Đào Hoa Khúc
|
|
Chương 100.
"Nàng dâu nuôi từ bé." Chờ đợi một mùa đông, Quân Dao đã quyết tâm mở ra lối riêng, vì Tiêu Duyên Khải Trí, ai biết nàng chợt biết nói rồi. Quân Dao đại hỉ, thậm chí vẫn chưa nghe rõ hổ con nói cái gì, chỉ là nàng không chút biến sắc quen rồi, trên mặt vẫn mang nét bình tĩnh, khẽ vuốt ve Tiêu Duyên hai lần, ôn thanh hỏi: "Muốn cái gì?" Linh thú nhạy cảm, hổ con phát hiện hai cánh tay ôm lấy nàng của người này có chút run rẩy, nàng nghiêng nghiêng đầu, lần nữa cảm nhận, nhưng không có, ấu thú không biết buồn vui của con người, không hiểu đây là vì sao, nghe thấy Quân Dao hỏi nàng. Hổ con nghiêm nghị, lại nói: "Muốn, liếm." Đây là chuyện rất nghiêm túc. Đầu lưỡi loài hổ có xước mang rô, dùng để chải da lông, địa vị cao sẽ liếm lông cho địa vị thấp, ngoại trừ biểu thị địa vị cao thấp, còn có thể lưu lại khí tức trên người, chứng tỏ hổ con này do nàng chăm sóc, không cho những con hổ khác bắt nạt. Hổ con dứt lời, lại liếm liếm móng vuốt của mình, làm mẫu. Quân Dao mất tự nhiên, người nơi nào sẽ liếm lông cho hổ đây? Lại thấy con mắt sáng sáng của hổ con, tràn đầy chờ mong, dù cho nàng trầm ổn, cũng sinh ra rất nhiều luống cuống, nếu từ chối, A Duyên có lẽ sẽ rơi lệ. Tiêu Duyên đợi một lúc, cũng không có ai đến liếm liếm cho nàng, lúc này thấy thất vọng. Quân Dao bỗng nhiên nở nụ cười, ôn nhu nói: "Hôn nhẹ có được không?" Hổ con mê hoặc, không hiểu cái gì là hôn nhẹ, nàng có thể hiểu được lời nói đơn giản, đối với từ ngữ chưa bao giờ tiếp xúc qua liền không hiểu. Còn chưa chờ nàng biết được hôn nhẹ là cái gì, Quân Dao đã cúi đầu, ở mi tâm nàng, hạ xuống một nụ hôn. Cái hôn này nhẹ mà nhanh, hổ con lại cảm thấy cái xúc giác dịu dàng kia khắc ở giữa lông mày nàng. Nàng mở to hai mắt, ngơ ngác, không rõ lắm cảm giác kỳ lạ trong lòng đến từ đâu. Quân Dao kêu: "A Duyên." "A ~~" Hổ con giơ hai cái móng vuốt lên che hai mắt, thẹn thùng vô cùng. Quân Dao cười cười, ôm nàng, đi vào trong rừng. Hổ con một đường nằm nhoài trên vai Quân Dao, đem đầu vùi trên đó. Mùa xuân đến, tuyết đọng tan đi một nửa, khắp nơi trong rừng đều ẩm ướt. Mùa đông, con mồi không nhiều, nhưng trên Thái Ất Sơn có một loài tuyết hồ hiếm thấy, da lông mềm mại ấm áp, chất thịt ngon mềm, hổ con rất thích. Càng khiến người ta ngạc nhiên là, loài tuyết hồ này, chỉ xuất hiện vào lúc trên núi có tuyết, thời điểm còn lại, thì lại không thấy tăm hơi, không biết trốn ở nơi nào. Lại qua thêm nửa tháng, tuyết đọng trên Thái Ất Sơn sẽ tan hết, Quân Dao muốn trước lúc đó, lại săn một con tuyết hồ. Trong rừng bỗng nhiên có một trận vèo vèo nhẹ vang lên, lỗ tai hổ con hơi động, nhảy vọt lên, nhào thẳng tới chỗ phát ra tiếng nhẹ vang kia. Dáng người nàng nhanh nhẹn, động tác mạnh mẽ, tuy chỉ mang kích cỡ của một con mèo, cái khí thế bổ nhào kia, lại không thua kém một con mãnh hổ. Quân Dao thấy nàng trong chớp mắt liền chui vào bụi cây không thấy đâu, liền đi theo, hổ con đang đuổi theo một con tuyết hồ lao nhanh qua cánh rừng. Loài hổ nhạy bén, thêm tính đa nghi, tuyết hồ lại là nhân tài kiệt xuất trong đó, khoảng khắc hổ con từ trong lòng nàng nhảy xuống, con tuyết hồ kia đã phát hiện, phi thân mà chạy, qua lại trong rừng như chớp, mắt thường không thể nhận ra. Hổ con theo sát không ngừng, đuổi theo hơn mười dặm, tuyết hồ kiệt sức, dần dần chậm lại, hổ con hài lòng, xông lên phía trước muốn cắn đuôi nó, nháy mắt sắp cắn được cái đuôi kia, tuyết hồ đột nhiên nghiêng người nhảy một cái, tránh thoát cắn xé, lắc mình chạy về phía Đông. Hổ con cắn phải không khí, lại chưa phản ứng, làm muốn đuổi theo tiếp, tuyết hồ đã không nhìn thấy bóng người. Quân Dao vẫn ở bên cạnh nàng, muốn bắt lấy con hồ ly kia, vốn là việc dễ như ăn cháo, nhưng hổ con đã đuổi tới rồi, Quân Dao liền không ra tay, để tự nàng ứng phó, trước mắt mất dấu rồi, liền cũng mất dấu. Hổ con nhìn về phía tuyết hồ biến mất nửa ngày, mới thất vọng quay đầu lại tìm Quân Dao. Quân Dao an ủi: "Lần tới sẽ bắt được." Tiêu Duyên nghe hiểu, vẫn chưa hài lòng, đứng dậy, lay váy Quân Dao, muốn ôm một cái. Hài tử chịu thất bại, nũng nịu. Quân Dao ôm lấy nàng, sờ sờ lông xù sau gáy nàng. "Xấu." Thanh âm của Tiêu Duyên mềm mại. Nàng mặc dù biết nói, nhưng lại bi bô như trẻ con tập nói, nói không được một câu trọn vẹn, chỉ có thể nói ra từng chữ từng chữ. Quân Dao cười, lại sợ nàng nhìn thấy sẽ tức giận, vội vàng thu lại ý cười, thuận theo nàng nói: "Xấu." Hổ con thoả mãn, để Quân Dao ôm, tìm món ăn khác. Quân Dao vốn có thể dùng pháp thuật bắt lấy tuyết hồ, sau đó để hổ con nhào tới, bắt lấy con tuyết hồ kia, đến lúc đó A Duyên nhất định sẽ mừng tít mắt. Nhưng mà yêu giới ngươi lừa ta gạt, nhược nhục cường thực [1], nhất định phải để cho hổ con biết được thực lực của bản thân, để nàng tương lai có thể tinh chuẩn cân nhắc địch ta chênh lệch. [1] Nhược nhục cường thực (弱肉强食): Cá lớn nuốt cá bé, mạnh hiếp yếu. Cuối cùng, một người một hổ bắt được một con chồn nhỏ chui ra khỏi hang ổ để kiếm ăn. Một con chồn nhỏ, đủ cho các nàng ăn ba ngày rồi. Trở lại nhà gỗ, Quân Dao đem linh lực truyền vào trong cơ thể Tiêu Duyên. Tiêu Duyên chỉ cảm thấy có một cỗ khí, như một dòng nước ấm, từ móng vuốt của nàng truyền đến, tức khắc chảy khắp cơ thể nàng. Nàng cúi đầu liếm liếm móng vuốt, nhưng không giãy dụa. Quân Dao tinh tế dò xét một lần, không bỏ qua một nơi nào, vẫn chưa nhìn ra có khác biệt gì. Nàng trầm tư chốc lát, hỏi: "Ngươi hiểu tiếng người từ lúc nào?" Tiêu Duyên không hiểu lời này có ý gì, cái gì là tiếng người, lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng nàng đột nhiên nhớ tới, người này vẫn không liếm liếm nàng, đuôi lông mày liền cụp xuống, có vẻ bất mãn. Quân Dao không nghe thấy nàng trả lời, hơi suy nghĩ một chút, cũng hiểu được A Duyên có vẻ vẫn chưa hiểu tiếng người lắm, nghe tiếng nói của nàng, nếu như lúc này hóa hình thành người, sợ chỉ có thể tập tễnh học như trẻ nhỏ. Quân Dao trầm mặc chốc lát, lại thay đổi cách hỏi: "Ngươi lúc nào biết nói..." Nàng dừng một chút, bên tai thoáng ửng hồng, vẫn tiếp tục nói, "... câu muốn liếm vậy?" Tiêu Duyên vẫn không hiểu, hồ đồ nói: "Biết, nói." Quân Dao biết được nhất định không hỏi được cái gì, lắc lắc đầu, chỉ vào chóp mũi hổ con, sẵng giọng: "Đứa bé ngốc." Lần này hổ con nghe hiểu, không vui. Quân Dao buồn cười sờ sờ nàng, thả nàng đi chơi. Sợ là chờ đến lúc A Duyên lớn hơn chút nữa, mới có thể biết được vì sao nàng đột nhiên hiểu tiếng người. Có điều A Duyên có thể hiểu tiếng người, hẳn đã Khải Trí, nên dạy nàng phương pháp thổ nạp cùng thuật luyện khí nơi đan điền. Hổ con chạy vào trong vườn, lại đi bắt nạt cái cây kia rồi, nỗ lực muốn bò lên trên cái cây to này. Cẩn thận quan sát nàng, thì sẽ phát hiện, nàng mặc dù vẫn chưa trưởng thành, nhưng đường vân trên người đậm hơn một chút, thành màu xám đậm, thân thể cũng rất kiện khang, tựa như một vòng sáng, mạnh mẽ rực rỡ. Hổ con mạnh mẽ rực rỡ như mặt trời mới mọc chơi với cái cây một lúc, lại xoắn quýt người kia không chịu liếm liếm nàng. Nàng nằm dưới tang cây, không leo cây nữa. Nghĩ đến liếm liếm, nàng lại nghĩ tới cái hôn nhẹ kia rất tốt, nàng vẫn muốn. Hổ con đứng lên, đi vào trong phòng, Quân Dao đang chỉnh sửa quần áo mà nàng đã mặc vào mùa đông. Quần áo của hổ con đều làm từ da lông, vừa mềm vừa trơn, chỉ kém hơn lông hổ của nàng một chút. Loài hổ bình thường da lông khá thô, sờ lên cũng gai góc, nhưng Tiêu Duyên không biết là bởi vì nàng vẫn còn nhỏ hay là linh thú khác với tất cả mọi người, da lông của nàng cực kỳ mềm mại, lại thêm