Cục Cưng Của Ác Ma Em Dám Bỏ Trốn Les Version
|
|
|
|
|
Chương 17 : Sự trần truồng hấp dẫn "Em..." Sắc mặt Lâm Ánh Tuyết cứng đờ, lập tức cầm quần áo che thân thể mình lại, đôi mắt cảnh giác nhìn về phía Lâm Huỳnh Anh, trong lòng nổi lên một sự tức giận. Nó tại sao có thể nhìn chằm chằm cô như vậy chứ? Nói thế nào đi nữa thì cô cũng là chị của nó mà. 'Lâm Ánh Tuyết, dáng người của cô có thể khơi lên dục vọng của mọi người đàn ông?" Lâm Huỳnh Anh gọi thẳng tên cô, ánh mắt nó nóng bỏng lộ ra ý tứ khó hiểu, không tránh đi mà còn quan sát cô, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên sự hứng thú rõ ràng. Một bộ lễ phục dài màu xanh nhạt được thiết kế đẹp mắt tôn lên dáng người hấp dẫn thướt tha của cô, cổ áo hình chữ V khoét sâu lộ ra cái cổ mảnh khảnh, xương quai xanh gợi cảm, đôi mắt như lưu ly càng thêm sáng hơn dươi ánh đèn rực rỡ. Giờ phút này cánh môi hồng nhạt, một đầu tóc được xõa ra hai bên vai. Cô như một thiên sứ giáng xuống nhân gian, cả người toát ra khí chất thanh thoát linh động làm cho người ta có cảm giác chạm cũng không thể chạm vào cô vì sợ bàn tay trần tục này sẽ làm bẩn một thiên sứ như cô. Quả thực là trắng trợn. Đối mặt với sắc đẹp của Lâm Ánh Tuyết trước mắt làm cho Lâm Huỳnh Anh không thể nào dời mắt được. Nó hận không thể chạy nhanh về phía cô đem cô hung hăng kéo vào trong ngực mà giày xéo một phen. "Huỳnh Anh, chúng ta có thể đi được chưa?" Lâm Ánh Tuyết thấy nó vẫn nhìn chằm chằm mình như vậy làm cô có chút không được tự nhiên, khuôn mặt nghiêm mặt lại nhắc nhở nó. "Hả?" Lâm Huỳnh Anh thoáng giật mình một cái, trên người tản mát ra hơi thở nguy hiểm tràn đầy chiếm đoạt rồi lại giống như hoa anh túc trí mạng. Nhịp tim Lâm Ánh Tuyết đập nhanh liên hồi, trong lòng tràn đầy lo lắng, ánh mắt của nó nhìn cô rất quỷ dị, làm toàn thân cô bỗng dâng lên một cỗ không rét mà run. Vì tránh ánh mắt nóng rực của nó nên cô lên ghế phía trước ngay bên cạnh tay lái ngồi, trong nháy mắt một mùi hương nhàn nhạt tản ra trong không khí, làm cho tâm tình Lâm Huỳnh Anh sảng khoái hẳn lên. Tròng mắt của nó càng thâm thúy hơn, mặt lại càng đỏ hơn(cute!!!!^^) "Ừ!"Lâm Huỳnh Anh nghe được lời cô gật đầu một cái, nhìn cô một cái rồi thật vất vả mới đem tầm mắt từ trên người cô dời đi, lấy lại bình tĩnh mở khóa xe chìm vào trong bóng đêm. Dọc theo đường đi hai người đều trầm mặc. Lâm Huỳnh Anh lái xe có vẻ không yên lòng. Ánh mắt của nó thỉnh thoảng quét về phía của người ngồi bên cạnh, trong mắt ánh lên một tia khát vọng tha thiết. Hôm nay cô mặc lễ phục được thiết kế tế nhị nhưng cũng lộ ra vài chỗ da thịt, khi ngồi xuống nó có thể thấy đường cong thân thể hấp dẫn của cô, lớp vải mỏng manh ôm trọn bộ ngực hoàn mỹ của cô đối với nó mà nói là sự trí mạng khi cho dù nó là một người con gái Trong thân thể của nó dâng lên một cảm giác khác thường, miệng đắng lưỡi khô, trên trán là một trận mồ hồi. Làm thế nào? Nó thật muốn ôm cô vào ngực để âu yếm cưng chìu cô, hắn thật sự rất muốn hôn cô. Nhưng cô là chị của nó nếu nó làm như vậy thì nhất định sẽ dọa cô mất. Nhưng nó lại không cam lòng, nếu bỏ qua cơ hội này thì không biết khi nào mới có cơ hội ngồi gần mình như vậy nữa. Dù là ngày mai, nó cũng không muốn đợi nữa hiện tại nó chỉ muốn hôn cô thôi
|
Chương 18: Buông tôi ra
