Chồng Ngốc Của Tôi
|
|
Park Jiyeon (Cô)
Hahm EunJung (Chị)
Tránh nhầm lẫn hai nhân vật chính
——————————————
Hóa ra ba gọi cô về là vì muốn cô lấy chồng sao?
Lấy chồng thì lấy chồng, ba đâu cần phải giống như bán con gái vậy chứ?
Chỉ có điều, người chồng mà cô chọn trúng thật sự quá đáng yêu. Từ lần đầu tiên cô nhìn thấy chị, liền yêu thích không muốn buông tay rồi. Cô chẳng tiếc tự bỏ tiền ra để cho cuộc hôn nhân của hai người là bình đẳng...
Cô gái đó thật quá dễ thương, còn đối xử với chị rất dịu dàng nữa. Ngoại trừ cha và bốn người chị nuôi ra, thì cô chính là người đầu tiên đối xử tốt với chị đến thế. Hơn nữa, cô còn nói, hai người phải mãi mãi ở bên nhau. Không phải là chị đang nằm mơ đấy chứ....
Park Jiyeon: Cô chỉ muốn tìm một người chồng đơn thuần, cô đủ thông minh rồi, nên không cần thêm một người khôn khéo như mình nữa. Cô chỉ muốn tìm một người có thể khiến mình cảm thấy vui vẻ thôi...
Hahm EunJung: Chị biết yêu sao? Có lẽ là không. Nhưng chị biết, chị thích Ji Ji, rất thích, cực kỳ thích, thích đến nỗi chỉ muốn cô thuộc về riêng mình....
———————————————-
Nhá hàng trước ... mong mọi người ủng hộ fic ...^^
|
- Ba vừa nói cái gì !?! -
Trong một căn biệt thự cao cấp ở vùng ngoại ô cách xa thành phố Seoul vài cây số , vừa truyền ra một âm thanh mềm mại , đáng yêu . Mới nghe qua , còn tưởng là của một cô bé 12, 13 tuổi , ai ngờ , âm thanh đó lại phát ra từ miệng một cô gái vừa tròn 20 tuổi
- Ba .. ba vừa nói ... ba tìm chồng giúp con -
Chủ nhân căn nhà này , ông Park Jae Suk đang ấp úng , lặp lại lần nữa . Đối với cô gái này ông vừa thương cũng vừa sợ . Ai biết chọc giận cô thì sẽ bị trừng phạt như thế nào ?
Ông cũng ko muốn chuyện này xảy ra đâu nhưng cũng tại ông ko chịu nghe lời khuyên từ con gái , đem toàn bộ tiền đầu tư vào một nhà máy ở Đại Lục . Kết quả là một trận cuồng phong ập tới khiến ông tổn thất nghiêm trọng .
Tổn thất tận 100 triệu , ngoài tuyên bố phá sản ông cũng ko còn cách khác . Đúng lúc này Hahm thị lại đưa ra yêu cầu kết thông gia , còn sẵn lòng giúp ông đền bù tổn thất . Ông như bị ma ám liền gật đầu đồng ý .
Hai tay khoanh trước ngực , cô lạnh lùng hỏi ông :
- Ở Đại Lục , ba tổn thất bao nhiêu tiền ? -
A, người ba ngốc này , ban đầu ko chịu nghe cô , cứ khăng khăng làm theo ý mình , giờ thua lỗ lại định bán nữ cầu vinh .
- Gần ... gần ... gần 90 triệu - Thật xấu hổ mà
Ông vừa dứt lời , con gái một của Park Jae Suk , Park Jiyeon liền nổi giận , đạp ông một cái . May là mẹ cô lập tức can ngăn , nếu ko thì một đá kia chắc chắn dừng lại trên người ông Park .
