Lúc Liễu Không tỉnh lại, chuyện cũ trước kia rốt cuộc đã quên không còn một mảnh, hai mắt mờ mịt, cái gì đều không nhớ rõ, nàng hiện tại giống như một đứa trẻ mới vừa sinh ra, tất cả đối với nàng mà nói đều là mới tinh, nhưng cũng đều là nghi hoặc.
"Ngươi tỉnh?" Người nói chuyện chính là một thiếu nữ tuổi xuân, người mặc chiếc váy nhỏ màu lam, thanh âm thanh thúy giống như chuông bạc.
"Ngươi là?" Liễu Không nhíu mày, nhưng còn chưa kịp nói thêm cái gì, người nọ giống như một trận gió chạy ra ngoài, chỉ để lại nhàn nhạt mùi thơm.
"Cha, ngài mau đi xem một chút a! Nàng tỉnh." Dường như rất cao hứng, nữ hài có chút quên mất quy củ, cửa cũng không gõ mà trực tiếp đẩy vào.
Sở Huyền Đông, là thánh thủ thần y nổi danh Kinh Hà, được xưng thiên hạ đệ nhất châm, có người nói trong thiên hạ này không có bệnh nào hắn không chữa được, nhưng về phần vì sao muốn ẩn cư ở Kinh Hà bé nhỏ này, vậy thì không thể nào biết được, bất quá những thứ này đều không trọng yếu.
"Không có quy củ!"
Nữ hài tuy rằng đã bị mắng, thế nhưng không có chút nào biểu hiện sợ hãi, trái lại nghịch ngợm thè lưỡi, sau đó bỏ chạy.
Sở Huyền Đông sờ hai chùm râu mép, cũng không lập tức đứng dậy, mà là ngồi ở trên ghế cau mày thật chặt, bộ dạng giống như chẳng biết phải làm sao, kỳ thực thu nhận một người đối với hắn mà nói không tính là việc khó gì, nhưng khiến hắn lo lắng như vậy chính là vì bối cảnh của người này, trước không nói nàng làm sao lại có quan hệ với Vân Bình, chỉ với việc xem mạnh tượng của nàng là có thể khiến Sở Huyền Đông cảm thấy bất an, rốt cuộc hội là ai có thể hạ loại dược này với một hài tử, nhưng mặc kệ làm sao, người này lại là Vân Bình mang đến, vậy thì không có khả năng cự tuyệt, cho dù trong lòng có bao nhiêu không muốn cũng phải giữ nàng.
"Ngươi đau đầu không?" Nữ hài rót một chén nước cho Liễu Không "Cha ta nói, đầu của ngươi bị thương."
Liễu Không tiếp nhận chén trà, có chút mờ mịt "Đầu ta không đau, thế nhưng ta không nhớ rõ ta là ai, ngươi quen ta sao?"
Nữ hài nghe xong nàng hỏi cái này, có chút sửng sốt, nhưng chỉ sau một lúc, liền hồi đáp: "Ta quen ngươi, ngươi, ngươi là biểu ca của ta, ân, ân." Nữ hài thường ngày thông minh, không biết lúc này sao lại nói lắp đến nổi một câu cũng không nói rõ, xoay mặt không nhìn tới ánh mắt của Liễu Không, vội vã nói: "Ngươi uống nước trước đi, ta đi tìm cha đến."
"Ai. . ." Ta tên là gì a? Liễu Không còn chưa hỏi ra miệng, nữ hài cũng đã chạy mất dạng, Liễu Không nhìn hoàn cảnh lạ lẫm bốn phía, lẩm bẩm: "Biểu ca? Nơi này là nhà của ta?"
Nữ hài dọc theo đường đi đều cúi đầu, chỉ lo xông về phía trước, căn bản không thấy phía trước, còn chưa chạy được vài bước đã đụng vào trên người Sở Huyền Đông.
"Cha."
"Bao nhiêu tuổi rồi, còn lăng xăng đụng tới đụng lui!"
Nữ hài cuối đầu, nhỏ giọng nói: "Cha, nàng tỉnh, ta theo như ngài dặn đều nói cho nàng rồi."
Sở Huyền Đông gật đầu "Ân."
"Thế nhưng, cha, vì sao phải gạt nàng a?" Nữ hài không rõ, rõ ràng chưa từng gặp qua nàng, nhưng vì sao kiên quyết muốn nói nàng là biểu ca của mình, lúc nãy nói dối thiếu chút nữa làm lộ chuyện.
