Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
|
|
Chương 305: Tôi Và Hắn Ai Tốt Hơn 2 Mà Tiêu Lạc ở trong lòng cô, lại nói là người nhà.
Có thể kết hôn cùng người nhà sao?
Hừ!
Nghĩ đến đây, Hoắc Phi Đoạt bực dọc và ghen tỵ, hừ lạnh một tiếng, buông Ngũ Y Y ra, xoay người rời đi.
“A! Tên gia hỏa kia sao lại nữa rồi? Đột nhiên lúc đó hỏi hắn được không? Hắn lại bảo không được, mình cũng không dám nói trước mặt hắn, hơn nữa, cho dù tốt hay không tốt, cũng đâu có quan hệ gì với mình, tôi cũng không phải là cánh tay nhỏ bé của anh.”
Ngũ Y Y gãi gãi đầu, cũng không sao hiểu nổi, bĩu môi, đi về phía phòng học.
Đi đến căn tin, gặp người lấy cơm nhiều quá, cô đành phải xếp hàng chờ.
“Tránh ra một chút! Đi chậm như vậy!”
Ngũ Nhân Tâm cố ý đụng vào Ngũ Y Y, chen lấn đẩy cô qua một bên, sau đó bước nhanh về phía trước.
Ngũ Y Y suýt chút ngã xuống, tức giận trừng mắt nhìn Ngũ Nhân Tâm.
Ngũ Nhân Tâm quay đầu lại, le lưỡi làm mặt quỷ với cô.
Bày ra vẻ mặt đắc ý làm chuyện ác thành công.
Ngũ Y Y suy nghĩ, làm sao để trả thù Ngũ Nhân Tâm đáng giận này, giả vờ như không đứng vững, đem nước canh hất vào người cô ta, đang suy nghĩ lung tung, Hàn Giang Đình lướt qua, đuổi theo Ngũ Nhân Tâm, kéo lấy cổ áo cô ta, hung ác nói: “Ngũ nhị con nhóc? Sao cô lại thế này? Tôi ở bên ngoài cách mười mét vẫn thấy được, cô cố ý chạm vào Ngũ Y Y của chúng tôi. Cô muốn làm gì? Tôi thật đã nhịn cô lâu rồi!”
Rất nhiều bạn đang lấy cơm đứng lại xem náo nhiệt.
Ngũ Y Y mệt mỏi rũ mắt xuống.
Hàn Giang Đình này, đúng là một tên thiếu não. Làm như thế thật ngây thơ.
Ngũ Nhân Tâm vừa nhìn thấy Hàn Giang Đình, lập tức mặt đỏ bừng, vội vàng nói: “Giang Đình! Sao cậu lại đi theo con nha đầu kia gọi mình là Ngũ nhị con nhóc? Sao cậu có thể như vậy?”
“Cô nói cũng vô dụng thôi! Lúc nãy là cô cố ý đụng vào Ngũ Y Y phải không?”
“Không phải!”
“Cô đi giải thích cho tôi!”
“Tôi không đi! Giang Đình! Vì sao cậu luôn đứng về phía con con nha đầu hèn hạ kia? Vì sao vậy?”
Ngũ Y Y suy nghĩ, vân đạm phong khinh nói: “Bởi vì tôi là con nha đầu hẹn hạ, gen di truyền hơn cô, dáng vẻ xinh đẹp hơn cô, đáng yêu hơn cô, hấp dẫn đàn ông hơn cô. Làm sao bây giờ? Cô có muốn chui xuống đất tìm mẹ cô, thay đổi gen sinh ra của cô một chút không?”
Ngũ Y Y đưa tay ôm lấy cánh tay Hàn Giang Đình, nâng mặt lên hôn vào mặt Hàn Giang Đình, rồi thân mật tựa đầu vào cánh tay hắn nói: “Giang Đình thân ái! đi, đưa người ta đi lấy cơm đi. Người ta muốn ăn cơm thịt kho tàu nha.”
Hàn Giang Đình lập tức vui vẻ, nâng mặt lên, cười ngọt ngào đáp: “Được rồi, vợ!”
Ngũ Y Y đi đến, nhẹ nhàng véo vào tay Hàn Giang Đình: “Cậu nói bậy gì đó? Cái miệng của cậu không giữ được sao? Ai là vợ cậu? Thật đáng ghét!”
