Ranh Giới
|
|
Lam không hiểu nổi buổi sáng hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Hành động của Nguyên tự dưng trở nên kỳ cục hết chỗ nói, bây giờ còn thêm vụ hẹn đi chơi với Nhã. Rốt cục con bé đang làm cái gì vậy kìa?
A, nhưng mình đã hứa sẽ không phản đối chuyện hai người này nữa. Cái con bé này, không lẽ định quen với Nhã thiệt luôn sao trời? Đã nói là con nhỏ đó xem các mối quan hệ chỉ như trò chơi thôi mà, Nguyên ơi là Nguyên. Uiii, làm gì bây giờ... chán thiệt.
“ ... ”
“ A lô, Nhã, tao có chuyện muốn nói với mày. ”
“ Lam muốn nói chuyện nghiêm túc thì đừng có mày, tao với mình nữa. ”
Lam cứng họng. Đúng là lúc nào Nhã cũng xưng hô đàng hoàng với cô, nhưng cô khác, cô không ưa Nhã, bảo cô xưng “mình” với Nhã, thà cô khỏi nói luôn cho rồi. Ngắc ngứ mất một hồi, cô đành ấp úng.
“ Vậy... tôi nói chuyện này, cô nghe cho kỹ đây. ”
“ Ừm, xưng hô vậy nghe còn miễn cưỡng chấp nhận được. ”
“ Tôi hỏi cô, cô xem Nguyên là gì?”
“ Lam quan tâm đến chuyện đó làm gì, lo cho Grandy của Lam đi. ”
“ Cô mỉa tôi đó hả? Trả lời tôi đi, đừng có chọc tôi điên lên. ”
“ Lam lúc nào cũng nóng tính ghê. Vậy mà sao Kat với Grandy thích Lam được hay quá vậy? ”
“ Thôi nghe, tôi không gọi để nghe cô chọc tức đâu à. Trả lời tôi nhanh đi, tốn tiền điện thoại quá. ”
“ Hi hi, giọng Lam lúc giận nghe càng dễ thương ác. Lam, bỏ Grandy đi, ở bên cạnh mình nè, được không? ”
“ Cô... CÔ IM ĐI. CÔ NGHĨ TÔI LÀ LOẠI NGƯỜI GÌ HẢ? ”
“ Mình nói thật mà, Lam dữ quá đi thôi. Được rồi, mình chẳng giấu giếm Lam chi. Nguyên dễ thương lắm, mình muốn được là người đầu tiên âu yếm cô bé. Nào giờ đâu phải Lam không biết mình đâu, hôm nay lại hỏi mấy chuyện… ”
“ ĐÊ TIỆN. ”
“ Tại người mình yêu không chịu yêu mình lại, nên mình phải kiếm người khác giải sầu chứ sao. ” Nhã châm chọc.
“ Người như cô mà yêu ai? ”
“ Sao lại không chứ. Mình cũng là người mà, có phải gỗ đá đâu mà không biết yêu. ”
“ Tôi không quan tâm đến chuyện cô yêu ai. Tóm lại, cô tránh xa Nguyên ra. Cô làm gì con bé, tôi... tôi sẽ... tóm lại là, tôi… ” Mồ hôi trên trán Lam vã ra như tắm.
“ Lam, yêu mình đi, mình thật lòng mà. Lam đến với mình, mình không cần phải làm những việc đó nữa, mình sẽ buông tha cho Nguyên. ”
“ Cô im đi. Tôi tự hỏi cô đã nói câu đó với bao nhiêu đứa con gái nhẹ dạ khác rồi. Tôi còn ở đây thì cô đừng hòng động đến Nguyên. ”
“ Tút... tút... ”
Nói xong, Lam tắt máy ngay lập tức, ngồi thở hổn hển. Máu trong người cô chắc đang dồn hết lên mặt, cô thấy nóng hầm hập như sắp phát sốt đến nơi. Vậy ra Nhã định trả thù cô thật, trả thù cô đã từ chối cô ta vào cái hôm cô vừa chia tay Kat, bằng cách đùa giỡn với Nguyên ngay trước mặt cô. Cô chưa hề nghĩ đến khả năng này. Nhã đẹp, biết bao nhiêu người chạy theo cô ta, cả con trai lẫn con gái, bớt một người có sao đâu. Có lẽ cô ta hận cô vì cô dám từ chối, dám xúc phạm đến lòng kiêu hãnh luôn ngỡ mình có thể sở hữu bất kỳ thứ gì mình mong muốn của cô ta. Nhưng như thế này thì quá lắm. Cô ta ve vãn ai cũng được, cô không quan tâm, nhưng Nguyên thì “off limits”. Đúng, cô sẽ ngăn cản chuyện này.
- Chị la lối nãy giờ ở ngoài này với ai vậy chị Lam? Nguyên từ trong nhà bước ra, nhìn quanh quất, cố tìm xem người nào đang nói chuyện với Lam.
- Nguyên, tránh xa Nhã ra đi, nó không nghiêm túc với nhóc đâu, chính miệng nó đã nói với chị như vậy rồi.
Nguyên tái mặt, hơi thở trở nên đứt quãng nhưng vẫn ráng nói cứng:
- Chả sao, em cũng có định nghiêm túc với chị ấy đâu.
- Nhóc đang nói cái gì vậy? Lam ngạc nhiên.
- Em chỉ định kiếm một người đi chơi chung, nói chuyện thôi, có gì đâu.
Nguyên ngồi vào chiếc võng thứ hai, nhìn mông lung, tránh ánh mắt Lam đang quét tỉ mỉ đến từng cái nhíu mày trên gương mặt mình.
- Chứ chị có Grandy rồi, đâu còn thời gian cho em nữa. Câu nói gây một cảm xúc khó tả khiến nước mắt Nguyên chực trào ra.
- Nhóc đang lảm nhảm cái gì vậy, cuối cùng là sao?
- Chị yêu Grandy thật à? Có phải đó là lý do chị bỏ Kat không? Nguyên nằm xuống, lấy hai tay khoanh lại che lên mắt, giọng run rẩy.
- Ừ, chị yêu Granny. Lúc trước chị đồng ý đến với Kat vì chị biết cô ấy yêu chị rất nhiều, chị không nỡ... Đến khi chị gặp Granny, phát hiện ra Granny cũng có cảm tình với chị, chị đã có động lực đủ mạnh để thoát khỏi Kat. Chị thực sự muốn ở bên cạnh Granny. Nhưng chị lúc nào cũng quan tâm đến nhóc mà. Chị không bắt nhóc phải thích, nhưng cũng đừng ghét Granny. Xét cho cùng, cô ấy có lỗi gì đâu.
- Có chứ, tại chị không biết thôi. Nguyên quay lưng về phía Lam. Một giọt trong suốt nhỏ xuống nền đất đầy lá cây, tan biến đi nhanh chóng. Chị yêu Grandy, vậy thứ tình cảm chị dành cho em là cái gì?
- Nhóc hỏi lạ, tất nhiên là tình cảm chị em rồi. Chị là con một mà, từ nhỏ đến giờ chị ở nhà quanh đi quẩn lại chỉ có một mình hà, có nhóc chị vui lắm. Có khi chị còn thương nhóc hơn em ruột nữa kìa.
- Nếu chỉ có vậy, tại sao chị hôn em?
- Cái đó... ơ... chị... lúc đó, chị chỉ muốn thử thôi, chị nghĩ nhóc sẽ đẩy chị ra ngay, ai ngờ... mà chị với nhóc cũng đâu phải chị em thật... nếu nhóc giận chuyện đó, chị xin lỗi, chị...
Đúng, chị đâu phải chị của em. Em cũng đâu có muốn làm em của chị nữa.
- Em nhức đầu lắm, em đi ngủ một chút. Chị gọi điện cho chị Nhã dùm em, nói em bệnh rồi, chiều nay không đi được. Nguyên lào khào, giọng đã bắt đầu ướt nước mắt. Con bé nói thật nhanh, xong chạy thẳng vào nhà nằm trùm mền khóc rưng rức.
Tại sao chứ, tại sao mình lại có cảm giác này chứ? Mình không muốn thấy chị Lam thân thiết với cô gái nào hết. Không muốn chị Lam yêu cô gái nào hết. Chị đã không yêu Kat, sao lại còn yêu Grandy làm gì? Mình... mình cứ nghĩ mình có cảm xúc đặc biệt với chị Nhã, giờ nghĩ lại... đó chỉ là sự thu hút bởi vẻ bề ngoài. Mình chỉ vì tò mò, bị chị ấy đùa giỡn như vậy... mình ngốc quá. Nhưng có lẽ nhờ đó mà mình nhận ra mình cũng thích con gái. Nếu vậy chẳng lẽ ngay từ đầu mình đã thích chị Lam? Tại sao đến bây giờ mình mới nhận ra? Lúc trước mình cứ tưởng chị Lam cũng chỉ đùa với Grandy như với Kat. Bây giờ chị Lam yêu Grandy rồi, mình... mình ngu quá, lẽ ra mình phải biết mình yêu chị ấy nhiều thế nào... Nhưng tại lúc trước mình không biết mình có thể có cảm xúc với con gái mà... tại chị Lam nói Grandy “thế vào chỗ của Kat” chứ bộ... bây giờ không kịp nữa... hóa ra chị Lam yêu Grandy thật...
Chiếc gối của Nguyên ướt đẫm, vậy mà nước mắt vẫn cứ trào ra. Những suy nghĩ trong đầu con bé rối chằng chịt. Con bé tự trách mình, tự ghét mình đã không sớm nhận ra tình cảm thật sự trong tim. Phải đến tận khi Lam đem lòng yêu cô gái khác, yêu chiều cô ta như trứng Nguyên mới giật mình, giờ trong tim Lam không còn chỗ nữa. Đúng vậy, mỗi lúc ở bên Lam, Nguyên luôn cảm thấy được an toàn. Sự có mặt của Lam đem lại cho Nguyên niềm vui vô bờ bến. Nụ hôn đầu tiên... tim Nguyên đã đập dữ dội, sao lúc đó Nguyên lại không nhận ra. Còn những khi bên Nhã, con bé hoàn toàn bị cuốn hút bởi sự quyến rũ bên ngoài, bởi tài ăn nói của Nhã mà thôi. Hôn Nhã, Nguyên chỉ nhận được sự trỗi dậy của bản năng, không phải tình yêu - thứ tình cảm trìu mến như Nguyên mong đợi. Chính điều đó đã làm Nguyên lo sợ. Vậy ra Lam chỉ lo lắng cho Nguyên như một cô em gái. Thật chỉ đến thế thôi sao?
