Đào Hoa Khúc
|
|
Chương 70.
"Quân Dao. Hán Vương ở trong lòng đọc thầm hai tiếng, thầm nói, thật là dễ nghe."
Khi đó tình thế mạo hiểm, ngàn cân treo sợi tóc, nếu không có vị tỷ tỷ này cứu giúp, có lẽ nàng đã mất mạng rồi. Hán Vương lòng mang cảm kích, muốn mở miệng nói cảm ơn, nhưng cũng không biết xưng hô như thế nào, mà nàng sợ người lạ, lúng túng không mở miệng được, không thể làm gì khác hơn ngoài nhìn chằm chằm Quân Dao. Quân Dao bưng cháo đến, nàng ích cốc đã lâu, không cần thức ăn, tiểu điện hạ trọng thương, nếu không dùng chút thức ăn, sợ là khó mà qua được. Hán Vương liên tục nhìn chằm chằm vào Quân Dao. Nàng sợ người lạ, thấy người lạ, liền rất mất tự nhiên, nàng nhìn vị tỷ tỷ này, tỷ tỷ nhất định kỳ quái, thì sẽ mở miệng, nàng vừa mở miệng, nàng có thể thuận thế nói tiếp, cảm tạ nàng ấy đã cứu mạng nàng. Nhưng mà nhìn không được bao lâu, nàng nghe thấy mùi thơm ngát của gạo nếp, chợt cảm thấy bụng trống rỗng, đói bụng khó nhịn. Đôi mắt đen nhánh của Hán Vương lại không hề chớp mắt mà nhìn về phía bát cháo sứ kia. Quân Dao đem bát sứ đặt trên chiếc bàn trà, ngồi vào bên giường, đỡ Hán Vương ngồi dậy. Vết thương của Hán Vương rất sâu, một chút lôi kéo, liền đau đớn vô cùng. Nàng nhíu chặt lông mày, cắn răng nhẫn nhịn, không phát ra một tiếng rên đau nào. Để nàng dựa vào đầu giường, thật vất vả đem cái đau đớn kia nhẫn nhịn qua đi, không sắc nét như vậy nữa. Quân Dao bưng cháo, đưa tới trong tay nàng. Hán Vương vội đưa tay tiếp nhận, đưa đến bên môi, uống hai ngụm. Cháo ấm áp, nấu loãng, theo yết hầu trượt vào trong bụng, dạ dày rỗng tuếch thư thích hơn nhiều, Hán Vương giải đói, khe khẽ thở dài, tốc độ chầm chậm lại, há cái miệng nhỏ mà ăn. Vương tôn công tử, tác phong lễ nghi từ lâu đã hòa vào bên trong hơi thở, đến nơi nào, đều nho nhã lễ độ, liền uống một chén cháo, cũng là dáng vẻ đoan trang tao nhã. Hán Vương dựa vào trên giường nhỏ, chậm rì rì mà uống cháo, ánh mắt lại len lén nhìn qua Quân Dao. Quân Dao ngồi trên một cái ghế nhỏ bên giường, tư thế ngồi đoan trang, ánh mắt hơi buông xuống, không bốn mắt nhìn Hán Vương, cũng không có tâm ý mở miệng. Hán Vương lo lắng, người ta cứu nàng, nàng chung quy phải nói cám ơn, huống hồ nàng còn cho nàng ăn cháo, rất tốt bụng rồi. Nhưng nàng ăn nói vụng về, càng nhanh càng không biết làm sao mở miệng. Chờ dùng hết một bát cháo, Hán Vương vẫn chưa nói gì. Cháo mới hết, Quân Dao liền thoáng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn sang, lúc này hô hấp của Hán Vương đều chậm một nhịp, căng thẳng cực kỳ, lắp ba lắp bắp mà mở miệng: "Dùng, dùng hết rồi." Quân Dao đứng dậy, đến bên cạnh nàng, lấy cái bát rỗng. Nàng thu hồi bát rỗng, tất là muốn đi, Hán Vương quýnh lên, đỏ mặt, nói một tiếng: "Đa tạ." Lời vừa ra khỏi miệng, khuôn mặt Hán Vương càng thêm ửng đỏ, quá nhỏ rồi, bản thân nàng đều nghe không rõ lắm, tỷ tỷ nhất định là không nghe thấy. Nàng ngẩng đầu đi nhìn vẻ mặt Quân Dao, khóe môi nàng ấy dường như cong lên một hồi, cái uốn cong kia vừa cạn vừa nhanh, Hán Vương trợn to hai mắt, muốn thấy rõ chút, Quân Dao đã xoay người rời đi, không thấy được. Người vừa đi, bên trong lại chỉ còn một mình nàng, yên tĩnh. Hán Vương vừa tức giận chính mình vô dụng, lại rất thất vọng. Nàng một lần nữa nằm xuống, vết thương trên vai vẫn còn đau, chẳng biết lúc nào mới khỏi. Đây là nơi nào, nàng bất tỉnh đã bao lâu, tình trạng của những người đi theo thế nào rồi? Nghi vấn trong lòng Hán Vương cái này nối tiếp cái kia, một cái cũng không giải được. Vị tỷ tỷ kia nhất định biết được, đều oán nàng vô dụng, vừa rồi không hỏi. Hán Vương ảo não, tâm trạng quyết định chủ ý, chờ vị tỷ tỷ kia trở lại, nàng định phải hỏi một chút, không thể do dự nữa. Một lần chờ đợi này, liền chờ đến đêm. Hán Vương thương tích đau nhức, tinh lực chưa hồi phục, rất dễ buồn ngủ, chưa bao lâu, càng ngủ thiếp đi. Chờ nàng tỉnh lại, bên trong đen kịt một màu, chỉ có ánh nến dưới ô cửa sổ, chập chờn có chút yếu ớt. Hán Vương vừa mở mắt, liền giật mình thấy mình nằm ở trong một mảnh tối đen. Cơn buồn ngủ lập tức thối lui sạch sẽ. Núi rừng nơi đây, giữa núi có tiếng gió lướt qua, cành lá rung động, phát sinh tiếng vang vù vù. Lại gần mùa hè, trong rừng côn trùng thú vật vô số, từng trận kêu to liên tiếp, lúc ẩn lúc hiện. Trong phòng đen sì sì, Hán Vương thân ở phòng tối, chỉ có ánh đèn nơi cửa sổ, gió mát vào trong phòng, ánh nến lay động, cái bóng trên tường cũng theo đó một trận vặn vẹo rung động, cực kỳ khủng bố. Hán Vương thuở nhỏ sợ tối, không bao giờ dám ở trong bóng tối một mình. Nhưng mà trước mắt, nhưng cũng không do nàng quyết định. Nàng nuốt nuốt nước bọt, chăm chú bám vào chăn bông đắp ở trên người. Ngoài phòng côn trùng kêu vang một tiếng rồi lại một tiếng, lúc xa lúc gần, Hán Vương hoảng sợ, con mắt kiên quyết nhìn chằm chằm tia sáng dưới cửa, nửa điểm không dám dời. Đột nhiên, một tiếng sói tru thăm thẳm lọt vào tai, trên người Hán Vương mãnh liệt mà chấn động tới một thân mụn nhọt, lưng đều sợ đến lạnh lẽo. Nơi, nơi này lại còn có sói ư? Sói sẽ ăn thịt người. Hán Vương sợ đến miệng lưỡi khô khốc, thân thể đều có chút run rẩy. Ánh nến thỉnh thoảng lay động, bóng đen trên tường theo đó mà lay động, Hán Vương cực kỳ gắng sức chế ngụ tâm thần, không nhìn tới, chỉ đưa mắt khóa nơi ánh nến. Vị tỷ tỷ kia thật sự nghỉ ngơi rồi? Nàng ấy lợi hại như vậy, nhất định không sợ. Hán Vương nỗ lực an ủi mình, thích khách lợi hại như vậy, nàng cũng không sợ, sói nhất định đánh không lại thích khách, đương nhiên cũng không đánh lại vị tỷ tỷ kia. Hán Vương cảm thấy rất có đạo lý, đã an ủi mình được một chút. Một tiếng sói tru đột nhiên truyền đến, dường như đã gần một chút. Hán Vương run lẫy bẫy, bẹp bẹp miệng, con mắt đều đỏ. Nhỡ đánh không lại thì sao? Sói nguy hiểm như vậy, có móng vuốt, còn có răng sắc bén. Nàng lúc nhỏ theo tiên đế săn bắn, gặp qua đàn sói vây công một mãnh hổ, cực kỳ hung tàn máu tanh, miễn cưỡng đem mãnh hổ kia xé rách. Huống hồ trên người nàng có thương tích, vết thương có máu, nghe nói mãnh thú ngửi thấy được mùi máu tanh cực xa, nếu máu của nàng dẫn sói tới đây, nhưng như thế nào cho phải. Hán Vương càng nghĩ càng sợ, sợ một trận, lại vội vã an ủi mình, lúc này lại không cách nào an ủi mình được. Cửa đột nhiên mở ra. Thân thể Hán Vương run lên, theo bản năng liếc về phía cửa một cái. Liền thấy Quân Dao bưng một mâm gỗ chậm rãi đi vào. Trên mâm gỗ thả một chân nến, bên nến có bát, mơ hồ có thể thấy được nhiệt khí. Trong phòng lại nhiều hơn một cái đèn, sáng sủa hơn rất nhiều. Hán Vương đại đại thở phào nhẹ nhõm, đỏ mắt mong chờ nhìn Quân Dao, mong nàng đến gần hơn một chút. Quân Dao tựa như lúc sáng, đi tới bên giường, đem mâm gỗ đặt trên bàn trà, khom người nâng Hán Vương dậy. Tay nàng có chút lạnh, chạm vào bên tai không bị thương của Hán Vương, cảm giác mát mẻ xuyên thấu qua áo mỏng, truyền tới trên vai, mang theo nhu nhuyễn đặc hữu của nữ tử. Hán Vương không biết tại sao, chính là gò má ửng đỏ, thời gian căng thẳng cùng Quân Dao giống như ban sáng lại đến rồi. Trong bát vẫn là cháo, chỉ là lần này so với bát lúc sáng đặc hơn chút, đủ để no bụng. Không thể trực tiếp uống, trong bát đặt một cái thìa gỗ. Hán Vương một tay bưng bát cháo, một tay kia lại không thể động đậy, không thể dùng thìa. Nàng ngẩn ngơ, rất quẫn bách mà nhìn lén Quân Dao một chút. Quân Dao tất nhiên là phát hiện quẫn cảnh của nàng, cũng không nói cái gì, nhận lấy bát cháo, cầm thay nàng, để Hán Vương rảnh tay. Hán Vương thở phào nhẹ nhõm, bận bịu cầm thìa gỗ lên, múc cháo hoa đến. Cháo còn nóng , chắc vừa mới nấu xong, Hán Vương sợ làm phiền tỷ tỷ xinh đẹp quá nhiều, có lẽ nàng làm phiền nàng ấy, liền có chút gấp, múc cháo đến bên môi nhẹ nhàng thổi mấy lần, liền cho vào trong miệng. Tất nhiên là bị bỏng rồi. Cũng may đã thổi nguội một chút, vẫn chưa bị bỏng. Hán Vương đau đến nước mắt lưng tròng, lặng lẽ nhìn Quân Dao một chút, không dám lên tiếng, lại đi múc cái khác. Quân Dao không nhìn nổi nữa, khẽ lắc đầu một cái, nói: "Chậm một chút, đừng nóng vội." Thanh âm của nàng quạnh quẽ, rơi vào trong tai Hán Vương, lại có một luồng ôn nhu khác. Hán Vương vội vàng gật đầu, lại không nhịn được nhìn Quân Dao một chút, trong lòng chẳng biết vì sao, lại vui mừng vô cùng, nghĩ thầm, tỷ tỷ không thích nói chuyện, thế nhưng tâm địa cũng rất tốt. Ý niệm này vừa xuất hiện, Hán Vương lại cảm giác mình thật khờ. Nàng ấy đương nhiên tốt a, nàng ấy không tốt sao lại cứu nàng, nàng ấy là tốt nhất. Hán Vương không tên cảm thấy hỉ tư tư, nhưng thế nào cũng không dám nhìn Quân Dao, cúi thấp đầu hết sức chuyên chú ăn cháo. Cháo là cháo hoa, nhạt, nhưng thật ra có chút khó nuốt xuống. Hán Vương xuất thân cao quý, chưa bao giờ thiếu qua áo cơm. Thức ăn xưa nay tinh tế, cũng chưa từng thử liền hai món ăn, đều là cháo hoa. Nhưng nàng không nói, cũng không oán giận cháo không ngon, ngoan ngoãn ăn từng chút từng chút. Tựa như một đứa trẻ ngoan không kén ăn. Quân Dao nhìn đỉnh đầu của nàng, ánh mắt hơi nhu hòa, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại một lần nữa lạnh nhạt. Bát cháo cạn, Hán Vương no rồi, nàng buông thìa gỗ, lại nói một tiếng: "Đa tạ." Âm thanh vẫn nhỏ, so với ban ngày nặng hơn một chút, có thể khiến người nghe được. Quân Dao trả lời: "Không cần khách khí." Thu hồi bát, thả về mâm gỗ. Hán Vương nghe nàng ấy trả lời nàng, tinh thần chấn động, được cổ vũ, nàng đem tim nhảy tới cổ rồi, lấy hết dũng khí, hỏi: "Ngươi tên gì?" Lời vừa ra khỏi miệng, nàng chợt cảm thấy mình lỗ mãng, sao có thể tùy ý hỏi tên họ người khác? Nàng vội đổi giọng, nói: "Ta, ta tên Tiêu Duyên, ta là Hán Vương, đến Lâm Truy tựu quốc." Trong mắt Quân Dao nhiễm chút ý cười, nhưng đáp nàng: "Ta họ Quân, tên Dao." Quân Dao. Hán Vương ở trong lòng đọc thầm hai tiếng, thầm nói, thật là dễ nghe. Hai người một hỏi một đáp, xem như là một khởi đầu tốt, vừa lúc nói tiếp. Mà Hán Vương vừa căng thẳng, lại không biết nói cái gì. Quân Dao thoáng chờ giây lát, thấy tiểu điện hạ cũng không có gì khác muốn hỏi nàng, khom người bưng mâm gỗ lên, muốn rời đi. Nàng mới quay người lại, góc áo lại bị tóm lấy.
|
Chương 71.
"Vạt áo mở ra, vạt áo xốc lên, da thịt trắng nõn lộ ra ngoài. Hán Vương đỏ mặt, lúng túng không biết như thế nào cho phải."
Quân Dao nhìn lại, cúi đầu nhìn, chỉ nhìn thấy một cái tay nhỏ nắm chặt vạt áo nàng, chủ nhân cái tay nhỏ kia nằm trên giường nhỏ, con mắt hồng hồng nhìn nàng mong chờ. "Còn có chuyện gì?" Quân Dao hỏi. Đáy mắt Hán Vương xẹt qua một tia khiếp đảm, chỉ là nàng dư quang quét thấy bốn phía đen ngòm, cái giá nến kia ở ngay trên mâm gỗ, nếu Quân Dao đi rồi, bên trong nhất định sẽ một lần nữa tối om. Hán Vương lấy hết dũng khí, nói: "Ta có nghi vấn, muốn mời tỷ tỷ giải thích nghi hoặc." Quân Dao cau mày, làm như không muốn. Hán Vương vô cùng mẫn cảm, thấy nàng làm khó dễ, không dám miễn cưỡng, đang muốn buông tay. Xa xa lại một tiếng sói tru truyền đến. Hán Vương sợ đến run run một cái, đem góc áo nắm càng chặt hơn, trong con ngươi tràn đầy hi vọng nhìn về phía Quân Dao. Ở đâu ra có việc muốn hỏi, rõ ràng là tiểu điện hạ sợ tối, không dám một mình một chỗ. Quân Dao chỉ cảm thấy quả nhiên đã cứu lấy một tiểu ma phiền. Nàng cứu Hán Vương, vốn là do nhất thời nhẹ dạ, mà thấy số mệnh của tiểu điện hạ, tuổi thọ không chỉ dừng lại tại đây, chỉ nhất thời khúc chiết, cứu liền cứu, không thể nói là nghịch thiên cải mệnh. Chỉ chờ thương thế của nàng ta tốt hơn một chút, có thể bước xuống giường, liền đưa nàng ta trở lại, sau đó tự nhiên cũng không cần dây dưa. Ai biết, cứu tiểu đông tây này trở về, suy tính lại một tầng đón một tầng, đầu tiên là lấy pháp thuật trị khỏi thương tích cho nàng ta, lại không thể để nàng ta nhìn ra đầu mối, cần lấy thảo dược của phàm nhân che lấp, tiếp đó vết thương kia có phần sâu, cũng không thể khép lại quá nhanh, có vẻ ly kỳ. Thứ hai, thân thể người phàm của Hán Vương, cần phải ăn, vẫn cần giúp nàng ta kiếm thức ăn. Quân Dao từ lúc khai Linh Trí, chính là độc lai độc vãng, chưa từng chăm sóc qua phàm nhân. Làm đủ chuyện, đã cảm giác phiền phức, ai biết trước mắt, còn phải bồi tiếp tiểu điện hạ ngủ. Quân Dao chậm chạp không đáp, Hán Vương cuống lên, sợ nàng sẽ phất tay bỏ đi, lại nói: "Vài câu thôi, có được không?" Giọng nói của nàng mềm mại, mang theo một tia cầu xin. Quân Dao đã cảm thấy không kiên nhẫn, nhìn nàng một cái. Hán Vương bị lãnh mạc trong mắt nàng đâm một hồi, không dám lại cầu, nàng chậm rãi buông lỏng tay, góc áo từ lòng bàn tay nàng trượt ra. Hán Vương có chút khổ sở, một là nàng sợ tối, Quân tỷ tỷ không chịu bồi nàng, nàng nhất định phải sợ hãi cả đêm rồi, thứ hai là, Quân tỷ tỷ vừa rồi nhìn nàng như thế, hiển nhiên là không thích nàng. Nhất định là nàng lắm chuyện, làm nàng ấy mệt mỏi. Hán Vương vừa khổ sở, lại cảm thấy xấu hổ. Người ta chịu cứu nàng cũng rất tốt rồi, nàng có thể nào gây thêm phiền cho người ta. Quân Dao cúi đầu liếc mắt một cái, chỉ thấy Hán Vương rũ đầu, cái tay thu hồi kia có chút không biết làm thế nào mà cầm lấy mép chăn mỏng, rất là đáng thương. Tiểu ma phiền. Quân Dao trong lòng than một câu, xoay người đi về cạnh cửa. Vừa muốn đẩy cửa, liền nghe thanh âm mềm mại của người kia phía sau: "Ngươi nghỉ ngơi sớm chút, đa tạ ngươi cứu mạng ta, ta, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi." Nàng lộ vẻ đã an ủi được mình rồi, không làm phiền không làm khó, cũng không oán hận, chân tâm thật lòng mà tạ ơn nàng. Quân Dao không khỏi quay đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ thấy trong bóng tối, tiểu đông tây kia gối trên gối đầu, con ngươi đen láy hiện ra đầm nước, nhìn nàng, ánh mắt kia tựa như thú nhỏ thuần dưỡng, trong suốt