Ngũ Nhân Tâm chết đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Hàn Giang Đình và Ngũ Y Y, tức giận rơi từng giọt nước mắt, cô phát điên la to: “Cô đừng đắc ý! Tôi biết cô và Hàn Giang Đình không có gì! Ngũ Y Y! Không phải cô thích Tiêu Lạc sao? Tôi có thể nói cho cô biết, Tiêu Lạc đã đồng ý đính hôn với chị cả của tôi rồi! Cô là một con ngốc bị vứt bỏ! Cô nghĩ là cô có gì đặc biệt hơn người? Tôi phi! Cô bị vứt bỏ rồi!”
Ngũ Y Y đang đi, đột nhiên dừng bước lại.
|
Chương 306: Tôi Và Hắn Ai Tốt Hơn 3 Sắc mặt cũng trở nên trắng bệch luôn.
Hàn Giang Đình nhíu mày, nhìn Ngũ Y Y, sau đó xoay người lại nói với Ngũ Nhân Tâm: “Ngũ Nhân Tâm! Cô không nên nói bậy bạ nha! Dám tung tin bừa bãi, tôi sẽ không tha cho cô!”
Ngũ Y Y cắn môi, cả người hơn run rẩy.
Có phải sự thật không?
Lời Ngũ Nhân Tâm nói có phải là sự thật không?
Tiêu Lạc gặp khó khăn đã đồng ý đính hôn cùng Ngũ Nhân Ái sao?
Không có khả năng!
Tuyệt đối không có khả năng!
Tiêu Lạc đã nói rõ với cô, anh ta sẽ không muốn Ngũ Nhân Ái, anh ta sẽ không đính hôn với cô ta, người anh ta thích là mình!
Ngũ Nhân Tâm hừ một tiếng, nổi khùng lên nói: “Cả nhà đều biết tin này, chỉ có một mình cô ta không biết thôi. Nếu tôi nói dối! Ra ngoài đường cho xe đụng chết đi!”
Nói xong, Ngũ Nhân Tâm chạy ra khỏi căn tin.
Ngũ Y Y thất thần, ánh mắt mở thật to.
Hàn Giang Đình đẩy đẩy Ngũ Y Y: “Cậu không sao chứ? Sao ngơ ngác vậy?”
Ngũ Y Y cầm cánh tay Hàn Giang Đình, miễn cưởng ngồi trên ghế, nghẹn ngào nói: “Tiêu Lạc thật sự muốn đính hôn cùng Ngũ Nhân Ái sao?”
Hàn Giang Đình muốn mắng Tiêu Lạc vài câu, vừa nhìn thấy sắc mặt Ngũ Y Y không tốt, sợ tới mức không dám nói gì.
Đầu óc Ngũ Y Y hổn loạn, Hàn Giang Đình lấy thức ăn về, đặt trên bàn, nhưng bọn họ lại ăn không vô.
Hàn Giang Đình ra sức dụ dỗ cô, cô mới ăn được vài muỗng cơm.
Trong lòng vẫn có một giọng nói: “Tiêu Lạc đang lừa cô!”
Sẽ không!
Làm sao Tiêu Lạc có thể lừa cô chứ?
Hắn vẫn quan tâm cô như thế, như ánh mặt trời chiếu ấm áp cho cô, ở trong ngôi nhà lạnh lẽo kia, cho cô một phần ấm áp.
Cô xem hắn cư xử giống như một người mẹ, có một loại cảm giác tình thân đã lâu.
Mẹ đã đi, bỏ lại cô một mình, chẳng lẽ hiện tại, người đàn ông mang thoe mùi vị của mẹ, cũng phải rời khỏi cô sao?
Đáy lòng Ngũ Y Y rối bời.
Ngũ Y Y đem ảnh chụp và bài sưu tầm Cố Tại Viễn đưa cho cô giáo, cô giáo già xử nữ kích động, khen ngợi Ngũ Y Y lên tận trời, Ngũ Y Y đều thờ ơ, nghiêm mặt.
Ngũ Y Y đi ra khỏi văn phòng, cô giáo già còn đang kích động.
Cô thật không biết nên đi đâu, lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho Tiêu Lạc, hỏi một câu có phải sự thật như vậy không, lại không dám hỏi.
Hắn xem cô là người nào của hắn?