thân thể nàng nho nhỏ ấm ấp, trong ngày đông ôm nàng vào ngực, cực kỳ thư thích. Hổ con vào nhà, thấy nàng đang dọn dẹp, rất hiểu chuyện mà tự mình chơi, không đi quấy rấy. Chờ Quân Dao thu dọn xong, hổ con mới tiến đến, nói: "Muốn, hôn." Quân Dao ôm lấy nàng, hôn đầu nàng một cái. Phản ứng của hổ con giống hệt lần đầu, đầu tiên là ngẩn ngơ, lại vội vàng dùng hai móng vuốt che hai mắt, lộ vẻ ngượng ngùng. Quân Dao nhìn nàng, ý cười ôn tồn. Một lát sau, hổ con tựa như đã thoát khỏi ngượng ngùng, lại nói: "Hôn, hôn." Quân Dao không cho nữa, nói: "Một ngày một lần." Hổ con chậm rì rì lĩnh hội một hồi, minh bạch, rất mất mát, không hiểu lắm vì sao một ngày chỉ có thể một lần, nhưng nàng nghe lời, không cưỡng cầu Quân Dao. Vào đêm, dỗ hổ con ngủ, Quân Dao từ trong túi chứa đồ lấy ra một tấm gương nghiên cứu. Gương mang phong cách cổ xưa, mặt kính chính là một loại huyền thạch đặc biệt mài nhẵn, khung kính dùng chất liệu giống như bạc, nhưng xem độ cứng, lại không phải bạc, hẳn là một loại quặng hiếm thấy. Trên khung kính khắc một đôi Phượng Hoàng, trông rất sống động, xảo đoạt thiên công [2]. [2] Xảo đoạt thiên công (巧夺天工): Khéo léo tuyệt vời. Đây là bảo vật vào tám trăm năm trước, giúp Quân Dao nghịch chuyển thời gian. Quân Dao lấy nó ra nghiên cứu, bởi vì nó cũng là tiên khí thượng cổ, có lẽ ngoại trừ nghịch chuyển thời gian, còn có công dụng khác. Một lần nghiên cứu, liền đến bình minh, hổ con dùng xong bữa sáng, muốn đi chơi. Quân Dao cho phép nàng ra ngoài, Tiêu Duyên mới ra khỏi cửa. Cánh rừng đối với vạn thú chi vương có hấp dẫn to lớn. Nàng thật cao hứng mà xuyên qua từng bụi cây, lại lao qua từng thân cây, dọc theo đường đi thấy thú nhỏ gì đó, liền nhào chơi với chúng, rất hài lòng. Nhưng mà không lâu, nàng nhìn thấy một con tuyết hồ. Tiêu Duyên lập tức cảnh giác, thả nhẹ bước chân, bốn chân mạnh mẽ đạp lên mặt đất, vẫn chưa phát ra chút tiếng vang. Nàng từ từ tới gần, chờ thời cơ đến. Tuyết hồ cũng nhạy bén, lúc hổ con cách nó một trượng, nó đột nhiên quay đầu lại, thấy được nàng, cong chân bỏ chạy. Tiêu Duyên lập tức đuổi theo. Một hổ một hồ lại rượt đuổi trong rừng như ngày hôm qua. Lúc này hổ con nhận được bài học ngày hôm qua, chờ tuyết hồ mệt mỏi. Tuyết hồ vài lần vùng thoát khỏi không xong, chỉ có thể liều mạng chạy trốn, dần dần, liền sinh kinh hoảng, hoảng hốt không chọn đường, chạy xuống núi. Bên dưới ngọn núi là một thôn làng, tuyết hồ trái chạy phải chạy, chui vào một gian nông trại, hổ con cũng vào theo. Nhưng chờ nàng chui vào nông trại kia, lại phát hiện, tuyết hồ không thấy đâu. Nàng ngẩn ra, lấm lét nhìn trái phải, bên trong nông trại bỗng nhiên có một tiểu cô nương khóc lóc đi ra, hổ con sợ hãi, lắc mình chạy trốn khỏi nông trại. "Mẹ, con không muốn chơi với Thúy Thúy." Giọng nói của một nam đồng truyền đến. Hổ con vừa vặn ở dưới cửa, nàng lộ ra vẻ tò mò, cố gắng lắng nghe. Tiếng nói của một lão phụ vang lên sau đó: "Thúy Thúy làm sao lại chọc giận con rồi?" Nam đồng nói: "Nàng xấu, chúng ta đuổi nàng đi, không cho nàng ở trong nhà." Hổ con nghe thấy xấu, lập tức nghĩ tới tuyết hồ, ở trong lòng phác họa dáng vẻ của Thúy Thúy. Lão phụ thở dài: "Thúy Thúy hiểu chuyện, chịu khó, tương lai sẽ trở thành vợ của con, con không được bắt nạt nàng!" Nam đồng nổi giận nói: "Con không muốn nàng làm vợ!" Lão phụ cả giận nói: "Mua nàng đến, chính là làm nàng dâu nuôi từ bé!" Hổ con nghe được ba chữ đồng dưỡng tức [3], mặc dù không biết có ý gì, vẫn ghi vào trong lòng. [3] Đồng dưỡng tức (童养媳): Con dâu nuôi từ bé. Trong giọng nói của nam đồng mang theo chút nghi hoặc: "Cái gì là nàng dâu nuôi từ bé?" Lão phụ giải thích: "Chính là vào lúc còn rất nhỏ..." Hổ con nghĩ đến rất lâu trước đây, nàng cũng rất nhỏ, một dáng vẻ mông lung trong vườn. "Lấy vật đổi lấy..." Theo câu này, hổ con lại nghĩ đến, người kia dùng hai cục đá sáng long lanh đổi lấy nàng với người khác. "Đem tới làm vợ con, chính là nàng dâu nuôi từ bé." Hổ con ngẩn ngơ, chậm chạp chớp chớp mắt, cảm thấy nàng phát hiện chuyện gì đó không tốt.
|
Chương 101.
"Nàng chỉ được phép có một con đại miêu." Thì ra nàng là con dâu nuôi từ bé, người kia đổi lấy nàng, là muốn lấy làm vợ. Suy nghĩ của thú đơn giản, Tiêu Duyên ngày ngày ở chung với Quân Dao, chưa bao giờ nghĩ đến các nàng là quan hệ như thế nào, thêm Quân Dao vì sao muốn ở trong núi sớm chiều ở chung với nàng, tỉ mỉ mà đối đãi nàng. Cho đến trước mắt, nàng hiểu rõ, nàng là con dâu nuôi từ bé. Nhưng con dâu nuôi từ bé là cái gì? Vì sao tương lai có thể làm vợ? Vợ là cái gì? Tiêu Duyên lộ ra thần sắc tò mò, dựng thẳng lỗ tai, lại cẩn thận lắng nghe. Linh thú ngũ giác nhạy cảm, thanh âm trong phòng có nhỏ thế nào, nàng cũng có thể nghe thấy tất cả. Nhưng mà tiểu nam hài kia cũng không hỏi vợ là cái gì, chỉ thấp giọng lầu bầu vài câu "Nàng không tốt, không muốn nàng." Liền không nói nhiều. Tại sao hắn không hỏi, hổ con sốt ruột, đem chân trước cào cào bệ cửa sổ, muốn nhìn tình hình bên trong? May mà nông xá nghèo túng, ốc xá xây không cao, bệ cửa sổ cũng khá thấp, hổ con có thể leo tới. Nàng lộ ra một đôi tai lông xù cùng một cặp mắt mê muội, nhìn vào bên trong. Ô cửa sổ thấp, bên trong tự nhiên cũng tối om, một lão phụ tựa vào giường may quần áo, nam đồng dựa vào bên cạnh bà ta, cũng không ồn ào bất mãn như lúc nãy, lại quấn quít lấy mẫu thân muốn nghe cố sự. Hắn lôi kéo góc áo mẫu thân không ngừng dây dưa, liếc mắt chợt thoáng nhìn thấy bên cửa sổ có một đầu mèo. Nam đồng xác nhận, quay đầu nhìn thẳng, đại miêu dường như sợ hết hồn, trợn to hai mắt, nhìn thẳng hắn mấy tức, sau đó vèo một cái chạy mất. Tiêu Duyên bị phát hiện rồi, kinh hồn bạt vía mà chạy đi. Chỉ là trong đầu vẫn rất nghi hoặc con dâu nuôi từ bé là cái gì. Nàng một đường chạy, một đường suy nghĩ, bên trong cái đầu nhỏ kia vẫn chưa nghĩ ra manh mối, liền phát hiện nàng lạc đường. Nàng mặc dù thường xuyên ra ngoài cùng Quân Dao, Quân Dao cũng không cấm nàng vào rừng chơi, nhưng chỉ chơi ở sườn núi, nàng đuổi theo tuyết hồ xuống núi, lại vào nông xá nghe lén một chốc, quay đầu muốn về nhà, liền phát hiện không biết nên đi về hướng nào rồi. Hổ con dừng lại, ngắm nhìn bốn phía, cây cối mọc thành bụi, đều là cảnh tượng giống nhau. Nàng cuống lên, ngao ô ngao ô mà kêu vài tiếng, lại bằng cảm giác mà lao nhanh như mũi tên về phía trước, nhưng vẫn chưa nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc. Hổ con vừa sốt ruột, vừa sợ hãi, chạy khắp núi, sắc trời dần tối lại, trong rừng có bóng cây che đậy, trời tối nhanh hơn, Tiêu Duyên rất sợ mình đi lạc, trở về không được, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Bỗng nhiên, nàng nghe thấy thanh âm quen thuộc. "A Duyên." Hổ con vội quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh kia, chỉ thấy Quân Dao đi về phía nàng. "Ngao ô!" Hổ con vội vàng nhào tới, bắt lấy váy của Quân Dao, nói: "Ôm, ôm." Quân Dao ôm lấy nàng, hổ con duỗi chân trước ra ôm cổ nàng, dùng cái đầu bù xù lông cọ Quân Dao, tràn đầy đều là ỷ lại cùng không muốn. Quân Dao nghiên cứu cổ kính nhập thần, chờ nàng nghỉ ngơi đã là hoàng hôn, A Duyên vẫn chưa trở về. Quân Dao sợ nàng có chuyện, vội phóng xuất thần thức đi tìm nàng, mới biết nàng lại chạy xa như vậy. Cũng không phải không khí, chỉ là hổ con sốt sắng ôm nàng như vậy, tiếng trách cứ đều nuốt vào, lại trách cứ bản thân. Đều oán nàng nhập thần quá mức, không phát hiện A Duyên chạy xa, khiến nàng ấy kinh hoảng như vậy. Quân Dao mềm nhẹ mà vuốt ve nàng, ôn giọng nói: "A Duyên đừng sợ, ta sẽ tìm được ngươi." "Ô