Đuổi Theo Em Mệt Bở Hơi Tai!
|
|
|
Chương 22 - Này! Mày nghỉ học năm buổi rồi đấy. Cứ túc trực bên Lạc Ân mãi như thế cũng đâu phải là cách. - Ánh Phụng thở dài vỗ lấy vai tôi.
Khi ấy, Triều Ngân và cả Lăng Vi cũng có mặt tại phòng bệnh. Dường như mọi người đều hướng ánh mắt lo âu về phía nàng, người con gái vô tội đang ngủ thật say trên chiếc giường bệnh trắng toát. Năm ngày ròng rã trôi qua, nàng vẫn nằm đấy, với đôi môi đã dần nhợt nhạt.
- Tao sẽ ở đây chờ cho đến khi Lạc Lạc tỉnh dậy. - tôi nhẹ nhàng đan lấy những ngón tay vào bàn tay mềm mại ấy.
Chợt một tiếng leng keng rơi xuống sàn nhà kéo theo sự chú ý của mọi người, ánh mắt dồn về phía Lăng Vi. Cô ta nhặt lên chùm chìa khóa sáng bóng nặng nề, ném mạnh nó về phía tôi, theo phản xạ, tôi vội vàng đỡ lấy, nhưng đôi mắt lại không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
- Ngày mai sinh nhật cô, tự vác cái thân lên căn biệt thự của tôi đấy, lên mà xem Lạc Ân đã vì cô làm những gì. Tuy là còn đang dở dang chưa hoàn thành một cách trọn vẹn, nhưng tôi cũng mong cô một lần hiểu, người Lạc Ân yêu thương nhiều nhất chẳng ai khác là cô.
Tôi im lặng, nắm chặt hơn chùm chìa khóa trong tay.
- Thật ra Lạc Ân không chỉ nhờ mỗi Vi giúp đâu, Ân còn nhờ cả sự giúp đỡ từ tôi nữa, nhưng vì hôm mua đồ tôi bận không thể đi được. Thế nên mới để hai người họ đi. Nào ngờ chính vì hôm ấy mà khiến mọi chuyện đổ vỡ. - Triều Ngân nói trong xót xa đan xen chút buồn rầu.
Ánh Phụng khẽ liếc nhìn tôi rồi lại đưa mắt nhìn về phía họ.
- Thôi, chuyện cũng đã qua rồi. Ngạn Thiên cũng không muốn, thật ra nếu tôi trong tình cảnh của Thiên cũng phải làm vậy thôi, tâm lí chung của mọi người khi yêu là hay ghen tuông mà. Cũng không trách được. - nó nhẹ nhàng giúp tôi giải vây.
Trong giây phút, cả bọn cùng lặng đi, kéo theo những tiếng thở dài sầu não.
Sực nhớ ra đống giấy nhỏ mua được ban sáng, tôi vội vã lấy ra, thoăn thoắt đôi tay để xếp thành hình con hạc nhỏ. Người ta thường bảo, 1000 con hạc giấy sẽ mang đến cho người bệnh sự bình an, như là một phép nhiệm màu giúp cho người nhanh chóng bình phục. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ tin vào những điều trẻ con như thế, bởi lẽ, đó là tia hi vọng cuối cùng, cũng là điều duy nhất tôi có thể làm cho nàng.
- Cho tao một xấp. - Ánh Phụng nhiệt tình hưởng ứng.
- Tôi nữa. - Lăng Vi cũng gia nhập.
- Tôi nữa. - và Triều Ngân cũng không thể thiếu.
Những con hạc giấy muôn màu muôn sắc được xếp tỉ mỉ bằng cả tình thương, bằng cả tấm lòng. Xỏ vào đó những cọng chỉ, chúng tôi treo nó lên tường. Ngước nhìn những con hạc vạn sắc kia, đang đung đưa khẽ khàng theo từng làn gió, ai cũng mang trong lòng một tâm nguyện, một lời chúc.
***
Sinh nhật tôi, Lạc Lạc vẫn chưa tỉnh dậy, hôm ấy, tạm gác lại chuyện xếp hạc, một mình tôi, mon men theo đường cũ đi đến căn biệt thự của Lăng Vi.
