Đào Hoa Khúc
|
|
Chương 85.
"Nếu như nàng thương tâm, sợ là lại muốn khóc."
Cái lạnh mùa xuân se lạnh, ban đêm là sâm nhiên nhất. Hán Vương một mặt dính chặt lấy Quân Dao, mặt khác bọc chăn gấm, cả người đều ấm áp, an nhàn cực kỳ. Mười mấy tên đại thần tràn vào thành Lâm Truy, Hán Vương Cung nho nhỏ đều có vẻ chen chúc cả lên, ban ngày khắp nơi đều huyên náo. Hán Vương chỉ cảm thấy rất lâu rồi chưa từng được yên tĩnh. Nàng quên mất căng thẳng của buổi đăng cơ ngày mai, vùi ở trong lòng Quân Dao bình yên ngủ. Đại điển đăng cơ ngày đó mọi việc rờm rà, Hán Vương giờ Dần phải thức dậy, đốt hương tắm rửa, thay đổi mũ miện, dẫn đủ loại quan lại hướng về tông miếu tế bái tổ tiên. Hán Vương nghỉ ở Thiên điện, đều là lén lút đi đến, người bên ngoài cũng không biết. Ngày mai giờ Dần sắp tới, Quân Dao đánh thức tiểu điện hạ. Tiểu điện hạ mơ mơ màng màng, ngồi ở trên giường nhỏ nhẹ nhàng dụi con mắt hồi lâu. Nàng phản ứng chậm, thức dậy cũng chậm, mỗi lần mở mắt, đều cần một lúc lâu mới có thể tỉnh. Hôm nay cũng thế. Chờ ngồi dậy, bước xuống sàn nhà thì Hán Vương mới nhớ đến, hôm nay nàng liền phải đăng cơ xưng đế, sau này muôn dân thiên hạ đều phải gánh vác đến trên người nàng rồi. Lòng Hán Vương cảm thấy sợ hãi, quay đầu nhìn thấy Quân Dao cũng bước đến, vội hỏi: "Còn sớm, ngươi ngủ thêm chút đi." Quân Dao cong cong môi, nói: "Ta đưa điện hạ ra ngoài." Ngoài cửa sổ trời vẫn còn tối đen, hàn ý dày đặc, lạnh đến run rẩy cả người. Hán Vương sờ sờ tay Quân Dao, ấm áp, hơi yên tâm chút, mang giày vào, bước nhanh đi đến cạnh cửa. Ngày lạnh như vậy. Nàng đi rồi, A Dao liền có thể ngủ lại. Hán Vương đi ra cửa điện, dưới mái hiên lơ lửng hai ngọn đèn lồng, leo lắt chút ánh sáng. Bóng đêm đen kịt, gió lạnh nhẹ lướt qua, Hán Vương run rẩy, cơn buồn ngủ cũng tản đi hết. Nàng nhấc đèn hoa đào bên cạnh, liền xuyên qua hành lang, đi về phía tẩm điện. "Điện hạ." Phía sau Quân Dao bỗng nhiên gọi. Hán Vương dừng lại bước chân, xoay người lại, thấy Quân Dao đứng ở trước cửa, ý cười nhảy lên khóe mắt của Hán Vương, nàng ngoan ngoãn cười với Quân Dao, lại nói: "Bên ngoài lạnh, ngươi mau trở vào điện đi." Quân Dao nhìn mặt nàng, cũng cười cười, gật gật đầu, nhưng không có động đậy. Hán Vương biết A Dao nhất định sẽ nhìn nàng rời đi, liền nhấc đèn hoa đào yêu thích của nàng rời đi, để Quân Dao có thể sớm chút quay lại điện. Đại điển đăng cơ tuân theo lễ nghi, mỗi một bước đều vô cùng nghiêm ngặt. Khi nào ra chính điện, khi nào đến tông miếu, khi nào vái, khi nào tụng, đều có quy định. Nghe nói bởi vì Hán Vương đang ở Lâm Truy, không ở kinh sư Lạc Dương, rất nhiều quy củ đều bất tiện thực tiễn mà xóa giảm. Hán Vương còn nhỏ, ăn mặc cổ̀n phục trang nghiêm, mang thập nhị lưu bình thiên quan, một thân mũ miện hào hoa phú quý dày nặng tựa như có thể ép vỡ nàng. Động tác quỳ lạy, đều tựa như con rối, theo lễ quan chỉ dẫn. Đại điển đến khi màn đêm buông xuống mới kết thúc, Hán Vương thành thiên tử danh chính ngôn thuận. Đủ loại quan lại đã vái lạy tân thiên tử, mới ai đi đường nấy. Hán Vương Cung cũng thành nơi ở lại tạm thời của thiên tử. Hán Vương tạm không quản những thứ này, vừa quay về tẩm điện liền cởi cổn miện, thay đổi quần áo nhẹ nhàng. Một ngày trôi qua, nàng tuân theo lễ pháp, không ăn uống cũng không nước uống, chỉ cảm thấy bụng đói cồn cào, khắp người đau nhức. Cung tỳ thấy bộ dáng nhíu mày sầu khổ của tân quân, không khỏi buồn cười: "Bệ hạ làm Hoàng Đế, tính tình vẫn như trước." Hán Vương nghe xong hai chữ bệ hạ, lát sau mới phản ứng được là đang nói nàng. Nàng trầm thấp thở dài, lộ ra dáng vẻ ưu sầu, nói: "Ngươi không hiểu." Phân nửa tỳ nữ đầy tớ trong cung đều theo nàng từ bé, phụng dưỡng đến tận tâm, nửa là thân thiết. Bây giờ nàng lên ngôi xưng đế, tựa như không có gì khác biệt, vẫn là tiểu điện hạ mềm nhũn trước kia. Cung tỳ thấy nàng ưu sầu, liền dụ dỗ nàng: "Bệ hạ ngày đầu tiên làm vua, tất sẽ không quen, trải qua mấy ngày, là tốt rồi." Hán Vương vừa nghe thấy, dùng sức gật đầu: "Ừm!" Nàng nhất định sẽ làm một vị Hoàng Đế tốt, không khiến cho bách tính thất vọng! Thấy nàng phấn khởi trở lại, cung tỳ mới an tâm, lại sợ nàng đói bụng, một vừa lệnh vài nữ quan thu dọn cổn miện sử dụng cho đại điển, một mặt sai người truyền lệnh. Hán Vương đâu chịu ngồi ở trong điện. Nàng đã một ngày chưa gặp Quân Dao rồi, rất nhớ nàng ấy. Thoáng nghỉ ngơi, thân thể chẳng đau mỏi nữa, Hán Vương liền từ trên giường nhỏ trượt xuống, chạy đi Thiên điện tìm Quân Dao. Cung tỳ trở về, có nhìn thấy bệ hạ hay không, chính là một trận bất đắc dĩ, cũng biết nàng chạy đi đâu, sai người đem bữa tối đưa đến Thiên điện. Trong Hán Vương Cung, cùng ngày thường của không có khác biệt lắm, Hán Vương trở thành Hoàng Đế, dường như cũng chỉ là chuyện của đám đại thần kia, không có can hệ gì đến người trong cung. Ngoại trừ tất cả chi phí đều thay đổi theo nghi chế dành cho Hoàng Đế, những người còn lại đều như cũ. Trong Thiên điện, Quân Dao đang xem một quyển thoại bản. Hán Vương chạy đến bên cửa điện, nhìn thấy Quân Dao, nhớ nhung cả ngày nhất thời có nơi để đặt, trái tim đập vội cũng bình tĩnh trở lại. Nàng bỗng nhiên nghĩ, làm Hoàng Đế cũng không có cái gì không tốt, chỉ cần A Dao ở đây, nàng ấy chịu ở lại với nàng, thế nào đều rất tốt. Nàng trốn ở cạnh cửa nhìn lén Quân Dao, nhìn đến nhập thần. Hán Vương biết được Quân Dao rất ưu nhìn, các nàng quen biết cũng đã lâu, mấy tháng qua càng là sớm chiều ở chung, lúc nào cũng có thể gặp nhau, nhưng Hán Vương vẫn không nhìn chán, vẫn cảm thấy A Dao là người ưu nhìn nhất trên đời. Quân Dao đã sớm biết nàng tới, ngẩng đầu nhìn cạnh cửa, thấy nàng lại đang ngẩn người, ý cười bên khóe môi còn chưa tràn ra, trong lòng đột nhiên đau xót. Quanh người Hán Vương là những sợi vương khí màu lam nhạt nhẹ nhàng lượn lờ, bảo hộ toàn thân nàng. Đế vương khí, phàm nhân không thể nhận ra, vài sợi trên người điện hạ không thể coi là cường thịnh, lúc này lại tăng thêm mấy phần ánh sáng, hiển nhiên đang đề phòng yêu quái là nàng đây. Thấy nàng nhìn qua. Hán Vương ngẩn ngơ, cho rằng nàng nhìn lén bị A Dao phát hiện, gò má nhất thời đỏ một chút. Nàng bước lên phía trước, nhẹ giọng gọi: "A Dao." Ánh mắt lại chuyển tới thoại bản trong tay Quân Dao. Quân Dao đang nhìn thoại bản, đều là Hán Vương cất giấu, nàng sợ Quân Dao ở trong cung buồn chán, đem thoại bản mà nàng thấy hay mang đến, để cho Quân Dao giải buồn. Những thoại bản này nàng đều đã xem qua. Nhưng chúng nó đến tay Quân Dao, dường như không giống như lúc trước đọc, lại khơi lên lòng hiếu kỳ của nàng. Nàng vừa nói, vừa đến gần, giống như ngày thường, muốn đi đến bên cạnh Quân Dao. Quân Dao không nhúc nhích, vương khí càng đến gần, tùy theo mà đến, tựa như có một đạo uy thế hủy thiên diệt địa bảo phủ lấy nàng, Quân Dao vội muốn đề khí chống đỡ, nhưng phát hiện linh khí trong cơ thể bị cầm cố. Trong đan điền, yêu