Ông Xã Bí Mật Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chap 45
Thái Nghiên nói vậy có một nửa là cố ý, anh đang đặc biệt nói cho Diên Cẩn Tỉ nghe. Có điều anh cũng nghĩ lại cẩn thận, quả thực điều kiện của Lý Quân rất tốt, nếu có một ngày thật sự trở thành tổng tài phu quân của tập đoàn Phác Thị, cũng không có gì kỳ lạ, bất kể là ai cũng không cảm thấy hai người họ không xứng đôi.
Dù sao thì Thái Nghiên cũng nhận thấy, nhất định Diên Cẩn Tỉ không xứng, chưa nói đến xuất thân, còn lớn hơn Phác Tổng một tuổi, diện mạo cũng không quá nổi bật, trước kia còn từng sống chung với một nhân viên cấp cao trong công ty, chẳng lẽ lại để tổng tài của các anh đi nhặt lại đàn ông của cấp dưới sao.
Cho nên mới nói suy nghĩ của Diên Cẩn Tỉ thật quái lạ, bình thường luôn biểu hiện rõ ràng, chỉ còn kém nói cho toàn bộ thế giới biết anh ta là người đàn ông được Phác Tổng tin tưởng nhất, là người đàn ông có hy vọng làm tổng tài phu quân nhất.
Chưa nói đến việc thư ký thủ tịch là chức vị mà tất cả mọi người trong phòng thư ký đều mơ ước, chỉ nhìn vào tính tình hay coi thường người khác của Diên Cẩn Tỉ, chẳng có một ai ủng hộ anh hết, vốn dĩ anh đã không được các nhân viên nam trong công ty yêu thích rồi, nếu anh thượng vị, có lẽ sẽ không ít người tức giận muốn chết.
Cho nên hiện tại sự xuất hiện của Lý Quân rất được mấy người Thái Nghiên chào đón, đây mới thật sự là đối tượng khiến người ta phải tâm phục khẩu phục đấy.
"Anh vừa nói vậy tôi cũng nhận ra chút manh mối." Diên Luân nghe xong thì vui vẻ, anh còn ghét Diên Cẩn Tỉ hơn cả Thái Nghiên, bởi vì anh và Diên Cẩn Tỉ có cùng họ. Một người là Diên Cẩn Tỉ, một người là Diên Luân, trước đây còn có người tưởng hai anh là anh em cơ, nếu không phải anh đã kết hôn rồi thì anh chính là người được đề cử làm thư ký thủ tịch. Thư ký thủ tịch trước bị phái sang Pháp làm việc, vốn tưởng mình được thượng vị, thế mà lại bị một Diên Cẩn Tỉ mới lên tầng 35 không bao lâu thế chỗ, làm sao mà trong lòng anh không hận được.
Diên Luân liếc sang Diên Cẩn Tỉ một cái, nói tiếp: "Anh nói thử xem lý do Lý Quân đến công ty làm việc có phải chỉ là viện cớ thôi không. Có lẽ Phác Tổng của chúng ta sắp xếp như vậy là để được ở chung nhiều cùng Lý đại mỹ nam đấy, có khi hai nhà đang có ý làm thông gia cũng nên."
Được người khác phụ họa, Thái Nghiên càng dũng cảm hơn: "Thật sự rất xứng đôi, trai tài gái sắc quá đi. Phác Thị chúng ta vốn đang hợp tác với Nhuận Hoa, làm thông gia thì hay quá rồi, nếu tôi là Phác Tổng chắc chắn sẽ thích Lý Quân, tìm đâu ra một đối tượng kết hôn thích hợp được chứ."
"Tuy là quy mô của Nhuận Hoa nhỏ hơn chúng ta, nhưng thấp cưới cao giả mà, người môn đăng hộ đối quá cũng chưa chắc là một thiên bạch đại thiếu gia xinh đẹp"
Diên Luân gật đầu liên tục cắm thêm một đao: "Ừ, nói rất có lý, có điều thấp cưới cũng không thể thấp quá được. Nhân viên bình thường không có gia thế bối cảnh như chúng ta cực kỳ không thích hợp, thân phận chênh lệch quá lớn, hơn nữa cũng không trợ giúp được gì cho công ty, không biết chừng còn bị người ta cười nhạo nữa."
Diên Cẩn Tỉ ăn cơm mà sắp bẻ gãy đũa tới nơi. Anh biết mấy lời cay nghiệt kia đều là đang nói cho anh nghe, nhưng anh lại không thể phản bác tức giận ngay trước mặt được, không thì bao nhiêu mặt mũi đều mất hết.
Diên Cẩn Tỉ chỉ có thể chịu đựng, hiện tại dù nói gì cũng không được, chỉ khi sau này thật sự ngồi được trên vị trí kia mới có đủ sức mạnh, tạm thời cứ nhẫn nhịn đã, cứ quan sát Lý Quân kia trước rồi nói sau.
...
Lý Quân được ra ngoài ăn trưa cùng Phác Thái Anh nên tâm tình không tồi. Nhà hàng là do anh đặt, bầu không khí khá tốt, bất luận là cách trang trí, những ngọn đèn hay là những món ăn đều rất thích hợp cho các đôi tình nhân. Anh tin chắc phụ nữ là động vật dễ bị kích thích, trong một không khí đặc biệt nào đó, rất dễ nảy sinh những tình cảm mà bình thường không dễ nảy sinh.
Lý Quân cũng không trông cậy vào việc chỉ sau một bữa cơm mà Phác Thái Anh thích mình, thế nhưng tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng vun đắp, chung quy lượng biến cũng sẽ dẫn đến chất biến, anh muốn làm Phác Thái Anh nhận ra sự hoàn mỹ của mình trong mấy ngày nay.
Suy nghĩ thì tốt đẹp thật đấy, thế nhưng còn chưa ăn cơm mà anh đã bị mất mặt rồi.
Hai người vừa mới đi vào nhà hàng đã có một người đàn ông trung niên mặc âu phục lịch sự xuất hiện, chào hỏi Phác Thái Anh một cách cung kính: "Phác Tổng, sao ngài lại tới đây. Chỗ này đông người, phòng của ngài vẫn luôn được giữ nguyên, để tôi đi sắp xếp cho ngài ngay?"
Trong nhất thời, Lý Quân không hiểu rõ tình hình lắm, anh khó hiểu hỏi: "Không phải lúc trước tôi gọi điện, các ông nói là không còn phòng sao?"
Người đàn ông trung niên kia hơi căng thẳng, cung kính nói với Lý Quân: "Thật sự xin lỗi, những phòng khác quả thật không còn, nhưng phòng của Phác Tổng thì lúc nào cũng để dành riêng cho Phác Tổng."
"Chị Phác, chị bao nhà hàng này theo tháng hay theo năm vậy?" Lý Quân vô cùng khó hiểu, giá cả của nhà hàng này không hề thấp, dù là bao theo tháng hay theo năm đều không hợp lý.
Phác Thái Anh cười nói với người đàn ông trung niên kia: "Giám đốc Triệu, chúng tôi sẽ ăn ở đây." Rồi ra hiệu cho Lý Quân gọi món. "Tùy tiện gọi đi, không mất tiền. Vì A Ni rất thích nhà hàng này, nên tôi đã thu mua từ đầu năm, hiện tại nó là công ty con của Phác Thị." Căn phòng tốt nhất với bầu không khí khác biệt nhất của nhà hàng cũng là do nàng chuẩn bị riêng cho nàng và Kim Trân Ni, nàng không muốn bất kỳ ai làm căn phòng đó nhiễm bẩn.