Một chiếc xe tải do khúc quanh đột nhiên lao ra, Lâm Huỳnh Anh vội vàng đạp thắng xe, chiếc lamboghini xoay tròn một vòng, trên mặt đất lưu lại một đường cong đẹp đẽ. Lực tác động mạnh làm cho cả thân thể của Lâm Ánh Tuyết sắp văng ra ngoài cửa sổ, may là trong thời khắc sinh tử ấy Lâm Huỳnh Anh đã kịp thời đem cô ôm vào trong ngực thật chặt. Nó thậm chí còn không có quan tâm đến mạng sống của mình mà theo phản xạ có điều kiện lo bảo vệ cô sợ cô bị thương. "Chuyện gì xảy ra vây?" Lâm Ánh Tuyết thật vất vả mới định thần lại, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra chỉ thấy mình đang bị vây kín trong lòng ngực ấm áp, cô không khỏi ngẩng đầu lên hỏi. "Không sao, chẳng qua là có một chiếc xe chạy ẩu thôi". Lâm Huỳnh Anh đem cô ôm chặt trong ngực, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên tóc cô trong mắt lóe lên sự ảo não. Nếu như không phải vừa rồi nó mất hồn thì cũng sẽ không xảy ra sự tình như vậy, làm cho bọn họ xíu nữa là mất mạng. Nó như dùng toàn bộ sức lực mà ôm lấy Lâm Ánh Tuyết, làm cô hô hấp có chút khó khăn, cô thở hổn hển khó khăn nói:"Huỳnh Anh, mau buông chị ra, chị không thở được đây này'. Lâm Huỳnh Anh hơi buông lỏng cô ra một chút, lại như cũ không có ý định buông cô ra , nó lưu luyến thân thể của cô, cảm nhận thân thể ấm áp của cô loại cảm giác này làm cho nó tham luyến không muốn tách ra. "Ánh Tuyết" thanh âm của nó hơi khàn khàn, vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt cô nhưng lại bị cô theo bản năng né tránh. "Em làm gì đấy, Huỳnh Anh?" Lâm Ánh Tuyết không hiểu hành động quái dị này của nó, cảnh giác nhìn nó, kéo dài khoảng cách giữa cô và nó. Không biết có phải cô suy nghĩ nhiều không sao cô có cảm giác ánh mắt Lâm Huỳnh Anh nhìn cô lúc nãy rất nóng bỏng, không giống như em gái quan tâm chị gái, có mấy phần mập mờ gì đó mà cô không thể nào giải thích được. Lâm Huỳnh Anh ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của cô, con ngươi lạnh lùng dò xét, khóe miệng hắn giơ lên, cúi người lại gần cô. "Lâm Ánh Tuyết, chớ quên thân phận của cô tại bữa tiệc tối nay là người yêu của tôi nghe chưa ." Nó chống lại ánh mắt của cô trong giọng nói có sự uy nghiêm khó kháng cự lại. Nói xong nó liền nổ máy xe chạy vào bóng đêm. Lâm Ánh Tuyết chớp đôi mi xinh đẹp như cánh bướm, trong con ngươi thoáng qua tia lúng túng, cô thở sâu, điều chỉnh lại nhịp tim. "Chị biết rồi". cô bình tĩnh đáp lại trong mắt hiện ra sự phức tạp khó lý giải.Cô nghĩ dù sao chuyện này có hơi phức tạp vì cô với no là con gái nhưng lại bị nó bắt làm bạn gái đúng là một chuyện làm cô cảm thấy khó chịu Bữa tiệc tráng lệ trong đại sảnh, đèn trang trí trên trần nhà tở ra ánh sáng nhu hòa, tiếng đàn dương cầm vang lên, khắp nơi đều là những tân khách mặc những bộ dạ phục đẹp đẽ, rượu thơm món ngon, phong phú đa dạng. Các vị khách đang trò chuyện vui vẻ, rõ ràng đây là tầng lớp thượng lưu. Lâm Ánh Tuyết vòng tay Lâm Huỳnh Anh bước vào hội trường. Bọn họ vừa mới tiến vào phòng, tất cả mọi người đều im lặng cùng nhau đưa mắt về phía đôi nam nữ có diện mạo hơn người này. Nam đẹp trai lạnh lùng, nữ xinh đẹp như thiên thần trông bọn họ thật đẹp đôi. "Tổng giám đốc Lâm!"Lâm Huỳnh Anh vừa đến đã có người đến chào hỏi. Mặc dù nó chỉ có 16 tuổi nhưng năng lực lại hơn người cùng thủ đoạn kinh doanh rõ ràng, trên thương trường mọi người ít nhiều đều cũng phải nễ nó (cho dù tất cả mọi người đều không biết nó là con gái nếu biết thì chỉ có lắc đầu chịu thua)
|