Đào Hoa Khúc
|
|
Chương 95.
"A Duyên luyến cựu, giống như Hán Vương."
Hồ Liêm là một mảnh hảo tâm, tỉ mỉ tuyển chọn tôn nhi có thiên tư tốt nhất, tu vi cao nhất trong đám tôn nhi, tương lai, cũng dặn dò phải biểu hiện nhiều hơn, vào mắt hoa đào yêu cùng hổ con, việc này mới coi như xác định. Nhưng hắn trăm triệu không ngờ, Bạch Hổ linh thú lại nhát gan như thế. Lòng tốt lại biến thành chuyện xấu, Hồ Liêm gấp đến độ xoay quanh, nâng lên vẻ tươi cười, tiến lên phía trước nói: "Đây là bị dọa sợ rồi? Không ngại không ngại, đến chỗ gia gia, gia gia ôm một cái." Tiêu Duyên không thích hắn, cái đứa bự con vừa rồi là hắn đưa đến. Hồ Liêm cố ý dùng thú ngữ, Tiêu Duyên nghe hiểu, vội vàng dùng móng vuốt cào lấy bả vai Quân Dao, thế nào cũng không chịu xoay người. Quân Dao lạnh lùng nheo mắt nhìn Hồ Liêm một cái. Hồ Liêm bị nhìn đến lưng phát lạnh, vội vàng lui ra. Quân Dao nhẹ nhàng vỗ về hổ con, nói với hắn: "Đa tạ đan dược Hồ quân tặng, như vậy liền cáo từ." Hồ Liêm thở phào nhẹ nhõm cực kỳ, cũng không để ý đến tiếc nuối không thể đưa tôn nhi làm học trò của Quân Dao, hắn thân thiết đưa Quân Dao ra khỏi động phủ, muốn tiễn Quân Dao rời đi, ai ngờ, lại sinh phiền phức. Hổ con không chịu leo lên tiên kiếm, nàng nghĩ tiên kiếm đưa các nàng đến chỗ này, gặp cái đứa bự con kia, lại không muốn leo lên, không biết còn có thể gặp chuyện mạo hiểm nào. Quân Dao không còn cách nào, chỉ có thể ôm nàng, đi bộ xuống núi, một đường đi, một đường dỗ dành. Hổ con mệt mỏi tựa trong lòng Quân Dao, không hề có chút tinh thần nào. Quân Dao nói chuyện với nàng, nàng cũng chỉ trầm thấp ô một tiếng, không mảy may nhìn thấy hoạt bát ngày thường. Quân Dao thầm hối hận, khi không sinh ra ý nghĩ tìm bạn chơi cùng tiểu đông tây, nàng ấy thật sự xem mình là mèo thì sao, dù sao cũng đều là A Duyên của nàng, như thế nào cũng tốt đẹp cả. Ngự kiếm đi một canh giờ, đi bộ sợ là cần mấy tháng. Quân Dao cần phải làm hổ con hoạt bát lại, sẽ thương lượng với nàng. Nhưng có lẽ hổ con nhà nàng chưa bao giờ chịu kinh hãi cỡ này, đến đêm, mặt mày Tiêu Duyên vẫn chưa giãn ra. Quân Dao thả nàng xuống, nàng ấy vẫn dùng hai móng vuốt ôm lấy mắt cá chân nàng, làm nũng với nàng, không chịu đi, muốn ôm một cái. Hổ con bị kinh sợ đặc biệt dính người. Quân Dao chỉ có thể một đường ôm nàng, chỉ là sắc trời không còn sớm, hổ con đói bụng. May mà các nàng vừa lúc đi tới một thành quách, vừa vào thành, mua một bát sữa dê, cho hổ con lót dạ. Hổ con được mèo nuôi nấng, không quen mùi sữa dê lắm, nàng đi tới bên bát sứ, duỗi ra đầu lưỡi hồng nhạt, chậm rì rì liếm mấy cái, miễn cưỡng lấp đầy cái bụng. Quân Dao thương lượng với nàng: "Ngự kiếm trở lại được không?" Tiêu Duyên nghe không hiểu. Quân Dao lấy tiên kiếm ra. Hổ con lập tức run lẩy bẩy trốn ra phía sau nàng. Quân Dao bất đắc dĩ, chỉ có thể thu hồi, cúi người xuống, sờ sờ đầu hổ con, lại một lần nữa an ủi nàng. Chờ buổi tối Tiêu Duyên ngủ, Quân Dao mới lại lấy kiếm ra, mang nàng trở về. Ngày hôm sau thức dậy, hổ con giật mình phát hiện bản thân đang ở trong nhà gỗ, rất không rõ, nàng không để ý tới liếm liếm móng vuốt một phen, ở trong phòng ngoài phòng dò xét một vòng, xác nhận không có dị thường, hổ con mới an tâm, bắt một ngày mới của chúa sơn lâm. Hôm qua không có ăn no, tỉnh lại đói bụng cực nhanh. Tiêu Duyên đi tới trước người Quân Dao, Quân Dao hiểu ý, mang nàng đi kiếm ăn. Ổ mèo ở cách nhà gỗ không xa, một người một hổ đi tới chưa tới một chung trà. Hổ con nhảy nhảy một cái, cuối cùng cũng coi như quên mất không vui ngày hôm qua, khôi phục hoạt bát. Quân Dao hết sức vui mừng, nhưng trong lòng nghĩ đến đan dược cần thiết để cho A Duyên luyện khí đã có, nên tìm một ngày, khai Linh Trí cho nàng, có thể rút lấy nhật nguyệt tinh hoa, dùng để tu luyện. Hổ con thật vui vẻ mà chạy về phía trước, chạy ra xa xa, lại chạy về, đến bên người Quân Dao chạy tới chạy lui hơn hai vòng, lại tự mình chơi đùa. Quân Dao không khỏi cong cong môi. Con hổ lớn ngày hôm qua kia, mặc dù ngu xuẩn một chút, thiên tư lại rất tốt. Hiện nay tu luyện không dễ, yêu tu mỗi lần tiến một cấp, tâm lực cần phải gấp trăm lần trước kia. Hai trăm năm Kết Đan, đã có thể xưng tụng gân cốt vô cùng tốt rồi. Bên trong yêu giới, không biết bao nhiêu tiểu yêu, qua ngàn tuổi, vẫn dừng lại ở Trúc Cơ, cuối cùng hao tổn tuổi thọ, chỉ có thể tọa hóa [1], lại vào luân hồi, lại bắt đầu một lần nữa. [1] Tọa hóa (坐化): Đạo Phật chỉ hòa thượng ngồi chết. Không biết nếu như khai Linh Trí cho A Duyên, cần bao lâu mới có thể Kết Đan. Nghĩ đến đây, Quân Dao cười nhạo chính mình nóng ruột, trước khi Kết Đan, vẫn cần dạy dỗ A Duyên luyện khí, tiến đến Trúc Cơ mới được. Tiêu Duyên đang chạy về phía trước, lúc chuyển hướng, nàng bỗng nhiên dừng lại. Trước người của nàng chính là ổ mèo, dựa theo thói quen, nàng nên thật cao hứng mà tiến lên mới phải, tại sao dừng lại rồi. Chỉ hai ba bước đường, gần vô cùng, Quân Dao liền không thả thần thức ra kiểm tra trước, từ mình đi đến bên cạnh hổ con, vừa nhìn đến ổ mèo. Chỉ thấy chỗ đó sạch sành sanh, ổ mèo được mèo mẹ làm khá là thoải mái trống rỗng, một con mèo cũng không có. Quân Dao trầm mặc chốc lát, tiến lên phía trước nhìn kỹ. Mèo trời sinh thích sạch sẽ, bên trong cái ổ này rất là sạch sẽ, cách đó không xa ngược lại có hai khối đầu xương cá. Lại nhìn tình hình bốn phía, cũng không có dấu vết tranh đấu gì, sạch sẽ vô cùng. Quân Dao: "..." Mèo mẹ suốt đem mang đám con đi rồi. Tiêu Duyên đi theo bên cạnh nàng, nàng không biết Quân Dao đang nhìn cái gì, nhưng nàng ngửi thấy mùi mèo hoang lưu lại, lúc ngửi bên ổ, hổ con có vẻ hơi mờ mịt, không biết đám bạn đi đâu rồi. Nàng quay đầu lại nhìn Quân Dao, Quân Dao ôn nhu an ủi: "Chúng ta đổi chố khác kiếm ăn." Hổ con minh bạch cái gì đó, nàng lại nhìn cái ổ trống không một lúc, khóe mắt bi thương mà cụp xuống, trầm thấp mà gào thét hai tiếng, hổ con rất không vui. Trong một ngày, Tiêu Duyên không chỉ mất đi đám bạn, còn mất đi món ăn nàng yêu thích nhất, đả kích rất lớn. Thật vất vả quên mất mạo hiểm hôm qua, thất lạc mà ưu thương. Quân Dao lúc này mới cảm nhận được gian nan nuổi nấng hài tử, nàng đã quên chăm nom ổ mèo hoang kia, làm A Duyên mất đi chúng bạn rồi. Chỉ là chúng bạn mất đi không quan trọng, quan trọng nhất chính là, Quân Dao phải tìm một vị nhũ mẫu mới cho hổ con. Nàng thả ra thần thức, tìm kiếm khắp núi. Nửa tháng, thú vật to to nhỏ nhỏ trong núi, sinh sôi không ít, còn có hai con hổ vừa mới sinh con. Chỉ là nghĩ đến hôm qua Tiêu Duyên bị đại lão hổ dọa sợ, hai con hổ này hiển nhiên không thích hợp, cũng không có thể tìm mãnh thú quá to lớn. Như vậy, còn có bảy con hồ ly, mấy chục con chồn, chừng trăm con nhím, còn có thú nhỏ tạp nham. Quân Dao muốn tìm một con mèo hoang, đáng tiếc mèo hoang trong núi như chỉ có một hộ, không còn nữa. Nếu như