- Con gái yêu , bớt giận -
Han Gain - nữ chủ nhân nhà họ Park , lập tức kéo con gái bảo bối ra , vội vàng khuyên nhủ . Tuy bà ko đồng ý với quyết định của chồng , nhưng ai bảo ông đã đáp ứng người ta rồi . Mà chắc chắn với tiền tài và quyền lực của Hahm thị thì họ sẽ ko cho phép bọn họ đổi ý
- Ba được lắm . Ban đầu cứ khăng khăng đem toàn bộ tiền đầu tư vào Đại Lục , giờ thì tốt rồi , thua lỗ còn định bán con gái để đèn bù thiệt hại .- Đúng là tức chết cô mà
- Ba ... ba đâu có bán con ...-
- Ba còn nói nữa ! Đây chẳng phải bán con thì là gì đây -
- Con gái à , bình tĩnh , nghe mẹ nói rồi hẳn tức giận được ko ? - Tuy cô có dáng người nhỏ nhắn , đáng yêu , dễ thương nhưng một khi đã nổi giận thì có thể sánh bằng núi lửa phun trào được rồi
Đành gật đầu nghe theo lời mẹ mà nghe ông giải thích
-Con à , tuy ba đáp ứng Hahm thị nhưng quyền quyết định vẫn ở nơi con . Sau khi gặp đối phương nếu ko đồng ý liền bỏ thỏa thuận . Cùng lắm là tuyên bố phá sản rồi sống cực khổ qua ngày . - Nghe vợ nói , ông Park ngồi bên cạnh liên tục gật đầu .
-Ý mẹ là muốn con đi gặp đối phương -
Hahm thị dễ dàng đồng ý với yêu cầu của ông như thế sao ? Ai , chỉ sợ ko đơn giản như vậy ...
- Đúng , đúng , đúng - Dưới cái trừng mắt hung dữ của cô , ông lập tức im lặng ko dám chen vào
-Đúng vậy , con xem ... - Bà Park dịu dàng nhìn cô
Ai , nếu ba đã đáp ứng vậy thì thôi
- Được con đi -
Nói thật, cô không hề quan tâm đến số tiền 90 triệu kia, tự cô cũng có thể bù được. Thế nhưng, cô không muốn để ba biết, mình làm gì ở nước ngoài nên mới không hỗ trợ từ đầu.
Thật không ngờ, ông còn có thể dựa vào quan hệ thông gia để giải quyết vấn đề. Đúng là bội phục ông đó!
Quên đi, cô cứ đi gặp xem, nếu không đồng ý sẽ nói sau.
|
Phong cảnh thanh nhàn , vùng ngoại ô Gaeksa vĩnh viễn là nơi người có tiền sống nhiều nhất ở Hàn Quốc . Ở đó có thể bắt gặp rất nhiều biệt thự và xe thể thao nhập khẩu cao cấp . Thế nhưng đối với những người từ nhỏ đến lớn rất ít sống ở Hàn Quốc mà nói , thì cũng chẳng mấy hiếm lạ .
Park Jiyeon quanh năm suốt tháng đều học ở nước ngoài , trừ kỳ nghỉ , cô rất hiếm khi về nhà . Mà lần này , cô dự định ở Hàn Quốc lâu dài .
Ba ngốc của cô không nghe cô, cứ cố chấp đem toàn bộ tiền đầu tư vào công ty Đại Lục. Qua một trận phong ba, thua lỗ hết tiền, để lại một đống hỗn loạn hại cô không thể không từ Mỹ quay về. Giờ thì tốt rồi, vì không để ba mình phá sản, mà cô đành phải tham gia buổi xem mặt trá hình này.
Dựa vào tin tức thu thập được trong mấy ngày qua, cô cũng hiểu biết một chút về Hahm thị.
Tập đoàn Hahm thị, do tổng giám đốc tiền nhiệm Hahm Seung Gi tay trắng dựng lên. Hiện nay, đã tham gia vào giới tài chính, bất động sản, truyền thông, vận tải biển và nhiều ngành khác, mà mỗi sản nghiệp đều đứng đầu các ngành. Trong thời gian khủng hoảng tài chính, phần lớn công ty Hàn Quốc đều bị ảnh hưởng, chỉ có Hahm thị là thu vào không ít lợi nhuận. Nó được xem như một kỳ tích trong giới thương nghiệp.
Mà kỳ quái nhất là, sau khi Hahm Seung Gi về hưu, vị trí tổng giám đốc liền giao cho con gái độc nhất của ông đảm nhận. Tuy vậy, nhưng Hahm Seung Gi vẫn nhận bốn người con nuôi thay phiên nhau ngồi lên vị trí tổng giám đốc, xử lý mọi chuyện.
