần áo của Ngũ Y Y vứt trên mặt đất nhặt lên, gian xảo nói một câu, "Đối với em, cái này chính là chính sách!"
Nói xong, đi ra phòng tắm, đóng kỹ cửa.
Bên ngoài truyền đến âm thanh của Hoắc Phi Đoạt mang theo tiếng cười, "Nha đầu, ban ngày em đi quét phân sao? Quần áo của em như thế nào lại hôi hám vậy?"
"Mới không có! Căn bản là chưa có! Chú vu hãm người khác!" Ngũ Y Y ngồi trong bồn tắm, thiếu chút nữa giận đến hộc máu.
Lại dám, nói trên quần áo của cô có múi thối? A a a a a, nhưng mà cô là nữ sinh, không còn mặt mũi.
Điện thoại Ngũ Y Y vang lên, màn ảnh chợt lóe.
Hoắc Phi Đoạt chần chờ một chút, đi tới, cầm điện thoại di động lên nhìn, gọi đến là Tiêu Lạc.
Hắn suy nghĩ chút, nghe máy.
|
Chương 119: Tắm xong mặc cái gì 4. "YY! Làm sao còn chưa đến nhà? Không phải nói sắp về đến nhà sao?" Âm thanh lo lắng của Tiêu Lạc truyền đến.
Hoắc Phi Đoạt híp mắt một cái, lệ khí quanh thân bắn ra bốn phía, "Không phải là Y Y, là tôi, Hoắc Phi Đoạt."
". . . . . ." Tiêu Lạc giật mình, trầm mặc chừng năm giây.
"Phi, Phi Đoạt? Sao, tại sao lại là anh?"
Hoắc Phi Đoạt nhìn lướt qua phòng tắm, trầm ổn nói, "Tìm Y Y sao? Cô ấy đang tắm, chờ cô ấy tắm xong, tôi sẽ để cho cô ấy trả lời điện thoại của cậu."
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao Y Y lại ở nơi đó của anh! Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!"
Tiêu Lạc trong lúc nhất thời nóng nảy, rống lên.
"Ha ha," Hoắc Phi Đoạt không nóng không vội, "Thế nào, Tiêu Lạc, cậu là đang trách móc tôi sao?"
Tiêu Lạc thở ra một hơi, "Không phải trách móc anh, Phi Đoạt, mà là lo lắng."
"Có cái gì mà lo lắng, Y Y ở chỗ này của tôi, chính là an toàn nhất, không phải sao? Không có ai mạnh mẽ hơn tôi, càng không thể bảo đảm an toàn của cô ấy." Trong đôi mắt của Hoắc Phi Đoạt tản ra địch ý không thể xâm phạm.
"Phi Đoạt, Y Y còn nhỏ, cô ấy tốt nhất là nên về nhà nghỉ ngơi mới đúng."
"Tiêu Lạc, Y Y không phải trẻ nhỏ, cô ấy đã trưởng thành, cô ấy có quyền quyết định mình đi con đường nào, không phải sao? Tôi rất hoài nghi, phần quan tâm quá mức này của cậu đối với Ngũ Y Y, có phải là vượt quá giới hạn hay không."
Tiêu Lạc sợ run thật lâu, nghiến răng, "Phi Đoạt, điều này cũng chính là tôi muốn nói với anh, lấy thân phận cùng địa vị của anh, tại sao lại chú ý tới Ngũ Y Y, điều này cũng vượt quá giới hạn của anh rồi."
Chân mày Hoắc Phi Đoạt cau lại, "Hoắc Phi Đoạt tôi làm chuyện gì, còn không có người nào có thể chất vấn, càng không có người nào có thể đi ngăn cản. Tôi muốn cái này, cậu cũng hiểu."
Tiêu Lạc nặng nề thở hổn hển, tâm tình có chút kích động, "Chỉ có Y Y là không thể."
Hoắc Phi Đoạt dứt khoát cúp điện thoại, trầm tư, nhìn ra bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ.
Thế nào,Tiêu Lạc muốn tranh cùng hắn sao?
Đột nhiên có ai ba ba ba ra sức vỗ cửa phòng ngủ của hắn, tiếp theo, cửa trực tiếp mở ra, A Trung giữ chặt Cố Tại Viễn muốn đem hắn kéo đi, Cố Tại Viễn liều mạng bắt lấy cánh cửa, Hoắc Phi Đoạt vừa nhìn thấy hai người bọn họ, liền nhức đầu lấy tay vuốt mi tâm.
"Lại làm sao?" Vẻ mặt của Hoắc Phi Đoạt không vui.
"Lão đại! Lão đại à, tại soa muốn đuổi chúng tôi đi? Không cần đuổi tôi đi mà!"
Cố Tại Viễn nức nở gào lên.
A Trung giận giữ rít gào, "Cậu còn ý kiến gì, cậu xem cậu làm phía dưới biến thành cái gì, đều đem phim cấp 3 vào căn cứ! Bẩn chết!"
Cố Tại Viễn hít hít múi, "Lão đại, anh cũng để cho Ngải Mễ ở lại, anh cũng cho tôi ở lại đi, tôi xin anh đó, tôi nhất định không làm như vậy nữa, tôi ngoan còn không được sao?"
Hoắc Phi Đoạt cười lạnh một tiếng, "Ngải Mễ? Ngải Mễ cũng ở sau cốp xe của cậu?"
"Hả?" Cố Tại Viễn sợ ngây người.
Hoắc Phi Đoạt khinh thường nói, "Loại đàn bà đó, loại mặt hàng đó, đều chật đầy cả đường, cậu nghĩ tôi và cậu cùng một loại tiêu chuẩn? Tôi cho cậu ba giây đồng hồ, biến mất khỏi tầm mắt của tôi. . . . .. "
Giọng nói uy hiếp, cộng thêm ánh mắt ác độc của Hoắc Phi Đoạt, làm cho Cố Tại Viễn cả người run lên.
Một tay giơ lên, nhanh chóng nói, "Lão đại, ngủ ngon! Tuyệt đối không tới ba giây! Tôi đi!"
Vèo cạch! Cửa phòng đóng lại, hết thảy lại khôi phục yên tĩnh.
Cố Tại Viễn cùng đám người vừa rời đi, lầu một lại bắt đầu nghiêm túc quét dọn vệ sinh.
Khử trùng, giặt giũ, thay đổi.
Quản gia chỉ huy nhóm người giúp việc, tiến hành quá trình dọn dẹp sạch sẽ.
|