Thật chỉ có vậy thôi sao? Chị Lam, chỉ có vậy thôi sao?
- Nhóc, sao khóc dữ vầy nè? Nguyên, nín đi, có gì nói chị nghe đi.
Nguyên hất tay Lam ra một cách thô bạo. Giờ phút này, Lam chính là điều cuối cùng Nguyên muốn nhìn thấy. Khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, chỉ làm Nguyên thêm đau, thêm dày vò chứ có ích gì.
- Em ghét chị! Em ghét chị!
Nguyên nói thật to, mỗi một câu, lặp đi lặp lại, giọng nấc nghẹn. Cổ họng Nguyên đau rát, vẫn không thể sánh với nỗi đau Nguyên cảm thấy từ bên trong lồng ngực.
- Chị xin lỗi. Chị xin lỗi. Lúc đó chị không nên làm như vậy, không nên hôn nhóc. Chị thật tình xin lỗi. Đừng như vậy mà Nguyên, chị xin nhóc. Lam lay vai Nguyên van nài.
A, vậy ra chị nghĩ em giận chị chỉ vì chị đã hôn em sao?
- Chị đi ra đi, cho em yên tĩnh chút, em... có nhiều việc phải suy nghĩ lắm.
- Ưm... nhóc không giận chị nữa chứ?
- Ai rảnh mà giận chị? Giờ chị đi ra được chưa?
Lam cắn môi nhìn Nguyên sụt sùi hồi lâu. Cô lê bước ra phòng khách, lòng trĩu nặng mặc cảm tội lỗi.
Đã hôn trót hôn lên môi mà còn dám tuyên bố là thương con bé như em gái, ai không sốc? Nhưng chuyện đó cũng đã lâu rồi mà, sao đến giờ con bé mới nói? Mà lại khóc như thể ngày mai là tận thế đến nơi. Chán ghê.
Lam thở dài, đồng hồ trên điện thoại chỉ 3h45. Cô gọi cho Nhã để chuyển lại lời của Nguyên. Nhã đòi nói chuyện với Nguyên, Lam chỉ lạnh lùng tắt máy sau khi đã gầm gừ “Cô tin thì tin, không thì thôi, vác mặt đến đây là tôi cho một trận, tôi đang điên đây.”
[part 8]
Lam bất lực trước cảnh Nguyên nằm yên trong phòng cả buổi chiều, bèn lẳng lặng ngồi ôn bài trên salon ở phòng khách. Kỳ thi chỉ mới bắt đầu, chăm chỉ như Nguyên có thong thả một vài hôm cũng chẳng sao, chứ học kiểu tùy hứng, lâu lâu lại cúp tiết xuống căn tin chơi như Lam, không ôn kỹ lưỡng chỉ có chết. Tội lỗi dẹp hết qua một bên, học cái đã.
Chập tối, Lam không nấu cơm mà dạo ra ngõ ăn phở, lòng vòng qua mấy nhà sách đọc vài quyển truyện tranh, ngần ngừ không muốn về. Không khí ở nhà nặng nề quá, Nguyên có nhiều khả năng sẽ cấm khẩu với cô lần thứ hai, thà ở ngoài một mình dễ thở hơn.
Hơn tám giờ, Lam chậm rãi đếm từng bước chân trên vỉa hè. Căn nhà sáng lờ mờ, chắc Nguyên chỉ bật mỗi cái đèn trong phòng ngủ của hai đứa. Lam chần chừ mở cổng đi vào.
- Nhóc, ăn tối chưa? Muốn ăn gì chị đi mua cho nha?
Mặt Nguyên tỉnh rụi như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Con bé đang ngồi đọc sách trên giường. Áo gối ướt đẫm nước mắt lúc chiều đã được thay mới.
- Em không đói. Nguyên đáp gọn lỏn, mắt không rời quyển sách.
Lam tặc lưỡi, ngồi xuống ôm lấy Nguyên, xoa nhè nhẹ tấm lưng nhỏ bé và thủ thỉ:
- Chị xin lỗi. Bất cứ việc gì chị làm khiến nhóc không vui, chị xin lỗi. Đừng giận chị nghe. Chị thương nhóc nhiều lắm, nhóc mà giận chị, chị buồn lắm.
Nguyên bất động. Chút sau, Nguyên buông quyển sách xuống giường, ôm lấy cô gái đang dịu dàng vỗ về mình, ngả đầu lên vai cô.
- Em không giận chị mà. Em cũng thương chị. Không, chị đừng buông, cứ để thế này. Chị mà buông ra, em giận thiệt đó.
Lam nghe con bé nói không giận, đã định nhảy lên vì vui nhưng đành ngồi im ôm con bé trong lòng.
- Hưm, Grandy có nói với chị là người chị ấm lắm không?
- À... có, một hai lần gì đó, chị không nhớ.
- Hi hi, Grandy mà không nhận ra điều đó thì đâu có đáng được chị yêu, phải không? Aaa, chị có mùi như...
- Hei, đừng có giỡn nha, người chị lúc nào cũng sạch sẽ à.
- Đã bảo đừng có buông em ra mà. Chị muốn em giận chị hả? Ai nói chị không sạch đâu, người ta định nói chị thơm chứ bộ. Em thích mùi của chị còn hơn chị thích mùi của Grandy á, nói cho chị biết.
- Cái con bé này, hôm nay làm sao vậy hả? Có biết là từ sáng tới giờ nhóc cư xử lạ lắm không?
- Lạ thì sao, kệ em. Chị Lam, tối nay... ưm... em ngủ chung với chị được không?
- Tại sao? Lam ngạc nhiên.
- Người ta thích ở gần chị mà, không được hả? Nguyên ôm Lam chặt hơn. Hơi ấm từ cơ thể Lam khiến tim Nguyên đập loạn xạ, cô bé không muốn rời ra chút nào.
- Ờ, được thì được, nhưng mà hôm nay nhóc lạ quá, làm chị thấy lo lo...
- Hì, em không sao. Bình thường mà. Chị khéo lo, làm như em là con nít không bằng.
- Xì, người lớn gì như nhóc hả, đang làm nũng chị đây còn gì.
Người ta biết yêu rồi chứ bộ - Nguyên nghĩ thầm và tự cười một mình, cầm lấy mấy sợi tóc của Lam xoắn xoắn trong tay.
- Nè bé người lớn, giờ muốn ăn gì không, chị dẫn đi ăn, tính bỏ bữa tối luôn hả?
- Cái gì mà “bé người lớn”, nghe không giống ai hết trơn. “Bé người lớn” giận rồi, không muốn ăn nữa. Nguyên phụng phịu.
- Ha ha ha, thôi chị xin lỗi. Hỏi thiệt nè, nhóc muốn ăn cái gì?
- À, hồi trưa chị để phần cơm cho em nhiều quá, nên giờ em không thấy đói lắm. Thôi để đến sáng mai chị chở em đi ăn hủ tíu Nam Vang nha?
- Rồi, tùy nhóc. Buông chị ra được chưa?
- Hì, không buông!
Lam cũng bó tay luôn.
Đêm đó, Nguyên ôm gối qua giường nằm với Lam. Con bé tha hồ rúc vào người Lam, chọc phá, rỉ rả vào tai không cho Lam ngủ. Đến mấy lần Lam phải dọa sẽ... đạp rớt khỏi giường mà con bé vẫn cứ trơ trơ. Mãi tới hơn một giờ, con bé quậy mệt quá nằm lăn ra ngủ thì Lam mới được yên thân. Khổ ghê, thi cử mà đêm nào cũng bị phá hết - Lam trở mình, gãi gãi đầu, thở một hơi thật dài và nhắm mắt...
~O~
Sáng, Lam chở Nguyên đi ăn như đã hứa. Nhìn Nguyên hoạt bát trở lại, Lam rất vui. Hôm nay chắc sẽ là một ngày tốt đây.
Thi môn Công pháp quốc tế. Lam cắm đầu viết, nhớ bao nhiêu ghi hết bấy nhiêu, cố viết càng nhiều càng tốt, “thà giết lầm còn hơn bỏ sót”. Ba cái luật lệ công pháp, cứ viết cho dài, cho rườm rà rắc rối, giám khảo đọc thấy sợ họ phải cho mình đậu thôi, hehe.
Lam đứng ngoài hành lang cười toe - Grandy đang chạy lại phía cô.
- How’s your test, honey? You look good, it must have been done pretty well. (Bài thi làm tốt không cưng? Trông cậu vui ha, vậy chắc làm tốt chứ gì.)
- Not bad. How’s yours? (Không đến nỗi. Còn cậu?)
Hai người đi bộ xuống sân trường, vừa đi vừa nói chuyện.
- My, I made a few mistakes. But don’t think I’ll fail this one. Honestly, I don’t think I will fail any, so you'd better prepare to stay at my house for several days. (Aaa, mình sai vài chỗ. Nhưng mà đừng có mơ mình rớt môn này nha. Nói thiệt, mình không nghĩ mình sẽ rớt môn nào đâu, vậy nên cậu cứ chuẩn bị qua nhà mình ở vài hôm đi là vừa.)
- Why "several days”? I think we agreed that I would stay at your house for only one day? (Cái gì “vài hôm”? Mình tưởng tụi mình đã đồng ý là mình chỉ ở lại một hôm thôi mà?)
- Ah, honey, you really just wanna stay with me for one night? (A, cưng, cậu thật sự chỉ muốn ở lại với mình một hôm sao?)
- ‘Course not. I was just... gee, ok, we’ll think about that later, sweetie. (Làm gì có. Mình chỉ... giời, ok, tụi mình cân nhắc chuyện đó sau đi nha, cưng.)
- I consider that as you saying “ok”. Any objection? (Mình cứ xem như là cậu đã nói “ok”. Phản đối gì không?)
- Haha, oh my, I can’t imagine you so confident like that. Ok then. See you tomorrow. (Haha, ui trời, cậu tự tin ngoài sức tưởng tượng của mình đó. Vậy thì ok thôi. Mai gặp lại nhé.)