đan rung động, Thiên đạo trước mặt, bao nhiêu đạo hạnh đều không đáng nhắc tới. Hán Vương còn đang đến gần, cự ly chỉ bằng một ngón tay, các nàng lại dễ thân mật ôm nhau. Vương khí đột nhiên bá đạo, uy hiếp thêm gấp trăm lần. Quân Dao không thể chống lại, chỉ còn cách lùi lại. Hán Vương thấy Quân Dao tránh nàng, không hiểu dừng bước, nàng mặc dù nghi hoặc, nhưng không tiếp tục tiến lên, chỉ là kỳ quái nhìn nàng ấy, âm thanh mềm mại hỏi: "A Dao, ngươi làm sao vậy?" Quân Dao cong cong khóe môi, bình tĩnh nói: "Ta vào phòng đổi quần áo, điện hạ chờ ta chốc lát." Hán Vương không phát hiện Quân Dao vẫn gọi nàng điện hạ, nàng cong cong con mắt, cười híp mắt : "Ngươi đi đi, ta chờ ngươi." Dứt lời, ngồi xuống giường nhỏ Quân Dao vừa ngồi, ngoan ngoãn ở đây chờ Quân Dao quay lại. Ngồi chốc lát, phát hiện Quân Dao vẫn đứng đó, nàng lại phất tay một cái với Quân Dao: "Nhanh đi." Ánh mắt Quân Dao nhu hòa xuống, nói một tiếng: "Điện hạ ngoan." Hán Vương thấy nàng ấy khen nàng, lộ vẻ cao hứng vô cùng, vội vàng ngồi đoan chính, giống như sẽ thu được nhiều lời khen hơn. Vừa vào nội thất, Quân Dao lại không chống đỡ nổi, phun ra một ngụm máu tươi. Chỉ tiếp cận trong chớp mắt, linh khí trong cơ thể Quân Dao phun trào, tựa như vừa trải qua một trận đại kiếp nạn. Thiên đạo mạnh, nghiền ép vạn vật, Quân Dao tu luyện đến nay, chưa bao giờ có địch thủ, ngay khi Thiên đạo trước mặt, đạo hạnh ba ngàn năm, lại tựa như giun dế, không đỡ nổi một đòn. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, cung nhân đưa bữa tối đến. Hán Vương một ngày chưa dùng bữa, đã đói bụng từ lâu, nhưng nàng vẫn cứ chờ Quân Dao, phải đợi nàng ấy đến, cùng vào bàn. Quân Dao không biết nên đối xử với nàng như thế nào mới phải. Điện hạ dính người, một khi tìm được cơ hội, thì sẽ mềm mại nói với nàng, muốn ôm một cái. Lúc nàng ấy hài lòng, sẽ dịch đến bên cạnh nàng, lúc sa sút, sẽ muốn nàng vuốt ve nàng ấy, giống như vuốt lông cho mèo con. Nhưng mà các nàng lại không còn cách nào để tiếp tục ôm nhau, liền đến gần một chút đều là hy vọng xa vời. Như lúc nãy tách ra một lần hai lần còn có thể, thời gian qua lâu, điện hạ nhất định sẽ sinh nghi. Trong lòng Quân Dao biết, vì kế lâu dài, nàng phải mau chóng rời đi mới phải. Nhưng nàng lại biết rõ, nếu như lúc này rời đi, nhất định càng khiến điện hạ thương tâm. Nếu như nàng thương tâm, sợ là lại muốn khóc.
|
Chương 86.
"Nàng muốn hôn nhẹ A Dao, lén lút, liền một hồi."
Áo cơm của đế vương, đều có nghi chế, Hán Vương còn chưa phát hiện quy cách bữa tối của nàng, đồ chứa thức ăn cũng khác trước. Chỉ mừng rỡ với mấy món mà nàng yêu thích ở trên bàn ăn, thừa dịp cung nhân không chú ý, lặng lẽ đổi qua chỗ Quân Dao. Cái này ăn thật ngon, A Dao cũng sẽ thích. Đợi đã lâu, Quân Dao mới từ nội thất đi ra. Nàng quả thực thay đổi một thân quần áo, nhưng vẫn đoan trang đẹp đẽ. Hán Vương mắt sáng rực lên, ánh mắt chạm đến sắc mặt Quân Dao, hai con mắt sáng long lanh lại thêm thân thiết, đứng dậy, quan tâm nói: "A Dao, sắc mặt của ngươi không được tốt, chỗ nào không khỏe sao?" Quân Dao mới trấn an linh khí rối loạn trong cơ thể, lại bị vương khí kinh sợ, tất nhiên sẽ bị tổn thương lớn. Chỉ là những điều này không thể nói với Hán Vương rồi. Tiểu điện hạ lo âu nhìn nàng, Quân Dao cười cười với nàng, an ủi: "Có lẽ chỉ bị lạnh thôi, không sao." Hóa ra là bị lạnh, Hán Vương rõ ràng, nàng đi tới hai bước, muốn sờ trán Quân Dao, xem có phát sốt hay không. Còn chưa chạm vào được Quân Dao, nàng liền tránh ra. Hán Vương sờ soạng trong không trung, hơi nghi hoặc một chút, Quân Dao vô cùng tự nhiên nói: "Có chút không khỏe mà thôi, vẫn chưa phát sốt." Lại căn dặn Hán Vương, "Trời vẫn còn giá lạnh, điện hạ phải mặc nhiều một chút, không thể để bị cảm lạnh." Lời của Quân tỷ tỷ, Hán Vương xưa nay rất tin tưởng, lúc này cũng không nghi ngờ, gật gật đầu, đáp ứng: "Được, Quân tỷ tỷ cũng không thể để bị cảm lạnh." Quân Dao nở nụ cười, lại bảo Hán Vương dùng bữa. Bữa tối phong phú, tiểu điện hạ đói bụng cả ngày dạ dày được động viên, vô cùng vui vẻ. Quân Dao sợ nàng dùng nhiều quá, ban đêm ngủ không ngon, không khỏi khuyên nàng tiết chế. Hán Vương chỉ có thể quyến luyến nhìn chằm chằm tảng thịt bò thơm lừng kia, thẳng đến khi bữa tối được thu dọn, vẫn cứ tiếc nuối vô cùng. Quân Dao thấy vậy, lại không khỏi đau lòng, liền an ủi nàng: "Người thích, ngày mai lại bảo dưới bếp làm." Khuôn mặt Hán Vương lúc này mới giãn ra, ngoan ngoãn nói: "Được, muốn chia cho Quân tỷ tỷ." Thứ tốt, nàng đều muốn chia cho Quân Dao, rất là tri kỷ. Quân Dao thật muốn vuốt ve nàng, nếu lúc này có thể sờ cái gáy mềm mại của tiểu đông tây, nàng ấy nhất định sẽ vui mừng cười tít mắt, dịch đến bên cạnh nàng muốn ôm một cái. Hán Vương còn chưa biết nàng mất đi cái vuốt ve mềm nhẹ, cúi đầu nghịch khối bảo thạch mới nhất của nàng. Thiên tử lên ngôi, chư thần mỗi người có quà mừng. Hán Vương nhận được rất nhiều quà mừng, còn chưa kịp vào khố, liền tự mình chọn lấy để nghịch. Bảo thạch khổng lồ mượt mà, màu sắc thuần túy, giá trị liên thành, xếp vào một cái tráp, nhưng thấy người này giàu nứt đố đổ vách. Hán Vương còn không biết là người nào mang đến, chỉ là nghĩ những bảo thạch này đẹp đẽ, có thể nạm lên trâm cài cho A Dao. Nàng một mình đều có thể chơi lâu, chờ khuya một chút, Quân Dao liền giục nàng quay lại tẩm điện nghỉ ngơi. Hán Vương quay đầu liếc nhìn đồng hồ nước, rất không muốn nói: "Một lúc nữa đi, còn sớm." Quân Dao làm sao không biết tâm tư của nàng, tiếp tục ở lại, chờ đêm đã khuya, nàng liền nói bên ngoài tối, không dám ra cửa, quay đầu nhất định sẽ ngủ thẳng bên cạnh nàng, lại thêm cả một đêm. Nếu như là trước đây, cũng tùy ý nàng. Nhưng mà trước mắt, Quân Dao chỉ có thể dụ dỗ nàng: "Ngày mai có triêu bái, bệ hạ lại cần dậy sớm, mau trở về nghỉ ngơi đi." Hán Vương nhụt chí, thấp giọng nói thầm: "Ở đây cũng có thể nghỉ ngơi." Nàng liền muốn A Dao ôm một cái ngủ, nàng không muốn trở về tẩm điện. Tẩm điện rất lớn, giường cũng rộng, nhưng nơi đó không có A Dao, nàng không thích một chút nào. Quân Dao giả vờ không nghe thấy, chỉ nhìn nàng, ra hiệu nàng cần phải đi. Hán Vương không phải hài tử thất thường, thấy nàng kiên quyết, cũng không ồn ào, chỉ phiền phiền nhiễu nhiễu mà rời đi. Lúc rời đi, vẫn không quên nhấc đèn hoa đào của nàng. Đây là năm ngoái khi Quân Dao cùng nàng dạo hội chùa mua được, nàng đáp ứng không nhìn những hoa khác, liền đối với những món đồ làm hình hoa đào đều rất yêu thích. Liền dưới bếp đều biết, bánh ngọt làm thành hình dáng hoa đào, bệ hạ sẽ ăn nhiều mấy khối. Mỗi bước đi của Hán Vương cẩn thận, cái bóng lưng nho nhỏ kia tràn đầy thê phong khổ vũ [1], liền cái bóng đều không nhìn thấy. Quân Dao vừa buồn cười, vừa bất đắc dĩ, cuối cùng trong con ngươi hóa thành một vũng ôn nhu. [1] Thê phong khổ vũ (凄风苦雨): Mưa sầu gió tủi. Tiểu Hoàng Đế vừa lên ngôi mấy ngày liên tiếp