Sở Huyền Đông thở dài, vì sao phải như vậy, hắn cũng không biết, chỉ là Vân Bình dặn như thế, hắn cũng chỉ có thể làm như vậy, giương mắt nhìn nữ nhi của mình, có một số việc không thể tránh được nói: "Nhứ Nhi phải minh bạch, chúng ta làm như vậy đều là vì tốt cho nàng."
"Thế nhưng. . ." Sở Nhứ Nhi rõ ràng còn có chuyện muốn hỏi, nhưng nhìn vào khuôn mặt của Sở Huyền Đông, nàng cũng không dám hỏi tiếp, nếu cha nói là vì tốt cho nàng, đó chính là vì nàng là được rồi, nặng nề gật đầu "Nhứ Nhi đã biết."
Liễu Không vừa thấy Sở Huyền Đông đến thì lập tức ngồi dậy, không biết vì sao tất cả ở đây đều khiến nàng cảm thấy vô cùng xa lạ.
"Vừa rồi có một nữ hài nói ta là biểu ca của nàng, nhưng thân thể của ta, căn bản không có khả năng. . . Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Liễu Không cũng không phải đứa ngốc, nữ hài đi rồi nàng mới bắt đầu kiểm tra thân thể của mình, sao mình có thể là nam nhân được chứ!
"Nhứ Nhi nói xác thực không sai, ngươi thật sự là biểu ca của nàng." Sở Huyền Đông cũng không phải Sở Nhứ Nhi, lúc nói dối, so với thật còn thật hơn.
"Nhứ Nhi?" Là nữ hài lúc nãy sao?
"Nàng không nói với ngươi sao? Hài tử này luôn luôn sơ ý." Sở Huyền Đông xoay ra cửa lớn tiếng nói: "Nhứ Nhi, còn không vào xem biểu ca của ngươi."
"Cha, biểu ca." Rất rõ ràng, lúc Sở Nhứ Nhi gọi biểu ca thì toàn cúi đầu.
Sở Huyền Đông biết lúc này trong lòng Liễu Không nhất định còn có rất nhiều hoài nghi, những thứ này không phải nhất thời nửa khắc có thể bỏ, hiện tại chỉ có thể đi từng bước một, chậm rãi đưa nàng hòa nhập.
"Ta là Sở Huyền Đông, là đại phu ở Kinh Hà này, đây là tiểu nữ Sở Nhứ Nhi, mà tên ngươi chỉ có một chữ Thương."
"Sở Thương?" Liễu Không ở trong lòng thì thào mặc niệm tên này, nàng nỗ lực tìm về một chút cảm giác quen thuộc, thế nhưng rất đáng tiếc, cảm giác gì cũng không có.
"Cha mẹ ta đâu?" Liễu Không lại hỏi.
Lúc này đến phiên Sở Huyền Đông trầm mặc, chỉ chốc lát mới chậm rãi mở miệng nói: "Phụ mẫu của ngươi lúc ngươi mới ra sinh đã qua đời vì nạn lũ, sau đó ngươi liền sống cùng chúng ta." Dừng lại, tận lực nhìn Liễu Không "Lúc ngươi mười tuổi bị bệnh nặng, cơ năng thân thể bị phá hủy, cho nên mới biến thành bộ dạng như hiện tại."
"Vì sao ta cái gì cũng không nhớ rõ chứ? Sao cái gì ta cũng không nghĩ ra?" Liễu Không hai tay bưng đầu, biểu tình rất thống khổ, hiện tại nàng giống như một tờ giấy trắng, sạch sẽ đến có chút quá đáng.
"Biểu ca!" Sở Nhứ Nhi tiến lên lôi kéo tay Liễu Không đang ôm đầu "Ngươi thư giãn một chút, không nên như vậy, nếu không ngươi sẽ đau đầu."
"Về phần ngươi mất trí nhớ, là bởi vì lúc lên núi hái thuốc, vô ý trượt chân, đầu đánh vào tảng đá, tạo thành mất trí nhớ, bất quá cái này cũng có thể chữa khỏi." Sở Huyền Đông nói câu này, rõ ràng là ở vì mượn cớ cho bản thân, song song cũng cho Liễu Không một hy vọng, một người không thể không có hy vọng.