mà làm người thương yêu. Quân Dao dừng một chút, cuối cùng đẩy cửa mà đi. Nàng đi rồi. Lại là một căn phòng tối. Hán Vương không để ý đến những thứ còn lại, vội vàng nắm lấy chăn mỏng, kéo kéo lên trên, chỉ chừa một đôi mắt lộ ra bên ngoài. Nàng rất cố gắng khắc chế yếu đuối, không nghĩ đến chỗ kinh khủng nữa, đem tâm tư chuyển tới việc ám sát. Dám ám sát thân vương, chỉ những người kia, mặc dù Hán Vương có chút đơn thuần, nhưng cũng không ngốc, suy nghĩ một chút, cũng biết những kẻ nào. Giáp sĩ trong phủ nhất định bị giết không ít, đợi nàng quay lại, cần trợ cấp gia quyến, sống sót, cũng phải trọng thưởng. Còn có Quân tỷ tỷ, cũng phải tạ ơn nàng thật nhiều. Chỉ không biết nàng ấy thích gì. Hán Vương thứ khác không nhiều, chỉ có tiền tài vô số, nàng có thể tạ ơn cũng chỉ ruộng vườn tiền bạc mà thôi. Nhưng nàng vừa nghĩ tới tính tình Quân Dao lạnh nhạt, lại cảm giác, có lẽ tiền tài không lọt mắt nàng ấy. Hán Vương liền sầu muộn cả lên. Ngoài cửa sổ gió mát chợt nổi lên, thổi vào trong phòng, ánh nến bị thổi làm ngã trái ngã phải. Hán Vương đột nhiên lo lắng đề phòng một trận, nhìn chằm chằm ánh lửa kia, e sợ nó bị gió thổi tắt. May mà ánh lửa kia mặc dù yếu ớt nhưng khá ngoan cường, gió dần lắng lại, ánh nến méo mó cũng chậm rãi dựng đứng lên, tiếp tục thiêu đốt. Hán Vương thở phào nhẹ nhõm một hơi thật lớn. Chỉ là nàng lúc này mới bỗng nhiên phát hiện, ngoài phòng khi đó tiếng sói tru từ xa đến gần vẫn chưa vang lên, kể cả từng trận côn trùng kêu vang cũng nghỉ ngơi. Bên trong mặc dù còn tối đen hơn , không còn những tiếng vang này, ngược lại cũng không đáng sợ như vậy nữa. Sáng ngày hôm sau, vẫn là cháo hoa, chỉ nhiều thêm một dĩa cải muối giòn tan ngon miệng. Quân Dao nâng bát cháo, Hán Vương nắm thìa, rất nhanh lấp đầy cái bụng. Quân Dao vẫn không nhiều lời với nàng, ăn xong, liền muốn đi, Hán Vương vội lợi dụng lúc rãnh rỗi, hỏi: "Ngươi có thể cho biết, tình trạng của những người đi theo ta?" "Không ngại." Quân Dao đáp. Hán Vương an tâm đến: "Vậy thì tốt rồi." Theo lẽ thường, nàng nên cầu khẩn Quân Dao hướng về quan phủ báo tin, sai người đến nghênh đón nàng mới phải, chỉ nàng thương thế rất nặng, cần người chăm nom, nếu trở lại, diên y thỉnh dược, không thể thiếu lộ ra kẽ hở. Hán Vương chưa nhắc đến, Quân Dao đương nhiên cũng biết vì sao, hơn nữa không dễ đề cập đến. Hán Vương càng phát giác Quân tỷ tỷ mặc dù không thích nói chuyện, nhìn qua cũng lạnh lùng, nhưng lại là người hiền lành. Nàng ấy biết thân phận của nàng, chưa bao giờ hỏi qua một câu vì sao Hán Vương lại là thân nữ nhi, cũng không có đuổi nàng đi, cũng chưa từng cầu xin tạ lễ gì. Nàng ấy sống nơi núi rừng, áo cơm đơn giản, sợ là một vị ẩn sĩ, cứu nàng, quá nửa là do tâm địa nàng ấy tốt, cũng không cầu xin báo đáp cái gì. Hán Vương cảm thấy Quân Dao rất tốt, không tự chủ được đối với nàng tò mò. Người luôn sẽ không từ lúc sinh ra đã là ẩn sĩ, liền cư ngụ ở trong núi, nhất định là có chuyện cũ trước kia, người nhà thân thiết. Quân tỷ tỷ tại sao lại ở trong núi, lại vì sao một thân một mình? Trong đầu Hán Vương tràn đầy nghi vấn. Quân Dao vậy mà trong đầu cái đầu nhỏ kia đã suy nghĩ rất nhiều. Nàng chưa bao giờ giúp phàm nhân trị thương, nhưng trải qua một ngàn năm, cũng ở bên trong chùa Nghiễm Bình mấy lần gặp qua tăng nhân bị thương chữa trị như thế thế nào. Vết thương cần thoa thảo dược, lại lấy vải sợi băng bó. Cách hai, ba ngày phải đối thuốc, duy trì dược tính. Quân Dao không để Hán Vương nghi ngờ, tự nhiên cũng làm theo. Chạng vạng, nàng cầm thảo dược, vải bông đi đến phòng Hán Vương. Hán Vương dưỡng thương, buồn bực ngán ngẩm, nằm ở trên giường nhỏ suy nghĩ lung tung, thấy Quân Dao đến, đôi mắt đen láy kia của nàng ấy sáng bừng, chưa mở miệng, liền đã hiện ra ý mừng, lộ vẻ lúc nào cũng ngóng trông nàng đến. Nhất cử nhất động của nàng đều ở trong mắt Quân Dao, thấy nàng như vậy, trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Ta đổi thuốc cho điện hạ." Hán Vương gật gật đầu, rất hữu lễ nói: "Làm phiền tỷ tỷ." Quân Dao gật đầu một chút, lấy đó đáp lễ, ngoài ra, cũng không nói nhiều. Ngồi quỳ chân đến trước giường, xốc chăn mỏng lên, cởi vạt áo của Hán Vương. Hán Vương chỉ một thân trung y, bên trong liền không có. Vạt áo mở ra, vạt áo xốc lên, da thịt trắng nõn lộ ra ngoài. Hán Vương đỏ mặt, lúng túng không biết như thế nào cho phải. Các nàng đều là nữ tử, mà Quân tỷ tỷ là thay thuốc cho nàng, đổi thuốc chính là chính sự, rất nghiêm chỉnh, nàng nên nghiêm túc một chút mới phải, nhưng mà chẳng biết vì sao, Hán Vương chính là rất thẹn thùng, nàng buông xuống mi mắt, không dám nói lời nào, cũng không dám nhìn Quân Dao, gò má nóng bỏng, như muốn thiêu cháy. Quân Dao vốn chăm chú trên tay, tiểu điện hạ chính là nữ tử, nhìn một chút dường như cũng không có gì, mà quần áo dính máu trên người nàng ta trước đó cũng do nàng đổi, từ lâu đã xem qua một hồi, lại nhìn một hồi, rất bình thường. Nhưng vừa thấy Hán Vương hai mắt buông xuống, má phấn hồng dáng dấp ngượng ngùng, nàng chỉ cảm thấy trái tim căng thẳng, không dám tiếp tục đưa mắt chuyển đến da thịt trơn bóng trắng hơn tuyết nữa. Trong phòng đặc biệt trầm mặc, trong lúc mơ hồ tựa như lại có kiều diễm quấy phá. Hán Vương không dám ngẩng đầu, Quân Dao khép con mắt, chỉ nhìn vết thương kia. Vết thương rất sâu, vừa mới mở vải bông ra, liền thấy máu thịt be bét. Thân thể phàm thai, cái trúng tên kia trong chớp mắt nhất định là vô cùng đau đớn, thật là khó điện hạ khi đó có thể nhẫn nhịn, chưa hô một tiếng đau. Phải đổi thuốc mới, phải lau cái cũ đi, không thể thiếu phải chạm vào vết thương. Quân Dao nhắc nhở: "Điện hạ nhẫn nhịn chốc lát." Hán Vương lập tức nhớ về cái đau đớn khi trúng tên, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, vẫn dũng cảm gật gật đầu. Quân Dao thả nhẹ động tác, vắt khăn, lau chùi vết thương. Khăn vừa mới chạm vào vết thương, vai Hán Vương chính là run lên, da thịt theo đó co rút lại. Quân Dao tàn nhẫn rồi nhẫn tâm, chưa dừng lại động tác, nhẹ nhàng lau đi thuốc trị thương. Hán Vương hí một tiếng, ngắn ngủi thở nhẹ, liền vội cắn môi. Nước mang tới để thanh tẩy vết thương xuất hiện một tầng màu máu, cuối cùng cũng coi như đã làm sạch vết thương, nhưng đến đắp thuốc mới rồi. Hán Vương vẫn chưa kêu đau, nhưng khắc chế không được mà chảy nước mắt. Thảo dược giã nát, dược hiệu ở bên trong dược chất, dược chất vừa ngâm vào vết thương, đau như dao cắt, Hán Vương run lên bần bật, hít vào một ngụm khí lạnh. Tay Quân Dao dừng một lúc, nhìn xem Hán Vương. Hán Vương sợ nàng lo lắng, há mồm an ủi nàng, vừa mở miệng lại không khống chế được mà nghẹn ngào: "Không... Không đau..." Một mặt nói, nước mắt một mặt lăn xuống. Tác giả có lời muốn nói: Hán Vương mặt xấu hổ: Thật ngượng ngùng, bị A Dao nhìn thấy rồi. Vẫn là đoạn ngắn, mọi người miễn cưỡng xem.
|
Chương 72.