cũng không quá thoải mái. Việc này cũng hợp tình hợp lý. Các đại thần ủng hộ lập nàng làm vua từ khắp các trận doanh trốn ra được, đến Lâm Truy rồi vẫn làm theo ý mình, vì lợi ích dành cho bản thân, công kích lẫn nhau, bóc trần khuyết điểm. Tân quân lên ngôi, trận hỗn chiến trước đó nhất định phải chấm dứt, triều thần gọi chư vương là nghịch, phế làm thứ dân, vấn tội kẻ tòng phạm. Thần chúc của chư vương lại lấy tiên đế là hôn quân, phải phế, triều thần không thể khuyên nhủ chủ thượng, cũng nên vấn tội. Hán Vương bị làm khó, trong lòng chỉ vội vã muốn truy tặng Đại Trưởng Công Chúa, muốn làm được việc này, trước tiên nhất định phải làm rõ sai lầm của tiên đế. Phí chút thời gian, thật vất vả ban việc này xuống, lại phát hiện chúng thần nổi lên tâm tư. Lạc Dương bị ngọn lửa chiến tranh tàn sát, cung đình thiêu huỷ, thành quách rách nát, nếu muốn quay lại Lạc Dương, không thể thiếu việc cần trùng kiến lại đô thành. Nhưng một hồi lại đánh vào phủ khố trống vắng, bách tính tử thương vô số, lúc này trưng thu lao dịch, xây dựng đô thành, không khác nào châm dầu vào lửa, khó khăn tầng tầng. Huống hồ tiên đế cùng chư vương lần lượt chết đ, chúng thần lưu vong Lâm Truy, lập Hán Vương làm tân quân, đồng thời còn có mấy tên Tướng quân mỗi người mỗi ý, không bị quản thúc. Những vấn đề khó này đều cần Hán Vương đi điều giải, đi giải quyết. Nàng từ nhỏ cũng không được bồi dưỡng làm kế nhiệm chi quân, đế vương thuật, cân bằng chi đạo, càng không có người dạy nàng. Nàng làm sao biết được làm việc thế nào? Chỉ có tự mình tìm tòi, nhưng tình thế cùng người thở dốc. Hán Vương bên người mỗi ngày đều vây quanh một đám đại thần nói nhao nhao ồn ào, nhưng không một người, có thể vì nàng hiến kế. Nàng chỉ có thể dựa vào chính mình. Mấy ngày trôi qua, Hán Vương gầy đi trông thấy, con ngươi đen láy không quá có thần, lúc ở chỗ không người, cũng mệt mỏi, không nhấc tinh thần lên được. Cung tỳ phụng dưỡng nàng nhìn thấy mà lo lắng, liền cùng nàng giải sầu: "Khởi đầu đều khó khăn, bệ hạ thuận lợi rồi, là tốt rồi." Hán Vương biết, nàng cũng chỉ có nhắm mắt làm Hoàng Đế cho tốt. Các đại thần từng người vì mưu cầu, đấu đá lẫn nhau, tướng sĩ ở bên ngoài không chịu hoàng mệnh, có Hoàng Đế như nàng, bọn họ còn trắng trợn không kiêng dè như vậy, nếu không còn nàng, chỉ sợ mấy tên Tướng quân kia lập tức sẽ tìm được cớ khởi binh, tự xưng vương. Hán Vương sớm đã nghĩ đến sẽ có tình cảnh như vậy. Nhưng nàng không sợ, nàng nỗ lực đi làm, đều sẽ càng tốt hơn. Chờ nàng chỉnh đốn thế lực trong triều xong, đem không tốt ra ngoài, tìm các đại thần có trách nhiệm đến giúp đỡ, tiếp tục động viên bách tính, cùng dân sinh tức. Qua mấy năm thiên hạ sẽ ổn định. Hán Vương không phải người thấy khó mà thối lui. Nàng sa sút là bởi vì Quân Dao mấy ngày rồi không vuốt ve nàng, cũng không chịu ôm nàng một cái. Hán Vương cũng có chút giận hờn, nàng rõ ràng không có làm cái gì sai, A Dao lại không đối tốt với nàng nữa rồi. Cung tỳ thấy dỗ dành tiểu Hoàng Đế không được rồi, lại ra chủ ý: "Bệ hạ không bằng đến Thiên điện nhìn một cái?" Lỗ tai Hán Vương dựng đứng cả lên, lộ ra vẻ động đậy, nhưng mà chốc lát, Hán Vương liền cúi đầu, không nói lời nào. Cung tỳ lại nói: "Bệ hạ còn chưa thành thân, cả triều đều ngóng trông trong cung có chủ. Bệ hạ nên sớm lập Hoàng Hậu mới phải." Nghe được hai chữ Hoàng Hậu, mắt Hán Vương sáng lên, nhưng rất nhanh lại ảm đạm. Không được, A Dao không chịu làm Hoàng Hậu, nàng ấy cũng không chịu ôm nàng một cái. Hán Vương vừa thương tâm lại tức giận, cuối cùng vẫn thương tâm nhiều hơn. Nàng ngồi bên ngự ấn, tiện tay nhấc bút lên, nhưng không đặt bút viết, cẩn thận hồi tưởng gần đây có làm A Dao mất hứng hay không. Nghĩ hồi lâu, đều không có nghĩ ra được gì. Hán Vương lại nghĩ, có lẽ tâm tình A Dao không tốt mà thôi. Vừa nghĩ đến, tựa như đã tìm được đáp án, Hán Vương lập tức tươi tắn cả lên, mỗi người đều sẽ không vui, nàng nên cố gắng bồi tiếp A Dao mới phải, không thể trốn đi. Hán Vương suy nghĩ rõ ràng, vội vàng đứng dậy, muốn đi đến Thiên điện. Nàng đẩy cửa tẩm điện, chỉ thấy ngoài điện yên lặng như tờ, đèn đuốc trong đình, đều vắng ngắt. Hán Vương lúc này mới phát giác, đêm đã khuya rồi. Nàng vốn nên trở lại nghỉ ngơi, nhưng hai chữ Hoàng Hậu trong miệng cung tỳ lại cứ quanh quẩn trong đầu nàng, không dứt ra được. A Dao đẹp mắt như vậy, nếu mang trang phục tân phụ, nhất định đẹp không tả nổi. Nếu nàng ấy có thể gả cho nàng, các nàng một đời một kiếp không chia cách, Hán Vương cảm thấy, bắt nàng làm cái gì, nàng đều cam nguyện. Gió đêm mang hàn ý, Hán Vương nhấc theo đèn hoa đào, bước nhanh đến Thiên điện, đến bên ngoài Thiên điện, liền thấy đèn đuốc trong điện đã tắt, Quân Dao hẳn là đã nghỉ ngơi rồi. Hán Vương nhẹ nhàng thở ra một hơi, vẫn không nỡ rời đi, thầm nghĩ để nàng nhìn A Dao một chút, nhìn một chút nàng liền trở về. Nàng đi lên bậc cấp, khe khẽ đẩy cửa điện. Trong điện đen kịt, bên trong nội thất chỉ có chút ánh sáng từ chiếc đồng đăng. Hán Vương suy nghĩ một chút, đem đèn hoa đào của nàng dựa vào cửa điện, tự mình rón rén đi vào. Nàng thường tới đến Thiên điện, trang trí trong điện, nàng đều biết, dù đêm tối cũng không đi nhầm. Nàng chậm rãi bước về phía giường, trong lòng nhào nhào nhảy lên, tựa như làm việc cơ mật, căng thẳng đến lợi hại. Giường rộng rãi, trên đó có một người nằm, người kia hai con mắt nhẹ nhàng khép lại, dung nhan đẹp đẽ, tiếng hít thở thanh thiển, ngực hơi phập phồng, hẳn là đã ngủ say rồi. Hán Vương sờ mép giường, quỳ xuống đất, nhìn Quân Dao một chút, tâm mấy ngày liên tiếp ảm đạm, lập tức liền được lấp đầy rồi. Hán Vương mím mím môi, nhìn chằm chằm vào Quân Dao không chớp mắt, trái tim thỏa mãn không biết tại sao vọt lên tầng mây, đám mây nhẹ nhàng gói lên, vui mừng vô hạn. "A Dao." Hán Vương nhẹ giọng gọi. Quân Dao như ngủ thiếp đi, không có trả lời. Hán Vương liền không lên tiếng nữa, ngơ ngác ngắm nhìn Quân Dao, nhìn đến nhập thần. Ánh mắt của nàng một lần một lần mà miêu tả khuôn mặt Quân Dao, một lần một lần mà ghi nhớ dáng dấp của nàng, nhưng vẫn ngắm nhìn không đủ. Nàng ấy xinh đẹp như vậy, trong màn đêm, tăng thêm mấy phần ôn nhu. Hán Vương thất thần, như bị đầu độc, đưa mắt rơi vào trên môi Quân Dao. Thân thể theo đó cũng nghiêng đến. Hán Vương nhịp tim đập nhanh chóng, lòng bàn tay căng thẳng ra đầy mồ hôi, linh hồn tựa như nhẹ nhàng xuất ra. Nàng muốn hôn nhẹ A Dao, lén lút, liền một hồi. Phàm là con người, đều là có chấp niệm, chấp niệm của Hán Vương chính là Quân Dao, nàng muốn cưới nàng ấy, muốn cùng nàng ấy cả đời không chia lìa. Tính tình tiểu Hoàng Đế mềm nhũn, vừa nghĩ tới Quân Dao, liền vô cùng kiên định. Hán Vương ngừng thở, nàng dựa vào càng gần, có thể cảm nhận hô hấp của Quân Dao, ấm áp, tựa như lông vũ lướt qua chóp mũi nàng. Chỉ kém không ít, là có thể chạm vào rồi. Hán Vương vừa căng thẳng, lại chờ mong.