A Duyên vẫn thích mèo hoang, không thể thiếu cần dời núi một chuyến, đi xuống chân núi bắt một ổ mèo đến. Vừa nghĩ đến, Quân Dao lại chần chờ, A Duyên đang tuổi lớn, khẩu vị càng lúc càng lớn, lại qua thêm nửa tháng, sữa mèo sợ không đủ cho nàng ăn, đến lúc đó đổi lại, lại không thích ứng được. Nuôi trẻ con quả nhiên không dễ. A Duyên ngoan như vậy, cũng phải phí không ít tâm lực. Quân Dao tạm không để ý tới nửa tháng sau đó, xuống chân núi bắt một ổ mèo đến, trước hết phải cho hổ con ăn no đã. Hổ con còn chưa hớn hở, nàng không thích ổ mèo mới tới này, có lẽ mùi trên ổ mèo mới này nàng không quen thuộc, rất là bài xích, lại càng không chơi đùa cùng đám mèo con. Cũng không thể để mặc hổ con sa sút, Quân Dao lại bắt thỏ con, hưu sao, cáo nhỏ, sóc con đến cho Tiêu Duyên, Tiêu Duyên đều không thích. Toàn bộ Thái Ất Sơn đều hoảng sợ lúc nào cũng có thể bị bắt cho hổ con chơi đùa. Chờ thử hết một lần thú vật trên núi, đều không thể khiến Tiêu Duyên thích. Quân Dao bỗng nhiên nghĩ đến, có lẽ A Duyên thất lạc, cũng không phải đám bạn chơi đùa cùng nàng không còn, nàng chỉ khổ sở bạn chơi ban đầu không thấy đâu, nàng nghĩ đến đám mèo nhỏ kia, đám thú nhỏ còn lại, cũng không phải đám mèo con trước kia nữa. A Duyên luyến cựu, giống như Hán Vương. Bản tính khó dời, luân hồi một lần nữa, tái thế một lần nữa, hồn phách vẫn là sợi hồn phách kia, luôn có chỗ giống nhau. Quân Dao sờ sờ cái gáy mềm mại của hổ con, hổ con ngẩng đầu lên, bất mãn. Quân Dao nở nụ cười, nói: "Ta chơi cùng A Duyên có được không?" Hổ con chậm rãi nháy mắt. Quân Dao lấy kiếm ra, chặt mấy cây mây, chọn lấy cành dẻo dai, chế thành một quả đằng cầu. Đằng cầu nho nhỏ, dùng cây mây đã được mài nhẵn, vô cùng tinh xảo. Quân Dao cầm nó trong tay, Tiêu Duyên thấy được, lộ ra thần sắc tò mò. Quân Dao cười cười, đem cầu ném cho Tiêu Duyên, Tiêu Duyên nhảy lên một cái, đột nhiên đánh gục đằng cầu, đặt ở dưới móng, lại duỗi móng vuốt ra đánh không ngừng. Hổ con có vẻ không vui lại trở nên dồi dào sinh khí, mắt nàng bén nhạy hướng về đằng cầu, thỉnh thoảng duỗi móng chụp lấy nó, rất yêu thích tiểu cầu này, càng khẩn thiết chính là, nàng không những tự mình chơi, còn muốn ngậm lấy đằng cầu đưa đến cho Quân Dao, ngoan ngoãn mà nhìn nàng ấy, muốn chơi đùa cùng nàng ấy. Trong mắt Quân Dao một mảnh ôn nhu, tựa như ánh trăng buông xuống, toàn bộ đều rơi xuống người hổ con. Nàng có thể tìm kiếm thú nhỏ khắp nơi đưa đến cho A Duyên chơi, nhưng lại quên mất, A Duyên luyến cựu, không chỉ đám mèo con là cựu của nàng, nàng cũng là cựu của A Duyên. Tác giả có lời muốn nói: Mèo mẹ mang theo ổ mèo con đến một chỗ mới trong rừng, hồi lâu sau, hồi tưởng lại tháng ngày qua đi, vẫn sợ hãi, đại yêu quái kia cùng đại miêu của nàng thật đáng sợ, thật may còn trốn ra được.
|
Chương 96.
"Mau tới khen ta đi."
Quân Dao đã đắc đạo, cả ngày vô sự, chỉ ở trong núi bồi tiếp hổ con, rất là thanh nhàn. Thấy Tiêu Duyên thích đằng cầu, liền tự mình động thủ, làm cho nàng vài món đồ chơi khác. A Duyên từ từ trưởng thành, đã thần khí của hổ con. Vạn thú chi vương, một dựa vào răng nhọn, lại chính là móng vuốt sắc bén. Quân Dao liền muốn làm trảo bản, mài mài móng vuốt cho Tiêu Duyên. Nàng đốn cây, vót thành ván gỗ trơn nhẵn, lại bện dây thừng, quấn quanh ván gỗ. Hổ con đùa giỡn ở ngay trước người nàng, đuổi theo đánh đằng cầu. Quân Dao đã làm xong cái dũa, nói với nàng: "A Duyên, đến đây." Hổ con quay đầu lại, nhảy đến chỗ nàng. Chú hổ hơn một tháng tuổi, tướng mạo có chút khác biệt với mèo con rồi, tứ chi mạnh mẽ, đầu cũng lớn một chút, khoẻ mạnh kháu khỉnh, khiến người ta yêu thích. Bạch Hổ linh thú, từ nhỏ thông tuệ, nàng không giống loài hổ bình thường, theo nàng ngày ngày trưởng thành, ngày ngày rõ ràng. Tiêu Duyên đến trước người Quân Dao, liền đi về phía trước nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống, dò hỏi nhìn Quân Dao. Quân Dao đưa tay sờ sờ đầu của nàng, hổ con nheo mắt lại, tiếng kêu mềm mại: "Ngao ô ~ " "A Duyên ngoan." Quân Dao cười nói, đem trảo bản mới làm cho nàng. Hổ con thấy trò chơi mới, phản ứng đầu tiên chính là nhào tới, bắt lấy trảo bản dưới đệm thịt. Đệm thịt mềm mại vô cùng mềm mại, phát hiện vật chạm vào, rất là thô ráp, liền lộ ra móng vuốt, tóm lấy. Trảo bản vừa vặn với kích thước thân thể của hổ con, bắt mệt rồi, nàng liền cuộn đầu nghỉ ngơi một chốc. Trải qua chốc lát, hổ con chạy đến trước người Quân Dao, ở trên người nàng cọ cọ, ô ô mà kêu hai tiếng, ngửa đầu nhìn nàng. Đây chính là đói bụng. Quân Dao sờ sờ nàng, dẫn nàng đi đến chỗ con mèo cái vừa bắt được ở dưới núi mấy ngày để kiếm ăn. Chỉ là sức ăn của A Duyên cũng tăng rõ, một con mèo mẹ, sợ là không thể cho nàng ăn no rồi. Quân Dao lại suy tư. Không biết sữa hổ cùng sữa mèo khác nhau bao nhiêu, tiểu nãi hổ bao lớn mới có thể cho nàng ăn thịt, nuôi thịt tốt nhất là loại chim và thú nào. Quân Dao khá là hối hận, ngày ấy đi Hổ Sơn, nên hỏi cho rõ mới phải. Chỉ là lại đi, A Duyên nhất định sẽ không vui. Hổ con ăn một lúc, mới lửng dạ, nhưng sữa đã hết rồi. Nàng không vui, dịch vào lồng ngực mèo mẹ, thấp giọng gọi. Mèo mẹ không thích nàng chút nào, dùng móng vuốt đẩy nàng ra. Hổ con bị đẩy ra, oan ức mà quay đầu lại nhìn Quân Dao, lại không cam lòng muốn lại thử. Quân Dao chỉ có thể gọi nàng: "A Duyên, đến đây." Hổ con không được ăn no có chút chần chờ. Quân Dao nhíu mày lại, lại gọi một tiếng. Hổ con lúc này mới bất đắc dĩ mà đi tới trước người nàng. Cũng không thể để A Duyên bị đói. Quân Dao ôm lấy nàng, vuốt lông động viên. Tiêu Duyên còn chưa hài lòng, cũng không náo loạn, yên lặng mà vùi trong ngực Quân Dao. Quân Dao ở trên thế gian này rất lâu, biết được phàm nhân nuôi trẻ nhỏ thế nào. Trẻ mới sinh lớn một chút, ngoại trừ sữa mẹ, còn có thể mớm cháo. Bạch Hổ mãnh thú, cường tráng hơn trẻ con phàm trần, có lẽ cũng có thể mớm chút thịt. Quân Dao sờ sờ hổ con, vào trong rừng bắt một con hoẵng đến, xử lý, cắt một khối thịt đến, cho Tiêu Duyên ăn. Tiêu Duyên trợn to hai mắt, vòng quanh miếng thịt tươi kia hai vòng, lại tiến lên trước ngửi một cái, trước sau có chút sợ hãi, cũng không ăn. Quân Dao suy nghĩ một chút, lại phanh chế thịt con hoẵng, đun sôi, cắt nhỏ, đưa cho Tiêu Duyên. Lúc này Tiêu Duyên đầu tiên là nhìn mớ thịt băm kia trước, tiến lên ngửi một cái nữa, sau liền vươn lưỡi liếm lấy ăn, ăn đến say sưa ngon lành. Quân Dao thấy vậy, cũng không biết là vui hay buồn. Ước chừng A Duyên từ nhỏ liền sống cùng con người, nàng mặc dù vẫn chỉ là một chú hổ con, nhưng không có huyết tính của mãnh thú. Có điều với Quân Dao mà nói, Tiêu Duyên cao hứng là tốt rồi, nàng ấy biến thành ra sao, lại không quá quan trọng. Quân Dao thỉnh thoảng nhớ tới Hán Vương, nàng kỳ thật không hẳn chỉ nghĩ đến hai đời chung đụng cùng Hán Vương kia, bởi vì bất luận nàng ấy tái thế thành