"Đáng tiếc cái cây lớn nhất kia, không nở hoa." Nước mắt vừa rơi xuống, liền không ngừng được. Mới nói không đau, nhưng khóc đến đáng thương như vậy, Hán Vương hồng một đôi mắt thỏ, nhìn Quân Dao một chút, liền cúi thấp đầu, không nói. Nàng cúi đầu xuống, lộ ra hai cái tai nhỏ, vành tai nhỏ kia trắng như tuyết, vừa nhìn liền biết sờ lên nhất định vừa mềm mại vừa trơn nhẵn. Quân Dao thấy dáng dấp nàng tội nghiệp, chẳng biết vì sao, bỗng rất muốn sờ sờ tai của nàng. Nàng mạnh mẽ đưa mắt dời đi, rơi xuống vết thương kia. Vết thương đã được làm sạch, loại trừ máu đen, nhưng vẫn khủng kiếp không giảm. Da thịt lật ra ngoài , bị đầu mũi tên đâm nát, mơ hồ còn có thể thấy xương trắng. Thân thể máu thịt, không biết có bao nhiêu đau. Thuốc kia ngâm vào trong thịt, dược tính kích thích, càng như nước lạnh đổ vào chảo nóng vậy, đau đến người cả người giật mình. Hán Vương rũ đầu, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Chốc lát nữa đắp xong thuốc, phủ vải lên, vải cùng vết thương ma sát, chỉ có càng đau. Quân Dao từ trong tay áo lấy ra một cái khăn trắng như tuyết, đưa cho Hán Vương. Hán Vương tiếp nhận, còn nhớ lễ phép nói một câu: "Đa tạ." Quân Dao cong cong khóe môi, nhưng chưa lên tiếng, nhanh nhẹn mà đem chỗ thảo dược còn lại đắp lên, lại bao lấy vết thương. Hán Vương đau đến liên tục hút khí, nước mắt mới lau đi càng thêm cuồn cuộn rơi xuống. Thân thể nàng căng quá sít sao, hơi động cũng không dám động, vai không ngừng co rút, miệng vết thương theo phản xạ mà run rẩy. Đau đớn thật vất vả mới hoãn một chút, Hán Vương đã đầy mặt nước mắt, nàng khóc thút thít nghẹn lấy khăn lau nước mắt, nước mắt ở trên khăn, ướt một khối. Hán Vương muốn dừng khóc, nước mắt chính là không ngừng được. Nàng giương mắt, lệ quang trong cơn mông lung, thấy Quân Dao nhìn nàng, càng thêm muốn dừng. Khóc nhiều hơn, làm phiền người ta. Nàng không muốn làm người ta sinh chán ghét. Nhưng một mực nước mắt không nghe nàng. Quân tỷ tỷ rất ít dừng lại trong phòng, luôn làm xong một việc, liền đi đến lưu loát. Nhưng mà trước mắt băng bó xong, nàng ấy vẫn chưa rời đi. Hán Vương liền suy đoán, có lẽ là còn có lời muốn dặn dò nàng. Nàng khóc liên tục như vậy, liền không nói được rồi. Hán Vương sốt ruột mà lau nước mắt, khăn đều khóc ướt rồi. Chỉ là người chịu đau đớn, rơi nước mắt, sao có thể khống chế. Hán Vương khóc đến sưng đỏ con mắt, nước mắt lại không ngừng được. Quân Dao ngồi ở bên, nhìn nàng giơ móng vuốt nhỏ lau mặt loạn xạ, lưu lại nước mắt tùm lum tùm la. Hán Vương sợ Quân Dao sốt ruột chờ đợi, con mắt hồng thấu nhìn sang, thấp giọng hỏi: "Ngươi có chuyện muốn nói sao." Nàng vừa nói chuyện, đầu hơi ngẩng một ít, vành tai liền chôn trên vai, không thấy được, cái trán trơn bóng lại đối diện Quân Dao. Quân Dao đưa mắt rơi vào mái tóc đen nhánh trước trán nàng. Tóc sơ thành búi tóc, mặc dù nằm ba ngày, vẫn chưa tán loạn. Tóc trán ngoan ngoãn bám ở trên đầu, nhớ tới tính tình mềm nhũn của vị tiểu điện hạ này, nghĩ đến tóc cũng mềm mại. Trái tim Quân Dao hơi động, đưa tay sờ tóc Hán Vương. Hán Vương lập tức trợn to hai mắt. A... Nàng là Hán Vương, không thể tùy tiện làm cho người ta tìm ra manh mối. Nàng muốn kháng nghị một hồi, có vẻ nàng kỳ thực cũng rất có uy nghiêm. Còn chưa há mồm, Quân Dao bình tĩnh thu tay về, ngữ khí bình tĩnh nói: "Cũng còn tốt, vẫn chưa sốt." Hóa ra là kiểm tra nhiệt độ trên người nàng. Hán Vương rất hiểu đạo lý, đã là chính sự, nàng liền không kháng nghị rồi, còn gật gật đầu theo, dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm: "Không sốt là tốt rồi, vết thương sẽ rất nhanh tốt lên." Quân Dao trong mắt nhiễm phải ý cười. Nước mắt dần dần dừng lại. Quân Dao lấy nước sạch đến, vắt khăn, để Hán Vương lau mặt. Hán Vương lau đi nước mắt, trên mặt nhẹ nhàng khoan khoái, thư thích rất nhiều. Người nằm ở trên giường nhỏ, một mình đối với một phòng yên tĩnh, cũng không có nhúc nhích, lại không có đồ vật gì, rất là buồn. Hán Vương thừa dịp Quân Dao chưa đi, mở miệng nói chuyện với nàng, muốn nàng ấy lưu lại lâu một chút. "Chúng ta ở trong núi sao?" Quân Dao gật đầu một cái. "Núi là núi nào? Đây là nơi nào?" Quân Dao ngẩn ra, nàng du lịch đến đây, thiên hạ tuy lớn, đối với nàng mà nói, đều giống nhau cả, làm gì quản đây là đâu, núi nào. Quân Dao chỉ hơi trầm ngâm, nơi này cách nơi điện hạ bị ám sát không xa, nơi vừa có một quan dịch, nói vậy không xa chính là một đại quận, núi này ở phía Tây, gọi là Tây Sơn, hẳn là không sai đi. Hán Vương hỏi thôi, còn nhìn Quân Dao. Quân Dao lạnh nhạt nói: "Tây Sơn." Tây Sơn. Hán Vương ở trong đầu khoa tay múa chân, sợ là ngọn núi phía Tây Lâm Truy. Nàng bị thương nặng, Quân tỷ tỷ vác nàng theo, đi không quá xa, thời gian nàng bị ám sát, đã gần đến Lâm Truy. Hẳn là ngọn núi kia rồi. Không ngờ ở trong núi, có một vị giai nhân ở đây. Hán Vương lặng lẽ ngắm nhìn Quân Dao, càng cảm thấy nàng xinh đẹp. Chẳng trách thời cổ rất nhiều danh sĩ thích thăm tiên sơn. Nếu như biết trong núi có Quân tỷ tỷ, nàng cũng thích thăm. Quân Dao ngồi ngay ngắn trước giường, đang chờ Hán Vương đặt câu hỏi. Hỏi qua núi nào, nơi này là đâu, tiện hỏi nàng vì sao cứu nàng ta, cứu nàng ta, lại vì sao nàng ở trong thâm sơn. Không ngờ đợi đã lâu, cũng không thấy Hán Vương mở miệng. Quân Dao thấy nàng hơn nửa không hỏi, liền muốn rời đi. Đang muốn đứng dậy, lại nghe thấy thanh âm mềm mại kia của Hán Vương: "Ngươi ở trong núi có buồn không?" Quân Dao nói: "Không buồn." A? Lại không buồn sao? Hán Vương thất vọng. Nơi này cách Lâm Truy rất gần, nếu như buồn, nàng sau này cũng sẽ thường tìm nàng ấy giải buồn. Không ngờ nàng ấy lại không buồn. Nhưng nếu là lời của Quân tỷ tỷ, Hán Vương lại lén nhìn Quân Dao, Quân Dao mặc một thân quần áo màu trắng, vầng trán trầm tĩnh, phong thái nội liễm. Dù cho đứng im bất động, cũng có thể tưởng tượng một phen, gấu quần phiên phiên, xa cách tựa như phong thái của thiên nhân. Nếu là Quân tỷ tỷ, nghĩ đến dù có cảm thấy buồn, cũng sẽ không nói ra. Hán Vương vô cùng hiểu rõ mà thầm nghĩ, núi rừng vắng vẻ, không người làm bạn, không người nói chuyện, sao có thể không buồn. "Sau này ta sẽ thường đến thăm ngươi, có được hay không?" Quân Dao cau mày: "Không cần." Hán Vương vô cùng hiểu rõ mà nhìn Quân Dao, trên khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn nỗ lực hiện ra dáng vẻ từ ái: "Ta biết, ngươi yên tâm, ta sẽ một mình đến đây, không mang theo người hầu, không cùng thân bằng." Quân Dao: "..." Nàng muốn từ chối lần thứ hai, nhưng nhìn thấy con mắt sưng đỏ của Hán Vương, cùng đôi môi bởi vì đau đớn mà rút đi màu máu, tiếng từ chối liền nuốt xuống. Thôi, chờ thương thế của điện hạ tốt hơn rồi xuống núi, nàng sẽ rời đi, đến lúc đó chính là điện hạ lại đến đây, tìm không gặp nàng, cũng chỉ có thể coi như thôi. Trước mắt không bằng để cho nàng ta cao hứng một hồi. Hán Vương thấy Quân Dao không mở miệng, chỉ khi nàng ngầm cho phép, quả thật cao hứng. Xem đi, nàng liền biết, kỳ thực Quân tỷ tỷ độc thân một chỗ, cũng rất cô đơn. Hán Vương cảm giác các nàng ở chung ba ngày, còn nói rất nhiều, hẳn là có chút quen thuộc, lời của nàng cũng theo bắt đầu tăng lên. "Ta đến Lâm Truy tựu quốc, nói là tựu quốc, kỳ thực cũng không quen biết ai, cũng coi như là một mình ở nơi