Hắn nói hắn thích cô, hắn muốn chờ cô lớn lên, đều là một tên tự tại hứa hẹn, có thể tính là cái gì?
Cả một buổi chiều, Ngũ Y Y đều ở trong trạng thái thất thần.
Lúc tan học, Ngũ Y Y và Hàn Giang Đình cùng đạp xe về nhà.
Sau một lúc lâu Ngũ Y Y đều không nói gì, nhưng đột nhiên, lại hét to lên một câu: “Hắn lừa tôi, tôi sẽ không tha thứ cho hắn!”
Hàn Giang Đình ngạc nhiên nhìn Ngũ Y Y nổi cáu, trong lòng thương xót cho cô bé này.
Cô thuộc loại ít có được ấm áp, hiện tại phần ấm áp này muốn rời khỏi cô sao?
Hàn Giang Đình cười gượng: “Không sao cả, không phải vẫn còn có tôi ở đây sao? Nếu cậu không gả được, tôi sẽ chấp nhận, cưới cậu thôi. Này, tôi có thể nói này, tương lai hai ta kết hôn, không có cậu khi dễ tôi, hơn nữa không cho cậu cả ngày đánh tôi.”
Ngũ Y Y nở nụ cười nhẹ.
Đó cũng là một nụ cười chua xót.
Trở lại Ngũ gia, cả cơm chiều Ngũ Y Y cũng không ăn.
Lúc tám giờ tối, rốt cuộc cô nhịn không được, chạy đến trước cửa phòng Tiêu Lạc, muốn hỏi hắn sự thật.
|
Chương 307: Tôi Và Hắn Ai Tốt Hơn 4 Đang muốn gõ cửa, lại thấy cửa đang khép hờ, bên trong còn có người đang nói chuyện.
Ai đang nói chuyện với Tiêu Lạc sao?
Ngũ Y Y tò mò áp tai sát vào cánh cửa, ghé vào bên cạnh khe cửa nghe.
Là ba ba nói chuyện với Tiêu Lạc!
“Tiêu Lạc à, tôi rất yên tâm về cậu, sự sống của công ty tôi cũng chuẩn bị giao cho cậu. Về chuyện đính hôn của cậu và Nhân Ái, cũng là do chị cậu nói. Tôi cũng hiểu được, càng thân thì càng tốt, sau khi cậu và Nhân Ái ở cùng một chỗ, công ty đều nằm trong tay người một nhà của chúng ta, cái này rất yên tâm rồi. Nhân Ái rất hợp ý với cậu, nó vụng trộm nói với tôi, nó rất thích cậu. Tôi muốn biết, ý cậu thế nào?”
Ngũ Y Y nghe đến đó, hô hấp ngày càng nhẹ.
Cô căng thẳng đến hai lòng bàn tay đều chảy mồ hôi lạnh.
Tiêu Lạc, đừng đồng ý với ba ba!
Chần chờ một lát, lại nghe Tiêu Lạc thở dài: “Em nghe theo ý của anh rể và chị, đối với Nhân Ái…….Em sẽ cố gắng quan tâm cô ấy, anh rể yên tâm.”
“Ha ha ha, vậy là tốt rồi, nghe cậu nhận lời, tôi yên tâm rồi. Ha ha ha.”
Ngũ Y Y mở to hai mắt, cả người đứng chôn chân ở đó.
Tiêu Lạc nói gì?
Hắn đồng ý?
Hắn cứ đồng ý chuyện đính hôn cùng với Ngũ Nhân Ái!
Ngũ Y Y hốt hoảng trở lại phòng, cả người đều mất đi huyết sắc, nằm dài trên sàn nhà thở dốc.
Ánh mắt cô nhìn thẳng lên trần nhà.
Trong đầu vẫn tua đi tua lại giọng nói của Tiêu Lạc.
Em nghe theo ý của anh rể và chị…………
Đối với Nhân Ái, em sẽ cố gắng quan tâm cô ấy………
Tiêu Lạc! Tại sao anh lại đồng ý chuyện đính hôn này?
Không phải anh đã nói anh thích em sao?
Sự yêu thích của anh, không thể vượt qua lần trãi nghiệm này sao?
Thật là buồn cười! Thật là buồn cười chết mất!
Cốc cốc cốc, có người gõ cửa.