ai, đều là nàng ấy, đều là tốt nhất. Nhưng có lẽ hổ con ngoan ngoãn dính người, quá giống với Hán Vương, Quân Dao mấy ngày nay, thỉnh thoảng liền lại nhớ đến nàng ấy. Không biết sau khi A Duyên hóa hình, sẽ là bộ dáng gì, có thể giống như năm đó ỷ lại nàng, thích nàng hay không. Hổ con ăn no, liếm liếm móng vuốt, đi tới nằm xuống trước người Quân Dao, lộ ra bụng nhỏ xù lông, muốn sờ sờ. Quân Dao liền ôm lấy nàng, thả lên đầu gối, theo ý nàng, sờ sờ bụng nhỏ của nàng. Hổ con nheo mắt lại đến, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, lộ ra dáng vẻ thư thích cực kỳ. Chờ nàng thỏa mãn rồi, hổ con giơ lên hai cái móng vuốt, ôm lấy cổ tay Quân Dao, liếm liếm đầu ngón tay của nàng. Quân Dao nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng, không khỏi nở nụ cười. Sau đó, hổ con mỗi ngày ăn thịt cùng uống sữa mèo, chỉ là nàng còn nhỏ, một bát thịt nhỏ là đủ rồi, con hoẵng quá lớn, không khỏi lãng phí, Quân Dao liền đổi sang bắt chim hoặc là thỏ, các loại thú nhỏ cho nàng ăn. Lại bởi vì nàng uống sữa mèo mà trưởng thành, khẩu vị có lẽ cũng giống mèo, tình cờ cũng bắt cá đến, đun sôi thịt cá cho nàng ăn. Hổ con mỗi ngày đều trải qua rất hạnh phúc, chỉ cùng một chỗ với Quân Dao, không chơi đùa cùng những thú vật khác. Như vậy qua ước chừng nửa tháng, Quân Dao vẫn luộc thịt cho nàng như cũ, lại sẽ cắt nhỏ, đút cho nàng. Lúc này, Tiêu Duyên lại không lập tức ăn, nàng đứng trước đĩa thịt, nhìn một lúc, sau đó cúi đầu, đem cắn lấy đĩa nhỏ, đưa đến trước người Quân Dao. Đĩa nhỏ này, là Quân Dao dùng gỗ làm, đặc biệt dùng để cho hổ con ăn uống. Nàng ngậm lên, giữ cân bằng không tốt, thịt đều rơi ra hơn nửa rồi. Quân Dao chỉ nghĩ nàng muốn chuyển sang chỗ khác ăn, liền không để ý, thoáng nhích ra một chút. Hổ con ngao một tiếng, chờ mong nhìn Quân Dao. Quân Dao sờ sờ nàng, cũng không nói gì. Hổ con nghiêng nghiêng đầu, trong mắt có chút không rõ. Nhưng dù sao nàng vẫn còn nhỏ, không chống lại con đói trong bụng nổi, một lát sau, vẫn cúi đầu ăn, đem thịt bên trong đĩa nhỏ, đều ăn sạch sẻ. Lúc này sắc trời còn sớm, chưa quá Ngọ. Quân Dao vào nhà, ngồi dưới ô cửa, tự mình đánh cờ. Hổ con vốn nên chời đùa trong vườn, nhưng hôm nay, nàng đi tới cạnh cửa, nghiêng đầu nhìn Quân Dao, thấy Quân Dao xuất thần nhìn những viên đá xanh xanh đỏ đỏ nhìn rất đẹp, liền lại đi vào vườn. Nhưng nàng không ở lại vườn, nàng chính xác tìm được cửa viện, đi ra ngoài. Dưới ô cửa, Quân Dao nâng quân cờ hạ xuống, liền nhìn thấy bóng lưng xù lông của hổ con, vui vẻ bước đi, đi vào trong vườn, thân thể nhỏ bé rất nhanh biến mất sau cánh rừng rậm rạp. Vạn vật đều có linh tính, một tháng trôi qua, phi cầm tẩu thú trên Thái Ất Sơn đều biết hổ con chính là kẻ không nên chọc vào nhất núi, chính là trên đường gặp được, cũng không dám bắt nạt nàng, huống hồ trên người Tiêu Duyên còn có một đạo cấm chế Quân Dao bày ra, không người dám động nàng. Vì vậy Quân Dao cũng không gấp, từ hộp cờ bắt lấy một quân cờ, tiếp tục chìm đắm bên trong ván cờ. Hổ con rời khỏi nhà gỗ, một đường cất bước vào trong rừng. Nàng thường ngày cũng có thời điểm rời nhà vào trong rừng, chỉ là khi đó đều có Quân Dao ở bên người, hôm nay chỉ một mình nàng, liền không giống nhau lắm. Nàng ban đầu vô cùng vui vẻ, một mặt đi, một mặt lấm lét nhìn trái phải, nếu Quân Dao ở đây, liền sẽ phát hiện, con đường hổ con cất bước chính là nàng ấy thường dẫn nàng đi bắt chim thú. Sâu trong rừng, cây cỏ rậm rạp, chợt có một tiếng hét dài từ không trung truyền đến, hổ con sợ hãi, vội ngẩng đầu đến xem, chỉ thấy cổ mộc nhìn không thấy ngọn, lá cây xanh um tươi tốt che đậy bầu trời, cái gì cũng không nhìn thấy. Hổ con tiếp tục đi về phía trước, nhưng tốc độ chậm lại. Cánh rừng rất lớn, Tiêu Duyên đi rất chậm, như một hồi mạo hiểm, nhưng nàng lại không ý quay đầu, tiếp tục đi về phía trước. Dọc theo đường đi cũng không gặp những động vật nhỏ khác. Nàng một đường đi về phía trước, chạy ra khỏi cánh rừng, trước mắt một mảng trống trải, có một dòng suối nhỏ từ bên dưới ngọn núi vội vã chảy qua. Hổ con quay đầu lại nhìn cánh rừng nàng vừa xuyên qua một chút, có chút do dự, một lát sau, nàng vẫn dũng cảm đi về phía trước, đi tới bên dòng suối. Dòng suối trong núi, trong veo sạch sẽ, suối nước như một tấm gương, soi chiếu bầu trời xanh biếc, còn có thể nhìn thấy đá cuội phủ kín đáy khe. Cá trong khe kết bè kết lũ, nơi sâu hút trong cánh rừng không người đến, con cá cũng không biết thế sự, không biết sợ hãi, thản nhiên tự đắc, bơi đến vô cùng thích ý. Hổ con nhìn thấy cá, ánh mắt sáng lên, duỗi móng vuốt ra đi bắt, không ngờ dòng suối nhìn như rất cạn kia, lại không chạm tới đáy, nàng vội thu móng vuốt lại, có chút sợ sệt, nước không sâu, nhưng với nàng mà nói, lại có thể nhấn chìm nàng hoàn toàn. Nước bị khuấy lên, không động cá dưới nước nước, chúng nó dồn dập tản đi, bơi tới xa xa. Hổ con thấy cá đều đi hết rồi, thử nhe răng, hiện ra dáng dấp rất hung hăng, nhưng nàng không nhúc nhích, tiếp tục nhìn chằm chằm mặt nước, chờ đám cá kia lần thứ hai tụ lại đây. Quân Dao mặc dù tiếp tục chơi cờ, tâm tư lại không nhịn được phân đến trên người Tiêu Duyên, nàng đợi đã lâu, cũng không thấy nàng ấy trở về, dần dần, ngược lại có chút lo lắng. Chẳng lẽ A Duyên không thích ở trong nhà nhỏ, bỏ nhà ra đi? Nghĩ đến đây, Quân Dao không khỏi hoảng hốt, Thái Ất Sơn lại lớn như vậy, bên trong hồn phách của A Duyên còn lưu lại ký hiệu của nàng, muốn tìm nàng ấy, tất nhiên dễ như ăn cháo, nhưng nếu như nàng ấy không muốn lưu lại chỗ này, muốn trở về rừng rậm, lại nên làm thế nào cho phải. Tìm kiếm hết đời này sang đời khác, Quân Dao tự nhiên cũng không miễn cưỡng người kia, mọi chuyện đều nghe theo tâm nguyện của nàng. Nhưng đời này không giống, nàng mãi mới chờ đến lúc có thể cùng Tiêu Duyên trường tương tư thủ, nếu như Tiêu Duyên bỏ nàng mà đi, Quân Dao thật sự không biết nên làm thế nào cho phải. Nàng đang muốn đứng dậy, đi xem xem, Tiêu Duyên đi nơi nào, ngoài cửa truyền thanh âm hổ con chạy trốn. Quân Dao cả kinh, càng quên mất hổ con còn nhỏ, càng không thể hiểu con người lo được lo mất, vội vàng ngồi lại, giả vờ đang chơi cờ. Hổ con vui sướng chạy vào, trong miệng nàng ngậm lấy một con cá lớn, nàng đem con cá thả tới trước người Quân Dao, lại dùng mũi đẩy nó đến, một mặt mau tới khen ta đi mà ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Quân Dao. Tiêu Duyên quan sát đã lâu, nàng phát hiện Quân Dao mỗi lần bắt con mồi đều rất nhỏ, chỉ đủ cho nàng ăn, nàng ấy lại không ăn uống. Hổ con suy nghĩ rất nhiều ngày, cuối cùng cũng nghĩ thông, nhất định là người này bắt không được con mồi lớn, cho nên mới vẫn đói bụng. Hiện tại được rồi, nàng đi bắt một con cá lớn đến, đủ cho hai người bọn họ ăn, nàng ấy cũng không cần chịu đói nữa.
|
Chương 97.
"Nàng cũng muốn được liếm liếm."