Lý Quân: "..." Rốt cuộc là mình xui xẻo đến mức nào chứ, mà lại chọn đúng nhà hàng này, lúc trước còn nói mời người ta ăn trưa, giờ thì hay rồi, anh đâu thể mua đồ trong cửa hàng của Phác Thái Anh để mời Phác Thái Anh được, không phải là làm Phác Thái Anh mất mặt sao.
Càng khiến anh uất nghẹn hơn là, Phác Thái Anh nói, nàng mua nhà hàng này là vì Kim Trân Ni, đây thật sự là... Rốt cuộc nàng thích con nhỏ họ Kim kia đến mức nào chứ.
Lúc gọi món đương nhiên là do đích thân giám đốc Triệu xuất trận, boss đến, cũng chỉ có ông ta ra mặt mới được.
"Em không biết đấy, chị Phác cũng có hứng thú về sản nghiệp ăn uống. Kim tiên sinh thích cái gì là chị mua hết sao?" Lý Quân rất muốn biết giới hạn của Phác Thái Anh.
"Chỉ cần nằm trong phạm vi năng lực của tôi, bất kể A Ni có yêu cầu gì, tôi đều thỏa mãn cậu ấy." Phác Thái Anh hiếm khi tìm được người biết nàng đã kết hôn để nói ra hết tấm lòng mênh mông dạt dào của mình đối với cuộc hôn nhân này. "Còn về sản nghiệp ăn uống, thật ra tôi không có hứng thú, trong số các công ty con của Phác Thị, có rất nhiều thứ không liên quan đến hàng hóa thông dụng, nhiều đến mức tôi cũng không nhớ hết, dù sao cũng chỉ là công ty con, đa phần Phác Thị sẽ không tham gia vào việc kinh doanh thường ngày của họ." Chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên hết, rất nhiều công ty loại hình lớn đều có vô số công ty con với những loại hình bất đồng.
Khóe miệng Lý Quân giật lên: Chị đúng là có tiền tùy hứng.
Lúc ăn cơm, hai người không hề nói chuyện về sở thích hứng thú cá nhân giống như Lý Quân tưởng tượng, không nói về Kim Trân Ni thì cũng là nói về việc hợp tác giữa Phác Thị và Nhuận Hoa, thi thoảng Phác Thái Anh cũng hỏi chút chuyện về Ngô Vĩ Kiên, tóm lại là sau bữa cơm này, Lý Quân chả tiến triển được gì thêm, nhưng có một điều anh có thể xác định:
Tạm thời Phác Thái Anh không có hứng thú với anh.
Ăn bữa cơm này hơi thất bại, Lý Quân không còn có khẩu vị nữa, có điều anh vẫn nghĩ ra được một vấn đề: "Chị Phác, lần này là em không tốt, đã nói là mời chị một bữa, cũng không thể bỏ quên như vậy được. Ngày mai em sẽ đặt một nhà hàng khác, chị để em bù đắp lại được không?"
"Không cần, tiện tay giúp đỡ thôi, Lý thiếu không cần để trong lòng. Nếu Nhuận Hoa có thể phát triển thêm một bước cũng có lợi cho Phác Thị. Hai bên đều được lợi, cậu cứ cảm kích đơn phương như thế khiến tôi thấy mình không hiểu lễ nghĩa."
"Chị Phác, mong chị đừng từ chối. Hôm nay thật sự là lỗi của em, nếu em không cảm ơn chị, nhất định ba em sẽ trách em." Lý Quân làm bộ nhíu mày, anh hiếm khi làm ra vẻ mặt này, trông có vẻ rất đáng thương.
Người ta đã nói đến mức này rồi, Phác Thái Anh cũng không tiện từ chối thẳng thừng: "Nếu có rảnh, nhất định sẽ hân hạnh." Gần đây chắc chắn là tôi không rảnh rồi.
...
Không biết chuyện hai người cùng đi ăn với nhau bị ai nhìn thấy, mà đến chiều hôm đó rất nhiều người trong công ty đều biết, rất nhanh đã truyền khắp nơi.
|
Chap 46
Vì một vài lý do nên ta chỉnh sửa một chút. Tiện xin lỗi các cậu vì chap H sẽ có vào một ngày không xa.
Phác Thái Anh: 22 tuổi Kim Trân Ni: 24 tuổi Lý Quân: 21 tuổi
Chuyện Lý Quân nhảy dù lên tầng 35 đã trở thành đề tài thảo luận của cả buổi sáng và khoảng thời gian ăn trưa. Một thiên bạch đại thiếu gia, danh môn anh tuấn trong truyền thuyết đến tập đoàn Phác Thị làm việc, quan trọng nhất là diện mạo rất đẹp, khá nhiều nhân viên nữ có hứng thú về anh.
Buổi sáng, phần lớn mọi người chỉ bàn tán về sự xinh đẹp tài giỏi của Lý Quân, nhưng đề tài buổi chiều thì thay đổi hoàn toàn. Cũng không biết là loan truyền từ đâu nữa, nói là có người nhìn thấy trưa nay Lý Quân và Phác Tổng cùng đi ăn, hơn nữa còn là ăn trong một nhà hàng cao cấp rất có tiếng dành cho tình nhân.
Phác Thái Anh có không ít scandal, đã từng ra ngoài ăn cơm cùng rất nhiều đàn ông, ngoại trừ đại thiếu gia Ngô Vĩ Kiên của Ngô gia là em họ của nàng mà ai cũng biết ra, những người khác đều là nam minh tinh trong giới giải trí, còn danh môn anh tuấn giống Lý Quân thì đây là lần đầu tiên. Anh đâu phải là đối tượng có thể tùy tiện chơi đùa một chút, hai công ty có quan hệ hợp tác, dù Phác Thái Anh có muốn chơi đùa đàn ông thế nào cũng không thể xuống tay với Lý Quân.
Đầu tiên là Lý Quân đến Phác Thị làm việc, còn là tầng 35, sau đó Phác Thái Anh lại đi ăn trưa cùng Lý Quân trong một nhà hàng tình nhân nổi tiếng, các loại dấu hiệu đều cho thấy: Có thể lần này Phác Thái Anh rất nghiêm túc.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của mọi người, nhưng ai ai cũng cảm thấy chuyện này tám phần là thật. Phác Tổng của họ đã 22 tuổi, sự nghiệp thành công, giờ muốn kết hôn là chuyện rất bình thường, dù sao thì Phác Thị cũng cần có người thừa kế, Lý Quân là đối tượng kết hôn khá tốt, ít nhất cũng tốt hơn gấp bội lần so với Diệp Bá gì đó lần trước đến công ty, môn đăng hộ đối mà.
Rốt cuộc Thái Nghiên cũng không nhịn được, trong giờ làm việc buổi chiều cố gắng rút ra chút thời gian rảnh để dò hỏi Lý Quân chuyện này: “Lý Quân, tôi nghe mọi người nói trưa nay cậu đi ăn cùng Phác Tổng đúng không?” Anh nháy mắt đầy vẻ ái muội với Lý Quân. “Có phải Phác Tổng của chúng tôi đang theo đuổi cậu không?”
“Đừng nói đùa, chúng tôi chỉ ra ngoài ăn trưa thôi, không có gì đâu.” Lý Quân bày ra dáng vẻ ngượng ngùng, duy trì vẻ mặt đó một cách khéo léo, khiến người ta vừa nhìn là biết anh đang xấu hổ, hơn nữa còn có vẻ rất ngọt ngào.
“Tôi đâu nói đùa, cậu đừng giấu nữa, chúng tôi biết hết rồi.” Thái Nghiên có ấn tượng tốt về Lý Quân, cho nên rất ủng hộ anh, hơn nữa còn rất tin vào lời đồn này trong công ty. “Tôi làm việc ở Phác Thị đã ba, bốn năm, nhìn thấy nhiều rồi. Phác Tổng có rất nhiều đối tượng gặp dịp thì chơi, nhưng tôi thấy lần này nhất định là cô ấy thật lòng với cậu đấy!”