Về chuyện này, bên ngoài có rất nhiều lời đồn. Có người nói Hahm Seung Gi một đời cơ trí lại sinh ra một đứa bỏ đi. Có người lại nói, bốn đứa con nuôi vì muốn tranh đoạt gia sản mà buộc ông từ chức, nhường lại cho con gái để bọn họ dễ dàng khống chế. Thậm chí còn nói, bốn người kia tuy là nhận nuôi, nhưng thực ra chính là món nợ phong lưu thời trẻ, là con ruột của ông....Đủ loại tin đồn, song Hahm thị lại chẳng có bất kỳ ai ra mặt giải thích.
Mà bốn người kia chỉ có thể nói 'Trường Giang sóng sau xô sóng trước', đem lợi nhuận cùng quy mô của Hahm thị tăng lên gấp đôi.
Lee Qri, 29 tuổi là con cả của Hahm Seung Gi. Vẻ mặt nghiêm túc, hiếm khi cười, xử lý mọi chuyện tỉ mỉ, cẩn thận. Đối với mấy đứa em khác họ, đều hết mực yêu thương. Trừ mỗi tháng thay phiên nhận chức giám đốc chi nhánh thì bình thường đều là giám đốc tài chính của công ty.
Park HyoMin, 27 tuổi, vẻ mặt suốt ngày cợt nhả điển hình cho kiểu 'khẩu phật tâm xà', thường tại lúc người khác buông lỏng cảnh giác, liền cho họ một đao chí mạng. Hiện đang đảm nhận chức giám đốc bộ phận quan hệ xã hội, cũng thay phiên nhận chức giám đốc chi nhánh hàng tháng.
Park Soyeon, 28 tuổi, khôn khéo, nham hiểm. Chỉ cần là người đã từng tiếp xúc với cô, đều đánh giá cô so với hồ ly còn giảo hoạt hơn. Bình thường, với tính cách này nhận chức giám đốc bộ phận quan hệ xã hội là hợp nhất. Kết quả, cô lại chạy đến giành chức giám đốc bộ phận khai thác, khiến mọi người bất ngờ.
Jeon Boram, 29 tuổi, ngã hành ngã tố (tự làm theo ý mình), ruột để ngoài da, nghĩ gì nói nấy, tuyệt không sợ đắc tội người khác. Nhưng có thể nói, cô là người dễ nói chuyện nhất trong bốn vị tổng giám đốc Hahm thị. Bình thường giữ chức tổng giám đốc công ty hàng không.
|
Thật ra, cô không hề có hứng thú gì với tập đoàn Hahm thị, cũng chẳng quan tâm là mình phải gả cho ai, cô đều có biện pháp đối phó. -Con gái à...- Park Jae Suk lo lắng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô. Nếu không phải vì gần 10 nghìn công nhân kia thì ông sẽ chẳng đồng ý hy sinh hôn nhân của con gái bảo bối, để giữ lại công ty. Nhưng ông không thể ích kỷ như thế, để cho những người vất vả hơn nửa đời người kia cứ như vậy mà thất nghiệp, mất đi chỗ dựa lúc tuổi già. Gain kéo tay chồng, ý bảo đừng nói nữa. Con gái từ nhỏ đã rất có chủ kiến, mới sáu tuổi đã kiên trì muốn một mình sang Mỹ du học. Đi suốt 13 năm, hiện tại cũng 20 rồi, hẳn là biết bản thân muốn cái gì. Trong lòng thở dài, ông không nói thêm gì nữa. Gương mặt ông lộ vẻ mệt mỏi, trong mắt tràn đầy không nỡ. ********************************************* Xe đang tiến vào một biệt thự sang trọng, Park Jiyeon xuyên qua cửa xe, cẩn thẩn đánh giá tất cả. Không hổ danh là Hahm thị, ô tô đi từ cổng đến nhà chính phải mất hơn 5 phút. Ở nơi tấc đất tấc vàng như ngoại ô Gaeksa này, có lẽ cũng chỉ có vài người mới mua nổi một mảnh đất lớn như vậy. Mà phong cảnh hai bên đường đi thì khỏi phải nói. Một hàng tùng xanh, dọc hai bên đường, khiến cho người ta cảm thấy vừa trang nghiêm lại không mất đi vẻ thân thiết. Tuy không thấy rõ cảnh sắc phía sau hàng cây, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra chúng được bố trí rất tỉ mỉ. Có cơ hội, cô hy vọng có thể từ từ thưởng thức. Xuống xe đi vào nhà chính, cô thầm tán thưởng vẻ khí phách của nó. Tòa nhà chính được thiết kế theo phong cách châu Âu thời trung cổ. Tường ngoài chỉ quét lớp sơn màu trắng, làm cho người ta có cảm giác cổ kính xen lẫn hiện đại. Ai, bề ngoài như vậy, tin rằng bên trong sẽ càng xa hoa. Quả nhiên, vừa bước vào, đã có người hầu dẫn bọn họ tới phòng khách. Dọc theo đường đi, có thể thấy được đồ cổ ở khắp nơi. Giữa