Trong hoàng cung ngày hôm nay dị thường náo nhiệt, bởi vì Ngũ Vương gia Mộ Dung Cảnh Ngọc luôn ở Tây Vực hôm nay sẽ hồi cung.
"Nhiều năm như vậy, ngươi khổ cực rồi, nhưng đây đều đáng giá! thương lộ Tây Vực này, sẽ mang đến Đại Chu cho vô tận chỗ tốt, mà con dân Đại Chu cũng sẽ vĩnh viễn ghi nhớ cống hiến của ngươi!" Kỳ thực Mộ Dung Thần cũng không xem trọng Mộ Dung Cảnh Ngọc, nhưng nhi tử hắn không xem trọng nhất lại hoàn thành một việc khiến hắn đau đầu.
"Đa tạ phụ hoàng!" Mộ Dung Cảnh Ngọc nhìn mỹ tửu trong tay, nhìn phụ thân mặt mũi hiền hậu, nhưng hắn khó có thể hạ khẩu.
Lúc yến hội kết thúc, Mộ Dung Cảnh Ngọc cũng không có vội vã chạy về phủ đệ của mình, mà là tới Công chúa điện, lúc nãy tại yến hội, hắn đã nhìn thấy Cảnh Dương, chỉ là ngại nhiều người, không thể nào hảo hảo trò chuyện.
"Ngũ ca." Cảnh Dương đại khái đã đoán được Mộ Dung Cảnh Ngọc sẽ tới, sớm đã ở trong tẩm cung chờ hắn.
Cảnh Ngọc bị một tiếng gọi Ngũ ca khiến lòng chua xót, có chút nghẹn ngào nói: "Đến đây, để huynh muội chúng ta hảo hảo tâm sự một chút."
"Thực sự là nữ đại mười tám biến! Năm đó lúc ta đi, ngươi chỉ mới cao như thế, hiện tại chỉ chớp mắt đã thành đại cô nương rồi, thời gian qua thật nhanh a!" Cảnh Ngọc nhớ tới năm đó thì trong lòng có vô hạn cảm khái, thời niên thiếu thật là tốt, hiện nay đã không còn nữa.
Cảnh Dương hé miệng cười, kêu: "Thu Bảo, lấy bức họa kia đến đây."
"Đây là cái gì?" Cảnh Ngọc nhìn bức hoạ cuộn tròn trong tay còn cho rằng sẽ là danh tác của người nổi tiếng nào đó.
"Ngũ ca mở nhìn sẽ biết."
Cảnh Ngọc chậm rãi mở bức họa ra, trước mắt không khỏi sáng ngời "Đây là lúc ngươi còn nhỏ, cảnh ta dạy cho ngươi chơi xúc cúc*, ngươi dĩ nhiên còn nhớ rõ."
*bóng đá thời cổ đại (google hình ảnh để biết thêm chi tiết :D) "Ngũ ca là người còn niệm tình xưa, hay là Cảnh Dương sai rồi? Ngươi vừa đi chính là nhiều năm như thế, ngoại trừ nhớ kỹ Ngũ ca, Cảnh Dương cũng không thể tìm được ai khác có thể trấn an nhân tâm, trong cung này đã sớm mất nhân tình ý vị." Lời này vừa nói ra, Cảnh Dương liền nghĩ tới Liễu Không, đúng vậy, nếu là còn có chút nhân tình vị nàng cũng không đến mức sinh tử bất minh như vậy.
Cảnh Ngọc minh bạch tâm tình lúc này của Cảnh Dương, sở dĩ hắn phá lệ thương yêu tiểu muội muội này, còn có một nguyên nhân tối trọng yếu, chính là bọn họ đều là người đồng bệnh tương liên, lúc còn nhỏ mẫu phi đã bị hại chết, dù sao hài tử cùng một mẹ bao giờ cũng thương yêu nhau.
"Bài vị của Linh phi nương nương ở đâu? Lúc trước nàng còn sống cũng rất tốt với ta." Cảnh Ngọc cau mày thật chặt, trong đầu lập tức nghĩ đến nữ tử ôn nhu như ngọc nhưng không cách nào sống tốt kia.
"Ngũ ca có phần tâm này là tốt rồi, mẫu phi nàng sẽ biết, hôm nay hai huynh muội chúng ta không nên nghĩ đến chuyện không tốt, ngươi đã trở về chính là chuyện tốt, chúng ta từ nay về sau đều phải thật vui vẻ!"