Lam gặp Nguyên dưới sân trường. Tất nhiên Nguyên nhìn thấy Lam và Grandy đi cùng nhau, nhưng con bé không hề tỏ vẻ gì khó chịu. Trái lại, Nguyên vẫy tay tạm biệt Grandy với nụ cười thật tươi. Đợi Grandy đi rồi, Nguyên ôm cánh tay Lam cùng đi ra cổng giữ xe, tíu ta tíu tít chuyện bài thi dễ ơi là dễ. Lam nghe chỉ cười ngượng nghịu, ước mình cũng một lần dám nói ra câu đó. Lam học không phải là tệ, có điều chưa từng có bài kiểm tra hay bài thi nào mà Lam thấy “dễ nuốt” hết trơn. Lần nào cũng phải huy động toàn bộ nơtron trong đầu mới giải quyết xong bài, mà điểm toàn làng nhàng 7, 8.
Nguyên giật gấu áo Lam một cái. Lam ngẩng lên:
- Nhã! Cô muốn gì nữa đây? Lam hất hàm.
- Mình muốn nói chuyện với Nguyên, Lam xích ra. Nhã không chịu thua, miệng nói mà mắt không thèm nhìn đến Lam.
- Cô có tư cách gì nói với tôi câu đó? Tôi nói cho cô biết...
- Chị Lam. Để em. Chị Nhã, chị có việc gì cứ nói, em cũng đang có chuyện muốn nói với chị đây. Nguyên bước lên đứng đối diện với Nhã.
- Vậy... Nguyên nói trước đi. Nhã hơi sững trước thái độ mạnh bạo của Nguyên nên quyết định xuống nước.
- Được. Em không thích chị nữa. Ngắn gọn vậy thôi.
- A ha, Lam, mình không nghĩ Lam lại chơi trò “bắt cá hai tay” với cả Grandy và Nguyên thế này. Nhã quay sang Lam khiêu khích. Vừa nãy mình thấy hai người cũng xứng đôi lắm.
- Tôi không thèm làm mấy trò đó. Cô không tán tỉnh được Nguyên thì thôi đi, không cần phải khích bác nhau làm gì. Nguyên đối với tôi chỉ như em gái, Granny cũng đã biết rồi.
-Nguyên, nói cho chị biết lý do tại sao Nguyên không thích chị nữa? Chẳng phải hôm đó Nguyên đáp trả nụ hôn của chị rất nhiệt tình sao? Nhã nói, không thèm giấu nụ cười mỉa mai. Khóe môi vốn xinh đẹp ấy giờ trông đáng khinh hết sức.
- Cô... nói gì? Cô và Nguyên...
- Là chị hôn em trước. Em chỉ... Mà chuyện đó xưa lắc xưa lơ rồi. Bây giờ em không thích chị nữa. Em nói vậy đó, từ giờ chị để cho em yên.
Nguyên lôi Lam đang cứng đờ người ra cổng. Mất một lúc Lam mới trấn tĩnh lại, đi lấy xe chở Nguyên về.
Thật ra Lam không giận Nguyên, chỉ cảm thấy tức tối khi nghĩ Nhã ít nhiều đã lợi dụng được con bé.
Con-nhỏ-đó dám động vào Nguyên à? Hừ, cũng may là Nguyên đã nhận ra bộ mặt giả dối của nó, đã chịu tránh xa nó. Thôi coi như xí xóa cho rồi. À, chiều nay ba về, chả biết lần này ở nhà được bao lâu đây.
Hai chị em vừa bước vào nhà, một người đàn ông trung niên, mắt đeo kính gọng vàng đi ra, ôm Lam vào lòng, xoa đầu Lam cười khanh khách:
- Ha ha, chó con của ba, ba đi gần hai tuần lễ có nhớ ba không hả?
- Ủa, con tưởng chiều ba mới về chứ. Mà ba kỳ quá, con lớn rồi mà ba cứ “chó con, chó con” hoài, người yêu con mà nghe chắc bỏ con luôn quá.
- Ý, con gái ba có người yêu hồi nào sao không nói ba nghe hà. Ê ê, đứng đó đứng đó, ba cho đi chưa mà đi, lại đây, ha ha, ngồi xuống. Rồi, kể ba nghe, người yêu của con á, sao?
- Con... ưm...
Nguyên toát mồ hôi. Khi nãy Lam chỉ lỡ lời, nào ngờ rơi vào tình thế kiểu này. Không khéo thì...
|
- Con... cái này... người yêu của con... tụi con... vẫn chưa có gì mà ba, đang tìm hiểu thôi. Khi nào xác định rõ ràng con sẽ kể ba nghe. Vậy được không ba?
- Nhưng anh ta là người thế nào? Gia cảnh, diện mạo, tính tình ra sao? A chết, Nguyên, ngồi xuống đi con, chú mải nói chuyện với Lam nên quên mất. Nguyên ở với Lam suốt, có thấy nó hay đi chơi với anh chàng nào không, kể chú nghe đi con. Ông Thái hào hứng.
Nguyên liếc nhìn, thấy Lam cũng đang đổ mồ hôi như tắm nên càng lo lắng. Con bé không biết phải ăn nói sao. Chắng nhẽ lại khai “người yêu của chị Lam là một cô gái xinh ơi là xinh tên Grandy”, giông tố chắc chắn nổ ra ngay lập tức.
- Ba à, đã nói là tụi con vẫn chưa đi tới đâu hết mà. Có khi ngày mai tụi con lại chia tay không chừng.
Lam buộc phải nói dối trắng trợn. Nhưng còn cách nào khác đâu, nói sự thật cho chết à. Ông Thái nhìn mặt cô con gái cưng, biết tỏng cô đang nói dối, có điều chưa biết làm sao để bắt cô khai ra chân tướng anh chàng.
- Sao vậy con, hay anh ta không đàng hoàng nên con phải giấu?
- Người yêu của con tất nhiên phải đàng hoàng rồi, ba nghĩ sao mà con có thể đi yêu mấy người không đàng hoàng chứ? Lam giận dỗi, ngồi tựa ra sau ghế, khoanh tay nhìn ông Thái trừng trừng.
- Đó thấy không, bênh nhau chằm chặp vầy mà nói còn đang tìm hiểu, đang tìm hiểu sao con dám chắc anh ta là người đàng hoàng? Ông Thái nheo mắt, cô con gái của ông đã rơi vào cái bẫy một cách ngọt ngào. Hề hề, bây giờ nói được chưa con, gia đình anh ta thế nào?
- Con đã nói là không nói được mà. Ba kỳ quá, ép con vầy con gọi điện méc mẹ cho coi. Lam nhăn nhó, đầu óc suy nghĩ đủ mọi cách thoát thân. Lam biết mình không kinh nghiệm như ba, nói chuyện một hồi thể nào cũng bị chăng thêm vài cái bẫy, đến lúc đó thì nguy to.
Nguyên từ nãy đến giờ ngồi im re. Con bé sợ ông Thái hỏi đến mình, lỡ nói năng hớ hênh xem như thảm họa sẽ ập xuống đầu Lam, mà điều này tất nhiên con bé chẳng muốn tí nào. Nhưng tình thế cấp bách, cần phải tránh “đêm dài lắm mộng”. Nguyên đánh liều lên tiếng:
- Chú Thái à, con muốn nói cái này chút.
Lam trợn mắt - Con bé đang dự tính gì đây? Ông Thái vội ra hiệu cho Nguyên cứ tiếp tục.
- Con đảm bảo với chú là người yêu của chị Lam rất đàng hoàng, gia đình cũng rất tốt. Con đã tới nhà người đó một lần rồi. Chị Lam chưa muốn nói với chú về người đó là vì... chị Lam cũng chỉ mới quen thôi, với lại, ưm... người đó... Nguyên nhìn sang Lam, nuốt nước bọt. Người đó... ở nước ngoài.
- Hả, đang ở nước ngoài? Rồi làm sao con quen anh ta hả Lam?
- Chú Thái, ý con là người đó mới đi vài hôm trước thôi.
- Vậy à, vậy sao con không nói hả Lam, cứ ấp a ấp úng...
- Mấy chuyện này tế nhị mà chú, chị Lam mắc cỡ thôi.
- Chà, ha ha, con gái ba, lớn thiệt rồi. Ông Thái nhấp một ngụm trà, nhìn cô con gái âu yếm. Vậy... bạn trai con đi nước ngoài làm gì, chừng nào mới về nước hả Lam?
Hơ, ba vẫn chưa chịu thôi à. Mình phải bị tra tấn đến chừng nào đây?
- Dạ, người yêu của con là người Úc, con một, ba là chính trị gia, gia đình có một công ty kinh doanh bất động sản. Người đó phải về Úc lo vài việc kinh doanh trong công ty. Lam xổ một tràng.
- Ái chà, con gái, quen được anh chàng như thế thật à. Chừng nào nó trở lại đây hả con?
- Cái này con không biết. Chuyện kinh doanh rắc rối lắm ba. Nhanh thì vài tuần, chậm thì vài tháng.
- Chừng nào nó về Việt Nam, dẫn nó tới nhà mình đi nghe con, để ba mẹ xem thử. Ha ha, con gái cưng của ba. Ông Thái xoa tay ra vẻ rất hài lòng.
- Giờ con đi được chưa ba?
- Ừ, con đi đâu cứ đi. Nè con gái, tối nay khỏi nấu nướng gì nghe, ba dẫn hai đứa ra quán ăn. Ba biết một chỗ hay lắm, bảo đảm con sẽ thích mê.
Lam đi như chạy vào phòng, đổ gục lên giường. Nguyên đi sau bèn khóa cửa, đến bên cạnh ngồi lên giường của Lam, tay vẫn còn ướt mồ hôi.
- Chị Lam, chị chế ở đâu ra cái mớ lý lịch gia đình ghê quá vậy?
- Chị chế đâu mà chế, cái đó là lý lịch gia đình của Granny. Chứ em nghĩ khi không mà cái nhà của Granny bự tổ chảng vậy hả, mà đó là có một mình Granny ở thôi đó. Lam rên rỉ, giọng nghe như vọng từ cõi dưới lên. Tóm lại chỉ xạo có mỗi chuyện người yêu đang ở nước ngoài thôi, sáng kiến của nhóc đó.
- Trời đất. Gia đình Grandy... thiệt hả chị Lam? Oa, không thể tưởng tượng nổi. Sao trước giờ chị không nói?