“Đừng nói linh tinh, điều kiện của chị Phác tốt như vậy, sao lại để mắt đến tôi được.” Lý Quân đỏ mặt lên. Tuy đây chỉ là giả, nhưng anh nghe xong vẫn thấy rất vui, điều này giống với tưởng tượng của anh, nên giờ ai cũng cảm thấy anh rất thích hợp với Phác Thái Anh.
“Điều kiện của cậu thế này mà còn không tốt à? Vừa đẹp trai vừa tài giỏi, lại là thiên bạch đại thiếu gia. Đàn ông muốn bám víu vào Phác Tổng của chúng tôi thì nhiều lắm, một đám người đó không phải không tốt chỗ này thì cũng là không tốt chỗ khác, người như cậu mới thật sự thích hợp. Nếu tôi là phụ nữ nhất định sẽ muốn kết hôn với cậu!”
Lý Quân chỉ cười với Thái Nghiên chứ không nói gì nữa, tiếp tục làm việc.
Đối phương không muốn nói, Thái Nghiên cũng không ép buộc, xem ra Lý Quân là người rất kín đáo. Thế nhưng chỉ cần nhìn qua loại dấu hiệu này là biết, tính chân thực của tin đồn là rất cao, bên nữ thế này cũng xem như là thừa nhận rồi.
Do đó, tin đồn càng truyền càng thái quá, câu nói tam nhân thành hổ chính là loại tình huống hiện tại đây này. Mọi người nói như thể mình được nhìn tận mắt nghe tận tai vậy, từ trong miệng bọn họ, Phác Thái Anh và Lý Quân đã bước đến giai đoạn bàn chuyện hôn lễ rồi, chỉ còn kém công bố chính thức với truyền thông thôi.
Ban đầu, chuyện này còn chưa đến tai Kim Trân Ni. Cô đang chuẩn bị cho một dự án mới, khá bận rộn, phải đến ba ngày sau cô mới biết được “câu chuyện tình yêu” giữa Phác Thái Anh và Lý Quân từ lời tán gẫu của Hữu Ngạn và mấy đồng nghiệp nam.
Phiên bản của câu chuyện này có rất nhiều loại, còn có đủ loại tình tiết phát triển.
“Nghe nói Phác Tổng chuẩn bị tổ chức hôn lễ vào lễ Quốc khánh đấy, không biết chúng ta có được tham dự không.”
“Làm gì có chuyện mời chúng ta, nhưng mà rất có thể sẽ được phát lì xì và bánh kẹo cưới đấy.”
“Thế là cũng tốt rồi.”
“Hữu Ngạn, sao anh không nói gì vậy?”
“Hai hôm nay cậu ấy đang đau khổ mà, Phác Tổng là tình nhân trong mộng của cậu ấy, bây giờ hoa đã có chủ, cậu ấy vẫn chưa bình tĩnh lại được.”
Hữu Ngạn liếc sang mọi người: “Chẳng lẽ tôi không thể đau buồn cho giấc mộng của tôi à, một người phụ nữ như Phác Tổng có ai mà không thích?”
“Kể cũng phải, lúc tôi chưa kết hôn cũng giống anh đấy, sau mới hiểu rõ hiện thực, chúng ta không có hy vọng đâu.”
“Aizzz…” Hữu Ngạn ngắm nghía cái đồng hồ, bực bội nói. “Tôi cũng nên đi tìm bạn gái thôi.” Trước đây anh rất ngứa mắt với những nam minh tinh không biết điều kia, cảm thấy bọn họ rất bẩn, nhất định Phác Thái Anh chỉ chơi đùa thôi. Nhưng giờ đối thủ lại là một chàng trai trong sạch thuần khiết, điều kiện còn tốt như thế, bỏ xa mình những mười tám con phố, người ta vừa đến một cái là được lên tầng 35, còn mình làm việc ở đây đã lâu rồi mà còn chưa từng nói chuyện với Phác Thái Anh được một câu, cho nên phải tỉnh lại thôi.
Trong nhất thời, Kim Trân Ni ù ù cạc cạc, Phác Thái Anh muốn tổ chức hôn lễ? Đây là chuyện quyết định từ lúc nào vậy, sao mình không biết gì hết?
Mình và Phác Thái Anh kết hôn giả mà, sao có thể tổ chức hôn lễ được?
Kim Trân Ni đang tưởng người mà Phác Thái Anh tổ chức hôn lễ cùng là mình, cho nên vô cùng sốt ruột, chuyện này đâu có giống như đã nói từ trước, nếu thân phận của mình bị công khai, sau này phải làm sao?
“Phác Tổng mà các anh nói là Phác Tổng của công ty chúng ta à?” Kim Trân Ni hỏi lại mọi người để xác nhận, cô không tin Phác Thái Anh tự tiện quyết định chuyện này khi chưa được cô đồng ý.
“Đương nhiên là Phác Tổng của chúng ta rồi. Kim Trân Ni, hai hôm nay cậu bận rộn quá, hồ đồ rồi à?”
“Phải rồi, chắc Kim Trân Ni vẫn chưa biết chuyện này.” Hữu Ngạn suy nghĩ cẩn thận xong cũng thoải mái hơn, tiếp tục nuối tiếc cũng không có tác dụng gì. “Phác Tổng của chúng ta sắp kết hôn với thiên bạch Lý Quân của Nhuận Hoa, hai hôm trước cậu bận, chắc chưa nghe nói chứ gì?”
Kim Trân Ni choáng váng: “… Lý Quân?” Thiên bạch Lý gia hôm trước đến Phác gia làm khách?
Một đồng nghiệp nam khác nói tiếp: “Đúng vậy, cậu không biết đúng không. Hai hôm trước Lý Quân nhảy dù lên tầng 35, chưa nói đến chuyện hai người sớm chiều ở chung, họ còn đến nhà hàng tình nhân ăn cơm nữa cơ, chính là nhà hàng cơm tây tên là “Province” đấy.” Bất kể đã trôi qua bao nhiêu ngày, sự nhiệt tình khi bàn tán về chuyện này của mọi người không hề suy giảm một chút nào. “Tình yêu chốn văn phòng đó, lãng mạn lắm mà, không tưởng tượng được Phác Tổng lãnh diện vô tư của chúng ta cũng có một ngày công tư bất phân vì tình yêu.”
Kim Trân Ni không biết phải miêu tả tâm tình hiện tại của mình như thế nào nữa, đầu óc cô hiện đang rối loạn hết lên.
Cô xác định mình không hề nghe nhầm, mọi người thật sự đang nói là Lý Quân, người tổ chức hôn lễ cùng Phác Thái Anh là Lý Quân! Không phải Kim Trân Ni cô!
Là cô tự mình đa tình…
Những lúc đầu óc hồ đồ tự chui vào ngõ cụt thì dù nghĩ gì cũng lung tung lộn xộn hết cả, tình trạng hiện tại của Kim Trân Ni chính là như vậy.
Cũng đúng thôi, trước đây Phác Thái Anh kết hôn cùng mình chỉ là kế sách tạm thời để đối phó với Biên Tuấn Nham thôi, bây giờ tìm được đối tượng kết hôn thích hợp rồi, một đối tượng kết hôn có thể đường đường chính chính tổ chức hôn lễ cùng nàng, còn mình thì, căn bản chưa xảy ra chuyện gì hết, không phải sao.