Căn phòng được mở ra, tôi gần như là bật khóc lên trong giây phút. Những chiếc bong bóng trong suốt được treo lên tường nhà, bố trí rất tinh tế và gọn gàng. Những hạt sao nhỏ màu dạ quang được treo tạo nên cảm giác rất lung linh và huyền ảo. Dưới sàn rải đầy những cánh hồng thơm và có chữ Â <3 T to tướng được xếp bằng những ngọn nến chưa được thắp.
Giữa phòng chỉ vọn vẻn một chiếc bàn với hai ghế ngồi đối diện, ngay cạnh ô cửa sổ lộng gió. Trên đấy là một chiếc rương gỗ trông rất kì lạ đã được khóa chặt. Tìm mãi cũng chẳng thấy chìa khóa, tôi đành gọi điện hỏi Lăng Vi.
"Ai vậy?" - tiếng cô vang lên bên đầu máy kia.
"Ngạn Thiên đây. Tôi muốn hỏi... chìa khóa để mở chiếc rương nó nằm đâu vậy?"
"Lạc Ân đang giữ, tôi cũng không biết. Cứ để đấy đi, khi nào Ân tỉnh rồi mở sau."
"Ừ. Thế thôi. Cám ơn."
Tôi dập máy, trong lòng lại không khỏi tò mò, nhưng vẫn không còn cách nào khác ngoài việc chờ đợi, và chờ đợi...
Đưa mắt nhìn lại một lần quanh căn phòng, món quà to lớn mà nàng đã dày công chuẩn bi, từ khi nào mà nước mắt tôi đã rơi, những ngọn nến, những hạt sao, những chiếc bong bóng, kèm theo những vật liệu trang trí khác đã tạo nên một không gian vô cùng ấm cúng.
Tôi ngồi phịch xuống sàn nhà, đôi mắt thấm đẫm những giọt lệ, mặn chát hòa vào những nỗi tâm tư riêng. Cũng tại tôi, mà món quà ấy đã phải trở thành một thứ dang dở chưa trọn vẹn, cũng tại tôi, tự tay tôi đã khiến cho sinh nhật năm ấy phải khóc than trong cay đắng, tự tôi đã tước đi một buổi tiệc sinh nhật lẽ ra sẽ thật ấm áp, thật hạnh phúc...
***
Trở về phòng bệnh thăm nàng, tôi mang theo chiếc rương nặng. Cánh cửa phòng bật mở, trong ánh đèn mờ ảo dịu, tôi nhận ra giọng hát khẽ khàng của Ánh Phụng, Triều Ngân và cả Lăng Vi.
- Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you.
Ánh Phụng trên tay nâng niu chiếc bánh kem, dâng về phía tôi.
- Lạc Ân hôm nay không thể cho mày bất ngờ, vậy thì tụi tao tạm thay thế trước vậy. - Ánh Phụng cười, ra hiệu bảo tôi thổi nến.
Trong cuộc sống này, ngoài gia đình ra, bạn còn phải trân trọng những người, tuy là không có máu mủ ruột thịt với chúng ta, nhưng lại mang cho ta một cảm giác ấm áp như tình thân vậy, đó chính là người mình yêu thương và bạn bè.
- Cám ơn. - tôi xúc động khẽ thốt lên, điều ước của tôi lúc bấy giờ chỉ mong nàng chóng tỉnh dậy.
Thổi tắt ngọn nến, chúng tôi quây quần bên chiếc bánh kem.
- Lớn thêm một tuổi rồi, cô làm ơn bớt lại tính trẻ con, làm gì cũng phải suy nghĩ thật kĩ, nói gì cũng phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói. - Lăng Vi cười nhẹ nhìn tôi, đó cũng là nụ cười thân thiện lần đầu tiên tôi thấy được từ phía cô. - Lẽ ra hôm nay cô được ăn chiếc bánh kem do chính tay Lạc Ân làm cho đó, nhưng tự cô đã dập tắt đi niềm hạnh phúc ấy.
Ngập ngừng một lúc, Triều Ngân cũng tiếp lời.