ô." Tâm hổ con vẫn sợ hãi, vẫn không chịu buông móng vuốt. Quân Dao cười cười, trong lòng tràn ngập nhu tình, ôm nàng vào nhà. Vào trong nhà, trấn an tốt hổ con, Quân Dao mới hỏi: "A Duyên đi tới nơi nào?" Hổ con đáp: "Thúy, Thúy." Quân Dao không rõ: "Thúy Thúy là người nào?" Hổ con lại nói: "Hồ, ly." Nam đồng kia nói Thúy Thúy xấu, trong lòng Tiêu Duyên chỉ có tuyết hồ xấu, rất tự nhiên mà cho rằng Thúy Thúy chính là tuyết hồ. Quân Dao có đa trí thế nào, cũng không nghĩ ra Tiêu Duyên chạy xuống núi, nghe xong một phần lời nói như vậy, chỉ cho rằng nàng đặt tên cho tuyết hồ là Thúy Thúy, liền hùa theo nàng: "A Duyên thích Thúy Thúy, ngày mai lại đi bắt, có được hay không?" Hổ con cau mày, lắc đầu: "Không." Thúy Thúy xấu, làm nàng lạc đường. Quân Dao nở nụ cười, mi mục uyển ước, nàng chợt nhớ tới nàng vẫn chưa nói tên họ nàng cho A Duyên, lại nói với Tiêu Duyên: "Ta là Quân Dao." Sợ hổ con không hiểu, lặp lại: "Ngươi là Tiêu Duyên, ta là Quân Dao." Hổ con tỉnh tỉnh mê mê nói: "Quân, Dao." Tên của nàng từ A Duyên trong miệng thốt ra, tâm trạng Quân Dao một mảng mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve nàng, chầm chậm nói, từng chút một dạy nàng: "A Duyên gọi ta A Dao." Hổ con nhìn nàng, ánh mắt trong suốt mà đơn thuần, từng chữ từng chữ mà nói theo nàng: "A, Dao." Quân Dao vui vẻ, hôn nàng một cái. Hổ con ngây người, che mặt, chờ trận nóng trên mặt nàng chậm rãi rút đi, lại vội vàng ôm lấy cổ tay Quân Dao, lại kêu: "A, Dao." Nàng thích không hề giữ lại, Quân Dao toàn tâm dạy nàng, tiếng nói bi bô vừa thoát ra, không lại nói một ngày một lần như vậy nữa, lại hôn nàng một cái. Như vậy, hổ con vững vàng mà nhớ kỹ người này là A Dao. Vào đêm đi ngủ. Hổ con vẫn còn đang suy nghĩ chuyện con dâu nuôi từ bé. Nàng từ trong ổ lặng lẽ bò ra ngoài, theo ánh nến, nhìn Quân Dao nằm ở trên giường nhỏ một chút. Quân Dao nhắm mắt mà ngủ, hô hấp thanh cạn, tựa như vẫn chưa phát hiện nàng tỉnh lại. Hổ con nhẹ nhàng đạp móng vuốt trên sàn nhà, từng chút từng chút tới gần Quân Dao, đến trước giường, lại liếc nhìn Quân Dao, xác nhận nàng vẫn chưa tỉnh lại, liền nhảy lên giường, nhẹ nhàng dùng móng vuốt lay mở hầu bao bên hông Quân Dao, hầu bao là dùng gấm vóc bình thường dệt thành, hổ con móng vuốt sắc bén, lập tức lay mở hầu bao, hổ con lại cúi đầu, ngậm lấy hầu bao, đem vật bên trong đổ ra. Chỉ thấy mấy khối đá sáng lấp lánh, theo hầu bao trượt xuống giường nhỏ, có ánh sáng lấp lánh, cũng có hơi tốt một chút, sáng sáng. Hổ con trí nhớ tốt, lập tức nhận ra những viên đá lấp lánh này, chính là lúc trước A Dao dùng để đổi nàng làm con dâu nuôi từ bé gì đó. Nàng cúi đầu ngậm lên một khối, liền chạy vào trong vườn. Quân Dao mở mắt ra, nhìn hầu bao bị hổ con cắn mở ra cùng kim ngân rơi vãi đầy giường kia một chút, không khỏi kỳ quái, liền phóng xuất thần thức nhìn hổ con tha kim khối làm gì. Chỉ thấy Tiêu Duyên ngậm sáng viên đá sáng lấp lánh, thật nhanh chạy vào trong vườn, sau đó dừng lại, nhìn một vòng xung quanh, lộ ra vẻ thoáng chần chờ, sau đó nàng nhìn cái cây nào chơi đùa mỗi ngày kia, chạy về phía nó, dùng hai cái chân trước, nhanh chóng đào một cái hố thật dưới tang cây, sau đó lại ném kim khối kia vào, sau đó xoay người chạy vào nhà, ngậm khối tiếp theo, lại ném vào. Quân Dao không rõ, thầm nghĩ, A Duyên đang làm gì? Qua mấy lần, rốt cục cũng ném hết số đá sáng lấp lánh vào hố rồi, Tiêu Duyên chạy vào trong phòng, ngẩn ngơ nhìn số bạc còn sót lại một lúc, sau đó lại giống như lúc nãy ngậm lấy từng khối từng khối mang ra ngoài, ném vào trong hố. Tuy rằng A Dao chỉ dùng viên đá sáng lấp lánh đổi lấy nàng, nhưng có lẽ loại đá sáng sáng này cũng có thể đổi. Hổ con ném tất cả số đá vào hố, sau đó bắt đầu lấp hố. Nàng vẫn chưa biết con dâu nuôi từ bé là cái gì, thế nhưng hổ con rất thông minh, nàng suy tư thêm một chốc, liền phát hiện A Dao đổi nàng về, liền đối với nàng rất tốt, mà người trong phòng kia cũng nói không được bắt nạt Thúy Thúy, có thể thấy được con dâu nuôi từ bé không được bắt nạt, còn phải đối đãi thật tốt. Dục vọng chiếm hữu của ấu thú rất lớn, trong lòng nàng A Dao là của nàng. Nàng giấu số đá đi, A Dao liền không thể đi đổi lấy những con dâu nuôi từ bé khác nữa. Nàng ấy chỉ được phép có một nàng dâu nuôi từ bé là nàng đây, tương lai cũng chỉ có thể có một mình nàng là vợ. Hổ con bận rộn cả một đêm, cảm thấy hoàn thành một việc lớn, an tâm quay lại ổ mà an giấc, trong giấc mộng, A Dao không tìm được hòn đá, quả thực chỉ một đại miêu là nàng đây. Quân Dao thì lại kỳ quái, nàng thường ngày vẫn chưa ở trước mặt A Duyên dùng qua kim ngân, A Duyên đáng ra không thể nhìn thấy vật đó, vì sao lại đặc biệt chạy tới giấu chúng đi? Hài tử rất khó nuôi, hơi không chú ý, liền không biết nàng nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì. Năm đó ở chung với Tiểu Hán Vương một thời gian, tiểu điện hạ mặc dù thuần túy không tâm cơ, đến cùng đã hơn mười tuổi, rất nhiều chuyện đều hiểu, vì vậy nàng hiểu chuyện ngoan ngoãn, chưa bao giờ gặp rắc rối. Hổ con cũng rất ngoan ngoãn, nhưng nàng vẫn là một tờ giấy trắng, Quân Dao vẽ trên tờ giấy trắng đó, dạy hổ con một chút về thế gian này, nhưng có người, vào lúc nàng không hay biết, tự ý để lại trên tờ giấy này thứ gì đó. Quân Dao giận dữ, nói không chừng là có người thừa dịp nàng không để ý, muốn dạy hư A Duyên. Nàng ở trong đầu cấp tốc suy đoán một phen, người nào dám đến dẫn dụ hổ con, lại vì sao làm việc này. Nghĩ một đêm, quá nửa là mấy con đại yêu, muốn ăn cắp linh thú, dùng để tu luyện. Quân Dao tích trữ cảnh giác. Hôm sau, hổ con thức dậy muộn một chút, nàng ra khỏi ổ nhỏ, hoảng hốt phát hiện trên sàn rơi vãi rất nhiều bùn đất, nhất định là do nàng đã lưu lại vào đêm qua. Hổ con vội vàng nhìn trái nhìn phải, Quân Dao đã không còn ở trên giường nữa, dưới bếp truyền đến tiếng vang, A Dao hẳn là đang làm bữa sáng. Tiêu Duyên duỗi móng vuốt ra khảy mớ bùn đất kia, muốn xua chúng ra khỏi nhà, nhưng mà bùn đất nhỏ vụn, rất là giảo hoạt, nàng xua không được. Tiêu Duyên lo lắng, một năm trôi qua, nàng hiểu được, căn phòng là dùng để ngủ, luôn sạch sẽ, nàng làm bẩn, A Dao có lẽ sẽ tức giận. Quân Dao đã làm xong bữa sáng, thấy hổ con đối với bùn đất phát sầu, liền an ủi: "Không sao, chốc nữa quét sạch là được." Giọng nói của A Dao dịu dàng, không hề tức giận, Tiêu Duyên thở phào nhẹ nhõm, tâm linh non nớt sinh ra chút hổ thẹn, đầu cũng không dám nâng lên, lúc ăn uống, cũng như đang nhai sáp. Quân Dao nhìn nàng, thấy nàng như vậy, ngầm thở dài, A Duyên rất ngoan, lại còn có người muốn dạy hư nàng ấy. Nàng đưa tay sờ đầu hổ con, hổ con chà xát lòng bàn tay của nàng, sau khi được âu yếm, vui vẻ hơn một chút. Để tránh Tiêu Duyên vẫn lưu hổ thẹn, Quân Dao liền thi pháp, thay nàng, quét sạch mớ bùn đất kia. Bùn đất quét sạch, nàng cũng giúp đỡ bận bịu, Tiêu Duyên lúc này mới vui vẻ. Quân Dao liền thừa cơ hỏi: "A Duyên hôm qua ngoại trừ thấy Thúy Thúy, còn thấy cái gì?" Câu có chút dài, hổ con chăm chú lĩnh hội chốc lát, mới được ý của nàng. Nàng tất nhiên sẽ không dối gạt Quân Dao, liền muốn những gì nhìn thấy hôm qua đều nói một lần, làm sao nàng liền nói đều nói không rõ, càng không cần nói là tình cảnh dài như vậy. Quân Dao tự nhiên cũng biết, ôn thanh an ủi: "Từ từ nói, không vội." Hổ con được cổ vũ, quả thực không vội, nàng suy tư hồi lâu, mới vô cùng nghiêm túc nói: "Đồng, dưỡng, tức [1]." [1] Đồng dưỡng tức (童养媳): Con dâu nuôi từ bé. Tác giả có lời muốn nói: Hổ con của chúng ta rất thông minh, sẽ không bị lừa gạt đi.