Ngũ Y Y vẫn nằm trên sàn nhà, hai mắt mở to, không nói một tiếng nào.
“Y Y! Có ở bên trong không?”
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Tiêu Lạc.
Ngũ Y Y nhắm mắt lại, giả vờ câm điếc.
Cửa từ từ mở ra. Tiêu Lạc đi vào, mượn ánh trăng, nhìn thấy Ngũ Y Y đang nằm trên sàn nhà.
Hắn hoảng sợ: “Ai da, Y Y, sao em lại nằm trên sàn nhà, trời thật lạnh, rất dễ bị cảm, mau đứng lên. Đứa ngốc!”
Tiêu Lạc nhanh chóng đi qua nâng Ngũ Y Y dậy, đưa Ngũ Y Y ngồi lên ghế.
Tiêu Lạc nhìn mặt Ngũ Y Y, cô không liếc mắt nhìn hắn một cái, thất thần nhìn vào một chỗ.
“Làm sao vậy Y Y? Sao em lại không nói lời nào? Có phải đã gặp chuyện gì không vui rồi không? Nói cho anh biết, anh sẽ giúp em.”
Tiêu Lạc có thói quen vuốt mái tóc Ngũ Y Y, bị cô hung hăng hất tay ra.
“Y Y…………” Tiêu Lạc ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm.
Ngũ Y Y quay đầu nhìn Tiêu Lạc, sắc mặt lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Cảm ơn anh, sau này không cần anh giúp đỡ tôi. Mời anh đi ra ngoài.”
“Y Y! Em làm sao vậy? Anh làm sai cái gì sao?”
“Nghe không hiểu lời tôi nói sao? Tôi bảo anh đi ra ngoài! Ra ngoài!”
Ngũ Y Y đột nhiên nổi cáu, trừng to hai mắt, chỉ vào cửa phòng.
Tiêu Lạc nín thở, im lặng nhìn Ngũ Y Y, thở dài, đi ra cửa, sâu xa nói: “Chờ tâm tình em tốt một chút chúng ta sẽ bàn lại.”
Ngũ Y Y cao giọng nói: “Không nói chuyện! Giữa chúng ta không có gì để nói, nhàm chán!”
Tiêu Lạc ra đến cửa, xoay người lại nhìn Ngũ Y Y, thấy cô mở to hai mắt, trong đó lóe lên tia thù hận, hắn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, liền đi ra ngoài.
|
Chương 308: Tôi Và Hắn Ai Tốt Hơn 5 Đợi cho Tiêu Lạc đóng cửa lại, Ngũ Y Y nằm dài trên giường, khóc rống lên.
Cô tin tưởng Tiêu Lạc như vậy, có nghĩ rằng hắn sẽ đem lại cho cô ấm áp như một người mẹ, có thể đáng thân mật.
Nhưng không ngờ, hắn lại lừa gạt cô, vừa bán rẻ sự quan tâm, vừa đồng ý đính hôn với Ngũ Đại con nhóc kia!
Tiêu Lạc, rốt cuộc anh là người như thế nào?
Ngũ Y Y! mày đừng khóc, mày muốn quên sẽ quên được!
Mày muốn quên tất cả sự ấm áp Tiêu Lạc đã cho mày!
Quên tất cả những lời ngon tiếng ngọt đã nói với mày!
Cần gì chờ mày lớn lên! phân chó!
Cút đi!
Ngũ Y Y trốn trong chăn khóc thật lâu.
Buổi tối, Hoắc Phi Đoạt đi dự tiệc rượu, hắn uống hơi nhiều.
Cố Tại Viễn uống cùng hắn, vẫn lải nhải: “Lão đại à Lão đại, hôm nay anh vì con nhóc kia, suýt chút nữa đã đánh gãy bộ xương của tôi! Lại còn nói tôi nói với anh không công bằng, chẳng lẽ anh không công bằng sao? Cô ấy ép buộc tôi làm ông già lọm khọm, anh vẫn tiếp tục nhìn. Cô ấy vừa nói khát nước, anh nhanh chóng đi lấy nước cho cô ấy. Tôi và anh là bạn bè nhiều năm như vậy cũng không bằng một con nhóc vừa mới làm bạn được vài ngày kia.
Hoắc Phi Đoạt để ly rượu xuống, trên ngũ quan thanh nhã, hơi đỏ bừng.