Con cá này rất lớn, lớn chừng nửa người hổ con, bị hổ con ngậm một đường chạy về, trên bụng cá lưu lại hai vết răng nhọn. Quân Dao cứ vài ba ngày sẽ đi đến con suối kia một chuyến, sao không biết cá trong suối phần nhiều là cá nhỏ, cá lớn như vậy, cũng không thường gặp, A Duyên nhất định là chờ đợi ở bên con suối kia rất lâu, mới bắt được, chẳng trách nàng đi lâu vậy. Hổ con không biết nói chuyện, ngoan ngoãn ngồi, chờ Quân Dao khen nàng, con mắt của nàng sáng sáng, Quân Dao vừa nhìn, liền hiểu tâm tư của nàng, lập tức ôm lấy nàng, sờ sờ lỗ tai tròn tròn của nàng, ôn thanh khen nàng: "A Duyên biết bắt cá, thật là lợi hại." Tiêu Duyên nheo mắt lại, lộ ra dáng vẻ hài lòng sau khi được khích lệ. Để Quân Dao ôm một lúc, Tiêu Duyên lại nhảy xuống đất, cắn vào mép váy của Quân Dao, đi về phía nhà bếp. Quân Dao biết tâm ý của nàng, tự nhiên sẽ không nghịch ý tốt của nàng, liền mang cá xuống bếp phanh chế. Hổ con bận rộn một trận, đói bụng đã lâu, mà nàng rất có tình cảm với con cá này, theo sát bên cạnh Quân Dao, cũng không đi ra, Quân Dao bận rộn, nàng liền ngồi cách nàng ấy ba thước, cũng không kêu to, cũng không lộn xộn, lẳng lẽ chờ. Quân Dao vẫn cắt cá thành từng miếng như cũ, lóc xương cá, để vào trong nồi, chưng cách thủy, sau đó lấy ra, phơi lạnh, chia ra hai đĩa nhỏ. Tiêu Duyên thông minh, thấy cá được đặt lên đĩa, liền biết là xong rồi, đứng lên, theo Quân Dao, đi đến gian ngoài. Lúc này sắc trời đã tối, Quân Dao đốt đèn, liền dùng bữa cùng Tiêu Duyên. Một người một hổ ngồi đối diện nhau, dưới ánh nến, rất là hài hòa. Hổ con rất vui vẻ, cảm thấy cá hôm nay đặc biệt ngon miệng, nhưng nàng ăn vài miếng, lúc ngẩng đầu nhìn Quân Dao, lại ngây dại, ánh mắt lộ ra nghi hoặc cùng không rõ đến, ngơ ngác mà quan sát nàng. Thịt không thả muối giấm, nhàn nhạt, mà tồn tại mùi tanh nhàn nhạt, cũng không thích hợp để người ăn, Quân Dao tuy là đào yêu, nhưng nàng hoá hình ngàn năm, khẩu vị từ lâu đã tương tự con người, tất nhiên cũng không cảm thấy cá này ăn ngon. Chỉ là nàng sợ nếu nàng luộc một phần khác cho mình, hổ con thấy hiếu kỳ, muốn thử. Hổ con còn nhỏ, dạ dày yếu, nhất định ăn không được cơm canh phàm nhân. Mặt nàng không biến sắc nuốt xuống hai miếng cá, thấy Tiêu Duyên nhìn chằm chằm không chớp mắt vào đũa trúc trong tay nàng, không khỏi buồn cười nói: "A Duyên không dùng cái này được." Hổ con nghe không hiểu, vẫn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao lúc người này ăn uống còn ngồi đến đoan chính, không cúi thấp đầu, tại sao người này lại cầm hai cây gậy, tại sao người này có thể cầm hai cây gậy bằng móng vuốt. Tiêu Duyên nghĩ mãi không ra. Sau bữa tối, nàng chạy vào trong vườn, từ bên trong đống lá rụng, moi ra hai mộc côn, muốn cầm chúng lên, nhưng mà móng vuốt nhỏ không làm được. Hổ con vẫn chưa biết thế sự, mà lại đang tuổi ham học hỏi, thấy thế nào cũng không nắm được mộc côn, không khỏi ủ rũ, ưu thương mà nhìn hai cái mộc côn kia, cảm thấy nhất định là mộc côn làm sai rồi. Quân Dao ở trong phòng, gọi nàng một tiếng. Lúc này hổ con mới đem mộc côn quăng ra sau gáy, chạy vào phòng, nhìn thấy thảm nhỏ trong tay Quân Dao, ánh mắt hổ con sáng lên, nhảy lên. Chúa sơn lâm bận rộn của một ngày, liền kết thúc trong vuốt ve dễ chịu. Sau đó mỗi ngày, Quân Dao đều dùng bữa cùng Tiêu Duyên. Hổ con mỗi lần đều cùng Quân Dao đi săn thú. Loài hổ có bản năng săn bắt, Quân Dao thấy nàng nóng lòng, liền tùy ý để nàng chạy vào rừng, đi săn, có lúc nàng có thể săn về một con thỏ, có lúc là một con chim bay vội vã, va vào cây rơi xuống đất, cũng có lúc nhỡ đem móng vuốt vồ lên người con nhím, sợ hãi vội vã chạy đi, không dám đi vào. Bất luận nàng bắt được cái gì, Quân Dao đều sẽ khen nàng một hồi, hổ con được khích lệ, liền càng vui vẻ rồi. Như vậy, qua ba tháng, đã đến hè. Quân Dao vốn muốn chờ Tiêu Duyên lớn hơn một chút, liền khai Linh Trí cho nàng, dẫn nàng vào con đường tu hành, không nghĩ tới, hổ con lớn hơn thập tồn, liền không lớn nữa, vẫn duy trì dáng vẻ của một con mèo thành niên, mà tâm trí của nàng cũng vẫn là tâm trí của con non, hiếu kỳ mà hoạt bát. Quân Dao không khỏi nghĩ tới có phải có nơi nào không thỏa đáng không, nuôi hổ con không tốt rồi, lại nghĩ có lẽ Bạch Hổ linh thú, vốn không giống loài hổ bình thường, sinh trưởng chậm chạp. Chỉ là nghĩ, tất nhiên không nghĩ ra nguyên do rồi, một ngày, Quân Dao chờ Tiêu Duyên ngủ say, lại tăng cường cấm chế bên ngoài nhà gỗ, mới một mình chạy đến Hổ Sơn lĩnh giáo. Hồ Liêm thấy hoa đào yêu kia chỉ vừa rời đi ba tháng lại tới nữa rồi, lúc này chuông báo động mãnh liệt, rất sợ nàng ta lại đến muốn đòi đan dược bảo vật. May mà Quân Dao không có ý hàn huyên cùng hắn, rất nhanh liền nói rõ ý đồ. Đáng tiếc Hồ Liêm nghe xong, cũng rất kỳ quái, hắn trầm tư một lúc lâu, mới nói với Quân Dao: "Không dối gạt tôn thượng, Bạch Hổ linh thú đã vạn năm chưa từng giáng thế, theo ta được biết, một con linh thú, chính là thời kỳ thượng cổ, Thanh Liên chân quân sở hữu. Trước khi Tiểu Bạch Hổ xuất thế, thế gian, không ai gặp qua linh thú." Hồ Liêm dứt lời, không khỏi hoài niệm thời thượng cổ, khi đó mới là thiên hạ của tu chân giả, yêu tu bọn họ cũng phồn thịnh. Linh thú mặc dù quý hiếm, nhưng không đến nỗi không người từng thấy, không chỗ tìm. Từ sau trận đại chiến kia, nhân tu tất nhiên đều ngã xuống, yêu tu miễn cưỡng có thể coi là người thắng thế nào cũng chưa từng dễ chịu. Quân Dao nghe ra ý tứ trong lời của hắn, lại hỏi: "Trong quân tộc có cổ tịch ghi chép lại không?" Hồ Liêm lắc lắc đầu: "Cổ tịch không có, ngược lại có một bức tranh cổ, trong tranh linh thú anh tư, có thể dâng cho tôn thượng xem qua." Quân Dao gật đầu. Hồ Liêm niệm quyết, mở tay ra, chốc lát, lòng bàn tay hắn, xuất hiện một quyển trục. Hồ Liêm vừa mở quyển trục, vừa nói: "Chính là bức tranh này." Lời vừa dứt, quyển trục cũng mở ra toàn bộ, chỉ thấy trên đó vẽ, một con linh thú cưỡi mây đạp gió, anh tư bộc phát. Bạch Hổ này không giống loài hổ tầm thường, da lông màu trắng, đường vằn màu đen, giống hệt Tiêu Duyên, chỉ là Tiêu Duyên còn non nớt, không có phong vận thiên hạ bễ nghễ này, ngoài ra, Bạch Hổ trong tranh còn có một đôi cánh, cánh mở ra, to lớn mà mạnh mẽ, tung mây mà đi, mang theo một luồng trên trời dưới đất, không sợ khí thế con người. Bức tranh này Hồ Liêm không biết đã xem qua bao nhiêu lần, trước mắt xem lại, vẫn than thở: "Linh thú quả thật không giống mãnh thú tầm thường như bọn ta." Hắn thở dài xong, lại nảy ra tâm tư kết thân. Tiểu Bạch Hổ lần trước hắn nhìn thấy tận mắt, thật ngoan a, mặc dù có chút sợ người lạ, nhưng dù sao vẫn còn con nít, huống hồ huyết thống linh thú, nơi nào kém cỏi. Nếu có thể kết thân, một mạch này của hắn, cũng sẽ có huyết thống linh thú rồi, thật tốt a. Hồ Liêm càng nghĩ càng thấy thật tốt, Hổ tộc trên thế gian, một mạch này của hắn là có tiền đồ nhất, hoa đào