Cảnh Ngọc giống như bị tâm tình của Cảnh Dương lây sang, nặng nề gật đầu "Hảo!"
"Tiểu muội hiện tại có tri thức hiểu lễ nghĩa như vậy, không biết trong lòng có trúng ý người nào không?"
Lúc này trong đầu Cảnh Dương lập tức hiện rõ bộ dáng của Liễu Không, lập tức đỏ mắt.
"Dương nhi, ngươi làm sao?" Cảnh Ngọc không rõ nguyên nhân, chỉ thấy nàng sắp, trong lòng cũng sốt ruột.
"Ngũ ca, ngươi đừng hỏi." Cảnh Dương xoay mặt, nhưng tiếng khóc nức nở càng ngày càng rõ.
"Dương nhi, ngươi nói cho ca ca, là tiểu tử nhà ai khi dễ ngươi? Ngũ ca bắt hắn về cho ngươi, cho ngươi trút giận!"
Nguyên bản Cảnh Dương còn có thể nhịn xuống tiếng khóc, thế nhưng bị Cảnh Ngọc nói như thế, cũng không nhịn được nữa, xoay người liền ghé vào trên vai Cảnh Ngọc, lớn tiếng khóc lên.
"Được rồi, được rồi, không có việc gì, có Ngũ ca đây, đừng khóc." Bàn tay Cảnh Ngọc nhẹ nhàng vỗ về sau gáy Cảnh Dương, tựa như lúc nhỏ, mỗi một lần Cảnh Dương khóc nhè, hắn cũng nhẹ giọng dỗ dành như thế.
"Tê!" Vai của Cảnh Ngọc đột nhiên một trận đau đớn.
"Ngũ ca, ngươi làm sao vậy?" Cảnh Dương nghe tiếng lập tức ngẩng đầu khỏi vai của Cảnh Ngọc "Có phải ta đè ngươi đau không?"
Cảnh Ngọc nhìn bộ dáng khẩn trương của Cảnh Dương, cũng không nỡ hù dọa nàng, khoát tay áo nói: "Không có gì đáng ngại, đều là bệnh cũ, khí hậu Tây Vực không thể so với Đại Chu chúng ta, vai này từ khi nhiễm phong hàn, đổi mùa sẽ đau, thời gian dài cũng thành thói quen."
Cảnh Dương cau mày "Không tìm ngự y nhìn sao?"
Cảnh Ngọc lắc đầu "Tìm, cũng xem qua rồi, bất quá đều không có tác dụng gì, dù sao cũng không có chuyện gì đáng ngại, kệ nó đi."
"Ta đây xoa bóp cho Ngũ ca nha." Lúc nói đã đưa tay lên vai Cảnh Ngọc xoa bóp.
Cảnh Ngọc kéo tay Cảnh Dương xuống, sủng nịch nhìn nàng nói: "Không cần xoa, quay về thoa rượu mạnh là được, hiện tại cùng Ngũ ca nói một chút vì sao vừa rồi lại khóc?"
Nhất thời Cảnh Dương có chút nghẹn lời, bất giác nghiêng đầu qua hướng khác.
"Có phải phụ hoàng không đồng ý hay không a?" Cảnh Ngọc thấy Cảnh Dương không hé răng, trong lòng lập tức xác định vài phần, nổi giận đùng đùng đích đứng lên, phất tay áo nói: "Ta biết khẳng định là như thế này! Ngươi nói có phải hắn lại muốn gả ngươi cho cái gì vương công đại thần hay không! Tam tỷ chính là như thế gả đi, nhưng cuối cùng thì sao, đều là mỗi ngày dùng lệ rửa mặt! Hiện tại đến ngươi, hắn còn muốn cố chấp như thế." Cảnh Ngọc xoay người nhìn về phía Cảnh Dương "Ngươi không cần lo lắng, Ngũ ca đi tìm hắn, lần này Ngũ ca tuyệt đối không thể nhìn ngươi đi theo vết xe đổ của Tam tỷ!"
"Ngũ ca!" Cảnh Dương lập tức lôi kéo tay áo của Cảnh Ngọc, gian nan lắc đầu "Đừng đi, vô ích."
"Thế nào lại vô ích?" Mặc kệ thế nào đều phải đi thử mới được.