- Nói chi, chị yêu Granny đâu phải do gia thế hay tiền bạc gì. Hồi mới quen chị cũng có biết đâu. Phù, chán ba chị ghê đi, bắt bí quá nên chị phải nói đại cho xong - Lam xoay người trên giường, hết gãi đầu lại bóp trán - Giờ chả biết tính tiếp sao đây, ba chị có vẻ thích anh chàng này dữ, mà từ đầu đến cuối chị có nói người đó là con trai đâu hở trời.
Lam thở dài sườn sượt. Trước mắt tạm coi như đã ổn, còn về lâu dài... Lam rùng mình.
Chắc trước sau gì cũng phải nói thật, đến lúc đó không biết cả nhà phản ứng ra làm sao đây nữa... cái miệng hại cái thân rồi, hèn chi ông bà mình nói “thần khẩu hại xác phàm”, đúng là cấm có sai.
~O~
Tối đến, ông Thái dẫn Lam và Nguyên đi ăn ở một quán sân vườn. Quán được bài trí bắt mắt, các bàn đặt cách xa nhau vừa đủ để tạo không gian thoải mái và riêng tư. Chủ quán đã thiết kế sao cho bốn bề đều thoáng gió, phía trên mỗi bàn có một bình hoa tươi. Nấu nướng cũng khá, tuy chưa phải xuất sắc, nhưng thái độ phục vụ của nhân viên thì miễn bàn - quá dễ thương. Nếu tính chung hết các yếu tố thì đây là một chỗ đáng lui tới.
Nhưng tâm trí Lam làm gì còn hơi sức mà chú ý những điều đó, ngày mai cô phải thi đến hai môn...
- Ba, ngày mai con với Nguyên thi hai buổi lận. Trưa tụi con ở lại trường luôn nên ba tự nấu bữa trưa nha.
- Ừ, nè đứa nào coi đọc cái hóa đơn cho ba coi, ba quên mang kiếng rồi.
Nguyên cũng không mang theo kiếng nốt. Nhưng con bé cận nhẹ thôi, vừa đưa tay định cầm cái hóa đơn thì Lam chụp lấy.
- Hưm, chỗ này xem vậy mà giá bình dân quá ta? Lam lẩm nhẩm tính số tiền trong tờ giấy, kêu lên ngạc nhiên.
- Ừ, ba dẫn con đi để mai mốt con có muốn dẫn bạn bè hay ai đó đi ăn thì biết chỗ mà đi.
Bắt gặp ánh mắt của ông Thái, Lam hiểu ngay cái ngụ ý trong câu nói vừa rồi, đành cố gắng cười cho qua chuyện.
~O~
Về đến nhà, Lam cáo lui về phòng lập tức, tắm rửa sạch sẽ, xong là vơ cuốn sách nằm lên giường học bài.
Thi với cử, mệt quá, thi xong có khi mình đổ bệnh luôn. Cũng may sau đó được nghỉ một tuần để giáo viên chấm bài, coi như có chút an ủi, hi hi, mình sẽ qua nhà Granny ở luôn mấy hôm. Càng nghĩ càng nôn nóng, giá thi xong hết rồi thì khỏe biết mấy. Chậc, nghĩ nhảm nhí gì thế này, học bài, học bài...
- Á, sao nhóc qua đây chi, đừng có nói là bữa nay ngủ với chị nữa nha. Đi về giường nhóc đi, nhóc cứ quậy hoài sao chị ngủ được.
- Thôi mà, chị làm gì thấy ghê. Em tuyên bố, từ hôm nay em ngủ chung với chị luôn. Nguyên thảy cái gối lên giường, bò lại nằm cạnh bên Lam.
- Đi, đi, đi chỗ khác, ai cho nhóc ngủ chung hồi nào mà dám tuyên bố câu đó? Lam vừa nói vừa xua tay liên tục, nằm quay lưng về phía Nguyên.
- Em hứa không quậy chị nữa, được chưa. Cho em nằm chung đi mà. Đi...
Nguyên dụi dụi đầu vào lưng Lam nài nỉ.
- Rồi rồi, muốn nằm đâu thì nằm, để chị yên là được. Phá chị là chết biết không, liệu hồn.
Hì, chỉ cần được nằm cạnh chị là em khoáii rồi. Ngày mai ở lại trường buổi trưa thể nào chị cũng dính với Grandy như keo, bây giờ phải tranh thủ ở gần chị chớ, không thôi ngày mai em ghen chết làm sao.
Nguyên cười ranh mãnh, lén vòng tay qua người Lam ôm nhè nhẹ. Lam thấy con bé không có vẻ muốn nghịch nên cũng làm lơ, chăm chú vào quyển sách trên tay.
Thích quá, người chị Lam êm quá, hihi. Ưm, Grandy chắc cũng nghĩ vậy. Cô ấy chắc chắn không chỉ được ôm chị mà còn được... mình nghĩ bậy bạ gì vầy nè, thôi đi, càng nghĩ càng tức. Ngay lúc này, người ôm chị Lam là mình chứ không phải Grandy. Chút an ủi cho một tình yêu vô vọng, phù...
Nguyên nằm sát hơn vào người Lam, áp mặt vào lưng Lam. Một mùi hương dìu dịu khiến Nguyên run lẩy bẩy, phải cố hết sức kiềm chế mong muốn được chạm vào da thịt của Lam. Con bé chặn tay còn lại lên ngực. Trái tim đập theo nhịp điệu kỳ quặc hết chỗ nói - lúc đập điên loạn, lúc ngưng mất mấy nhịp, rồi lại dộng ình ình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực tới nơi. Âm thanh đó lẫn vào tiếng sột soạt từ quyển sách trên tay Lam, cô gái đã bắt đầu mỏi mắt và cảm thấy lơ mơ buồn ngủ.
Cô đặt quyển sách xuống, vươn vai. Cô trở mình. Hai khuôn mặt cách nhau đúng năm centimet. Nguyên cứng người. Đôi mắt đen kia đang nhìn thẳng vào mặt con bé, dẫn theo luồng điện có tác dụng gây tê liệt tối đa. Chỉ có năm centimet. Nguyên muốn chồm ngay tới, hôn lên đôi môi hồng đang khẽ mở, chạm vào làn da mịn màng, vuốt ve khuôn mặt đáng yêu đang tọa lạc ngay phía trước. Nhưng Nguyên biết mình không có quyền đó. Lam thuộc sở hữu của Grandy. Tim Nguyên lạnh buốt. Đau. Nỗi đau vô hình cứ mỗi giây mỗi tăng lên dữ dội làm Nguyên chỉ cầu mình ngất đi luôn cho yên chuyện.
Lam sững lại vài giây, rồi cẩn thận nằm dịch ra phía sau, lui xa Nguyên một chút. Cô nhắm mắt ngủ.
Nguyên quay đi thật nhanh, không dám chạm vào Lam nữa.
Mười hai giờ rưỡi.
Nguyên trở mình, lần thứ hai mươi mấy, lặng lẽ quan sát Lam đang say ngủ.
Cơ thể Lam chuyển động điều hòa theo từng hơi thở. Một tay đặt trên bụng, tay kia buông thõng. Khuôn mặt nghiêng nghiêng phần nào bị che chắn bởi vài sợi tóc mảnh như tơ đang khẽ lay động trong làn gió đêm. Chả giống thiên thần. Nhưng tuyệt đẹp. Không thần thánh. Vẫn như đang tỏa ánh hào quang. Cô gái mà Nguyên yêu nhất trên đời đang nằm ngay trước mắt, không chút phòng bị, và có lẽ còn vô hại hơn cả một đứa trẻ con. Ngắm nhìn hình ảnh ấy, Nguyên bỗng thấy vui sướng, một cảm giác thật dễ chịu. Vô thức, Nguyên đưa tay chạm vào mặt Lam. Từ chỗ tiếp xúc, hơi ấm lan tới Nguyên, ngấm vào người, chạy khắp thân thể. Nguyên mỉm cười hạnh phúc. Lam đang ở bên cạnh Nguyên...
|
Những buổi thi diễn ra suôn sẻ. Lam và Grandy ngày càng quấn quít nhau, trong khi Nguyên vẫn phải chịu đựng nỗi ghen tuông âm ỉ từ ngày này sang ngày khác. Tối nào con bé cũng tận dụng cơ hội được ở gần Lam để cố gắng xoa dịu bớt trái tim nhức nhối. Được chạm vào Lam, nghe hơi ấm từ thân thể Lam, giọng nói, tiếng cười của Lam khiến Nguyên cảm thấy mình như trở thành một người khác, đầy sức sống và đam mê.
Buổi sáng thứ bảy, ngày thi môn cuối cùng.
- Well well well, now that every tests are over, do you wanna say something, honey? Grandy choàng tay Lam đi trên hành lang, mắt hấp háy. (Nào nào, giờ thì thi cử xong hết rồi đó, cậu muốn nói gì không cưng?)
- What do you wanna me to say? That my Macroeconomics test was well done? Or that I can’t wait to spend time with you? Lam nói bằng giọng bông đùa. (Cậu muốn mình nói gì bây giờ? Rằng bài thi Kinh tế vĩ mô của mình đã được hoàn thành đâu ra đó? Hay cậu muốn nghe mình nói mình không thể chờ hơn nữa để được ở cạnh cậu?)
- Haha, whatever, when will you come to my house? (Haha, sao cũng được, chừng nào thì cậu sang nhà mình đây?)
- Today, if you want. Lam mỉm cười. (Ngay hôm nay, nếu cậu muốn.)
- Why don’t you go with me right now? (Sao cậu không đi với mình bây giờ luôn?)
- I’ve got something to take care of. I’ll come at... well, after lunch, ok? (Mình có vài việc phải lo. Mình sẽ tới lúc... ừm, sau bữa trưa, ok?)
- Can’t wait. (Mình nóng lòng lắm đấy.)
- See you later. Lam vẫy tay chào Grandy rồi ra cổng lấy xe chở Nguyên về . (Gặp cậu sau nhé.)
Về đến nhà, Lam xộc ngay vào phòng, lấy cái ba lô nhét vào đó vài bộ đồ và những thứ thiết yếu khác.
- Chị Lam, chị tính đi đâu vậy?
- Chị qua nhà Granny ở mấy hôm. Từ giờ được nghỉ một tuần để giáo viên chấm bài thi mà, nhóc nhớ không?
- Cái gì? Chị nói thiệt đó hả? Vậy là tối em phải ngủ một mình hả?