yêu nếu như gả hổ con, nhà hắn tất nhiên là chọn lựa tốt nhất. "Đã không biết được tập tính của Bạch Hổ, không biết con cháu trong quân phủ, khi nào nhập đạo, lại tu luyện như thế nào?" Hồ Liêm đang nghĩ đến nhập thần, nghe thấy Quân Dao lần thứ hai đặt câu hỏi, vội vàng tận tâm tận lực mà trả lời, dù sao tiểu linh thú tu luyện xong rồi, tương lai chỗ tốt đều thuộc về nhà bọn hắn. Hồ Liêm từng cái nhỏ, từng cái từng cái mà để ý đến, nói rất rõ ràng, Quân Dao nghe rất cẩn thận, bất tri bất giác, đã qua nửa đêm. Trong nhà gỗ, Tiêu Duyên ngủ thẳng nửa đêm tỉnh lại. Nàng có ổ của chính mình, bên trong ổ trải thảm mềm, rất là thư thích. Thường ngày vào ban đêm, nàng tỉnh lại, Quân Dao đều sẽ sờ sờ nàng, dỗ nàng ngủ lại, nhưng mà tối nay lại không ai đến dỗ nàng. Tiêu Duyên mơ mơ màng màng mà ô lên một tiếng, theo bản năng mà muốn tìm Quân Dao. Nàng từ bên trong ổ đi ra, đến trước giường xem. Giường không cao, Tiêu Duyên vừa đứng dậy, liền có thể nhìn thấy tình hình bên trên. Trống không. Tiêu Duyên thoáng thanh tỉnh một chút, qua lại trong phòng hai bước, lại ra khỏi nhà gỗ, đi vào trong vườn. Vào giờ Tý (11PM-1AM), trong rừng đen kịt, ánh trăng lành lạnh, ánh trăng đổ xuống cánh rừng, cây cối cao to mơ hồ có thể thấy được, biến thành hình bóng lắc lư, bóng cây nhằng nhịt khắp nơi. Hổ con rùng mình một cái, tiểu viện vào ban đêm tựa như cùng tiểu viện nàng chơi đùa ban ngày không cùng một cái, hổ con vốn nhát gan, lúc này càng sợ hãi. Nhưng Quân Dao không thấy. Nàng phải tìm được nàng ấy, liền đánh bạo, cẩn thận tìm kiếm trong vườn. Tìm một vòng, vẫn không thấy người. Tiêu Duyên trầm thấp mà kêu hai tiếng, cũng không có người đáp lại. Nàng đứng ngốc trong vườn một lúc, trong lòng càng cảm thấy sợ sệt, Quân Dao không thấy đâu, chuyện này so với đêm đen vắng vẻ, cùng không biết trong rừng ẩn giấu mãnh thú đáng sợ ra sao. Nàng đi về phía cửa viện, muốn vào trong rừng tìm Quân Dao. Không nghĩ đến, Quân Dao bày cấm chế bên ngoài nhà gỗ, bên ngoài không vào được, bên trong tự nhiên cũng không ra được. Hổ con va vào cấm chế, cấm chế phát ra một đạo kim quang chịu mắt, hổ con bị hất ra ngoài, tầng tầng té xuống đất. "Ngao ô!" Hổ con bị va đau, hét thảm một tiếng. Quân Dao tinh tế hỏi qua việc tu luyện trong Hổ tộc, đang muốn rời đi, Hồ Liêm vội hỏi: "Tôn giá dừng chân." Hắn nghĩ xong rồi, vừa lưu tâm tư kết thân, không bằng lúc này liền nói chuyện này ra. Quân Dao nghe thấy một tiếng giữ lại này của hắn, tất nhiên là dừng lại, nghe hắn nói nói. Hồ Liêm há mồm muốn nói, Quân Dao thần thức hơi động, giật mình có người động vào cấm chế của nàng, nhân tiện nói: "Trong nhà có việc, tương lai lại nói." Hồ Liêm lời còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, Quân Dao đã biến mất không còn tăm hơi, hắn thở dài, chỉ có thể vào lần tới nhắc đến. Hổ con bị va đau, vội bò lên, ngưng mắt nhìn cái nơi hất nàng ra kia, chỉ thấy nơi đó trống trơn, không có thứ gì. Như vậy liền càng đáng sợ rồi. Tiêu Duyên sợ hãi, nhưng tìm khắp nhà gỗ không thấy Quân Dao, nàng ấy nhất định đang ở trong rừng. Hổ con chần chờ chốc lát, lần thứ hai tiến lên, lúc này, nàng càng cẩn thận, từng điểm từng điểm dịch chuyển về phía trước, nhưng cấm chế mà Quân Dao bày ra, chính là một con kiến nho nhỏ cũng không vào được, hổ con di chuyển chậm rãi, tự nhiên cũng không ra được, móng vuốt vừa mới đụng vào cái vòng kia, lại bị bật lại. Quân Dao chạy tới, vừa vặn nhìn thấy hổ con lăn hai vòng trên đất, phát ra tiếng thét đau đớn. Nàng vội vàng tiến lên, ôm nàng ấy lên, cẩn thận nhìn xem có bị thương hay không. Tiêu Duyên bị ngã có chút mộng, bị ôm lấy đến mới phát hiện người đã trở về, nàng không lo đến bị ngã đau, vội vàng dùng hai cái chân trước ôm lấy cổ tay Quân Dao không buông ra. Quân Dao xem qua nàng, vẫn chưa bị thương, mới sờ sờ nàng, động viên nói: "A Duyên ngoan, ta ở đây." Tiêu Duyên còn không chịu buông ra, cần phải ôm nàng, mới có thể an tâm. Quân Dao nhẹ dạ, lại đau lòng, dỗ nàng hồi lâu, Tiêu Duyên mới lại ngủ, sau khi ngủ rồi, nàng cũng không chịu buông móng vuốt, dán thật chặt vào Quân Dao, rời đi một chút, đều sẽ thức tỉnh. Quân Dao bất đắc dĩ, chỉ mang nàng lên trên giường. Có lẽ hổ con vừa sinh ra liền mất mẹ, sau đó được nuôi dưỡng trong nhà hộ săn bắn bị bắt nạt, không khỏi nhát gan bất an. Quân Dao nuôi nàng, đối tốt với nàng, nàng một mặt cố gắng đối tốt với Quân Dao, một mặt lại rất sợ nàng ấy không cần nàng. Sau đó, Tiêu Duyên kề cận Quân Dao càng chặt, vừa không nhìn thấy nàng, liền tìm bốn phía. Quân Dao không có cách nào, chỉ càng đối tốt với nàng hơn, thường xuyên khen nàng, sờ sờ nàng, làm nàng hài lòng một chút. Ngày hôm đó, các nàng lại đi ra ngoài săn bắn, nhưng ở trong rừng, gặp được hang ổ của loài hổ. Tiêu Duyên lại gặp loài quái vật khổng lồ này rồi, sợ hết hồn, vối trốn phía sau Quân Dao, con hổ kia đang cúi đầu ngậm con non trên đất. Chỉ thấy nó mở ra cái miệng lớn như chậu máu, đi về phía hổ con, Tiêu Duyên sợ ngây người, không biết như thế nào cho phải, mà lại không dời mắt nổi. Chờ nhìn thấy con hổ lớn kia vẫn chưa nuốt lấy con hổ nhỏ kia, mà là cắn vào gáy nó, ngậm nó lên, đi vào trong hang ổ, Tiêu Duyên hiện ra chút không rõ. Chờ ngậm lấy hổ con mang vào trong hang ổ, con hổ lớn bắt đầu liếm lông cho con non. Hổ con ngoan ngoãn cũng không nhúc nhích, để đại lão hổ vuốt lông toàn thân nó, có lẽ liếm vào mắt nó rồi, hổ con kia ô một tiếng, tựa như làm nũng duỗi ra chân trước đến trước mặt mẹ nó. Đại lão hổ cũng không có nửa điểm không thích, từ ái mà ngừng chốc lát, tiếp tục vuốt lông cho nó. Tiêu Duyên xem ngẩn ngơ, nàng minh bạch cái gì, lúc trước ở chỗ hộ săn bắn, mèo mẹ cũng sẽ cho liếm lông cho đám mèo con, rất là từ ái, khi đó Tiêu Duyên cũng rất ước ao, nhưng mà mèo mẹ xưa nay đều không coi nàng ra gì. Bây giờ, một màn tương tự lần thứ hai xuất hiện, hổ con lại chẳng ước ao nữa, nàng cũng có người thương yêu nàng. Hổ con nghĩ như vậy, chờ mong mà quay đầu, nhìn Quân Dao, cũng như làm nũng mà nằm xuống, phát ra âm thanh ngoan ngoãn mềm mại: "Ngao ô ~~~~ " Nàng cũng muốn được liếm liếm. Tác giả có lời muốn nói: Liếm lông là hành vi giao tiếp của động vật thuộc chi Mèo, khi còn bé dựa vào mẹ liếm lông để vệ sinh thân thể. Bình thường cũng có thể thể hiện địa vị song phương, địa vị cao sẽ liếm lông cho địa vị thấp, nếu như địa vị thấp không muốn được địa vị cao liếm, không đồng ý loại định vị này, hai con mèo sẽ đánh nhau, mãi đến khi phân ra cao thấp. Cho tới địa vị thấp hi vọng được liếm lông, mà địa vị cao từ chối, hừm... Ta cũng không biết sẽ như thế nào, tiểu khả ái nào biết rõ có thể nói trong bình luận một chút. Từ khi viết quyển 3, ta mới biết thì ra mọi người đều là người nuôi mèo, ta không đố kị một chút nào, dù sao ta nói nuôi mèo trên mạng, làm tròn số, cũng bằng có mèo.
|
Chương 98.
"Khai Linh Trí."