Ánh mắt càng đẹp thì càng đưa tình.
Có mấy cô gái từ xa nhìn đến, đều bị Hoắc Phi Đoạt ngẩng mặt lên, làm cho các cô ấy muốn phun máu mũi.
“Đột nhiên tôi cảm thấy, đối xử thật thất bại.”
Hắn nói sâu xa, xoa xoa tâm mi.
Suy nghĩ đến trong lòng nha đầu kia chỉ có Tiêu Lạc, hắn cảm thấy mình như anh hùng không có đất dụng võ.
Cố Tại Viễn nhe răng cười xấu xa: “Cái này gọi là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người đồng ý đánh, một người đồng ý chịu đựng. Đừng trách tôi nói lời thật, anh đây là tự hành hạ mình! Con nhóc kia có chỗ nào tốt hả? Dáng người không tệ, làn da rất trắng. Nhưng mà tính tình lại rất kém, một chút ôn nhu cũng không có, ầm ĩ cứ như một đứa trẻ. Đâu có điểm nào của một người phụ nữ đâu? Làm bạn với những người này, không nói lớn lên sẽ như thế nào, ít nhất phải làm nũng, phải ôn nhu, biết làm cho đàn ông vui vẻ. Này vừa khéo, dựa vào, dũng cảm hơn tôi. Thôi, Lão đại! Anh cũng đừng thích người như thế, người cá biệt như vậy, đã sớm làm hư rồi.”
Hoắc Phi Đoạt cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm, cười khổ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Nếu tôi có thể làm chủ được chuyện này thì tốt quá rồi.”
“A?Không phải chứ Lão đại?” Cố Tại Viễn mở to hai mắt, nuốt một ngụm nước bọt, hoảng sợ run rẩy nói: “Lão Đại! Chẳng lẽ anh hãm sâu vào rồi sao?”
Hoắc Phi Đoạt liếc Cố Tại Viễn một cái, không trả lời, đồng nghĩa với việc thừa nhận rồi.
“Má ơi! Thật đáng sợ! Lão đại, anh là người giàu nhất Châu Á, anh là một nhân vật phong thái Long Tường, không phải là đại ca nhà hàng xóm, về mặt tình cảm anh không thể chân tình được, đây là điều tối kỵ nhất của người đứng đầu hắc đạo, có cần tôi chỉ dạy anh cách tẩy não một chút không? Trong hắc đạo, mặc kệ có bao nhiêu nhàn rỗi, cũng không thể nhiệt tình với phụ nữ như vậy. Đồng nghĩa với việc thêm một người uy hiếp anh. Sẽ thành cái gông xiềng xích đối với anh, không thể tìm phụ nữ ba chân, trên thế giới có rất nhiều phụ nữ hai chân, nếu anh một loại nào, tôi sẽ tìm về cho anh. Diêm dúa lòe loẹt, cuồng dã, ôn nhu, nũng nịu, thanh thuần, anh nói đi, anh muốn loại phụ nữ nào, tôi có thể dựa theo yêu cầu của anh mà tìm về cho anh một người, quanh năm suốt tháng anh không chạm một người phụ nữ, đây đều là một bữa sáng.
|
Chương 309: Tôi và hắn ai tốt hơn 6 "Thật đáng sợ, anh đường đường là Chiến thần bất bại, vậy mà lại yêu một người phụ nữ. Má ơi, đây thật làm cho người ta không thể chịu nổi mà! Anh là một người đàn ông, chẳng lẽ cả đời này chỉ ngủ cùng một người phụ nữ, chỉ yêu một người thôi sao?"
Hoắc Phi Đoạt phiền não đẩy Cố Tại Viễn đang lải nhải ở trước mặt ra, "Cậu không hiểu, cậu tránh ra!"
Cố Tại Viễn trừng to mắt, ra sức thở phì phò, tức giận đứng một bên chống nạnh bất đắc dĩ.
Lúc này, có một cô gái ngoại quốc đi tới, quyến rũ cười, đi đến bên cạnh Hoắc Phi Đoạt ôm lấy cánh tay của hắn, nũng nịu nói, "Em là Ruth, là con gái của Tổng thống Pháp. . . . Hoắc tổng. . . "
Cô ta còn chưa nói xong, Hoắc Phi Đoạt đã động cánh tay, hất cô gái yểu điệu này ra xa hai thước, đặt mông ngồi trên mặt đất, váy bị tốc lên, lại còn lộ cả quần nhỏ.