tha hương, làm dị khách. Ngươi yên tâm, chính là ta muốn dẫn người đi cùng, cũng tìm không ra người có thể kết bạn với ta." Vừa là ẩn cư nơi núi rừng, có thể thấy được không thích nhân sự hỗn loạn lắm, Hán Vương luôn bảo đảm, nhất định sẽ không quấy rầy thanh tĩnh của Quân Dao. Quân Dao không nói lời nào, khẽ gật đầu một cái, đại ý là nàng đang lắng nghe. Hán Vương càng ngày càng có hứng thú nói chuyện, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Quân Dao, tiếp tục nói đâu đâu: "Ta còn là thích Lạc Dương. Chỉ là Lạc Dương rất loạn, tất cả mọi người giằng co, vòng quanh một ngôi vị Hoàng Đế..." Nói tới chỗ này, Hán Vương dừng một chút, chần chờ nhìn Quân Dao, không biết nàng có biết đại sự trong kinh thành hay không. Ẩn sĩ hơn nửa rất có năng lực, ví dụ như vị Vệ tiên sinh đang làm mưa làm gió ở kinh thành kia, trước kia là ẩn sĩ trên Mang Sơn. Chân không rời núi, cũng biết chuyện thiên hạ. Nhưng Mang Sơn đến cùng cũng ở ngoài kinh, muốn nghe ngóng cái gì cũng rất dễ dàng. Tây Sơn liền bất đồng, vị trí xa xôi. Mà Quân tỷ tỷ vắng ngắt, nhìn qua chính là đối với thế sự thờ ơ. Nàng có lẽ là ẩn sĩ không màng đến thế sự. Hán Vương suy nghĩ một chút, liền nói một chút: "Bây giờ tại vị chính là chất nhi của ta, tên là Tiêu Đức Văn. Ta còn có bốn vị huynh trưởng, một ấu đệ, bọn họ đều muốn làm Hoàng Đế, liền không chịu phục bệ hạ. A tỷ của ta có di chiếu của tiên đế, làm cố mệnh đại thần, muốn nâng đỡ Hoàng Đế, mấy nhóm người liền tranh qua tranh lại, kinh sư cũng không quá an bình." Khóe mắt nàng hạ thấp xuống, trong giọng nói ngậm lấy phiền lòng cùng quấy nhiễu, rồi lại là dáng vẻ hoàn toàn không đếm xỉa đến, như đang nói đến mấy đứa trẻ cùng xóm, rất không hăng hái, vòng quanh một phần gia tư đánh cho vỡ đầu chảy máu. Quân Dao mỉm cười, tiếp tục nghe nàng nói tiếp. Hán Vương thấy nàng không có nghe đến thiếu kiên nhẫn, nhất thời rất cao hứng. Nàng liền biết, Quân tỷ tỷ một mình ở giữa núi rừng, nhất định rất buồn, nói thật nhiều chuyện với nàng, nàng mặc dù không cười, trong lòng nhất định là thích nghe. "Mặc dù nói là hỗn loạn, nhưng Lạc Dương vẫn có rất nhiều nơi rất tốt đẹp. Nếu là ngày xuân, tốt nhất hướng về bên Lạc Thủy." Hán Vương lộ ra dáng vẻ cố gắng hồi ức, phảng phất như hồi tưởng phong thái Lạc Thủy ngày xuân, một mặt nghĩ, một mặt chậm rãi nói ra: "Lạc Thủy trong suốt như gương, hai bên sườn núi đều hiện lên một tầng cỏ xanh tươi, phóng tầm mắt nhìn, một màu xanh biếc dường như kéo dài đến tận chân trời, lại thêm gió êm lay động, dương liễu lả lướt, là nơi đạp thanh đến tốt đẹp." Quân Dao nở nụ cười, Lạc Thủy nàng cũng đã đi qua, đúng như điện hạ nói, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần. Điện hạ mới vừa thay thuốc, nên ngủ một giấc mới tốt. Nàng muốn đứng lên, hảo lưu Hán Vương lại một chỗ. Hán Vương lại nói: "Nếu bỏ lỡ mùa xuân sắc, liền nên đến chùa Nghiễm Bình rồi. Giữa rừng hoa đào nở muộn, một khi nở rộ, nhưng là rầm rộ độc nhất trên thế gian này." Nàng dứt lời, trong giọng nói rõ ràng là có chút tiếc nuối. Trái tim Quân Dao hơi động, có chút ngờ tới Hán Vương muốn nói gì rồi. Quả nhiên, chỉ nghe thấy Hán Vương thở dài một tiếng, nhíu đôi mày nhỏ thật chặt, rất tiếc hận nói: "Đáng tiếc cái cây lớn nhất kia, không nở hoa." Tác giả có lời muốn nói: Hồi đáp một hồi vài nghi vấn trong bình luận, quyển này khẳng định không có dài như quyển 1. Cuối cùng cũng là HE, Hán Vương tái thế, luôn sẽ gặp được thể chất tu luyện thích hợp, Vương phi sẽ chờ nàng.
|
Chương 73.
"Đồng nhất một cái thìa gỗ, nàng tựa như vẫn chưa phát hiện cái gì không thích hợp, ánh mắt Quân Dao dừng bên mép thìa gỗ một chút, liền dời mắt đi chỗ khác, nhìn về nơi khác."
Hán Vương vừa chăm chú lên, đương nhiên cũng tỉ mỉ hỏi thăm tình trạng cây đào này ra sao, kết quả lại biết được cái cây này không nở hoa. "Lớn như vậy, thế gian hiếm thấy, nếu có thể nở hoa, không biết có xinh đẹp hay không." Hán Vương vừa nhắc đến liền tiếc hận vô cùng, nàng còn muốn tìm kiếm tán thành, nhìn về phía Quân Dao, hỏi: "Đúng không?" Quân Dao trầm mặc: "..." Hán Vương đợi một lúc, không chờ Quân Dao tán thành, liền lại mong đợi mà nhìn về phía nàng nói: "Nhất định là xinh đẹp nhất, đúng không?" Nếu không trả lời nàng, cũng không biết nàng còn muốn hỏi mấy lần. Quân Dao chần chờ chốc lát, miễn cưỡng nói: "Đúng." Hán Vương nhận được tán thành, lúc này hài lòng cong cong khóe mắt cười, còn rất cao hứng nói: "Đúng không, liền nói xinh đẹp." Quân Dao không lý do xấu hổ một trận, nhìn Hán Vương một chút, không lên tiếng nữa, đứng dậy rời đi. Đang nói hay, nàng đã đi mất, Hán Vương gãi đầu một cái, rất khó hiểu. Không ai nói chuyện với nàng, nàng chỉ có thể một mình ngây ngốc nằm. Ở trong núi, thời gian dường như trôi qua đặc biệt nhanh. Quân Dao ở chỗ này, cùng ở trong chùa Nghiễm Bình, không quá khác biệt, giống nhau đều là thanh tu tố phật, chỉ là nơi này còn nhiều thêm một tiểu đông tây. Sau khi Quân Dao thanh tu, vẫn cần chăm sóc Hán Vương. Nàng vốn mỗi ngày cho nàng ta ăn cháo. Nhưng qua ba, năm ngày, Hán Vương mặc dù ngoài miệng không nói, cũng cố gắng nuốt xuống từng miếng cháo, nhưng chỉ nhìn cái tốc độ nuốt kia của nàng, liền có thể biết, miễn cưỡng vô cùng. Mấy ngày kế tiếp, điện hạ dường như cũng gầy, gò má vốn nho nhỏ, đều nhỏ đi một vòng. Quân Dao có chút phát sầu, không biết nhóc con phàm nhân nuôi gì mới hợp. Hơi chút suy tư, nàng xuống núi một chuyến, vào trong thành Lâm Truy xem một chút. Hán Vương ăn cháo mấy bữa liền, sớm cảm thấy nhàm chán. Chỉ là trong núi nghèo khó, vơ vét không có mỹ vị sơn hào hải vị gì nhiều, nàng liền cũng không nói, mỗi bữa đều cố gắng ăn uống, mau mau khép lại một chút, chờ nàng xuống núi, liền đưa Quân tỷ tỷ đi ăn thật nhiều món ngon. Ai biết còn chưa chờ vết thương của nàng lành hẳn, bữa tối ngày hôm đó, liền có thịt ăn. Thịt là thịt gà, một con sơn trĩ, cho hai cân rượu vàng, sơn trĩ say rượu, rượu vào vân da, hương vào trong thịt. Quá một đêm, giết chết, bỏ đầu đuôi, cắt khối, đặt vào trong nồi đất, thêm vào dược liệu hương liệu, hầm một đêm, tiên hương vào trong súp, chất thịt mềm mịn ngon miệng, màu sắc nước canh trắng sữa ngon miệng. Quân Dao đem bát canh bưng ra, đặt trên chiếc kỷ trà, bát canh khá lớn, cầm bất tiện, Quân Dao lại lấy một bát sứ nho nhỏ, múc canh gà ra. Canh gà vẫn còn nóng, từng trận mùi thơm, chỉ ngửi thấy, liền đã thèm nhỏ dãi. Quân Dao nghĩ thầm, hôm nay có thể để điện hạ ăn chán chê một bữa. Ai biết nàng bưng canh gà đến cho Hán Vương, liền thấy trên mặt Hán Vương, không xuất hiện vẻ vui mừng, mà lại có chút ưu sầu. Quân Dao dừng một chút, ôn giọng nói: "Điện hạ không thấy ngon miệng?" Hán Vương lắc lắc đầu, mở miệng muốn nói, suy nghĩ một chút, lại khép miệng, dừng lại, quay đầu nhìn về phía bát canh, canh gà bên trong bát còn dư lại không nhiều. Quân Dao thấy nàng cũng không phải là không thấy ngon miệng, liền đem bát sứ đến cho nàng. Vết thương của Hán Vương chưa lành, đã tốt hơn lúc đầu rất nhiều, nhưng tự vươn mình cầm lấy bát. Hán Vương tiếp nhận, cúi đầu múc muỗng canh, vẫn chưa tự mình dùng, mà là đưa đến bên môi Quân Dao, nói: "Ngươi uống." Quân Dao ngẩn ra, cũng không kịp lui bước, thìa gỗ chạm đến dưới môi nàng, nhiệt khí ấm áp bốc hơi, vị