- Thật ra, Lăng Vi lần này về nước là để ghé thăm tôi thôi. Còn việc Vi gặp Ân, là do muốn gởi lời xin lỗi đến Ân cũng như gia đình Ân vì hai năm trước đã từng khiến họ phải đối đầu với quá nhiều chuyện. Tình cờ lại đúng lúc Ân đang vất vã chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật cho bạn, vì vừa học vừa phải làm như thế thì khá là tốn nhiều thời gian. Nên mới ngỏ lời nhờ tụi này giúp thôi, mọi chuyện chỉ có vậy thôi đó.
Tôi gật gù tỏ vẻ đã hiểu mọi chuyện. Nhưng rồi chợt lóe lên trong đầu một thắc mắc.
- Lăng Vi về nước chỉ để thăm bạn thôi hả? Tôi nhớ hai người cũng đâu thân thiết gì, cũng từng thù oán với nhau mà?
- Ừ thì... - Ngân thẹn thùng vén lấy mái tóc. - Đúng là tôi cũng từng rất ghét bả đó, bả tàn nhẫn tới nỗi bắt giữ em gái tôi, bắt luôn cả tôi làm con tin nữa. Nhưng mà người ta nói đúng, ghét của nào trời trao của đó. - Ngân vừa nói vừa đẩy nhẹ vai Vi kiểu trách móc.
Lăng Vi lúc ấy cũng cúi gầm mặt ngượng ngịu vì bị nhắc lại quá khứ đau buồn đó.
- Ủa vậy ý hai người là... - tôi nói lấp lửng.
- Hai người đang yêu nhau à? - Ánh Phụng vội tiếp lời tôi.
Cả hai bọn họ cùng gật đầu thay cho lời đáp. Một thoáng bất ngờ nhưng tôi và Ánh Phụng cũng đều mang đến cho họ những lời chúc phúc. Đến bây giờ khi nghĩ lại, vẫn không thể tin được có một ngày hai người họ lại thành đôi.
- Lạc Ân. Mau tỉnh dậy đi. Dậy đón sinh nhật cùng Ngạn Thiên này. - Triều Ngân hướng mắt về phía nàng.
- Sớm bình phục nhé. Ngạn Thiên nó bảo nó biết lỗi rồi, dậy mà tha thứ cho nó này. - Lăng Vi cười nhẹ.
- Lạc Ân. Nghe Lăng Vi bảo bạn định làm bánh kem cho Thiên hả? Mau dậy đi, nó đang đợi bánh kem bạn đấy.
Cả bọn cùng hướng mắt về phía người con gái ấy, người con gái khoác trên mình bộ đồ trắng vẫn còn đang ngủ rất say. Tôi lặng đi, có giọt lệ nhỏ nhẹ lên chiếc bánh, bánh sinh nhật năm ấy sao thiếu đi vị ngọt ngào, chỉ còn lại thứ nước mắt mặn chát hòa vào khoảng không gian bi thương ấy.
|
|
Chương 23 Mười ngày trôi qua, một ngàn con hạc giấy cũng đã được rải đầy khắp căn phòng. Thế sao phép nhiệm màu vẫn chưa xuất hiện?
Đêm hôm ấy, tôi xin phép được ở lại cùng nàng. Gió lạnh khẽ rít ngang qua mái tóc, hôm ấy trời lộng gió và có chút lạnh. Tôi nhẹ nhàng kéo lại ngay ngắn chiếc chăn cho nàng, nhưng vô tình làm rơi một thứ, tạo nên tiếng leng keng trên sàn nhà. Tôi vội vàng nhặt lấy, thì ra đó là một chiếc chìa khóa nhỏ. Ngẫm nghĩ một hồi, mắt tôi chợt sáng lên khi nghĩ đến chiếc rương nặng trịch trên bàn bên cạnh.
Chiếc rương nhẹ nhàng được mở ra, trong đấy không phải là thứ gì to lớn, chỉ vỏn vẹn một sợi dây chuyền rất quen thuộc, đó là sợi dây mặt chữ Lucky được uốn lại từ dây kẽm. Đúng như món quà tôi đã dành tặng cho nàng, chỉ là nó có phần chỉnh chu hơn, những đường nét cũng mềm mại hơn. Và đó cũng là món đồ đôi đầu tiên của chúng tôi.
Kèm theo tấm thiệp được trang trí bằng những đóa bông cuộn giấy đầy công phu và tỉ mỉ. Khẽ mở tấm thiệp ra, từng dòng chữ nắn nót hiện lên.