|
Chương 102.
"Quả đào."
Ngày hôm đó trời trong vắt, cái lạnh mùa đông vẫn còn sót lại, ánh nắng mùa xuân rọi khắp, tuyết đọng trong vườn tan đi hơn nửa, cỏ dại khô vàng bị tuyết lớn che phủ cả mùa đông, cuối cùng cũng có thể thấy ánh mặt trời. Đất đai ướt tí tách, mấy chỗ tuyết đọng còn chưa tan hết phản chiếu nhật quang [1], rạng ngời rực rỡ. [1] Nhật quang (日光): Ánh nắng mặt trời. Trong phòng bùn đất đều đã quét sạch, Quân Dao an vị ở một bên giường mềm, hổ con ngồi ở trước người nàng, ngửa đầu nhìn nàng. Quân Dao lại sững sờ một chút, trong lòng không rõ, dung sắc vẫn bình tĩnh tự nhiên, lại hỏi: "Nàng dâu nuôi từ bé là ai?" Hổ con tốc độ nói chậm, từng chữ từng chữ nói rõ ràng, đáp: "A ~ Duyên ~ " Quân Dao không khỏi mỉm cười, nhịn ý cười, ôn nhu hỏi: "Vậy A Duyên là nàng dâu nuôi từ bé của ai nhỉ?" Hổ con không rõ, mê hoặc mà nhìn nàng, không biết nàng vì sao biết rõ còn hỏi, miệng vẫn nghiêm túc đáp: "A ~ Dao ~ " Quân Dao xoa xoa đầu chú hổ của nàng, trong lòng đại khái cũng hiểu được vì sao đêm qua A Duyên lại giấu đi chỗ kim ngân kia. Con dâu nuôi từ bé, phần nhiều là nhà bần cùng khốn khổ ở nhân gia, chọn trúng nữ nhi nhà người khác, vào lúc còn nhỏ, hoặc lấy tiền tài, hoặc lấy ngô mà đổi lấy. A Duyên có lẽ còn nhớ lúc nàng ấy còn rất nhỏ, nàng lấy hai thỏi vàng dùng để đổi lấy nàng ấy từ hộ săn bắn. Nàng ấy giấu kim ngân đi, chính là không cho nàng đổi lấy những con hổ khác về. Quân Dao vuốt ve nàng, khen nàng: "A Duyên ngoan." Tiêu Duyên hài lòng, cọ cọ nàng, lông tơ mềm mại cọ vào lòng bàn tay Quân Dao, ngứa một chút, lại rất mềm mại. Quân Dao lại chợt nổi lên tâm chơi đùa, lại hỏi Tiêu Duyên: "A Duyên cũng biết nàng dâu nuôi từ bé là cái gì?" Hổ con đàng hoàng mà lắc đầu, lại vội vàng dùng chân trước ôm lấy cổ tay Quân Dao, ý bảo nàng muốn biết. Trong mắt Quân Dao bao hàm ý cười sâu sắc, nói với nàng: "A Duyên làm nàng dâu nuôi từ bé của ta, phải nghe lời ta." Hổ con vừa nghe, trịnh trọng gật đầu, nàng muốn nghe theo A Dao, có làm nàng dâu nuôi từ bé hay không đều phải nghe. Quân Dao lại nói: "Không được ngắm nhìn những loài hoa khác." Câu này hổ con liền có chút mờ mịt rồi, nàng vẫn không biết Quân Dao là cây đào, tự nhiên cũng không hiểu vì sao là những loài hoa khác, nhưng vẫn gật đầu: "Không, xem." Quân Dao sờ sờ gáy hổ con, ý cười trong mắt trầm xuống, dần dần trở nên ôn nhu, nói với Tiêu Duyên: "Còn phải đời đời kiếp kiếp không chia cách." Tiêu Duyên vẫn nghiêm túc gật đầu, nàng không biết cái gì gọi là đời đời kiếp kiếp, nhưng nàng rất kiên định, nàng quyết tâm không muốn cùng A Dao chia lìa. Tiêu Duyên còn nhỏ, đối với cái gì đều là kiến thức nửa vời, nhưng Quân Dao vẫn tin tưởng lời của nàng, đem đáp ứng của nàng xem như lời hứa hẹn, nhớ ở trong lòng. Tiêu Duyên lại có chút cuống lên, A Dao vừa rồi nói đều là nàng phải như thế nào, nhưng không có nói bản thân nàng nên làm gì, vội hỏi: "Ngươi, thì, sao?" Quân Dao nói với nàng: "Thế A Duyên muốn cái gì?" Hổ con nghiêm nghị: "Hôn, hôn." Sau đó dừng lại, nghiêm túc suy nghĩ chốc lát, nói tiếp: "Hai, lần!" Nàng không muốn chịu thiệt, nàng nghĩ đến nàng làm nàng dâu nuôi từ bé của A Dao, A Dao không thể mỗi ngày chỉ hôn nhẹ nàng một cái, ít nhất phải hai lần mới được. Quân Dao không nhịn được cười, tất nhiên là đáp ứng nàng. Hổ con hài lòng, cảm thấy A Dao thật tốt, nhào vào trong ngực nàng, muốn nàng ôm. Canh giờ còn sớm, ánh nắng ấm áp, Quân Dao cùng Tiêu Duyên nói chuyện hồi lâu, nhưng vẫn không biết nàng từ đâu nghe được chuyện nàng dâu nuôi từ bé, hổ con ngôn từ chậm rãi, hơn nửa hình dung không hiểu, Quân Dao suy nghĩ một chút, liền để Tiêu Duyên mang nàng đến chỗ hôm qua. Ngày hôm qua Tiêu Duyên lạc đường, nàng không nhớ rõ đường về nhà, nhưng nhớ đường đến chỗ kia, mang Quân Dao đi một hồi. Quân Dao nhìn thấy nông xá kia, trong lòng tất nhiên đã sáng tỏ, quá nửa là A Duyên đi nhầm vào nhà người ta, nghe lén người ta nói chuyện. Biết được không phải có người ý định dạy hư A Duyên, Quân Dao yên lòng, cùng hổ con về nhà. Hổ con cởi mở, thân hình lại linh hoạt, dọc theo đường đi, hoặc nhảy vào bụi cỏ, hoặc truy đuổi thú nhỏ gặp được, làm không còn biết trời đâu đất đâu. Nhưng bất luận nàng ham chơi bao nhiêu, nàng vẫn chạy quá xa Quân Dao, vẫn duy trì một khoảng cách Quân Dao gọi nàng liền có thể nghe được. Quân Dao thấy nàng vui vẻ, tự nhiên cũng không cấm cản nàng, tùy ý nàng tận hứng. Không ngờ nhảy vào một chỗ trũng sau bụi cây, rất nhanh lại chui ra, đã biến thành một chú hổ con lấm tấm bùn đất. Sau bụi cây là một vũng bùn, mấy ngày gần đây băng tuyết tan rã, trong vũng bùn kết một tầng băng cũng tan rã, lại lần nữa lầy lội, Tiêu Duyên không biết, nhảy vào, lăn một thân bùn đất. Nàng ngơ ngác mà đi ra, lông tơ trắng nõn trước kia đen sì, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dính bùn, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy. Quân Dao sững sờ, lập tức cười khẽ, nói: "Bẩn hài tử." Bẩn hài tử không dám nghịch ngợm nữa, cúi đầu ủ rũ theo sát phía sau Quân Dao. Quân Dao nhìn nàng, lắc lắc đầu, nhưng không có tức giận, mà là vô tận cưng chiều trong đó. Con suối băng còn chưa tan hết, băng tan một nửa trôi nổi trên mặt nước, lúc này suối nước, rét lạnh nhất, tự nhiên không thể dùng để thanh tẩy. Quân Dao dẫn Tiêu Duyên thẳng về nhà. Tiêu Duyên trên người bẩn thỉu, vào trong nhà, liền chờ đợi ngoài vườn, cũng không vào nhà, chỉ lo lắng làm bẩn phòng ở. Linh thú thông minh, tuyệt đối không phải nói ngoa, rất nhiều chuyện chỉ nói một hồi, nàng có thể hiểu được, mà nhớ ở trong lòng. Quân Dao tự nhiên là đi đun sôi nước, sau đó thêm nước lạnh, thành nước ấm, lại cho hổ con thanh tẩy. Lông tơ mềm mại dính đầy bùn đất, rất khó chịu, hổ con đứng trong chậu gỗ cũng không nhúc nhích, tùy ý Quân Dao xối nước lên người nàng, sau khi đổi ba lần nước sạch, trên người hổ con mới lại sạch sẽ. Chỉ là lông tơ nguyên bản mềm mại xõa tung dính nước, dính sát trên người nàng, thân hình hổ con có vẻ càng nhỏ hơn, Quân Dao không khỏi nhớ tới lần đầu gặp nàng, người nàng nho nhỏ, có thể nâng trong lòng bàn tay. Một năm qua, cũng không đem hổ con nuôi lớn, nàng lúc này so với khi đó, cũng không hơn bao nhiêu. Quân Dao vừa nghĩ, trên tay càng nhẹ xuống, sợ làm đau thân thể nhỏ bé của nàng. Hổ con híp mắt, cực kỳ thoải mái, nàng chủ động nằm xuống, lộ ra bụng nhỏ, nơi này cũng phải sờ sờ. Lông tơ trên bụng là ngắn và mềm mại nhất, chỉ mỏng manh một tầng, cảm giác tốt nhất. Quân Dao sờ sờ nàng, mãi đến tận khi nàng thoả mãn, mới ôm nàng ra, thi pháp hong khô da lông cho nàng, để tránh cho nàng cảm lạnh. Hổ con ngày ngày ở chung với Quân Dao, đối với pháp thuật tập mãi thành quen, cũng không cảm thấy kỳ quái, Quân Dao đi thu dọn chậu gỗ, nàng lăn lộn trong phònh, tự mình chơi đùa. Lại qua nửa tháng, hồi xuân đại địa, vạn vật trong rừng từ từ thức tỉnh, cỏ dại khô vàng dần dần trở nên xanh biếc, cây cối trọc lốc cũng đâm chồi mầm xanh. Quân Dao vốn định đến mùa xuân, nếu như lũ yêu vẫn chưa tìm ra tung tích động phủ của Đàm Quang đạo nhân, nàng liền tự thân đi tìm một hồi, nhưng Tiêu Duyên