thơm đầy tràn hơi thở. Nàng chỉ có thể mở miệng uống vào. "Có ngon không?" Hán Vương hỏi, không ưu sầu như vừa nãy, trái lại mười phần mong đợi. Quân Dao ích cốc hơn hai ngàn năm, từ lâu đã xa cách thức ăn nhân gian, mới vừa vào trong miệng, chỉ cảm thấy mùi thơm ngát, dư vị vô cùng. Tư vị như thế, chẳng trách không ít tinh quái rõ ràng đã ích cốc, vẫn thường xuyên trà trộn làm phàm nhân, tìm đến hương vị nhân gian để hưởng dụng. Quân Dao gật đầu một cái. Hán Vương như được khích lệ mà cao hứng, múc thìa thứ hai, lại đi đút cho Quân Dao. Lúc này Quân Dao kịp phản ứng, thân thể hơi hướng về phía sau mà tránh đi, nói: "Không cần." Hán Vương nghi hoặc: "Có phải không thích không?" Vừa dứt lời, vẻ mặt nàng liền sáng ngời, như tìm được nguyên do, nói: "Ta ăn ít, uống không được nhiều như vậy. Ngươi san sẻ với ta một chút." Tiểu điện hạ nhiệt tình mời, mà Quân Dao vừa mới gật đầu, lúc này đương nhiên không thể lại nói không thích. Nếu phẩy tay áo bỏ đi, cũng không phải không được. Hán Vương còn đang chờ, giữa hai lông mày non nớt tràn đầy ý mừng, tự như nàng thích, so với chính nàng ta thích càng khẩn thiết hơn. Quân Dao nhẹ dạ, nếu không nói một lời, đứng dậy mà đi, điện hạ hẳn sẽ thương tâm đi. Quân Dao thở dài trong lòng, việc nhỏ thôi, hà tất gì phải khiến điện hạ thương tâm. Liền tùy ý Hán Vương đút nàng. Hán Vương tràn đầy phấn khởi, con ngươi đen láy trong suốt đơn thuần, lúc nhìn về phía Quân Dao, hoàn toàn chỉ có một mình nàng. Quân Dao lặng im không nói, lại hai thìa, nàng nói: "Được rồi." Lúc này, Hán Vương không mời tiếp, tự mình uống hết những gì còn sót lại. Đồng nhất một cái thìa gỗ, nàng tựa như vẫn chưa phát hiện cái gì không thích hợp, ánh mắt Quân Dao dừng bên mép thìa gỗ một chút, liền dời mắt đi chỗ khác, nhìn về nơi khác. Canh cạn, Hán Vương đã rất no rồi. Quân Dao như thường lệ thu dọn bát thìa. Hán Vương nhìn nàng, dường như có lời muốn nói, cũng không biết mở miệng như thế nào. Quân Dao cũng không hỏi nàng, động tác chỉ thoáng chậm lại, ở thêm chốc lát. Rốt cục, Hán Vương lấy dũng khí, trịnh trọng nói: "Hôm nay, đa tạ ngươi." Quân Dao chờ nàng mở miệng, không ngờ lại là lời cảm ơn nghiêm túc như thế. Hán Vương nhìn bát canh, trên mặt lộ ra vẻ hổ thẹn: "Nguyên liệu một bát canh này, tiêu tốn rất nhiều đi?" Hán Vương đối với thức ăn không quá để ý, nhưng biết không ít. Một bát canh gà này, mặc dù thông thường, lại rất nhiều chú ý, nếu làm giống như ở trong cung, ít cũng phải tiêu tốn bách kim, dân gian không đến nỗi xa hoa lãng phí như vậy, chỉ sợ cũng tiêu tốn khá lớn. Nàng vừa mới ưu sầu, chính là cái này. Quân tỷ tỷ rất tiết kiệm, lại vì nàng tiêu pha rất nhiều. Các nàng bèo nước gặp nhau, nàng ấy không chỉ cứu nàng, còn đối với nàng tốt như vậy. Hán Vương nghĩ như vậy, nhìn Quân Dao, chân thành nói: "Ngươi thích, sau này lúc nào cũng đều có." Trước mắt nàng có, bách kim mặc dù lớn, đối với nàng mà nói, cũng không thể coi là cái gì. Quân tỷ tỷ đối tốt với nàng, nàng nhất định đối đãi nàng ấy càng tốt hơn, báo nàng ấy. Nàng chăm chú như vậy, Quân Dao ngược lại không biết nói cái gì cho phải. Hán Vương thấy nàng không đáp, có chút cuống lên, đưa tay bắt lấy ống tay áo của nàng, nói: "Thật sự, ngươi không thích có người quấy nhiễu thanh tĩnh của ngươi, ta liền tự mình đưa tới, ta sẽ đối tốt với ngươi." Thấy nàng sốt ruột, Quân Dao ngược lại có chút thoải mái, chính là đứa bé, yêu ghét rõ ràng, yêu ghét đều ở trên mặt. Nàng nở nụ cười, gật đầu: "Vậy liền cảm ơn điện hạ trước." Nàng tin. Hán Vương thở phào nhẹ nhõm, nàng nói được làm được, cho dù Quân tỷ tỷ lúc này chỉ là mở miệng đối phó với nàng, sau này dần dần, nàng ấy sẽ biết, nàng thật sự sẽ đối tốt với nàng ấy. Nói đến, Hán Vương cũng cảm thấy thật kỳ quái, nàng từ nhỏ đến bây giờ, gần hai mươi năm, người thân cận với nàng không nhiều, mẫu thân là người duy nhất biết được thân phận nàng nhiều năm trước liền đi về cõi tiên rồi. Nàng vẫn một thân một mình, vừa là không biết giao tiếp, không thế lực, người trong kinh thành không nhìn đến nàng, cũng là bản thân nàng, không muốn quá mức thân cận với người khác, lộ ra sơ sót, trêu đến họa sát thân. Ai biết một trận ám sát, lại để nàng quen biết được Quân tỷ tỷ. Nàng ấy biết được bí mật của nàng, nàng ở trước mặt nàng ấy không cần che giấu, nàng ấy là người cũng rất tốt, trị thương cho nàng, nói chuyện với nàng. Nếu, có thể vẫn ở cùng với Quân tỷ tỷ thì thật tốt. Hán Vương lặng lẽ nhìn Quân Dao, gò má hồng hồng, mình cũng nháo không biết xấu hổ là gì. Vết thương ở vai luôn có lúc sẽ khá hơn. Huống hồ là Quân Dao tự mình cứu chữa, vết thương khá lên rất nhiều, liền vết sẹo đều khép lại cực nhanh. Hán Vương chấn kinh, thì ra Quân tỷ tỷ không chỉ là ẩn sĩ, còn là đại phu rất lợi hại. Nàng tốt hơn rồi, liền không thể lưu lại trong núi, nên xuống núi thôi. Người đi theo không thấy chủ thượng, chỉ sợ gấp đến độ muốn vào kinh thỉnh tội. Hán Vương đường đường vẫn là thân vương, nàng lại không thèm để ý, dù sao gánh nặng vẫn trên người. Con ngựa lúc trước đưa nàng lên núi vẫn còn, Hán Vương liền cưỡi nó, xuống núi. Nàng vừa đi, Quân Dao cũng thuận theo rời đi. Nhà gỗ chính là nàng biến ra, lúc nay rời đi, nên thu hồi mới phải. Quân Dao chỉ hơi trầm ngâm, nhưng để lại nó. Nếu tương lai điện hạ hưng khởi, tới đây tìm nàng, không thấy người cũng thôi, nếu ngay cả nhà gỗ cũng biến mất, không khỏi không còn gì để nói. Quân Dao để lại nhà gỗ, một mình rời đi. Nàng từ trước giờ chính là cô độc, hiện nay vùng thoát khỏi tiểu ma phiền Hán Vương kia, lại một lần nữa côi cút, nên cảm thấy khoan khoái mới phải, chẳng biết vì sao, Quân Dao lại nhớ đến Hán Vương. Trên người điện hạ tỳ thụ đều có, vừa vào thành, hướng về phủ nha, tự có đại thần đón lấy. Nói vậy không sinh khúc chiết gì. Nhưng Quân Dao vẫn không yên lòng. Lúc nàng xuống núi, từng du lịch đến Lạc Dương. Lạc Dương, vị trí đô thành, vương khí tọa trấn, phàm là yêu, tránh đi không kịp, ít có ai đi đến vương đô. Nhưng Quân Dao cùng tiên tịch chỉ kém một thiên kiếp, đối với lần này cũng chẳng hoảng sợ, chỉ cần không gần thân đế vương, cái vương khí kia cũng không đả thương được nàng. Vương khí độc nhất của vua một nước, cùng vận quốc cùng một nhịp thở. Ngụy truyền hai đời, đến Hoàng Đế hiện này, quốc lực cường thịnh, kho lẫm phong phú, bách tính an cư nhạc nghiệp, cho là phát triển không ngừng, vương khí ngào ngạt mới phải. Nhưng mà thực tế, lại tuyệt nhiên ngược lại. Quân Dao nhìn thấy, phía trên Lạc Dương cung cấm, đế vương khí yếu ớt, còn như ánh nến tàn trong gió, nỗ lực chống đỡ. Bởi vậy có thể thấy được, Hoàng Đế này sợ là ngồi không được bao lâu rồi. Mà nếu chỉ một mình Hoàng Đế này mệnh đồ khốn khó, vương khí không đến mức suy bại đến thế, Ngụy Quốc vận nước chỉ sợ sắp tận rồi. Tổ chim bị phá, thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không. Hán Vương điện hạ chính là người con thứ tám của Cao Đế, thân thúc phụ của Hoàng Đế, đứng hàng thân vương chi tôn, nếu như Ngụy Quốc không còn, nàng sao có thể sống thật tốt? Lại thêm bản tính điện hạ ngây thơ ngoan ngoãn, sợ là kết cục thê thảm. Tác giả có lời muốn nói: Một bên khóc một bên tu luyện? Hả? Hán Vương cũng có tỳ khí, các ngươi như vậy, nàng phải tức giận.
|
Chương 74.