- Thì trước giờ nhóc vẫn ngủ một mình có sao đâu.
- Chị... đi thiệt hả?
- Ừ, thiệt chứ sao. Nhưng mà chưa đi liền đâu, ăn trưa xong đã.
Trong bữa trưa, Lam nói với ông Thái việc mình sẽ qua nhà một người bạn gái ở chơi vài ngày. Ông Thái tất nhiên đồng ý cái rụp chẳng chút nghi ngờ. Thế là xong. Nguyên lẳng lặng nuốt vội chén cơm rồi về phòng.
Tầm trưa, Lam xách xe đi, Nguyên làm như không quan tâm lắm, nhưng thực ra con bé buồn xo.
Mình phải làm gì bây giờ, chị Lam sẽ ở lại nhà Grandy tận mấy ngày. Có trời mới biết hai người đó sẽ làm những gì. Chịu đựng thế này làm sao mà sống nổi đây. Cứ nghĩ đến việc Grandy và chị Lam... arg, nước lạnh đâu rồi, mình phải bình tĩnh lại ngay.
~O~
Lam đỗ xe trước cổng. A, hôm nay căn nhà của Grandy không vắng bóng các nhân viên an ninh như hôm sinh nhật Nhã nữa. Chắc hôm đó Grandy đã bảo họ lánh mặt đi đâu đó để mọi người được tự nhiên.
- Thưa cô, tôi có thể giúp gì không? Một nhân viên an ninh mặc đồng phục lịch sự tiến lại phía Lam hỏi.
Lam bỏ kính râm ra, nhìn quanh một lượt, gật đầu.
- Tôi có hẹn với Grandy. Anh nói với cô ấy rắng có Lam tới hộ tôi.
Anh nhân viên an ninh móc bộ đàm trong túi ra xì xà xì xồ một hồi, cuối cùng cũng ra hiệu cho người bên trong mở cổng.
~O~
- Honey!
Grandy nhào ra ôm chầm lấy Lam, dắt lên phòng. Căn phòng rộng rãi được gắn điều hòa, đối diện chiếc giường lớn đặt một dàn tivi hiện đại, có phòng tắm riêng tiện nghi và đến hai tủ quần áo kê sát tường.
Grandy gỡ chiếc ba lô trên vai Lam đặt lên bàn, vòng hai tay quanh eo cô bạn gái ôm xiết vào người. Nụ hôn đẫm những khao khát bị kìm nén suốt một tuần lễ không được gần gũi. Vị ngọt nồng nàn trên đầu lưỡi, hai cơ thể nhưng chỉ có một chiếc bóng in trên sàn, họ ngã vào giường, tay vẫn giữ chặt người còn lại, vuốt ve trìu mến.
Trong vòng có mười lăm phút, tất cả quần áo đã dời hộ khẩu xuống nền nhà. Lam thậm chí không thèm bận tâm đèn bật hay tắt, mải mê tận hưởng sự mịn màng trên thân thể Grandy.
- Ah, honey, you don’t know how much I desire you the whole last week.
- I said I would make it up for you, didn’t I? That’s what I’m doing.
Lam hôn khắp cơ thể Grandy, khuôn mặt, cánh tay, đôi vai trắng nõn, chiếc cổ thơm ngát mùi nước hoa, những nụ hôn liên tục đến mức môi Lam dường như không rời khỏi làn da trắng hồng của Grandy. Cô gái tóc vàng nhắm nghiền hai mắt, tay vuốt khắp lưng Lam, giữ người yêu thật chặt, cô không muốn có bất kỳ khoảng cách nào giữa hai cơ thể đang nóng hừng hực chờ đợi được yêu thương. Lam mơn trớn vùng bụng êm ái của Grandy, làm bật ra tiếng cười khúc khích. Bàn tay phiêu du xa hơn về phía dưới, một luồng điện chạy dọc sống lưng Grandy, cô rướn người, giấu mặt vào dưới cổ Lam, thở dồn dập... Aaa - Grandy thở ra vui sướng, chồm lên hôn Lam âu yếm...
Lam ngồi tựa vào thành giường, ôm Grandy trong lòng, áp mặt vào mái tóc vàng mượt mà thoang thoảng mùi hương quyến rũ. Tay Grandy đặt trên vai Lam, khẽ vuốt ve làn da ấm áp...
Suốt buổi chiều hôm đó, hai cô gái không rời chiếc giường. Họ cùng xem phim, cùng cười, cùng bình luận về diễn xuất trong phim, những cuộc bình luận bị ngắt quãng bởi nhiều chiếc hôn say đắm. Gần như không lúc nào Grandy buông lơi đôi cánh tay khỏi cô gái xinh xắn cạnh bên. Đối với những kẻ đang yêu, một tuần xa cách có vẻ là quá nhiều, ít ra cũng nhiều hơn khả năng chịu đựng của họ.
Bữa tối được Grandy yêu cầu nhân viên phục vụ mang đến tận phòng. Cô không muốn Lam rời xa cô dù chỉ là nửa bước.
Sau bữa tối, lúc Grandy đang nghịch mái tóc của mình, Lam lên tiếng:
- Granny dear, I think there’s something we should talk about. (Granny cưng, mình có chuyện muốn nói với cậu.)
- Sure, anything you want, honey. (Chắc chắn rồi, điều gì cũng được hết, cưng à.)
Lam đang ngồi dưới sàn, lưng tựa vào giường, còn Grandy đang nằm trên giường, hai tay choàng quanh cổ người yêu. Lam im lặng, lựa chọn từ ngữ cho chính xác trước khi tiếp tục.
- My dad already knows that I have a lover. (Ba mình đã biết mình có người yêu rồi.)
- What? You told him? Now he knows about us all? Grandy giật thót cả mình, hét lên. (Sao? Cậu nói với ba cậu à? Giờ ba cậu biết hết về tụi mình rồi hả?)
- Calm down. He just knows that I have a lover, he doesn’t even know you are a girl. I let it out by accident, I’m sorry. (Bình tĩnh. Ba mình chỉ biết mình có người yêu thôi, ông thậm chí chưa biết cậu là con gái nữa. Mình bất cẩn làm lộ ra, mình xin lỗi.)
-Well... then that won’t be a problem. Grandy thở phào. (Ừm... nếu chỉ có vậy thì không thành vấn đề.)
- I’m thinking if we should tell everyone about our relationship. What do you think? Lam nói một cách thận trọng. (Mình đang nghĩ đến việc nói với mọi người về quan hệ của tụi mình. Cậu nghĩ sao?)
- I don’t think that’s a good idea at all, honey. We can’t do anything like that, I’m really sorry. Honey, please say you’re not mad with me. Grandy nói sau một thoáng trầm ngâm. (Mình không cho đó là ý hay đâu cưng à. Tụi mình không thể làm như vậy được, mình xin lỗi. Cưng, nói là cậu không giận mình đi.)
- Silly, I’ll never get mad with you by something like this. But may I know the reason why? Lam vỗ về cánh tay Grandy đang ở trên vai mình. (Ngốc quá, mình không bao giờ giận cậu vì mấy chuyện kiểu này. Nhưng mình có thể biết lý do không?)
- You know my dad is a politician, right? If we tell everyone about our relationship, it will turn out to be a scandal. My dad’s career, you know... And the company of my family... Would you understand this for me, honey? I really really love you, but I can’t do anything like letting people know about us. (Cậu biết ba mình là chính trị gia chứ gì? Nếu nói với mọi người về mối quan hệ của tụi mình thì sẽ gây scandal. Sự nghiệp của ba mình, cậu cũng hiểu... Còn công ty của gia đình mình nữa... Cậu hiểu cho mình được không cưng? Mình thật sự, thật sự yêu cậu, nhưng mình không thể để người ta biết về quan hệ của cậu với mình được.)
- I know you love me, and I love you too. But do we have to hide everything forever? How about my family? My dad told me he wanted to see my lover and I couldn’t refuse him. (Mình biết cậu yêu mình chứ, mình cũng yêu cậu mà. Nhưng tụi mình phải giấu hoài luôn sao? Còn gia đình mình? Ba mình nói ông muốn gặp người yêu của mình và mình thì lại không thể từ chối.)
- I don’t know. Why don’t you just tell him that you already broke up with your lover? (Mình chả biết. Cậu nói với ông cậu chia tay với người yêu rồi là xong chứ gì?)
Lam im lặng nghĩ ngợi một lúc lâu rồi ngập ngừng:
- I don’t think I could deceive him. That’s my dad we’re talking about, he knows me just too well. Anyway, I’ll give it a try. (Mình không nghĩ là lừa được ba mình đâu. Ba mình mà, ông biết mình rõ như lòng bàn tay ấy. Thôi, mình cũng cứ thử coi sao.)
- I... think I should take a bath, honey. Nghe Lam nói, Grandy hơi choáng váng, cô biết rằng Lam nói đúng. Cô không muốn tiếp tục đề tài này thêm nữa. (Mình... mình đi tắm một chút nha cưng.)
Grandy bước vào phòng tắm, đầu óc ngổn ngang những suy nghĩ. Cô bật vòi sen cho nước chảy xối xả vào mặt. Điều mà cô lo sợ cuối cùng đã tới. Lam có vẻ không muốn giấu giếm mối quan hệ của hai người. Với tính cách của Lam, nếu ba mẹ có không đồng ý, cô dứt khoát vẫn sẽ không bỏ rơi Grandy. Còn về ba mẹ Lam, thương đứa con gái hơn cả báu vật, nên cho dù có phản đối mối quan hệ tréo ngoe này đi nữa, họ cũng sẽ không ruồng bỏ Lam. Nhưng Grandy lại ở trong tình huống khác. Gia đình cô không phải là nơi có thể xảy ra tai tiếng. Tai tiếng sẽ phá hỏng sự nghiệp chính trị của ba cô, cản trở công việc kinh doanh của gia đình. Hậu quả là quá lớn để Grandy có thể mạo hiểm.
Nhưng chẳng lẽ cứ giấu mãi? Giấy không thể gói được lửa, quan trọng hơn, cả hai lại là con một...