đại sảnh, chùm đèn thủy tinh treo cao, sàn đá cẩm thạch trơn bóng khiến người ta âm thầm tán thưởng. Trang trí bên trong cũng giống như bên ngoài thật khiến người ta kinh ngạc. Quý khí mười phần song vẫn không cảm thấy phô trương. Nhà họ Park cũng được xem như là công ty nổi tiếng Hàn Quốc, song, so với Hahm thị thì hoàn toàn không đáng nhắc đến. Vợ chồng Park Jae Suk bị tiền tài và quyền thế của Hahm thị làm cho khiếp sợ. Vừa bước vào phòng khách, đã có vài người đang ngồi chờ bọn họ. Jiyeon nhìn lướt qua rồi thầm đánh giá địa vị của từng người. Lớn tuổi nhất, vẻ mặt nghiêm túc, nói năng thận trọng hẳn là người sáng lập Hahm thị - Hahm Seung Gi. Còn bốn người trẻ tuổi kia chắc là bốn người con nuôi trong truyền thuyết của ông. Chỉ có điều, vẫn chưa thấy vị tổng giám đốc thần bí đương nhiệm của Hahm thị đâu. Sau khi ba người ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt quan sát của năm người kia đều tập trung về phía Jiyeon. Cô cũng không mấy quan tâm, vẫn tự nhiên ngồi xuống, mặc cho bọn họ đánh giá. Ngược lại, vợ chồng ông Park đều bị ánh mắt sắc bén đó dọa đến run sợ. Hahm Seung Gi mỉm cười, rất hài lòng với biểu hiện của Jiyeon. Cô gái này, có gương mặt trẻ con, đôi mắt to, miệng anh đào nhỏ xinh, ngũ quan tinh xảo hoàn toàn là một kiệt tác của thượng đế. A, ấn tượng đầu tiên của mọi người về cô là: rất đáng yêu, nhưng cô đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc của bọn họ mà mặt không đổi sắc. Xem ra, cô không giống như bên ngoài, khiến người ta có cảm giác không thể khinh thường. Hahm Seung Gi thấp giọng hỏi quản gia đang đứng phía sau: "Cô chủ đâu?" Chẳng phải ông đã bảo nó, hôm nay phải ngoan ngoãn, đừng chạy loạn sao? Giờ vẫn chưa thấy người đâu cả. "Hình như cô ấy đang chơi ở trong vườn hoa." Quản gia nhỏ tiếng nói. "Tôi đi gọi cô ấy vào." Ông xua xua tay: "Đi đi. " "Tổng giám đốc Hahm..." Park Jae Suk cực kỳ khẩn trương, sợ hãi mở lời. "A, chú Park, chú không cần lo lắng. Hiện tại, tôi đâu còn là tổng giám đốc Hahm thị." Hahm Seung Gi cười nói. "Tuổi tác hai chúng ta không chênh lệch lắm, chú cứ gọi tôi một tiếng anh là được rồi." "Hahm, Hahm, Hahm...Anh..." Park Jae Suk càng thêm lo sợ. "Con gái tôi..." Sao bảo đừng lo lắng, ông ta lại càng lo lắng hơn vậy? Hahm Seung Gi bật cười, cắt ngang lời Park Jae Suk, để tránh cho ông ta lắp bắp quá, lại cắn phải đầu lưỡi của mình. "Để tôi nói, cô Park..." "Bác Hahm gọi cháu Jiyeon được rồi, gọi cô Park, cháu không dám nhận." Jiyeon khiêm tốn nói. "Được." Hahm Seung Gi hết sức hài lòng với thái độ của cô. Bốn người kia đối với phản ứng của cô cũng thầm tán thưởng, song, nhà họ có việc nhờ Hahm thị, nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Nếu cô ấy là người khẩu phật tâm xà thì bọn họ chắc chắn sẽ không để cô ấy đến gần EunJung. Jiyeon sao có thể không nhìn ra ý đề phòng trong mắt bọn họ. Xem ra, lời đồn về chuyện tranh đoạt gia sản chắc là sai rồi. Nhìn vẻ mặt khẩn trương của bọn họ, cô càng thêm hiếu kỳ với vị tổng giám đốc thần bí kia. Có lẽ là một người không tồi. "Chú Park, tuy bốn đứa này chỉ là con nuôi của tôi, nhưng tôi coi chúng như con ruột, luôn đối xử công bằng. Ý tôi là, nếu Jiyeon vừa ý bất kỳ đứa nào thì tôi vẫn bằng lòng giúp chú." Tuy ông muốn tìm vợ cho con gái ruột của mình, nhưng cũng không thể ép buộc được. Nếu con gái người ta thích người khác, ông sẽ không ngăn cản. "Cha!" Bốn người nghe xong liền đồng thanh rống to Nếu EunJung chưa tìm được hạnh phúc thì bọn họ cũng sẽ không kết hôn. Đây chính là nguyện vọng chung của mọi người. Nếu EunJung không thích cô Park này, thì bất kỳ ai trong bọn họ cũng sẽ không cưới cô ấy.