Tiêu Duyên nhát gan, nhìn thấy mãnh thú cao lớn, dù sao vẫn phải tránh né, Quân Dao sợ nàng vẫn nhát gan sợ sệt, lớn lên vẫn như thế, sẽ không tốt. Vì vậy nhìn thấy con hổ lớn kia, liền chưa lập tức mang Tiêu Duyên rời đi. Tiêu Duyên thấy con hổ to lớn, quả nhiên là sợ hãi, trốn ra sau lưng nàng, Quân Dao không đành lòng, vốn muốn ôm hổ con đi, chuyện nhát gan chờ nàng ấy lớn thêm một chút rồi hẵng nói. Không ngờ, còn chưa chờ nàng khom người, hổ con lại thò đầu ra, tò mò nhìn con hổ kia ở chung với con non. Quân Dao vui mừng, quả nhiên nhát gan là do nhỏ tuổi, chỉ mới qua mấy tháng, A Duyên liền không sợ không hãi mãnh thú nữa rồi. Lại qua chốc lát, Tiêu Duyên nằm xuống, phát ra tiếng kêu ngoan ngoãn, tựa như cầu xin nàng khích lệ. Quân Dao liền vuốt lông nàng, khen ngợi: "A Duyên thật dũng cảm." Hổ con hài lòng, rồi lại không vừa lòng, nàng muốn liếm liếm, thế là lại kêu một tiếng: "Ngao ô ~~ " Quân Dao lại quan sát tỉ mỉ, nhưng dù sao vẫn là cây cối, không phải động vật, sao có thể nghĩ đến hổ con bởi vì lúc mới sinh thiếu hụt yêu thương của mẹ, nên hâm mộ chú hổ con kia. Nàng thấy Tiêu Duyên không đứng dậy, kiên nhẫn tiếp tục vuốt ve nàng, ôn nhu nói: "A Duyên thật sự uy vũ, thưởng ngươi vào sâu trong rừng săn được không?" Tiêu Duyên cũng có thiên tính của loài hổ, thích đi săn, sở trường cũng là săn mồi, thưởng nàng, hôm nay ở trong rừng thêm một canh giờ. Hổ con ngao ô một tiếng, không biết là nghe hiểu, hay là yêu thích Quân Dao cùng giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ của nàng, lộ ra dáng vẻ cao hứng vô cùng, nhưng nàng vẫn không đứng lên, bên trong con mắt đen như mực tràn đầy chờ mong. Quân Dao có chút kỳ quái, A Duyên không đứng dậy, có thể thấy được còn có tâm tư, nàng đối với hổ con, mặc dù sủng nàng ấy, nhưng xưa nay không xem nàng là hài tử, lại càng không xem nàng là thú hoang, mà giống như đối với Hán Vương, bình đẳng thông cảm. Nàng suy tư hồi lâu, thế nào vẫn không hiểu ra Tiêu Duyên muốn cái gì. Hổ con cuống lên, vội ô ô hai tiếng, xoay người, đứng lên, nhìn chú hổ con kia. Quân Dao nói: "Ngươi muốn chơi đùa cùng hổ con?" Hổ con nghe không hiểu, liền không nhúc nhích, Quân Dao tiến lên, thăm dò mà bắt lấy chú hổ con kia, kích cỡ hổ con tương đương với Tiêu Duyên, chỉ là không khỏe mạnh giống như Tiêu Duyên, thân thể còn có chút mềm, Quân Dao rất cẩn thận mà nâng nó lên. Tiêu Duyên thấy nàng vậy mà lại ôm con hổ khác, lại thấy tức giận, lại oan ức, cực kỳ hung hăng trừng con hổ kia gào thít. Hổ con mờ mịt, hổ mẹ lại cuống lên, muốn lao về phía Tiêu Duyên, nhưng lại bị Quân Dao giữ lại. Quân Dao thấy Tiêu Duyên như vậy, đã biết được nàng không phải là muốn chơi cùng chú hổ con kia, liền thả hổ con về chỗ cũ. Tiêu Duyên lúc này mới ngừng gào thét, nhưng nàng vẫn tức giận, hướng về phía chú hổ con kia nhe răng, cũng không chịu dừng lại ở đây, cắn vào mép váy Quân Dao, muốn nàng đi mau. Lúc này, Quân Dao hiểu rõ. Năm đó nàng không chịu được Hán Vương ngắm nhìn những loài hoa khác, hổ con nhất định cũng không thích nàng ôm những chú hổ con khác. Hổ con hầm hừ mà đi ở phía trước, lỗ tai nhỏ tròn tròn đều tràn ngập oan ức. Quân Dao ở sau lưng nàng, trong mắt tràn đầy ôn nhu, miệng lại dỗ dành hổ con: "A Duyên giận rồi?" Hổ con không quay đầu lại, bóng lưng xù lông rất cao ngạo. Quân Dao nín hơi, đứng tại chỗ. Hổ con đi về phía trước một đoạn, phát hiện phía sau tiếng bước chân đã không có, tâm trạng cả kinh, vội vã quay đầu lại tìm. Liền thấy người kia đứng cách đó không xa, mềm nhẹ cười với nàng. Hổ con cũng dừng lại, đối diện với Quân Dao. Nàng không hiểu vì sao nàng muốn dừng lại, chỉ cảm thấy nàng rất thích nhìn Quân Dao mỉm cười. Nàng thích thanh âm của nàng ấy, thích nàng ấy ôm một cái, thích nàng ấy sờ sờ, nếu nàng ấy có thể liếm liếm nàng, dọn dẹp da lông cho nàng thì tốt hơn. Hổ con vẫn chưa hiểu cái gì là quyến luyến, càng không hiểu cái gì là yêu, nàng chỉ biết là, nàng ở cùng người này, liền rất vui vẻ. Các nàng ở trong rừng bắt một con sơn trĩ, hổ con dũng mãnh, một mình bắt con sơn trĩ kia, vui vẻ ngậm nó đến trước người Quân Dao. Quân Dao sờ sờ nàng như là khích lệ. Một người một hổ trở về nhà gỗ. Hổ con hơn bốn tháng, còn chưa thích máu tanh, chỉ ăn thịt luộc. Quân Dao chỉ hơi trầm ngâm, nghĩ thầm hay là đổi khẩu vị cho A Duyên. Nàng xử lý sơn trĩ, ở trong vườn đốt lửa lên. Tiêu Duyên thấy hôm nay dường như không giống lắm, ngoan ngoãn ở một bên nhìn chằm chằm không chớp mắt. Quân Dao đốt lửa lên, đặt sơn trĩ trên lửa. Tư vị quay nướng, tự nhiên không giống như chưng nấu, chờ nướng sơn trĩ một lúc, trong vườn mùi thơm phân tán. Hổ con ánh mắt sáng lên, đi lên phía trước, nhưng nàng vẫn chưa dùng móng vuốt bắt lấy sơn trĩ, vừa hay nàng sợ lửa, thứ hai nàng biết Quân Dao sẽ chia cho nàng. Quân Dao thấy nàng lại đây, hỏi một câu: "A Duyên có thích hay không?" "Ngao ô ~" hổ con trả lời. Quân Dao cong cong môi, cẩn thận chuyển động sơn trĩ. Mùi thơm càng ngày càng nồng đậm, sơn trĩ đều nướng đến bóng loáng, khiến người thèm nhỏ dãi. Chờ nướng chín, Quân Dao lấy dao găm, cắt sơn trĩ, tách xương, đặt lên đĩa cho Tiêu Duyên. Lúc nướng không có thả thêm hương liệu, cũng không thêm muối, mùi vị thật ra không coi là tốt, nhưng mà so với chưng luộc, lại tốt hơn rất nhiều. Tiêu Duyên rất thích, ăn đến say sưa ngon lành. Quân Dao thấy nàng thích, tự nhiên cũng vui mừng, sau đó càng lúc càng để ý nàng, thấy hổ con cũng không có gì là không thích, nàng liền không hề luộc thịt cá nữa, dụng tâm trên thức ăn, không ngừng chế biến đồ ăn ngon cho hổ con. Nàng muốn chờ hổ con lớn một chút, lại khai Linh Trí cho nàng ấy, một lần chờ liền chờ đến mùa đông năm đó. Thái Ất Sơn ở phương Bắc, vừa bắt đầu mùa đông, liền có tuyết rơi, trong một đêm, trong núi trắng xóa một mảng, tuyết đọng chất đống trên cây, nóc nhà, khe suối kết băng, trong vườn cũng dầy đặc một tầng tuyết đọng. Hổ con vẫn mang kích thước khoảng mười tấc, vẫn chưa lớn lên chút nào, nàng sợ lạnh, không dám ra ngoài chơi, Quân Dao chỉ có thể làm đồ lót cho nàng, mặc vào cho nàng. Bạch Hổ linh thú, không thích ràng buộc, ban đầu nàng rất không thích xiêm y quấn lấy da lông của mình, nhưng mà dần dần, nàng phát hiện quấn tầng xiêm y này, nàng sẽ không thấy lạnh, có thể chơi đùa với tuyết, hổ con lại bỏ quên cái sự không thích kia, vui vẻ vào trong vườn chơi tuyết. Quân Dao ngồi dưới mái hiên, trong tay nâng chén trà nóng, nhìn hổ con chạy nhảy trong tuyết. Tâm tư thì lại rơi vào việc khai Linh Trí cho hổ con. Tu tiên chính là đi ngược lên trời, không riêng cần thiên tư, cũng cần tuổi thọ. Tuổi thọ của loài hổ bình thường là hơn hai mươi năm. Vì vậy Hổ tộc sau khi hổ con sinh ra được ba tháng, liền khai Linh Trí, dẫn dắt tu luyện. Để có thể hơn hai mươi đạt Trúc Cơ, một khi Trúc Cơ, đạt được ngàn năm tuổi thọ, ngàn năm nếu như có thể Kết Đan, lại có thể sống thêm ngàn năm, sau khi Kết Đan, chính là Hóa Hình, ba ngàn năm nếu có thể Hóa Hình, thì có thêm năm ngàn năm tuổi thọ. Yêu tu cảnh giới tổng cộng bảy tầng, theo thứ tự là Khải Trí, Trúc Cơ, Kết Đan, Hoá Hình, Linh Hư, Nguyên Thần, Đại Thừa. Bởi vì trận đại chiến ba