Cảnh Dương lau lệ, khàn khàn nói: "Hắn bị ám vệ cướp đi rồi, hiện tại sinh tử bất minh, ta cũng không tìm được hắn ở nơi nào."
"Cái gì!" Cảnh Ngọc không nghĩ tới phụ hoàng lúc này cư nhiên hạ thủ nặng như vậy, cư nhiên phái ra ám vệ.
Nhìn dáng dấp tiểu muội lúc này, ngực Cảnh Ngọc một trận đau đớn, bản thân làm đệ đệ không giúp được tỷ tỷ, hiện tại làm ca ca rồi lại không chăm sóc được cho muội muội, một Ngũ Vương gia như hắn quả thật rất bất lực, Cảnh Ngọc nhẹ giọng mở miệng nói: "Tiểu muội, ngươi đừng vội, việc này Ngũ ca nhất định sẽ phụ trách!"
Ba năm sau Ngày vẫn trôi qua như thế, đảo mắt đã ba năm, nhưng cách phương hướng vốn có càng ngày càng xa, nhất là ban đêm, lại có một loại trống rỗng khó nói, mà loại trống rỗng này thường xuyên ép tới Liễu Không có chút hít thở không thông.
"Biểu ca." Sở Nhứ Nhi nhìn Liễu Không lại ra bờ sông thì biết nàng lại đang suy nghĩ chuyện gì đó.
"Biểu ca, cần phải trở về."
Liễu Không nghe tiếng mới hoàn hồn, kỳ thực biểu muội này trong lòng nàng vẫn rất thích, chỉ bất quá lại không biết nói vì sao, luôn luôn có loại cảm giác không thể thân cận, mỗi lần chỉ cần nàng đến gần, bản thân sẽ bất giác né tránh.
"Nga, hảo, chúng ta trở lại."
Dọc theo đường đi hai người cũng không nói câu nào, một trước một sau mà đi, kỳ thực trong lòng Sở Nhứ Nhi cũng có cảm giác, biểu ca này đối nàng có ngăn cách, nữ hài hiểu chuyện khiến nàng minh bạch lúc này không nên khiến biểu ca khó xử.
"Ai nha!"
"Ngươi làm sao vậy? Đụng vào đâu rồi? Đi đường lúc nào cũng không cẩn thận một chút?" Liên tiếp ba câu hỏi, đáp án còn chưa hỏi ra, nhưng ngược lại hỏi đến mắt Sở Nhứ Nhi đỏ lên.
"Ngươi khóc cái gì a?" Sở Thương rất khó xử, muốn lau nước mắt cho nàng nhưng lại không dám đưa tay "Ta bất quá chỉ hỏi ngươi một chút mà thôi, ngươi làm cái gì vậy?"
"Ngươi đó là hỏi sao?" Sở Nhứ Nhi hít mũi, bĩu môi "Chân ta bị trật đau, ngươi còn nói ta!"
Sở Nhứ Nhi không nói lý nàng đã lĩnh giáo qua một hai lần, cũng không nói thêm cái gì, đưa tay xoa xoa cổ chân nàng một chút "Không bị thương khớp xương, chắc là trật gân."
Sở Thương nói xong, liền xoay lưng ngồi chồm hổm trước mặt Sở Nhứ Nhi, đưa tay vỗ vỗ vai của mình "Lên đi, ta cõng ngươi về."
Sở Nhứ Nhi nhìn lưng người này, ngực dĩ nhiên có chút cảm giác xấu hổ, nhưng nàng cũng là nữ nha, chẳng lẽ là nguyên nhân bởi vì nàng vẫn đều mặc nam trang?
Đợi nửa ngày cũng không có phản ứng, Sở Thương quay đầu hỏi: "Ngươi phát ngốc cái gì a? Mau lên đây a."
"Nga." Sở Nhứ Nhi chậm rãi đưa hai tay đặt lên cổ của Sở Thương, toàn bộ thân thể gắt gao dán trên lưng của nàng.
"Lúc ngươi còn nhỏ ta cũng cõng ngươi như thế sao?"
"A?" Sở Nhứ Nhi đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức dùng sức gật đầu, ngay sau đó gương mặt bắt đầu nóng lên. (
chế mê "trai" dễ sợ ==') Sở Thương ngược lại hé miệng nở nụ cười "Ngươi trước đây nhất định rất nhẹ đi? Hiện tại cảm giác thật là có điểm lực bất tòng tâm rồi."