|
EunJung ngoan ngoãn ngồi lên sofa, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, thẳng lưng, không dám cử động, chỉ chăm chú nhìn cô. Cô mỉm cười với chị rồi quay đầu tiếp tục nhìn Hahm Seung Gi. Hahm Seung Gi gật đầu, ý bảo cô cùng ông lên lầu. "Con gái à..." Parl Jae Suk muốn nói gì đó nhưng cô cũng không có quay đầu lại, vẫn đi theo Hahm Seung Gi. Ông chỉ có thể bất lực, nhìn về phía vợ mình. Han Gain nắm tay chồng, vỗ nhẹ mu bàn tay ông, ý bảo đừng lo lắng. Đám người Lee Qri thấy, sau khi Park Jiyeon đi rồi mà đứa em vẫn ngồi thẳng người trên sofa, liền cảm thấy buồn cười. "Em gái à, em đâu cần ngồi ngay ngắn như thế?" HyoMin trêu chọc EunJung. "Dạ?" Mãi đến khi không thấy bóng lưng cô nữa, EunJung mới cứng ngắc quay đầu, nhìn HyoMin. Chị thật sự không hiểu chị HyoMin đang nói gì. "Cô Park chỉ bảo em ngồi lên ghế sofa, chứ đâu có nói phải ngồi ngay ngắn giống như đi học thế kia." Park SoYeon cũng cảm thấy dáng ngồi của EunJung quá khoa trương, khiến cho mình không tự chủ được, cũng nghiêm túc hẳn lên. "Vâng." Tuy mồm nói vâng nhưng chị vẫn không nhúc nhích. Boram lắc đầu còn Qri chỉ cười không nói. Gain cảm thấy, cô gái này tuy hơi ngốc nhưng vẫn rất đáng yêu. Vì thế, bà liền mỉm cười, ngồi xuống cạnh EunJung. Cảm giác có người ngồi bên cạnh khiến toàn thân EunJung lập tức cứng đờ, bắp thịt đều rắn lại, gần như có thể thấy được gân xanh. Vỗ vỗ vai EunJung, bà nhẹ giọng nói: "Thả lỏng đi, đừng quá khẩn trương." "Bã xã?" Park Jae Suk khó hiểu nhìn vợ, ông cảm thấy, hình như vợ mình đã hơi thích đứa ngốc này rồi. EunJung chậm chạp quay đầu, lúc thấy nụ cười của bà giống như cô gái kia, lại càng thêm lo lắng. Chị cứng ngắc nhếch khóe miệng, cười đến vô cùng khó coi. Bởi vì cha và các chị đã nói: nếu người khác cười với mình thì phải cười đáp lại, không thể vô lễ. Nhìn thấy động tác cứng ngắc của EunJung, bốn người kia không nhịn được bật cười. Bọn họ chưa từng thấy đứa em lo lắng đến thế đâu, nhìn động tác quay đầu kia thôi, đã thấy buồn cười rồi. Tiếp tục cười, bà vẫn dịu dàng vỗ vai EunJung: "Cô gái trẻ, đừng quá lo lắng như thế, thả lỏng nào." EunJung nghe lời, hít thở sâu, cố gắng muốn thả lỏng, kết quả lại hoàn toàn trái ngược. Vừa thả lỏng một cái, cả người chị lập tức ngã xuống sofa. EunJung giãy dụa muốn ngồi dậy nhưng do ghế sofa quá mềm, nên không thể đứng dậy nổi. Chỉ thấy chị như con rùa bị lật ngửa, cố gắng muốn ngồi dậy, nhưng vẫn không có hiệu quả.