Điều kiện của Lý Quân tốt như thế, bất luận là Phác Thái Anh hay chú Phác đều sẽ thích, đến cả các nhân viên trong công ty cũng ủng hộ hết mình kia kìa. Một người nam anh tuấn trong lịch sử luôn được mọi người yêu mến, một nữ đại minh tổng xinh đẹp tài giỏi xuất chúng tinh anh. Nam tài nữ tại hợp tổng, quả thật hợp đôi.
Còn cuộc hôn nhân của mình và Phác Thái Anh, ở Trung Quốc căn bản là không hợp pháp. Cả hai đều mang quốc tịch Trung Quốc, dù đã đăng ký kết hôn ở Mỹ cũng không được, vốn dĩ không được pháp luật Trung Quốc bảo vệ!
Đột nhiên Kim Trân Ni đứng vọt dậy, chạy vào toilet, khiến mọi người giật mình.
“Cậu ta làm sao vậy?” Hữu Ngạn khó hiểu hỏi, không phải đang nói chuyện bình thường sao, khó chịu ở đâu à?
Kim Trân Ni cúi đầu xuống bồn rửa mặt nôn ọe, có lẽ trong một khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp nhận chuyện này, tâm tình biến đổi đột ngột nên tạo thành phản ứng sinh lý, nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra, không biết là thất vọng về Phác Thái Anh hay ghét bỏ tâm tình xấu xa của mình, trong lòng cực kỳ khó chịu, trong mắt cũng như có thứ gì đó muốn trào ra ngoài.
Thích người đó mất rồi…
Tại sao đến giờ mình mới phát hiện ra chuyện này?
Bởi vì vẫn luôn cảm thấy mình không thích Phác Thái Anh, cho nên vẫn chỉ nhượng bộ đối với sự theo đuổi của Phác Thái Anh, bây giờ nghĩ lại, sẽ không ai cứ kiên nhẫn chờ đợi mãi, thời gian lâu nhất định sẽ mất hứng đối với loại chuyện cứ không ngừng theo đuổi nhưng không nhận được tình cảm đáp lại như thế này.
Là chính mình không tốt mà, là chính mình không phát hiện sớm một chút, nên đã đẩy Phác Thái Anh đến với người khác…
Kim Trân Ni nhớ lại ánh mắt tràn ngập tình yêu của Lý Quân dành cho Phác Thái Anh, được một mỹ nam như vậy thích, là phụ nữ đều sẽ động tâm thôi…
Mười mấy phút sau, Kim Trân Ni mới bình tĩnh lại. Cô rửa mặt soi gương, cố gắng làm mình trông không khác thường quá, sau đó mới từ từ về văn phòng.
“Kim Trân Ni, cậu sao thế, thân thể khó chịu à?” Mấy người Hữu Ngạn vừa rồi đều bị Kim Trân Ni dọa sợ. “Mắt cậu đỏ lắm.”
Kim Trân Ni cầm bản dự án đã được đóng dấu ở trên bàn giả bộ mở ra như muốn xem để che giấu sự xấu hổ. “À, vừa rồi không biết có cái gì bay vào mắt, hơi đau, tôi đã soi gương rồi, không sao cả.”
Mọi người thấy cậu không sao, bèn tiếp tục nói chuyện, lúc này không còn nói về Phác Thái Anh và Lý Quân nữa, Hữu Ngạn đang kể chuyện về một người bạn của mình.
“Đúng rồi, nhắc đến kết hôn, các cậu còn nhớ tháng trước tôi kể chuyện gì cho các cậu không, chính là về một người bạn của tôi cứ đòi ly hôn ấy.” Hữu Ngạn sụt sịt nói. “Thật đúng là rối rắm, tháng trước cậu ấy cứ ầm ĩ lên đòi ly hôn với vợ, thế mà đến tháng này lại thay đổi như một người khác vậy.”
“À à, nhớ ra rồi, là người bạn phát hiện ra vợ cậu ấy có tình nhân đúng không?”
“Đúng rồi, là cậu ấy đấy, lúc đòi hy hôn thì mắng vợ mình như tát nước vào mặt ngay trước mặt chúng tôi, nói vợ mình là một tiện nhân, thế mà tháng này lại ngọt ngào như mật, tuần trước đi liên hoan, vẻ ân ái kia hả, thật sự làm tôi phải mù mắt!”
“Trời ạ, thay đổi như vậy cũng thần kỳ quá, mau kể đi, rốt cuộc là thế nào?” Sự tò mò của mọi người đều bị khơi gợi.
Hữu Ngạn rất hưởng thụ những cái nhìn đầy kỳ vọng này, anh cười nói: “Tôi cũng không biết rõ lắm rốt cuộc là chuyện gì, tôi chỉ nghe một người bạn khác kể lại thôi. Lúc đó vợ cậu ấy có một hồng nhan tri kỷ quan hệ khá tốt, nghe nói là phát triển tiếp từ quan hệ đồng nghiệp đấy, thường xuyên ra ngoài ăn cơm đi chơi với nhau, thật ra ngoại hình của người đàn ông kia cũng không tốt lắm, kém hơn bạn tôi nhiều. Bạn tôi cảm thấy vợ mình thay lòng đổi dạ, nên mới đòi ly hôn.”
“Sau đó thì sao sau đó thì sao?”
Hữu Ngạn nói tiếp: “Sau đó chúng tôi cũng có khuyên cậu ấy, nói thật ra chính cậu ấy cũng phải có trách nhiệm, ngày nào cũng bận rộn với công việc, không có cuộc sống tình cảm cùng vợ, là phụ nữ thì làm gì có ai chịu nổi, ngoại tình dưới tình huống như thế là điều đương nhiên.”
“Nói có lý lắm.” Mọi người đều gật đầu, nhất là mấy đồng nghiệp nữ, cực kỳ đồng cảm với người phụ nữ kia, quả thực không thể có lý hơn được nữa! Hữu Ngạn và mấy đồng nghiệp nam quay sang nhìn bọn họ bằng ánh mắt xem thường.
“Nhưng tôi nói với cậu ấy, nếu bây giờ cậu ly hôn với vợ, không phải là để con hồ ly tinh kia được lợi sao? Cậu trẻ trung xinh đẹp, còn được pháp luật bảo vệ, lợi thế nhiều như thế sao mà không tranh giành được với kẻ thứ ba kia? Cho dù thật sự muốn ly hôn, cũng phải để đôi cẩu nam nữ kia trả một cái thật đắt trước!” Hữu Ngạn nói tới đây, cực kỳ đắc ý. “Sau đó bạn tôi thay đổi hẳn, đột nhiên không còn cuồng công việc nữa, cũng không tăng ca luôn, nói là muốn cho vợ cậu ấy biết thế nào mới là một người đàn ông tốt!”
“Sau đó nữa?”
Hữu Ngạn lắc đầu: “Sau đó thì tôi không rõ lắm, quá trình thì tôi không biết, chỉ biết kết quả cuối cùng là, vợ cậu ấy hồi tâm chuyển ý, cắt đứt quan hệ với kẻ thứ ba kia. Sau này tôi nghe cậu ấy nói, vợ cậu ấy vốn không muốn ly hôn, là một mình cậu ấy ầm ĩ lên, bây giờ cuối cùng cũng hòa hợp rồi.”
Một đồng nghiệp nam tổng kết: “Coi như tôi hiểu rồi, vì vợ của bạn cậu lâu rồi không được chồng quan tâm, cảm thấy cô đơn, thật ra người cô ta yêu vẫn là bạn anh, bây giờ bạn anh chủ động hòa hợp, làm gì có chuyện cô ta không muốn!”