"Ngươi chọc ta!" Nữ hài coi trọng nhất chính là vấn đề thể trọng, hiện tại cư nhiên bị Sở Thương lấy ra chọc, nàng đương nhiên không muốn, giãy dụa đòi xuống.
"Ai! Ngươi phải ôm chặt nha, ta nói cho ngươi, nếu như ngã xuống lại khóc nhè, ta sẽ không quản ngươi nữa." Lúc nói Sở Thương đã có ý xấu muốn buông tay.
Quả nhiên bị nàng hù dọa như thế, người trên lưng ngược lại không dám la lối nữa, trái lại trên tay còn ôm chặt hơn.
"Sao lại cõng? Cô nương bao lớn rồi, còn không xuống đây."
"Nhứ Nhi bị trật chân cho nên ta cõng nàng trở về."
Sở Huyền Đông vốn cũng không nghĩ nhiều, nhưng sau đó thấy mặt nữ nhi nhà mình căng đến đỏ bừng, ngực không khỏi có chút băn khoăn, chuyện không muốn xảy ra nhất đã xảy ra.
Nhìn nữ nhi nhà mình một chút, lại nhìn Sở Thương một chút, suy nghĩ chỉ chốc lát, liền nói với hai người: "Các ngươi đi theo ta vào phòng, ta có chuyện muốn nói."
"Hai người các ngươi tuổi cũng không nhỏ nữa, có một số việc cũng nên quyết định."
"Cha!" Sở Huyền Đông vừa dứt lời, Sở Nhứ Nhi lập tức luống cuống, cha nàng đây là muốn làm gì a!
Sở Huyền Đông không nhìn nữ nhi của mình, mà là trực tiếp dời ánh mắt đến trên người Sở Thương "Ta hứa gả Nhứ Nhi cho ngươi."
"Cữu phụ*, này. . ."
*cậu (editor thích để tiếng Hán Việt rồi chú thích. Mấy bạn thông cảm =))) Sở Nhứ Nhi nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Sở Thương, lập tức đỏ mắt, cắn khóe miệng nói: "Ta không gả!" Nói xong bỏ chạy ra ngoài.
"Nhứ Nhi!"
"Đừng gọi nàng, nói một chút xem ngươi nghĩ như thế nào đi."
Sở Thương nhìn Sở Huyền Đông, ba năm này nàng đối với cữu phụ này rất kính trọng, nhưng muốn cho nàng lấy Nhứ Nhi, việc này. . . Giữa lúc Sở Thương đang tính toán làm sao trả lời, Sở Huyền Đông đã mở miệng nói.
"Ngươi không nên suy nghĩ nhiều, ta hứa gả nàng cho ngươi, cũng chỉ là muốn tìm một người tốt cho nàng, hôm nay xem ra người thích hợp nhất chính là ngươi, tuy rằng người ta lo lắng nhất cũng là ngươi, bất quá nếu ngươi đã kế thừa y bát của ta, vậy dứt khoát làm thân nhi tử của ta cũng không sao."
"Nhưng cơ thể của ta, như vậy chỉ sợ sẽ làm khổ Nhứ Nhi." Hai nữ tử cùng một chỗ, nếu ngày sau không có hài tử, nàng thế nào có thể không làm Nhứ Nhi thất vọng.
"Ta biết ngươi lo lắng cái gì, ngươi sợ ngày sau ngươi cùng Nhứ Nhi không thể có con nối dòng." Sở Huyền Đông thấy Sở Thương gật đầu, tiếp tục nói: "Ngày trước, không phải chúng ta đã nghiên cứu chế tạo ra đan dược sao? Sau khi ngươi cùng Nhứ Nhi thành thân, liền có thể thử một lần, đến lúc đó không phải là vấn đề gì cũng đều giải quyết sao."
"Thế nhưng! ? Vạn nhất đan dược kia không thành công thì làm sao bây giờ? Đó chẳng phải là hại Nhứ Nhi sao."
"Sẽ thành công, Sở Huyền Đông ta đời này còn chưa có chuyện gì chưa làm được." Khóe môi nhếch lên một tia đắc ý cười, ở phương diện y thuật này hắn có chút nghiện.