đã Khải Trí, việc này liền không sốt sắng nữa, nàng trước tiên đem phương pháp tu luyện dạy cho Tiêu Duyên. Hổ con hoạt bát hiếu động, làm cho nàng yên tĩnh, chuyên tâm tu luyện, có thể xưng là khó khăn. Nàng ngồi trong phòng một lúc, ánh mắt không tự chủ được tung bay ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ cảnh xuân đẹp đẽ, con bướm bay lượn, bách chim hót vang, rất là náo nhiệt, hổ con muốn ra ngoài chơi. Quân Dao trong ngày thường đối với nàng vạn phần sủng ái, vậy mà liên quan đến tu luyện, liền trở thành nghiêm sư, nửa điểm không chịu nhả ra. Hổ con rất ủ rũ, nhưng trí nhớ của nàng vô cùng tốt, lúc nào cũng đều nhớ rõ nàng đã đáp ứng phải nghe lời A Dao, mà sau khi nghe A Dao nói, nàng còn rất tự giác bổ sung thêm không thể để cho A Dao tức giận, ngoan ngoãn ở ngay trong phòng theo Quân Dao học tập. Nhưng loài thú thiên tính hiếu động, huống hồ Tiêu Duyên còn nhỏ, làm gì ngồi được đây, nàng rất nỗ lực khắc chế rồi, ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ. Một ngày, một con hươu sao choai choai chạy qua vườn, hổ con nghe thấy được tiếng vang, vội vàng quay đầu nhìn xem. Hươu con dáng người linh động, tự do tự tại, qua lại trong rừng. Trong mắt hổ con lộ ra ước ao, một đường nhìn theo hươu con biến mất vào trong rừng, mới quay đầu lại. Vừa quay đầu lại, chỉ thấy Quân Dao đang nhìn nàng, hổ con sốt sắng, vội vã bày dáng vẻ ta không có thất thần, ta chỉ xoay cổ một hồi đến, đoan đoan chính chính mà ngồi đó, giả vờ làm học trò ngoan. Quân Dao vẫn chưa trách cứ nàng, nàng biết nàng ấy có thể ngoan ngoãn ngồi ở đây, đã là rất hiểu chuyện rồi, đến nỗi thất thần lại là thiên tính của loài thú, sao có thể trách A Duyên đây. Lúc qua tháng ba, lại đến lúc hoa đào nở rộ. Quân Dao ngoắc ngoắc tay, ra hiệu Tiêu Duyên đến gần. Tiêu Duyên khiếp đảm, sợ nàng ấy phát hiện nàng không nghiêm túc, muốn phê bình nàng. Mặc dù không thích chết dí ở trong phòng, nhưng Tiêu Duyên biết Quân Dao mọi chuyện đều vì tốt cho nàng, sẽ không hại nàng. Hổ con chột dạ biết sai, đến gần Quân Dao, không dám nói lời nào. Không ngờ Quân Dao lại không trách nàng, trái lại ôn nhu nói: "Chờ A Duyên học tốt một phần này, có thể tập hợp nhật nguyệt quang hoa là linh khí, ta liền hiện ra bản thể, chơi đùa cùng A Duyên có được không?" Hổ con đầu tiên là ánh mắt sáng lên, sau đó lại hiếu kỳ nói: "Bản thể?" Qua tháng ba, nàng ngôn từ lưu loát hơn chút, vẫn không nói được câu dài, nhưng không lại nói từng chữ từng chữ nữa rồi. Quân Dao gật đầu: "A Duyên có bản thể, là chú hổ con, ta tự nhiên cũng có bản thể, bản thể của ta là cây đào." Cây đào. Hổ con biết, trong núi có cây đào dại, có thể kết quả, năm ngoái nàng nếm thử, ngọt ngào thủy nhuận, ăn rất ngon, chỉ là A Dao chỉ cho nàng một quả, thì không cho nàng ăn. Hổ con cao hứng, vội vàng nói: "Muốn chơi." Dừng một chút, lại bổ sung: "Muốn ăn." Tác giả có lời muốn nói: Quả đào, muốn ăn không.
|
Chương 103.
"Không đau."
Có thể có được khích lệ cùng A Dao chơi đùa, Tiêu Duyên học tập trở nên chăm chỉ. Hổ con chăm chỉ không dễ, nhưng cây cỏ chim muông ngoài cửa sổ, còn lâu mới có thể quan trọng bằng chơi đùa cùng A Dao trong lòng nàng, dù cho tình cờ vang động hấp dẫn chú ý, nàng cũng liền vội vàng đem tâm thần của mình kéo trở về. Quân Dao vẫn chưa lập tức dạy Tiêu Duyên làm sao thổ nạp, mà trước tiên truyền thụ công pháp cho nàng, công pháp sâu sắc khó hiểu, hổ con vài câu hơi phức tạp đều nghe không hiểu, càng không cần nói công pháp ẩn chứa hàm nghĩa đại đạo cỡ này, Quân Dao lại tách ra từng câu, giải thích cho nàng. Công pháp khẩu quyết, chính là cơ sở, quan trọng vô cùng. Chỉ là Tiêu Duyên còn nhỏ, đạo lý sâu xa trong đó, Quân Dao cật lực nói thật dễ hiểu, vẫn có rất nhiều không thể lĩnh ngộ, đây cũng không phải do nàng ngu dốt, mà là kiến thức thiếu hụt, thí dụ như một đứa trẻ mới chỉ vừa cất bước, nói đạo lý với nó, nó cũng không thể hiểu rõ được. Quân Dao trái lại không coi đây là trở ngại, Tiêu Duyên thông tuệ, đã gặp qua thì không quên được, đã vào tai thì không thể mất, nói đạo lý cho nàng nghe, lúc này nàng không rõ, nhớ ở trong lòng, tương lai tu luyện, tự nhiên sẽ lĩnh ngộ, như vậy, càng có thể sự bán công bội [1]. [1] Sự bán công bội (事半功倍): Làm ít công to. Quân Dao truyền thụ như thế, Tiêu Duyên khắc sâu trong lòng, qua hơn nửa tháng, sắp nói hết công pháp trong phần Khải Trí này. Tiêu Duyên là linh thú, Quân Dao tự nhiên không dám lấy phương pháp tu luyện của bản thân nàng dạy cho nàng ấy, cái nàng dạy chính là một quyển công pháp đạt từ bí cảnh, chính là một tàn bản [2], chỉ đến đầu Trúc Cơ mà thôi. Lúc đó nàng đã Hóa Hình, tất nhiên không cần dùng đến, nhưng đơn giản đảo qua, chỉ cảm thấy lấy đạo hạnh của yêu tu Hóa Hình kỳ như nàng, vẫn cảm thấy khá huyền bí, tế phẩm chi hạ, bên trong tựa như chứa đựng vô tận ý nghĩa, vì vậy liền để lại. [2] Tàn bản (残本): Bản thiếu. Loáng một cái đã qua đi ba ngàn năm, nàng có được hổ con, mới nhớ tới phần công pháp này, lại một lần nữa lấy ra cẩn thận nghiên cứu, lại hướng về Hồ Liêm đòi một quyển công pháp Hổ tộc sử dụng so sánh, mới biết quyển công pháp này sợ là vào thời thượng cổ, đại năng tả tựu, đặc biệt dùng cho linh thú tu luyện. Quân Dao tất nhiên là vui mừng, tự phí chút công phu để hiểu rõ phần công pháp này, sau đó dạy cho hổ con. Chỉ là Trúc Cơ sau đó thiên chương không trọn vẹn, vẫn cần đi tìm trọn vẹn mới được. Tiêu Duyên đều ghi nhớ những gì Quân Dao nói cho nàng, bài tập hôm nay liền coi như kết thúc. Sắc trời còn sớm, Quân Dao nghĩ trói buộc A Duyên hơn nửa tháng, hiếm thấy hôm nay được nghỉ sớm, không bằng để nàng ra ngoài chơi. Hổ con dù sao vẫn ham chơi, vừa nghe Quân Dao cho phép nàng ra ngoài, rất vui vẻ mà đi rồi. Nàng vẫn như cũ chạy đến trước cái cây ngoài sân kia, nhưng không có lập tức muốn leo lên nó, mà ngơ ngác nhìn nó một lúc. Hổ con vẫn chưa lớn thêm, một con nho nhỏ, tâm tính cũng không có bao nhiêu biến hóa, vẫn trẻ con mờ mịt giống lúc nhỏ. Cái cây này nàng từ ngày đông leo đến ngày xuân, từ đầu đến cuối không có thành công. Hổ con vốn cũng không vội, nhưng Quân Dao đáp ứng sẽ chơi với nàng thì lại khác. Nếu A Dao hiện ra bản thể chơi với nàng, nàng cũng không bò lên nổi, vậy làm sao chơi với nàng ấy đây? Hổ con cảm thấy thất bại thật sâu, không muốn leo cây nữa, chậm rì rì mà đi vào trong rừng, thân thể nhỏ bé lông xù tràn ngập thâm trầm. Cánh rừng gần nhà nàng đi quen rồi, mỗi một nơi đều quen thuộc, hổ con liền loạn xạ mà đi, chỉ là loài hổ thiên tính hoạt bát, chưa thất bại bao lâu, lại trở nên hưng phấn, đập con bướm, đuổi con thỏ, qua lại khắp nơi trong rừng. Nàng đuổi theo một con sói nhỏ, chạy đến bên khe suối, trong khe suối băng đã tan hết, nước chảy róc rách, gió mát vang vọng, sự chú ý của hổ con lại bị suối nước hấp dẫn, vứt bỏ sói nhỏ, đến bên dòng suối bắt cá. Có lẽ mùa đông vừa qua đi, cá vẫn chưa nếm trải được ấm áp ngày xuân, đều hiền hiền, hổ con nhìn chằm chằm mặt nước, chờ đúng thời cơ, thật nhanh vung móng vuốt ra, tóm lấy một con cá. Con cá không nhỏ, nàng vui vẻ ngậm vào trong miệng, muốn mang về ăn cùng A Dao. Hổ con đang muốn xoay người, đi về nhà, đối diện trong rừng một con mèo đi ra, hấp dẫn sự chú ý của nàng. Con mèo kia kích cỡ tương đương nàng, phía sau có một con hổ đang đuổi theo nó, nó chạy thật nhanh, chạy đến trước con suối, đột nhiên xoay người, chạy đến một thân cây gần nó nhất. Thân cây kia to khỏe, lá tươi tốt xanh biếc, so với cái cây Tiêu Duyên chơi đùa kia phải lớn hơn nhiều. Tiêu Duyên ngưng thở, chớp mắt một cái cũng không chớp mà nhìn con mèo kia, chỉ lo bỏ qua mỗi một cái động tác của nó. Chỉ thấy chân trước con mèo kia bám vào thân cây, thân thể nâng lên, chân sau nhẹ nhàng giẫm một cái, cả con mèo đều kề sát ở trên cây rồi, móng vuốt của nó sắc bén, dáng điệu uyển chuyển, chỉ chốc lát sau liền bò từ thân cây lên tán cây, ngồi xổm trên một cành cây khá chắc chắn, nhìn xuống bên dưới, thần thái khá là kiêu căng. Mãnh hổ đuổi theo nó leo lên cây không được, ở dưới tàng cây bồi hồi, hoặc đánh thân cây, hoặc gào thét với con mèo kia, con mèo kia vẫn không nhúc nhích, tựa như một tượng đá xinh xắn, ngồi xổm ở trên cây. Một mèo một hổ đối lập hồi lâu, cuối cùng con hổ bắt nó không được, cảm thấy vô vị, chậm rãi rời đi. Con mèo thấy nó rời đi, vẫn chưa lập tức leo xuống, mà là ở trên cây chờ đợi một lúc, hai mắt trợn tròn lên, lỗ tai dựng đứng, lắng nghe bốn phía, xác nhận con hổ đã đi thật, mới linh hoạt nhẹ nhàng mà nhảy xuống khỏi thân cây. Trước khi rời đi, nó nhàn nhạt liếc qua hổ con bên con suối một chút, bình tĩnh khoan thai mà bước đi, rất có phong độ của tôn sư. Hổ con trợn to mắt ngoác mồm, trong lòng không phục lắm, nàng cùng con mèo kích cỡ tương đương, nó leo lên cây, dựa vào cái gì nàng leo không được, nàng nhất định cũng có thể học được. Hổ con âm thầm nắm tay, ngậm cá chạy vội về nhà, đem cá giao cho Quân Dao, liền lại chạy đến trước cây. Nàng cũng không vội động, mà ở trong đầu cẩn thận hồi tưởng thân pháp của con mèo kia một phen, sau đó thoáng lui về phía sau vài bước, học dáng dấp người ta, chạy lên trước, chân trước giơ lên, chân sau đạp lấy, cũng duỗi ra móng vuốt sắc bén, nắm lấy thân cây. Phù một tiếng, hổ con lại té xuống đất. Nàng đứng dậy, không tức giận chút nào, một lần nữa thử lại. Một buổi trưa, nàng học theo thân pháp của con mèo kia, không ngừng nhảy lên cây, nhưng trước sau vẫn không thành công. Hổ con ủ rũ, bằng mọi cách nhớ lại, vẫn không biết mình sai ở đâu. Quân Dao thấy nàng không vui, không thể thiếu đến dỗ dành nàng. Hổ con mệt mỏi nói: "Ăn cá." A Dao làm cá, ăn thật ngon. Quân Dao nói: "Được." Hổ con lại nói: "Nướng." Cá nướng lên, A Dao sẽ xé thịt cá đút cho nàng, tốt nhất. Quân Dao vẫn nói: "Nghe theo A Duyên." Hổ con tinh thần chấn động, lập tức đem chuyện hôm nay lại không thể leo lên cây quăng ra sau đầu, theo Quân Dao đi xuống bếp nướng cá. Công pháp đã dạy xong, tiếp đó chính là thực hành mà thôi. Hôm sau, Quân Dao bắt đầu dạy Tiêu Duyên phương pháp thổ nạp. Thổ nạp chính là cốt lõi, ban đầu là nói đem linh khí đưa vào trong cơ thể, bồi dưỡng đan điền. Bây giờ thì lại muốn thêm một bước, đem nhật nguyệt quang hoa đưa vào đan điền chuyển hóa thành linh khí, sau đó vận chuyển khắp cơ thể, đả thông gân mạch toàn thân, làm cho linh khí thông suốt. Tu sĩ lần đầu nhập đạo, học phương pháp thổ nạp này khá khó, bởi vì thân thể chúc trọc, trọc khí trong cơ thể vô số, huyệt đạo gân mạch tắc rất nhiều, linh khí vào cơ thể, không thể thông suốt như thường, vận hành linh khí, gân mạch bị nghẹt, đau đớn khó nhịn. Nhưng mà một khi đã luyện thành, tựa như sống lại, gân mạch thông suốt, dáng điệu uyển chuyển, tựa như chim bay. Vì vậy, yêu giới cũng đưa linh khí vào, từng chút từng chút thanh tẩy bản thân, gọi là luyện thể. Linh khí chuyển động từng vòng trong cơ thể, kì thực là rèn luyện thân thể. Thông thường, cần luyện tập hơn hai mươi năm, mới có thể vận chuyển linh khí tự nhiên. Quân Dao ôm hổ con sờ sờ, giải thích với nàng tình trạng kế tiếp: "A Duyên dũng cảm không?" Hổ con thần thái kiên nghị, nghiêm nghị nói: "Dũng cảm." Quân Dao nhân tiện nói: "Vậy chốc nữa, nếu đau, nhịn một chút, có được hay không?" Hổ con gật đầu: "Được." Nàng dũng cảm, không sợ đau, sẽ nhịn được! Mỗi lần đáp ứng một câu, Tiêu Duyên liền như hoàn thành một lời hứa nặng tựa Thái Sơn, trịnh trọng mà nghiêm túc. Quân Dao nhìn thấy mà buồn cười, nhưng trước sau vẫn lo lắng cho nàng nhiều hơn, sờ sờ sau gáy trơn mềm của nàng, lại dặn dò: "Nếu thật sự đau, liền dừng lại." A Dao quan tâm nàng, con mắt hổ con sáng sáng, cao hứng đáp ứng. Tiếp đó, chính là Quân Dao làm mẫu cho nàng trước, sau đó tự nàng học lấy. Hổ con thiên tư cao, một đoạn tập hợp nhật nguyệt quang hoa, chỉ cần học nửa ngày là được. Tiếp đó thổ nạp liền khó nhiều lắm, người thiên tư kém một chút, học hơn mười năm chưa chắc đã biết, cũng đúng. Tình trạng cỡ này, chính là cùng tiên đồ vô duyên. Quân Dao không vội, buổi chiều vẫn chưa dạy bước kế tiếp, mà chỉ huy hổ con sáng sớm rèn luyện, hôm sau lại dạy nàng thổ nạp. Hổ con bài học chặt chẽ, lại cũng có thể thích ứng tốt, chưa bao giờ kêu mệt. Hôm sau trời vừa sáng, ăn uống xong, Quân Dao sẽ dạy nàng làm sao thu gom quang hoa vào đan điền rồi sau đó chuyển đổi thành linh khí. Một đoạn này, chỉ có cây cỏ cùng loài thú mới có thể, người lại không thể. Mà giữa cây cỏ cùng thú vật, cây cỏ càng dễ thích ứng, mặc dù loài thú cũng có thể, nhưng học, liền rất vất vả, lúc luyện thể, lại đau tận xương cốt, giống như bóp nát toàn bộ thân thể để tái tạo lại vậy. Tiêu Duyên cẩn thận hồi tưởng lại công pháp Quân Dao dạy nàng mấy ngày trước một lần nữa, lại chăm chú nhìn Quân Dao làm như thế nào một lần, chờ nàng học xong, liền đến phiên nàng thử nghiệm. Quân Dao ở bên cạnh, chốc lát cũng không dám phân tâm mà trông chừng Tiêu Duyên. Người trần mắt thịt, chỉ có thể nhìn thấy một chú hổ con đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn, nửa ngày cũng không nhúc nhích một cái, Quân Dao lại có thể nhìn ra, ánh sáng nhàn nhạt như đom đóm bay lượn thành đàn ngày hè lúc sáng lúc tối chuyển động tại đan điền của Tiêu Duyên. Tiếp đó, những con đom đóm kia chậm rãi di chuyển ra chính giữa, tốc độ di chuyển của chúng thật chậm, thế nhưng khá chắc chắc, lúc đến trung tâm đan điền rồi, dần dần hình thành một đạo khí lưu vô sắc. Đây chính là linh khí! Quân Dao đại hỉ, trên mặt lại thận trọng, âm thầm phóng xuất thần thức, bao phủ lấy Tiêu Duyên, chỉ chờ nàng có cái gì không đúng, liền lập tức cứu giúp. Linh khí vừa mới tụ thành, lưu chuyển tại đan điền. Chờ Khải Trí kỳ mãn, những linh khí này lại tùy ý lưu chuyển toàn thân, mới đầu, nhưng chỉ có thể đi về phía tâm thất, có thể lưu chuyển ra một tấc, đều hiếm thấy. Hai mắt nhẹ đóng của hổ con run rẩy, Quân Dao căng thẳng trong lòng, lập tức, lại cả kinh, chỉ thấy đạo linh khí kia không trở ngại chút nào mà chuyển động, thẳng đến tâm thất, ngay sau đó, lại vào trong phổi, đem lục phủ ngũ tạng đều lưu chuyển một lần, một đường hạ xuống, thông thuận. Chờ lưu chuyển một vòng xong xuôi, lại chưa đến hai canh giờ, hổ con mở mắt ra, nửa là mê hoặc, nửa là thở phào nhẹ nhõm, ngơ ngác nói: "Không đau."