“Chắc là vậy.” Hữu Ngạn thở dài. “Hy vọng đừng xảy ra chuyện gì nữa, tháng trước giày vò nhau, tai tôi sắp mọc kén vì mấy lời kể lể của cậu ấy luôn.”
Đây chỉ là một chút nhạc đệm trong cuộc trò chuyện ở văn phòng, tất cả mọi người chỉ nghe cho có, dù sao đây cũng chỉ là một chuyện bát quái không liên quan gì đến mình.
Thế nhưng, có một người thì không nghĩ vậy.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Kim Trân Ni nghe câu chuyện của bạn Hữu Ngạn xong, đột nhiên nảy ra một tâm tư khác thường…
|
Chap 47
Kim Trân Ni chịu đả kích quá lớn, suốt cả buổi chiều đều mơ mơ hồ hồ, dạ dày cũng vẫn khó chịu.
Hơn mười ngày trước cô còn đồng sàng cộng chẩm với Phác Thái Anh, tuy không tiến triển nhiều lắm, nhưng có thể cảm nhận được, lúc ấy Phác Thái Anh vẫn rất thích cô.
Gần đây cũng không phát hiện có chỗ nào đó bất thường, ngày nào hai người cũng cùng đi làm cùng về nhà, đến lúc ăn cơm nội dung nói chuyện đều bình thường, trò chuyện cùng bác Phác cũng không phát hiện có gì khác lạ.
Nói tóm lại, mọi chuyện vẫn như cũ, chỉ duy nhất một điều không giống là, hai người không ngủ chung phòng nữa, Biên Tuấn Nham đi rồi, Phác Thái Anh không cần cố ý giả bộ ân ái. Tất nhiên, trong lòng Phác Thái Anh rất muốn thân mật cùng Kim Trân Ni, nhưng không viện được cớ, nàng sợ làm tiếp sẽ khiến Kim Trân Ni phản cảm, nàng không dám làm theo lời đề nghị trước đây của Kiều Lạc, sợ biến khéo thành vụng.
Nếu là trước kia, đương nhiên Kim Trân Ni sẽ không nghĩ nhiều. Hiện tại nghe được chuyện về Lý Quân, đầu óc Kim Trân Ni bắt đầu rối loạn, cô càng nghĩ càng cảm thấy Phác Thái Anh không còn kiên nhẫn với mình, cho nên đã tiếp nhận đối tượng thích hợp hơn.
Phải làm sao đây, nếu Phác Thái Anh không còn thích mình nữa, vậy thì dù mình muốn vãn hồi cũng chỉ bị cười nhạo thôi.
Kim Trân Ni nhớ tới Chung Uyên. Cô cũng không hiểu tại sao khi đó Chung Uyên lại thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, đột nhiên quay sang thích người khác, một nhân viên nam làm kế toán trong xưởng in ấn nhà Chung Uyên, hơn nữa còn bàn chuyện kết hôn rất nhanh.
Thật sự, lúc ấy Kim Trân Ni vừa thất vọng vừa căm phẫn, sau đó thì cắt đứt mọi liên lạc với Chung Uyên. Đến giờ cô cũng không biết rốt cuộc Chung Uyên có kết hôn với nhân viên nam kia không, cũng không muốn biết, nhưng suy đoán từ câu trả lời trong ngày họp lớp lần trước, có lẽ hai người đã kết hôn rồi, Chung Uyên nói là sống rất tốt mà, không phải sao.
Trước kia là thế, bây giờ cũng là thế, những người cứ luôn miệng nói thích mình lại quay sang kết hôn cùng người khác!
Đối mặt với Chung Uyên, Kim Trân Ni cảm thấy việc mình căm phẫn là điều đương nhiên, nhưng với Phác Thái Anh, Kim Trân Ni biết mình không có tư cách, quan hệ của hai người vốn chỉ là giả, căn bản không có gì là phản bội hay không phản bội.
Phải làm sao đây, phải làm sao mới được, trong lòng Kim Trân Ni tràn ngập hối hận, là do mình không biết trân trọng, bây giờ đánh mất Phác Thái Anh cũng đâu thể trách ai được.
Sau đó Kim Trân Ni nghe thấy Hữu Ngạn kể chuyện.
Chuyện mà Hữu Ngạn kể khiến cô vốn đang mất hết ý chí bỗng có một ý tưởng mới.
Nếu chỉ bàn chuyện kết hôn, vậy thì chứng tỏ Phác Thái Anh và Lý Quân vẫn chưa xác nhận quan hệ hôn nhân chính thức, hiện tại cô vẫn là bạn đời của Phác Thái Anh.
Dù là giả thì đã sao, chỉ cần trong lòng Phác Thái Anh vẫn còn cô, thì cô vẫn có hy vọng, có lẽ cô nên học theo người bạn kia của Hữu Ngạn, thử vãn hồi trái tim Phác Thái Anh.
Bất chợt có hy vọng và mục tiêu theo đuổi, Kim Trân Ni điều chỉnh lại tâm tình rất nhanh, đầu tiên cô phải xác nhận trước một chút, Phác Thái Anh có còn hứng thú với mình không. Lần đầu tiên cô theo đuổi người ta thế này, nên bắt đầu từ đâu mới được?
Trước khi tan tầm, Kim Trân Ni đã não bổ vô số cách theo đuổi, có những cách mà cô chỉ vừa nghĩ đến thôi đã thấy xấu hổ, thậm chí cô còn lên mạng tìm hiểu nội dung có liên quan, những cách để duy trì quan hệ vợ chồng, những chủ đề để gia tăng tình cảm vợ chồng.
Phần lớn nội dung đều khiến hai bên tai cậu đỏ chót, thật sự phải táo bạo như thế mới được sao? Nhưng mà cũng có vẻ rất có lý, giữa vợ chồng với nhau mà, không có sinh hoạt vợ chồng mới là kỳ cục, hai người đều chưa đến ba mươi tuổi, vẫn còn rất trẻ, không có "sinh hoạt vợ chồng" vốn đã bất bình thường rồi.
Đến chiều khi ngồi xe về nhà, Phác Thái Anh phát hiện Kim Trân Ni hai bên má xuất hiện vệt hồng nhạt: "A Ni, hai bên má chị đỏ, khó chịu trong người à?"
"Không, không." Kim Trân Ni vội vàng xua tay. Cô vẫn đang nghĩ đến mấy nội dung vừa xem, cảm thấy xấu hổ cực kỳ, gần một tháng nay đúng là mình rất dễ đỏ mặt. "Có lẽ trời nóng quá, không sao đâu."
"Ừ, bây giờ là giữa tháng sáu, đúng là nóng thật." Phác Thái Anh vẫn lo lắng, bèn vươn tay mảnh khảnh sờ trán Kim Trân Ni, cảm thấy nhiệt độ không có vấn đề gì mới yên tâm.
Đúng lúc này, Kim Trân Ni cảm nhận được chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của Phác Thái Anh chạm vào trán cô. Đây là một chiếc nhẫn làm từ ngọc thạch, là chiếc nhẫn kết hôn mà Phác Thái Anh đã chuẩn bị trước khi dẫn cô sang Mỹ kết hôn, Phác Thái Anh một chiếc, cô một chiếc.
Nghe nói ngọc thạch để làm ra hai chiếc nhẫn này vốn là một viên, sau đó Phác Thái Anh cho người tách nó ra làm hai phần để tạo thành hai chiếc nhẫn. Phác Thái Anh luôn đeo nhẫn, còn cô thì cất trong phòng, không đeo được mấy lần, lần trước Biên Tuấn Nham đến thì có đeo.
Trong lòng Kim Trân Ni dấy lên niềm hy vọng. Phác Thái Anh vẫn đeo chiếc nhẫn này, chứng tỏ cô ấy vẫn thích mình, có lẽ vì mình từ chối lâu quá nên mới chán nản, giờ chỉ cần mình đáp lại nhiệt tình, không biết chừng có thể vãn hồi cũng nên.
Khi về nhà nhất định sẽ đeo nhẫn ngay lập tức, kết hôn vốn nên đeo nhẫn mà.
Kim Trân Ni vốn muốn hỏi Phác Thái Anh về chuyện Lý Quân, nhưng lời nói gần ra đến miệng lại cố nhịn được. Hiện tại không phải thời cơ tốt, nếu nói toạc ra nhất định quan hệ của hai người sẽ căng thẳng, mình còn chưa làm gì hết mà, ít nhất cũng phải chờ gạo nấu thành cơm đã rồi hẵng nói.
Vì thế, Kim Trân Ni nghĩ đi nghĩ lại rồi quay sang cười thật dịu dàng với Phác Thái Anh, nói: "Tối nay em muốn ăn gì, hôm nay chị nấu cơm cho em được không?"
"Thật ư?" Niềm hạnh phúc tới đột ngột quá, Phác Thái Anh không thể tin nổi, Kim Trân Ni rất ít khi xuống bếp, tuy rằng mùi vị không ngon bằng đầu bếp trong nhà nấu, nhưng nàng vẫn cảm thấy ngon cực kỳ, cảm giác hạnh phúc đương nhiên là quan trọng hơn nhiều so với mùi vị thực sự của món ăn!
"Ừm." Phản ứng của Phác Thái Anh giúp cho tâm tình Kim Trân Ni tốt hẳn lên, xem ra kế hoạch của mình vẫn rất có hy vọng mà, hết thảy vẫn có thể vãn hồi được. "Em muốn ăn gì, chị sẽ làm cho em."
"Cơm chiên kim chi đi, một món này là được rồi, những món khác cứ để đầu bếp làm. Em biết hai hôm nay chị bận làm dự án mới, đừng vì em mà làm mình mệt." Phác Thái Anh cảm thấy hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời, A Ni gặp được chuyện gì vui à?
...
Lúc ăn tối, Phác Thái Anh ngồi chờ bên bàn ăn trong tâm trạng tràn đầy hứng khởi, các món ăn đều đã được mang lên khá đầy đủ, chỉ còn vị trí chính giữa bàn ăn là còn trống, đó là để dành cho món cơm chiên kim chi của Kim Trân Ni.
'Coong coong coong coong ____" Ngay vào lúc Phác Thái Anh đang nóng lòng ngồi cầm đũa gõ bát, cuối cùng Kim Trân Ni cũng đem một chiếc tạp dề màu hồng ngang cánh tay, hai bàn tay thì bưng đĩa sườn xào chua ngọt ra.
Phác Thái Anh bất giác nuốt nước miếng, không phải vì món cơm chiên kim chi, mà là vì cách ăn mặc hiện tại của Kim Trân Ni, chiếc quần tây đen thẳng tấp với chiếc áo sơ mi trắng có in chiếc son môi bên cổ áo, ống tay thì xoắn lên, nàng đang não bổ về cosplay tạp dề! Nếu có thể được một lần khoả thân cosplay tạp dề trước mặt cô là thật sự viên mãn lắm rồi!
Có điều nàng cũng chỉ tưởng tượng vậy thôi, nguyện vọng này xa xỉ quá, đừng nói là cosplay tạp dề, dù chỉ là cosplay bình thường cũng còn đang xa tít chân trời kia kìa ~ Chỉ mong một lần khoả thân cho cô ngắm hết toàn thân tuyệt mỹ của mình, để cô không thể ngắm nhìn của người khác.
Lúc Kim Trân Ni bưng đĩa thức ăn còn cố ý đưa tay trái đến trước mặt Phác Thái Anh, sau đó Phác Thái Anh phát hiện ra chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô.
"A Ni..." Phác Thái Anh muốn hỏi tại sao Kim Trân Ni lại đeo nhẫn kết hôn, hôm nay đâu cần diễn kịch, nhưng mà ngẫm nghĩ xong nàng vẫn im lặng. A Ni đồng ý đeo nhẫn, như vậy là tốt lắm rồi, nếu mình lắm miệng hỏi cô, vạn nhất biến khéo thành vụng làm cô không còn hứng đeo nữa thì sao! Tốt hơn bẹp cái miệng của mình lại!
"Hả?" Kim Trân Ni vòng ra sau đeo chiếc tạp dề màu hồng cho Phác Thái Anh, xong xuôi rồi ngồi xuống ghế nghe Phác Thái Anh hỏi.
"Không có gì, ăn cơm thôi." Phác Thái Anh áp chế tâm tình sung sướng rạo rực rồi ăn cơm. Anh thường xuyên ngắm nghía chiếc nhẫn của Kim Trân Ni, lại ngắm nghía nhẫn của mình, trong lòng đắc ý, chậc, thật đúng là đẹp đôi mà! Vừa nãy còn được cô đeo tạp dề cho, trong lòng lại càng hạnh phúc, nàng muốn xoã quần áo ra khỏi thân thể rồi nhào vào người cô cho thoả mãn. Nhưng nghĩ cô lại không thích đẩy mình ra nên thôi!
Từ ngày kết hôn đến giờ, lúc nào Phác Thái Anh cũng đeo nhẫn, đã từng bị truyền thông chụp ảnh được. Lúc đầu rất nhiều người đoán nàng đã kết hôn, nhưng sau thì phát hiện, Phác Thái Anh không hề công bố tin tức mình kết hôn, ngày hôm sau vẫn có scandal với nam minh tinh, vì thế mọi người giải tán, lại bắt đầu đoán, chắc chỉ là Phác Thái Anh thích đeo nhẫn thôi.
...
Ăn bữa tối của ngày hôm nay xong, khắp đầu óc Phác Thái Anh đều như hoa nở, lúc thì não bổ về cosplay tạp dề, lát sau thì lại tưởng tượng mình và Kim Trân Ni công bố việc kết hôn với toàn thế giới.
Kim Trân Ni thì hơi hồi hộp, quan sát từ nãy đến giờ, nhất định Phác Thái Anh vẫn còn hứng thú với mình. Cô định tối nay sẽ hành động tiếp, nhưng đây là lần đầu tiên của cô, lỡ làm cô ấy đau đến khóc thì sao, do dự quá đi, hay là để hôm khác?
...
Phác Thái Anh tắm rửa xong thì lên giường nằm, hôm nay đúng là quá may mắn, nàng mang theo những tưởng tượng về cosplay tạp dề vào trong giấc ngủ, nếu có thêm một "giấc mơ đẹp" nữa thì quá tuyệt vời!
Vừa mới nhắm mắt lại, đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Ai đấy?"
"... Là chị." Giọng nói của Kim Trân Ni vang lên ngoài cửa.
Phác Thái Anh nhảy một phát xuống giường chạy vọt ra mở cửa, sau đó thì, nàng nhìn thấy Kim Trân Ni trong tình trạng mặc quần lửng kaki, tóc chưa khô, đứng ngoài cửa với sắc mặt hơi ửng hồng, lại còn mặc quần áo khác hẳn bình thường, ba nút áo trên cùng được mở tung ra, có thể nhìn thấy thấp thoáng làn da trắng như tuyết và chiếc bra đen trước ngực.
Phác Thái Anh cảm thấy miệng khô quá, chẳng lẽ mình vọng tưởng quá nghiêm trọng, đến nỗi bây giờ xuất hiện ảo giác rồi?