(dễ thương wa!) Qri bật cười, vươn tay kéo EunJung ngồi dậy. Ba người kia cũng bật cười. Đùa cô em này thật sự rất vui. Park Jae Suk cũng cảm thấy đứa ngốc này thật sự quá đáng yêu, không nhịn được liền nở nụ cười đầu tiên, sau khi tiến vào nơi đây. Sau khi Gain ngồi xuống, liền cười hỏi EunJung: "Cô gái, cháu tên là gì?" "Hahm...Hahm EunJung ạ." Cúi đầu, chị nhỏ giọng trả lời. "Bao nhiêu tuổi rồi?" "Cháu 26 tuổi ạ." Vấn đề Gain hỏi, chị đều ngoan ngoãn trả lời. "Cháu có thích cô gái vừa nãy không?" Ha ha, cô nhóc này thật thú vị, so với đám con nhà giàu bây giờ, chị hoàn toàn như một thiên sứ đơn thuần. "Thích...Thích ạ..." Trả lời xong, EunJung lại càng cúi đầu thấp hơn. Cô gái vừa nãy, cười vô cùng dịu dàng với chị. Đây là lần đầu tiên có người đối xử với chị như thế, cô còn lau mặt giúp chị nữa. "Em gái à, còn cúi nữa là đầu sẽ rơi xuống đất đó." HyoMin bật cười, trêu chọc EunJung. "A!" Nghe vậy, EunJung vội vàng ngẩng đầu lên, còn không quên lấy tay đỡ chặt cằm, dáng vẻ như sợ đầu sẽ thật sự rơi xuống. Kết quả, phản ứng của chị lại chọc cho mọi người cười vang. "Có muốn biết tên cô gái đó không?" Bà càng lúc càng cảm thấy EunJung đáng yêu, Gain tiếp tục hỏi. "Muốn...Muốn ạ..." Mặt đỏ bừng, EunJung không dám nhìn bà, chỉ nhỏ giọng nói. "Cô gái đó tên Park Jiyeon, là con gái của cô và chú này." Bà đưa tay chỉ vào ông xã đang ngồi bên cạnh. EunJung ngây ngốc quay đầu, nhìn Park Jae Suk. Đúng lúc thấy ông đang cười với mình, liền cười đáp lại theo bản năng. EunJung sợ sệt, lên tiếng chào hỏi. "Cháu chào chú ạ." Hóa ra cô gái xinh đẹp kia tên là Park Jiyeon. Đúng là người đáng yêu, tên cũng đáng yêu. "Ngoan lắm." Ông hài lòng, mỉm cười. Ông cảm thấy đứa ngốc này được giáo dục rất tốt, rất lễ phép. Tuy hơi nhát gan nhưng không khiến người ta cảm thấy vô lễ. "Chị xem, nhà bọn họ có phải đều thích nó rồi, đúng không?" HyoMin nhỏ giọng hỏi Soyeon ngồi bên cạnh. "Chẳng biết có phải là thật tâm không." Đây chính là vấn đề mà bọn họ lo lắng. Nhà họ Hahm có quyền có thế, cô gái vì tiền mà tiếp cận bọn họ nhiều không kể xiết, bọn họ không hy vọng EunJung đơn thuần bị tổn thương. "Cứ quan sát thêm rồi sẽ biết." Qri lý trí nói. Boram gật đầu: "Nhật cửu kiến nhân tâm" (ở lâu mới biết lòng người) Nhưng trong mắt vị Park phu nhân này, chỉ có thành ý không một tia dối trá. Hy vọng bọn họ là thật tâm thích EunJung. ******************* Hahm Seung Gi đi vào phòng sách, ngồi xuống bàn tiếp khách, nói: "Cháu tới đây ngồi đi." Jiyeon đi tới ghế sofa bên cạnh rồi ngồi xuống. Cô mở to mắt, không chút sợ hãi, nhìn thẳng lão tướng trên thương trường này.
|