|
Chương 87.
"Không thể để A Dao biết nàng đang nhìn lén nàng ấy!"
Bóng đêm yên tĩnh, đèn đồng chập chờn. Đôi môi Hán Vương kề sát ở trên môi Quân Dao. Trong phòng tựa như trống rỗng, tất cả dụng cụ như biến mất, chỉ còn lại nhịp tim của nàng. Môi Quân Dao mềm mại, mang theo chút cảm giác lành lạnh, Hán Vương dè dặt dán vào, sau đó liền không biết nên làm cái gì tiếp theo, song chỉ như thế, đều làm cho trái tim của nàng, không ngừng muốn thoát ra ngoài, rơi xuống thảm cỏ mềm mại, bốn phía là ánh mặt trời ấm áp, cùng làm gió khiến con người ta rã rời. Đây ước chừng như giây phút hạnh phút một đời này của nàng. Hán Vương đứng lên, gò má của nàng đỏ bừng cả lên, con ngươi đen thùi ướt át mà dịu ngoan, nàng nhìn Quân Dao hồi lâu, cuối cùng lấy dũng khí, nhẹ giọng nói: "A Dao, ta thích ngươi." Nàng nói xong, tim đập nhanh hơn hai phần, vội nhìn Quân Dao có tỉnh hay chưa. Quân Dao vẫn nhắm mắt ngủ say, không chút nào phát hiện, Hán Vương nhất thời không biết là thở phào nhẹ nhõm, hay là thất lạc. Chờ Hán Vương rời đi, ở trong điện, từ chỗ tối hiện ra một bóng người. Quân Dao từ trong bóng tối đi ra, chậm rãi đến trước giường. Quân Dao đang ngủ say trên giường nhỏ dần tan biết, biến thành một cành đào nho nhỏ, lẳng lặng mà nằm ở trên giường. Quân Dao nhìn cành đào kia hồi lâu, khom người nhặt nó lên. Cành đào nằm trong lòng bàn tay nàng, từ từ trở nên trong suốt, cùng nàng hòa làm một thể. Tựa như, nụ hôn kia của Hán Vương, chính là rơi ở trên người nàng. Hán Vương cảm thấy đây là chuyện lớn, một đêm chưa từng có cảm giác ngon giấc. Tới gần hừng đông, rốt cục mơ mơ màng màng mà thiếp đi, cũng là chìm nổi lúc nửa tỉnh nửa mê. Nàng mơ thấy A Dao cũng hôn nhẹ nàng, nàng ấy cười với nàng, ôm nàng một cái, vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với nàng. Giấc mơ này thật tốt, nội thị lại đánh thức nàng. Hán Vương ngủ đến mơ mơ màng màng, bị đánh thức, liền từ từ ngồi dậy, ngơ ngác lo lắng. Cung nhân phụng nhân phụng dưỡng nàng biết tính tình nàng từ nhỏ chậm chạp, gọi một tiếng không được đáp lại, cũng không gấp, chỉ chờ đợi bên ngoài cửa, chờ qua chừng nửa khắc, trong điện quả nhiên có tiếng đáp lại. Một đêm chưa ngủ, mới chợp mắt liền bị đánh thức, Hán Vương lại không tức giận một chút nào, nàng lấy nước lạnh tát vào mặt, để cho mình tỉnh táo, liền chấn hưng tinh thần, đi đến tiền điện triệu kiến đại thần. Nàng hôn nhẹ A Dao rồi. Hôn nhẹ là chuyện chỉ có phu thê mới có thể làm, nàng nhất định phải lấy A Dao rồi. Nàng không giống lúc trước, là một người sắp thành thân rồi. Quốc tướng đã nói, đại nhân mới có thể thành thân. Nàng là đại nhân, phải có dáng vẻ của đại nhân. Các đại thần phát hiện bệ hạ hôm nay đặc biệt phấn chấn. Bọn họ ngược lại không biết bệ hạ có một chí hướng lớn lao, chí hướng này đã hình thành trong lòng bệ hạ rồi, chỉ là lúc nói lại thêm mấy phần cẩn thận. Bè cánh đấu đá, xưa nay liền có, chỉ là mỗi lúc loạn lạc, liền càng lúc càng kịch liệt. Các đại thần trước kia muốn lập Hán Vương, cũng không thiếu cho rằng Hán Vương tuổi nhỏ, lại không có thế lực, dễ dàng gạ gẫm. Ai biết lập Hán Vương mới phát hiện, bệ hạ tuổi nhỏ không giả, làm việc lại khá cẩn thận, bản tính lại rất bướng bỉnh. Không có thế lực cũng không giả, lại sâu đến dân tâm. Binh tướng Đại Ngụy tổn hại quá nửa, còn sót lại phần nhiều vài người già yếu bệnh tật. Hán Quốc bởi vì chưa từng cuốn vào binh tai, thanh niên trai tráng đều còn. Con dân ba quận cảm niệm [1] ân đức trị thủy của bệ hạ, đều là có thể vì nàng quên mình phục vụ. [1] Cảm niệm (感念): Cảm động và nhớ nhung. Bởi vậy, các đại thần mới không dám làm càn. Càng nhượng bộ Hán Vương, chỉ trong vòng một tháng, đã chỉnh đốn triều đình một cách thỏa đáng. Nhưng mà Hán Vương cũng không phải thiên phú dị bẩm, lúc nàng thống trị Hán Quốc, chính là ỷ lại thần chúc phụ tá, mới có thể thuận lợi, huống chi thống trị thiên hạ, mỗi ngày đều phải rất cẩn thận, e sợ các đại thần lại có ý đồ xấu gì, che giấu nàng. Hôm nay các đại thần tới rồi, vẫn nói về chuyện Lạc Dương. Chúng thần phần nhiều đến từ Lạc Dương, thê nữ gia nhân, ruộng đất chỗ ở, đều ở Lạc Dương, tất nhiên đều một lòng quay trở lại. Huống hồ mặc dù Lâm Truy phồn hoa, làm đô thành, dù sao vẫn nhỏ, sao có thể khiến Đại Ngụy lộ ra phong độ của đại quốc. Bệ hạ đăng cơ một tháng, không đề cập tới quy đô, mỗi lúc có đại thần nhắc đến, đều chuyển hướng, chúng thần không khỏi cuống lên, nếu bệ hạ quen thuộc Lâm Truy an nhàn, chờ ngồi vững Hoàng vị, thẳng thắn hạ chiếu dời đô, nhưng thế nào cho phải. Hán Vương vừa nghe đại thần kia lại can gián chuyện quy đô, lập tức cảnh giác lên. Bọn họ lại muốn tới hại nàng! Bọn họ muốn hại nàng làm một hôn quân, sau đó bách tính liền không thích nàng, A Dao cũng không thích nàng! Hán Vương sừng sộ cả lên, nhưng nàng lại biết Hoàng Đế cũng không phải muốn làm gì thì làm, cái gì cũng phải tính toán. Huống hồ nàng mới lên ngôi, mà bọn họ đều là lão thần, không thể không tôn trọng bọn họ. Đại thần kia nói tới nước miếng văng tung tóe, Hán Vương dung sắc đang nghiêm túc, chỉ lắng nghe, cũng không dễ dàng mở