"... Không mời chị vào à?" Kim Trân Ni thầm thì hỏi.
|
ay da, chuong sau co thit an phai hk? *nhieu nuoc mieng*
|
Chap 48
Kim Trân Ni hơi đỏ mặt hỏi Phác Thái Anh có thể mời cô vào phòng không, đương nhiên Phác Thái Anh sẵn lòng rồi, quả thực cầu còn không được ấy! "Vào đi, mau vào đi!" Phác Thái Anh vội vàng đứng sang một bên để Kim Trân Ni vào. Hôm nay trông Kim Trân Ni có vẻ không giống bình thường, rất gợi cảm, tràn đầy quyến rũ, Phác Thái Anh chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy hơi thở của mình nặng nề đi nhiều.
Bây giờ Kim Trân Ni vừa hồi hộp vừa thấp thỏm, hồi hộp là vì lần đầu tiên làm loại chuyện này, thấp thỏm là vì không biết có thành công không, hành động tự tiện dâng mình đến cửa này liệu Phác Thái Anh có ghét không?
Phác Thái Anh đóng cửa lại, sau đó gọi Kim Trân Ni ngồi xuống sofa nói chuyện, nàng thấy Kim Trân Ni đến tìm mình vào lúc muộn thế này nhất định là có chuyện gì đó rất quan trọng muốn nói.
"Không, không ngồi đâu." Kim Trân Ni hơi rối rắm, tay chân không biết để đâu mới được.
"... Ờ." Phác Thái Anh hơi thất vọng, không muốn ngồi xuống nói chuyện, vậy chắc là sẽ rời đi nhanh thôi.
Kim Trân Ni cứ đứng đó xoắn xuýt một hồi lâu, mãi mà không nói được gì, mặt thì càng lúc càng đỏ, khiến cho Phác Thái Anh nôn nóng hỏi: "A Ni, mặt chị còn đỏ hơn cả lúc mới về nhà, thật sự không có chỗ nào khó chịu chứ?" Nói xong, Phác Thái Anh vươn tay muốn xem nhiệt độ thế nào. Từ sau lần Kim Trân Ni bị cảm, nàng trở nên hay hoảng sợ giật mình, chỉ hơi gió thổi cỏ lay một chút đã lo lắng.
Sau đó tay nàng bị Kim Trân Ni nắm chặt.
"A Ni?" Phác Thái Anh không hiểu hành động của Kim Trân Ni, vừa định hỏi thì đã xảy ra một chuyện mà nàng luôn tưởng chỉ trong mơ mới có hy vọng xa vời rằng nó sẽ xảy ra – Kim Trân Ni chủ động hôn nàng!
Chiều cao hai người hơn kém nhau hơn 10cm, hai tay Kim Trân Ni ôm lấy cái eo con kiến ccủa Phác Thái Anh, phải cúi gằm mặt, mặt mũi đỏ bừng hôn lên môi Phác Thái Anh. Cô vô cùng hồi hộp, cho nên toàn bộ cơ thể đều đang run nhè nhẹ.
Phác Thái Anh bị nụ hôn bất ngờ này dọa cho ngây người, đây thật sự không phải nằm mơ chứ?
Thế nhưng, độ ấm ở vai và môi lại chân thật đến vậy. Phác Thái Anh lén nắm chặt tay lại để móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn ở lòng bàn tay nói cho nàng biết, đây không phải nằm mơ!
Niềm vui mừng quá đỗi trong chớp mắt bao lấy toàn bộ cơ thể Phác Thái Anh, lý trí nói cho nàng biết chuyện này không khoa học, phải hỏi Kim Trân Ni xem nguyên nhân của hành động này là gì, nhưng hiển nhiên phản ứng của thân thể lại không muốn như thế. Phác Thái Anh bất giác vươn tay ôm cổ người mà nàng ngày nhớ đêm mong trước mặt, rồi nhiệt tình đáp lại sự chủ động không rõ nguyên do này.
Phác Thái Anh chờ đợi giây phút này đã lâu lắm rồi. Hiện tại cơ hội đến ngay trước mắt, tuy nàng rất muốn biết tại sao đêm nay Kim Trân Ni lại có hành động khác thường như thế, nhưng nàng không muốn hỏi, nàng sợ chỉ vừa hỏi thôi là giấc mộng đẹp này sẽ tan biến mất. Bất kể xuất phát từ lý do gì, nhưng ông trời đã cho nàng cơ hội này, nếu còn không biết trân trọng nữa thì thật đáng bị thiên lôi giáng xuống!
Kim Trân Ni chỉ chạm nhẹ vào môi, nhưng sự đáp lại của Phác Thái Anh thì không đơn giản như vậy. Một tay nàng ôm cổ Kim Trân Ni, để cơ thể Kim Trân Ni gắn chặt vào cơ thể mình, tay còn lại giữ chặt đầu Kim Trân Ni, để đôi môi hai người tiếp xúc nhau hết mức có thể. Khác với nụ hôn từ từ như lần trước, hiện giờ mới hôn chưa được bao lâu hai người đã trao đổi nước miếng cho nhau, hôn đến mức kịch liệt, cả hai đều đang vội vã khát vọng lẫn nhau.
Phác Thái Anh hôn Kim Trân Ni giống như phát điên, sự chủ động của cô đã nhen nhóm toàn bộ dục vọng trong nàng, chỉ trong một chớp mắt, thân thể nàng đã khát khao đến nỗi muốn đau, phần bụng dưới nóng rực gắn chặt vào bắp đùi Kim Trân Ni, tất cả các tế bào trong người đều đang kêu gào bảo nàng mau chóng chiếm đoạt người trong lòng.
Phác Thái Anh bắt đầu cảm thấy quần áo trở thành chướng ngại vật vướng víu ngăn cản da thịt hai người tiếp xúc. Nàng thật sự chỉ muốn xé toạc chiếc áo sơ mi của nàng, còn muốn tự tay cởi chiếc áo không cài ba nút áo Kim Trân Ni đang mặc trên người, nhưng lại sợ làm cô không thích, nàng vẫn cố nín nhịn.
Chậm một chút, chậm thêm chút nữa, nàng không thể suồng sã quá mức khiến người trong lòng bị dọa.
Môi Kim Trân Ni chậm rãi di chuyển đến cổ Phác Thái Anh táo bạo một chút, đây là nơi mẫn cảm của cô. Quả nhiên, mới hôn một cái mà Phác Thái Anh đã rên lên khe khẽ, hai tay đang choàng sang cổ Kim Trân Ni cũng từ từ vòng ra phía sau, dùng mức độ cực kỳ nhỏ bé để cổ mình đến gần Kim Trân Ni hơn, nụ hôn ở cổ làm nàng vô cùng thoải mái.
Năm phút sau, Kim Trân Ni không thể nhịn tiếp được, bế ngang Phác Thái Anh lên đi về phía giường, nhẹ nhàng đặt người đang thở hổn hển lên chiếc giường mềm mại, sau đó vội vàng cúi người đè lên...
Kim Trân Ni nằm nghiêng bên cạnh Phác Thái Anh, nụ hôn của cô dần dần rời khỏi cổ, ban đầu là xương quai xanh, sau đó từ từ tiến đến những nơi đang giấu trong lớp quần áo.
