Duyên Phận
|
|
Trúc đang nói chuyện với dì năm thì lại lên cơn nghiện
Dì năm: cậu rán chịu một chút sẽ không sao đâu?
Trúc: tôi khó chịu lắm, dì mau trói tôi lại đi ...nhanh lên...nhanh đi...
Dì năm: được tôi làm ngay đây
Chi xuống bếp nấu cơm cho Trúc ăn nên không hay gì hết.
Trúc không ngừng co giật tay chân ôm rồi đập mạnh đầu mình xuống giường
Dì năm: cậu đừng làm vậy nữa
Trúc như mất tự chủ không chịu nghe lời bà
Trúc « thuốc, tôi thật sự khó chịu lắm , dì làm ơn đi kiếm má tôi xin thuốc cho tôi đi...tôi chết mất ...azzz..»
Chi chạy lên ghì người cô lại : mình nghe em cố chịu thêm một chút một chút nữa thôi nó sẽ qua..
Trúc chống trả làm cổ tay chảy máu : chi , tôi xin em để tôi đi tìm má đi có được không? Tôi xin em ...làm ơn đi...tôi không chịu nổi nữa rồi...
Chi ôm chặt lấy người cô: em biết mình rất khó chịu, nhưng mình không thể để nó hủy hoại cuộc đời mình được, vì vậy đừng nghĩ tới nó nữa ...
Trúc cố xô mạnh người Chi ngã sang bên chạy xuống giường thì bị dì năm nắm giữ lại
Chi cũng nhanh chóng đóng chặt cửa phòng lại , trúc như phát điên lên không ngừng đập phá đồ đạc
Chi: mình bình tĩnh lại đi...
Cô nhào lại ôm trúc kết quả bị cô đẩy mạnh ngã xuống đất
Dì năm: mợ có sao không?
Chi: không sao
Trúc: đi đi...ra ngoài đi...( ôm chặt lấy đầu mà la hét)
Dì năm thấy Trúc đau đớn điên cuồng nên không chịu nổi liền lấy trong túi áo ra ba viên thuốc
« cậu uống thuốc đi sẽ không còn thấy đau đớn nữa »
Chi: dì làm gì vậy hả? Không được mau đưa cho tôi
Trúc vừa nhìn thấy thuốc là nhào tới cố giành giật quyết liệt với Chi
Dì năm: mợ đừng làm vậy, cho cậu uống một hai viên giảm đau thôi không có sao đâu
Chi: không được, khó khăn lắm trúc mới từ bỏ được thứ chết người đó...Dì đừng mềm lòng có được không?
Trúc giật mạnh tay làm cho bà và Chi ngã vào cạnh bàn , thuốc rơi xuống đất ,cả hai người cố nhặt nó
Trúc nhặt được một viên vội bỏ lên miệng thì chi nói lớn
« nếu mình uống nó, thì em sẽ uống hết hai viên thuốc này...»
|
Dì năm: mợ làm gì vậy? Không được
Trúc nhìn cô mà không nói gì rồi nhìn viên thuốc mà run rẩy
Chi: mình đừng quên chúng ta là một, nếu mình đau đớn thì em cũng sẽ đau đớn ...mình uống thứ thuốc độc đó thì em cũng uống...chúng ta cùng chịu
Dì năm: cậu đừng uống mợ sẽ uống thật đó
Trúc : tôi xin em, đừng ép tôi có được không? (Khóc)
Chi: em không ép mình em đang giúp mình...nghe em bỏ nó đi ...nếu không em sẽ uống nó...nếu mình chịu từ bỏ thì cả hai chúng ta cùng làm, còn không từ bỏ thì cả hai chúng ta sẽ chết cùng nhau
Trúc vội quăng bỏ viên thuốc đó : em có thể trói tôi lại không? Tôi phải từ bỏ nó ...nhất định tôi sẽ cai được...
Chi đi lại ôm lấy cô : phải, mình sẽ làm được mà...chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu với nó
|
Dì năm nhìn hai người họ mà cảm động vô cùng
Trúc: tôi rất khó chịu, em có thể trói tôi lại được không? Nếu không tôi không biết mình sẽ còn làm chuyện gì nữa đâu
Chi lấy dây giải trói hai tay lại còn hai chân thì dì năm làm
Chi: mình đừng nghĩ gì hết chỉ nghĩ tới em nghĩ tới những ngày tháng tươi đẹp của chúng ta ở tương lai thôi...có biết không?
Trúc : tôi nhất định làm được...em và dì ra ngoài đi có chuyện gì cũng không được vào ....
Chi: không em sẽ ở lại bên cạnh mình
Trúc: tôi không muốn em trong thấy bộ dạng đó của tôi
Dì năm: mình ra ngoài đi ,cậu sẽ không sao đâu
|
Chapter 41: ám ảnh
Chi kéo dì năm đi ra sau nhà để nói chuyện
«dì làm sao có được số thuốc đó ?, đừng nói với tôi là dì đi tìm má ba »
Dì năm: làm sao tôi dám đi tìm bà ba chứ
Chi: vậy làm sao dì có?