Sở Thương không có lý do gì để phản bác nữa, nàng chỉ có thể gật đầu đồng ý, nàng phải lấy Sở Nhứ Nhi, đây coi như là một loại phương thức báo ân, hơn nữa Sở Nhứ Nhi cũng không có gì không tốt, nhưng vì sao luôn cảm thấy trong lòng rất trống rỗng, dường như vĩnh viễn cũng không thể lắp đầy.
Sở Nhứ Nhi đang vùi mình trong chăn khóc lớn, vừa khóc vừa mắng: " Sở Thương chết tiệt, Sở Thương xấu xa, ngươi muốn lấy, ta còn không muốn gả đâu!"
Sở Thương vừa vào phòng chợt nghe thấy người này đang mắng nàng, ngực cảm thấy buồn cười, nhẹ tay nhẹ chân đi đến, một tay xốc chăn lên.
"Ta còn nghĩ là cái gì chứ, nguyên lai là tiểu hoa miêu lại khóc nhè a?"
"Phi, ai cần ngươi lo, trả lại cho ta!"
Sở Thương thế nào có thể nghe lời nàng, tay mắt lanh lẹ một chút đã bắt được tay nàng, ôn nhu nói: "Đừng náo loạn, cũng sắp thành nương tử người ta rồi, còn trẻ con như vậy."
Sở Nhứ Nhi bị nàng những lời này khiến cho có chút không rõ, lập tức thốt lên hỏi: "Làm nương tử của ai a?"
"Đương nhiên là của ta a! Không lẽ ngươi muốn chơi xấu?" Sở Thương trừng mắt, giả bộ tức giận.
"Ai chơi xấu, ta mới không có." Sở Nhứ Nhi vừa nói xong, mới phát giác sai, giương mắt thì thấy Sở Thương đang trộm cười, đưa tay qua đánh nàng: "Ngươi xấu xa!"
Sở Thương ngược lại không chút để ý, giang tay ra "Ngươi đánh đi, đánh xong thì làm nương tử của ta."
Sở Nhứ Nhi thấy nàng nói như vậy, ngược lại không tiếp tục náo loạn, khôi phục trấn tĩnh lúc trước, nhẹ giọng nói: "Kỳ thực ngươi không cần nghe cha ta nói, ngươi không muốn ta cũng sẽ không bức ngươi."
Sở Thương lập tức lắc đầu, giữ lấy vai của nàng "Không ai bức ta, là ta tự nguyện." Lúc nói những lời này, ngực Sở Thương đột nhiên đau xót, như rất lâu trước đây bản thân cũng nói những lời này.
Hôm nay sáng sớm, Mộ Dung Cảnh Ngọc đã vội vã chạy đến chỗ Cảnh Dương.
"Ngũ ca, chuyện gì lại gấp như thế?"
Cảnh Ngọc ngay cả nói đều không kịp nói, từ tay áo rút ra một bức họa "Ngươi xem xem, người này có phải người ngươi muốn tìm không?"
Bức họa vừa được mở ra, nước mắt Cảnh Dương lập tức rơi xuống, người trên đó không phải Liễu Không thì là ai!
"Hắn ở đâu?" Thanh âm của Cảnh Dương đều run lên, ba năm này trời mới biết, nàng sắp lật hết toàn bộ Đại Chu, không nghĩ tới lúc sắp tuyệt vọng, lại để nàng thấy được hy vọng.
"Hắn ở Kinh Hà." Rốt cục ông trời không phụ người có lòng, coi như ca ca như hắn đã vì muội muội nhà mình làm thành một việc.
"Mau mang ta đi!" Cảnh Dương giống như cái gì cũng quên hết, cầm lấy cánh tay Cảnh Ngọc không chịu buông ra.
Cảnh Ngọc cười cười, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Cảnh Dương "Ta đã phái người triệu hắn vào cung, hai ngày này hẳn là đang còn trên đường, đừng nóng vội, không cần bao lâu, các ngươi có thể gặp lại."
"Triệu hắn vào cung? Không được, hắn không thể vào cung! Phụ hoàng muốn giết hắn!"
Cảnh Ngọc lắc đầu, nói: "Hiện nay không còn như xưa, hiện tại hắn là thần y nổi danh Kinh Hà, lần này triệu hắn vào cung cũng là vì trị chứng đau đầu của phụ hoàng."
"Thần y?" Cảnh Dương có chút hoảng hốt, Liễu Không thế nào lại biến thành thần y rồi? Ba năm này rốt cuộc nàng đã trải qua cái gì?