"A! Anh làm gì vậy!"
Cô ta xấu hổ kêu lên.
Hoắc Phi Đoạt dùng tay phủi phủi quần áo, lạnh lùng nói, "Nói chuyện thì nói, không nên động tay động chân, thực bẩn!"
Cô ả thiếu chút nữa ngất đi vì tức giận.
Không đợi cô ta nổi bão, Hoắc Phi Đoạt quơ quơ ngón tay, A Trung đã hiểu, phái mấy tên đàn em đi qua, xách cô ta lên kéo ra bên ngoài.
"Lão đại của chúng tôi không muốn nhìn thấy cô, cô tự mình biến đi."
Cố Tại Viễn đứng một bên nhìn, tức đến nghiến răng nghiến lợi, "Lão đại à! Đối với phụ nữ xinh đẹp không cần thiết phải hung ác như vậy chứ? Người ta chẳng qua là nhẹ chạm vào cánh tay của anh thôi, anh phải làm vậy sao? Nếu anh không cần, dù sao cũng giới thiệu cho tôi, tôi thấy ngực của cô bé kia cũng không nhỏ."
Hoắc Phi Đoạt khinh thường đưa mắt nhìn Cố Tại Viễn, kết luận, "Không có tiền đồ!"
Vừa rạng sáng ngày thức hai, Ngũ Y Y đã đi xuống lầu.
Ngũ Nhân Lệ vừa mới rời giường, nhìn thấy Ngũ Y Y đi xuống lầu, nhịn không được giật mình hỏi, "Tại sao mắt của cô lại sưng như vậy?"
"Không cần cô quan tâm! Cô quan tâm tốt chính bản thân mình là được rồi!" Trong lòng Ngũ Y Y đang không được tốt, hung dữ gào lên, cũng không quay đầu lại mà chạy thẳng ra cửa.
Ngũ Nhân Lệ há hốc miệng, vừa chải đầu vừa nói, "Thật hung dữ quá!"
Ngũ Y Y đạp xe tới cổng trường, đã nhìn thấy một chiếc xe hơi đậu ở đó, nhìn vô cùng quen mắt.
Cửa xe mở ra, Hoắc Phi Đoạt bước xuống, đeo chiếc kính râm thật to, che đi hơn nửa khuôn mặt tuấn tú của hắn.
"Tại sao anh lại tới trường học của tôi hả?"
Bây giờ mời có bảy giờ rưỡi mà. . . , Hoắc lão đại đúng là thức dậy sớm.
Hơn nữa hơn nữa, vậy mà hắn có thể nhàn nhã như vậy, đã dậy sớm hai ngày liên tục rồi.
Chẳng lẽ hắn không vội sao?
"Ừm, tiện đường nên tới đây nhìn em một chút."
Giọng nói của Hoắc Phi Đoạt vẫn thản nhiên.
Ngũ Y Y gật đầu, trong lòng vẫn không vui được, thuận miệng hỏi, "Anh ăn sáng chưa?"
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, "Còn chưa kịp ăn."
"Vừa vặn tôi cũng chưa ăn, tôi mời anh ăn."
Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ, "Được thôi, đây là chính em nói, em mời khách."
Ngũ Y Y vừa nói xong thì hối hận, phồng khuôn mặt nhỏ nhắn, buồn bã nói, "Anh thật là, anh có nhiều tiền như vậy, lại còn bắt người nghèo như tôi phải "trích máu"! Hừ! Tôi nói anh biết. . . , đi ăn cơm với tôi, cũng đừng mong được ăn cái gì ngon, một đĩa bánh bao, một phần sữa đậu nành, chỉ có vậy."
Hoắc Phi Đoạt gật gật đầu, "Được, tôi không kén ăn."
A Trung âm thầm bĩu môi.
Lão đại lại còn không kén ăn?
Là không kén ăn ở trước mặt Ngũ Y Y thôi.
"A Trung, cậu đến giữ xe đạp cho Y Y , tôi lái xe đưa cô ấy đi ăn cơm."
"Dạ, lão đại."
A Trung đáp lời, nhận lấy xe đạp của Ngũ Y Y.
|