miệng. Chờ đại thần nói xong rồi, Hán Vương mới nghiêm túc nói: "Việc này nên bàn bạc." Đại thần vui vẻ. Hán Vương lập tức nhìn lướt qua vẻ mặt chúng thần dưới điện, liền thấy phần nhiều đều là dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm, lộ vẻ tán thành hồi kinh. Hán Vương lòng chìm xuống, thành Lạc Dương bị phá, không biết phí bao nhiêu tiền bạc, trưng thu bao nhiêu lao dịch mới có thể trùng kiến. Hán Vương có lòng giảm bớt chút gánh nặng cho bách tính, cho bọn họ một, hai năm nghỉ ngơi lấy sức, rồi lại tính toán hồi đô. Không biết sao các đại thần một lòng ghi nhớ tháng ngày tại thành Lạc Dương xa hoa, vội vã trở lại. Hán Vương chưa từ bỏ ý định, lần thứ hai nhìn quanh điện, vừa nhìn đến, khiến nàng tìm ra vài người trầm mặt, không quá tán đồng đại thần. Hán Vương vui vẻ. Nàng làm Hoàng Đế, phát hiện một chuyện, đại thần cùng đại thần luôn có lúc không cùng chính kiến, lúc nàng không tiện tỏ thái độ, nhưng khiến các đại thần cãi vã, sau đó lại kéo dài, một chuyện này liền trôi qua. Hán Vương dung sắc chính kinh, hướng về đại thần đứng đầu trong nhóm đại thần kia nói: "Khanh cho rằng chuyện hồi đô..." Nghị sự đến giữa trưa, cũng không bàn được nguyên cớ. Hán Vương lại phát hiện, chuyện triều đình, rất là rườm rà, nếu như có một chuyện, nàng không muốn làm, liền có thể ba phải kéo dài một trận. Cũng may mắn các đại thần không quá mãnh liệt, càng không có người dám trực tiếp ép buộc nàng. Nàng từng chút từng chút học đạo làm vua, học tính toán lòng người nàng không am hiểu cũng không thích, không vui sướng một chút nào. Nhưng ngoại trừ nhắm mắt chống đỡ, nàng có thể làm sao? Cũng không thể đi thẳng một mạch, để mặc quốc gia một ngày lại một ngày thối nát. May mà còn có Quân Dao. Hán Vương vừa nghĩ tới Quân Dao, tâm tình liền khoan khoái hơn nhiều. Đêm qua nàng đã lén lút thay Quân Dao quyết định rồi. Hôn nhẹ rồi, Quân Dao chính là Hoàng Hậu của nàng. Hoàng Hậu mỗi ngày đều có thể nhìn thấy. Hán Vương rời khỏi tiền điện, liền vội vàng đi tìm Quân Dao. Chậm chút, nàng còn muốn triệu kiến Tướng quân từ Lạc Dương tới, nghe hắn nói tình trạng Lạc Dương. Nàng rất bận, phải lúc thời gian rãnh rỗi dành cho A Dao mới được. Vội vội vàng vàng chạy tới Thiên điện, liền chương phục cũng không đổi. Vừa nghĩ tới có thể nhìn thấy Quân Dao, mặt mày Hán Vương liền giãn ra, nàng chạy đi, tựa như trẻ nhỏ vừa tan học, đầy mặt không buồn không lo. Hoa phục thập nhị chương của thiên tử mặc trên người nàng, đều giảm trang nghiêm mà thêm thanh thoát. Không nghĩ chạy tới Thiên điện, nhưng lại vồ hụt. Quân Dao đi đến hoa viên rồi. Hán Vương ngẩn ngơ, lúc này mới phát giác, chẳng biết lúc nào, xuân lâm đại địa, cả vườn xuân sắc, lưu ly rực rỡ. Nàng đã lâu chưa từng dừng lại, nhìn phong quang rồi. Hán Vương vui vẻ, A Dao ở trong vườn, nàng đang có thể cùng một chỗ với A Dao, vào ngày xuân rồi. Hán Vương lại đi vào trong vườn. Hoa viên không lớn, bố cảnh lại rất tinh xảo. Hán Vương vào trong vườn, lượn qua cỏ cây mấy khúc cua, mới tìm thấy Quân Dao ở lương đình cạnh ao. Quân Dao nửa dựa vào lan can, nhìn mặt nước gợn sóng. Bên cạnh nàng đặt một bát thức ăn cho cá, trong ao bên ngoài đình cá Cẩm Lý vây quanh, tranh nhau chen lấn nổi lên mặt nước. Hẳn là mới cho cá ăn, cá Cẩm Lý đang ngóng trông lần thấy hai được cho ăn. Hán Vương đi lên phía trước, chờ đến gần, lại xấu hổ. Quân Dao nghe được tiếng vang, xoay người lại, thấy nàng, cười nhạt, gọi: "Bệ hạ." Ngữ khí của nàng chỉ như bình thường mà thôi, rơi vào trong tai Hán Vương, lại ngọt tận tâm tỳ. Hán Vương vội vàng đi tới. Nàng bước nhanh đến, vì có thể ở Quân Dao thật lâu, trên trán xuất thật nhiều mồ hôi. Quân Dao tất nhiên là nhìn thấy, nhưng chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy, uyển chuyển dặn dò: "Bệ hạ đi chậm một chút." Hán Vương dừng lại bên người Quân Dao, đáp ứng nói: "Được." Thanh âm nho nhỏ, con mắt không tự chủ được lướt qua môi Quân Dao. Nàng ở cùng đại thần thật lâu, nhiều ít cũng tôi luyện được chút lòng dạ. Nhưng mà đến trước mặt Quân Dao rồi, nàng vẫn giấu giếm được, tâm tư gì, đều viết lên mặt. Nàng thỉnh thoảng liền liếc mắt nhìn môi Quân Dao, trong đầu nhịn không được nhớ đến chuyện hôn trộm A Dao hôm qua. Chỉ nhớ tới, gò má liền đỏ, nàng vội nghĩ đến nơi khác đi. Nhưng Quân Dao ngay ở bên cạnh nàng, Hán Vương không khống chế được bản thân, có điều chỉ sau một phen giãy dụa, không thể làm gì khác hơn là rất bí mật nhìn Quân Dao. Mỗi lần liếc mắt nhìn, đều nhớ đến một lần, môi A Dao, mềm mại, nàng còn muốn hôn tiếp. Quân Dao bất đắc dĩ, bệ hạ có lẽ cho rằng nhìn lén đến cực kỳ cẩn thận, nhưng ánh mắt kia của nàng ấy, vừa dán lên trên người nàng, liền không nỡ dời đi. Nàng sao lại không phát hiện ra. Nếu chỉ là nhìn, ngược lại cũng thôi, mà bệ hạ lại một lòng nhìn chằm chằm vào môi nàng. Quân Dao thở dài trong lòng, trên mặt trầm tĩnh nói: "Bệ hạ." A! A Dao gọi nàng! Không thể để A Dao biết nàng đang nhìn lén nàng ấy! Hán Vương vội đoan chính, ngoan ngoãn ngồi xong, không nhìn Quân Dao chút nào.
|
Chương 88.
"A Dao ôm một cái, nàng liền không khóc."