|
Chương 104.
"A Dao, của ta."
Nỗi khổ lúc luyện thể, Quân Dao tự thân trải qua, tự biết đau đớn trong đó. Hổ con dễ dàng vận chuyển một vòng, dễ như ăn bánh, sao có thể không khiến người ta kinh ngạc. Sáng sớm thức dậy, A Dao đã nói, hôm nay chỉ cần thử một lần ở trong đan điền hóa thành linh khí liền có thể. Nhưng nàng không chỉ đem nhật nguyệt quang hoa hóa thành linh khí, còn muốn vận chuyển linh khí một vòng, làm rất khá rồi. Tiêu Duyên đoan đoan chính chính mà ngồi, giơ vuốt phải lên đặt trên gối Quân Dao, đầy mặt chờ mong. Quân Dao thấy vậy, tạm bỏ xuống đầy bụng nghi vấn, sờ sờ móng vuốt của hổ con, khen nàng: "A Duyên thật là lợi hại." Hổ con nâng ngực nhỏ, gật gật đầu: "A Duyên lợi hại." Quân Dao mấy tháng liền trói buộc nàng ở trong phòng, dạy nàng tu luyện, nàng không biết tu luyện là cái gì, thậm chí tiên nhân như thế nào, đều nửa điểm cũng không biết, cũng rất chắc chắc A Dao nhất định là vì muốn tốt cho nàng, nỗ lực khắc chế thiên tính, ngồi ở trong phòng, cũng không làm phiền muốn đi chơi. Nếu như, nàng cũng không biết bản thân mình thiên phú trác tuyệt, khiến người ước ao, chỉ vì hoàn thành bài học Quân Dao giao cho nàng mà cao hứng, bởi vì Quân Dao khen nàng mà đắc ý. Hổ con khôn ngoan ỷ lại như thế, Quân Dao sao có thể không biết được, nghĩ đến mấy ngày trước đáp ứng nàng, hỏi: "Ta chơi với A Duyên, có được hay không?" Tiêu Duyên còn chưa phản ứng lại, chỉ là A Dao làm cái gì cũng tốt, bản năng gật đầu: "Được." Nói xong, mới nhớ tới Quân Dao nói với nàng, nàng học xong tập hợp nhật nguyệt quang hoa thành linh khí, sẽ hiện ra bản thể chơi với nàng, Tiêu Duyên học dáng vẻ con thỏ nhỏ, nhảy nhót liên hồi, luôn mồm nói: "Muốn chơi, muốn chơi." Nàng không che lấp vui mừng của bản thân chút nào, trong con ngươi Quân Dao nhìn nàng tràn đầy ôn nhu, vẫy vẫy tay với nàng, đứng dậy, ra khỏi phòng. Tiêu Duyên theo sau Quân Dao, nàng quá nhỏ, phải ngẩng đầu lên, mới có thể nhìn thấy mái tóc đen tuyền của Quân Dao. Tóc sơ thành búi, đoan trang mà ôn nhu. Nàng mặc quần áo thanh sắc, huyền hắc vân lý [1], không đeo bội, cũng không mang trâm cài, nhưng không hao tổn vẻ khoan thai của nàng chút nào, ngược lại càng có vẻ đạm bạc yên tĩnh. [1] Lý (履): Giày. Hổ con còn không biết cái gì là đạm bạc, cái gì là đoan trang, nhưng nàng chính là thích ngắm nhìn Quân Dao, lúc này cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt. Quân Dao vào trong viện, tìm một chỗ đất trống đứng lại. Tiêu Duyên chạy tới, Quân Dao cong người xuống sờ sờ đầu nàng, ôn nhu nói: "A Duyên đứng xa một chút." Hổ con nghe lời lui lại, ánh mắt trước sau vẫn ở trên người Quân Dao. Quân Dao khẽ cười cười, nhưng trong lòng không khỏi hồi ức, lần để A Duyên nhìn nàng nở rộ, là trước đây rất lâu. Nàng nghĩ tới, là đời thứ hai của các nàng, điện hạ tuổi già, tâm tâm niệm niệm cây đào nhìn thấy trong chùa Nghiễm Bình năm đó, quấn quít lấy nàng, muốn nhìn một lần nữa. Khi đó, điện hạ tóc đã bạc phơ, nhưng vẫn mang tâm tính của hài tử, tình cờ tâm huyết dâng trào, cũng giống như trẻ con, lôi kéo vạt áo của nàng, nhẹ giọng khẩn cầu: "Để ta nhìn một chút đi, có được hay không?" Quân Dao nhìn Tiêu Duyên, hổ con ở trước người của nàng ngoài ba trượng ngoan ngoãn ngồi xuống, con mắt của nàng đen láy, tựa như ngậm lấy một vũng xuân thủy, ướt át mà trong suốt, không uy vũ như loài hổ chút nào, cũng tựa như một mèo con con ngoan ngoãn. Quân Dao ngắt quyết. Ánh nắng đổ xuống, trong rừng tiếng chim hót thỉnh thoảng truyền đến, lại có gió xuân lướt nhẹ qua, lay động ngọn cây, trong rừng vang lên tiếng rào rào, dáng vẻ xuân quang tốt đẹp. Tiêu Duyên nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Quân Dao, chỉ thấy Quân Dao từ từ trong suốt, thân hình của nàng tản ra một chút, như muốn hóa thành vô số quang điểm, tiêu tan trong gió, Tiêu Duyên cả kinh, cho rằng Quân Dao liền sắp biến mất rồi, trong lòng đột nhiên đau xót, nỗi sợ mất đi nàng ấy hiện đầy trong lòng nàng, liền muốn nhào tới trước, đã thấy đông đảo quang điểm kia tái tạo, dần dần mà tạo thành một cây đào, thân cây lại mơ hồ trở nên rõ ràng, từ trong suốt trở nên chân thực mà tồn tại. Đây là bản thể của A Dao. Từ hình người hóa làm bản thể, chỉ trong nháy mắt mà thôi, chỉ là Tiêu Duyên nửa điểm cũng chưa từng phân thần mà chăm chú nhìn xem, mới cảm giác dài đăng đẳng. Nàng đã biến thành cây đào, thật sự mà ở đây, Tiêu Duyên biết bản thân vừa nãy lo xa rồi, nhưng lòng vẫn còn sợ hãi, con mắt không nháy mắt nhìn chằm chằm cái cây kia. Vào đầu tháng tư, vừa vặn là nhân gian mùi thơm tan mất, hoa đào bên trong chùa Nghiễm Bình nở rộ. Trên cây, hoa đào tỏa ra, từng đoá từng đoá sắc màu rực rỡ, từng bụi đẹp không sao tả xiết. Tiêu Duyên nhìn đến ngây dại, nàng còn nhỏ, không hiểu cái gì là đẹp, cái gì là xấu, nàng chỉ muốn nhìn A Dao mãi như thế. Gió xuân thổi, cuốn lên cánh hoa, bay lượn đầy trời. Hổ con ngơ ngác nhìn, đã quên tiến lên chơi đùa, nàng đột nhiên cảm cảm thấy tình cảnh này quen thuộc, nàng tựa như đã gặp qua, nhưng mà suy nghĩ thật lâu, vẫn chưa tìm thấy mang mối. Không có manh mối mà hổ con bản tính ham chơi phát ra, lại nhìn một lúc, rất nhanh quăng chuyện này ra sau đầu, chạy lên trước, muốn chơi đùa cùng Quân Dao. Chơi đùa cùng cây, nàng rất quen thuộc. Nhưng đây là A Dao, nếu như nàng duỗi móng vuốt bắt nàng ấy, nhất định sẽ cào nàng ấy đau. Hổ con gấp đến độ xoay quanh, nàng giơ chân trước lên, cẩn thận mà thu hồi móng vuốt sắc bén, chỉ lấy đệm thịt nhỏ mềm mại vỗ vỗ thân cây. Nàng dè dặt, e sợ cho làm đau cây đào, đệm thịt nhỏ vỗ vào cây khô, nhẹ nhàng, tràn đầy bảo vệ. Quân Dao nhìn, tâm cũng mềm nhũn theo. Hổ con ngẩng đầu nhìn phồn hoa khắp cây, rất muốn leo lên cây. Nàng suy nghĩ một chút, lùi về phía sau vài bước, vẫn là học con mèo kia, xông lên, nhưng cũng không duỗi móng vuốt sắc bén ra. Trước thử rất nhiều lần đều chưa thành công, lần này liền móng vuốt cũng không có duỗi ra, không thể bắt lấy vỏ cây, tự nhiên là không lên nổi, hổ con không có ôm hy vọng quá lớn, chỉ thử một lần, cũng như đã chơi cùng Quân Dao. Ai biết, người nàng nhẹ như yến, dĩ nhiên liền bò lên như vậy. Tiêu Duyên sợ hết hồn, nhìn chính xác một cành ngang gần đó, vồ tới, dừng