"Gửi anh... của em.
Đây có lẽ là món quà sinh nhật đặc biệt nhất em dành tặng cho anh. Nhưng em lại không ngờ, trước khi nó trở thành món quà ý nghĩa nhất thì chúng ta lại xảy ra xung đột. Thế là chỉ vì một chuyện cỏn con mà anh đã buông lời chia tay. Em còn chưa kịp hỏi, dãy số "5201314" trên những chiếc bánh thật ra nó có ý nghĩa gì?
Em vẫn tiếp tục hoàn thành món quà sinh nhật đặc biệt này, cho dù thế nào cũng mong anh đón một ngày sinh nhật thật vui và ý nghĩa, như thế có được cho là em đang níu kéo anh không nhỉ? Cũng tựa tựa như thế đấy.
Chúc anh sinh nhật vui vẻ. Em chỉ chúc thế thôi. Đợi đến ngày ấy, tận miệng em gửi gấm những tâm tình cho anh, như thế sẽ hạnh phúc hơn, anh nhỉ?"
Tấm thiệp ấy từ lúc nào đã nhỏ lên những giọt nước mắt. Đeo vội sợi dây chuyền lên vai, tôi khẽ đưa tay nắm chặt lấy tay nàng, gục đầu vào tấm thân mỏng manh ấy, tôi khóc nấc lên, chợt nhớ đến cây guitar được dựng ngay thành tường. Tôi cố tình mang nó đến đây, bởi nàng từng bảo, nàng thích được nghe tôi đàn, vừa đàn, vừa hát, giọng tôi tuy không hay nhưng lại khiến tim nàng ấm áp.
Tiếng guitar vang lên hòa cùng gió đêm.
Tôi nhẹ nhàng cất lên lời ca, bài ca mà nàng đã từng rất thích.
"You're always on my mind, all days and all the times. (Em mỗi ngày mỗi lúc, đều luôn tồn tại trong tâm trí anh.) You're everything to me, brightest star to let me see. (Em là tất cả, là ngôi sao sáng nhất soi rọi cuộc đời này.) You touch me in my dream, we kiss in every scenes. (Trong giấc mơ, anh luôn bắt gặp hình ảnh chúng ta trao nhau những cái hôn ngọt ngào.) I pray to be with you through rain and shiny day. (Anh thật sự hi vọng rằng sẽ được bên em bất kể là trời mưa hay trời nắng.)
I'll love you, till I die, deep as sea, wide as sky. (Tình yêu anh dành cho em là vô tận, sâu như biển và rộng lớn như bầu trời.) The beauty of our love paints rainbows everywhere we go. (Tình yêu của chúng ta thật đẹp, có thể vẽ nên cả những áng cầu vồng bất kể nơi nào chúng ta đặt chân đến.) Need you, all my life, you're my hope, you're my prize. (Anh cần em, duy nhất em trong cuộc đời này, em chính là niềm hi vọng trong anh, là lẽ sống của đời anh.) In your arms I find my heaven, in your eyes my sea and sky. (Trong vòng tay em, anh tìm thấy thiên đường chân chính, trong đôi mắt ấy anh nhận ra biển khơi và bầu trời trong xanh.)"
Ngập ngừng một lúc, vung tay đánh lấy những nốt cuối, tôi kết thúc khúc ca trong nghẹn ngào:
"May life be our love paradise? (Liệu cuộc sống này sẽ là một thiên đường tình yêu của riêng đôi ta chứ?"
Nhưng câu hát ấy, không chỉ là giọng ca của mình tôi, còn đan xen cả tiếng thều thào của một người, những câu từ ngắt quãng và khó nhọc. Tôi khựng lại, tay buông nhanh dây đàn, ngước nhìn lên người con gái ấy, đôi môi nhợt nhạt nở lên một nụ cười mỉm. Hai năm trước, khi tôi ngất xỉu vì bị Lăng Vi dần cho một trận, mở mắt ra người đầu tiên tôi nhìn thấy là nàng.
Hôm ấy, tôi lại là người đầu tiên nàng nhìn thấy sau mười ngày ròng rã ngủ say trên giường bệnh. Tôi cười, nụ cười của sự hạnh phúc.