Cô vừa hôn lên làn da trắng bóc trên ngực Phác Thái Anh, vừa dùng tay cởi cúc áo của chiếc áo ngủ vướng víu ra, từ từ làm cho cơ thể Phác Thái Anh hiện ra trước mặt nàng. Kim Trân Ni cảm thấy bàn tay bàn chân ngứa ngáy muốn chạm vào thứ gì đó cho hết ngứa, cô chỉ muốn vùi mình vào trong thân thể trước mắt đây, nhưng mà không thể được, cô không thể quá vội vã được, cứ nhẫn nhịn trước đã. Vẫn là lần đầu tiên, cho nên không gấp gáp --
Với nụ hôn vẫn đang tiếp tục, Kim Trân Ni phát hiện ra một chuyện càng khiến cô kinh hỉ hơn. Cô nhận ra Phác Thái Anh không chỉ mẫn cảm ở cổ, trên người còn có rất nhiều chỗ mẫn cảm khác, chỉ nửa thân trên thôi cũng đã nhiều lắm rồi. Cô mới chỉ dùng ngón tay chạm nhẹ vào nơi đỏ thẫm trước khoả ngực Phác Thái Anh, mà tiếng rên rỉ của Phác Thái Anh đã vút cao lên nhiều, hơn nữa mặt càng đỏ hơn, cả người cũng cong lên, phía dưới quần ngủ cũng bắt đầu có động tĩnh.
Kim Trân Ni thầm cười nhẹ, biết mình thật sự có được một bảo vật, chỉ kích thích một chút thôi mà phản ứng đã kịch liệt thế này, đúng là một thân thể tuyệt vời nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
Kim Trân Ni cong khóe môi cười, cúi người xuống, chuyển nụ hôn đến nơi đỏ thẫm bên phải của Phác Thái Anh, sử dụng môi lưỡi cùng lúc, trêu đùa quả đỏ ngọt ngào kia trong miệng, tay trái vẫn tiếp tục đùa giỡn trái đỏ bên trái.
Kích thích song song khiến cả người Phác Thái Anh bắt đầu run rẩy dữ dội hơn. Cho đến giờ nàng chưa từng trải nghiệm loại chuyện kích thích này, dường như toàn bộ cơ thể không còn là của mình nữa, hơi thở vô cùng dồn dập, tiếng rên rỉ hoàn toàn không thể khống chế được mà truyền hết ra ngoài, nàng cực kỳ xấu hổ, nhưng mà không nhịn được. Tổng tài băng lãnh ngày thường, bây giờ xấu hổ mặc cho người phía trên làm loạn thân thể.
Không chỉ có vậy, vì đã bị kích thích mãnh liệt, phần dưới lớp quần nhỏ đã bắt đầu ướt. Vùng tam giác bị bao vây trong quần lót bày tỏ sự cấp thiết, thậm chí nàng còn không chịu nổi phải cọ xát vào đùi Kim Trân Ni, lớp vải mềm mại làm nàng thấy quá là vướng víu, dục vọng khiến nàng hoàn toàn mất đi lý trí bình thường.
Người bên dưới chào đón mình đến chiếm đoạt tới mức nào, Kim Trân Ni đã cảm nhận được đầy đủ, Tiểu Anh của cô đang dùng ngôn ngữ cơ thể để nói ra khát khao của nàng với cô. ( Từ khi nào cô lại gọi Phác Thái Anh lại là Tiểu Anh của cô vậy.)
Tay trái Kim Trân Ni đùa giỡn quả đỏ trước ngực Phác Thái Anh xong thì chuyển xuống dưới, chậm rãi len lỏi vào trong quần ngủ của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve dục vọng cương lên ướt cách một lớp quần lót, rồi lại từ từ vào hẳn bên trong, nhẹ nhàng vuốt ve tiểu viên ngọc đang ướt, đương nhiên, môi và lưỡi cô vẫn không rời khỏi ngực Phác Thái Anh, quả đỏ bên phải đã ướt đẫm nước miếng, trông vô cùng dâm mỹ.
Thân thể Phác Thái Anh run rẩy kịch liệt hơn, thật thoải mái, khoái cảm vào những lúc tự làm chưa bao giờ mãnh liệt đến vậy. Khoái cảm truyền đến từ ngực và phần thân quả thực như muốn làm nàng phát điên, tiếng rên rỉ cao vút không ngừng phát ra ngoài miệng, thậm chí nàng còn thấy mình thật dâm đãng, nhưng thân thể này đã không còn chịu sự khống chế của nàng, hoàn toàn để mặc cho Kim Trân Ni chi phối. Nàng đến giờ vẫn chưa từng thử qua loại cảm giác mới lạ do Kim Trân Ni mang lại, hôm nay là cơ hội của nàng, để Kim Trân Ni tuỳ ý thoã mãn.
Phác Thái Anh cảm thấy, bây giờ dù Kim Trân Ni có muốn nàng làm bất cứ điều gì, nàng đều đáp ứng hết, dù có là chuyện dâm đãng đến mấy, nàng cũng sẽ nghe theo. Hiện tại nàng chỉ muốn làm tình, ngoại trừ chuyện này ra nàng không quan tâm bất kỳ cái gì nữa, toàn thân đều đang khát khao Kim Trân Ni.
Mấy phút sau, rốt cuộc Phác Thái Anh cũng phát tiết dưới sự tấn công nhiệt tình của Kim Trân Ni, tất cả dịch lỏng trong suốt đều bắn lên tay và bụng Kim Trân Ni.
Ngay trước mặt Phác Thái Anh, Kim Trân Ni nhẹ nhàng liếm dịch lỏng trong tay mình, sau đó nói nhỏ bên tai Phác Thái Anh: "Tiểu Anh, của em ngọt đấy ~" Ngay lập tức, khuôn mặt Phác Thái Anh biến thành quả cà chua, dâm mỹ quá, đây là hình ảnh dâm mỹ nhất mà nàng từng thấy! Lúc trước nàng luôn nghĩ cậu thư sinh sẽ không như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại hối hận, cô còn biến thái lưu manh hơn cả nàng, nhưng mà. . . nàng thích ~
Kim Trân Ni làm hết hành động tình sắc này xong thì rút một tờ giấy ở đầu giường lau khô tay, sau đó lại cúi xuống nhẹ nhàng hôn khắp người Phác Thái Anh, loại quả ngon nhất vẫn chưa hái xuống, ban đêm mới chỉ bắt đầu thôi.
Cả người Phác Thái Anh không còn sức lực nằm trong lòng Kim Trân Ni, sự dịu dàng của Kim Trân Ni làm nàng rung động không thôi. Nàng đã phát tiết rồi, nhưng Kim Trân Ni vẫn chưa, chỉ tiếp tục hôn khắp da thịt nàng, tất cả các hành động đều dịu dàng đến mức làm cho đáy lòng nàng phải tê dại.
Hôm nay Kim Trân Ni đến là để "hiến thân", nếu chỉ có mình nàng được hưởng thụ, vậy thì kế hoạch thất bại rồi. Phác Thái Anh có thể cảm nhận được bàn tay nóng rực của Kim Trân Ni, nó đang dán chặt vào bắp đùi nàng.
"Phác Thái Anh, chị..." Kim Trân Ni đang định lên tiếng để Phác Thái Anh không cần khách khí với mình, cô thật lòng muốn tiến triển thêm một bước với nàng, nhưng còn chưa nói ra lời, đột nhiên Phác Thái Anh đứng dậy rời khỏi cô!
Kim Trân Ni như bị rơi vào hầm băng, thất bại rồi sao, Phác Thái Anh không cần cô sao? Phải làm sao đây...
Nhưng mà đã đến mức độ này rồi, Kim Trân Ni không muốn buông tay, dù cho chỉ còn một chút cơ hội, cô cũng phải nắm giữ thật chặt! Vào lúc này, cô căn bản không muốn quan tâm đến mấy thứ như tôn nghiêm.
"... Đừng đi, có được không? Tiểu Anh đừng đi!" Trong đôi mắt Kim Trân Ni đã chứa chan ánh nước, cô ngồi trên giường cầu xin Phác Thái Anh, cầu xin nàng đừng đi.
|