Chỉ Cần Tôi Yêu Em
|
|
"Anh Ngôn Kỳ xuống chơi với Di Di đi, sao anh cứ ở trên đó hoài hà, buồn lắm ó" Tử Di hướng mặt lên trên, kêu cái người nãy giờ im lặng xuống chơi cùng.
"..." Không có âm thanh trả lời, cả người cũng không một chút lay động dường như không hề nghe thấy lời cô bé. Điều này làm cô có chút tự ti.
Ở nơi cô sống trước kia, ai gặp cũng đều khen Di Di xinh đẹp, chưa một ai từ chối chơi với cô, nhưng hôm nay cô lại gặp phải trường hợp ngoại lệ. Người 'con trai' này không hề trả lời cô, ánh mắt băng lãnh và gương mặt tuấn mỹ nhưng thật lạnh lùng.
"Di Di cẩn thận đó" Tử Mạc đứng từ xa nói với Tử Di, tuy mới 10 tuổi nhưng cô lại có ánh mắt nhìn rất chính xác, cô cảm nhận được mối nguy hiểm từ người trên cành cây kia, không muốn Di Di của cô gặp phải rắc rối. Ánh mắt lạnh lùng kia chứng tỏ nên tránh xa người này, càng xa càng tốt.
"Chị, Di Di muốn chơi với anh Kỳ, anh Kỳ xuống đây với Di Di đi" Bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy.
Ngôn Kỳ có chút không vui vì ai đó phá vỡ sự yên tĩnh nơi này, nhíu mày nhìn xuống phía gốc cây, một cô nhóc chừng 8 tuổi đang mỉm cười vẫy tay với cậu, nụ cười thơ ngây giống như thiên thần nhỏ.
Tử Mạc nhìn thấy phản ứng của Ngôn Kỳ, lo lắng Tử Di nguy hiểm nên vội đến gần
Nhưng ngoài dự tính của cô, một giây đó đột nhiên Ngôn Kỳ từ trên cao nhảy xuống đất, ôm chặt lấy Di Di và bắt đầu ...hôn.
Nụ hôn bất ngờ làm Tử Di suýt nghẹt thở, chỉ biết nắm chặt cổ áo Ngôn Kỳ và cố đứng vững.
Tử Mạc cũng sững người : Không thể nào!
"Huhu anh Ngôn Kỳ trả lại cho em, anh mau trả nụ hôn đầu lại cho em, huhu em không chịu đâu" Tử Di bắt đầu khóc rống lên sau khi Ngôn Kỳ thả ra
"Chu Ngôn Kỳ, sao cậu làm vậy với Di Di hả?" Tử Mạc bênh vực em gái đẩy Ngôn Kỳ sang một bên.
"Tránh ra!" Ánh mắt quét qua người Tử Mạc, dừng lại nơi bé gái đang khóc.
"Không, tránh ra để cậu làm gì Di Di nữa à" Tử Mạc
"Tôi nói tránh ra" Giọng nói lạnh lùng mang theo một chút bá đạo.
"Cậu..." Lần này Tử Mạc thật sự bị doạ, liền tránh sang một bên.
Ngôn Kỳ đến trước mặt Tử Di, nâng cằm cô lên, đôi mắt vì khóc mà sưng đỏ, gương mặt tèm lem nước mắt vẫn đang oa oa khóc.
"Không được khóc" Tiếng nói không nhanh không chậm làm người khác phát sợ, Tử Di im bặt.
"Nụ hôn đầu tiên của em đã thuộc về tôi, cho nên từ giờ trở đi, em chính là người của tôi, tôi sẽ không để em chịu bất cứ tổn thương nào, hiểu rõ?"
Gật gật đầu
"Về đi" Ngôn Kỳ lãnh đạm bước vào nhà, để lại hai chị em còn lơ ngơ ngoài vườn.
|
|
•FlashBack'
2 năm trước, thành phố Hải Sa
"Vân Nho, chỉ cần con đưa cháu trai của ta về đây, cả tập đoàn Chu Thị này ta sẽ giao cho con quản lí" Chu Thái Bảo nằm trên giường bệnh.
"Cha, cha nói đều là thật sao?"
"Đúng, đây là tâm nguyện duy nhất của ta, đứa cháu đó 6 năm, 6 năm rồi ta không được gặp mặt nó, ta xin lỗi năm đó đã không chấp nhận con và Chỉ Hoa lấy nhau, không cho con trở về nhà họ Chu, bây giờ ta hối hận lắm, mau dẫn nó tới đây gặp ta"
"Nhưng..." nó là con gái. Chu Vân Nho định nói hết nhưng lại thôi, không ngờ vì một phút này, mà cả đời ông không thể quay đầu.
"Khụ khụ.."