***
Ngày nàng xuất viện, tất cả mọi người đều đến đông đủ, nhưng chỉ có một điều... hình như ông Lỗi vẫn còn rất giận tôi.
Thấy nàng lững thững bước đi những bước chậm chạp, tôi vội vã đỡ lấy nàng thì bị ông hất ra. Mọi người đều thấy, bao nhiêu ánh mắt đều hiểu, nhưng chẳng ai dám nói gì, Lạc Lạc cũng giương ánh mắt lo âu nhìn tôi. Mất bao lâu mới có thể khiến bố mẹ nàng chấp nhận đứa con rể này, nhưng chỉ vì một phút bốc đồng đã dẫn đến mọi thứ hoàn toàn trở về con số không. Trong lòng tôi khi ấy hoang mang biết nhường nào.
***
Trở về những ngày đi học, Lạc Lạc nhận được rất nhiều những lời hỏi thăm, quan tâm từ mọi người. Tôi vẫn hằng ngày đưa đón nàng đến trường như những ngày trước.
- Ủa. Hôm nay không đội nón giùm nữa hả? - nàng nguýt dài nhìn tôi khi thấy tôi chỉ đơn thuần là đưa nón cho nàng mà chẳng còn giúp nàng đội lên như thuở nào.
Thật ra tôi cũng muốn, nhưng vì có bạn nàng đứng cạnh, tôi lại sợ nàng khó xử nên chẳng còn dám thể hiện những cử chỉ thân mật nữa. Chỉ biết là từ sau khi nàng gặp tai nạn, tôi mới nhận ra tất cả những điều ấy chẳng quan trọng, điều đáng để trân trọng đó là được bên nhau, chỉ cần được bên nhau thôi đã là quá đủ rồi.
Tôi ngập ngừng loáng thoáng chút ngạc nhiên.
- Còn ở đó lề mề nữa. Bộ hết thương tôi rồi chứ gì? - nàng biễu môi liếc về hướng khác.
Tôi bật cười, nụ cười đan xen sự ngọt ngào của tình yêu.
Trên con nắng hãy còn long lanh và có chút gắt gao, lần đầu tiên nàng vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, khẽ nghe trong tiếng gió giọng nàng vang lên bên tai thật nhẹ nhàng:
- Trong giây phút đối mặt với tử thần, em mới nhận ra, được bên anh mới là điều em thật sự quan tâm. Vì... sống là sống cho mình, chứ đâu phải là sống cho người khác, anh nhỉ?
|
Chương 24 (End) Những ngày sau, hạnh phúc chưa kịp trọn vẹn đã tiếp tục bị ngăn cấm. Vì ông Lỗi còn giận chuyện tôi hại nàng gặp tai nạn, nên đã đưa ra mệnh lệnh khắc nghiệt, cấm cửa không cho nàng gặp tôi, thậm chí cắt đứt cả những đường dây liên lạc giữa tôi và nàng. Ban đầu cũng có chút sợ hãi, nhưng có những chuyện, càng trốn tránh thì càng tồi tệ, chi bằng đứng dậy để đối mặt thì mọi thứ sẽ khả quan hơn.
Thu hết can đảm tôi một mình tìm đến ngôi nhà quen thuộc ấy.
***
- Cô chỉ được mỗi cái miệng. Trước đó cô cũng từng nói sẽ bảo vệ con gái tôi. Rồi sau đó thì sao? - ông Lỗi hậm hực đập tay xuống bàn tạo nên một tiếng "Rầm" vang dội.
- Con... thật sự xin lỗi. Biết là mong được bác tha thứ cho thật sự rất khó. Nhưng bác hãy cho con thời gian để chứng minh. Đời người ai cũng có lần mắc phải sai lầm, nhưng quan trọng là có biết vượt lên lỗi lầm ấy để sống tiếp hay không.
Ông Lỗi bỗng lạnh mặt nhìn về phía tôi.
- Hôm nay cô đến đây để giảng đạo lý cho tôi đó à?
- Không ạ. Con chỉ muốn xin bác cho con thêm một cơ hội, để chứng minh rằng con có thể bảo vệ Lạc Ân. - tôi hồi hộp cất lên từng câu từ.