Nước vẫn chảy, Grandy ước gì dòng nước có thể giúp cuốn phăng đi tất cả nỗi lo lắng trong lòng cô. Có khi nào Lam sẽ rời bỏ cô vì mệt mỏi việc yêu đương lén lút? Sau lưng cô, liệu Lam có người nào khác hay không? Điều này có thể lắm chứ. Chỉ có vài người bạn cùng trường biết về hai người, Lam lại đáng yêu như thế... Tim Grandy nhói đau. Viễn cảnh đó chính là điều cô lo sợ hơn tất cả. Cô tin tưởng người yêu của mình, nhưng cô yêu Lam, cô nghìn lần không muốn Lam âu yếm bất kỳ ai khác trong vòng tay đó.
Suy nghĩ của Grandy càng lúc càng rối loạn. Vội vã tắt nước, Grandy vơ cái áo choàng trên móc khoác vào người, mở cửa đi ra và ngã vào giường, tóc vẫn còn ướt sũng.
Lam thấy Grandy đang ở trong tâm trạng không tốt, không muốn quấy rầy Grandy bèn quyết định mình cũng nên đi tắm cho tỉnh táo.
Làn nước mát làm Lam cảm thấy khá hơn một chút. Cô mở nước nóng xả vào bồn. Trong khi chờ nước đầy, Lam trở lại đứng dưới vòi sen.
Cạch.
- Oh my, sweetie, what’re you doing here? Lam ngạc nhiên thấy Grandy đứng ngay cửa phòng tắm. (Trời, cưng, cậu vào đây làm gì?)
Grandy cởi áo khoác treo lên móc, bước lại ôm chầm lấy cô gái tóc đen còn đang ngơ ngác. Nước lạnh, nhưng thân thể Lam lại ấm, Grandy cười sung sướng - Lam đang ở trong vòng tay cô.
- Honey, say that you’re mine. Grandy nói khẽ. (Cưng, nói cậu là của mình đi.)
- What? I don’t get it. (Hả? Mình chả hiểu gì cả.)
- Please, say you’re mine. You love me, right? You belong to me, right? So you’re mine. Or is it that you don’t wanna belong to me? Grandy không hiểu nổi tại sao bỗng nhiên hai mắt mình cay xè. (Đi, nói cậu là của mình đi. Cậu yêu mình mà phải không? Cậu thuộc về mình mà phải không? Vậy thì cậu là của mình. Hay là cậu không muốn thuộc về mình?)
Lam nâng cằm Grandy lên, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc.
- As long as I live, I’m yours, ok? (Chừng nào mình còn sống thì mình là của cậu, chịu chưa?)
Lam ôm lấy Grandy, vuốt ve cô gái đang cười mà đôi mắt lại mọng đỏ. Lam không nhìn thấy nước mắt, cô đã bị lẫn vào dòng nước đang tuôn xối xả từ vòi sen, cô hôn lên mắt Grandy, xoa nhè nhẹ lên khuôn mặt đương ngập tràn hạnh phúc.
- Tell me, what’s wrong, why’re you crying? Lam dịu dàng hỏi, vẫn giữ Grandy trong lòng vừa với tay còn lại tắt nước. (Nói mình nghe, có việc gì vậy, sao cậu khóc?)
- I’m scared. (Mình sợ.)
- Scared of what? Giọng Lam đầy quan tâm. Grandy tựa đầu trên vai Lam. (Sợ cái gì?)
- Of losing you. Of being seperated from you. (Sợ mất cậu. Sợ phải xa cậu.)
- W... why? Why are you suddenly scared of things like that? (T... tại sao? Tại sao tự dưng cậu lại sợ mấy chuyện đó?)
Grandy nắm tay Lam bước vào bồn tắm. Ngồi trong làn nước ấm áp, có Lam trong vòng tay, Grandy cảm thấy tâm trí dịu hẳn đi.
- I’m sorry. Did I worry you? Sometimes I just think too much. There’s no way you would leave me, right, honey? (Mình xin lỗi. Mình làm cậu lo lắng phải không? Đôi khi mình nghĩ hơi xa xôi quá. Không đời nào cậu rời xa mình đâu, phải không cưng?)
- Of course. So stop worrying about silly things, you’re the one I love, I will never leave you unless you want me to. (Tất nhiên rồi. Vậy nên cậu đừng có lo lắng mấy chuyện vớ vẩn nữa, cậu là người mình yêu, mình sẽ chẳng bao giờ rời xa cậu trừ khi cậu muốn thôi.)
- Honey...
Grandy cẩn thận đẩy Lam tựa vào thành bồn tắm, gắn lên môi Lam nụ hôn đầy yêu thương. Chưa bao giờ Grandy thấy mình hạnh phúc hơn thế này. Lam yêu cô, có lẽ cũng nhiều như cô yêu Lam. Grandy chỉ cần có vậy. Nụ hôn chưa bao giờ ngọt ngào hơn, chưa bao giờ bỏng rát trên môi Grandy hơn bây giờ. Bỏng rát bởi đam mê, bởi yêu thương đang dâng trào. Tay Grandy chạy khắp thân thể mềm mại của Lam, đôi môi từ từ hạ xuống cổ, xuống vai, xuống ngực Lam...
|
Những tia nắng đầu tiên rọi qua lớp cửa kiếng, xuyên qua tấm màn xanh nhạt, soi sáng căn phòng đầy đủ tiện nghi. Trên chiếc giường đặt giữa phòng, tấm mền hờ hững không che hết được thân thể hai cô gái đang nằm đó.
Lam dụi mắt, nhận ra mình không phải đang ở nhà. Cô vén mấy sợi tóc trên trán, che miệng ngáp, đúng lúc một cánh tay trắng nõn khẽ vắt ngang qua ngực cô, một giọng nói trong vắt vang lên.
- Honey, it’s still early. (Cưng, vẫn còn sớm mà.)
Quay sang cô gái nằm cạnh bên, Lam mỉm cười với khuôn mặt xinh xắn có mái tóc vàng và đôi mắt xanh biếc đang âu yếm nhìn cô. Grandy cử động, ôm sát Lam vào người, hai cơ thể áp chặt vào nhau. Cảm giác từ làn da trần của Lam khién Grandy đỏ mặt, bối rối không dám nhìn vào đôi mắt đen đang hấp háy cười.
- This is exactly what I’ve been longing for. Giọng Grandy thầm thì. (Đây đúng là điều mình mong chờ lâu nay.)
- Exactly what you’ve been longing for? Lam kéo mền lên ngay ngắn, hỏi lại. (Đúng điều cậu mong chờ?)
- Waking up in the morning having you lying next to me, smiling at me, and especially, naked like this. This is unbelievable. Grandy nói lí nhí. (Thức dậy vào buổi sáng, có cậu nằm kế bên, cười với mình, mà lại còn, khỏa thân thế này. Mình chả tin nổi.)
- Huh? A ha ha ha. Lam di di ngón tay lên khuôn mặt đã đỏ lựng của Grandy trêu chọc.
- Don’t tease me. I just tell you what I think. (Đừng ghẹo mình. Mình chỉ nói cho cậu biết mình nghĩ gì thôi.)
Grandy chui tọt xuống dưới mền, Lam bèn chui xuống theo.
- Ha ha, sorry dear, I didn’t mean to, but I was really surprised by what you said. Do you know why? Lam thì thào vẻ bí ẩn, nhìn Grandy lắc đầu nguầy nguậy. (Ha ha, xin lỗi cưng, mình không có ý gì đâu, nhưng điều cậu nói làm mình ngạc nhiên lắm đấy. Cậu biết tại sao không?)
- ‘Cause that’s exactly what I’ve been longing for as well. (Bởi vì đó cũng đúng là điều mình mong chờ lâu nay.)
Dứt lời, Lam ngậm lấy đôi môi còn ngơ ngác của Grandy. Lam không nhớ nổi đây đã là lần thứ bao nhiêu cô hôn Grandy, nhưng cô không quan tâm, bởi niềm đam mê vui thích mà cô trao đi cũng như nhận được từ Grandy trong mỗi nụ hôn chưa bao giờ giàm bớt dù chỉ là chút ít. Lần này không phải ngoại lệ.
Grandy ghì Lam xuống giường, lướt môi quanh bộ ngực hoàn hảo của cô gái tóc đen đang nằm thở dốc. Lúc này Lam bỗng nhận ra điều gì đã đột ngột làm cô cảm thấy bị thu hút dữ dội bởi Grandy buổi sáng nay. Thứ mùi đang vương vấn trong không gian xung quanh cô không phải mùi nước hoa Grandy vẫn hay dùng. Đó là mùi hương tự nhiên từ cơ thể Grandy, thứ mùi từ da thịt sạch sẽ của một cô gái đang tuổi xuân thì. Nó còn hấp dẫn hơn cả mùi nước hoa hay bất cứ loại mỹ phẩm nào Lam từng biết. Lam hít căng buồng phổi thứ mùi quyến rũ ấy, cùng lúc đón nhận những hành động yêu đương từ Grandy...
~O~
Nguyên lăn qua lăn lại trên chếc giường của Lam. Suốt đêm qua Nguyên trằn trọc, hình ảnh Lam cứ bám rễ trong đầu cô bé, tệ hơn nữa, hình ảnh xuất hiện bên cạnh Lam là Grandy. Grandy, Grandy chứ không phải Nguyên. Cảm xúc Nguyên dành cho Lam ngày càng rõ ràng cũng kéo theo sự thay đổi trong phản ứng của cô bé với Grandy. Cảm giác đơn thuần khó hòa hợp ban đầu chuyển dần thành những cơn ghen nhức nhối trong lòng cô bé. Nguyên không đố kỵ hay thù hằn Grandy. Nguyên chỉ ghen. Vì Lam yêu Grandy.
Nếu không phải trái tim Lam đã thuộc về Grandy, Nguyên sẵn sàng cạnh tranh một cách công bằng để giành lấy trái tim ấy. Trớ trêu là cuộc chiến đã ngã ngũ trước cả khi cô bé ý thức được sự tham gia của mình trong đó.
Trong phòng hiện chỉ có một mình Nguyên. Lần đầu tiên kể từ khi quen biết, Nguyên mở mắt vào buổi sáng mà không nhìn thấy Lam. cô bé thở dài, xuống bếp tự rót cho mình một ly nước. Đồng hồ trong bếp chỉ 7h15, ông Thái đã đến sở làm. Không có ông Thái cũng chả sao, nhưng không có Lam...
Vô vọng. Giá mình đừng nhận ra mình yêu chị Lam lại tốt hơn. Chị ấy đã có Grandy. Mình không thể trở thành người thứ ba...
~O~
Ring... ring...