ngàn tám trăm năm kia, yêu tu trên thế gian, Hóa Hình kỳ liền không nhiều, có thể đạt đến Linh Hư, Nguyên Thần càng là thiên phú dị bẩm, cơ duyên hơn người, trên đời chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, còn Đại Thừa kỳ, chỉ có một mình Quân Dao. Linh thú tất nhiên thiên tư bất phàm, tuổi thọ sợ là cũng có chỗ bất đồng với loài thú bình thường, nhưng Quân Dao e sợ có một cái vạn nhất, chờ đến lúc đó, hối tiếc không kịp, quyết định, nên khai Linh Trí cho Tiêu Duyên. Khải Trí, cũng gọi là Thông Linh, có thể khiến vạn vật cảm ngộ thiên địa. Người chính là đứng đầu vạn linh, hổ con một khi Khải Trí, liền không bị hình thú gò bó, có thể hiểu tiếng người. Đến lúc đó cũng có thể nói chuyện cùng A Duyên. Hổ con ở trong tuyết chơi tận hứng, chạy về đến bên người Quân Dao, Quân Dao giúp nàng sửa sang lại quần áo, hổ con thuận thế nằm xuống, để Quân Dao chợt sẽ liếm liếm nàng. Nhưng mà cũng không có. Hổ con thất vọng quen rồi, cũng không tức giận, dịch đến bên người Quân Dao, dán vào nàng nằm úp sấp. Thân thể nàng nho nhỏ ấm áp, rất là thoải mái. Quân Dao sờ sờ nàng, ngẩng đầu nhìn sắc trời, đang giữa trưa, thời gian nhật nguyệt quang hoa nồng đậm nhất, chiếu đến tuyết trắng, ánh nắng càng sạch sẽ thuần túy. Quân Dao từ một bình sứ đổ ra một viên đan dược, đút tới bên mép Tiêu Duyên. Hổ con xem đều không có xem, theo thói quen ăn vào, nuốt vào trong bụng, mới phản ứng lại, cái này hình như không giống thứ người này ngày thường cho nàng ăn, một hạt nho nhỏ. Hổ con hối hận, nàng vẫn không có nếm ra mùi vị. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Quân Dao, còn muốn ăn nữa. Đan dược tên là Khải Trí đan, lấy được ở chỗ Hồ Liêm. Khai Linh Trí liền có thể bước lên con đường tu tiên, Khải Trí đan không dễ kiếm, luyện thành một viên, cần vô số thiên tài địa bảo. Hổ tộc hai năm mới có thể miễn cưỡng có được một viên, mà hai năm , Hổ tộc sinh ra mấy trăm con hổ, trong mấy trăm con hổ đó, chỉ có thể chọn lấy một con tư chất tốt nhất, cho ăn vào, bồi dưỡng. Hai mươi năm sau nếu như không thể Trúc Cơ, một viên Khải Trí đan này chính là không còn giá trị rồi. Quý giá như thế, chẳng trách Hồ Liêm đau lòng. Tiêu Duyên cọ cọ Quân Dao, làm nũng với nàng, lại muốn một viên, Quân Dao vươn tay ra, khẽ vuốt nàng, dung sắc của nàng hờ hững, không khác ngày thường, nhưng nếu là Hán Vương năm đó ở đây, thì sẽ phát hiện, Quân Dao vô cùng căng thẳng. Hổ con cọ cọ nàng, cũng không có được thêm một viên nữa, sẽ không có náo loạn, nàng dùng đầu nhỏ của nàng suy nghĩ, có lẽ chỉ có thể ăn một viên, nàng ấy mới không cho nàng. Thế là hổ con lại lần nữa nằm xuống, xoay người, lộ ra cái bụng, muốn Quân Dao sờ sờ. Quân Dao thuận theo, nhưng trong lòng càng ngày càng sốt sắng. Ngày đó nàng trở về từ Hổ Sơn, lúc hỏi Hồ Liêm về Bạch Hổ, cũng hỏi qua khi nào Khải Trí đan có hiệu quả. Hồ Liêm nói, linh đan diệu dược, ăn vào tức thấy hiệu quả. A Duyên ăn vào đan dược, đã qua một tức, cũng không có chút hiệu quả. Hổ con bị sờ sờ, thật thoải mái a, nàng liếm liếm móng vuốt của mình, vệ sinh cho bản thân, lại đi liếm Quân Dao, cũng vệ sinh cho nàng ấy. Mặt trời từ từ ngã về Tây, vẻ mặt Quân Dao càng trầm trọng. Hổ con ăn vào đan dược, càng không nửa điểm biến hóa. Tác giả có lời muốn nói: Vì sao lại cảm thấy hổ con sẽ gọi Quân Dao là a nương. Nàng sẽ không, tuy rằng nàng không rõ ràng quan hệ giữa nàng cùng Quân Dao là như thế nào lắm, nhưng nàng chắc chắn sẽ không gọi nàng ấy là a nương, bởi vì hổ con cho rằng, con mèo trong nhà hộ săn bắn kia mới là mẹ của nàng. Các ngươi đã quên rồi sao.
|
Chương 99.
"Nói chuyện." Vào đêm, Tiêu Duyên không ra ngoài chơi, Quân Dao dùng tấm thảm dày quấn lấy nàng, dỗ nàng ngủ. Hổ con tựa vào lòng nàng, liếm móng vuốt của mình, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhìn Quân Dao. Móng vuốt của loài hổ dày rộng hơn loài mèo, cứng cáp vô cùng. Nàng liếm xong rồi, giơ chân trước lên, muốn Quân Dao sờ sờ móng vuốt của nàng. Quân Dao đưa tay nắm lấy móng vuốt của nàng, đệm thịt mềm mại vô cùng, da lông mềm mịn, sờ lên rất là thư thích. May mắn dù chưa Khải Trí, thân thể A Duyên vẫn chưa chịu tổn thương gì. Quân Dao cực kỳ vui mừng. Tiêu Duyên được vuốt lông, cảm thấy thư thái, cơn buồn ngủ cũng từ từ xông tới, mí mắt dần dần buông xuống, không lâu sau liền ngủ thiếp đi. Quân Dao vẫn ôm nàng, thẳng qua nửa canh giờ, hổ con thật sự ngủ say, mới đặt nàng vào trong ổ nhỏ. Hổ con ngủ say sưa, Quân Dao thì lại rơi vào trầm mặc. Nàng Khải Trí nhờ tiên lộ, chưa từng ăn qua Khải Trí đan, vì vậy không biết sau khi Khải Trí đan vào bụng có hiệu quả như thế nào. Nhưng nàng hơn hai ngàn năm trước từng tận mắt nhìn thấy một con nhím tinh Khải Trí. Cái con nhím tinh kia sau khi ăn Khải Trí đan, chỉ trong chớp mắt, liền tẩy tinh phạt tủy, khí huyết thông, nói ra tiếng người. Vì vậy, Khải Trí đan có thể khai Linh Trí, không sai. Nhưng vì sao A Duyên ăn vào hoàn toàn không có tác dụng? Quân Dao trái lo phải nghĩ, hoàn toàn không có manh mối. Nàng không chịu cho rằng hổ con có cái gì không đúng, liền cảm thấy nhất định là Khải Trí đan này không tốt, không giúp được gì. Nhưng tuy tự bênh vực chính mình, Quân Dao lại biết Hồ Liêm dám dâng đan dược này ra, có thể thấy được từ trước chưa từng xảy ra sai lầm. Hay A Duyên chính là linh thú, linh thú Khải Trí, tự có bí pháp? Vừa nghĩ đến, Quân Dao càng khó xử, nếu thật sự có bí pháp, vậy bí pháp này là cái gì? Thế gian chỉ một con linh thú, sợ là không ai có thể biết được. Trầm tư theo dòng suy nghĩ, thời khắc phương Đông bừng sáng, Quân Dao rốt cuộc cũng nghĩ đến chút manh mối. Thời thượng cổ, đại năng ngang dọc, các tu tiên thế gia nhiều vô kể. Linh thú vừa là vật cưỡi, lại có bản lĩnh giúp người tu luyện, khi đó linh thú mặc dù nhiều hơn so với hiện tại, nhưng cũng là trân bảo vạn kim bất dịch. Có một ít gia chủ của tu tiên thế gia lợi dụng nuôi dưỡng một con Bạch Hổ vì kiêu ngạo. Hồ Liêm nói Thanh Liên chân quân là một người trong số đó, nhưng hắn nuôi dưỡng linh thú, chỉ vì giúp hắn tu hành, vượt qua Thiên kiếp, cũng không có gì để nói. Lại hơn vạn năm trước, có một tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ, hào Đàm Quang đạo nhân. Đàm Quang đạo nhân phong lưu phiêu dật, yêu thích phong nhã, cho rằng nuôi dưỡng linh trí, chính là chuyện tao nhã. Không chỉ nuôi một con Bạch Hổ, còn muốn ghi lại những chuyện thú vị mà bản thân tâm đắc khi nuôi dưỡng Bạch Hổ vào linh giản. Cái gọi là linh giản, giống như cuộn thẻ trẻ, dùng để viết, nhưng ghi chép công pháp, sự tích, hoặc có nhã sĩ tự xưng tu sĩ giống như Đàm Quang đạo nhân dùng để viết chút văn chương. Lúc sử dụng, chỉ cần đem linh giản áp lên trán, liền có thể dùng thần thức để đọc. Đây là phương pháp ghi chép của tu sĩ thời thượng cổ, bây giờ cũng không có mấy người dùng, bởi vì linh khí quý giá, mà muốn viết lên linh giản, nhất định phải tiêu hao lượng lớn linh khí. Chuyện của Đàm Quang đạo nhân, là sau khi Quân Dao hóa hình không lâu, muốn tìm một cái dị tài, tìm đến Linh Sơn cổ xưa, dị tài chưa tìm thấy, cũng lượm được vài viên linh giản, linh giản ghi lại đều là công pháp thượng thừa, chỉ có một