Ông Lỗi hậm hực thở mạnh hơn, mẹ nàng thấy tình hình không ổn liền lên tiếng giải vây.
- Xảy ra những chuyện đó cũng không ai muốn. Ông đừng làm khó con bé nữa.
Bỏ qua lời nói của bà, ông một mực khăng khăng tống cổ tôi ra khỏi cánh cổng ấy. Một tiếng "Rầm" vang lên thật thê lương. Khó khăn rồi cũng sẽ đến lúc phải đối mặt, nếu bỏ cuộc thì mới là điều đáng trách. Đứng trước cánh cổng ấy, tôi hét lên thật lớn.
- Con sẽ đứng đây đợi. Cho đến khi bác tha thứ cho con.
Nghe tiếng tôi, nàng từ trong nhà vội đưa ánh mắt lo lắng nhìn ra.
- Ai dám mở cửa cho nó thì liệu hồn đấy. - giọng ông hét vọng ra đầy đe dọa.
Ông trời cũng thật biết trêu người, bỗng dưng từng giọt mưa nặng trĩu rơi lên vai tôi, buốt giá. Trong giây phút, cả thân người ướt sũng và lạnh toát. Tôi vẫn đứng đấy, vẫn chờ đợi một tia hi vọng dù biết sẽ rất mỏng manh.
Nghe tiếng mưa, Lạc Lạc vội vã chạy ra, mặc kệ giọng ông Lỗi gắt gõng từ trong nhà.
- Lạc Ân. Con làm cái trò gì vậy hả? - ông Lỗi bước ra đưa mắt nhìn theo.
- Em vào nhà đi. Ra đây làm gì. - tôi vội đưa tay gượng ép nàng bước vào trong, tránh đi cơn mưa tầm tã rét buốt ấy.
Nàng hất nhẹ tay tôi, một mực đứng cạnh tôi. Mặc cho cơn mưa trĩu nặng đang trút lên đôi vai gầy gò ấy.
- Con xin lỗi. - nàng nói lớn trong tiếng mưa ồ ạt. - Nhưng con không thể bỏ mặc người đã vì con làm mọi thứ, yêu thương con như vậy.
- Nếu yêu thương con nó đã không khiến con phải gặp tai nạn. - ông Lỗi hằn giọng.
Nàng tiếp tục gân cổ đấu tranh với cơn giận dữ của ông.
- Ba không thể vì một chuyện mà đánh giá sai một nhân cách. Không lẽ ba đã quên, trước đó Ngạn Thiên đã vì con mà bất chấp cả tính mạng để cứu con. Đã vì con mà phải chịu rất nhiều những nỗi uất ức. Ba không thể vì một sai lầm mà gạt bỏ tất cả những thứ trước đây Ngạn Thiên đã làm.
Ông Lỗi đứng lặng đi nhìn nàng, rồi lại đưa mắt nhìn tôi.
- Cho con bé một cơ hội đi. - bà Lỗi cũng dịu giọng nói giúp.
Thấy ba mình chẳng có ý gì là tha thứ, Lạc Lạc kiên nhẫn thuyết phục.
- Ba cũng từng mắc phải sai lầm. Nhưng con đã bỏ qua quá khứ của ba, vì con biết, con người không ai hoàn hảo. Vì con nhận ra, cho dù thế nào thì ba cũng đã từng rất thương con. Con không thể vì một lỗi lầm mà hận thù ba suốt đời. Mặt xấu mặt tốt, ai cũng có cả. Quan trọng là biết sửa đổi hay không.
Ông Lỗi vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng.
- Ba. Hãy cho Ngạn Thiên một cơ hội. - nàng dịu giọng lại, đưa ánh mắt thành khẩn hướng về phía ông.
Mưa rơi ướt đẫm mọi thứ, ông lắc đầu chào thua.
- Liệu mà chăm sóc con gái tôi cho tốt. - ông lạnh giọng tuôn lời rồi ngoảnh mặt sải bước nhanh vào trong. Để lại hai con người, mặc kệ cái lạnh buốt của mưa, ôm chầm lấy nhau trong vui sướng.
***
Tại quán trà sữa quen thuộc, vẫn là hai ly Cookie đặt trên bàn như thường lệ.
- Đưa tay đây. - nàng lạnh mặt tuôn lời.