“ A lô. ”
“ Mẹ nè Lam, sao để điện thoại kêu lâu quá vậy con? Mà sao thở dữ vậy Lam, bệnh hả? Có sao không con? Uống thuốc chưa? ”
“ Dạ không, không có gì đâu mẹ, con đang... vận động chút thôi, mẹ cứ nói đi. ”
“ Ừ. Ngày mai mẹ về, con gái ra bến xe miền Đông đón mẹ nha. ”
“ Con, ưm, đang ở nhà bạn chơi, định hai ba hôm nữa mới về. ”
“ Chậc, vậy thì thôi, để mẹ gọi cho ba con ra đón. Chơi vui nghe con gái, ngủ sớm đi, khuya rồi đó. ”
“ Dạ. Chúc mẹ ngủ ngon. ” Lam tắt máy.
- Oh my, that was close. (Trời, xém chết.)
- Look who’s talking. You prevented me from picking up the phone, talking you were gonna... (Xem ai nói kìa. Cậu không cho mình nghe điện thoại chứ ai, cậu nói cậu sắp...)
- Geez, stop it. Grandy đỏ mặt. (Ê, thôi nha.)
Grandy bám vào vai Lam, ấn môi mình vào môi người yêu. Một lúc sau, Lam khẽ đẩy Grandy ra, hỏi:
- Hey sweetie, who’s the guy we met this afternoon? I’ve never seen him around here. (Cưng nè, anh chàng tụi mình gặp ban chiều là ai vậy? Mình chưa từng thấy anh ta bao giờ.)
- My dad’s asisstant, Jimmy. He vistits to see if I’m ok, that’s all. (Trợ lý của ba mình, Jimmy. Anh ta ghé xem mình thế nào, vậy thôi.)
- I don’t know why, but I have bad feelings about him... (Mình chả biết, nhưng mình có cảm giác không tốt về anh ta...)
- My, don’t mention any guy when you’re with me. Grandy cau có. (Thôi đi, đừng có nhắc anh chàng nào khi cậu ở với mình chứ.)
Lam vẫn miên man với suy nghĩ của mình.
- …he made me feel like he’s gonna do something really really bad... ( …anh ta khiến mình nghĩ anh ta sắp làm điều gì tồi tệ lắm...)
- You don’t have to think about him too much anyway. Grandy bắt đầu bực dọc. (Nhưng cậu đâu cần phải nghĩ ngợi về anh ta nhiều vậy.)
- ... though he looked handsome, he... (... dù trông thì cũng đẹp trai, anh ta...)
- Arg, that’s enough, you must be punished. (A, đủ rồi nha, phải phạt cậu thôi.)
- Hey, I didn’t mean... hey, wait, that’s... you naughty girl... (Hê, mình đâu có ý... hê, chờ chút, nè,... cậu hư ghê nha... )
|
Năm ngày sau, buổi tối, khi cả nhà đang xem tivi, Lam đánh tiếng:
- Ba mẹ, con có chuyện muốn nói.
- Ừ, sao con?
- Con với người yêu của con, tụi con chia tay rồi. Lam nói dứt khoát.
- Hả, con có người yêu hồi nào vậy Lam? Bà Yên ngạc nhiên.
- Cái gì, sao vậy con? Ông Thái lại kêu lên tiếc rẻ.
- Dạ, là vầy, khoảng một tháng trước con có quen một... người, rất dễ thương, tụi con cũng khá hợp ý...
- Vậy sao chia tay hả con, ba thấy anh ta được lắm mà. Ông Thái nói, quên mất ông còn chưa gặp anh ta lần nào.
- Vấn đề là ở chỗ anh ta phải đi đi về về hoài ba à, tụi con không có nhiều thời gian cạnh nhau, nên con quyết định chia tay. Lam đáp, cô đã soạn sẵn “kịch bản” này từ trước.
Ông Thái trầm ngâm, thì thào trao đổi với vợ.
- Sao chia tay bạn trai mà trông con bình thản quá vậy? Ông hỏi Lam.
- Chắc... tại tụi con cũng chưa có gì. Lam phân trần, có vẻ không thuyết phục lắm, nên vội thêm. Con đã nói với ba từ trước rồi, tụi con chưa có gì chắc chắn mà.
Ôi, con nít bây giờ... Ông Thái nhủ thầm, thở dài:
- Ừ thôi thì đó cũng là việc riêng của con, còn gì nữa không con?
- Dạ, vậy thôi, con về phòng đây.
Lam rút lui trong yên lặng, Nguyên lót tót đi theo, nét bàng hoàng trên mặt còn chưa kịp biến mất.
- Chị Lam, chị chia tay Grandy thiệt hả, sao dòm chị tỉnh rụi vậy?
- Suỵt, vô phòng, chị kể cho nghe.
...
- Vậy ra nãy giờ chị nói xạo đó hả?
- Ừm hừm, đại để là vậy. Có ba mẹ “tâm lý” cũng đỡ. Từ giờ khỏe rồi, haaa... Lam thả người rơi tự do xuống giường, cười sung sướng.
Không tin nổi mọi sự lại đơn giản đến vậy, đến mình cũng ngạc nhiên, không ngờ ba mẹ tin mình dữ vậy, hi hi.
Nguyên ngồi xuống bên cạnh lẩm bẩm:
- Hồi nãy em cứ tưởng...
- Ha ha, chị với Granny đâu phải dễ mà chia tay.
Mắt Nguyên thoáng nét buồn, cô bé bỗng có cảm giác tội lỗi. Lam chẳng để ý điều đó, đầu óc đang tính toán nên đi đâu chơi với Granny vào ngày mai.
Đêm đó, Nguyên nằm gần Lam hơn mọi khi...
~O~
Ba tháng tiếp theo đối với Lam và Grandy chẳng khác gì được sống trên thiên đường. Lam tận dụng những ngày ba mẹ đi công tác để đến nhà Grandy ngủ qua đêm, sáng lại đi học cùng. Chỉ mấy tiếng không được gặp hay nghe giọng Grandy là Lam trở nên cáu kỉnh, bồn chồn. Grandy cũng chẳng khá hơn, giờ ra chơi nào cô cũng đứng chờ ngay trước phòng học của Lam. Hai người như hình với bóng, các bạn cùng lớp với Lam bắt đầu lấy làm lạ. Nhưng Lam mặc kệ, không thanh minh, không giải thích, ai hỏi đều chỉ cười ruồi, lảng qua chủ đề khác. Cô không phải kiểu người sợ dư luận hay thích thanh minh thanh nga, nhưng cô tôn trọng ý của Grandy muốn giữ kín mối quan hệ này. Trước mặt người khác, Lam và Grandy tránh tối đa những hành vi thân thiết quá mức, cộng với tài ứng xử của Lam nên trong mắt người quen của hai người, Lam và Grandy đơn thuần là đôi bạn rất thân thiết, vậy thôi.
Dĩ nhiên vẫn có người biết thực chất mối quan hệ của Lam và Grandy, nhưng Ana, Daniella, Tuệ, Linn, Kat, hay thậm chí Nhã, không tồi đến mức tiết lộ điều đó ra.
Đối nghịch với những ngày màu hồng của Lam và Grandy, Nguyên phải nếm những ngày chịu đựng khổ sở nhất mà cô bé từng biết. Lam thường xuyên vắng nhà, nhiều buổi tối ngủ lại chỗ Grandy. Nguyên cố gắng quên, vùi đầu vào học và học. Nhưng điểm số càng đi lên thì tâm trạng Nguyên càng xuống dốc. Nguyên không thể bắt mình ngưng nghĩ đến Lam. Phản ứng của Nguyên với sự hiện diện của Lam giờ còn mạnh hơn trước, chỉ cần một cái nháy mắt, một nụ cười, hay thậm chí một tiếng thở dài của Lam cũng đủ để Nguyên toát mồ hôi vì phải kiềm chế cảm xúc ào ạt trong lòng.
~O~
Lam ném ba lô lên bàn, tiến lại chỗ Grandy. Hai người đang trong phòng riêng của Grandy.
- Dear, you’ve been strange lately. Is there anything wrong? (Cưng, dạo này cậu lạ lắm. Có chuyện gì phải không?)
Vòng tay xiết lấy Grandy đang tư lự nhìn ra cửa sổ. Grandy cười rất khẽ.
- Not really, honey, you don’t have to worry. (Cũng không hẳn, cậu không cần phải lo cưng à.)
Lam nhíu mày. Câu trả lời của Grandy chỉ càng làm cô thêm lo lắng.
- You look down. There must be something, you know you can’t lie to me. (Cậu trông tệ lắm. Chắc chắn phải có chuyện gì, cậu cũng biết cậu không nói dối với mình được mà.)
- I’m fine, I’m fine, honey. Don’t worry, I don’t like seeing you like this. (Mình không sao, không sao mà cưng. Đừng lo lắng, mình không muốn thấy cậu thế này.)
Điệu bộ của Grandy khiến Lam mất kiên nhẫn, cô to tiếng:
- What’re you saying? You’re having problems but you tell me not to worry? What am I to you? Tell me, whatever it is you’re hiding from me, or I’ll... (Cậu đang nói cái gì vậy? Cậu đang gặp rắc rối mà lại bảo mình đừng lo? Mình là gì của cậu chứ? Nói cho mình biết điều cậu đang cố giấu đi, nếu không mình...)
Grandy vội xoay lại, dỗ dành khuôn mặt đang nóng bừng vì giận, và nhìn thẳng vào mắt Lam. Cô luôn biết cách làm nguôi cơn tức giận của người yêu hiệu quả nhất.
- C’mon, are you angry with me? (Thôi mà, cậu nổi giận với mình đó hả?)
Ánh mắt của Grandy khiến Lam xìu như cọng bún ngay lập tức. Lam nắm chặt tay Grandy van nài:
- ‘Course not, I just wanna know what’s troubling you, I wanna help. You know I’ll do whatever I can to make you feel better, all you have to do is tell me and... (Tất nhiên là không rồi, mình chỉ muốn biết điều gì đang làm cậu lo lắng, mình muốn giúp mà. Cậu biết mình sẽ làm bất cứ điều gì để giúp cậu thấy khá hơn mà, cậu chỉ cần nói với mình và...)
- I’m fine. Nụ cười trên môi Grandy đang bị phản bội bởi những điều Lam nhìn thấy trong đôi mắt xanh. (Mình không sao.)