Dì năm: tôi mua lại nói từ một người bị nghiền gặp như cậu ba trên đường về đây
Chi: doctor có nói với tôi sau khi chúng ta đi khỏi thì có mấy người lại dò hỏi về tung tích của mình...tôi đón là người của má ba vì không ai biết rõ trúc bị nghiện cả
Dì năm : nói vậy thì chúng ta đang bị bà ba và tên Sĩ gì đó truy lùng rồi đa
Chi: chính xác là vậy? Trúc vừa mới cai được một nửa chặn đường thôi không thể đi xa được...trong khi má ba đặc biệt là sĩ sẽ không để chúng ta được yên
Dì năm: bà ba muốn tìm chúng ta thì tôi có thể hiểu còn tên Sĩ đó làm gì mà cố tìm chúng ta cho bằng được
Chi: sĩ là thuộc hạ của anh tôi, cho nên khả năng hắn nhanh chóng tìm ra mình là cao nhất...
Dì năm: nếu hắn thật sự tìm ra thì cũng tốt mà, vì khi đó mợ hãy nói là cậu ba vẫn còn sống , hai người cùng về nhà như vậy thì bà ba cũng không dám bắt cậu đi nữa
Chi: nhưng trúc bị như vậy làm sao mà về được còn nữa sĩ không dễ dàng để trúc về cùng tôi.
Dì năm: tôi càng không hiểu, sĩ chỉ là bộ hạ của ngài tổng đốc thì mắc gì không cho cậu về
Chi: hắn là tên cằm thú đội lớp người...tôi hận vì không thể bầm hắn ra ngàn mãnh (kích động )
Dì năm: có phải hắn đã làm gì cô rồi không? Sao lại căm giận đến vậy?
Chi: không có, không có...Dì đừng nhắc tới hắn nữa có được không?
Dì năm thấy Chi đột nhiên mất bình tĩnh mà lo lắng
«được, không nhắc tới hắn nữa, cô ngồi nghỉ một chút đi tôi vào xem cậu ba thế nào rồi»
Chi ngồi xuống mà khóc nức nở một hồi rất lâu
|
Cơn nghiện cũng qua cả người Trúc mệt lả, ướt đẫm mồ hôi
Dì năm: cậu thấy sao rồi?
Trúc thấm giọng : đã không sao rồi (cười) chi đâu ?
Dì năm: mợ đang dọn cơm , để tôi cởi trói cho cậu
Trúc: cám ơn dì...
Dì năm: tôi xin lỗi đáng lý tôi không nên đưa thuốc cho cậu
Trúc: dì đừng nói vậy, chẳng qua dì lo cho tôi thôi...tôi không trách dì đâu
Dì năm: cậu uống nước đi
Trúc uống hết ly nước ngồi dựa vào thành giường :
«tôi luôn làm cho hai người lo lắng, vất vả lòng tôi khó chịu lắm đa»
Dì năm: tôi không có vất vả gì nhiêu hết, mà là mợ Chi đã ngày đêm chăm sóc cho cậu vì vậy cậu phải cố lên đừng phụ tấm lòng của mợ ấy
Trúc: tôi đã nợ em ấy quá nhiều rồi không biết làm sao trả hết
Chi bước vào nghe nói mà cười: cứ từ từ mà trả em không đòi liền đâu mà lo
Dì năm: mợ ở đây đi tôi ra ngoài một chút
Chi: dì định đi đâu?
Dì năm: ra sau nhà chứ có đi đâu đâu
Trúc: dì ăn cơm luôn đi
Dì năm: lát tôi sẽ ăn sau cậu ăn nhiều vào mới có sức chống trội với cơn nghiện
Trúc: tôi biết rồi
Chi mang mâm cơm lại giường : ăn đi toàn món mình thích
Trúc cằm lấy cái chén mà run run nên chi vội đỡ : để em giúp, mình chưa khỏe lại đâu
Trúc: em cũng ăn đi
Chi: dạ
Trúc nhìn cô mà hai mắt đỏ hoe cố ăn thật nhiều thật nhiều ,nước mắt không ai muốn rơi xuống nhưng nó vẫn cứ rơi trong niềm hạnh phúc vô cùng giản dị mộc mạc
Chi: mình uống thuốc này rồi ngủ một giấc đi
Cô định đi lại bàn thì bị Trúc kéo lại ôm : tôi không muốn ngủ...cha sẽ lại đến tìm tôi...
Chi đẩy người cô ra ngồi sát bên : mình nghe em nói đi, cha không hề muốn giết mình đó là ảo giác mà thôi không có thật
|