- Làm gì mặt căng vậy? - tôi một chút sợ sệt nhìn nàng.
Chợt nàng xỏ vào ngón tay tôi chiếc nhẫn, đó là cặp nhẫn đôi mà nàng đã cố tình mua tặng tôi nhân dịp sinh nhật. Cũng vì đôi nhẫn ấy mà xảy ra chuyện không hay.
- Sao em nói mất rồi? - tôi vui mừng đan xen chút ngạc nhiên. Bởi từ khi nàng nhập viện thì đôi nhẫn ấy cũng đột nhiên biến mất, bao nhiêu ánh mắt tìm kiếm cũng chẳng ra. Thế mà hôm ấy lại xuất hiện.
- Ba em giấu nó đi. - nàng phì cười.
Hai bàn tay khẽ đan lấy nhau, chúng tôi cùng hướng mắt về đôi nhẫn ấy, đang ánh lên theo từng tia nắng chói chang khẽ rọi qua ô cửa.
***
Hiện tại, chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp đại học, bắt đầu cuộc sống bôn ba và trải nghiệm với đời.
Tại một góc bình yên của vùng quê thanh tịnh, có hai bóng người khẽ tựa đầu vào nhau, cùng hướng mắt ra con sông nhỏ, bóng chiều buông dần, và buông dần...
- Thiên Thiên ơi. - nàng gọi khẽ tên tôi.
- Gì Lạc Lạc?
- Khai thật đi, anh để ý em từ lớp mấy rồi? - nàng cười khúc khích.
- Câu hỏi riêng tư miễn trả lời.
- Vậy là theo đuổi em lâu lắm rồi phải hơm? - nàng đẩy khẽ vai tôi trêu.
- Còn phải nói. Em biết không? Đuổi theo em, mệt bở hơi tai luôn đấy.
- Haha. - nàng bật cười thành tiếng. - Thế... bây giờ em sẽ không chạy nữa. Đứng yên chờ anh đến bắt đấy.
- Chẳng phải bây giờ anh đã bắt được em rồi sao? - tôi cười, đưa ánh mắt xa xăm nhìn về phía cuối chân trời.
Nàng ôm lấy cánh tay tôi, tựa vào vai tôi nhẹ nhàng.
- Anh nói lại em nghe, ý nghĩ của 5201314 là gì?
Tôi nhìn nàng trề môi, tỏ vẻ không hài lòng.
- Anh nói cả trăm lần rồi em vẫn không thể nhớ à?
- Ừ. Tính mau quên. Giờ có nói không thì bảo? - nàng lườm nhẹ.
Vì giận nàng quá vô tâm, tôi một mực lắc đầu.
- Hôm nay ngon nhờ. - nàng khẽ mỉm cười vòng tay qua cổ tôi, nụ cười ẩn ý thật dễ sợ.
- Nè. Nè. Đừng nói lại giở chiêu...
Tôi chưa kịp dứt lời thì nàng cắn nhanh vào vành tai tôi đau điếng, đó là cách nàng trừng trị tôi mỗi khi không vừa lòng gì đó.
- Có nói không hả? Hay muốn thêm cái nữa? - nàng làm mặt dữ.
Tôi lại một lần nữa lắc đầu chào thua.
- 5201314. Anh nói lần này nữa thôi đấy, còn quên nữa là buồn thật đấy.
- Nói nhanh! - nàng phì cười hối thúc.
- Ý là, trọn đời trọn kiếp này anh chỉ yêu mình em.
Nàng nở nụ cười mãn nguyện, khẽ đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ.
- Trọn đời trọn kiếp này, em cũng sẽ chỉ yêu mình anh.
- The End -
Cám ơn những ai đã dành chút thời gian để đọc truyện mình. Truyện này vì nhiều chương viết vội nên có vẻ hơi lủng củng khó hiểu không hay, mọi người thông cảm. Nhưng vì lỡ viết rồi nên phải ráng hoàn thành.
Lần sau sẽ cố gắng nghĩ cốt truyện với cách viết mới mẻ hơn, chứ ngay cả mình cũng chán thể loại này rồi. :'))))
Lời cuối: Mong sau truyện này đừng ai bỏ rơi mình nha. :'(
|