Grandy kéo Lam lại giường. Họ âu yếm với tất cả sự nồng nhiệt, như thể đây chỉ mới là lần đầu được chạm vào nhau.
~O~
Lam nhìn Grandy ngủ trong vòng tay. Nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Lam vẫn đăm đăm ngắm nghía thiên thần của trái tim cô, không buồn chú ý đã quá giờ lên giảng đường. Chưa bao giờ Lam thấy Grandy cuồng nhiệt như đêm qua, cuồng nhiệt đến mức gần như cuống quít lên, như là họ không có đủ thời gian để bên nhau. Lam ngạc nhiên vì Grandy đòi hỏi nhiều hơn thông thường, nhiều hơn rất nhiều, suốt đêm luôn giữ chặt lấy cô. Gần bốn giờ sáng, Grandy lả đi vì mệt trong vòng tay Lam. Cô gái tóc đen không dám cử động dù chỉ là một ngón tay, để yên cho Grandy ngủ nhưng trong tâm trí thì đang lo lắng đến bấn loạn.
Chắc chắn là có chuyện. Hành vi của Granny đêm qua không bình thường. Ánh mắt cũng vậy, rất lạ. Không thể tự nhiên mà Granny lại đột ngột gọi điện nói rằng muốn mình ở lại đêm qua. Tại sao lại phải vội vàng như thế, nếu không phải cô ấy đang có vấn đề gì? Granny có thể bàn bạc với mình, tại sao cô ấy không làm như vậy? Gọi mình đến chỉ để đẩy mình vào giường không một lời giải thích? Đã bao giờ Granny làm thế này đâu, rốt cục là có chuyện gì chứ?
Lam không ngăn nổi một tiếng thở dài, vô tình đánh động cô gái tóc vàng đang cuộn tròn trong lòng cô.
- Honey, is that you? You’re awake? Grandy dụi mắt. (Cưng, là cậu đấy à? Thức rồi sao?)
- Yeh, it’s me. Lam hôn lên trán Grandy. Go back to sleep, I’ll stay with you. Let’s have today off. (Ừ, mình đây. Ngủ tiếp đi, mình sẽ ở đây với cậu. Hôm nay tụi mình sẽ nghỉ học.)
Im lặng. Lam nghe tiếng gió lùa vào từ cửa sổ, đẩy tấm màn bay bay. Ngọn gió xuân ấm áp vờn quanh hai cô gái đang nằm bất động, mỗi người có những nỗi niềm suy nghĩ riêng. Gió ngừng thổi, thời gian cũng ngừng trôi. Hai cô gái vẫn nằm đó.
- What time is it? Grandy hỏi, giọng run rẩy. (Mấy giờ rồi?)
- Seven fifty, but don’t worry my dear, we can just stay here all if you want to. (Bảy giờ năm mươi, nhưng cậu đừng lo cưng à, nếu cậu muốn thì tụi mình cứ việc ở đây thôi.)
Lam xoa nhẹ đôi vai Grandy, giật mình phát hiện chúng đang run lên. Lam gỡ ngay đôi tay đang che mặt của người yêu ra, sững sờ thấy đôi mắt Grandy đã chuyển sang màu đỏ tự lúc nào, nước mắt đang chảy ra như suối. Lam quính quáng lấy tay chùi nước mắt cho Grandy.
- What’s wrong? Granny, there must be something wrong, right? Don’t cry, tell me, together we can get through everything. Granny, stop crying and tell me, what happened? (Có chuyện gì vậy? Granny, có chuyện gì không ổn đúng không? Đừng khóc, nói mình nghe đi, cùng nhau tụi mình sẽ vượt qua hết. Granny, nín đi, nói mình nghe có chuyện gì.)
- There’s... there’s nothing we can do. Grandy nắm chặt tay Lam. (Tụi mình không làm gì được đâu.)
- Don’t be silly, why don’t you just tell me the problem? How can you know it can’t be solved when you haven’t told me yet? Maybe I know how to make it right. (Đừng có ngốc, sao cậu không chịu nói mình nghe vấn đề đó chứ? Sao cậu biết nó không thể giải quyết khi mà cậu còn chưa nói mình nghe? Biết đâu mình có cách giải quyết.)
- No you don’t. (Cậu không có đâu.)
Grandy lao vào phòng tắm. Lam nghe tiếng nước chảy xối xả, và tiếng khóc... cô nhào tới đập cửa.
- Granny, Granny, open the door, what are you doing in there? Open the door. (Granny, Granny, mở cửa, cậu đang làm gì trong đó vậy? Mở cửa.)
Tiếng Grandy vọng ra từ trong phòng tắm, nghẹn ngào:
- I’m fine. Get dressed, I’ll be out there in a minute then we can talk about this. (Mình ổn. Cậu mặc áo vào đi, mình sẽ ra trong một phút nữa thôi rồi tụi mình sẽ nói chuyện.)
“Một phút” của Grandy kéo dài gần một tiếng đồng hồ. Không còn tiếng khóc nữa. Lam đã mặc quần áo tươm tất. Cô có linh cảm điều gì đó sắp xảy ra. Một điều vô cùng tồi tệ.
Xoạch.
Grandy ăn mặc chỉnh tề bước ra. Nếu không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe thì chắc không ai nghĩ cô vừa khóc, bởi khuôn mặt Grandy chẳng biểu lộ chút gì có thể gọi là cảm xúc.
Lam ngước nhìn Grandy chờ đợi.
- Let’s split up. I don’t wanna be with you any more. (Chia tay đi. Mình không muốn ở bên cậu nữa.)
Giọng lạnh ngắt. Lạnh như gió đông. Không gian căn phòng đột ngột đóng băng. Không âm thanh, thậm chí là tiếng hít thở của một sinh vật sống. Không chuyển động, thậm chí là một cơn gió vô tình bay ngang.
Đầu óc Lam đông đặc lại. Đôi môi từng tuyên bố sẽ yêu cô suốt đời giờ có thể phát ra một lời như thế? Câu nói vang đến tai Lam làm cô choáng váng. Chắc chắn cô đã nghe nhầm. Đây không thể là sự thật. Họ chỉ vừa mới rời vòng tay nhau sau một đêm hạnh phúc, Grandy chẳng có lý do gì để chia tay người mà mình yêu thương nhất, đúng không?
Toàn thân Lam cứng ngắc, mắt mở trừng trừng, đến phổi cũng ngừng lưu chuyển dưỡng khí. Hoàn toàn bất động.
- You don’t say anything. So that means you agree with that. (Cậu không nói gì cả. Vậy nghĩa là cậu đồng ý.)
- NO! WHAT ARE YOU SAYING, DON’T WANNA BE WITH ME ANY MORE? HOW ON EARTH CAN YOU SAY SUCH THING LIKE THAT? (Không! Cậu đang nói cái gì vậy, không muốn ở cạnh mình nữa? Làm quái gì cậu nói được một điều như vậy hả?)
Lam hét lên, vùng đứng dậy thở hổn hển. Cô gắng trấn tĩnh lại, hạ giọng.
- This is a joke, right? Don’t ever say it again, or I’ll be really angry. You hear me? Don’t ever say it again, I’m not good at behaving when I’m mad. (Cậu đùa thôi phải không? Thôi đừng bao giờ nói câu đó nữa, không là mình nổi giận thật đấy. Cậu nghe không? Đừng bao giờ nói điều đó nữa, mình mà giận thì hành xử tệ lắm đấy.)
- This. Is. Not. A. Joke. I’m saying very clear that I want to break up with you, don’t you understand? (Đây. Không. Phải. Chuyện. Đùa. Mình đang nói rất rõ rằng mình muốn chia tay, cậu không hiểu à?)
- STOP THAT! ENOUGH! ... I’m... I’m sorry, I didn’t mean to shout at you. Tell me you’re just kidding, and I’ll forget all about this. (Ngưng ngay! Đủ rồi! ... Mình... mình xin lỗi, mình không định hét vào cậu đâu. Nói với mình cậu đùa đi, mình sẽ quên hết chuyện này.)
- How many times do I have to tell you I’m not kidding? Everything between us is over. From now on... (Mình phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa đây? Mọi thứ giữa tụi mình đã hết rồi. Từ giờ trở đi...)
- Why? (Tại sao?)
- I told you, I don’t wanna be with you any more. (Mình đã nói rồi, mình không muốn ở cạnh cậu nữa.)
- What about last night? Do you need me to remind you of how agressive you were? (Vậy đêm qua thì sao? Có cần mình nhắc lại cho cậu nhớ cậu đã hăng thế nào không?)
- It has nothing to do with this. Just... our last night together before spliting up. (Chẳng liên quan gì đến chuyện này hết. Chỉ là... đêm cuối trước khi tụi mình chia tay.)
- Oh yeh? Can’t you see it’s very riddiculuous? You slept with me just a hour ago and now you say as if you didn’t want it to happen ever again? Who can believe it? Who do you think I am, only some one to sleep with? (Thế à? Cậu không thấy nực cười sao? Cậu vừa ngủ với mình một tiếng trước và giờ cậu nói năng như thể không bao giờ muốn điều đó xảy ra nữa? Ai mà tin? Cậu nghĩ mình là ai vậy, một người để cậu ngủ cùng thôi sao?)
- Don’t say that. Grandy lạc giọng. I’ve never thought of you like that. You don’t have to exaggerate things like this, that lovers break up happens everyday. (Đừng nói vậy. Mình không bao giờ nghĩ về cậu kiểu đó. Cậu không cần phải phóng đại sự việc lên, chuyện người ta chia tay vẫn xảy ra hàng ngày đó thôi.)
- DON’T CHANGE THE TOPIC. WE’RE TALKING ABOUT US. US. NOT ANY OTHER LOVERS. WE’RE NOT LIKE THEM. (Đừng có đổi đề tài. Chuyện là về tụi mình. Tụi mình. Không phải người ta nào hết. Tụi mình không giống họ.)
- You’re always short-tempered. Calm down, will you? (Cậu lúc nào cũng nóng tính quá. Bình tĩnh lại được không?)
- ...
- ...
- Tell me what really happened, what made you wanted to break up with me, if you hide anything, I swear I won’t let you leave this room. (Nói mình nghe điều thật sự đã xảy ra đi, điều làm cậu muốn chia tay mình , cậu mà giấu điều gì, mình thề mình không để cậu ra khỏi đây đâu.)
|