viên ghi chép chuyện lý thú thời thượng cổ, nhắc tới chuyện vị Đàm Quang đạo nhân nuôi Bạch Hổ này. Đáng tiếc, linh giản Đàm Quang đạo nhân ghi chép, lại chưa từng nhìn thấy. Có chuyện này, cũng không đến nỗi bó tay toàn tập. Quân Dao muốn viên linh giản ghi chép làm thế nào để nuôi dưỡng linh thú kia. Việc này vẫn cần suy nghĩ kỹ càng, ngoại trừ Đàm Quang đạo nhân thích linh thú, đem chuyện lý thú khi nuôi dưỡng Bạch Hổ mà bản thân tâm đắc ghi chép thành sách ra, liền lại không tin tức. Chỉ bằng vào việc này, muốn tìm viên linh giản kia không khác nào mò kim đáy biển. Quân Dao thầm nghĩ, vẫn cần biết được Đàm Quang đạo nhân thuộc môn phái nào, Linh Sơn là nơi nào, động phủ lại ở đâu. Linh giản không phải trang giấy, sẽ không dễ hư hao, mà chuyện lý thú phong nhã như thế, không phải công pháp gì, hẳn sẽ không bị người cướp đoạt, càng không ai mang đi tiêu hủy, vô cùng có khả năng vẫn còn ở bên trong động phủ năm đó đạo nhân tu luyện. Có thể biết được vị trí động phủ của Đàm Quang đạo nhân, việc này liền hoàn thành một nửa. Quân Dao trắng đêm suy tư, chờ nàng lập kế hoạch xong, trời đã sáng choang, hổ con cũng tỉnh lại, giãy khỏi tấm thảm dày bọc lấy nàng ra, cùng Quân Dao muốn đồ ăn sáng. Quân Dao nghĩ ra manh mối rồi, tự nhiên cũng không ưu sầu giống như hôm qua. Tiêu Duyên đến trước người của nàng, nàng khom người ôm lấy nàng ấy. Hổ con vội vã chuẩn bị sẵn sàng, nàng nhớ rất rõ ràng, mèo mẹ vào lúc sáng sớm đều sẽ dọn da lông cho mèo con. Nàng cho rằng Quân Dao cuối cùng cũng phát hiện mong chờ của nàng, sẽ liếm liếm cho nàng rồi, vội vàng nhắm mắt lại, chờ đợi Quân Dao liếm liếm cho nàng. Nhưng mà vẫn không có. Quân Dao chỉ vào chóp mũi của nàng, nửa là bất đắc dĩ, nửa là cưng chiều mà thở dài, ôn giọng nói: "Nếu như ngươi là cây, liền có thể tránh khỏi vô số phiền nhiễu rồi." Tiêu Duyên nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ không hiểu rõ lắm. Tuy nói có biện pháp, nhưng riêng việc tìm động phủ của Đàm Quang đạo nhân, liền không dễ dàng. Quân Dao đứng dậy, đi vào bếp, hổ con đi theo nàng, đi được một nửa, lại chạy vào trong vườn, nhìn đại thụ bị tuyết trắng chôn vùi một chút, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu, không rõ ràng lắm vì sao người này lại hi vọng nàng là cây, lẽ nào nàng là cây, nàng ta chịu liếm liếm cho nàng? Hổ con khá là chấp nhất, không được như mong muốn, liền lúc nào cũng nhớ trong lòng. Ngây người trước thân cây một lúc, Tiêu Duyên xoay người chạy về bên người Quân Dao. Bữa sáng là trứng, hôm qua lúc bắt sơn trĩ, tìm được trong tổ của nó. Quân Dao luộc hai cái trứng, bóc ra, chỉ lấy lòng đỏ trứng, hâm nóng thịt cá, đồng loạt thả vào đĩa nhỏ. Hổ con rất thích, một hơi ăn sạch sẻ. Quân Dao nhìn nàng, thầm nghĩ, nếu như không bị tuổi thọ quấy nhiễu, liền để cho nàng sống mãi bên trong nhà gỗ tại Thái Ất Sơn này, cùng A Duyên sống những tháng ngày ẩn cư này, nàng cũng đồng ý. Tiêu Duyên ăn uống xong, vẫn tốn nhiều thời gian tiêu hóa như cũ, vì mình thanh lý. Hổ tựa như loài mèo, tính ưa sạch sẽ. Nàng vệ sinh bản thân sạch sẽ rồi, lại nhìn Quân Dao hồi lâu, nhảy lên, cũng liếm liếm cho Quân Dao. Quân Dao chơi với nàng một lúc, còn muốn nghĩ cách tìm động phủ của Đàm Quang đạo nhân, liền tùy ý hổ con chạy vào vườn chơi. Thời gian qua đi thật lâu, mà khi đó nàng một lòng tu luyện, đều không thèm để ý mọi chuyện, lúc nhìn linh giản, hẳn sẽ có sai lầm. Quân Dao lại lấy viên linh giản ra, xem một lần nữa. Cẩn thận đọc từ đầu đến cuối, Quân Dao xác nhận trong đó không có ghi chép việc liên quan đến Đàm Quang đạo nhân, trái lại nói ra một câu linh thú không dễ nuôi, nếu có thể nuôi thành, thì có thể một bước đến gần đại đạo. Cái gọi là đại đạo, tất nhiên là chỉ phi thăng. Quân Dao đọc thầm trong đầu câu này, quay đầu ngắm nhìn ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ, hổ con đang vòng quanh một thân cây, dường như đang muốn nhảy lên, nhưng nàng còn nhỏ, trảo lực không đủ, bò lên được mấy tấc, liền lăn xuống dưới, rơi vào trong tuyết. Trên người nhiễm một vòng hoa tuyết, hổ con run run người, không cam lòng, một lần nữa lại bò. Quân Dao không biết vì sao hôm nay nàng lại chơi với cây, chỉ cảm thấy nàng ấy ở trước mắt nàng, có thể chạm vào, có thể vuốt ve, có thể ôm ấp, trong thần sắc liền nhu hòa, cực kỳ ôn nhu nhìn nàng. Bất luận thế nào, quan trọng nhất vẫn là giúp A Duyên Khải Trí. Hổ con bò lên cái cây kia hồi lâu, đều không leo lên được, không khỏi có chút ủ rũ, nghĩ thầm, dường như tên to xác này thật sự lợi hại hơn nàng. Nghĩ như thế, hổ con liền không quá vui vẻ. Quân Dao thì lấy thần thức truyền lệnh lũ yêu, muốn tìm động phủ của Đàm Quang đạo nhân, người có thể tìm thấy cho nàng, chờ nàng xác nhận không có sai sót, liền có một quyển công pháp hỗ trợ. Muốn tìm cái động phủ kia, mà không phải trực tiếp muốn linh giản, nhưng bởi vì động phủ thượng cổ đại năng, nhất định đặt các loại cấm chế, mặc dù đã qua hơn vạn năm, pháp thuật kia không hẳn mất linh, cùng với để trì hoãn lũ yêu ở đây, không bằng bản thân nàng đi một chuyến. Lệnh này vừa xuất ra, yêu giới sôi trào. Trên thế gian này, tu vi của ai có thể cao hơn hoa đào yêu? Công pháp trong tay nàng, tự nhiên không phải tục vật. Một chuyện tu luyện, một là xem thiên tư, lại phải xem duyên pháp. Thiên tư cao đến đâu, nếu như không có cơ duyên tốt, có công pháp pháp bảo, cũng vô dụng. Công pháp của đào yêu, tất nhiên là bảo vật lũ yêu mong nhớ ngày đêm. Trong lúc nhất thời, yêu giới liền điên cuồng tìm động phủ của Đàm Quang đạo nhân. Quân Dao thì lại tiếp tục ở trong Thái Ất Sơn nuôi hổ. Hổ con sợ lạnh, không thích hợp đi xa, mà nàng còn nhỏ, vẫn còn rất yếu đuối. Quân Dao nghĩ xong rồi, tạm để lũ yêu tìm thay nàng, nếu sang năm tuyết tan, vẫn không có kết quả, nàng lại tự mình đi tìm. Thời gian qua mau, vội vàng qua đi. Ngày xuân đảo mắt liền đến. Hổ con cả mùa đông đều chơi cùng cái cây kia, rất muốn leo lên, nhưng một mùa đông qua đi, quần áo dày cộm trên người hổ con đều qua đi, cũng không thể toại nguyện. Lên cây thật khó. Tiêu Duyên mài mài móng vuốt, sẵn sàng tiến công vòng kế tiếp. Quân Dao từ trong phòng đi ra, Tiêu Duyên nghe thấy tiếng, vội quay đầu lại, thấy nàng đến gần, vội vã nằm xuống. Quân Dao cúi người sờ sờ nàng, lại nhìn vết thương đầy rẫy trên cái cây kia. Hổ con kiên nhẫn, một mùa đông qua đi, vỏ cây đều bị nàng cào hỏng rồi, trên cây khô lưu lại vài vết cào, sợ là qua mấy năm nữa, mới có thể tốt hơn. "Ngao ô ~~" Hổ con kêu một tiếng, duỗi móng vuốt ra, lay mép váy Quân Dao. Quân Dao nở nụ cười, nói: "Không thể nghịch ngợm." "Ô ~" Hổ con sa sút, đem móng vuốt thu về. Quân Dao không chịu nổi dáng vẻ đáng thương của nàng, ôm nàng vào trong ngực khẽ vuốt, vừa đi ra ngoài, muốn săn một con tuyết hồ đến, làm bữa tối cho Tiêu Duyên. Hổ con vùi trong lòng Quân Dao, vô cùng vui mừng, rồi lại không quá thỏa mãn, chờ Quân Dao ngừng vuốt ve, nàng mở miệng, bi bô nói: "Muốn, liếm." Tác giả có lời muốn nói: Quân Dao tránh không khỏi, không thể làm gì khác hơn ngoài giảng đạo lý cùng hổ con: Bảo bảo, ngươi xem ta không có da lông, chỉ ai có da lông, mới có thể liếm liếm cho nhau.
|