Hán Vương có lẽ là không biết được bốn chữ giấu đầu hở đuôi, tự cho là nguỵ trang vô cùng tốt, cũng không biết nàng từ đầu đến chân đều là chột dạ. Quân Dao cũng không có đi vạch trần nàng, mở thực hạp bên cạnh, bên trong là một bình chè đậu phộng cùng một đĩa cao đậu đỏ. Tiểu Hoàng Đế không giấu được tâm sự, đêm qua lén lút tới làm chuyện xấu, hôm nay nhất định muốn gặp mặt nàng. Triều đình chưa ổn định, thế sự hỗn loạn, nàng thường bận rộn đến thoát thân không được. Quân Dao sợ nàng bị đói, sớm đã chuẩn bị thức ăn ở đây chờ nàng. Hán Vương thấy cao đậu đỏ, ánh mắt sáng lên, ngồi xuống ghế, nhón lấy một miếng nhỏ cho vào miệng. Nàng ngủ không đủ, khẩu vị liền không quá lớn, lại thêm các đại thần chờ đợi, bữa sáng dùng vội vội vàng vàng, nghị sự xong, đã đói bụng từ lâu. Cao đậu đỏ ngòn ngọt, lại không ngán, chè đậu phộng âm ấm, uống vào bụng, rất là thư thích. Lại thêm cả vườn xuân sắc, gió mát hiu hiu, Hán Vương rất thỏa mãn, còn không quên lễ phép nói cảm ơn với Quân Dao. Quân Dao nở nụ cười, vẫn đứng phía sau lan can, có chút cách xa Hán Vương. Hán Vương ăn xong một khối cao, liền muốn đút cho Quân Dao một khối. Nàng ngẩng đầu tìm Quân Dao, mới phát giác nàng ấy đứng có chút xa. Đút không tới. Hán Vương chỉ có thể hỏi: "A Dao, ngươi có đói bụng không?" Quân Dao nói: "Không đói bụng." Hán Vương gật gật đầu, lại cảm thấy không đúng chỗ nào đó. Thường ngày A Dao đều sẽ ngồi đối diện với nàng, hoặc giúp nàng lau chút vụn bánh dính ở khóe miệng, hoặc giúp nàng châm trà, chưa bao giờ đứng xa đến như vậy. Hán Vương đột nhiên cảm thấy có chút không quen. Nàng có chút bất an động đậy thân dưới, cao đậu đỏ thơm ngọt vào miệng, cũng cũng thành nhạt như nước ốc. Lại dùng thêm hai khối, Hán Vương liền dừng lại. Quân Dao lúc nào cũng để ý đến nàng, thấy nàng ngừng, liền hỏi: "Bệ hạ no rồi?" Hán Vương vẫn gật đầu, nghi ngờ trong lòng càng dày nặng. Trước kia, A Dao chắc chắn sẽ đến vuốt ve tay nàng một cái, nhưng hôm nay nàng ấy vẫn đứng cách xa như vậy. Kỳ thật cũng không xa, yêu không thể gần thân thể thiên tử ba thước. Quân Dao đứng yên một bên, Hán Vương thì lại ngồi quỳ chân bên chiếc bàn trà giữa đình, khoảng cách giữa hai người, ước chừng hai cánh tay. Nhưng các nàng xưa nay tuy hai mà một, so với ngày thường, chút khoảng cách ấy đều có vẻ xa xôi. Trên bàn trà ngoại trừ thực hạp, một cái chén một cái đĩa bạc, còn một khối khăn trắng như tuyết, khăn là ướt, dùng để lau tay. Trên ngón tay Hán Vương dính vụn cao đậu đỏ, nàng cầm lấy khăn, lau tay. Lau tay xong rồi, Quân Dao vẫn chưa đến gần. Hán Vương càng phát hiện khác thường, nếu như là ngày thường, nàng nhất định sẽ hỏi, nhưng đêm qua nàng hôn trộm Quân Dao, chính là lúc chột dạ, sao dám đặt câu hỏi, huống hồ ngoại trừ cách xa một chút, A Dao đối với nàng, cũng không khác biệt, vẫn ôn nhu cẩn thận, vẫn quan tâm đầy đủ. Giữa xuân gió ấm, huân đến mức khiến con người ta buồn ngủ. Hán Vương cũng thấy mệt mỏi. Nhưng lát nữa nàng còn có chính sự, không ngủ được. Hán Vương liền ở trong đình đấu tranh với cơn buồn ngủ. Quân Dao nhìn thấy mà buồn cười, nói với nàng: "Nếu bệ hạ thấy mệt, đừng ngại chợp mắt chốc lát." Hán Vương lắc đầu: "Không được, Đại Tướng quân từ Lạc Dương đến rồi, ta phải triệu kiến hắn." Vừa dứt lời, liền có hai tên nội thị từ xa xa đi tới, bẩm với Hán Vương, Đại Tướng quân đã vào cung rồi, đang chờ ở tiền điện. Hán Vương vừa nghe thấy, không dám trì hoãn, vội vàng đứng dậy, đi theo nội thị. Nàng đi hai bước, lại nghĩ tới cái gì đó, quay đầu lại, nhìn Quân Dao. Quân Dao cũng nhìn nàng, thấy nàng quay đầu lại, nói một câu: "Bệ hạ đi đi." Hán Vương cong cong môi, trên khuôn mặt trẻ con lộ ra vẻ ngoan ngoãn ôn nhu vô cùng, nói: "Ta chút nữa liền trở lại tìm ngươi." Quân Dao gật đầu. Hán Vương liền an tâm mà đi. Đại Tướng quân họ Vương vốn là môn hạ của Đại Trưởng Công Chúa, sau khi Đại Trưởng Công Chúa hoăng, tiên đế vốn muốn loại trừ rất nhiều đại thần phụ thuộc vào Đại Trưởng Công Chúa, tốt đẹp sắp xếp tâm phúc, không ngờ lại rất nhiều người, hắn trừ không hết, sau đó Triệu Vương phản, chư vương phản theo, thảm hoạ chiến tranh khốc liệt, khiến cho hắn không cách nào để ý đến những thứ khác. Như vậy, Đại Tướng quân mới chưa bị giáng chức. Lần này hắn đến Lâm Truy, chẳng những là bái kiến tân thiên tử, mang tình trạng ở Lạc Dương từng cái bẩm tấu, còn có một chuyện, hắn muốn bẩm lên thiên tử. "Lúc Đại Trưởng Công Chúa còn, lệnh thần chú ý Nam cảnh, Hoàng Đế Tề Quốc giữa lúc tráng niên, nghe nói rất có hùng tài vĩ lược, có lẽ sẽ sinh ra tâm Bắc phạt." Hán Vương nghe đến chỗ này, trong lòng chính là hồi hộp một tiếng. Đúng như dự đoán, sắc mặt Đại Tướng quân kiên nghị, ngay sau đó nói: "Sau đó tiên đế tự có chủ trương, Nam cảnh không để thần quản, thần liền buông tay. Không ngờ một tháng trước, một tên Tướng quân vốn dưới trướng thần đưa thư, nói trú quân ở biên cảnh Tề Quốc đột nhiên tăng, sợ là có đại biến." Hán Vương nắm tay, hỏi: "Thư có ở đó không?" Đại Tướng quân từ trong tay áo lấy ra một phong thư, hai tay trình lên: "Thần mang đến." Hán Vương tiếp nhận, mở ra xem. Đại Tướng quân ngồi ở dưới điện, thừa dịp Hoàng Đế cúi đầu đọc thư, thoáng nhìn qua nàng, trông thấy khuôn mặt tân quân còn mang nét trẻ con, tâm trạng chính là thở dài. Ai có thể ngờ tới chư vương lấy mạng tranh đoạt, đều không được toại nguyện, cuối cùng lại là vị tiểu điện hạ không màng danh lợi nhất có được Đại vị. Trong nước đại loạn, tướng sĩ biên cảnh cũng mất hơn phân nửa, nhân thủ còn lại vốn cũng không đủ, càng không cần nói tới phái lính trinh sát, đi tìm hiểu trước. Trong thư chỉ nói mấy câu mà thôi, viết rõ Tề Quân biến động liên tiếp, lại rõ ràng hơn chút, biến động thế nào, tướng lĩnh phương nào, liền không có. Trong lòng Hán Vương đại loạn, nhìn về phía Đại Tướng quân nói: "Khanh cho rằng nên ứng phó thế nào?" Đại Tướng quân chấp tay trả lời: "Trong nước binh sĩ không đủ, khó có thể đánh một trận. Nhưng nếu như Tề Quốc có ý định phát động chiến tranh, chỉ có thể cử sứ thần đến Tề đô, thuyết phục Tề Quốc lui binh." Thuyết phục Tề Quốc lui binh, nói nghe thì dễ. Đại Tướng quân cũng biết khó khăn, dứt lời liền buông mắt, không lên tiếng nữa. Hán Vương mím mím môi, thấy hắn không bẩm báo nữa, chỉ có thể để hắn tạm lui xuống. Đại Tướng quân đứng dậy vái chào, lúc ngẩng đầu nhìn thấy tiểu Hoàng Đế còn cầm bức thư kia, cau mày đăm chiêu, chợt cảm thấy ngũ vị hỗn tạp trần. Nghe nói bệ hạ lên ngôi khắc cần khắc kiệm [1], thức khuya dậy sớm, rất có phong phạm của phục hưng chi chủ, nếu lúc trước Cao Đế lập Hán Vương, mà không phải lập hoàng tôn, thì Đại Ngụy của ngày hôm nay, sao sức đánh một trận cũng đều không có. [1] Khắc cần khắc kiệm (克勤克俭): Cần cù tiết kiệm. Hán Vương ngồi trong điện hồi lâu, tìm không được nửa điểm manh mối. Nàng mới phát giác, thần công cả triều, nàng lại không có một người có thể dùng. Thần chúc phụ tá nàng ở Hán