"Điện hạ, ai làm cho người thương tâm rồi?"
Nhất niệm chi nhân [1], cứu một lần ắt cũng nóng ruột nóng gan. [1] Nhất niệm chi nhân (一念之仁): Chỉ một ý nghĩ nhân từ, nhân ái. Quân Dao cuối cùng không yên lòng, lại quay về Tây Sơn. Lúc này Hán Vương đã xuống núi được một tháng. Vào giữa hè, ngày huống oi bức, giữa núi rừng cây cỏ rậm rạp, xanh tươi che đậy, so với dưới chân núi, mát mẻ thoải mái. Nhà gỗ vẫn mang dáng vẻ lúc nàng rời đi. Hán Vương đi một tháng, dưỡng thương bên trong ốc xá kia, khí tức của nàng đã tan hết, có thể thấy được nàng chưa từng quay trở lại. Quân Dao nhất thời không thể nói được là cao hứng, hay không cao hứng. Dường như có một tảng đá rơi xuống ngực nàng, Hán Vương không đến, lại không liên quan, tất nhiên là điều mà nàng mong muốn. Nhưng trong lòng nàng lại có một giọng nói, mơ hồ nói, tiểu ma phiền kia có lẽ là không thoát thân được đi. Nàng là Hán Vương, thân hệ rất nhiều, mất tích hồi lâu, lại trở về, nhất định có rất nhiều sự vụ cần giải quyết, huống hồ nàng mới tựu quốc, Hán Vương Cung cũng không biết xây xong rồi hay chưa, rất nhiều chúc thần cũng phải quen thuộc, nghĩ đến nhất định là bận rộn chân không chạm đất. Một phỏng đoán hợp tình hợp lý này. Quân Dao lại không nói được, đến tột cùng là thật sự như vậy, hay là nàng tình nguyện như vậy. Bất luận thế nào, nàng trở về nhìn xem, liền coi như hiểu rõ nỗi lòng. Quân Dao ở trong nhà gỗ dừng lại một đêm, liền muốn rời đi, ai biết ngày hôm sau trời vừa sáng, nghe được tiếng vó ngựa lộc cộc, từ chân núi đi lên núi. Quân Dao hơi suy nghĩ, thi pháp biến mất thân hình. Qua ước chừng một canh giờ, Hán Vương mới lên đến. Hán Vương thân mang áo cổ tròn sặc sỡ thiển phi sắc, mang tiểu kim quan, dưới chân mang đôi ủng hồng phấn đế màu đen, đi lại khá là vui vẻ. Sơn đạo gồ ghề, không thể cưỡi ngựa, nàng dắt ngựa, đi bộ lên núi. Trên yên ngựa lơ lửng mấy gói đồ nhỏ, còn có một cái thực hạp to to, một tấc vuông, thật là khó để nàng mang theo mấy món đồ này. Một mình nàng đến đây, không mang người hầu. Tới trên núi, nàng vẫn chưa trực tiếp vào trong, dừng bên ngoài hàng rào, ngoảnh mặt nhìn xung quanh một lúc, làm như chờ người bên trong đi ra. Chờ đợi chốc lát, vẫn chưa thấy bóng người. Hán Vương nhón nhón mũi chân, lại liếc nhìn vào trong nhà gỗ, cửa sổ nhà gỗ đều đóng, nhìn không rõ tình hình bên trong, Hán Vương gãi gãi đầu, dắt ngựa, ở bên ngoài gọi một tiếng: "Quân tỷ tỷ." Không ai đáp lại nàng. Nàng chờ mấy tức, thoáng lên tiếng, lại gọi một tiếng: "Quân tỷ tỷ." Vẫn không có người. Nhà gỗ lớn như vậy, nếu trong đó có người, sẽ không thể không nghe thấy. Hán Vương nhíu nhíu mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nghi hoặc. Vừa nhìn bốn phía, thấy một thân cây, nàng dẫn ngựa đi qua, đem dây cương thắt ở trên cây, từ trên yên ngựa gỡ thực hạp xuống, ở trong tay nhấc theo, xuyên qua hàng rào, đi về phía nhà gỗ. Nhà gỗ có phòng xá tứ gian , một làm nhà bếp, một là nơi để thay y phục, tiếp đó là căn phòng lúc trước Hán Vương dương thương, cuối cùng chính là nơi Quân Dao lần đó dùng để tĩnh tạo thanh tu. Ngoại trừ một chỗ cuối cùng, ba gian còn lại Hán Vương đều đi qua. Nàng đi đến căn phòng nhỏ lúc trước ở, để thực hạp xuống, lại đi đến ngoài cửa phòng Quân Dao, đầu tiên là nghiêng tai lắng nghe, lại ở ngoài cửa gọi hai tiếng, đều không có động tĩnh. Quân Dao chần chờ giây lát, giương tai lắng nghe tiếng lòng của Hán Vương. Chỉ nghe trong lòng nàng lẩm bẩm: "Không có ở nhà sao? Sợ là xuống núi rồi đi." Nghĩ như vậy, có lẽ đã thuyết phục được bản thân. Hán Vương lại lui ra, trở về hàng rào bên ngoài, đem từng gói đồ trên yên ngựa xách vào. Mở ra, nhiều vô số, cái gì cũng có. Có một cái tiêu ngọc, làm ra từ ngọc bích, toàn thân trong suốt, bên trên khắc hoa đào, một mặt treo lưu tô, chỉ liếc mắt nhìn, liền biết giá trị liên thành. Hán Vương đặt nó lên trên bàn, cười híp mắt, trong lòng nói, cái này để cho Quân tỷ tỷ giải buồn. Lại mở một gói đồ, là hai quyển thoại bản, để bên cạnh tiêu ngọc, trong lòng vẫn nói, cái này cũng cho Quân tỷ tỷ giải buồn. Lại nở một gói đồ, bên trong là hai cái tráp đàn mộc, mở tráp, lại là một cái trâm cài hoàn bội, lúc này trong lòng nàng nói, Quân tỷ tỷ mang lên nhất định rất xinh đẹp. Đem các vật mang theo xếp lên, nàng lại mở thực hạp. Mở thực hạp ra, chỉ thấy vài cái ngọc trản, xếp đặt cao điểm hương sắc đều thượng thừa. Nàng bưng ngọc trản ra, trên mặt hơi có vẻ buồn rầu. Thức này để lâu liền ăn không ngon rồi. Đến thật không đúng dịp, đúng lúc Quân tỷ tỷ ra ngoài. Hán Vương nho nhỏ thở dài, có điều chốc lát, nàng lại xua tan, lần này không khéo, lần tới liền đúng dịp, nàng còn muốn trở lại. Ngoan ngoãn ngồi dưới cửa sổ như thế một buổi trưa, vẫn không thấy có người đến. Hán Vương đói bụng. Nàng ở trong lòng tính toán canh giờ một chút, lên núi một canh giờ, xuống núi một canh giờ, chính là hai canh giờ, xuống núi nhất định là có việc, trì hoãn một lúc, e sợ đến chạng vạng mới có thể về đến nhà. Hán Vương sờ sờ cái bụng, đưa mắt chuyển tới cao điểm mang đến, rất là xoắn xuýt. Xoắn quýt một lúc, nàng cật lực dời mắt đi, rũ đầu, rầu rĩ. Lại qua một canh giờ, mặt trời hơi ngả về Tây, ánh mặt trời vừa vặn xuyên qua cửa, chiếu vào trên người Hán Vương, vành tai nàng mềm mại, tựa như ngọc, ánh sáng dường như có thể xuyên thấu qua, cực kỳ đáng yêu. Hán Vương buồn bã ỉu xìu. Quân tỷ tỷ sao còn chưa về nhà, nàng rất đói a. Hán Vương lại đánh chủ ý lên cao điểm, nàng nghĩ, lén ăn một cái, Quân tỷ tỷ nhất định cũng sẽ chia cho ta, ta ăn phần của ta thôi. Nghĩ như vậy, dường như hợp tình hợp lý. Hán Vương liền thuyết phục mình như thế, đưa tay ra, lấy một khối đậu đỏ cao làm thành hoa đào. Bên trong bánh hẳn là thêm sữa bò cực kỳ đậm đà, mùi sữa làm người ta ăn ngon. Nàng cong cong khóe mắt, dáng vẻ rất thích. Quân Dao nhìn thấy mỉm cười, đậu đỏ cao thơm thơm ngòn ngọt, cũng giống tiểu đông tây này vô cùng. Một vài cao điểm nho nhỏ sao có thể no bụng. Hán Vương ăn từng loại cao điểm, miễn cưỡng cảm thấy tốt hơn một chút, lại tiếp tục các loại. Mặt trời từ từ ngã về Tây, thẳng chờ đến khi mặt trời lặn về phía Tây, cũng không chờ được người. Hán Vương từ trên giường nhỏ đứng dậy, đứng bên hàng rào nhìn xung quanh, con đường nhỏ giữa núi vắng ngắt, trước sau không thấy người đến. Hán Vương từ kỳ vọng đến thất vọng, lông mày có chút cụp xuống, dáng vẻ rất mất mát. Quân tỷ tỷ có lẽ là đi thăm bằng hữu đi. Mỗi người đều có thân hữu, thân hữu cần thường xuyên qua lại mới có thể duy trì thân thiết, người người đều phải đi thăm thân hữu. Nàng nghĩ như vậy, cũng không thấy tiêu tan. Chờ màn đêm sắp sửa buông xuống, nàng lại vào trong phòng tìm ánh đèn. Bên trong chỉ có một cái giá nến, thắp sáng, chỉ một ngọn lửa nho nhỏ. Hán Vương cảm thấy không đủ, liền bưng chân nến đi về ốc xá, muốn tìm thêm một cái đèn khác. Dưới bếp không ánh đèn, vị trí thay y phục cũng không ánh đèn, Hán Vương đến bên ngoài gian phòng của Quân Dao. Nàng bưng chân nến, chiếu rọi khe cửa, ngoảnh mặt lại nhìn một chút, bên trong tối tăm, không thấy rõ tình hình. Cửa không khóa, chỉ cần đẩy một cái, liền có thể đi vào. Quân Dao trong lòng căng thẳng, trong phòng nàng chỉ có một cái đệm cói, một chiếc kỷ trà, cũng không có dáng vẻ ở đó, nếu như điện hạ đi vào, sợ là sẽ nhìn ra đầu mối. Quân Dao đang muốn thêm chút đồ vật vào bên trong, trong rừng gió mát thổi đến, bóng cây lắc lư quơ quơ, sinh ra tiếng xào xạc, liền hồi âm không dứt, khá u sâm khủng bố. Hán Vương sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, chính là cánh rừng đen sì sì, trong rừng dường như còn có từng điểm sáng, lập loè, còn như con mắt quỷ mỵ, âm u đáng sợ. Hán Vương sợ đến chạy trối chết, trốn trở về trong phòng, đóng thật chặt cửa phòng. Cả một đêm, nàng ngồi ở góc tường, ôm cái chân nến nho nhỏ kia không dám buông ra, cũng không dám chợp mắt. Ánh sáng đến từ phía Đông, mặt trời mọc ở hướng Đông, ánh bình minh rải mặt đất, trong thiên địa sáng bừng lên. Hán Vương ngơ ngác mà chớp chớp mắt. Nhịn một đêm, đáy mắt nàng một vòng xanh đen, sắc mặt trắng bệch đến cực hạn, hai con mắt của nàng càng có vẻ tròn vo, khiến người lòng sinh thương tiếc. Quân Dao cùng với nàng một đêm, mấy lần muốn hiện thân, nhưng vừa nghĩ, hiện thân thì lại làm sao? Nàng một đại yêu, chẳng lẽ còn muốn quyển dưỡng tiểu đông tây này? Liền lại nhịn xuống, chỉ ở bên người Hán Vương, lẳng lặng nhìn nàng. Ngồi ở góc tường một đêm, thân thể Hán Vương đều cứng đờ, nàng đứng dậy, giãn tay chân ra, vẫn ngồi ở dưới cửa, chờ Quân Dao trở về. Lần này chờ đến sau giờ Ngọ, chậm nữa, liền không kịp trước khi trời tối vào thành. Hán Vương dắt ngựa, sa sút rời đi. Nàng cẩn thận mỗi bước đi, cùng vui vẻ khi đến tuyệt nhiên không giống, cái bóng dưới đất đều tràn ngập thất lạc. Cuối cùng cũng đi rồi. Tư vị trong lòng Quân Dao khó phân biệt, vào gian ốc xá Hán Vương chờ đợi kia, chân nến đặt lại chỗ cũ, đốt đến chỉ còn một đoạn nho nhỏ, tiêu ngọc, thoại bản, cây trâm đều đặt trên kỷ trà, ròng rã đứng cùng nhau. Điện hạ đợi không một ngày, chuyến này đi, hẳn sẽ không trở lại đi. Quân Dao cảm thấy trong lòng vắng vẻ, dường như thiếu đi thứ gì đó. Ba ngàn năm, tâm nàng như chỉ thủy, chưa bao giờ hưởng qua tư vị bực này. Quân Dao ở lại Tây Sơn, đạo tâm dường như lên một cấp, hình như có hình ảnh đột phá, nhưng mà nàng đạo hạnh đã đầy, đột phá như thế nào, trong lòng liền tựa như che một đoàn sương mù không thấy rõ, sờ không được. Không nghĩ, sau năm ngày, vốn tưởng rằng Hán Vương sẽ không trở lại, lại tới nữa rồi. Vẫn một thân một mình như cũ, dắt theo con ngựa, lần này nàng đổi một thân hạ sam hồ lam, đỉnh đầu mang theo ngọc quan, trên yên ngựa vẫn treo mấy gói đồ. Quân Dao bất ngờ, suy nghĩ một chút, vẫn ẩn thân đi. Hán Vương mang theo rất nhiều nến, xếp đặt đầy một phòng, để ở lại một đêm. Cho dù cả phòng sáng đèn, nàng vẫn sợ đến run lẩy bẩy, bóng người nho nhỏ, dưới ánh nến, nhỏ yếu bất lực. Nàng biết bản thân mình nhát gan, sẽ sợ hãi, nhưng vẫn lưu lại. Sau lần đó cách mỗi ba, năm ngày, Hán Vương sẽ đến Tây Sơn một chuyến, chợt có sự vụ quấn quanh người, nàng vừa rãnh rỗi, sẽ đến Tây Sơn. Mỗi lần đều hào hứng đến, tịch mịch rời đi. Quân Dao ở bên nhìn, từ thờ ơ lạnh nhạt, đến ngóng trông nàng đến. Hạ đi thu đến, một mùa qua đi, Hán Vương không chờ được Quân Dao trở về. Tâm nàng mơ hồ bất an, lúc trước khá hối hận chưa từng hỏi Quân tỷ tỷ có thân hữu gì không, cha mẹ ở phương nào. Nàng chỉ biết nàng ấy tên Quân Dao, ở trên Tây Sơn, cứu nàng, chăm sóc nàng lành bệnh, sau đó không thấy bóng dáng. Hán Vương ở nhà gỗ, mờ mịt mà sợ sệt, nếu Quân tỷ tỷ không trở lại, nàng không tìm thấy nàng ấy. Nhưng nàng rõ ràng đã nói sẽ đến, Quân tỷ tỷ cũng đáp ứng rồi, lời hứa đáng giá nghìn vàng, sao lại thất tín? Hán Vương lại dấy lên tự tin, xe ngựa đi chậm, ra ngoài thăm bạn, thời gian lâu chút, cũng bình thường. Nàng lại tiếp tục lẳng lặng chờ. Vẫn cách mỗi ba, năm ngày, liền tới một lần. Như vậy, liền đến mùa đông, Hán Vương phủ thêm áo khoác, mang theo tiểu mạo lông xù. Gần Chính Đán, bên trong Hán Vương Cung rất nhiều việc, nàng tranh thủ lúc rảnh rỗi, trốn đến Tây Sơn. Giữa núi rừng đè lên tuyết đọng dày đặc, trên sơn đạo kết băng, nàng đi vô cùng cẩn thận, đến bên ngoài nhà gỗ, đã vào giữa trưa. Hán Vương ở bên ngoài hàng rào nhìn vào, chỉ thấy trong đình tuyết trắng trơn nhẵn như gương, tràn đến trước thềm gỗ, vắng vẻ không người. Khóe miệng Hán Vương liền rơi xuống, con mắt đen như mực lóe lóe quang, trong mắt đọng nước mắt. Quân Dao hô hấp hơi ngưng lại, điện hạ ngày xưa tới không thấy người, mặc dù cô đơn, nhưng sẽ không khóc, không biết lần này vì sao, khổ sở như vậy, chẳng lẽ là trong nước có người bắt nạt nàng? Hán Vương nhấc tay áo xoa xoa con mắt, đạp lên tuyết vào trong nhà. Đi vào căn phòng nhỏ kia của nàng, trong phòng trang hoàng vẫn mang dáng vẻ lúc nàng rời đi, chân nến, vật trang trí, không một món di chuyển. Hán Vương khổ sở, khịt khịt mũi, nước mắt vừa lau đi lại rơi xuống. Nàng cúi đầu, giống như đứa nhỏ mất đi thứ đồ yêu thích vậy, một mặt oan ức mà khóc, một mặt gạt đi nước mắt. Nước mắt cuồn cuộn không ngừng, hơn nửa năm chờ đợi như hóa thành lệ, thương tâm rơi xuống. Bỗng nhiên, một thanh âm ôn nhu vang lên. "Điện hạ, ai làm cho người thương tâm rồi?" Hán Vương ngẩn ra, cho rằng xuất hiện Ảo giác. Nàng ngẩng đầu lên, nước mắt mông lung mà nhìn về phía trước, Quân Dao ở ngay trước người nàng. Nàng ấy sờ sờ đỉnh đầu của nàng, lại hỏi một lần: "Ai bắt nạt người? Nói cho ta nghe một chút, ta đến nghĩ cách cho điện hạ." Tác giả có lời muốn nói: Các người xem, Hán Vương ăn qua hoa đào rồi. Ăn cao điểm lúc đó. Editor có lời muốn nói: Đọc đi đọc lại QT bộ này không biết bao nhiêu lần, sao tới lúc edit vẫn xúc động vậy không biết, bắt đền Quân tỷ tỷ =))
|