"Cha không sao chứ? Ngày mai con sẽ dẫn Ngôn Kỳ đến gặp cha"
~~~Ngày hôm sau~~~
"Vân Nho, sao anh lại cho Ngôn Kỳ ăn mặc như vậy, còn cắt tóc anh tính làm gì?" Tô Chỉ Hoa ngạc nhiên khi nhìn Ngôn Kỳ trong bộ đồ con trai.
"Anh muốn dẫn con về ra mắt ông nội thôi" Chu Vân Nho bế Ngôn Kỳ lên xe
"Cũng đâu cần phải làm thành như vậy, anh nói đi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tô Chỉ Hoa một mực ngăn cản
Chu Vân Nho buộc phải nói ra tất cả sự thật, Tô Chỉ Hoa lắc đầu:
"Không anh không được mang con đi đâu hết, con gái là của em, không thể đem hạnh phúc cả đời nó ra đánh cược như vậy, em không muốn"
"Anh đã quyết định rồi, em mau tránh ra đi"
"Chu Vân Nho" Tô Chỉ Hoa cố chạy theo
"Ting ting" "Rầm"
Cả người Tô Chỉ Hoa bây giờ toàn là máu, hai tiếng hét đồng thanh vang lên:
"Chỉ Hoa"
"Mẹ" Cô bé ngây thơ vẫn không biết cha mẹ cãi nhau vì điều gì, đến khi mẹ cô bất động nằm trên vũng máu
Tô Chỉ Hoa đã chết trên đường đến bệnh viện, ánh mắt trong sáng ngày nào trở nên lạnh lùng đáng sợ, từ đó trở đi một Ngôn Kỳ đáng yêu hồn nhiên thật sự biến mất.
Chu Vân Nho sau khi lấy được công ty, đã phát triển nó lớn mạnh không ngừng, Chu Thái Bảo từ khi gặp được Ngôn Kỳ sức khoẻ đều tốt lên rất nhiều vì vậy thân phận của Ngôn Kỳ vẫn phải giữ kín.
•EndBack'
|
|
"Mạc Mạc, Di Di sao hai đứa đứng im vậy?" Trương Bá Nghị vỗ vai con gái
"Dạ?" Mạc Mạc ngỡ ngàng nhìn cha, cảm nhận sự ấm áp khác hoàn toàn với sự lạnh lẽo vừa rồi
"Ủa Ngôn Kỳ không chơi chung với tụi con hả?" Chu Vân Nho lên tiếng
"Anh Ngôn Kỳ hô..n...mmm" Tử Di định nói thì bị Tử Mạc che miệng lại
"Có chuyện gì vậy Mạc Mạc sao con không cho Di Di nói vậy?" cả 3 người lớn thắc mắc
"Dạ không ạ, ba mẹ chúng ta về được chưa" Mạc Mạc vẫn cảm nhận không khí lạnh đi một phần
"Ừm được rồi về thôi, chào anh Chu hôm khác chúng ta nói tiếp nhé" Trương Bá Nghị ôm hai đứa trẻ vào lòng
"Vậy chào cả nhà nhé!" Chu Vân Nho tiễn họ ra về rồi trở vào trong
Về nhà mình, Tử Mạc dắt Tử Di lên phòng, nhìn chằm chằm cô em gái:
"Di Di ngoan không được nói chuyện này với ba mẹ nghe chưa?"
"Dạ, em biết rồi" Tử Di ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn không hiểu sao phải làm vậy
"Ngoan lắm, chúng ta xuống nhà với ba mẹ nhé"
Cả hai đi xuống lầu đúng lúc gặp Trương Bá Nghị ngồi trên sofa, ông gọi hai đứa đến hỏi chuyện
"Di Di có chuyện gì nói cho ba biết nào" Ông biết nếu hỏi Mạc Mạc sẽ không bao giờ có câu trả lời.
"Dạ...không có gì" ngước lên nhìn Tử Mạc, cô nhìn thấy được một cái nháy mắt từ chị.
"Thật không? lúc nãy ba nghe thấy con muốn nói gì đó"
"Dạ không có thật đó ba" Tử Di liên tục gật đầu
"Không có gì thì thôi, Nghị à anh đừng hỏi nữa, cả nhà ra đây ăn trái cây nè" Bạch Yên Chi gỡ rối
"Thôi được, hôm nay bỏ qua chuyện này, các con ra ăn trái cây nào" Trương Bá Nghị mỉm cười nắm tay hai cô ra vườn.
Những ngày kế tiếp trôi qua, bình yên như chưa từng gợn sóng, nhưng ai biết được biển luôn bình yên trước những cơn sóng dữ, vì thế cuộc sống vẫn tiếp diễn vì cơn giông tố thật sự vẫn chưa bắt đầu.
|