Quốc trước kia, tuy trung thành, nhưng không một người có tài binh tướng, càng không một người có miệng lưỡi lợi hại. Đại thần mới đến càng không cần phải nói, dưới tình huống chư vương hỗn chiến như vậy, hốt hoảng chạy trốn, hoảng sợ như chó mất chủ, đến Hán Quốc, lại vội vã không nhịn được tranh nhau lập công, không một chút khí khái của bề tôi, càng không trông cậy nổi. Hán Vương lại cẩn thận nhớ đến một tháng trước, tình hình ở chung với các đại thần, muốn tìm ra vài đại thần chính trực một chút, càng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Sáng sớm ra nàng còn tự tin tràn đầy, sẽ chỉnh đốn Đại Ngụy thật tốt. Không ngờ chưa được một ngày, chính là cảnh tỉnh. Hán Vương cúi đầu ủ rũ. Hoạn quan hầu hạ trong điện hô hấp như dừng lại rồi, không phát sinh chút tiếng vang. Đất nước gặp khó, đại sự cỡ nào, bọn họ sao dám quấy rầy tâm tư quân thượng. Hán Vương sa sút một lúc, muốn gọi các đại thần vào cung thương nghị, vừa ngẩng đầu, đã thấy đèn đuốc trong điện sáng choang, đã là giờ lên đèn. Hán Vương chỉ có thể buông bỏ. Lúc này mời các đại thần đến, nghị sự không được bao lâu, lại phải giải tán, không bằng sáng mai tính toán tiếp. Nàng không mời đại thần đến, trong lòng lại chỉ còn mỗi Quân Dao. Người bị thất bại ủy khuất, đặc biệt cần ấm áp, nàng muốn an ủi, bản năng tìm đến Quân Dao. May mà Quân Dao liền ở trong cung. Hán Vương liền bữa tối cũng không dùng, liền đến chỗ Quân Dao. Chỉ cần A Dao ôm một cái, cái gì cũng không sợ nữa. Hán Vương nghĩ thầm, nhưng khi vừa đến trước cửa Thiên điện, nàng bỗng nhiên nghĩ đến, nhưng nếu như Tề Quân thật sự đánh tới, Đại Ngụy luân hãm, Hoàng Đế là nàng đây, vẫn là Hoàng Đế sao? A Dao ở bên người nàng, chẳng phải nằm trong tầng tầng hiểm nguy sao? Hán Vương sợ hãi chảy mồ hôi ướt đẫm cả người, nàng vừa rồi chỉ lo lắng, trước mắt lại hoảng sợ. Mỗi khi liên quan đến Quân Dao, nàng liền trở nên cực kỳ nhạy cảm. A Dao đã cứu nàng, nàng ấy còn chăm sóc nàng, đối với nàng tốt như vậy, nàng không thể hại nàng ấy. Hán Vương âm thầm siết tay, Tề Quốc mạnh mẽ thì làm sao, nàng có người phải bảo vệ, bách tính của Đại Ngụy cần nàng bảo vệ, A Dao cũng cần nàng bảo vệ, nàng không thể lui bước, nhất định phải thức tỉnh tinh thần, nghĩ ra biện pháp, vượt qua cửa ải khó! Như một nghé con sơ sinh, Hán Vương tràn đầy dũng khí cùng can đảm. Nàng đẩy cửa vào điện, nhìn thấy Quân Dao, càng kiên định lên, nàng còn muốn lấy A Dao, nhất định phải nâng cao trách nhiệm, bảo vệ non sông. Quân Dao tính toán canh giờ, liền biết Hán Vương có lẽ chưa dùng bữa tối, vừa dặn dò cung tỳ chuẩn bị thiện, vừa đứng dậy, đến trước người Hán Vương. Hán Vương cảm thấy rất kỳ quái, nàng rõ ràng đã hạ quyết tâm, phải tỉnh táo, nhưng vì sao nhìn thấy A Dao, vẫn rất khó vượt qua, rất oan ức. Đại Ngụy vốn rất cường thịnh, nhưng huynh trưởng cùng chất nhi tranh giành lẫn nhau, làm cho mấy chục vạn đại quân, rơi vào nội loạn, cả nước tang tốc. Quốc khố trống rỗng, bách tính nghèo túng, trong quân doanh đã tìm không ra bao nhiêu trai tráng. Nhưng những việc này không phải lỗi của nàng. Nàng đã rất cố gắng, trên đầu Đại Ngụy lại như bị bao phủ bởi một đám mây đen, chẳng biết lúc nào mới có thể thấy ban ngày. Hán Vương vừa nghĩ như thế, viền mắt liền đỏ, Quân Dao bước đến, thấy nàng không biết làm sao, trong mắt lại mang theo một bao lệ, vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Bệ hạ vì sao lại khóc?" Hán Vương không nói ra được, chỉ nhìn Quân Dao nói: "A Dao, ôm một cái." A Dao nàng ôm một cái là tốt rồi, nàng chính là nhất thời oan ức, A Dao ôm một cái, nàng liền không khóc.
|
Chương 89.
"Miễn cưỡng liền miễn cưỡng!"
Hán Vương dứt lời, chờ đợi một cái ôm vẫn chưa thấy tới, Quân Dao thậm chí cũng chưa từng đến gần, nàng đứng cách ba thước: "Bệ hạ thật sự bị ủy khuất?" Hán Vương ngẩn ra, trong đình sự nghi hoặc lại xuất hiện. A Dao vì sao cách nàng xa như vậy? Hôm nay các nàng gặp nhau hai lần, A Dao cũng chưa từng đến gần thân thể nàng. Quân Dao thấy Hán Vương không nói, liền biết nàng nghi ngờ rồi. Ngày trước lúc các nàng ở chung, bỗng nhiên xa lạ, bệ hạ lại trì độn, cũng không đến nỗi không hề có cảm giác. Nhưng nàng chỉ có cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, giọng nói càng thêm ôn nhu, lại hỏi một lần: "Là ai khiến bệ hạ tức giận?" Hán Vương luôn không có cách nào không đếm xỉa đến câu hỏi của Quân Dao, trong mắt nàng còn mang nước mắt, nước mắt lướt xuống, nàng theo bản năng mà lấy mu bàn tay lau đi, lại nhìn Quân Dao, vẫn chưa đến gần, Hán Vương nhất thời càng thêm khổ sở. Nếu là lúc trước, A Dao đã thay nàng lau nước mắt từ lâu rồi, nhưng hôm nay không biết sao lại như thế, nàng ấy chỉ bằng lòng đứng nhìn từ xa. "Không có ai khiến ta tức giận, ta chỉ muốn giang sơn trở nên tốt đẹp..." Hán Vương còn chưa dứt lời, nước mắt liền lần thứ hai rơi xuống, Hán Vương vội đưa tay lau đi, trong làn nước mắt mờ mịt, chỉ thấy Quân Dao vẫn chưa đi tới, trong lòng nàng càng thêm thương tâm, nhưng vẫn cố nói cho xong, "Non sông xinh đẹp nay đã nát vụn, muốn chỉnh đốn một lần nữa, không biết phải hoài phí bao nhiêu công phu." "Bệ hạ có lòng, không sợ khó khăn, luôn có ngày tái hiện thịnh thế." Quân Dao nói. Nàng ấy vẫn không đến gần, nàng ấy không chịu ôm nàng một cái, liền tới gần nàng ấy cũng không muốn. Hán Vương buông mắt. Cung nhân ở Thiên điện không nhiều, đều sai đi lấy thiện rồi, một mình nàng đứng đó, đèn đồng nhẹ lay động, cái bóng chiếu trên mặt đất, có vẻ đặc biệt cô đơn. Quân Dao nhìn thấy mà lo lắng, miễn cưỡng cong môi, mềm nhẹ cười nói: "Bữa tối vẫn cần chờ một chút nữa, điện hạ không ngại ngồi thêm một chút nữa đi." Mặc nàng nói như thế, liền làm thế nào tiểu Hoàng Đế cũng không nhúc nhích. Nàng thoáng ngước mắt, ánh mắt rơi thẳng vào khuôn mặt Quân Dao, Quân Dao chột dạ, nhưng vẫn không dời ánh mắt, đối diện cùng Hán Vương. Hán Vương mím mím môi, thua trận trước, nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói: "A Dao, vì sao ngươi không gần gũi với ta?" Cũng không phải chất vấn, cũng không lên án, vẫn là thanh âm mềm mại, dịu ngoan, tựa như một đứa bé đang làm nũng. Quân Dao nhìn nàng, muốn động viên nàng: "Ta cũng không phải không gần gũi với bệ hạ, vì sao ta lại không gần gũi với bệ hạ chứ." Hán Vương ngẩng đầu lên, con ngươi trong suốt sáng sáng, chờ mong nhìn Quân Dao. Quân Dao nói không nên lời, cũng không thể đến gần. Thế là trong đôi mắt tràn đầy hi vọng kia trở nên ảm đạm, một giọt nước mắt lướt xuống, rơi ở trên sàn nhà, Hán Vương vội lau nước mắt, động tác của nàng vội vã, nhưng nước mắt càng lau lại càng nhiều. Quân Dao vẫn không đến gần. Những giọt nước mắt kia, tựa như không tài nào lau hết được, Hán Vương khởi điểm còn có thể nỗ lực duy trì trấn định, dần dần, nàng không thể tiếp tục đè nén nữa, phát ra tiếng khóc sụt sùi. Quân Dao nhắm mắt lại, ngày đó vẫn đến. Yêu chung quy vẫn là yêu, nàng sao có thể hy