ở phía trên, cúi đầu nhìn, đã cách mặt đất mấy trượng. Nàng sợ ngây người, cảm giác mình đột nhiên lợi hại. Cũng không biết, nàng vừa mới đem linh khí ở trong người vận chuyển một vòng, xua tan trọc khí, đả thông mạch lạc huyệt đạo, đã không thể so với ngày hôm qua. Quân Dao chính là nghĩ tới đây, mới nói với nàng. Chờ nàng học được chuyển hóa quang hoa thành linh khí sẽ chơi với nàng. Hổ con kinh ngạc một hồi, chợt nhớ tới nàng ở trên người A Dao, lại tạm quên chuyện mình lợi hại, bốn móng vuốt nhỏ nỗ lực duy trì cân bằng trên cành cây, đầu nhỏ chuyển động bốn phía nhìn một chút. Hoa đào nở rộ ngay bên cạnh nàng, mùi thơm thanh nhã tung bay, thanh đạm thoải mái. Hổ con hài lòng, muốn nhảy nhảy một cái, lại sợ ngã xuống, liền từ từ đem móng vuốt từng bước từng bước mà di chuyển về phía trước, muốn chạm vào hoa đầu cành bên kia. Di chuyển vài bước, Tiêu Duyên phát hiện móng vuốt dưới cành cây biến mềm nhũn, hơi cong xuống, nhưng hoa cách không xa, đi qua một bước liền gặp được rồi, hổ con không muốn từ bỏ, thế là dũng cảm tiếp tục di chuyển về phía trước. Không ngờ cành buông xuống, hổ con móng vuốt trượt đi, đạp vào hư không, hổ con cả người rơi xuống. Tiêu Duyên phát ra một tiếng ngao ô thê thảm, sợ đến tim đập đều ngừng. Nàng đóng chặt mắt, nhưng đau đớn như dự đoán vẫn chưa đến, một cành cây đưa ra vững vàng đỡ lấy nàng, bên tai truyền đến một tiếng nói bất đắc dĩ khe khẽ: "Cẩn thận chút." A Dao bảo vệ nàng! A Dao thật là lợi hại! Tiêu Duyên ngoan ngoãn đáp ứng, tiếp tục ở trên cây thăm dò. Nhưng nàng dù sao cũng chỉ là một chú hổ con, cẩn thận là có, nhiều hơn lại là dũng cảm không sợ, một lát sau, nàng liền bắt đầu từ cành này nhảy sang cành kia, qua lại giữa các đóa hoa. Quân Dao hết cách tóm nàng, chỉ có thể che chở nàng, để nàng ấy chơi đùa tận hứng trên người nàng. Một con chim én bay qua, thấy cây đào, bay xuống, muốn đứng trên đầu cành cây, hổ con thấy được, nhảy lên, dùng móng vuốt xua đuổi. Chim én chấn kinh, đập cánh mà bay, hổ con thoả mãn, nàng cũng chơi mệt rồi, nằm sấp xuống, bụng nhỏ dán vào cành cây, bốn chân như con bạch tuộc bá đạo ôm lấy cành cây, cọ qua cọ lại, chắc nịch nói: "A Dao, của ta." Quân Dao cười cười, không nói gì, tùy ý để nàng ôm thật chặt. Hổ con chơi với cây đào hồi lâu, những cây khác, nàng đều không thích nữa. Tiếp đó, Quân Dao dạy nàng tu luyện, nàng cũng học rất chăm chú, chỉ hy vọng chờ nàng học tốt rồi, Quân Dao có thể lại biến thành cây đào chơi với nàng. Quân Dao tất nhiên là đáp ứng, nói: "Đợi ngươi Trúc Cơ, sẽ chơi với ngươi." Hổ con liền vùi đầu tu luyện. Nàng luyện rất nhanh, lại vừa khắc khổ, tiến độ có thể nói tăng nhanh như gió. Quân Dao thấy vậy, rất là vui mừng, lại thấy mùa hè sắp tới, không tốt ở lại trong núi, cùng hổ con ra ngoài du lịch. Hổ con luôn ở trong núi, trừ lần cùng Quân Dao đi Hổ Sơn cùng lần đuổi theo tuyết hồ đi nhầm vào nông xá, liền chưa từng rời Thái Ất Sơn. Nàng còn chưa Hóa Hình, không tốt đi lại trong nhân gian, Quân Dao liền dẫn nàng đi qua khắp núi rừng, tiện đường cũng tìm kiếm động phủ của Đàm Quang đạo nhân, lũ yêu tìm nửa năm, không có chút tin tức nào truyền đến, có thể thấy được cũng không có manh mối. Hổ con tu luyện khá nhanh, Quân Dao cũng không sốt ruột giống như lúc trước, nhưng động phủ này sớm muộn cũng phải đi, không bằng nhân cơ hội này đi tìm. Tiêu Duyên theo Quân Dao, cũng nghiêm túc tìm, mỗi khi đến một ngọn núi khu rừng, hoang mạc hoặc hồ trạch, Quân Dao thả ra thần thức, tiểu A Duyên thì lại chạy tới, ở cục đá, giữa rừng cây hoang vu mà tìm kiếm. Tìm kiếm như vậy, như mò kim đáy biển, khó khăn cỡ nào. Một lần tìm chính là bốn tháng, vẫn không có nửa phần dấu vết. Quân Dao thấy mùa đông sắp đến, trên Thái Ất Sơn, tuyết hồ lại sắp xuất hiện rồi, dự định mang hổ con trở lại. Hoàng hôn ngày hôm đó, các nàng từ phi kiếm hạ xuống, muốn tìm một chỗ nghỉ chân. Sắp tới mặt đất mới biết nơi đây khá gần thôn xóm của người phàm, cách nhau khoảng chừng mười dặm mà thôi. Hổ con mệt mỏi, sít sao tựa vào Quân Dao. Quân Dao thả nàng xuống đất, tứ chi chạm đất, hổ con đi hai bước, thoáng xua tan cơn buồn ngủ. Bốn tháng qua đi, nàng vẫn là kích thước ban đầu, vẫn chưa trưởng thành, một con nho nhỏ. Nàng nhìn bốn phía một chút, chợt thấy phía trước có một miếu thờ. Miếu thờ quá nhỏ, xa xa nhìn tới, cửa miếu mở rộng, bên trong đốt nến, ánh sáng yếu ớt, hẳn là không có người. Tiêu Duyên cùng Quân Dao du lịch mấy tháng, đã biết miếu nhỏ như vậy là có thể nghỉ một đêm, nàng cất bước đi tới. Đi ra hai bước, phát hiện Quân Dao vẫn chưa đuổi theo. Tiêu Duyên quay đầu lại, liền thấy Quân Dao nhìn tòa miếu nhỏ kia, hơi xuất thần, nhưng xuất thần này cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, thấy hổ con quay đầu lại nhìn nàng, Quân Dao nói với nàng: "Đi thôi." Tiêu Duyên chậm rãi nháy mắt, chạy tới tòa miếu nhỏ kia. Chạy tới gần rồi, chút tia sáng dần khuếch đại, trên hương án [2], hai cây nến soi sáng cả miếu nhỏ. [2] Hương án (香案): Bàn thờ. Miếu thờ như vậy, quá nửa là người trong thôn gần đây tự lập nên, có người chuyên quét dọn, lại bởi vì miếu nhỏ, không thể có người ở, vì vậy không người coi miếu. Hổ con nhảy lên bậc cấp, phóng qua ngưỡng cửa, tiến vào trong miếu, trong miếu thanh tịnh, không nhiễm bụi trần, hương án lau đến sáng bóng, cây nến thật dài, hẳn là vừa đốt lên không lâu, trên đất thả hai cái bồ đoàn dùng để quỳ lạy, bồ đoàn cũng khá mới, cũng không cổ xưa. Miếu nhỏ như vậy, có thể được chăm sóc như vậy, có thể thấy được hương hỏa thịnh vượng. Hổ con chiếm cứ một cái bồ đoàn, đặt đầu xuống. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn xem tượng thờ của người được cung phụng kia. Tiêu Duyên từ dưới nhìn lên, ánh mắt chạm đến quần áo, chỉ thấy gấu quần phiêu dật, lên trên nữa, chính là dung mạo rồi. Ánh nến yếu ớt, soi sáng một vòng xung quanh, nhưng chiếu không tới chỗ cao, vị này dung mạo nằm trong chỗ tối, nhưng hổ con đã là yêu tu luyện, tai thính mắt tinh, tất nhiên là thấy được. Quân Dao vừa vặn bước vào trong miếu. Mắt hổ con nhìn khuôn mặt kia hồi lâu, sau đó quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía Quân Dao. Tôn tượng này cùng Quân Dao, giống nhau như đúc.
|