Em Là Của Tôi
|
|
- Chào con yêu, ba mẹ đi công tác chuyến này sẽ hơi lâu. Ở nhà nhớ tự chăm sóc mình đó.Mẹ tôi dặn mấy câu rồi xách vali đi ra xe. Ba mẹ tôi kinh doanh nên thường bận suốt, cứ bỏ tôi ở nhà một mình với con kibo, con mèo cưng tôi nuôi. Đang đứng như đứa trẻ bị bỏ rơi không biết làm gì thì cái đồng hồ reo lên, tôi chợt nhớ ra hôm nay có cuộc họp quan trọng ở công ty tôi làm.Phi thân lên phòng vệ sinh, make up, thay đồ ít nhất 1 tiếng h phải làm trong 15 phút để kịp h. Tôi muốn phát điên lên. Tôi chạy xe hết tốc độ đến nơi. Tôi đi vào mà lòng lo lắng, cái không gian im lặng này có khi nào có một cái gì đó đột nhiên xuất hiện hù chết tôi không. Tôi đi vội đến phòng họp, đó là một cái phòng rất lớn. Tôi có thể lẻn vào. Nghĩ là làm tôi đang cố gắng rón rén nhất mở cái cửa bước vào thì: - Hôm nay đến đây thôi, các anh chị về làm việc đi, cuộc họp kết thúc. What? Tôi đứng đơ ra đó. Tôi nhớ tôi đi trễ có vài phút thôi mà, không lẽ họp quan trọng mà chỉ có mấy phút. Họ nói gì mà nhanh vậy. Tôi còn đang nghĩ. - Cô Kỳ An, đi theo tôi. Cái giọng nói ban nãy, tôi giật thót tim, là giọng nữ nhưng nó lạnh lùng và mang đầy quyền lực. Chắc có thể là một người ghê gớm, tôi phải cẩn thận, tôi tiến lên một cách chậm hết mức có thể. Người đó vẫn ngồi đó, chờ tôi. Tôi cúi đầu, lí nhí: - Dạ em chào chị, có việc gì chị gọi em ạ. Trong lòng tôi như gào thét lên, có khi nào ai kia vì thấy tôi đi trễ mà nhỏ nhen không tha cho tôi. Lại cái giọng nói đó. Làm tôi đơ ra. - Cô Lâm Kỳ An, 23 tuổi mới ra trường, cha mẹ là doanh nhân chưa có người yêu,...( còn nhiều lắm). - Sao chị lại điều tra tôi làm gì. Tôi quên mất mình một chuyện quan trọng người ta là cấp trên mà hỏi ngược lại. Thật sự là chưa quen biết gì mà lại biết cả chuyện tôi chưa có người yêu thật là quá lắm rồi. Tôi ế nhưng vẫn đẹp. - Cô không cần biết đều đó. - Vậy thôi, tôi xin phép chị tôi về làm việc. Thật là mới sáng gặp phải người nhiều chuyện, dở hơi, tôi rủa thầm. Tôi cúi đầu định bước đi. Thì người đó cũng lên tiếng.
|
- Cô Kỳ An đi trễ, không tôn trọng cấp trên, không hoàn thành nhiệm vụ trừ 1 tháng lương. Tôi như bị sét đánh trúng, khi nghe chị ta nói như vậy. Thầm nghĩ mình xui xẻo gặp phải người xấu rồi. Nhưng đi toi cả lương thật không cam tâm, tôi cố nhẹ giọng năn nỉ người ta: - Chị ơi em có việc nhà nên đến trễ có 5 phút thôi, em là nhân viên đâu dám trái lệnh cấp trên, em luôn cố gắng làm việc mong chị bỏ qua cho em. Vừa nói tôi cũng ngước lên nhìn cái người khó ưa trước mặt. Trong đầu tôi nghĩ chắc người này xấu xí, gái già nên khó tính, thấy trẻ nên bắt nạt nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tôi. Nó sụp đổ tan nát hết. Chị ta không phải xấu mà là rất đẹp. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt nâu, làn da trắng như tuyết ấy, đôi môi căng mọng đầy vẻ quyến rũ, với mái tóc dài xõa vai làm người ta xao xuyến khi nhìn vào. Nhưng thần thái lại toát ra vẻ lạnh lùng, xa cách. Và đặc biệt một chỗ là cái vòng ngực đồ sộ sau lớp áo công sở như sắp trào ra làm tôi thấy thật ganh tỵ. Nếu so sánh với chị ta tôi chỉ bằng 1/10 quả núi đó.
|
Hơi bị thích truyện này rồi nha :33 típ đi ạ
|
|
(t.g: cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện nhìu lắm) <3 ____________________________ Tôi cứ ngẵn người ra vì ngắm người ta. Sao thật quen thuộc. Có cái gì đó hơi sai. Tôi sợ mình nhìn chút nữa sẽ bị bỏ bùa yêu mất. Nên cứ nhìn ngó lung tung trong phòng mà không thấy được cái người cao ngạo kia đang nở một nụ cười. Thật đẹp. - Cô đi trễ có lý do tôi bỏ qua. Nhưng cô phạm lỗi gì mà cũng không biết thì nên tôi có quyền xử lí theo qui định. Tôi vò đầu suy nghĩ mãi, công việc tôi luôn làm tốt( rất tự tin), với mọi người cũng lun vui vẻ, hòa đồng, chịu chi(ăn chơi). Tôi quyết tâm phải hỏi cho ra lẽ, tôi không chấp nhận bị mất tháng lương không rõ ràng như vậy: - Xin lỗi chị, em không biết em phạm phải lỗi gì, mong chị nói cho em biết. Chị ta nhìn tôi,rồi đứng lên đi lại gần tôi,càng lúc càng gần làm tôi bủn rủn cả người,chị ta không chỉ đẹp mà thân hình cũng thuộc loại người mẫu đồ tắm mất, cái body đồng hồ cát lộ rõ ra sau mỗi bước đi của chị ta, nếu là nam nhân chắc bị đau tim mất nhưng tôi là nữ nhân nên không sao(may quá) choáng chút thôi. Chị nói: - Tôi nói với cô đi theo tôi là mệnh lệnh nhưng cô không đi, nói chuyện với cấp trên lại nhìn chỗ khác. Thái độ không tốt. Ko trách nhiệm. Trừ 1 tháng lương. Không cần biện minh Tôi thấy như quay cuồng theo lời chị nói, đúng là gặp phải chị ta tôi xui xẻo rồi. Rõ ràng là không có qui định nào như vậy. Chị ta muốn ức hiếp tôi thì có. Sau này sẽ thế nào nữa đây. Tôi không dám nghĩ. Sợ mình sẽ mất ngủ mấy đêm vì người đẹp mà quá đáng ghét đó. Tôi không muốn nói gì với chị ta nữa, tôi kiếm lý do - Dạ, em xin lỗi chị. Em sẽ ghi nhớ(tg:thù thì có) lời chị nói. E xin về phòng làm việc. Tôi quay lưng đi ngay, không đợi chị ta trả lời.
|