vọng xa xời cùng tiểu đông tây gần nhau trăm năm đây? Nàng nên rời đi ngày bệ hạ đăng cơ, lúc này cũng sẽ không khiến nàng ấy thương tâm. Nhưng nàng sao có thể cam lòng. Quân Dao mở mắt, ánh mắt mềm nhẹ, rơi xuống người Hán Vương đang khóc, một tiểu đông tây ngoan ngoãn nghe lời như vậy, hiểu chuyện đáng yêu như vậy, một đường ngăn trở không ngừng, nhưng từ trước tới nay chưa từng oán trời trách đất. Nàng thật sự muốn bảo vệ nàng ấy mãi mãi, không để cho nàng ấy khóc, không để cho nàng ấy khổ sở. Nhưng nàng ngay cả đến gần nàng ấy, đều không làm được. Hán Vương cố gắng làm cho bản thân mình bình tĩnh lại, nàng không thể khóc, lại khóc nói không chừng A Dao sẽ thấy nàng phiền. Vừa nghĩ như thế, trong lòng nàng sợ đến lợi hại, ép buộc bản thân thôi không nức nở. Nàng cố vững giọng, nhìn Quân Dao nói: "Là ta làm sai điều gì, chọc giận ngươi mất hứng sao?" Quân Dao lắc đầu. Nếu không phải nàng làm sai, làm cho A Dao mất hứng, vì sao nàng ấy không chịu để ý đến nàng nữa? Hán Vương thế nào cũng nghĩ không thông, nhưng nàng lại không dám hỏi, trong lòng nàng nghĩ đến một khả năng, có phải ngày hôm qua nàng lẻn vào Thiên điện, A Dao tỉnh lại, nàng lén hôn nàng ấy, nàng ấy biết được. Nàng ấy biết nhưng cũng không mong muốn, vì vậy nàng ấy liền vờ say ngủ, vì vậy ngày hôm qua nàng ấy không muốn thân cận với nàng. Nghĩ đến chỗ này, Hán Vương chợt cảm thấy hoảng hốt. Nàng rất sợ, nếu như lúc này A Dao muốn rời đi, nàng nên làm thế nào cho phải? Hán Vương vội nói: "A Dao, ngươi, ngươi dùng bữa trước đi, ta đi trước." Dứt lời, không chờ Quân Dao trả lời, tựa như chạy trốn bước đi thật nhanh. Quân Dao nhìn nàng đi xa, trong lòng nhất thời trống rỗng, bệ hạ một mình trốn trong tẩm điện, không biết còn gào khóc thế nào. Nàng ẩn thân mình, đi theo, liền thấy Hán Vương bước vào tẩm điện, cho cung nhân lui xuống, ngồi một mình trong điện. Quân Dao bỗng nhiên ý thức được, bệ hạ trưởng thành hơn rất nhiều. Một năm trị thủy, xưng đế, trọng trách một quốc gia gánh vác trên người nàng, nàng ép buộc bản thân làm một Hoàng Đế, sai khiến các đại thần nghe theo nàng, để cho chiếu mệnh thuận lợi ban bố. Nàng ấy chỉ không đề phòng khi ở trước mặt nàng, nàng cũng chưa từng ý thức được, bệ hạ đang trưởng thành không ngừng. Hán Vương ngồi trong điện, chẳng hề làm gì cả, cau mày, trong mắt mang một đầm nước mắt, quật cường trầm tư. Quân Dao nhìn thấy mà nhẹ dạ, nàng biết bệ hạ đang nghĩ gì, nhất định còn đang nghi ngờ nàng vì sao không chịu gần gũi với nàng. Thật ra, nàng cũng đang nghĩ biện pháp, nàng lưu lại ở chỗ này, cũng đang nghĩ xem có cách nào, khiến nàng ở chung với tiểu đông tây như cũ hay không. Nàng thử hóa hình cành đào trước, nhưng cành đào bẻ xuống từ trên người nàng, có chứa yêu khí, yêu khí cực yếu, nhưng chỉ che giấu vương khí trong chốc lát, một khi vương khí phát hiện, liền sẽ lập tức hóa thành tro. Cách này không được. Sau đó lại nghĩ, không bằng liền thẳng thắn với bệ hạ, nàng là yêu, không đến gần thân thể nàng được, nến như nàng ấy nguyện ý, nàng vẫn bồi bên người nàng, chỉ là không thể đến gần thêm nữa. Nhưng còn chưa mở miệng, nàng lại nghĩ tới bệ hạ nhát gan, một trận trên Tây Sơn kia, ban đêm hơi có gió thổi cỏ lay, đều có thể khiến trong lòng nàng run sợ hồi lâu, nếu như biết được người bên cạnh nàng lại là yêu, không biết sẽ sợ hãi như thế nào. Quân Dao vừa nghĩ tới Hán Vương sẽ lấy ánh mắt hoảng sợ nhìn nàng, sẽ tránh né, sẽ sợ hãi nàng, liền không dám mở miệng. Hán Vương ngồi trong điện hồi lâu, đột nhiên, nàng đứng lên, đi tới sau án thư, lấy một quyển chiếu thư trống không, viết nhanh lên. Viết xong, nàng nhìn lại từ đầu đến cuối một lần, xác nhận không sai, tấm lưng đang thẳng tắp kia như xìu xuống, cong đi, nàng thấp giọng nói: "Nếu A Dao không muốn, khó tránh khiến cho người ta khó chịu." Quân Dao nghe thấy, nhìn quyển chiếu thư kia, vừa nhìn, chợt cảm thấy bất đắc dĩ, bất đắc dĩ lại vui sướng. Chiếu thư mà Hán Vương viết, là lập Quân Dao vi hậu, câu từ được lựa chọn, cực kỳ xuất sắc, tài hoa của bệ hạ, thành thật không cách nào làm một mạch một bài thơ văn hoa mỹ, có thể thấy được trong lòng nàng không ngừng muốn lập nàng làm hậu, liền chiếu thư lập hậu, cũng không biết nghĩ đến bao nhiêu lần. Tiểu Hoàng Đế nghĩ đến Quân Dao không thích nàng, liền vô cùng khổ sở, nàng lại nhìn chiếu thư một lần, quyển chiếu thư kia tựa như có pháp thuật, cho Hán Vương dũng khí, nàng đột nhiên ngồi thẳng người, nói: "Miễn cưỡng liền miễn cưỡng!" Nàng chính là muốn thành thân cùng Quân Dao, mặc dù là miễn cưỡng, cũng phải cùng nàng ấy thành thân! Hán Vương lấy ngọc tỷ ra, đặt ở trên chiếu thư. Sau đó đem chiếu thư thu lại, tựa như bảo bối đem thả bên người. Quân Dao nhìn mà mỉm cười, dáng vẻ dũng cảm tiến đến của bệ hạ, cũng rất đáng yêu. Hán Vương viết xong chiếu thư, như có thượng sách, cuối cùng cũng coi như an tâm chút ít. Nàng còn chưa dùng bữa tối, lúc này mới cảm thấy đói bụng, đang muốn sai người truyền lệnh, một nội thị vội vã tiến đến, bẩm: "Bệ hạ, Đại Tướng quân cầu kiến." Đại Tướng quân hoàng hôn mới rời đi, đêm tối cầu kiến, nhất định là có đại sự. Hán Vương ngồi thẳng người, nói: "Tuyên." Đại Tướng quân bước nhanh đến, sai khi vào điện bái kiến, trình lên một phần mật báo, bẩm: "Bệ hạ, Tề Quốc phát binh rồi." Hán Vương đứng bật dậy, tiến lên hai bước, tiếp nhận mật báo, nhìn thật nhanh một lần, màu máu trên mặt lui sạch sẽ. Tề Quân đánh vào biên cảnh, tiến quân thần tốc, đã liền hạ năm thành của Đại Ngụy. Liền hạ năm thành, lại không chút sức để chống cự. Hán Vương chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, nàng không đứng thẳng được, lui một bước, Quân Dao trong lòng căng thẳng, lo âu nhìn nàng, may mà Hán Vương rất nhanh liền bình tĩnh lại. Nàng nói với Đại Tướng quân: "Người phương nào có năng lực giúp trẫm phân ưu?" Đại Tướng quân im lặng. Vẻ mặt Hán Vương ảm đạm, một lúc lâu mới nói: "Mời chúng thần nghị sự." Nơi này là tẩm điện của Hoàng Đế, nghị sự ở tiền điện, Đại Tướng quân tạm lui ra trước. Tay Hán Vương cầm mật báo kia, trang giấy đều siết thành dấu tay thật sâu. Nàng đứng trong điện, thở thật sâu, không biết là đang vì mình tiếp sức, hay chỉ muốn trấn định lại. Quân Dao tuy lo lắng cho nàng, rồi lại không nhịn được thầm nghĩ, số mệnh của Đại Ngụy đã hết, diệt vong là khó tránh khỏi. Nếu như Đại Nguy vong, bệ hạ liền không phải Hoàng Đế nữa, các nàng tự nhiên không bị vương khí cản trở. Hưng vong của một quốc gia, không có quan hệ với nàng, nàng để ý, chỉ có một mình Hán Vương. Chỉ là ngày Đại Ngụy sụp đổ, bệ hạ là vua của một nước, làm sao bảo toàn, mới là vấn đề khó. Quân Dao đang suy tư làm sao bảo toàn Hán Vương, liền thấy Hán Vương xoay người đi đến án thư. Nàng cầm lấy quyển chiếu thư lập hậu vừa viết xong, mở ra nhìn lại một lần. Xem xong, Hán Vương cắn cắn môi, thu hồi chiếu thư, đi tới bên đèn đồng, đem chiếu thư đặt lên trên đèn đồng.
|